Q.Trường Quan Môn - Thao Lang - FULL

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. anh2011

    anh2011 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/3/11
    Bài viết:
    2,696
    Được thích:
    3,718
    Quan Môn
    Tác giả: THAO LANG

    Chương 1 : Bồi thường tổn thất của một gậy vào đầu

    Nguồn: Vipvanda

    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•'´¯)¸.•'´¯)




    Ngày 1 tháng 12 năm 1990, thủ đô, Câu lạc bộ Đế Hào.

    - Lão Nhị, ca ca có lòng mang thứ tốt từ Dương Châu đến cho cậu, coi như đền bù tổn thất cho lần tổn thương đầu tiên.
    Diệp Kiến Hoan ngả người trong ghế sofa da trâu nước, uể oải nói với Diệp Khai.

    Một thiếu nữ mặc áo khoác màu tím, cung kính nâng một cái hộp bước tới đặt trên bàn trước mặt Diệp Khai, sau đó nhanh chóng mở ra.

    - Louis Vuitton? Diệp Khai chợt thấy tiêu ký của LV, kinh ngạc:
    - Trong nước có đồ này rồi sao?

    Hắn nhớ mang máng, cửa hàng đầu tiên của Louis Vuitton phải sang mùa xuân năm sau mới xuất hiện ở kinh thành, theo đó còn có các nhãn hiệu thời trang quốc tế nổi tiếng khác như Armani, Chanel. Nhưng hiện giờ thứ này thật đúng là hàng hiếm.

    Diệp Khai khẽ trầm ngâm, cầm chiếc túi LV làm bằng tay tinh xảo lên.

    - Không phải lão Nhị chê lễ vật này quá mỏng chứ?
    Diệp Kiến Hoan ôm lấy cô gái xinh đẹp ăn mặc hở hang bên cạnh, cười hỏi.

    - Hì... lễ nhẹ tình ý trọng, huống chi là đồ đại ca tặng em, làm đệ đệ sao còn có thể chê bai đắt rẻ?
    Diệp Khai cười nhẹ, nhìn cô gái bên cạnh Diệp Kiến Hoan. Cô ta quả thật rất đẹp, áo lót bên trong màu đỏ, áo sơ mi để trễ lộ ra làn da trắng như tuyết.

    Cô gái kia dường như chưa quen làm loại chuyện này, rúc vào ngực Diệp Kiến Hoan, sắc mặt hồng rực. Diệp Khai liếc cô ta một cái, cảm thấy hơi quen nhưng không nghĩ ra đã nhìn thấy ở đâu.

    Dù sao Diệp Kiến Hoan không thiếu tiền, chiếc túi LV này tuy xa xỉ nhưng vẫn không xứng với địa vị Diệp đại thiếu gia của hắn. Diệp Khai cảm thấy, Diệp Kiến Hoan cũng không cần cầm một cái túi như vậy tới đây lừa gạt thằng em.

    - Ha ha, đại ca đương nhiên sẽ không nhỏ mọn như vậy... Cậu mở ra xem.
    Diệp Kiến Hoan ôm siết vòng eo cô gái, tay kia sờ soạng xuống dưới, chỉ cách vùng nhạy cảm của cô ta một đoạn khiến cô gái căng cứng cả người.

    Diệp Khai theo lời mở chiếc túi ra, lập tức lắc đầu cười nói:
    - Đại ca, anh thật là…Khách khí nữa à......

    Quả nhiên, trong chiếc ví LV mới tinh là hai tấm chi phiếu, còn có cả một tập toàn tiền 100 tệ dày cộp, nhìn qua cũng biết là một vạn. Diệp đại thiếu gia ra tay quả nhiên không thể nhỏ.

    Phải biết rằng, tiền lương bình quân cả năm năm trước của công nhân cũng không quá 2000 tệ, các xí nghiệp cổ phần có thu nhập cao hơn cũng không quá 5000, số tiền mặt trong ví đã cao hơn thu nhập bình thường của công nhân trong mấy năm. Về phần số tiền trong hai chi phiếu chắc chắn cũng không phải là ít.

    - Mỗi một tấm chi phiếu có 50 vạn, lão Nhị, cậu cầm lấy cũng có chút vốn.
    Diệp Kiến Hoan hơi cao giọng.

    - Chừng này cũng hơi nhiều, nếu để cha biết chắc chắn sẽ mắng cho một chập.
    Diệp Khai cười khổ, nói.

    - Không nhiều lắm không nhiều lắm!
    Diệp Kiến Hoan xua tay:
    - Huynh đệ chúng ta là người trong nhà, anh có tiền sao có thể phần lão nhị cậu? Nếu không phải lần trước cậu giúp đại ca chơi hai thằng cháu của lão Trần gia thì đại ca chịu thiệt rồi. Nhưng lần sau nếu có cơ hội, chúng ta vẫn chơi trò đó!

    - Hì, chuyện này sao, lão đại anh vẫn đừng nói vội, trong kinh thành nước sâu không dò đến...
    Diệp Khai nghe Diệp Kiến Hoan nói xong lắc đầu.

    - Lão Nhị sao thế? Cái này đâu giống cậu! Người Diệp gia chúng ta sợ phiền phức từ khi nào vậy? Lão Trần gia cũng chỉ là một thượng tướng khai quốc mà thôi, sao so được nhà chúng ta? Nếu cậu sợ, tự anh sẽ tìm người trút giận!
    Diệp Kiến Hoan nghe Diệp Khai nói như vậy, ngược lại hơi ngạc nhiên. Trong mắt hắn, tuổi lão Nhị tuy không lớn lắm, nhưng có tiếng là dám đánh dám giết trong đám Thái tử gia ở Tứ cửu thành. Hiện giờ hắn lại nói giọng như vậy, đúng là không thể tưởng tượng nổi.

    - Hì, anh không hiểu.
    Diệp Khai căn bản không bị mấy câu của Diệp Kiến Hoan mà bị chọc giận, vẫn lắc đầu:
    - Một trận này cũng không phải là đánh nhau. Lão Đại vừa mới từ Dương Châu về, vẫn chưa rõ chuyện. Em khuyên anh cứ bình tĩnh, đừng đẩy chúng ta lên nơi đầu gió.

    - Thực sự nghiêm trọng như vậy?
    Diệp Kiến Hoan nghe vậy lập tức thận trọng.

    - Tương đối nghiêm trọng!
    Diệp Khai nghiêm túc gật đầu, hồi đáp.

    Diệp Kiến Hoan nhìn Diệp Khai một hồi, thấy hắn quả thật rất nghiêm túc, đành bất đắc dĩ nói:
    - Sơn thủy có gặp lại, sớm muộn chẳng tìm được cơ hội thu thập bọn chúng. Được rồi, ca ca đi giãn gân cốt một chút, lão đệ cậu nghỉ một lát, anh tìm em nào đến cho cậu.

    - Anh đi chơi được rồi, cứ muốn kéo em theo, chị dâu hỏi tới thì em biết trả lời thế nào?
    Diệp Khai bất đắc dĩ nói.

    - Chẳng lẽ cậu không biết nên nói như thế nào?
    Diệp Kiến Hoan cười ha hả, ôm lấy cô gái kia rời đi. Trước khi ra cửa còn nói lại một câu:
    - Anh biết cậu không thích con gái lẳng lơ nên tìm cho cậu một em thanh thuần đấy, ha ha.

    Nhìn bóng lưng Diệp Kiến Hoan rời đi, Diệp Khai không khỏi lắc đầu, thầm nghĩ đại ca thật là không có thuốc chữa rồi. Lão Diệp gia không trông cậy được vào hắn, ngược lại tạo thêm áp lực cho mình, thật sự là đau đầu.

    Hắn nghĩ tới cú đánh vào đầu một tháng trước, trong lòng cảm giác kỳ dị. Cú đánh này như mở ra trong đầu hắn một miệng cống, vô số cảnh tượng kỳ lạ xuất hiện như bản thân đã trải qua vài thập niên sau này.

    Trong Diệp gia đều là những nhân vật quyền khuynh thiên hạ. Diệp lão gia tử Diệp Tương Kiền, là đương kim thủ trưởng số 2, đại lão tầm quốc gia, tốt nghiệp đại học Bắc Thanh liền xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao, chống lại quân Nhật, trên chiến trường nổi danh là nho tướng. Sau khi kiến quốc thì chuyển sang làm kinh tế, nào ngờ cũng không kém trên chiến trường, là một nhân vật truyền kỳ.

    Diệp gia Nhị lão gia tử Diệp Tương Khôn, đồng dạng cũng có bối cảnh quân đội, giờ là phó thủ trưởng quân ủy, trong quân ủy xếp thứ hai, quyền cao chức trọng.

    Diệp lão gia tử Diệp Tương Kiền có ba trai hai gái, đều là nhân vật trọng yếu trong quân đội lẫn chính trị.

    Đời thứ ba của bọn họ chỉ có hai đứa cháu trai. Lão đại Diệp Kiến Hoan năm nay 27 tuổi, đã thành gia lập nghiệp, có công ty riêng đạt giá trị ngàn vạn, ở Dương Châu còn có công ty sự nghiệp văn hóa Hoan Nhan khá nổi danh trong nước, coi như là giới kinh thương.

    Về phần Diệp Khai, năm nay chưa đầy 17 tuổi, đang học năm cuối cao trung, sang năm sẽ thi đại học, thành tích xuất sắc, coi như mang trên người toàn bộ hi vọng của Diệp gia.

    Một tháng trước, cũng ở trong câu lạc bộ Đế Hào này, hai đứa cháu trai Trần Học Văn, Trần Học Vũ của lão Trần gia xảy ra xung đột với Diệp Kiến Hoan, vừa lúc Diệp Khai theo ý của chị dâu Thẩm Tuyết tới tìm Diệp Kiến Hoan về nhà, gặp phải kỳ sự liền động chân tay, nện cho hai đứa cháu trai của lão Trần gia một trận nên thân.

    Nào ngờ một đám theo đuôi Trần Học Văn xông lại. Diệp Khai cản sau để Diệp Kiến Hoan chạy thoát, kết quả bị nện một côn vào đầu ngất ngay tại trận.

    Sau khi chuyện xảy ra, hai lão đại Diệp gia nổi trận lôi đình, Trần lão cũng chấn kinh không nhỏ. Tuy ông ta cũng là một trong năm đại lão quốc gia, nhưng bài danh ở cuối, tư lịch trong đảng càng mỏng, kém xa bối cảnh của lão Diệp gia. Cuối cùng ông ta đành tìm thủ trưởng tối cao vừa lui xuống năm trước là Phương lão nói giúp mấy câu mới dàn xếp xong chuyện này. Tuy nhiên hai đứa cháu của lão Trần gia đều bị quản chế nghiêm ngặt, nghe nói phải cấm túc ba tháng.

    Nhìn qua, hậu quả của một gậy kia cũng không quá nghiêm trọng, đầu chỉ sưng lên một cục lớn mà thôi. Nhưng ý nghĩa của nó lại cực kỳ sâu xa, trực tiếp cải biến kinh nghiệm nhân sinh của Diệp Khai, khiến ý thức của hắn trở về từ hai mươi năm sau.

    Nhất là luồng nhiệt khí trong thân thể Diệp Khai, còn thêm một quyển sách cổ quái Tam Thanh dẫn thần quyết đã ảnh hưởng sâu xa đến hắn.

    Từ sau khi xảy ra hồi phong ba vào giữa xuân hè năm trước (sự kiện Thiên An Môn), bầu không khí chính trị trong nước đã có một số thay đổi tinh tế. Người hiểu biết nhìn vào liền biết ngay đang chuẩn bị dấy lên một đợt sóng ngầm, có mùi vị hạ bệ một số nhân vật.

    Một nước đi không cẩn thận cả bàn cờ đều thua. Thời điểm tinh tế này chính là điểm mấu chốt của mấy phương thế lực đánh cờ, một khi hết thảy đều kết thúc sẽ xảy ra biến động long trời lở đất, sẽ có một số gia tộc bước tiếp lên đỉnh quang vinh, cũng sẽ có một số gia tộc suy tàn.

    Trong một tháng này, Diệp Khai vẫn một mực suy nghĩ, con đường phát triển của lão Diệp gia nhất định là có vấn đề. Chỉ là hắn chưa nghĩ ra phải ra tay từ đâu để lập lại trật tự?

    Dù sao, lão Diệp gia vô cùng nhiều chuyện tình, tầng quyết sách vẫn là chuyện của Diệp lão gia tử cùng Diệp Nhị lão gia tử, Diệp gia nhị đại còn chưa xen được vào, nói chi là đời thứ ba như hắn.

    Có người sẽ coi trọng cái nhìn của hắn sao? Rất hiển nhiên là không.

    Diệp Khai đang trầm tư, chợt nghe tiếng đẩy cửa. Hắn ngẩng đầu thì thấy ngoài cửa xuất hiện một cô gái dong dỏng chừng 21 21 tuổi, dung nhan mỹ lệ. Mái tóc dài buông xõa của nàng càng tăng thêm vẻ dịu dàng kiều mị, chỉ là gương mặt kiều diễm lại lộ ra vẻ khẩn trương, sau khi nhìn thấy Diệp Khai thì cũng không bước vào mà có vẻ chần chừ.

    Bề ngoài của câu lạc bộ Đế Hào chỉ là một câu lạc bộ thể hình không hoan nghênh người ngoài. Đối chiếu với tiêu chuẩn thì nó không thể so với khách sạn 5 sao, nói cách khác thì nó chỉ tập trung vào công năng tập thể hình nhưng cũng không ít phòng ca hát, quầy ba, phòng tắm, phòng uống trà, phòng tổng thống, phòng hội nghị, phòng ăn…chất lượng tuyệt đối cao cấp.

    Tuy kiếp trước của Diệp Khai cũng từng nhiều lần tới qua câu lạc bộ Đế Hào nhưng chưa từng hỏi qua bối cảnh của nó, chỉ loáng thoáng biết là lão bản ở đây có bối cảnh quân đội, năng lực khá lớn.

    Chuyện này dĩ nhiên rất bình thường, làm ăn lớn trong kinh thành mà không có hậu trường mạnh mẽ ủng hộ là chuyện không thể nào.

    Theo trí nhớ của Diệp Khai thì trong vòng thời gian hai mươi năm sau, câu lạc bộ Đế Hào cũng chỉ để xảy ra chuyện hai lần mà thôi. Cho nên khi Diệp Kiến Hoan đem hắn tới đây, Diệp Khai cũng không nói gì, công tác an toàn ở đây vốn rất bảo đảm.

    - Tạ công tử?
    Cô gái nhìn qua Diệp Khai, hỏi vẻ không chắc chắn.

    - Hả?
    Diệp Khai nhíu mày.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9/5/14
    quangvd, rocklina, Long2007 and 5 others like this.
  2. anh2011

    anh2011 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/3/11
    Bài viết:
    2,696
    Được thích:
    3,718
    Re: Quan Môn

    Quan Môn
    Tác giả: THAO LANG

    Chương 2: Uyển chuyển hầu hạ

    Nguồn: Vipvanda

    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    - Tạ công tử?
    Lúc Chung Ly Dư vừa thấy Diệp Khai thì rõ ràng hơi ngạc nhiên.

    Nàng thật không ngờ, vị Diệp công tử mà mình vẫn luôn muốn gặp lại có bộ dạng của một cậu học sinh cao trung, nhìn qua chắc chưa quá 18 tuổi. Vẻ ngoài Diệp Khai coi như không tệ, kế thừa được nét cao lớn uy phong của lão Diệp gia, thêm vào nét tuấn tú của con gái phương Nam của mẹ là Mạnh Chiêu Hoa, có thể nói là rất đẹp trai. Ngay cả Chung Ly Dư khi vừa nhìn thấy cũng cảm giác tim đập mạnh.

    Với điều kiện của Chung Ly Dư, dĩ nhiên thấy qua không ít kẻ đẹp trai, nhưng nàng cũng biết rõ, đẹp trai không thể thay cơm ăn. Chỉ là hiện giờ trong nhà nàng xảy ra chuyện lớn, Chung Ly Dư bắt buộc phải theo điều kiện của người khác, bán thân để đổi lấy đường sống cho người nhà.

    Trong kinh thành, có không ít những câu lạc bộ giao dịch thân xác cùng loại nhưng lại không mấy khi tiếp xúc được với những nhân vật quyền lực. Câu lạc bộ Đế Hào là một trong những số đó, thường xuyên có một đám con cháu cao quan đến đây ăn chơi. Người thay nàng liên hệ việc này là chị Mai càng cam đoan, đối tượng giao dịch lần này con cháu cao quan, có bối cảnh thâm hậu.

    Chung Ly Dư nghĩ như thế nào cũng không ngờ đến, vị Diệp công tử này lại trẻ tuổi như vậy, khiến nàng bất giác hoài nghi lời của chị Mai. Tuổi nhỏ như vậy, dù có là con cháu cao quan thì trong nhà cũng có được địa vị gì?

    Nghe nói, tuy đám con cháu cao quan này ra ngoài đường ăn chơi bốc trời nhưng về nhà ngay cả thở mạnh cũng không dám, trông vào hắn để giải quyết chuyện nhà mình e là không đáng tin. Dù sao chuyện trong nhà mình cũng không chỉ dùng tiền là có thể giải quyết.

    - Sao?
    Diệp Khai hờ hững dựa vào bộ sofa, hai chân duỗi thẳng, ánh mắt tuy trong trẻo nhưng ngẫu nhiên bắn ra vài tia sắc sảo.

    Nghe tiếng hừ nhẹ của Diệp Khai, Chung Ly Dư bất giác run rẩy, bắt đầu tin tưởng thân phận con cháu cao quan của hắn. Đây chắc là khí thế quyền quý trong truyền thuyết? Âm nhạc trong phòng khiến cả hai đều nghe không rõ.

    Trong hoàn cảnh này, nghe qua chữ Diệp và Tạ cũng không quá khác biệt khiến cả Diệp Khai cùng Chung Ly Dư đều nhầm lẫn, cho đối phương là người mà mình đang đợi.

    - Là chị Mai bảo em tới...
    Chung Ly Dư bị Diệp Khai nhìn vào, bất giác hơi khẩn trương, không dám nhìn thẳng vào hắn mà cúi gằm mặt. Tuy ngoài trời rất lạnh nhưng trong câu lạc bộ Đế Hào lại ấm áp như mùa xuân.

    Chung Ly Dư mặc váy màu xanh nhạt, bên trong không có áo ngực mà chỉ có miếng lót mỏng. Đôi chân nàng thon dài, đi giày cao gót thời thượng. Diệp Khai nhìn nàng một lượt, thầy đầu ngón chân của Chung Ly Dư rất đẹp, cũng không tô màu gì, trông rất giản dị, bất giác đánh giá cao hơn mấy phần. Hắn ngắm nhìn khuôn mặt thanh tú của nàng thấy không hề đánh qua một lớp trang điểm, để lộ vẻ đẹp tự nhiên, đôi chân dài thẳng tắp, khí chất rất ưu nhã.

    Diệp Khai thầm gật đầu, trong lòng nghĩ nếu chỉ nhìn qua thì cô gái này chắc cũng là con gái nhà lành chưa có nhiều kinh nghiệm sống, không biết Diệp Kiến Hoan tìm ở đâu ra. Diệp Khai dĩ nhiên biết chị Mai. Bà chủ của câu lạc bộ Đế Hào quả thật có năng lực, chuyện ăn chơi của Diệp Kiến Hoan ở đây từ trước tới nay đều do một tay chị ta sắp xếp chu đáo.

    - Ngồi xuống đi.
    Diệp Khai vỗ vào bên cạnh mình, nói với Chung Ly Dư.

    Nói thế nào thì đây cũng là ý tốt của Diệp Kiến Hoan, Diệp Khai nhìn Chung Ly Dư tương đối thuận mắt nên cũng không xua đuổi. Hơn nữa vào kiếp trước của hắn cũng thường xuất hiện trường hợp này nên cũng không phản cảm với loại chuyện nam hoan nữ ái. Huống chi, chuyện này là Diệp Kiến Hoan mời khách, Diệp Khai cũng không có gì để từ chối.

    Từ khi bị người đập cho một côn vào đầu, nhiều chuyện xuất hiện trong đầu Diệp Khai khiến hắn nhất thời không thể tiêu hóa, tâm trạng khá bực bội. Lúc này lại thấy một mỹ nữ thanh thuần như thế nên hắn cũng động lòng.

    Cứ thử một lần xem nàng có thanh thuần hay không, coi như là xả xui?
    Diệp Khai thầm nghĩ.

    Chung Ly Dư rụt rè ngồi xuống bên cạnh Diệp Khai.

    Thân hình Diệp Khai cao lớn, dù mới chỉ cấp cuối cao trung nhưng cũng đã cao tới 1m8. Chung Ly Dư cao 1m72, dù không thấp nhưng ngồi bên cạnh hắn vẫn thấp hơn.

    Diệp Khai nhìn kỹ Chung Ly Dư, đưa tay ôm lấy eo nàng. Hắn khẽ dùng sức khiến Chung Ly Dư ngả vào trong ngực.

    - Trước kia đã làm chuyện này sao?
    Diệp Khai khẽ nheo mũi, ngửi thấy hương thơm thân thể tự nhiên của Chung Ly Dư. Vòng eo của nàng vẫn thẳng, không nóng ran dưới sự âu yếm của hắn mà hơi căng cứng.

    Thoạt nhìn qua, cô gái này quả thật không hề có kinh nghiệm gì trong chuyện này.

    - Đừng......đừng... Ah......
    Thân thể Chung Ly Dư cứng đơ, thậm chí nổi cả da gà. Đôi tay của Diệp Khai như có ma lực, vừa chạm vào đã khiến Chung Ly Dư thất thần.

    Trước đây chưa từng trải qua sự khêu gợi như vậy, Chung Ly Dư cảm giác bản thân như bị Diệp Khai kéo vào vực sâu không đáy.

    Nhìn phản ứng của Chung Ly Dư, trong lòng Diệp Khai cũng hơi kích động. Một tay hắn ôm siết lấy vòng eo của nàng, tay kia thám hiểm xuống vùng dưới, cảm giác rõ ẩm ướt.

    Qua một lúc, dục hỏa bốc lên, hạ thân của Diệp Khai cương cứng, thân thể càng lúc càng nóng rực. Diệp Khai bế xốc Chung Ly Dư đặt lên đùi mình, chỉ thấy mắt nàng nhắm nghiền, cặp lông mày khẽ chau lại, khuôn mặt hồng rực, đôi môi hơi cắn lại.

    Đầu óc Chung Ly Dư trống rỗng, bất giác đã bị đầu lưỡi của Diệp Khai công phá phòng tuyến. Nàng cảm nhận sự tiếp xúc của hai đầu lưỡi, mùi vị khác giới cực khó diễn tả.

    Diệp Khai bắt đầu động tình. Hắn đặt Chung Ly Dư lên ghế rồi cởi hết quần áo. Chung Ly Dư hốt hoảng. Tuy nàng đã sớm nghĩ đến lúc này nhưng trong lòng vẫn cảm thấy không thích ứng, đôi chân bất giác khép chặt.

    Diệp Khai tách ra mấy lần, đều sắp thành lại bại. Cũng không phải hắn không thể dấn tới nhưng như vậy thì cảm giác mất hứng, hơi sẵng giọng:
    - Chị Mai không nói gì với em à?

    Cụ thể giá cả như thế nào, Diệp Khai tin tưởng Diệp Kiến Hoan không cần biết, chắc chị Mai đã sắp xếp. Lúc này cô gái vẫn ra sức chống cự, chuyện này chẳng lẽ nói là nghi ngờ giá trị của Diệp đại thiếu gia?

    - Cái này...
    Chung Ly Dư nghe Diệp Khai vậy liền giật mình.

    Chuyện nhà của Chung Ly Dư không phải dùng tiền là có thể giải quyết, bằng không nàng đã chẳng cần làm như vậy. Chị Mai nói rất rõ ràng, đối phương chắc chắn có thể giải quyết chuyện của nàng.

    Nhưng tầm mắt đối phương rất cao, lại không thiếu tiền, chỉ muốn chuyện kia. Nếu để hắn cao hứng, giải quyết chuyện nhà Chung Ly Dư chỉ là tiện tay mà thôi.

    Nghĩ tới đây, Chung Ly Dư thầm thở dài một hơi, trong lòng hơi hối hận, chuyện này chỉ trách bản thân hồng nhan bạc mệnh. Nàng chậm rãi buông lỏng hai chân.

    - Đồ lót không tệ, hàng hiệu đấy chứ.
    Diệp Khai cởi bỏ quần ngoài của Chung Ly Dư, khẽ xoa lên quần lót của nàng, khen một câu.

    Vào lúc Diệp Khai đi vào Chung Ly Dư, cảm nhận được trở ngại. Hắn khẽ nhíu mày, không ngờ cô gái lại còn là xử nữ nhưng cũng chỉ do dự một chút rồi tiến sâu. Dưới thân, Chung Ly Dư hít sâu một hơi, như đang chịu đựng sự đau đớn.

    Xong chuyện, nghỉ ngơi qua một lúc, Diệp Khai âu yếm đôi gò bồng đảo của Chung Ly Dư, thấy miếng ngọc bội đeo nơi cổ nàng liền kinh ngạc:
    - Đây là cổ ngọc cực phẩm, đáng giá hơn mười vạn. Em chắc là con nhà đại gia, sao lại làm loại chuyện này?

    Kỳ thật, qua lần ân ái vừa rồi, Diệp Khai cũng đã biết như vậy.

    Tuy bị hắn ôm ấp nhưng biểu hiện của Chung Ly Dư rất bảo thủ, giống như đã được giáo dục nghiêm khắc về chuyện này. Mâu thuẫn như vậy chứng tỏ lai lịch của nàng không hề đơn giản.

    Trước đó, Diệp Khai cũng chú ý tới, đồ lót mà Chung Ly Dư mặc ít nhất cũng có giá tới mấy ngàn.

    Mặc một cái áo khoác ngoài hàng hiệu cũng chưa là gì, người thật sự có tiền mời dùng được đồ lót hàng hiệu. Tuy nói một bộ đồ lót có giá mấy ngàn nhưng đối với con gái có thể bỏ ra cái giá như vậy quả thật là rất lớn.

    Diệp Khai đột nhiên cảm thấy hoang mang, vì sao một cô gái như Chung Ly Dư lại đến chỗ này hầu hạ mình?

    - Cạch cạch cạch cạch......

    - Chung Ly tiểu thư, cô có ở bên trong không......

    Diệp Khai đang nghi hoặc thì bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa gấp gáp lẫn tiếng gọi giật giọng.
     
    rocklina, MauAn, Yanmin and 4 others like this.
  3. anh2011

    anh2011 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/3/11
    Bài viết:
    2,696
    Được thích:
    3,718
    Re: Quan Môn

    Quan Môn
    Tác giả: THAO LANG

    Chương 3: Hậu quả của chuyện nhầm người

    Nguồn: Vipvanda

    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    Nghe thấy tiếng động ngoài cửa, cả Diệp Khai lẫn Chung Ly Dư đều ngạc nhiên.

    Diệp Khai ngạc nhiên là vì Câu lạc bộ Đế Hào vẫn luôn được coi là an toàn, chưa bao giờ gặp chuyện bị người làm phiền ngoài cửa.

    Chung Ly Dư ngạc nhiên vì nàng nhận ra giọng của người bên ngoài là trợ lý tiểu Nhã của chị Mai.

    Nàng tới câu lạc bộ Đế Hào khuất thân cho con cháu cao quan để dựa vào đó giải quyết chuyện nhà tuy là do chị Mai vẽ đường nhưng lại là trợ lý tiểu Nhã dẫn mối. Dù sao với thân phận bà chủ của câu lạc bộ Đế Hào, chị Mai cũng không thể tự mình đi làm những chuyện cụ thể như vậy.

    - Đế Hào trở thành chỗ người nào cũng có thể tùy tiện gõ cửa như vậy rồi hả?
    Diệp Khai nghe thấy có người kêu loạn ở bên ngoài thì rất bực mình. Là con cháu trực hệ đời thứ ba của gia tộc đỏ, hắn làm chuyện gì cũng phải chú ý đến thể diện. Người trong Đế Hào biết mình đang ở đây vẫn gõ cửa kêu gào, điều này chẳng phải là không nể mặt Diệp công tử sao?

    - Chị tiểu Nhã?
    Chung Ly Dư lại không thể làm ngơ, cuống quít lên tiếng, sau đó vội vàng vơ lấy quần áo vung vãi trên mặt thảm để mặc vào. Chỗ dựa lớn nhất của Chung Ly Dư hiện giờ là chị Mai nên nàng dĩ nhiên không thể bỏ qua trợ lý tiểu Nhã. Cho dù nàng đang ở chung phòng với vị “con cháu cao quan” thì cũng không thể im lặng.

    - Biết cô ta sao?
    Diệp Khai quay sang hỏi Chung Ly Dư.

    Hắn thật sự không biết tiểu Nhã đại Nhã gì, dù cho người gọi là chị Mai thì trong mắt hắn cũng chỉ là tiểu nhân vật mà thôi. Nhớ tới bản thân ở kiếp trước cũng nhiều lần tới câu lạc bộ Đế Hào vui vẻ, trên cơ bản đều là người khác mời hăn, dĩ nhiên không dư hơi chú ý tới nhân vật cùng cấp với tú bà như vậy.

    Diệp Khai mất hứng nên không nói gì thêm, Chung Ly Dư thấy sắc mặt hắn khó chịu liền vội vàng giải thích:
    - Là trợ lý tiểu Nhã của chị Mai, là nàng giới thiệu em tới đây.

    Diệp Khai gật đầu, cảm thấy hơi ngạc nhiên. Chẳng phải Diệp Kiến Hoan nói là tìm cô gái nào đó cho mình, sao lại thành ra là người của Đế Hào sắp xếp?

    Hắn còn đang nghi ngờ thì Chung Ly Dư cũng đã mặc xong quần áo. Lúc nàng đứng dậy thì mới thấy cả người mềm nhũn, dù vừa rồi nàng chỉ bị động tiếp nhận nhưng sức lực Diệp Khai quá khỏe, đây lại là lần đầu tiên của nàng nên cảm giác rất đau, bước đi không nổi.

    - A...
    Chung Ly Dư hơi lảo đảo, rên khẽ một tiếng rồi ôm lấy bụng dưới.

    Diệp Khai thấy thế không khỏi cười khẽ, vừa rồi hắn cảm thấy rất sảng khoái nên dịu dàng:
    - Em đừng cử động, để anh xem có chuyện gì.

    Hắn bước tới mở cửa thì thấy trước cửa có một đám người. Trong đó có một người chừng ba mươi đứng sau vẻ giận dữ, bên cạnh có hai tên chắc là đàn em, đứng trước là một cô gái trẻ tuổi, mặc đồ đen công sở, từ tấm biển đeo trước ngực thì thấy là người của câu lạc bộ Đế Hào, trợ lý hành chính Phương Nhã.

    - Chuyện gì?
    Diệp Khai hỏi sẵng

    - Thực xin lỗi, tiên sinh.
    Phương Nhã thấy thân hình cao lớn của Diệp Khai liền lắp bắp.

    Có thể tới thư giãn ở câu lạc bộ Đế Hào đều là những nhân vật không phú thì quý, thậm chí thỉnh thoảng còn có quan lớn cải trang tới vui chơi, Phương Nhã vừa thấy Diệp Khai đã cảm thấy đối phương rất có khí thế, khẳng định không tầm thường, trong lòng hơi hoảng hốt nhưng cũng đành bạo gan:
    - Có Chung Ly tiểu thư ở bên trong?

    - Chung Ly tiểu thư?
    Diệp Khai sửng sốt một lúc mới ý thức được mình còn chưa biết tên cô gái kia, lúc này mới quay sang hỏi:
    - Em tên là gì?

    - Chung Ly Dư...
    Phương Nhã liếc mắt thấy Chung Ly Dư ở phía sau lập tức lại lắp bắp:
    - Cô.....sao cô lại ở đây..... Trời ạ...... Lầm rồi......

    Phương Nhã coi như là quản lý ở câu lạc bộ Đế Hào nên nhìn mọi việc đều phải tinh tường. Nàng liếc qua Chung Ly Dư liền biết đã bị người thanh niên kia làm gì, trong lòng lo lắng không biết nên làm gì cho phải.

    - Chị tiểu Nhã, lầm cái gì?
    Chung Ly Dư ngơ ngác.

    Nàng gắng gượng bước tới, thấy sắc mặt Phương Nhã tái nhợt, tựa hồ đã xảy ra chuyện gì đó rất đáng sợ.

    - Trời ạ, sao cô đi vào phòng này, chẳng phải tôi đã bảo là phòng thứ sáu bên phải sao?
    Phương Nhã vò đầu, nghĩ tới vị Tạ công tử sau lưng mình rất có thể vì chuyện này mà trách tội, trong lòng sợ run.

    - Là phòng thứ sáu...
    Chung Ly Dư cũng khẩn trương, nàng không phải người ngu, nghe ý của Phương Nhã dường như bảo là mình đã vào lầm phòng.

    Trời ạ! Tại sao có thể có chuyện như vậy?! Chung Ly Dư choáng váng!

    - Phía trước có một gian là toilet...
    Cuối cùng Phương Nhã cũng hiểu vấn đề nằm ở đâu.

    Phía trước có một gian là toilet, Chung Ly Dư không chú ý đến điều này, kết quả là gặp phải bi kịch!

    - Anh không phải là Tạ công tử? Anh là ai?!
    Đôi mắt Chung Ly Dư đỏ lên, nhìn sang Diệp Khai như muốn khóc.

    Sở dĩ nàng có mặt ở đây đơn giản là tìm đường sống cho gia đình, giờ thành ra như vậy, tìm nhầm đối tượng, lại còn khuất thân, thật sự khóc không ra nước mắt!

    - Tạ công tử? Anh không biết, trong kinh thành chưa nghe nói qua Tạ gia...
    Diệp Khai nhìn Chung Ly Dư nước mắt rưng rưng, lập tức hiểu ra nguyên lai là tìm lầm người, không trách mình cảm giác nàng như một tiểu thư khuê các sao lại làm loại chuyện này?

    Nhưng là, trong lòng hắn bất giác hiếu kỳ, nhà nàng có chuyện gì mà nàng phải tới đây, dâng hiến sự trong sạch cho một nam nhân xa lạ?

    - Anh..... Ô ô ô ô......
    Chung Ly Dư nghe xong cảm thấy trời đất như quay cuồng, thiếu chút nữa té xỉu, thân thể mềm nhũn ngã vào ghế sofa khóc rống lên.

    Ngược lại, người thanh niên đứng trước cửa bước vào, sắc mặt tối sầm.
    - Tôi là Tạ Quân Hào, xuất thân Tạ gia, không biết bằng hữu người đâu sao trông lạ thế?
    Người thanh niên kia nhìn sang Diệp Khai, trong giọng nói tràn đầy mùi thuốc súng nhi.

    Tạ Quân Hào đúng là đang buồn bực. Vốn hắn sớm đã nghe danh cô con gái yêu kiều Chung Ly Dư của Chung Ly gia, vì thế sau khi nghe được Chung Ly gia gặp chuyện không may về sau, hắn đã nói với Phương Nhã đề nghị chị Mai dắt mối tới Chung Ly Dư.

    Mắt thấy chuyện sắp thành, Chung Ly Dư đã đem thân đến nơi, nào ngờ vịt luộc chín rồi còn bay, còn khiến hắn mất hết mặt mũi. Nộ khí của Tạ Quân Hào đã sớm không thể nhịn, nếu không phải muốn thăm dò đối phương thì hắn đã ra tay đánh người rồi.

    Sản nghiệp chủ yếu của Tạ gia tuy không ở tại kinh thành nhưng cũng có một công ty tên là Đại Hoa, rất có sức ảnh hưởng trong kinh doanh xuất nhập khẩu. Em gái Tạ Quân Ngọc của hắn là Phó tổng đội trưởng của tổng đội điều tra hình sự cục cảnh sát, năm nay 23 tuổi, cán bộ cấp Sở, trong những chỗ ăn chơi như ở đây có ai không biết?!

    Lúc này hắn nghe Diệp Khai khẩu xuất cuồng ngôn như vậy, nói trong kinh thành chưa từng nghe nói có một Tạ gia, sao không khiến hắn cảm thấy tức sùi bọt mép?!

    - A, Đại Hoa Tạ gia...
    Diệp Khai cười cười, nói:
    - Chưa từng nghe nói qua.

    - Thằng nhãi ranh to mồm gì?!
    Tạ Quân Hào chưa ra tay nhưng một gã đàn em đứng sau lại rất nóng nảy, thấy Tạ công tử kinh ngạc liền lập tức nhảy tới.

    Gã này rất cao lớn, đúng là có thể đánh với Diệp Khai, cú đấm kia nếu trúng đích thì Diệp Khai chắc chắn ngã ngửa.

    Diệp Khai sao có thể để cho hắn đắc thủ, lúc trước hai đứa cháu của lão Trần gia cũng dẫn theo một đám đàn em, trong đó có mấy cao thủ trong quân đội nhưng cũng khôn làm gì được hắn. Chỉ sau khi vì yểm hộ lão đại Diệp Kiến Hoan nên mới bị trúng một côn vào đầu.

    - Cút!
    Diệp Khai một cước tựu đạp tới ngay chính giữa đũng quần gã kia.

    - Á?!
    Gã đàn em trúng một cước này lập tức ôm bụng lăn lộn trên sàn.

    - Muốn chết!
    Cặp mắt Tạ Quân Hào ngầu đỏ, vung quyền nhào vào Diệp Khai.

    Từ nhỏ đến lớn, Tạ Quân Hào còn chưa từng chịu qua sỉ nhục như vậy, Chung Ly Dư bị hắn nhìn trúng lại bị đối phương cưỡi lên, đàn em bị đánh cho tàn phế, chuyện lan truyền ra ngoài thì mặt mũi Tạ công tử coi như vất hết.

    Diệp Khai căn bản không muốn đếm xỉa, một tên thiếu gia ăn chơi sao có thể là đối thủ của hắn.

    Lại là một cước đạp tới, Tạ Quân Hào kêu thảm rồi bay ngược ra sau đập vào bờ tường, ngã xuống sàn rồi lăn lông lốc xuống bậc thang.

    Gã đàn em còn lại sợ đến cháng váng, co giò bỏ chạy không dám nói một câu.

    - Anh......anh gây họa lớn rồi.
    Phương Nhã tái nhợt, nhìn Diệp Khai lắp bắp:
    - Anh có biết vừa rồi chọc vào ai không?!

    Diệp Khai vẫn bình thản, đường hoàng ngồi xuống ghế sofa, hỏi lại:
    - A? Nói xem, Tạ gia có lai lịch gì?

    - Trời ạ...bị anh hại chết rồi.
    Phương Nhã chỉ biết quay đầu:
    - Để tôi đi tìm chị Mai xem chị ấy có dàn xếp được hay không.

    Tạ Quân Hào cũng không là gì, thậm chí không cần xét đến thế lực của Tạ gia nhưng tiểu thư Tạ gia Tạ Quân Ngọc là phó tổng đội trưởng tổng đội cảnh sát hình sự kinh thành, thực quyền khiến người ta rét run. Nghĩ đến thảm trạng của Tạ Quân Hào bị Diệp Khai đánh, Phương Nhã chỉ hy vọng tranh thủ thời gian tìm được chị Mai để chị ta chuẩn bị.

    Nếu Tạ Quân Ngọc biết được việc này, dẫn đội tới thì câu lạc bộ Đế Hào chắc là gánh không nổi.
     
    rocklina, MauAn, Yanmin and 4 others like this.
  4. anh2011

    anh2011 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/3/11
    Bài viết:
    2,696
    Được thích:
    3,718
    Re: Quan Môn

    Quan Môn
    Tác giả: THAO LANG

    Chương 4: Ngăn ở cửa lớn

    Nguồn: Vipvanda

    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    - Lão Nhị, cảm giác thế nào? Ha ha...
    Diệp Kiến Hoan ôm cô gái trẻ đi ra từ phòng đối diện, vừa cười xong đã thấy tình huống không đúng:
    - Ồ, chuyện gì vậy?

    Diệp Kiến Hoan vừa đi qua đã thấy cửa lớn phòng Diệp Khai mở tung, Diệp Khai đang ngồi bắt chéo hai chân trên ghế sô pha, bên cạnh là một cô gái đang vùi đầu nức nở.

    - Sao Lâm Tư Vũ không đến?
    Diệp Kiến Hoan lập tức phát hiện vấn đề.

    Lâm Tư Vũ là cô gái mà Diệp Kiến Hoan sắp xếp cho Diệp Khai, cũng là ca sĩ mới gia nhập công ti giải trí Hoan Nhan của hắn, dung mạo cũng tương đối xinh đẹp. Nếu như không phải để tạ ơn lão Nhị Diệp Khai, Diệp Kiến Hoan còn không nỡ cho cô ta đi hầu hạ người khác.

    Dù sao, Lâm Tư Vũ vẫn còn đang học đại học ở Dương Châu. Diệp Kiến Hoan đưa ra điều kiện với cô là trong vòng một năm sẽ ra sức ủng hộ, Lâm Tư Vũ do dự thật lâu mới xem như miễn cưỡng đồng ý.

    Nhưng không biết bởi vì nguyên nhân gì, Lâm Tư Vũ đột nhiên cho Diệp Kiến Hoan leo cây.

    Bởi vì như vậy mà khiến Chung Ly Dư tìm lầm phòng, bị Diệp Khai coi là cô gái mà đại ca Diệp Kiến Hoan tìm cho hắn, hơn nữa hai người đã xảy ra quan hệ.

    - Lão đại, anh cho em leo cây cũng không sao nhưng còn hại con gái nhà người ta đến mức này.
    Diệp Khai đã nghĩ ra nguyên nhân, không khỏi dở khóc dở cười.

    Xảy ra chuyện như vậy, chỉ có thể nói là Chung Ly Dư xui xẻo, không, là quá may mắn.

    Vô tình mà nàng lại đụng phải con cháu trực hệ đời thứ ba của lão Diệp gia, hơn nữa còn được Diệp Khai, cũng không thể nói được gì, chỉ có thể nói là Thiên Ý trêu người.

    - Chung Ly tiểu thư, cô cũng không cần đau khổ như thế, Diệp mỗ làm người vẫn có trách nhiệm.
    Diệp Khai âu yếm vuốt ve Chung Ly Dư, nói rất dịu dàng.

    Nếu như chỉ là trao đổi tiền bạc hoặc thật sự là cô gái mà đại ca Diệp Kiến Hoan tìm cho hắn thì Diệp Khai chắc sẽ không để ý, vung tay bỏ đi. Nhưng tình huống hiện tại hơi đặc biệt, Diệp Khai không thể không cân nhắc đến cảm giác con gái nhà người ta.

    Tuy hắn không biết vì sao một cô gái xuất thân con nhà giàu có như Chung Ly Dư lại phải chủ động hiến thân cho gã Tạ Quân Hào chưa bao giờ gặp mặt nhưng Diệp Khai không cần nghĩ cũng biết Chung Ly gia chắc xảy ra chuyện lớn nên nàng bất đắc dĩ phải quyết định như vậy.

    - Ô ô ô ô...
    Chung Ly Dư nghe Diệp Khai nói vậy càng khóc rống lên.

    Chuyện lúc này thật sự khiến nàng không muốn sống, đã ngủ nhầm người không nói, còn để cho vị Diệp công tử này đánh cho người mình muốn cầu là công tử Tạ gia chạy không thấy tăm tích, Chung Ly gia giờ phải làm sao?

    Diệp Kiến Hoan ngơ ngác, chỉ thấy cô gái bên cạnh thằng em mình cũng không tệ, liền vừa cười vừa nói:
    - Hì hì, vẫn là lão Nhị cậu đó, không cần đại ca giúp đỡ vẫn có thể tìm được gái đẹp, ha ha.

    Diệp Khai lườm Diệp Kiến Hoan:
    - Đại ca, anh đừng châm chọc nữa, tiểu minh tinh của anh thất ước, báo hại em lãnh trách nhiệm. Anh nói ai đền bù cho em đây?

    Diệp Kiến Hoan nghe xong cũng thấy đau đầu:
    - Chuyện ra như vậy thì cậu cứ yên tâm. Anh nhất định sẽ bắt Lâm Tư Vũ hiến thân cho cậu bồi tội. Con tiểu nha này lại dám cho anh leo cây, có thể nhẫn nại nhưng đâu thể nhẫn nhục?

    Nhắc tới chuyện này, Diệp Kiến Hoan rất bực bội, tuy hắn tự trọng thân phận nên chưa bao giờ nguyện ý dùng thủ đoạn bạo lực nhưng chuyện thất hứa thì đúng là cần phải phát tiết.

    Cô gái đi theo Diệp Kiến Hoan cũng coi như có cái nhìn, sà tới bên cạnh Chung Ly Dư hạ giọng an ủi.

    - Rời khỏi đây cho êm chuyện, đừng để chị dâu biết, trong lòng lại ấm ức.
    Diệp Khai nhìn Chung Ly Dư sưng đỏ mắt, nói với Diệp Kiến Hoan.

    - Phì...cậu nói vậy lại khiến người ta mất hứng đấy...
    Diệp Kiến Hoan lắc đầu.

    Bà vợ Thẩm Tuyết của Diệp Kiến Hoan là bạn học đại học của hắn, học thấp hơn hai khóa. Thẩm gia cũng là nhà phú quý, Thẩm Tông Văn cha của Thẩm Tuyết là nhân vật nổi danh trong giới kinh doanh của tỉnh Giang Nam.

    Diệp Kiến Hoan và Thẩm Tuyết là tự do yêu đương, cảm tình sâu nặng. Chỉ là tính tình Diệp Kiến Hoan thích tự do, hay chơi bời bên ngoài. Thẩm Tuyết biết một số chuyện cũng không thể làm gì, cũng không thể lúc nào cũng kè kè bên hắn.

    Diệp Kiến Hoan cũng không phải vô pháp vô thiên, bên ngoài là bên ngoài, về đến nhà vẫn rất quan tâm đến vợ mình. Gặp dịp thì chơi là có nhưng chuyện lập phòng nhì thì tuyệt đối không, coi như là một loại cam đoan với địa vị của Thẩm Tuyết.

    Diệp Khai vừa nói như vậy, Diệp Kiến Hoan cũng có ý rời đi.

    Hai anh em sóng vai nhau đi trước, đằng sau là cô gái mà Diệp Kiến Hoan mang đến dìu Chung Ly Dư đi theo.

    Trong lòng Chung Ly Dư mờ mịt, không biết làm sao cho phải, đành đi theo bọn họ ra ngoài.

    Cả đám đang muốn xuống lầu thì thấy mấy người của câu lạc bộ Đế Hào vội vàng chạy tới.

    - Diệp đại thiếu!
    Một cô gái chừng 27-28 tuổi mặc lễ phục màu đen vừa thấy Diệp Kiến Hoan thì gọi lớn.

    - Chị Mai?
    Diệp Kiến Hoan nhìn thoáng qua, cười hỏi:
    - Sao hôm nay chị rảnh vậy?

    Cô gái kia có dáng người yểu điệu, lồi lõm bắt mắt, khuôn mặt cũng tương đối xinh đẹp, chính là chị Mai quản lý câu lạc bộ Đế Hào. Phương Nhã đang đứng sau lưng chị ta, chỉ vào Diệp Khai cùng Chung Ly Dư, không biết thì thầm cái gì.

    - Vị này chính là...
    Chị Mai nhìn qua Diệp Khai rồi hỏi Diệp Kiến Hoan.

    - Em của tôi.
    Diệp Kiến Hoan đáp gọn.

    Chị Mai nghe xong ra vẻ khó xử:
    - Vừa rồi là Diệp Nhị thiếu đánh người?

    Diệp Kiến Hoan nghe xong, lập tức đảo mắt:
    - Đừng nói lung tung, cô có tai mắt thấy em tôi đánh người à?!

    Diệp Khai mỉm cười, đại ca hắn vẫn luôn là vậy, cũng luôn bảo vệ hắn. Tuy có lăng nhăng một chút nhưng cũng không có hứng thú với chính trị, nhìn chung vẫn rất được. Ít nhất con mắt kinh doanh của hắn không tệ, hiểu cách lợi dụng quan hệ để kiếm tiền hợp pháp.

    So với một đám phế vật đời thứ hai, thứ ba chỉ biết đầu cơ trục lợi, Diệp Kiến Hoan vẫn mạnh hơn rất nhiều.

    Chị Mai chắc cũng biết chuyện của Diệp Kiến Hoan, loại con cháu đời thứ ba của thế gia đỏ như hắn, đừng nói nàng không thể trêu vào, dù là ông chủ sau màn của câu lạc bộ Đế Hào cũng không thể trêu vào.

    - Người bị đánh là công tử của Đại Hoa Tạ gia, em gái Tạ Quân Ngọc của hắn là phó tổng đội trưởng tổng đội cảnh sát hình sự cục cảnh sát kinh thành...
    Chị Mai cũng chỉ đành nói cho Diệp Kiến Hoan biết là địa vị đối phương cũng rất lớn.

    Đối với những chỗ ăn chơi như các nàng, sợ nhất chính là người của cục cảnh sát. Đám người này muốn tìm phiền toái thì dù không thể tạo ra phiền toái lớn nhưng phiền toái nhỏ thì có thể thường xuyên, từ đó ảnh hưởng đến danh dự của câu lạc bộ. Đến khi đó, thanh danh mất đi, khách nhân cũng lánh xa.

    - Cái gì mà Đại Hoa Tạ gia, chưa nghe nói qua. Trong kinh thành có nhân vật số má như vậy sao? Tạ Quân Ngọc, lão Nhị cậu có nghe nói qua sao?
    Giọng của Diệp Kiến Hoan giống hệt Diệp Khai vừa rồi.

    Điều này cũng khó trách, đứng trên độ cao của lão Diệp gia mà xem thì nhìn thấy đều là các gia tộc đỏ quyền nghiêng thiên hạ, đám tiểu nhân vật như Đại Hoa Tạ gia đúng là không lọt vào mắt.

    Diệp Khai xòe tay, cười hồi đáp:
    - Lão Đại như anh không biết, sao em có thể biết? Em chỉ biết đang ở trong phòng thì đột nhiên có một đám người nhảy vào sinh sự. Nếu cảnh sát tới dám đổi trắng thay đen thì chính là cảnh phỉ cấu kết.

    - Lão Nhị nói như vậy thì anh cũng phải tính xem, sao để cậu thiệt được.
    Diệp Kiến Hoan cười ha hả, lấy chiếc điện thoại di động trong túi bấm số:
    - Chú Lê khỏe chứ, cháu với thằng em đang ở Đế Hào. Ừ, em cháu bị người ta đánh, đối phương còn nói muốn tìm cảnh sát tới bắt chúng cháu. Chúng cháu thảm rồi, nếu chú không tới cứu chắc xảy ra chuyện lớn! Ừ, bọn chúng nói là Đại Hoa Tạ gia gì đó, ai biết là thứ gì chứ? Nói là có người tên Tạ Quân Ngọc, cái gì mà tổng đội phó tổng đội hình sự cục cảnh sát kinh thành để làm chỗ dựa! Chuyện là vậy!

    Diệp Kiến Hoan nghênh ngang gọi xong cú điện thoại, quay sang nói với Diệp Khai:
    - Lão Nhị, cậu bảo chúng ta nên ở đây chờ người ta đến thăm hay đi ra ngoài hóng hóng gió vậy?

    - Đứng đây làm gì, chờ lão gia tử mắng chắc?
    Diệp Khai lắc đầu.

    - Ha ha, nói cũng đúng.
    Diệp Kiến Hoan cũng cười cười, nói.

    Hai người tiếp tục đi ra ngoài, đám chị Mai cũng không dám cản, líu ríu theo sau.

    Chung Ly Dư nghe xong một phen đối đáp như vậy thì bất giác tò mò, không biết hai anh em kẻ xướng người họa này có địa vị gì mà không coi cả phó tổng đội trưởng tổng đội cảnh sát hình sự kinh thành vào mắt?

    Chẳng lẽ bọn họ cũng là con cháu cao quan hay sao?

    Đang thầm cân nhắc, Diệp Khai quay đầu lại nhìn nàng:
    - Tìm một chỗ, nói chuyện nhà của em thế nào.

    Bốn người chưa ra khỏi thì đã thấy một đám chặn ngay trước cửa lớn của câu lạc bộ Đế Hào. Hơn hai mươi cảnh sát hình sự vũ trang đầy đủ, chia ra ngồi trên sáu chiếc xe cảnh sát, chặn ngang cổng câu lạc bộ Đế Hào.

    - Ow, thật đúng là không sợ chết...
    Diệp đại thiếu gia Diệp Kiến Hoan vừa thấy cũng không giận dữ, ngược lại cười nói. Đã bao nhiêu năm, Diệp đại thiếu gia chưa thấy qua trường hợp như vậy, trong Tử cửu thành lại có kẻ dám vuốt râu hùm hắn?

    - Đám thanh niên giờ thật đúng không biết trời cao đất rộng gì, gan lớn thật...
    Diệp Khai cũng thở dài.
     
    rocklina, MauAn, Long2007 and 4 others like this.
  5. anh2011

    anh2011 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    19/3/11
    Bài viết:
    2,696
    Được thích:
    3,718
    Re: Quan Môn

    Quan Môn
    Tác giả: THAO LANG

    Chương 5: Tạ Quân Ngọc kinh ngạc

    Nguồn: Vipvanda

    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Nhóm dịch Dungnhi †¸.•'´¯)¸.•'´¯)





    Nghe nói đại ca Tạ Quân Hào bị người đánh, Tạ Quân Ngọc đang giao nhiệm vụ trong cục lập tức giận dữ, dẫn hơn hai mươi cảnh sát hình sự vũ trang đầy đủ chạy thẳng đến câu lạc bộ Đế Hào.

    Vừa mới đi được nửa đường, Tạ Quân Ngọc đã cảm thấy hối hận. Chuyện này vẫn là quá vọng động, là em gái nên Tạ Quân Ngọc vẫn biết rõ tính tình của Tạ Quân Hào.

    Đại Hoa Tạ gia ở tỉnh Giang Nam rất có danh tiếng, giàu có một phương, có quan hệ trong cả hai giới kinh doanh lẫn chính trị, dù là trong kinh thành cũng có một phần sản nghiệp không nhỏ. Đại ca Tạ Quân Hào là người kế nghiệp duy nhất của Đại Hoa Tạ gia, dĩ nhiên không tránh được tuổi trẻ khí thịnh.

    Ai biết hắn mới đến Kinh Thành chưa đến ba tháng đã gây ra không ít chuyện. Lần này đã là lần thứ ba gọi Tạ Quân Ngọc tới cứu viện.

    Chuyện hai lần trước không lớn, với thân phận của Tạ Quân Ngọc có thể trấn áp, lần này chắc cũng không ngoại lệ. Dù sao 23 tuổi là cán bộ cấp sở, phó tổng đội trưởng tổng đội cảnh sát hình sự cục cảnh sát kinh thành đã là thân phận, vẫn có thể dọa được không ít người.

    Nhưng Tạ Quân Ngọc bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu như đại ca luôn gây chuyện thị phi như vậy, chính mình lại phải không ngừng chùi đít cho hắn thì sẽ tạo thành hậu quả gì? Chẳng phải là sẽ cho ra đời một tên công tử ăn chơi? Làm như vậy mãi nhất định là không ổn.

    Qua một lát, đám Tạ Quân Ngọc đã đến trước cổng câu lạc bộ Đế Hào, lại đụng phải đám Diệp Khai đang định rời đi.

    - Đại tiểu thư!
    Một gã đàn em của Tạ Quân Hào vẫn đứng nem nép ở đây thấy Tạ Quân Ngọc liền chạy tới.

    - Anh tôi đâu?
    Tạ Quân Ngọc cau mày hỏi.

    - Đi bệnh viện rồi...Đại thiếu gia lăn từ cầu thang xuống, chắc là bị thương không nhẹ. Em đứng trông ở đây để chờ đại tiểu thư tới.
    Gã đàn em đáp, chỉ vào Diệp Khai vừa mới đi ra:
    - Chính là tên cao to này đánh người.

    Tạ Quân Ngọc nghe bảo đại ca bị đánh đến đi viện thì nổi giận bừng bừng, quát mấy cảnh sát hình sự bên cạnh:
    - Các anh bắt mấy người kia đến đây hỏi.

    - Tuân lệnh!
    Mấy cảnh sát hình sự lập tức tiến lên.

    - Làm gì đó?
    Diệp Kiến Hoan sầm mặt, khi hắn nổi tính tình đại thiếu gia lên thì bất kể trời đất.

    - Cảnh sát phá án, các anh phối hợp đi.
    Một cảnh sát hình sự trầm giọng.

    - Con nha đầu Tạ gia hô bọn mày đến giúp?
    Diệp Kiến Hoan hừ lạnh.

    -......
    Tên cảnh sát hình sự sững lại, trong lòng tự nhủ mày biết vậy sao còn dám gây chuyện?

    - Nhớ kỹ, bọn mày là cảnh sát hình sự, không phải chó nhà ai nuôi, hô thì đến, vẫy thì đi! Con bà mày còn chút tự tôn nào không vậy?!
    Diệp Kiến Hoan gần như dí ngón tay vào ngực đối phương giáo huấn.

    - Mày mắng ai là chó?!
    Mấy tên cảnh sát hình sự lập tức nổi giận, xông lên muốn quyền đấm cước đá.

    Diệp Kiến Hoan tuy đủ khí thế nhưng công phu quyền cước thật sự không được tốt lắm.

    - Đoàng.

    Bỗng nhiên, một tiếng súng sắc lạnh phá vỡ màn đêm yên tĩnh.

    Tất cả mọi người ngừng lại, cảnh giác nhìn quanh, không biết chuyện gì xảy ra.

    Sáu chiếc xe tải quân đội phủ vải bạt màu xanh lao đến, tới gần trăm binh sĩ mặc đồ dã chiến từ trên xe rầm rập nhảy xuống, súng trường trong tay lên đạn lách cách, bao vây cả đám.

    - Chuyện gì?!
    Tạ Quân Ngọc thấy thế, lập tức kinh hãi.

    Một thiếu tá từ cabin nhảy ra, tiếp đó là một thiếu tướng chậm rãi bước xuống.

    - Chào thủ trưởng!
    Tạ Quân Ngọc nhìn xem thấy viên thiếu tướng bước tới, lập tức đứng thẳng lên chào một cái.

    Cấp bậc hai bên kém quá xa, dù biết đối phương đến tìm mình không có ý tốt thì Tạ Quân Ngọc cũng chẳng biết làm sao.

    Cán bộ hai mươi ba tuổi cấp trưởng phòng thì làm sao? Đứng trước mặt thiếu tướng, ngay cả quyền lên tiếng cũng không có!

    Viên thiếu tướng chừng 40 tuổi, vẻ mặt nghiêm túc, thấy Tạ Quân Ngọc cũng không đáp lời, cứ thế đi thẳng qua mặt nàng tới chỗ Diệp Kiến Hoan và Diệp Khai.

    - Chú Lê, may chú tới kịp lúc.
    Diệp Kiến Hoan thở phào.

    Nếu chú Lê tới chậm một lát nữa thì hay rồi, dù có Diệp Khai bảo vệ, hắn cũng khó tránh khỏi bị đánh.

    - Không ra thể thống gì.
    Chú Lê trầm mặt, chắp tay sau lưng, chỉ nói một câu rồi quay người rời đi.

    Diệp Kiến Hoan cười hì hì, kéo tay Diệp Khai đi ra, chui vào một chiếc xe Jeep quân dụng.

    Từ lúc chú Lê xuất hiện đến khi đám Diệp Khai rời đi, không ai nói thêm câu gì.

    Tạ Quân Ngọc nhìn đoàn xe quân sự khuất dần mới buông gọn:
    - Rút lui.

    - Tạ...
    Một tên cảnh sát hình sự vẫn không cam lòng:
    - Cần điều tra câu lạc bộ Đế Hào hay không?

    Thật vất vả mới tới đây một chuyến lại rút lui không kèn không trống, còn bị người bên quân đội dọa cho khiếp vía. Đám cảnh sát hình sự dù mất mặt cũng phải hành hạ Đế Hào một phen để hả giận.

    - Điều tra cái gì, Đế Hào có thể nói điều tra là điều tra hay sao?!
    Tạ Quân Ngọc hừ một tiếng, cũng không quay đầu lại mà bước đi thẳng.

    ********************

    Tâm trạng của Chung Ly Dư đêm nay lúc thì vui mừng, lúc lại tuyệt vọng, không biết diễn tả thế nào.

    Vốn chuyện đã sắp xếp xong xuôi, vì mình đi lầm phòng mà xảy ra biến cố. Nàng cho rằng coi như xong thì nào ngờ vị công tử mà mình lên lầm giường tựa hồ còn lớn hơn cả Tạ công tử.

    Đoàn xe quân đội tiến thẳng ra khỏi thành, đi vào một ngọn núi, qua mấy trạm gác rồi tới một vùng toàn biệt thự.

    Tuy ở trong màn đêm nhưng chỉ với chút ánh đèn lo lói cũng để cho Chung Ly Dư nhìn ra những biệt thự này không giống bình thường.

    Dưới tán rừng rậm rạp, những biệt thự này như bị che khuất, nhìn từ trên cao chưa hẳn có thể phát hiện. Chỉ có những người quen đường mới có thể thông qua đường núi quanh co tìm được.

    Cho dù là vậy thì mấy trạm gác trên đường đủ để ngăn lại bất cứ khách không mời nào.

    Cuộc sống quyền quý quả thật không phải để người bình thường có thể tưởng tượng ra.

    Chung Ly Dư thở dài, không biết chuyện đến nước này có ý nghĩa thế nào với mình.

    Qua chừng mười phút, xe chạy đến nơi, mọi người lần lượt xuống xe.

    Chung Ly Dư quay đầu lại nhìn thì thấy mấy chiếc xe tải quân sự đã lui ra, chỉ còn lại hai chiếc xe Jeep chở mấy người bọn họ.

    Phía trước có một trạm gác, trong đó có chừng ba mươi quân nhân, kiểm tra kỹ lưỡng giấy tờ rồi mời cho đi qua.

    Chung Ly Dư nhìn về con đường thật dài phía trước, thầm nghĩ cứ thế đi bộ tới thì chợt thấy từ trong một ga-ra có hai chiếc xe điện mười chỗ yên lặng không một tiếng động tiến ra trước mặt.
     
    rocklina, MauAn, tempking1970 and 5 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)