Đô Thị Quan Lộ Tiêu Dao-Tác giả: Tiểu Nông Dân C20

  1. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Quan Lộ Tiêu Dao
    Tác giả: Tiểu Nông Dân
    Chương 12.1: Chủ trì công đạo.

    Nhóm dịch: Ngapt
    www.metruyen.com
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Phương thức lôi kéo quan hệ này của Phan Bảo Sơn rất vụng về, hiển nhiên người trực ban cảm giác có chút buồn cười:
    - Ồ, là đồng nghiệp của em Phó chủ tịch huyện Lưu, tìm Phó chủ tịch huyện Lưu có chuyện gì?

    - Thời gian trước, Phó chủ tịch huyện Lưu có đến xã chúng tôi điều tra nghiên cứu kết cấu sản nghiệp nông thôn, sau đó bảo xã lập báo cáo giao lên cho cô ấy.
    Phan Bảo Sơn chìa túi tài liệu trong tay ra:
    - Xã vô cùng coi trọng, phái tôi giao tài liệu đến đây, mặt khác còn muốn báo cáo thêm một chút.

    Gã trực ban đeo kính nhìn Phan Bảo Sơn:
    - Có hẹn trước không?

    - Không có, điện thoại của Phó chủ tịch huyện chúng tôi gọi không được.
    Phan Bảo Sơn cười cười:
    - Cái này cũng phải làm phiền anh rồi.

    Gã đeo kính không tình nguyện, nhưng cũng không có cách nào, gã đành nhấc điện thoại gọi vào đường dây nội bộ của Lưu Hải Yến, nói có người ở chính quyền xã Giáp Lâm đến báo cáo công tác.

    Lưu Hải Yến rất buồn bực, không đầu không đuôi, trong kế hoạch công tác sắp tới cũng không có sự tình của xã Giáp Lâm, liền hỏi người đến là ai.

    - Này, anh tên là gì?
    Gã đeo kính che ống nói, ngẩng đầu hỏi Phan Bảo Sơn.

    - Tôi họ Phan, tiểu Phan, là đồng nghiệp của Lưu Giang Yến.
    Phan Bảo Sơn cố ý cường điệu.

    Gã đeo kính vội vã đáp lời, cũng không hỏi nhiều, chuyển lời nói là đồng nghiệp của Lưu Giang Yến, gọi là tiểu Phan.

    Lưu Hải Yến vừa nghe càng thấy buồn bực, nhưng nể mặt Lưu Giang Yến, cũng không hỏi thêm nữa, nói để cho tiểu Phan vào.

    Phan Bảo Sơn đi lên cầu thang, lòng thầm kêu trời giúp rồi, nhưng hắn cũng không đi tìm Lưu Hải Yến mà lao thẳng tới văn phòng của Hùng Thuận Côn. Giờ phút này, hắn cầu nguyện chính là Hùng Thuận Côn không đi ra ngoài, có thể vừa vặn gặp được ông ta.

    - Cốc cốc cốc!
    Phan Bảo Sơn rất ôn hòa gõ cửa. Tiếng gõ cửa không được quá lớn, nếu không phòng Thư ký sẽ có người nghe được, gây chuyện không tốt liền sắp thành lại bại.

    - Vào đi!
    Một thanh âm rất có khí thế truyền ra.

    Phan Bảo Sơn trong lòng hô to: A Di Đà Phật!

    - Xin chào Bí thư Hùng!
    Phan Bảo Sơn chân còn chưa bước vào đã nhiệt tình hô lên.

    Hùng Thuận Côn vốn tưởng là Thư ký của mình, nhưng sau khi nghe tiếng chào mới ngẩng đầu lên, nhìn thấy một chàng thanh niên đang cười tươi.
    - Cậu là ai?

    - Tôi tên là Phan Bảo Sơn.
    Phan Bảo Sơn cười nói:
    - Năm trước được Tỉnh ủy lựa chọn và điều động đến chính quyền xã Giáp Lâm công tác.

    - Ồ, Phan Bảo Sơn?
    Hùng Thuận Côn gật đầu, cái tên này có chút quen thuộc.

    - Bí thư Hùng, có thể ngài đối với tôi có chút ấn tượng?
    Phan Bảo Sơn khiêm tốn cúi đầu:
    - Chắc chắn là có chút ấn tượng. Bí thư Hùng, mấy hôm trước, xã Giáp Lâm gửi danh sách đề cử Phó chủ tịch xã, trong đó có tôi. Tổng cộng có 3 ứng cử viên, nhưng cuối cùng chỉ mình tôi được thông qua.

    - Ừ, tôi nghĩ ra rồi, Phan Bảo Sơn.
    Hùng Thuận Côn hơi ngửa đầu mỉm cười:
    - Tiểu Phan, có chuyện gì?

    - Bí thư Hùng, đầu tiên tôi xin bày tỏ sự xin lỗi đối với ngài, cứ như vậy đường đột gõ cửa phòng làm việc của ngài, kính xin Bí thư Hùng thứ lỗi.

    - À, không có việc gì.
    Hùng Thuận Côn tiếp tục cười nói:
    - Tuy nhiên, đích thực là vượt ra ngoài dự liệu của tôi.

    - Quấy rầy Bí thư Hùng thật là ngại quá, tôi đây liền nói rõ mọi chuyện, chỉ xin ngài vài phút thôi.
    Phan Bảo Sơn biết rằng Hùng Thuận Côn rất bận rộn, không có nhiều thời gian tiếp đãi hắn.
    - Bí thư Hùng, hôm nay mạo muội đến đây chính là muốn phản ánh một vấn đề. Xã Giáp Lâm có người canh cánh trong lòng chuyện tôi được đề cử Phó chủ tịch xã, nghĩ biện pháp nói xấu tôi, muốn thông qua việc đó phủ định tư cách bầu cử của tôi.

    - Ừ, có việc đó sao?
    Hùng Thuận Côn không nghĩ tới còn có sự việc như vậy, ông ta đã gật đầu thông qua rồi, phía dưới vẫn muốn lỗ mãng sao? Hoàng Khai Kiến và Lương Diên Phát kia thật sự là không biết nặng nhẹ. Hùng Thuận Côn mắng thầm, tuy nhiên ngoài mặt vẫn tỏ vẻ ôn hòa:
    - Sao lại có việc như vậy, là ai làm?

    - Cụ thể là ai tôi cũng không biết chính xác, nhưng hiện tại trong đại viện Chính quyền xã Giáp Lâm nơi nơi đều đồn nhau rằng tác phong sinh hoạt của tôi có vấn đề, còn không biết những người đó chuyện bé xé ra to thế nào.
    Phan Bảo Sơn làm bộ dáng buồn rầu:
    - Bí thư Hùng, tôi cảm thấy làm như vậy thật sự rất không công bằng, cho nên bất kể thế nào cũng phải tìm đến ngài, xin ngài chủ trì công đạo.

    - Đồn đại nói cậu có vấn đề về tác phong sinh hoạt?

    - Nói tôi...Nói tôi nghe lén phụ nữ đi WC.
    Phan Bảo Sơn sắc mặt đỏ lên:
    - Bí thư Hùng, tôi thật sự là rất khó mở miệng...

    - Nghe lén phụ nữ đi WC?
    Hùng Thuận Côn mỉm cười:
    - Ý tưởng cũng độc đáo đó chứ?

    - Bí thư Hùng, tôi...tôi...
    Phan Bảo Sơn thở dài:
    - Ôi, Bí thư Hùng, tôi cũng không nói thêm nữa, làm mất thời gian của ngài.

    - Cậu cứ về đi.
    Hùng Thuận Côn lại cười nói:
    - Tiểu Phan, cậu yên tâm, cậu là lựa chọn và điều động sinh của Tỉnh ủy, tin tưởng giác ngộ chính trị và tiêu chuẩn đạo đức của cậu sẽ không thấp như vậy.

    - Cảm ơn Bí thư Hùng.
    Phan Bảo Sơn cúi đầu nói cảm ơn.

    Trước khi đi ra, Phan Bảo Sơn không quên xin chữ ký của Hùng Thuận Côn trên tờ đăng ký tiếp đón. Hùng Thuận Côn vui vẻ ký cho hắn.

    Phan Bảo Sơn cầm tờ đăng ký, giống như cầm Thượng Phương Bảo Kiếm, đi đến chỗ gã trực ban:
    - Đây, gửi lại anh.

    Gã đeo kính cầm tờ đăng ký, nhìn thoáng qua:
    - Tìm gặp Phó chủ tịch Lưu, sao lại là Bí thư Hùng ký tên?

    - Báo cáo tình hình quan trọng, Bí thư Hùng tiếp tôi rồi.
    Phan Bảo Sơn bước chân không ngừng, bỏ lại một câu, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra khỏi tòa nhà văn phòng, tâm tình rất tốt.

    Phan Bảo Sơn đắc ý đi trở về. Hắn cảm thấy hành động lần này rất thành công, hết thảy gần như đều là dựa theo những gì mình đoán. Nhưng lúc này, Lưu Hải Yến đang làm việc trong phòng lại cảm thấy hoài nghi. Rõ ràng có một người tên là tiểu Phan muốn tìm gặp cô báo cáo công việc, sao hơn nửa giờ trôi qua rồi vẫn không thấy bóng dáng đâu. Mấu chốt chính là lát nữa cô có việc phải rời khỏi, nếu chẳng may tiểu Phan tìm không ra, còn tưởng rằng mình cố ý né tránh. Dù sao cũng là đồng nghiệp của Lưu Giang Yến, làm vậy không hay lắm.

    Lưu Hải Yến gọi điện thoại đến phòng trực ban, hỏi cái người tên tiểu Phan sao còn chưa tới, một lát nữa cô phải đi có việc. Gã trực ban sửng sốt, vội nói người đã trực tiếp đến báo cáo với Bí thư Hùng rồi, sau đó đã về được 5, 6 phút. Lưu Hải Yến tức giận đến quăng điện thoại, không khỏi oán giận:
    - Loại người nào đây?
    Nói xong còn không nguôi giận, lại gọi điện thoại cho em Lưu Giang Yến, hỏi cô có phải có một đồng sự kêu Phan Bảo Sơn hay không.

    Lưu Giang Yến chính là đang thương tâm. Chuyện Phan Bảo Sơn nghe lén cô đi vệ sinh đã truyền đi khắp trụ sở chính quyền xã Giáp Lâm rồi, cô thấy uất ức đến nỗi nước mắt ròng ròng. Lưu Hải Yến vừa nghe cô nói chuyện đã cảm thấy không thích hợp.
    - Sao thế Giang Yến?

    - Chị, chị nói xem, cũng quá khinh người rồi.
    Lưu Giang Yến thấy Lưu Hải Yến nhắc tới việc này, khóc thành tiếng:
    - Có người nói hươu nói vượn, bịa đặt có người nửa đêm nghe lén em đi nhà vệ sinh, mắc cỡ chết đi được.

    - Hả? Còn có việc này sao?
    Lưu Hải Yến vừa nghe thật sự là tức giận:
    - Ai dám bịa đặt như vậy?

    - Em cũng không biết, dù sao đến trưa cũng đã đồn đại khắp nơi rồi.

    - Giang Yến, em đừng lo, chị sẽ gọi điện thoại cho Hoàng Khai Kiến hỏi một chút, đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra. Để ông ta điều tra thêm, xem ai ăn no rửng mỡ như vậy.

    - Chị đừng hỏi, càng hỏi càng loạn. Trước hết cứ như vậy đi, để sau hãy nói.

    - Vậy cũng được, lúc nào em thấy cần thì nói cho chị biết, dù gì cũng không thể để tùy ý thêu dệt được.

    - Cứ xem tình hình thế nào đã, hiện tại đang lộn xộn lắm.

    - Ừ, chị sẽ chưa gọi điện thoại vội. À đúng rồi, Giang Yến, em có một đồng nghiệp họ Phan đúng không?

    - Họ Phan? Có ạ, sao thế chị?
    Lưu Giang Yến chau mày.
     
    haihoq and muthanhnam like this.
  2. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Quan Lộ Tiêu Dao
    Tác giả: Tiểu Nông Dân
    Chương 12.2: Chủ trì công đạo.

    Nhóm dịch: Ngapt
    www.metruyen.com
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    - Vừa rồi phòng trực ban nói xã Giáp Lâm có một người tên tiểu Phan, tự xưng là đồng nghiệp của em, muốn tìm chị báo cáo công việc. Nhưng nửa ngày không thấy bóng dáng, chị mới hỏi lại, không ngờ hắn đã đến gặp Bí thư Hùng rồi.
    Lưu Hải Yến oán giận.
    - Thật không hiểu ra làm sao.
    - Phan Bảo Sơn lên Huyện?
    Lưu Giang Yến nghe xong cả kinh:
    - Anh ta đi tìm Bí thư Hùng làm gì?
    - Làm sao chị biết được. Sao thế, có vẻ em rất ngạc nhiên?
    - Ai da, chị, chị không biết, người bị đồn nửa đêm nghe lén em đi vệ sinh chính là anh ta.
    Lưu Giang Yến vừa tức vừa thẹn:
    - May mà đồn là anh ta, nếu là nói người khác, em thật chịu không nổi.
    - Ôi chao, ôi chao, Giang Yến, lời này em nói có vẻ không thích hợp. May mắn là anh ta? Chẳng lẽ em còn ước cái tên Phan Bảo Sơn kia thực sự nghe lén?
    - Chị, không thể nói là ước gì, chỉ có thể là chấp nhận.
    Lưu Giang Yến nhỏ giọng nói.
    - Hừ, hừ, cái tên Phan Bảo Sơn kia rốt cuộc có bản lãnh gì, không ngờ gây phiền phức cho Giang Yến nhà chúng ta thế. Còn nữa, sao tự nhiên việc này lại đột ngột xuất hiện, không phải là thằng nhãi kia cố ý tung tin để thu hút sự chú ý của em chứ?
    - Không phải. Xã chúng em là đang có một ghế Phó chủ tịch xã bỏ trống, cần được bầu cử. Phan Bảo Sơn là lựa chọn và điều động sinh của Tỉnh, không biết tại sao lại vượt mặt Chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy và Chánh văn phòng ủy ban nhân dân của chúng em, trở thành người duy nhất được thông qua. Cho nên có người muốn làm hại anh ta. Cho nên nói, Phan Bảo Sơn rốt cuộc có hay không nghe lén em đi nhà vệ sinh còn chưa chắc chắn, có khả năng là có người cố ý vu cáo hãm hại anh ta.

    - Ồ, khó trách hắn tìm đến Bí thư Hùng, xem ra là phản ánh tình hình đấy.
    Lưu Hải Yến bừng tỉnh:
    - Thằng nhãi này cũng thông minh, nếu nói thẳng là tìm Bí thư Hùng, sợ là không gặp được, liền lợi dụng quan hệ với em để nói tìm gặp chị, sau đó trực tiếp đến tìm Bí thư Hùng.

    - Chị, đừng trách anh ta, em nghĩ anh ta cũng thật sự là không có biện pháp.

    - Được, Giang Yến, nghe thế nào chị cũng cảm thấy có gì đó bất bình thường. Em và hắn rốt cuộc có quan hệ như thế nào?

    - Chưa có quan hệ gì, chỉ là đồng sự bình thường.

    - Nhưng dường như em rất bảo vệ cho hắn?

    - Đó là em cảm thấy anh ta cũng không tệ lắm, không nên bị đối xử bất công như vậy.

    - Giang Yến, nói thật cho chị biết, nếu thật sự cần thiết, chị có thể qua bên Bí thư Hùng nói chuyện một chút. Còn nếu như không có, vậy coi như xong.

    - Em nói đều là lời thật. Chị, em với Phan Bảo Sơn thật sự không có gì. Nhưng em vẫn muốn chị nếu có thể thì giúp anh ta một chút.

    - Vậy được rồi, nếu có cơ hội gặp Bí thư Hùng, chị sẽ nhắc tới.

    - Phải nhanh lên chị nhé, chỉ còn ngày mai thôi. Ngày kia xã chúng em đã tiến hành Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân rồi.
    Lưu Giang Yến sốt ruột nói:
    - Hiện tại trong cuộc họp Đảng ủy vừa rồi đã đề nghị hủy bỏ tư cách bầu cử của Phan Bảo Sơn rồi, đã làm báo cáo trình lên Huyện.

    Lưu Hải Yến nghĩ ngợi thêm một lúc, đi tới phòng làm việc của Hùng Thuận Côn, nhưng cô không phải là vì nói tốt giúp Phan Bảo Sơn, mà là muốn phá hỏng hình tượng của hắn, xem xem có thể nhân cơ hội nói xấu hắn, làm hắn ta không thể đứng dậy ở xã Giáp Lâm này được nữa.

    Mỗi người đều có ý nghĩ riêng của bản thân mình. Lưu Hải Yến sớm đã có tính toán, dù sao thì vẫn phải điều Lưu Giang Yến lên đến huyện, thế nên tìm người yêu cũng phải tìm người có tiêu chuẩn cao hơn, sao có thể để cô cùng Phan Bảo Sơn ở xã yêu đương xằng bậy như vậy được? Vì vậy bắt buộc phải gây áp lực với Phan Bảo Sơn, triệt để làm hắn không còn cơ hội.

    Đương nhiên, Lưu Hải Yên không phủ nhận Phan Bảo Sơn một đời lăn lộn không ngẩng đầu lên được , không biết chừng một ngày nào đó lại có thể nổi lên, nhưng đó vẫn là chuyện không biết ngày tháng năm nào mới xảy đến. Hơn nữa, Lưu Hải Yến cũng chẳng có nổi một ấn tượng tốt với Phan Bảo Sơn. Hắn đã có thể lấy cô ra để lừa gạt nhân viên trực ban, rồi trà trộn vào văn phòng hành chính của Huyện, lại còn làm cho cô trở nên hồ đồ trong chốc lát. Với sự tinh ranh của hắn, ắt hẳn sau này sẽ chơi đùa và làm Lưu Giang Yến quay vòng như chong chóng.

    Ý nghĩ này không thể nói cho Lưu Giang Yến, chỉ có thể âm thầm thực hiện kế hoạch mà thôi.

    Đi tới phòng làm việc của Hùng Thuận Côn rồi, Lưu Hải Yến vào vấn đề một cách vòng vèo. Cô không trực tiếp nói rằng Phan Bảo Sơn không tốt, mà bắt đầu gợi chuyện từ Lưu Giang Yến.

    - Bí thư Hùng, ông có bận không?
    Lưu Hải Yến đối với Hùng Thuận Côn luôn có phần tôn kính.

    - Không bận, có chuyện gì, Hải Yến?
    Hùng Thuận Côn đối với Lưu Hải Yến một tay ông ta cất nhắc luôn có cảm giác cao cao tại thượng. Bởi vì ông ta chưa từng chạm qua cô nửa đầu ngón tay, mặc dù không thiếu cơ hội. Cũng chính là nguyên nhân này, Hùng Thuận Côn trước mặt Lưu Hải Yến luôn cảm thấy hình tượng của mình vô cùng cao thượng.

    - A, cũng không có chuyện gì to tát.
    Lưu Hải Yến cười khẽ:
    - Vừa rồi gọi điện cho em gái Lưu Giang Yến, nghe kể về một chuyện vô cùng nhàm chán, thực sự không hiểu nổi sao xã Giáp Lâm lại loạn đến vậy, lại có kẻ nửa đêm nghe lén cô ấy đi vệ sinh, làm cho cô ấy khóc sướt mướt.

    - Ờ, cô nói chuyện đó hả, đương sự lại còn là em gái cô?
    Hùng Thuận Côn cười ha hả:
    - Yên tâm đi, đó đều là trò quấy rối vớ vẩn, tình huống tương quan tôi đã hiểu rõ, có thể giải quyết ngay lập tức. Đến lúc đó lời đồn tự khắc tiêu tan, em gái cô sẽ chẳng có chuyện gì hết!

    Hùng Thuận Côn nói như vậy, Lưu Hải Yến trong chốc lát không có cách nào nào tiếp tục được ý đồ của mình. Vì qua lời nói của ông ta, ông ta căn bản không hoài nghi Phan Bảo Sơn có thể làm việc đó.

    Lúc này, Vương Pháp Thái bước vào.

    Vương Pháp Thái, gã đã ngồi trên cái vị trí Trưởng ban tổ chức Huyện ủy này đến tận tám năm, gã rất hài lòng với hiện tại, không hề có ý đồ muốn thăng tiến nữa. Bởi vì gã cảm thấy rất thoải mái với chức vụ này, trên vai cũng chẳng có quá nhiều trọng trách , giải quyết vấn đề mọi mặt đều rất linh hoạt khéo léo, rất hữu ích và rất dễ chịu.

    - Ơ, Phó chủ tịch huyện Lưu ở đây à?
    Vương Pháp Thái bước vào, vừa cười với Lưu Hải Yến vừa nói với Hùng Thuận Côn:
    - Bí thư Hùng, tôi có chút việc khẩn cấp cần báo.

    Lưu Hải Yến nghe xong liền xin tránh đi một chút.

    Hùng Thuận Côn hỏi có vấn đề gì, Vương Pháp Thái đáp rằng có liên quan đến việc xã Giáp Lâm thẩm định tư cách thành viên để chọn lựa Phó chủ tịch xã.

    - Haha, không cần tránh mặt, không cần phải tránh mặt
    Hùng Thuận Côn nói với Lưu Hải Yến.
    - Vừa hay cô cũng thử nghe xem rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.

    Vương Pháp Thái đi tới chỗ Hùng Thuận Côn, đưa ra một bản fax, “Đảng ủy xã Giáp Lâm vừa đưa ra một quyết định mới, do đồng chí Phan Bảo Sơn trong cuộc sống hàng ngày có tác phong không đúng đắn, vì vậy phát sinh ra vấn đề trong tư cách của người được chọn làm Phó chủ tịch xã, cần phải đề cử và tuyển chọn lại từ đầu. Ngoài ra, buổi xế chiều còn nhận được thư tố cáo nặc danh liên quan đến Phan Bảo Sơn.”

    - Xã Giáp Lâm muốn làm gì?
    Hùng Thuận Côn lộ vẻ mặt không vui.
    - Suốt ngày gây sức ép, tôi biết chuyện của Phan Bảo Sơn, hoàn toàn chỉ là bịa đặt
     
    haihoq and muthanhnam like this.
  3. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Quan Lộ Tiêu Dao
    Tác giả: Tiểu Nông Dân
    Chương 13: Uổng công.

    Nhóm dịch: Ngapt
    www.metruyen.com
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Vương Pháp Thái hơn ai hết hiểu rõ ý của Hùng Thuận Côn, từ chuyện thông qua tư cách của Phan Bảo Sơn đã lãnh hội được phần nào. Ban đầu khi nhận được thư nặc danh, gã cũng chẳng có ý định phản ánh lên trên, nhưng sau đó lại nhận được báo cáo họp Đảng ủy của xã Giáp Lâm, gã không thể không báo lại với Hùng Thuận Côn. Thật ra gã cũng biết chẳng qua cũng chỉ là thủ tục mà thôi.
    - Bí thư Hùng, tôi hiểu rồi, chốc nữa tôi sẽ hồi âm lại cho Đảng ủy xã Giáp Lâm.
    Vương Pháp Thái cười nói:
    - Bí thư Hùng, tôi còn chuyện cần báo. Ban tổ chức Thành ủy cũng nhận được một bức thư nặc danh tố cáo Phan Bảo Sơn, cán bộ phía trên cũng đã liên lạc với tôi vì chuyện này, muốn tôi nhanh chóng cho họ câu trả lời.

    - Thực không hiểu Hoàng Khai Kiến điều khiển chuyện này kiểu gì.
    Hùng Thuận Côn nghiêm mặt:
    - Có một tí chuyện cũng không giải quyết nổi, đến bản thân mình cũng bị quay vòng vòng. Hiện nay với tình hình phát triển của xã hội, không tiến thì chỉ có lùi, đối với bất cứ ai mà nói, không có năng lực thì sẽ có không có địa vị! Lại còn Lương Diên Phát, cũng chẳng ra gì!

    Trọng lượng của lời nói vô cùng nặng, đủ để có thể nhìn ra thái độ của Hùng Thuận Côn. Vương Pháp Thái vội vã nhấc tay lên:
    - Bí thư Hùng, một lát nữa khi trả lời phía bên Ban tổ chức thành ủy, tôi sẽ nói rằng, tình huống của đồng chí Phan Bảo Sơn xã Giáp Lâm đơn thuần chỉ là giả, do có người hãm hại, mục đích muốn hủy hoại tư cách của Phó Chủ tịch xã, hoàn toàn có thể không cần để ý tới.

    - Được, vậy thì hãy nói như thế!
    Hùng Thuận Côn nói:
    - Còn nữa, nếu xã Giáp Lâm một lần nữa có người thì thụt nói chuyện này, thì sẽ tra xét đến cùng, xem xem là ai mà làm cho người ta khinh bỉ đến vậy, cần trừng phạt thì sẽ trừng phạt.

    - Được, Bí thư Hùng. Tôi lập tức thực hiện!
    Vương Pháp Thái lui ra ngoài.

    Lưu Hải Yến đã nhìn thấy, đã nghe thấy hết mọi chuyện, cô còn có thể nói điều gì không tốt về Phan Bảo Sơn đây?

    -Bí thư Hùng, ngài làm việc đi, tôi cũng đi đây.
    Lưu Hải Yến cười bất đắc dĩ:
    - Vừa hay có chút chuyện cần phải ra ngoài.

    -Ừ, đi đi. Chuyện của em gái cô không cần lo lắng, sẽ giải quyết ổn thỏa.

    Lưu Hải Yến thở dài một tiếng trong lòng, chuyến này đúng là chẳng có tác dụng gì. Nhưng lại có thể từ lời nói của Hùng Thuận Côn suy ra được vài chuyện. E rằng chức vụ Bí thư Đảng ủy của Hoàng Khai Kiến không thể thăng lên được rồi.

    Buổi tối, Lưu Hải Yến gọi điện nói cho Lưu Giang Yến về suy đoán này của mình để cho cô nàng có sự chuẩn bị.

    Lúc này Lưu Giang Yến đã vượt qua được nỗi ám ảnh từ câu chuyện nhà vệ sinh lúc trước. Cô đã nghĩ thông suốt rồi, thực chất chuyện này cũng chẳng có gì to tát.

    - Bí thư Hoàng rời khỏi Giáp Lâm thì có thể bị điều đến đâu?
    Lưu Giang Yến vô cùng kinh ngạc:
    - Vậy thì chẳng phải Chủ tịch xã Lương sẽ rất đắc ý sao?

    - Hoàng Khai Kiến bị điều động đến đâu bây giờ vẫn không thể nói trước được. Dù sao nghe ý tứ của Hùng Thuận Côn thì gã sẽ phải rời khỏi xã Giáp Lâm. Lương Diên Phát cũng chẳng tốt đẹp gì, nhưng lão thì vẫn không thể nói trước được. Dù sao thì Hùng Thuận Côn đến tháng 7, tháng 8 năm nay cũng về hưu rồi.

    - Ừ, em biết rồi. Về sau nói năng, làm việc cần phải chú ý một chút. Không thể để đến lúc đó Bí thư Hoàng đi rồi lại không có cách nào kết thúc.

    -Nói như vậy còn được. Biết suy xét đến hậu quả chứng tỏ năng lực đã được rèn luyện lên cao rồi. Giang Yến, xem xem lúc nào chị sẽ chuẩn bị cho em ngồi lên cái chức Phó chủ nhiệm.

    - Không cần. Chị cũng không phải là không hiểu em. Gì chứ Phó chủ nhiệm, chủ nhiệm em đều không quan tâm, chỉ cần làm việc thoải mái là được rồi.

    - Sao em lại không có chút cầu tiến nào như thế! Không có điều kiện thì thôi không nói, suy cho cùng một người con gái muốn thành danh thì cái giá phải trả cũng quá đắt, nhưng dẫu sao em vẫn có chị cơ mà.

    - Chị, em biết chị tốt với em.
    Lưu Giang Yến cười duyên, nói:
    - Nhưng bản tính em trước giờ khó lường trước . Đến hiện tại cái chức Phó chủ nhiệm văn phòng Đảng ủy xã Giáp Lâm em còn cảm thấy không tự tại, chị mà còn để em tiến lên trên thêm nữa thì nào khác gì làm em khó xử.

    - Có một số chuyện em không hiểu. Giang Yến, chị nói với em điều này, bất kể em làm cái gì, chỉ cần là lăn lộn ở trong chốn nhân viên công chức này, ít nhất cũng phải có một chức vụ và cấp bậc nhất định. Cấp phó phòng là điều đương nhiên.
    Lưu Hải Yến nói rất nghiêm trọng:
    - Xã hội này quá thực dụng, sau này em dần dần sẽ hiểu. Còn một điểm chị cần phải nhắc nhở em, chuyện yêu đương không cần phải vội. Không cần tới hai năm sẽ có thể điều em lên đến Huyện, đến lúc đó những người có điều kiện tốt đầy ra đấy, chẳng lẽ lại không tốt hơn xã Giáp Lâm sao?

    - Chị à, em hiểu ý của chị. Thực chất em còn chưa có dự định yêu đương gì. Cũng không giấu chị làm gì, đối với Phan Bảo Sơn là có thiện cảm, nhưng đó cũng chỉ là từ góc độ của đồng nghiệp để nói mà thôi, chẳng có ý nghĩ gì khác cả.

    - Hiện tại em nghĩ như vậy, nhưng khi đến một mức độ nhất định thì sẽ không còn như vậy nữa rồi. Tình cảm là thứ làm cho con người ta không thể nắm bắt được. Có lúc em căn bản không nhận thức được sự hiện diện của nó, hơn nữa lại chẳng có cách nào để ngăn cản.

    - Có đến mức huyễn hoặc mơ hồ như chị nói không? Mình không nói chuyện này nữa. Chị, chị đã nhắc đến chuyện của Phan Bảo Sơn với Bí thư Hùng chưa?

    - À, chuyện đó hả, chiều nay chị gặp Hùng Thuận Côn rồi, nếu không thì sao có thế nghe được chuyện của Hoàng Khai Kiến chứ.

    - Như thế nào vậy? Phan Bảo Sơn có khi nào phải chịu ảnh hưởng không?

    - Xem chừng thì không sao cả rồi. Cũng coi như hắn ta mệnh tốt, Hoàng Khai Kiến và Lương Diên Phát đều thất lễ với Hùng Thuận Côn, ông ta một khi mất hứng thì cũng sẽ không buông cho bọn họ đắc ý. Cho nên Phan Bảo Sơn được nhân cơ hội thuận lợi.

    - A, vậy thì từ giờ không phải Bí thư Hoàng và Chủ tịch xã Lương đều nôn nóng sao.
    Lưu Giang Yến vui vẻ cười:
    - Buổi chiều hôm nay họ họp xong cuộc họp Đảng ủy chẳng đi đâu hết, ai nấy đốc thúc người đi nghe ngóng tình hình. Ủy viên tuyên truyền xã chúng em, Ngô Cường, bị nhìn chằm chằm đến khó chịu. Cuối cùng chạy đến phòng làm việc của bọn em xả tức, nói rằng Bí thư Hoàng và Chủ tịch xã Lương không nhẫn nại được, cứ luôn giục anh ta đi hỏi kết quả của Ban tổ chức Huyện ủy. Làm gì có chuyện nhanh thế được, dù sao cũng còn ngày mai mà, thêm nữa, nếu thực sự không ổn thì Hội đồng nhân dân lùi lại một ngày là được.

    - Hai bọn họ nôn nóng không phải chuyện nhanh hay chậm, mà là nôn nóng kết quả. Kết quả này chắc sẽ làm họ thất vọng rồi.

    Sự thất vọng của Hoàng Khai Kiến và Lương Diên Phát, Ngô Cường là người đầu tiên cảm nhận được. Vì liên tục cho đến buổi trưa ngày thứ hai, bên Ban tổ chức Huyện ủy vẫn không có tin tức gì. Dựa vào lẽ thường phỏng đoán, vào lúc này vẫn không có hồi âm, có đợi thêm nữa thì sự việc cũng chẳng có gì đáng chờ đợi, chỉ có thể dựa theo kết quả của lúc trước mà thực hiện.

    Nhưng Hoàng Khai Kiến không hề từ bỏ ý định. Buổi chiều vào giờ làm liền đi tìm Ngô Cường, yêu cầu anh ta chủ động liên lạc xem thử rốt cuộc tình hình như thế nào. Ngô Cường cứ thầm than mãi, ngay cả tính mẫn cảm chính trị cũng không có, Hoàng Khai Kiến ông thực sự là uổng công lăn lộn nhiều năm ngoài chốn quan trường.

    Ngô Cường đứng trước mặt của Hoàng Khai Kiến, dùng loa ngoài gọi điện cho Vương Pháp Thái. Anh ta muốn cho Hoàng Khai Kiến xem cái gì là không hề thú vị.

    - Tiểu Ngô, cậu sao lại không để tâm một chút?
    Vương Pháp Thái cười ha hả nói:
    - Chuyện bầu cử Phó chủ tịch xã để quyết định không hề khó, vả lại xã các cậu đã định ngày mai mở Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân, nếu có kết quả thì đã trả lời rồi, cần gì đợi cho đến bây giờ?

    Ngô Cường nhìn Hoàng Khai Kiến, nhún vai, tiếp tục hỏi:
    - Trưởng ban Vương, xã chúng tôi không phải có người bây giờ nói người được chọn Phan Bảo Sơn có vấn đề sao, đến lúc ấy lãnh đạo cũng không nói rõ ràng, sợ ảnh hưởng không tốt.

    - Vấn đề gì?
    Khẩu khí của Vương Pháp Thái bắt đầu có phần cứng rắn:
    - Bí thư Hùng đã nói rồi, chuyện của Phan Bảo Sơn chỉ là do có người quấy rối linh tinh, hơn nữa còn nói nếu ai không hiểu chuyện mà tái phạm thì sẽ truy xét xử phạt đến từng người.

    - Ồ, nghiêm trọng vậy! Sếp Vương, tôi hiểu rồi, bây giờ sẽ đi tìm Bí thư Hoàng báo cáo tình hình một chút để Bí thư Hoàng có thể an tâm mà quyết định.
    Ngô Cường cười nói:
    - Bí thư Hoàng của chúng tôi trong chuyện này cũng ở thế khó xử.

    Vừa ngắt điện thoại, Ngô Cường bất lực nhìn Hoàng Khai Kiến.

    - Mẹ nó, xem Vương Pháp Thái hắn vênh váo cái gì, bực mình tôi sẽ đi tìm hắn nói chuyện!
    Hoàng Khai Kiến trợn mắt, sau đó bất lực dựa vào ghế thở dài:
    - Tôi biết rồi, anh về đi.

    Ngô Cường gật gật đầu rời đi, chưa được hai bước đã bị Hoàng Khai Kiến gọi lại:
    - Phải rồi, Ngô Cường, gọi Phan Bảo Sơn đến đây.
     
    haihoq and muthanhnam like this.
  4. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Quan Lộ Tiêu Dao
    Tác giả: Tiểu Nông Dân
    Chương 14.2: Nói chuyện liên tục.

    Nhóm dịch: Ngapt
    www.metruyen.com
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Phan Bảo Sơn cầm điếu thuốc bước ra khỏi văn phòng của Lương Diên Phát, rẽ vào con đường gần nhất để đi. Hiện tại hắn không muốn người khác nhìn thấy hắn và Lương Diên Phát tiếp xúc với nhau.

    - Ai chà, tiểu Phan!
    Vừa rẽ vào, Ngô Cường liền nhìn thấy Phan Bảo Sơn, gọi to hắn:
    - Điện thoại cũng không mở máy, chạy đi đâu rồi? Bí thư Hoàng đang tìm cậu đấy!

    Phan Bảo Sơn lấy điện thoại ra xem, ngẩng đầu lên cười hề hề:
    - Ơ, Ngô ủy viên, anh xem, trưa nay điện thoại hết pin rồi, thay pin mà quên cả bật máy. Bí thư Hoàng tìm tôi sao?

    - Nhanh đi thôi. Tính tình của ông ta, cậu không phải không biết, trễ thêm nữa thì lời nói của ông ta lại khó nghe!
    Ngô Cường gẩy gẩy tay:
    - Chạy đi.

    Phan Bảo Sơn đương nhiên không dám chậm trễ, cảm ơn Ngô Cường một tiếng rồi đi.

    Gần đến văn phòng của Hoàng Khai Kiến, Phan Bảo Sơn đi chậm lại, điều chỉnh hít thở. Lúc này cần phải tỏ ra tâm bình khí tịnh. Tay vừa giơ lên định gõ cửa, âm thanh phẫn nộ của Hoàng Khai Kiến đã truyền xuyên qua lớp cửa:
    - Đã nói cậu đừng gây sức ép, lại còn bày ra vẻ khổ sở với tôi. Bây giờ thì tốt rồi, vô dụng, vô dụng. Cấp trên căn bản không thèm quan tâm. Thật là tự làm mất mặt mà!

    - Bí thư Hoàng, chuyện này, chuyện này tôi cũng không nghĩ đến, không ngờ lại có thể như vậy.

    - Cũng tốt. Chung quy lại vẫn coi được. Lương chó Nhật bên ấy cũng chẳng có lợi ích gì. Lân này nếu như để Trịnh Kim Bình chiếm chỗ, Chu Quốc Phòng, tôi nói cho cậu biết, tôi sẽ thực sự lột da của cậu!

    Chu Quốc Phòng không lên tiếng. Phan Bảo Sơn biết anh ta bây giờ khẳng định đang cúi đầu nhận lỗi.

    - Được rồi, cậu về đi. Thực ra cũng không có chuyện gì. Quốc Phòng, sau này cơ hội vẫn còn, chớ có nản lòng.

    - Tôi biết rồi Bí thư Hoàng. Vậy tôi đi đây.

    Phan Bảo Sơn nghe thấy vậy, vội vàng quay đầu chạy vài bước. Sau đó lại quay lại từ từ đi bộ lại, giả vờ như chẳng hề nghe thấy gì hết.

    - Chào Chủ nhiệm Chu!
    Phan Bảo Sơn nhìn thấy Chu Quốc Phòng bước ra bèn hỏi han nhiệt tình.

    - Chào.
    Chu Quốc Phòng lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười:
    - Xin chào!

    - Bí thư Hoàng tìm tôi có việc, tôi qua đây xem xem.

    - Đi đi, Bí thư Hoàng đang đợi cậu.
    Chu Quốc Phòng gật gật đầu rồi đi.

    Phan Bảo Sơn nhìn bóng lưng trầm lặng của Chu Quốc Phòng, bất giác sinh ra một chút thương cảm.

    - Là tiểu Phan hả? Mau vào đi!
    Hoàng Khai Kiến ở bên trong nghe thấy tiếng nói của Phan Bảo Sơn, cất tiếng gọi lớn.

    - Đây, tới rồi đây!
    Phan Bảo Sơn hơi rụt cổ lại thăm dò, sau đó khom người đẩy cửa bước vào với vẻ mặt tươi cười:
    - Bí thư Hoàng, ngài tìm tôi có việc?

    - Không có chuyện gì tìm cậu làm gì?
    Hoàng Khai Kiến chỉ vào chiếc sô pha đối diện:
    - Ngồi xuống, việc này cần từ từ nói với cậu.

    Phan Bảo Sơn vừa ngồi xuống, Hoàng Khai Kiến bèn nhếch nhếch mép, châm điếu thuốc lên.

    Hoàng Khai Kiến trước giờ làm việc rất ít khi do dự như lúc này, chắc chắn có chuyện gì khó nói rồi. Phan Bảo Sơn chỉ cần nhìn thoáng qua đã biết vì sao, chẳng qua chỉ là muốn giải thích việc họp Đảng ủy chiều qua.

    - Tiểu Phan, chiều qua xã có họp qua, bàn luận về tư cách tham gia tuyển cử chức Phó chủ tịch xã của cậu.
    Hoàng Khai Kiến gảy gảy tàn thuốc:
    - Cho dù cuộc họp có quyết định thế nào chăng nữa, kết quả cuối cùng cũng không ảnh hưởng gì tới cậu cả.

    - Bí thư Hoàng, chuyện này tôi có nghe rồi.
    Phan Bảo Sơn cười nói:
    - Lẽ thường thôi mà, xã phải suy xét tới toàn cục, có một số chuyện tất nhiên cần có điều chỉnh.

    - Tốt, cậu nghĩ được thế là rất tốt! Trong chuyện này, khả năng sẽ có người chửi bới tôi, bởi chính tôi đã đề xuất tổ chức họp, cậu đừng để tâm nhé.

    - Không, không, bí thư Hoàng ngài yên tâm, vấn đề đơn giản thế này mà tôi còn không hiểu, sau này sao theo làm việc cho ngài được chứ?

    - Ha ha….
    Hoàng Khai Kiến cười sang sảng, giơ tay chỉ về phía Phan Bảo Sơn, nói:
    - Được, tiểu Phan, cậu rất được đó!

    Phan Bảo Sơn toét miệng cười:
    - Bí thư Hoàng, còn về vấn đề phân công, vẫn theo như những gì chúng ta đã bàn trước đó chứ, chúng ta lấy tĩnh chế động, chỉ việc đợi Lương Diên Phát chủ động đề xuất, sau đó chúng ta gật đầu thuận theo đó là được rồi.

    - Cứ theo đó mà làm, nếu tên Lương Diêm Phát không đề xuất cũng chẳng sao, tới lúc đó sẽ do tôi nói.

    - Có lẽ không cần ngài phải nói đâu.
    Phan Bảo Sơn nhíu mày có vẻ ngẫm nghĩ:
    - Tên Lương Diên Phát đó tính kế thì nhanh lắm, không chừng lão đang bắt đầu suy tính rồi ấy chứ.

    - Mặc kệ hắn, có điều phen này hắn chắc mệt đấy.
    Hoàng Khai Kiến ha ha cười nói:
    - Có lẽ hắn chắc sẽ chết mệt với Trịnh Kim Bình đây.

    Quả khônng sai, lúc này Trịnh Kim Bình đang chuẩn bị đi tìm Lương Diên Phát. Từ sáng tới đầu giờ chiều cô ta liên tục hỏi Lương Diên Phát không dưới mười lần, phê duyệt của huyện đã tới chưa, Lương Diêm Phát bị hỏi tới phát phiền, liền gọi cô ta tới phòng làm việc.

    Trịnh Kim Bình nghe thấy thế, liền cảm thấy sự việc không ổn, bặm môi qua gặp, vừa nhìn thấy sắc mặt của Lương Diêm Phát, cô ta chỉ cảm thấy toàn thân lạnh ngắt.

    - Chủ tịch Lương, lần này không còn hy vọng gì sao?
    Trịnh Kim Bình chán nản nói.

    Lương Diên Phát vẻ mặt nghiêm nghị, thở dài nói:
    - Kim Bình, chúng ta đều đánh giá quá thấp thế lực của Phan Bảo Sơn, kể cả Hoàng Khai Kiến cũng phán đoán sai rồi.

    - Phan Bảo Sơn thực sự có chỗ dựa?

    - Đâu chỉ là chỗ dựa bình thường, lai lịch lớn đó!
    Lương Diêm Phát giờ chỉ còn cách tâng thế lực của Phan Bảo Sơn lên, có thế mới an ủi được nỗi thất vọng của Trịnh Kim Bình.
    - Hắn không những có quan hệ với trên huyện, mà ngay cả trên tỉnh cũng có chỗ đứng vững chắc là đằng khác.

    - Ồ, tên tiểu tử đó giấu cũng kín đó chứ, chúng ta đều không nhận ra.

    - Đó là do người ta khôn khéo, biết tận dụng thế lực của mình vào những lúc quan trọng. Cứ theo đà này, vị thế của tên tiểu tử đó sẽ nhanh chóng được nâng lên thôi, cho nên chúng ta không thể đẩy hắn về phe đối lập được, bằng không sau này hắn làm lớn rồi, chúng ta chỉ còn chờ ngồi đó chờ chịu trận thôi.

    Trịnh Kim Bình thấy Lương Diên Phát còn ca thán như vậy, cô ta cũng liền nguôi ngoai dần:
    - Chủ tịch Lương, nếu đã như vậy, thế chúng ta cũng cần nhanh nhanh lôi hắn về phe chúng ta, trở thành người của chúng ta!

    - Việc này không gấp được.
    Lương Diêm Phát bỗng cảm thấy thoải mái trong lòng. Trịnh Kim Bình xem ra đã từ bỏ rồi.
    - Có lẽ lão già Hoàng Khai Kiến đã ra tay trước rồi, giờ này chắc đã tìm Phan Bảo Sơn nói chuyện qua rồi, lúc này chúng ta không tiện ra mặt, lỡ làm không tốt lại xảy ra mâu thuẫn. Tốt nhất là sau này dùng biện pháp mưa dầm thấm lâu, kéo hắn dần dần về phía ta.

    - Ngài nói cũng phải, với Phan Bảo Sơn cần phải có cách đối xử khác so với mấy kẻ bên phía lão Hoàng kia, chúng ta cần mềm mỏng hơn.

    - Đúng thế, song lại phải lén lút mà thực hiện, lỡ để lão Hoàng kia phát hiện ra, chúng ta càng khó có cơ hội ra tay.

    - Tôi hiểu rồi, Chủ tịch Lương. Hiện giờ công việc đang ngập đầu ngập cổ, tài liệu cho báo cáo công tác năm nay, báo cáo về tình hình thực thi dự toán năm trước, báo cáo thẩm tra bản thảo dự trù tài chính năm nay ngày mai trình Đại hội đại biểu Hội đồng nhân dân còn làm chưa xong, có lẽ phải chờ đến tối mới có thể hoàn thành được, phải làm thêm ca đêm đây.

    - Vội đến mấy cũng phải đảm bảo chất lượng, tài liệu không được xảy ra sai sót, đến hội trường bị mọi người cười cho đó. Còn nữa, làm đêm có phần vất vả, tới lúc đó nói qua với nhà bếp một câu, bảo họ làm cho ít điểm tâm để ăn.

    - Khỏi cần ăn đêm, chỉ cần phát chút tiền tăng ca cho mỗi người là được rồi.

    - Cũng được, chuyện đó chẳng phải chỉ cần em nói một tiếng là xong sao.
    Lương Diên Phát nói xong liền đứng lên, sờ sờ thắt lưng nới lỏng khuy cài.

    - Chủ tịch Lương, để hôm khác, hôm nay nhiều việc lắm.

    - Nếu phải làm ca đêm, cũng không bận tâm chút thời gian cỏn con nay. Đơn giản, gọn nhẹ một chút là ok thôi.

    Trịnh Kim Bình không còn cách nào khác, chỉ đành quay người chốt khóa cửa lại.

    Lương Diên Phát đứng ngay giữa phòng làm việc, hai tay khoác vào nhau, nhìn Trịnh Kim Bình bước qua. Y hờ hờ khép mi lại, ngẩng mặt lên:
    - Kim Bình à, làm khéo chút nhé, không được qua loa sơ sài đâu đó…
     
    haihoq and muthanhnam like this.
  5. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Quan Lộ Tiêu Dao
    Tác giả: Tiểu Nông Dân
    Chương 15: Tuyển cử.

    Nhóm dịch: Ngapt
    www.metruyen.com
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Chia sẻ bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)

    Sau khi làm xong, lần này Trịnh Kim Bình cảm thấy có chút ghê ghê, nghĩ tới cái mùi đó mà buồn nôn, về tới phòng làm việc cô ta cũng không dám hé răng nói chuyện với đồng nghiệp, chỉ sợ vừa mở miệng cái mùi tanh nồng đó lại bay ra.

    - Chủ nhiệm Trịnh, bao nhiêu tài liệu thế này cần phải chia nhỏ ra để đóng, trong chốc lát không thể làm xong cả được. Giờ cũng sắp tới giờ tan ca rồi, chi bằng sáng mai rồi làm tiếp vậy?
    Vương Thao hỏi.

    - Sáng mai không biết chính xác lúc nào cả, tối nay phải làm cho xong. Nãy tôi có xin qua với Chủ tịch Lương rồi, sẽ có tiền tăng ca đó.

    - Bao nhiêu?

    - Lương theo ngày chứ sao.

    - Có chút vậy thôi sao, không nhân đôi à?

    - Nếu như cậu làm sau 12h đêm thì nhân đôi vậy.
    Trịnh Kim Bình bực tức nói:
    - Cậu có thể không?

    - Hì hì.
    Vương Thao trợn trợn mắt nhỏ giọng nói:
    - Bắt đầu làm từ 11h59’ không chừng có thể chịu được tới 12h hơn ấy chứ.

    Âm thanh quá nhỏ, Trịnh Kim Bình không nghe rõ, có điều nhìn vẻ mặt của Vương Thao cũng biết đó chẳng phải là câu hay ho gì, bình thường cô ta sẽ hỏi cho ra nhẽ, nhưng hôm nay cô ta cũng chẳng thèm bận tâm.

    Trịnh Kim Bình cứ thế vật vờ cho tới 9h sáng hôm sau.

    Lúc này, bản quốc ca hùng tráng ngân lên, cuộc họp lần thứ ba của Đại hội đại biểu nhân dân khóa mười xã Giáp Lâm được khai mạc trước rạp chiếu phim cũ của xã.

    Đại biểu chính thức của xã Giáp Lâm tính ra cũng không ít, có khoảng bốn năm chục người, nhưng Hoàng Khai Kiến và Lương Diêm Phát đều có cách nhìn nhất quán trong vấn đề này, phải đông người mới có khí thế. Thế nên, thông qua một phiên thảo luận, cho phép tham gia dự thính, kiếm ra được gần bốn mươi người nữa.

    Gần một trăm người, khí thế trong hội trường rất sôi động, chỉ có điều rạp chiếu phim của xã lâu rồi không sử dụng, thế nên mùi hôi mốc bốc lên không dễ ngửi chút nào.

    - Làm ăn thế nào thế hả, tại sao không làm sạch không khí trước khi mở cuộc họp hả?
    Hoàng Khai Kiến không ngừng hỉ hỉ mũi trong hội trường.
    - Vệ sinh không kịp, phun ít hương nước hoa cũng được mà.

    - Bí thư Hoàng, ngài còn phải đợi lát nữa mới cần lên phát biểu, chi bằng ngài ra ngoài hóng gió chút đi?
    Chủ tịch hội đồng nhân dân miệng cười tươi tỉnh nói:
    - Đến lúc đó bảo thư kí thông báo với ngài.


    - Thế còn ra thể thống gì, không nghiêm túc!

    Chủ tịch hội đồng nhân dân lập tức ngậm miệng cúi đầu.

    - Đúng rồi, đoàn chủ tịch đã nhận được danh sách kiến nghị bầu cử của Đảng ủy rồi chứ?
    Hoàng Khai Kiến nói.

    - Đều theo trình tự làm việc cả rồi, bí thư Hoàng ngài cứ yên tâm đi, nhất định không có sai sót gì cả đâu.

    Hoàng Khai Kiến ừ một tiếng, rồi tự mình cầm lấy tài liệu cần phát biểu xem qua một chút, chứ để lát nữa lên phát biểu mà không lưu loát thì không hay.

    Hội nghị diễn ra theo đúng kế hoạch, tất cả đều diễn ra đâu vào đó. Khoảng chừng sau một tiếng rưỡi, bắt đầu bầu cử Phó chủ tịch xã.

    Kết quả không nằm ngoài dự đoán, Phan Bảo Sơn dành được số phiếu bầu cao nhất. Chủ tịch hội đồng nhân dân chủ trì hội nghị tuyên bố tin này xong, Phan Bảo Sơn bỗng cảm thấy lòng lâng lâng, trong tiếng vỗ tay vang như sấm rần, hắn thậm chí còn hoài nghi sự thật đang diễn ra trước mắt, cảm giác cứ như mơ vậy.

    Bắt gặp ánh mắt Hoàng Khai Kiến nhìn qua, Phan Bảo Sơn mới ổn định tinh thần, đồng thời âm thầm nhìn về phía Lương Diêm Phát, thấy y cười có vẻ mờ ám.

    Tới phiên Hoàng Khai Kiến phát biểu, ông ta hắng giọng một cái thật to, mở miệng, ngẩng cao đầu nhìn quanh hội nghị một vòng, sau đó cúi đầu bắt đầu đọc:
    - Hội nghị lần thứ ba của đại hội đại biểu nhân dân khóa 10 xã Giáp Lâm được long trọng khai mạc dưới sự giải phóng về mặt tư tưởng, tình hình kinh tế xã hội phát triển vượt bậc trong toàn xã, là một sự kiện quan trọng về mặt sinh hoạt đời sống cũng như kinh tế chính trị của nhân dân toàn xã. Các vị đại biểu với tinh thần chính trị nhiệt tình, ý thức trách nhiệm cao cả mà Đảng giao phó cùng tinh thần chịu trách nhiệm cao, tích cực hoàn thành chức trách công việc được giao, nghiêm túc lắng nghe báo cáo công tác của chính phủ và báo cáo công tác của đại hội đại biểu nhân dân. Dưới sự nỗ lực của tất cả mọi người, hội nghị lần này đã đạt được thành công tốt đẹp, là hội nghị của sự đoàn kết, dân chủ, khích lệ. Trên đây, tôi thay mặt Đảng ủy xã, đại biểu nhân dân xã, đại biểu chính quyền xã nhiệt liệt chúc mừng khai mạc Đại hội thành công tốt đẹp!

    Nói đến đây, Hoàng Khai Kiến ngẩng đầu lên, toàn hội trường vỗ tay hưởng ứng nhiệt liệt.

    Hoàng Khai Kiến cúi đầu xuống,
    - Nhiệt liệt kính chúc và chân thành cảm ơn toàn thể các đồng chí đại biểu cũng như các đồng chí đại biểu dự thính!
    Nói xong, lại ngẩng đầu lên lần nữa.

    Tiếng vỗ tay lại lần nữa vang lên khắp hội trường.

    - Đồng thời, nhiệt liệt chúc mừng đồng chí Phó chủ tịch chính quyền nhân dân xã Giáp Lâm – Phan Bảo Sơn!
    Giọng Hoàng Khai Kiến lại một lần nữa vang lên.

    Tiếng vỗ tay vẫn nhiệt liệt vang lên.

    - Hiện nay, ngành nghề trong xã đang trên đà phát triển, trong thời khắc quan trọng này, mọi người cần cố gắng phát huy và mở rộng tầm nhìn. Tiếp theo, tôi xin nói qua mấy ý kiến về trọng điểm phát triển cũng như tư tưởng công tác của xã Giáp Lâm trong tương lai, tất cả gồm có bảy mục chính, ba mươi lăm mục nhỏ….

    Tiếng vỗ tay trở nên rất miễn cưỡng, song Hoàng Khai Kiến vẫn giữ nguyên phong thái mạnh mẽ kiên quyết.

    - Hoàng lão tà này định chơi trò gì thế không biết, ba mươi lăm mục nhỏ, liệu có phải ngay cả chuyện ăn uống, đái ỉa của người dân trong xã cũng đem ra quản lý tuốt không đây?
    Lương Diêm Phát nhếch mép lên dè bỉu, ngoảnh mặt lại nói chuyện với Ngô Cường.

    Ngô Cường không trả lời y mà chỉ ngượng cười, thật ra y cũng muốn trách móc vài câu, Hoàng Khai Kiến cứ đà phát biểu thế này, chẳng phải là làm khổ người khác sao.

    Mọi người trải qua hơn một tiếng hành xác, Hoàng Khai Kiến cuối cùng cũng kết thúc bài diễn văn.

    Chủ tịch Hội đồng nhân dân thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy micro tổng kết vài câu, sau đó mạnh mẽ tuyên bố:
    - Tôi tuyên bố, hội nghị lần thứ ba của Đại hội đại biểu nhân dân khóa 10 kết thúc thắng lợi.

    Gần trăm con người nhất thời ào ào lao về phía ngoài rạp chiều phim.

    Phan Bảo Sơn lọt giữa đám đông, chốc chốc lại có tiếng chúc mừng vang lên bên tai:
    - Chúc mừng, chúc mừng Phó chủ tịch xã.

    - Cảm ơn, cảm ơn, mọi người khách sáo quá!
    Phan Bảo Sơn có chút ngượng ngùng nói.

    Lúc này Trịnh Kim Bình đã chính thức hồi tâm trở lại, nhìn qua hội trường một lúc thấy Phan Bảo Sơn liền quay người lao qua đó.

    - Phó chủ tịch Phan, chúc mừng anh nhé.
    Trịnh Kim Bình lại nở nụ cười như hôm tranh thủ phiếu bầu hôm đó:
    - Sau này tôi sẽ nhiệt tình phối hợp làm việc trên các phương diện với anh!

    - Ai ôi, Chủ nhiệm Trịnh, nghe cô nói thế, thực sự tôi có chút không quen.
    Phan Bảo Sơn cười nói:
    - Mặt nào cũng thấy lạ lẫm cả.

    - Từ từ rồi sẽ quen thôi, cái gì chẳng có khởi đầu?
    Trịnh Kim Bình mỉm cười một cái, nháy nháy con mắt.

    - Không thể vội vàng được, dục tốc bất đạt. Trước tiên lấy học hỏi làm chính, hy vọng có thể nhanh chóng vọt qua thời kì này.

    - Tất nhiên rồi!
    Trịnh Kim Bình hừm giọng:
    - Phó chủ tịch xã Phan, trưa nay tôi mời ngài dùng cơm, dưới danh nghĩa của Văn phòng Ủy ban nhân dân, cũng coi như là bữa cơm hoanh nghênh tân lãnh đạo.
     
    haihoq and muthanhnam like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)