Hài  Q.Trường Quan Đạo Thiên Kiêu - Chương 1577 - Tây Lâu Nguyệt

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt

    Chương 543: Điên cuồng trả thù

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện





    Sáu giờ, giờ tan tầm vừa tới, Phương Nghĩa Kiệt từ sau ngăn tủ lấy ra một cái túi rồi vội vàng đi xuống lầu.

    Lái xe đứng bên cạnh xe cung kính chờ ông ta, Phương Nghĩa Kiệt phất tay,
    -Anh lái xe quay về đi, hôm nay không cần đi cùng tôi.

    Suốt hơn một tuần qua, Phương Nghĩa Kiệt sau khi tan tầm đều không có lái xe và thư ký đưa đi, lệnh này làm cho lái xe và thư ký đều ngơ ngác nhìn nhau.
    -Chủ tịch Phương có phải là có gì đó không hài lòng với chúng ta không?
    Lái xe hỏi.

    Thư ký ngồi ở ghế phụ lái trong lòng cũng không yên, chỉ lạnh mặt nói
    -Đừng nghi ngờ lung tung, anh lo lái xe đi!

    Chủ tịch chờ bọn họ biến mất khỏi tầm mắt của Phương Nghĩa Kiệt, ông ta liền rút điện thoại ra.
    -Anh tới đây đón tôi!

    Rất nhanh sau đó, một chiếc Toyota màu đen từa phía xa xa tiến tới, Phương Nghĩa Kiệt xoay người đi vào trong xe, chiếc xe rất nhanh liền chuyển bánh.

    Tống Vũ Hà lái xe đến đón Phương Nghĩa Kiệt, vừa định xuống xe, trong lúc vô tình phát hiện ra Phương Nghĩa Kiệt lên chiếc xe kia.

    -Anh ta muốn đi đâu?
    Tống Vũ Hà quay lại xe, chậm rãi mà đi theo chiếc Toyota kia.

    Trên xe, Phương Nghĩa Kiệt rút điện thoại ra,
    -Alo, Vũ Hà, tối hôm nay anh về muộn một chút, em chờ anh!

    Tống Vũ Hà hoảng sợ, nhanh trí đáp:
    -Em cũng đang trên đường. Vậy bây giờ quay về nhà chờ anh.

    Phương Nghĩa Kiệt ngồi trong chiếc Toyota, tiện tay cầm lên một tờ báo, nhìn thấy tin tức ngày hôm nay đưa một việc, hắn nhìn một lúc không khỏi cười lạnh. Bỏ tờ báo xuống, Phương Nghĩa Kiệt dựa vào ghế, nhắm mắt rồi trở nên trầm tư.

    Tên tiểu tử thối Hồ Lôi này, mẹ kiếp! Dám chơi đùa với đàn bà của tao! Tao có không giết chết mày thì cũng phải cho mày bán thân bất toại. Phương Nghĩa Kiệt trong lòng độc ác mà lẩm bẩm.

    Dám đùa với đàn bà của tao, quả thật là muốn chết!

    Phát ra một trận thề độc, Phương Nghĩa Kiệt mặt mày méo mó ngồi dậy. Hiện tại chỉ cần nhắm mắt lại, trong đầu liền nghĩ tới cảnh thân thể của Tống Vũ Hà, bị Hồ Lôi đặt lên giường mà phát tiết.

    Đúng là đôi cẩu nam nữ!

    Phương Nghĩa Kiệt chửi thầm, Nhưng hắn ta biết, cho dù Tống Vũ Hà lại có cái gì đó không phải, hắn ta cũng tuyệt đối không thể cùng Tống Vũ Hà ly hôn. Hơn nữa hắn ta cũng không muốn ly hôn với Tống Vũ Hà. Con tiện nữ này, tao sẽ từ từ mà ép mày đến chết.

    Món nợ này, Tống gia các ngươi toàn bộ đều phải chịu trách nhiệm.

    Là các ngươi nuôi dưỡng lên thứ đê tiện như vậy.

    Phương Nghĩa Kiệt đau khổ, trong đầu bối rối hiện ra, khi thì là bộ dáng lạnh lùng diễm lệ động lòng người trước kia của Tống Vũ Hà, khi lại là cảnh tượng cô và Hồ Lôi ở trong nhà khách làm trò xằng bậy.

    Phương gia là một đại gia tộc, không thể để cho người ngoài biết được vụ bê bối này được. Phương Nghĩa Kiệt chỉ có thể chịu đựng việc đau lòng này. Chỉ có một cách duy nhất, chính là mặc sức tùy ý mà tra tấn tên gian phu, khiến gã sống không bằng chết.

    Muốn đàn bà của tao, tao sẽ cho mày phải trả giá đắt.

    Tao muốn giết chết mày, Hồ Lôi!

    Phương Nghĩa Kiệt vặn vẹo tâm tình, lại đang đau khổ mà đấu tranh, ánh mắt rơi xuống tờ báo, lại một âm thanh vang lên. Mày không được làm như thế, không được! Ngàn vạn lần không được giết nó, giết nó xong thì chính mày cũng sẽ bị hủy hoại.

    Phải lý trí, lý trí!

    Giết gã, giết gã! Gã dành người đàn bà của mày, làm mất mặt đàn ông của mày. Mày không giết nó, mặt mũi nào mà đi gặp liệt tổ liệt tong, ngay cả người đàn bà của mình cũng không quản được, còn là một thằng đàn ông sao? Là một thằng đàn ông của Phương gia sao?

    Không được, không được – Nghĩa Kiệt, tao cầu xin mày, giết nó rồi chính mày cũng bị hủy hoại, không được, không được –
    Rất nhiều thứ âm thanh trong đầu Phương Nghĩa Kiệt vang lên. Phương Nghĩa Kiệt đột nhiên cảm thấy một trận đầu váng mắt mờ, hai tay ôm lấy đầu, giống như một thằng điên mà hét lên
    -A----------

    -Anh Phương, anh Phương, không sao chứ!

    Lái xe dừng lại ở vệ đường, khẩn trương hỏi.

    Phương Nghĩa Kiệt tỉnh táo lại phất tay,
    -Đi tiếp đi.
    Sau đó anh ta rút điếu thiếu, ngực không ngừng phập phồng.

    Chiếc Toyota phía trước đột nhiên phanh gấp, làm Tống Vũ Hà giật nảy. Cô căng thẳng nắm lấy tay lái, lạnh lùng mà nhìn chăm chú vào chiếc xe phía trước.

    Xe lại tiếp tục khởi động, chậm rãi đi trước. Rẽ đông rẽ tây tiến đến thành nam.

    Đột nhiên, lái xe từ kính chiếu hậu phát hiện ra một chiếc xe, vẫn đi theo sau xe mình, anh ta liền nói:
    -Anh Phương, chúng ta bị theo dõi!

    Phương Nghĩa Kiệt liếc mắt qua cửa kính một cái, trên mặt hiện ra tia cười lạnh,
    -Kệ cô ta, đi thôi!

    Xe rẽ vào trong một cái ngõ nhỏ, Phương Nghĩa Kiệt hạ kính râm, bao tay xuống, cầm một chiếc túi đen xuống xe. Đưa tay ném mẩu thuốc lá xuống đất, hung hăng dẫm lên.

    Nơi này là một tòa nhà bỏ hoang, khi Phương Nghĩa Kiệt tiến vào bên trong, thì lái xe ở trong xe hút thuốc.

    Phương Nghĩa Kiệt đi đến tầng hầm thứ hai, hai thanh niên mặc y phục màu đen đứng lên
    -Anh Phương.

    Phương Nghĩa Kiệt ừ một tiếng, mở chiếc túi trong tay ra, không ngờ lại là một chiếc roi ngựa chế từ da trâu. Quật xuống đất một phát, roi bay ra thật xa, Phương Nghĩa Kiệt thuận tay mà giơ giơ lên, trong không trung liền phát ra tiếng vang trong trẻo.

    Có người mở cửa sắt ra, Phương Nghĩa Kiệt tay giày rồi đi vào. Quét hai phát xuống, roi phát ra từng đợt tiếng vang, Hồ Lôi biết, đợt tra tấn của hôm nay lại bắt đầu.

    Anh ta muốn hét lên, chỉ đáng tiếc rằng anh ta không có bao nhiêu sức lực. Ở trong này hơn mười ngày qua, mỗi ngày chỉ được ăn một ít thức ăn thừa. Khi không thể tiếp tục kiên trì được nữa, bọn họ lại tiêm thuốc để anh ta tỉnh lại.

    Trong lòng Hồ Lôi nghĩ, chỉ cần chính mình có thể còn sống ra ngoài, những người này nhất định sẽ phải chết trong tay mình!

    Vút, vút --- tiếng roi vang lên. Phương Nghĩa Kiệt giống như là một ác ma, như phát điên mà quật Hồ Lôi trên người chỉ mặc độc một chiếc quần lót. Hồ Lôi toàn thân máu tươi đầm đìa. Anh ta không hề giãy dụa cũng không có hét lên.

    Đối với Hồ Lôi mà nói, nhất định phải sống, chỉ có suy nghĩ đó. Dù cho cơ thể giống như là xác chết đi chăng nữa, cũng không hề tức giận.

    Trận tra tấn kéo dài chừng nửa giờ, Phương Nghĩa Kiệt đánh tới mệt mỏi, ném roi xuống rồi đến gần Hồ Lôi, hung hăng đá hgã một cước.
    -A ----
    Tiếng thét thảm thiết duy nhất của Hồ Lôi phát ra
    -Mày – lũ – súc sinh – chúng mày ….. Có giỏi thì giết tao đi.

    Âm thanh cực kỳ yếu ớt theo miệng Hồ Lôi mà bay ra, Phương Nghĩa Kiệt hừ lạnh một tiếng, một chân nghiến ngón tay Hồ Lôi, lại dùng sức dẫm lên vài cái. Hồ Lôi cả người đau đớn, rốt cục ngất đi.

    Phương Nghĩa Kiệt ném gang tay xuống.
    -Đem gã ra ngoài, vứt đi.

    -Phương ca!
    Bên cạnh có một người vừa muốn mở miệng nói, lại bị Phương Nghĩa Kiệt dơ tay ra ngăn lại
    -Vứt ở bờ sông!

    Sau đó yxoay người bước đi, rất nhanh mà quay lại xe, nói với lái xe vài câu, rồi hai người lại lên xe đi mất.

    Tống Vũ Hà trốn ở một nơi bí mật gần đó, nhìn thấy xe của Phương Nghĩa Kiệt đi khỏi, cô mới đi tìm hiểu. Đang từ cái cầu thang kia đi xuống thì nghe thấy âm thanh phát ra từ bên trong
    -Mẹ kiếp, nặng thật!

    -Kệ nó, ném tới bờ sông là xong việc.

    -Vậy là, sự việc cuối cùng cũng xong xuôi rồi.

    Tống Vũ Hà lập tức quay lại, không lâu sau, nhìn thấy hai người nâng một bao tải từ cửa cầu thang đi ra.

    Khi ra đến mặt đất, một người đi lái chiếc xe tải cũ tới, mở cửa sau ra, đem bao tải ném vào trong đó.

    Một người vỗ vỗ tay, lấy ra một điếu thuốc,
    -Ngươi nói xem tên này có chết hay không?

    -Kệ nó! Có anh Phương lo, sợ cái gì.

    -Nhưng ta luôn lo lắng, nếu thật sự xảy ra chuyện, anh Phương liệu có đem sự tình đổ lên đầu chúng ta.

    -Sợ sao? Mẹ kiếp, Bây giờ sợ thì đã quá muộn rồi, lên xe!

    Bờ sông Nam giao, chiếc xe tải dừng lại, hai người kia mở cửa xe, đem chiếc bao tải chứa Hồ Lôi bên trong ném ở bụi cỏ gần bờ sông.

    Lúc này, trời đã tờ mờ tối, sương xuống nặng nề, tia nắng cuối cùng cũng bị bóng đen chiếm mất.

    Một chiếc BMW dừng lại ở bờ sông, Tống Vũ Hà vội vàng nhảy xuống xe, trong bụi cỏ ở bờ sông tìm được Hồ Lôi hiện đang chết ngất trong bao tải. Mở bao tải ra, vừa nhìn thấy Hồ Lôi, Tống Vũ Hà lập tức bị dọa tới ngu người.

    Trong bao tải mặt mũi của Hồ Lôi không còn nguyên vẹn, toàn thân trên dưới không có lấy nửa điểm đầy đủ. Xuống tay thật độc ác, Tống Vũ Hà nhẹ nhàng mà gọi hai tiếng:
    -Hồ Lôi, Hồ lôi ---

    Hồ Lôi không có lấy nửa điểm phản ứng, Tống Vũ Hà đưa tay lên thăm dò cái mũi, ở đó vẫn còn hơi thở?

    -Ồ..

    Tống Vũ Hà không biết khóc tự bao giờ, cô lau nước mắt, chậm rãi đứng lên. Đứng ở bên cạnh cái bao tải, bụm mặt rồi chạy lên xe.

    Màn đêm buông xuống, từng ánh đèn rực rỡ sáng lên.

    Chiếc xe trên đường hướng đến thành thị ồn ào náo nhiệt.

    Tống Vũ Hà lái xe, trong mắt hàm chứa nước mắt, đi vào một buồng điện thoại công cộng. Khi cô ấy cầm lấy điện thoại, lại do dự mà buông tay.

    Về đến nhà đã gần tám giờ, lúc này đã là hai tiếng sau giờ làm việc.

    Tống Vũ Hà vừa vào cửa, nhìn thấy Phương Nghĩa Kiệt vắt chân ngồi trên sô pha, yên lặng hút thuốc.

    -Đi đâu đấy?
    Giọng điệu hỏi thăm của Phương Nghĩa Kiệt hôm nay rất không giống. Có chút uy nghiêm, lạnh lùng.

    Tống Vũ Hà không nói gì, thay giày rồi bước vào phòng ngủ.

    Phương Nghĩa Kiệt nheo mắt nhìn cô:
    -Hỏi cô không trả lời sao?

    Tống Vũ Hà ngoảnh mặt làm ngơ, vẻ mặt mặc kệ mà ngồi ở bên giường.

    Phương Nghĩa Kiệt đột nhiên nổi giận đùng đùng rồi đứng lên, chạy vào trong phòng:
    -Em như vậy là có ý gì? Không nghe thấy anh đang nói chuyện với em sao?
    Cơn thịnh nộ trong bộ dạng của gã làm người ta sợ. Kết hôn hơn sáu năm qua, Phương Nghĩa Kiệt chưa từng tức giận với Tống Vũ Hà như vậy. Hôm nay là lần đầu tiên.

    Tống Vũ Hà đứng lên cao gần bằng anh ta. Bực bội nói:
    -Anh vì sao lại giết anh ấy?

    Phương Nghĩa Kiệt cười lạnh nói:
    -Xem ra em đã biết hết rồi.
    Anh ta cầm lấy hai tay của Tống Vũ Hà, trừng mắt nói:
    -Nói cho anh biết, vừa rồi em có phải là muốn đi cứu hắn ta, phải không, phải không?

    Tống Vũ Hà bị bộ dạng nổi giận đó làm cho hoảng sợ, la lớn:
    -Đúng, nhưng thật đáng tiếc, anh ta đã chết!
    Nói đến đây, nước mắt của Tống Vũ hà lại chảy ra.

    -Bốp!

    -Tiện nhân, không ngờ lại vì hắn mà rơi lệ.
    Phương Nghĩa Kiệt bạt tai.

    -Anh..
    Tống Vũ Hà bị cái tát của Phương Nghĩa Kiệt làm ngã lăn trên giường, Phương Nghĩa Kiệt cũng không cam lòng, nhào vào người Tống Vũ Hà:
    -Đê tiện, tôi đối tốt với cô như vậy, không ngờ cô lại dám ở bên ngoài làm trò xằng bậy. Tôi thì sao? Nhà Phương gia chúng tôi có khi nào bạc đãi cô?

    -Nếu như cô lẳng lơ như vậy, hôm nay tôi sẽ trị cô tốt một chút!

    Phương Nghĩa Kiệt một bên hô, một bên xé rách quần áo của Tống Vũ Hà. Tống Vũ Hà dùng sức giãy dụa, nhưng cô làm sao có thể là đối thủ của Phương Nghĩa Kiệt, hơn nữa trong cơn thịnh nộ, Phương Nghĩa Kiệt lại điên cuồng mà gào lên như sư tử.

    -Ta cho cô làm bậy, Ta cho cô làm bậy..

    Hai người giằng xé nhau trên giường, Phương Nghĩa Kiệt rất nhanh xé rách quần áo của cô, lộ ra da thịt trắng ngần, đánh dấu từng dấu đỏ tươi lên trên đó. Tống Vũ Hà trốn tránh, cuối cùng cũng đánh không lại tên dã lang Phương Nghĩa Kiệt.

    Phương Nghĩa Kiệt hoàn toàn đánh mất lý trí, điên cuồng mà kéo, đối với Tống Vũ Hà vừa đánh vừa kéo. Cuối cùng Tống Vũ Hà bị hắn kéo xé đến sạch trơn, giống như người chết mà nằm trên giường.

    Phương Nghĩa Kiệt vồ tới, hung hăng nói:
    -Tống Vũ Hà, kiếp này tôi sẽ không cho cô sống một cách yên ổn. Con đàn bà thối rữa như cô, dù có chết, tôi cũng phải cho cô chết cùng, cả nhà Tống gia cô cùng chết!



    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
     
  2. Diệt Hồng Trần

    Diệt Hồng Trần Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    10,126
    Được thích:
    14,340
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt

    Chương 544: Phẫn nộ!

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện





    Nhà khác Song Giang, Hồ Chí Minh tới lúc gấp rút như kiến bò trên chảo nóng, chạy đi chạy lại.

    Liễu Hồng và Đồng Tiểu Phàm ngồi trên sô pha, không ngừng an ủi Băng Băng đang khóc không ngừng, mẹ của Hồ Lôi cũng đến đây, khóc tới như chết đi sống lại.

    Hồ Chí Minh cầm lấy điện thoại quát:
    -Nhất Phàm, cảnh sát thành phố Song Giang các người rốt cục có tác dụng không? Nếu như không được thì để tôi tự mình tới.

    Cạch – Ông dập mạnh điện thoại.
    “Tôi tự mình đi tìm?”

    -Bác Hồ, bác muốn đi đâu? Bác đâu có quen với địa thế nơi này.
    Đổng Tiểu Phàm đuổi theo, Hồ Lôi nhất định xảy ra chuyện rồi, cô lại không hy vọng Hồ Chí Minh cũng có chuyện không hay xảy ra.

    Hồ Chí Minh nóng nảy:
    -Tiểu Phàm, đừng kéo bác, để bác đi, còn tốt hơn là ngồi ở trong này chờ đợi vô vọng.

    Hồ Khoa vội vàng chạy lên,
    -Tìm được rồi, tìm được rồi.

    A ----- Tất cả mọi người trong phút chốc nhảy dựng lên vây quanh Hồ Chí Minh, Hồ Chí Minh lại nắm chặt cánh tay anh ta:
    -Ở đâu, ở đâu, anh ấy thế nào?

    Hồ Khoa trả lời
    -Bí thư Trương đang tới đây, bảo tôi đến báo trước một tiếng, cụ thể như thế nào chờ anh ấy đến mới biết rõ được.

    Nghe vậy, Hồ Chí minh lập tức hướng ra phía ngoài, mẹ của Hồ Lôi cũng theo sau:
    -Tôi cũng đi.

    Những người trong phòng nghe nói Hồ Lôi được tìm thấy rồi thì cũng không ngồi yên nổi. Đều hướng về phía cửa thang máy, Hồ Chí Minh thì không ngừng mà lầm bầm, nhanh lên nhanh lên.

    Mẹ của Hồ Lôi nói:
    -Hồ khoa, Nhất Phàm, bọn chúng đi đâu rồi? bọn chúng phát hiện ra Hồ Lôi ở đâu?

    Hồ Khoa buột miệng thốt ra:
    -Có người ở gần bờ sông phát hiện ra anh ấy, Bí thư Trương đang dẫn người qua đó.

    -Sông?
    Mẹ của Hồ Lôi nghe vậy liền ngất xỉu, bên cạnh bờ sông? Đã hơn mười ngày rồi, không chừng là bị người ta mưu sát, bị ngâm nước rồi mới nổi lên. Băng Băng cũng nghĩ như vậy, nghe những lời này của Hồ Khoa, thân mình đổ gục xuống.

    May mà có Liễu Hồng và Đổng Tiểu Phàm ở cạnh, hai người họ và Hồ Khoa lập tức đỡ lấy hai vị phu nhân. Hồ Chí Minh lảo đảo, nghe được những lời này của Hồ Khoa, cũng thiếu chút là không chịu nổi rồi ngã xuống.

    Bản thân Hồ Khoa cũng không biết thực tế là như thế nào, vừa nhận được điện của Trương Nhất Phàm, chỉ nói phát hiện ra Hồ Lôi ở bờ sông. Rốt cục sự tình như nào anh ta cũng không rõ.

    Vài người hiểu lầm ý tứ trong lời nói của Hồ Khoa, trong thang máy, mẹ của Hồ Lôi tỉnh lại, lập tức vừa khóc vừa kêu la.

    -Hồ Lôi, con trai của mẹ! Con không thể như vậy là bỏ đi!

    Vài người vừa mới từ thang máy đi ra, lại ở trong đại sảnh bất động. Đổng Tiểu Phàm đỡ Băng Băng đến ngồi trên ghế sô pha. Mẹ của Hồ Lôi thì lại ngày một khóc lớn.

    -Tôi không muốn sống nữa, sống còn có ý nghĩa gì, tôi chết được rồi. Hồ Lôi, Hồ Lôi, con trai của ta ---

    Bị ảnh hưởng bởi những âm thanh ở trong đại sảnh, vài nhân viên phục vụ ở tổng đài cũng khóc theo. Không ít người lén lén lút lút mà lau nước mắt. Đổng Tiểu Phàm và Liễu Hồng cũng không kiềm chế được mà khóc theo.

    Hồ Chí Minh thì lại ngơ ngác nhìn ra bên ngoài, lệ rơi xuống. Cảnh tượng thực rất thê thảm!

    Hồ Lôi là người thừa kế duy nhất của tập đoàn Hồ thị, cũng là hậu nhân ưu tú nhất trong bộ tộc Hồ thị. Nhỡ nó đột nhiên xảy ra bất trắc, phát sinh cảnh tượng đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, sự việc này đều không ai muốn thấy.

    Mà tin tức Hồ Khoa nhận được từ điện thoại, không hề nhắc đến Hồ Lôi còn sống hay đã chết. Dựa theo lẽ thường mà lý giải, Hồ Lôi đã mười ngày ở bờ sông, còn có thể còn sống?

    Khóc, tất cả mọi người đều khóc. Những giọt nước mắt bi thương trên khuôn mặt của mỗi người khiến buổi đêm trở nên bi thảm.

    Có người nói mèo có chín cái mạng, Hồ Lôi lại là mệnh mèo. Lúc Trương Nhất Phàm và Diệp Á Bình bọn họ đuổi tới bờ sông, một người dân cỡ trung niên đứng ở đó. Là ông ta phát hiện ra bao tải trong bụi cỏ, vốn muốn nhặt về nhưng không ngờ bên cạnh bao tải lại là thứ đồ vật này.

    Là ai làm rơi? Kéo một chút cái lỗ hổng của bao tải, không ngờ lại có một người nằm trong đó.

    A---- chú trung niên sợ tới mức hồn bay phách tán, không ngờ Hồ Lôi tiểu tử này lại rất may mắn, lay tỉnh lại, anh ta yếu ớt kêu khẽ vài tiếng.

    -Cứu tôi, cứu tôi ---

    Ông chú kia chạy ra xa vài bước, cảm thấy có chút không đúng? Hình như là đang nói chuyện? Ngay sau đó lòng dũng cảm liền tăng lên mà mang về. Ồ! Người thanh niên này quả nhiên còn sống, thế mà lại tưởng là thi thể. Thật là dọa chết người rồi.

    Còn sống là dễ xử lý rồi, tôi đi báo cảnh sát.

    Ông chú ấy vác Hồ Lôi tới ven đường, sau đó lại chạy vội đi vài buồng điện thoại công cộng gọi cho cảnh sát.

    Nhìn thấy Hồ Lôi, Trương Nhất Phàm cảm thấy có chút muốn khóc. Hồ Lôi ở trước mặt, quả thực không có cách nào hình dung nổi. Hoàn toàn thay đổi, làn da trên người thâm tím lại, có chỗ lại tróc da bong thịt, vô cùng thê thảm.

    Điều duy nhất chứng minh được anh ta còn sống chính là lỗ mũi mỏng manh vẫn còn đang hô hấp.

    Là ai ra tay độc ác vậy? Thật tàn nhẫn! Trương Nhất Phàm hai tay nắm thành nắm đấm, sắp không khống chế được.

    -Mau! Mau đưa đi bệnh viện!

    Diệp Á Bình hầu như không dám nhìn thằng vào người ở trước mặt, cô chỉ huy vài cảnh sát nhân dân, ba chân bốn cẳng đưa Hồ Lôi lên xe. Sau đó bật đèn cảnh sát, bảy tám chiếc xe hú còi tiến về bệnh viện trung tâm.

    -Cục trưởng Diệp—
    Trương Nhất Phàm giữ lấy nước mắt, hét lên một tiếng.

    Diệp Á Bình ưỡn ngực mà đứng:
    -Có!

    -Nhất định tìm cho ta tên súc sinh đó!
    Trương Nhất Phàm gằn từng câu từng chữ.

    Hồ Lôi chính là người bạn tốt từ bé cùng lớn lên vào sinh ra tử. Hiện giờ lại đường đường là Bí thư Thành uy, không thể bảo vệ an toàn cho người anh em của mình? Thế giới này vẫn còn có vương pháp không? Làm Bí Thư Thành ủy làm cái đít gì nữa.

    Trương Nhất Phàm trong lòng rít lên – Diệp Á Bình hiểu được tâm tư của hắn, tiến tới an ủi:
    -Bí thư Trương, trước tiên tới bệnh viện xem thế nào rồi nói!

    Ở trên xe, Trương Nhất Phàm lại gọi một cuộc điện thoại.
    -Bác Hồ, cậu ấy còn sống, mọi người không cần lo lắng. Chúng cháu đang đưa cậu ấy đến bệnh viện.

    Trương Nhất Phàm ngăn lại nỗi bi thương trong người chậm rãi nói.

    Đã bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên bi thương như vậy, lần đầu tiên phẫn nộ như vậy, Trương Nhất Phàm trong giờ phút này thật sự rất muốn giết người. Giết chết cái lũ súc sinh tàn bạo kia.

    Giữa ban ngày ban mặt, Càn Khôn sáng sủa, ngang nhiên lại dám hành hung giết người. Lần này Hồ Lôi so với chết cũng chẳng khác là mấy. Không biết sau khi đưa tới bệnh viện còn có thể cứu sống hay không?

    Tâm tư Trương Nhất phàm vừa là trách nhiệm cũng lại là phẫn nộ.

    Sau khi nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, phản ứng đầu tiên của Hồ Chí Minh chính là, tìm được Hồ Lôi rồi, nó chưa chết, vẫn còn sống!

    Hồ Lôi còn sống, còn sống! Vẫn còn sống!

    Lần kích động này khiến cho điện thoại trên tay rơi xuống đất lúc nào cũng không hay, ngơ ngác đứng ở trong đại sảnh vui mừng mà khóc,
    -Mọi người, Hồ Lôi còn sống, đứa nhỏ này không có việc gì. Nó còn sống!

    Hồ Chí Minh vừa nói lệ vừa rơi liên tục, ông trời ơi! Người chung quy cũng không khiến cho Hồ gia tuyệt hậu, trời xanh có mắt!

    Hồ Chí Minh đột nhiên quỳ trên mặt đất, ngửa mặt lên trời mà gào thét.

    Hồ Lôi còn sống, Hồ Lôi còn sống!

    Băng Băng lau nước mắt đứng lên,
    -Con đi thăm anh ấy.

    Vừa rồi khóc đến nỗi ngốc đi. Bang Băng tỉnh lại khẽ đụng đụng chạy ra, bị Đổng Tiểu Phàm giữ lại,
    -Băng Băng, mọi người cùng nhau đi.

    -Cùng nhau đi thôi! Bác gái, cháu đến đỡ bác.
    Hồ Khoa cùng với vài người đỡ lấy mẹ của Hồ Lôi, mọi người cùng nhau lên xe tới bệnh viện.

    Trong bệnh viện, Viện trưởng bệnh viện trung tâm và vài vị chuyên gia, lập thành một cuộc hội chẩn, lập tức tiến hành điều trị cho Hồ Lôi. Bên ngoài phòng cấp cứu, rất nhiều người đang đứng cùng với nhau, vài vị lãnh đạo mà đứng đầu là Trương Nhất Phàm, ngoài ra còn có Tần Xuyên, Liễu Hải, Diệp Á Bình bọn họ.

    Phòng cấp cứu chính đang khẩn trương tiến hành, bên ngoài phòng cấp cứu không khí cũng cực kỳ khẩn trương, mọi người dường như ngừng thở, thấp thỏm không yên, lo lắng mà chờ ở nơi này.

    Trương Nhất Phàm hai tay nắm thành nắm đấm, trên mặt mang theo một loại lửa giận mãnh liệt, không nói lời nào.

    Đột nhiên, hắn xoay người thật mạnh nói với Diệp Á Bình:
    -Cục trưởng Diệp, ở đây không có việc gì của mọi người nữa, lập tức phái người điều tra rõ ràng cho tôi, xem còn dấu vết gì không. Mau chóng báo cho tôi kết quả! Tuyệt đối không thể khiến phần tử phạm tội nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật!

    Diệp Á Bình đương nhiên hiểu được tâm tình của Trương Nhất Phàm, không nói hai lời liền xoay người bước đi.

    -Hồ Lôi, Hồ Lôi!

    Diệp Á Bình vừa mang người đi, vợ chồng Hồ Chí Minh lẫn trong đám người Hồ Khoa đỡ nhau đi vào, chưa tiến vào đến đại sảnh, mẹ của Hồ Lôi liền khóc gọi tên con trai.

    Trương Nhất Phàm lập tức tới đón.
    -Bác Hồ, Hồ lôi đang ở trong phòng cấp cứu, cậu ấy sẽ không có việc gì đâu, mọi người ngồi trước đã, không cần nóng vội.

    Vào giờ khắc này, hắn cũng chỉ có thể cố gắng khiến chính mình bình tĩnh lại, an ủi vợ chồng Hồ Chí Minh.

    Nghe được tin Hồ Lôi còn sống, tâm tình của Băng Băng tốt lên rất nhiều, cô trở nên kiên cường. Chỉ cần Hồ Lôi không có việc gì, tất cả đều tốt đẹp. Chỉ là Hồ Lôi vẫn còn đang ở trong phòng cấp cứu, rốt cuộc tình hình thế nào? Băng Băng trong lòng vẫn lo lắng bất an.

    Hồ Lôi à Hồ Lôi, Anh là người đàn ông xấu xa, ngàn vạn lân không được có chuyện gì. Nếu không em và Kim Tỏa phải làm thế nào? Băng Băng rưng rưng nước mắt trong lòng cầu nguyện.

    Đổng Tiểu Phàm lặng lẽ đi tới,
    -Tình hình thế nào rồi?

    Trương Nhất Phàm lắc đầu, vẻ mặt trầm trọng. Hắn không nghĩ chính mình lại có thể đem cảnh tượng kia nói cho Đổng Tiểu Phàm, thật là rất thảm, rất tàn nhẫn. Thật sự không có biện pháp nào nói ra miệng, chỉ có loại súc sinh mất đi nhân tính mới có năng lực làm ra loại chuyện như này.

    Điều làm Trương Nhất Phàm lo lắng chính là, Hồ Lôi rốt cuộc đắc tội với ai? Lại có thể rước lấy đại kiếp nạn này.

    Nghĩ đến tình trạng thê thảm của Hồ Lôi, Trương Nhất Phàm tay nắm chặt gân tay nổi lên.

    Liễu Hải đột nhiên nhớ lại một việc, hắn tới gần Trương Nhất Phàm nói:
    -Anh, có mấy câu em không biết có nên nói hay không?

    Trương Nhất Phàm gật đầu rồi đi về phía cuối hành lang,
    -Em nói đi!

    Liễu Hải cúi đầu nói:
    -Em không biết việc này và Tống Vũ Hà có liên quan gì đến nhau hay không, anh Hồ Lôi cùng cô ấy có loại quan hệ kia, việc này là do em đoán ra. Lần trước khi Hồ Lôi xảy ra chuyện, bị đồn công an nhốt lại một đêm cũng là do Tống Vũ Hà giở trò quỷ.

    -Lấy cho anh điếu thuốc!
    Trương Nhất Phàm vươn tay, nghe Liễu Hải báo cáo.

    -Thậm chí đến cả chuyện anh Hồ Lôi bị xe đụng lần trước, em nghi ngờ cũng có liên quan đến cô ta, cô ta là loại con gái độc ác. Em từng hỏi qua anh Hồ Lôi, nhưng anh ấy không nói, em cũng không tiện truy cứu. Anh ấy cùng Tống Vũ Hà nhất định có trò quỷ. Hôm qua em có đi tìm Tống Vũ Hà, cô ta cái gì cũng không chịu thừa nhận. Anh! Có cần theo dõi cô ta một chút không?

    Trương Nhất Phàm thở ra một làn khói, trầm ngâm một lúc mới ngẩng đầu lên:
    -Mặc kệ có phải là do Phương gia làm hay không, chỉ cần điều tra ra sự thực, nhất định sẽ nợ máu trả máu với bọn chúng!

    Trong mắt Trương Nhất Phàm rừng rực lửa giận, có vài phần lạnh lùng, vài phần khiến cho người ta sợ.

    Liễu Hải gật gật đầu, đem điếu thuốc trong tay bóp nát.

    Nợ máu này nhất định phải trả! Không cần biết là ai, phải giết không tha!



    Mời các bạn ủng hộ, tài trợ để truyện ra nhanh hơn Bấm vào đây:oe75:
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)