Hài  Q.Trường Quan Đạo Thiên Kiêu - Chương 1577 - Tây Lâu Nguyệt

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt

    Chương 625 + 626: Hai vị đầu sỏ đối đầu.

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện








    Đằng Phi thật sự thư ký được đào tạo chuyên nghiệp, hoặc là nói, công việc chuẩn bị của anh ta làm rất tốt. Bởi vậy, khi cho anh ta một cơ hội, anh ta lập tức nắm lấy cơ hội thăng tiến.

    Hội nghị thường vụ vào thứ tư, Đằng Phi sớm đã chuẩn bị xong tài liệu. Hội nghị hôm nay có chút đặc biệt, là thời điểm Bí thư Trương yên lặng gần một tháng nay lên tiếng.

    Đằng Phi cầm tập hồ sơ đi vào văn phòng Bí thư.
    - Bí thư Trương, đã chuẩn bị xong rồi, còn năm phút nữa hội nghĩ sẽ bắt đầu rồi.

    Trương Nhất Phàm uống trà, đánh giá vị thư ký trẻ tuổi này. Nhìn thấy Đằng Phi rất có tinh thần, bộ dạng hăng hái, Trương Nhất Phàm liền nhớ lại khi mình làm thư ký. Lúc đó, tuổi của hai người ngang nhau. Nghĩ kỹ ra, không ngờ hoàn cảnh cũng không khác nhau mấy.

    Thông Thành và Vĩnh Lâm đều là hai địa khu lạc hậu, khó khăn chính là làm sao có thể phát triển được kinh tế.

    Đằng Phi thấy Bí thư Trương đánh giá anh ta, không khỏi có chút chột dạ. Dù sao bản thân cũng chưa hết thời gian thử việc, chẳng lẽ Bí thư Trương đã có cái nhìn về mình? Nghĩ tới cảnh cáo của em họ, Đằng Phi thấy trong lòng lo sợ không yên.

    Anh ta nghe em họ nói, cô ta làm công cho nhà Bí thư Trương hơn nửa năm mà ngay cả mặt Bí thư Trương cũng chưa từng nhìn thấy. Đằng Phi rất tin tưởng lời của cô ấy, bởi vì rât nhiều lần hết giờ làm, em họ đã sớm về trường học.

    Thấy lãnh đạo không nói gì, Đằng Phi không khỏi lén nhìn vị Bí thư Thành ủy lớn hơn mình không đến vài tuổi này. Một người trong lòng lẩm bẩm, tôi nếu như có một phần mười thành tựu của Bí thư Trương cũng không uổng cuộc đời này.

    Quan trọng hơn là có thể không cần bị người ức hiếp, sống có uy nghiêm một chút. Nghĩ đến một quan chức nho nhỏ trong thôn mình đều có cậy người đông như vậy, ở trong thôn tác oai tác quái, trong lòng anh ta liền thấy rất buồn bực.

    Nếu Bí thư Trương cho bản thân anh ta cơ hội này, anh ta nhất định phải nắm lấy.

    Ở thời điểm Đằng Phi thất thần, Trương Nhất Phàm cầm cuốn sổ đứng dậy.
    - Đi thôi!

    Lúc này, cách thời điểm họp vẫn còn hai phút, mà từ văn phòng đến phòng hội nghị, nếu đi nhanh ước chừng cũng tầm hai ba phút.

    Hai người đúng giờ đến phòng họp, trong phòng thật ra có rất nhiều người đang hút thuốc. Ô Dật Long cũng vừa tới rồi, ông ta cũng là bước đến đúng giờ, nhưng sau khi đến phát hiện Trương Nhất Phàm vẫn chưa tới, trong lòng ông ta có chút chán nản.

    Trước kia khi họp, Ô Dật Long luôn đến đúng giờ, nhưng cố tình lại muốn muộn hơn so với nười khác nửa nhịp. Bởi vậy, ông ta luôn là người cuối cùng vào bàn. Việc đến họp trước sau cũng biểu hiện một loại thân phận.

    Đi họp đi sau, tan họp đi trước, đây chính là đặc quyền của lãnh đạo.

    Các Ủy viên thường vụ của Thành phố Vĩnh Lâm chỉ vài người chính thức gặp mặt Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm nhìn kỹ một lần những người này, sau đó dừng lại ở Bí thư Cam ở Ủy ban kỷ luật vài giây, Bí thư Cam trong lòng chột dạ.

    Xem ra Bí thư Trương đối việc xử lý chuyện Toàn Quyền này rất không hài lòng. Vừa rồi ánh mắt kia rõ ràng có chút mùi vị của cảnh cáo.

    Bí thư Cam liếc nhìn Ô Dật Long, trên mặt Ô Dật Long chẳng có biểu hiện gì.

    Trương Nhất Phàm nói rõ ràng:
    - Họp, đây là hội nghị thường vụ đầu tiên tôi tham gia từ khi đến Thành Phố Vĩnh Lâm. Hôm nay, tôi chỉ nói hai việc. Trên cương vị Bí thư Thành ủy Thành phố Vĩnh Lâm, một là sự tín nhiệm của cấp trên đối với tôi, hai là yêu cầu của công việc


    Trương Nhất Phàm nhìn vào mắt mọi người, trầm giọng nói :
    - Tôi đến Thành phố Vĩnh Lâm, trọng điểm chỉ nắm hai việc cũng chính là hai điểm. Một là đời sống của dân. Hai là tác phong cán bộ.


    Đời sống của dân và tác phong cán bộ, đây là hai vấn đề nn giải lớn mà Trương Nhất Phàm xác định, cũng là vấn đề cần phải được giải quyết của Thành phố Vĩnh Lâm. Khi hắn nói ra câu này, rất nhiều người trong lòng lo ngay ngáy. Bí thư Trương rốt cục thăm dò được huyết mạch của Vĩnh Lâm, bắt đầu muốn hành động rồi.

    Một số cán bộ bản địa, đa phần nhìn về hướng Ô Dật Long, thấy Ô Dật Long không nói gì, đoán Chủ tịch Thành phố Ô hẳn sớm đã có chủ ý trong lòng rồi. Trong hội nghị thường vụ trước kia, hễ Bí thư Thành ủy không bàn bạc qua vấn đề với ông ta, ông ta thường không thông qua.

    Hai vấn đề thảo luận hôm nay, Trương Nhất Phàm cũng chưa nói trước với bất cứ người nào, hắn cũng không cần phải bàn bạc với người khác. Bởi vì sau gần một tháng nghiên cứu hắn đã hiểu đại khái về Thành phố Vĩnh Lâm.

    Đời sống củadân và tác phong cán bộ chính là đề tài hắn nghiên cứu ra.

    Trương Nhất Phàm muốn nắm bắt đời sống của dân thì phải cụ thể, phải có cống hiến vì nền kinh tế địa phương. Rất nhiều người trong lòng nghĩ Thành phố Vĩnh Lâm là nơi hoang vắng, rât khó thu hút đầu tư, thu nhập từ thuế cũng chỉ bằng một huyện khác, thậm chí còn không bằng. Bởi vậy rất nhiều người làm chính trị không mong lập công chỉ mong không phạm lỗi.

    Nếu muốn tạo ra thành tích ở đây, anh phải giở thủ đoạn. Tiền, tiền đương nhiên là biện pháp giải quyết tốt nhất. Từ lúc Ô Dật Long nhận chức tới nay, ông ta chỉ bảo vệ dạ dày của cán bộ bộ máy chính phủ không đói. Theo cách ông ta nói, bản thân ăn không no thì làm gì có sức làm việc.

    Thành phố Vĩnh Lâm chỉ cần không xuất hiện đại loạn, ông ta chính là một Chủ tịch thành phố đủ tư cách. Bởi vậy, khi Trương Nhất Phàm đề cập tới đời sống của dân, ông ta hơi hừ lạnh một chút. Rất nhiều người đều chết đứng tại đây.

    Một thành phố và địa khu, phát triến và xây dựng, đó đều phải cần số tiền lớn. Ông ta sớm đã nghĩ đến, cho dù Trương Nhất Phàm lên tỉnh lấy tiền, số tiền này có thể được bao nhiêu?

    Ở tỉnh cũng luôn phát chút tiền xuống, nhưng chỗ tiền ấy giống như là hạt muối bỏ bể. Rất nhiều lúc một số đơn vị vắt óc lập một dự án gì đó lên tỉnh xin tiền. Nhưng sau khi xin được tiền, dự án cũng chẳng còn. Số tiền này liền chia cho mọi người sống qua ngày.

    Ông ta nghe nói lai lịch của Trương Nhất Phàm rất rộng, nhưng cũng chỉ có thể cứu được cá nhân hoặc một bộ phận người, hắn không phải là Chúa cứu thế, không có cách nào thay đổi tình trạng lạc hậu nghèo đói này.

    Trong hội nghị Trương Nhất Phàm nói:
    - Đời sống của dân là một vấn đề rất quan trọng, có một số người thoạt nhìn cho rằng rất khó, kỳ thực thật sự giải quyết những vấn đề này cũng không khó khăn lắm. Chỉ cần hàng ngày chúng ta đều làm, cho dù mỗi ngày làm một chút, mỗi ngày nghĩ nhiều một chút, chúng ta đang tiến bộ.

    Hắn uống ngụm trà:
    - Hôm nay hai vấn đề tôi nói, kỳ thật là một vấn đề. Tác phong cán bộ và đời sống của dân liên quan chặt chẽ lẫn nhau. Tôi thử hỏi lại một câu, các vị đang ngồi ở đây rốt cục có bao nhiêu người thực sự vì người dân và hết lòng suy nghĩ đến việc phát triển kinh tế địa phương? Lời nói của tôi không phải là tin đồn vô căn cứ, ở đây có hai tập tài liệu, các anh tự mình xem.

    Sau đó Đằng Phi đem tài liệu chính mình đã chuẩn bị xong từng cái đặt trước mặt mọi người. Trương Nhất Phàm giơ vài tờ giấy trong tay.
    - Hiện tượng hủ bại ở Vĩnh Lâm như thế nào, tôi không muốn nói nhiều nữa, nhưng theo sự tăng tốc của xây dựng kinh tế, sự giàu có của nhân dân và địa phương, một số cán bộ liền bắt đầu đi vào con đường hủ bại sa đọa này. Đây chỉ là hai điều điển hình, tình hình phản ánh trên tài liệu có phải là thật hay không tôi nghĩ mọi người càng hiểu rõ hơn so với tôi - Bí thư thành ủy vừa mới tới này.

    - Bành Trường Niên chỉ là một Cục trưởng Cục y tế, gã lại có cuộc sống xa xỉ như vậy. Còn có Toàn Quyền, đó là ai? Một trưởng phòng nho nhỏ không ngờ đã kiêu ngạo đến mức này, ai cho y lá gan? Ai cho y quyền lực?

    Ầm – Trương Nhất Phàm nặng nề đập bàn.
    - Hôm đó y gặp tôi, đã vô cùng hung ác như thế, nếu như gặp người dân, người dân thành phố bình thường thì kết quả như thế nào? Người trưởng phòng dám chỉ mũi mắng chửi Bí thư thành ủy, y là cái gì vậy?
    Trương Nhất Phàm giọng điệu rất nặng, ánh mắt sáng quắc.

    Sau đó hắn bày ra một đống tài liệu, hướng về Bí thư Cam quát:
    - Sự việc của Toàn Quyền giải quyết không triệt để, Bành Trường Niên có ngày hôm nay cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, các anh Ủy ban kỷ luật làm ăn cái gì không biết?

    Ô Dật Long thấy Trương Nhất Phàm nổi giận, ông ta xem đến số tài liệu này, thầm kinh hãi. Sự việc của Toàn Quyền, ông ta thật ra đã biết nhưng không biết Trương Nhất Phàm vì sao đột nhiên đánh vào Bành Trường Niên.

    Hiện tại cầm trong tay bọn họ đều là một số tài liệu và ảnh đời sống sinh hoạt hàng ngày nửa tháng lại đây của Bành Trường Niên. Đây là có người đang âm thầm điều tra lấy bằng chứng. Ô Dật Long không khỏi lại lần nữa nhìn Trương Nhất Phàm. Bành Trường Niên đắc tội với hắn lúc nào, nếu không hắn không có khả năng vô duyên vô cớ nhắm vào gã.

    Cán bộ hiện nay cuộc sống xa xỉ, chỉ cần đời sống hàng ngày của bọn họ lộ ra, tuyệt đối có thể phát hiện rất nhiều vấn đề. Do ở dưới sự phóng túng của Ô Dật Long, những người này ở Vĩnh Lâm trở nên không kiêng nể gì. Bình thường cũng không chú ý đến khiêm tốn do đó rất dễ bị người ta bắt xử lý.

    Không khí trong phòng hội nghị rất căng thẳng, có người xem số tài liệu này âm thầm cầu nguyện, không biết bản thân có bị Bí thư mới đến nắm nhược điểm trong tay hay không. Thật sơ suất! Thời gian trước đây, bọn họ vẫn đang âm thầm đàm tiếu, nói Bí thư mới đến Thành phố Vĩnh Lâm chẳng dám làm gì. Đoán chừng là bị Chủ tịch thành phố Ô uy hiếp sợ rồi.

    Không nghĩ tới hắn ngồi trong phòng làm việc không ra cửa chính, cổng trong không bước mà có thể điều tra rõ ràng hành vi hàng ngày của mấy người Bành Trường Niên và Toàn Quyền. Cho nên mọi người đều đang âm thầm lo lắng, nhất thiết không để bản thân gặp họa.

    Đương nhiên, với phái to lớn Ô mà nói, Bành Trường Niên và Toàn Quyền chỉ là hai nhân vật bé nhỏ. Nhưng chiêu này của Trương Nhất Phàm rõ ràng sinh ra rung động mãnh liệt. Rất nhiều người đều không rõ trong tay Bí thư Trương rốt cục có bằng chứng bất lợi đối với mình hay không.

    Hiện tại tình trạng địa khu Vĩnh Lâm hình ảnh sống động, vô cùng thô lỗ hiếm thấy giải thích một câu thơ cổ, chu môn tửu nhục xú, lộ tại đống tử cốt (Lầu son rượu thịt thối, trên đường xương cốt chết). Sự thỏa hiệp và xa xỉ của một số cán bộ cùng với sự bi thương của dân chúng tạo thành sự đối lập rõ ràng.

    Trương Nhất Phàm trừng ánh mắt có lửa:
    - Rốt cục Thành phố Vĩnh Lâm có bao nhiêu cán bộ như Bành Trường Niên, bao nhiêu cán bộ như Toàn Quyền, các anh tự mình suy nghĩ xem. Trong chuyện này Ủy ban Kỷ luật hoàn toàn không làm tròn chức trách. Sự dung túng của các anh cũng là một loại phạm tội. Nếu các anh liên tiếp không làm tròn trách nhiệm của cán bộ Ủy ban Kỷ luật, tôi cho rằng cần suy xét điều chỉnh cả một bộ máy thành viên này.

    Ô Dật Long thấy hắn nói như vậy thêm một câu:
    - Bí thư Trương nặng lời rồi, cán bộ Thành phố Vĩnh Lâm phần lớn đều là tốt, giống như Bành Trường Niên, Toàn Quyền loại người này dù sao cũng là thiểu số. Bất cứ việc gì cũng không thể vơ đũa cả nắm được, tôi cảm thấy cần phải suy xét kỹ một chút.

    Ông ta biết Trương Nhất Phàm có năng lực này, hoàn toàn có thể dựa vào sức mạnh của Tỉnh ủy điều chỉnh bộ máy nhân sự của Ủy ban Kỷ luật. Bởi vậy, ông ta phải ra mặt ngăn chặn.

    Bí thư Cam cảm kích nhìn Ô Dật Long, trong lòng có chút mơ hồ bất an. Bời vì Trương Nhất Phàm từng nói, nếu bản thân làm không tốt, hắn liền phản ánh lên tỉnh đòi thay người.

    Hai người đứng đầu cuối cùng cũng đối mặt nói chuyện rồi, những ủy viên thường vụ khác thì không nói một lời, lặng lặng chú ý tới tình thế biến đổi.



    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
     
  2. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt

    Chương 627: Hai vấn đề quan trọng.

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện








    Khi hai nhân vật số một nói chuyện, người khác căn bản không có quyền lên tiếng. Bọn họ cũng không dám nói xen vào, bởi vì trong bầu không khí căng thẳng, ai cũng không muốn rước họa vào thân.

    Ô Dật Long dựa vào căn cơ thâm hậu ở địa khu Vĩnh Lâm, hơn nữa ông ta lại là người mạnh mẽ, do đó trong lòng trên dưới cũng có khí thế. Trương Nhất Phàm xuất thân từ gia đình gia thế, bối cảnh càng làm người ta không thể lường được, nghe nói Thủ tướng Chu cũng đối xử với hắn với con mắt hoàn toàn khác, Ô Dật Long cũng không dám trở mặt cùng hắn.

    Ô Dật Long nói:
    - Phương châm chính sách của Đảng ta là trị bệnh cứu người, giáo dục là chính, hy vọng Bí thư Trương đừng vơ đũa cả nắm. Vấn đề cá biệt có đối đãi cá biệt, ổn định vượt qua tất cả.

    Bao nhiêu người nghe được câu nói này của Ô Dật Long, âm thầm thở nhẹ ra. Nói thật một câu, bọn họ trong những người này có người nào không có tật? Nếu thực sự điều tra, nhất định là chấn động một hồi quan trường địa khu Vĩnh Lâm.

    Hơn nữa chiêu rung cây dọa khỉ vừa rồi của Trương Nhất Phàm làm kinh sợ rất nhiều người. Bởi vì bọn họ không ai biết bản thân mình có bị Bí thư Trương nắm nhược điểm trong tay hay không. Nếu chẳng may không cẩn thận, chính mình liền thành Bành Trường Niên tiếp theo.

    Nếu biện bạch của Ô Dật Long thành công, Bí thư Trương sẽ dừng ở điểm này, không mở rộng làm như lời nói, hàng ngày mọi người sẽ dễ dàng hơn một chút. Nhưng một số người thông minh đã đoán được, trận đọ sức này Bí thư Trương là muốn giết gà dọa khỉ, hù dọa một số người quá tham lam kênh kiệu, trục lợi cho bản thân.

    Nếu như hắn thật sự có suy nghĩ này, chỉ sợ mục tiêu sẽ không phải là nhân vật nhỏ Bành Trường Niên. Ô Dật Long tự nhiên biết điểm ấy, nhưng y suy xét vấn đề càng phải thận trọng một chút, toàn diện một chút. Bất kể Trương Nhất Phàm là thật sự làm hay là muốn dọa mọi người một chút, ông ta đều phải bảo vệ quyền lợi của những người này, nếu không sau này còn có ai nghe ông ta?

    Khi Trương Nhất Phàm rung cây dọa khỉ cũng đang động đến thế lực và quyền uy của ông ta.

    Ông ta cũng biết, dựa vào quan hệ và bối cảnh của Trương Nhất Phàm ở tỉnh ủy, muốn thay một Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật là chuyện rất dễ dàng. Chủ nhiệm Cam đã cảm thấy hối hận vì sự sơ ý của bản thân.

    Ngoại trừ gã ra, vẫn còn có một người khác, chính là Trưởng ban Quách của Ban tuyên giáo. Mấy ngày trước anh ta coi thường Đằng Phi. Bây giờ Trương Nhất Phàm đang nhìn anh ta như hổ rình mồi, dường như muốn nói cho dù anh là ai muốn ở vùng đất Vĩnh Lâm này thì phải có quy củ chút cho lão ta.

    Sau khi sống ở Vĩnh Lâm gần một tháng, Trương Nhất Phàm cuối cùng tìm được cửa đột phá. Hắn một lòng xé rách tấm lưới này, mà Ô Dật Long thì muốn một lòng giữ gìn tấm lưới này.

    Nhìn bề ngoài Trương Nhất Phàm ở vào thế bị động, thế đơn lực bạc.

    Trên thực tế, hắn hoàn toàn nắm giữ quyền chủ động.

    Đọ sức giữa hai người giống như là một trận quyết liệt của hai bên ta địch. Ô Dật Long giống như tiểu Nhật Bản mạnh mẽ vô cùng triển khai mấy trăm nghìn binh lực nhằm vây quét đội quân Bát Bộ sức yếu lực mỏng.

    Tuy rằng tiểu Nhật Bản chiếm ưu thế về binh lực và vũ khí nhưng đội quân Bát Bộ lại thông thuộc địa hình vùng núi, tập trung binh lực, lựa chọn mắt xích yếu nhất của địch, phá vỡ lưới mà ra.

    Mà Ô Dật Long gặp phải chính là tình huống này. Ông ta tuy rằng thế mạnh, nhưng ông ta mãi mãi không biết Trương Nhất Phàm lựa chọn chỗ đột phá khi nào, địa điểm nào, từ chỗ nào.

    Bành Trường Niên và Toàn Quyền chỉ là một cán bộ chẳng có sức hút gì, một người cấp cục và một người cấp phòng mà thôi. Trương Nhất Phàm lại đánh bất ngờ kéo hai người xuống ngựa. Nếu tiếp tục như vậy, mục tiêu tiếp theo là ai? Chỉ sợ bọn họ vĩnh viễn đều không thể tưởng tượng.

    Một không khí khủng hoảng mờ nhạt bao trùm trong lòng những người này. Sự mạnh mẽ và sát khí của Trương Nhất Phàm thật lớn, rất nhiều người đều biết. Bởi vậy, bọn họ chỉ âm thầm lo lắng trong lòng kết quả của hội nghị.

    Sự thay đổi trạng thái tâm lý làm cho hội nghị thường vụ này dường như lập tức đảo ngược tình thế. Vốn Trương Nhất Phàm thế đơn lực bạc dường như biến thành một con chim ưng bay lượn trên chín tầng mây, mà Ô Dật Long lại thành gà mẹ che chở gà con.

    Bây giờ không phải là bọn họ vây đánh Trương Nhất Phàm, mà là Trương Nhất Phàm chủ động khiêu chiến toàn bộ Ô phái. May mắn Trương Nhất Phàm không có vướng mắc vấn đề này, lập tức thảo luận vấn đề tiếp theo.

    Trương Nhất Phàm đề nghị, trong vòng một năm phải giải quyết vấn đề khó khăn của dân chúng địa khu Vĩnh Lâm, đây là vấn đề thứ nhất. Thứ hai, phải làm cho dân chúng cảm nhận được sự quan tâm và sự chăm sóc của Chính quyền.

    Điểm này đáng phải nghiên cứu, làm cho dân chúng cảm nhận được sự quan tâm và sự ấm áp của chính quyền, cái này vốn không có giới hạn mà còn là một nhiệm vụ kiên trì bền bỉ, lâu dài, gian khổ.

    Ô Dật Long nói:
    - Đối với hai điểm Bí thư Trương nhắc tới, bộ máy chính quyền chúng ta thấy được trách nhiệm to lớn, kỳ thật đây cũng là trách nhiệm chúng ta phải làm. Chỉ có điều muốn làm được hai điểm này, chỉ sợ đầu tiên là liên quan đến vấn đề tài chính. Hiện tại thu nhập tài chính từ thuế ở khu Vĩnh Lâm cơ bản không bằng một phần ba của nơi khác, thậm chí còn ít hơn.

    Trương Nhất Phàm liền cười lạnh một tiếng:
    - Thu nhập tài chính thấp, chẳng lẽ là vấn đề của dân chúng? Hay là vấn đề của Tỉnh ủy, của trung ương? Làm quan một lần, tạo phúc một phương, câu nói này các vị ngồi ở đây nhất định chưa quên. Hiện tại địa khu Vĩnh Lâm hàng năm xin tiền ở tỉnh mà không phải nộp thu nhập từ thuế, đây là vì sao? Chỉ vì nơi này nghèo nàn lạc hậu chăng? Tôi xem chưa chắc.

    - Để giải quyết được vấn đề này tôi thấy chúng ta không ai được giống như hai người Bành, Toàn, cả ngày ăn chơi đàn đúm, sống mơ mơ màng màng, tiêu dao khoái hoạt, thành tích từ đâu tới? Thu nhập từ thuế từ đâu tới? Vấn đề của quần chúng giải quyết như thế nào?


    - Tôi đã xem báo cáo năm năm trước của các anh, một thị trấn ở huyện Đạo An đã tám năm xin phí xây dựng cầu, gần bốn trăm nghìn tệ, đến bây giờ cũng chưa thực hiện. Hiện tại, người dân địa phương vẫn phải dựa vào leo núi lội nước để ra vào thôn xóm. Trẻ em ở nơi đó vì đến trường, ngày ngày phải lội sông mà đi. Mà đơn vị nào đó năm ngoái phí tiếp khách một năm là hơn tám trăm ngàn tệ, còn chưa bao gồm các chi phí đủ kiểu khác, nơi này tôi sẽ không chỉ đích danh.

    - Ngoài ra, địa khu Vĩnh Lâm kỳ thực hàng năm đều xin trên tỉnh tiền cho các dự án khác nhau. Nhưng đợi đến khi tiền về thì những dự án này và người làm dự án đều không thấy bóng dáng, sau đó số tiền này đi đâu, chắc hẳn các vị càng hiểu rõ hơn. Hơn nữa, mỗi lần làm làm việc liền muốn tổ chức một bộ máy, muốn xe, phòng ở, tiền bạc? Làm một việc liền muốn phát tiền thưởng, phát trợ cấp, vốn chính là chuyện trong nội dung công việc của ngành. Nếu các anh lĩnh lương, tại sao lại đòi tiền?

    - Những việc này, mọi người trong lòng biết rõ, tôi Trương Nhất Phàm đã đến Vĩnh Lâm, vẫn là hai câu đó. Từ giờ trở đi, một là nắm bắt vấn đề đời sống của dân, hai là tác phong cán bộ, tôi mong mọi người tự giải quyết cho tốt. Vĩnh Lâm nhất định phải lên một bậc trong năm nay, nếu không những người ngồi đây như chúng ta đều có tội, tội nhân của xã hội, tội nhân của quốc gia.

    Ô Dật Long không ngờ Trương Nhất Phàm lại có thể chuẩn bị đầy đủ như vậy trong hội nghị lần này. Hơn nữa lại có chứng cứ, ông ta liền biết mặt mũi chính mình hôm nay coi như mất hết rồi.

    Vì thế ông ta cũng không nói nữa, hằn học hút thuốc. Trương Nhất Phàm nhìn ông ta.
    - Chủ tịch thành phố Ô, vấn đề tiền tôi sẽ nghĩ cách, có thể giành được nhất định sẽ giành, nhưng tiền nhất định phải dùng đúng chỗ, ai xảy ra vấn đề, người đó chịu trách nhiệm.


    Nghe nói Trương Nhất Phàm đi lấy tiền, có ngươi tư tưởng lung lay, cũng có người có thái độ xem diễn kịch, xem xem hắn có nói khoác hay không, có thể lấy được tiền hay không. Trên mặt Ô Dật Long hiện lên một tia xấu hổ, trả lời:
    - Chính quyền nhất định sẽ làm hết sức, làm tốt chức trách của mình.

    Lúc tan họp, Đằng Phi nhìn ánh mắt của Trương Nhất Phàm liền có chút ngưỡng mộ. Trời ơi, vừa rồi Bí thư Trương ở trong hội nghị kia quả thực chính là uy phong, có khí thế làm cho Ô Dật Long cũng không thể nói được lời nào.

    Nghe nói ở Vĩnh Lâm, chẳng có người dám đắc tội Ô Dật Long, Trương Nhất Phàm đắc tội với ông ta như vậy liệu có làm ông ta bất mãn hay không? Đằng Phi ôm chặt tài liệu đi về phía phòng làm việc của mình.

    Cảnh tượng trên hội nghị vừa rồi làm anh ta cảm động sâu sắc, Bí thư Trương nói năng hùng hồn đầy lý lẽ đích thực là hả hê lòng người.

    Mà Trưởng ban Quách còn có chút đau đầu, nội dung cuộc họp hôm nay nên tuyên truyền như thế nào? Anh ta phải đi xin chỉ thị của Chủ tịch thành phố Ô.

    Chu Bân ở trong phòng làm việc biết được tin. Cái gì? Bí thư Trương muốn xử lý Bành Trường Niên?

    Phịch – Cái cốc trong tay Chu Bân rơi trên mặt đất, vỡ thành bốn năm mảnh.

    Gã rất lâu vẫn chưa tỉnh táo lại, hóa ra Bí thư Trương để bản thân mình tự lấy hồ sơ chỉ là vì xử lý Bành Trường Niên, tôi còn tưởng rằng lão ta muốn thăng chức chứ?

    Chu Bân vỗ vỗ đầu, mẹ ơi, ta còn tự mình gọi điện thoại chúc mừng ông ta, không ngờ là một tai họa ngấm ngầm. Tâm tư của Bí thư Trương, làm sao làm cho người ta khó nắm bắt như thế?

    Đang nghĩ tới báo tin cho Bành Trường Niên, Chu Bân nghĩ đi nghĩ lại, thôi đi, để cho ông ta đi chết đi, mặc kệ ông ta.

    Tuy nhiên, sau khi sự việc xảy ra gã nhớ lại, cảm thấy bản thân vẫn chưa đoán đúng tâm tư của Bí thư Trương. Loại người giống như Bành Trường Niên, một Cục trưởng như vậy, nếu như cũng từng bước thăng chức, vậy thật là ông trời không có mắt rồi.

    Lúc Chu Bân đang tự mình hối hận có tin tức truyền đến. Bành Trường Niên đã bị bắt giam vừa ngay lúc nãy.

    Lần này Ủy ban Kỷ luật hành động thật nhanh. Chu Bân thè lưỡi, lập tức chạy đến chỗ Dương Lăng Vân.



    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)