Q.Trường Quan Thuật - Cẩu Bào Tử - Full - Free! 3670+1C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 16: Thần tài chống lưng nghèo rớt mồng tơi.

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn



    Diệp Phàm trước hết là khích lệ một hồi rồi mới đi vào nội dung cụ thể:
    - Tổ công tác chúng tôi đã tính toán qua, muốn đổi toàn bộ ván gỗ bao gồm cả vách ngăn của 18 phòng học trên tầng hai của trường tiểu học. Hơn nữa nhân thể làm lại luôn nhà bếp, dùng tường đất để xây, rồi quét xi măng lên, xi măng này sẽ do tôi đảm nhiệm, đưong nhiên việc đắp tường thì phải do nhân công ở trong thôn. Tính ra cũng cần chừng 200 tấm ván gỗ dài bốn thước, dày 20 phân trở lên. May mắn là các cột trụ vẫn còn tốt nếu không còn nhiều hơn. Nếu trong thôn đập Thiên Thủy này do ba dòng họ các anh làm chủ đạo nên sau này mỗi họ sẽ có một người được ra ứng cử vào chức vụ trưởng thôn. Các họ còn lại cũng đề cử một người, vậy 200 tấm gỗ đó ba họ các anh mỗi họ xuất ra 60 tấm, còn 20 tấm là do các họ còn lại, vậy có được không?

    Người ba họ Ngô, Lý, Diệp lại bàn bạc thêm một chút rồi quay lại bàn họp.

    - Đồng ý, họ Ngô chúng tôi sẽ xuất ra một trăm tấm, hơn nữa phụ thêm cả ngói lợp bếp nữa.
    Ngô Thiên Lĩnh lên tiếng đầu tiên.

    - Chúng tôi cũng xuất ra một trăm tấm, thêm cả khung cửa sổ và kính chắn gió nữa, bọn trẻ mùa đông rất lạnh à.
    Diệp Vĩ Cường thay mặt cho họ Diệp bày tỏ thái độ, sau khi nói xong thì đắc ý xem họ Lý xuất ra cái gì.

    - Họ Lý chúng tôi dĩ nhiên cũng không thể tụt lại phía sau, ván gỗ cũng là một trăm tấm, đầu tiên chúng tôi cũng nghĩ sẽ xuất ra cửa kính nhưng họ Diệp đã nói vậy thì chúng tôi sẽ mua xi măng. Tổ trưởng Diệp có thể bố trí cho học sinh tới khe suối đào ít cát đem về lát nền được không.

    Lý Tuyên Thạch cũng không chịu kém.

    - Tôi là Trương Cư Thủy, thay mặt cho các họ Trương, Vương, Chu cũng nguyện ý xuất ra 100 tấm ván gỗ và đóng góp nhân công xây nhà bếp.
    Một người đàn ông cường tráng, da ngăm đen đứng lên nói.

    Hiệu trưởng Trương và Diệp Nhược Mộng thiếu chút nữa ngẩn ra, có nằm mơ cũng không nghĩ đến vấn đề khó khăn đã nhiều năm vẫn không giải quyết được giờ chỉ cần một tổ trưởng miệng còn hơi sữa này nói mấy câu là xong.

    Hiệu trưởng Trương đứng lên lắp bắp:
    - Cám ơn! Cám ơn! Cám ơn! Tôi thay mặt cho hơn một ngàn đứa trẻ, ba mươi sáu giáo viên của thôn đập Thiên Thủy cảm ơn các anh. Tôi nhất định động viên toàn thể giáo viên tranh thủ chủ nhật và thời gian rỗi đến suối đào cát còn chi phí vận chuyển gỗ đến thị trấn Lâm Tuyền để xẻ thì tôi sẽ đi xin!

    - Hiệu trưởng Trương, tôi xem không cần phiền phức vậy đâu. Cứ cưa thẳng ở đây cũng được mà.
    Diệp Phàm khẽ cười, giải quyết được một vấn đề lớn như vậy, trong lòng hắn nhất thời cũng phấn khởi.

    - Cưa luôn ở đây? Không có xưởng cưa đâu.
    Diệp Nhược Mộng không nhịn được hỏi.

    - Động não chẳng lẽ không có sao?
    Diệp Phàm cười nói.

    - Tổ trưởng Diệp, cậu nói là là mời thợ và cưa máy tới?
    Đầu óc của bí thư Lý Kinh Đống còn rất linh hoạt liền liên tưởng ngay.

    - Đúng! đúng! đúng! Sao tôi không nghĩ ra nhỉ. Cưa máy cũng không nặng, chúng ta có thể nhờ điện của xưởng trà trong thôn một chút là được, biện pháp này rất hay!
    Ngô Thiên Lĩnh lộ vẻ khâm phục, luôn miệng trầm trồ.

    - Đúng vậy, mọi người thử nghĩ xem. Đường tới đập Thiên Thủy rất khó đi, làm không tốt còn lật xe chết người nữa. Vận chuyển gỗ lại càng khó khăn hơn, làm như vậy vừa bớt việc vừa an toàn.

    Diệp Phàm cười nói:
    - Nếu như người nào có năng lực bỏ ra ít tiền mua cưa gỗ, thôn chúng ta lớn như vậy nhất định là có nhiều gỗ để cưa, chắc chắn sẽ hoàn lại vốn rất nhanh.

    - Đúng nha! Sao tôi không nghĩ tới nhỉ. Tổ trưởng Diệp, việc cưa gỗ này tôi sẽ bao hết, hơn nữa chú ba, chú tư của tôi chính là thợ mộc, ha ha......
    Diệp Đại Trụ chợt vỗ đầu một cái kêu toáng lên.

    Sau đó mọi người bàn bạc dùng một số cách đặc biệt để nhanh chóng sấy khô gỗ rồi vấn đề mời thợ mộc thay đổi ván gỗ. Tuy nhiên tiền công cho thợ mộc cũng là một con số lớn, mọi người lại nhìn về phía Diệp Phàm, áng chừng lại trông vào năng lực của vị tổ trưởng mới này.

    Bị mọi người dồn ép, Diệp Phàm cũng đành nhăn nhó:
    - Được rồi! Tiền công thuê thợ mộc để tôi tìm cách vậy, tuy nhiên thợ mộc địa phương phải giảm giá đi 20%, tất cả cũng là vì thôn đập Thiên Thủy chúng ta có đúng không nào?

    - Cứ định như vậy đi, ba họ các anh cử ra mỗi họ 2 người thợ mộc, giảm giá 30%, tổ trưởng Diệp mới bắt đầu công tác cũng khó nghĩ cách kiếm tiền, hơn nữa số tiền không phải là nhỏ, ít nhất cũng phải năm, sáu ngàn đồng.
    Bí thư Lý kết luận.

    Tan họp, các đội trưởng lần lượt rời đi, để lại Diệp Phàm ngồi nhăn nhó toát cả mồ hôi trong cung.

    - Người anh em, nhiệm vụ của anh là phải tìm được mấy ngàn đây! Hô hô......
    Lưu Trì ra vẻ vuii mừng khi thấy người khác gặp nạn, thằng nhãi này không có chút lòng tốt nào, đang chuẩn bị để xem náo nhiệt.

    Vào năm 1995, 5000 đồng tương đương với 4 vạn đồng hiện giờ, đối với Diệp Phàm nói quá lên một chút thì đó là một con số khổng lồ, phải cần đến một năm nhận lương rồi không ăn không uống trở thành xác ướp thì may ra mới đủ.

    - Lưu Trì, nói bậy gì đó! Tổ công tác chúng ta là một, tổ trưởng Diệp là vì việc công, việc công tốt thì mọi người mới tốt được. Năm ngàn đồng này mọi người cùng nhau nghĩ cách đi!
    Lý Xuân Thủy nhìn Lưu Trì vẻ hơi bất mãn, lầm bầm một câu.

    - Tôi không có bản sự này, đừng nói là tìm năm ngàn, cho dù chỉ năm trăm cũng không ra, tôi không có bản lĩnh đó đâu! Cũng không thể bảo tôi nạp tiền lương ra đâu nhé, các người cũng phải để cho tôi ăn cơm nhé. Hô hô! Bí tha Tần là thân thích của cô đấy, cô nghĩ cách đi, còn tôi miễn bàn à.

    Lưu Trì nói không chút xấu hổ.

    - Hừ! Chú anh chẳng phải là cục phó cục giáo dục sao? Hơn nữa việc sửa chữa trường học là do ông ấy quản lý, anh làm sao thì làm cũng phải xin được 2000 đồng.
    Lý Xuân Thủy không vừa.

    - Không ngờ hai nhân viên của mình cũng có chỗ dựa lớn như vậy, chỉ có mình như cỏ dại chẳng dựa được vào đâu, phải sử dụng tốt mới được.

    Diệp Phàm vừa động tâm liền cười khan hai tiếng rồi nói:
    - Hai vị đều có người chống lưng, vậy đi, chúng ta phân công một chút, chia nhau ra kiếm tiền.

    Trong hai người, mỗi người kiếm cho tôi một ngàn đồng, ba ngàn đồng còn lại dù tôi có làm ăn mày cũng phải lấy được. Tôi nghĩ nếu công việc ở thôn đập Thiên Thủy này làm không tốt thì hai vị cũng đừng mong chuyển đi, một năm làm không tốt thì làm thêm một năm, hai năm làm không tốt thì làm thêm hai năm.

    Thử nghĩ xem, việc lựa chọn trưởng thôn nếu không có chúng ta sẽ còn dây dưa đến bao giờ. Lúc sáng bí thư Tần đã nói, công việc ở thôn đập Thiên Thủy phải trông vào chúng ta. Bí thư Tần đã coi trọng chúng ta như vậy thì chúng ta cũng không thể rút lui a! Chờ mọi người nhất trí chọn xong trưởng thôn rồi chúng ta đi thì tốt hơn, mọi người có ý kiến gì không.

    - Được! Tôi đảm nhiệm kiếm một ngàn đồng.
    Lý Xuân Thủy hứa hẹn, tuy nhiên đảo mắt nhìn một vòng rồi bổ sung thêm:
    Tuy nhiên tôi phải nói trước cho tổ trưởng Diệp, tôi sẽ kiếm tiền ở chỗ bí thư Tần nên anh đừng có tới đó nữa, kẻo không ông ấy lại mắng tôi.

    Nói xong còn cười duyên với hắn một cái như trăm hoa đua nở.

    - Được rồi!
    Diệp Phàm bất đắc dĩ gật đầu, xem ra con đường tới vị thần tài bí thư Tần này bị cắt đứt rồi, mình phải nghĩ cách khác mới được.

    - Tôi cũng vậy, tôi sẽ tìm cục giáo dục để xin một ngàn đồng, người anh em cũng đừng đến cục giáo dục của huyện Ngư Dương để làm phiền nữa nhé, ha ha......

    Lưu Trì cười quỷ quái, đối với gã mà nói, dựa vào ông chú là cục phó để kiếm một ngàn đồng đúng là không khó.

    - Tốt...... Các ngươi thông đồng với nhau...... được lắm!
    Diệp Phàm hướng lên trời làm một động tác khinh bỉ rồi đi lên lầu rồi.

    - Hi hi hi! Ha ha ha! Ai bảo anh là tổ trưởng cấp Trưởng ban chứ! Chúng tôi chẳng qua chỉ là là binh sĩ thôi, hiểu không?
    Phía sau truyền đến tiếng cười khan của một nam một nữ.

    - Chờ xem! Ta không tin người sống có thể cho *** nhịn chết.
    Diệp Phàm siết chặt quả đấm,:
    Ai! Bản thân mình không hề biết một người nào ở chính quyền huyện Ngư Dương này, biết đi đâu kiếm tiền đây. Mẹ kiếp! Có mỗi thần tài trong cung có thể dựa được vào thì lại nghèo rớt mồng tơi......

    Diệp Phàm tức giận mắng một câu thô tục rồi dứt khoát xếp bằng chân trên giường bắt đầu vận khí tu luyện thuật dưỡng sinh. Hôm nay may mà nhờ nó để ra oai, nếu không bóp nát được tách trà kia thì chưa biết kết quả ra sao. Hơn nữa cũng nhờ nó mà hàng phục được Lý Đức Quý lúc vừa vào thôn, điều này chứng minh cứ có nắm đấm mạnh là có đạo lý.

     
  2. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 17: Tiến hành kiếm tiền.

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn




    Sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm tới trường tiểu học của thôn đập Thiên Thủy chụp vài bức hình, dĩ nhiên là cố gắng chụp những chỗ rách nát. Một lỗ thủng áng chừng hai ngón tay nhưng qua nghệ thuật chụp thì lập tức trở thành một khe nứt lớn bằng bàn tay. Nhìn trong hình thì có lẽ một đứa trẻ có thể đút chân vào được.

    Ăn sáng xong, cả tổ công tác lại thuận đường đi nhờ xe của Diệp Đại Trụ tới thị trấn Lâm Tuyền. Tối hôm qua, Diệp Đại Trụ sau khi thôi chạy xe liền tìm vợ và ông chú bàn bạc hồi lâu, cuối cùng qua bao suy xét xuôi ngược thì nhận thấy Diệp Phàm nói rất có lý bởi vì trong phạm vi chừng một giờ đường xe chung quanh thôn đập Thiên Thủy còn có mấy thôn. Nếu như mấy thôn này muốn cưa gỗ chắc chắn sẽ đến thôn đập Thiên Thủy vì bọn họ muốn đến thị trấn Lâm Tuyền phải gần hai giờ, tính từ phí chuyên chở và thời gian thì dĩ nhiên thôn đập Thiên Thủy có lợi thế rồi.

    Hơn nữa việc tu sửa trường học sẽ phải cưa mấy trăm cây gỗ, còn trong thôn cũng có rất nhiều nhà dân tích trữ gỗ đã hơn cả chục năm, chỉ vì chưa có việc cộng với chở ra thị trấn Lâm Tuyền cũng phiền phức nên chưa dùng tới.

    Chỉ tính riêng hai hạng mục lớn là cưa gỗ cho trường và cho những hộ dân tích trữ thì việc lập xưởng cưa gỗ đã thành công được đến bốn phần rồi. Vì thế sáng nay Diệp Đại Trụ chạy tới huyện Ngư Dương là để liên hệ chuyện mua cưa gỗ.

    Sau khi mấy người đến thị trấn Lâm Tuyền, Diệp Đại Trụ nghe nói tổ trưởng Diệp cũng muốn vào huyện lị thì mời hắn lên xe. Tuy nhiên Diệp Phàm cảm thấy tốt nhất là đến chỗ bí thư bí thư Tần báo cáo công việc nên từ chối.

    Sau khi trở lại phòng tắm rửa sạch sẽ thay quần áo rồi chạy đến nhà khách báo cáo thì đã hơn mười giờ rưỡi, Diệp Phàm vội vàng chạy lên tầng năm tìm bí thư Tần.

    - Bí thư Tần, cháu là Diệp Phàm ở tổ công tác thường trú thôn đập Thiên Thủy có việc muốn báo cáo với chú.
    Diệp Phàm vận khí một vòng ổn định tâm trí rồi mới nói, thuật dưỡng sinh dùng vào việc này khá hiệu quả, hắn đã thử nhiều lần thì thấy tỷ lệ thành công đạt tới ba phần.

    - Ừ! Vậy làm sao cậu đã quay về rồi? Mới đi hôm qua, giờ đã quay về, xem công việc không bằng cả trò chơi, liều nó vừa thôi!

    Bí thư Tần nghe giọng của Diệp Phàm, ngạc nhiên vài giây rồi lập tức bùng phát giận dữ, ông vốn là người trong quân đội chuyển nghành, cũng bởi vì trong quân đội đắc tội với người ta nên mới trở về địa phương.

    Tính tình ông rất nóng nảy, tuy nói mấy năm qua đã mài giũa đi bớt, nhưng có câu “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, vì thế không chờ được Diệp Phàm bước vào cửa đã quát ầm lên.

    Vừa quát, trong lòng bí thư Tần vừa nghĩ thầm:
    - Xem ra đây mới chỉ là một đứa trẻ mới lớn vừa tốt nghiệp đại học chưa có kinh nghiệm xã hội gì, chịu không được khổ, phải nghiêm khắc dạy dỗ nó mới được, ngọc không dũa thì đâu thể sáng được. Bản thân mình cũng hồ đồ rồi nên hơi làm khó nó, một đứa trẻ mới 19 tuổi thì còn quá non nớt. Trong chuyện này mình cũng có một phần trách nhiệm, đã biết rõ công việc ở thôn đập Thiên Thủy rất khó khăn, đừng nói nó là một đứa trẻ vừa mới bắt đầu công tác, cho dù mấy người có thâm niên làm việc cũng chưa chắc giải quyết được, ai......

    Suy nghĩ một chút, trong lòng Tần Chí Minh cũng thấy hơi hối hận, vì thế lúc Diệp Phàm ở ngoài cửa bị mắng mấy câu thấp thỏm bước vào thì tâm trạng của ông đã tốt lên nhiều.

    - Ngồi đi! Đừng nóng vội, có một số việc từ từ rồi sẽ được giải quyết, nóng lòng là không ổn đâu.
    Bí thư Tần nói giọng hòa hoãn.

    - Bí thư Tần, chuyện là như vậy. Tối ngày hôm qua, cháu họp triển khai công tác lần đầu, lúc đó người trong thôn thiếu chút nữa thì cãi nhau, xem ra công việc ở thôn đập Thiên Thủy rất phức tạp. Sau đó cháu lợi dụng chuyện trường học mà tạo nên một tình huống hợp lực cạnh tranh......

    Diệp Phàm hơi khẩn trương đem mọi chuyện xảy ra tối hôm qua kể hết một lần:
    - Vì thế cháu định chạy về huyện xem có thể tìm được ít tiền tu sửa trường học hay không, cháu nghĩ đột phá công việc tại thôn đập Thiên Thủy chính là ở chỗ này, xin bí thư Tần chỉ dạy.

    Tần Chí Minh nghe xong vẫn duỗi ngón tay gõ nhẹ lên quyển sổ ghi chép trên bàn, im lặng nhíu mày hồi lâu rồi mới giãn ra.

    - Tốt! Tốt! Không tệ! Mới đi một ngày mà có thể thu được chiến quả như vậy quả là không tệ!

    Tần Chí Minh luôn miệng khen tốt, lấy bao thuốc Trung Hoa trên bàn rút một điếu ném cho Diệp Phàm:
    - Tiểu Diệp, người trẻ tuổi có nhiệt tình là đúng, tuy nhiên đây cũng chỉ là thành quả bước đầu thôi. Sau việc tu sửa trường học thì ba họ sẽ chọn được đại biểu nên việc chuẩn bị cho công tác trù bị bầu cử sẽ là hàng đầu, cháu phải hiểu rõ căn nguyện của bọn họ để chuẩn bị tốt kế hoạch tiếp theo......

    - Bí thư Tần, đây là báo cáo cháu mang tới, mong chú ký vào để làm minh chứng. Cháu định đi xin ít tiền tu sửa trường học, có chú phê thì chứng minh với bên chính quyền càng thêm thuyết phục.

    Diệp Phàm vừa nói vừa lấy trong cặp ra một tập báo cáo dày chừng mười phân về tình hình thôn đập Thiên Thủy, dĩ nhiên trong đó không chỉ nói về trường học mà toàn bộ những khó khăn chung của thôn, nói tóm lại là than nghèo kể khổ để lấy cớ đi xin tiền.

    - Ha ha! Thằng ranh này cũng thực là độc a! Nhoáng cái đã viết ra cả tập chuẩn bị tung lưới a!

    Tần Chí Minh nhìn lướt qua tập báo cáo, cảm thấy trong đó viết tương đối chuẩn xác, thầm nghĩ người trẻ tuổi mà lại rất có kinh nghiệm, dù sao cũng xuất thân từ đại học danh giá, về phương diện này thì bản thân mình đúng là không thể so sánh.

    Tần Chí Minh đọc xong thì rút bút ký cái roẹt, dù sao cũng là xin tiền cho thị trấn Lâm Tuyền, cho là có một ít rơi vào túi Diệp Phàm thì đã sao, coi như lọt sàng xuống nia. Nếu như không kiếm được một chút vậy thì còn ai tình nguyện đi làm chuyện cực khổ vậy chứ, đây cũng là một quy tắc ngầm của quan trường.

    Để có tập báo cáo dày mười phân này, tối hôm qua Diệp Phàm đã tới thăm rất nhiều người có kinh nghiệm, kết hợp với những gì bản thân nghe thấy, nhìn thấy để viết ra.

    - Tiểu Diệp, trên cương vị là bí thư thị trấn Lâm Tuyền, trong lòng chú cũng thấy hổ thẹn! Trường học bị hư hỏng như vậy nhưng trong thị trấn cũng không thể xuất ra được đồng nào trợ giúp, chỉ có thể khích lệ trên tinh thần mà thôi. Tuy nhiên chú rất hài lòng với tổ công tác các cháu, một ngàn đồng kinh phí hoạt động lần trước chắc cũng không còn dư lại nhiều, như vậy đi, cháu tới văn phòng đảng ủy bảo lấy thêm 500 đồng làm kinh phí hoạt động, bảo là chú nói.

    Tâm trạng Tần Chí Minh rất tốt, thân mật vỗ vai Diệp Phàm.

    - Lão cáo già này, cứ nghĩ đưa 500 đồng là sẽ đuổi được mình rồi.

    Trong lòng Diệp Phàm rủa thầm nhưng cũng hết sức vui vẻ, trước hết có thêm 500 đồng làm kinh phí hoạt động cũng không tệ. Còn về phần 1000 đồng tu sửa trường học đã có Lý Xuân Thủy là cháu họ xa đi tìm vợ lão cáo già này rồi, hô hô, 500 đồng này chẳng qua là lợi tức. Mình phải nhanh lên một chút mới được, giờ cứ xuống tầng dưới lĩnh tiền rồi hãy nói. Nếu không chờ lúc Lý Xuân Thủy đi đòi tiền thì 500 đồng coi như ngâm nước nóng rồi.

    Nghĩ tới đây, Diệp Phàm cười ma mãnh rồi nói:
    - Cám ơn sự quan tâm của bí thư Tần đối với tổ công tác thôn đập Thiên Thủy chúng cháu, kinh phí hoạt động này chúng cháu nhất định sẽ chi dùng cẩn thận, tuyệt đối không phí một đồng.

    Diệp Phàm cố tình nhấn mạnh bốn chữ ‘Kinh phí hoạt động’làm Tần Chí Minh cảm giác có chút không được tự nhiên, thầm nghĩ thằng nhãi này làm sao vậy nhỉ. Chẳng lẽ hắn lại sợ mình thu hồi lại kinh phí hoạt động hay sao?

    Sau khi ra khỏi cửa, Diệp Phàm chạy thẳng tới Ban Đảng - Chính tìm chủ nhiệm Vương, Vương Nguyên Thành nghe nói là bí thư Tần đã đồng ý thì cũng rất dứt khoát bảo tài vụ xuất cho Diệp Phàm 500 đồng.

    Nhìn Diệp Phàm nhanh chóng rời đi, Vương Nguyên Thành nghĩ thầm:
    - Kỳ quái! Đứa trẻ họ Diệp này có quan hệ ra sao với bí thư Tần vậy, chẳng lẽ là thân thích ngầm. Nếu không thì làm sao bí thư Tần lại chiếu cố với hắn như vậy. Mới mấy ngày hôm trước, Lý Xuân Thủy mới lĩnh 1000 đồng làm kinh phí hoạt động cho tổ công tác thôn đập Thiên Thủy, hôm nay lại xuất tiếp 500 đồng. Nói không chừng tổ trưởng Diệp sắp sửa là ngôi sao mới của thị trấn Lâm Tuyền sau này, biết đâu lại là con riêng của bí thư Tần, dù thế nào thì mình cũng phải có chút biểu hiện.....

    Thật ra thì Diệp Phàm sợ bí thư Tần đổi ý nên vội vàng chuồn thẳng.

     
  3. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 18: Công chúa Bạch Tuyết.

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn




    Trên đường trở ra gặp phải Lý Xuân Thủy, Diệp Phàm nháy mắt một cái vẻ lén lút rồi kéo cô sang một bên:
    - Cô Xuân Thủy, đã xin được 1000 đồng chưa? Hiện giờ bí thư Tần đang ở trong thị trấn, chỉ sợ chiều nay ông ấy lại đi xuống vùng nông thôn hoặc là dự hội nghị tìm không ra thì phiền. Phần của cô là 1000 đồng, tuyệt đối không thể thiếu. Cố gắng lên, tôi rất xem trọng cô.

    Sau khi nói xong còn thở dài một cái:
    - Bí thư Tần là người tốt a! Tôi đi trước, còn phải vào huyện lị làm ăn mày đây.

    - Hừ! Em nói tổ trưởng Diệp,1000 đồng tuy là rất lớn, nhưng không nên xem thường người như vậy chứ. Dựa vào vào quan hệ của em và vợ của Tần Chí Minh còn không xin được 1000 đồng sao, cho dù khóc cũng phải khóc ra 1000 đồng.

    Lý Xuân Thủy có chút bất mãn lầm bầm một câu rồi nói tiếp:
    - Sáng sớm ngày mai sẽ kiếm đủ, tổ trưởng Diệp, em xem anh làm sao kiếm đủ 3000 đồng kia đây! Hừ! Em đi tìm dì họ đây! Chúng ta thử xem ai kiếm được tiền trước nhé, rút nhiều hơn phải trích phần trăm đấy nhé, khanh khách......

    - Được chứ, nếu rút được hơn 1000 đồng sẽ cho cô hai phần được không, cô cũng nói với Lưu Trì vậy nhé, càng nhiều càng tốt.

    Diệp Phàm cười híp mắt làm Lý Xuân Thủy có cảm giác đang bị một con sói già cho vào bẫy.

    Lưu Trì nhẹ nhàng rút điện thoại ra:
    - Chú , trường tiểu học của thôn đập Thiên Thủy sắp sập rồi......
    Gã kể nhanh tình hình của trường học:
    - Chú, lần này chú phải giúp cháu. Cháu đoán chừng công tác tại thôn đập Thiên Thủy lần này là có hội để tiến bộ, nếu như làm tốt thì thăng tiến không thành vấn đề.

    - Vớ vẩn! Sàn nhà hở ra thì sao chứ, chẳng lẽ lọt được cả người xuống sao. Cháu cho rằng Cục giáo dục là do chú mở ra chắc? Số tiền 1000 đồng cháu muốn không phải là con số nhỏ, cháu không phải là không biết kinh phí trong cục rất hạn hẹp, chú cũng không phải quản lý bên mảng xây dựng cơ bản. Hơn nữa số trường học cần sửa chữa ở huyện Ngư Dương khá nhiều, thậm chí còn nghiêm trọng hơn với trường tiểu học thôn đập Thiên Thủy. Điều quan trọng nhất là hôm qua tiểu học nghiêm trọng trường học còn nhiều rất. Chủ yếu nhất chính là ngày hôm qua trường trung cấp Ngư Dương thuộc thị trấn Lâm Tuyền nhà cháu đã kết hợp với Trung tâm tiểu học Lâm Tuyền rút được mấy vạn đồng rồi. Coi như kinh phí xây dựng cơ bản và sửa chữa xuất ra cho thị trấn Lâm Tuyền năm nay đã dùng hết rồi, một chút cũng không thể có thêm. Vì thế chú có thương cũng không làm gì được, cháu nghĩ biện pháp khác đi. Còn về chuyện đề bạt lên cấp Ban thì chú sẽ nghĩ cách giúp cháu. Nếu quả tổ công tác thôn đập Thiên Thủy làm ra thành tích thì người ta cũng nhớ tới tổ trưởng Diệp thôi, nhãi ranh như cháu thì có thể kiếm được cái gì. Đừng có ngu ngốc làm chuyện mai mối miễn phí này nữa.

    Lưu Vĩnh Trạch quát lên.

    - Chú, điều này cháu biết, tuy nhiên 1000 đồng này chủ yếu là vấn đề mặt mũi. Chú nhất định phải giúp cháu nếu không chuyện của cô giáo Tuyết Thúy thì, hờ hờ......
    Lưu Trì cười vẻ dâm đãng.

    Lưu Vĩnh Trạch vừa nghe cái thì trong lòng nóng rực, của bên dưới tự nhiên ngóc đầu lên. Cô giáo Trương Tuyết Thúy vốn là nhân tình bí mật của Lưu Vĩnh Trạch, hai người thân mật với nhau đã hơn một năm. Giờ nghe Lưu Trì nhắc tới, lập tức nghĩ đến thân hình mỵ hoặc của cô làm Lưu Vĩnh Trạch khó kìm lòng nổi a, hơn nữa Tuyết Thúy còn là do Lưu Trì dẫn mối.

    - Thằng ranh, mày có ý gì? Được rồi, thì 1000 đồng, nhưng không có lần sau đâu. Lưu Trì, không phải chú không muốn giúp cháu nhưng chờ đến lúc cháu nắm quyền thì đừng nói là 1000 chứ có là 5000 thì chú cũng có cách lấy cho cháu. Viết tờ trình xin đi rồi chiều tới lấy, thật là, chú cũng không biết nói sao nữa.
    Tâm trí của Lưu Vĩnh Trạch đã sớm bay đến hố đen tiêu hồn của quả phụ xinh đẹp Trương Tuyết Thúy.

    Quá hai giờ chiều.

    Diệp Phàm đứng ở cổng chính của trụ sở chính quyền huyện Ngư Dương.

    Nhìn một vòng trụ sở rộng rãi có tường bao quanh, Diệp Phàm ngẩn người lẩm bẩm:
    - Đây chính là trung tâm quyền lực của Ngư Dương, ai! Lúc nào ở đây có một căn phòng làm việc riêng của mình thì thỏa mãn rồi, nhất định sẽ có cơ hội, , ta thề!

    Diệp Phàm âm thầm tự khích lệ, tuy nhiên hắn cũng biết một kẻ không có bối cảnh như mình mà muốn tìm được một chức vụ ở chỗ này thì khó khăn không khác gì lên trời. Tuy nhiên hắn đã được sư phụ Phí rèn luyện hơn 10 năm, tâm trí so với những kẻ đồng niên trầm tĩnh và kiên cường hơn nhiều.

    Lúc đến đây thì Diệp Phàm cũng đã nghe ngóng một chút tin tức trong huyện, nếu Lưu Trì đã bao hết Cục giáo dục thì hắn cũng bỏ qua chỗ này, liếc một cái rồi đi thằng tới một ngôi nhà tầng phía sau.

    Người đầu tiên mà Diệp Phàm muốn tìm là phó chủ tịch huyện Cố Đức Ngũ phụ trách văn hóa, giáo dục, vệ sinh. Vừa tới tầng một thì gặp được một cô gái rất xinh xắn, Diệp Phàm lễ phép hỏi:
    - Cô gái, không…. biết phòng làm việc của phó chủ tịch Cố ở…tầng mấy.

    Bởi vì đang lúc nói thì bị cái gì đó chẹn ngang họng nên câu hỏi của hắn hơi lắp bắp.

    - Oái! Tôi đâu phải là mãnh thú hồng hoang đâu, sao phải khẩn trương như thế, hì hì......

    Cô gái xinh đẹp kia còn tưởng đâu Diệp Phàm lần đầu đến trụ sở huyện làm việc nên khẩn trương đến nỗi nói lắp, nhìn một cái thì thấy hắn còn non choẹt, nhịn không được lườm một cái rồi cười phá lên.

    Tuy nhiên cảnh tượng này tương đối thân mật và quái dị, làm cục trưởng Cục tài chính huyện Triệu Bính Kiện đang đi từ xa ngang qua phòng làm việc cũng nhìn vào rồi nghĩ thầm:

    - Kỳ quái! Cô Tiếu Khả Hinh xinh đẹp này vì tốt nghiệp đại học Thủy Châu, lại có bố là phó chủ tịch thường vụ huyện ủy nên vẫn luôn mắt để trên đầu, luôn lạnh nhạt với đồng nghiệp. Đến Cục tài chính công tác đã hơn một năm rồi mà vẫn chưa hề cười, hôm nay sao lại vui vẻ như vậy, không lẽ thằng nhãi kia là đối tượng của nó, mà sao vẫn chưa nghe nói là tiểu Hinh có đối tượng nhỉ. Thằng nhãi này trông rất lạ, chắc không phải nhân viên trong huyện, phát hiện lớn đây......

    - Cười cười! Sao không cười chết luôn đi, Ông anh đây chẳng qua vì bị nghẹn giọng nên mới thế, có gì mà cười, thấy anh đây đẹp trai quá hay sao mà cười sao?

    Diệp Phàm hơi bất mãn mắng thầm, giương mắt nhìn cô gái kia một vòng thì thấy quả thực khá ổn. Cánh mũi nhỏ xinh, cặp mắt trong veo như dòng suối chưa bị ô nhiễm ở thôn đập Thiên Thủy, người khoảng 1m65 cũng là không thấp, đặc biệt nơi ấn đường có một nốt ruồi to bằng khoảng hạt gạo, cộng với bộ váy trắng tinh xem cũng khá giống công chúa Bạch Tuyết.

    Tuy nhiên tâm tư của Diệp Phàm nhanh chóng biến đổi, trong nháy mắt đã nói mọt cách nghiêm túc:

    - Thật xin lỗi cô, bởi vì tối hôm qua tôi vừa đọc truyện công chúa Bạch Tuyết nên hôm nay vừa thấy công chúa Bạch Tuyết trước mặt nên đúng là bất ngờ. Tôi là Diệp Phàm, công tác tại chính quyền thị trấn Lâm Tuyền, hôm nay tới đây có chút công việc, không biết cô có biết phòng làm việc của phó chủ tịch Cố ở tầng mấy không?

    - Từ thị trấn Lâm Tuyền tới đây à! Phòng làm việc của phó chủ tịch Cố ở tầng ba, anh tự mình đi tìm đi!

    Cô gái kia cuối cùng đã bình tĩnh, mỉm cười đáp. Đoán chừng còn là do lời khen của Diệp Phàm nói mình là công chúa Bạch Tuyết đã có tác dụng, con gái chẳng lẽ nghiêm khắc với người con trai khen mình, chủ yếu nhất là cô cũng không thấy Diệp Phàm có ý nịnh nọt gì mình.

    - Cám ơn!
    Diệp Phàm nói xong đi thẳng lên tầng ba.

    - Mình giống công chúa Bạch Tuyết thật sao? Sao từ trước đến giờ mọi người đều nói mình giống như một ngọn núi băng nhỉ. Diệp Phàm, một người phàm tục......

    Tiếu Khả Hinh nhìn theo bóng lưng Diệp Phàm rời đi, ngẩn người ra mất mấy giây.

    Cuối cùng cũng đã tìm được tấm biển đề phòng làm việc của phó chủ tịch Cố, Diệp Phàm ngó vào trong thì thấy một người đeo kính có vẻ như là thư ký đang đọc cái gì đó.

    - Đồng chí! Xin chào. Tôi là Diệp Phàm, công tác ở chính quyền thì trấn Lâm Tuyền, đây là thẻ công tác của tôi, hôm nay tới đây muốn báo cáo với phó chủ tịch Cố một số việc......
    Diệp Phàm mỉm cười nhã nhặn, nói xong còn rút một bao Trung Hoa ra mời.

    - Ừ! Thị trấn Lâm Tuyền à, để tôi hỏi xem phó chủ tịch Cố có rảnh không đã nhé.

    Người đàn ông đeo kính nhận lấy bao thuốc, nhìn lướt qua phát hiện hình như là một bao Trung Hoa thì tiện tay ném trên bàn, lại lướt qua cầm thư giới thiệu một lượt rồi đi vào phòng trong áng chừng là đi xin chỉ thị của phó chủ tịch Cố.

     
  4. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 19: Chủ tịch huyện sợ cuốn chăn màn.

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn




    - Ừ! Cậu may mắn đấy, vừa lúc chủ tịch Cố đang rảnh, vào đi!
    Người đàn ông đeo kính nghiêm mặt đứng trên cao nhìn xuống Diệp Phàm đang ngồi trên ghế.

    Nhẹ nhàng đẩy cửa phòng làm việc của phó chủ tịch huyện, Diệp Phàm hơi kích động, mặc dù hắn đã dùng thuật dưỡng sinh vận khí ba vòng. Dù sao đối với hắn thì phó chủ tịch huyện là một đại nhân vật không thể chạm tới.

    - Chủ tịch Cố, ngài khỏe chứ, tôi tên là Diệp Phàm, là tổ trưởng tổ công tác thị trấn Lâm Tuyền thường trú thôn đập Thiên Thủy. Thôn đập Thiên Thủy thì chắc ngài có nghe nói qua, kinh tế rất lạc hậu, thu nhập bình quân đầu người hàng năm không quá 300 tệ......

    Dĩ nhiên Diệp Phàm trước hết là tiến lên đưa một bao thuốc ra mời, sau đó đánh bạo đem khó khăn của trường tiểu học thôn đập Thiên Thủy kể hết một lần. Mấy câu đầu còn hơi vấp váp sau đó quen hơn lại nhờ thuật dưỡng sinh nên cũng trôi chảy.

    Phó chủ tịch Cố áng chừng chưa tới 40, gìn giữ rất tốt, làn da trắng trẻo, có cái bụng bia tròn vo. Y nhận lấy báo cáo của Diệp Phàm liếc qua một cái rồi trầm mặc hồi lâu, cuối cùng nói vẻ tiếc nuối:

    - Ai! Cậu nhỏ, đáng tiếc! Nếu cậu có thể tới hôm qua thì tốt. Khoản chi cho các hạng mục giáo dục trong kế hoạch đã làm xong rồi. Vừa mới đây, Ngư Dương nhị trung và Trung tâm giáo dục Lâm Tuyền đã lấy đi vài vạn. Hiện giờ không thể xuất tiền cho giáo dục thị trấn Lâm Tuyền được nữa rồi. Cậu trở về thử thương lượng với Trưởng bộ phận giáo dục khu vực Lâm Tuyền xem có thể trích từ Trung tâm giáo dục Lâm Tuyền ra một phần tiền cho trường tiểu học của thôn đập Thiên Thủy tu sửa hay không......

    - Chủ tịch Cố, tôi đã hỏi xem khoản tiền kia hình như đã bị Trung tâm giáo dục dùng hết rồi, người ta nói còn chưa đủ nữa thì lấy đâu ra cho trường tiểu học của thôn đập Thiên Thủy. Ngài xem có thể đặc biệt cấp thêm một chút cho trường hiểu học thôn đập Thiên Thủy, trường bây giờ đúng là quá nguy hiểm.

    Diệp Phàm cung kính nói rồi lấy ra mấy tấm hình vừa chụp vào buổi sáng.

    Phó chủ tịch Cố nhận hình nhìn qua một lần rồi nhẹ nhàng:
    - Cậu xem những cái này đâu phải quá nghiêm trọng, còn rất nhiều trường học trong huyện Ngư Dương chúng ta kinh khủng hơn nhiều. Ai! Cậu chắc biết rõ huyện Ngư Dương chúng ta là huyện nghèo cấp quốc gia, tài chính còn chưa đủ phát tiền lương. Chỉ riêng việc này thì tài chính của huyện cũng đã đủ mệt rồi, không có tiền cái gì cũng khó làm a!...... Cậu đi những nghành khác xem có thể xin một chút hay không......

    Phó chủ tịch Cố kêu khổ toáng lên, Diệp Phàm cảm giác cứ như ông ta đang ở cùng vị trí với mình vậy, lại thấy giống như lúc này phó chủ tịch huyện đang tới đòi tiền mình, cảm giác hết sức tức cười.

    Ngơ ngác đi ra cửa, Diệp Phàm tức tối:
    - Mẹ kiếp! So sánh với Grandet (nhân vật nổi tiếng trong tác phẩm Lão hà tiện) còn keo kiệt hơn, một đồng cũng không cho, lại còn rút đi ba, bốn điếu Trung Hoa của ông, mỗi điếu hai đồng a!

    Diệp Phàm có một cảm giác hoang đường là trộm gà không được còn mất thêm nắm thóc, nhìn thấy phòng vệ sinh ở góc liền dứt khoát bước vào để xả chút chất thải rồi tính tiếp.

    Đang lúc thoải mái trút ra thì nghe tiếng một người đàn ông vừa “tồ tồ” vừa ồn ào nói điện thoại:
    - Tôi nói rồi anh Trần, trưa nay phó chủ tịch Cố muốn mời lãnh đạo ăn cơm ở ‘Sơn dã cư’ các anh. Anh chuẩn bị cho tôi một con tê tê, hai con rắn, một con gà núi đuôi phượng, một con nhũi, có chồn vàng thì tốt hơn, nghe nói vị kia thích chồn vàng hầm khoai sọ.

    - Người anh em Vương, chồn vàng thì tôi cũng có một con, tuy giờ không nhốt trong ‘Sơn dã cư mà do một nông dân vừa bắt được. nghe nói gã còn bắt được một con gì đó kêu là chuột sói lông xanh, mở miệng là đòi 1000 đồng một con. Tôi xem con này cũng rất lớn, chừng 30 cân, da lông sờ lên cũng rất mịn màng, anh có mua không để tôi còn lấy. Tuy nhiên tôi cũng thấy hơi đắt, trả giá đến 600 đồng mà tên kia vẫn lắc đầu, còn nói không mua thì biến.

    Giọng nói của ông chủ Trần kia qua điện thoại vang lên rất to, làm lỗ tai nhạy bén đã qua tu luyện của Diệp Phàm nghe thấy được hết.

    - Anh Trần, anh phải biết người khách hôm nay rất quan trọng, xem giá 800 đồng có được không. Nếu không cứ mua đại đi, lần này anh phải tự mình xuống bếp để nấu cho ra phong vị địa phương đấy ......

    Hóa ra người đàn ông đeo kính làm thứ ký đó họ Vương, y vừa dùng một tay kéo khóa quần lên rồi nhún vai ra cửa, không ngừng thở dài:

    - Ai! Huyện Ngư Dương chúng ta đúng là nghèo rớt a, cả một con chuột sói lông xanh 1000 đồng cũng phải cò kè. Bạn học của mình ở thành phố Vân Lĩnh tuy chỉ là thư ký của một phó chủ tịch thành phố cấp phó sở nhưng mỗi lần tiếp khách xin 5, 6 ngàn tệ không hề nháy mắt, còn mình thì một bữa cơm một, hai ngàn đồng cũng phải chần chừ, so ra thật tức chết người mà......

    - Phó chủ tịch Cố mời khách, người gọi điện thoại chắc chắn là gã thư ký đeo kính kia. Thì ra gã họ Vương. Hừ, mẹ kiếp! Mời vừa rồi mình đến xin tiền, phó chủ tịch Cố khóc còn thảm hơn cả mình, làm mình cảm động thiếu chút đem cả 500 đồng công tác phí xin được của chủ nhiệm Vương cho y. Giờ lại nghe muốn ăn cái gì mà chuột sói lông xanh một ngàn đồng, lại còn cái gì mà gà rừng, tê tê, rắn .... tất cả đều là động vật quốc gia bảo vệ. Đồ chó hoang, một bữa hai ngàn đồng còn nói nghèo, còn thở dài so bì là kém thành phố Vân Lĩnh gần đây, có biết rằng một bữa ăn gia đình của thôn đập Thiên Thủy nhiều lắm chỉ năm đồng không, nhưng người nghèo thậm chí chỉ có gia vị, ngày cả nước mắm để chấm cũng không có phải lấy muối pha với nước sôi......

    Diệp Phàm giận đến thiếu chút nữa đạp cho tên kia tóe ***, dứt khoát chạy xuống phòng trợ giúp người nghèo.

    Ở phòng này có một vị họ Giang ngồi tiếp hắn, sau khi nghiêm túc nghe Diệp Phàm kể xong thì cũng tố khổ như phó chủ tịch huyện, giống như y là Diệp Phàm sẽ cứu trợ hắn mấy nghìn tệ vậy.

    Diệp Phàm nín một bụng lửa giận đi ra, ôm tia hi vọng cuối cùng chạy quanh mấy phòng ban, mệt đến bã người, khát khô cổ họng chạy ra bãi cỏ bên ngoài tòa nhà ubnd huyện đặt mông ngồi phệt xuống.

    Hắn nhìn lên mấy đám mây trắng trên trời cao, trong lòng dâng lên một cảm giác bất lực.

    , trong lòng tự nói:
    - Không phải chỉ ba nghìn đồng thôi sao? Ông mày mà không xong việc thì tự bán máu mình luôn. ài, lần đầu tiên buộc ông mày phải bán máu để cấp cứu, mà bán máu vì dân thì không thể để thất bại được. Theo Phong Thủy học mà nói thì đầu tiên trắc trở, sau này sẽ thuận lợi, xem ra nửa năm tới sẽ phải bớt ăn tiết kiệm tiền rồi......

    - Ông Lý, thôn các ông xin được bao nhiêu.

    Một lão nông ăn mặt hết sức quê mùa hỏi một lão nông mập mạp khác đang vác trên lưng một cái đệm.

    - Hai ngàn, nhất định là kém ông rồi, trong huyện này tôi chẳng quen ai, cũng may là chủ nhiệm Giang còn sợ cái đệm này của tôi, ha ha.

    Ông già Lý đưa hai ngón tay chỉ chỉ tấm đệm sau lưng, vẻ mặt rất đắc ý.

    - Hay đấy, trưởng thôn Lý ôm chăn màn đã nổi danh tại huyện Ngư Dương chúng ta. Nghe nói lần trước ông đi tìm phó chủ tịch Cố xin hai ngàn đồng tu sửa trường học lại bị cái gã thư ký Vương gầy như que củi kia ngăn không cho gặp mặt. Tuy nhiên ông anh cũng máu, tối đến cứ thế ôm chăn màn chạy tới nhà phó chủ tịch Cố, thiếu chút nữa dọa chết vợ lão, cuối cùng xin được 3000 tệ, ha hả. Ông anh thật có biện pháp a! Tôi đây phải học tập chút kinh nghiệm đấy.

    Lão nông gầy hơn cười nói.

    - Thì ra là còn có chiêu này, sao mình không nghĩ ra nhỉ!
    Hai mắt Diệp Phàm sáng lên, quyết định xế chiều nay sẽ đi trạm thu mua phế phẩm xem có thể mua một chiếc chăn cũ hay không.

    Vừa lúc này lại nghe trưởng thôn Lý thở dài:

    - Ai! Cũng là do bức bách thôi, nhìn những đứa trẻ học trong những căn phòng đổ nát như vậy sao không thương tâm! Chúng ta không có quan không có quyền, cũng không phải là làm công ăn lương, phó chủ tịch Cố cũng chẳng có cách nào trị chúng ta. Còn muốn báo cảnh sát tống chúng ta vào tù được ăn cơm miễn phí rồi.
    Lão nông họ Lý kia thở dài, híp mắt lại xoay người cười nói:
    - Người anh em họ Trương, ông có người quen trong huyện, lần này phòng trợ giúp người nghèo lấy bao nhiêu, chắc là không dưới con số này.

    Trưởng thôn Lý đưa ra ba ngón tay.

     
  5. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 20: Tụ hương các.

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn




    - Ha ha! Không ít hơn bao nhiêu. Ông Lý nói không sai, chúng ta là nông dân không có việc làm cũng có chỗ tốt. Ông có thấy lần trước một chủ nhiệm của thị trấn Lâm Tuyền nghe chuyện cũng mang chăn bông đi quậy không, lúc ấy lãnh đạo nói vô cùng dễ nghe, một lòng vì nhân dân phục vụ, tiền cũng lấy được. Kết quả khi trở về làm việc thì ngồi viết kiểm điểm, không lâu sau thì mất luôn cả chức chủ nhiệm. Cho nên mới nói a! Bần nông và trung nông cũng có chỗ tốt, những người làm công ăn lương cũng không thoải mái được như chúng ta, ít nhất chúng ta cũng có thể thích sinh bao nhiêu thì sinh! Ha ha......
    Trưởng thôn họ Trương cực kỳ đắc ý cười phá lên, hai người còn liếc Diệp Phàm đang đứng ngu ngơ một cái rồi mới đi.

    - Xong rồi, một người làm công ăn lương như mình ngay cả việc ôm chăn màn đi đòi quyền lợi cũng không được.
    Diệp Phàm lạnh buốt tận đáy lòng:
    - Trong triều có người dễ làm chuyện a! Đi đâu tìm chỗ dựa đây!

    Diệp Phàm đi trên đường suy nghĩ miên man, vừa lúc máy nhắn tin đeo bên hông vang lên liền vội vàng chạy tới một quán nhỏ để gọi điện thoại.

    - Tổ trưởng Diệp, tôi là Trương Gia Lâm ở trường tiểu học thôn đập Thiên Thủy. Nghe nói anh đang ở huyện, đã xin được tiền chưa vậy?

    Hiệu trưởng Trương Gia Lâm hỏi thẳng băng.

    - Ai! Chưa kiếm được, đang nghĩ cách đây.
    Diệp Phàm nói hơi áy náy.

    - Anh chờ ở đấy, để tôi tìm anh có chuyện.
    Trương Gia Lâm nói xong liền gọi một chiếc xe kéo chạy tới.

    Không lâu sau, Trương Gia Lâm mặc một bộ quần áo thô màu xám ngắn tay xuất hiện trước mặt Diệp Phàm, trên quần thậm chí còn có một hai chỗ thủng to bằng ngón tay, xem ra đã rất cũ.

    Trong tay y cầm một chiếc túi bằng vải hoa có thể là vợ may cho, dưới chân đi đôi giày hiệu Giải Phóng dính đầy bùn, bộ dạng đặc sệt nông dân khiến Diệp Phàm kinh ngạc.

    Hắn cảm thấy hôm nay hiệu trưởng Trương hiệu trưởng có cái gì đó quái lạ, dường như cố tình ăn mặc như vậy chứ vốn y tốt nghiệp trường sư phạm chính quy, sau đó không lâu liền tự học trường đại học, tiền lương hiện giờ ít nhất cũng là 300 đồng.

    Điều kỳ quái đầu tiên là người này sao vẫn chịu cúi mình tại cái thôn đập Thiên Thủy hẻo lánh, thứ hai là nếu hôm nay đến huyện làm việc thì y cũng phải ăn mặc đàng hoàng một chút. Tại cuộc họp đêm hôm trước, y cũng không ăn mặc như vậy mà hôm nay lên huyện lại biến thành nông dân rồi, trong chuyện này có chút quỷ quái gì đây.

    Thấy Diệp Phàm nhìn mình chằm chằm, Trương Gia Lâm cười ha hả:
    - Tổ trưởng Diệp tổ trưởng, có phải thấy tôi ăn mặc quá quê mùa làm ảnh hưởng đến hình ảnh của tổ trưởng?-

    - Không có chuyện gì, quần áo của tôi cũng đâu hơn gì.
    Diệp Phàm vội vàng giải thích.

    - Ha ha! Tổ trưởng Diệp, để tôi dẫn anh đi gặp một người, trưa nay có hẹn cùng nhau ăn cơm, không chừng lại có thể moi được của ông ấy ít tiền.
    Trương Gia Lâm mặc dù đang cười nhưng nụ cười trên mặt y sao cứ làm cho người khác cảm thấy vô cùng thê lương.

    “Kỳ quái! Trong này chắc chắn có chuyện cũ gì đó.”. Trong lòng Diệp Phàm bất giác cũng lây sự chua cay kia, tò mò:
    - Hiệu trưởng Trương, có thể nói cho tôi biết người đó là ai không? Ông ta chắc làm việc ở chính quyền huyện này a !

    - À, ông ấy tên là Trương Tân Huy, là chú út của tôi, là phó chủ tịch huyện. Vừa rồi ông ấy gọi tôi tới ‘Tụ hương các’ ăn cơm, vừa lúc có thể xin được ít tiền.
    Trương Gia Lâm nhẹ nhàng.

    Diệp Phàm lại càng giật mình, thầm nghĩ đầu óc của hiệu trưởng Trương này có phải có vấn đề hay không. Người ta đường đường là một phó chủ tịch huyện muốn mời ăn cơm, cho dù các người là thân thích thì cũng không nên mang bộ dạng sầu thảm vậy chứ. Tuy nhiên nếu mình dày mặt đi theo xin ít tiền không chừng là được, ít nhất nhất cũng nhìn mặt mũi cháu mình là Trương Gia Lâm.

    Hơn nữa có thể nhân cơ hội này để biết một đại nhân vật như vậy đối với mình tuyệt đối là một chuyện tốt. Hiện giờ ai cũng thấy mình ở huyện Ngư Dương này không thân không thích, đối với công việc sau này hết sức không tốt.

    - Sợ là không tiện thôi! Chú cháu anh gặp nhau, tôi lại là người ngoài......
    Diệp Phàm vẫn giả vờ đưa đẩy.

    - Có cái gì mà không tiện chứ, không lẽ anh không muốn kiếm tiền? Đi!
    - Trương Gia Lâm quay người bước đi, Diệp Phàm dĩ nhiên cũng không vờ vịt nữa. Nếu quả thật mất cơ hội này mà kiếm không ra 3000 đồng thì mình sao còn mặt mũi trở về nhìn Lưu Trì và Lý Xuân Thủy đắc ý, tự mình móc tiền túi ra thì vô cùng đau lòng, hơn nữa cũng là biểu hiện của việc không có năng lực, vì thế vội vàng đuổi theo.

    Quán rượu Tụ hương các nằm ở cuối phía đông huyện lỵ, phong cảnh u nhã rất hợp cho tiêu khiển. Trương Gia Lâm cũng chưa từng tới đó, kéo một nữ nhân viên phục vụ lại hỏi rồi đem Diệp Phàm lên thẳng lầu năm.

    - Chú út, chú có ở trong không?
    Trương Gia Lâm gõ mấy cái lên cửa rồi hỏi vọng vào.

    - Gia Lâm à, vào đi!
    Bên trong truyền ra giọng nói của một người đàn ông trung niên.

    Diệp Phàm không thể làm gì khác hơn là kiên trì đi theo phía sau Trương Gia Lâm tiến vào, trong phòng có hai người đàn ông đang ngồi. Một người đàn ông cao gầy trông hơi giống Trương Gia Lâm đứng lên nói:

    - Gia Lâm, ngồi đi, vị này là cục trưởng cục tài chính của huyện Triệu Bính Kiện, là bạn học cũ của chú.
    Người đàn ông nói giọng thân thiết, đột nhiên thấy Diệp Phàm phía sau thì sửng sốt một chút rồi hỏi:
    - Gia Lâm, người này là......

    - Cháu là Diệp Phàm ở tổ công tác thị trấn Lâm Tuyền thường trú thôn đập Thiên Thủy, chúc sức khỏe phó chủ tịch Trương và cục trưởng Triệu.

    Diệp Phàm khom người chào rồi rút thuốc ra mời.

    - A!

    Trương Tân Huy lạnh nhạt nhìn Diệp Phàm một cái rồi quay sang Trương Gia Lâm, tựa hồ muốn y giải thích xuống, bởi vì loại tụ tập như thế này mà người không được mời cũng nhảy vào là rất không lễ phép.

    - Hắn là anh em tốt của cháu, có chuyện vì trường học mà đến.
    Trương Gia Lâm thuận miệng nói.

    - Ngồi đi!
    Trương Tân Huy nói.

    “Ừ! Thanh niên này chẳng phải là vừa lúc sáng trêu chọc với Tiếu Khả Hinh sao, nếu như là bạn trai mà Khả Hinh còn giấu thì cũng có thể kết giao được”. Nghĩ thầm như vậy nên cục trưởng cục tài chính Triệu nhiệt tình đứng lên:
    - Không tệ! Tuổi còn trẻ vậy mà đã đảm đương tổ trưởng rồi, hậu sanh khả úy a! Ha ha, ngồi đi, đừng khách sáo mà cứ coi như ở nhà của mình vậy.

    - Lão Triệu hôm nay có chút khác thường, y là thần tài đại lão gia, ngoại trừ mấy thường ủy ra thì đâu có nhiệt tình như vậy, bình thường đều cao ngạo, kỳ quái! Chẳng lẽ thằng ranh này có chút lai lịch mà lão Triệu biết?

    Hành động khác thường của Triệu Bính Kiện khiến phó chủ tịch huyện Trương Tân Huy suy nghĩ một hồi. Quan hệ trên quan trường hết sức vi diệu, xem mặt cán bộ là môn bắt buộc, đã làm đến phó chủ tịch huyện dĩ nhiên không phải là người khù khờ.

    - Cám ơn phó chủ tịch Trương, cục trưởng Triệu.
    Diệp Phàm có một loại cảm giác được yêu mà sợ, thêm cả một chút kỳ quái.

    Mấy món ăn được nhanh chóng bưng lên, kỳ lạ là phó chủ tịch Trương và Trương Gia Lâm cũng không nói nhiều với nhau, Trương Gia Lâm cứ thế chén một mạch, không khí trên bàn rượu có vẻ hơi trầm.

    Diệp Phàm thấy không mở miệng không được, nếu như để cho phó chủ tịch Trương và cục trưởng Triệu ăn no vỗ mông rời đi thì mình biết tìm ai mà đòi. Hơn nữa hôm nay có thể gặp được thần tài huyện Ngư Dương là một chuyện đại hỷ.

    Cho nên hắn đứng lên sửa sang quần áo rồi bưng ly rượu mời mọc:
    Xin lỗi phó chủ tịch Trương và cục trưởng Triệu, lần này cháu tới đây là để xin một ít kinh phí tu sửa cho trường tiểu học của thôn đập Thiên Thủy, nó đúng là đã quá cũ nát rồi......

    Diệp Phàm nhanh chóng đem chuyện trường tiểu học thôn đập Thiên Thủy kể hết một lần, cuối cùng lại xin lỗi:
    - Vốn không muốn quấy rầy tửu hứng của hai vị lãnh đạo nhưng không nói không được. Nói thật, cháu muốn gặp hai vị là rất khó khăn, tự mình phạt mười hai chén vậy, coi như là xin lỗi.

     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)