Đô Thị Quan Vận - Hà Thường Tại (New: C555)

  1. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Vận
    Tác giả: Hà Thường Tại

    Chương 01: Bí mật của Chủ tịch huyện

    Nhóm dịch: Quan Trường
    Nguồn: Mê truyện








    Giới thiệu:


    Số làm quan, ba phần may mắn, năm phần hậu thuẫn, bảy phần vận hành và thao tác

    Tốc độ lên chức, có thể do bối cảnh quyết định. Vị trí cao thấp, nằm ở năng lực bằng cấp. Trước đài sau màn, đều ở kỹ thuật vận hành và thao tác. Chàng sinh viên Quan Doãn chập chững vào chốn quan trường, không thiếu bằng cấp chẳng thiếu năng lực, chỉ kẹt mỗi… không có hậu thuẫn. Anh chàng dựa vào ba phần may mắn, không cần năm phần hậu thuẫn, chỉ trông vào bảy phần vận hành và thao tác, lại gặp được cao nhân chỉ điểm, cuối cùng có thể thấu hiểu quy tắc quan trường, sau cùng từ một người trong giới bình dân, trở thành hậu thuẫn được biết bao người tranh nhau dựa dẫm

    Thời vận có cao có thấp, quan vận có lúc chìm lúc nổi, nhưng nếu có nhận thức thành thạo, vận hành và thao tác trôi chảy, thời vận lại được may mắn, quan vận tự nhiên thuận lợi

    Quan Vận với cách hành văn quen thuộc của tác giả Hà Thường Tại hứa hẹn sẽ mang lại cho các bạn những cuộc đọ sức gay ngắt, những cuộc đối đầu nghẹt thở, những cuộc đấu trí đấu sức trên quan trường trong thương trường.
    Những ai đã từng xem từng say mê Quan Thần, thì nhất định không thể bỏ qua bộ truyện Quan Vận này
    Nào hãy cùng nhau hòa mình vào Quan Vận!!!






    Sau nửa năm giữ chức thông tín viên của Lãnh Phong, Quan Doãn cuối cùng phát hiện được bí mật của Chủ tịch huyện Lãnh Phong

    Mỗi người đều có bí mật, lãnh đạo cũng giống vậy. Theo Quan Doãn thì, biết được bí mật của lãnh đạo là một con dao hai lưỡi, tốt, thì có khả năng trở thành tâm phúc của lãnh đạo, cuối cùng được lãnh đạo trọng dụng. Xấu, thì có khả năng bị lãnh đạo căm thù, còn có thể bị chèn ép đến sức cùng lực kiệt

    Bí mật của Lãnh Phong nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng bí mật của y đối với Quan Doãn mà nói, cũng có thể quyết định vận mệnh tiền đồ sau này. Hơn nữa theo Quan Doãn biết được, ở Huyện ủy ngoại trừ hắn ra, không một ai biết cả, ít nhất trước mắt là thế - liền khiến cho Quan Doãn quyết định coi đây là cơ hội, để thay đổi khốn cảnh hiện này của mình ở Huyện ủy, buông tay liều một phen

    Có thể trở thành người duy nhất bên trong Huyện ủy biết được bí mật của Lãnh Phong, cũng không phải là do duyên cớ Quan Doãn là thông tín viên của Lãnh Phong nhờ đó gần quan được ban lộc, mà là Quan Doãn có một bản lĩnh đặc biệt không ai biết, cùng với nguyên nhân sau lưng hắn có cao nhân chỉ điểm

    Quan Doãn năm nay 23 tuổi tốt nghiệp đại học Bắc Kinh hệ tiếng Trung, sau khi tốt nghiệp vứt bỏ cơ hội quý giá công tác ở các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia Bắc Kinh, mà trở về quê nhà huyện Khổng, được phân phối vào phòng Thư ký ở văn phòng Huyện ủy. Nguyên nhân Quan Doãn trở về có rất nhiều phiên bản, cách nói chính diện nhất là Quan Doãn ăn quả nhớ kẻ trồng cây, tuy rằng tốt nghiệp đại học Bắc Kinh một trong trường cao đẳng nổi tiếng nhất toàn quốc, nhưng vẫn là khó quen tình cảm cố hương, cho nên quyết định về quê nhà phát triển.

    Có cách nói khác là Quan Doãn rở lại huyện Khổng kỳ thật là đường cong lên chức, hắn ở Bắc Kinh có một cha vợ tương lai là quan lớn ở các bộ và uỷ ban trung ương, cha vợ sớm đã thiết kế xong cho hắn con đường theo chính trị, trở lại huyện là vì gầy dựng cơ sở, gia tăng kinh nghiệm lý lịch, không bao lâu, sẽ điều về Bắc Kinh một bước lên mây

    Còn có một cách nói càng ly kỳ hơn là Quan Doãn vốn đã được các bộ và uỷ ban trung ương quốc gia tuyển chọn, nhưng bởi vì đột nhiên bị người chen ngang gạch tên, chỉ có thể lấy lui mà cầu tiến trở lại huyện Khổng, nhưng người chấp nhận cách nói này không nhiều lắm, nguyên nhân ở chỗ là sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc Kinh duy nhất của huyện Khổng, cho dù Quan Doãn không thể ở lại Bắc Kinh, cũng có đủ thực lực ở lại tỉnh thành.

    Năm 1995, ngay cả là sinh viên bình thường cũng là con ông trời, huống chi là sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, ở đâu mà chả có đất dụng võ? Cần gì phải trở lại một huyện đồng bằng nhỏ bé không tiếng tăm như huyện Khổng chứ?

    Mặc kệ là cách nói nào, Quan Doãn không hề đáp lại cũng không giải thích, hắn từ Bắc Kinh rượt thẳng xuống ba nghìn thước, cứ thế một mạch rớt mãi tới thị trấn, nguyên nhân trong đó không ai biết rõ được, đó là một bí mật lớn nhất cũng là sâu thẳm nhất của hắn

    Nếu là bí mật, thì phải chôn sâu dưới đáy lòng, Quan Doãn ở Huyện ủy huyện Khổng, khiêm tốn làm việc, chưa bao giờ tự cho mình là sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, một lòng muốn ở Huyện ủy làm ra thành tích, nhưng hiện thực lại rất không lạc quan… Nếu dùng thời vận có cao có thấp, quan vận có chìm có nổi để hình dung tình cảnh hiện tại của hắn, thì Quan Doãn bất đắc dĩ phải thừa nhận, thời vận và quan vận của hắn đều đang ở mức thấp nhất

    Quan trường và học hành cũng giống như đi ngược dòng nước, không tiến tức là lùi, Quan Doãn trải qua suy nghĩ cặn kẽ, biết mình không thể tiếp tục giẫm chận tại chỗ, nhất định phải chủ động xuất kích, nếu không hắn thực có khả năng sống quãng đời còn lại ở Huyện ủy huyện Khổng!

    Sau khi phát hiện bí mật của Lãnh Phong không lâu, Quan Doãn liền quyết định bí quá hoá liều, trong sự đối kháng của Lãnh Phong và Lý Dật Phong, đứng ở bên Lãnh Phong. Mà lựa chọn đứng ở bên Lãnh Phong, lại là quyết định của cá nhân hắn, cũng là kết quả sau lưng có người chỉ điểm. Về phần lựa chọn thời cơ ra tay, thì hoàn toàn là quyết định của hắn sau khi nghe theo đề nghị của một người

    Lý Dật Phong là Bí thư huyện ủy.

    Kỳ thật theo tình cảm cá nhân mà nói, Quan Doãn cũng không thích Chủ tịch huyện Lãnh Phong. Lãnh Phong người cũng như tên, đối nhân xử thế vô cùng lãnh đạm, mặc kệ là ai đều là mặt lạnh đối mặt, rất ít khi có khuôn mặt tươi cười, cho dù là đối với Bí thư huyện ủy Lý Dật Phong cũng là như thế.

    Nếu Lãnh Phong chỉ là không tươi cười đối với Lý Dật Phong thì thôi vậy, nhưng mấu chốt là y đối với Lý Dật Phong còn thành kiến lớn hơn

    Ở huyện Khổng, gần như mỗi người đều biết rằng Lãnh Phong và Bí thư huyện ủy Lý Dật Phong mặt và tâm bất hòa, ở trên một số quyết sách trọng đại, thường xuyên sẽ có nguyên tắc chia rẽ. Ở mặt ngoài, mỗi lần tranh chấp Lãnh Phong đều sẽ tôn trọng quyền uy của nhân vật số một làm ra nhượng bộ, trên thực tế, Lãnh Phong cho tới bây giờ đều có chủ ý của riêng mình, trong quá trình chấp hành quyết sách cụ thể, vẫn sẽ lộ liễu kiên trì lập trường của chính mình

    Cách làm của Lãnh Phong khiến cho Lý Dật Phong rất căm tức.

    Mọi người đều rõ, giữa Lý Dật Phong và Lãnh Phong, mâu thuẫn oán hận chất chứa đã lâu, khẳng định sẽ có một lần đọ sức quyết định thắng bại sau cùng gió đông thổi bạt gió tây

    Tuy nhiên, từ trên lập trường chính trị mà nói, Quan Doãn lại vô cùng tán thành nguyên tắc làm việc đối nhân xử thế của Lãnh Phong, trên cơ bản mỗi lần Lãnh Phong và Lý Dật Phong có chia rẽ trên quyết sách, cách nhìn của hắn luôn cùng Lãnh Phong có sự nhất trí kinh người.

    Ở Huyện ủy, gần như tất cả mọi người cho rằng Lãnh Phong mặc kệ là kinh nghiệm lý lịch cá nhân hay là bối cảnh hậu trường, so ra kém xa Lý Dật Phong, sớm muộn gì, Lãnh Phong sẽ bị Lý Dật Phong gạt sang một bên. Ngay từ đầu Quan Doãn cũng cho rằng như vậy, Lãnh Phong căn bản là không có thực lực đánh một trận với Lý Dật Phong, nhưng sau khi hắn phát hiện bí mật của Lãnh Phong, hắn liền thay đổi cách nhìn ban đầu, quyết định đặt cược toàn bộ tiền lên trên người Lãnh Phong

    Quan Doãn ngoại trừ phát hiện bí mật không ai biết của Lãnh Phong cất dấu một sự thật vô cùng kinh người ra, hắn còn kiên định cho rằng, thời vận Lãnh Phong đến rồi, hơn nữa quan vận của Lãnh Phong còn lâu dài hơn quan vận của Lý Dật Phong nhiều

    Đương nhiên, kết luận của Quan Doãn cũng không phải sản phẩm do đầu óc hắn nhất thời bốc đồng, mà là kết luận hắn đã suy nghĩ cặn kẽ và trải qua phân tích hẳn hoi, hơn nữa hắn kết luận cũng được cao nhân phía sau tán thành.

    Nhưng lúc này sự thật lại là, tình cảnh Lãnh Phong ở Huyện ủy rất là không ổn, bên trong Huyện ủy từ các ủy viên thường vụ, cho tới trung tầng, tuyệt đại đa số người đều đứng bên Lý Dật Phong

    Lãnh Phong ở Huyện ủy gần như là người cô đơn!

    Hơn nữa lúc này Lãnh Phong lại bởi vì một việc mà cùng Lý Dật Phong chia rẽ cả ở ngoài mặt, chẳng những mâu thuẫn vô cùng gay gắt, vả lại đã tới nông nỗi không thể điều hòa, hiện tại lựa chọn dựa dẫm Lãnh Phong tuyệt đối không phải là thời cơ tốt… Nhưng Quan Doãn nghĩ tới nghĩ lui vẫn là kiên trì phán đoán của mình, hắn thậm chí cho rằng, càng là khẩn cấp, mới càng là kỳ ngộ tốt nhất

    Đứng ở cửa phòng làm việc của Chủ tịch huyện, Quan Doãn hít một hơi thật sâu, ước chừng một phút đồng hồ qua đi, hắn mới trống ngực dồn dập kinh hoàng không ngừng, trong đầu lại đem sự tình có thể xuất hiện đủ loại hậu quả nghiêm trọng sắp xếp lại một lần, hơi hơi nheo mắt, bỗng nhiên hạ quyết tâm —— mặc kệ , thành bại ở hành động lúc này

    Dù gì ở Huyện ủy luôn bị người xa lánh và chèn ép, chi bằng đánh cược một phen, dù sao hắn đã không có đường lui, coi như thử vận may. Người chốn quan trường, không thể mọi việc đều dựa vào vận may, nhưng có đôi khi nhất định phải thừa nhận, nếu muốn được việc, thật đúng là cần ba phần vận may

    Quan Doãn lấy tay vuốt lại những sợi tóc bay bay, nhẹ nhàng gõ cửa phòng.

    - Mời vào!
    Tiếng phổ thông của Chủ tịch huyện Lãnh Phong mang chút khẩu âm phía nam, nhưng trên thực tế... ông lại là người phương bắc, đương nhiên, đây không xem như bí mật, Huyện ủy ai nấy đều biết cả.

    Khác với đa số lãnh đạo Huyện ủy chỉ thản nhiên đáp lại một tiếng “Vào đi” là, mặc kệ là ai gõ cửa phòng làm việc, Lãnh Phong đều khách khí nói một tiếng "Mời vào", chính bởi vì một chữ "Mời" của Lãnh Phong, đã bị không ít người Huyện ủy bàn tán là ông không có quan uy.

    Cách nói không có quan uy đương nhiên không phải là khen ngợi, mà là mỉa mai, là cười nhạo Lãnh Phong không biết làm quan. Làm quan thì phải có kiểu cách làm quan, có đôi khi kiểu cách nhất định phải tỏ vẻ này nọ, nếu không, chẳng những không ai tán thành sự bình dị gần gũi của anh, ngược lại còn có thể cảm thấy anh không có kiểu cách không có quan uy, không có quan uy, chính là không biết làm quan, rất dễ dàng sẽ bị hạ cấp khiêu chiến quyền uy.

    Quan Doãn cũng từng là một trong những người cười nhạo Lãnh Phong, nhưng sau khi hắn phát hiện bí mật Lãnh Phong, thái độ hắn đối với Lãnh Phong chuyển biến một trăm tám mươi độ, chẳng những không còn cười nhạo Lãnh Phong, ngược lại kính sợ đối với Lãnh Phong còn vượt qua cả Bí thư huyện ủy Lý Dật Phong.

    Đẩy cửa đi vào, Quan Doãn đem tập tài liệu thật dày trong tay đặt trên bàn Lãnh Phong, nhẹ giọng nói:
    - Chủ tịch huyện, tài liệu đủ rồi

    Lãnh Phong đầu cũng không nâng, chỉ "ờ" một tiếng:
    - Để đó đi
    Sau đó liền tiếp tục vùi đầu xem văn kiện, không buồn liếc mắt nhìn Quan Doãn một cái.

    Quan Doãn trong lòng hơi có chút thất vọng, sắc mặt liền có chút khó coi, hắn tốt nghiệp đại học phân phối đến Huyện ủy huyện Khổng mới một năm, là thanh niên mới ra đời, trình độ kiềm chế và dưỡng khí của cá nhân hắn, quả thật còn quá non kém

    - Chủ tịch huyện không còn chuyện gì, tôi xin đi ra trước
    Lại một lát sau, thấy Lãnh Phong không có tỏ vẻ, Quan Doãn liền trưng cầu nói một câu.

    - Ừ.
    Lãnh Phong vẫn không ngẩng đầu, chỉ lại hừ một tiếng.

    Quan Doãn xoay người bước đi, đi tới cửa, vừa muốn mở cửa đi ra ngoài, lại nghe phía sau bỗng nhiên truyền đến câu hỏi của Lãnh Phong:
    - Tiểu Quan, tôi có một vấn đề không rõ, cậu có thể giải thích một chút hay không

    Quan Doãn lập tức đứng lại, quay đầu, cung kính mà khiêm tốn liếc nhìn Lãnh Phong một cái:
    - Chủ tịch huyện mời nói.

    Lãnh Phong 35 tuổi tuổi, mũi thẳng miệng rộng, là ông hình tượng tiêu biểu của người đàn ông phương bắc, chẳng qua kỳ quái chính là, khi ông nói chuyện luôn sẽ trong lúc vô ý liền toát ra một khẩu âm miền nam. Người khác có suy nghĩ sâu xa nguyên nhân trong đó hay không, Quan Doãn không thể hết, dù sao hắn là nghe trong tai, lưu ý ở trong lòng.

    - Người khác đều gọi tôi là Chủ tịch huyện Lãnh, chỉ có cậu gọi tôi là Chủ tịch huyện, có phải là có chú trọng gì không?
    Ánh mắt của Lãnh Phong liền như gió mát giữa cánh đồng bát ngát, thản nhiên mà xa xôi dừng ở trên mặt Quan Doãn

    Quan Doãn sửng sốt, hắn cho rằng Lãnh Phong sẽ hỏi vấn đề gì đó đứng đắn nghiêm túc, không ngờ chỉ là một vấn đề về cách xưng hô

    Mỗi một địa phương đều có tập tục không giống nhau, mượn huyện Khổng mà nói, thì thích ở phía sau chức vị thêm họ vào, mặc kệ là bí thư hay là Chủ tịch huyện, hoặc là xưng hô giáo sư, bề trên, đều không ngại dài dòng mà thêm họ ở đằng sau, bày tỏ sự tôn trọng. Quan Doãn thân là người huyện Khổng mặc dù học vài năm đại học ở Bắc Kinh, nhưng khi xưng hô người khác, vẫn không đổi được thói quen chức vụ trước họ tên sau

    Ở toàn bộ Huyện ủy, Quan Doãn chỉ khi xưng hô chức vụ một người mà không thêm họ tên vào, chính là Lãnh Phong.

    Kỳ thật ngay từ đầu Quan Doãn cũng xưng hô Lãnh Phong là Chủ tịch huyện Lãnh, nhưng sau đó hắn tinh tế chú ý thấy khi Lãnh Phong xưng hô với Lý Dật Phong chỉ gọi bí thư mà không phải bí thư Lý, hắn liền để tâm, rồi trải qua một thời gian cẩn thận quan sát, hắn phát hiện, Lãnh Phong dường như không quá quen người khác xưng hô ông là Chủ tịch huyện Lãnh, hắn liền lặng yên thay đổi cách xưng hô.

    Theo Quan Doãn được biết, với sự từng trải của hắn ở đại học Bắc Kinh, thói quen của Bắc Kinh cũng là phải sau chức vụ thêm họ tên vào, tiến thêm một bước mà nói, thói quen tỉnh thành cũng là như thế. Mà Lãnh Phong lại là từ tỉnh điều về huyện Khổng đảm nhiệm Chủ tịch huyện, nữa Lãnh Phong sinh trưởng ở tỉnh thành, hai chuyện chú ý cách xưng hô và tiếng phổ thông mang chút khẩu âm miền nam, là một trong những nguyên nhân Quan Doãn cảm thấy rất hứng thú đối với bối cảnh Lãnh Phong, và cũng âm thầm phát hiện bí mật Lãnh Phong

    Bối cảnh hậu thuẫn của Lãnh Phong rất có thể có chỗ đáng nghiền ngẫm


     
    Last edited by a moderator: 3/2/13
  2. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Vận
    Tác giả: Hà Thường Tại

    Chương 02: Hiện trạng huyện Khổng

    Nhóm dịch: Quan Trường
    Nguồn: Mê truyện









    Lãnh Phong khoát tay, không đợi Quan Doãn tiếp tục nói tiếp, lại nói sang phương diện khác:
    - Cậu là sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, làm thông tín viên cho tôi, nhân tài không được trọng dụng

    Lãnh Phong nói lời này là có ý tứ gì? Tim Quan Doãn không tự chủ mãnh liệt đập mạnh vài cái, đang muốn mở miệng khiêm tốn vài câu, Lãnh Phong lại phất phất tay:
    - Cậu đi trước đi

    Đợi bóng dáng Quan Doãn đi qua chậu hoa hồng ngoài cửa sổ thẳng đến phòng Thư ký hướng đông, Lãnh Phong mới thu hồi ánh mắt, không chút để ý nhìn nhìn tài liệu Quan Doãn đệ trình, vẫn chưa chuyên chú

    Thuận tay cầm lấy tài liệu của Quan Doãn, Lãnh Phong tùy ý lật vài trang, không xem kỹ, thì ném trở lại mặt bàn. Bỗng nhiên trên mặt biến đổi, nhớ tới cái gì, lại nhanh chóng cầm lấy tài liệu, còn chăm chú mà cẩn thận đọc qua một lượt

    Lãnh Phong vẻ mặt từ lạnh lùng biến thành kinh ngạc, kinh ngạc qua đi, lại có chút là niềm vui bất ngờ, qua hồi lâu, ông nhẹ nhàng khép lại tài liệu, trên mặt toát ra vẻ tươi cười đã lâu không thấy, tuy rằng vẻ tươi cười rất nông rất ngắn ngủi, nhưng đối với Lãnh Phong được mọi người gọi là mặt lạnh lạnh tâm mà nói, đã là vô cùng khó gặp

    Sau một lúc lâu, Lãnh Phong cầm lấy bút, lại mở ra tài liệu của Quan Doãn, cẩn thận phê bình chú giải lên trên mặt

    Quan Doãn rầu rĩ rời khỏi căn phòng lớn của Lãnh Phong, nhẹ nhàng đóng cửa, tâm tình phức tạp.

    Lãnh đạo nói chuyện đều không phải là bắn tên không đích, khẳng định thâm ý sâu sắc, cũng không biết Lãnh Phong cố ý chỉ ra thân phận sinh viên tốt nghiệp đại học Bắc Kinh của hắn là có dụng ý gì, Quan Doãn càng nghĩ càng không hiểu, bước chân liền càng thêm nặng nề hơn, khiến cho hắn đối với hậu quả không thể biết trước mà hành động hôm nay đem đến, lại càng lo lắng thêm vài phần

    Đi được vài bước, quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa chính màu đỏ sậm của phòng làm việc Chủ tịch huyện, nhớ tới văn phòng rộng thùng thình và xa hoa của Lãnh Phong, bất an trong lòng càng thêm mãnh liệt vài phần.

    Văn phòng của Lãnh Phong là 101, vốn là văn phòng của Lý Dật Phong, trước khi Lãnh Phong chưa đến nhận chức, Lý Dật Phong vẫn làm việc ngay tại văn phòng 101. Văn phòng 101 cũng là văn phòng rộng nhất sáng sủa nhất, hơn nữa vị trí cũng tốt nhất.

    Nhưng sau khi Lãnh Phong đến nhận chức, Lý Dật Phong chủ động nhường ra văn phòng 101, chuyển sang văn phòng 102 làm việc. Lý Dật Phong làm như vậy cũng không phải là khiêm nhượng, chốn quan trường, bí thư không có chuyện khiêm nhượng đối với Chủ tịch huyện, mà là Lý Dật Phong nghe theo đề nghị của Vương Xa Quân, từ tòa nhà phía tây dọn sang tòa nhà phía đông

    Huyện ủy Huyện Khổng tọa lạc tại trung bộ huyện thành, tọa nam triều bắc, diện tích không nhỏ, toàn bộ trụ sở xây thành một hình chữ nhật, một con đường chính ở giữa xuyên thẳng từ nam đến bắc, khiến trụ sở chia thành tòa nhà phía tây và tòa nhà phía đông

    Huyện ủy và chính phủ ở một chỗ làm việc, vốn là Huyện ủy ở phía tây, chính phủ ở phía đông, nhưng sau khi Vương Xa Quân nói một câu, Lý Dật Phong chẳng những lập tức từ văn phòng 101 của tòa nhà phía tây dọn sang văn phòng 102 của tòa nhà phía đông, y còn uyển chuyển chuyển cáo Lãnh Phong, hy vọng địa điểm làm việc của phủ bộ máy chính và Huyện ủy đổi một chút.

    Vương Xa Quân vốn nói thế nào thì không thể nào khảo chứng, nhưng đại ý là: Mặt trời mọc từ hướng đông, sẽ chiếu vào tòa nhà phía đông trước tiên nhất.
    Ở mặt ngoài là chỉ Đông Phương vi tôn, một hàm nghĩa sâu hơn là gió đông thổi bạt gió tây. Hoặc là nói, hướng đông số đỏ, mặt trời lên, là chỗ được mặt trời chiếu rọi trước nhất, vận làm quan mạnh nhất. Người trong quan trường rất để ý chi tiết, Lý Dật Phong lại là một người chuyện gì cũng chú ý, y sẽ không để sự tình gió tây áp đảo gió đông phát sinh.

    Kiến trúc Huyện ủy tất cả đều là nhà trệt, không có nhà lầu, văn phòng phía đông sắp xếp theo số chẵn, phía tây xếp theo số lẻ, sau khi Huyện ủy dọn sang văn phòng phía động, văn phòng nhân vật số một là 102, khiến cho Lý Dật Phong cả người không được tự nhiên, y liền muốn đem số phòng sắp xếp toàn bộ đổi lại hết, sau cũng lại là Vương Xa Quân nói một câu nói, y mớidập tắt tâm tư.

    Lời Vương Xa Quân nói chỉ có tám chữ:
    - Chuyện tốt thành đôi, vận may thành đôi

    Vừa nghĩ tới Vương Xa Quân, Quan Doãn liền trong lòng bất đắc dĩ, quầng sáng đại học Bắc Kinh trên đầu hắn có chói mắt đi nữa, cũng không bằng bối cảnh của Vương Xa Quân có một người cậu là Phó bí thư huyện ủy

    Người tâm phúc bậc nhất Huyện ủy có thể khiến Bí thư huyện ủy Lý Dật Phong nói gì nghe nấy - Vương Xa Quân, vừa không là lãnh đạo Huyện ủy cấp quan trọng, cũng không phải lãnh đạo Huyện ủy tiền nhiệm, mà chỉ là một thanh niên 24 tuổi đầu, hơn nữa, anh ta với Quan Doãn còn là đồng sự, cùng là thông tín viên Huyện ủy.

    Lãnh đạo Huyện ủy không đủ sắp xếp thư ký, nhưng Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện cũng không thể mọi chuyện đều tự mình động thủ, bên người luôn cần một nhân vật chạy vặt, thông tín viên chính là nhân vật thư ký. Một số huyện lớn hoặc thị xã cấp huyện, thông tín viên của bí thư đều là nửa che nửa dấu trực tiếp xưng là thư ký, nhưng huyện Khổng là huyện nhỏ, vẫn tiếp tục sử dụng cách gọi thông tín viên.

    Huyện ủy tổng cộng có ba thông tín viên, Quan Doãn là một, Vương Xa Quân cũng là một, còn có một người là Ôn Lâm. Ba người đều là sinh viên tốt nghiệp năm rồi, khởi điểm giống nhau, nhưng một năm sau nhân sinh gặp phải khác biệt rất lớn.

    Vừa nghĩ đến Vương Xa Quân, bước chân Quan Doãn vừa mới bước ra tòa phía tây của chính phủ, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Vương Xa Quân đối diện đi tới. Vương Xa Quân với bước chân thư thả mà lãnh đạo cấp phó phòng trở lên mới có, tóc chải chuốt đâu vào đấy, trên đo thoa một lớp kem mút bóng lưỡng, mà một con ruồi muốn đậu vào đó, có cố sức mấy cũng sẽ bị trượt xuống

    Quan Doãn còn chưa mở miệng, Vương Xa Quân liền giành trước lộ ra vẻ mặt châm biếm thường thấy, nâng nâng gọng kính vàng lóng lánh của y, hai mắt nhíu lại thành đường chỉ, ánh mắt xét nét quan sát Quan Doãn vài cái:
    - Chàng sinh viên, lại báo cáo công tác với Chủ tịch huyện Lãnh hả?

    Ba chữ “Chàng sinh viên” rất được nhấn mạnh, khiến ý tứ hàm súc đùa cợt sâu sắc thêm.

    Quan Doãn biết, Vương Xa Quân khinh thường hắn, kỳ thật đâu chỉ là khinh thường, quả thực chính là miệt thị trắng trợn

    Ai bảo hắn là sinh viên đại học Bắc Kinh duy nhất của toàn huyện Khổng, ai bảo hắn sau khi tốt nghiệp viên đại học Bắc Kinh chấn động toàn huyện, chẳng những không lưu lại Bắc Kinh, ngược lại xám xịt trở về huyện Khổng, và sau một năm tốt nghiệp, lăn lộn không bằng một Vương Xa Quân tốt nghiệp học viện ỹ thuật chuyên nghiệp

    Vương Xa Quân hoàn toàn có lý do có tư cách thường xuyên lấy quầng sáng “Chàng sinh viên” bôi đen mặt hắn.

    Quan Doãn không chịu yếu thế, không cho là đúng cười cười:
    - Chỉ có lãnh đạo mới có thể được xưng là báo cáo công tác, chúng ta chỉ là thông tín viên, nhiều lắm là bưng trà rót nước cho lãnh đạo, là nhân viên phục vụ.

    Quan Doãn cố ý cường điệu thân phận của thông tín viên là nhân viên phục vụ, cũng là có ý đánh thức Vương Xa Quân, hy vọng Vương Xa Quân kiềm chế vài phần, đừng tưởng rằng y hiện tại được Lý Dật Phong tín nhiệm, lại có một người cậu Phó bí thư liền thật sự xem mình là một bó rau cải, kỳ thật ở bên trong Huyện ủy, không đề tới Phó phòng chính là người ngoài rìa không được xếp hạng

    Vương Xa Quân cười ha hả:
    - Quả nhiên là sinh viên đại học Bắc Kinh, có kiến thức, tài ăn nói cũng tốt. Tuy nhiên nói đi phải nói lại, đối tượng phục vụ khác nhau, kết quả cuối cùng cũng khác nhau
    Thần bí cười cười, y đè thấp thanh âm
    - Tin hành lang, Thành ủy đã suy xét muốn điều Chủ tịch huyện Lãnh huyện Khổng

    Quan Doãn giật mình không nhỏ, hắn mới lấy được dũng khí hạ quyết tâm phải toàn bộ tiền đặt cược vào Lãnh Phong, sao Lãnh Phong lại dời đi? Nếu tin tức thật sự là thật, hắn chẳng phải là một cước giẫm lên khoảng không, té một cú đau điếng sao?

    Chẳng lẽ nói, hắn đã có phân tích sai lầm đối với sự thật kinh người ẩn dưới bí mật của Lãnh Phong sao? Sao có thể chứ! Căn cứ tổng hợp của hắn mà so sánh, vận làm quan của Lãnh Phong so với Lý Dật Phong phải suông sẻ hơn mới đúng!

    - Thật ư?
    Quan Doãn khẩn trương hỏi han
    - Tin tức của anh đáng tin chứ?

    - Cậu nói xem?
    Vương Xa Quân giữ kín như bưng cười cười, lại dùng tay vuốt tóc, y đứng dưới tàng cây dương cao lớn thẳng táp, càng tô thêm sự tự tin cao ngất với dáng người cao lớn của y. Chẳng qua cùng với dáng người cao lớn không tương xứng chính là, ánh mắt chuyển động không chừng, hơn nữa chân trái hơi hơi rung động, có vẻ cả người sẽ không được trầm ổn cho lắm, có thái độ lỗ mãng.

    Vương Xa Quân là một trong số cao nhân ít ỏi ở Huyện ủy, cao nhân vừa nói, không chỉ là bởi vì hai thân phận của y - người tâm phúc trước mặt Bí thư huyện ủy và cháu Phó bí thư huyện ủy – còn nằm ở chỗ y hắn quả thật vóc người cao lớn, y cao hơn 1m8, so với dáng người phổ thông không cao của nhân viên cơ quan đảng chính, y mặc kệ đi đến đâu đều là tiêu điểm hạc giữa bầy gà

    Huyện ủy liền có một câu vè thuận miệng: Huyện Khổng có hai kẻ quái dị, sinh viên đại học Bắc Kinh không ra gì, sinh viên cao kiều học viện kỹ thuật thì tài năng xuất chúng
    Sinh viên đại học Bắc Kinh không phải là chỉ chính Quan Doãn, nhưng mà sinh viên cao kiều học viện kỹ thuật đương nhiên là nói về Vương Xa Quân

    Nếu thật sự tính lại, tuy rằng Quan Doãn và Vương Xa Quân đều là sinh viên tốt nghiệp năm rồi, nhưng trên thực tế Quan Doãn vừa tốt nghiệp liền phân phối tới phòng Thư ký của Văn phòng Huyện ủy, so với Vương Xa Quân đến Huyện ủy sớm nửa năm. Vương Xa Quânsau khi tốt nghiệp trước phân phối tới xã, thị trấn, ở xã, thị trấn làm việc nửa năm mới điều tới phòng Thư ký Văn phòng Huyện ủy, hơn nữa còn là danh nghĩa điều tạm, hiện tại liên hệ nhân sự của y còn nằm ở dưới xã, thị trấn

    Phải nói, mặc kệ từ bằng cấp hay là phân biệt đối xử, Vương Xa Quân đều cùng Quan Doãn khác biệt rất xa, nhưng ở trong quan trường luôn có một câu nói là, tuổi tác là báu vật, năng lực rất trọng yếu, bằng cấp không thể thiếu, bối cảnh đáng tin nhất

    Quan Doãn và Vương Xa Quân tuổi xấp xỉ, năng lực vượt y một bậc, bằng cấp chói mắt hơn nhiều, chỉ mỗi tội không có quan hệ hậu trường, cho nên hiện tượng kỳ quái của huyện Khổng còn có thể thêm một điều —— người tâm phúc là điều tạm —— đến Vương Xa Quân liên hệ nhân sự cũng còn chưa chính thức điều nhập Huyện ủy, chỉ bằng một thân phận điều tạm, liền thành người tâm phúc số một Huyện ủy huyện Khổng, hơn nữa có hi vọng ở bước tiếp theo giành trước Quan Doãn một bước đề lên Phó phòng, chính thức bước vào cánh cửa quan trường đầu tiên

    Phó phòng là cái ngưỡng, được đề Phó phòng, trong quan trường liền tương đương với việc nhập dòng chảy, không còn là kẻ ngoài rìa

    Quan Doãn cũng không ghen tị với sự chói mắt của Vương Xa Quân, lại trong lòng không phục, hắn không tin với thân phận sinh viên đại học Bắc Kinh duy nhất ở huyện Khổng của hắn, không thể ở Huyện ủy đứng vững gót chân và mở ra cục diện.

    Vương Xa Quân rất hài lòng sự kinh ngạc của Quan Doãn, y đối với việc chính mình từ trước đến giờ vẫn luôn đè đầu Quan Doãn vô cùng vui vẻ, không phải ai đều có thể có cơ hội cưỡi lên đầu sinh viên đại học Bắc Kinh diễu võ dương oai. Đánh bại một người có thực lực hơn mình, so với đánh bại một đối thủ yếu thế, khoái cảm càng đỉnh hơn

    - Tôi còn có hai tin tức phải tuyên bố...
    Vương Xa Quân tiến lên một bước, ra vẻ thân mật vỗ vỗ vai Quan Doãn
    - Đừng trách tôi không có nói trước với cậu, Quan Doãn, nghe nói Chủ tịch huyện Lãnh mà đi, trong huyện sẽ đề cử hai ứng cử viên Phó phòng, sắp công bố danh sách chính thức


     
  3. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Vận
    Tác giả: Hà Thường Tại

    Chương 03 : Vật hi sinh

    Nhóm dịch: Quan Trường
    Nguồn: Mê truyện









    Từ thần thái đắc ý của Vương Xa Quân không khó kết luận lắm, người cậu Phó bí thư Huyện ủy của y sau lưng thúc đẩy cho y không ít, hai ứng cử viên phó phòng, y chắc chắn nắm bắt được một

    Trong lòng Quan Doãn rất không thoải mái, tuy là dường như có thể đoán ra kết quả, nhưng tận tai nghe được Vương Xa Quân nói ra mồm, vẫn thấy khó chịu, lẽ nào nói, bằng cấp của hắn tốt hơn so với Vương Xa Quân, năng lực mạnh hơn so với Vương Xa Quân, là bởi vì không có ông cậu Phó bí thư, thì vĩnh viễn bị Vương Xa Quân chèn ép, vĩnh viễn đi dưới cái bóng của Vương Xa Quân sao?

    Vương Quân Xa dường như vẫn rất chiếu cố đến cảm xúc của Quan Doãn, thở dài nói
    - Tôi đề cập đến cậu cho cậu của tôi, nói là ít nhiều cũng nên chiếu cố sinh viên Bắc Kinh một chút, hơn nữa, ba thông tín viên cùng năm, quan hệ giữa chúng ta là tốt nhất, cậu nói cậu sẽ nói với Bí thư Lý… Quan Doãn, tôi chỉ có thể giúp cậu nhiêu đó thôi, thành hay không, dù sao tôi cũng tận tâm rồi.

    Quan Doãn giả vờ rất cảm kích bắt tay Vương Xa Quân
    - Cảm ơn Xa Quân.

    - Khách khí gì chứ, lại không phải người ngoài
    Vương Xa Quân thân mật ôm bả vai của Quan Doãn, nói nhỏ
    - Còn có một tin tức, thiên kim của Bí thư Lý từ tỉnh thành qua đây, muốn đến huyện Khổng nghỉ hè, Bí thư Lý có ý đặc biệt giao cho tôi đi đón, không nói với cậu nữa, xe sắp đến rồi, tôi không thể làm hỏng chuyện chính, gặp lại sau.

    Vương Xa Quân vừa quay người liền vội vã chạy đi, vừa mới nói chuyện với Quan Doãn khí định thần nhàn, dường như không có chuyện gấp, bây giờ nói có chuyện liền vội mà đi, tương phản trước sau lớn qua, khiến người ta âm thầm khâm phục thời gian gã ở Huyện ủy nửa năm, đã luyện được khả năng có thể thu thả tự nhiên.

    Sau lưng có cao nhân chỉ điểm thì không giống nhau, Quan Doãn nhìn chằm chằm bóng của Vương Xa Quân hổi lâu, mới thu hồi ánh mắt, sau lưng hắn cũng có cao nhân chỉ điểm, nhưng so sanh với cao nhân là ông cậu Phó bí thư huyện ủy của Vương Xa Quân, cao nhân của hắn không thể lên mặt bàn được.

    Quan Doãn biết rõ Vương Xa Quân có thâm ý biểu diễn trước mặt hắn một phen, đã khoe khoang lại là lôi kéo, tóm lại là thái độ được hời và khoe kẻ thắng lợi, mà Vương Xa Quân cố ý nhấn mạnh đi đón cô con gái bảo bối của Bí thư Lý, càng là hiển thị quan hệ mật thiết không giống như bình thường giữa gã và Bí thư Lý.

    Lãnh đạo để ai đi làm chuyện riêng, thì người đó là thân tín của lãnh đạo, nói như thế, Vương Xa Quân đã trăm phần trăm thu được sự tín nhiệm của Lý Dật Phong.

    So với sự quan tâm đến cô con gái của Lý Dật Phong, tâm tư của Quan Doãn càng để ý tin đồn Lãnh Phong có thật sẽ rời khỏi huyện Khổng không… Lãnh Phong đến huyện Khổng muộn hai năm so với Lý Dật phong, đến huyện Khổng nhậm chức mới một năm, nếu như bây giờ điều đi, không phải là chuyện tốt, hơn nữa ai cũng có thể nhìn ra hắn là bị xa lánh, đối với hình tượng lên chức từ nay về sau của hắn, cực kỳ bất lợi.

    Quan Doãn vừa nghĩ vừa đi về phòng Thư ký.

    Văn phòng Thư ký Huyện ủy ở phía đông, gần văn phòng huyện Ủy, cách văn phòng Bí thư Huyện ủy Lý Dật Phong chỉ một căn phòng, cách phòng của Chủ tịch Huyện Lãnh Phong ở phía tây chừng trăm mét. Quan Doãn gần văn phòng Bí thư mà phục vụ Chủ tịch Huyện, từ chức vụ mà nói thì vô cùng xấu hổ, so sánh với nhau, Vương Xa Quan và Ôn Lâm thì thuận tiện hơn nhiều, hiển nhiên, cũng là có người cố ý như thế, khiến hắn không chịu nổi.

    Vốn dĩ ở Huyện ủy từ phía tây sang phía đông, Lãnh Phong còn có ý đem phòng thư ký một chia thành hai, thông tín viên phục vụ lãnh đạo Huyện ở lại phòng Thư ký làm việc, mà thông tín viên phục vụ bộ máy lãnh đạo Chính phủ đến văn phòng với danh nghĩa Ủy ban Nhân dân làm việc.

    Vừa bắt đầu, Lý Dật Phong không có ý kiến phản đối, sau đó không biết nghe kiến nghị của ai đó, nói là thông tín viên phục vụ đều là Thường Ủy Huyện ủy, không nên phân chia phục vụ Huyện ủy hay là bộ máy chính phủ, còn nữa, Chủ tịch Huyện cũng không phải là Phó bí thư Huyện ủy chứ?

    Nói như thế cũng không có đạo lý gì, khi thông tín viên phục vụ các lãnh đạo Huyện ủy, là dựa theo phân chia Thường ủy, không phải dựa theo sự phân chia của Lãnh đạo Huyên ủy và Ủy ban Nhân dân huyện, ví dụ như Vương Xa Quân phục vụ là dựa vào Bí thư Huyện ủy Lý Dật Phong đứng đầu ba vị Thường ủy, Quan Doãn phục vụ là dựa vào Chủ tịch Huyện Lãnh Phong đứng đầu bốn vị Thường ủy, Ôn Lâm phục vụ là đựa vào Phó bí thư Lý Vĩnh Xương đứng đầu sáu vị Thường ủy.

    Có người đề nghị như thế, Lý Dật Phong không có gật đầu cho sự việc phân nhà cho thông tín viên, Lãnh Phong gặp nhân vật số một không đồng ý thả người, cũng không hỏi lại chuyện này, dù sao tuy Huyện ủy và Ủy ban Nhân dân Huyện chia là hai nơi làm việc đông viện và tây viện. Tuy nhiên trụ sở Huyện ủy huyện Khổng vốn dĩ không nhỏ lắm, nhưng phòng Thư ký Huyện ủy và văn phòng Ủy ban nhân dân huyện, tổng cộng cũng cách hơn trăm mét. Cho dù Quan Doãn dọn đến văn phòng Ủy ban nhân dân làm việc, cũng không gần là mấy bước chân.

    Sự việc cũng không giải quyết được gì.

    Kỳ thật nghe nói sớm đã quyết định Quan Doãn phục vụ Lý Dật Phong và ba vị Thường ủy. Nhưng tại hội nghị công việc bí thư khi thảo luận, có người nói xấu Quan Doãn, kết quả khiến Lý Dật Phong có ấn tượng không tốt về Quan Doãn, khiến Vương Xa Quân xếp ở vị trí thứ hai mượn cơ hội lên chức. Ai cũng biết rằng phục vụ cho Lý Dật Phòng với ba vị Thường ủy dẫn đầu, thực tế là phục vụ một mình Lý Dật Phong, chỉ cần Lý Dật Phong vừa lòng, không quan tâm phục vụ đến hai vị Thường ủy còn lại cũng không sao.

    Hơn nữa có thể đi theo bên Bí thư mỗi ngày, là cơ hội tha thiết của mỗi thông tín viên.

    Sau lưng rốt cuộc phát sinh biến cố thế nào, là ai làm thế với Quan Doãn, trong lòng Quan Doãn hiểu rất rõ, từng khoản hắn đều nhớ rõ.

    Chuyện đông viện tây viện tuy không to, trong vài lần đọ sức giữa Lý Dật Phong và Lãnh Phong, xem như một lần bình thường thôi, nhưng đối với Quan Doãn mà nói thì ý nghĩa trọng đại, bởi vì trong ba thông tín viên Huyện ủy, một mình hắn là phục vụ lãnh đạo Ủy ban Nhân dân huyện.

    Hơn nữa cũng chính là bởi vì sắp xếp như thế, khiến Lãnh Phong hiểu lầm Quan Doãn là người của Lý Dật Phong, sinh lòng phòng bị với hắn, nhưng Quan Doãn lại bị Lý Dật Phong không thích lắm, kết quả dẫn đến hai bên đều không tốt, bị kẹt ở giữa như mỗi ngày ăn cơm sống, trở thành vật hy sinh trong cuộc tranh đấu chính trị giữa Lý Dật Phong và Lãnh Phong.

    Quan Doãn cũng nghĩ qua, sợ là người đề nghị thông tín viên không phân ravới Lý Dật Phong, cũng có cố ý chỉnh sửa hắn, cũng phải, ai bảo trên đầu của hắn có quầng sáng sinh viên đại học Bắc Kinh chói mắt, không lưu ý có khả năng ngẩng đầu, khẳng định đến đâu cũng bị người chèn ép.

    Quan Doãn trời sinh tính không chịu thua, hắn cấp ba năm đó thành tích học tập vốn chỉ là bình thường, sau đó bị năm nhất cười cho một lần, liền nghẹn cổ quyết chí tự cường, thành tích kết quả thi đại học vừa ra đã làm người khác sợ hãi, hắn với thành tích đứng nhất toàn Huyện đựơc đại học Bắc Kinh tuyển chọn.

    Quan Doãn năm đó không lên tiếng thì thôi, bỗng nhiên nổi tiếng, trong một khoảng thời gian dài, hắn là nhân vật truyền thuyết ở huyện Khổng.

    Bây giờ ở Huyện ủy chịu quản chế, Quan Doãn tự nhiên cũng không chịu nhận thua như vậy, thời vận có cao có thấp, quan vận cũng có chìm có nổi, hắn coi như hiện tại thời vận không tốt. Tuy nhiên một người không thể luôn đen đủi, tin rằng sẽ có một ngày vận may sẽ đến, lại còn mọi người đều cho rằng hắn không có người sau lưng cũng không có người hậu thuẫn, không có người biết tuy sau lưng hắn đích thật là một tờ giấy trắng, nhưng hắn cũng có thủ đoạn mà người khác không biết.

    Đợi đó mà coi, Quan Doãn nắm tay, ngồi trước bàn trong văn phòng của mình, hắn đối mặt với bàn làm việc trống không, Ôn Lâm không có mặt, chỉ có một chén trà ấm ấm chứng tỏ Ôn Lâm vừa mới rời đi không lâu.

    Mặc dù từ mồm Vương Xa Quân nghe được tin tức Lãnh Phong có khả năng bị điều đi, Quan Doãn sẽ không từ bỏ hy vọng cuối cùng, hắn không tin Lãnh Phong sẽ tùy ý cho Lý Dật Phong bầy bố, đọ sức với Lý Dật Phong hơn năm nay, Lãnh Phong đã từng một lần lui bước và thỏa hiệp chưa? Dựa vào tính cách của Lãnh Phong, chưa đến thời điểm cuối cùng thì không nhận thua.

    Vừa nghĩ, vừa cầm tờ báo hôm nay lên xem, xem vài lần, ánh mắt Quan Doãn nhìn xuyên qua cửa sổ ra bên ngoài cửa sổ.

    Đối diện với văn phòng Thư ký Huyện ủy là một cây liễu, nghe nói cây liễu cổ thụ có hơn trăm năm tuổi, dáng vẻ xanh um tươi tốt, lắm cành nhiều lá, ba người ôm không xuể. Nhớ rõ năm rồi khi mới đến báo danh Huyện ủy, Quan Doãn còn hứng phấn mà ôm cây liễu cổ thụ đó, lúc đó bị Ôn Lâm cười hắn ngốc nghếch.

    Tiếng ve thành từng trận, sau buổi trưa ánh nắng như bài hát ru con, phòng thư ký chỉ có mình Quan Doãn, bình thường, hắn luôn thích ngủ trưa, nhưng hôm nay ý nghĩ muốn ngủ trưa một chút cũng không có, tưởng phản, không những không buồn ngủ, mà còn phá lệ hưng phấn, nhớ lại đối thoại giữa hắn và Lãnh Phong, hắn càng cho rằng trong khoảng khắc hắn đệ trình tài liều với Lãnh Phong, Lãnh Phong có không ít ấn tượng sâu sắc đối với hắn.

    Màn trúc vang lên, một người con gái khuôn mặt đẹp, thân thể đầy đặn đi tới.

    - Quan Doãn, nhớ người yêu đến đần người ra à?
    Cô ta vừa tiến vào liền trêu ghẹo Quan Doãn, thuận tay cầm chén trà của Quan Doãn uống một ngụm trà.

    Quan Doãn định đoạt lại cái chén
    - Ôn Lâm, cô ít nhiều chút ý chút đi, cô là con gái, sao có thể tùy tiện uống ly của đàn ông? Coi chừng về sau không lấy được chồng đó.

    Ôn Lâm đầy đặn không phải béo, mà là vẻ đẹp đặc biết của cô gái từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, bắp chân rắn chắc mà cân xứng, thân thể đẫy đà mà không béo, bộ ngực dậy thì bình thường vô cùng đầy đặn, có cảm giác miêu tả sinh động, không cần chen chúc cũng không cần chèn ép, ngọn núi và khe suối bao quanh trong lớp áo trắng, đầy ắp hơi thở thành thục ướt át, phả hơi nóng thằng vào mắt.

    Riêng Ôn Lâm lại có vẻ mặt búp bê, khuôn mặt tròn tròn khảm thêm đôi mắt hạnh, khi cười, bên trái gò má có má lúm đồng tiền nhạt, bím tóc đuôi ngựa buộc ở sau lưng, khi đi lại, cũng dao động trái phải như cái mông đong đưa, như nhánh cây liễu lay động theo gió ở trước cửa.

    Gió thổi cành dương liễu dùng ở trên người Ôn Lâm, là hình tượng chuẩn xác nhất.

    Ôn Lâm và Quan Doãn, Vương Xa Quân tốt nghiệp đại học cùng năm, Quan Doãn tốt nghiệp đại học Bắc Kinh, Vương Xa Quân tốt nghiệp học viện sư phạm chuyên nghiệp kỹ thuật, Ôn Lâm thì tốt nghiệp trường đại học tài chính Tây Nam, có thể nói, trong ba người, bằng cấp của Quan Doãn là tốt nhất, tiếp theo là Ôn Lâm.

    Ôn Lâm vốn dĩ có cơ hội ở lại trường, nhưng lại muốn quay về quê nhà huyện Khổng, dẫu rằng bởi vì nghe đồn Ôn Lâm có dì làm cán bộ Phó trưởng ban tổ chức Thành ủy, hay là, bởi vì cô quyến luyến cố hương, thì không biết được rồi.

    Quan Doãn thích tính cách của Ôn Lâm, bên trong ngay thẳng để lộ ra khiến không ai cự tuyệt, nhưng hắn lại không thể không duy trì khoảng cách với Ôn Lâm, mỹ nữ trên quan trường là vũ khí sát thương mạnh nhất, rất dễ dàng khiến đàn ông mất đi sức phán đoán và rơi xuống vực sâu.

    Huống hồ Ôn Lâm cũng không đơn giản xinh đẹp bình thường nhiệt tình như lửa mà cô vẫn thể hiện bên ngoài, cô có đầu óc có cách nghĩ, lại còn một năm nay, cô ta quan sắt ở Huyện ủy, đánh giá các hạng mục không những vượt trội Quan Doãn, thậm chí còn vượt trội hơn Vương Xa Quân.

    Nếu không phải Vương Xa Quân có một ông cậu là Phó bí thư Huyện ủy, bây giờ trong ba người, người sáng chói nhất là Ôn Lâm chứ không phải gã.


     
  4. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Vận
    Tác giả: Hà Thường Tại

    Chương 04 : Đông viện vào Tây viện ra.

    Nhóm dịch: Quan Trường
    Nguồn: Mê truyện









    Ôn Lâm cười sang sảng, đoạt lại cái ly từ tay Quan Doãn, cố ý giở trò xấu, khiến nước trong ly chảy vào trong đôi môi kiều diễm của cô ta, sau đó mới cười ha ha trả lại cho Quan Doãn
    - Chỉ anh chú ý, tôi là con gái cũng không chê anh bẩn, anh còn dám nói tôi sao? Một chuyện uống nước nhỏ thế, anh còn dám nâng lên độ lập gia đình, tôi thấy anh ăn củ cải lo chuyện bao đồng rồi, bây giờ, trong cốc đều là nước miếng của tôi, anh uống một hớp cho tôi coi coi?

    - …
    Quan Doãn vốn dĩ có chút tâm tình buồn bực, bị Ôn Lâm quấy nhiễu, lại trong sáng nhiều, hắn cầm chén lên, uống cũng không phải, không uống cũng không phải, khó xử nói
    - Cái này không tốt lắm đâu? Một khi uống nước, tương đương ăn nước miếng của cô rồi.

    - Tôi lúc nãy khi uống nước, cảm thấy phía trên âm ấm, chắc là nơi anh vừa uống, tương đương tôi đã ăn nước miếng của anh, anh bây giờ ăn nước miếng của tôi coi như công bằng rồi, mau ăn
    Ôn Lâm không những ngoài miệng nói vui, động tác trên tay cũng nhanh, duỗi tay ra nắm lấy tay Quan Doãn, đặt chén lên miệng của Quan Doãn
    - Giờ để anh ăn nước miếng của tôi, xem anh còn dám bắt nạt tôi nữa không….

    Quan Doãn bất ngờ không kịp phòng bị trúng chiêu, ly bị đẩy lên miệng, cảm thấy cái chén có chút ấm áp, trong lòng có cảm giác khác thường trào dâng, nghĩ đến cảnh tượng đôi môi mềm mại đỏ tươi của Ôn Lâm lướt qua ly, trong lòng không khỏi bối rối.

    Ôn Lâm thích nhất quấy rối hắn, có khi không nặng không nhẹ cũng không để yên, cũng không biết trong lòng cô ta thế nào, có điều quấy rối như thế, Quan Doãn biết hắn và Ôn Lâm không có cách nghĩ nào khác. Dân phong huyện Khổng chất phác mà thế thôi, giữa nam nữ thường xuyên đùa giỡn không ảnh hưởng toàn cục, nhất là phụ nữ sau khi kết hôn sinh con, có khi nói thô tục sẽ khiến đại lão gia ăn không tiêu.

    Quan Doãn không sợ Ôn Lâm và đùa cùng cô, nhưng bây giờ là giờ hành chính, lại ở trong văn phòng, bị người nhìn thấy ảnh hưởng không tốt, muốn đưa tay đẩy Ôn Lâm, không ngờ vừa duỗi tay ra, chỗ tay tiếp xúc, mềm mại hợp lòng người, tính đàn hồi tốt, cúi đầu thấy, tay phải chạm vào ngực trái của Ôn Lâm rồi.

    Tay phải chẳng những đặt vào trên ngực trái của Ôn Lâm, hơn nữa độ cong và tư thế bàn tay, giống như cố ý bóp ngực vậy.

    Mùa hè, quần áo mặc đều mỏng, Ôn Lâm chỉ mặc áo sơ mi trắng, áo ngực bên trong gần như không thấy, mơ hồ có thể thấy được. Cô bị Quan Doãn trực tiếp chạm vào vị trí ẩn mật nhất của phụ nữ, không những không ngại lùi ra, lại còn ưỡng ngực lên, hướng về phía trước, cả người dí sát vào vào Quan Doãn, nửa khiêu khích nửa vui đùa,
    - Muốn chạm vào tôi, được đấy, có bản lĩnh lấy tôi rồi, anh muốn thế nào thì thế đó …..

    Quan Doãn tan vỡ rồi, hắn sợ Ôn Lâm hào khí ngút trời nói ra lời gì bất nhã, sợ lui về sau một bước, coi như tránh được sự sắc sảo của Ôn Lâm.

    Ôn Lâm không cần quan tâm sửa lại áo, bĩu môi với Quan Doãn
    - Biết anh có tà tâm không có gan làm
    Vừa nói một câu, cô ta cười không ngừng
    - Tôi vừa mới đùa anh thôi, anh đừng nghĩ nhiều, tôi có bạn trai rồi, anh cũng có bạn gái rồi, mắng yêu một cái còn được, hành động thật là không được đâu.

    Một câu làm cho không khí kiều diễm mà ngại ngùng không còn nữa, Quan Doãn cũng cười
    - Ai chẳng biết cô ở Huyện ủy nổi danh là cây ớt nhỏ, bất thình lình sẽ khiến người sặc.

    Dựa vào tình cảnh trước mắt của Quan Doãn, đừng nói có ý muốn không an phận với Ôn Lâm, cũng không thể phát triển tình cảm với Ôn Lâm, tình cảm cơ quan ở cơ quan Đảng chính là đại kỵ, càng huống hồ có một điểm, Quan Doãn không thừa nhận hắn có thể nhìn thấu Ôn Lâm, đừng nhìn vẻ ngoài ngay thẳng sáng sủa của Ôn Lâm, kỳ thực cô ta cũng là một người không tầm thường đâu.

    Ôn Lâm có bạn trai hay không Quan Doãn không dám khẳng định, nhưng Ôn Lâm nói hắn có bạn gái, lại động chạm trong lòng hắn, đúng vậy, thời đại học hắn đích thực có bạn gái, nhưng tốt nghiệp đại học thì có biến cố, đến tận bây giờ hắn không biết nên đối mặt thế nào với tình cũ, lại còn bình tĩnh mà nói, tình cảnh hắn ở Huyện ủy, cũng có liên quan đến cô ta. Quả thật mà nói, có quan hệ với bố cô ta.

    Tin đồn nhạc phụ quan cao ở Bắc Kinh có quan hệ với hắn trong Huyện ủy, không phải tin đồn vô căn cứ.

    - Không đùa nữa, nói chuyện chính
    Ôn Lâm nói không đùa nữa là không đùa nữa, còn có ý vô ý liếc mắt ra ngoài cửa, ánh nắng tháng tám phủ kín sân cỏ, có lẽ là buổi trưa đều nghỉ ngơi, khiến tòa nhà Huyện ủy bình thường bận rộn có vẻ im lặng phá lệ.

    Chân thành ngồi đối diện Quan Doãn, Ôn Lâm cầm cái quạt phe phẩy vài cái, nói nhỏ
    - Nghe nói danh sách Phó phòng đã định rồi sao?

    Quan Doãn lắc đầu
    - Không biết, tin tức tôi đâu nhanh nhạy như thế chứ.

    - Tôi nói anh sao lúc nào cũng nửa sống nửa chết thế, cuối cùng cũng phải tranh thủ chút chứ.
    Ôn Lâm giận Quan Doãn một câu, lại nhiều chuyện hỏi han
    - Nghe nói cha vợ tương lai của anh ở Bắc Kinh là quan lớn, chỉ bằng dựa vào hành động thân thiết đó, hai ta chắc chắn quan hệ gần hơn những người khác nhiều, nói cho tôi biết đi, anh khi nào thì điều về Bắc Kinh?

    Vẻ mặt Quan Doãn có vẻ âm u đi vài phần
    - Ôn Lâm, không đề cập tới chuyện này có được không?

    Ôn Lâm phe phẩy quạt
    - Được, theo ý anh, không nhắc nữa, coi anh, nhắc tới cha vợ tương lai và bạn gái thần bí của anh, giống như uống nhầm thuốc vậy, thật không hiểu anh rốt cuộc là có chuyện gì, anh nói nếu anh ở Bắc Kinh không có cha vợ quan cao đó, đừng bầy vẻ, bây giờ chế giễu, người người đều cho rằng anh ở Bắc Kinh có cha vợ là quan lớn, vừa không trọng dụng anh, lại kính trọng đối với anh mà lại giữ khoảng cách. Anh bây giờ đi cũng không được, ở Huyện ủy đứng ở giữa, khó chịu bao nhiêu ? Anh còn không lo, còn ngày ngày thích đọc báo, đọc báo có thể biến mình thành Phó phòng không? Thật phục anh rồi đó. Nhưng thật ra Vương Xa Quân mỗi ngày đều thoải mái, cười như kẻ trộm, điệu bộ tiểu nhân đắc chí, nhìn thấy khiến người phiền.

    - Đúng rồi, anh có nghe thấy, Chủ tịch Huyện Lãnh có thể bị điều đi không?

    - Nghe nói rồi ….
    Đối với Ôn Lâm nhắc lại chuyện Lãnh Phong khả năng điều đi, khiến Quan Doãn tâm tình vô cùng khó coi, hắn có khí không có lực trả lời một câu
    - Cô lại nghe được tin tức từ đâu vậy?

    - Anh cũng đừng mất hứng. Quan Doãn, Chủ tịch Lãnh bị điều đi, đối với anh mà nói không phải là chuyện tốt
    Ôn Lâm trực tiếp xem nhẹ việc Quan Doãn hỏi cô tin tức từ đâu ra, nói
    - Anh bây giờ đang ở giữa, khó chịu lắm, gió đông và gió tây một ngày không thể phân nổi thắng bại, Huyện ủy mỗi ngày đều có gió xoáy, thường là thổi tới thổi lui, ai chịu nổi? Nhất là anh, người ở văn phòng Huyện ủy, lại là thông tín viên của Chủ tịch Huyện, đông viện vào tây viện ra, khó chịu lắm nhỉ?

    Quan Doãn bất đắc dĩ cười
    - Càu nhàu có ích gì? Đừng nói nữa, nói Chủ tịch Huyện có phải bị điều đi hay không? Tôi thấy ngược lại, Chủ tịch Huyện là người có năng lực thật.

    - Có năng lực thật sự có ích gì?
    Ôn Lâm cầm lấy ly của mình uống nước, bàn làm việc của cô ta đối diện với của Quan Doãn, bản thân có ly không dùng lại cố ý dùng ly của Quan Doãn, trừ phi trêu đùa ra, hoặc là trong lòng cô ta có chút gì đó tâm tư của cô gái cũng chưa biết được.

    - Huyện Khổng thì nghèo, cần một Chủ tịch Huyện có thực lực, chịu làm, dám làm thay đổi diện mạo nghèo đói lạc hậu
    Quan Doãn cảm thán một câu
    - Mấy năm gần đây, huyện Khổng dường như hai ba năm thay một lần Chủ tịch huyện, thường xuyên thay đổi quá chừng nhân vật số một, bất lợi cho huyện Khổng phát triển lâu dài.

    - Này, không nhìn ra, anh vẫn còn ưu quốc ưu dân, tiểu nữ bội phục
    Ôn Lâm giễu cợt Quan Doãn
    - Tôi hả, không có lý tưởng xa vời, bước tiếp theo lên Phó phòng, thêm ba năm nữa lên Trưởng phòng, sau đó tranh thủ trước khi ba mươi tuổi làm Phó chủ tịch huyện, cũng thỏa mãn rồi. Đương nhiên, giữa lúc đó giải quyết vấn đề cá nhân là lấy một người đàn ông tốt biết nóng biết lạnh, có lòng vươn lên

    Quan Doãn cười
    - Lý tưởng của cô không xa lắm, nhưng lại là chu toàn, ứng là cách nói mọi chuyện như ý, thông tục một chút là: cứ mơ đi
    Ngừng một chút, hắn vốn muốn mở mồm hỏi Ôn Lâm tại sao không tới doanh nghiệp bên ngoài hoặc làm giáo sư, tại sao lại muốn đi vào quan trường, có chút chần chừ, vẫn là không nên mở miệng.

    Quan hệ lại quen thuộc, có chút lời không nên hỏi thì tốt.

    - Kỳ thực, tôi muốn lấy nhất không phải là bạn trai bây giờ, mà là muốn gả cho một người đàn ông có tư tưởng tốt, trầm ôn, ví dụ như anh…
    Ôn Lâm có khi thẳng thắn làm cho người ta không nói được lời nào, làm cho người ta không biết lời của cô mấy phần thật mấy phần giả
    - Tôi phát hiện, trên người anh có thứ mà người khác không có, khiến người khác mê mệt.

    Trong lòng Quan Doãn cả kinh, chẳng nhẽ bí mật của hắn bị Ôn Lâm phát hiện rồi? Không thể nào, bí mật của hắn là hắn ở huyện ủy dựa vào bản thân làm cơ sở, rộng mà lớn, về sau có thể là hắn ở quan trường sống yên phận rồi, nếu như dễ dàng bị phát hiện thì hắn thất bại rồi.

    Còn may, Ôn Lâm sau đó còn nói
    - Anh cũng đừng nhạy cảm quá, tôi là cảm thấy trên người anh có chỗ hấp dẫn tôi, cũng không biểu thị là tôi thật yêu anh.

    - Ha ha
    Quan Doãn cười chế giễu
    - Không dám, không dám, tôi có thể không tiêu thụ nổi ơn mỹ nhân của mỹ nhân Ôn đâu.

    Ôn Lâm hất mái tóc đẹp, tay phải màu lúa mỳ bình thường sung mãn hồn nhiên gợi cảm, nếu so sánh hơn xa những mỹ nữ mềm mại không xương lớn lên từ thành phố. Cô mỉm cười, từ nhỏ lớn lên ở nông thôn lại trải qua mấy năm sống ở đại học, răng sáng bóc, như gốc cây đứng sừng sững ở bên trong vườn hoa hướng dương dại, nắng mà sáng lệ.

    Ôn Lâm nói chuyện tùy ý, mở mồm là đến, kỳ thật trong lời nói nắm chắc rất khá, lại còn cô ta cũng trước mặt Quan Doãn nói tùy ý một chút, trước mặt lãnh đạo hoặc người ngoài, rất cẩn thận. Nhưng cho dù là như thế, Quan Doãn một mực cho rằng Ôn Lâm cũng không thích hợp quan trường, nguyên nhân chỉ có một, cô ta đẹp quá.

    Sự xinh đẹp của mỹ nhân ở chốn quan trường, hoặc là kẻ gây tai họa, hoặc là tai họa, không có con đường thứ hai có thể đi, mặc dù Quan Doãn cũng không cho rằng kiến giải bản thân là chính xác nhất, nhưng hắn vẫn duy trì cách nhìn của mình, Ôn Lâm đi theo chính trị là con đường hiểm.

    Nhưng Ôn Lâm cuối cùng là căn cứ vào cái gì mới gia nhập quan trường, Quan Doãn cũng không biết được, lại thêm hắn cũng không thể đi hỏi rõ được, Ôn Lâm lại quấy nhiễu hắn, sau lưng vẻ mặt vui cười, có nhiều vấn đề chính trị, hắn và Ôn Lâm không những là đối thủ cạnh tranh, mà có ý kiến chính trị không giống nhau.

    Vấn đề cha vợ là quan lớn, Quan Doãn không muốn nhắc đến. Hắn thích xem báo, Ôn Lâm xem như nói đúng rồi, hắn đích thực mỗi ngày không cần biết bận thế nào cũng xem kỹ một lần từ đầu đến đuôi từ báo Trung ương đến tỉnh huyện, lại còn không phải tùy tiện lật, mà là từng câu từng chữ đều đọc kỹ một lần trong mỗi bài.

    Có khi một lần không được, còn muốn quay lại đọc thêm lần nữa, thái độ chăm chú và dùng tâm đọc, cả Huyện ủy không có người thứ hai.


     
  5. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Vận
    Tác giả: Hà Thường Tại

    Chương 05: Sự việc đột nhiên phức tạp.

    Nhóm dịch: Quan Trường
    Nguồn: Mê truyện









    Còn có người chê cười Quan Doãn xem báo còn nghiêm túc hơn xem tài liệu, chẳng lẽ có thể tìm ra được con đường thăng quan tiến chức từ báo chí sao? Quan Doãn chỉ cười, cũng không giải thích, lại càng không biện bạch gì cho hành vi của mình. Khi hắn học đại học ở Bắc Kinh, xem báo đã thành thói quen, khi tới huyện, thói quen vẫn không đổi được. Còn nữa, hắn cũng không muốn sửa, muốn hiểu biết chuyện quốc gia đại sự, nghe gió đoán mưa, qua báo Đảng là cách nhanh và tiện nhất.

    Người ta lại không biết rằng, Quan Doãn chẳng những thích đọc báo chí, còn hàng ngày sách không rời tay. Sách đều là sách sử, 'Nhị thập tứ sử', 'Sử ký' vân vân. Ngày nào không đọc lịch sử được một giờ, thì hắn không thể đi vào giấc ngủ.

    Lấy lịch sử làm gương soi, có thể thấy rõ được ưu thế và nhược điểm. Nếu nói tất cả quốc gia đại sự và hướng đi chính sách đều nằm trong báo chí, như vậy cách xử sự đối nhân xử thế và thế sự hưng suy, tất cả đều nằm trong sách sử.

    Gió mùa hè hiu hiu, thổi bay màn trúc kêu lạch cạch, trong phòng tạm thời yên tĩnh, không khí mầu nhiệm mà tràn đầy khí sắc miên man bất định tuyệt vời. Quan Doãn và Ôn Lâm đều không nói gì, hai người đều cúi đầu không nói.

    Điều Quan Doãn nghĩ không phải là chuyện tình cảm vui vẻ, mà là lo lắng cho bước tiếp theo. Nếu chẳng may thực sự Lãnh Phong bị điều đi trong lúc mấu chốt này, thì bước đi hắn vừa mới làm ra, chẳng những sẽ một bước giẫm lên khoảng không, hơn nữa hậu quả tương đối nghiêm trọng, rất có khả năng khiến hắn kẹt trong tình cảnh họa vô đơn chí.

    Làm sao bây giờ? Mặc dù Quan Doãn có nhiều kiến thức hơn so với người bình thường một chút, có một tài năng đặc biệt mà người ta không biết, nhưng hắn dù sao chỉ là một sinh viên mới ra đời được một năm. Mới vào quan trường, đối mặt với thế cục phức tạp, hay thay đổi trong quan trường, trí tuệ chính trị cũng như nhận định thời thế vẫn còn thiếu sót.

    Khác với Quan Doãn luôn luôn dồn lực chú ý vào thế cục Huyện ủy và tiền đồ của bản thân chính là, vẻ mặt mơ màng của Ôn Lâm. Ánh mắt khi thì dừng trên cây liễu ngoài cửa sổ, khi thì lướt nhanh qua khuôn mặt Quan Doãn, cắn môi để lộ ra nội tâm do dự giằng co của cô. Cũng không biết là có phải cô đã biết tin tức gì hay không, đang chưa quyết định được có nói cho Quan Doãn hay không...

    Đột nhiên, tiếng rèm cửa vang lên, một giọng nói trong trẻo động lòng người cất lên:
    - Xin hỏi, đây này là phòng Thư ký của Văn phòng Huyện ủy phải không?
    Là tiếng phổ thông vô cùng chuẩn.

    Một cô bé chừng mười lăm mười sáu tuổi duyên dáng yêu kiều đang đứng ở cửa, cô tết tóc hai bên, mặc một chếc áo màu trắng thuần khiết, váy màu vàng nhạt, lưng đeo ba lô, mặt trái xoan đúng tiêu chuẩn, đôi mắt phượng thật to, để lộ ra hai cánh tay và bắp chân trắng nõn như bạch ngọc, khiến cô có vẻ trong trắng thuần khiết mà lại hồn nhiên.

    Cô vừa đứng trước mặt, liền như một đám mây trắng trước mặt trời rực sáng, cao quý làm người ta phải ngước nhìn.

    Thình lình có một cô bé như hoa như ngọc hiện ra trước cửa, Quan Doãn và Ôn Lâm ngơ ngác nhìn nhau, sửng sốt một chút. Ôn Lâm có cảm giác gì thì Quan Doãn không rõ lắm, còn hắn là đột nhiên có một cảm giác là có một em Lâm bất ngờ từ trên trời rơi xuống.

    - Em gái, đây chính là phòng Thư ký của Văn phòng Huyện ủy, xin hỏi em tìm ai?
    Quan Doãn ở gần cửa, đứng dậy đi về phía trước một bước, hỏi han thân thiết.

    - Em tìm...
    Cô bé nghiêng đầu giống như đang lo nghĩ, lại liếc mắt nhìn lén Ôn Lâm, sau đó vẫy vẫy tay với Quan Doãn, cúi đầu nhỏ giọng nói,
    - Anh ơi, anh tới gần đây một chút, em chỉ nói cho một mình anh thôi.

    Quan Doãn nghi ngờ quay đầu lại liếc nhìn Ôn Lâm, vẻ mặt Ôn Lâm đang khó hiểu, trong ánh mắt hiện ra ý cười hòa hảo nhưng đầy tò mò.

    Không do dự, Quan Doãn liền cúi người xuống, đưa tai vào gần cô bé một chút, nghĩ rằng cô bé sẽ nói thầm cho hắn, không ngờ cô bé cười gian xảo, đột nhiên hô to một tiếng vào tai Quan Doãn:
    - Ngu ngốc, anh bị lừa rồi!

    Tai Quan Doãn chỉ cách cô bé một gang tay, cô đột nhiên hô to một tiếng, liền như tiếng sấm sét nổ vang bên tai, Quan Doãn kinh ngạc lùi về phía sau ba bước, đặt mông ngồi phịch xuống ghế, nửa ngày vẫn không hoàn hồn, tai cứ kêu ong ong không ngừng.

    - Ha ha!
    Ôn Lâm cười lay từ bên này sang bên khác, cười đến không ngồi thẳng nổi, lấy tay chỉ vào Quan Doãn cười nhạo hắn,
    - Bị một cô bé đùa giỡn, Quan Doãn, anh cũng có hôm nay sao? Thật làm tôi cười chết mất.

    Quan Doãn không đếm xỉa tới lời đùa cợt của Ôn Lâm, hắn đánh giá cô bé vài lần từ trên xuống dưới, nghiêm mặt:
    - Em gái, trêu đùa người khác cũng không tốt đâu, nói cho cùng, nơi này cũng không phải là nơi em có thể quậy phá được, đây là Huyện ủy.

    - Em không quậy phá, em có chuyện nghiêm túc, là thật phải tìm một người. Nghe anh nói chuyện thì biết anh nhất định là Ôn Lâm phải không?
    Cô bé chẳng những gian xảo, còn thông minh, cô trừng mắt nhìn, kéo tay Quan Doãn:
    - Anh Ôn, em đến tìm anh đó.

    Quan Doãn dở khóc dở cười, hắn nhìn ra rõ là cô bé thật tình muốn đùa cợt hắn, Ôn Lâm rõ ràng là tên phụ nữ, với sự thông minh của cô mà không biết sao? Cô lại cố ý cho rằng hắn là Ôn Lâm, rõ ràng là muốn tiếp tục đùa giỡn hắn. Em Lâm từ trên trời rơi xuống không phải là em Lâm dịu dàng lương thiện, mà là một em Lâm gian xảo, hay thay đổi.

    Ôn Lâm vốn đã cười đến không nín được, nghe cô bé gọi Quan Doãn là anh Ôn, lại cười đến nói cũng không nói nên lời, nằm bẹp ở trên bàn không nâng nổi đầu lên, chỉ cần nhìn vai cô rung rung là có thể thấy được, cô cười điên rồi.

    Quan Doãn bất đắc dĩ cười nói:
    - Anh Ôn Lâm à? Em gái, phải là chị Ôn Lâm mới đúng.
    Sau đó hắn lấy tay chỉ về phía Ôn Lâm, ý là, cô mới là Ôn Lâm, hắn không phải.

    Cứ tưởng rằng cô bé sẽ hiểu ra lời của hắn, không ngờ cô bé tiếp tục giả ngu:
    - Anh Ôn, tuy rằng anh trắng trẻo giống một cô nữ sinh, nhưng anh quả thật là nam giới, chẳng lẽ anh thích người khác gọi anh là chị sao?

    - Tôi không chịu nổi nữa rồi, tôi phải khẩn trương rời khỏi đây thôi, nếu tiếp tục thế này, tôi sợ tôi sẽ điên mất.
    Ôn Lâm cười đến mức làm cho Quan Doãn không hiểu gì, cô cong lưng ôm bụng, chật vật không chịu nổi mà trốn ra khỏi văn phòng.

    Thực không phải là bạn chí cốt, trong lòng Quan Doãn oán hận nghĩ, không ngờ Ôn Lâm cũng phối hợp diễn trò với cô bé quậy hắn, lúc nữa gặp lại sẽ tính sổ với cô một trận.

    Cuộc đời Quan Doãn lần đầu tiên bị một cô bé nhỏ hơn hắn gần mười tuổi gài bẫy đến không có lực trả đòn, đành phải giả vờ giả vịt địa đưa tay ra sau lưng, ho khan một tiếng:
    - Được rồi, coi như là anh là Ôn Lâm, vậy thì em là ai, tìm anh có chuyện gì?

    - Tên em là Lý Ngõa Nhi, từ tỉnh thành đến, em tìm anh là bởi vì không ai quản em.
    Lý Ngõa Nhi tiến lên một bước kéo tay Quan Doãn, làm vẻ mặt đáng thương,
    - Anh Ôn, anh không phải cũng sẽ không để ý tới em, để em trở thành một kẻ đáng thương chưa ăn chưa uống, không ai yêu thương phải không?

    Lý Ngõa Nhi? Từ tỉnh thành đến? Vốn Quan Doãn tính cứ thế mà đuổi cô bé đi, để cô đùa cợt một chút vậy là đủ lắm rồi, hắn cũng không có thời gian chơi với cô náo loạn như thế. Hơn nữa lại là ở phòng Thư ký của Văn phòng Huyện ủy, nếu chẳng may để cho Lý Dật Phong hoặc Lãnh Phong phát hiện, hắn lại bị nhớ một lỗi nặng, nhưng khi nghe cô bé tự báo họ tên và lai lịch, hắn bỗng nhiên hiểu ra điều gì.

    Ánh mắt lại dừng lại trên mặt Lý Ngõa Nhi, khuôn mặt mơ hồ có thể thấy được nét của Lý Dật Phong, lại thấy dấu vết trên ngón tay thon dài của cô và nếp uốn trên váy do ngồi lâu mà tạo thành, trong lòng Quan Doãn bỗng nhiên sáng tỏ. Cô bé trước mắt không phải ai khác, chính là con gái bảo bối của Lý Dật Phong mà Vương Xa Quân vừa mới nói là phải đi đón.

    Lạ thật, tại sao Vương Xa Quân không đón được cô, ngược lại để cô tự chạy tới phòng Thư ký? Khẳng định đã xảy ra chuyện gì rồi... Quan Doãn liền hỏi:
    - Ngõa Nhi, Xa Quân đi đâu rồi?

    Vì sao Lý Ngõa Nhi phải từ tỉnh thành đến huyện Khổng chơi, Quan Doãn cũng không muốn đoán nhiều, có lẽ chỉ là cô bé nhất thời nổi hứng. Nói thật, huyện Khổng không có tài nguyên du lịch gì, ngoại trừ có một núi Bình Khâu, còn lại sẽ thấy không có cảnh đẹp gì đáng nói. Là một huyện nhỏ nằm trong thung lũng, huyện Khổng là một huyện nông nghiệp bần cùng lạc hậu.

    - Anh ấy đưa cha em đi họp ở thành phố rồi, không chăm sóc cho em được, liền bảo em đến phòng Thư ký tìm Ôn Lâm.
    Lý Ngõa Nhi lấy bàn tay làm quạt phẩy phẩy,
    - Nóng quá, sao lại không có điều hòa không khí?

    Quan Doãn bật quạt trần, tâm trạng thay đổi liên miên. Lý Dật Phong không có bất cứ một dấu hiệu nào mà đột nhiên đi thành phố họp, sợ là tình hình có biến đổi. Mà Vương Xa Quân cũng đi theo, có nghĩa là quan hệ giữa Vương Xa Quân và Lý Dật Phong lại gần thêm một bước. Trước kia Lý Dật Phong tuy rằng coi trọng Vương Xa Quân, nhưng đi thành phố họp chưa bao giờ dẫn theo Vương Xa Quân.

    Về phần Vương Xa Quân bảo Lý Ngõa Nhi tìm Ôn Lâm mà không phải tìm hắn, cũng hoàn toàn là có ý lường trước trong đó. Người Vương Xa Quân đề phòng nhất là hắn, mới không đem chuyện quan trọng như vậy phó thác cho hắn. Lý Ngõa Nhi là ai? Cô chính là hòn ngọc quý trong tay Lý Dật Phong, là thiên kim của Bí thư huyện ủy!

    Tuy rằng Vương Xa Quân cũng có tâm lý đề phòng đối với Ôn Lâm, nhưng Ôn Lâm dù sao cũng là phụ nữ, nói một cách tương đối, cơ hội được trọng dụng đề bạt trong quan trường không phải rất nhiều. Còn nữa, gần như mỗi người trong Huyện ủy đều biết lòng dạ của Vương Xa Quân đối với Ôn Lâm.

    Khi Quan Doãn đang suy trước tính sau, thì điện thoại trên bàn đột nhiên vang lên.

    Phòng Thư ký có hai chiếc điện thoại, một cái là đường dây riêng của lãnh đạo. Đường dây riêng mà đổ chuông, nhất định là lãnh đạo có chuyện quan trọng triệu tập, nhất định phải nghe ngay lập tức. Một cái khác là đường dây để bên ngoài gọi vào, điện thoại mà đổ chuông, thì phải kiêu ngạo một chút, để kêu hết ba tiếng sau đó mới nghe máy.

    Tiếng chuông điện thoại vang lên là đường dây của lãnh đạo.

    Quan Doãn lập tức nghe điện thoại:
    - Tôi là Quan Doãn xin nghe.

    - Quan Doãn, tôi là Xa Quân.
    Trong điện thoại truyền đến giọng nói gấp gáp của Vương Xa Quân
    - Ôn Lâm có ở đó không?

    Vương Xa Quân cũng gọi vào đường dây riêng của lãnh đạo, điệu bộ càng ngày càng nghiêm túc. Quan Doãn biết Vương Xa Quân tìm Ôn Lâm có chuyện gì, nói:
    - Không có ở đây, đi ra ngoài rồi, có chuyện gì vậy?

    "..." Vương Xa Quân ngập ngừng một chút, dường như không tình nguyện nói cho Quan Doãn, nhưng sự việc khẩn cấp, rồi lại không thể không nói,
    - Tôi bất ngờ có việc đi với Bí thư Lý, cùng đến Thành ủy họp với Chủ tịch huyện Lãnh. Sau khi đón được Ngõa Nhi, không kịp đưa cô ấy đến phòng Thư ký, bảo cô ấy tự mình đến phòng Thư ký tìm Ôn Lâm, bảo Ôn Lâm chăm sóc cho Ngõa Nhi một chút. Đúng rồi, Ngõa Nhi đã tới phòng Thư ký chưa?

    Quan Doãn còn chưa mở miệng, Lý Ngõa Nhi ở bên cạnh lấy hết sức mà xua tay với hắn, lại le lưỡi nhăn mặt, hiển nhiên là ám chỉ hắn không cần nói thật.

    Quan Doãn khó xử.

    Chủ yếu là Vương Xa Quân lộ ra tin tức làm người ta khiếp sợ, hoá ra không chỉ Lý Dật Phong khẩn cấp đi tới thành phố họp, ngay cả Lãnh Phong cũng cùng đi, sự việc lại đột nhiên trở nên càng phức tạp thêm. Hơn nữa biến hóa cực nhanh, khiến Quan Doãn không kịp nhìn, thậm chí còn thấy cảm giác hồi hộp.

    Chẳng lẽ, Lãnh Phong thật sự sẽ rời đi sao? Nếu quả thực như thế, hành động trình tài liệu của hắn vừa rồi có lẽ nào là uổng phí, hơn nữa nếu trước khi Lãnh Phong rời đi, chuyển giao tài liệu của hắn cho Lý Dật Phong coi như một ân tình cuối cùng. Như vậy hắn sẽ không có ngày ngẩng được đầu ở Huyện ủy!

    Trong nháy mắt, Quan Doãn cảm giác như một bước rơi xuống vách núi cao hàng nghìn mét, chẳng những ngừng thở, đầu óc cũng trống rỗng.


     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)