Q.Trường Quan Thuật - Cẩu Bào Tử - Full - Free! 3670+1C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 1: Chủ tịch thị trấn treo cổ


    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn

    Giới Thiệu:


    Gió nổi mây vần, sấm vang bốn bể.

    Thấu hiểu quan thuật, vạn thuật tùy tâm. Trên đầu đội chiếc mũ quan đỏ chói, tuy nói quan trường không có tiếng súng như chiến trường nhưng là một trường đấu trí, đấu dũng, là lấy “bốn lạng đẩy ngàn cân”. Hãy đọc “Quan thuật” để theo dõi con đường trưởng thành của người thanh niên Diệp Phàm, để thấy được những góc khuất của chốn quan trường đầy huyền bí.

    Câu chuyện bắt đầu từ sự kiện một chủ tịch thị trấn treo cổ tự tử, từ đó làm chấn động quan trường một phương, giải được sự bí ẩn của Long mộ, đoạt được chí bảo của nội gia làm trợ lực tung hoành quan trường. Từng bước, từng bước, người thanh niên Diệp Phàm trải qua những trận tranh đấu kinh tâm động phách, có tài lực, có phong lưu, tạo nên một truyền kỳ trong quan trường. Đời người như ván cờ, quan trường cũng như ván cờ, Diệp Phàm cuối cùng đã thoát khỏi vận mệnh một quân cờ để trở thành một người đánh cờ tài ba.

    Từ xưa đến nay, quan trường luôn là một thế giới đầy hấp dẫn mà cũng đầy bí ẩn. Một thế giới với những con người mang hùng tâm tráng chí với khát vọng mang lại ấm no hạnh phúc cho dân chúng, nhưng cũng không thiếu những kẻ có khát vọng vươn lên đỉnh cao của quyền lực. Đồng thời đây cũng là một thế giới của những mưu mô tranh đấu khốc liệt. Đâu là những bí quyết để thành công cũng như đâu là những bài học kinh nghiệm trong thế giới đó. Chúng ta hãy cùng dõi theo Diệp Phàm, một sinh viên vừa tốt nghiệp ra trường, cha mẹ là công nhân viên nhà nước, bởi vì gia cảnh bình thường, không có bối cảnh gì nên sau khi tốt nghiệp đại học phải về công tác ở một thị trấn nghèo khó. Với nhiệt huyết của tuổi trẻ, với tấm lòng vì dân chúng, cộng với trí thông minh và tài năng võ thuật, Diệp Phàm đã từng bước lăn lộn từ một nhân viên quèn đạt đến đỉnh cao, trải qua những cuộc tranh đấu giữa trí và lực không ngừng diễn ra trên con đường làm quan từ cán bộ cấp thị trấn, huyện cho đến thành phố, tỉnh,….Con đường đó cũng là con đường trưởng thành từ một chàng trai ngây thơ đã dần thấu hiểu những bí ẩn của Quan Thuật….

    Là một tác phẩm kết hợp giữa hai thể loại Đô Thị và Quan Trường, dĩ nhiên là không thiếu võ thuật – nét đặc trưng của văn hóa Trung Hoa, Quan Thuật không chỉ hấp dẫn người đọc bằng những tranh đấu mưu mô chốn quan trường mà còn có đấu võ, bắn súng, điều tra tội phạm, chơi gái….

    Với văn phong hài hước, tình tiết nhanh và bất ngờ, tác giả Cẩu Bào Tử đã khẳng định được tên tuổi của mình bên cạnh những tác giả chuyên viết về thể loại quan trường khác, liệu cây bút mới nổi này sẽ đem đến những hấp dẫn và thú vị gì? Mời các bạn đón xem tác phẩm để cùng thỏa sức chinh phục trí tưởng tượng tuyệt vời của mình


    Chương 1


    Con đường quốc lộ rộng 6m đất đá lổn nhổn như một con rắn lớn nằm ngủ uốn lượn ngoằn nghèo hun hút đến tận trời xanh. Diệp Phàm hiện giờ đang ở khoảng lưng con rắn ấy, trên chiếc xe khách cũ nát chạy cuộn lên những đám khói bụi mù trời và luôn phát ra những tiếng kêu “loảng xoảng”, thỉnh thoảng còn có cả những tiếng lạch xạch khủng khiếp khiến hành khách ngồi chật ních trong xe giật mình thon thót, chỉ e chiếc xe cũ nát ấy sẽ tan thành từng mảnh.

    Mấy chục phút sau, trước sự cầu nguyện thành kính của 30 người trên xe, chiếc xe khách rốt cuộc cũng đã yên ổn về đỗ tại một bãi đất hình tam giác được gọi là Bến xe Thị trấn Lâm Tuyền. Từ bãi đất hình tam giác ấy tỏa ra 4 ngả đường, Diệp Phàm lần đầu tiên đến Thị trấn Lâm Tuyền, uể oải đeo chiếc ba lô đứng ngơ ngác nhìn ba ngã rẽ của con đường hình chữ thập này, không biết con đường nào dẫn tới Ủy ban nhân dân Thị trấn Lâm Tuyền. Hắn bỗng nhiên có cái cảm giác hoang đường tựa như đang chọn hướng đi cho cả cuộc đời của mình vậy, cho nên tạm thời còn chưa biết chạy đi đâu tìm chính quyền thị trấn Lâm Tuyền.

    Hôm nay là ngày đầu tiên Diệp Tuyền tới thị trấn Lâm Tuyền của huyện Ngư Dương này để báo nhận công tác nên hắn không muốn gây ấn tượng xấu với ban lãnh đạo thị trấn.

    Diệp Phàm vốn là người ở huyện Cổ Xuyên thuộc thành phố Mặc Hương tỉnh Nam Phúc, cha mẹ đều là những công chức bình thường sống nhờ lương nhà nước.

    Diệp Phàm thông minh từ bé, lúc 5 tuổi theo mẹ đến lớp tiểu học để chơi, cứ nghịch chơi thế mà tự nhiên được vào học, 9 tuổi đã học xong tiểu học, 15 tuổi thi đỗ vào trường đại học Hải Giang thuộc nhóm 10 trường đại học hàng đầu đất nước, năm nay 19 tuổi thì tốt nghiệp. Trải qua nhiều trở ngại, Diệp Phàm thi đỗ làm nhân viên công vụ của thành phố Mặc Hương

    Lúc trước, thông báo cho biết là phân công về Thành phố Mặc Hương nhưng sau đó không biết có chuyện gì mà lại nói Thành phố Mặc Hương gặp khó khăn nên đành phân công hắn tới huyện Ngư Dương nghèo khó nhất toàn thành phố công tác, nói là vì kinh tế ở đó quá lạc hậu, kéo lùi cả công cuộc xây dựng “Khu kinh tế Mặc Hương”.

    Thường vụ Huyện ủy đã nhiều lần thảo luận, nêu luận chứng và phản biện, cuối cùng tổng kết được nguyên nhân là do thiếu nhân tài, vì thế khẩn thiết kiến nghị Lãnh đạo thành phố điều một vài sinh viên tới nhận việc tại thành phố Mặc Hương lần này xuống hỗ trợ huyện, bởi vì cũng có người của huyện Ngư Dương tốt nghiệp đại học nhưng số chịu về làm thì ít thê thảm.

    Lúc ấy nhóm sinh viên được phân về Thành phố Mặc Hương cũng không ít nhưng mọi người đều có “sân sau” tai thính, vừa biết tin liền mang quà cáp đi lo lót, chơi trò “Bát tiên quá hải”, cuối cùng thì ‘thần thánh cũng hiển linh’ nên đương nhiên được ở lại thành phố Mặc Hương.

    Đơn cử tay bạn học Trương Kính của Diệp Phàm cũng nhờ có chỗ chống lưng nên liền được phân về công tác tại chính quyền khu Mặc Hương.

    Còn Diệp Phàm thì lại nhân dịp nghỉ hè đi du lịch bên ngoài, tin tức không nhạy bén và một phần nữa là cha mẹ hắn chỉ là nhân viên làm công ăn lương bình thường nên kết quả là sau khi về thì nhận được thông báo cử đến công tác ở thị trấn Lâm Tuyền huyện Ngư Dương.

    Dù sao thì năm nay hắn cũng mới 19, tuổi còn trẻ nên đi đâu cũng không sao, với lại huyện Ngư Dương cũng không cách huyện Cổ Xuyên nhà hắn bao xa, chỉ đi mất khoảng hai tiếng đồng hồ nên hắn đến báo danh ở huyện Ngư Dương trước, nhận thư giới thiệu, chuyển xe… cuối cùng thì đến 10 giờ sáng cũng tới được thị trấn Lâm Tuyền.

    Hắn ngước lên trông thấy bên cạnh có tòa nhà bến xe hình bán nguyệt cao 3 tầng, bên trong có một sảnh lớn giống như là phòng chờ xe nên liền đi vào.

    Thoáng nhìn qua một lượt, phát hiện có một phụ nữ trung niên đang ngồi ở quầy bán vé ở mé phải bên dưới tấm bản đồ tuyến xe toàn thành phố Mặc Hương, đoán chừng đó là quầy phục vụ của bến xe nhưng bên trên lại bày đầy thuốc lá và một số đồ ăn cho trẻ con, chắc là cô nhân viên bán vé này còn kiếm thêm thu nhập bên ngoài, tiện tay bày bán thêm thuốc lá rượu và thức ăn vặt …

    - Cô ơi, cho một bao Tam Sa.

    Diệp Phàm nói.

    Lúc sáng lên đường, bố hắn chẳng biết là kiếm đâu ra mấy bao Trung Hoa bảo hắn cầm đi để mời lãnh đạo và đồng nghiệp mới quen. Loại thuốc lá Diệp Phàm thường hút là Tam Sa có giá 5 tệ 1 bao.

    Hắn tiện tay rút 1 điếu ra châm lửa rồi thuận mồm hỏi :
    - Cô ơi, đi đường nào đến Ủy ban nhân dân thị trấn ạ.

    - À, cậu cứ đi thẳng hướng về phía trước, rẽ qua cung đường hình chữ S thì sẽ thấy cây cầu lớn Lâm Tuyền, đứng trên cầu nhìn xuống sẽ thấy chỗ nào có một đám người đang vây quanh thì đó là Ủy ban nhân dân thị trấn.

    Cô béo lấy tay chỉ trỏ.

    “Quái thật! Sao cô ấy lại biết trước cửa Ủy ban nhân dân thị trấn đang có một đám người vây quanh chứ, chẳng lẽ có người vây đánh Ủy ban hay sao?”

    Diệp Phàm hiếu kỳ suy tưởng rồi khoác chiếc ba lô to tướng lên vai sải bước bước đi. Trên đường chỉ lác đác có khoảng chục cửa hàng mở cửa, rẽ qua cung đường hình chữ S ấy thì đúng là nhìn thấy một cây cầu đá uốn cong dài hơn 100m.

    Diệp Phàm bước nhanh tới đầu cầu nhìn xuống dưới. Đúng là có một đám người đang vây quanh một tòa nhà dài khoảng bảy, tám mươi mét, cao sáu tầng, tất cả mặt tiền được lát gạch men đỏ, tất cả đều nhìn lên mái nhà nhưng không biết là đang nhìn cái gì. Diệp Phàm cũng tò mò đứng ở đầu cầu nhìn về hướng mái nhà, chẳng thấy cái quái gì cả.

    Thế là hắn quay lại theo những bậc đá đi xuống chân cầu, một lát sau đã tới chỗ đám đông ấy.

    A! Dúng là không ít, hơn ngàn người giống như đang tham dự liên hoan buổi tối, chen chúc nhau đứng nhìn lên mái nhà.

    Diệp Phàm đến gần thì cũng ngẩng đầu nhìn lên, bấy giờ gần như quên phắt mất chuyện đi báo cáo. Nhìn theo hướng ngón tay của đám người, cuối cùng cũng phát hiện ra chỗ kỳ quái.

    Trong lòng bỗng thấy phát hoảng, hình như có người đang bị treo sát vào một cửa sổ ở tầng bốn, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một sợi dây như chiếc thắt lưng lòe loẹt chòng vào cổ người ấy.

    - Này anh, là ai vậy?
    Diệp Phàm khẽ hỏi một thanh niên mặc áo ca rô hoa đứng bên cạnh.

    - Chủ tịch thị trấn, dùng cà vạt tự thắt cổ, mẹ nó! Nhất định là tham ô sợ bị bắt nên treo cổ ấy mà.
    Người thanh niên mặc áo ca rô hoa ấy “ hừ “ một tiếng, phì điếu thuốc trên miệng ra rồi thuận mồm mắng chửi.

    - Hả! Chủ tịch thị trấn.
    Diệp Phàm há hốc miệng thiếu chút nữa thì sái hàm, la thất thanh, nhưng mọi người lúc này đều tập trung nhìn vào thân hình vị chủ tịch tự treo cổ nên không chú ý đến hắn.

    -Không phải! Nghe nói là cãi nhau với nhân tình, ức quá thắt cổ luôn.
    Một người bên cạnh bác lại người thanh niên mặc áo ca rô hoa.

    - Ai bảo thế, đây là bị gặp quỷ đó biết chưa .
    Một người đàn ông trung niên bên cạnh nói vẻ già đời.

    - Gặp quỷ à, thời buổi này mà con tin điều đó.
    Thanh niên áo kẻ lắc đầu không tin.

    - Cái này thì cậu sao biết bằng tôi. Một người thân của chủ tịch Ngô ở sát vách nhà tôi, tối hôm qua chủ tịch Ngô gọi điện cho chị gái nói là tâm trạng không tốt, rất lo lắng và bảo đi xin bùa trừ tà cho ông ta. Nhưng bà chị nói là hôm qua bận quá, nhà nhiều việc nên hôm nay mới đi xin rồi mang đến cho ông ta. Ai ngờ lá bùa chưa được đem đến thì người đã ra thế này. Ài, mới có 30 tuổi, đáng tiếc! Con quỷ này nhập vào người nhanh quá.

    Ông chú vừa lẩm nhẩm vừa không ngừng thở dài.

    Diệp Phàm hứng thú nghe ngóng, thấy có đủ các kiểu lý do thắt cổ, nào là tự tử vì tình, nào là do tham ô.

    -Sao vẫn chưa hạ ông ta xuống, cứ treo mãi thế làm gì?
    Diệp Phàm thuận mồm hỏi.

    - Chờ công an đến điều tra, nói không chừng là mưu sát.
    Người mặc áo ca rô hoa mỉm cười vẻ như thấy người gặp nạn làm vui.

    Gần 10 giờ rưỡi, Diệp Phàm mới sực nhớ ra là hình như mình đến để báo cáo công việc nên vội vàng đi vào cổng chính, hỏi bác bảo vệ cổng rồi đi thẳng lên lầu bốn. Thấy hành lang đứng đầy người, đoán chừng đều là nhân viên các phòng ban trong cơ quan chính quyền.

    Trong phòng làm việc cũng không thấy mấy người, mọi người đều thì thầm bàn luận, có vẻ như đang rất kinh ngạc nhưng không nghe được rõ lắm. Diệp Phàm tìm mấy phút mới thấy tấm biển Ban Đảng- Chính.

    Diệp Phàm nhẹ chân bước vào, thấy bên trong chỉ có một cô gái khoảng hai mươi tuổi trông bốc lửa, mặc chiếc áo cộc tay màu hồng, ngực căng tròn như cặp bánh bao lớn đang lúi cúi ghi chép văn bản gì đó. Do đang đứng đối diện, ánh mắt của hắn cứ luồn sâu vào cái khe ngực sâu hun hút của cô gái, thiếu chút nữa là nhìn thấy hết cả, không khỏi thầm nuốt nước miếng. Thấy cô gái ngẩng đầu lên, hắn vội vàng nhìn sang hướng khác.

    - Chị ơi, cho hỏi đến báo cáo công tác ở đây phải không?
    Diệp Phàm mỉm cười hỏi.

    - Báo cáo công tác, báo cáo công tác gì?
    Cô gái ngạc nhiên một lát mới chợt nhớ ra.
    - À, anh là sinh viên được phân đến thị trấn chúng tôi phải không?

    - Vâng, tôi là Diệp Phàm. Đây là Giấy giới thiệu của tôi.
    Diệp Phàm đưa tờ giấy giới thiệu có dấu của Ủy ban nhân dân huyện.

    - Ái chà! Còn là tốt nghiệp đại học Hải Giang nữa chứ.

    Cô gái bốc lửa đọc lướt xong liền “ chậc chậc” vài tiếng tỏ vẻ hâm mộ rồi nhiệt tình nói :
    - Tôi là Tô Giai Trinh, nhân viên Ban Đảng-Chính của thị trấn Lâm Tuyền. Anh cũng thấy đấy, hôm nay trấn xảy ra chuyện lớn, chủ nhiệm của chúng tôi đi lên huyện rồi. Bí thư Tần thì còn ở đây, tôi có thể đưa anh đến gặp, nhưng mà anh nên ăn nói cẩn thận, nếu không…

    Tô Giai Trinh có lòng tốt nhắc nhở khiến Diệp Phàm rất cảm động, theo sát cô leo lên tầng năm. Phòng làm việc của chủ tịch thị trấn ở tầng bốn còn phòng làm việc của bí thư ở tầng năm, thế mới cho thấy đảng là lãnh đạo cao nhất chứ.

    Tô Giai Trinh rụt rè gõ cửa phòng Bí thư Tần

    - Ai đấy? Vào đi!
    Giọng nói bên trong truyền ra có vẻ khàn khàn.

    – Bí thư Tần, cháu là tiểu Tô nhân viên của Ban Đảng - Chính. Hôm nay có một sinh viên tên là Diệp Phàm đến báo cáo công tác nên cháu dẫn anh ấy lên đây ạ.

    Tô Giai Trinh khom lưng cung kính nói.

    - Báo cáo công tác? Hôm nay không rảnh, cô nói anh ta mai đến đi, giờ thì chẳng phải là thêm phiền phức à?
    Bí thư Tần đáp vẻ không hài lòng

    Tô Giai Trinh liếc mắt nhìn Diệp Phàm với vẻ khó coi, quả nhiên đã làm cho nhân vật số một của thị trấn Lâm Tuyền mất hứng rồi. Cô thật ân hận đã dẫn Diệp Phàm lên báo cáo công tác, thừa biết là hôm nay chủ tịch thị trấn xảy ra chuyện, Tần Chí Minh là bí thư Thị trấn Lâm Tuyền thì chắc chắn sẽ không có tâm trạng tốt, thế mà mình cóng quá mềm lòng.

    - Diệp Phàm, anh đi tìm chỗ nghỉ qua đêm đi, sáng mai đến nhé.
    Tô Giai Trinh điềm nhiên khẽ bảo.

    - Vâng, làm phiền chị.
    Diệp Phàm ngại ngùng đáp, đang định quay người rời đi thì Bí thư Tần bỗng gọi với ra:
    - Tiểu Tô, bảo cậu ấy vào đây.

    - Dạ, Bí thư Tần
    Chân mày Tô Giai Trinh thoáng giãn ra, nở nụ cười tươi như hoa nói với Diệp Phàm:
    - Anh vào đi, Bí thư Tần muốn gặp anh.

    - Cảm ơn!

    Diệp Phàm nói cảm ơn rồi rụt rè đẩy cửa đi vào phòng làm việc của Bí thư. Lần đầu tiên nhìn thấy nhân vật số một của trấn Lâm Tuyền này thì cũng khá kích động, chân cứ lâng lâng như không chạm đất vậy.

    Tuy trước kia ở trường học đã từng gặp Chủ tịch thành phố, Trưởng Ban gì gì đó còn lớn hơn nhưng lúc đó cũng chẳng liên quan gì lắm, lần này tuy chỉ gặp mặt một Bí thư thị trấn nho nhỏ nhưng lại là thủ trưởng trực tiếp của mình.

    Tần Chí Minh đoán chừng khoảng 40 tuổi, nghe nói là một bộ đội xuất ngũ… Diệp Phàm trước khi đến đã thông qua một số đường hỏi thăm về tình hình của ông ta.

    Hít sâu một hơi để ổn định tâm trạng đang lo lắng, Diệp Phàm trước tiên móc bao Trung Hoa ra và rút một điếu mời Bí thư

    May là Bí thư Tần cũng hút thuốc, đảo mắt nhìn Diệp Phàm nhưng không nói gì mà cầm lấy điếu thuốc. Diệp Phàm cung kính bước lên châm thuốc cho ông ta, sau đó vận hành chân khi một vòng thì tâm trạng liền ổn định lại.

    - Bí thư Tần, tôi tên Diệp Phàm, là Thành phố Mặc Hương…
    Diệp Phàm báo cáo tóm tắt về sơ yếu lý lịch của mình cho Bí thư Tần, đương nhiên trong đó cũng có chút mập mờ, mặt ưu điểm đương nhiên là báo cáo cặn kẽ hơn một chút.

    - Ừ! Cậu được lắm. Đại học Hải Giang là trường nổi tiếng cả nước, thị trấn chúng ta có thể nhận cậu đến làm việc cũng rất khó. Như vậy đi, hôm nay trong trấn nhiều việc, cứ bảo tiểu Tô dẫn cậu đến nhà khách nghỉ ngơi một đêm, sáng mai lại đến bàn công việc cụ thể.

    Tần Chí Minh hững hờ cười nói trong khói thuốc lượn lờ.

    Sau khi ra ngoài, Diệp Phàm được Tô Giai Trinh dẫn tới nhà khách của Thị trấn.

    -Tiểu Tô, dẫn bạn trai đi chơi à ?
    Trong nhà khách bỗng nhiên truyền ra câu chọc ghẹo.

     
    Last edited by a moderator: 26/1/13
  2. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 2: Đập Thiên Thủy.

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn




    - Chủ nhiệm Trần, cậu nói nhăng cuội gì đấy. Người ta là sinh viên đại học vừa mới được phân xuống đây, còn là sinh viên xuất sắc của đại học Hải Giang. Bí thư Tần kêu tôi đưa cậu tới đây, sắp xếp cho cậu ta một phòng.

    Tô Giai Trinh liếc trộm Diệp Phàm, mặt ửng đỏ lên như một đóa hồng.

    - Ồ! Sinh viên đại học, lại còn là đại học Hải Giang, sao lại có thể tới cái nơi xó xỉnh heo hút này nhỉ?

    Tên béo Trần Chân Minh cảm thấy có chút khó tin.

    Cần biết rằng, cả thị trấn Lâm Tuyền này cũng khó mà tìm ra được mấy sinh viên đại học, ngoài trường trung cấp Lâm Tuyền thì được mấy người. Ngay cả chính quyền thị trấn cũng là một đám người tạp nham, phần lớn đều là học hết phổ thông trung học, một vài người học đại học đã coi là ghê gớm lắm rồi, hơn nữa lại đều mang cái mác giả Đại học Truyền hình gì gì đó. Ngay cả nhân vật số một của chính quyền thị trấn là Bí thư Tần cũng chỉ vớ được cái danh đại học từ trường Đảng, thế cho nên cũng khó trách anh ta kinh ngạc tới vậy.

    Trong lòng thầm nghĩ nếu như là do Bí thư Tần gọi tới sắp xếp cho người thanh niên tên Diệp Phàm kia, chưa biết chừng lại là có chút quan hệ họ hàng với Bí thư Tần cũng nên, thế nên đối với Diệp Phàm cũng rất nhiệt tình.

    Dù không có quan hệ gì thì chưa biết chừng sau này, cái danh tốt nghiệp đại học nổi bật vậy thể nào cũng có ngày được thăng quan tiến chức, cho nên cứ tạo mối quan hệ tốt đẹp trước thì cũng chả thiệt đi đâu.

    Phòng khách này cũng không tồi, đối với một thị trấn như Lâm Tuyền mà nói cũng thuộc hạng sang, tuy nhiên vào thời năm 1995 thì cũng chỉ gồm một cái giường, một cái ti-vi màu 17 inch và thêm một cái tủ đầu giường.

    Nghe nói gian phòng này là dành riêng cho lãnh đạo huyện, bởi vì các gian phòng khác đều là tivi đen trắng. Sau khi nghe Tô Giai Trinh giới thiệu, trong lòng Diệp Phàm khẽ dâng lên niềm cảm kích đối với Chủ nhiệm Trần.

    Buổi tối, sau khi tắm qua, Diệp Phàm cảm thấy hơi mệt, suy nghĩ lan man vẫn không biết ngày mai Bí thư Tần sẽ sắp xếp cho mình công việc thế nào, bèn quay ra đánh một giấc ngon lành.

    Diệp Phàm vừa đi thì đội cảnh sát hình sự của huyện tới. Nghe nói ngay cả đội phó Trương Huy của đội cảnh sát hình sự tỉnh Mặc Hương này cũng dẫn mấy người tới.

    Nói cho cùng thì người chết cũng là vị Chủ tịch trị trấn đang tại chức. Đây đúng là sự kiện lớn. Trải qua mấy giờ đồng hồ công cốc, thi thể được chuyển tới thành phố Mặc Hương để giải phẫu xét nghiệm gì đó. Nghe tin vỉa hè thì loại trừ khả năng ông ta bị giết, đơn giản là ông ta thắt cổ tự tử… Đương nhiên, Diệp Phàm cũng chẳng quan tâm đến những việc này, dù sao thì bản thân cũng chưa từng gặp Chủ tịch Ngô, thân mình còn lo chưa xong nữa là. Cho nên hắn cứ đánh một giấc ngon lành.

    Buổi tối

    Trong phòng họp chính quyền của thị trấn Lâm tuyền ngập ngụa khói thuốc, Bí thư Đảng ủy Tần Chí Minh mặt sắt đen sì ngồi ở đầu bàn hội nghị hình bầu dục. Còn cái ghế bên cạnh của nguyên Chủ tịch thị trấn Ngô Tín Minh thì tất nhiên là bỏ trống. Bảy vị Ủy viên Đảng ủy Thị trấn này, ngoài Chủ tịch Ngô đã treo cổ tự tử ra thì sáu vị còn lại đều có mặt cả.

    Ngoài Tần Chí Minh còn có Chủ tịch Hội đồng nhân dân Tiếu Hòa, Phó Bí thư Đảng Thái Đại Giang, Bí thư Ủy ban kỉ luật Thiết Thác, Phó Chủ tịch công nghiệp Ủy viên Ban Tổ chức Tống Ninh Giang, Phó Chủ tịch nông nghiệp Ủy viên Tôn giáo Trương Hi Lâm, cuối cùng ngồi trong góc là thư kí, Chủ nhiệm ban Đảng – Chính Vương Nguyên Thành chưa phải là Đảng ủy viên đến dự hội nghị với tư cách dự thính.

    Tần Chí Minh đầu ngẩng cao, đầy khí chất quân nhân, nhấp một ngụm trà rồi ho lên một tiếng. Mọi người liền biết là ông ta chuẩn bị phát biểu.

    Bởi vì đây chính là chiêu bài của Tần Chí Minh. Mỗi lần trong thị trấn mở hội nghị thì ông ta đều trước tiên là ‘ho khan’ một tiếng nhưng thực ra làm quái gì có tí đờm nào trong cổ chắc có ý dùng cái âm thanh đó để nhắc nhở mọi người chú ý lắng nghe lãnh đạo phát biểu.

    Vì thế mọi người lập tức ngồi lại ngay ngắn, dựng thẳng cái lưng giả bộ như đang chăm chú nghe ông ta vậy.

    - Các đồng chí, hôm nay là một ngày đen tối nhất, bi thương nhất, đau đớn nhất của thị trấn Lâm Tuyền chúng ta. Chủ tịch thị trấn Ngô Tín Dân đã như vậy mà bỏ chúng ta mà đi. Than ôi!

    Tần Chí Minh liên tiếp dùng ba từ ‘Nhất’, cường điệu thái độ bản thân, vẻ mặt đau khổ, cũng chả biết là thật hay giả, khiến cho mấy vị Đảng Ủy viên khác cúi đầu cười trộm.

    Nên biết rằng, Ngô Tín Minh treo cổ tự sát kia chính là thân tín của Chủ tịch huyện Ngư Dương Trương Tào Trung, mà Tần Chí Minh lại là cánh tay trái của Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương.

    Năm ngoái Tần Chí Minh vừa mới phục viên, lúc đó huyện trưởng Trương Tào Trung nhét luôn lão vào chức Cục trưởng Cục Tôn giáo, còn lấy tiếng là ưu đãi cho quân nhân chuyển ngành, loáng cái liền trao cái chức Trưởng phòng cho lão, coi như cũng không tệ.

    Thật ra, Cục Tôn giáo trong huyện tính cả cái bàn cũng chỉ có ba cái, cho nên Cục trưởng Tần Chí Minh này kì thực cũng chỉ quản lý có hai nhân viên dưới quyền mà thôi.

    Mà hai nhân viên này, một người là Phó Cục trưởng, một người là Chủ nhiệm phòng, ngay cả một binh một tốt cũng không có. Hơn nữa người ta cũng ở huyện Ngư Dương này cũng không ít ngày rồi, đang ngán ngẩm bản thân xui xẻo, Phó Cục trưởng, Chủ nhiệm cái gì chứ, ngay cả lên phố ăn bữa cơm cũng phải tự mình móc hầu bao.

    Bởi vì Cục tôn giáo này nhiều nhất thì cũng chỉ lượn lờ tới miếu hòa thượng, am ni cô gì gì đó. Tới những chỗ đó, người ta ngoài việc mời chút đồ ăn chay ra thì lấy đâu ra phong bì.

    Người ta còn chưa hóa duyên lãnh đạo từ trên xuống đã tốt lắm rồi, thành ra hai vị này ai còn muốn nghe lời cái lão Cục trưởng Tần Chí Minh chứ? Dù sao Cục tôn giáo cũng đã được xếp cuối cùng trong mười mấy Cục ở huyện này, chả lẽ ông còn muốn chúng tôi đến miếu hòa thượng gì đó làm chủ trì sao?

    May là sau đó Tần Chí Minh lại trúng mánh lớn, trong lúc nhàm chán vô vị ngày ngày ra sông câu cá, thế mà lại khiến lão câu được một con cá sộp, tình cờ cứu được một người thân của Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương chẳng may sảy chân ngã xuống sông.

    Nhờ đó mà quen biết Lý Hồng Dương, không bao lâu liền nhậm chức Bí thư Đảng ủy thị trấn Lâm Tuyền của huyện Ngư Dương. Đúng là chó ngáp phải ruồi.

    Từ đó trở đi, Tần Chí Minh đương nhiên như tay sai chỉ đâu đánh đó của Bí thư huyện Lý Hồng Dương, đứng về phe đối đầu với Huyện trưởng Trương Tào Trung. Thành ra bình thường lúc mở các cuộc họp Đảng ủy, hai đầu sỏ của thị trấn Lâm Tuyền này luôn đấu đá nhau, nghe nói có lần suýt thì đập bàn đập ghế. Nhưng nói chung thì Bí thư Tần vẫn có thể trị được Chủ tịch Ngô vừa mới treo cổ kia. Có những vị Đảng Ủy viên còn độc mồm độc miệng nói chưa biết chừng Chủ tịch thị trấn Ngô do bị Bí thư Tần Chí Minh đè nén lâu quá thành ra tinh thần phân liệt mà thắt cổ!

    - Khụ khụ!

    Tần Chí Minh lại ho hai tiếng, tiếp tục biến đau thương thành sức mạnh, nói:
    - Các đồng chí, Chủ tịch Ngô dù đã đi xa, nhưng sự chịu thương chịu khó, tinh thần toàn tâm toàn ý cho công việc thì không thể mất. Chủ tịch Ngô vừa đi thôn đập Thiên Thủy thì xảy ra chuyện như vậy, cho thấy thôn đập Thiên Thủy cũng rất khó khăn để chịu nỗi đau mất mát quá lớn này. Hôm nay, mấy người trong đảng ủy chúng ta ở đây chính là để thảo luận vấn đề triển khai công tác ở thôn đập Thiên Thủy sau này.

    Nói xong, Tần Chí Minh liếc nhìn mọi người một lượt rồi bắt đầu nhắm mắt chờ những người khác lên tiếng.

    - Tôi nói vài lời vậy, các đồng chí, Chủ tịch Ngô đi xa khiến cho công việc của chúng ta rơi vào thế vô cùng bị động.thôn đập Thiên Thủy này tổng cộng hơn mười nghìn người, bên dưới có 10 thôn với trên nghìn người. Mọi người cũng biết rõ, mười thôn này chia ra thành mấy phái, năm ngoái chọn trưởng thôn suýt chút nữa thì đánh nhau. Đồng chí Đồn trưởng Triệu Thiết Hải của đồn công an thị trấn Lâm Tuyền chúng ta bản lĩnh cứng rắn, nghe nói còn là chuyển từ bộ đội đặc chủng sang, dẫn theo năm công an tới để tiến hành hòa giải. Kết quả là trên mặt còn lưu lại một nhát dao chém thiếu chút nữa thì bị phá tướng mạo. Sau đó còn phải huy động cả cảnh sát vũ trang mới có thể làm cho sự việc lắng xuống. Cuối cùng tạm thời không chọn được trưởng thôn, đành phải cử Phó Chủ tịch Chu Xương Đồng tạm thời tới nhậm chức, bởi vì ông ta là người của thôn đập Thiên Thủy, người quen thì dễ bàn chuyện hơn. Nhưng mà mọi người cũng đều biết, gần đây sức khỏe ông Chu không được tốt cho lắm, bệnh cũ tái phát nên phải tới bệnh viện huyện dưỡng bệnh. Hôm qua đập nước Thiên Thủy lại bắt đầu loạn nên Chủ tịch Ngô mới phải đến đó. Ai ngờ lại có thể xảy ra chuyện như vậy, việc của thôn đập Thiên Thủy không giải quyết tốt thì tôi e sẽ càng loạn hơn nữa.

    Bí thư Ủy ban Kỷ luật Thiết Thác đầy vẻ lo lắng.

    - Không sai, Bí thư Thiết Thác nói có lý. Vẫn cần phải nhanh chóng chọn ra trưởng thôn của thôn đập Thiên Thủy này. Cứ để trống như vậy cũng không phải là chuyện tốt. Lúc trước Bí thư huyện ủy Lý và Chủ tịch huyện Trương cũng nhiều lần thúc giục, hơn nữa hai người đứng đầu cũng đã hứa hẹn trước mặt mọi người rằng ai có thể giải quyết được vấn đề thôn đập Thiên Thủy nhức nhối này sẽ lập tức thăng chức, là nhân viên lên Phó phòng, là Phó phòng lên Trưởng phòng, là Trưởng phòng nói Phó Sở. Không thể nói Lãnh đạo không coi trọng. Bí thư Tần của chúng ta cũng lo lắng như ngồi trên đống lửa.

    Phó chủ tịch công nghiệp, Uỷ viên tổ chức thị trấn Tống Ninh Giang tiếp lời.

    - Ừ! Không sai! Đoán là bây giờ ông Chu cũng phải tĩnh dưỡng vài tháng, nhưng công tác thôn đập Thiên Thủy thì vẫn phải có người làm. Các vị, chúng ta được Đảng giáo dục, nhận tiền lương của dân, phải vì dân phục vụ. Các vị thấy ai có thể tiếp nhận công việc của ông Chu.

    Tần Chí Minh lướt nhìn các Đảng Ủy viên một vòng, phát hiện tất cả mọi người lúc này cùng cúi gằm mặt như thể trong ngực có giấu gái đẹp vậy, không khỏi tức giận mắng thầm:
    - Toàn là rùa rụt cổ! Bình thường có món hời thì kẻ nào kẻ nấy xớn xác gân cổ lên như gà chọi, giờ thì thờ ơ cả đám.

     
    MauAn, chuotpeo, banhdacua25 and 15 others like this.
  3. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 3: Đường khó đi.

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn




    Thực ra trong lòng Tần Chí Minh cũng biết rất rõ thôn đập Thiên Thủy quả là một khúc xương khó gặm, nếu không thì một cơ hội thăng tiến từ trên trời rơi xuống như vậy mà thị trấn Lâm Tuyền lại có đến mấy chục nhân viên, phó phòng, trưởng phòng sao chẳng có ai dám nhận củ khoai nóng bỏng tay kia. Bởi vì nơi đó quá đáng sợ, dùng từ kinh khủng để miêu tả cũng không quá.

    Hơn nữa giờ lại còn thêm sự kiện Chủ tịch Ngô treo cổ tự tử khiến mọi người liên hệ việc này với tình hình phức tạp ở thôn đập Thiên Thủy, mà chưa biết chừng lại có liên quan thật cũng nên, thành ra lại càng không ai dám đứng ra làm bia đỡ đạn.

    Đập Thiên Thủy ở độ cao trên 1000m so với mực nước biển, bên trên có một đập nước lớn cho nên được gọi là thôn đập Thiên Thủy, nằm cách thị trấn Lâm Tuyền chừng hơn 30km.

    Đường chim bay từ đó đên thị trấn Lâm Tuyền cũng không phải quá xa, chủ yếu là do đường đi tới đó quá xấu. Đường quốc lộ rộng vẻn vẹn có 5m, nghe nói là được làm từ cái thời thập niên 60 nhân khi xây dựng thôn đập Thiên Thủy, trải qua mười mấy năm sạt lở, lún đất thì đã sớm chẳng ra hình dạng gì nữa rồi.

    Đường quanh co như rắn bò, nói là đường nhựa chứ thực ra trên đường cũng chả thấy được cục đá vụn nào, cơ bản toàn là đất. Trời quang ngồi xe cứ như ngồi kiệu, trời mưa thì căn bản không dám ngồi vì dù xe có phanh lại thì bánh xe vẫn tự trượt được thêm vài mét, không cẩn thận thì đoán là sẽ rơi vách núi cao hơn 1000m mà thành liệt sĩ. Liệt sĩ thì được tiền trợ cấp nhưng khổ nỗi thân đã xuống âm phủ thì có muốn cũng chẳng hưởng thụ được.

    Lại còn đường đi cũng chẳng thông suốt, lúc đứt lúc nối, chốc chốc lại có vài tảng đá lớn từ trên vách đá cheo leo rơi xuống, tay lái không vững thì cả xe lẫn người đều đi luôn, ngay cả đi bộ tới thị trấn Lâm Tuyền cũng còn có người bị thương. Một chuyến cả đi cả về mất khoảng 5 tiếng đồng hồ.

    Do con đường nhỏ này chạy qua rất nhiều đồi núi lớn nhỏ nên chi phí xây dựng tốn khủng khiếp, chỉ dựa vào huyện Ngư Dương khó khăn nhất của cả nước mà muốn cải tạo lại cái của nợ hao tài tốn của này thì thật khó hơn lên trời.

    Chính quyền khóa trước không phải là không hành động gì nhưng quan trọng là không có tiền nên cũng không có cách, thế nên cuối cùng là đào chỗ này một tí, đắp chỗ kia một tẹo, vá đầu vá đuôi hơn mười năm mà không có chút tiến triển nào.

    Lúc đó, kế hoạch của chính quyền huyện Ngư Dương là di dời toàn bộ dân cư ở cả thôn đập Thiên Thủy tới thị trấn Lâm Tuyền lập một khu làng mới. Nhưng kế hoạch là kế hoạch, cái thôn đập Thiên Thủy này cũng chẳng phải là nhỏ, tổng cộng cũng hơn mười nghìn người, mấy nghìn hộ dân.

    Nếu phí an cư cho một nhà là ba mươi nghìn thì cũng thành mấy chục triệu. Con số này hồi đó hù dọa cho mấy vị Thường ủy huyện Ngư Dương suýt chút nữa thì ngã ngửa ra. Hơn nữa chuyện bố trí nhân viên, đất đai các loại cũng là vấn đề vô cùng đau đầu. Từ đó trở đi, các vị Huyện ủy, Thường ủy đều không dám nêu lên chuyện di rời thôn đập Thiên Thủy nữa.

    Khổ nỗi thôn đập Thiên Thủy lại là vùng cách mạng giải phóng cũ, chả ai trong mấy vị đứng đầu huyện dám bỏ qua, bởi vì mấy vị tướng từng trú ngụ ở nơi này hồi trước giải phóng, từng đánh du kích với bọn Quốc Dân Đảng, tiêu diệt thổ phỉ… Tới giờ chưa hẳn còn nhớ tới cái thôn đập Thiên Thủy này nhưng nếu thật sự để cho vùng này tan vỡ, những kẻ có tâm sẽ tấu lên các vị lão tướng quân có lòng hoài cựu.

    Người ta chỉ cần hừ một tiếng thì e là cái mũ quan Huyện trưởng kia sẽ rơi ngay lập tức. Hơn nữa, cái con đường hoang tàn chẳng ra hình thù gì kia còn là thể diện của mấy vị tướng quân, cũng tốn tới mấy trăm ngàn đó.

    Thành ra bây giờ hình thành cục diện tiến thoái lưỡng nan, thôn này liền giống như một khúc xương trơn nhẵn không hề có tí thịt nào, bỏ thì tiếc còn ăn thì nhạt phèo, hơn nữa dân chúng ở đó ương ngạnh, chỉ cần một chút bất hòa là có thể giơ đấm vác gậy ra ngay.

    Chuyện chém người thành thương đôi lúc xảy ra, nhưng bình thường đều được giải quyết trong nội bộ thôn với nhau, chẳng có ai làm to chuyện tới tận đồn công an của thị trấn Lâm Tuyền, dường như từ hồi giải phóng tới giờ đã được giao ước thành tục lệ rồi. Có lẽ đó chính là quy tắc ngầm của thôn đập Thiên Thủy!

    Đây cũng là một trong những nguyên nhân mà huyện Ngư Dương không dám bỏ lơi thôn này. Thử nghĩ xem, nếu quả thật không quản lý thì chưa biết chừng một ngày nào đó họ sẽ làm loạn tới bao vây chính quyền thì làm thế nào.

    Con đường cũ nát khiến cho nơi đó càng có vẻ rất nghèo. Thu nhập trung bình hàng năm của mỗi hộ dân chưa tới 300 đồng, gần bằng một tháng lương của nhân vật số 1 thị trấn Lâm Tuyền là Bí thư Tần.


    - Bí thư Tần, ngài xem như thế này có được không? Thành lập một tổ công tác, cư trú ở thôn đập Thiên Thủy tạm thời đảm nhiệm chức Trưởng thôn cho tới khi tìm được Trưởng thôn mới.
    Chủ tịch Hội đồng nhân dân Tiếu Hòa cũng đưa ra kiến nghị.

    - Ừ. Không tệ. Chẳng phải Chủ tịch Mao đã nói rằng người đông sức mạnh, thị trấn Lâm Tuyền chúng ta bố trí một tổ chuyên môn phụ trách công tác của thôn đập Thiên Thủy thì chắc sẽ hiệu quả hơn.
    Thiết Thác lập tức phụ họa theo.

    Tần Chí Minh hơi khó chịu. Phải biết rằng bình thường thì quan hệ giữa Thiết Thác và Tiếu Hòa cũng chẳng ra sao, lúc này lại giống như đang đứng trên cùng một chiến tuyến vậy. Chẳng lẽ trong truyện này có gì mờ ám chăng? Tần Chí Minh suy nghĩ một lát thì thấy cái biện pháp này khả thi.

    - Ừ! Biện pháp này không tệ. Vậy thì thành lập một tổ công tác, tôi thấy nên lập một tổ nhỏ ba người, tên thì gọi là Tổ công tác thường trú tại thôn thôn đập Thiên Thủy, tổ trưởng được hưởng đãi ngộ cấp ban, cấp bậc giống như các phòng, ban trong thị trấn. Nếu như làm tốt thì theo ý kiến lãnh đạo sẽ thăng cấp lên Phó phòng.
    Tần Chí Minh quyết định.

    Đề nghị này được toàn thể Đảng ủy nhất trí thông qua, Chủ nhiệm Ban Đảng - Chính Vương Nguyên Thành dự thính hội nghị ghi chép lại khiến cho văn bản có hiệu lực. Kỳ thực, trong lòng mỗi người đều có một cái bàn tính nhỏ đang kêu vang lách cách.

    Đối với thị trấn mà nói thì việc có thể thăng lên chức Phó phòng có thực quyền ít nhất cũng phải là Phó chủ tịch thị trấn, theo lý thì một chuyện tốt đẹp như vậy chắc mọi người sẽ đánh nhau vỡ đầu chảy máu, mà các Phó Chủ tịch thị trấn đang ngồi ở đây có liên quan đến việc này sẽ rất phiền muộn vì nếu quả thực có ai lãnh đạo tốt cái thôn đập Thiên Thủy thì Bí thư, Chủ tịch huyện Ngư Dương sẽ phải thực hiện lời hứa, bố trí một chức Phó phòng thật.

    Như vậy thì e là có người trong số những Phó chủ tịch có thực quyền hiện đang tại chức sẽ phải nhường ghế. Phải biết rằng trừ huyện lị của huyện Ngư Dương thì thị trấn Lâm Tuyền là tốt nhất trong số 20 xã và thị trấn ở đây rồi.

    Có thể nhậm chức Phó Chủ tịch thị trấn ở đây thật cũng coi là quá tốt, nếu chuyển mông cái nữa thì sẽ là Phó Cục trưởng hoặc Cục trưởng. Nếu phải chuyển tới các thị trấn, thôn khác thì chẳng khác nào bị giáng chức trong giới quan trường ngày xưa.

    Các đảng ủy viên đang ngồi đây tất nhiên là không sợ, vì dù kẻ có năng lực thực sự ngồi vào cái chức Phó chủ tịch thị trấn đó thì cũng chẳng làm lung lay nổi cái ghế đảng ủy viên của bọn họ, nhiều nhất là xui xẻo cho Phó chủ tịch thị trấn phải chuyển công tác mà thôi.

    Nhưng mà quan hệ trong thị trấn cũng khá phức tạp, những vị Phó Chủ tịch thị trấn không trong Đảng ủy với những vị Đảng ủy viên đang ngồi kia có quan hệ phức tạp như mạng nhện, kéo một cái thì cả đám cùng ngã.

    Ví dụ nếu gọi là thân tín của Phó Bí thư Đảng ủy Thái Đại Giang thì có Phó chủ tịch Quản lý xây dựng Tiếu Trường Hà, vị trí này mà động thì Ủy viên Đảng ủy như Thái Đại Giang nhất định sẽ không vui vì như vậy chẳng khác nào chặt mất cánh tay của ông ta.

    Điều kỳ lạ là các vị Đảng ủy viên lại không hề lo lắng, vì bọn họ căn bản không tin có “người tài ba” tới mức quản lý được thôn đập Thiên Thủy. Cho nên cái chức Phó phòng kia căn bản chỉ là miếng bánh trên trời, như vầng trăng có thể nhìn thấy nhưng hái xuống được sao? Thành ra chuyện tổ công tác này mới được tất cả phiếu thông qua một cách sảng khoái như thế.

     
    MauAn, chuotpeo, banhdacua25 and 15 others like this.
  4. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 4: Mộng thăng quan thành hiện thực.

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn




    Vấn đề thảo luận cuối cùng là nhân sự của tổ công tác. Nếu mà là một ban ngành tốt một chút thì sớm đã tranh nhau đến vỡ đầu chảy máu rồi, nhưng thôn đập Thiên Thủy thì lại gặp phải phiền toái. Bởi vì cái thôn đập Thiên Thủy là nơi có nói rã họng thì cả thị trấn Lâm Tuyền cũng không ai đồng ý đi đâu.

    Lúc này, Chủ nhiệm Ban Đảng – Chính Vương Nguyên Thành từ đầu tới giờ ngồi trong góc vùi đầu ghi chép bỗng há miệng như muốn nói điều gì đó, nhưng thấy các Đảng ủy viên đều đồng loạt im lặng, bản thân mình chỉ là dự thính lại định còn ra vẻ thông minh cái gì. Thế nên gã há miệng rồi ngậm lại mà chẳng phát ra âm thanh gì, khiến người ta cảm giác như đang ngáp ngắn dài.

    Nhưng hành động đó của hắn lại bị Bí thư Tần Chí Minh trông thấy, cười ha hả nói:
    - Nguyên Thành, có ý kiến gì cứ mạnh dạn nói, cậu chính là đại quản gia của thị trấn Lâm Tuyền chúng ta, nhất định là rút người từ Ban Đảng - Chính của các cậu rồi, cậu thấy ai đi thì thích hợp?

    - Dạ. Bí thư Tần. Cái đó….Vậy tôi nói nhé, khoảng thời gian trước, Lưu Trì của Ban Đảng - Chính chúng ta sau khi tốt nghiệp đại học liền ở đây hai năm rồi, nói là muốn tiến bộ hơn nữa, hi vọng các vị lãnh đạo có thể giao cho hắn một trọng trách gì đó. Tôi nghĩ tuổi trẻ cầu tiến bộ là chuyện tốt, lúc đó cũng đồng ý khi có cơ hội thích hợp liền nói đỡ vài câu. Hơn nữa Lưu Trì cũng là tốt nghiệp đại học chính quy, cần văn hóa có văn hóa, lại còn là một người khá chữ nghĩa. Thế nên hôm nay liền…

    Vương Nguyên Thành nói với vẻ mặt như đang rất tán thưởng tài hoa của Lưu Trì và không muốn nó bị mai một, giống như Bá Nhạc thời Xuân Thu vậy.

    Nhưng mà các vị Đảng ủy đang ngồi ở đây thì biết tỏng lòng dạ của hắn rồi. Bởi vì năm ngoái Lưu Trì tốt nghiệp đại học Thủy Châu, sau đó được phân tới thị trấn Lâm Tuyền liền được vào Văn phòng Đảng, khi mới bắt đầu cậu chàng này có vẻ rất nhiệt tình.

    Nhưng khoảng một năm trước, vì tranh cái chức Chủ nhiệm Ban Tổng hợp không có kết quả thì bắt đầu càng ngày càng biến thành một quả cầu gai. Thi thoảng lại gây chuyện với người lãnh đạo trực tiếp Vương Nguyên Thành, chuyện nhỏ thì tạo thành mâu thuẫn.

    Còn có lần suýt chút thì làm cho Vương Nguyên Thành không xuống thang được. Thế nên Vương Nguyên Thành từ lâu đã muốn đá bay hắn ra khỏi Ban Đảng - Chính, chỉ là không có cơ hội nào.

    Lại thêm chú của Lưu Trì là Lưu Vĩnh Trạch dù gì cũng là Phó cục trưởng Cục giáo dục huyện Ngư Dương, vuốt mặt phải nể mũi, cho nên Vương Nguyên Thành tạm thời cũng chưa tìm được cơ hội xuống tay, lần này đúng là cơ hội ngàn năm có một.

    Hơn nữa lại còn thêm cái danh được thăng chức vì vừa rồi Đảng ủy đã thông qua sẽ thành lập một tổ công tác của thị trấn Lâm Tuyền thường trú tại thôn đập Thiên Thủy, mà tổ trưởng thì tương đương với cấp ban, cùng cấp bậc với Vương Nguyên Thành thì cũng coi như là Lưu Trì được thăng chức rồi. Nhìn từ ngoài vào, Lưu Trì còn phải mời một chầu bia rượu để cảm tạ người đã tiến cử hắn là Vương Nguyên Thành.

    - Ừm! Lưu Trì không tồi, tốt nghiệp đại học Thủy Châu, người trẻ tuổi thì nên giao cho chút trọng trách. Cứ quyết vậy đi. Lưu Trì nhậm chức tổ trưởng của tổ công tác thị trấn Lâm Tuyền tới cư trú ở thôn đập Thiên Thủy, còn phải chọn hai thành viên còn lại, trong đó chọn một người là nữ. Phụ nữ là nửa bầu trời ở thôn đập Thiên Thủy, cho một nhân viên nữ tới công tác thì sẽ dễ khai triển công việc hơn, tâm sự gì gì đó thì cũng thuận tiện hơn. Phó Bí thư Thái, ngài thấy trong thị trấn chúng ta ai đi thì hợp lý?

    Tần Chí Minh quay đầu nói với Phó Bí thư Đảng ủy Thái Đại Giang.

    - Hừ! Quỷ tha ma bắt tên Tần Chí Minh, khi phân chỗ ngon thì chẳng thèm nghĩ tới ta, chuyện làm mất lòng người khác thì lại kéo vào, luôn để ta là cái đệm chống lưng cho hắn, là cái kiềng chống chân cho lão. Trong thời điểm nhạy cảm này thì không làm mất lòng người khác vẫn tốt hơn.

    Thái Đại Giang mắng thầm trong bụng, bởi vì bây giờ đúng thực là thời điểm nhạy cảm. Ngô Chủ tịch thì đã treo cổ tự tử khiến cho nhân vật thứ ba thì trấn là Thái Đại Giang không ngừng nhòm ngó tới chiếc ghế chủ tịch này.

    Chủ tịch Ngô vừa treo cổ buổi sáng, hai giờ sau thì Thái Đại Giang đã liên lạc với Chủ tịch huyện Trương Tào Trung tỏ lòng trung thành.

    Hơn nữa Thái Đại Giang và Tần Chí Minh lúc bình thường bằng mặt không bằng lòng. Trước đây Chủ tịch huyện Trương cũng đã nghe Chủ tịch Ngô nói qua, trong lòng sớm đã ghi sổ, chắc cũng đang chuẩn bị khi Huyện ủy thảo luận vấn đề chọn người làm Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền thì sẽ ủng hộ hắn.

    Nhưng Thái Đại Giang trong lòng nghĩ gì chăng nữa thì vẻ mặt bên ngoài vẫn giả như rất tán thành, nói:
    - Ừ! Nên có thêm nữ. Tôi thấy cô Xuân Thủy trong Ban Dân vận cũng rất khá, tốt nghiệp đại học. Hơn nữa Ban Dân vận vượt biên chế trầm trọng, một Ban Dân vận như của thị trấn chúng ta thì cần gì tới năm người, bốn người là đủ rồi, rút đi một người là thích hợp nhất. Nếu như cô Xuân Thủy làm tốt còn có thể đề bạt lên cấp Ban, Bí thư Tần thấy tôi nói có phải không?

    Thái Đại Giang vừa nói xong thì Tần Chí Minh suýt chút nữa đập bàn đập ghế chửi ầm lên, nếu trong quân độ thì lão đã làm thế rồi rồi, bởi vì Lý Xuân Thủy chính là người nhà của mẹ Tần Đại Giang, tuy không phải là rất thân nhưng cũng ngầm có dây mơ rễ má với Tần Chí Minh.

    Thái Đại Giang anh không phải là không biết, đây không phải là cố ý chỉnh người sao? Nhưng việc này là do Tần Chí Minh đề xuất, nhất thời cũng không có lý do gì để đứng lên thoái thác hộ Lý Xuân Thủy. Nếu như từ chối thì người ta sẽ nghĩ về nhân vật số một của thị trấn Lâm Tuyền thế nào đây? Cho nên bất đắc dĩ gật gật đầu nói:

    - Ừm! Vậy thì Lý Xuân Thủy đi! Nếu như làm tốt thì cuối năm còn có thể đề bạt chức Trưởng ban. Còn tuyển chọn nữa thì lấy người buổi sáng mới tới là Diệp Phàm. Chàng trai này cũng rất khá, sinh viên suất xắc của Đại học Hải Giang. Tôi kì vọng nhiều ở cậu ta!

    Giờ này Diệp Phàm đang ngủ say sưa còn thị trấn Lâm Tuyền đang kẻ thì khóc, người thì cười.

    Nửa giờ sau cuộc họp Đảng ủy giải tán.

    Tần Chí Minh vẻ mặt nghiêm chỉnh trở lại nơi ở của mình, bất đắc dĩ gọi điện cho vợ để giải thích, suýt chút bị phun máu chó đầy đầu, cuối cùng phải vỗ ngực bộp bộp ba cái hứa sau ba tháng sẽ điều Lí Xuân Thủy về mới xả bớt được cơn giận của sư tử Hà Đông.

    - Lưu Trì, cậu cần chuẩn bị tâm lý trước.

    Phó Chủ tịch phụ trách Nông nghiệp của thị trấn Lâm Tuyền Trương Hi gọi điện cho Lưu Trì đang rầu rĩ luyện viết chữ. Bởi vì Trương Hi Lâm có quan hệ khá tốt với Lưu Vĩnh Trạch là chú của Lưu Trì, bạn học cũ mà. Vừa rồi nghĩ muốn nói giúp cho Lưu Trì nói vài lời nhưng Tần Chí Minh quyết định rồi nên cũng lại không tiện nói gì, vì lúc này là thời điểm nhạy cảm, Chủ tịch Ngô lưu lại cái ghế đó thì đương nhiên Trương Hy Lâm cũng muốn ngồi.

    - Chuẩn bị gì? Chú Trương, chú mau nói đi.
    Lưu Trì trong lòng kinh ngạc vội giục ông ta nói.

    - Ừ! Là thế này, thị trấn đã bổ nhiệm cậu là tổ trưởng tổ công tác thường trú ở thôn đập Thiên Thủy, cấp bậc tương đương với Trưởng Ban.

    Trương Hy Lâm gạt khó khăn nói luôn:
    - Cậu coi, bây giờ đơn bổ nhiệm vẫn chưa tới, còn có…

    - A. thôn đập Thiên Thủy. Cám ơn chú Trương, cháu phải mau chóng tới tìm chú rồi.
    Buông điện thoại xuống, Lưu Trì trong lòng cười lạnh, chửi lớn:
    - Con mẹ nhà nó chứ. Con gà trống Vương Nguyên Thành, chiêu thâm độc như vậy mà cũng làm được.

    Nhưng Lưu Trì vừa chửi được hai câu thì vội vàng gọi điện thoại của Lưu Vĩnh Trạch.

    Giờ này Lý Xuân Thủy cũng đang không ngừng khóc thầm trên giường, vợ Bí thư Tần ở cạnh không ngừng an ủi. Chỉ có Diệp Phàm là giờ vẫn đang say mộng đẹp, hình như còn là mộng thăng quan tiến chức, nước miếng chảy đầy miệng.

    8h sáng hôm sau

    Diệp Phàm đúng giờ tới Ban Đảng - Chính thị trấn Lâm Tuyền, thấy Tô Giai Trinh đang cố nặn ra nụ cười, nói:
    - Diệp Phàm, Bí thư Tần đang tạm thời mở cuộc hội ý nhanh. Ông ấy bảo tôi thông báo anh đợi ở đây, sau khi tan họp thì cần nói chuyện bố trí công việc cụ thể với anh. Anh phải chuẩn bị tâm lý một chút.

    Nói xong trên mặt lại có nét lo âu.

    - Quái lạ. Một kẻ vừa mới chân ướt chân ráo tới đây làm việc mà còn phải đích thân Bí thư Tần tới đây bố trí công tác. Chả nhẽ mình chó ngáp phải ruồi được xem trọng rồi. Nhưng mà giọng điệu của Tô Giai Trinh lại có chút kỳ lạ, thật là khó hiểu.

    Diệp Phàm nghĩ vẩn vơ lắc lắc đầu.

    Không lâu sau tan họp, mấy vị Đảng ủy viên bước ra.

    - Cậu chính là Diệp Phàm, ừm, cũng được lắm. Bí thư Tần rất coi trọng cậu, đợi mời cơm đi. Ha ha!

    Gã mập Vương Nguyên Thành thân mật vỗ vỗ vai Diệp Phàm, nói:
    - Bí thư Tần gọi cậu, mau vào đi!

    Chỉ cảm thấy một luồng nhiệt huyết xông thẳng lên đầu, Diệp Phàm suýt chút thì hôn mê, trong lòng gào to:
    - Mẹ kiếp, bảo sao tối qua lại nằm mơ lên chức, hóa ra mộng đẹp thành thật rồi, xem ra Bí thư Tần này cũng không tệ. Chắc là đã để ý tới cái tấm bằng giỏi đại học Hải Giang kia của mình rồi. Mác đại học à, mày chính là niềm kiêu ngạo của tao.

    Diệp Phàm cố gằng kìm nén những tiếng tim sưởng như điền đập thình thịch , bước chân nhẹ như mây bay thẳng thới trước cửa phòng làm việc của Bí thư Tần ở tầng 5. Hít mấy hơi thật sâu cho bình phục rồi nhẹ nhàng gõ cửa, khi nhận được câu trả lời liền đẩy cửa bước vào.

     
    MauAn, chuotpeo, banhdacua25 and 15 others like this.
  5. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Quan Thuật
    Tác Giả: Cẩu Bào Tử

    Chương 5: Vừa đến đã được đề bạt lên cấp Trưởng ban

    Nhóm dịch black
    Nguồn: Vipvandan.vn




    - A! Diệp Phàm à, ngồi đi!.

    Hết sức kỳ lạ là khi bí thư Tần thấy Diệp Phàm đi vào lại gật đầu trước, nở nụ cười hiếm khi thấy và còn ý bảo hắn ngồi lên một chiếc ghế xoay nhỏ hơn một chút đối diện với mình, cũng thuận tay ném qua liễu một điếu Trung Hoa. Liên tiếp những động tác khác hẳn bình thường khiến Diệp Phàm có cảm giác được yêu mà sợ, thầm ca ngợi Bí thư Tần là một cấp trên tốt, hòa ái dễ gần không coi thường cấp dưới.

    Diệp Phàm đương nhiên hiểu rõ bản thân mình có bao nhiêu phân lượng nên không dám ngông nghênh ngồi yên chờ Bí thư Tần châm thuốc, vội vàng khom người bật lửa mời, sau đó ngồi ngay ngắn chờ ông ta lên tiếng.

    - Là như vậy, xét thấy cậu là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp trường đại học danh tiếng của Hoa Hạ chúng ta, hơn nữa là nhân tài mà huyện ủy đặc biệt xin từ thành phố Mặc Hương về theo lời hiệu triệu coi trọng nhân tài của Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện nên quyết định giao trọng trách cho cậu. Buổi sáng đảng uỷ thị trấn họp hội ý nhanh, quyết định bổ nhiệm cậu làm tổ trưởng tổ công tác thường trú thôn thôn đập Thiên Thủy, hưởng đãi ngộ cấp Trưởng ban, đồng cấp với chủ nhiệm Vương của Ban Đảng – Chính và chủ nhiệm các ban khác. Tổ viên có Lưu Trì và Lý Xuân Thủy, cậu có yêu cầu hoặc quan điểm gì thì có thể nói luôn bây giờ.

    Bí thư Tần thôi cười, nói vẻ nghiêm túc.

    - Yêu cầu gì, ta còn có yêu cầu gì đây. Vừa tốt nghiệp đã thăng cấp Trưởng ban, đoán chừng nói ra thì các bạn học đều được mở rộng tầm mắt. Bởi vì bọn họ tuy nói tìm chỗ làm tốt hơn mình nhưng là chỉ là nhân viên bình thường thôi.

    Tuy nói cấp Trưởng ban có nghĩa là cấp thấp nhất, còn chưa được tính vào hàng quan chức trong thể chế chính quyền hiện hành của Hoa Hạ nhưng muốn lên được Trưởng ban có thực quyền cũng tương đối khó khăn. Giám đốc các sở của thị trấn chẳng qua cũng chỉ là cấp Trưởng ban. Hơn nữa nếu tương lai tốt đẹp, sau này có thành tích thì chính là nền tẳng vững chắc để tiến lên cấp Phó phòng......-

    Diệp Phàm nhanh chóng thầm suy nghĩ trong lòng, giả bộ vô cùng kích động nói:- Bí thư Tần, cảm ơn lãnh đạo đã tín nhiệm và quan tâm đến tôi. Tô sẽ phấn đấu công tác, cố gắng để hoàn thành vai trò tổ trưởng tổ công tác, không phụ kỳ vọng của đảng, nhà nước và lãnh đạo thị trấn ......

    - Tốt! Trẻ tuổi thì phải có khí phách, dù sao cũng là tốt nghiệp trường đại học danh tiếng. Tuy hiên tôi vẫn phải nhắc nhở cậu là tình hình thôn thôn đập Thiên Thủy này thôn khá phức tạp, cậu phải chuẩn bị trước tâm lý. Cậu có thể đến Ban Đảng – Chính hỏi chủ nhiệm Vương lấy tài liệu về thôn đập Thiên Thủy, cậu ấy cũng sẽ nói cho cậu một số việc cần chú ý khác.

    Tần Chí Minh vốn tưởng rằng Diệp Phàm sẽ từ chối hoặc là có yêu cầu gì khó, ai ngờ cậu thanh niên này lại là nghé con mới đẻ không sợ cọp, không thèm cả chớp mắt mà chấp nhận luôn. Vì vậy cũng lấy làm vừa ý, đứng lên còn giơ tay phải thân mật vỗ vỗ vai Diệp Phàm làm hắn càng sôi trào nhiệt huyết, tý nữa thì ộc máu mũi ra, có cảm giác như thấy đời đẹp mê hồn .

    Thật ra thì nguyên nhân chủ yếu là vì tối hôm qua Diệp Phàm đi ngủ sớm, cũng không có người quen ở thị trấn Lâm Tuyền này, hơn nữa lại chẳng biết gì về thôn đập Thiên Thủy, nếu không lúc này chắc hẳn đã kêu cha gọi mẹ rồi, làm gì có chuyện thể hiện lòng trung thành trước mặt Tần Chí Minh, nói những lời bay bổng vì đảng vì dân vì nước gì gì đó chứ.

    Diệp Phàm nhẹ nhàng khép cửa phòng làm việc của Bí thư Tần lại, không nén nổi trái tím đang đập cuồng loạn, chạy thẳng một lèo tới phòng vệ sinh ở cuối tầng đốt một điếu thuốc gào toáng lên “A, a” . Phải biết rằng cũng khá là khó mới lên được Trưởng ban. Cha Diệp Phàm là Diệp Thần Tây làm suốt 20 năm ở Sở lao động huyện Cổ Xuyên cũng chỉ mới vừa được lên chức Chủ nhiệm là cấp Phó phòng.

    - Bệnh hoạn!

    Một gian cầu tiêu trong phòng vệ sinh đột nhiên mở cửa, từ trong đi ra một người cường tráng, trên mặt mơ hồ có thể nhìn thấy một vết chém như hình con giun, hơn nữa còn là cảnh sát. Chắc người ta đang xả thoải mái thì bị tiếng gào như sói tru của Diệp Phàm kích thích nên nhíu lông mày hừ lớn một tiếng.

    - Hả...... Ối...... Thật xin lỗi ông anh! Tôi đang nghĩ tới một chuyện sung sướng cho nên...... Thất thố rồi.

    Diệp Phàm quay đầu rút một tờ giấy xoa xoa tay rồi vội vàng đưa sang mời một điều Trung Hoa với vẻ ngượng ngùng.

    - Ừ!
    Tay cảnh sát nhận thuốc, hé mắt liếc thấy là một điếu Trung Hoa, châm lửa xong thì vẻ mặt đã hòa hoãn lại. Nhìn lướt qua Diệp Phàm cảm thấy không quen mặt bèn lên tiếng hỏi:
    - Anh bạn ở đâu? Tới Ủy ban nhân dân làm việc à?

    - A! Tôi tên là Diệp Phàm, là sinh viên đại học vừa được phân công về.
    Diệp Phàm đã trở lại bình tĩnh cười đáp.

    - Diệp Phàm...... Diệp...... Phàm.

    Tay cảnh sát đảo mắt nhìn quanh nhà cầu một vòng tựa như đang suy nghĩ gì đó, rốt cục cũng nghĩ ra, ánh mắt có chút kỳ quái nói:
    - Anh chính là Diệp Phàm tổ trưởng tổ công tác thường trú thôn thôn đập Thiên Thủy mà thị trấn mới vừa thành lập đúng không!

    - A! Anh cũng biết sao?
    Diệp Phàm hơi giật mình, mình mới đến buổi sáng, làm sao cứ như đã thành danh nhân của thị trấn Lâm Tuyền vậy, thật là quái lạ.

    - Ha ha! Tôi mới vừa nghe phó bí thư Thái nói ở trên đường.
    Tay cảnh sát cười đáp, một lần nữa nhìn vào điếu Trung Hoa rồi nói,- Anh bạn, tôi tên là Triệu Thiết Hải, Đồn trưởng đồn công an thị trấn Lâm Tuyền. Nhưng cũng muốn nhắc nhở anh bạn một chút là đi thôn đập Thiên Thủy thì phải cẩn thận, nếu không...... Ha ha, đi nhé, tôi còn có việc.

    - Cẩn thận một chút, là ý gì? Chẳng lẽ thôn thôn đập Thiên Thủy có mãnh thú Hồng Hoang hay sao?
    Diệp Phàm nhìn theo bóng lưng Triệu Thiết Hải khuất dần, vừa lẩm bẩm mấy câu vừa suy nghĩ về câu nói nửa vời khó hiểu kia, cảm thấy nên gọi điện thoại cho cha hỏi qua trước đã.

    Diệp Phàm cảm thấy gọi điện thoại ở trong trụ sở Ủy ban không tiện nên đi ra ngoài tìm điểm đại lý bưu điện gọi về. Bởi vì ở thời năm 95, tất cả mọi người xem việc đeo máy nhắn tin thắt lưng là hành tráng, không mấy ai có điện thoại di động, chỉ gọi điện thoại khi cần.

    Diệp Phàm nói sơ lược về tình hình của mình cho cha biết.

    Diệp Thần Tây trầm tư một chút rồi nói:
    - Phàm nhi, vừa tốt nghiệp đã được lãnh đạo thị trấn bố trí cho cấp Trưởng ban thì đúng là không đơn giản. Nhưng chắc là thôn thôn đập Thiên Thủy có chút


     
    MauAn, chuotpeo, banhdacua25 and 15 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)