FULL  Đô Thị  Q.Trường Quan Sách - Tịch Mịch Độc Nam Hoa

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. ﻲA Bư✯

    ﻲA Bư✯ ››Thiếu nhiều thứ lắm™ Đại Boss

    Tham gia ngày:
    2/10/11
    Bài viết:
    6,332
    Được thích:
    12,513
    Quan Sách
    Tác giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa

    Chương 26: Sự ủng hộ của Trưởng phòng

    Nhóm dịch: Quan Sách
    Nguồn: Mê Truyện










    Quán trà vẫn như trước.

    Nghiêm Thanh đã rời đi rồi, chỉ còn lại mình Mông Hổ.

    Mông Hổ không ngồi, mà đứng cung kính bên cạnh Trần Kinh, Trần Kinh tay đặt lên trên chén trà, hào sảng ngồi trên ghế sô pha, giống như một vị tướng quân chỉ huy đại chiến.

    - Phó phòng Trần ,anh yên tâm, tất cả tôi đều sắp xếp ổn thỏa, tuyệt đối không xảy ra bất cứ sai sót nào, đúng như anh đã liệu, Trịnh Sảng thật sự kết không ít thù oán, lúc này chỉ cần có kẻ cổ động, nội bộ hắn chắc chắn sẽ rối loạn, ý nghĩ này không dễ nghĩ đến, tôi sơ sót rồi.
    Mông Hổ kính cẩn nói.

    Vóc dáng y cao to, người như tên, “Hổ” trên chữ, ngoài diện mạo đều thể hiện hết sức rõ ràng.

    Hôm nay, tâm trạng y có chút sút kém, lúc mới bắt đầu còn không thể hiện ra khí thể của hổ, nhưng bây giờ, xoa xoa tay, bộ dạng nóng lòng, thật đúng là giống khí chất của hổ.

    Trần Kinh thản nhiên nói:
    - Ngồi xuống đi, tôi không hỏi cậu những cái này, cậu cao như này, đứng vậy, người không biết lại nghĩ ở đây có nhân vật nổi tiếng nào đó đanguống trà.

    Mông Hổ cười bình thản, từ từ ngồi đối diện với Trần Kinh, y lúc này, đối với Trần Kinh tràn đầy kính sợ và tin phục, những suy nghĩ nặng nề trước đó hoàn toàn không có nữa.

    Trần Kinh khe khẽ cười, mắt lại nhìn về phía ngoài cửa sổ.

    Đối phó với Trịnh Sảng, nói ra thì tất cả cách mà Trần Kinh dùng không nhất định đều là quang minh chính đại. Nếu là người cổ hủ, có thể không biết dùng cách này thật.

    Trần Kinh đọc nhiều sách vở, đặc biệt là đọc thuộc sách sử, hắn tất nhiên không phải là kẻ cổ hủ. Cái gọi là “Tà nhân dùng chính pháp, chính pháp cũng tà, chính nhân dùng tà đạo, tà đạo cũng chính”, người làm đại sự không quan tâm đến tiểu tiết, Trần Kinh đối với những thứ này, nhìn rất thấu đáo, cũng chẳng nghĩ ra cách mình làm có cái gì không ổn.

    - Quán rượu Kim Ngọc sao xảy ra chuyện? Cậu đừng nói là không liên quan gì đến cậu.
    Trần Kinh cau mày nói.

    Mông Hổ mặt biến sắc, nói:
    - Kim Lộ là bạn của tôi, lúc đó anh không nói rõ tình hình, tôi nghĩ anh muốn tìm điển hình là nhà hàng Kim Ngọc! Cho nên...

    - Cậu làm bừa!
    Trần Kinh đột nhiên biến sắc.
    - Sao cậu có thể làm đội trưởng chấp pháp được? Hành động còn chưa bắt đầu, cậu đã để lộ bí mật, hành động này của cậu, trên chiến trường, liền trực tiếp cần bắn chết, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, như thế nào? Cậu lớn tuổi như vậy rồi, cái này cũng không nhìn ra?

    - Không phải...Phó phòng Trần , tôi và Kim Lộ không có loại quan hệ đó.
    Mông Hổ vội vàng biện giải.
    - Là tôi sai rồi, nhưng nói lại, lúc đó mục tiêu hành động anh nói với tôi là quán cơm Hà Tây , tôi thật là đã thở phào nhẹ nhõm, lúc đó tôi nghĩ, chỉ cần không là nhà hàng Kim Ngọc, bất cứ chỗ khác, tôi đều không sá đi, giờ mới có kết quả này.

    - Nếu không thì...nếu không thì.

    - Nếu không thì, cậu căn bản là không dám niêm phong quán cơm Hà Tây phải không?
    Trần Kinh nói luôn lời của gã.

    Mông Hổ khụ một tiếng xấu hổ, nói:
    - Là tôi nhát gan, cũng là tôi suy nghĩ quá nhiều, ra quân lâu rồi, thời gian ở trong cơ quan vừa dài, liền không có nhuệ khí nữa rồi, làm việc toàn phải nhìn trước ngó sau...Tôi...

    Y nghiêm mặt:
    - Nhưng Phó phòng Trần à, lần sau tôi sẽ không thế nữa, sau này chỉ cần là mệnh lệnh của anh, tôi nhất định sẽ không do dự chấp hành, lần này tôi phục anh rồi!

    - Được rồi, được rồi! Không nói mấy thứ này nữa.
    Trần Kinh xua xua tay.
    - Cậu trở về để cho Kim Lộ thừa nước đục thả câu, cậu xem trước nhà hàng Kim Ngọc của cô ta treo biển gì? Người đàn bà này à...

    - Tôi nghe nói, cô ta đưa ra khẩu hiệu kiên quyết ủng hộPhòng Lâm nghiệp bảo vệ động vật quý hiếm, nhà hàng Kim Ngọc, dẫn đầu làm mẫu hủy bỏ món ăn thịt thú rừng, cô ta còn bày trò lớn hơn, đóng cửa hết tiệm ăn thịt thú rừng!
    Mông Hổ nói, nói đến mấy thứ này, y lại thấy có chút buồn cười.


    - Xem ra Kim Lộ vẫ là biết xem thời thế, cô ấy chính là biết Phó phong Trầnanh nhất định...

    Trần Kinh trừng mắt nhìn Mông Hổ, nói:
    - Cậu ít đến quán xá thôi, người đàn bà ấy là hù dọa đó, xu thế chó má gì, cô ta có thể hiểu xu thế cái gì?


    - Được rồi, được rồi, cậu làm gì làm đi, để tôi yên tĩnh một mình, ngày hôm nay, một trang sách cũng chưa đọc được.
    Trần Kinh nói với Mông Hổ đuổi khách.

    - Vậy được rồi, Phó phòng Trần anh cứ hưởng thụ nhé, tôi lập tức đi sắp xếp hành động, anh cứ chờ tin tốt lành của tôi.
    Mông Hổ nói. Tâm trạng vui vẻ, chạy những bước mạnh mẽ xuống lầu, y đã có chút không đợi được nữa rồi.

    Trần Kinh từ từ nhấp một ngụm trà, xoay xoay cổ một chút, chậm rãi rút từ trong túi ra một quyển sách ——《Trường đoạn kinh》, hôm nay có thể đọc 《Trường đoạn kinh》.

    ...

    - Ôi, ôi, bà xã! Mình nhẹ chút, nhẹ chút, tôi...tôi...
    Chu Sâm Lâm kêu thảm như heo bị giết, tai của hắn bị vợ là Chu Quế Hoa kéo dài ra, y đau đến mức nhe răng trợn mắt.

    - Họ Chu này, ngươi nghe lão nương nói đây, hôm nay việc này anh không làm cũng phải làm, rốt cuộc anh làm hay không?
    Giọng Chu Quế Hoa vang dội.


    - Làm! Làm! Tôi đi làm ngay lập tức còn không được sao?
    Chu Sâm Lâm mặt như đưa đám khuất phục rồi.

    Chu Quế Hoa buông lỏng tay, Chu Sâm Lâm dùng ngay một tay ôm tai lùi về, ngồi xuống mép một chiếc sô pha khác, toàn thân giống như một quả bóng cao su bị thủng, xém chút bị cả ghế sô pha nuốt tươi.

    Lúc này, Chu Quế Hoa lại đến gần bên, cười tủm tỉm nói:
    - Ông xã nghe lời, đồ em đều chuẩn bị đủ rồi, thuốc rượu đủ cả, bảo đảm thể diện.

    Chu Sâm Lâm im lặng không nói, lục lọi trong túi lôi từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lên, buồn bực hút.

    Đến nhà Lâm Trung Tắc ăn bữa cơm, vốn dĩ lòng dạ Chu Sâm Lâm rất muốn đi, y điều vào thị trấn bây giờ xem ra là ván đã đóng thuyền rồi, ngay cả chức vụ cụ thể cũng chưa xác định được.

    Dựa vào lý lịch và kinh nghiệm của y, vào Phòng đảm nhiệm bất cứ chức gì phòng nào, cái đó một chút vấn đề cũng không có, nhưng hiện tại Phòng lâm nghiệp cần tăng biên chế, Chu Sâm Lâm đối với chức phó phòng tự nhiên cũng mang lòng mơ ước. Có lẽ hôm nay gặp Lâm Trung Tắc, chuyện này liền có manh mối rồi.

    Mặt khác, gần đây Phòng lâm nghiệp nhiều chuyện rối loạn. Cơn sóng Triệu Văn Long bị Ủy ban kỷ luật bắt giam vừa qua đi, phó phòng Trần Kinh lại liên tiếp không an phận.

    Tin đồn của hắn ở Bình Động vẫn còn chưa qua, bây giờ cả huyện lập tức lại xuất hiện động tĩnh lớn hơn, trực tiếp chọc phá Trịnh Sảng.Không nói khoác, lần này Trần Kinh mang về đại họa cho Phòng lâm nghiệp, lần này Phòng lâm nghiệp vì hắn mà mất mặt với các Phòng trong toàn huyện.

    Dựa vào hiểu biết của Chu Sâm Lâm với Lâm Trung Tắc, Lâm Trung Tắc tàn nhẫn thâm độc, nếu như y đối với Trần Kinh không vừa ý, Trần Kinh liệu còn có thể yên lành mà sống qua ngày?

    Nhưng Chu Sâm Lâm tuyệt đối không thể liệu được, y và vợ đến nhà Lâm Trung Tắc ăn bữa cơm, ăn đến nửa bữa, Lâm Trung Tắc đột nhiên bỏ bát xuống phê bình y không tôn trọng lãnh đạo, không xây dựng mối quan hệ tốt với lãnh đạo.

    Lời nói của Lâm Trung Tắc khá thẳng thắn, hắn nói:
    - Mặc dù Phó phòng Trần ít tuổi hơn tôi, nhưng dù sao hắn cũng là lãnh đạo trong cục, cậu năm lần bảy lượt đối đầu với hắn, đây là cậu giác ngộ cái gì? Gần đây tôi nghe được nhiều lời không hay liên quan đến cậu với Phó phòng Trần, loại suy nghĩ này của cậu là không được đâu.

    Chu Sâm Lâm lúc ấy bị Lâm Trung Tắc nói đến đầu óc quay cuồng, y biện giải nói:
    - Trưởng phòng Lâm, sao anh cũng nghĩ như vậy, Trần Kinh...

    Sắc mặt Lâm Trung Tắc trở lên nghiêm túc, ngắt lời y nói:
    - Trần Kinh là cậu gọi sao? Tôi thấy suy nghĩ của cậu vẫn chưa biến chuyển, nói thật với cậu, lần này cậu vào Phòng làm việc, trong Phòng đang lúc suy xét vấn đề chọn phó phòng mới.

    - Về mặt lý lịch và kinh nghiệm tự cậu biết rõ, cậu không phải là có ưu thế nhất, cậu có thể nắm chắc cơ hội này hay không, tất cả đều phải xem bản thân cậu.

    - Nhưng cậu giống như bây giờ, quan hệ với lãnh đạo hiện có của Phòng làm căng như vậy, cậu khiến cho lãnh đạo làm sao để đề bạt cậu? Có dám đề bạt cậu không?

    Chu Sâm Lâm đỏ mặt tía tai, Chu Quế Hoa ngồi bên cạnh nghe thấy tình hình nghiêm trọng như vậy, cô ta vội xen ngang vào nói:
    - Trưởng phòng Lâm, Sâm Lâm có lúc cứng nhắc như thế, không biết mềm mỏng, anh yên tâm đi, mâu thuẫn giữa anh ấy và Phó phòng Trần nhất định có thể hóa giải, lần này về tôi sẽ đi sắp xếp, mang biếu Phó phòng Trần chút đặc sản quê hương, đến lúc đó Sâm Lâm sẽ nói một lời xin lỗi trước mặt anh ta.

    - Tôi tin là lãnh đạo Trần bao dung độ lượng, chắc sẽ không chấp nhặt với Sâm Lâm nhà chúng tôi đâu.

    Lâm Trung Tắc vỗ tay cười nói:
    - Sâm Lâm à, ta thấy em dâu còn nhìn thấu đáo hơn cả cậu đấy, nam tử hán đại trượng phu co được giãn được, vào thời khắc then chốt đề bạt, không thể để chuyện yêu ghét cá nhân ảnh hưởng đến việc làm.

    - Chủ tịch Mã vì sao lại để cậu xuống Bình Động, ông ấy chính là muốn cho cậu được rèn dũa nhiều, đem củ ấu mài thành bình đó.

    - Mấy năm nay, tâm tính cậu vẫn vậy, sao có thể được? Tôi thấy hay là cậu cứ về nhà suy nghĩ lại, bàn bạc với em dâu..

    Chu Sâm Lâm trong lòng như rỉ máu, uất nghẹn đến mức hận không thể đâm đầu vào tường chết được, trên đời này, phải nói hận nhất Trần Kinh, có lẽ chính là đếm được y, còn ai nữa đâu, y năm lần bảy lượt bị đùa bỡn trong tay Trần Kinh, nhất là nghĩ tới hôm đó, uống vài chén rượu thống khổ và nhục nhã, y hận không thể cầm dao chém chết người được.

    Giờ muốn y phải tỏ ra yếu thế, vẫy đuôi với Trần Kinh, còn phải giả vờ giả vịt trơ mặt ra cười nói, điều này còn khó chịu hơn việc giết chết y.

    - Trưởng phòng Lâm, tôi có chuyện không được rõ, Trần...lần này hành động niêm phong quán cơm đó của Phó phòng Trần, việc này...việc này rõ ràng là có chút lỗ mãng, khu bảo hộ tự nhiên không phải là chuyện một sớm một chiều, quản giáo lâm nghiệp của chúng ta cũng cần từng bước hoàn thiện, làm việc tùy tiện như bây giờ, không chỉ dễ dàng để lại chứng cớ, một khi thất bại, là một tổn thất lớn đối với quyền uy và uy tín của Phòng chúng ta.


    - Phòng lớn như Phòng lâm nghiệp của chúng ta, làm việc không thể...
    Chu Sâm Lâm cố gắng tranh biện.

    Lâm Trung Tắc cau mày nói:
    - Không thể làm sao? Bảo hộ lâm nghiệp, bảo vệ tài nguyên động thực vật của Lễ Hà, đó là Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện nhiều lần nhấn mạnh chỉ thị qua. Đầu năm, bí thư huyện ủy, chủ tịch Mã, đều đã nói chuyện chỉ ra, lâm nghiệp là đường dây cao thế, đã là đường dây cao thế, chúng ta bước một bước chân lớn có gì là không được?

    - Hơn nữa, Phó phòng Trần là cán bộ trẻ tuổi, cán bộ trẻ có bốc đồng, có nhiệt tình, dám quyết sách, dám làm chuyện kẻ khác không dám, chỉ có việc này là có lợi đối với Phòng của chúng ta, chính ra nên ủng hộ, đối với hành động của Trần Kinh, tôi ủng hộ đó.

    - Phòng của chúng ta bây giờ đang thiếu thứ tinh thần này, các đồng nghiệp của chúng ta lúc nào cũng do dự nhiều quá.

    Lâm Trung Tắc chậm rãi nói, Chu Sâm Lâm mặt đỏ tía tai, đến mức giống như mặt đỏ của Quan Công vậy, toàn thân phát run...


     
    MauAn, Yanmin, nhuduydoan and 6 others like this.
  2. ﻲA Bư✯

    ﻲA Bư✯ ››Thiếu nhiều thứ lắm™ Đại Boss

    Tham gia ngày:
    2/10/11
    Bài viết:
    6,332
    Được thích:
    12,513
    Quan Sách
    Tác giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa

    Chương 27: Phải điều động sao?

    Nhóm dịch: Quan Sách
    Nguồn: Mê Truyện










    Quán cơm Hà Tây bị phó phòng Trần Phòng Lâm nghiệp lệnh cho đội chấp pháp niêm phong rồi, mấy ngày nay cái tin này trở thành chủ đề nóng nhất Lễ Hà.

    Trong thể chế, các ban ngành, đơn vị trong huyện đều say sưa nói chuyện này.

    Trần Kinh rước phải phiền phức to rồi, cái này gần như là nhận thức chung của mọi người. Nhưng mà sự thật cũng giống như là mọi người đoán lường vậy, chuyện qua được mấy ngày rồi, các đơn vị trong huyện đều có người đối với hoạt động của Phòng Lâm nghiệp Trần Kinh đưa ra những câu hỏi nghi ngờ rộng khắp.

    Những nghi ngờ này tuy rằng chỉ là nghe tiếng gió chưa thấy mưa, nhưng nghi ngờ ngày càng tăng, Hội liên hiệp công thương nghiệp, những nhà hàng ẩm thực khác cũng rục rịch thay đổi cơ cấu, có người để bọn họ dựa vào, bọn họ bất đầu gây áp lực lên chính phủ.

    Áp lực lớn nhất có lẽ vẫn là một quán cơm tây thành kinh doanh ăn uống, khu phía tây huyện buổi trưa hôm nào đó, tất cả các quán cơm đều đóng cửa, một bóng người đưa thức ăn nhanh cũng không thấy, cả Tây thành không ngờ lại chẳng có lấy một chỗ ăn cơm, mấy trường học ở Tây thành, cơ quan đơn vị, còn cả mấy xí nghiệp nhà nước đối với việc này phản ứng rất dữ dội.

    Phòng công thương huyện và lãnh đạo chính quyền huyện có liên quan, đến đó điều giải, kết quả thu được rất nhỏ, tất cả những hành động này, mọi người đều chỉ về chấp pháp trái phép của Phòng Lâm nghiệp.

    Dường như chỉ cần xử lý việc vi phạm pháp luật này của Phòng Lâm nghiệp, cả cái huyện thành mới có thể thái bình, cả Lễ Hà mới yên bình được.

    Tin đồn ngày càng tăng, một số lãnh đạo trong huyện nghe nói đã mở một cuộc họp hội ý, còn Trưởng phòng lâm nghiệp Lâm Trung Tắc cũng bị gọi vào Ủy ban nhân dân huyện họp, tất cả những chuyện này xảy ra, dường như ngày càng bất lợi cho Trần Kinh.

    Mà ngay tất cả mọi người đều cho rằng lần này Trần Kinh khó tránh được tai vạ, vì đây là lúc sự liều lĩnh của hắn phải trả giá.

    Lễ Hà đột nhiên bạo phát một tin lớn hơn, công ty xây dựng Thần Bác của Trịnh Sảng bị người bao vây rồi, lại cả đập phá nữa, một nhà nghỉ và một phòng karaoke của Trịnh Sảng bị người viết bậy lên tường, điện nước bị cắt, đồ dùng ăn uống trong nhà nghỉ bị phá hoại, tất cả các thiết bị âm thanh trong phòng hát đều bị hỏng hoàn toàn.

    Càng khiến cho người ta không tin được là, Trịnh Sảng nghe tin công ty bị đập phá, trên đường đi xử lý sự việc bị những kẻ không rõ danh tính tập kích đánh thương, nghe nói bị đánh đến nôn ra máu, được đưa đến bệnh viện ngay tại chỗ.

    Rất nhiều người nhìn thấy tường nhà nghỉ Hồng Nhạn trên khắp các con đường phồn hoa của huyện thành bị sơn trắng, có kẻ dùng bút viết: “Ác bá lưu manh Trịnh Sảng đáng chết!”, “Trịnh Sảng không chết, thiên lí không dung!”, “Ủng hộ Phó phòng Trần”, “Phó phòng Trần Kinh chúng tôi ủng hộ ngài”, “Phó phòng Trần vì dân làm chủ!”

    Những dòng chữ này vẹo vọ, nhưng rất dễ nhận biết, quần chúng qua lại khiến con phố này trở nên tắc nghẽn, mọi người đều xem Tây Dương Kính.

    Gần như trong một tiếng đồng hồ. Các tin tức này đã truyền khắp toàn thành, truyền khắp các giới xã hội ở Lễ Hà.

    Để tránh sự quá khích và quy mô xung đột lớn thêm, Chủ tịch huyện Mã Bộ Bình khẩn cấp triệu họp, ông ta lệnh cho toàn thể Phòng công an xuất quân, Ủy viên thường vụ huyện ủy, Trưởng Phòng công an Lý Sinh đích thân dẫn đội xuống phố duy trì trật tự, giải tán đám đông, hệ thống công an toàn huyện ở vào trạng thái khẩn cấp, cả huyện thành đều là thần hồn nát thần tính.

    Đột biến như vậy khiến cho tất cả mọi người đều choáng váng, Phòng công an bận suốt cả một ngày, mới cơ bản khống chế được những hiện trường này, hiện trường khống chế được rồi, nhưng tất cả những chuyện phát sinh, sớm đã truyền khắp huyện rồi, không khí dư luận khắp cả huyện quay một trăm tám mươi độ so với trước.

    Trịnh Sảng chung quy là có sự phẫn nộ của quần chúng, những sự căm phẫn đó luôn được cất giấu khá sâu mà thôi, những người dân thường dám giận mà không dám nói, bình thường uất ức đều đem nén xuống dưới lòng.

    Mà chuyện này xảy ra thì sẽ thành một mồi lửa châm ngọn lửa phẫn nộ trong lòng mọi người, nghe nói vào ban đêm, nhà của Trịnh Sảng trong thị trấn còn bị người dân thả pháo. Mà châm lửa vườn sau nhà Trịnh Sảng, ba trăm cây quýt đều bị đốt sạch.

    Rất nhanh, những ông chủ nhà hàng ở Tây thành liền tố cáo Trịnh Sảng, nói bọn họ bị ép buộc không thể làm kinh doanh, mục đích muốn gây áp lực cho chính phủ, để chính phủ không kết tội Phó phòng Trần.

    Cứ như vậy, giống như quân bài Domino, một quân bị đổ, những quân khác liên tiếp đổ thôi, cục diện tường đã đổ lại bị mọi người đẩy thêm rất nhanh hình thành.

    Trịnh Sảng ở Lễ Hà xưng bá nhiều năm, y từng ức hiếp vô số người, sau khi rất nhiều chuyện lớn xảy ra, rốt cuộc, đê đập hoàn toàn sụp đổ, Trịnh Sảng nhanh chóng thành con chuột ở phố, ở Lễ Hà bị mỗi người quát tháo đánh đập.

    Thế lực đen của Trịnh Sảng thâm nhập rất nhiều ngành sản xuất, như là chuyên chở, từ ngành sản xuất xe taxi, mọi người đều bắt đầu tạo phản, còn bắt đầu tìm chính phủ đòi công đạo, đánh Trịnh Sảng, phản Trịnh Sảng trở thành tiếng nói của giới cộng đồng xã hội Lễ Hà...

    ...

    Ủy ban nhân dân huyện ở tầng ba, phòng làm việc của Chủ tịch huyện.

    Mã Bộ Bình ngồi ngay ngắn trên ghế làm việc, y mặc áo sơ mi, nhưng tay áo xắn lên, nhìn qua có chút quái dị. Dáng người y rất to cao, ánh mắt rất có thần, tóc dựng thẳng lên, râu không cạo sạch hết, cả khuôn mặt nhìn qua có hơi thô lỗ.

    Hai mắt y vẫn nhìn Trần Kinh ngồi trước mặt, dường như tạo cho đối phương uy hiếp.

    - Chủ tịch huyện, ngài muốn phê bình thì phê bình, tôi đều đồng ý tiếp nhận! Tôi biết việc này tuy rằng đã qua, nhưng đối với chuyện tôi niêm phong quán cơm Hà Tây, cái nhìn của lãnh đạo vẫn hơi kỳ thị, hôm nay tôi đến đây đều đã chuẩn bị tâm lý!
    Trần Kinh trung thực nói.

    Mã Bộ hơi Bình nhíu mày, chợt cười nhẹ nhàng, nói:
    - Cậu không ngừng viết văn, lại có thể làm việc, nhân tài như cậu rất hiếm có! Cậu có biết không, cậu lần này danh tiếng vang xa cả Lễ Hà, toàn bộ huyện đều biết cậu – Phó phòng Trần Kinh.

    - Chó ngáp phải ruồi, chó ngáp phải ruồi thôi! Tôi trước đó không hề đoán được.
    Trần Kinh nói.

    Hôm nay là lần đầu tiên hắn và Mã Bộ Bình nói chuyện, trước kia chỉ có lúc họp hắn từ rất xa thấy y, Mã Bộ Bình để cho hắn ấn tượng rất sâu sắc, người này trong sự thô lỗ có sự tinh tế, tỉ mỉ.

    Thư ký bên ngoài tiến vào pha cho Trần Kinh một chén trà, Mã Bộ Bình chỉ vào Trần Kinh nói:
    - Lương Thu, đây là Phó phòng Trần Kinh, cậu không phải nói hắn viết văn rất hay? Hiện tại hắn đang ngồi trước mặt cậu!

    Lương Thu khoảng 30 tuổi, có hơi béo, y chủ động đưa tay bắt tay Trần Kinh nói:
    - Phó phòng Trần, báo của anh tôi thường xuyên có vinh dự đọc qua, nói thật lòng, tôi vô cùng khâm phục cây bút của anh!

    Trần Kinh và y bắt tay, thoáng xấu hổ, nói:
    - Chủ nhiệm Lương khách khí, quá khách khí! Khả năng viết văn của tôi, chỉ có thể nói là có cơ sở nền tảng, nhưng so ra vẫn kém nhưng cây viết văn phòng, viết gì đó thường hơi dao động, không kỹ càng tỉ mỉ như các anh!

    - Được rồi, các cậu không cần thổi phồng nhau!
    Mã Bộ Bình đánh gãy lời Trần Kinh nói.

    Y chỉ Lương Thu, nói:
    - Chủ nhiệm Lương sẽ từ nhậm ngay bây giờ! Ban Tổ chức cán bộ bổ nhiệm, cậu ấy sẽ đảm nhiệm Phó bí thư Đảng ủy xã Dịch Chu, hôm nay là ngày làm việc cuối cùng ở đây!

    Trần Kinh hơi sửng sốt, nói:
    - Chúc mừng, là chủ quản một phương lại là một thiên tài văn chương, Phó bí thư Lương khẳng định sẽ rất xuất sắc!

    Lương Thu bị chuyển xuống dưới cũng không kỳ lạ, sang năm là nhiệm kỳ mới, nhân vật số một Đảng và chính phủ sẽ bầu lại, cuối năm nay Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện phải bầu lại, Mã Bộ Bình có thể phải hành động, dưới tình huống này, Mã Bộ Bình để người bên cạnh đi xuống, cho họ một tiền đồ phát triển, đây là đương nhiên.

    Nhưng tiếp theo, lời Mã Bộ Bình làm Trần Kinh trấn động.

    Mã Bộ Bình chỉ Lương Thu nói với Trần Kinh:
    - Cho nên, Trần Kinh. Hôm nay tôi gọi cậu đến, chủ yếu muốn nói với cậu, Lương Thu đi rồi, công tác bên này thiếu nhân sự, tôi nghĩ công việc này cậu làm, cậu có tin tưởng sẽ làm tốt hay không?

    Trần Kinh sửng sốt, không biết mở miệng nói gì.

    Hắn hôm nay đến Ủy ban nhân dân huyện, là chuẩn bị tâm lý về chuyện của Trịnh Sảng.

    Chuyện Trịnh Sảng ở trên huyện đã ra quyết sách, các phòng trong huyện cũng đã lên tiếng, nhưng kết luận việc này cuối cùng vẫn không được đưa ra.

    Trần Kinh nghĩ là, Mã Bộ Bình có thể hỏi về cách nhìn và ý kiến của y trong chuyện này, hoặc thông qua hắn tiến thêm một bước biết được tình hình.

    Hắn không thể nghĩ tới, Mã Bộ Bình gọi hắn đến, là để nói chuyện điều động công tác, chuyện này không chuẩn bị một chút tâm lý, hoàn toàn mù mịt, trở tay không kịp!

    - Chủ tịch huyện Mã, tôi... tôi... không chuẩn bị gì, tôi đều...

    - Không có chuẩn bị, bây giờ có thể chuẩn bị, tôi hôm nay chỉ gọi cậu đến để trưng cầu ý kiến cá nhân cậu, chuyện này cuối cùng phải theo trình tự tổ chức, đồng chí ban Tổ chức cán bộ còn muốn nói chuyện với cậu. Trước mắt chỉ có là ý tưởng cá nhân tôi, cậu hiểu không?
    Mã Bộ Bình nói.

    Trần Kinh gật đầu, trong đầu hắn nhanh chóng hoạt động.

    Lựa chọn này không dễ dàng, bởi vì nhiệm kỳ mới sắp tới, tiền đồ khi bước vào văn phòng Ủy ban nhân dân khó có thể đoán trước.

    Hiện tại Trần Kinh bước vào văn phòng Ủy ban nhân dân huyện làm Chủ nhiệm, phục vụ Mã Bộ Bình, chỉ khi nào Mã Bộ Bình điều động ngang dọc, một khi làm thần dưới chân Thiên tử, Trần Kinh muốn đi con đường nào?

    Vấn đề này khó giải quyết, nhưng đối với Trần Kinh trước mắt mà nói, làm công việc của mình, trong lĩnh vực mình am hiểu, đây là cơ hội khó có được. Từ Phòng Lâm nghiệp bước vào văn phòng Ủy ban nhân dân, trên ý nghĩa nào đó là sự vượt qua, sự vượt qua này rất nhiều người tha thiết mơ ước.

    - Được rồi, tiểu Trần, cậu không cần phải xoắn xuýt. Cậu trở về suy nghĩ nghiêm túc, dùng từ trong bài văn của cậu nói, là đắn đo đắn đo , cân nhắc cân nhắc! Ha ha...

    Thanh âm Mã Bộ Bình cười lên rất vang vọng, làm cho người ta có cảm giác thân thiết, làm trong lòng người khác đặc biệt thoải mái.

    - Không cần suy nghĩ, nếu có cơ hội này, tôi đồng ý bước vào văn phòng Ủy ban nhân dân làm việc! Chỉ có điều tôi mới công tác, tính cách cổ quái, phục vụ lãnh đạo không tốt, trải qua vài năm học tập và đúc kết lại, tôi cảm thấy tiến bộ hơn, hy vọng tôi có thể để lãnh đạo hài lòng!
    Trần Kinh nói.

    Mã Bộ Bình quay lại nhìn Lương Thu, chỉ vào Trần Kinh, nói:
    - Cậu thấy không, còn chưa bắt đầu làm việc, hắn đã nghĩ đưa tôi thành vật thí nghiệm, tài tử Sở Giang quả nhiên có khí phách...

    Lương Thu mỉm cười, Mã Bộ Bình nói xong lại cười ha ha, hai người đều cười, Trần Kinh chỉ có thể cười theo, một phòng tràn ngập tiếng cười, Trần Kinh không khỏi có cảm giác mê mang, suy nghĩ của hắn sớm đã không biết đến nơi nào...


     
    MauAn, Yanmin, nhuduydoan and 6 others like this.
  3. ﻲA Bư✯

    ﻲA Bư✯ ››Thiếu nhiều thứ lắm™ Đại Boss

    Tham gia ngày:
    2/10/11
    Bài viết:
    6,332
    Được thích:
    12,513
    Quan Sách
    Tác giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa

    Chương 28 : Chân đã đứng vững

    Nhóm dịch: Quan Sách
    Nguồn: Mê Truyện










    Sau chuyện nói chuyện với Mã Bộ Bình khoảng một tháng, chuyện điều động không có động tĩnh gì, trong lòng Trần Kinh cũng hoàn toàn bỏ qua chuyện này.

    Theo tin đồn, vấn đề nhân sự Huyện ủy gần đây rất giằng co, bộ máy xã, lãnh đạo Huyện ủy khác nhau rất lớn. Mặt khác nhân sự các đơn vị trực thuộc huyện thay đổi, khá thường xuyên, dường như cũng biểu hiện trên mặt ở Huyện ủy, cuộc đua cấp cao đã bắt đầu gay cấn.

    Dưới tình thế này, Trần Kinh hiểu rõ, vấn đề điều động mình chắc chắn không chỉ do một mình Mã Bộ Bình định đoạt, lại nói bản thân gần đây có hơi nổi bật, chỉ sợ có lãnh đạo đối với mình có ý kiến, từ trong làm khó dễ có khả năng rất lớn.

    Tuy nhiên Trần Kinh đối với vấn đề này khá cởi mở, sau khi trải qua vụ án trên lâm trường Bình Động và quán cơm Hà Tây, Trần Kinh nhanh chóng trưởng thành, trong lòng cũng tràn đầy tin tưởng.

    Khách quan mà nói, hắn trở nên nổi tiếng, ở huyện Lễ Hà hắn từ không có tiếng tăm gì, hiện tại đã trở thành người cán bộ trẻ tuổi gương mẫu hàng đầu, có thể đạt được điều này, hắn đã khá vừa lòng.

    Mà tất cả chuyện đó, đều từ trong trạng thái tinh thần không nhận thức được của hắn, quá khứ hơi áp lực, tâm tính hoang mang, bất đắc dĩ, hiện tại đã dần khôi phục bình thường, đây là một vòng tuần hoàn tốt. Tâm tính thay đổi, đưa đến chính là phương pháp làm việc là xử lý mọi chuyện càng thêm chu đáo và toàn diện, trong mấy Phó phòng trong Phòng Lâm nghiệp, Trần Kinh nghiễm nhiên thành người có tư cách đứng đầu Phó phòng.

    Phòng Lâm nghiệp tăng biên chế, tăng thêm hai Phó phòng mới điều động từ xã, thị trấn, Nghiêm Tung và Lý Hạc Niên, hai người đều quá bốn mươi tuổi, trong đó Nghiêm Tung còn hơn năm mươi tuổi, hai người đối nhân xử thế đều khá ôn hòa, đều là người làm nhiều năm ở xã, thị trấn, sớm bị mài thành tròn, cạnh sắc thu lại. Bọn họ đến đây, Phòng Lâm nghiệp cao thấp hoàn toàn hòa thuận vui vẻ, không có bất cứ cục diện khác xuất hiện.

    Dựa theo bố trí từ trước, còn thiếu một Phó phòng, theo ý Trần Kinh, Chu Sâm Lâm hiện tại làm kế toán cổ phiếu, hắn không đề bạt vị trí Phó phòng, trước mắt còn không xác định được.

    Mà người phụ trách kế toán cổ phiếu trước kia phải xuống dưới đến xã Dịch Chu đảm nhiệm Trạm trưởng trạm lâm nghiệp.

    Đối với chuyện Quan Chương bị điều xuống dưới, Phòng Lâm nghiệp biết nội tình đều hiểu chuyện gì xảy ra, từ khi Trần Kinh được phân công quản lý kế toán tài cổ đến nay, Quan Chương trước mặt hắn là bằng mặt không bằng lòng, nơi nào cũng ngáng chân, thủ đoạn đùa rỡn.

    Trần Kinh trong cuộc họp nhân sự, đập bàn nói chuyện này, Đường Liên phân công quản lý nhân sự thay Quan Chương biện giải, trực tiếp bị Trần Kinh đáp lại, làm công tác kế toán cổ phiếu cho Đường Liên phụ trách, Đường Liên lúc này không hạ đài không được, Lâm Trung Tắc đứng ra hòa giải, đề xuất để Quan Chương xuống dưới.

    Trần Kinh liền đề nghị điều Quan Chương xuống xã Dịch Chu.

    Đề nghị này của Trần Kinh một lần nữa biểu hiện sự âm độc của hắn khi làm việc. Xã Dịch Chu là một trong ba xã của Lễ Hà, điều kiện rất tốt, là xã đứng đầu trong phát triển kinh tế cả huyện.

    Nhưng địa phương này là đồng bằng, vùng đất bằng phẳng, dân chúng đều trồng lúa nước, làm gì có lâm nghiệp? Có người nói, giá trị tồn tại của Trạm lâm nghiệp Dịch Chu, chủ yếu để đề phòng hỏa hoạn hai đồng cỏ tranh trên sườn núi trong mùa thu đông, còn lại cả năm không có việc gì.

    Quan Chương cũng là kẻ ngang ngạnh, sau khi có lệnh điều động, y không chịu đi làm, trong Phòng tranh cãi ầm ĩ bảo ra biển buôn bán, còn trong Phòng chửi ầm Trần Kinh. Nhưng y mắng hung hãn, bị Trần Kinh đưa tới văn phòng, không biết nói với y cái gì, đi ra liền thông minh, vội vàng đi làm, sắc mặt bình thản làm mọi người cảm thấy kỳ quái.

    Uy tín Trần Kinh ở trong Phòng thông qua việc này hoàn toàn được lập nên, kẻ lõi đời trong Phòng bây giờ nhìn thấy hắn, so với thấy Lâm Trung Tắc còn khẩn trương hơn.

    Trong đó điển hình là Chu Sâm Lâm.

    Mâu thuẫn giữa Chu Sâm Lâm và Trần Kinh hiện tại cả Phòng đều biết, Chu Sâm Lâm ở trong Phòng chính là nổi danh liều lĩnh, tính tình bướng bỉnh không chịu khuất phục, có đôi khi lời Lâm Trung Tắc nói y cũng không nghe.

    Nhưng từ khi vài lần làm đối thủ Trần Kinh, trở thành bôi tro vào mặt, cuối cùng thật không có cách nào, bị bà xã kéo tai, đem theo lễ vật chủ động đến nhà Trần Kinh nhận sai, dựng cờ đầu hàng.

    Lúc đầu, một ít đồng sự trong Phòng đối với chuyện này dè bỉu, căn bản không tin, nhưng sau này mọi người thấy bộ dáng thông minh của Chu Sâm Lâm trước mặt Trần Kinh, làm mọi người không thể không tin. Người làm trong phòng kế toán biết rõ nhất, Chu Sâm Lâm trước kia cho người ta cảm giác tùy tiện, cho tới bây giờ cũng không biết câu nệ tiểu tiết.

    Nhưng hiện tại y đối với yêu cầu công việc kế toán cổ phiếu, đều cẩn thận tỉ mỉ, công việc mỗi ngày đều ghi chép, sau đó cuối tuần tập hợp, đóng thành tập đưa đến báo cáo cho Trần Kinh, hình dáng cẩn thận kia, làm cấp dưới phòng kế toán cổ phiếu thấy có hơi quá đáng.

    Thử nghĩ xem Chu Sâm Lâm là ai? Cậu của y đường đường là Chủ tịch huyện, chỗ dựa vững chắc làm người ta líu lưỡi, nhưng Trần Kinh lại dễ dàng dạy bảo y, gần hơn một chút, liền có thể thuyết minh Chu Sâm Lâm hoàn toàn thất bại, mà Trần Kinh cũng vì điều này, làm người trong Phòng càng cảm thấy kính sợ!

    Trong Phòng Lâm nghiệp chân đã đứng vững, là một trong những thu hoạch của Trần Kinh!

    Trần Kinh gần đây cũng cố ý tận dụng một số cơ hội bắt đầu dần dần thâm nhập vào hệ thống quan trường toàn huyện Lễ Hà, chuyện lâm nghiệp Bình Động cũng đắc tội một số người, Trần Kinh tìm cơ hội cùng những người này tiếp xúc, thứ nhất là tự nhận tội, thứ hai là biểu thị thái độ, tỏ thái độ tự nhiên là mấy trăm mét khối gỗ, nhiều ít bồi thường cho Bình Động một ít, coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ, mở rộng lỗ hổng trong bình, làm dịu một số quan hệ.

    Mà trong chuyện quán cơm Hà Tây, đúng là Trần Kinh từng dùng ngòi bút làm vũ khí chiến đấu, chơi hết mình với Trịnh Sảng, bọn họ cũng thay đổi lời nói, có vài người chủ động gọi điện thoại xin lỗi Trần kinh, còn nhiệt tình mời đến ăn cơm.

    Trần Kinh không phải người cổ hủ, lại càng không phải là người lòng dạ hẹp hòi, trước khác nay khác, lúc này dùng thái độ hữu hảo, hắn nhất định đáp lại, đối với lời mời ăn cơm, hắn cũng không cự tuyệt, đến lúc này, quan hệ mạng lưới chính đàn Lễ Hà không ngờ dần dần bắt đầu mở rộng...

    “Thắng làm vua, thua làm giặc” – những lời này chịu đủ người phê bình, nhưng Trần Kinh lại cảm thấy câu này có đạo lý.

    Lấy tình hình trước mắt hắn, hắn từ khi bị người khinh thị, bị cho đứng bên hoàn toàn, đến hiện tại chân đã đứng vững, trở thành ngôi sao mới nổi danh trên chính đàn toàn huyện Lễ Hà, lại nói tiếp, hắn chính là đã làm thành công hai chuyện.

    Hai chuyện này rốt cuộc có thể tạo ra bao nhiêu lợi ích.

    Mấu chốt là hai chuyện, ảnh hưởng mỗi chuyện đều lớn, hơn nữa khó khăn củ mỗi việc cũng lớn, rất nhiều người muốn làm mà không dám làm, Trần Kinh làm thành công, mới có thành tích hôm nay.

    ...

    Chú Từ ở trong Tây thành trong ngõ nhỏ dựa vào bờ sông, trước đây là hợp tác xã thương nghiệp, sau hợp tác xã thương nghiệp sụp đổ, nơi này tạm thời chưa xử lý, liền cho thuê.

    Hai ông bà Từ chỉ thuê một buồng xép.

    Hôm nay trong nhà làm một bàn đồ ăn, chú Từ còn cố ý đến quán rượu mua món ăn đặc sắc Lễ Hà “Bao cốc thiêu”.

    Điều kiện khá đơn sơ, nhưng hình thức khá long trọng, Trần Kinh bước vào nhà, nhìn thấy cảnh tượng này, hắn liền nói:
    - Chú Từ, tôi bảo hai người chỉ làm đơn giản thôi, hai người cố tình không nghe, muốn làm một bàn đầy đồ ăn như vậy, ba người chúng ta, sao có thể ăn hết?

    - Có thể ăn hết, có thể ăn hết!
    Thím Từ vui mừng phấn khởi đáp lại.

    Trần Kinh ra mặt lật đổ Trịnh Sảng, chuyện này truyền khắp Lễ Hà, lúc tối Trần Kinh về nhà, hai vợ chồng chú Từ ở cửa chính ký túc xá Phòng Lâm nghiệp đón hắn mời hắn ăn cơm.

    Hai ông bà rơi lệ đầy mặt, cảm động rơi nước mắt, làm Trần Kinh thật sự bó tay không có cách nào khác.

    Trịnh Sảng chính là tảng đá lớn trong lòng hai ông bà, có ác bá đấy ở đây, một nhà bọn họ sẽ sống không yên ổn.

    Không làm ăn nổi, con gái cũng không dám lộ diện, thậm chí có nhà không thể về. Lại nói tiếp, hôn nhân con gái bất hạnh, nói không chừng đều liên quan đến người kia.

    Là người nông dân truyền thống hiền lành, tư tưởng khởi xướng của hai ông bà Từ là giúp mọi người làm điều tốt, bị ức hiếp, ít khi nghĩ đến phản kháng, thường là chịu đựng.

    Chịu đựng như thế rất thống khổ, rất bất đắc dĩ, bọn họ cho đến bây giờ cũng không nghĩ tới, sẽ thoải mái thoát ra khỏi chuyện kia.

    Trần Kinh niêm phong quán cơm Hà Tây, đây cũng coi là cơ hội, cuối cùng đánh bại hoàn toàn Trịnh Sảng, Trịnh Sảng xảy ra chuyện, trong lòng hai ông bà Từ hoàn toàn được giải thoát. Chuyện Trịnh Sảng có ý nghĩa lớn như thế nào với Trần Kinh, với Lễ Hà, chuyện đó đối với cuộc sống bọn họ không hề liên quan.

    Đối với bọn họ mà nói, Trần Kinh đánh bại Trịnh Sảng, là cứu cả nhà bọn họ, bọn họ cảm động rơi nước mắt, xem Trần Kinh như đại ân nhân.

    Trần Kinh ở Lễ Hà vốn không quen thuộc, cho nên, hai ông bà Từ làm một bàn đồ ăn mời Trần Kinh, Trần Kinh không từ chối, từ chối hai ông bà Từ sẽ buồn lòng, thím Từ nước mắt lại chảy ào ào.

    Cho nên, đến lúc này, Trần Kinh là khách quen của nhà họ.

    Trần Kinh thích quan hệ cùng cả nhà chú Từ, bọn họ thuần phác, đơn giản, và cùng bọn họ quan hệ vĩnh viễn không cần sắp đặt phòng vệ.

    Rượu là “Bao cốc thiêu” Lễ Hà, Trần Kinh và chú Từ đối ẩm.

    Rượu qua ba lần, ngoài cửa có người gọi cửa, thím Từ ra mở cửa, nói:
    - Ai nha, em gái đến, còn có em rể! Đến... Đến, lại đây ngồi! Tôi...

    Bước vào cửa là hai ông bà khoảng năm mươi, người phụ nữ và thím Từ bộ dáng có chút tương tự, người đàn ông vóc dáng thấp, hơi gầy.

    Xem cách ăn mặc của hai người thể hiện, hẳn là cuộc sống rất khá.

    Người đàn ông hơi thành thục, y vào cửa, thấy một bàn đầy đồ ăn, liền nói:
    - Anh à, cuộc sống gia đình mình cũng khá ổn, một bàn đầy đồ ăn, khá thật, thật sự khó lường nha!

    Chú Từ liếc mắt nhìn hai người, hơi ôn hòa “Ừ!” một tiếng, cúi đầu tiếp tục uống rượu.

    Trần Kinh nhìn ra, chú Từ dường như không thích hai người này, nhưng từ tình hình này, hai nhà hẳn không nghi ngờ là thân thích.

    Thím Từ vẫn nhiệt tình hơn, lấy ghế dựa cho hai người, mời hai người ngồi xuống, nói:
    - Em gái, em rể, hai người ngồi trước đi, tính tình ông lão kia, hai người thông cảm, thông cảm một chút!



     
  4. ﻲA Bư✯

    ﻲA Bư✯ ››Thiếu nhiều thứ lắm™ Đại Boss

    Tham gia ngày:
    2/10/11
    Bài viết:
    6,332
    Được thích:
    12,513
    Quan Sách
    Tác giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa

    Chương 29 : Anh ta là Phó phòng?

    Nhóm dịch: Quan Sách
    Nguồn: Mê Truyện










    Em gái của thím Từ tên là Đàm Sơ Nga và em rể là Phạm Tư Danh, hai người đều là công nhân nhà máy điện Thành Đông.

    Doanh nghiệp nhà nước bây giờ ở Lễ Hà thay đổi chế độ xã hội chưa nhiều, doanh nghiệp nhà nước trong lòng nhiều người vẫn rất thiêng liêng, công nhân viên chức doanh nghiệp nhà nước, đó là “bát sắt” (công ăn việc làm ổn định) được mọi người hâm mộ.

    Chú Từ đối nhân xử thế ôn hòa, nhưng tính cách cũng rất cứng rắn, ông bưng một chén rượu uống cạn, chậc lưỡi nói:
    - Không có việc không leo lên điện tam bảo, người nhà nước tìm đến cửa nhà ta, dĩ nhiên là có việc, chú Phạm, có việc thì nói đi!

    Phạm Tư Danh hơi xấu hổ, y dùng tay vân vê cái cúc trên cổ áo sơ mi, ánh mắt liếc Trần Kinh một cái, lộ vẻ nghi hoặc, nói:
    - Anh thanh niên này rất lạ mặt, có phải là...

    Trần Kinh cười cười, đang muốn nói chuyện, chú Từ nói:
    - Có việc thì nói, đừng nói vớ vẩn! Thời gian của người nhà nước không phải là tiền sao? Lãng phí rất không tốt đâu!

    Trần Kinh thấy buồn cười, xem tình hình này, hắn cũng có thể tưởng tượng mối quan hệ giữa hai nhà.

    Điều kiện nhà Phạm Tư Danh khá hơn, ngày thường khẳng định chướng mắt nhà chú Từ. Bằng không chú Từ nhất định không khiêu khích châm chọc như thế.

    Hôm nay xem ra Phạm Tư Danh đến cửa là có việc nhờ người, bằng không y sẽ không nhẫn nhịn như thế.

    Phạm Tư Danh xoa tay, nói:
    - Anh , anh đừng chế nhạo em, Phạm Triết cũng là cháu trai anh? Bây giờ y tốt nghiệp, phân phối công tác còn chưa rõ, tôi và vợ không sốt ruột không được?

    Đàm Sơ Nga bên cạnh y gật đầu, phụ họa nói:
    - Đúng vậy, em và anh Phạm mấy ngày nay đã thử đủ cách nhưng chưa được, đều sốt ruột không chịu nổi.

    Hai vợ chồng bọn họ nói xong, chú Từ trầm mặc, không nói gì.

    Thím Từ bên cạnh nói:
    - Triết Triết là đứa nhỏ tôi trông từ bé, ai mà không hy vọng nó có bát cơm ngon, hai em hôm nay nếu đến đây, muốn mượn tiền thì cứ nói, tôi vào ông Từ có một ít.

    Đàm Sơ Nga dường như cảm động, cô kéo tay thím Từ nói:
    - Chị, chị là tri kỷ của em! Chúng tôi vừa rồi đi đến nhà mấy người anh em anh Phạm, vừa nghe muốn mượn tiền, họ đều vòng vo...

    Phạm Tư Danh thở dài một tiếng, nói:
    - Em bớt nói đi, muốn trách chỉ trách bây giờ có nhiều quan tham, không tiền căn bản không thể giải quyết chuyện này, quà tặng rồi còn không nhất định có được việc ấy chứ! Chị nói đây là tạo nghiệt gì...

    - Chú nói gì? Đừng nói lung tung!
    Sắc mặt chú Từ thay đổi, quát lớn.

    Phạm Tư Danh bị mắng không hiểu ra sao, nhướng mày, hỏi:
    - Ai, tôi nói anh, anh không đúng, sao hôm nay giác ngộ cao thế? Tôi nghe nói gần đây anh có quý nhân tương trợ, không phải gặp được quý nhân, tư tưởng giác ngộ cao lên chứ!

    - Chuyện chú đưa tiền vô dụng thôi!
    Chú Từ rõ ràng nói.

    Phạm Tư Danh sửng sốt, vui vẻ nói;
    - Ồ, tôi hiểu được! Nói đến đây, anh vẫn không muốn cho vay tiền, anh không cần vòng vo lâu như vậy...
    Y quay lại nhìn bà xã:
    - Em vừa rồi nói gì? Nói anh em tôi không trượng nghĩa, em xem xem, anh chị em em đều trượng nghĩa?

    - Em rể, chú đừng nói như thế! Tôi buôn bán nhỏ, có thể tích lũy được bao nhiêu? Ông Từ...
    Thím Từ huých vai ông lão nhà mình.

    Chú Từ hừ một tiếng, nói:
    - Tôi nói, chuyện chú đưa tiền tôi mặc kệ!

    Phạm Tư Danh nổi giận, nói:
    - Từ Thọ Tham, anh trù tôi không làm được chuyện sao? Sao không dùng được? Không có tiền cho mượn thì thôi, tôi không thiếu, sao lại nói thế?

    - Lão bà chúng ta đi, tôi không tin không vay được tiền, phải mang cật heo!

    Phạm Tư Danh nổi giận đùng đùng, lúc cuối còn trừng mắt nhìn chú Từ:
    - Cả đời anh, chỉ bán đồ nướng, chỉ bằng cái miệng thối của anh, anh có thể làm được chuyện gì?

    - Chú chờ một chút!
    Chú Từ ngăn y lại, Phạm Tư Danh quay lại nói:
    - Sao vậy? Không cho mượn tiền còn không cho đi, anh muốn nói gì, nói đi!

    Chú Từ nhìn chằm chằm Phạm Tư Danh, nói:
    - Cháu Triết là học gì? Học ươm cây sao?

    Phạm Tư Danh hơi sửng sốt, gật đầu nói:
    - Đúng vậy, là sao?

    - Chú muốn Triết Triết vào Phòng Lâm nghiệp phải không?
    Chú Từ tà nghễ nhìn Phạm Tư Danh.

    - Đúng vậy. Cháu Triết thi đại học điểm kém, muốn vào trong danh sách cán bộ được Huyện ủy bồi dưỡng, hiện tại đơn vị nhà nước đều phải thay đổi chế độ xã hội, đơn vị của cháu Triết sao lại không có? Nếu cháu Triết vào được số cán bộ được Huyện ủy bồi dưỡng, nếu tính đường ra, cũng chỉ có thể đến Phòng Nông nghiệp hoặc Phòng Lâm nghiệp.
    Phạm Tư Danh nói đến đây lại cảm thán.

    Bà xã y Đàm Sơ Nga xen mồm nói:
    - Cháu Triết làm công tác ở trị trấn em không dám mơ, có thể ở dưới xã công ăn việc làm ổn định, đã là vạn phúc! Hiện tại đơn vị khó bước vào, em lại không quan hệ, không gia cảnh, sao mà có cách!

    - Phạm Tư Danh!
    Chú Từ đột nhiên nói, ông hô thẳng tên khiến Phạm Tư Danh hoài nghi, y nhìn trái phải, thật sự không thấy cái gì khác thường, y không nhịn nổi nói:
    - Từ Thọ Than, anh có tật phải không! Ban ngày ban mặt, hù chết người khác.

    Chú Từ chỉ Trần Kinh, nói:
    - Cậu ấy là Phó phòng Trần Phòng Lâm nghiệp, chú không phải vừa muốn đưa tiền sao? Bây giờ chú đưa cậu ấy, xem cậu ấy muốn hay không?

    Vợ chồng Phạm Tư Danh vừa nghe xong, đồng thời ngây như phỗng, kinh ngạc không nói ra lời.

    Trần Kinh cười cười, nói:
    - Tôi là Trần Kinh, chuyện hai người vừa nói tôi biết, một số người được Huyện ủy đào tạo sắp xếp, tạm chia thành ba phần, một phần ba tự chọn công tác, Phòng Nông nghiệp sắp xếp một phần ba, còn lại Phòng Lâm nghiệp chúng ta sắp xếp một phần ba, là như vậy?

    - Đúng, đúng,đúng!
    Phạm Tư Danh liên tiếp nói đúng, đầu giống như gà mổ thóc, mặt đỏ bừng bừng, tay không biết sao không hạ xuống được.

    - Trần... Phó phòng Trần..., chúng ta... thật có mắt...có mắt như mù!
    Phạm Tư Danh lắp bắp, cuối cùng cũng nói trọn được một câu.

    Đôi mắt y không kìm được nhìn Trần Kinh, trong lòng bồn chồn, không nhịn được nghĩ, người thanh niên trẻ tuổi trước mặt tương đương tuổi con mình, sao đã là Phó phòng rồi?

    Phạm Tư Danh trong thời điểm đặc biệt xuất thân công nhân, không có văn hóa, có đứa con học đại học là niềm kiêu hãnh lớn nhất của y.

    Bây giờ niềm kiêu hãnh lớn nhất ấy, so với người ta tuổi trẻ, lại kém quá xa, nhất thời cảm giác trong lòng y rất phức tạp.

    Mà bà xã của y Đàm Sơ Nga thì căng thẳng hơn y, đỏ mặt đứng sau y, thân thể hơi run run. Hơn nữa cô nghĩ đến chồng mình vừa mắng quan lại ra sao, những lời này để Phó phòng người ta nghe được, hắn sao có thể không truy cứu?

    Một khi truy cứu, chuyện con mình không phải bị ngâm trong nước sao?

    Một lần nữa sau khi ngồi xuống, Phạm Tư Danh an vị bên cạnh Trần Kinh. Mắt y nhìn Trần Kinh và chú Từ đẩy chén đổi chén, uống rất phấn khởi, tán gẫu sôi nổi, y không kìm nổi dụi mắt.

    Chính anh em đồng hao của y, y hiểu rất rõ tuy nhiên, đó là người không biết được mấy chữ, trước chuyên là anh thợ xây, bây giờ mở quán đồ nướng. Sao ông ta lại có thể kết bạn cùng vị Phó phòng trẻ tuổi này?

    Hơn nữa, thấy dáng điệu bọn họ, quan hệ không phải bình thường...

    Trong đầu Phạm Tư Danh bỗng hiện lên một ý nghĩ, y đột nhiên nghĩ tới ông Từ mở quán đồ nướng không phải ở bên ngoài ký túc xá Phòng Lâm nghiệp sao? Có phải vì người thanh niên trẻ tuổi này thường xuyên vào quán đồ nướng, nên quen nhau?

    Tính cách ông Từ hào sảng hào phóng, không phải là người mưu mô, điều đó Phạm Tư Danh biết, nói không chừng vì nguyên nhân này, lãnh đạo người ta tán thưởng ông.

    Nghĩ điều này, Phạm Tư Danh không khỏi cảm thán ông Từ là chó ngáp phải ruồi, mà nói từ phương diện khác, trong lòng y ngứa ngáy như có mèo cào, chỉ hy vọng người anh em đồng hao này có thể giúp mình nói hộ con mình vài câu.

    Vì chuyện công việc của con, Phạm Tư Danh gần đây không thiết gì đến chuyện cơm nước.

    Thật vất vả liều mạng nuôi con đến khi tốt nghiệp đại học, kết quả ở nhà chờ xếp việc, thật sự chê cười. Ở Lễ Hà, sinh viên không có việc là tin tức lớn, tuyệt đối là chuyện đáng sỉ nhục.

    Lần trước con về quê, ở quê có người phàn nàn, đứa con Vương Công cạnh nhà cùng tuổi con Phạm Tư Danh, người ta mới học qua trung học, sau làm chủ thầu phát tài,cưới vợ làm nhà nước. Hiện tại người ta quay lại nhìn Phạm Triết, nói là sinh viên, không có tin tức có việc, chưa có người yêu, người ta thấy chướng mắt.

    - Chú Phạm, chú cũng uống vài chén đi, chuyện đứa con chú không vội, tôi trở về giúp chú xem sao! Phòng Lâm nghiệp chúng ta bây giờ cũng cần nhân viên kỹ thuật, biên chế hành chính không được, vào được Phòng, cũng là chuyện tốt. Chỉ cần tâm tính y tốt, tương lai vẫn có tiền đồ.
    Trần Kinh chủ động nói chuyện cùng Phạm Tư Danh.

    Phạm Tư Danh thụ sủng nhược kinh, đứng lên cảm ơn lại cảm thấy không ổn, nhất thời chân tay không phối hợp với đầu óc.

    Trần Kinh cười cười, không hề làm khó y.

    Hắn bỗng nhiên nghĩ tới chuyện trong sách, trong sách nói, cách tu dưỡng nhân phẩm và địa vị, tri thức, của cải mấy thứ này kỳ thật quan hệ không lớn, Trần Kinh thường xuyên thấy điều này.

    Giống như chú Từ, tuy chỉ là một người bán đồ nướng, không văn hóa, không địa vị.

    Nhưng một người thuần phác và đơn thuần như vậy làm người ta kính nể. Thế giới của ông rất đơn giản, chỉ cảm thấy Trần Kinh tốt, Trần Kinh đối với ông có ơn, hai vợ chồng ông bà đưa Trần Kinh thành người thân thậm chí là ân nhân.

    Trong quá trình này, không tồn tại cố ý nịnh bợ, cũng không làm ra vẻ hư tình giả ý, tất cả đều chân thật, thật thà như vậy, làm cho người ta từ trong tâm cảm thấy thoải mái, cảm thấy giống như ở trong nhà không có khoảng cách!

    Trần Kinh cho tới bây giờ ở Lễ Hà trải qua bao uất ức, hiện tại rốt cuộc tiến lên.

    Tiến lên như vậy, tạo cho hắn thay đổi lớn, hắn từ một người không có việc gì, hiện tại quan hệ xã giao không ngừng. Mỗi ngày nghênh đón tiếp khách, số người mỗi ngày giao tiếp, hàn huyên cũng ngày càng nhiều, hắn có thể thấy rõ, mình đang bước chân vào thế giới hào hoa.


    Nhưng trong lòng hắn vẫn rất tỉnh táo và bình tĩnh, hắn có thể phân biệt thật giả trắng đen, giống như bây giờ, cùng chú Từ nâng chén đối ẩm, trong lòng thật sự yên lặng và ấm áp, đây là sự thật. Bên ngoài hào hoa bị ngăn cách bằng cánh cửa sổ, khi rượu chảy xuống cổ họng, Trần Kinh hiểu rõ mình vẫn là Trần Kinh kia...



     
    MauAn, nhuduydoan, zeussekki and 5 others like this.
  5. ﻲA Bư✯

    ﻲA Bư✯ ››Thiếu nhiều thứ lắm™ Đại Boss

    Tham gia ngày:
    2/10/11
    Bài viết:
    6,332
    Được thích:
    12,513
    Quan Sách
    Tác giả: Tịch Mịch Độc Nam Hoa

    Chương 30: Đại mỹ nữ

    Nhóm dịch: Quan Sách
    Nguồn: Mê Truyện










    Trần Kinh cuối cùng chuyển nhà ra khỏi ký túc xá Phòng Lâm nghiệp.

    Nguyên nhân chuyển nhà chủ yếu là vì ngày càng nhiều mối quan hệ xã giao, thường xuyên có người tới cửa thăm hỏi, có đôi khi đi xã giao về khuya, uống nhiều cũng có ảnh hưởng không tốt.

    Mặt khác, người trong ký túc xá đều là người trong Phòng, trước kia Trần Kinh ở Phòng Lâm nghiệp không có gì, bây giờ hắn trong Phòng có uy quyền, cùng cấp dưới ở một nơi, thường xuyên sáng tối chạm mặt, cũng có hơi mất tự nhiên.

    Ngôi nhà mới của Trần Kinh ở cạnh quán trà mà hắn yêu thích, nơi đó dù hơi xa, nhưng có nhà mái ngói, tiền thuê không cao, hoàn cảnh rất đẹp và yên tĩnh, Trần Kinh lựa chọn nơi có sân riêng, thuê toàn bộ, sống rất thoải mái.

    Từ chỗ hắn ở đi ra xa khoảng 100m chính là đường phố, vùng này thuộc khu nội thành mới, không nhiều người ở. Đáng nhắc tới chính là, trụ sở Phòng nhân sự huyện làm việc tại đây.

    Lúc giữa trưa, Trần Kinh về nhà, vừa mới đi đến cửa Phòng nhân sự, đã bị một thông báo hấp dẫn.

    “Thông báo tổng hợp cuộc thi cán bộ do Huyện ủy bồi dưỡng, định hướng phân phối công tác sau tốt nghiệp”

    Thông báo giấy trắng mực đen là do Phòng nhân sự in và phát hành, nội dung chủ yếu của Thông báo là nhằm vào những cán bộ vài năm trước những đơn vị quốc doanh bồi dưỡng, một số điều khoản phân phối công tác của họ sau khi tốt nghiệp.

    Tốt nghiệp đại học xong cũng không được tự chủ chọn công việc ở Lễ Hà, hàng năm các đơn vị bồi dưỡng cán bộ và định hướng không ít.

    Nhưng vài năm gần đây, doanh nghiệp nhà nước bắt đầu cải cách, có mấy doanh nghiệp nhà nước đã không còn tồn tại, hoặc phải thay đổi chế độ xã hội. Dưới tình hình như vậy, sẽ thấy quẫn cảnh cán bộ tốt nghiệp chờ sắp xếp việc làm.

    Tình huống như vậy trong dân chúng Lễ Hà phản ứng mạnh mẽ, Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện cũng coi trọng cao độ đối với nhu cầu nghề nghiệp của khóa tốt nghiệp này.

    Mà trong đó, Phòng nhân sự tổ chức một cuộc thi cho sinh viên tốt nghiệp để phân phối cán bộ.



    Trần Kinh chú ý chuyện này, bởi vì hắn vẫn nghĩ tới lần trước ở nhà chú Từ, hắn đáp ứng em gái và em rể thím vấn đề đưa con bọn họ vào Phòng.

    Hiện tại theo quy định thống nhất ở huyện, tất cả những vị trí quan trọng trong đơn vị, phàm là biên chế hành chính, nhất định phải trúng tuyển xuất sắc cuộc thi tuyển chọn của Phòng nhân sự, Huyện ủy thông báo những nhân tài trúng tuyển đến cơ sở phòng ngừa sự gian lận đen tối. Tuy rằng việc này thực hiện chỉ trị được phần ngọn, không trị được tận gốc, nhưng thái độ của Huyện ủy, xuống cơ sở cũng được hưởng ứng một chút.

    Cuộc thi này vài năm nay Phòng nhân sự tổ chức càng ngày càng nóng, số người trẻ tuổi trong toàn huyện tham gia tăng vọt, đây là tổng hợp thành tích cuộc thi.

    - Ai, giúp tôi một chút!
    Một giọng nữ thanh lịch bên cạnh Trần Kinh nói.

    Trần Kinh quay lại nhìn cô gái mang kính đen trước mặt, vóc dáng nhỏ nhắn, mặt trái xoan, da trắng nõn, nhất là trăng trắng đều, làm cho người ta cảm giác rất sạch sẽ.

    Cô gái cầm trên tay một túi nhựa, tay kia cầm lọ nước và một cái bánh mì, cô đưa túi nhựa cho Trần Kinh, định mở lọ nước.

    Trần Kinh cười cươi, tiếp nhận túi nhựa, cô gái mở lọ nước, càu nhà càu nhàu, không hề có phong độ thục nữ.

    Uống mấy ngụm nước, cô lại gặm bánh mỳ, vừa ăn vừa nói:
    - Thế nào? Thành tích cuộc thi hôm nay tốt không? A, mười một giờ ba mươi là thi xong rồi, sao anh còn chưa về?

    Trong lòng Trần Kinh cười thầm, hắn hiểu được, đối phương nghĩ hắn là thí sinh, hắn cũng lười giải thích, liền nói:
    - Cô cũng không về sao?

    Cô gái cười cười, đôi mắt rất sáng, lúc này mới vài miếng, cô đã gặm gần hết chiếc bánh mỳ. Cô uống một ngụm nước, đem miếng bánh cuối cùng gặm nốt, tiến lại gần, hạ giọng nói:
    - Anh trong số bọn họ những người đang chờ sao?
    Cô hướng bên trong Phòng nhân sự bĩu môi, dáng vẻ có chút thần bí.

    Trần Kinh lắc đầu, giả bộ giật mình nói:
    - Bọn họ? Người chờ cái gì?

    - Ồ!
    Cô gái vừa thấy phản ứng của Trần Kinh, giống như thở phào nhẹ nhõm, khôi phục vẻ bình thường.

    Khóe miệng Trần Kinh cong lên, nói:
    - Thật là, đến thi cô còn đưa bạn trai theo? Không có y hộ tống, cô sẽ không thi tốt sao?

    - Không phải thế! Ai đưa bạn trai, anh nghĩ đi đâu đấy?
    Cô gái nói.

    Trần Kinh cười ha hả:
    - Không phải bạn trai còn ai để cô đợi? Hay là cô và Trưởng phòng nhân sự, chờ y tan tầm, lại chào hỏi làm quen?


    - Anh thật hay đùa!
    Cô gái cười hì hì nói, lộ ra hàm răng trắng, cô hơi do dự, lại gần nói:
    - Anh có biết không, kỳ thật cuộc thi này Phòng nhân sự tổ chức cũng vô dụng, kỳ thật các đơn vị cơ bản đã điều động nhân sự nội bộ.

    - Có việc này sao? Sao tôi không biết?
    Trần Kinh nhíu mày nói.

    Cô gái thấy Trần Kinh không tin, bĩu môi nói:
    - Tôi còn lừa anh làm gì? Nói thật với anh, sinh viên được Huyện ủy bồi dưỡng chúng tôi muốn vào biên chế hành chính, hoặc là có quan hệ, hoặc là có tiền, nếu không khẳng định không có hy vọng!

    - Không phải chia thành ba phần sao? Sao lại không có hy vọng?
    Trần Kinh nghi hoặc nói.

    - Ồ, tôi hiểu được, anh có phải học nông nghiệp hay không?
    Cô nhìn Trần Kinh mắt sáng lên:
    - Tôi nói cho anh biết, người giỏi trong Huyện ủy bồi dưỡng không lo đơn vị, đơn vị giống như nông nghiệp, lâm nghiệp đều có thể tìm được vị trí.

    Cô chậc lưỡi nói:
    - Tuy nhiên, muốn tìm được đơn vị tốt, còn phải dựa vào quan hệ! Tỷ như bây giờ vào được Phòng Lâm nghiệp rất khó, không có vấn đề gì căn bản là không vào được!

    Trần Kinh có vẻ thích thú cười, nói:
    - Phòng lâm nghiệp là đơn vị tốt? Chưa nghe thấy!

    - Anh không biết?
    Cô gái nhướng mi nói:
    - Nhìn dáng vẻ của anh, thật sự là một con mọt sách. Tôi nói cho anh biết, Phòng Lâm nghiệp gia tăng biên chế, nghe nói vài năm sau, huyện chúng ta lấy lâm nghiệp làm trọng điểm, quốc gia đẩy mạnh làm sinh thái lâm nghiệp. Còn có...

    Trên mặt cô gái ửng đỏ, nói:
    - Anh không biết, Phòng Lâm nghiệp có một Phó phòng trẻ tuổi, nghe nói mới hơn 20 tuổi, hiện tại ở Lễ Hà rất nổi danh! Chúng ta tốt nghiệp đại học đều đã hơn 20, nhưng ngẩng đầu lên người ta hơn 20 đã là Phó phòng, thật sự là khác xa!

    Trần Kinh sửng sốt, cười ha hả đứng lên, cô gái giận dữ nói:
    - Anh cười cái gì? Tôi nói chuyện nghiêm túc với anh, hôm nay lúc chúng tôi phỏng vấn, có vài người biểu hiện quyết tâm, bọn họ nói muốn cố gắng công tác,

    Trần Kinh thu lại vẻ tươi cười, còn nghiêm túc gật đầu.

    Ước mơ của người trẻ tuổi là quý giá nhất, nghĩ mình mới tham gia công tác vài năm trước, thời điểm ấy không phải trong đầu đầy ước mơ sao? Chỉ có điều Trần Kinh không nghĩ tới, bản thân một ngày sẽ trở thành mục tiêu phấn đấu của những người trẻ tuổi.

    Cô gái dường như có hơi tiếc nuối, nói:
    - Đáng tiếc, tôi khẳng định không vào được Phòng Lâm nghiệp. Nhà tôi sắp xếp tôi ở ban Tổ chức cán bộ, tôi cũng không muốn đâu!

    - Ban Tổ chức cán bộ là đơn vị tốt, dễ đề bạt, không biết bao nhiêu người tha thiết mơ ước!
    Trần Kinh nói.

    - Tôi biết, chỉ có điều...
    Cô gái nói một nửa, ánh mắt cô nhìn ra sau lưng Trần Kinh, ngượng ngùng sờ đầu, nói:
    - Ngượng ngùng, chị! Em vừa rồi không thấy chị.

    Trần Kinh quay lại, một chiếc xe con màu trắng không tiếng động dừng phía sau cách hắn hai mét.

    Hắn nhìn thấy Kim Lộ, bà chủ của nhà hàng Kim Ngọc. Cô đeo kính râm, trên người mặc áo phông, phía dưới mặc quần bò mài, dáng người cao gầy nổi bật được làn da trắng nõn phụ trợ, dưới ánh mặt trời hồng thuận, đôi mắt sáng hữu thần, trong ánh mắt lưu chuyển, là phong tình vạn chủng.

    Cô gái tiến đến bên cạnh xe Kim Lộ, nói:
    - Thế nào? Chị, tất cả thuận lợi?

    Kim Lộ “Ừ!” một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn về Trần Kinh, Trần Kinh nâng tay, nói:
    - Xin chào!

    - Anh rất tốt! Đại lãnh đạo, anh chiếu cố em tôi lâu như vậy, tôi mời anh uống một chén?
    Kim Lộ chỉ quán trà cách đó không xa, quán trà mà Trần Kinh thường đến.

    - Thôi đi, không quấy rầy Kim tổng! Hôm nào chúng ta lại uống trà.
    Trần Kinh cự tuyệt một lời mời mê người.

    Kim Lộ để lại cho Trần Kinh ấn tượng không tệ, người phụ nữ này rất thông minh, Trần Kinh niêm phong quán cơm Hà Tây, người phụ nữ này liền ở bốn phía nhà hàng Kim Ngọc thể hiện, bày ra tư thế kiên quyết ủng hộ Phòng Lâm nghiệp, còn tự mình niêm phong nhà hàng món ăn thôn quê của mình.

    Lại nói tiếp, Kim Lộ làm thế giống như giúp Phòng Lâm nghiệp hành động, nhưng về phương diện khác mà nói, cho thấy sự khôn khéo của cô.

    Cô thừa dịp tất cả mọi người chú ý chuyện này quảng cáo về nhà hàng Kim Ngọc, hơn nữa tranh luận về việc Trần Kinh niêm phong quán cơm Hà Tây vốn lớn, bây giờ Kim Lộ làm như vậy, Trần Kinh muốn tìm cô gây phiền toái là không thể.

    - Hai người...
    Cô gái hơi giật mình nhìn Trần Kinh:
    - Anh cùng chị tôi biết nhau?

    - Tôi chỉ biết Kim tổng của nhà hàng Kim Ngọc, không biết lại là chị cô!
    Trần Kinh cười nói.

    Cô gái có chút hồ nghi đánh giá Trần Kinh, lại quay đầu nhìn Kim Lộ:
    - Chị, anh ta là ai vậy? Cái gì lãnh đạo?


    Kim Lộ cười khẽ, lộ ra hàm răng trắng:
    - Em không phải mỗi ngày đều nhắc tới Phó phòng Trần Phòng Lâm nghiệp sao? Anh ấy chính là Phó phòng Trần...

    - Anh... anh... anh...anh ta?
    Ánh mắt cô gái trừng lớn, tròng mắt như nhanh rớt ra ngoài, khó có thể tin nhìn Trần Kinh, bộ dáng kia làm người ta có hơi sợ hãi.

    Trần Kinh buông tay nói:
    - Cô cũng không hỏi tôi, tôi ở gần đây, đi ngang qua đây...

    - Anh... anh... anh...
    Cô gái rất thuần khiết, nói quanh co một lúc, cô bỗng nhiên ngừng lại, sau đó nói:
    - Đi, đi quán trà ngồi! Chị của tôi cũng không hay mời khách, anh không đồng ý cũng phải đồng ý, ai bảo vừa rồi anh cố ý gạt người!

    Cô gái thay Kim Lộ mở cửa xe, Kim Lộ tóc dài, cô nâng hai tay lên, tao nhã vuốt tóc, bộ ngực hở ra, khe rãnh ẩn hiện.

    Trần Kinh tuy chỉ lơ đãng liếc mắt một cái, nhưng đầu váng mắt hoa, cổ họng khô khốc. Hắn không thể không thừa nhận, Kim Lộ thật sự là một người phụ nữ xinh đẹp...



     
    MauAn, binhdn, Yanmin and 5 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)