Đô Thị  Q.Trường Quan Đạo Vô Cương - Thụy Căn

Thảo luận trong 'Truyện tạm dừng' bắt đầu bởi codon.trai, 19/10/12.

  1. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn

    Chương 15: Gây thù chuốc oán

    Nhóm dịch: PQT
    Nguồn: Mê Truyện


    Tề Trấn Đông và Ngụy Đức Dũng bơi tới, thấy Tiêu Kính Phong và Lục Vi Dân đang nói chuyện rất sôi nổi, liền nhảy lên chào.

    Hai người bọn họ cũng biết Tiêu Kính Phong và Lục Vi Dân quan hệ không bình thường. Tiêu Kính Phong ở lớp học thành tích tuy rằng không tốt lắm, nhưng tính cách lại tương đối hào sảng, Tề Trấn Đông và Ngụy Đức Dũng thành tích học tập tuy rằng hơn hẳn Tiêu Kính Phong nhưng điều đó cũng coi như không có trở ngại.

    Sau khi Tiêu Kính Phong rời khỏi, ba người lúc này mới ngồi lại một chỗ:
    - Đại Dân, cậu định đi Nam Đàm thật sao?

    - Không đi có được không? Tôi vẫn chưa đến mức không cần bát cơm.
    Lục Vi Dân cười cười:
    - Có phúc thì ở đâu cũng gặp may, không phúc thì đi đâu cũng tai họa. Rất nhiều chuyện không ai có thể nói trước được. Nói không chừng tôi về Nam Đàm sẽ làm nên sự nghiệp lớn gì đó.

    - Vậy chuyện của cậu với Chân Ny sẽ tính sao?
    Ngụy Đức Dũng nhíu mày nói:
    - Thằng nhãi Diêu Bình kia lúc nào cũng theo đuổi Chân Ny, nếu như cậu đi Nam Đàm, Chân Ny cả ngày không có ai đi cùng, các cậu lại chưa có kết hôn, cũng khó mà nói được.

    Ngụy Đức Dũng lòng ngay dạ thẳng, người ngoài nghe có chút chói tai, nhưng Lục Vi Dân lại biết Ngụy Đức Nũng lời này không giả.

    Chân Ny cũng chính vì tình hình như vậy mà cuối cùng ngả vào lòng Diêu Bình. Đương nhiên, chuyện này cũng có liên quan nhất định đến việc Chân Kính Tài ngã ngựa, nhưng cũng không thể không kể đến nhân tố này.

    Quay trở lại hơn 20 năm trước, trong lòng của Lục Vi Dân vẫn chưa hoàn toàn điều chỉnh lại được, nhưng có một số vấn đề lại nhìn sâu sắc hơn.

    Đừng nói là chưa kết hôn, cho dù là đã kết hôn rồi đi nữa, nhưng nếu hai người ở hai nơi thì rất dễ dàng xảy ra vấn đề. Nhất là thời đại này giao thông và thông tin đều chưa phát triển, Chân Ny lại vẫn còn là một thiếu nữ, tâm tính chưa hoàn toàn chín chắn.

    - Đức Dũng, cậu nói những lời này sẽ làm Đại Dân mất hết ý chí.
    Tề Trấn Đông trừng mắt nhìn Ngụy Đức Dũng:
    - Đại Dân của chúng ta cần tài có tài, cần bản lĩnh có bản lĩnh, cứ coi như là hiện tại không được như ý, nhưng cũng chỉ một thời gian ngắn thôi sẽ được điều trở lại, có gì khó nói đâu?

    - Được rồi, Trấn Đông, cậu không cần phải an ủi tôi. Hai người đều là bạn tốt của tôi, tôi biết.
    Lục Vi Dân lắc đầu ngăn lại lời nói của Trấn Đông. Ở đề tài này ai cũng không thể nói hay được, kể cả chính mình, cần phải có thực tiễn chứng minh. Ngay cả là hiện tại, Lục Vi Dân mong ước có thể cùng Chân Ny trăm năm hảo hợp, nhưng thực tế sẽ không vì ý chí của con người mà thay đổi. Mặc dù là có thể cải biến đôi chút, nhưng cũng không chắc có thể thay đổi hết thảy.

    Thấy Lục Vi Dân không muốn nói thêm về vấn đề này, Tề Trấn Đông và Ngụy Đức Dũng cũng biết điều không nói gì nữa.

    Bọn họ đều nghe nói giai đoạn gần đây Lục Vi Dân bởi vì chuyện này mà tâm tình không tốt, hôm nay đến thăm Lục Vi Dân, thấy không hề giống như những gì mọi người nói. Lục Vi Dân rất bình tĩnh, thậm chí có chút tự tin, khiến hai người yên tâm không ít.

    - Đức Dũng, bao giờ cậu đến tòa soạn báo danh? Còn Trấn Đông, Sở bưu điện hiện tại là một đơn vị béo chảy mỡ, dường như thành phố bắt đầu cải tạo điện thoại không dây, bưu cục của các cậu kiếm ăn lớn rồi,
    Lục Vi Dân ngâm người trong nước, ngửa tựa vào thành bể bơi, dường như có chút tâm thần không yên.

    - Phía Tòa soạn báo cũng giục tôi đến báo danh rồi, tôi định cuối tuần này đi, ở nhà nhiều cũng chán, không bằng đi làm sớm một chút.
    Ngụy Đức dũng thở dài một hơi:
    - Thế là kết thúc thời đi học để bước vào cuộc đời đi làm. Đây là một mốc đáng nhớ. Không biết tòa soạn có tốt đẹp như tôi tưởng tượng không, hay là khiến tôi hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều?

    - Đúng thế, bên Sở bưu điện cũng vậy. Chuyên ngành tôi học không phải là cái này, chẳng biết có làm nên trò trống gì không? Chỉ có thể đi từng bước một. Không ít bạn học của tôi đều trực tiếp đến Thâm Quyến, không cần trường học phân công, tôi thực hâm mộ bọn họ. Coi như bọn họ đi trước dò đường, thật muốn cũng không được.

    - Hai người các cậu, thật đúng là có phúc mà không biết. Tuy nhiên, Đức Dũng, Trấn Đông, tôi khá đồng ý với ý tưởng của các cậu. Cứ thử một lần, vừa lòng thì tiếp tục làm, không vừa lòng thì tính sau. Trời cao chim sải cánh, biển rộng cá quẫy đuôi, chỉ cần có bản lĩnh, làm sao không làm nên trò trống gì?
    Lục Vi Dân khích lệ hai người:
    - Trong cuộc đời mình có thể được vài lần vật lộn, dù sao cũng nên vì lý tưởng của chính mình mà phấn đấu một phen, làm nên sự nghiệp lớn, như vậy mới không uổng phí đã sinh ra trên đời này, phải không?

    - Đai Dân, tôi cảm thấy cậu trước đây và bây giờ có chút thay đổi, có chuyện gì xảy ra không?
    Ngụy Đức Dũng đánh giá Lục Vi Dân, nói tiếp:
    - Những lời cậu nói, tôi cảm thấy như là cổ vũ chúng tôi không cần đi nhận công tác hiện tại vậy.

    - Ha ha, Đức Dũng, các cậu ra ngoài luôn cũng không được. Trước mắt vẫn phải ở đơn vị hiện tại làm việc vài năm, sau khi tích lũy được một ít kinh nghiệm làm việc rồi thì mới nói đến chuyện khác. Hiện giờ không ít đơn vị đều nói những sinh viên chúng ta là nói như rồng leo, làm như mèo mửa, thật muốn phát bực. Giờ không phải là lúc chùn chân. Cuộc đời con người cũng là một quá trình tích lũy, chỉ có tri thức và kinh nghiệm tích lũy đến một mức độ nào đó, cậu mới có thể không còn lo lắng, thanh thản an nhàn.
    Lục Vi Dân mạnh mẽ vung tay lên

    Ba người đang bàn luận sôi nổi, Lục Vi Dân chợt thấy ánh mắt của Ngụy Đức Dũng có chút thay đổi, quay đầu lại nhìn, đã thấy bóng dáng khiến người ta phát ghét xuất hiện ở cạnh bể bơi. Đi theo y còn có hai người, đều là bạn học cùng lớp. Chẳng qua khi học trung học quan hệ đã nhất nhạt, sau khi có chuyện Chân Ny thì quan hệ hai bên càng căng thẳng hơn.

    - Sao thằng nhãi Diêu Bình này cũng đến đây?
    Tề Trấn Đông hừ một tiếng.

    - Sao người ta lại không tới được? Bể bơi không phải là nhà cậu mở ra.
    Ngụy Đức Dũng âm thanh lạnh lùng nói:
    - Người này thực không ra cái gì cả. Giờ lại theo đuổi Mạc Đạm, cậu xem, thật quá mức hống hách.

    - Mạc Đạm? Con gái của thầy Mạc?
    Lục Vi Dân ánh mắt hơi lạnh lùng, đột nhiên nhớ tới một chuyện.

    Con gái của thầy Mạc là Mạc Đạm nhỏ hơn đám người Lục Vi Dân vài tuổi, khá thân thiết với bọn họ, mở miệng ra là anh Đại Dân, anh Đức Dũng, anh Trấn Đông, khiến bọn họ rất thích thú.

    Hiện tại Mạc Đạm hẳn là học năm thứ nhất trường Đại học sư phạm Xương Giang mới đúng. Trong trí nhớ của hắn, hình như là đúng kỳ nghỉ hè này thì xảy ra chuyện. Nghe nói là bị Diêu Bình dụ dỗ, cùng bọn chúng đi hát Karaoke, sau khi uống say thì bị Diêu Bình cưỡng hiếp. Mạc Đạm thiếu chút nữa tìm đến cái chết, sau cũng báo án ở đồn công. Nhưng cuối cùng hình như người nhà Diêu Bình ra mặt làm công tác, Mạc Đạm không biết tại sao lại rút đơn kiện, mới khiến cho chuyện này miễn cưỡng lắng lại.

    Sau đó Diêu Bình giở đủ mọi thủ đoạn, Mạc Đạm dường như đã ngả về phía Diêu Bình, nghe nói năm thứ hai đại học đã hai lần phá thai con của Diêu Bình. Sau đó, Diêu Bình trở mặt, theo đuổi thành công Chân Ny, liền đá Mạc Đạm. Mạc Đạm chưa tốt nghiệp đại học đã rời trường, về nhà máy làm việc, bị mọi người gọi là “Người đàn bà dâm đãng”.

    Hình như sau đó Mạc Đạm còn bị thầy Mạc đuổi ra khỏi ra, tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con. Đây cũng là khi Lục Vi Dân về nhà máy nghe bọn Tiêu Kính Phong nói. Từ đó Mạc Đạm không biết tung tích. Nghe nói có người ở Quảng Châu nhìn thấy Mạc Đạm làm vũ nữ ở một hộp đêm nào đó, cũng có người nói Mạc Đạm ở Thượng Hải làm bà ba của một lão già Đài Loan nào đó.

    Mấy người Diêu Bình cũng thấy đám người Lục Vi Dân, dường như trố mắt một chút, nhưng lập tức lại vẫn nghênh ngang đi tới. Mạc Đạm và một cô gái khác đang ở một góc bể bơi nói nói cười cười, không chú ý đám người Diêu Bình đang đi đến.

     
    Chỉnh sửa cuối: 24/10/12
    Namtran thích bài này.
  2. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn

    Chương 16: Gây thù chuốc oán

    Nhóm dịch: PQT
    Nguồn: Mê Truyện


    - Cái thằng Diêu Bình này thực không biết xấu hổ. Bên này thì quấy rối Chân Ny, bên kia thì theo đuổi Mạc Đạm, không biết dựa vào cái gì mà ngang ngược như vậy?
    Tề Trấn Đông hạ giọng có chút khinh thường nói.

    - Hừ, Trấn Đông, cậu không biết đâu. Tiền và quyền kết hợp thành một vũ khí lợi hại, không có thành lũy nào không công phá được. Đức hạnh của Diêu Chí Bân cậu còn không biết? Diêu Chí Thiện dựa vào gì phát tài, lẽ nào trong nhà máy không ai biết? Không ít người đều đang nói nhà máy 195 cứ như vậy thì sớm hay muộn cũng bị sụp đổ.

    Ngụy Đức Dũng cũng hạ thấp giọng, tuy nhiên trong lời nói lộ rõ vẻ bất mãn:
    - Diêu Bình còn không phải là thấy cha hắn, chú hắn cứ như vậy làm quan phát tài, liền cảm thấy ở đây không ai địch nổi, muốn ai thì người đấy phải nhảy bổ vào lòng hắn sao? Tôi nhổ vào!

    Lục Vi Dân vừa cân nhắc vừa nhớ lại thời gian Mạc Đạm gặp chuyện không may. Ở trong trí nhớ của hắn cũng chính là lúc mình vừa mới đi Nam Đàm.

    Hiện tại lịch sử đã có một chút thay đổi, hắn không biết chuyện của Chân Kính Tài lệch khỏi quỹ đạo có ảnh hưởng đến các chuyện khác không, cho nên trong lòng cảm thấy chút lo lắng.

    - Đi, chúng ta qua đó.
    Lục Vi Dân nhẹ nhàng thả người xuống nước.

    Ngụy Đức Dũng giật mình kinh hãi:
    - Đại Dân, cậu muốn làm gì?

    - Không có gì, tôi cũng đã lâu không gặp Mạc Đạm, qua đấy một chút.
    Lục Vi Dân thần sắc không thay đổi.

    Ngụy Đức Dũng và Tề Trấn Đông trao đổi một chút ánh mắt. Trước đây Lục Vi Dân dường như không có kích động như vậy. Không phải vì chuyện Diêu Bình theo đuổi gắt gao Chân Ny khiến Lục Vi Dân có chút khắc chế không được cảm xúc?

    Cái này cũng không biết chắc được.

    Hai người đi cùng Diêu Bình là ở nhà máy 195. Một người cao hơn bọn họ một bậc, một người thấp hơn so với bọn họ một bậc, hiện tại đều đi theo chú của Diêu Bình là Diêu Chí Thiện. Lục Vi Dân nếu qua đó mà phát sinh xung đột, chỉ e là bên mình chịu thiệt.

    Tuy nhiên Lục Vi Dân nếu đã muốn qua, Ngụy Đức Dũng và Tề Trấn Đông cũng phải ra sức hỗ trợ.

    Nước bể bơi mặc dù dưới ánh mặt trời chói chang nhưng cũng có chút lạnh. Đây là nước suối từ chân núi chảy vào sông Vô Ưu, lượng nước không nhiều lắm nhưng trong vắt nhìn xuống tận đáy. Mặc dù là chảy ra vài trăm dặm, nhiệt độ cũng giống nhau, không có bao nhiêu khác biệt.

    Nhà máy dùng máy bơm rút nước sông lên, lọc qua một chút rồi cho chảy vào bể bơi. Bình thường phải hai ngày sau nhiệt độ mới về bằng với nhiệt độ nước máy.

    - Tôi thật sự không đi được. Buổi tối tôi còn phải đi xem phim với Thường Nhạn, vé cũng mua rồi.

    - Đạm Đạm, phim thì có gì hay, chúng ta đi hát Karaoke đi. Trên đường Công viên mới mở một phòng hát rất cao cấp, bài hát nào cũng có. Không phải em thích nhất bài “Bên sông” sao? Kể cả các bài hát của nhóm tiểu Hổ và của Thôi Kiện cũng có hết. Thường Nhạn, không phải em rất thích các bài của Khương Dục Hằng sao? Bài gì ở đó cũng có.

    Không thể không nói, thằng nhãi Diêu Bình này rất hiểu tâm lý các cô gái. Karaoke vừa mới xuất hiện, toàn bộ Xương Giang cũng chỉ có mấy hàng, trang hoàng tương đối xa hoa, giá cả rất đắt. Tuy nhiên đối với những cô gái thích ca hát thì không thể nghi ngờ, có một sức hấp dẫn không cưỡng lại được.

    - Không, tôi không muốn đi. Tôi với Thường Nhạn đã hẹn nhau đi xem phim rồi.

    Bơi đã đến gần, Lục Vi Dân rõ ràng thấy được trong mắt Mạc Đạm hiện lên một chút xao động, nhưng rất nhanh cô luền khắc chế cảm xúc của mình, lắc đầu khéo léo từ chối.

    - Đạm Đạm, nếu không chúng ta đi hát đi. Chúng ta đều chưa từng đi hát Karaoke, không phải cậu từng nói rất muốn thử sao? Phim cũng không có gì hay, người ta Diêu Bình đã mời cậu mấy lần rồi, cũng không phải người ngoài, chỉ là đi hát thôi mà.

    Lục Vi Dân không có chút ấn tượng gì với cô gái đứng cạnh Mạc Đạm, hẳn là bạn học cùng trung học với Mạc Đạm. Hắn chú ý thấy trên mặt cô gái kia thoáng hiện lên một tia đắc ý, dường như đang hướng Diêu Bình ra hiệu cái gì đó.

    Lục Vi Dân trong lòng hơi rùng mình, xem ra cô gái này có chút vấn đề.

    Sự thay đổi thoáng qua của cô gái có lẽ người khác nhất thời không cảm thấy, nhưng đối với Lục Vi Dân kinh nghiệm cuộc sống phong phú mà nói, nhìn mặt đã đoán được bản lĩnh. Trong nháy mắt, hắn đã có thể đại khái nghĩ ra, Mạc Đạm gặp chuyện không may cũng có nguyên nhân do cô gái bên cạnh.

    - Thường Nhạn, cậu muốn đi thì đi, tôi không đi.
    Mạc Đạm có chút tức giận trừng mắt nhìn cô bạn đứng bên cạnh.

    - Đạm Đạm, chúng ta chỉ đi hát thôi mà. Cậu lo gì chứ, đi sớm về sớm là được chứ gì. Diêu Bình cũng rất có thiện chí, nhiều lần mời cậu như vậy, cậu một lần cũng không nể mặt người ta sao? Diêu Bình, không đi ăn cơm, chỉ đi hát thôi, nhiều nhất là 10h tối sẽ về. Thế nào, Đạm Đạm?
    Cô gái dường như sớm dự liệu được thái độ của Đạm Đạm, vẫn như cũ lắc lắc cánh tay Mạc Đạm, thân thiết nói:
    - Đạm Đạm, chúng ta đi hát một lần, chỉ hai tiếng thôi. Tớ với cậu cùng đi cùng về, đúng 10h sẽ về đến trước cửa, được không?

    Mạc Đạm có chút do dự. Thực ra, cô đối với Diêu Bình cũng không có ác cảm gì, chẳng qua cô với đối phương vốn dĩ không thân thiết, mà đối phượng dạo thời gian này lại rất ân cần với mình. Cô chỉ có điều cảm thấy mình tuổi còn nhỏ, không muốn tìm đối tượng sớm như vậy. Hơn nữa, cô còn nghe nói Diêu Bình đang theo đuổi Chân Ny. Nguyên nhân chính là vì như thế cô mới không muốn đi ra ngoài với đối phương.

    Tuy nhiên, muốn đi hát karaoke cũng chính là mong muốn của Mạc Đạm. Nhất là Thường Nhạn nói cũng rất có lý, chỉ là đi hát thôi mà, khoảng 2 tiếng sẽ trở về.

    Thấy Mạc Đạm có chút do dự, Diêu Bình làm sao còn không biết rèn sắt khi còn nóng, lại thề thốt liên mồm là sẽ đưa hai cô về lúc 10h. Cuối cùng Mạc Đạm cũng miễn cưỡng đồng ý.

    Lục Vi Dân biết rằng chính mình như vậy cũng không thể phá ngang được. Tuy nhiên Diêu Bình kiêu ngạo âm độc, hơn nữa thủ đoạn bỉ ổi không ít, chuyện không may của Mạc Đạm là có thể đoán trước được. Trừ phi chính mình phải tìm cách cảnh tỉnh cô.

    - A, Diêu Bình à, sao trùng hợp vậy? Đạm Đạm, em cũng đến đây bơi sao?
    Lục Vi Dân lăn một hơi bảy, tám mét, lúc này mới trồi lên mặt nước, lau bọt nước trên mặt, giả vờ giả vịt nhìn thoáng qua Diêu Bình, lại nhìn nhìn Mạc Đạm, lúc này mới tươi cười nói.

    Diêu Bình sắc mặt hơi đổi. Đối với Lục Vi Dân, Diêu Bình luôn luôn mang nỗi căm hận. Y không sao hiểu được tại sao Chân Ny lại vì người này mà cự tuyệt chính mình. Y thấy người này không có gì đáng để Chân Ny coi trọng, chỉ bằng cái danh học đại học Lĩnh Nam sao? Mà thế thì đã sao, còn không ngoan ngoãn trở về nông thôn đi.

     
    Chỉnh sửa cuối: 24/10/12
  3. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn

    Chương 17: Trở về

    Nhóm dịch: PQT
    Nguồn: Mê Truyện


    - Sao, bể bơi nhà máy 195 này chỉ có Lục Vi Dân mới đến được, Diêu Bình tôi không thể đến sao?
    Diêu Bình liếc nhìn Lục Vi Dân, cười khẩy:
    - Cho dù là chúng tôi chưa chính thức vào nhà máy, cũng coi như là con em trong nhà máy đi?

    Lục Vi Dân khẽ cười. Người này lúc nào cũng muốn tìm cơ hội đâm mình một chút, làm người ta cảm thấy đáng thương. Tuy nhiên, nói một cách khách quan, Diêu Bình khá bảnh trai thư sinh, cũng có chút tài, chẳng qua ở trong mắt Lục Vi Dân lại có vài phần điệu đàng quá, thiếu đi hơi thở nam tính của đàn ông.

    - Ôi, Diêu Bình, nói gì thế? Tôi chỉ có thể tính là con em trong nhà máy, còn cậu thì sắp vào nhà máy làm việc, tiền đồ như gấm. Tôi chẳng mấy chốc mà bị sung quân đến nông thôn. Cậu nói cậu không đủ tư cách, tôi đây càng không đủ tư cách sao?

    Diêu Bình nao nao, y không biết Lục Vi Dân như vậy ngông nghênh nói những lời này là có ý gì. Chỉ cảm thấy Lục Vi Dân không hề có bộ dạng đáng thương vì không được vào nhà máy như lời người khác nói. Dường như còn có chút hương vị “Tìm thấy niềm vui trong đau khổ”.

    - Anh Đại Dân, anh không ở lại nhà máy sao?
    Mạc Đạm kinh ngạc nhìn chàng thanh niên mấy năm trước còn thường xuyên ở nhà mình học thêm tiếng Anh, cô cũng gần một năm nay không gặp Lục Vi Dân.

    - Ừ, ai khiến anh không có hộ khẩu chứ?
    Lục Vi Dân không chút để ý liếc cô gái bên cạnh Mạc Đạm:
    - Đạm Đạm, đến đây bơi à? Đi một mình à?

    - Em với Thường Nhạn cùng đến. Trong nhà nóng quá, gió từ quạt thổi ra cũng nóng, thật sự chịu không nổi. Anh Đại Dân, lúc nào lại cho em đến đầm Bạch Long nhé. Thời tiết này có thể ở đó vài ngày, vừa câu cá, vừa bơi lội, còn có thể nấu cơm dã ngoại, đúng thật là thiên đường. Từ lần đi trước cũng đã vài năm rồi nhỉ?
    Mạc Đạm trên mặt hiện lên vẻ tươi cười, nhìn thấy hai người đang bơi đến gần Lục Vi Dân:
    - A, anh Đức Dũng với anh Trấn Đông cũng về à?

    Ánh mắt trong trẻo của cô gái khiến Lục Vi Dân một phen ngây ngất.

    So với cô bé con mấy năm trước, cô gái trước mắt này thân hình đã dậy thì, chiếc áo bơi kín đáo nhưng không thể che lấp được đường cong quyến rũ, hai nụ hoa trước ngực vun cao, cánh tay và chiếc cổ trắng ngần ở trong nước rất là chói mắt động lòng người.

    Cũng khó trách Diêu Bình tròng mắt như dán chặt trên người cô gái. Chính mình còn phải kiềm chế sự hưng phấn bản năng, chỉ là cảm thấy đối phương như một người em gái nên không có chút ý nghĩ xấu xa nào.

    Mạc Đạm và thầy Mạc gặp phải cảnh bi thảm đã từng khiến Lục Vi Dân phẫn nộ không ngừng. Sau khi Mạc Đạm bị Diêu Bình cưỡng bức rồi lại bội bạc tình nghĩa, đã cùng rất nhiều đàn ông trong nhà máy “làm loạn”, khiến cho thanh danh của thầy Mạc bị hủy hoại, căm hận đến mức đoạn tuyệt quan hệ cha con với Mạc Đạm.

    Mà Mạc Đạm cuối cùng cũng chỉ có một mình rời khỏi Xương Châu, không biết kết cuộc ra sao. Mà hết thảy đều do tên sở khanh đang nhìn cô gái như hổ rình mồi này gây ra.

    Loại bi kịch này tuyệt đối không thể tái diễn.

    Nhìn thấy Tề Trấn Đông và Ngụy Đức Dũng đã đến, đám người Diêu bình rất biết điều rời khỏi.

    Lúc rời đi, Lục Vi Dân cẩn thận quan sát vẫn thấy Diêu Bình ra hiệu cho cô gái tên Thường Nhạn. Mà cô gái kia cũng rất khôn khéo, im hơi lặng tiếng lắc mông đi về phía nhà vệ sinh của bể bơi.

    - Đạm Đạm, Thường Nhạn là bạn học của em à?
    Lục Vi Dân tựa vào bên cạnh bể bơi thuận miệng hỏi.

    - Vâng, lúc học trung học chúng em ngồi cùng bàn, quan hệ rất tốt.
    Mạc Đạm cũng không có để ý, ngược lại cười hỏi:
    - Sao thế anh Đại Dân, không phải anh để ý đến cậu ấy chứ?

    - Ha ha, anh Đại Dân của em tìm đối tượng còn chưa đến mức cần em giới thiệu chứ?
    Lục Vi Dân mỉm cười:
    - Đi ra ngoài phải chú ý một chút, đừng quá tin tưởng người ngoài.

    - Vâng, em biết rồi.
    Mạc Đạm nói tiếp:
    - Thường Nhạn muốn đi hát, Diêu Bình cũng đã mời chúng em vài lần. Cha y lại là Giám đốc nhà máy mẹ em, em cũng không tiện...

    - Ừ, chính em cẩn thận một chút là được.
    Lục Vi Dân cũng không nói nhiều. Lúc này nói nhiều cũng không có ý nghĩa, chỉ hỏi chuyện học ở trường sư phạm Xương Giang thế nào, dặn dò mấy câu, sau đó mới nói lời từ biệt rời khỏi.

    Lúc Lục Vi Dân đến nhà Chân Kính Tài vừa đúng 6h.

    Đúng giờ là ưu điểm lớn nhất của Lục Vi Dân. Thà đến sớm chứ không đến muộn, thà rằng trước tiên chuẩn bị kỹ càng chứ không để đến lúc đó luống cuống tay chân.

    Tôn chỉ của Lục Vi Dân là “Mưu định nhi hậu động”. Trước khi đến nhà Chân Kính Tài, hắn đã nghĩ qua Chân Kính Tài sẽ hỏi mình những vấn đề gì, cũng đã suy xét xem mình sẽ trả lời như thế nào để tạo ấn tượng tốt với Chân Kính Tài. Điều này rất quan trọng, bất kể là vì quan hệ tình cảm đối với Chân Ny hay là đặt nền móng cho tương lai của mình sau này.

    Thấy bạn trai đã đến, Chân Ny trên mặt cũng là hiện lên sắc đỏ bừng. Nghĩ rằng đây xem như là lần đầu tiên cha mẹ mình mời bạn trai đến nhà. Mẹ tuy rằng không tán đồng lắm, nhưng vị trí của cha ở trong nhà vẫn là quyết định, ý kiến của mẹ chỉ có thể là phụ thuộc mà thôi. Ngay cả chị gái cũng đã khen bạn trai không dứt lời, ý kiến của mẹ trên cơ bản có thể không cần để ý.

    Ccô gái duyên dáng yêu kiều đứng ở cửa, thân mặc chiếc áo trắng ngắn tay và một chân váy kẻ caro càng làm cho cô gái thêm phần thuần khiết, chân mang đôi xăng đan cao gót làm thân hình cô thêm mảnh mai tha thướt. Chỉ nhìn thôi cũng khiến cho cảm xúc phức tạp, miên man bất định của Lục Vi Dân sớm tan thành mây khói.

    Có lẽ chính mình nhiều lo lắng, có một số việc khả năng đích xác không thể thay đổi, nhưng có những việc anh chưa từng cố gắng thì sao biết không thay đổi được?

    - Mau vào đi!
    Thấy Lục Vi Dân ngây ngốc đứng ở cửa nhìn chính mình, thiếu nữ trong lòng tràn đầy đắc ý và vui sướng:
    - Coi bộ dạng ngây ngô của anh kìa.

    Trong lòng hắn hít một hơi. Vẫn là cô gái xinh đẹp kia, nhất cử nhất động đều có thể khiến mình ngây ngốc. Nếu nói buổi sáng kia một phen u u mê mê là do lúc đó Lục Vi Dân hoàn toàn chưa dứt khỏi thời đại hai mươi năm sau. Nhưng giờ đây, khi đã trải qua mấy tiếng với Tề Trấn Đông, Ngụy Đức Dũng, Tiêu Kính Phong cùng với Diêu bình, Mạc Đạm và những gút mắc rất thực, Lục Vi Dân phát hiện chính mình đã từng bước hòa nhập được với thế giới tái sinh hai mươi năm trước.

    - Chú Chân, cô Nhạc, chào cô chú.
    Lục Vi Dân lễ phép chào Chân Kính Tài và Nhạc Thanh vẫn còn đang bận rộn trong phòng bếp, sau đó mới trở lại phòng khách.

    Tiểu viện Chân Kính Tài ở rất u tĩnh. Một giếng trời nhỏ, một giàn nho rậm rạp che lấp nửa sân, phía dưới là một bàn đá hình vuông, bốn phía có bốn chiếc ghế đá. Nếu ở mùa hè chính là một phòng ăn thiên nhiên lý tưởng.

     
    Chỉnh sửa cuối: 24/10/12
    Namtran thích bài này.
  4. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn

    Chương 18: Hạnh phúc gia đình

    Nhóm dịch: PQT
    Nguồn: Mê Truyện


    - Đại Dân, có hứng thú chơi cùng chú Chân một ván không? Nghe nói trình độ chơi cờ vây của cháu cũng không tồi.
    Chân Kính Tài từ trong phòng bếp đi ra, vừa cởi tạp dề vừa cười nói:
    - Trình độ chơi cờ tướng của cha cháu là nhất trong nhà máy, chỉ tiếc chú không thích chơi cờ tướng. Trong nhà máy cũng có mấy người chơi cờ vây rất giỏi, cũng tiếc là không có thời gian tụ họp một phen, thế nào? Làm một ván chứ?

    - Cha, giờ là lúc nào rồi? Mẹ nấu canh cũng sắp xong rồi, hai người còn chơi cờ nữa?
    Chân Ny ấm ức nói:
    - Chẳng lẽ để cả nhà phải đói bụng xem hai người chơi cờ sao?

    - Ha ha, tiểu Ny không vui rồi. Thật là...Được rồi, hôm khác chơi vậy.
    Chân Kính Tài vỗ vỗ đầu con gái:
    - Đi pha cho cha ấm trà, mang cho Đại Dân một bát chè đậu xanh ướp lạnh đi, ăn cho mát. Một lát nữa mới ăn cơm, cha muốn nói chuyện với Đại Dân một chút.

    Dưới tán giàn nho mát mẻ vô cùng, trời chiều chạng vạng xuyên qua tán lá, tạo thành những đốm nhỏ lấp lánh trên chiếc bàn đá.

    Chân Ny giống như một chú nai con chạy qua chạy lại trong sân, tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc vang lên không ngớt. Chân Tiệp cũng thay Chân Ny bưng nước ra cho Chân Kính Tài. Hai chị em bàn luận sôi nổi về những tình tiết trong phim “Khát vọng” đang chiếu trên TV.

    Chè đậu xanh mát lạnh chui vào cổ họng, một cảm xúc không nói lên lời trào lên trong lòng khiến Lục Vi Dân miên man bất định. Có lẽ sau này nếu mình và Chân Ny kết hôn, cái gọi là hạnh phúc gia đình cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

    - Có ý tưởng gì chưa? Không đến mức không vào được là máy là gượng dậy không nổi đấy chứ?
    Chân Kính Tài tựa vào ghế mây, thản nhiên nói.

    - Chú Chân, nếu nói không nghĩ gì là hoàn toàn không đúng, tuy nhiên qua lâu như vậy, trong lòng cũng liền phai nhạt. Về quê, điều kiện tuy thiếu thốn một chút, nhưng dù gì cũng phải phục tùng sự phân công của tổ chức. Về phần sau khi trở về sẽ thế nào thì bây giờ còn chưa nghĩ ra, phải xem được phân công công việc gì thì mới tính được.
    Lục Vi Dân có vẻ rất thản nhiên, đón nhận ánh mắt của Chân Kính Tài, rất bình tĩnh nói.

    - Ừ, chú nghĩ cũng không đến nỗi nào. Lúc họp Đảng ủy cũng có chút không ngờ, cũng không biết lão Cô nghĩ như thế nào. Tuy nhiên việc đã qua rồi, giờ nói lại cũng vô ích. Chú vẫn tin tưởng vững chắc một câu: “Đã là vàng thì ở đâu cũng lấp lánh”, chỉ là vấn đề thời cơ mà thôi.
    Chân Kính Tài ánh mắt đặt trên người Lục Vi Dân, trầm tĩnh nhưng hơi có một chút tiếc nuối:
    - Buổi trưa, chú cùng lão Cô, lão Quách ăn cơm cùng nhau, chú vốn là muốn nhắc lại chuyện của cháu, nhưng suy trước tính sau, vẫn là cảm thấy bây giờ không thích hợp lắm. Tuy nhiên, chú cũng đã nói với lão Quách, ông ta đồng ý để cho cháu về Nam Đàm một thời gian rồi sẽ nghĩ biện pháp cho cháu quay lại nhà máy, coi như là nể mặt lão Cô một chút.

    Lục Vi Dân mỉm cười.

    Về nhà máy?

    Hiện giờ chính mình có thực sự là muốn về nhà máy không?

    Khác biệt về nơi ở có ý nghĩa gì với mình không?

    Có lẽ trong mắt bọn họ, mình với Chân Ny nếu muốn qua lại thì đây là một điều kiện bắt buộc.

    Tuy nhiên Chân Kính Tài hẳn là không đến mức nông cạn như vậy mới đúng.

    - Chú Chân, hiện giờ cháu cảm thấy về quê chưa chắc đã là chuyện xấu. Cháu vừa mới tốt nghiệp đại học, có thể về nông thôn rèn luyện một chút cũng tốt. Huống chi hiện tại nhà máy đang có rất nhiều sinh viên mới ra trường tụ tập, ở lại đây cũng không chắc sẽ làm được gì, về vùng nông thôn có lẽ cơ hội sẽ nhiều hơn.
    Lục Vi Dân thấp giọng nói.

    - Ồ, cháu nghĩ như vậy sao?
    Chân Kính Tài có chút ngạc nhiên, nhướng mày hỏi.

    Tuy rằng từ chỗ con gái đã biết được không ít, nhưng ông ta khó có thể tin được Lục Vi Dân có bản lĩnh như thế. Biểu hiện vừa rồi thật khiến người ta kinh ngạc.

    Có thể tìm tới Ủy ban Kỷ luật Trung ương, chỉ là cán bộ cập cục bình thường tất không có khả năng. Tuy rằng Chân Tiệp nói hẳn là quan hệ với bạn học cùng đại học của Lục Vi Dân, nhưng điều này cũng đủ để nhìn hắn với con mắt khác xưa. Cho dù là có quan hệ mật thiết, nhưng không phải ai cũng có quan hệ tốt dường đó. Hiện tại, thoạt nhìn thì thấy bạn trai của con gái thật là không tầm thường.

    - Cháu là tính toán ở Nam Đàm nán lại một thời gian?

    - Chú Chân, cháu nghĩ cứ đi xem thế nào rồi nói tiếp. Dùng quan niệm về số mệnh mà nói, nếu đã để cháu về Nam Đàm, chứng tỏ là cháu với Nam Đàm có duyên. Dù sao cũng phải ở Nam Đàm làm nên chút chuyện gì đó mới không uổng mất cơ duyên này chứ?
    Lục Vi Dân vừa nói được một chút triết lý, ngay sau đó đã có chút nghịch ngợm nói tiếp:
    - Mà nếu thật sự ở Nam Đàm không có tiền đồ, cháu lại đến xin chú Chân triệu hồi cháu về cũng không muộn.

    - Đại Dân, nếu cháu và Chân Ny đã có qua lại, chúng ta cũng không là người ngoài nữa, chú cũng nói thẳng một câu. Nam Đàm quá xa xôi, nếu là huyện thị xung quanh Xương Châu, chú cảm thấy không vấn đề gì. Cháu và Chân Ny đều còn trẻ, một, hai năm không gây trở ngại lớn. Nhưng Nam Đàm điều kiện thực sự quá kém, địa khu Lê Dương chú cũng đã đi qua, trong nhà máy cũng có nhiều công nhân viên chức quê ở đó, điều kiện thực sự quá kém. Ở nông thôn, có nhà một tháng còn không được ăn một chút thịt nào, cải cách đã nhiều năm như vậy rồi. Tình hình so với Xương Châu, chênh lệch ít nhất hai mươi năm trở lên. Đây không phải là chú nói chuyện giật gân, mà là lời nói thật. Cho nên, giờ cháu đi xuống nông thôn rèn luyện một chút cũng không sao, nhưng nếu phải ở lâu, tiểu Ny sẽ như thế nào? Cháu không tính khi cháu và tiểu Ny kết hôn cũng kéo nó về Nam Đàm đấy chứ?

    Chân Kính Tài nghĩ đến rất xa, nói chuyện cũng rất thẳng thắn, Lục Vi Dân có chút cảm động. Chỉ có như vậy mới chứng minh đối phương thực sự đồng ý chuyện của mình với Chân Ny.

    - Chú Chân, cháu biết chú lo lắng. Nam Đàm là quê cũ của cháu, tình hình bên đó cháu rất rõ ràng, đúng là rất nghèo khó cùng khổ. Tuy nhiên, như chú nói, cháu và tiểu Ny đều còn trẻ, đều còn thời gian, cho nên cháu tính cứ đến đó làm việc một thời gian rồi tính sau.
    Lục Vi Dân tương đối trầm ổn biểu lộ thái độ của chính mình.

    - Ồ, cháu quyết tâm như vậy chú cũng không biết nên vui cho cháu hay là nên lo lắng cho tiểu Ny. Tuy nhiên nam tử hán chí ở tứ phương, có gan đi nơi gian khổ để rèn luyện mới thực sự là đàn ông.
    Chân Kính Tài gật gật đầu, suy nghĩ một chút lại nói:
    - Tuy nhiên, nếu cháu đã xác định phải về địa phương, chú cũng nói một câu, có tài nguyên gì thì phải tận dụng, hơn nữa còn phải dùng cả miệng lưỡi của mình.

    - Chú Chân, cháu hiểu ạ.
    Lục Vi Dân hiểu được ngụ ý của Chân Kính Tài. Rất hiển nhiên Chân Kính Tài cảm thấy mình không nên ra vẻ có tài nguyên mà không tận dụng.

    - Ừ, như vậy đi, Phó trưởng ban thường trực Ban tổ chức cán bộ Địa ủy Lê Dương, Cao Anh Thành là đồng hương của chú. Sáng nay chú đã gọi điện thoại cho ông ta, nói chuyện của cháu. Ông ta nói nếu năm nay Địa ủy Lê Dương vẫn có quy định cứng nhắc là sinh viên mới ra trường phải về nguyên quán thì ông ta cũng không tiện phá lệ, nói cháu cứ về Nam Đàm một thời gian, sau đó sẽ suy xét việc điều đến Lê Dương.

    Lời nói của Chân Kính Tài khiến Lục Vi Dân giật mình kinh hãi, hắn thật không ngờ Chân Kính Tài nhanh như vậy đã suy xét ổn thỏa việc của mình. Mặc kệ như thế nào, đây đều là ý tốt của Chân Kính Tài, hắn không thể không tỏ vẻ biết ơn.

    - Chú Chân, thực sự là khiến chú lo lắng rồi, vì chuyện của cháu mà...

    - Đại Dân, cháu nói lời này còn chút khách khí. Cháu giúp chú một việc lớn như vậy, chú chẳng lẽ một cuộc điện thoại cũng làm không được?
    Chân Kính Tài tỏ vẻ tức giận:
    - Xem ra, cháu đây không coi chú là người một nhà.

    Lục Via Dân rối rít xin lỗi, lúc này mới khiến Chân Kính Tài hết giận mỉm cười.

     
    Chỉnh sửa cuối: 24/10/12
    Namtran thích bài này.
  5. Quan Đạo Vô Cương
    Tác giả: Thụy Căn

    Chương 19: Bi kịch tái diễn?

    Nhóm dịch: PQT
    Nguồn: Mê Truyện


    Hai người lại nói đến tình hình phát triển của nhà máy hai năm nay, cách nhìn của Lục Vi Dân khiến Chân Kính Tài cảm thấy mới mẻ. Nhất là khi Lục Vi Dân đề xuất xí nghiệp quốc doanh cũng phải dần dần thành lập chế độ xí nghiệp hiện đại thíc ứng với thể chế kinh tế thị trường, thích ứng với tình hình kinh tế không ngừng phát triển.

    - Đại Dân, chú nhớ là cháu hình như học chuyên ngành lịch sử mà, sao giờ đối với ngành kinh tế và quản lý doanh nghiệp lại hiểu biết thế?
    Chân Kính Tài có chút ngạc nhiên hỏi.

    - À, chú Chân, cháu tuy học ngành lịch sử, nhưng đối với lịch sử kinh tế phương Tây rất hứng thú, chuyên nhành hai cháu chọn cũng chính là lịch sử kinh tế phương Tây và quản lý kinh tế. Kinh tế Lĩnh Nam rất phát triển. Một người bạn của cháu gia đình chính là mở một xưởng sản xuất, đương nhiên không lớn như nhà máy 195. Ban đầu, họ là gia công nguyên vật liệu sản xuất đồ chơi và túi xách, sau đó thì tự mình sản xuất hai mặt hàng này, xuất sang Hongkong. Hiệu quả và lợi ích tương đối tốt. Mấy tháng nghỉ hè cháu còn đến xưởng sản xuất của họ để thực tập hơn một tháng, ấn tượng rất sâu.

    Trong trí nhớ của Lục Vi Dân, xí nghiệp quốc doanh khi thực hiện cải cách, trên thực tế luôn loanh quanh luẩn quẩn. Như thế nào xử lý các xí nghiệp quốc doanh càng ngày càng thua lỗ cũng chính làm cho các tầng trung ương luôn luôn tranh luận. Các nhóm học giả, chuyên gia nghĩ ra đủ loại biện pháp, nhưng rất nhiều đề nghị đều có vẻ che dấu, tránh né, không dám chạm đến vấn đề một cách trực diện.

    - Thú vị đấy, cháu nói một chút xem sao?
    Chân Kính Tài cũng không quá để ý. Xí nghiệp tư nhân ở các địa khu vùng duyên hải phát triển rất nhanh ông cũng biết , tuy nhiên, các xí nghiệp nhỏ này và nhà máy quốc doanh như nhà máy 195 không thể đánh đồng, cho nên ông ta cũng chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi.

    - Vâng, ấn tượng sâu sắc nhất của cháu chính là xí nghiệp đó có sự mẫn cảm đối với thị trường tương đối mạnh. Cháu còn nhớ cha của người bạn học đó, cũng chính là ông chủ của xưởng sản xuất đã nói với cháu một câu, chính là: “Thị trường quyết định hết thảy”. Bọn họ chỉ sản xuất những gì thị trường cần, cho nên xưởng của họ chỉ có năm, sáu mươi người nhưng nhân viên phụ trách thị trường đã bảy, tám người.
    Lục Vi Dân chậm rãi mà nói:
    - Lúc ấy cháu đã hỏi ông ta vì sao không tiếp tục gia công nguyên vật liệu như trước, ông ta nói, thị trường không phải do con người khống chế mà chính xí nghiệp phải dựa vào sự thay đổi của thị trường để tiến hành thay đổi, thậm chí phải dẫn đường thủy triều. Chỉ có như vậy mới đứng ở thế bất bại. Ông ta còn nói, làm ông chủ lúc nào cũng phải có cảm giác về nguy cơ, nếu không thì sẽ bị sụp đổ.

    Chân Kính Tài gật gật đầu:
    - Giống như bọn họ sản xuất hàng tiêu dùng công nghiệp nhẹ, đúng thực là cần nắm chắc sự thay đổi của thị trường. Nhưng nếu là xí nghiệp quân sự công nghiệp cỡ lớn như nhà máy 195 chúng ta thì lại không giống, chỉ có thể dựa theo tổ chức chủ quản chỉ định kế hoạch sản xuất tiếp theo. Hai năm nay, nhà nước cũng là chần chừ, mãi không có một chiến lược rõ ràng. Nhà máy 195 tình hình hiện tại cũng không phải tốt lắm. Lương Trung Đạt sau khi lên nhậm chức Giám đốc nhà máy, có đề xuất một ít đề nghị, thiết tưởng là không tồi, nhưng khi thực hiện thì lại gặp nhiều khó khăn. Nhất là một xí nghiệp công nghiệp cỡ lớn như chúng ta, bất chợt muốn quay đầu tiến vào một lĩnh vực mới thì không khả thi lắm. Cá nhân chú cảm thấy, cần phải nắm vững cơ sở hiện có của chúng ta, tìm kiếm điểm đột phá, đồng thời hướng trung ương đề xuất phương hướng phát triển của chính mình.

    Hai người bàn luận thực sự rất hợp ý. Lục Vi Dân cũng biết Chân Kính Tài là một người tương đối có kiến thức. Một số vấn đề nhìn nhận cũng sâu sắc hơn người thường nhiều. Nếu không thì kiếp trước ông ta sau khi bị ra khỏi nhà máy 195, đã không lên được vị trí Phó chủ tịch thường vụ của một tập đoàn tư nhân cỡ lớn.

    Mà một số quan điểm mới mẻ độc đáo của Lục Vi Dân cũng khiến cho Chân Kính Tài ngạc nhiên. Ví dụ như thiết lập chế độ xí nghiệp hiện đại, thực hiện cải cách chế độ cổ phần...Nhất là tư tưởng của Lục Vi Dân về vấn đề phát triển ngành hàng không đối với công nghiệp quốc phòng của đất nước, về cơ sở chiến lược, đề xuất báo cáo khả thi, khiến cho Chân Kính Tài ngạc nhiên tột đỉnh.

    Chân Kính Tài không thể tưởng tượng được Lục Vi Dân chỉ là một sinh viên mới ra trường mà đã có quan niệm, ánh mắt nhìn xa trông rộng như vậy. Lục Vi Dân gây cho ông ta cảm giác như đứng trước biển, cơn sóng sau nối tiếp cơn sóng trước, khiến ông ta có một cảm giác nhìn không thấu.

    Mãi đến khi hai chị em Chân Tiệp, Chân Ny đến thúc giục, hai người mới đứng lên ngồi vào bàn ăn.

    Ăn cơm xong đã là hơn 8h, Lục Vi Dân hẹn Tiêu Kính Phong muốn đi hát karaoke ở đường Công Viên, phòng ngừa bi kịch trong trí nhớ phát sinh. Hắn cáo từ sớm làm cho Chân Ny và gia đình cô hơi mất hứng.

    Lúc Lục Vi Dân tìm được Tiêu Kính Phong, Tiêu Kính Phong đã đạp xe đến trước của nhà hắn, có chút không kiên nhẫn.

    - Cậu nói là tên khốn Diêu Bình kia có khả năng sẽ xuống tay với Mạc Đạm?
    Tiêu Kính Phong giật mình kinh hãi, đạp xe đạp tốc độ chợt tăng lên:
    - Y dám? Còn nghĩ rằng gia đình có tiền, có quan hệ thì không sợ gì sao?

    - Kính Phong, rất nhiều chuyện không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Đương nhiên đây cũng chỉ là tôi lo lắng thôi. Mạc Đạm lớn lên cùng chúng ta, chiều này ở bể bơi tôi thấy Diêu Bình nhìn Mạc Đạm có ý gì đó, cho nên chúng ta cẩn thận một chút cũng tốt.

    Lục Vi Dân ngồi ở sau xe. Xe đạp đi đến đường Công Viên, đâu đâu cũng là cây rậm rạp, tương đối yên tĩnh. Nếu đi về hướng nam không quá 3km nữa chính là khu lãnh sự quán. Tổng lãnh sự quán của Mỹ và Nhật Bản thường trú tại Xương Châu đều nằm ở đây. Vị trí địa lý ưu việt, khung cảnh thanh tịnh, có thể nói là một nơi yên bình giữa phố phường náo nhiệt. Cũng chính ở đây vừa mới xuất hiện một dãy nhà hàng karaoke san sát nhau.


    Đi đến đây, Lục Vi Dân mới giật mình kinh hãi, vốn tưởng rằng ở đây cũng chỉ có dăm ba quán karaoke, không ngờ lại một dãy tới mười mấy quán nối tiếp nhau, đèn đuốc sáng rực, người và xe cộ đi tới đi lui khiến cho con đường vốn dĩ yên tĩnh biến thành một khu tương đối náo nhiệt.

    Lục Vi Dân trong lòng hơi hơi trầm xuống. Hắn không thể ngờ được nơi đây lại thay đổi như vậy. Nhớ thời điểm tết âm lịch năm đó, hắn đi qua nơi này còn thấy có hai, ba quán karaoke mới khai trương, vậy mà không đến nửa năm đã mọc lên như nấm thế này. Lúc trước nếu biết thế này thì đã hỏi Mạc Đạm xem bọn họ định đi đâu, giờ thì muốn tìm Mạc Đạm, không biết phải tốn bao nhiêu thời gian, tốn bao nhiêu tiền nữa.

    - Đại dân, làm sao vậy?
    Tiêu Kính Phong cũng cảm thấy Lục Vi Dân có chút kỳ lạ, hỏi tiếp:
    - Bọn họ ở quán nào?

    - Tôi cũng không biết. Vốn dĩ tôi nghĩ rằng chỗ này chỉ có dăm ba quán karaoke, không nghĩ phát triển nhanh đến vậy, biết đi đâu hỏi đây?
    Lục Vi Dân hít sâu một hơi. Chẳng lẽ bi kịch nhất định vẫn phát sinh? Như vậy chính mình chẳng phải uổng phí được tái sinh sao?

     
    Chỉnh sửa cuối: 24/10/12
    Namtran thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)