Q.Trường Quan Thuật - Cẩu Bào Tử - Full - Free! 3670+1C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 11: Một màn mạo hiểm.

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn




    - Tổ trưởng Diệp, Đại Trụ tôi lái xe thì cậu cứ an tâm, tuyệt đối sẽ tới nơi an toàn, hơn nữa còn đảm bảo tốc độ không trễ thời gian của cậu. Phải biết rằng ở thị trấn Lâm Tuyền này chỉ cần thuê xe đều gọi tôi, ha ha......

    Một người đàn ông vạm vỡ cao khoảng 1m8 rút ra một điếu Mẫu Đơn rồi đi đến giúp Diệp Phàm mang hành lý vào xe, nói tiếp:
    - Tổ trưởng Diệp à, cán bộ Lưu và cán bộ Lý ngồi lên trên còn cậu cứ ngồi bên cạnh tôi là được, sẽ đỡ xóc hơn.

    - Như vậy sao được? Chỗ đó cứ để cho cô Xuân Thủy ngồi đi!
    Diệp Phàm cảm thấy có chút không tiện.

    Cuối cùng vẫn là Diệp Phàm ngồi ở tay lái phụ.

    - Oành, oành, oành......-

    Chiếc xe ba bánh khởi động nhả khói đen mù mịt. Lúc đầu đi trên đường lớn trải nhựa còn đỡ, sau đó một chút thì rẽ vào một con đường quốc lộ nhỏ đầy đá vụn và bùn đất, dưới đất bị những xe đi trước làm thành mấy chiếc rãnh thật sâu thì trên xe bắt đầu xóc rung bần bật. Diệp Phàm nắm chặt một bên thành sắt, cảm giác giống như đại cô nương ngồi kiệu, đúng hơn là giống như đang ngồi trên một con thuyền hỏng giữa đại dương.

    Mười mấy phút đầu, Diệp Phàm còn lạ lẫm vì hắn chưa từng ngồi loại xe ba bánh này bao giờ. Về sau đường càng lúc càng hẹp, Đại Trụ chỉ cần đánh tay lái một chút là Diệp Phàm cảm giác chiếc xe này lắc lư giống như biểu diễn chạy trên mỏm núi, trên mặt dần dần toát cả mồ hôi.

    Còn Lưu Trì và Lý Xuân Thủy chắc là đã quá quen thuộc, chẳng qua nắm tay thật chặt lấy thành xe, hai chân vững vàng ép vào thành xe. Tuy nhiên vẻ mặt cả hai cũng hơi khẩn trương, dù sao cũng là đường núi cao mấy trăm mét so với bên dưới nếu mà rơi xuống thì coi như cuộc đời này Game Over rồi.

    Tốc độ chiếc xe chậm chạp như trâu kéo, đoán chừng một giờ đi được 15 cây số, không nhanh hơn bao nhiêu so với đi bộ. Mặc dù chậm như vậy nhưng lắm lúc còn làm người ta khiếp đảm, có vài lần Diệp Phàm cảm giác bánh xe đã treo trên khoảng không bên đường, cũng may mà kỹ thuật của Đại Trụ đúng là không tệ nên vẫn đưa nó trở lại được mặt đường.

    Trên xe, cả Lưu Trì và Xuân Thủy cũng bị dọa đến hét toáng lên.

    - Tên Đại Trụ này, chú ý một chút đi, lệch thêm tý nữa là té xuống rồi.
    Lưu Trì cười mắng.

    - Yên tâm đi cán bộ Lưu, tôi lái xe chưa từng xảy ra chuyện gì. Hôm nay coi như chậm đấy, nếu là người trong thôn ngồi xe thì đã sớm đên chỗ rẽ rồi.

    Đại Trụ đắc ý cười một tiếng, rồi gia tăng thêm tốc độ, đoán chừng là muốn biểu hiện trước mặt Diệp Phàm, như tổ công tác sau này phải về thị trấn Lâm Tuyền thì việc làm ăn cũng thêm được mấy lần.

    - Thịch -- ầm ầm!

    Một thanh âm vang lên rất lớn làm Diệp Đại Trụ sợ hết hồn vội vàng thắng xe lại.‘Két -- chi!’, tiếng thắng xe chói tai vang lên. Diệp Phàm cảm giác trước mắt có một vật lớn bằng nắm đấm màu xám từ trên núi rơi xuống đập vào vách đá rồi bắn ngược qua.

    Hắn vội vàng vận khí hành động, cũng không quan tâm là cái gì, tiện tay nắm một cái túi treo bên thành xe rồi vung nắm đấm đấm vào vật màu xám kia.

    Cảm giác trên tay đau rát, vật kia bị một quyền đánh bay vào cửa kính chắn gió kêu “ rắc rắc “ làm nó lập tức bị thủng một lỗ bằng cái chén lớn.

    Mấy người nhảy cả xuống xe, mồ hôi lạnh đều toát ra.

    - Xe của tôi!
    Đại Trụ đau lòng la lên, phát hiện chiếc xe ba bánh đã treo một nửa chênh vênh bên vệ đường, cũng không kịp tiếc rẻ tấm kính chắn gió mà vội vàng cầu khẩn:
    Tổ trưởng Diệp, cán bộ Lưu, cô Lý, mau giúp kéo xe.

    - Hòn đá chết tiệt.
    Diệp Đại Trụ mắng một câu rồi hợp lực với cả mấy người đẩy bánh xe trở lại đường.

    - Tổ trưởng Diệp, tay của anh.
    Lý Xuân Thủy sợ đến nỗi hét lên.

    - À! Không có chuyện gì, bị thương một chút thôi.
    Diệp Phàm nhìn lại đầu nắm tay bị viên đá làm trầy da, thầm nghĩ may là tu luyện ‘Dưỡng sinh thuật’ nếu không chắc chắn là gãy xương rồi, xem ra môn khí công kia còn có chỗ hữu dụng, sau này phải tăng cường tập luyện.

    - Oài! Chuyến này đi không được gì lại còn phải bù thêm tiền.
    Diệp Đại Trụ thở dài.

    - Đường này thường xuyên sẽ gặp phải tình huống như thế sao?
    Diệp Phàm nhìn những khối đá hình thù dữ tợn ngổn ngang trên vách núi, bình tĩnh lại rồi hỏi.

    - Ừ! Tôi đã gặp phải ba lần rồi, con đường này thực sự phải sửa sang rồi. Con bà nó, không cẩn thận thì ngay cả mạng cũng chẳng giữ được.
    Lưu Trì hừ một tiếng vẫn còn cảm thấy sợ hãi, lúc này trong lòng đã đem mười tám đời tổ tông của chủ nhiệm Vương ở Ban Đảng Chính ra chửi rủa.

    - Mẹ kiếp! Bảo mình đi Đập Thiên Thủy chịu chết, đồ chó hoang Vương quỷ.....

    Lý Xuân Thủy thì vẫn lặng ngắt, răng đánh lập cập như người bị sốt rét vậy, chắc vẫnchưa kịp hoàn hồn.

    - Cán bộ Lý không sao chứ, chúng ta tiếp tục đi thôi.

    Diệp Đại Trụ thở dài rồi ngồi lên xe,còn Diệp Phàm lúc này cũng không dám ngồi ở chỗ tay lái phụ nữa, sau khi băng bó đơn giản đầu tay bị thương thì xuống đứng chỗ thùng xe. Đứng như vậy coi như an toàn hơn một chút, nếu gặp phải đá bay như vừa rồi thì với thân thể đã tập luyện ‘Dưỡng sinh thuật’ cũng có thể nhảy khỏi xe nhanh hơn.

    Nói thật, chết ai không sợ, đặc biệt là vào thời buổi thanh bình này mà chết thì chỉ có thiệt thân.

    Thật ra thì Diệp Phàm cũng may mắn, nếu không học ‘Dưỡng sinh thuật’ cùng với lão Phí thì e là với tảng đá có tốc độ nhanh như vậy thì có cả một túi đầy quần áo rách chắn đỡ thì cũng gãy xương đầu ngón tay, thậm chí cả xương cánh tay cũng bị vỡ không chừng.

    ‘Dưỡng sinh thuật’ này sau khi vận khí thì trong quả đấm được kích lên một tầng khí năng khó cảm giác được làm nó cứng rắn hơn rất nhiều, giống như tế bào có thể kích hoạt cơ bắp làm năng lực đề kháng được nâng cao không ít.

    Diệp Phàm đã từng làm qua thí nghiệm, sau khi vận khởi hành khí của thuật dưỡng sinh đấm vào một cây gậy gỗ bình thường thì không hề cảm thấy đau đớn. Dường như khí lưu vô hình đã biến quả đấm thành một khúc gỗ vậy. Dĩ nhiên cảnh khí bốc lên nghi ngút trong truyền hình tuyệt đối là hư cấu nhưng trải qua tu luyện có thể làm cho thân thể con người trở nên mạnh hơn, linh hoạt hơn thì hoàn toàn là thật.

    Hai giờ sau giây phút kinh hoàng đó thì cả đoàn cuối cùng cũng tới được Đập Thiên Thủy.

    Làm đầu tiên nhìn trông thấy thôn Đập Thiên Thủy thì Diệp Phàm ngẩn cả người, trong đầu chỉ có mấy chữ “là sự ưu ái của ông trời”!

    Một con suối lớn giống như một dải lụa bạc vắt ngang qua thôn, trên con suối có mấy cây cầu đá cổ nối liền hai bờ. Thế suối vô cùng êm đềm, hai bên tập trung mười mấy thôn xóm.

    Cảnh vật hết sức thanh bình, vẳng nghe tiếng dê kêu be be, rồi lại nghe tiếng chó sủa gâu gâu và tiếng gà quang quác, dường như có con chó đang rượt đuổi đàn gà trống vậy.

    Hoàn toàn là một cảnh tượng thế ngoại đào nguyên.

    - Ai! Nếu như sư phụ Phí nhìn thấy nhất định sẽ thích nơi này.
    Trong lòng Diệp Phàm thầm nghĩ .

    Chiếc xe ba bánh chạy đến một thôn lớn nằm ở đoạn giữa con suối, nghe Xuân Thủy nói thì đây là thôn chính của Đập Thiên Thủy.

    Thật ra tuy nói là Đập Thiên Thủy chia làm 10 thôn, trên thực tế cũng là tụ thành ba vùng lớn. Một vùng như vậy do ba thôn tạo thành nên chia thành ba thôn thượng, ba thôn trung và ba thôn hạ. Ba thôn thượng toàn là họ Ngô, ba thôn trung họ Diệp còn ba thôn hạ họ Lý, lấy thôn chính trong ba thôn trung là trung tâm hành chính. Trong thôn này người mang họ Ngô, họ Diệp, họ Lý hay họ khác đều có, tự nhiên cũng là thôn lớn nhất.
     
  2. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 12: Vừa đến thôn đã phải ra quyền.

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn




    Nhìn toàn thôn dường như đã có xu thế hình thành một thị trấn, tuy nhiên những con đường đá bốn thước vẫn đang còn thay thế cho đường quốc lộ rộng rãi, những bức tường đất, nhà gỗ vẫn còn thay thế cho bê tông cốt thép. Trong thôn có mấy ngôi nhà gạch trông rất nổi bật, bộ dạng như hạc đứng giữa bầy gà.

    Chiếc xe lam vốn định lại thẳng vào đại đội bộ, tuy nhiên bị một đám đông trên đường chặn lại. Bên trong giống như đang có người diễn trò gì đó, mấy trăm người đang vòng trong vòng ngoài đứng xem. Diệp Đại Trụ nhấn mấy tiếng còi nhưng không ai để ý nên không thể làm gì khác hơn là dừng xe lại.

    Xe mới dừng lại thì nghe rõ tiếng “ bạch, bạch “ như tiếng roi mây quất vào da lợn, xen lẫn tiếng người kêu rên khiến người khác cảm thấy hơi sợ hãi.

    - Chẳng lẽ có người ở đây thi hành hình phạt?
    Diệp Phàm cảm thấy có chút khó tin, dứt khoát chen vào trong đám người thì thấy một cảnh tượng làm hắn khẽ ngẩn ra.

    Một người đàn ông cường tráng như đồ tể giết heo cầm một cây gậy gỗ to bằng đầu ngón tay, quất thật lực vào một đứa trẻ quần áo rách nát, đầu tóc rối bù, toàn thân vô cùng bẩn thỉu.

    Tên đồ tể kia vừa quất roi vừa liếc nhìn xung quanh vẻ đắc ý, hét lớn một tiếng. Cùng với tiếng cây gậy gỗ vụt xuống bôm bốp, quần áo đứa trẻ chừng mười ba tuổi kia càng lúc càng rách nát. Quan những chỗ rách, Diệp Phàm có thể nhìn thấy rất rõ vô số vết roi chằng chịt trên lưng nó.

    Máu tươi trên lưng đứa trẻ đã bắt đầu ứa ra, tuy nhiên điều kỳ lạ là đứa trẻ không hề kêu lên đau đớn, quả thực vô cùng quật cường. Mỗi lần bị đánh nó chỉ nhíu mày rên lên một tiếng, trong mắt lóe lên tia nhìn hung dữ. Tên đồ tể kia cũng không hề sợ hãi ánh mắt của nó, đắc ý quát:
    - Còn dám hung hăng với ông mày à, ông mày quất chết tên oắt con mày giờ.

    Hơn một trăm người đứng vây xem nhưng không một ai ra mặt xin cho đứa trẻ kia, thậm chí ánh mắt phần lớn còn có chút đồng tình lẫn bất đắc dĩ.

    - Dừng tay! Tại sao đánh người.
    Diệp Phàm không nhịn không được nữa xông lên phía trước tóm lấy tay tên đồ tể, còn Lý Xuân Thủy cũng vội vàng chen vào đỡ đứa trẻ dậy.

    - Mẹ kiếp! Mày là thằng sâu bọ ở đâu đến, chưa đủ lông đủ cánh còn dám tới quản chuyện của Đức Quý này. Cút ngay! Nếu không ngay cả mày tao cũng đánh.

    Tên đồ tể kia giật mấy cái mới phát hiện ra tay của Diệp Phàm giống như một cái kìm bóp chặt lấy cánh tay to tướng của hắn không thể thoát ra ngoài, trong lòng thầm kinh ngạc không biết tại sao tay của tên thư sinh này lại có khí lực như vậy.

    - Lý Đức Quý! Đây là tổ trưởng Diệp dẫn đầu đội công tác của thị trấn Lâm Tuyền mới vừa phái đến thôn chúng ta đấy, ngươi đừng có mà làm loạn.

    Diệp Đại Trụ vừa chui ra khỏi xe lam vốn không muốn xen vào chuyện phiền toái này nhưng thấy tổ trưởng Diệp ra mặt thì cũng buộc phải hô lớn.

    - Diệp tổ trưởng cái cục XXX! Cũng không nghe ngóng xem ông Lý Đức Quý mày đây ở thị trấn Lâm Tuyền đã sợ người nào chưa. Ngay cả chủ tịch Ngô thấy ông mày còn phải cúi đầu chào nữa là.

    Lý Đức Quý thấy Diệp Phàm đã buông tay ra thì lại vung vẩy, căn bản không để cho Diệp Đại Trụ chút mặt mũi, hô xong còn giương roi lên ra vẻ muốn đánh tiếp. Kỳ thực thì gã cũng khoác loác mà thôi, nhìn thấy chủ tịch Ngô thì người khom lưng cúi chào đương nhiên phải là gã rồi.

    - Hừ! Anh thử đánh lần nữa xem. Trời cao đất rộng, đập Thiên Thủy này có thể lớn hơn sự lãnh đạo của Đảng Cộng Sản sao? Tôi không tin quả đấm Đức Quý nhà anh có thể vượt qua được họng súng của cảnh sát vũ trang huyện.

    Diệp Phàm lạnh như băng nhìn trừng trừng vào Lý Đức Quý, thuật dưỡng sinh tự nhiên vận lên làm khí thế tăng vọt, hai người mà phát, khí thế nổi, hai người cứ thế gầm gè nhau.

    - Mày giỏi lắm, chắc ăn phải tim gấu gan báo rồi, ông cứ đánh cho mày xem.

    Lý Đức Quý hoành hành ở trong thôn quen, nào coi một tên trẻ ranh chưa ráo máu đầu ra gì. Cho dù là ở bất cứ xó xỉnh nào của thị trấn Lâm Tuyền, cứ nói đến tên của Đức Quý ở Đập Thiên Thủy là đám du đãng đều phải e ngại.

    Gã được gọi là “ Lâm Tuyền tam bá”, thường ngày đều ở trong thị trấn Lâm Tuyền, rất ít về nhà ở đập Thiên Thủy, cũng có một đám đàn em lau nhau. Hôm nay gã cảm thấy cực kỳ mất mặt nên nhịn không được, thừa dịp Diệp Phàm không chú ý liền động thủ.

    Vốn gã định quất xuống người đứa trẻ bẩn thỉu kia nhưng không cẩn thận lại quất trượt vào người Lý Xuân Thủy làm cô đau điếng kêu lên một tiếng, ứa cả nước mắt.

    - Dừng tay!
    Diệp Phàm nổi giận, động vật giống đực nhìn thấy giống cái xinh đẹp chịu khổ mà vẫn im lặng thì sao gọi là anh hùng, người như vậy đoán chừng cũng bị bất lực, vì thế hắn lập tức huơ một quyền đánh tới.

    - Bịch!-

    Lý Đức Quý thấy quyền đầu ập tới thì cười một tiếng âm hiểm rồi cũng vung cánh tay to tướng đánh trả. Gã tin tưởng vào thiết quyền của mình vì cũng được một tên thuật sĩ giang hồ lừa đảo kiếm cơm ăn dạy cho mấy miếng mèo quoài.

    Nghe nói tên thuật sĩ giang hồ đó dụ gã dùng quả đấm đánh vào một thân cây, bị thương thì bôi vào một ít thuốc lá, qua mấy năm thì cái cây đó bị đánh lõm xuống, còn quả đấm của Lý Đức Quý cũng bị biến dạng, thiếu chút nữa thì bỏ đi.

    Bây giờ gã đánh ra một quyền cũng đã nghe tiếng gió, rất có phong thái của một vị đại hiệp quyền đánh mãnh hổ Nam Sơn, chân đá giao long Bắc Hải.

    Gã tuyệt đối không tin quả đấm trắng trẻo của Diệp Phàm lại có thể chịu được quả đấm to tướng đen đúa của mình, trong lòng đang chờ nghe tiếng xương gãy của đối phương.

    Tuy nhiên gã ngay lập tức trợn tròn mắt nhìn Diệp Phàm vẫn bình thản đứng yên một chỗ, còn mình thì loạng choạng lùi lại ba, bốn bước, suýt nữa thì khụy xuống. Đầu nắm tay gã đau đớn như bị kim châm, hoảng sợ nhìn nụ cười lạnh băng của Diệp Phàm. Lần đầu tiên trong đời, Đức Quý cảm thấy sống lưng lạnh toát, không biết có phải là do mồ hôi toát ra hay không.

    Gã thầm nghĩ thằng nhãi này chẳng lẽ cũng là người luyện võ, đoán chừng là thuộc về hàng ngũ cao thủ võ lâm rồi, nói không chừng là xuất thân từ bộ đội đặc chủng......

    Song phương đang lúc giằng co thì chợt nghe một giọng nói khàn khàn:
    - Lý Đức Quý, cái tên hỗn láo này lại gây chuyện rồi, chạy về thị trấn Lâm Tuyền của mày đi, không dễ dàng gì mới trở về một chuyến thì lại làm cho ta thêm phiền toái.

    Giọng nói vừa dứt một chút thì một ông lão có chòm râu nhỏ tiến vào. Ông lão này có gương mặt tròn, vành tai rộng, mặc một bộ quần áo hơi giống áo choàng thời nhà Thanh, bộ dạng rất lỗi thời.

    - Là chú ba ạ! Chú đã tới rồi, cháu…cháu có việc phải đi trước đây ạ.
    Lý Đức Quý xem ra rất sợ ông già kia, rụt cổ cút thẳng nhưng vẫn kịp hung hăng liếc xéo Diệp Phàm, nhứ nhứ quả đấm thị uy rồi mới chạy đi.

    - Đứng lại! Đã đánh người thì đừng bỏ chạy.
    Diệp Phàm không hề e sợ quát lớn, nhào về phía trước ngăn Lí Đức Quý lại.

    - Mẹ kiếp! Thật muốn đánh hay sao? Đã vậy hôm nay ông bóp nát trứng mày.
    Lý Đức Quý ra vẻ hùng hổ, thật ra vừa rồi đối cứng một đấm với Diệp Phàm trong lòng đang lo lắng, hiện giờ chẳng qua muốn vớt lại chút thể diện mà thôi.

    Nếu không quát tháo được một, hai câu thì mọi người đều biết gã vậy mà bị một tên trẻ ranh chặn đường cũng phải im thít, sau này làm sao lăn lộn ở thị trấn Lâm Tuyền nữa.

    - Ha ha! Thử một chút cũng được, cũng đã lâu tôi chưa thư giãn gân cốt rồi, vừa lúc có anh để luyện tay.
    Diệp Phàm cười nhạt.

    - Tổ trưởng Diệp, tôi là Lý Kinh Đống, bí thư đương nhiệm của thôn đập Thiên Thủy. Hôm nay Đức Quý đúng là sai rồi, để tôi nghiêm khắc dạy dỗ nó. Không cần nói thêm nữa, thương thế của Nhị Nha Tử tôi sẽ lo liệu, còn cậu thì......

    Ông già nói một tràng giới thiệu, cặp mắt có vẻ mờ đục bỗng nhiên lóe lên một tia khó hiểu.
     
  3. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 13: Lão cung.

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn




    - Bác khỏe chứ, bí thư Lý. Cháu là Diệp Phàm, tổ trưởng tổ công tác được thị trấn Lâm Tuyền phái tới thường trú ở thôn đập Thiên Thủy, lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy? Đánh đập một đứa trẻ như vậy chẳng lẽ ở đây không có luật pháp nữa sao, ai! Đứa trẻ này thật đáng thương.

    Diệp Phàm nhìn đứa trẻ kia một cái, trong lòng thầm chua xót, thầm nghĩ ông già này chắc không đơn giản, đoán chừng là có lai lịch. Biết đâu là cao nhân lánh đời, nếu không thì Lý Đức Quý thấy ông lại như chuột nhắt thấy mèo già vậy.

    - Ai! Nó gọi là Nhị Nha Tử, tên thật là Ngô Hoành, không cha không mẹ, trong nhà còn có một anh trai là Ngô Đồng. Năm kia tốt nghiệp trung học rồi nhập ngũ, từ đó mỗi tháng đều gửi về mười mấy tệ cho Nhị Nha Tử chi dùng.

    Ở đập Thiên Thủy của chúng ta thì có sáu mươi tệ một tháng cũng đã là rất nhiều rồi. Ai ngờ chín tháng qua, anh trai Ngô Đồng của nó đến một tệ cũng không gửi về, khó hiểu hơn là cả một phong thư cũng không nhìn thấy.

    Không có tiền sinh hoạt, cuộc sống của Nhị Nha Tử rất khó khăn, tuy nhiên đứa bé này rất bướng bỉnh . Một số bà con có gọi nó sang cho ăn nhưng nó kiên quyết không đi, đều dựa vào đôi tay của mình bòn mót vài thứ trên đồng.

    Thỉnh thoảng lại lên núi hái vài thứ rau dại để đối phó, cuộc sống trôi qua cực khổ a! Buổi sáng hôm nay đi trên núi nhặt được một con thỏ núi chừng mười cân, đang lúc đem đi rửa sạch thì mới biết là do Đức Quý hôm qua dùng bẫy thú bắt được. Thằng Đức Quý này cũng hàm hồ cho rằng đứa bé này ăn trộm thỏ của nó, cho nên......
    Lý Kinh Đống kể lại với vẻ bất đắc dĩ.

    - Ông nói sai rồi, cháu không trộm con thỏ núi của Đức Qúy, con thỏ này là do cháu bắt được.
    Ngô Hoành đột nhiên đứng dậy nói lớn.

    - Mày bắt được, mày dùng cái gì bắt được? Cái bẫy thú này trị giá mấy chục đồng, mày có tiền sao? Dù là có tiền cũng dám mua sao, thật là buồn cười.
    Lý Đức Quý trừng mắt.

    - Rống gì! Xem mày lớn xác như vậy còn đi so đo với một đứa trẻ, lấy lại thỏ là được sao còn phải đánh nó.
    Lý Kinh Đống cũng trợn mắt nhìn Đức Quý.

    - Cháu không có trộm, cháu thật không có trộm! Các người đổ oan cho cháu rồi, các người là người xấu.
    - Lúc này kia Nhị Nha Tử Ngô Hoành gào to rồi rẽ đám người chạy ra, mấy vết thương trên lưng theo đó nứt toác làm máu tươi chảy ra nhưng nó cũng không để ý, một loáng đã chạy mất hút.

    - Ai! Đứa bé này, vẫn còn cứng miệng không chịu nhận lỗi!
    Lý Kinh Đống thở dài nói tiếp:
    - Tổ trưởng Diệp, để tôi dẫn anh đi tới trụ sở đảng ủy thôn.

    - Chẳng lẽ con thỏ hoang chết này đúng là Nhị Nha Tử tự mình bắt được hay sao? Nếu nói không chính xác thì chẳng phải là đổ oan cho nó rồi.
    Diệp Phàm nghĩ thầm rồi cùng mấy người đi tới đại đội bộ.

    Đi chưa được bao lâu thì thấy một ngôi nhà gỗ ba tầng cũ rất lớn, trước cửa có tấm biển đề mấy chữ “Trụ sở ủy ban thôn đập Thiên Thủy”.

    - Két!

    Đẩy cánh cửa lớn dày cộp ra thì nhìn thấy đầu tiên là một chiếc giếng trời môt bậc, trên đó còn có cả sân khấu kịch. Diệp Phàm hơi ngạc nhiên, cảm thấy chỗ này hết sức quái dị, giống như đang đi vào một cung điện vậy.

    - Ha ha! Tổ trưởng Diệp, có phải cậu cảm thấy trụ sở đảng ủy thôn này hơi giống một chiếc miếu hay cung điện không?

    Lý Kinh Đống cười nói:
    - Không sai! Nơi này vốn chính là một cung điện cũ của thôn đập Thiên Thủy, sau đó người trong thôn quyên góp tiền xây cung mới, nên dùng cung cũ làm trụ sở ủy ban. Có mấy pho tượng Bồ Tát đã mang đi vào tháng một năm nay rồi, còn lại một pho tượng thần tài nặng nhất bằng đá thì không có cách nào mang đi nên bố trí che lại. Trước kia, mấy cán bộ trong thị trấn xuống đây lúc nhàn rỗi còn vui vẻ đến trước mặt Bồ Tát tiện tay thắp mấy nén hương, bốc vài thẻ xăm, ha ha......

    Lý Kinh Đống giải thích.

    - A! Che đi làm gì? Để vậy cho mọi người chiêm ngưỡng có phải hơn không.
    Lưu Trì nói giỡn.

    - Ừ! Chúng ta xem một chút đi.
    Diệp Phàm cũng cảm thấy rất hiếu kỳ, sau này nếu như làm việc trong này, sau lưng có một thần tài ủng hộ cũng rất hay chứ sao.

    Vì thế cả ba hợp lực cùng nhau vén một tấm vải bố màu xanh lên, bên dưới là một pho tượng thần tài cao gần ba thước, trên đầu đội mũ quan, tay trái cầm bàn tính màu vàng, tay phải cầm một quả cầu màu xanh Đại nguyên bảo, đang cười híp mắt.

    - Diệp tổ trưởng, có thần tài làm chỗ dựa, nói không chừng chúng ta phất to đấy.
    Lưu Trì lại trêu chọc.

    - Ha ha......
    Mọi người cùng phá ra cười vui vẻ.

    Trên tầng hai còn rất nhiều phòng, hơn nữa đều làm bằng gỗ, đến cả cửa sổ cũng vậy, làm cho Diệp Phàm có một cảm giác đang ở vào thời xưa. Ba người chọn phòng riêng của mình, liền đó có một phụ nữ vẻ chất phác đi vào giúp bọn họ dọn dẹp, Diệp Phàm vội vàng từ chối nói là để tự mình làm.

    - Tổ trưởng Diệp không cần khách khí, cô này là nhân viên tài vụ của ủy ban, tên là Diệp Kim Liên, cũng là họ Diệp. Mọi chuyện thường ngày cũng đều do cô ấy sắp xếp, sau này các cậu có việc gì cứ tìm là được. Tôi nghĩ việc cơm nước của cả ba người sau này sẽ do cô ấy đảm nhiệm nhé.

    Lý Kinh Đống cười nói.

    - Cám ơn cô Kim Liên nhiều a.
    Diệp Phàm vội vàng cám ơn rồi quay lại nói với Lý Kinh Đống:
    - Bí thư Lý, cháu mới tới nên cái gì cũng không biết, sau này còn phải nhờ chú chỉ bảo nhiều. Tối nay cháu định mở một cuộc họp hội ý, chú có thể thông báo giúp cho các thành phần của ủy ban và các tiểu đội trưởng tới giùm cháu nhé.

    - Được! Các cô cậu cứ ăn cơm rồi nghỉ ngơi đi, ngồi xe lâu như vậy cũng mệt rồi, tối nay sẽ họp ở đây lúc bảy giờ nhé.
    Lý Kinh Đống ra vẻ rất hợp tác.

    Sau khi cơm nước xong, cả ba người về phòng riêng của mình nghỉ ngơi.. Vào lúc ba giờ, Diệp Phàm đang suy nghĩ triển khai công tác thế nào thì nghe một tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, vừa mở cửa đã thấy Lưu Trì lén lén lút lút chui vào.

    - Người anh em, hì hì......
    Vẻ mặt của Lưu Trì rất quỷ dị.

    - Sao thế, cười khan thế kia có phải là chạm được vào người tiểu Phương rồi không.
    Diệp Phàm lập tức liền nghĩ đến chuyện kia, nhìn vẻ mặt ám muội kia thì bất cứ tên con trai nào cũng nghĩ vậy.

    - Hì hì,...... quả là người anh em không tệ a, tôi cũng nghi ngờ không biết cậu có phải là con sâu trong bụng tôi không nữa.
    Lưu Trì cười khan hai tiếng:
    - Cô tài vụ Diệp Kim Liên có một con gái nghe nói tên là Diệp Nhược Mộng, tuyệt đối là một đóa hoa xinh đẹp, không tin cậu cứ thử ra ngoài xem đi. Hai mẹ con đều là cực phẩm a, mỗi người mỗi vẻ. Nghe nói Diệp Nhược Mộng là cô giáo tiểu học ở đập nước Thiên Thủy này, cùng tuổi với cậu, tuy nhiên hình như mới chỉ tốt nghiệp trung học nên không phải là chính thức, chắc là giáo viên hợp đồng. Ai! Đáng tiếc.

    Lưu Trì lộ ra vẻ mặt tiếc nuối

    - Đồ quỷ này, kêu tôi cũng nằm mơ như anh à?
    Diệp Phàm khẽ hừ nhẹ một tiếng.

    - Bây giờ nói chuyện nghiêm túc, hiệu trưởng tìm anh có việc đang ở ngoài chờ tổ trưởng đại nhân đấy.- Lưu Trì nghiêm nghị.

    - Đi xem một chút nào.

    Diệp Phàm nói xong đi xuống dưới lầu, trong sảnh có hai người đang ngồi. Một người nam trung niên gầy gò, một người khác đoán chừng chính là con gái của cô tài vụ Diệp Kim Liên, Diệp Nhược Mộng. Đúng như lời của Lưu Trì nói, cô gái này hết sức xinh đẹp,mũi cao mày cong, bộ ngực đủ lớn nhưng vòng eo lại cực thon. Cô mặc một chiếc áo xanh ngắn tay càng tôn thêm vẻ thoát tục, thật ứng với câu nói “Chỗ nào cần lớn thì lớn, chỗ nào cần nhỏ thì nhỏ”.

    “Không ngờ ở xó xỉnh hẻo lánh này lại có thể sinh ra một mỹ nhân như vậy, đúng là nơi non xanh nước biếc thế nào cũng có mỹ nhân a!
    Diệp Phàm có chút động lòng.

    - Anh, anh chính là tổ trưởng Diệp.
    Người nam trung niên kia vội vàng đứng lên, khom người cúi xuống chào rồi móc ra một bao Vân Yên, rút ra một điếu rồi đưa tới mời, tuy nhiên vẻ mặt hơi ngần ngừ, có lẽ vì cảm thấy Diệp Phàm còn quá trẻ.

    - Ừ! Anh là......
    Diệp Phàm rít một hơi rồi hỏi.

    - A! Thật xin lỗi, tôi là Trương Gia Lâm, hiệu trưởng trường tiểu học của thôn đập Thiên Thủy này. Tổ trưởng Diệp, ai!

    Vẻ mặt Trương Gia Lâm trông hết sức ngượng nghịu.

    - Có chuyện gì xin hiệu trưởng Trương cứ nói.
    Diệp Phàm nói.

     
  4. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 14: Trên dưới lầu có thể hôn môi chơi.

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn




    - Ai! Tổ trưởng Diệp, chuyện là như vậy, trường tiểu học trong thôn chúng ta làm toàn bằng gỗ, dựng lên từ những năm bảy mươi, giờ cũng đã là gần hai mươi năm rồi. Mấy tấm ván gỗ, thứ thì bị lũ trẻ chạy nhảy giẫm đạp, thứ thì bị mối mọt đục khoét, hiện giờ căn bản đã mục nát hết rồi, nếu không thay e rằng sẽ xảy ra chuyện không hay.
    Vẻ mặt Trương Gia Lâm đầy vẻ lo lắng.

    - Sao anh không tìm bí thư Lý ở Đảng ủy thôn, lãnh đạo giáo dục thị trấn mà nói ?
    Diệp Phàm nhướng mày hỏi.

    - Tìm rồi! Hiệu trưởng Vương của khu vực này cũng đã xuất một ngàn đồng, chủ tịch Ngô trước kia cũng vậy, nhưng đều như muối bỏ biển a! Số học sinh tiểu học thôn đập Thiên Thủy chúng ta có chừng một ngàn người, khoảng 20 giáo viên. Tính ra có mười phòng học trên lầu phải thay , tối thiểu cũng phải trên một vạn đồng.
    Trương Gia Lâm nói.

    - Đảng ủy thôn không cấp một chút kinh phí nào sao?
    Diệp Phàm hơi ngạc nhiên vì chưa thấy Trương Gia Lâm nói đến đảng ủy thôn.

    - Đảng ủy thôn...... Ha ha......
    Trương Gia Lâm cười vẻ khổ sở, không biết nói thế nào.

    - Tổ trưởng Diệp, đảng ủy thôn không có tiền, cậu mới tới nên còn chưa biết rõ.
    Chị tài vụ Diệp Kim Liên vừa đi tới, thuận miệng nói.

    - Không có tiền! Cả một thôn lớn trên vạn người mà chút kinh phí hoạt động cũng không có sao?
    Diệp Phàm nghi ngờ hỏi.

    - Ai! Thôn chúng ta tuy nói có trên vạn người nhưng ngoài hai xưởng trà tư nhân thì cũng không còn nguồn thu nào khác. Bình thường đều là đánh báo cáo ra ngoài xin xỏ chỗ nọ chỗ kia một chút, đều là dựa vào cái chiêu bài chiến khu xưa. Thôn lớn như vậy, nhiều việc phải chi, chút tiền xin được sao đủ...... Ai! Hiện tại đảng ủy thôn còn thiếu người ta hơn vạn tệ đây!

    Diệp Kim Liên thở dài nói:
    - Ngay cả thịt heo, miến ăn buổi trưa cũng là ký hóa đơn nợ, giờ thậm chí anh bán thịt heo Ngô mặt rỗ còn không cho nợ nữa kia. Sáng nay bí thư Lý nói mãi mới cho nợ mấy cân thịt lợn đấy, không có tiền cuộc sống khó khăn a! Ngay bản thân tôi là tài vụ đảng ủy thôn mà mấy năm rồi cũng chưa thấy tiền mặt, quản lý toàn là một đống hóa đơn viết nợ. Người đến cửa đòi nợ chen chúc nhau, Trương mặt rỗ, cửa hàng nhỏ bên cạnh......

    - Năm nay không xin được tiền sao?
    Diệp Phàm hỏi.

    - Người nào đi xin? Bí thư Lý năm nay sáu mươi lăm rồi, đi đường thở không ra hơi. Trưởng thôn mới thì vẫn chưa bầu ra.

    Diệp Kim Liên nói.

    - Nói cũng đúng, như vậy đi, trước hết chúng ta đi xem trường học.
    Diệp Phàm nói.

    Trường tiểu học của thôn đập Thiên Thủy xây trên một ngọn núi nhỏ cách trụ sở đảng ủy thôn không xa, không khí trong lành, địa thế rộng rãi, trường là một ngôi nhà hai tầng bằng gỗ, dài đến gần trăm thước.

    Nhìn từ bên ngoài vào thì thấy trường đã cũ nát lắm rồi, trừ lớp gạch xanh ở ngoài, các cửa sổ đều là những cái hốc đen ngòm. Đừng nói là chớp kính, ngay cả khung cửa sổ cũng không có. Mấy học sinh nghịch ngợm còn dùng làm chỗ đùa nghịch nhảy ra nhảy vào.

    Mỗi bước đi trên mặt sàn tầng hai đều vang lên “két, két”, cả ngôi nhà giống như đang rung bần bật. Đi vào bất cứ phòng nào cũng sàn gác đã biến dạng, mục nát, thậm chí còn có cả lỗ thủng bằng nửa nắm tay.

    Giáo viên lầu trên trong giờ dạy học có thể nhìn xuyên qua giáo viên ở dưới. Diệp Phàm thậm chí còn liên tưởng nếu có cặp giáo viên nào yêu nhau còn có thể qua khe hở mặt sàn mà liếc mắt đưa tình hay hôn gió với nhau, etc.

    Những học sinh nghịch ngợm ở tầng hai thường trong giờ học len lén ném một vài thứ vào giáo viên tầng dưới. Thậm chí còn có nữ giáo viên đang dạy học không cẩn thận thì nghe “bụp” một cái rồi trên đầu có cả một con ếch hay giun ngo ngoe, người nào yếu bóng vía còn bị dọa cho ứa nước mắt.

    Sau khi trở lại đảng ủy thôn, tiểu tổ ba người quyết định vào buổi họp tối nay sẽ đem chuyện trường tiểu học bàn một chút xem có biện pháp giải quyết gì không.

    Vào bữa cơm chiều thì có mặt cả Diệp Nhược Mộng, tên Lưu Trì kia thấy vậy cũng cố chen vào ngồi bên cạnh cô.

    - Cô giáo Diệp, thôn ở đây giáp với núi lớn, tôi thấy cũng có nhiều cây cối. Sao không phát động bà con khai thác một ít rồi đem về để xây dựng vài căn phòng học.

    Diệp Phàm hỏi.

    - Tổ trưởng Diệp, thôn chúng ta tuy nói rằng khá nhiều cây cối, nhưng khai thác xong cũng phải chở đến thị trấn Lâm Tuyền để xẻ, chi phí nhân công và vận chuyển đã mất mấy nghìn rồi. Đem về để dựng lên thì cũng phải mất phí để thuê thợ mộc, hiệu trưởng Trương cũng đã tính qua, ít nhất cũng phải hơn một vạn. Nhưng nguyên nhân chủ yếu nhất là mọi người trong thôn không đồng ý, trước kia chủ nhiệm thôn chỉ cần đưa vấn đề này ra thì mọi người đều tranh cãi ầm ĩ. Ví dụ như người họ Ngô làm chủ nhiệm thôn thì người họ Lý và người họ Diệp sẽ không đồng ý, cuối cùng cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
    Diệp Nhược Mộng dù sao cũng là học sinh tốt nghiệp trung học, phân tích rất rành mạch.

    - Cô giáo Diệp, nghe nói trước kia cô đã thi đậu trường sư phạm, vì sao không đi học?
    Lưu Trì nghĩ mãi không ra câu tán tỉnh bèn hỏi đại một câu.

    - Ai! Là do cô liên lụy nó oa a, ô ô......
    Đang ngồi cạnh mâm cơm thì thân thể của Diệp Kim Liên bỗng nhiên run lên, dường như nghĩ tới chuyện thương tâm gì đó nhịn không được bật khóc rưng rức.

    - Mẹ! Sao lại nói thế! Mẹ nuôi con khôn lớn đã rất cực khổ rồi, con…con không trách mẹ đâu.
    Diệp Nhược Mộng vừa đi nhanh tới bên người Diệp Kim Liên vừa nói hơi nghẹn ngào.

    Kết quả là khiến cho hai mẹ con cùng khóc, Lý Xuân Thủy trừng mắt liếc kẻ gây chuyện Lưu Trì một cái, còn Lưu Trì thì cũng tỏ vẻ rất ngượng ngùng.

    Diệp Phàm muốn hỏi nhưng rồi lại cảm thấy đây là chuyện riêng tư của nhà người ta, cuối cùng không khí bữa ăn rất nặng nề. Sau khi ăn cơm xong, ba người mỗi người móc ra một trăm đồng nạp trước tiền ăn tháng này. Lúc đầu Diệp Kim Liên từ chối không chịu nhận, cuối cùng Diệp Phàm bảo là còn ở lâu dài.

    Diệp Kim Liên nghĩ không muốn thu cũng không được vì chị cũng chẳng dư dật gì, làm tài vụ cả một năm mới được ba trăm đồng, lương giáo viên tiểu học hợp đồng của của Diệp Nhược Mộng một tháng cũng chỉ được chừng 80, hai mẹ con gộp lại một tháng cũng chỉ được trên một trăm đồng. Cũng may là ở nông thôn còn có đất đai để trồng trọt nếu không mỗi bữa cũng đến mức húp cháo loãng, cuối cùng chị cũng thu mỗi người 60 đồng.

    Vào 7h tối, cuộc họp đảng ủy thôn diễn ra rất sôi nổi.

    Trong sảnh chỉ có hai chiếc bàn lớn ghép lại với nhau, một cái là bàn làm việc của tổ công tác, một cái là bàn họp. Nói là bàn nhưng hết sức thô tháp, thực ra là mấy tấm ván mộc ghép lại với nhau, nghe nói là do mấy cánh cửa tháo ra ghép vào, có lẽ cái phản thịt của anh Trương mặt rỗ cũng chẳng đến nỗi thế.

    Diệp Phàm ngồi ngay chính giữa, sau lưng dựa vào pho tượng thần tài, trông hết sức quái dị. Lý Xuân Thủy và Lưu Trì ngồi bên cạnh chốc chốc lại liếc sang Diệp Phàm, rồi lại liếc sang ông thần tài đang cười híp mắt, cười thầm rung cả bụng.

    Không lâu sau đã có mười mấy người đến, đều là người đứng đầu các thôn tự nhiên.

    Diệp Phàm mời lão bí thư Lý Kinh Đống ngồi cạnh mình nhưng ông sống chết cũng không chịu, cuối cùng chen ngồi cạnh Lưu Trì.

    Lý Xuân Thủy đem hạt dưa, lạc rang và trà bánh mua được bày trên bàn, cũng tạo được cảm giác một bữa tiệc trà.

    - Các đồng chí, chúng ta nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh tổ công tác thường trú thôn đập Thiên Thủy, đây là tổ trưởng Diệp Phàm, cán bộ Lưu Trì, cán bộ Lý Xuân Thủy.

    Lý Kinh Đống đứng lên nói to giới thiệu với mọi người, nói xong cả hội nghị vỗ tay vang dội.

    - Tổ trưởng Diệp, đập Thiên Thủy tổng cộng chia làm 10 tổ, để tôi giới thiệu cho cậu biết qua về mười người tổ trưởng, người này là Ngô Thiên Lĩnh tổ một, Ngô Bắc Quyền tổ hai...... Lý Tuyên Thạch, Lý Tuyên Bính...... Diệp Vĩ Cường, Diệp Đại Trụ......

    Lý Kinh Đống cứ thể lần lượt giới thiệu hết từng người.

    - Rất hoan nghênh mọi người đều bận rộn công việc nhà nông mà buổi tối còn có thể dành chút thời gian để họp, điều này nói rõ là mọi người đều quan tâm đến đập Thiên Thủy . Đập nước Thiên Thủy chiến khu xưa cách mạng, có truyền thống hào hùng, tôi nghĩ có thể làm cho mọi người trong thôn giàu lên là tâm nguyện chung của mọi người......

    Diệp Phàm hùng hồn phát biểu một hồi rồi nói tiếp:
    - Lần này đảng uỷ thị trấn giao nhiệm vụ cho tổ công tác chúng tôi xuống đây là chọn lựa một đồng chí có năng lực làm chủ tịch thôn để có thể dẫn dắt mọi người cùng làm giàu.

    Diệp Phàm vừa dứt lời, không khí trong phòng họp liền nóng bỏng như một nồi nước đang sôi.

     
  5. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 15: Hội nghị biến thành trường.

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn




    Không lâu sau, một người đàn ông khỏe mạnh có bộ râu quai nón dài đứng lên hỏi:
    - Tổ trưởng Diệp, tôi là Ngô Thiên Lĩnh ở tổ một. Tôi muốn hỏi biện pháp chọn trưởng thôn này ra sao?

    - Biện pháp dĩ nhiên là bỏ phiếu rồi chọn theo số phiếu từ cao đến thấp rồi.
    Diệp Phàm khẽ cười.

    - Hừ! Lấy theo số phiếu từ cao đến thấp, toàn một lũ ngu.
    Một người đàn ông trung niên gầy gò ngồi bên cạnh hừ lạnh, cặp mắt ánh lên tia nhìn khinh thường.

    - Lý Tuyên Thạch, muốn nói gì thì phát biểu, đừng có ăn nói thô tục.
    Bí thư Lý Kinh Đống chịu không được lên tiếng nhắc nhở.

    - Tôi có ý kiến, số phiếu của họ Diệp chúng ta là ít nhất, nếu lấy theo số phiếu thì còn chọn cái mẹ gì nữa.
    Một người đàn ông có gương mặt tròn trịa lên giọng bất mãn.

    - Ai kêu phụ nữ họ Diệp các anh vô dụng chứ, sinh chẳng được con trai, ha ha......
    Ngô Thiên lĩnh đắc ý cười khan, rồi cả phòng họp cùng cười phá lên.

    - Ngô Thiên Lĩnh, anh nói cái gì? Có gan nói lại lần nữa đi?
    Người đàn ông mặt tròn kia đứng lên nhìn thẳng vào Ngô Thiên Lĩnh.

    - Vì sao không sinh được con trai vậy Diệp Vĩ Cường? Nếu không được cứ tìm một thằng ngu bên họ Ngô chúng tôi giúp cho, tuyệt đối sẽ sinh ra cả một ổ luôn, khạch khạch......
    Ngô Thiên Lĩnh càng đắc ý, nhổ phì một cái.

    - Con mẹ nhà anh! Chẳng phải chủ tịch thị trấn họ Ngô nhà các anh vì sinh không được con trai nên mới hoảng loạn tự mình treo cổ lên sao?

    Diệp Vĩ Cường ăn miếng trả miếng, đắc ý cười một vòng:
    - Biết không! Chủ tịch Ngô chính là trứng mềm vô dụng, đoán chừng là cái kia cũng không dựng dậy được, ha ha......

    Những người họ Diệp bên cạnh cũng vội vàng ăn miếng trả miếng cười phá cả lên. Dĩ nhiên chẳng phải là việc của người họ Lý, bọn họ chỉ e thiên hạ không loạn, hy vọng cho hai họ Diệp, Ngô đấu nhau để mình chiếm chỗ lợi.

    Bí thư Lý giận đến run người, quát lớn “Dừng lại”, nhưng chẳng ai thèm chú ý đến ông.

    Lưu Trì và Lý Xuân Thủy thì ngơ ngác hết nhìn sang phải lại sang trái, cảm giác cuộc họp này không khác đấu trường, mọi người đều gầm gè chỉ chực vung nắm đấm nói chuyện với đối phương. Diệp Phàm xanh mặt không, trong đầu suy nghĩ không ngừng. Lúc này hắn không ngừng hối hận, mới biết cái chức tổ trưởng tổ công tác không phải là dễ làm, cấp Trưởng ban cái con mẹ gì, gấp gáp suy nghĩ đối sách.

    - Được rồi! Được rồi ! Mọi người hãy dừng lại trước hết nghe tổ trưởng Diệp nói đã nào.
    Lý Tuyên Thạch hô lớn, đoán chừng nguyên nhân là người họ Lý có người là bí thư vậy mà không ai để ý đến chú mình nên cũng tức giận.

    - Lý Tuyên Thạch, anh đừng đứng một bên mà châm chọc. Họ Lý các anh có nhiều người nên nếu bỏ phiếu tính theo đa số thì chức vị trưởng thôn sẽ rơi vào tay các anh rồi, chẳng phải chủ tịch Ngô lần trước đến đây là để điều đình chuyện này sao. Các người họ Lý các anh đâu có tốt đẹp gì, vì thế tôi quyết phản đối chuyện này.

    Ngô Thiên Lĩnh đứng lên xổ toẹt, xong quay qua Diệp Phàm nói tiếp:
    - Tổ trưởng Diệp, người họ Lý đã chiếm một vị trí bí thư, trưởng thôn tiền nhiệm cũng là họ, nên lần này bảo họ đứng ngoài đi. Theo phiên cũng đã đến lượt người họ Ngô chúng ta rồi, nếu không......

    Ý tức uy hiếp trong lời nói của Ngô Thiên Lĩnh rất rõ ràng làm Diệp Phàm bất giác nhíu mày, không cẩn thận hơi dùng sức bóp mạnh chén trà trong tay một cái. Chỉ nghe một tiếng “cạch”, chén trà trong tay bị hắn trong lúc vô tình vận ra thuật dưỡng sinh bóp nát.

    - A!

    Sau tiếng hô kinh ngạc thì cả hiện trường lặng ngắt như tờ, mọi người ngơ ngác nhìn cái chén trà bị bóp vỡ nát, trong lòng đoán chừng đang tự hỏi sao vị tổ trưởng thư sinh họ Diệp này lấy đâu ra khí lực như vậy.

    Chén trà bằng sứ vốn rất dễ vỡ nhưng để dùng tay bóp nát thì chắc không ai trong số những người nông dân ngồi đây có thể làm được. Hơn nữa ba người cầm đầu ba họ Ngô, Diệp, Lý là Ngô Thiên Lĩnh, Lý Tuyên Thạch, Diệp Vĩ Cường cũng giống như đều có mấy miếng phòng thân, biết rằng để bóp nát chén trà kia cần sức mạnh như thế nào.

    Diệp Phàm nhìn cả bọn thì ngạc nhiên rồi thoáng sau lại mừng thầm. Chẳng lẽ trong cái thôn lạc hậu này cũng tôn thờ đạo lý ai có quả đấm lớn là người mạnh, dù thế nào thì cũng phải nói một hai câu đã.

    - Mọi người ầm ĩ thế là đủ rồi, tôi nghĩ cãi nhau cũng chẳng giải quyết được gì. Tuy nói mọi người chưa được học luật bầu cử nhưng chắc cũng đã xem qua. Lưu Trì, anh nói những điểm chính cho mọi người nghe đi.

    Diệp Phàm quay sang nói với Lưu Trì.

    - Ừ! Luật bầu cử quy định......
    Lưu Trì lựa ra mấy ý trọng tâm để trình bày.

    - Tôi nghĩ tất cả mọi người đều hiểu, chọn trưởng thôn không phải là chơi mạt chược mà thay phiên cầm cái. Chúng ta phải lựa chọn ra người có thực lực, được mọi người thừa nhận để dẫn dắt thôn đi lên. Các anh thử xem lại xem, người cả ba họ cãi nhau nhiều năm như vậy đã giải quyết được gì chưa?

    Có làm cho mọi người tron thôn giàu lên không?

    Trái lại tôi thấy đời sống càng ngày càng khó khăn. Ví dụ như trường tiểu học của thôn, sàn gác chắc đều sắp sập rồi. Các anh ngồi đây đều có con cái đang học ở đó cả, không sợ một ngày nào đó con cái mình té từ trên lầu xuống sao?

    Dĩ nhiên, tôi không phải muốn nói gở gì cho con cái các anh, nhưng nói để phòng ngừa lỡ may sự cố xảy ra. Vì thế, tổ công tác chúng tôi đã thống nhất là lần này sẽ dùng viêc thay lại sàn gác và sửa chữa trường tiểu học làm cơ hội.

    Ngừơi cả ba họ Ngô, Lý, Diệp đều phải tham gia gánh vác, mỗi nhà các anh hãy chọn ra một người đứng đầu để giải quyết chuyện này. Ai làm tốt nói lên người đó có tư cách tham gia tranh cử vị trí trưởng thôn. Còn nếu ngay cả một chuyện nhỏ liên quan đến con cái các anh mà làm không xong thì nói gì đến chuyện dẫn dắt mọi người trong thôn làm giàu. Tôi nói vậy có đúng hay không, các anh hãy suy nghĩ đi, mười phút sau giơ tay biểu quyết.

    Diệp Phàm oai phong lẫm liệt nói ra một tràng, ngay cả Lưu Trì và Lý Xuân Thủy ở bên cũng đều thầm liên tục gật đầu.

    Một hòn đá hạ hai con chim!

    Không lâu sau!

    Trong sảnh chia ra làm ba nhóm người của ba họ để bàn bạc, hơn nữa vừa bàn bạc vừa quan sát xem tình huống của hai họ kia.

    Diệp Phàm tranh thủ thời gian trao đổi với Lưu Trì và Lý Xuân Thủy.

    - Thật không nhìn ra người anh em, lời nói của cậu đúng là kín kẽ, kích động lòng người a! Nếu họ nào không muốn xuất tiền xuất lực đoán chừng sẽ bị toàn bộ người trong thôn phỉ nhổ, chức trưởng thôn cũng không cần nghĩ tới. Vì mặt mũi nên bọn họ dù có phải bán máu cũng phải giải quyết chuyện trường học đầu tiên, anh quả là cao thủ!
    Trong mắt Lưu Trì ánh lên một tia nóng bỏng.

    Lý Xuân Thủy cũng khâm phục ra mặt, còn ánh mắt của cô giáo Diệp Nhược Mộng đang đứng yên lặng bên cạnh châm trà, cũng thấp thoáng một ý gì đó khó hiểu.

    10 phút đồng hồ sau.

    Thời khắc giơ tay đã đến, trong lòng Diệp Phàm cực kỳ khẩn trương. Nếu đề nghị của mình thất bại thì sau này còn mặt mũi nào lăn lộn trong thôn nữa, cuốn gói về thẳng thị trấn Lâm Tuyền cho xong, nói quan trọng hơn một chút là lúc này sẽ quyết định tương lai của cả đời mình, không lo lắng sao được. Tuy nhiên, Diệp Phàm đã trải qua sự hun đúc của thuật dưỡng sinh, ngoài mặt vẫn gắng gượng trấn tĩnh được.

    - Toàn thể thông qua.
    Lưu Trì nói lớn, còn Lý Xuân Thủy cũng vội vàng ghi lại biên bản.

    - Tôi rất phấn khởi, điều này nói rõ các vị đều là người có trách nhiệm với thôn, đều mong muốn người trong thôn có thể bình an làm giàu...

     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)