FULL  Đô Thị  Q.Trường Quan Sách - Tịch Mịch Độc Nam Hoa

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Chương 1312: Tô Hoa Bình thấp thỏm.



    Nguồn:Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us



    Chương 1312: Tô Hoa Bình thấp thỏm.

    Áo sơ mi trắng tinh được là phẳng phiu, không có tí nếp nhăn nào.

    Tô Hoa Bình soi gương lại một lần, Chu Đình trước sau chỉnh lại cho ông ta, tóc được chải chuốt cẩn thận.

    - Lão Tô, có nhất thiết phải khẩn trương vậy không? Chẳng phải chỉ là gặp một người sao? ở Sở Giang, làm gi fcó ai chưa từng gặp?
    Chu Đình sẵng giọng phía sau.

    Tô Hoa Bình khẽ thở dài, xoay đầu nhìn từ trên xuống dưới người phụ nữ của mình.

    Chu Đình không còn trẻ, nhưng dáng người vẫn xinh đẹp, da vẫn trắng nõn, không thấy tí nếp nhăn.

    Người phụ nữ thành thục, sức hấp dẫn và sự khêu gợi toát ra giống như một lưỡi dao, khiến đàn ông bình thường khó có thể chống đỡ.

    - Tiểu Đình, thay quần áo đi, cho có vẻ đoan trang một chút, lát nữa không cần nói nhiều quá, một chút thôi là được.
    Tô Hoa Bình nói.

    Lúc này sự thấp thỏm trong nội tâm ông ta, không thể dùng ngôn ngữ biểu đạt.

    Hôm nay ông ta muốn gặp Trần Kinh, để có được cơ hội này, ông ta mất sức chín trâu ba hai hổ.

    Cuối cùng Từ Binh gật đầu, ông ta mới có vinh hạnh này.

    Lại nói tới chuyện này thật hổ thẹn, cũng rất chật vật.

    Đối với Trần Kinh, trước tiên ông ta coi thường, sau đó lại không coi trong mắt, rồi sau cùng, ông ta bắt đầu có chút đề cao, hơn nữa còn kiên nhẫn đối phó.

    Tận cho tới hiện tại, ông ta không thể không thay đổi sách lược, cho dù là mặt nóng đi dán mông lạnh người khác, vì tiền đồ và tương lai chính trị của mình, vậy phải dán.

    Tô Hoa Bình lý lịch kinh nghiệm phong phú nhiều hơn Trần Kinh nhiều.

    Nhưng vì Trần Kinh, Tô Hoa Bình bị cách chức chủ tịch thành phố Đức Cao.

    Sau đó lại là vì Trần Kinh, việc bổ nhiệm cục trưởng nguồn năng lượng mắc cạn ở Hội đồng nhân dân.

    Vẫn là vì Trần Kinh, ông ta bị treo lên cao. Hơn nữa, Trần Kinh còn âm thầm điều tra việc Tô Hoa Bình hối lộ Lã Quân Niên. Mấy lượt đấu, Tô Hoa Bình từ một chủ tịch thành phố uy phong lẫm liệt tới cửa chính buồng giam của ủy ban Kỷ luật chỉ cách một bức tường.

    Nói Tô Hoa Bình gần đây chẳng còn chút dũng cảm nào cũng không quá.

    Buổi tối căn bản ông ta không thể ngủ, phải uống liều cao thuốc ngủ mới nghỉ ngơi được một lát.

    Ông ta nghĩ rất nhiều cách ứng phó cục diện trước mắt. nhưng cuối cùng không ngờ vẫn bó tay.

    Ông ta tìm Lục Ký Ngôn, nhưng Lục Ký Ngôn nói Sở Giang căn bản chưa sống yên, vì việc của Lã Quân Niên, ông ta thiếu chút nữa không thoát liên lụy, về việc này, ông ta có thể làm được gì?

    Lục Ký Ngôn là ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, phó chủ tịch thường trực, xếp thứ tư trong ủy viên thường vụ tỉnh ủy.

    Nhưng ủy viên xếp thứ tư này, lại căn bản không có tác dụng bằng Trưởng ban thư ký xếp sau là Trần Kinh.

    Lần này Trần Kinh đi cùng bí thư Ngũ Đại Minh tới Đức Cao, trở về tỉnh thành tin bay đầy trời, một trận nguy cơ thổi quét toàn bộ Đức Cao.

    Tô Hoa Bình mơ hồ nhận thấy, Ân Lâm chắc sẽ không ổn, Tô Hoa Bình từng công tác ở Đức Cao, ông ta rất rõ điệu bộ của Ân Lâm ở Đức Cao.

    Con trai, vợ, em vợ Ân Lâm, ai cũng mở công ty, mấy công trình lớn của thành phố, người bên cạnh ông ta vốn không có cái nào không dính đến.

    Ông ta làm như vậy, cán bộ bên dưới cũng làm thế, đối với việc việc quan viên giơ tay kiếm tiền, dường như căn bản đều mở một mắt nhắm một mắt.

    Ân Lâm nhấn mạnh đoàn kết, cả bộ máy bị ông ta che chắn không gặp phải sóng gió. Phàm không phải người trong vòng tròn của ông ta, từng người bị ông ta loại ra ngoài trung tâm.

    Sự đoàn kết của Đức Cao không có vấn đề, phương hướng không có vấn đề, nhưng không khí cán bộ từ trên xuống dưới lại năm này kém hơn năm trước.

    Khi đó Tô Hoa Bình đã cảm thấy cứ làm như vậy vấn đề có thể sẽ có ngày tập trung bùng nổ.

    Nhưng Ân Lâm lại khuyên ngược lại ông ta, nói từ xưa đến nay, các triều đại đổi thay, nếu muốn ngựa chạy, lại muốn chuyện ngựa không ăn cỏ, căn bản cũng không tồn tại.

    Cán bộ làm quan không phải xuất gia làm hòa thượng, chỉ cần năng lực không tệ, có thể làm việc, có thể tạo ra chiến tích, một vấn đề tiểu tiết, sao có thể nói chuyện nào cũng tích cực.

    Tô Bình Hoa khi đó vừa nghe cũng hiểu được đạo lý.

    Hơn nữa, ai cũng không thể làm cả đời ở Đức Cao, đúng không?

    Đức Cao hiện tại là thành phố cọc tiêu mà tỉnh chỉ định, chỉ cần ở nhiệm kỳ của mình tạo ra thành tích, làm ra kinh tế, vấn đề nhỏ này còn sẽ không bị che dấu?

    Đang đắm chìm trong những suy nghĩ này, Tô Bình Hoa cũng học được cách mở một mắt nhắm một mắt. Dù sao ông ta không phải nhân vật số một, là chủ tịch thành phố, việc ông ta phải nhắm vào là xây dựng kinh tế, làm tốt công tác mình được giao, phối hợp với công tác của Ân Lâm.

    Hai người đoàn kết, đây chẳng phải là đại cục sao?

    Đáng tiếc, hiện tại xem ra, ông ta quá sai rồi.

    Mâu thuẫn của Đức Cao bùng nổ sớm hơn tưởng tượng nhiều. mà lần bùng nổ này, vai trò nhân vật bên trong của Trần Kinh là rõ ràng.

    Trần Kinh trước tiên hủy bỏ chỗ dựa lớn nhất của Triệu Dịch ở Tỉnh ủy.

    Nghe nói khi đó Trần Kinh muốn nắm cả Triệu Dịch, cuối cùng không ngờ bí thư Ngũ nói đỡ mình, Triệu Dịch mới có thể may mắn thoát được.

    Trải qua chuyện này, Triệu Dịch hoàn toàn bị dọa bể mật, Tô Hoa Bình vùi ở tỉnh thành, hoảng sợ vô cùng. Mấy lần gọi điện cho Triệu Dịch, muốn tìm ông ta thám thính một chút tin tức, nhưng đối phương đều tìm mọi cách từ chối, căn bản không tiếp nhận Tô Bình Hoa.

    Mà khoảng cách giữa Triệu Dịch và Ân Lâm trong nháy mắt liền bị kéo xa.

    Tô Bình Hoa nghe đồng nghiệp ở Đức Cao nói, Thành ủy Đức Cao tặng quà lãnh đạo tỉnh, hàng năm đều là một phần cố định.

    Nhưng lần này Triệu Dịch không ngờ toàn bộ quà đều bị trả về nguyên vẹn, khiến mấy phó trưởng ban thư ký của Đức Cao rất xấu hổ, còn tưởng công tác của mình có khe hở, khiến chủ nhiệm Triệu tức giận.

    Mất Triệu Dịch, Ân Lâm liền thành người mù.

    Quyết sách của lãnh đạo Tỉnh ủy, hướng đi của lãnh đạo Tỉnh ủy ông ta hoàn không biết.

    Phỏng chừng Ân Lâm cũng ý thức được sự bất ổn, đặc biệt mở một cuộc họp chuyên đề cải thiện tác phong cán bộ, đẩy mạnh xây dựng trong sạch hóa bộ máy chính trị.

    Truyền thông Đức Cao bốn phía tuyên truyền phong trào trong sạch hóa bộ máy cán bộ.

    Đám người bên cạnh Ân Lâm cũng bắt đầu kiềm chế, công ty con trai Ân Lâm, Tiểu Thiên chuyển tới Sở Thành.

    Một loạt hành động của Ân Lâm nhưng vẫn không xoay chuyển được cục diện, động tác của Trần Kinh nhanh hơn.

    Lần này Ngũ Đại Minh đi thị sát Đức Cao, dẫn theo Trần Kinh, gần như là cho Ân Lâm một đòn trí mạng.

    Ân Lâm xong đời chỉ còn là vấn đề thời gian.

    Tô Hoa Bình trong lòng hốt hoảng như nào có thể tưởng tượng.

    Quán cá Tam Giang.

    Tấm biển đồ ăn cá kho tàu hương vị cực ngon.

    Lúc Trần Kinh đến, Từ Binh ra đón, Tô Hoa Bình cố gắng tỏ ra tự nhiên hơn, nhưng trong lòng vẫn khẩn trương khó hiểu.

    Trần Kinh bắt tay Từ Binh, Từ Binh nói:
    - Trưởng ban thư ký, trong lúc cấp bách quấy rầy ngài, lần này thu hút đầu tư có được thành tích không nhỏ, tôi vẫn chưa đặc biệt cảm ơn ngài.

    Trần Kinh thản nhiên cười cười nói:
    - Công tác là các anh làm, cảm ơn tôi làm gì? Nhưng thật ra anh nói tôi vội, đúng là vội thật. tuy nhiên thời gian để ăn bữa cơm thì vẫn có.

    Hai người bắt đầu câu chuyện, Tô Hoa Bình đi tới khách khí nói:
    - Trưởng ban thư ký…

    Trần Kinh khẽ vuốt cằm, bắt tay anh ta nói:
    - Lão Tô công tác ở trường Đảng, anh cũng không nên thấy oan ức. Nắm chắc giáo dục trường Đảng, giai đoạn tiếp theo sẽ là trọng điểm công tác của Tỉnh ủy, tới lúc cần sự giúp đỡ của các anh.

    Tô Hoa Bình liên tục gật đầu, nhưng trong lòng có chút ngậm ngùi.

    Hiện tại ông ta tạm thời đảm nhiệm chức phó hiệu trưởng trường Đảng, không có thực quyền. ngày ngày đi làm đúng giờ, ngày tháng trôi qua nhàn nhã, tự tại, giống như dưỡng lão.

    Hai người nghênh đón Trần Kinh vào phòng.

    Bà chủ Chu xinh đẹp đích thân tới rót rượu cho khách.

    Cô từng gặp Trần Kinh vài lần. tuy nhiên đã nhiều năm rồi.

    Hiện tại gặp lại Trần Kinh, dường như vẫn trẻ như vậy. nhưng khi cô nhìn thấy đường đường bí thư Thành ủy Kinh Giang và chủ tịch Đức Cao Tô Hoa bình, người trái người phải, Trần Kinh ở giữa, cười rất khiêm tốn, thậm chí còn có chút cảm giác nịnh nọt

    Trong lòng cô cảm thán, mơ hồ lại thấy không thể tin nổi.

    Cô nghĩ mãi mà không rõ, Trần Kinh còn trẻ như vậy, sao có thể có quyền bính hiển hách thế.

    Vì bữa tiệc hôm nay, từ tối qua Tô Hoa Bình đã đứng ngồi không yên, sốt ruột cả đêm khó ngủ.

    Chu Đình bận xong, trên mặt tươi cười nói:
    - Mấy vị lãnh đạo, các anh từ từ dùng…

    Từ Binh áp tay nói:
    - Cô cũng ngồi đi, trưởng ban thư ký không phải người ngoài, quan hệ của cô và lão Tô, cũng chỉ là thiếu cái giấy đăng kí, người nào không biết chuyện?

    Chu Đình mặt hơi đỏ lên, hôm nay đúng là cô có chút khẩn trương, bản lĩnh giao tiếp bình thường không phát huy ra ngoài được.

    Trần Kinh khẽ mỉm cười nói:
    - Bà chủ, trước kia tôi từng đến thăm chỗ cô rồi, nhiều năm không tới, phong thái của cô không hề giảm so với năm đó, ngồi đi, coi như cô ngồi tiếp lão Tô một bữa.

    Trần Kinh mở miệng, Chu Đình mới nói:
    - Vậy từ chối thì bất kính, tôi tiếp lãnh đạo vậy.

    Cô ngồi cạnh Tô Hoa Bình, sao lại cảm thấy câu nệ.

    Bình thường cô tiếp khách rất nhiều, nhiều người thích trêu đùa, cơ bản đều bác bỏ cô và Tô Hoa Bình.

    Đối mặt với cảnh ngại ngùng này, cô thường đối ứng tự nhiên, khéo léo không thất lễ.

    Nhưng hôm nay thật sự không ổn, nhìn qua Trần Kinh rất hòa nhã, bình dị dễ gần. nếu không phải có ấn tượng vào trước là chủ, nói Trần Kinh là đứa trẻ nhà hàng xóm, cũng không quá.

    Nhưng khi cô vừa nghĩ tới, tiền đồ vận mệnh của Tô Hoa Bình, gần như đều đặt trong tay người này, trong lòng cô có chút không yên.

    Hơn nữa, Tô Hoa Bình cũng dặn dò cô, bảo cô nói ít, cô liền không dám mở miệng lung tung, sợ lợn lành chữa thành lợn què.

    Liền ngồi lẳng lặng như vậy, nghe ba người đàn ông ăn cơm nói chuyện phiếm.

    Chén rượu của ai hết, cô liền chủ động đứng dậy rót đầy.

    Vài lần rót thêm rượu cho Trần Kinh, hai người tiếp xúc gần gũi, thân thể hơi chạm nhau, cô cũng không nhịn được mặt đỏ lên.

    Sát vào Trần Kinh, cô mới thực sự cảm nhận được sự trẻ trung của người đàn ông này.

    Toàn thân tỏa ra hương vị của đàn ông có tài trẻ trung, đây là thứ tuyệt đối không tồn tại trên người đã hơn năm mươi như Tô Hoa Bình.

    Nhất thời trong nội tâm cô thấy có chút là lạ.

    Quanh quẩn với việc tiếp xúc giao tiếp với cán bộ quan viên là công tác của Chu Đình.

    Nhưng cán bộ có quyền thế, có mấy người không phải người đã trung niên, thậm chí còn là lão già họm hẹm.

    Hôm nay gặp được người còn nhỏ tuổi hơn mình, lại là lãnh đạo quyền thế hiển hách, cô thật sự là lần đầu tiên. Đủ loại không thích ứng, khiến cô thấy rõ bản thân không linh hoạt, tay chân khó chịu như bị cái gì trói.
     
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Chương 1313: Có người vui mừng, có người lo!



    Nguồn:Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us



    Từ Binh uống rất nhiều rượu, đã ngà ngà say.

    Buổi tối Trần Kinh còn có việc, cho nên đã cố ý khống chế thời gian của bữa tiệc.

    Từ Binh và Tô Hoa Bình tiễn Trần Kinh đến bãi đỗ xe, Tô Hoa Bình có chút kích động, nắm tay Trần Kinh nói:
    -Trưởng ban thư ký, hôm nay anh không thể tận hứng, tôi thật sự rất hổ thẹn, hôm nào anh rảnh, tôi nhất định sẽ đền bù cho anh một yến hội…

    Trần Kinh cười cười nói:
    -Lão Tô, hôm nào nói chuyện sau, bữa tiệc hôm nay không tệ, quán Tam Giang Ngư này quả nhiên danh bất hư truyền!

    Tô Hoa Bình nắm chặt tay Trần Kinh thật lâu không nói gì.

    Trên bàn ăn, Tô Hoa Bình đã xác định, chuyện điều tra của Ủy ban Kỷ luật trước mắt đã tạm dừng rồi.

    Lã Quân Năm là đồng chí lão thành, có sức ảnh hưởng lớn từ lão lãnh đạo, ông ta chủ động giải thích tình hình với Bí thư Ngũ, nói đến vấn đề của mình.

    Sau khi Tỉnh ủy tổng hợp, suy xét, cuối cùng quyết định lấy đại cục làm trọng, Lã Quân Năm đồng ý mang thứ đó về cho Tô Hoa Bình, chuyện này cũng không gây ra hậu quả nghiêm trọng, cho nên Ngũ Đại Minh đã có chỉ thị, không tiếp tục truy cứu nữa.

    Những lời này của Trần Kinh chẳng khác gì đã cứu vãn sinh mạng chính trị của Tô Hoa Bình.

    Trong lòng anh ta hiểu rõ, nếu quả thật Trần Kinh muốn diệt anh ta, cho dù là Bí thư ra chỉ thị, Trần Kinh cũng tự có cách khiến Tô Hoa Bình bị xử phạt tơi bời, mất đi cơ hội bắt đầu lại từ đầu.

    Tảng đá nặng trong lòng Tô Hoa Bình, cuối cùng cũng đã được gỡ xuống, anh ta vô cùng thoải mái.

    Đồng thời anh ta cũng nhận thức được, khả năng kinh người của Trần Kinh trong Tỉnh ủy.

    Hiện tại cán bộ Kinh Giang ở tỉnh Sở Giang đang thăng tiến rất nhiều sao?

    Ân Lâm đã không ổn rồi, việc bị bắt chỉ còn là vấn đề thời gian,Chủ tịch thành phố Đức Cao, Đan Gia Cường rất có khả năng sẽ tiếp nhận vị trí Bí thư của Ân Lâm.

    Bên Dung Châu kia có tâm phúc của Trần Kinh Liễu Tân Lâm. Nghe nói đã nắm giữ được quyền lực của Đảng trong tay, đã bắt đầu thi triển năng lực ở Dung Châu.

    Lần này Trần Kinh thị sát Dung Châu, chẳng khác nào cho Liễu Tân Lâm một sự ủng hộ mạnh mẽ về tinh thần, nói không chừng vài năm sau, Dung Châu sẽ thay đổi. Trong số lãnh đạo Đảng sẽ có tên của Liễu Tân Lâm.

    Ngoài những cán bộ đó ra.

    Sở Công an tỉnh còn lập tức quyết định Hồ Lệ làm lãnh đạo, là một anh em đáng tin của Trần Kinh. Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, Trưởng ban tổ chức Biên Kỳ có quan hệ vô cùng thân thiết với Trần Kinh.

    Con của Biên Kỳ chính là một tay Trần Kinh đưa lên, sau khi Trần Kinh nhận chức Trưởng ban thư ký, việc đầu tiên chính là điều con của Biên Kỳ đến Phòng Đốc tra Tỉnh ủy, ủy thác trọng trách.

    Mặt khác, Phó bí thư Tương Bình phụ trách công tác của Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng là thân tín của Trần Kinh, Trần Kinh có thể thực nhẹ nhàng tác động đến công tác của Ủy ban Kỷ luật, trong đó hơn phân nửa đều là nhờ có Tương Binh ủng hộ hắn.

    Hiện tại trong Chính đàn Sở Giang, những người có giao tình thân thiết với Trần Kinh đều là những phe phái có thực quyền, có một số người chỉ cần dậm chân một cái, mặt đất Sở Giang có thể rung động luôn.

    Hiện tại Tô Hoa Bình đã ý thức được, nếu mình còn muốn sống ở Chính đàn Đông Sơn Sở Giang, đi theo con đường trước kia tuyệt đối chỉ có đường chết mà thôi.

    Anh ta nghĩ cách làm dịu đi quan hệ với Trần Kinh, không mong có thể gần gũi với Trần Kinh, chỉ cần Trần Kinh không nhắm vào anh ta, anh ta đã thắp hương cảm tạ rồi.

    Tô Hoa Bình hàn huyên với Trần Kinh xong, thời gian cứ dần dần trôi qua.

    Từ Binh nắm lấy tay Trần Kinh, ngà ngà say nói:
    -Trưởng ban thư ký, bữa cơm hôm nay tôi nợ anh một mối ân tình. Nói thật lòng, bữa tiệc như vậy thật khó mà có được. Nhưng lúc trước khi còn là Trưởng ban thư ký, Hoa Bình đã từng ủng hộ việc cải cách giáo dục, anh ta tìm đến tôi, tôi khó mà có thể chối từ được!

    Trần Kinh hơi nhíu mày, trong lòng hắn vốn không thoải mái chút nào.

    Bởi vì hắn căn bản cũng không muốn gặp Tô Hoa Bình, hắn luôn thầm nói, Từ Binh làm gì vậy, ai cũng dẫn đến gặp mình là sao.

    Trên quan trường, đôi khi gặp phải tình huống như này sẽ rất khó xử.

    Dù là ai cũng đều phải có thể diện. Tô Hoa Bình âm thầm chống lại Trần Kinh, Trần Kinh rất giận, nghiêm khắc phản kích, nhưng đều âm thầm mà làm cả.

    Mọi người gặp mặt nhau, Tô Hoa Bình không cùng cấp. Trần Kinh có thể nói được điều gì ngay trước mặt người khác đây?

    Nhưng hắn vừa nghe những lời nói của Từ Binh, hắn đành phải nuốt tất cả những lời muốn nói xuống.

    Cải cách giáo dục ở Sở Giang là chuyện của mấy năm trước, là một sự kiện được đầu tư rất lớn.

    Lúc đó Từ Binh mới nhận chức trên chiến tuyến giáo dục, ông ta tích cực thúc đẩy cải cách giáo dục, đề xuất xóa bỏ chế độ giáo dục cấp bậc trung học, xóa bỏ hiện tượng lũng đoạn lợi ích giáo dục, thực hiện cải cách giáo dục trong phạm vi toàn tỉnh.

    Lúc đó, ở Bộ giáo dục ông ta vẫn chỉ là một Phó giám đốc sở.

    Cuộc cải cách này được tiến hành, địa điểm thí điểm đầu tiên chính là thành phố Sở Thành.

    Thành phố Sở Thành thí điểm được một năm, phản ứng từ cơ sở tương đối lớn.

    Kiện cáo rất nhiều. Vì sao cải cách giáo dục lại khó như vậy? Chính là vì trong thể chế giáo dục có quá nhiều người.

    Có rất nhiều người cả đời dạy học trồng người, tư tưởng của bọn họ tương đối cổ hủ, thông qua phương pháp giải quyết thúc đẩy bằng hành chính tất sẽ khiến đám người này liều mạng phản đối.

    Đám người này thường ngày rất hiền lành dường như vô hại.

    Nhưng khi bọn họ bất mãn, đi khắp thiên hạ đòi công lý, thật sự rất đáng sợ.

    Cũng vì lần cải cách giáo dục đó, Ủy ban giáo dục quốc gia cũng bị kinh động, các bản cáo trạng của giáo viên gửi đến Trung ương, Trung ương thậm chí còn thành lập một tổ điều tra chuyên môn đặc biệt điều tra việc này.

    Khi ấy Từ Binh phải đối mặt với một mối nguy hiểm chưa từng có, cuối cùng Tỉnh suy xét đến mọi phương diện cân bằng, thẳng tay miễn chức của Từ Binh.

    Đoạn thời gian đó là thời điểm tệ hại nhất của Từ Binh.

    Sau khi bị cắt chức Phó giám đốc Sở giáo dục, ông ta phải đến tạm giữ chức ở Cục cựu cán bộ, ẩn thân nhiều năm mới có thể quay lại Kinh Giang một lần nữa.

    Cho nên, Từ Binh nói lúc trước Tô Hoa Bình đã từng ủng hộ cải cách giáo dục, một câu nói đó trên thực tế đã nói ra sự khó xử của ông ta.

    Quan trường vốn là một nơi trao đổi lợi ích, từ trước đến nay, lợi ích đều đứng hàng đầu cả.

    Trong lòng Từ Binh vẫn luôn nợ một mối ân tình, điều này thực vô cùng đáng quý, Trần Kinh còn có thể nói gì đây?

    Tô Hoa Bình từng ủng hộ cải cách giáo dục, cái này vừa hay, mấy hôm trước nội bộ Ban Tổ chức tỉnh ủy còn đang đau đầu về hướng giải quyết vấn đề của Tô Hoa Bình, văn kiện đều đưa tới bàn làm việc của Trần Kinh, Trần Kinh đã dứt khoát đề nghị bọn họ sắp xếp Tô Hoa Bình đến chiến tuyến giáo dục, tiếp tục phát huy nhiệt huyết của mình, dường như đây cũng là một lựa chọn không tồi.



    Mưa mùa hạ, cả chặng đường từ Dung Châu đến tỉnh thành đều lầy lội, khó chịu.

    Ngồi ở ghế sau xe, Thiệu Vĩnh Cường có chút bất an.

    Trước đó không lâu, Bí thư Tỉnh ủy, Ngũ Đại Minh, đích thân đến thị sát Dung Châu, Thiệu Vĩnh Cường, ngoài lỏng trong chặt, tiếp đãi nhiệt tình, cơ bản coi như thuận lợi qua ải.

    Nhưng thời gian gần đây, buổi tối anh ta vẫn trằn trọc khó ngủ như trước, bởi vì Ngũ Đại Minh trở lại tỉnh thành, những tin tức tiêu cực trong lần thị sát này bắt đầu điên cuồng lan truyền khắp tỉnh thành.

    Tin tức tiêu cực của Đức Cao là do ai truyền ra, Đức Cao sụp đổ rồi, ai là người cao hứng nhất?

    Rất rõ ràng, rất nhiều mũi nhọn đều hướng về Dung Châu, đều hướng về Thiệu Vĩnh Cường.

    Thiệu Vĩnh Cường cảm thấy một áp lực tinh thần vô cùng lớn, anh ta cảm giác được trong đội ngũ cấp cao của tỉnh đã sớm dậy lên một cuộc thanh trừ, sắp sửa ập đến rồi.

    Lã Quân Năm âm thầm buông tay, hiện tại sắp không trì hoãn được nữa rồi.

    Lã Quân Năm âm thầm bỏ cuộc, đám thuộc hạ này sẽ đi đâu đây?

    Hiện tại vừa đúng lúc, có nhiều tin đồn bất lợi về Đức Cao, chẳng phải khiến cho Thiệu Vĩnh Cường càng đáng ngờ hơn sao?

    Lần đầu tiên Thiệu Vĩnh Cường cảm nhận được mối nguy lớn chưa từng có từ khi nắm quyền ở Dung Châu đến giờ.

    Mối nguy hiểm đến từ bên ngoài khiến anh ta cảm thấy bản thân ăn bữa nay lo bữa mai, có lẽ Ban Tổ chức Tỉnh ủy bất cứ lúc nào cũng có thể ra thông tri thay đổi Bí thư Thành ủy Dung Châu, mà tiền đồ của anh ta có thể sẽ được sắp xếp làm một chức Phó cục nào đó cho đến khi về hưu.

    Lãnh đạo cơ sở thành phố cấp III đi theo con đường này rất nhiều, Thiệu Vĩnh Cường có đi vào con đường này cũng không có gì là kỳ lạ.

    Chính trị luôn tàn khốc như vậy, chính là một cái Kim Tự Tháp.

    Càng lên cao càng nhọn, người cố leo lên cũng rất nhiều, năng lực cá nhân chỉ là một phương diện rất nhỏ, mấu chốt vẫn là kinh nghiệm.

    Đứng đúng hay sai phe, đây là sai lầm căn bản, thường sẽ dẫn đến kết quả cuối cùng của kiếp sống chính trị.

    Ngồi trong xe điều hòa, thời tiết bên ngoài đang lạnh nhưng Thiệu Vĩnh Cường vẫn cảm thấy rất nóng.

    Anh ta vốn đã tìm đến rất nhiều mối quan hệ và phương pháp hằng mong dần dần thành lập một mạng lưới quan hệ mới.

    Hiện tại ở Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Trần đang nổi lên, cán bộ đứng đầu Kinh Giang, tuy rằng còn trẻ nhưng rất nóng tính.

    Lần này Thiệu Vĩnh Cường nhân cơ hội Bí thư thị sát, tiếp xúc với Trần Kinh vài lần, gây ấn tượng với Trưởng ban thư ký Trần, ấn tượng của Trần Kinh về anh ta hình như cũng không tồi.

    Anh ta liền nghĩ cách tiếp cận Trần Kinh.

    Anh ta cảm thấy nếu như có thể trì hoãn nửa năm, anh ta nhất định có thể tìm được cách giải quyết.

    Nhưng trời không chiều lòng người, khi anh ta đang cố gắng, Tỉnh ủy liền gọi điện thoại đến, thông báo anh ta lập tức về Tỉnh thành báo cáo công tác.

    Bây giờ không phải là giữa năm, cũng không phải cuối năm, thông báo này khiến Thiệu Vĩnh Cường không hiểu gì cả, đồng thời cảm thấy vô cùng căng thẳng.

    Từ Dung Châu đến Sở Thành chỉ hơn 400 dặm đường, hơn nữa nếu đi với tốc độ cao chỉ cần khoảng hơn sáu giờ là có thể tới nơi.

    Anh ta nhận được thông báo liền lập tức đến Tỉnh thành, nhưng đoạn đường này thật sự quá dài, bình thường đã cả thấy rất dài, hôm nay còn cảm thấy rất gian nan.

    Từ Dung Châu qua Đức Cao, sau đó qua Cửu Lễ, xuyên qua hai thành phố, Thiệu Vĩnh Cường vẫn luôn giữ một tư thế cố định, ánh mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Trong mưa, núi nhìn rất đẹp, phong cảnh nông thôn bắc bộ ở Sở Giang đẹp đến mê người.

    Thiệu Vĩnh Cường phát hiện mình bỗng nhiên trở nên đa sầu đa cảm, anh ta nghĩ có thể cơ hội đi lại con đường này của mình sẽ không còn nhiều nữa.

    Xe của anh ta là chiếc số 1 của Thành ủy, một chiếc Passat cũ, đời không qúa cao nhưng anh ta rất thích.

    Bởi vì mọi người ở Dung Châu đều biết chiếc xe này, điều này cũng chứng tỏ anh ta đã nắm quyền ở Dung Châu nhiều năm rồi, thể hiện thanh danh của anh ta ở Dung Châu.

    Dung Châu muốn làm công tác du lịch, anh ta thúc đẩy, làm du lịch tám năm, anh ta chạy khắp các khu du lịch của cả nước học hỏi kinh nghiệm, từ Phó chủ tịch thường trực thành phố đến người đứng đầu thành phố, đã phải trả một cái giá khó có thể dùng một lời nói hết.

    Du lịch hiện tại bắt đầu khởi sắc, hiện tại anh ta lại muốn chi một khoản kinh phí lớn để xây dựng sân bay, xây dựng đường cao tốc.

    Để anh ta thỏa thuê mãn nguyện, một chút đó là không đủ.

    Nhưng, trên đời không có việc như ý vẹn toàn, doanh trại quân đội là sắt, quân đội là nước. Dung Châu không phải lại điểm dừng chân cuối cùng của anh ta.

    Anh ta cứ báo cáo công tác như thường, tự nhủ mình phải bình tĩnh.

    Nhưng hiện tại, khi thực sự phải suy nghĩ đến lúc rời đi, nội tâm giằng xé và thống khổ, khó lòng diễn tả, nội tâm tràn đầy hương vị bi thương vô tận….
     
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Chương 1314: Tuyệt đối là dày vò!



    Nguồn:Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us



    Thiệu Vĩnh Cường đến tỉnh thành đợi hai ngày…

    Hai ngày này đối với anh ta mà nói quả thực chính là sự dày vò, điện thoại Tỉnh ủy đến thì nhanh, nhưng sau khi anh ta đến tỉnh thành rồi lại để anh ta chờ, dường như muốn lừa anh ta vậy.

    Điều này khiến cho cảm xúc của anh ta vốn đã bi quan càng thêm bi quan.

    Lãnh đạo Thành ủy đến tỉnh thành, có thể gặp lãnh đạo tỉnh bất cứ lúc nào, trong lòng lãnh đạo Thành ủy, điều này thể hiện địa vị, thành phố có phát triển tốt, có được coi trọng, lãnh đạo đến tỉnh thành thường nhận được sự đãi ngộ rất tốt.

    Thậm chí lãnh đạo Tỉnh ủy còn sắp xếp kêu văn phòng Tỉnh ủy gọi điện xuống cơ sở, hỏi xem anh ta có phương tiện đi lại hay không để cử người xuống đón.

    Thiệu Vĩnh Cường từng nhận được sự đãi ngộ như vậy, nhưng hiện tại, không còn sự đãi ngộ đó nữa.

    Thời thế thay đổi, vận mệnh đổi khác, đây là định luật muôn đời không đổi trong giới quan trường.

    Khi đường làm quan rộng mở, khắp nơi đều có người tiếp cận thêu hoa trên gấm, một khi nghèo túng, tuyệt đối sẽ không có người lại đây đưa than sưởi ấm những ngày tuyết rơi.

    Thiệu Vĩnh Cường nhân hai ngày nhàn rỗi dành chút thời gian đến thăm Lã Quân Năm.

    Lã Quân Năm vẫn là Chủ nhiệm Hội nghị thường vụ Hội đồng nhân dân, nhưng lúc này, thần khí rõ ràng không còn như trước kia.

    Một trận bệnh dường như khiến ông ta hiểu được sự thực tế của cuộc đời, cũng như một trận bệnh dường như khiến ông ta trở nên già nua đi, Thiệu Vĩnh Cường lần đầu tiên phát hiện ra, trên đầu Lã Quân Năm thì ra lại có nhiều tóc bạc đến vậy.

    Nói tới cục diện Dung Châu, Lã Quân Năm cẩn thận nói với Thiệu Vĩnh Cường:

    -Mấy năm nay Dung Châu không dễ dàng gì mới phát triển được. Một thành phố có nền tảng yếu như vậy, một thành phố ít dân cư như vậy, có thể đứng vững, phát triển được như bây giờ đã là rất tốt rồi! Vĩnh Cường, sau này muốn đứng vững được, bớt tranh giành một chút, chịu khổ nhiều một chút, điều này đối với anh hay với Dung Châu đều tốt!

    Thiệu Vĩnh Cường gật đầu nhưng trong lòng nghĩ, mấy năm trước ủng hộ Dung Châu tranh giành với Đức Cao cũng là ý kiến của ông, hiện tại kêu Dung Châu đừng tranh giành, củng cố nền tảng cũng là ý kiến của ông.

    Trong lòng anh ta dĩ nhiên hiểu rõ, sau này Dung Châu không thể tin cậy vào Lã Quân Năm nữa rồi.

    Ý tứ của Lã Quân Năm đã rất rõ ràng rồi.

    Thời gian nói chuyện với Lã Quân Năm cũng không dài, bởi vì cả hai bên đều đã nhận thấy đối phương không còn như trước nữa rồi.

    Nội tâm Thiệu Vĩnh Cường cảm thấy không yên, cần phải có một Định Hải thần châm, mà Lã Quân Năm cũng đã bắt đầu đến tuổi rồi, thầm nghĩ cuối cùng cũng đã đến lúc cầu bình an.

    Ông ta và Ngũ Đại Minh tranh giành nhiều năm như vậy, cuối cùng ông ta vẫn là kẻ bại trận, có lẽ yên vị ở vị trí hiện tại, như ý thuận lợi đến lúc về hưu, chính là lựa chọn tốt nhất đối với ông ta lúc này.

    Từ nhà Lã Quân Năm về, trên đường về khách sạn, anh ta bất ngờ nhận được điện thoại của Tỉnh ủy, là Trưởng ban thư ký Trần đích thân gọi tới.

    Trong lòng căng thăng, vội hỏi:
    -Trưởng ban thư ký, anh…anh có gì dặn dò ạ?

    Ở đầu bên kia điện thoại Trần Kinh ôn hòa nói:
    -Thật ngại quá Bí thư Thiệu, để anh đợi ở tỉnh thành hai ngày rồi, hôm nay tôi mới có thời gian gặp anh, mong anh đừng để bụng!

    Thiệu Vĩnh Cường nói:
    -Trưởng ban thư ký, anh quá lời rồi, anh có chỉ thị gì cứ nói đi.

    Trần Kinh nói:
    -Như vậy đi, chúng ta tìm một chỗ nào đó. Tôi nghe nói anh biết đánh Golf, ở Đông Đường có một sân Golf, hai giờ chiều tôi đợi anh ở đó, chúng ta chơi một trận có được không?

    Thiệu Vĩnh Cường hơi ngạc nhiên, không biết Trần Kinh định giở trò gì đây.

    Anh ta suy nghĩ một hồi lâu mới đáp:
    -Được, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ, toàn bộ cứ theo như Trưởng ban thư ký sắp xếp!

    Sân Golf Đông Đường.

    Bình thường Trần Kinh rất ít khi đến đây, hôm nay hắn hẹn gặp Thiệu Vĩnh Cường ở đây, thứ nhất là muốn xây dựng một khung cảnh không nghi thức, mặt khác cũng là muốn giữ bí mật.

    Thiệu Vĩnh Cường vào tỉnh thành đã bị chú ý rất nhiều.

    Rất nhiều người đều cho rằng, bây giờ Thiệu Vĩnh Cường ở Dung Châu khả năng là lành ít dữ nhiều.

    Lần trước kết quả thị sát của Bí thư Ngũ không tốt cho lắm, Đức Cao dĩ nhiên gặp phải vấn đề khá lớn, Dung Châu chẳng lẽ lại không sao?

    Thiệu Vĩnh Cường luôn là phần tử ngoan cố số một của các thành phố nổi danh Bắc Bộ Sở Giang, thường xuyên chống lại Tỉnh ủy.

    Khi Tỉnh ủy đẩy mạnh cải cách, anh ta từng công khai cản trở Tỉnh ủy chấp hành chính sách ở Dung Châu, trước kia anh ta cậy có Lã Quân Năm, hiện tại Lã Quân Năm không còn nữa, Tỉnh ủy sẽ dung thứ cho anh ta sao?

    Vấn đề của Đức Cao phải giải quyết, trước khi giải quyết vấn đề của Đức Cao, có khả năng còn phải sắp xếp vấn đề của Dung Châu trước đã, đây là cách lý giải của rất nhiều người đối với Chính đàn Sở Giang.

    Trong thời điểm nhạy cảm như vậy, Trần Kinh cũng không muốn cho người ta biết, hắn và Thiệu Vĩnh Cường có bí mật qua lại.

    Mấy ngày gần đây, Trần Kinh đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

    Hiện tại Ngũ Đại Minh đang cân nhắc việc thay đổi nhân sự ở Đức Cao, liệu Thiệu Vĩnh Cường cuối cùng có thích hợp hay không?

    Về phương diện năng lực, Thiệu Vĩnh Cường có, nhưng dù sao trước kia Thiệu Vĩnh Cường đã phạm phải không ít sai lầm, người này cố chấp, không nghe lời, để anh ta chủ quản thành phố Đức Cao lớn như vậy liệu có gây ra rắc rối gì không?

    Cuối cùng Đức Cao sẽ vùng dậy nổi không.

    Chính vì thế mà Trần Kinh do dự, cố ý để Thiệu Vĩnh Cường chờ đợi vài ngày.

    Hắn cảm thấy vẫn nên suy nghĩ cặn kẽ thì hơn, đồng thời xem xét Thiệu Vĩnh Cường này một chút, nghe ngóng tình hình trước.

    Ngũ Đại Minh kêu hắn tìm Thiệu Vĩnh Cường nói chuyện, điều này cho thấy suy nghĩ cùng thái độ của Ngũ Đại Minh, nhưng mặt khác, đây liệu có phải là một hành động bất đắc dĩ hay không?

    Cục diện của Đức Cao phải bảo vệ, thành quả phát triển vài năm của Đức Cao phải bảo vệ, Ân Lâm nhất định phải loại bỏ, sau này ai tiếp nhận thay Ân Lâm, có thể đảm bảo được cục diện vững chắc cho Đức Cao được hay không?

    Trần Kinh đến sân Golf sớm nửa giờ, Thiệu Vĩnh Cưỡng cũng đã tới từ sớm.

    Anh ta ước chừng tới sớm hơn một giờ.

    Trong khu nghỉ ngơi của sân Golf, anh ta vươn rộng hai tay, tươi cười nói:
    -Trưởng ban thư ký, anh đến sớm vậy!

    Trần Kinh bắt tay anh ta:
    -Anh không phải còn đến sớm hơn sao?

    Thiệu Vĩnh Cường nói:
    -Tôi có thể so với anh sao? Anh phải trông coi cả một Tỉnh ủy lớn như vậy, một ngày trăm công nghìn việc. Mấy ngày nay tôi ở tỉnh thành đợi để báo cáo công tác, cơ bản rất nhàn rỗi!

    Trần Kinh cười ha ha, khoát tay nói:
    -Đi thay quần áo thôi, chúng ta đánh vài trận!

    Hôm nay thời tiết rất tốt, có ánh mặt trời nhưng không quá nóng.

    Trần Kinh không giỏi chơi Golf, Thiệu Vĩnh Cường cũng không hơn là mấy.

    Hai người đánh hai sân, Trần Kinh cười ha ha nói:
    -Lão Thiệu, chúng ta nghỉ một lát đi! Trận Golf này nếu chúng ta còn tiếp tục đánh, người chung quanh sẽ cười chúng ta mất! Ở kia có một cái chòi, chúng ta qua đó uống một chút đi!

    Trong chòi mát, hoa quả đồ uống đầy đủ.

    Trần Kinh và Thiệu Vĩnh Cường ngồi đối diện nhau, Thiệu Vĩnh Cường có vẻ rất câu nệ.

    Trần Kinh hơi nhíu mày, bất ngờ nói:
    -Lão Thiệu, anh có biết vì sao lần này Tỉnh ủy lại gọi anh đến báo cáo công tác không?

    Trong lòng Thiệu Vĩnh Cường khẽ động nói:
    -Mong Trưởng ban thư ký chỉ giáo!

    Trần Kinh lắc đầu nói:
    -Không dám chỉ giáo, chỉ là gần đây bên ngoài có rất nhiều lời đồn đại, nói Tỉnh ủy sẽ có thay đổi nhân sự đối với mấy thành phố phương Bắc. Lời đồn này không phải là giả, đích thị là Tỉnh ủy đang muốn điều động lãnh đạo chủ chốt mấy thành phố phương Bắc.

    Lần này gọi anh lại đây, chủ yếu vì muốn cân nhắc việc này, anh đã chuẩn bị tâm lý hay chưa?

    Thiệu Vĩnh Cường sửng sốt, thật lâu sau đờ đẫn gật đầu, từ từ trầm xuống.

    Quả nhiên không ngoài dự tính, lần này đến đây chính là vì chuyện này.

    Tuy anh ta đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng nghe những lời này từ miệng Trần Kinh nói ra, anh ta lại cảm thấy khác lạ.

    -Anh có ý kiến gì không?
    Trần Kinh nói.

    Thiệu Vĩnh Cường lắc đầu nói:
    -Tôi không có ý kiến gì, tôi phục tùng theo bố trí của tổ chức!

    Trần Kinh cười, nói:
    -Anh cũng đâu biết tổ chức sắp xếp anh đi đâu, anh không có chút ý kiến gì sao?

    Thiệu Vĩnh Cường trầm ngâm thật lâu nói:
    -Tôi chỉ hy vọng bộ máy kế nhiệm của Dung Châu có thể nắm chắc cơ hội, làm tốt công tác du lịch, khiến cho Dung Châu ngày một tốt hơn! Về phần cá nhân tôi, tôi…tôi…

    Thiệu Vĩnh Cường khẽ thở dài, không biết nói tiếp ra sao.

    Trần Kinh nhìn anh ta, nói:
    -Anh hiểu biết về Đức Cao không? Anh và Đức Cao không phải đối thủ cũ hay sao?

    Thiệu Vĩnh Cường gật gật đầu rồi lại lắc đầu:
    -Tình hình của Đức Cao tôi hiểu, nhưng người thì không quen. Dù sao quan hệ giữa chúng tôi và Đức Cao cũng không tốt lắm, rất ít khi qua lại!

    Trần Kinh nói:
    -Đây là vấn đề, nói thật lòng, lần thị sát này Bí thư Ngũ bất mãn nhất chính là điểm này. Đức Cao và Dung Châu tiếp giáp với nhau, văn hóa giống nhau, ngôn ngữ giống nhau, phong tục tập quá giống nhau, nhưng không ngờ quan hệ giữa hai bên lại ác liệt như vậy.


    Anh chị em cùng cha khác mẹ với nhau, cả đời lại không qua lại với nhau. Điều này đối với việc phát triển kinh tế của vùng Bắc Bộ Sở Giang là mối trở ngại rất nghiêm trọng!

    Về vấn đề này, các anh và lãnh đạo Đức Cao đều phải có trách nhiệm!

    Thiệu Vĩnh Cường không hé miệng nói câu nào, anh ta buông ly nước trái cây trước mặt lên uống một ngụm, thời gian dần trôi qua.

    Một lát sau, anh ta ngẩng đầu lên nói:
    -Trưởng ban thư ký, cạnh tranh với Đức Cao đã khiến chúng tôi rơi vào hoàn cảnh rất tệ. Điều kiện của chúng tôi không bằng bọn họ, không thể cùng đi theo một khuôn mẫu phát triển, không thể cùng cạnh tranh nhau trong một lĩnh vực. Trong vấn đề này, tôi vẫn tin tưởng chúng tôi không có đi lệch đường!

    Trần Kinh thản nhiên cười cười, thầm nghĩ Thiệu Vĩnh Cường này thực sự cũng có chút ý tứ.

    Đã đến bước này, anh ta vẫn giữ vững quan niệm trước đây của mình, từ điểm này cho thấy, coi như anh ta cũng có đủ tư cách làm Bí thư Thành ủy.

    Phe phái ư!

    Hết thảy đều là do phe phái gây ra.

    Phân công cán bộ bên trong Đảng, khi nào mới có thể thoát khỏi sự tranh giành của phe phái.

    Thiệu Vĩnh Cường nếu không phải là tay chân của Lã Quân Năm, trung thành với Lã Quân Năm, nhiều lần làm việc sai trái, chi bằng anh ta cứ ở lại Dung Châu này, tám năm cúi đầu cam chịu, biết đâu anh ta lại sớm được đề bạt.

    Phóng mắt nhìn ra toàn bộ Sở Giang, cán bộ không phe phái có thể chống lại áp lực không có nhiều lắm.

    Trần Kinh cầm chén nước trái cây lên uống một ngụm nói:
    -Lão Thiệu, anh thả lỏng một chút, không cần khẩn trương như vậy, cũng đừng buồn. Hôm nay tôi tìm anh nói chuyện, chủ yếu là nói về việcTỉnh ủy đang cân nhắc điều chỉnh công tác của anh, muốn để anh đến Đức Cao làm Bí thư, Bí thư có ý muốn tôi đến nói chuyện với anh trước, xem anh có lòng tin hay không!

    Thiệu Vĩnh Cường ngẩn người ra, tay anh ta run lên, chén nước trái cây tràn ra, ướt cả quần áo.

    Anh ta cuống quýt lấy khăn lau tay, tay không nhịn được run lên.

    Đến Đức Cao đảm nhiệm chức vụ Bí thư sao? Điều này có thể được sao?

    Anh ta gần như không tin vào tai mình nữa, anh ta lăn lộn trong giới chính trị 30 năm, sớm đã luyện được một trái tim sát đá không sợ hãi trước sóng gió.

    Nhưng chợt nghe những lời này của Trần Kinh, anh ta chỉ là vẫn còn thất thố.

    Đức Cao là đâu? Đức Cao là thành phố lớn nhất Bắc Bộ Sở Giang, là thành phố hoa tiêu mà Tỉnh ủy định ra, thành phố quan trọng như vậy, để cho mình chủ quản sao?
     
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558

    Chương 1315: Điều chỉnh lớn.




    Nguồn:Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us



    Trận bóng lần nữa lại bắt đầu.

    Lần này trạng thái của Thiệu Vĩnh Cường rõ ràng đã khá nhiều, trận thứ nhất đã bắt được chim nhỏ.

    Tâm tình thay đổi, tính khí cả người dường như cũng thay đổi, tự tin đưa tay vung cán, dường như là một người mới hoàn toàn so với trước kia.

    Mà Trần Kinh vẫn trình độ gà mờ như cũ, xuống hai trận, vẫn bị rớt phía sau.

    Thiệu Vĩnh Cường ý thức được điểm này, mấy trận phía sau đã bắt đầu nhường.

    Trần Kinh khoát tay nói:
    - Tốt lắm, hôm nay cứ như vậy đi. Anh đi theo tôi chơi bóng, chính là bồi Thái Tử đọc sách, tôi không làm khó anh rồi.

    Thiệu Vĩnh Cường đi đến nói:
    - Trưởng ban thư ký, ngài công tác bận rộn như vậy, áp lực lớn như vậy, bình thường nên vận động nhiều, chơi Golf là một trò vận động tốt để thư nhàn giải trí.

    Trần Kinh nói:
    - Tôi rất muốn, nhưng điều kiện không cho phép.

    Hai người sửa sọn thu dụng cụ, lần nữa đi đến phòng nghỉ.

    Thiệu Vĩnh Cường rất hiểu ý rót một ly trà đặt trước mặt Trần Kinh.

    Trần Kinh nói:
    - Lão Thiệu, hôm nay chuyện chúng ta gặp mặt, là tuyệt mật. Tuyệt đối không thể để cho bất cứ kẻ nào biết. Kỹ luật của Tổ chức anh hiểu rõ hơn tôi, chọn lựa bổ nhiệm cán bộ phải có trình tự chặt chẽ. Chưa tới thời cơ, là không thể tùy tiện đàm luận đấy.

    Thiệu Vĩnh Cường nghiêm mặt, gật đầu nói:
    - Trưởng ban thư ký, yên tâm, hôm nay tôi cũng không dẫn thư ký tới.

    Trần Kinh nhẹ nhàng gật đầu, nâng chén trà lên uống một ngụm:
    - Sự tình mà hiện tại anh phải suy nghĩ, chủ yếu là phải suy nghĩ đến vấn đề, anh một khi là chủ quản của Đức Cao, nhất định phải lấy cố gắng bảo đảm toàn bộ cục diện của Đức Cao được ổn định. Thành quả mà Đức Cao mấy năm qua phát triển giành lấy được quả không dễ, ngàn vạn lần không thể bởi vì nguyên nhân nhiệm kỳ mới của lãnh đạo, mà làm trễ nãi toàn bộ sự phát triển, ảnh hưởng hoàn cảnh đầu tư của toàn xã hội...

    Trần Kinh thoáng dừng một chút, lại nói:
    - Hơn nữa Bí thư hy vọng anh tận sức cải thiện quan hệ giữa Đức Cao và Dung Châu. Hai thành phố tiếp giáp, vốn trước kia còn là người một nhà, nhưng hiện tại chính quyền hai bên có quan hệ cực kém, điều này không có lợi cho sự ổn định và phát triển của khu vực.

    Cuối cùng, anh ở Đức Cao không có cơ sở, cũng không quen nhiều người, đó là một điều kiện xấu, nhưng hoàn toàn cũng là ưu thế.

    Nếu anh có thể tới Đức Cao, ý của Bí thư là hy vọng anh nên có dũng khí, mạnh tay, quyết đoán một chút, phải quyết đoán xử lý vấn đề. Dính đến phạm pháp loạn kỷ cương, phải có quyết sách kiên quyết, phải có khí thế đi đầu .

    Sợ đắc tội với người là không đảm đương nổi Bí thư của Đức Cao, sợ ảnh hưởng tiêu cực bị trách móc, cũng không đảm đương nổi chứ Bí thư của Đức Cao, tôi hy vọng anh có thể hiểu được.

    Thiệu Vĩnh Cường nghe rất chân thành trong lòng của ông ta lúc này đang dâng trào nhiệt huyết.

    Trần Kinh có thể nói những lời này, cũng đồng nghĩa việc ông sẽ được đến Đức Cao.

    Ông cho tới bây giờ vẫn chưa nghĩ được có một ngày mình lại trở thành chủ quản quan trọng của thành phố Đức Cao như vậy, lúc trước khi Lã Quân Niên đương quyền, ông chưa làm được điểm kia.

    Lã Quân Niên hiện tại hạ đài ở Sở Giang, ông ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ rồi.

    Nhưng, Trần Kinh hôm nay lại mang đến tin tức tốt cho ông như vậy, ông sao có thể không kích động, sao không cảm thán chứ?

    - Trưởng ban thư ký, ngài yên tâm.
    Tôi Thiệu Vĩnh Cường có mười mấy năm làm việc ở cơ sở, rất hiểu rõ Đức Cao. Tôi có đủ niềm tin nắm chắc Đức Cao, để cho lãnh đạo Tỉnh ủy có thể yên tâm với chúng tôi. Hôm nay nghe ngài nói chuyện, tôi đã thu thập được nhiều điều, rất xúc động.

    Tôi không khỏi nhớ tới ngài từng làm cán bộ Đảng viên ở Dung Châu, phải kiên định tin tưởng tổ chức, tin tưởng cấp trên.

    Trước kia ý thức giác ngộ của tôi gặp phải vấn đề lớn, xem trọng chủ nghĩa bè phái, quan trọng hơn là tư tưởng chủ nghĩa bè phái, thái độ đối đãi tổ chức, có đôi khi cũng không bình tĩnh, thậm chí là không tín nhiệm.

    Hiện tại nhớ lại... Tôi... Tôi sai lầm rồi.

    Trần Kinh thản nhiên cười, nói:
    - Người chứ đâu phải thánh, mà không sai lầm chứ? Bây giờ Sở Giang, cần chính là người có năng lực làm việc, cần cán bộ có nhiều tâm huyết trong công việc. Sở Giang phải phục hưng, Sở Giang phải phát triển, nên đặt chủ nghĩa bè phái sang một bên. Trong phương diện này, Bí thư Ngũ rất có lòng tin, cá nhân tôi cũng là hoàn toàn ủng hộ việc làm của Bí thư.

    Lão Thiệu, có chút gánh nặng anh nên phải vứt bỏ, trên công việc gặp phải khó khăn hay cản trở, cảm thấy khó xử, anh có thể trực tiếp nói cho tôi biết.

    Có thể giúp anh giải quyết, tôi sẽ ra sức giúp anh giải quyết.

    Trần Kinh dừng một chút, nói:
    - Về vấn đề công việc của bà xã anh, tôi đã tìm người liên hệ với người phụ trách của xí nghiệp rồi, trước điều đến Đức Cao. Bọn nhỏ đều trưởng thành rồi, các anh chị cũng tới lúc hưởng thụ cuộc sống rồi.

    Thiệu Vĩnh Cường hơi sửng sốt, vội nói:
    - Cảm ơn, cảm ơn Trưởng ban thư ký.

    Ông nhìn thật sâu Trần Kinh, càng hiểu sâu sắc hơn về Trần Kinh.

    Trần Kinh suy xét vấn đề chu toàn cẩn thận, khiến ông rất giật mình.

    Bà xã của Thiệu Vĩnh Cường không có học vấn gì, trước kia làm ở phòng hành chánh sự nghiệp.

    Sau đó, Thiệu Vĩnh Cường ý thức được như vậy rất không ổn, phòng hành chánh sự nghiệp của chính quyền sao có thể dễ dàng khoan nhượng cho một người nửa mù chữ đảm nhiệm chức vụ chứ?

    Chính ông ta là lãnh đạo, nếu sắp xếp bà xã ở đơn vị dưới, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất kém.

    Vì thế, ông liền sắp xếp cho bà xã vào một xí nghiệp tư nhân, công việc bình thường, tiền lương không cao, nhưng có thể có việc để làm, bọn nhỏ đến trường ở tỉnh thành, dễ chăm lo cho mấy đứa nhỏ.

    Tình cảm vợ chồng họ sâu đậm, điều này rất hiếm thấy ở chính đàn.

    Vốn Thiệu Vĩnh Cường là muốn cho bà xã trở lại Dung Châu xem có thể tìm được công việc hay không, vì chuyện này mà gần đây ông vẫn đang nghĩ biện pháp.

    Với thân phận của ông mà nói, nếu lợi dụng chức quyền giải quyết vấn đề này dễ như trở bàn tay, nhưng hoàn toàn đây chính là chỗ khó làm, ông căn bản là không nghĩ ra được biện pháp nào để giải quyết ổn thỏa.

    Hiện tại Trần Kinh đi trước một bước điều bà xã của ông đến Đức Cao, tương lai Thiệu Vĩnh Cường lại đảm nhiệm Bí thư của thành phố Đức Cao, hai người thuận lý thành chương cùng một chỗ, có thể tâm tình.

    Từ hội sở Đồng Đường đi ra, Trần Kinh cũng không để cho Thiệu Vĩnh Cường đưa tiễn.

    Trước khi đi, hắn cầm tay Thiệu Vĩnh Cường nói:
    - Đợi cơ hội thích hợp, Bí thư còn muốn đích thân gặp mặt anh anh hãy chuẩn bị tâm lý đi.

    ...

    Cục diện Đức Cao liên tục chuyển biến xấu.

    Phòng Đốc tra của Tỉnh ủy cử ra ba tổ đôn đốc tập trung đến điều tra Đức Cao.

    Ân Lâm nhiều lần gọi điện cho Trần Kinh, trong điện thoại anh ta có chút gấp gáp nói, anh ta nói thẳng phòng Đốc tra tập trung điều tra quá nhiều, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự ổn dịnh về chính trị và xã hội của Đức Cao.

    Anh ta hy vọng Tỉnh ủy có thể suy xét đến điểm này, vấn đề của Đức Cao, bộ máy của Đức Cao tự có thể giải quyết, điểm này anh ta hy vọng Tỉnh ủy có thể tín nhiệm anh ta.

    Trừ lần đó ra, Ân Lâm trên hội nghị cán bộ của thành phố nhiều lần nói chuyện công khai nhấn mạnh, chủ yếu điều tra của phòng Đốc tra Tỉnh ủy là nhằm vào những vấn đề vi phạm của công an, kiểm sát, tòa án, không dính đến phương diện khác.

    Anh ta mượn cơ hội này mời công an, kiểm sát, tòa án dự họp, trên hội nghị lớn tiếng chống tham nhũng, nhấn mạnh công an, kiểm sát, tòa án từng giây từng phút đều phải sát cánh thực hiện nghiêm túc của lãnh đạo Đảng uỷ.

    Sau đó trước sau còn vận động ngành công an bắt đầu tham gia dập tắt lửa ở toàn thành phố, bắt đầu muốn bắt đầu tham gia vào các chiến dịch tu sửa toàn bộ trật tự xã hội.

    Rất hiển nhiên, Ân Lâm là chó cùng rứt giậu, ở Đức Cao, nhất là cơ sở quần chúng, bất mãn cao độ với Đảng ủy và chính quyền Đức Cao, khắp nơi đều là có người, có người …

    Ân Lâm khó có thể khống chế cục diện, liền bắt đầu mạnh bạo, mượn việc chống tham nhũng để khống chế công an, kiểm sát, tòa án, bắt đầu lợi dụng cơ quan công an kiểm sát nhà nước, mượn cớ tu sửa chỉnh lý trị an xã hội, bày tỏ ý đồ khống chế cục diện.

    Tiếc rằng cách làm như vậy là phí công đấy.

    Sau hai tuần lễ.

    Ban Tổ chức Tỉnh ủy chính thức phát công văn, tuyên bố miễn đi chức vụ Bí thư Thành ủy của Ân Lâm ở thành phố Đức Cao, bổ nhiệm Ân Lâm đảm nhiệm Cục trưởng Cục bảo vệ môi trường.

    Sau đó, dường như cùng ngày, Tỉnh ủy liền tuyên bố miễn đi chức vụ Bí thư Thành ủy của Thiệu Vĩnh Cường ở Dung Châu, bổ nhiệm Thiệu Vĩnh Cường đảm nhiệm Bí thư , ủy viên thường vụ thành ủy của thành phố Đức Cao.

    Ân Lâm và Thiệu Vĩnh Cường nhận được thông báo cùng ngày lập tức đến Tỉnh ủy.

    Thiệu Vĩnh Cường sáng hôm sau do Trưởng ban Tổ chức Tỉnh ủy Biên Kỳ đích thân dẫn đến Đức Cao nhậm chức.

    Trên hội nghị cán bộ của Đức Cao, Biên Kỳ nghiêm túc tuyên bố bổ nhiệm Tỉnh ủy, chính đàn Đức Cao cứ như vậy lật ra một trang mới.

    Đối với những biến đổi nhanh như vậy, toàn bộ Sở Giang đều chấn động thật lớn.

    Lần này biến hóa có hai bất ngờ lớn, bất ngờ đầu tiên chính là không ai có thể nghĩ đến động tác của Tỉnh ủy lại nhanh như vậy, Ân Lâm là người thân tín của Ngũ Đại Minh, đã vậy còn bị miễn đi chức vụ Bí thư thành ủy của thành phố Đức Cao quá nhanh.

    Tuy rằng Ân lâm được điều nhiệm làm nhân vật số một của Cục bảo vệ môi trường tỉnh ủy, cũng là đơn vị thực quyền, cũng không tính giáng chức, nhưng việc điều động này cho thấy lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy không còn tín nhiệm khi ông ta tiếp tục đảm nhiệm chức Bí thư thành ủy của thành phố Đức Cao.

    Mà người thứ hai làm cho người ta mở rộng tầm mắt chính là, tiếp nhận chức vụ Bí thư thành ủy thành phố Đức Cao thay cho Ân Lâm không ngờ là Thiệu Vĩnh Cường.

    Lã Quân Niên đã mờ nhạt trong vòng quyền lợi của Tỉnh, Thiệu Vĩnh Cường tại sao có thể có được sự tín nhiệm của Tỉnh ủy?

    Đức Cao không phải là thành phố bình thường, là thành phố cọc tiêu thứ hai sau tỉnh ủy Sở Giang.

    Thành phố quan trọng như vậy, không ngờ sắp xếp Thiệu Vĩnh Cường chủ quản, điều này làm cho nhiều người mở rộng tầm mắt.

    Tuy nhiên rất nhanh, còn có tin đồn đi ra.

    Nói Ân Lâm thất thế, chủ yếu là bởi vì ông ta đắc tội Trưởng ban thư ký Trần Kinh, Trần Kinh có lực ảnh hưởng rất lớn đến Ngũ Đại Minh.

    Chính là Trần Kinh đang âm thầm vận tác, mới khiến cho Ngũ Đại Minh quyết định bỏ cũ thay mới , Ân Lâm cũng không phải vì sai lầm trong chính trị mà trả giá.

    Còn Thiệu Vĩnh Cường có thể thượng vị, cũng là bởi vì quan hệ với Trần Kinh.

    Có người nói Thiệu Vĩnh Cường đã sớm cùng tuyến với Trần Kinh, từ năm trước bắt đầu, mỗi ngày tết, ông ta đều có lễ trọng tặng cho Trần Kinh, và nhiều lần đến tỉnh thành thăm hỏi Trần Kinh, thông qua các loại phương thức bày tỏ lòng thành.

    Còn có người nói, trước khi điều chỉnh nhân sự lần này, Thiệu Vĩnh Cường từng bí mật tiến tỉnh thành gặp mặt Trần Kinh.

    Sau khi bí mật gặp mặt, Trần Kinh cực lực đề cử Thiệu Vĩnh Cường làm chủ quản Đức Cao cho Ngũ Đại Minh.

    Tin tức truyền ra như vậy, thanh danh của Trần Kinh càng tăng thêm, thậm chí có người hiểu chuyện đang âm thầm xem Trần Kinh là nhân vật giáo phụ trong quan trường của sở Giang.

    Cán bộ phía dưới, muốn đề bạt, quản dụng chuyện này không phải đi tìm ban Tổ chức, mà là Trần Kinh.

    Nhìn chung cán bộ có quan hệ gần với Trần Kinh, hiện tại cơ bản đều tại trên cương vị thực quyền quan trọng, hiện tại lại thêm một Thiệu Vĩnh Cường, Trần Kinh đảm nhiệm Trưởng ban thư ký vẫn chưa tới thời gian một năm, thế lực của Kinh Giang đã thổi quét toàn tỉnh rồi, tiếp tục như vậy, tương lai chính đàn của Sở Giang có vận mệnh gì?
     
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Chương 1316: Là bắt đầu hay là chấm dứt?




    Nguồn:Metruyen
    Share: MTQ Banlong.us



    Thời gian giống như một con ngựa hoang chạy trốn, trôi qua rất nhanh.

    Trong nháy mắt, đã trôi qua nữa năm rồi.

    Nằm ngoài dự kiến của moi người, khiến rất nhiều người mở rộng tầm mắt, năm nay xếp hạng kinh tế các thành phố của Sở Giang, tổng giá trị sản xuất trong quý cuối cùng của Kinh Giang, không ngờ mạnh mẽ ngạo nghễ vượt qua tỉnh Sở Giang, ngạo nghễ xếp hạng thứ nhất của toàn Tỉnh.

    Một thành phố cấp ba có kinh tế vượt qua tỉnh thành, chuyện này chưa bao giờ có trong lịch sử của Sở Giang.

    Mà thành tích này của Kinh Giang, chắc chắn được ghi vào lịch sử.

    Kinh Giang từ một thành phố có vấn đề, hiện tại trở thành nơi phát triển nhanh nhất của toàn Tỉnh, chỉ mất ba năm đã trở thành thành phố phát triển nhanh nhất.

    Ba năm qua, Kinh giang đã chọn con đường đi phù hợp với sự phát triển của riêng mình, hiện tại đang cải cách xí nghiệp nhà nước, thu hút đầu tư, thành lập trung tâm hậu cần giành lấy được thành công lớn trong mọi mặt.

    Việc xây dựng bến tàu Tẩu Mã Phố, càng làm cho Kinh Giang trở thành đầu mối then chốt trong vấn đề giao thông đường biển của Sở Giang.

    Dựa vào ưu thế địa lý độc đáo của nó, Thành ủy và chính quyền thành phố Kinh Giang vào cuối năm sẽ xây dựng kế hoạch lớn đem Kinh Giang trở thành khu trung tâm thương mại, khu trung tâm bán sỉ của khu Trung Nguyên.

    Kế hoạch này phỏng chừng sẽ mang đến cho Kinh Giang mười tỷ nhân dân tệ giá trị sản lượng, mặt khác hàng năm còn có gần một tỷ đồng doanh thu thuế.

    Kế hoạch chủ yếu là dựa vào ưu thế ngành may mặc truyền thống của Kinh Giang làm trung tâm, dưới điều kiện tiên quyết là trung tâm tập kết hàng hóa được đặt tại Kinh Giang, chính quyền dồn sức khai thác phát triển khu thương mại, cổ vũ buôn bán phồn vinh, mục đích là xây dựng Kinh Giang trở thành nơi tập kết hàng đầu tiên của Trung Nguyên, thông qua việc nghênh đón khách hàng từ Nam chí Bắc, từ đó sẽ thúc đẩy sức sống nền kinh tế của toàn Kinh Giang.

    Kế hoạch này rất to lớn nhưng thực thi sự tình không chỉ một sớm một chiều, mà phải có kế hoạch hấp dẫn người.

    Một khi kế hoạch này được thực thi, sự phồn vinh và quy mô của thành phố Kinh Giang, đều được mở rộng lớn. Với đà phát triển nhanh chóng của Sở Thành, quá trình hội nhập của Kinh Sở sẽ được đẩy nhanh hơn nữa.

    Có lẽ sau mười năm, vòng kinh tế Kinh Sở của tỉnh Sở Giang, sẽ trở thành vòng kinh tế thành công nhất và có quy mô lớn nhất của khu vực Trung Nguyên.

    Kinh Giang đang dùng phương thức này nói cho cả nước biết tiềm lực và giá trị vốn có của mình.


    Mà bởi vì sự lôi kéo kinh tế của Kinh Giang, tổng thể kinh tế của toàn Tỉnh năm nay đều có chiều hướng tốt, tuy rằng trước mắt số liệu kinh tế của cả nước còn chưa báo cáo ra, nhưng tỉnh Sở Giang nhất định sẽ vững bước tiến lên phía trước, đây căn bản là sự tình ván đã đóng thuyền rồi.

    Kinh Giang.

    Xưởng đóng tàu Kinh Giang.

    Bí thư Ngũ của Tỉnh ủy, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Trần Kinh hôm nay đã đến xưởng đóng tàu khảo sát thăm hỏi.

    Mặc dù nhiều phương tiện truyền thông bên ngoài mổ xẻ phân tích, xưởng đóng tàu Kinh Giang hiện tại đã trở thành nơi căn cứ sản xuất những tàu trọng tải nhỏ của nước cộng hòa.

    Nhưng xưởng đóng tàu Kinh Giang dù sao vẫn là xí nghiệp dân dụng, hiện tại sau khi cải tổ một lần nữa, xưởng đóng tàu Kinh Giang cũng trở thành xí nghiệp lớn nhất tỉnh Sở Giang.

    Bí thư Ngũ và Trường ban thư ký Trần đến thị sát nơi đây, lãnh đạo chủ chốt của Thành ủy Kinh Giang cũng đi cùng.

    Đoàn người đi thăm toàn bộ xưởng đóng tàu, còn cùng nhau đi lên Ngọc Sơn.

    Ngọc Sơn bây giờ là khu quân sự chính thức, chuyên gia quan trọng, nhân viên bảo mật kỹ thuật của xưởng đóng tàu đều ở Ngọc Sơn.

    Hàng năm Ngọc Sơn đều đánh dấu vùng cấm quân sự, trên núi trận địa Radar được cấy khắp mọi nơi, canh giữ nghiêm mật.

    Toàn bộ công việc phòng vệ ở Ngọc Sơn chính là bảo vệ xưởng đóng tàu, người phụ trách việc kế hoạch này chính là thượng tá Thu Nhược Hàn kẻ thù không đội trời chung với Trần Kinh.

    Xưởng đóng tàu Kinh Giang hiện tại đã súng bắn chim đổi pháo rồi, đứng ngắm từ đỉnh núi Ngọc Sơn, toàn bộ khu vực xưởng đóng tàu đều là một cảnh tượng náo nhiệt bận rộn, khắp nơi đều là công nhân đang bận rộn thi công trên công trường.

    Bởi vì thành công trong việc tiến cử xưởng đóng tàu Kinh Giang, quy mô của quân phân khu Kinh Giang cũng được mở rộng.

    Tư lệnh viên phân quân khu Hà Thọ Sơn kiêm nhiệm Tư lệnh Quân khu tỉnh, làm nghi thức trao quân hàm ở đại quân khu , ông cũng được đề phong cấp bậc Thiếu tướng.

    Có thể đoán,chức vụ hiện tại của Hà Thọ Sơn nhất định chỉ là chức vụ tạm thời, ông chắc chắn sẽ tới nhậm chức trong quân đoàn chủ lực của đại quân khu, một vị tướng quân thúc ngựa chiến trường của đất nước lại bước ra từ kinh Giang, có thể nói đây là niềm tự hào của Kinh Giang.

    ở Ngọc sơn, Hà Thọ Sơn nắm chặt tay Trần Kinh, rất cảm kích nói:

    - Mấy năm trước, Kinh Giang còn giống đứa bé, xưởng đóng tàu Kinh Giang giống đứa bé bệnh nặng. Mấy năm qua đi, đã thay đổi mọi cuộc bể dâu rồi. Mà ngay cả Ngọc Sơn mảnh núi hoang này, cũng thay đổi hoàn toàn bộ dáng. Nói thật, những thành tích lúc trước đều là chúng tôi không dám tưởng tượng, và cũng không dám nghĩ đến.

    Trong thời bình, Kinh Giang của chúng ta một lần nữa tiến vào phạm vi xây dựng quốc phòng, quân sự của nhà nước, đây phải nói là một kỳ tích. Trưởng ban thư ký, anh là người sáng lập ra kỳ tích đó.

    Trần Kinh nói:
    - Tư lệnh viên Hà, anh quá khen, tôi tôi chỉ là xe chỉ luồn kim, đáp cầu dắt mối mà thôi. Nói thật việc này không là gì cả, thành tích đều là do các đồng chí của chúng ta cố gắng lấy được đấy, tôi ở Tỉnh ủy chờ đợi điểm này, mong mỗi ngày nghe được tin chiến thắng của Kinh Giang.

    Là cán bộ công tác ở Kinh Giang, tôi cảm thấy rất hãnh diện.

    Hà Thọ Sơn cười ha ha, không nói gì nữa.

    Ông ta mặc dù là cán bộ quân đội, nhưng tương đối tinh thông tin tức của chính đàn Sở Giang.

    Bây giờ Trần Kinh đã không phải là Bí thư Thành ủy cất bước gian nan như ở Kinh Giang như trước, lực ảnh hưởng của Trần Kinh ở Tỉnh ủy rất lớn, cán bộ Kinh Giang cũng được hắn xây dựng thành thế hệ Kinh Giang có động lực mạnh mẽ trong chính đàn của Sở Giang, hiện tại đã có tin tức truyền tới, nói Trần Kinh không lưu lại lâu dài ở Kinh Giang.

    Trung ương đang bắt đầu sắp xếp bố cục nhân sự của cả nước, Trần Kinh đã rơi vào tầm mắt của tổ chức.

    Mỗi vị lãnh đạo chủ chốt của Ban Tổ chức Trung ương vì vấn đề hướng đi của Trần Kinh, đã mấy lần kết nối với Ngũ Đại Minh.

    Ngũ Đại Minh vì tiền đồ của Trần Kinh, nghe nói đã buông hắn ra rồi.

    Hiện tại Sở Giang rất nhiều người đều đang nghị luận, Trần Kinh tiếp theo sẽ đứng về con đường nào.

    Rõ ràng, Trần Kinh mấy năm ở Sở Giang đã tạo ra nhiều chiến tích rất cao.

    Sở Giang trải qua sự lắng đọng lâu như vậy, có tích lũy lâu dài từ trước nên phát triển rất nhanh, rốt cục đi ra từ vũng bùn, bắt đầu vững bước tiến về phía trước.

    Vào lúc này, vị trí của một Trưởng ban thư ký dường như đã trói buộc nghiêm trọng người tài hoa như Trần Kinh.

    Lần này Ban Tổ chức đáp ứng yêu cầu của Trung ương, cả nước chốt lại danh sách hơn hai mươi cán bộ cấp phó của Tỉnh trở lên để bồi dưỡng trọng điểm, tên Trần Kinh được xếp hàng đầu tiên.

    Cũng có lời đồn rằng, nói nhân vật số một của Lĩnh Nam, Tô Bắc đã mở miệng đòi người ở Trung ương rồi, Trần Kinh càng ngày càng tiến vào gần vòng tròn trung tâm của chính đàn nước cộng hòa.

    Đương nhiên, đây không phải là dịp để nói về những vấn đề này, nhưng số lần Trần Kinh đi thị sát cùng Ngũ Đại Minh cũng thưa dần, đó là một sự thật khách quan.

    Hơn nữa vào thời điểm này, Trần Kinh lại đi thị sát một mình, hắn mỗi một lần thị sát, gần như đều là tiêu điểm chú ý của giới truyền thông toàn tỉnh, tốc độ hấp dẫn giới truyền thông gần bằng Chủ tịch tỉnh Thu Tự trung, thậm chí vượt qua Phó bí thư Tôn Thiên Thạch.

    Hôm nay, Trần Kinh sau mấy tháng đi cùng Ngũ Đại Minh thị sát Kinh Giang và xưởng đóng tàu Kinh Giang , đã có những lão làng từng trải hiểu sâu về chính đàn của Sở Giang cho rằng đây có thể là Trần Kinh đang dùng phương thức không rõ ràng để cáo biệt mọi người.

    Tuy rằng nói như vậy có chút miễn cưỡng, nhưng rõ ràng, hôm nay Trần Kinh đã được chú ý rất nhiều.

    Tại cuộc họp gặp mặt phóng viên vào buổi trưa giữa thành phố Kinh Giang và Tỉnh ủy.

    Thậm chí có người ngoài tỉnh trực tiếp thẳng thắn đặt câu hỏi với Trần Kinh:
    - Trường ban thư ký Trần, hiện tại bên ngoài có rất nhiều đồn đại, nói ngài sẽ phải rời khỏi Sở Giang, xin hỏi ngài bình luận vấn đề này như thế nào?

    Trần Kinh lúc này hồi đáp:
    - Tôi có tình cảm rất sâu sắc với Sở Giang, tôi hy vọng cả đời này làm việc ở Sở Giang.

    Câu trả lời như vậy của Trần Kinh rõ ràng mang sắc thái chính quyền, không đủ để chứng minh được cái gì, ngược lại làm cho mọi người càng thêm chú ý việc này.

    Ăn cơm tối ở Ngọc Sơn, Ngũ Đại Minh đã lâu không đi biệt thự suối nước nóng, đêm đó liền trực tiếp đi biệt thự suối nước nóng nghỉ ngơi.

    Trong hồ nước nước nóng, Trần Kinh ngồi đối mặt với Ngũ Đai Minh, cùng nhau ngâm mình ở trong hồ tận hưởng sự an nhàn của suối nước nóng.

    Cảnh vật rất an tĩnh, Trần Kinh và Ngũ Đại Minh đều không nói gì, tựa hồ cũng đang suy tư vấn đề.

    Qua thật lâu, Ngũ Đại Minh nói:
    - Trần Kinh, tôi lớn hơn cậu hai mươi tuổi, tôi cả đời này đều làm ở Sở Giang, mong muốn làm việc để vực dậy kinh tế của Sở Giang, đây chính là nguyện vọng lớn nhất của tôi. Tôi không có suy nghĩ quá nhiều, cho dù đến tuổi nhưng tôi sẽ không ỷ lại, tôi vì công việc của Đảng đem cả đời này cống hiến cũng đáng.

    Tương lai sau này về hưu, sẽ an dưỡng tại viện dưỡng lão, mỗi ngày ngâm mình vào suối nước nóng này, giữ gìn tuổi thọ, tuổi già phải quay về núi rừng rồi.

    Ông dừng một chút lại nói:
    - Nhưng cậu không giống với tôi, cậu còn trẻ, còn có nhiều thời gian đề phát triển tài năng của mình. Tương lai tiền đồ và vận mệnh của nước cộng hoà đều do thế hệ này của các cậu nắm giữ đấy.

    Bây giờ trong đám cán bộ cùng tuồi cậu, cậu xem như ưu tú nhất, lần này Trưởng ban Mễ đã hạ quyết tâm rồi, đã hai lần gọi điện thoại cho tôi. Tính cách của ông ta mấy năm nay đã thay đổi nhã nhặn ôn hòa hơn trước rồi, nhưng vẫn cả giận với tôi hai lần, nói tôi chỉ muốn làm đỉnh núi nhỏ, không để ý đại cục, chỉ lo mảnh đất của Sở Giang mình.

    Ông nhẹ nhàng thở dài, nói:
    - Tôi suy nghĩ nhiều lời nói của lão lãnh đạo, rất hiểu tâm tư của ông ta. Tiếp tục lưu lại Sở Giang này, sẽ trở ngại cho sự phát triển của cậu...

    Trần Kinh im lặng không nói lời nào, một lát sau, hắn nói:
    - Bí thư, tỉnh chúng ta vẫn tồn tại vấn đề về công việc bảo mật. Chữ Bát còn chưa có chổng đít lên, bên ngoài đã ầm ĩ cả rồi, đối với sự tình như vậy, phải kiểm tra chặt chẽ.

    - Ha hả, Ngũ Đại Minh quay đầu lại cười, nói:
    Đó là công việc của cậu, cậu phải kiểm tra chặt chẽ, xử lý vấn đề báo hội nghị thường vụ Tỉnh ủy, nghiêm túc xử lý đi.

    Trần Kinh mỉm cười không có cách nào khác đành lắc đầu.

    Rời khỏi Sở Giang Trần Kinh cũng không phải không có suy nghĩ qua, chỉ có điều hắn không nghĩ tới lại nhanh như vậy.

    Mới vừa tiến vào Tỉnh ủy Sở Giang công tác một năm, mới tìm được một chút cảm giác, nhưng bây giờ đột nhiên phải suy nghĩ rời khỏi Sở Giang, không thể không nói, tin tức này khiến Trần Kinh rất khiếp sợ, cũng có chút trở tay không kịp.

    Thật không dễ dàng, công việc của Sở Giang trải rộng ra rồi, làm được thuận buồm xuôi gió rồi, biết rõ mọi ngóc ngách của công việc, cũng đa có thành tích chút ít rồi.

    Vào lúc này phải rời khỏi, mặc dù việc rời khỏi này là một sự vinh quang, là một sự thành công, nhưng trong lòng Trần Kinh khó tránh khỏii bùi ngùi.

    Hắn từ nhỏ sống ở Sở Giang mấy chục năm rồi.

    Có cảm tình sâu sắc với thành phố Sở Thành và nơi này, là người thường có thể khó cảm nhận được.

    Nhưng câu nói của Ngũ Đại Minh nói rất hay, làm cán bộ ở Sở Thành, không có khả năng đảm nhiệm nhân vật của Sở Giang, nếu như vậy, Trần Kinh sao có thể không suy xét tiền đồ phát triển của mình chứ?
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)