Q.Trường Quan Thuật - Cẩu Bào Tử - Full - Free! 3670+1C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 6: Di vật của thị trưởng.

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn




    - Tổ trưởng Diệp, đây là cấp dưới của anh. Lưu Trì, tốt nghiệp trường đại học Thủy Châu và cô Lý Xuân Thủy, trước làm ở Ban hành chính nhân dân, nhưng lần này đặc biệt được điều tới làm việc trong tổ công tác thường trú ở thôn Đập Thiên Thủy của các anh. Cô ấy là thiếu nữ, anh tổ trưởng phải giúp đỡ nhiều hơn đấy nhé, ha ha…

    Chủ nhiệm Vương Nguyên Thành nhiệt tình hô lên gọi Diệp Phàm, còn gọi cả chức danh của hắn ra.

    - Không dám! Sau này mọi người làm việc cùng nhau, hơn nữa tôi lại là người mới, còn phải nhờ chủ nhiệm Vương và hai đồng chí đấy chiếu cố nhiều.
    Diệp Phàm rút bao thuốc ra mời.

    - Uhm! Tổ trưởng Diệp, anh phải trụ vững đấy.
    Lưu Trì mặt lạnh tanh hừ một tiếng rồi nhận lấy điếu thuốc, điềm nhiên tự châm thuốc cứ như chỗ không người, sau đó ung dung thổi khói chữ O, công phu rất thuần thục, có lẽ cả ngày chẳng làm việc quái gì mà chỉ tập nhả chữ O không thôi vậy.

    Buổi tối hôm qua Lưu Trì đã nhờ mấy người đến nói giúp với bí thư Tần, cuối cùng thì việc đi đến đập Thiên Thủy là không thể thay đổi, nhưng Lưu Trì thà chết cũng không chịu làm tổ trưởng. Nói cũng thật kỳ lạ, Lưu Trì muốn được thăng chức như sắp phát điên phát dại, giờ được đề bạt làm cán bộ cấp phòng thì lại liều mạng từ chối cứ như chức tổ trưởng cấp Trường ban là như miếng sắt nung đỏ vậy. Cuối cùng Tần Chí Mình bị quấy đến phát cáu, mới sáng sớm đã mở cuộc họp nhanh đổi Diệp Phàm lên làm tổ trưởng.

    - Hả! Trụ vững nhé!
    Diệp Phàm tiện mồm lầm bẩm, cảm thấy rất kỳ quặc, thầm nghĩ trụ gì mà trụ, có phải ở chiến trường đâu, quái thật!

    - Ha ha! Cậu ấy không có ý gì đâu, có lẽ sợ cậu mệt quá thôi!
    Vương Nguyên Thành vội lái sang chuyện khác:
    - Tổ trưởng Diệp, đây là tài liệu liên quan đến thôn đập Thiên Thủy, anh cầm về xem thêm đi. Bí thư Tần đã đặc cách cho anh nghỉ hai ngày để chuẩn bị, thị trấn đã chuẩn bị xe hi vọng ngày kìa ba người có thể xuất phát. Mọi người đều rất coi trọng tổ công tác thường trú thôn đập Thiên Thủy, Bí thư Tần còn đặc biệt dặn dò tôi thu xếp một văn phòng làm việc cho các anh, ngày kia có lẽ sẽ xong.

    Đúng là coi trọng.

    Sáng sớm ngày thứ ba, Diệp Phàm, Lưu Trì và Lý Xuân Thủy đến tòa UBND thị trấn thì được thông báo đã có văn phòng làm việc. Họ được Tô Giai Trinh ở Ban đảng chính dẫn đường, phấn khởi đi xem thử văn phòng làm việc của mình.

    Văn phòng của tổ công tác thường trú thôn đập Thiên Thủy rất đặc biệt, nằm ở tầng bốn với cách trang trí xa hoa, rộng khoảng 40 m2, tường còn được ốp t giả vân gỗ cao hơn 1m, sàn nhà lát đá hoa đen đặc sản địa phương, trần nhà còn có cả đèn chùm. Căn phòng còn đẹp hơn nhà khách một chút khiến Diệp Phàm rất ngạc nhiên vì hình như các văn phòng khác không được sang trọng như thế mà chỉ có những đồ đạc bình thường.

    Trong phòng được đặt ba bộ bàn ghế. Hai chiếc bàn nhỏ có lẽ là của Lưu Trì và Lý Xuân Thủy, còn chiếc của Diệp Phàm lại rất to, dài gần 2,5m, hơn nữa còn uốn cong thành hình vòng cung. Điều khiến Diệp Phàm càng ngạc nhiên là trên đó còn có cả một chiếc máy tính 17 inch. Phải biết rằng vào thời điểm năm 95, máy tính là một thứ đồ xa xỉ, không phải ở đâu cũng thấy, nhưng còn mạng internet thì chắc chắn là không có rồi, nghe nói có thể năm sau mới đưa đến thị trấn Lâm Tuyền.




    Diệp Phàm đang định ngồi xuống mở một cuộc họp nội bộ nhỏ để mọi người làm quen và bàn về vấn đề triển khai công tác đập Thiên Thủy, đúng lúc này máy nhắn tin của Lưu Trì lại kêu - tút tút- , anh ta rút ra xem rồi thuận miệng nói: - Tổ trưởng Diệp, tôi có chuyện đi trước đây, 8h sáng mai tôi sẽ đến đúng giờ, đợi hai người ở cổng tòa nhà UBND.-

    Dứt lời cũng không đợi Diệp Phàm gật đầu đã quay người bước đi.

    - Xem ra tên này cũng cứng đầu, không dễ giao tiếp đâu.-

    Lòng nghĩ thế nhưng Diệp Phàm vẫn ngồi phịch xuống chiếc ghế xoay rộng rãi dễ chịu, còn xoay tròn một vòng sau đó mới nhớ ra trong phòng còn có một cô em xinh tươi.

    Hắn liền nói: - Cô Xuân Thủy, cô lại đây ngồi, Lưu Trì đi rồi thì hai chúng bàn trước việc của tổ công tác vậy, xem qua tài liệu nhé.-

    Nói rồi chỉ vào chiếc ghế xoay nhỏ ngay trước bàn mình, ý muốn bàn công việc trực diện với Lý Xuân Thủy. Thật ra với cái kiểu này có chút mờ ám, nếu là buổi tối lại có thêm mấy ngọn nến thì trông thật giống một đôi tình nhân…

    Đối diện với chiếc ghế sang trọng của Diệp Phàm là hai chiếc ghế nhỏ hơn một chút, có lẽ để bàn việc với cấp dưới. Lúc trước Diệp Phàm đã từng nhìn thấy trong văn phòng của bí thư Tần, nhưng hình như ngay cả chỗ của chủ nhiệm Vương ban đảng chính lại không có, hơn nữa chủ nhiệm Vương cũng chỉ dùng chiếc bàn làm việc kiểu cũ. Những ý nghĩ kỳ lạ này thoáng qua trong đầu, Diệp Phàm còn tưởng rằng bí thư Tần kia đặc biệt chiếu cố đến hắn.

    - Tổ…Tổ trưởng Diệp, tôi…tôi ngồi ở chỗ của mình nghe anh nói cũng được!-

    Điều kỳ lạ là Lý Xuân Thủy vừa nhìn đến chiếc ghế mà Diệp Phàm chỉ thì đột nhiên rùng mình vội nói, sau đó ngoan ngoãn ngồi xuống bàn làm việc của mình chứ không muốn ngồi đối diện với Diệp Phàm.

    - Ha ha! Chúng ta từ nay là đồng nghiệp rồi, còn phải giao tiếp lâu dài! Nên làm quen một chút đi.-

    Diệp Phàm động viên Lý Xuân Thủy, còn tưởng cô xấu hổ, ngại ngồi trước mặt mình, thầm nghĩ người nông thôn đúng là phong kiến.

    - Không…Không phải, tổ trưởng Diệp, bộ bàn ghế đó, tôi có chút…- Lý Xuân Thủy liếc nhìn chiếc ghế Diệp Phàm đang ngồi và chiếc bàn trước mặt, ánh mắt hiện ra sự sợ sệt.

    - Kỳ lạ, bộ bàn ghế này được lau sáng bóng, hình như là đồ mới. Đâu có bẩn đâu!- Diệp Phàm thoáng ngây người, nhìn kỹ lại bộ bàn ghế lần nữa, lòng thầm thấy khó hiểu.

    - Không phải! Bộ bàn ghế của anh được mang từ bên kia qua.- Lý Xuân Thủy cuối cùng đã can đảm ngước đầu lên chỉ sang vách tường bên kia chỗ Diệp Phàm rồi lại cúi đầu.

    - Bên đó không phải là phòng của Chủ tịch thi trấn sao?-

    Diệp Phàm nghĩ rồi trơn trừng đôi mắt, theo phàn xạ bật người rời khỏi ghế, cảm giác toàn thân toát mồ hôi, lòng thầm chửi thề: - Mẹ kiếp! Mình còn tưởng gặp may, cái gã chủ nhiệm Vương đó chiếu cố cho người trẻ tuổi như mình, bản thân dùng bộ bàn ghế cũ kỹ còn nhường cho mình bộ đắt tiền, hóa ra là di sản mà trưởng trấn Ngô đã chết để lại. Giá trị bộ bàn ghế này có lẽ không nhỏ nhưng có lẽ không ai trong cả chính quyền của thị trấn này dám dùng, nếu không làm gì đến lượt con gà mờ như mình.-

    Tâm trạng hớn hở khi được thăng chức đã bị bộ bàn ghế này đập tan nát. Hắn ngây người liếc nhìn Lý Xuân Thủy rồi cố trấn tĩnh lại, cười khổ nói: - Ha ha! Thì ra là vậy. Không sao, con người tôi vô thần vô thánh, người đã mất thì chẳng còn gì. Bộ bàn ghế này cũng không tồi! Cô Xuân Thủy, cô nghĩ xem, giường bệnh trong viện có chiếc nào mà không từng có người chết nằm, lúc đó sao cô không sợ. Vì vậy không cần quá sợ hãi. Hồi xưa tôi còn ôm cả người chết, những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi, ha ha…-

    Diệp Phàm cười mà giống như đang mếu.

    - Thật sao? Anh dám ôm cả người chết, thật không ngờ.-

    Lý Xuân Thủy chợt mở tròn đôi mắt đẹp của mình, đôi mi dài chớp vài cái thoáng chốc đã quên mất cái chết của Chủ tịch thị trấn Ngô. Cô thuận chân bước tới, được Diệp Phàm động viên liền pha một tách trà bưng tới rồi dũng cảm ngồi xuống trước mặt hắn.

     
  2. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 7: Một ngàn đồng kinh phí.

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn



    Ừ. Như vậy mới đúng chứ! Cô Xuân Thủy à, cô là người ở đây, cô kể cho tôi nghe chuyện đập Thiên Thủy có được không? Đương nhiên là càng tỉ mỉ càng tốt.
    Diệp Phàm trông hệt như con sói xám đang dụ dỗ cô bé khăn quàng đỏ, mắt đăm đăm nhìn Lý Xuân Thủy, ngầm đảo qua hai gò bồng đảo đến nỗi người ta cứ dần dần cúi đầu xuống.

    Xuân Thủy khẽ kể hết mọi chân tơ kẽ tóc về đập Thiên Thủy

    - Tổ trưởng Diệp, dân số thôn đập Thiên Thủy có hơn mười ngàn người, chia thành mười xóm gồm 3 xóm thượng, 3 xóm trung, 3 xóm hạ và một xóm chung nữa. Trong thôn có ba dòng họ Ngô, Lý, Diệp. Chủ tịch thị trấn Ngô là từ họ Ngô. Ba họ này đều có tộc trưởng và hội trưởng lão của mình. Nghe nói rằng lịch sử của các dòng họ này có thể bắt nguồn từ đời nhà Đường… Tôi biết được từ gia phả của bọn họ đấy. Chủ yếu là người của ba họ tộc này không ai phục ai, bình thường cứ có chuyện gì ảnh hưởng đến họ tộc là người mỗi tộc lại tập hợp lại thành nhóm đánh lộn, ẩu đả. Chuyện này xảy ra như cơm bữa. Tranh đất, tranh nước, tranh núi, tranh rừng… Có khi người của hai họ tộc kết hôn rồi vợ chồng đánh nhau khiến cho tộc trưởng phải gia mặt giải quyết. Ôi, khó lắm…

    Ngay cả việc hôm qua chủ tịch thị trấn Ngô xảy ra chuyện không may cũng như suy đoán rằng có liên quan đến đập Thiên Thủy cũng đều nói ra hết.

    - Ừ. Xem chừng tình hình của cái thôn này đúng là phức tạp thật. Chủ tịch thị trấn Ngô là người của Ngô gia đã ra mặt mà lại còn không hòa giải được thì xem ra chỉ còn cách đi một bước nhìn một bước mà thôi.

    Diệp Phàm thấy lòng chợt nguội lạnh, thuận miệng tự an ủi mình. Xem giờ thì thấy là có vẻ đã đến giờ cơm trưa bèn cười nói:
    - Xuân Thủy, trưa nay tôi mời cơm. Chúng ta đi đến quán ăn trong trấn ăn cơm đi. À! Cô gọi cả Lưu Trì nữa, bảo anh ta có rảnh thì cùng đi.

    - Như vậy sao được. Anh là tổ trưởng còn tôi thì cũng được tính là một nửa người địa phương. Tôi mời mới đúng chứ.
    Lý Xuân Thủy cười dịu dàng, thiếu chút nữa thì lấy mất nửa tâm hồn của Diệp Phàm. Diệp Phàm nghĩ thầm:
    - Có cô em thuần khiết cùng làm việc cũng quá tốt.


    - Như thế này đi. Nếu thị trấn đã coi trọng tổ công tác của chúng ta như vậy thì chắc phải cấp cho chúng ta ít kinh phí hoạt động chứ. Cô đi hỏi chủ nhiệm Vương xem có xin được tiền không.
    Diệp Phàm cười nói

    - Đã lấy lâu rồi. Sáng nay, chủ nhiệm Vương bảo tôi quản lý tổ tài vụ, nói rằng trong tổ mà có hóa đơn gì thì cứ để tổ trưởng phê duyệt trước, rồi đưa để tôi cầm thẳng lên chỗ bí thư Tần.
    Lý Xuân Thủy nói.


    - Ồ, đã lấy rồi cơ à. Được bao nhiêu vậy?
    Diệp Phàm khá là hưng phấn. Dù sao thì mình cũng nắm quyền phê duyệt. Đó chính là điểm tốt của việc làm tổ trưởng, chỉ cần một nét bút của mình là quyết định được tiền của nhà nước.

    - Một ngàn tệ
    Lý Xuân Thủy cười nói.


    - Mỗi… mỗi một ngàn tệ, lấy để làm gì?
    Diệp Phàm suýt nữa la lên thành tiếng, mắt trợn lên như chuông đồng, thầm nghĩ một ngàn tệ thì đi ăn tiệm vài bữa là hết sạch. Thì ra một tổ trưởng cấp Trưởng ban như mình chỉ đáng giá có một nghìn tệ.

    - Cũng không tệ. Phải biết rằng mấy hôm trước chủ nhiệm Ban tổng hợp Thiết Minh Hạ đến gặp chủ nhiệm Vương xin kinh phí mà chẳng xin được đồng nào.
    Lý Xuân Thủy giải thích:
    - Thị trấn Lâm Tuyền chúng ta là một thị trấn lớn, có dân số khoảng sáu mươi nghìn người. Nhân viên hưởng lương trong chính quyền thị trấn tổng cộng khoảng chừng một trăm năm mươi người. Chỉ riêng các phòng ban đã có hơn chục cái, nào là Ban Đại biểu nhân dân, Ban dân số và kế hoạch hóa gia đình, Ban Hành chính nhân dân, Ban tổng hợp, trạm Cơ khí nông nghiệp, Cụm Công nghiệp. ..v.v… Nhà càng lớn thì đương nhiên kinh phí càng căng thẳng, Thị trấn lại chỉ dựa vào thu tiền thuế chè, thuế nông nghiệp và dựa vào cái cớ là thị trấn nghèo để đi xin tiền. Ngoài mấy nhà máy cũ nát làm ăn không có hiệu quả thì về cơ bản chẳng còn có xí nghiệp nào. Không có tiền, nhà này khó mà sống được! Ngay cả tiền lương giáo viên cũng phải nợ mấy tháng rồi. Hôm qua, chủ tịch thị trấn Ngô đã ra đi, tất cả những phiền phức này đổ hết lên đầu bí thư Tần.
    Lý Xuân Thủy có vẻ hiểu rất rõ tình hình thị trấn, vừa nói vừa lắc đầu.


    “Thật không ngờ cái huyện Ngư Dương này mà thị trấn lớn thứ hai sau huyện thành lại nghèo đến vậy.”, Diệp Phàm nghĩ thầm, thuận miệng hỏi:
    - Thế các phòng ban mà không có kinh phí hoạt động thì triển khai công việc như thế nào?

    - Bát Tiên quá hải, tự hiển thần thông thôi. Phải dựa vào những mối quan hệ riêng của mình mà đi xin tiền, chủ nhiệm nào xin được tiền về đều rất oai phong, cấp dưới cũng sẽ yên tâm ủng hộ. Những chủ nhiệm không có tiền thì ngay cả ăn cơm cũng phải tự bỏ tiền túi ra mà cấp dưới cũng thường gây xích mích. Đơn cử Ban Dân số và kế hoạch hóa gia đình chẳng hạn, không phải là chỉ trông chờ vào tiền phạt sao. Ôi! Tổ công tác của chúng ta hoàn toàn dựa vào tổ trưởng Diệp đó.
    Lý Xuân Thủy nói xong thì liếc mắt nhìn Diệp Phàm đầy ý tứ.

    - Ha ha! Tôi sẽ cố hết sức.
    Diệp Phàm cười nói, nhưng trong bụng thì chửi thầm: “Xin tiền cái con rắm. Ông đây có quen biết ai ở cái huyện Ngư Dương này. Lên huyện thì chẳng vào được cả cửa nhà của Chủ tịch huyện. Có làm ăn mày cũng chẳng xin được bao nhiêu. Nếu không có tiền thì có lẽ cả cô Xuân Thủy này và Lưu Trì cũng sẽ coi thường mình. Ôi! Chức vị tổ trưởng này đúng là không phải ai cũng làm được. Nhưng vừa nghe cô ta nói là nếu có thể giải quyết được vấn đề đập Thiên Thủy khó khăn suốt bao năm qua thì huyện ủy hứa sẽ đề bạt lê Phó phòng, mà còn là Phó phòng có chức vụ thực sự như kiểu phó chủ tịch trấn nữa.”

    Diệp Phàm vừa nghĩ tới chức vụ phó phòng có thực quyền thì tâm trạng lại bắt đầu dao động, không muốn làm quan chỉ là nói dối.

    Hai người đến một quán ăn có tên gọi là quán cơm Xuân Hương. Cái gã Lưu Trì, gọi đến để thương lượng công việc thì chẳng thấy đâu, vừa nghe nói có cơm ăn thì nhanh hơn bất cứ ai khác. Gã đã chờ ở trước cổng quán ăn Xuân Hương từ trước, miệng đang nhai một miếng cá khô to bằng hai ngón tay.

    - Xuân Thuỷ, hôm nay em lại rảnh rỗi đến cái quán nhỏ của chị à.
    Một người phụ nữ mặt đẹp như hoa, ngực to đùng, lắc mông đi đến niềm nở chào hỏi. Vừa trông thấy Diệp Phàm, chị ta ngẩn người ra một lát, ánh mắt là lạ cười nói:
    - Em Xuân Thuỷ có người yêu lúc nào mà chẳng nói với chị một câu nào thế. Vào đi nào…

    - Chị, chị nói gì thế? Đây là tổ trưởng Diệp, là lãnh đạo của em. Anh ấy là sinh viên đại học đấy.


    Lý Xuân Thủy chắc sợ chị họ mình còn nói tiếp những lời lẽ lộ liễu hơn nên lập tức cắt ngang.

    - Ha hả! Lãnh đạo mà trở thành người yêu thì lại càng thân thiết hơn. Phù sa không chảy ra ruộng người!

    Tức thì mụ ta nhếch mép cười lộ ra một hàng răng trắng tinh.

    - Chị à, chị mà còn nói nữa là từ rày về sau em sẽ không đến nữa đâu.

    Mặt Lý Xuân Thủy nghiêm lại nhưng ửng đỏ.

    - Khà khà! Không nói nữa. Tổ trưởng Diệp, mời lên tầng trên ngồi.

    Mụ đàn bà đó cố ý khom người, hai ngọn núi rất to dập dờn vào với nhau. Tức thì phía dưới thắt đáy lưng của Diệp Phàm tự nhiên xôn xao hẳn lên.

    Diệp Phàm nhanh chóng quay người sang chỗ khác, làm bộ muốn gọi đồ ăn, quan sát những món rau được bày trên tấm ván gỗ.

    - Thiếu chút nữa thì không khống chế được. Xem ra, sư phụ nói đúng. Mình vẫn còn non, vẫn phải nhanh chóng luyện tập ‘Dưỡng Sinh Thuật’ thôi.

    Diệp Phàm bèn cấp tốc điều một chút khí, “cậu nhỏ” mới hạ thấp đầu xuống.

    Lúc còn nhỏ, Diệp Phàm vô tình quen một vị đạo sĩ già họ Phí tại một đạo quán cách nhà không xa. Lúc đó, hắn nhìn thấy vị đạo sĩ già gày gò đó vẻ mặt ngơ ngác, ngồi xổm trên đống cỏ đánh cờ một mình.


     
    Last edited by a moderator: 28/1/20
  3. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 8: Nhiệm vụ bí mật

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn



    Ông lão đó hết ngồi bên trái lại chuyển sang bên phải. Diệp Phàm cũng là một cao thủ cờ tướng, tuy lúc mới học lớp năm nhưng đã từng giành được giải nhất lứa tuổi thiếu nhi trong giải thi đấu trên huyện nên không kìm đuợc lòng hiếu kì đi tới, sau đó mới quen biết lão đạo sĩ họ Phí.

    Hơn nữa có lần khi tới tìm chỗ Phí lão đầu chơi vô tình thấy ông ta vận khí dùng chân đạp vỡ ba viên gạch xanh chồng lên nhau. Hắn tức thì giật mình kinh hãi, lập tức chạy tới quỳ xuống khăng khăng xin bái làm sư phụ.

    Từ đó, mỗi khi có thời gian rảnh liền cùng lão Phí luyện tập - Thuật dưỡng sinh- gì đó, nghe lão nói đây là một loại thuật dưỡng sinh, tên thường gọi là khí công, có thể đả thông kinh mạch, bồi bổ cơ bắp. Đương nhiên là không được giống như thần công biểu diễn trong ti vi, chỉ ích lợi điều dưỡng xương cốt cơ thể.

    Luyện đến cực hạn một chân có thể đạp vỡ mười viên gạch chồng lên nhau. Nghe Phí lão đầu nói sư phụ của ông ta năm đó có thể đánh vỡ cả tảng đá. Diệp Phàm luyện mười năm, đương nhiên không thể nổi giận phun ra sát khí nội gia của cao thủ võ lâm, sức mạnh phá bia vỡ đá cũng không nhưng nhắm mắt vận khí đập xuống cũng có thể đạp vỡ một viên gạch, cảm giác lúc ấy chân cứng như gỗ.

    Diệp Phàm có thể làm được như vậy cũng hài lòng rồi, dựa vào thân thủ ở trường học có thể một mình đánh gục năm tên côn đồ.

    Hơn nữa lão Phí còn là một thầy lang ẩn dật, nghe ông ấy nói là nghề gia truyền. Diệp Phàm tận mắt chứng kiến một bệnh nhân bị bệnh viện phán phải chết đã được ông chữa trị khỏi, sống thêm mấy năm nữa.

    Cho nên mười năm nay hắn cũng học được khá nhiều y thuật của lão Phí, kỳ thực là mấy phương thuốc.

    Ba người ăn một bữa cơm trưa thịnh soạn. Đừng tưởng Lưu Trì gầy yếu, trắng trẻo, gã uống rượu như một cái hũ chìm, một mình uống hết tám chai bia loại hơn 1 tệ. Vì muốn mua chuộc tình cảm, Diệp Phàm cũng chiều gã tận hứng.

    Hai người cuối cùng uống hết cả một két bia, phải biết rằng một két bia thời đó là 24 chai, hơn nữa còn là loại 640 ml. Xui xẻo nữa là lát sau lại gặp phải một toán làm ở Ban dân số và kế hoạch hóa gia đình của thị trấn Lâm Tuyền cũng đến quán Xuân Hương ăn cơm, tất cả tiến lên chúc rượu tổ trưởng Diệp Phàm, kết quả là cả tiền rượu bên bàn bọn họ cũng tính lên người của hắn. Cuối cùng khi hai người lảo đảo rời khỏi quán cơm thì kinh phí hoạt động lập tức giảm bớt 300 tệ, đó còn là nhờ bà chủ quán cơm Phạm Xuân Hương nể mặt Lý Xuân Thủy chỉ thu có 8 phần, bằng không áng chừng phải mất đến 400 tệ.

    Diệp Phàm cũng đau lòng lắm, phải biết rằng một tháng lương của bí thư Tần cũng không quá 300 đồng. Chưa đến ngày 15 nên bản thân Diệp Phàm vẫn chưa biết mức lương của hắn, nhưng chắc cũng không hơn 250 đồng.

    Bữa cơm này chẳng khác nào nhét toàn bộ một tháng tiền lương của bí thư Tần vào trong bụng. Hắn vốn định ra phố mua một ít đồ chuẩn bị mang tới đập Thiên Thủy nhưng sau khi quay về nhà khách, trong người cũng có chút hơi men nên liền lăn quay ra ngủ.

    Vì Tần bí thư bảo Diệp Phàm chuẩn bị một chút để ngày mai xuất hành cho nên buổi chiều cũng không có việc gì, Diệp Phàm cũng yên tâm ngủ một giấc. Khi tỉnh dậy đã gần 5 giờ, vừa xuống lầu thì gặp một người trung niên mập mạp đang nói chuyện phiếm với chủ nhiệm Trần trong sảnh của Nhà khách.

    Diệp Phàm cảm thấy tựa như đã gặp người này ở chỗ nào đó nhưng nhất thời lại không nhớ ra.

    - Diệp tổ trưởng, vị này là phó chủ nhiệm Lý Hiên Thạch của bên Ban dân số và kế hoạch hóa gia đình.
    Chủ nhiệm Trần nhiệt tình chào hỏi.

    - A! Tôi nhớ ra rồi. Xin chào chủ nhiệm Lý, buổi trưa bị anh chuốc rượu say mèm, suýt nữa thì không dậy nổi.

    Diệp Phàm vội vàng chào hỏi, mình vừa đến thị trấn Lâm Tuyền cũng giống như một người mù, quen biết thêm mấy người bạn vẫn tốt hơn. Tục ngữ nói nhiều bạn bè thì đường đi sẽ thuận lợi, nơi quan trường càng phải học điều này.

    - Ha ha! Tửu lượng của tổ trưởng Diệp rất khá, chúng tôi không thể so sánh với lớp người trẻ tuổi như anh được.
    Phó chủ nhiệm Lý nhận điếu thuốc Diệp Phàm mời xong cũng mỉm cười nói đùa, nhìn nhìn trời rồi nói:
    - Anh bạn Diệp, buổi trưa làm khách của anh, buổi tối thì tôi làm chủ, chúng ta lại uống thêm mấy chén.

    - Vậy cũng được! Chủ nhiệm Lý mời khách thì tất nhiên tôi phải uống.
    Diệp Phàm đương nhiên không từ chối.

    - Chủ nhiệm Trần, cùng đi được không?
    Lý Hiên Thạch liếc mắt nhìn Trần Chân Minh cười hỏi.

    - Không được, các ông từ từ uống đi, buổi tối tôi còn có chút chuyện, bà xã gọi về nhà.

    Chủ nhiệm Trần mỉm cười đáp.

    Hai người đến một quán cơm trong trấn tên là Bách Vị Các, được xây bên dòng suối Lâm Tuyền. Diệp Phàm tán thưởng:
    - Một nơi thật thanh nhã, chủ nhiệm Lý, quán cơm này tên là Bách Vị Các thì chắc hẳn là có chút lai lịch?

    - Cuộc sống trăm vị, món ăn giống như cuộc đời! Chủ yếu là ở đây yên tĩnh.
    Chủ nhiệm Lý mỉm cười dẫn Diệp Phàm vào quán.

    - Ồ! Bí thư Thái, ngài cũng tới đây ăn cơm sao! Thật đúng lúc, ăn cùng đi.
    Ánh mắt của Lý phó chủ nhiệm đột nhiên sáng rực lên giống như thủy tinh phản xạ ánh mặt trời, thân hình thoáng cái liền khom xuống tiến lên mời thuốc chào hỏi.

    - Ừ!- Phó Bí thư đảng ủy trấn Lâm Tuyền Thái Đại Giang nhàn nhạt hừ một tiếng nhìn quét qua Diệp Phàm, trong ánh mắt giống như có gì nghi vấn.

    - Xin chào Bí thư Thái, tôi là Diệp Phàm vừa mới được phân bổ tới.
    Diệp Phàm mỉm cười, vội vàng bước lên trước chào hỏi, phải biết rằng Thái Đại Giang là nhân vật xếp thứ ba ở trấn Lâm Tuyền sau Bí thư và Chủ tịch thị trấn. Hiện giờ Chủ tịch thị trấn Ngô đã treo cổ, lão mơ hồ bốc mùi muốn tranh giành. Diệp Phàm mặc dù là một người trẻ tuổi nhưng cũng tìm hiểu sơ qua một chút về tình hình thị trấn Lâm Tuyền.

    - À! Cậu chính là Diệp Phàm, tổ trưởng tổ công tác thường trú thôn đập Thiên Thủy! Tốt lắm! Chàng trai trẻ.
    Thái Đại Giang nặn ra một nụ cười ít khi có rồi gật gật đầu.

    Ba người lên lầu hai, bước vào một phòng riêng trông ra con suối. Trang bị trong phòng không tệ lắm, sàn nhà lát đá tấm, vách tường được quét sơn trắng tinh trông sạch sẽ tự nhiên, mở cửa sổ ra nghe thấy tiếng suối chảy rì rào rất là thoải mái.

    Món ăn thật sự toàn là đặc sản địa phương, thịt lợn rừng kho tàu, gà rừng xé phay, lại còn cả một con tê tê…

    Diệp Phàm cuối cùng cũng hiểu ý tứ của “ Bách vị”.

    Rượu qua ba tuần, món ăn cũng qua năm vị, mọi người đã uống đến mức ngà ngà rồi. Máy nhắn tin của Lý Hiên Thạch đột nhiên kêu lên.

    - Bí thư Thái, anh bạn Diệp, tôi phải xuống lầu gọi điện thoại, mọi người cứ từ từ uống tiếp.
    Phó chủ nhiệm Lý lộc cộc đi xuống lầu, trong phòng chỉ còn lại Diệp Phàm và Thái Đại Giang.

    Sau mấy câu tán gẫu, Thái Đại Giang thân mật vỗ vỗ lên vai Diệp Phàm giống như bề trên quan tâm đến bề dưới nói:

    - Tiểu Diệp à! Ngày mai cậu phải xuống đập Thiên Thủy rồi, những gì cần chuẩn bị thì buổi tối nhất định phải mua đầy đủ hết, bằng không đến đó thì không mua được mà quay về một chuyến thì không dễ đâu.

    - Cám ơn Bí thư Thái quan tâm, tôi sẽ mua đủ- Diệp Phàm nói, khá cảm động.

    - Này! Tiểu Diệp, còn có chuyện này cậu cần phải chú ý. Lần này thị trấn bổ nhiệm cậu làm tổ trưởng tổ công tác thường trú thôn đập Thiên Thủy thật ra là còn có một nhiệm vụ bí mật. Đó chính là nhân tiện ngầm tìm hiểu chuyện có liên quan đến Chủ tịch thị trần Ngô ở đập Thiên Thủy. Bởi vì chuyện này khá là tế nhị, cậu chỉ tìm hiểu chứ không phải là đi điều tra gì đó. Ha ha, chúng ta không phải là nhân viên công an cho nên cậu cũng không phải căng thẳng quá mức. Nhưng chuyện này cậu cần phải giữ bí mật, tìm hiểu được gì thì cậu báo cáo trực tiếp cho tôi, đừng nói linh tinh, chủ yếu là sợ làm cho người khác hiểu lầm.

    Thái Đại Giang đột nhiên hạ thấp giọng, vẻ mặt nghiêm túc.


     
  4. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 9: Làm bạn với quỷ

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn



    - Bí thư Thái xin cứ yên tâm, tôi hiểu kỉ luật của Đảng mà.
    Diệp Phàm chỉ thiếu nước vỗ ngực nhưng trong lòng dậy sóng, nghĩ thầm:
    - Việc hôm nay quả thật hơi kỳ lạ, chủ nhiệm Lý dường như cố ý tới chờ sẵn ở tầng dưới mời mình đi ăn. Sao lão ta lại phải đặc biệt đợi một kẻ không quyền không thế như mình nhỉ? Mà hơn nữa sao lại trùng hợp vừa lúc gặp phó bí thư Thái Đại Giang. Lẽ nào trong chuyện này lại có gì mờ ám chăng? Hai người này chẳng nhẽ đang đào hố bẫy mình. Mình phải thận trọng một chút mới được, không kẻo bị sa bẫy thì khốn. Thường nghe nói trong giới quan chức hay chia bè kết phái, hai lão già này chưa biết chừng là đồng bọn cũng nên, chẳng biết có phải là thuộc phe của bí thư Tần hay không. Mình phải thật cẩn thận quan sát kĩ tình hình trước mắt, không thể tự đi chuốc lấy phiền phức được, có đồng ý thì cũng phải là theo đuôi bí thư Tần, tuy nhiên tạm thời quan sát tình hình là sự lựa chọn tốt nhất…

    Diệp Phàm đã luyện thuật Dưỡng Sinh gần 10 năm, hơn nữa còn có thêm chỉ dẫn của cao nhân ẩn thế như lão Phí. Hơn nữa, cha hắn cũng lăn lộn ở tầng lớp thấp nhất trong giới quan trường, có câu nói “chưa ăn thịt lợn thì cũng thấy lợn chạy”.

    Bình thường lúc ở nhà, cha hắn than thở chuyện quan trường thì Diệp Phàm cũng học được một chút. Tâm trí cũng trở nên bình tĩnh rất nhiều, quan sát tình thế cũng khá hơn những kẻ non dại không hiểu chuyện, thế cho nên vẻ mặt lúc nào cũng hớn hở như kiểu được sếp coi trọng cộng thêm cái bộ dạng cung cung kính kính. Kì thực tất cả những cái đó chỉ là hắn giả bộ, mà lại giả bộ rất tự nhiên. Diệp Phàm vẫn cảm thấy mình có năng khiếu bẩm sinh làm diễn viên, chỉ tiếc hồi ấy không thi vào Học viện Điện ảnh, nói không chừng lại có thể trở thành một minh tinh màn bạc ấy chứ.

    - Tốt! Anh chàng này cũng khá lắm. Nếu mà làm tốt thì lãnh đạo Huyện ủy sẽ có phần thưởng đặc biệt cho cậu. Cái này sớm muộn thì cậu cũng biết, cứ chịu khó mà làm cho tốt nhé!
    Thái Đại Giang không một chút hoài nghi, áng chừng lão cho rằng bộ dạng Diệp Phàm như vậy mới là bình thường, trong lòng thích thú cùng cạn ba chén với hắn.
    Thái Đại Giang không chút hoài nghị, tựa như lão cho rằng một đứa trẻ ranh như Diệp Phàm phải có thái độ như thế mới là bình thường. Lòng khinh thường khiến lão nổi hứng cạn luôn ba chén với hắn.

    Sau khi đánh chén no nê, Diệp Phàm lê phố mua một số đồ dùng sinh hoạt cần thiết, vừa về tới phòng khách liền thấy Lý Xuân Thủy đang ngồi ở đó, cô nàng thấy hắn thì có chút ngượng ngùng, lúng búng hỏi:
    - Tổ trưởng Diệp, chủ nhiệm Vương đã bố trí phòng anh ổn thỏa cả rồi, chuyển bây giờ hay là sáng mai ạ?

    - Vậy thì chuyển bây giờ đi, phòng khách này là chuyên dùng để tiếp khách, ở đây thì cũng không tiện. Dù sao thì tôi cũng chẳng có nhiều đồ đạc gì, chỉ cần gọi hai chiếc xe kéo tới là được, hơn nữa sáng mai vẫn còn chút việc cần phải xử lý, không nên làm lỡ chuyện.

    Diệp Phàm trong lòng vui mừng, cảm thấy ở trong phòng khách chẳng bằng ở trong hang ổ của chính mình. Chẳng phải tục ngữ có câu “ Ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó của mình” đó sao.

    Lý Xuân Thủy ra ngoài đường gọi tới một chiếc xe kéo khá lớn rồi hai người đi thẳng tới tòa nhà chính quyền thị trấn.

    Vận khí cũng không tệ lắm, được phân cho một gian phòng học lớn rộng rãi 30m2, bên trong còn có một cái giường gỗ, một chiếc bàn làm việc đã tróc hết sơn cùng với hai chiếc ghế gỗ gần như đã long ra. Kì lạ là sao căn phòng này lại sạch sẽ tới vậy, Diệp Phàm còn tưởng rằng Lý Xuân Thủy đã giúp hắn dọn dẹp vệ sinh từ trước, có ý hơi ngại ngùng nói:
    - Cô Xuân Thủy, lại làm phiền cô rồi, căn phòng lớn thế này mà dọn dẹp sạch sẽ như vậy chắc phải tốn không ít công sức!

    - Đâu có à! Vừa nãy gặp chủ nhiệm Vương của Văn phòng Đảng ngoài kia thì ông ấy nói với tôi về căn phòng này, tôi cũng vừa mới cầm chìa khóa thôi, cũng không biết là ai đã giúp anh dọn dẹp cả.
    Lý Xuân Thủy cũng không có ham công, thuận miệng nói ra.

    Nói thật trong lòng cô cũng đang rất mơ hồ, bởi vì nhớ là hình như hôm qua vẫn còn có người ở đây, dạo này dường như cũng không có nghe thấy ai bị điều đi nơi khác, không biết tại sao tự nhiên lại thừa ra căn phòng này. Mà cái căn phòng tốt như thế này thì có là chủ nhiệm các Ban cũng tranh nhau đến vỡ đầu, chẳng lẽ là chủ nhiệm Vương của Văn phòng Đảng chiếu cố Diệp Phàm, hoặc là sau lưng Diệp Phàm có chỗ dựa nào lớn chăng.

    Nhưng mà từ việc phân bàn ghế tới văn phòng làm việc cho thấy, Vương Nguyên Thành này cũng chẳng chiếu cố gì cho Diệp Phàm, bởi vì những đồ Chủ tịch thị trấn quá cố đã dùng thì chẳng có người nào dám dùng, còn cái phòng làm việc rộng lớn của tổ đi công tác đập Thiên Thủy kì thực cũng chỉ là địa điểm mà Chủ tịch Ngô khi còn sống dùng làm nơi tổ chức những cuộc họp nhỏ.

    Bình thường mà nói đều bị Chủ tịch Ngô biến thành phòng họp riêng. Chắc là bây giờ chính quyền thị trấn cũng chẳng muốn tới chỗ xui xẻo đó họp nữa nên mới để lại cho Diệp Phàm. Thực ra thì trong lòng mình vẫn còn chút gì đó chờn chợn, vô cùng mất tự nhiên.

    Lý Xuân Thủy Đang buồn bực đứng ở trước cửa, bất giác đưa mắt nhìn sang căn phòng bên cạnh thì toàn thân rét lạnh. tức thì hiểu rõ vấn đề nằm ở đâu. Hóa ra, căn phòng sát vách chính là nơi ở của Chủ tịch Ngô, do Chủ tịch Ngô là Chủ tịch thị trấn nên chiếm được ba căn phòng.

    Thật ra thì vì phòng của hắn ở cuối hành lang, cho nên lối đi liền bị bịt kín lại, trông gần giống như một phòng xép nhỏ. Đoán là chủ nhân trước của căn phòng này vốn cũng dựa hơi Chủ tịch thị trấn theo kiểu gần quan ăn lộc vua, gần chùa ăn lộc Phật.

    Ai ngờ Chủ tịch Ngô lại treo cổ tự tử, bây giờ sợ bị lây vận đen của ông ta nên phải đổi căn phòng này. Nếu không thì một căn phòng rộng bằng hai gian ghép lại như thế làm gì lại để không chờ Diệp Phàm, bởi vì cũng không thể nào tới lượt hắn. Phải biết rằng các gian phòng ở khu Chính quyền thị trấn thế này vô cùng thiếu thốn, rất nhiều cán bộ bình thường còn phải mướn nhà dân ở tạm cơ mà.

    Nhưng Lý Xuân Thủy cũng chẳng dám nói gì, người mà có thể chiếm được gian nhà tốt như vậy thì đoán chắc ở thị trấn Lâm Tuyền này không phải là thư kí thì cũng là phó Chủ tịch thị trấn. Nếu như để cho Diệp Phàm biết, với tính cách nóng nảy của những người trẻ tuổi, sểnh miệng ra mà đi tìm chủ nhiệm Vương than trách chuyện gì thì lại đúng là tự mình chuốc vạ vào thân.

    Diệp Phàm không biết rằng mình đang làm hàng xóm với linh hồn của Chủ tịch Ngô mới treo cổ ngày hôm qua, theo như cách nói của mấy người nông dân thì tối nay, linh hồn của Chủ tịch Ngô phải trở về đi dạo lượn lờ mấy vòng rồi mới trở về âm phủ để báo cáo, tục gọi là ‘Chiêu hồn’. Diệp Phàm bởi vì không biết nên không sợ, thành ra cũng chẳng nghĩ ngợi gì, vẫn đang cho rằng số mình hên nên mới kiếm được căn phòng tốt như vậy, trong lòng đang vô cùng vui sướng thích thú, thật muốn hát vang bài “Em chớ hái hoa dại ven đường.”

    Bởi vì hắn vô cùng hài lòng với một căn phòng rộng rãi thế này, bản thân lúc bình thường cũng hay ngồi thiền, luyện tạ tay trong căn phòng có không gian rộng lớn, khua chân múa tay đá vài cước đều được. Cho nên hắn vừa cùng với Lý Xuân Thủy trải ga giường, vừa khẽ ngâm nga bài hát yêu thích, ánh mắt chốc chốc lại liếc trộm khe ngực sâu đầy mê hoặc của Lý Xuân Thủy mỗi khi cô khom lưng trải ga giường.

    Cứ cố do thám sâu bên trong, tiếc là bản thân không có cái khả năng đặc biệt nhìn xuyên thấu, đúng thật là có chút tiếc nuối. Còn cái dưới hông kia thì lại không chịu nổi sự khiêu khích, tự nhiên ngóc đầu dậy khiến cho hắn vội vàng chạy ra ngoài rửa mặt, vừa rửa mặt vừa chửi thầm cái mệnh căn dưới háng:

    - Mẹ kiếp! …! Mày thì làm được quái gì! Đừng có mơ ra. Chịu đựng một chút cho ông nhờ, nhịn đi, nhịn cũng là đạo lý, là đạo âm dương, là lý hòa hợp của đất trời, trường sinh ảo diệu. Oài! Hiện giờ vẫn chưa có mục tiêu hành sự, cái lũ này không xuất được ra thì sẽ chuyển thành cái khác, sư phụ hình như cũng đã nói đây là tinh hoa của cơ thể con người, không xuất ra thì ngược lại mới có lợi cho việc tu luyện. Đám hòa thượng Thiếu Lâm chẳng phải ham thích luyện Đồng Tử Công gì gì đó sao, có quỷ mới tin, ăn uống tình dục là bản tính, phải nín nhịn thì khó chịu biết chừng nào, tổn hại sức khỏe. Hài! Đợi sau này vậy!

    - Người anh em! Không có mục tiêu thì để tôi tìm cho cậu một cái nhé, đừng nín nhịn làm tổn hại thân thể. Sướng một chút thêm vạn tuổi xuân, mà cũng chẳng đắt đâu, ha ha…- Đột nhiên lúc này vọng tới cười tiếng khả ố của một người đàn ông.


     
  5. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 10: Chuyên xe là xe ba bánh

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn



    Diệp Phàm ngẩng lên nhìn, ngượng ngùng cười đáp:

    - Hắc hắc! Là đồn trưởng Triệu à. Anh thật dám chứ? Anh là cảnh sát mà!

    - Có gì mà không dám! Chẳng biết ai từng nói ăn uống, sắc dục là bản tính, đúng rất là có lý.
    Triệu Thiết Hải nói không hề che đậy:
    - Anh bạn Diệp này, cái cô Xuân Thủy ở tổ các cậu trông thật xinh xắn nhưng nên nhớ câu thỏ không ăn cỏ gần hang nhé. Nàng là bông hoa đẹp nhưng lại có gai, cẩn thận kẻo xước tay đấy.

    - Cao nhân!
    Diệp Phàm giơ ngón tay cái lên:
    - Tôi là loại người đó sao? Nhưng mà…

    - Khạch khạch…

    Bên vòi nước vang lên tiếng cười phóng đãng của hai tên sắc lang.

    - Hai vị đại lãnh đạo cười gì vậy, nhìn mặt là biết chẳng có gì hay rồi, hừ!
    Lý Xuân Thủy cầm chiếc khăn bẩn từ trong cửa đi ra hừ lên một tiếng.

    - Chuyện của đàn ông, cô quản cái gì.
    Triệu Thiết Hải đắc ý cười khan.

    - Ừ! Trẻ con thì không nên.
    Diệp Phàm đế thêm.

    - Không có hứng! Mặc kệ các anh.
    Lý Xuân Thủy nóng bừng mặt, giặt sạch chiếc khăn lau bàn rồi uốn éo đi vào, chẳng biết có phải cố ý cho Diệp Phàm ngắm không. Triệu Thiết Hải lấy làm lạ vì Lý Xuân Thủy bình thường luôn thuần kiết như một cô sơn nữ chứ không có biểu hiện như vậy. Hai tên nuốt nước miếng, luôn mồm chẹp chẹp, Triệu Thiết Hải thốt lên vẻ kỳ lạ:

    - Này anh bạn, lạ thật đấy! Cô bé có vẻ mê cậu rồi đấy.

    - Anh nghĩ gì vậy Đồn trưởng Triệu, nghe nói anh cũng đang độc thân, cũng có thể theo đuổi mà!
    Diệp Phàm bật lại.

    - Thôi thôi! Tôi chỉ là một tên lính quèn chuyển ngũ mới tốt nghiệp cấp ba, làm sao mà lọt vào mắt người ta đã xinh đẹp lại tốt nghiệp đại học được chứ! Hì hì, anh bạn, tôi đi đây! Rảnh thì tới đồn uống trà nhé.

    Triệu Thiết Hải khẽ vỗ vai rồi nhìn Diệp Phàm với ánh mắt kỳ lạ và bỏ đi. Nghe nói thật ra Triệu Thiết Hải ở bộ đội còn là thượng uý đại đội trưởng nhưng vi phạm kỷ luật vì cứu đồng đội nên phải xuất quân trước thời hạn, mới chỉ 25 tuổi và còn đang độc thân.

    Diệp Phàm đến văn phòng đúng 8 giờ sáng hôm sau. Tô Giai Trinh chu môi lên, nháy mắt rồi nở một nụ cười nóng bỏng nói rằng Bí thư Tần cần gặp hắn có việc. Từ ngày biết Diệp Phàm, Tô Giai Trinh đã nghe nói hắn là sinh viên xuất sắc của Đại học Hải Giang, tướng mạo cũng không đến nỗi nào, còn có thể nói là khá đẹp trai nên điệu bộ của cô có gì đó là lạ, đanh đá khiến Diệp Phàm cảm thấy như bị ngầm phóng điện.

    Phải biết rằng đại học Hải Giang là trường danh tiếng thuộc mười trường hàng đầu của Trung Quốc. Đơn cử như cái huyện Ngư Dương này suốt 10 năm gần đây chưa từng có ai thi đỗ vào một trong 10 trường đó vì đây là việc không hề đơn giản.

    Diệp Phàm hưng phấn leo lên phòng làm việc của Bí thư Tần trên tầng năm, ngồi thẳng lưng vẻ rất nghiêm chỉnh chờ Bí thư Tần giao nhiệm vụ.

    - Diệp Phàm à! Đến thôn đập Thiên Thủy thì nhất định phải bình tĩnh. Tôi không muốn nói gì về học thức của cậu nhưng xuống cơ sở, công tác ở vùng nông thôn thì lại là chuyện khác. Công việc không hề dễ. Nông dân bây giờ không dễ giao tiếp, nhất là thôn thôn đập Thiên Thủy thì lại càng phức tạp. Có gì khó khăn thì nhất định phải gọi điện về ngay nhé. Phải học cách nhẫn nhịn, đừng vì tuổi trẻ bồng bột mà làm hỏng việc. Cậu là tổ trưởng tổ công tác thường trú tại thôn đập Thiên Thủy, lãnh đạo thị trấn chúng tôi tin rằng cậu sẽ công tác tốt …

    Bí thư Tần vốn là bộ đội chuyển ngành nên vẫn mang cách nói thẳng thắn của một quân nhân. Thực ra, ông cũng cảm thấy hơi ngại và rất không yên tâm vì đã đưa một cậu bé còn hôi sữa vào chỗ dầu sôi lửa bỏng.

    Giảng giải một hồi, mấy lần đưa mắt nhìn Diệp Phàm, sau mới thận trọng nói:
    - Diệp Phàm, đi thôn đập Thiên Thủy thì nhân tiện tìm hiểu luôn về chuyện chủ tịch Ngô, đương nhiên cũng chỉ nên âm thầm tìm hiểu chứ đừng làm kinh động quá nhiều người. Có tình hình gì thì báo cáo trực tiếp cho tôi, không được tiết lộ ra ngoài. Đây là kỷ luật của tổ chức. Tôi đã xem qua lý lịch, cậu là một đảng viên dự bị chứng tỏ ý thức giác ngộ rất cao! Không lâu nữa sẽ chuyển thành đảng viên chính thức, tôi hy vọng cậu….

    Bí thư Tần nói đến đây thì bỗng dừng lại.

    Tuy bề ngoài Diệp Phàm vẫn tỏ ra bình tĩnh nhưng thực ra trong lòng đã rất hoang mang. Nghe nói chủ tịch Ngô đi một chuyến đến thôn đập Thiên Thủy rồi chết, chẳng lẽ là có liên quan đến thôn đập Thiên Thủy hay sao.

    Mà mình lần này bị cử đến thôn đập Thiên Thủy với danh nghĩa là để triển khai công tác nhưng thực chất lại là bí mật điều tra án gì gì đó. Điều khiến Diệp Phàm càng cảm thấy khó hiểu là giọng điệu của Phó bí thư Đảng ủy thị trấn Thái Đại Giang ở Bách Vị Các hôm qua cũng chẳng khác của Bí thư Tần hôm nay là mấy.

    Điều kỳ lạ là cả hai người đều yêu cầu Diệp Phàm báo cáo trực tiếp cho mình cứ như không liên quan đến nhau. Chuyện này cho thấy có khúc mắc. Bí thư Tần và phó Bí thư Thái làm riêng rẽ với nhau, chẳng lẽ việc Chủ tịch Ngô treo cổ có liên quan đến bọn họ hay sao? Hai người cùng nghĩ sẽ lợi dụng được gì đó ở việc này sao?

    Diệp Phàm vừa bước xuống lầu vừa suy nghĩ miên man, cảm giác mình giống như một loài bò sát bị cuốn vào vòng xoáy không thể tự quyết định được số mạng của mình. Hắn lúc này mới cảm nhận được mùi vị của câu ‘người trong giang hồ, thân không còn là của mình’ .

    Nếu biết được chuyện của Chủ tịch Ngô thì phải báo cáo ai đây, dù thế nào thì báo cáo cho người này sẽ đắc tội với người kia bởi vì trên đời làm gì có có bức tường nào mà gió không thổi qua. Vấn đề này làm cho Diệp Phàm khốn khổ, cảm thấy rất bực bội bèn chui vào trong nhà vệ sinh châm một điếu thuốc, hét lên mấy tiếng điên cuồng. Nghĩ không ra thì không thèm nghĩ nữa.

    Rồi hắn hung hăng chửi thề:
    - Mẹ nó, ông đây sợ cóc gì. Thằng chân đất sợ thằng đi dép ư? Xe tới trước núi khắc có đường, có lẽ mình lo lắng quá thôi. Chủ tịch Ngô chẳng có liên quan gì đến thôn đập Thiên Thủy cả, bây giờ lo lắng thì chẳng phải là lo chuyện trời ơi hay sao…

    Tổ ba người tập hợp lại xong thì đi thẳng xuống lầu. Vì chủ nhiệm Vương ở Ban Đảng - Chính hôm qua có nói là đã bố trí một chiếc xe chuyên dụng đi tới thôn đập Thiên Thủy nên Diệp Phàm lượn mấy vòng quanh Ủy Ban mà không thấy một chiếc xe con hay Pica nào cả nhưng lại chỉ thấy một chiếc ba bánh đỗ ở bên cổng.

    Diệp Phàm đang buồn bực thì thấy các tổ viên của mình là Lưu Trì và Lý Xuân Thủy đang chuyển hành lý và một số đồ dùng cần thiết lên chiếc xe ba bánh đó.

    - Tổ trưởng Diệp, anh không lên xe mau đi, đứng ngây ra đó làm gì!
    Lý Xuân Thủy hét toáng lên gọi Diệp Phàm.

    - Đến…đến thôn đập Thiên Thủy bằng cái… …

    Diệp Phàm suýt nữa thì ngã ngồi xuống đất, may mà mấy chữ “xe chuyên dụng” đã bị hắn nuốt vào bụng.

    Chiếc ba bánh này sử dụng động cơ Đi-ê-den, máy nổ ầm ầm như sấm, chuyên dùng để chở hàng hóa vì bên trên chẳng hề có mui, tuy nhiên chở được lượng hàng kinh người, tính sơ sơ cũng phải gần hai tấn hàng.

    - Hì hì! Tổ trưởng Diệp, có cái này cũng là tốt rồi, nếu mà phải đi bộ thì có gãy cả hai chân cũng chưa chắc đã tới nơi đâu.
    Lưu Trì cười nói đùa, đoán rằng Diệp Phàm không thể ngờ được. Nói thực, Lưu Trì tuy nói là không muốn làm tổ trưởng tổ công tác nơi đầu song ngọn gió như thôn đập Thiên thủy nhưng để người khác làm thì lại có chút không thoải mái và không phục.

    Bản thân mình không dám làm thì đương nhiên cũng mong người không làm nổi, có thế mới chứng tỏ rằng mình sáng suốt. Vì vậy nên gã chủ tâm cố ý lười biếng, trốn được thì trốn, có thể ngáng chân thì ngáng chân, đương nhiên là cũng tuy tình hình mà quyết định.


     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 2)