Đô Thị  Q.Trường Quan Đạo Vô Cương - Thụy Căn

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi codon.trai, 19/10/12.

  1. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn
    Chương 351: Đối Sách

    Nhóm dịch: PQT
    Nguồn: Mê truyện

    Nói cũng đúng, đường đường là Bí thư Quận ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn và Chủ tịch thị trấn đồng thời bị người ta ngấm ngầm mưu tính. Mà hơn nữa lại không hiển sơn lộ thủy, trong lúc nhất thời anh còn tìm không ra trong đó rốt cuộc là ai làm, nhiều lắm cũng chỉ có một hai đối tượng hoài nghi, còn không có chứng cớ.

    Tuy nhiên điều này cũng không quan trọng, chỉ cần biết ngọn nguồn sự tình, liền có thể dễ xử lý hơn rất nhiều.

    - Có điều chuyện này Tề Nguyên Tuấn cũng có trách nhiệm rất lớn. Nếu như không phải y với anh tranh chấp không ngớt ở hội nghị, những người đó sao có thể mượn đề tài để nói chuyện của mình? Có gì bất đồng hoàn toàn có thể trao đổi sau với anh, sao cứ phải muốn cùng anh cãi lộn trong hội nghị, đây là ý gì? Cố ý biểu hiện y ở Oa Cố có sức ảnh hưởng, nói có người nghe? Ép ý dân?

    Chương Minh Tuyền vẫn tức sôi gan khó bình tĩnh lại được, y vốn dĩ luôn không hợp nhau với Tề Nguyên Tuấn. Thị trấn Oa Cố từ trước đến nay đối với Quận ủy đều là chẳng nóng chẳng lạnh, đối với rất nhiều công việc do Quận ủy an bài cũng là lấy những cái lợi mà làm, không có lợi liền kéo dài tiến độ, trải qua thời gian dài liền hình thành loại thói quen bằng mặt không bằng lòng này. Đó cũng mới khiến cho Lục Vi Dân gặp lại sự chống lại vô ý thức ở vấn đề di dời xây dựng chợ nông sản:

    - Được rồi, anh Chương, nếu chúng ta đã biết đây không phải là ông Tề cố ý gây nên thì dễ làm hơn rất nhiều. Nói trở lại, tôi cũng có chút sai lầm, vấn đề này đã quá đứng ở trên khía cạnh toàn quận mà xem xét, hơn nữa không để ý đến phương diện thái độ của thị trấn Oa Cố. Ở hội nghị thái độ cũng quá võ đoán, chả trách ông Tề và bọn họ phản đối.

    Lục Vi Dân cũng đang tổng kết phương pháp làm việc của mình.

    - Hơn nữa cái rễ này là ở trên, ông Tề không có ý định mở rộng mâu thuẫn của chúng ta, nhưng có vài người chỉ sợ thiên hạ không loạn, thế nào cũng phải làm trò ở bên trên.

    Chương Minh Tuyền cũng bình tĩnh trở lại, sắc mặt trầm xuống, y đương nhiên biết hàm ý trong lời Lục Vi Dân. Người có thể gây ra sóng gió, châm ngòi nổ ở vấn đề này, đương nhiên không phải là người bình thường. Lục Vi Dân là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, làm điều này nhắm vào hắn, vậy tự nhiên là đã nắm chắc, thậm chí có thể nói rõ biết cái chuyện này cuối cùng sẽ lộ ra chân tướng, nhưng vẫn dám làm. Đây cũng chính là nói rõ không sợ Lục Vi Dân biết được.

    Y ở trong huyện cũng không phải không có mối quan hệ, đối với quan hệ thân sơ của Lục Vi Dân trong huyện cũng đại khái biết được. Nghiền ngẫm một chút, y cũng có thể đoán được là ai ở trong gây chuyện. Chiêm Thái Chi còn không có sự quyết đoán này, Dương Hiển Đức cũng không có bản lĩnh này, mà Lý Đình Chương hiển nhiên không ra hạ sách như vậy, còn về Lương Quốc Uy, căn bản không cần loại phương thức này, cái này ngoại trừ Thích Bản Dự còn có thể là ai?

    Chương Minh Tuyền tuy không ưa Tề Nguyên Tuấn, nhưng cũng biết nhìn đến tình thế trước mắt mà nói, thật không nên so đo quá nhiều với Tề Nguyên Tuấn. Hơn nữa, y cũng dám khẳng định Tề Nguyên Tuấn hiện tại cũng có nỗi khổ không nói ra được, trong lòng lại càng thấp thỏm. Biết rõ bị người ta ngấm ngầm mưu tính, y vẫn không thể giải thích, giải thích rồi lại có ai sẽ tin? Cởi chuông vẫn phải cần người buộc chuông, chuyện này xử lý làm sao, vẫn phải đến tay Lục Vi Dân. Hơn nữa chuyện này không nên kéo dài không giải quyết, kéo dài càng lâu, những người bên dưới đồn đại càng nhiều, càng dễ cho người ta có cơ hội để lợi dụng, thậm chí còn thật sự sẽ phát triển đến mức phóng lao theo lao không thể vãn hồi. Vốn là bị người ta ngấm ngầm mưu tính, đến cuối cùng lại phải đổi thành phải đi theo con đường mà người khác vẽ ra.

    - Bí thư Lục, chuyện này tôi thấy không thể để như ý nguyện của đám người đó được. Tôi xem chừng Tề Nguyên Tuấn lúc này cũng lo sợ bất an, y cũng không muốn bị người ta lợi dụng, nhưng hiện tại y cũng sợ mất mặt tới tìm anh. Ha ha, chuyện này vẫn phải anh chủ động mới được.

    Khuôn mặt âm trầm Chương Minh Tuyền dần dần giãn ra, cười ha ha nói.

    Lục Vi Dân cũng không nghĩ đến Chương Minh Tuyền nhanh như vậy có thể nghĩ thông suốt các mấu chốt ở trong đó, cười gật đầu:

    - Ừ, anh Chương, chúng ta không thể mắc lừa kẻ xấu. Có một vài người luôn luôn coi người khác là kẻ ngốc, cho rằng chỉ có y mới là người thông minh, kết quả ư, luôn luôn là đem đá đập chân mình.

    Nghe được Lục Vi Dân nói như vậy, Chương Minh Tuyền xem như yên lòng.

    Y hiện tại về cơ bản là bị đóng dấu, đều biết rằng y và Lục Vi Dân càng gần nhau. Lục Vi Dân ở bên trong Quận ủy sẽ có rất nhiều chuyện không tiện ra mặt đều là y ra mặt. Huống chi ở trong huyện cũng có vài người từ trước đến nay không ưa y, y cũng không hi vọng giành được sự hài lòng của những người đó. Đi theo Lục Vi Dân, chí ít cũng có thể làm một chút chuyện cụ thể, xứng đáng với lương tâm và tiền lương tiền thưởng của mình, còn về những cái khác, y cũng không muốn nghĩ nhiều.

    ************************************************** **************************************

    Tề Nguyên Tuấn lúc nhận được điện thoại của Lục Vi Dân, trong lòng luôn cân nhắc.

    Y vạn lần không ngờ mình đi một chuyến đến văn phòng Thích Bản Dự lại dẫn đến trường phong ba lớn như vậy. Những người quen ở trong huyện nhao nhao gọi điện thoại cho mình hỏi dò xem mối quan hệ của mình và Lục Vi Dân có phải đã đến mức không thể làm việc chung hay không. Họ còn nhắc nhở y khiêu chiến công khai như vậy với một Bí thư Quận ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn vừa mới đảm nhiệm vị trí không lâu là rất không sáng suốt. Hơn nữa người này còn là Ủy viên thường vụ Huyện ủy, muốn y cân nhắc kỹ một chút.

    Lúc này y mới chấn động, mình và Lục Vi Dân có chút bất đồng trong công việc sao chẳng những Thích Bản Dự hỏi đến, ngay cả cán bộ trong các bộ ngành ở huyện đều biết cả rồi?

    Sau khi tiếp mấy cuộc gọi liên tiếp, Tề Nguyên Tuấn mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, đây gần như đem chính mình lên nướng trên lửa. Chuyện này cho dù kết quả như thế nào, phần thiệt đều là mình. Bất hòa với Bí thư Quận ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn mới tới, đây chính là chủ nghĩa bè phái. Phát sinh tranh chấp ở hội nghị, đây là không nói đại cục, hơn nữa thanh thế tạo được to lớn như thế, hiển nhiên là bị nghi ép cấp trên. Cái mũ này chụp xuống đầu mình, làm mình dù có trăm miệng cũng khó biện bạch.

    Nhưng bản thân lại không thể công khai giải thích, chủ động nhượng bộ Lục Vi Dân. Như vậy không những tổn hại lợi ích thị trấn, không phù hợp với nguyên tắc làm người của mình, đồng thời cũng sẽ khiến cho những người ủng hộ mình thất vọng, thậm chí uy tín bản thân mình cực khổ tạo dựng sẽ lập tức sụp đổ. Vốn dĩ ở thời đại Chu Minh Khuê đều chưa từng cúi thấp đầu, nay lại ngoan ngoãn nghe theo tên tiểu tử chưa ráo máu đầu Lục Vi Dân, từ tâm lý đến thể diện đều khiến Tề Nguyên Tuấn khó có thể chấp nhận.

    Tề Nguyên Tuấn nhìn đồng hồ đeo tay một cái, sắp sáu giờ rồi, lúc này còn gọi mình tới Quận ủy là ý gì? Chuẩn bị một cuộc nói chuyện xuyên đêm à? Hay là chuẩn bị công khai trở mặt với mình? Tề Nguyên Tuấn không cho rằng Lục Vi Dân sẽ không khôn ngoan đến thế. Có thể làm Ủy viên thường vụ Huyện ủy, chút trình độ khôn ngoan này đều không có, vậy thì quá kém rồi.

    Bước chân vào tòa nhà Quận ủy yên tĩnh, Tề Nguyên Tuấn không cảm nhận được sự khác thường.

    Lúc này Quận ủy về cơ bản đều đã tan ca rồi, đại khái cũng chỉ có Lục Vi Dân là người nơi khác tới mới ở trong này. Nghĩ đến đây Tề Nguyên Tuấn vẫn còn có chút khâm phục Lục Vi Dân, dám vứt bỏ cái vị trí nhàn rỗi Trưởng ban Tuyên giáo ở trên cao, vậy mà lại chạy đến Oa Cố hẻo lánh này. Không quan tâm hắn muốn lấy tiếng cũng được, mò thành tích chính trị cũng được, có gan như vậy cũng không phải là kém.

    Hơn nữa Lục Vi Dân sau khi đến Oa Cố tác phong làm việc nhận được sự tán thành của mấy cái xã trấn trong Quận ủy. Xuống đến xã, về cơ bản là không đến xã, mà là trực tiếp đến thôn hoặc là trong xí nghiệp, về cơ bản đều đi đến mỗi thôn. Toàn khu bốn cái xã trấn ba mươi tám cái thôn, nghe nói hắn đã đi đến không sót một thôn nào, hơn nữa mỗi thôn về cơ bản đều ngồi một tiếng rưỡi đồng hồ trở lên. Tới Quận ủy chưa đầy hai tháng thời gian, một nửa thời gian đều là ở dưới, cho dù là diễn xuất, diễn xuất này đóng cũng rất thực.

    Lúc Tề Nguyên Tuấn bước vào văn phòng của Lục Vi Dân, Lục Vi Dân đang chỉnh lý những giấy tờ ở trên bàn.

    - Bí thư Lục!

    - Anh Tề đã tới rồi?

    Lục Vi Dân trên mặt không chút khác thường, so với trước đây cũng không khác nhau mấy, nhưng càng làm như vậy trong lòng Tề Nguyên Tuấn lại cảm thấy không an tâm:

    - Vẫn chưa ăn cơm đúng không? Đi, tôi cũng chưa ăn, chỉ có hai chúng ta. Anh Chương trong nhà có chuyện, Đường Quân này vẫn đang trốn ở đồn cảnh sát, ra thành quả rồi, bọn họ vẫn cần đào sâu một chút.

    Tề Nguyên Tuấn càng ngạc nhiên hơn, mời mình ăn cơm? Đang diễn cái kịch gì thế? Nhưng Lục Vi Dân đề xuất, y cũng không thể không nể mặt đối phương, tuy y quả thực không muốn ăn cơm gì với đối phương trong tình huống này.

    - Đừng có dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi, tôi không có tiền mời anh đi ăn tiệc lớn, chỉ là đến đầu phố Đông ăn tạm một bữa. Bữa tối tôi đều đến đó ăn tạm, hương vị không tồi, hợp túi tiền.

    Lục Vi Dân cắp lấy túi bước ra bên ngoài, không nói lời gì
     
  2. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn
    Chương 352: Thái Độ Của Tề Nguyên Tuấn

    Nhóm dịch: PQT
    Nguồn: Mê truyện

    Tề Nguyên Tuấn lại nhíu chặt mày, y biết bữa tối Lục Vi Dân giải quyết ở đâu, quán ăn của quả phụ Tùy. Chu Minh Khuê vừa mới chết trên bụng quả phụ Tùy, tất cả mọi người đều biết, Lục Vi Dân này cũng không biết kiêng dè một chút. Tuy nói trấn Oa Cố này không có mấy quán ăn đẳng cấp, nhưng giống như cái loại quán nhỏ này vẫn có thể tìm được. Y từ trước đến nay chưa từng đến quán ăn của quả phụ Tùy ăn cơm, cũng không đi đến chỗ Vương Nhị mặt rỗ ăn cơm, đây là quy củ y định ra. Chu Minh Khuê rất không vừa lòng đối với việc này, thậm chí đập bàn với y, cuối cùng liền biến thành chỉ cần y làm chủ hay làm khách đều sẽ không đi hai nhà đó, Chu Minh Khuê cũng không có cách nào khác.

    Lục Vi Dân có lẽ cũng là Chương Minh Tuyền giới thiệu đến quán quả phụ Tùy ăn cơm. Lúc quả phụ Tùy và Chu Minh Khuê có quan hệ với nhau, mối liên hệ với Chương Minh Tuyền cũng không tính là tốt, nhưng vợ Chương Minh Tuyền và quả phụ Tùy lại dính một chút quan hệ họ hàng. Bởi vậy loại quan hệ phức tạp cắt không được để ý cũng không xong này ở Oa Cố cũng là một loại đặc sắc.

    Nhưng lúc này Tề Nguyên Tuấn lại không có cách nào từ chối, chỉ có thể miễn cưỡng theo Lục Vi Dân bước ra ngoài.

    Ra khỏi Quận ủy, trời đã dần tối, trên phố chỉ lác đác mấy người, hai người kề vai nhau mà đi.

    - Bí thư Lục, tôi...

    Tề Nguyên Tuấn cảm thấy mình vẫn nên chủ động một chút, xét cho cùng đối phương cũng là Bí thư Đảng ủy, hơn nữa việc này bị người khác lợi dụng làm cho ghê gớm như vậy, hơn phân nửa cũng có quan hệ rất lớn với việc mình đi tới văn phòng Thích Bản Dự một chuyến.

    - Không cần nói nữa, anh Tề, tình hình của anh trong lòng tôi rõ nhất. Người già có câu nói, chớ thấy sóng cả mà ngã tay chèo, trong lòng chúng ta đã định liệu trước là được rồi.

    Lục Vi Dân xua tay, có vẻ không quan tâm.

    - Sự bất đồng trong công việc có thể bị người ta làm ra một trường phong ba như vậy, lại có nhiều người như vậy tin, điều này nói rõ giữa chúng ta còn có vấn đề.

    Tề Nguyên Tuấn kinh ngạc sau đó lại ngẩn người ra, cẩn thận cảm nhận thâm ý trong lời nói của Lục Vi Dân.

    - Tục ngữ nói làm việc không sơ hở thì không bao giờ bị lợi dụng. Người ta lựa chọn chút chuyện không vừa lòng của hai chúng ta liền có thể gây nên một hồi sóng gió, không chừng đã ngắm chuẩn là hai chúng ta đều không chịu bỏ thể diện xuống mà gắng gượng giữ hiềm khích này. Vướng mắc này càng kết càng sâu, ở giữa lại có mấy người có có dụng tâm xấu như vậy kích động, làm không tốt không chừng anh và tôi lại thật sự biến thành oan gia đối đầu rồi.

    Lời nói Lục Vi Dân không chút để ý đến khiến tâm trạng Tề Nguyên Tuấn rất phức tạp. Y còn đang suy nghĩ dùng phương thức gì để giải thích, sẽ tìm kiếm sự hòa giải nào để giữ thể diện, nhưng lại không ngờ Lục Vi Dân sớm đã xem thấu tầng này. Y bất giác có chút hổ thẹn, tấm lòng đối với Lục Vi Dân cũng tăng lên vài phần kính phục, vị Bí thư Quận ủy mới tới này, người tuy rằng trẻ tuổi, nhưng tấm lòng, khí độ lại không phải là người thường có thể so sánh được.

    Nhìn thấy Tề Nguyên Tuấn im lặng không nói, cơ hồ đã nhận thức kỹ lưỡng hàm ý trong lời nói của mình, Lục Vi Dân cũng không nói nhiều. Hai người vai kề vai tới quán cơm nhà quả phụ Tùy.

    Nhìn thấy Lục Vi Dân và Tề Nguyên Tuấn xuất hiện ở cửa quán nhỏ, người phụ nữ nhướn mày kinh ngạc.

    Tề Nguyên Tuấn cô thì đương nhiên biết, Chủ tịch thị trấn, nhưng vị Chủ tịch thị trấn Oa Cố này làm Chủ tịch thị trấn vài năm, lại chưa từng bước nửa bước vào quán ăn của mình. Cô đương nhiên biết nguyên nhân trong đó, quán ăn nhà Vương Nhị mặt rỗ cũng chưa từng bước nửa bước vào. Trước kia Chu Minh Khuê vốn mạnh như vậy, cũng không có cách nào khiến vị Chủ tịch thị trấn này cúi đầu, từ đó có thể thấy được “Bệnh thích sạch sẽ” của vị Chủ tịch thị trấn này.

    Nhưng hôm nay mặt trời xuất hiện từ đằng tây, vị Chủ tịch thị trấn Tề này lại theo Lục Vi Dân xuất hiện ở cửa quán ăn nhà mình.

    - Vẫn như cũ, hai rau trộn, một món xào, thêm một bát canh.

    Lục Vi Dân đã hoàn toàn quen với khẩu vị của quán quả phụ Tùy này, nếu không phải suy nghĩ đến ảnh hưởng, hắn thậm chí muốn ăn cả cơm trưa ở nơi này luôn.

    - Bí thư Lục, Chủ tịch Tề, hôm nay còn có đậu phụ vừa mới ra lò, hay là rán ít đậu phụ?

    Phong thái thanh tao lịch sự của người phụ nữ khiến cho Tề Nguyên Tuấn cũng không kiềm nổi híp mắt lại. Người phụ nữ có thể làm cho Chu Minh Khuê quỳ xuống dưới váy, không thể không nói là một báu vật. Lớp trang điểm nhạt giản dị ngược lại khiến người phụ nữ này lộ ra một loại quyến rũ tươi mát.

    - Cũng được, mang tới một đậu phụ rán, quên mất, còn có một vị nữa, hôm nay tôi mời.

    Lục Vi Dân cười lộ ra hàm răng trắng như tuyết.

    Tề Nguyên Tuấn cũng không lên tiếng. Y biết hôm nay Lục Vi Dân gọi mình tới ăn cơm, chắc chắn có thâm ý, nhất là ở vào tình thế trước mắt này, mùi vị liền tăng lên. Trên thực tế y cũng nghĩ lại hành vi của mình, vì sao lại có người xúi giục như vậy, tất cả mọi người đều tin mình và Lục Vi Dân sẽ tranh đấu kịch liệt. Điều này thoạt nhìn rất kỳ quặc, nhưng tìm hiểu rõ đầu đuôi, bởi vì bản thân mình chưa từng thật sự coi người này như cộng sự có thể làm việc lâu dài. Điểm này mãi cho đến khi bước chân vào quán ăn của quả phụ Tùy, y mới dần dần ngộ ra.

    Giống như mình không ưa rất nhiều chuyện của hắn vậy. Ví dụ như còn quá trẻ, kinh nghiệm lý lịch kém, chỉ dựa vào làm thư ký cho Bí thư Địa ủy liền chiếm vị trí cao như vậy, loại người này đặt ở đâu cũng khó để người khác tâm phục. Tuy nói tác phong làm việc sau này của Lục Vi Dân khiến ấn tượng của người ta đối với hắn thay đổi không ít, nhưng chuyện tiếp theo lại chạm tới lợi ích trực tiếp của thị trấn Oa Cố.

    Vấn đề di dời xây dựng chợ nông sản liên quan đến một vấn đề rất trực tiếp, chính là thu nhập tài chính của thị trấn Oa Cố. Đây là chợ buôn bán nông sản của thị trấn, di dời xây dựng có thể, mở rộng thì tốt, nhưng trước mắt những khu phố bên cạnh của thị trấn Oa Cố không có địa bàn thích hợp. Ý của Lục Vi Dân là sẽ di dời và xây dựng đến vùng giao giới với xã Cát Lương, hơn nữa còn dùng một bộ phận đất của xã Cát Lương. Xã Cát Lương đề xuất ý tưởng chính là muốn dùng đất có thể được, nhưng chợ buôn bán nông sản thì xem như là cùng xây dựng, tiền lời sẽ dựa theo tỉ lệ sử dụng đất mà phân chia, đây quả thực là ép người quá đáng.

    Quận Oa Cố ngoại trừ thị trấn Oa Cố đều không có thói quen họp chợ, mà chợ buôn bán nông sản này cũng là Tề Nguyên Tuấn mười năm trước lúc còn làm việc ở phòng Xây dựng thị trấn một tay xây dựng nên. Y cũng thừa nhận chợ nông sản này hiện nay bất luận xem từ quy mô hay là bố cục đều đã không thích hợp, nhất là theo sự cải thiện cuộc sống của nhân dân, lưu lượng người đi chợ đã tăng lên theo diện rộng, hơn nữa lượng giao dịch hàng hóa càng lúc càng lớn. Thậm chí khu buôn bán dược liệu lúc đầu không thể không rời đi, một mình chiếm một con phố, nhưng như vậy vẫn không có biện pháp nào thỏa mãn nhu cầu.

    Mà như vậy cũng liền hình thành cảnh lấy đường làm chợ, hai tỉnh lộ đoạn đường gần với thị trấn Oa Cố đều biến thành nơi tốt để nông dân buôn bán. Tề Nguyên Tuấn cũng biết điều này mang tới cho giao thông phiền nhiễu lớn, phòng Giao thông địa khu và phòng Giao thông huyện đã mấy lần đề xuất yêu cầu Quận ủy Oa Cố và thị trấn Oa Cố suy xét làm như thế nào để giải quyết vấn đề lấy đường làm chợ. Nhưng thời đại Chu Minh Khuê thì Chu Minh Khuê không có bao nhiêu hứng thú, lần đầu tiên đề xuất suy xét di dời chợ nông sản bị Tề Nguyên Tuấn kiên quyết phản đối, sau đó cũng không đề cập tới nữa, mà thị trấn Oa Cố cũng bởi vì thực sự tìm không được địa điểm di dời thích hợp, mà phải gác ý tưởng này lại.

    Hiện Lục Vi Dân đề xuất cần phải di dời đến đoạn đường giáp ranh giữa xã Cát Lương và thị trấn Oa Cố, điều này mang lại cho nơi hằng chờ mong lợi ích hậu hĩnh do chợ nông sản mang lại là xã Cát Lương một chút cơ hội, cho nên mới có mâu thuẫn như thế này nảy sinh.

    Địa bàn xã Cát Lương và thị trấn Oa Cố xen kẽ như răng chó, kéo dài mãi cho đến đường phố thị trấn Oa Cố. Nói cách khác chợ đường phố thị trấn Oa Cố cái vùng trên thực tế nằm ở khu giáp giới thị trấn Oa Cố và xã Cát Lương. Mà xung quanh thị trấn Oa Cố, nhất là mặt phía đông, đất đã không thuộc về bản thân thị trấn Oa Cố, lân cận đều là đất thuộc xã Cát Lương, trừ phi chợ dời đến khu đất xa hẳn so với khu vực hiện nay, nếu không thì phải dùng đất xã Cát Lương. Mà điều này lại rất khó đạt được sự tán thành trong lòng nhân dân, thị trấn Oa Cố cũng lo lắng nếu xây dựng chợ này ở khu tương đối xa thì khó có thể đạt được sự chấp thuận của nhân dân, ngược lại sẽ làm cho nhân dân lấy đường làm chợ càng nhiều hơn.

    Điểm này thị trấn Oa Cố vốn đề xuất có thể suy xét dùng phương pháp đổi đất để giải quyết, nhưng xã Cát Lương kiên quyết không đồng ý, thế là ý kiến này cũng bị bãi bỏ.

    Lục Vi Dân hiện đề xuất chính là di dời và xây dựng chợ nông sản đến khu giáp giới Oa Cố và Cát Lương. Diện tích khu vực này khá rộng, hơn nữa cách chợ ban đầu không xa, giao thông cũng rất thuận tiện, nhưng vị trí chợ đẹp như vậy lại cần chiếm dụng đất của Cát Lương tương đối nhiều, mà ngược lại chiếm diện tích đất Oa Cố không nhiều bằng Cát Lương.
     
  3. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn
    Chương 353: Thuyết Phục (1)

    Nhóm dịch: PQT
    Nguồn: Mê truyện

    Lục Vi Dân tổng hợp cân nhắc nhiều lần, cũng tiến hành trao đổi với bên xã Cát Lương. Bên Cát Lương cơ bản đồng ý với ý kiến của Lục Vi Dân, cùng nhau xây dựng chợ này, tỉ lệ hùn vốn cũng đồng ý làm một ít nhượng bộ, không dùng cái mà bọn họ ban đầu đề xuất dựa theo diện tích chiếm đất mà tính toán tỷ lệ. Nhưng thị trấn Oa Cố lại kiên quyết không đồng ý, cho rằng vốn là chợ của thị trấn Oa Cố, vì di dời mà phải bắt buộc chia một khối lợi ích tương đối lớn cho Cát Lương, điều này làm tổn hại lợi ích của thị trấn Oa Cố. Chính là bởi vì như thế Tề Nguyên Tuấn và Lục Vi Dân mới sinh ra tranh chấp.

    - Nào, nếm một chút đi, miếng đậu phụ rán này tôi vẫn là lần đầu tiên nếm được vị tươi ngon như vậy, anh Tề sợ rằng rất ít ăn cơm ở đây?

    Lục Vi Dân có vẻ rất tùy ý, chỉ chú ý gắp đồ ăn.

    - Tôi bình thường không tới đây ăn cơm, tôi thích về nhà ăn cơm, nếu như nhất định có tiếp đãi, cũng là Thiên Hương Lâu.

    Tề Nguyên Tuấn lời ít mà ý nhiều.

    - Thật ra tôi lại cảm thấy cái loại quán ăn nhỏ này ăn cơm rất thoải mái, lại tiết kiệm.

    Lục Vi Dân không cho là đúng, tiếp tục nói.

    - Tự do, tiết kiệm?

    Tề Nguyên Tuấn thuận miệng hỏi.

    - Ừ, thực ra công việc cũng giống như vậy. Mọi người cùng làm việc thì coi trọng một bầu không khí hài hòa, đoàn kết, như vậy khiến cho mọi người đều có thể phát biểu ý kiến của mình, tiếp thu ý kiến quần chúng, hình thành một bầu không khí làm việc tốt, thư thái.

    Lục Vi Dân nói rất thản nhiên.

    Tề Nguyên Tuấn không lên tiếng, y biết hàm ý trong lời của Lục Vi Dân.

    - Làm công tác nhìn vấn đề cần phải nhìn xa một chút, hơn nữa lòng dạ cũng nên rộng lớn một chút. Anh Tề, tôi biết anh có ý kiến với việc tôi ủng hộ bên Cát Lương, cảm thấy cái tên Bí thư Quận ủy kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn tôi đã hoàn toàn đứng ở quan điểm của Bí thư Quận ủy, không suy xét lợi ích thị trấn Oa Cố. Nhưng tôi muốn nói tôi cho rằng mình vẫn là công bặng, thậm chí còn nghiêng về Oa Cố.

    Ánh mắt Tề Nguyên Tuấn chớp động mấy lần, môi cũng nhúc nhích mấy lần, biểu cảm trên mặt lại hiện rõ vẻ không tin tưởng lắm.

    - Đúng vậy, vấn đề phân phối lợi ích của cái chợ này thoạt nhìn giống như là Oa Cố bị thiệt một chút, vốn là tiền thuê và thu thuế phí một mình thị trấn Oa Cố hưởng, nay lại phân thành hai phần, hơn nữa Cát Lương lại chiếm tỷ lệ tương đối lớn. Nhưng anh phải thừa nhận, trước mắt mà nói vị trí này xây dựng chợ tổng hợp là hợp lý, mà Cát Lương bị chiếm đất cũng nhiều, nhưng tỷ lệ của bọn họ kém rất xa Oa Cố.

    Lục Vi Dân cũng không quản thái độ của Tề Nguyên Tuấn, chậm rãi nói.

    - Nhưng anh nghĩ một chút, nếu như cái chợ này của chúng ta xây lên, quy mô so với trước kia chắc chắn sẽ lớn hơn nhiều, lợi ích từ các phương diện chắc chắn sẽ tăng lên. Trên thực tế sự tổn thất của Oa Cố không có bao nhiêu, nhưng Cát Lương lại tăng thêm một món lợi ích lớn, phần tình này Cát Lương không thể không nhớ.

    Tề Nguyên Tuấn cuối cùng cũng mở mồm, ngữ khí cũng khá thành khẩn:

    - Bí thư Lục, Cát Lương nhớ phần tình này là một chuyện, tôi có thể tiếp thu phương án tỉ lệ chia. Nhưng tỉ lệ của bọn họ yêu cầu quá cao, vượt xa mức tiếp thu trong lòng húng ta, tôi rất khó giải thích với cán bộ, quần chúng trong thị trấn, bọn họ sẽ cho rằng tôi bán rẻ lợi ích của thị trấn. Nói thực, trong lòng tôi cũng không qua được cửa ải này.

    - Nhưng một mặt là khu chợ này bắt buộc phải di dời xây dựng mở rộng, điều này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến giao thông trên hai tỉnh lộ, cũng bất lợi đối với sự phát triển về sau của Oa Cố chúng ta. Nếu Oa Cố không muốn lựa chọn điểm trước mắt này, vậy thì mở rộng tại chỗ, cần phải giải phóng mặt bằng không ít hộ dân, phí bồi thường là một con số rất lớn, thị trấn căn bản không thể chịu được. Hơn nữa nhìn từ góc độ lâu dài, xây chợ ở đường phố trung tâm cũng là không khoa học, điểm này anh Tề nên hiểu rõ hơn tôi mới đúng.

    Lục Vi Dân kiên nhẫn giải thích.

    - Bí thư Lục, tôi biết chợ quá nhỏ, nông dân lấy đường làm chợ quả thực có ảnh hưởng đối với giao thông, nhưng cũng không phải là lớn như anh nói. Xét cho cùng vài năm nữa cũng qua, di dời xây dựng là chuyện tốt, nhưng chúng ta có thể tìm kiếm lại một biện pháp ổn thỏa để giải quyết. Ví du như việc đổi địa điểm, để nhân dân dần dần thích ứng nơi mới.

    Tề Nguyên Tuấn cũng cảm giác mình lời nói này có chút miễn cưỡng, nếu như có thể tìm được nơi thích hợp, sao không làm từ sớm, cần gì phải tiếp xúc với Cát Lương? Nhưng y cũng không thể không tranh luận như vậy.

    - Anh Tề, lời này của anh là miệng nói một đằng lòng nghĩ một nẻo đấy.

    Lục Vi Dân vừa cười, vừa lắc đầu, một câu nói khiến cho mặt Tề Nguyên Tuấn có chút bỏng.

    - Bí thư Lục, tôi...

    Tề Nguyên Tuấn vẫn còn muốn giải thích, lại bị Lục Vi Dân xua tay ngăn lại:

    - Anh Tề, không cần giải thích, giải thích nữa chính là làm nhục trí tuệ của tôi và anh rồi. Nếu như thị trấn Oa Cố thật sự có nơi thích hợp, cũng nắm chắc sẽ làm cho nhân dân chấp nhận, anh còn không sớm làm sao?

    Một câu nói làm cho Tề Nguyên Tuấn không phản bác được, nhưng y lại không thể không tranh luận:

    - Bí thư Lục, coi như là không có nơi thích hợp, nhưng nếu như áp dụng phương pháp của anh, Cát Lương được lợi ích đương nhiên lớn, nhưng Oa Cố chúng ta lại tổn thất rất lớn đấy.|

    - Anh Tề, hôm nay chỉ có hai chúng ta, không có người khác, chúng ta có một vài lời có thể nói trắng ra, nói xong là thôi.

    Trong quán này của quả phụ Tùy buổi tối về cơ bản là không có người nào, đặc biệt là trong những ngày mùa đông, người ăn cơm thì ít, hôm nay cũng chỉ có hai người Lục Vi Dân và Tề Nguyên Tuấn.

    - Đúng vậy, việc di dời và xây dựng chợ này, theo trước mắt thoạt nhìn Oa Cố là có chút tổn thất, nhưng nhìn lâu dài, sự tổn thất của Oa Cố về cơ bản có thể nói là không đáng kể.

    Tề Nguyên Tuấn lắc đầu liên tục, đây không phải đơn giản là một chút tổn thất như vậy. Y đang muốn phản bác, nhưng lại nghe Lục Vi Dân tiếp tục nói:

    - Anh chớ vội phản bác trước, nghe tôi nói xong đã. Nhìn lâu dài, chợ này sẽ còn mở rộng, nếu Oa Cố chúng ta phát triển tốt, quy mô thị trấn sẽ còn mở rộng hơn nữa, trở thành nơi tập hợp và phân phối hàng hóa quan trọng của nơi giao thoa giữa ba địa khu Khúc Dương, Lạc Môn và Phong Châu, điều này cũng không phải là không có khả năng. Nhìn từ góc độ này, cái chợ này sớm di dời xây dựng sớm thu được lợi ích, hơn nữa mở rộng quy mô trước, so với ngày sau mở rộng sẽ tốt hơn nhiều.

    Điểm này Tề Nguyên Tuấn cũng thừa nhận, nhưng lại không thể làm căn cứ thuyết phục thị trấn Oa Cố đồng ý.

    - Càng quan trọng là ở điểm khác. Tôi có một quy hoạch, tạm thời vẫn chưa tuyên truyền ra bên ngoài, nhưng đã có một ít ý tưởng. Việc di dời khu chợ, trên thực tế cũng là vì đặt nền móng kế hoạch này.

    Lục Vi Dân nói rất bình tĩnh.

    - Bao gồm cả việc hiện tại Đường Quân và phòng Công an huyện điều động lượng lớn lực lượng tinh anh chỉnh đốn tình hình trị an ở trên hai tỉnh lộ cũng giống như vậy.

    - Hả?

    Tề Nguyên Tuấn hứng thú, ngay cả cái chợ này đều là dùng để đặt nền móng, hơn nữa hoạt động của Đường Quân hiện nay cũng thế, vậy thật ra là quy hoạch kiểu gì.

    Lục Vi Dân nghĩ một chút, lúc này mới từ từ đề xuất ra ý tưởng quy hoạch của mình. Tề Nguyên Tuấn càng nghe lòng càng kinh ngạc, càng nghe càng chấn động, Lục Vi Dân lại muốn làm khu chợ chuyên dược liệu? Đây là hạng mục quá lớn, thu được lợi ích sẽ lớn bao nhiêu? Tề Nguyên Tuấn yên lặng tính toán. Theo suy nghĩ của Lục Vi Dân, khu chợ chuyên ngành này chiếm đất ít nhất cũng hơn trăm mẫu trở lên, cái này vẫn còn chưa tính khả năng phải suy xét đến trung tâm vận chuyển hàng hóa. Xung quanh thị trấn Oa Cố này đất xây dựng thích hợp cũng không nhiều, nhất là phải gần với tỉnh lộ, trong đầu thoáng tìm một chút, Tề Nguyên Tuấn cũng biết chỉ có vùng đất bằng phẳng giao điểm của Oa Cố, Cát Lương, Tiểu Bá là thích hợp. Nhưng cái này với chợ có liên quan gì?

    - Anh Tề, có phải cảm thấy kế hoạch này và chợ có quan hệ nhân quả, nhưng lại không liên quan đến lợi ích Oa Cố đúng không?

    Lục Vi Dân cười.

    - Vấn đề chọn địa điểm chỉ sợ anh cũng phỏng đoán được sẽ là địa phương nào. Oa Cố chiếm đất sợ là khá ít, mà Cát Lương, Tiểu Bá chiếm đất không nhỏ, thậm chí có thể nói nếu Cát Lương và Tiểu Bá vì lợi ích của mình mà còn có thể gạt bỏ Oa Cố. Vậy trong tình huống này, Oa Cố sẽ làm sao?

    Sắc mặt Tề Nguyên Tuấn hơi thay đổi một chút. Điều này rất có khả năng, cái khu vực giáp giới thuộc về đất của Oa Cố có hình dáng hẹp và dài, vị trí cũng không tốt, đất dùng trong quy hoạch khu chợ chuyên dược liệu này, thuộc loại vô giá trị chả đáng quan tâm. Mà vùng đất lân cận Cát Lương và Tiểu Bá lại tương đối bằng phẳng, rộng rãi, nếu hai xã vì giành lợi ích hơn, là rất có khả năng gạt bỏ thị trấn Oa Cố ra ngoài.

    Sau khi trầm ngâm một lúc, Tề Nguyên Tuấn mới nhận ra được ý trong lời nói của Lục Vi Dân, chậm rãi nói:

    - Bí thư Lục, ý của anh là để thị trấn Oa Cố chúng ta nhượng bộ một ít về mặt này, đổi lấy bước tiếp theo để tiến vào khu chợ chuyên dược liệu?

    - Đúng vậy, cách nghĩ của tôi là như vậy. Nếu không, nếu Cát Lương và Tiểu Bái kiên quyết phản đối, cho rằng không cần thị trấn Oa Cố tham gia, tôi làm Bí thư Quận ủy cũng không thể ép buộc.

    Lục Vi Dân bình tĩnh nói.

    - Hơn nữa thực sự cầu thị mà nói, nếu không có mảnh đất đó của Oa Cố, Cát Lương và Tiểu Bá cũng có thể hợp thành một mảnh đất tổng thể để sử dụng.

    Chương 353: Thuyết phục (2)

    Tề Nguyên Tuấn cúi đầu cân nhắc cẩn thận trong lời nói của Lục Vi Dân có bao nhiêu là chân thật, nhưng cân nhắc hồi lâu, y phải thừa nhận những lời Lục Vi Dân nói không phải là giả. Mà cán bộ bên Cát Lương và Tiểu Bá từ trước đến nay đối với cán bộ Oa Cố có rất nhiều ý kiến, quan hệ không tốt. Nếu theo như những gì Lục Vi Dân nói thì khu chợ chuyên dược liệu kia thực sự có thể làm, lợi ích đó không cần nói cũng biết, chắc chắn so với cái chợ này không biết to hơn gấp bao nhiêu lần.

    Nhìn thấy Tề Nguyên Tuấn hồi lâu không nói, Lục Vi Dân cũng biết lời nói của mình có chút đả động đối phương rồi, hắn cần thêm một mồi lửa nữa.

    - Còn có một nhân tố khác, có thể anh Tề cũng nghe nói, đó là chuyện bỏ quận, kết hợp xã lại xây dựng thị trấn.

    Lời nói của Lục Vi Dân khiến Tề Nguyên Tuấn kinh ngạc:

    - Lục Vi Dân, anh là nói chuyện kết hợp xã xây dựng thị trấn lập tức sẽ triển khai sao?

    Chuyện bỏ quận, kết hợp xã để xây dựng thị trấn không biết đã nói bao nhiêu năm, nhưng vẫn chỉ là gió thổi không mưa. Mấy năm gần đây, mọi người cũng mệt mỏi rồi, không ngờ hôm nay Lục Vi Dân lại đề xuất ra vấn đề này.

    - Từ ngay lập tức này tôi thấy cần phải xem như thế nào. Theo tôi được biết, phỏng chừng năm nay đến sang năm phỏng chừng cũng còn có thể chỉ là giai đoạn chuẩn bị nghiên cứu điều tra tiền kỳ, nhưng năm 94 sợ rằng công việc này sẽ lập tức tiến hành.

    Lục Vi Dân cũng không giấu giếm gì.

    - Tôi hỏi qua Bí thư Hạ, cũng chính là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Hạ hiện nay, chậm nhất sẽ không vượt qua năm 94, hạng mục công việc này sẽ hoàn toàn mở rộng. Lấy tình hình của Oa Cố mà xem, tôi thấy khả năng ba xã một thị trấn quận Oa Cố hợp nhau lại thành thị trấn Oa Cố là rất lớn. Cũng chính là nói hai, ba năm sau quận Oa Cố ba xã một thị trấn cũng chính là biến thành một nhà, rất nhiều vấn đề tranh chấp lợi ích trước mắt, đến ngày sao cũng căn bản không tồn tại nữa rồi.

    Tề Nguyên Tuấn á khẩu không trả lời được. Cái mà Lục Vi Dân nói là tầm nhìn xa một chút, tấm lòng rộng hơn một chút đại khái là chỉ ý này. Nhưng hai con đường mà Lục Vi Dân nói đều vẫn là lý luận suông, không nhìn thấy thứ đích thực. Cái khu chợ chuyên dược liệu đó cố nhiên hấp dẫn, nhưng một khu chợ to như vậy, liên quan đến đầu tư và đưa vào hoạt động, Oa Cố cố nhiên có ưu thế này nọ. Nhưng Tề Nguyên Tuấn cũng rõ, cái chợ này không phải chỉ là làm một cái chợ đơn giản như vậy, làm chính là phải có nông dân tới buôn bán. Khu chợ chuyên ngành, chủ yếu nhằm vào đám thương nhân dược liệu lớn, không chỉ nhằm vào người buôn ở mấy huyện xung quanh, phần nhiều là phải bao phủ toàn tỉnh, thậm chí mấy tỉnh bên cạnh. Nghĩ một chút quy mô này, Tề Nguyên Tuấn liền cảm thấy khó thể tin được.

    Nhưng những thứ mà Lục Vi Dân kể ra cũng là chân thực. Tề Nguyên Tuấn cũng rõ Lục Vi Dân tới quận Oa Cố hai tháng nay, ở mặt ngoài tuy rằng chu đáo, sau khi xuống xã cái gì cũng quan tâm, nhưng y cũng rất nhạy bén cảm thấy được Lục Vi Dân chú ý chính là làm thế nào để cho nhân dân ở nông thôn có thể tìm được một con đường làm giàu tăng thu nhập.

    Mà điểm này Lục Vi Dân ở hội nghị Đảng ủy thị trấn đề xuất rõ ràng, là một cấp Đảng ủy chính quyền, trước mắt một thời gian tương đối dài mà nói, không phải cái khác, chính là làm sao có thể làm cho nhân dân giàu lên, làm cho thu nhập của nhân dân tăng lên, hầu bao rủng rỉnh. Mà theo như tình hình hiện nay của Oa Cố mà nói, y đồng ý quan điểm này của Lục Vi Dân. Làm cái gì xí nghiệp xã, thị trấn, thu hút hạng mục công nghiệp, đều là không tưởng, không thực tế. Biện pháp duy nhất chỉ là dựa vào ưu thế truyền thống của Oa Cố, phát triển gieo trồng dược liệu, mà phải thông qua gieo trồng dược liệu thực hiện tăng thu nhập một cách bền vững, giải quyết vấn đề nguồn tiêu thụ rất quan trọng.

    Nói cách khác tâm tư của Lục Vi Dân sớm đã đặt vào việc dùng khu chợ chuyên dược liệu để thúc đẩy gieo trồng dược liệu của khu vực bản địa, lấy việc phát triển gieo trồng dược liệu để xúc tiến thành lập khu chợ chuyên dược liệu.

    Không thể không nói đây là một ý tưởng tương đối hấp dẫn, nhưng vấn đề khó ở giữa cũng tương đối nhiều, nhất là vấn đề xây dựng và đưa vào hoạt động của khu chợ chuyên này, đặc biệt phức tạp.

    Tề Nguyên Tuấn không phải là loại người nhìn thấy cái lợi ích thì đầu óc nóng lên. Ý tưởng này của Lục Vi Dân tuy rằng to lớn, khả quan, nhưng mấu chốt chính vẫn là giai đoạn xây dựng và đưa vào họat động, xây dựng cần lượng lớn tiền vốn, từ đâu mà tới? Cho dù là tiền vốn xây dựng tìm được rồi, nhưng muốn khu chợ này đi vào hoạt động, khiến cho nó vận hành thành công, không phải là một chuyện đơn giản. Với tình hình Oa Cố trước mắt có thể làm được sao?

    Lục Vi Dân cũng biết Tề Nguyên Tuấn có chút động lòng rồi, nhưng chỉ là động lòng, Tề Nguyên Tuấn là một người rất trầm ổn, điểm này vào một lúc nào đó sẽ tỏ ra chút cố chấp. Nhưng Lục Vi Dân xác nhận đây cũng là tố chất cơ bản của một cán bộ ưu tú. Cái loại cán bộ hấp ta hấp tấp thích đầu óc phát sốt nhìn qua thì rất mạnh mẽ, nhưng khi gặp khó khăn liền rất dễ nản chí ngã lòng, gặp chuyện thất bại liền dễ gục ngã không gượng dậy được, Lục Vi Dân ngược lại không thích. Loại cán bộ giống như Tề Nguyên Tuấn này không dễ thay đổi chủ ý, nhưng thuyết phục y được một chút, triển khai công việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

    Nhìn thấy Tùy Lập Viện từ sau đưa tới một bát canh đậu phụ, Lục Vi Dân thuận miệng hỏi:

    - Tiểu Tùy, anh em Tùy Lập Bình, Tùy Lập An lúc nào có thể quay trở về?

    Tùy Lập Viện sửng sốt, nghĩ một chút nói:

    - Không rõ lắm, hơn một tháng trước có về, sau đó liền không quay về nữa, bọn họ vẫn ở Hà Bắc, tôi đã gọi điện thoại hỏi qua, bọn họ nói trước tết có thể quay về.

    Họ Tùy ở Oa Cố không tính là họ lớn, nhưng anh em nhà họ Tùy lại là thương nhân buôn thuốc rất có danh tiếng, mười năm trước cũng đã làm kinh doanh dược liệu ở Lê Dương, nay đem việc kinh doanh làm đến Hà Bắc, thị trường dược liệu An Quốc cũng tính là có chút danh tiếng.

    Quả phụ Tùy và anh em nhà họ Tùy được tính là anh em họ, nhưng quan hệ chỉ có thể nói là bình thường. Sau khi quả phụ Tùy xảy ra chuyện, Tùy Lập An về qua, cơ quan công an đồng ý quả phụ Tùy lấy giấy bảo lãnh hậu thẩm, Tùy Lập An lập tức ra mặt bảo đảm bảo lãnh cho quả phụ Tùy ra ngoài. Lúc đó Tùy Lập An thông qua quan hệ cũng biết Lục Vi Dân có tác dụng chủ yếu trong vụ án này, bởi vậy có gặp Lục Vi Dân một lần. Chỉ có điều lúc đó Lục Vi Dân cũng chưa nghĩ rõ là mình nên hay không nên xuống quận xã, cho nên cũng không có nghĩ nhiều như vậy, nhưng hai bên đều lưu số điện thoại liên lạc của nhau.

    - Như thế này, lúc nào y quay về, cô bảo y liên hệ với tôi một chút. Thôi, cô báo cho tôi biết, tôi sẽ đi thăm hỏi y.

    Lục Vi Dân có vẻ rất tự nhiên, Tề Nguyên Tuấn đang cân nhắc lại nghe thấy, xem ra Lục Vi Dân sớm đã vạch kế hoạch khu chợ chuyên dược liệu này rồi.

    - Anh Chương, anh đi nói chuyện với ông Điền, tôi nghĩ ông Tề đã có chút động lòng rồi, tuy nhiên trong thị trấn có vài người tư tưởng chưa chắc có thể thông được nhanh như vậy, tôi không muốn chuyện này kéo dài tới năm sau, anh đi thúc giục một chút, làm chút công tác.

    Lục Vi Dân thu xếp những thứ trên bàn rất tùy ý.

    - Buổi chiều tôi xin nghỉ phép, đi Xương Châu một chuyến, thứ hai chưa chắc có thể quay về, có thể là thứ ba mới về, chuyện ở đây anh quan tâm nhiều một chút.

    - Được, chỗ ông Điền đó tôi sẽ đi nói chuyện, dựa theo ý kiến của anh, nếu như mấy người thị trấn Oa Cố này tư tưởng vẫn không thông, tôi cảm thấy Quận ủy thực sự nên điều chỉnh đám người ở Đảng ủy thị trấn Oa Cố này rồi.

    Chương Minh Tuyền ngừng lại một chút, sau đó do dự một chút mới nói.

    - Bí thư Lục, kỳ thực tôi thấy anh lần này hơi quá tôn trọng đối với ý kiến của thị trấn Oa Cố rồi. Quận ủy ra ý kiến, thị trấn Oa Cố họ dựa vào cái gì mà không tiếp thu? Anh vẫn là Bí thư Đảng ủy thị trấn Oa Cố, Tề Nguyên Tuấn bọn họ coi như là bất đồng ý kiến, cũng chỉ có thể bảo lưu ý kiến, cấp dưới phục tùng quyết định cấp trên, cái nguyên tắc này còn cần hay không cần?

    - Ha ha, anh Chương, anh cũng đừng dùng mũ lớn mà chụp người, Quận ủy đối với công tác Đảng ủy cấp dưới là nguyên tắc chỉ đạo, việc hành chính cụ thể là các chính quyền Đảng ủy xã, thị trấn quyết định. Tôi kiêm Bí thư Đảng ủy thị trấn cũng không thể nói dùng cái danh hiệu Bí thư Quận ủy đè người, coi như là tôi có thể buộc Tề Nguyên Tuấn bọn họ phục tùng, nhưng khẳng định sẽ có ảnh hưởng đến hiệu suất chấp hành của việc này. Tôi cũng không hi vọng tôi mới tới chưa được bao lâu, liền áp dụng phương thức như vậy để thúc đẩy công tác.

    Nhìn thấy Lục Vi Dân tỏ ra thái độ rất tự nhiên, tùy ý, Chương Minh Tuyền cũng không khỏi thổn thức. Vị Bí thư Lục này càng ngày càng hòa nhập vào công tác quận Oa Cố rồi. Thái độ của Tề Nguyên Tuấn đã có biến hóa rõ ràng, từ việc đối phương chủ động đến Quận ủy cùng mình nghiên cứu thảo luận tìm hiểu tình hình quy hoạch chợ chuyên dược liệu liền có thể cảm giác được, đối phương đối với cái hạng mục này tràn đầy hứng thú, hơn nữa trong lời nói cũng lộ ra một chút ý tứ khác.
     
  4. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn
    Chương 354: Thúc Đẩy

    Nhóm dịch: PQT
    Nguồn: Mê truyện

    Chương Minh Tuyền đương nhiên có thể nghe ra được ngụ ý của đối phương. Đó là nếu khu chợ chuyên dược liệu này có thể xây dựng thành công, mà thị trấn Oa Cố lại có thể tham dự vào, vậy trong vấn đề di dời và xây dựng chợ, thị trấn Oa Cố nguyện ý làm một vài nhượng bộ lớn.

    Chương Minh Tuyền yên lặng gật đầu, Lục Vi Dân áp dụng phương thức loại này có vẻ là thích hợp một chút. Nhất là Lục Vi Dân còn quá non kinh nghiệm, lý lịch quá ít, điều này cũng làm cho hắn trong một vài vấn đề không thể áp dụng thái độ quá cứng rắn, nếu không rất dễ gây ra sự phản cảm của cán bộ cấp dưới. Mà bước đầu tiên đặc biệt quan trọng, cho nên Lục Vi Dân bắt buộc phải áp dụng tất cả biện pháp để khiến cho bước đầu tiên của hắn được thành công hoàn hảo, hiện nay xem ra hắn đã tiếp cận với thành công rồi.

    - Nhưng Bí thư Lục, tuy nói lần này chưa chắc là ý của Tề Nguyên Tuấn, nhưng cũng bộc lộ ra bên trong ban lãnh đạo thị trấn Oa Cố tồn tại rất nhiều vấn đề. Một bất đồng khi làm việc bình thường vì sao lại đẩy lên mức độ cao như vậy, dẫn tới phản ứng lớn như vậy. Tôi cảm thấy Quận ủy phải suy xét cẩn thận, e rằng khi cần thiết cần phải suy xét điều chỉnh bộ máy Đảng ủy chính quyền thị trấn Oa Cố.

    Chương Minh Tuyền đề ra ý kiến của mình.

    Lục Vi Dân mặt không chút biểu cảm, Chương Minh Tuyền nói đến những điều trong đáy lòng của hắn. Hoạt động lần này của thị trấn Oa Cố mặc dù dưới sự nỗ lực bằng nhiều cách của mình đã được hóa giải, nhưng cũng nói rõ một vài vấn đề. Tề Nguyên Tuấn là một vấn đề, nhưng y vẫn có thể đứng trên góc độ công việc và công tâm mà suy xét vấn đề, những người khác thì sao? Chỉ sợ chưa chắc như vậy.

    Nhưng muốn động vào nhân sự, thời cơ thích hợp hay không thích hợp, mặt khác mặc dù nói việc bổ nhiệm và miễn nhiệm chức phó nhân sự phần lớn thuộc quyền hạn của Quận ủy, nhưng cuối cùng vẫn phải qua Ban tổ chức Huyện ủy. Mạnh Dư Giang còn dễ nói, còn Thích Bản Dự thì sao? Nếu không có đầy đủ lý do, thời gian mình đến đây vẫn còn ngắn, chỉ sợ Mạnh Dư Giang cũng sẽ không ủng hộ động thái này của mình, cho nên vấn đề này vẫn cần phải đợi, đợi thời cơ thích hợp.

    Từ Oa Cố đi về Xương Châu so với từ Phong Châu đến Xương Châu sẽ tiết kiệm được gần hai tiếng đồng hồ. Qua Lạc Khâu, Lạc Môn tiến vào địa phận Côn Hồ, tình hình đường sá cũng tốt lên rất nhiều. Từ năm nay con đường này tiến vào giai đoạn tu sửa toàn diện, cũng khiến cho tình hình đi lại trên con đường này đạt được sự cải thiện lớn. Nếu không phải là vấn đề trị an xã hội trên đoạn đường thị trấn Oa Cố, Lục Vi Dân tin tưởng lưu lượng xe trên con đường này còn lớn hơn không ít.

    Tuy nhiên vấn đề này đã đạt được sự cải thiện lớn.

    Sau khi Đường Quân đến Oa Cố, Lục Vi Dân về cơ bản không sắp xếp cho y bất cứ công việc gì, thậm chí công việc mảng tư tưởng về cơ bản cũng giao cho Hồ Hoán Sơn tiếp quản, toàn tâm toàn ý đi bắt các nhóm trộm cướp trên hai tỉnh lộ. Mà Bào Vĩnh Quý cũng ủng hộ rất lớn cho y, giúp y trong một khoảng thời gian ngắn mở ra cục diện, đánh ra uy danh.

    Hơn một tháng này, Đường Quân ăn ở đều ở đồn công an, mà lại mượn thân phận trước kia của y, y cũng điều động mấy cán bộ cốt cán, có thể chịu khổ, biết động não từ đội cảnh sát hình sự đến giúp đồn công an Oa Cố. Trưởng đồn công an Oa Cố Mạch Tử Huy cũng tự mình dẫn dắt, ra khẩu hiệu nếu không quét sạch các băng nhóm không về nhà, dốc hết sức tinh thần và thể xác vào công việc này.

    Công phu không phụ lòng người, khi công tác đánh đòn tâm lý đối với các nghi phạm trong các vụ án đã phá trước kia thu được đột phá nhất định, áp dụng thủ pháp ôm cây đợi thỏ nguyên thủy, cũng sau hai tuần lễ liên tiếp ngồi chờ cũng đã có hiệu quả. Liên tiếp ở Đại Lương Cố và Nhị Lương Cố bắt được hai nhóm nghi phạm, sau khi bắt được hai nhóm này, kết hợp với việc tố cáo của hai nghi phạm đã tiến vào giai đoạn tố tụng ban đầu, bộ ngành công an trong một loạt các vụ án trộm cướp tỉnh lộ 315đã thu được bước đột phá to lớn. Thậm chí ngay cả đại đội cảnh sát hình sự phòng Công an địa khu cũng phái ra một đội nhỏ bốn người tới để chỉ đạo phá án. Mà lực lượng đội cảnh sát hình sự phòng Công an huyện gần như toàn bộ đều tập trung ở Oa Cố.

    Vỏn vẹn trong một tuần lễ, thành lập một tổ chuyên án, số người đạt đến hơn hai mươi người, liền áp dụng hành động suốt đêm, thậm chí còn lấy cả dân binh cốt cán của ba xã và thị trấn tham gia vào công tác vây bắt lần này. Trong quá trình vây bắt liên tiếp trong hai tuần lễ, tổng cộng bắt được hai mươi ba người liên quan đến vụ án, bao gồm những người tham gia thủ tiêu tang vật, các băng nhóm liên quan là năm băng nhóm.

    Hoạt động vây bắt nổi trội với quy mô lớn như vậy, khiến cho toàn bộ ba xã một thị trấn của quận Oa Cố đều ở trong một loại trạng thái xao động. Rút cây cà rốt mang theo bùn, nhân viên chuyên án cơ quan công an hai cấp huyện, địa khu đóng ở nơi này cũng phá mấy vụ án trộm cắp khác. Nó làm cho trị an xã hội toàn quận Oa Cố trở nên yên tĩnh, nhất là tình hình trị an trên hai tỉnh lộ 315 và 217 lập tức có sự thay đổi lớn.

    Hiện nay qua điều tra làm rõ, các vụ án được phá và bắt giữ đã đạt hơn mười vụ, về cơ bản đều là những vụ án trong hơn một năm gần đây. Nói cách khách ít nhất có hơn mười xe qua lại trong hơn một năm nay gặp phải trộm cướp hoặc cướp đoạt, tiền của liên quan hơn hai trăm ngàn tệ. Đối với khu vùng núi như Oa Cố này mà nói, đã là một con số tương đương làm người nghe kinh hãi rồi.

    Mà hàng loạt các nghi phạm bị bắt, bị xét xử và tạm giữ, cũng gây nên sự chấn động to lớn đối với ba xã một thị trấn. Ai cũng không ngờ cơ quan công an hai cấp địa khu, huyện lại dùng một lực lượng lớn như vậy ở Oa Cố này, tiêu phí nhiều tinh lực như vậy để phá án. Hơn hai mươi nhân viên ở tổ chuyên án này, chỉ tính phí ăn và phí xăng xe trong hơn một tháng này, Quận ủy đã gánh chịu gần ba mươi ngàn tệ. Đây cũng có thể tính là một con số rất lớn.

    Tuy rằng chi trả hơn hai mươi ngàn khiến cho Lục Vi Dân có chút đau lòng, nhưng Lục Vi Dân vẫn cảm thấy rất đáng làm.

    Xóa sạch mấy băng nhóm trộm cướp, về cơ bản tuyên bố những ần họa trị an xã hội ở Đại Lương Cố và Nhị Lương Cố về cơ bản đã được quét sạch. Cho dù là có mấy nghi phạm vẫn đang trốn thoát ở bên ngoài vẫn chưa bắt được, nhưng ai cũng biết được bọn họ không thể tiếp tục quay về Đại Lương Cố và Nhị Lương Cố gây án thêm lần nữa. Những vụ án mang tính cá biệt không đáng nhắc tới.

    Lục Vi Dân tin tưởng chỉ cần đồn công an có thể xây dựng hệ thống phòng chống tội phạm thích hợp tân tiến, nhất là dựa vào bước phát triển lớn mạnh của đội ngũ dân phòng quần chúng này. Hàng loạt các vụ án cướp xe trong vài năm gần đây làm Oa cố này trở nên phức tạp. Chấn chỉnh trị an xã hội của cả Oa Cố, cũng chính là tiến vào giai đoạn củng cố làm quan rồi.

    “Nhật báo Phong Châu” ra riêng một số đặc biệt, mà “Nhật báo Xương Châu” cũng đăng lại bài văn này. Bài báo đặc biệt giới thiệu ngọn ngành của hàng loạt vụ án này, cũng đề cao khen ngợi phòng Công an Địa khu và phòng Công an huyện Phong Châu liên thủ xuất kích, phá hàng loạt các vụ án lớn. Đặt tên bài báo là hai tỉnh lộ danh tiếng Oa Cố đã được ổn định lâu dài, bài báo này tung ra dường như là một lần tuyên truyền miễn phí về tình hình Oa Cố.

    Tình hình xã hội trị an tốt cũng coi như là Lục Vi Dân giành được không ít điểm ấn tượng. Ở Oa Cố tình trạng trộm cắp diễn ra nhiều lần đã kéo dài hơn một năm, gần hai năm rồi, trong nhiệm kỳ Chu Minh Khuê, đối với tình trạng này không phải là không biết, mà là không có bao nhiêu tâm tư, cũng không có bao nhiêu tinh lực để giải quyết. Hiện nay trên tay Lục Vi Dân đã làm thành công rồi.

    Tuy công tác trị an xã hội đạt được rất nhiều thành quả, nhưng Lục Vi Dân lại biết đây cũng không phải thực sự mang lại cho Oa Cố lợi ích lớn. Bởi vì quận Oa Cố bị trộm cắp tuyệt đại đa số vụ án lái xe đều là người nơi khác, thậm chí còn có một bộ phận khá nhiều là người ngoại tỉnh. Đối với Oa Cố mà nói, đây chỉ là mẽ ngoài, thực sự đối với nhân dân mà nói, ảnh hưởng cũng không lớn.

    Tuy nhiên Lục Vi Dân cũng rõ tình hình trị an xã hội được cải thiện cũng coi như là một nền móng tốt để hắn đứng vững ở Oa Cố. Nhất là sau khi tuyên truyền tiến một bước lớn, danh tiếng của Oa Cố dần lan rộng ra, nó đã là một hòn đá lót chân vững chắc cho sự nghiệp của hắn ở Oa Cố. Chỉ có điều con đường ngày sau vẫn còn rất dài, nhưng chỉ cần bước đầu tiên đi đúng hướng, đối với công việc sau này mà nói, là có ích lợi rất nhiều.

    Hiện nay hắn mới có thể yên tâm làm những chuyện khác. Ví dụ như việc xây dựng khu chợ chuyên ngành dược liệu, cũng mới có thể có cơ sở tối thiểu, mà hạng mục này mới là mấu chốt thực sự thay đổi Oa Cố. Chỉ có làm chắc chắn hạng mục này và khiến nó phát huy tác dụng lớn, uy tín của bản thân mình mới có thể thực sự được tạo dựng lên được ở quận Oa Cố, cũng làm cho nhân dân thu được lợi ích thực sự.
     
  5. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn
    Chương 355: Thời Kỳ Xao Động

    Nhóm dịch: PQT
    Nguồn: Mê truyện

    Nhìn ra ngoài cửa sổ, cảnh vật không ngừng lao như bay về phía sau, Lục Vi Dân miên man bất định.

    Sau khi Tề Nguyên Tuấn nhượng bộ, công trình di dời chợ đó về cơ bản đã quyết định. Chương Minh Tuyền làm thông công tác tư tưởng với người ngày xưa hợp tác cùng ông ta bây giờ đã là Phó bí thư Đảng ủy thị trấn phân công quản lý kinh tế Điền Hòa Thái, phương án xây dựng chợ nhanh chóng được thị trấn Oa Cố thông qua.

    Khu chợ tổng hợp sẽ di dời đến nơi cách chợ hiện giờ cũng không xa lắm, đó là chỗ giáp ranh giữa xã Cát Lương và thị trấn Oa Cố. Theo thỏa thuận, tổng diệc tích là 60 mẫu, so với khu chợ cũ rộng gấp hai lần, mà xã Cát Lương cung cấp hơn 40 mẫu, nhưng trong định mức khu chợ tổng hợp thì chỉ chiếm 45%, còn thị trấn Oa Cố chiếm 55%.

    Tuy nhiên như thế đã khiến xã Cát Lương đặc biệt hài lòng, dù sao cũng chỉ phải cấp bốn mươi mẫu đất. Khoản lời này sẽ có được trong thời gian dài, cái này đối với thu nhập ít ỏi của xã Cát Lương mà nói quả thực là khoản tiền trên trời rơi xuống.

    Thị trấn Oa Cố và Cát Lương sau khi thông qua thỏa thuận, động tác được tiến hành rất nhanh, nhanh chóng khởi động công tác sắp xếp đất đai của giai đoạn tiền kỳ. Điều này thì Lục Vi Dân vô cùng hài lòng với khả năng chấp hành của Tề Nguyên Tuấn, so với việc xã Cát Lương kéo dài thời gian thì khả năng chấp hành của chính quyền Oa Cố lại vượt xa dự đoán của Lục Vi Dân. Chẳng trách uy tín của Tề Nguyên Tuấn trong thị trấn lại cao như vậy, đến Chu Minh Khuê cũng không thể làm lung lay đến vị trí của ông ta. Không có khả năng thực sự, hẳn là y cũng không thể ngồi vững ở vị trí Chủ tịch thị trấn này.

    Từ ý kiến phản hồi của thị trấn Oa Cố, trong phương án thúc đẩy tính tích cực của Quận ủy trong việc vận động gieo trồng nông dược thêm phát triển, mở rộng quy mô gieo trồng dược liệu Đông y, thị trấn Oa Cố cũng đi đầu. Bất kể là tuyên truyền hay là tổ chức, thị trấn Oa Cố đều thể hiện thái độ tương đối tích cực.

    Lục Vi Dân cảm thấy đây đại khái cũng thể hiện ý tốt của Tề Nguyên Tuấn trong đó. Dù sao việc khu chợ này gây trận phong ba, tạo ảnh hưởng rất lớn với bên ngoài, mặc dù uy tín của ông ta trong thị trấn Oa Cố vẫn cao, nhưng dù sao thì mình cũng là Bí thư Đảng ủy thị trấn Oa Cố. Điền Hòa Thái làm thân với mình, những điều này cũng sẽ gây cho y sự chú ý.

    Đây là nhân vật số một có ưu thế bẩm sinh, cho dù anh làm tốt đến đâu, nếu không chiếm được sự tán thành của nhân vật số một thì hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều. Mà nhân vật số một muốn đẩy nhanh tiến trình công tác, nếu anh có ý kiến khác, vậy sẽ phải chịu áp lực gấp bội. Mà mọi người đều là thế lợi, một khi thấy hơn thiệt trong chuyện này thì sẽ nhanh chóng đưa ra lựa chọn.

    Trong vấn đề khu chợ tổng hợp nhìn dường như mình áp dụng một cách rất mềm dẻo để giành được sự tán thành của Tề Nguyên Tuấn. Nhưng rất nhiều người trong thị trấn cũng cảm thấy trên thực tế phương án này cũng không có nhiều thay đổi, mà những ý kiến mình đề xuất thì phần nhiều cũng là cho sau này. Ví dụ như vấn đề khu chợ chuyên dược liệu Đông y, nhưng thái độ của Tề Nguyên Tuấn và Điền Hòa Thái đều đã thay đổi rất nhanh, rất nhiều người ý thức được điều này.

    Đứng từ góc độ nào đó thì Thích Bản Dự gây nên cơn phong ba này lại là giúp mình. Ông ta đã khiến cho Tề Nguyên Tuấn vốn dĩ có thể cứng rắn trong một số yêu cầu hơn nữa, nhưng vì chứng minh bản thân mà không thế không chủ động hơn để hợp tác với mình, thậm chí trong một vài việc khác còn càng chủ động, tích cực ủng hộ mình.

    Thích Bản Dự vốn là muốn lợi dụng mâu thuẫn của mình và Tề Nguyên Tuấn, chuyện này thật quá ấu trĩ. Thậm chí y còn không ngờ là mình lại hòa bắt tay với Tề Nguyên Tuấn, Lục Vi Dân nghĩ đến đây mà không nhịn được cười.

    Có nhiều thứ chỉ cần anh có thể chiếm được vị trí có lợi, thì thất bại thì cũng khiến cho. Nhưng điểm này rất nhiều người cả đời nghĩ không thông.

    Thực ra chuyện khu chợ tổng hợp đã được xác định, vấn đề trị an xã hội ở hai tỉnh lộ cũng có tiến triển lớn, Lục Vi Dân rất biết điều mà không hỏi đến, tham dự vào. Đối với hắn mà nói chuyện đã giao cho người trong ngành làm thì không còn nghi ngờ gì nữa, nó là lựa chọn sáng suốt nhất, mình chỉ cần cho bọn họ mục tiêu và yêu cầu, cung cấp bảo đảm hậu cần đầy đủ, như vậy là đủ rồi.

    Bây giờ quan trọng nhất là công việc về khu chợ chuyên dược liệu Đông y, giai đoạn tiền kỳ công tác chuẩn bị cũng gần xong, các xã, thị trấn cũng đưa ra kế hoạch cho bước tiếp theo phát triển gieo trồng dược liệu Đông y của mình. Nó có một chút hương vị dùng hành chính để đẩy mạnh, nhưng Lục Vi Dân biết nhất định phải làm như vậy.

    Nếu anh không thể thể hiện sức ủng hộ mạnh mẽ của Đảng ủy chính quyền địa phương trong việc này thì sao có thể thu hút được sự công nhận của thương nhân từ nơi khác đến?

    Cũng chỉ có khu chợ dược liệu Đông y được xây dựng lên, khi có các thương gia vào với lượng lớn thì mới có thể thúc đẩy quy mô gieo trồng càng được mở rộng hơn nữa. Quá trình này chính là hỗ trợ lẫn nhau, nhưng lại cần có bên có động thái trước, vậy chỉ cần chính quyền đứng lên khuyến khích hộ gieo trồng có động thái trước, thì cho dù hiệu quả của việc này là có hạn nhưng dù sao cũng là một động tác, một thái độ.

    Chỉ có điều ba xã, một thị trấn hành động thì chỉ là một bước mà thôi, còn cách khu chợ chuyên dược liệu lớn mạnh như trong tưởng tượng của Lục Vi Dân còn rất xa. Đương nhiên Lục Vi Dân biết, nếu thực sự muốn làm một lần cho xong việc thì không thật thực tế, nhưng bước đầu tiên nhất định phải thực hiện, nhất định trong một thời gian ngắn phải xây dựng được khung của khu chợ này. Chỉ có trồng cây ngô đồng mới mong hấp dẫn được phượng hoàng, rồi từ từ mới hấp dẫn được nhiều phượng hoàng khác.

    Lúc Lục Vi Dân quay về Xương Châu thì đã là bốn giờ chiều.

    Làm lãnh đạo cái tốt nhất chính là được tự do sắp xếp thời gian của mình, chỉ cần báo một tiếng với Quận ủy và thị trấn, sắp xếp công việc hằng ngày một chút thì ba, bốn ngày không thấy bóng dáng đâu cũng được. Nhất là thời đại phương tiện thông tin ngày càng phát triển như bây giờ điện thoại, máy nhắn tin rất thông dụng, thậm chí điện thoại di động cũng từng bước đi vào cuộc sống của con người, muốn liên lạc với một người ngày càng dễ dàng hơn.

    Mỗi lần trở về Xương Châu, Lục Vi Dân đều có một cảm giác không nói lên lời. Xương Châu thay đổi nhưng dường như còn chưa đủ nhanh, cần phải đẩy cường độ lên nữa mới có thể sánh với nhịp độ ở bên ngoài. Lục Vi Dân cũng không biết tại sao lại có cảm giác như vậy, nhưng vẫn có sự kích động kiểu thời gian không đợi mình, thời cơ không đến nữa.

    Thời đại như vậy nếu anh không nắm thật tốt mỗi ngày thì sẽ cảm thấy lãng phí thời gian. Đây là lời chị hai Lục Chí Hoa nói khi gọi điện thoại từ Quảng Châu đến cho mình. Cho dù có cách xa ngàn dặm nhưng Lục Vi Dân thông qua điện thoại có thể cảm nhận được sự xao động nồng nhiệt từ phía bên kia.

    Lục Chí Hoa từ chức đến Hải Nam, loáng cái đã nửa năm, mà chị nói trong hơn nửa năm đã thay đổi ba chỗ làm, mỗi đơn vị được khoảng ba tháng. Dù là công ty bất động sản hay là công ty buôn lậu bịp bợm thì cô cũng tập trung toàn bộ sức lực làm cho tốt, nhưng dường như cô chưa từng tính toán sẽ làm một ngành nào lâu dài, chỉ là muốn làm quen và trải nghiệm cuộc sống này.

    Mà hiện tại cô đã dùng ba tháng để trở thành nhân viên nghiệp vụ nòng cốt ở công ty Avon ở Quảng Châu. Lúc này đồ trang điểm của công ty Avon bước đầu tiến vào thị trường Trung Quốc, đến Quảng Châu đầu tiên, đang có chiến lược đối với thị trường phía nam. Theo như lời cô thì phương thức bán hàng trực tiếp gần với dạng diễn thuyết này rất phù hợp với mình. Cô thích được xem một đám khách hàng quỳ phục dưới những lời nói sắc bén mà giàu sức thuyết phục của mình. Mà bây giờ cô từ nhân viên nghiệp vụ ban đầu đã thành người huấn luyện.

    Mà từ những nguồn tin không nhất quán của Hoàng Thiệu Thành và Lạc Khang, Lĩnh Nam và Giang Chiết nơi họ đang ở đều như con nước ào ào không dứt đang gào thét, một thời đại thay đổi dữ dội đang lao đến.

    Nhưng mình thì sao? Đôi khi Lục Vi Dân cũng không kìm nổi cảm giác thất vọng. Mình còn vì việc xây dựng khu chợ này màcòn phải khổ cực, vì thuyết phục một vấn đề mà phải nhọc lòng tìm kiếm căn cứ, vì một người phản đối mà phải từng bước múa mép đấu khẩu… mỗi khi nghĩ đến những thứ này Lục Vi Dân đều không thể tránh khỏi một cảm giác xao động.

    Chiếc 125 Gia Lăng phát ra một âm thanh lớn của động cơ, lướt chéo trước mặt Lục Vi Dân, tiếng phanh gấp chói tai, dừng ngay trước mặt Lục Vi Dân. Vừa nhìn là hắn biết đó không phải là Tiêu Kính Phong, tuy Tiêu Kính Phong nhanh nhẹn, dũng mãnh nhưng không to con như vậy.

    - Vi Dân, Kính Phong cho tôi ra đón cậu, anh ta có chút chuyện cần đi gấp, nhận một lô hàng, không đến được.

    Bỏ mũ bảo hiểm, để lộ ra cái đầu to, tóc còn lại trơ lên như gốc rạ, một vết sẹo thô tròn to lộ ra trên đầu.

    - Lên xe đi.

    - Ồ, lại đi nhận hàng rồi, làm ăn tốt chứ?

    Lục Vi Dân biết hiện tại Ngô Kiện và Tiêu Kính Phong căn bản như quần liền đũng rồi. Từ chức đi theo Tiêu Kính Phong cũng khá tốt, lần trước vì chuyện của Diêu Chí Thiện mà Ngô Kiện cũng mất không ít sức. Trừ việc đầu óc không nhanh nhẹn như Tiêu Kính Phong thì tiểu tử này ra tay cũng là một tay cừ.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)