Hài  Q.Trường Quan Đạo Thiên Kiêu - Chương 1577 - Tây Lâu Nguyệt

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Toái Càn Khôn

    Toái Càn Khôn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    5,264
    Được thích:
    8,121
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt

    Chương 465: Bọn chúng làm, nhưng dân lại chửi chúng ta!

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện





    Đợt địa chính đầu tiên đã xong, khắp nơi đều nhìn thấy chữ “ tháo dỡ”.

    Trương Nhất Phàm và Tần Xuyên ngồi trong xe. Lái xe Tống không dám cho xe đi nhanh, sợ Bí thư Trương không quan sát được những khu vực quan trọng. Xe đi vào một thôn của vùng ngoại thành phía Bắc. Trương Nhất Phàm đợi cho đám người xuống xe hết mới quay ra nói với tài xế Tống:
    - Anh đợi ở bên đường chúng tôi đi một vòng ở đây xem sao.

    Ba người họ đi dọc theo thôn, vừa đi vừa nhìn xung quanh, ở đây nhà nào cũng treo một kí hiệu rất nổi bật, tháo dỡ!

    Người ở đây đa phần đều đã chuyển đi chỗ khác, chỉ còn lại một số ít vẫn tạm thời nán lại.

    Chuyến thị sát lần này của Trương Nhất Phàm không có cảnh sát lẫn nhà báo đi cùng, ba người vào một ngõ nhỏ, có vài cụ già đang ngồi đánh bài.

    Tiếng của mấy cụ già này khá to, từ đằng xa đã nghe thấy có người hô lên :
    - Thiên cửu tạp bát! Haha....phải, phải rồi!

    Trương Nhất Phàm cũng biết đôi chút về kiểu đánh bài 32 quân này, nhìn thấy mọi người chơi vui như vậy, Trương Nhất Phàm liền đi tới xem thử.

    Ngôi nhà không lớn lắm chỉ có hai tầng lầu, phòng chính thì có 6,7 cụ đang ngồi chơi. Các cụ ước chừng tầm 50 đến 70 tuổi.

    Lúc ba người Trương Nhất Phàm tiến vào, ông lão vừa hô to thiên cửu tạp bát đang vừa cười vừa thu tiền, mỗi người 2 tệ. Thấy đám người Trương Nhất Phàm đi vào, cũng chẳng ai thèm chào hỏi, ai nấy vẫn hăng say đánh bài như chẳng có gì xảy ra.

    Tần Xuyên hỏi một người đang đứng xem:
    - Nghe nói thôn các vị bị giải phóng mặt bằng rồi, sao các vị vẫn còn chưa đi?

    Người đó nhìn họ đầy cảnh giác, nhưng cũng không nói gì.

    Một ông lão đang đánh bài liếc sang:
    - Các ông làm gì thế?
    Giọng điệu ông này không được thân thiện cho lắm, khá ta đây. Tần Xuyên cười tiến đến, mời ông ta một điếu thuốc:
    - Chúng tôi ở văn phòng thành ủy, đến xem xét thôi.

    - Văn phòng thành ủy?
    Ông ta cũng chẳng nói nữa, tiếp tục đánh bài.

    Một ông cụ khác chầm chậm nói:
    - Các người về nói với lãnh đạo các người. Muốn phá nhà của tôi, trừ phi bẻ gãy xương của tôi nếu không có chết tôi cũng không đồng ý cho các ông phá nhà tôi.

    Trương Nhất Phàm sửng sốt, mấy lão già thật là cứng đầu, chắc đây là những hộ bị cưỡng chế.

    Bây giờ thì bọn họ đã hiểu, mấy cụ già ở đây là những người không cho giải phóng mặt bằng. Tần Xuyên vẫn còn muốn nói tiếp nhưng Trương Nhất Phàm xua tay, ba người đi ra ngoài

    - Lý Vỹ, cậu gọi cho Tiêu Sở Nam bên giải phóng mặt bằng, hỏi xem chuyện này là thế nào?

    Lý Vỹ vâng một tiếng, cầm điện thoại gọi cho Tiêu Sở Nam.

    Trương Nhất Phàm và Tần Xuyên vừa đi vừa xem, nhìn thấy phía trước có một phụ nữ dẫn theo hai đứa bé, canh giữ đống rách nát tung tóe trong phòng, dọn dẹp đồ đạc trong nhà.

    Lại chuyện gì nữa đây? Trương Nhất Phàm cảm thấy điều gì đó không bình thường. Sao đồ đạc hộ này còn chưa chuyển đi mà nhà bị phá thế này? Xem ra thì đây là bị cưỡng chế phá dỡ rồi.

    Trương Nhất Phàm nhíu mày, các nhà ở đây đại đa số đều đã chuyển hết đi, chỉ còn một số ít vẫn ở đây. Vì thế hai người liền tiến tới chỗ người phụ nữ đó:
    - Chào chị, sao đồ đạc nhà chị chưa chuyển đi mà nhà đã bị phá thế này?

    Người phụ nữ ngẩng đầu, nhìn hai vị quần áo chỉnh tề, lắc lắc đầu:
    - Ôi! Các vị là người nơi khác đến đúng không?

    Tần Xuyên tiến lên một bước, giúp chị ta nhấc chiếc hòm da bị đè bẹp dúm dó lên:
    - Chị, để tôi giúp chị một tay!

    Trương Nhất Phàm cũng tiến đến, hai người ở giữa đống gạch đổ nát, lật chiếc giường với chăn vẫn còn mới:
    - Mấy thứ này vẫn còn tốt, sao lúc trước không chuyển đi đi?

    Người phụ nữ thấy hai người bọn họ tốt bụng như vậy thì cũng nói chuyện rất cởi mở:
    - Các anh không biết thôi, tất cả đất thôn chúng tôi không phải tất cả đều đưa chính phủ dùng, tiền chưa đến tay chúng tôi thì họ đã phá nhà chúng tôi rồi. Mấy ngày trước, tôi đưa con sang ở nhà người thân. Hôm nay nhận được điện thoại của hàng xóm nói nhà đã bị phá rồi, bố bọn trẻ thì đang đi làm ở tỉnh Quảng, chỉ có mình tôi với hai đứa trẻ, cũng không làm gì được bọn họ.

    - Tại sao có thể như vậy?
    Trương Nhất Phàm có chút tức giận, trước khi phá nhà phải thông báo và cùng nói chuyện với gia đình chứ? Rõ ràng là trong danh sách bồi thường giải phóng mặt bằng, các hộ dân đều đã kí rồi, tại sao vẫn xảy ra chuyện này?

    Nhớ rõ là trong văn kiện đã viết rõ ràng, phí bồi thường giải phóng mặt bằng mỗi mẫu ruộng là ba vạn sáu, mẫu đất là hai vạn tư. Sau đó mỗi nông dân căn cứ theo diện tích xây dựng, độ cũ mới từng nhà theo tỉ lệ rồi tiến hành bồi thường.

    Nhưng cũng không thể giải phóng mặt bằng bằng cách này. Chí ít cũng phải để đồ đạc trong nhà người dân được chuyển đi rồi mới phá dỡ nhà chứ!

    - Này chị, nhà này là do người ở đâu tới giải phóng mặt bằng?
    Lúc Trương Nhất Phàm hỏi thì Tần Xuyên ở bên cạnh ghi chép.

    Người phụ nữ đáp:
    - Đều là do ban quản lý thôn tổ chức, dẫn theo một đám người đầu gấu đầu trộm đuôi cướp, lái máy ủi đất tới. Các ông xem ---
    Chị ta chỉ về dãy nhà bị phá:
    - Bọn họ là đội nhận thầu, phá một nhà mất bao nhiêu tiền.

    Lúc này chủ nhiệm giải phóng mặt bằng Tiêu Sở Nam vội vàng đến, Tiêu Sở Nam cũng gần 50 tuổi, vừa mới được bổ nhiệm lên chức vụ này, lần này phải giải phóng mặt bằng trên diện rộng nên ông ta phải đích thân tới.

    Thấy Bí thư Trương đích thân đến xem xét, ông ta thở hổn hển, chậm rãi đi tới chỗ mọi người:
    - Bí thư Trương, Bí thư Trương, anh sao lại đến đây ạ?

    - Nếu tôi không đến thì các người còn làm loạn thế nào nữa?
    Trương Nhất Phàm giận dữ nói:
    - Chuyện này là như thế nào?

    Tiêu Sở Nam lau mồ hôi đáp:
    - Bí thư Trương, anh đừng hiểu lầm. Chúng tôi đã đưa lệnh giải phóng đến mỗi nhà, đã bồi thường các khoản xong từ lâu, có thể là do bọn họ có chút chậm chạp, Tôi cũng chỉ sợ làm ảnh hưởng đến tiến độ thôi. Có thể là do hộ này không ở nhà một thời gian, chúng tôi không thể cứ đợi mãi được nên đã phá đi.

    - Bên kia vẫn còn một nhà sao chưa phá ?
    Trương Nhất Phàm chỉ về phía ngôi nhà cách đó không xa, chính là ngôi nhà có mấy cụ già ngồi đánh bài.

    Tiêu Sở Nam ấp úng:
    - Cái này..cái này...cái này tôi không rõ lắm. Để tôi gọi chủ nhiệm ban quản lí thôn đến.

    Tiêu Sở Nam gọi điện thoại. Trương Nhất Phàm quay về phía người phụ nữ:
    - Này chị, đồ đạc của chị không cần phải chuyển đi nữa, lúc trước ai phá nhà chị người đó sẽ đến chuyển cho chị.

    Người phụ nữ nào có dám! Chị ta vừa thấy người ở ban giải phóng mặt bằng lại khúm núm trước người thanh niên trẻ như vậy, trong lòng không khỏi lo lắng, không biết lúc trước mình có nói sai gì không.

    Tên Chủ nhiệm ban giải phóng mặt bằng này, gã đã đến đây vài lần, đến lần nào cũng tiền hô hậu ủng, giống hệt hoàng đế thời xưa đi tuần. Người ở ban quản lí thôn đúng là một lũ bám đít nịnh bợ, gã chỉ tay đến đâu thì gật đầu đến đó.

    Cứ như hôm nay vị quan lớn này xử lý việc giải phóng mặt bằng làm người ta phải răm rắp nghe theo, không thể không khiến người phụ nữ cảm thấy tim đập liên hồi. Ban quản lí thôn đã sớm giải thích rồi, nếu ai dám nói sai thì về sau đừng mong có nhà mà ở.

    Người của ban quản lí thôn tới, một người là chủ nhiệm ban quản lí thôn, một người là bí thư chi bộ, người còn lại là thư kí, mỗi người đều cầm túi công văn, đi đứng đường bệ, rất ra dáng quan chức, nếu không biết còn nghĩ rằng ba người bọn họ phải thuộc dạng quan chức tai to mặt lớn nào đó.

    Bí thư chi bộ thôn để tóc vuốt ngược kiểu tây âu, chủ nhiệm thôn rẽ ngôi, hai người đều đã hơn 40 tuổi. Thư kí đi phía sau thì trẻ hơn, chỉ tầm 37, 38 tuổi.

    Có thể là ban nãy Tiêu Sở Nam trong điện thoại chưa nói rõ ràng, bí thư chi bộ thôn lấy bao thuốc lá Trung Hoa, mời Tiêu Sở Nam một điếu:
    - Chủ nhiệm Tiêu anh hạ cố đến thăm.

    Tiêu Sở Nam sợ bọn họ nói năng hàm hồ, lập tức giới thiệu:
    - Vị này là Bí thư thành ủy Trương, vị này là Trưởng ban thư kí thành ủy Tần.
    Ông ta không giới thiệu Triệu Vĩ, có lẽ ông ta nghĩ việc đó cũng chẳng cần thiết lắm.

    Đám người Bí thư chi bộ thôn với Chủ nhiệm thôn làm sao đã được gặp Bí thư thành ủy? Bình thường nhiều lắm là được gặp Chủ tịch xã, Bí thư xã trong các cuộc họp tại xã và thị trấn. Bây giờ vì chuyện giải phóng mặt bằng thì mới được gặp Tiêu Sở Nam, đây cũng là lãnh đạo to nhất mà bọn họ được gặp.

    Đột nhiên gặp Bí thư thành ủy với Trưởng ban thư kí thành ủy, ba người tim đập thình thịch.

    Nhìn thấy người phụ nữ với hai đứa trẻ đứng sau Trương Nhất Phàm, ba người bọn họ mặt hơi biến sắc, có chút không tự nhiên.

    - Nói đi, đây là vì sao?
    Trương Nhất Phàm nhìn dáng vẻ ba người họ thì rất không hài lòng. Vốn dĩ kế hoạch và lí tưởng của hắn mang tầm vóc lớn lao, thế mà không ngờ bị bọn họ làm cho thành ra như vậy. Trước mắt chỉ có lấy đất và giải phóng mặt bằng, những vấn đề sau này còn rất nhiều?

    Nếu như việc xây dựng thành phố khiến cho dân chúng oán trách kêu than, dân không đất mưu sinh, thì Trương Nhất Phàm thà từ bỏ còn hơn. Chủ nhiệm thôn mặt dày mày dạn giải thích:
    - Đều là do chúng tôi làm không cẩn thận, nhất định về sau sẽ sửa, nhất định sẽ sửa lại.

    Hôm nay tâm trạng Trương Nhất Phàm cũng khá tốt, cũng không muốn nổi giận, chỉ quay ra nói với ba người bọn họ:
    - Các ông coi dân như cỏ rác, không thèm quan tâm đến tài sản, tính mạng của họ.

    Hắn gọi Triệu Vĩ cầm danh thiếp tới rồi quay lại nói với người phụ nữ:
    - Chị này, trên danh thiếp này có số điện thoại đường dây nóng của văn phòng chính phủ, nếu như có kẻ nào đó gây khó dễ cho mọi người thì chị cứ gọi đến số điện thoại này.

    Nói xong, hắn liền đi lên phía trước, Tần Xuyên và Triệu Vĩ lập tức theo sau.

    Đám người ban quản lí thôn đứng ngơ ngác nhìn nhau, Tiêu Sở Nam tức giận mắng một câu:
    - Còn đứng thất thần làm gì? Mau gọi người đến dọn dẹp đồ đạc. Xem phải bồi thường thế nào thì bồi thường.

    - Vâng, Vâng!
    Bí thư chi bộ thôn liến thoắng nói:
    - Để tôi đi gọi người!

    Tiêu Sở Nam mắng bọn họ một trận xong cũng vội vàng theo sau Trương Nhất Phàm, ba người Bí thư Trương đi sâu vào trong thôn, nhìn những ngôi nhà vẫn chưa kịp dỡ bỏ, nói với Tần Xuyên:
    - Không được, không thể để họ tiếp tục làm, nếu không thì bọn họ làm chuyện xấu nhưng nhân dân lại mắng chúng ta.

    Lúc này Tiêu Sở Nam đã đuổi kịp, Trương Nhất Phàm nói với ông ta:
    - Chuyện ngày hôm nay tôi tạm thời không truy cứu trách nhiệm, về sau còn tiếp tục tái diễn nữa, tôi sẽ cách chức ông!

    - Vâng, vâng, vâng!
    Tiêu Sở Nam gật đầu lia lịa.

    Sau đó Trương Nhất Phàm vừa đi vừa nghe Tiêu Sở Nam báo cáo. Vì công tác lấy đất vừa mới được làm xong, xử lí giải phóng mặt bằng cũng là để đuổi kịp tiến độ, bởi vậy mới truyền đạt lại mệnh lệnh cho từng ban quản lý thôn, yêu cầu bọn họ trong thời gian ngắn nhất phải làm việc cho đúng. Nhưng những người này vì muốn hoàn thành nhiệm vụ đã kêu côn đồ đến cưỡng chế giải phóng mặt bằng. Thế là xảy ra cơ sự này.

    Trương Nhất Phàm hỏi khoản bồi thường giải phóng mặt bằng làm đúng chưa? Tiêu Sở Nam hơi bối rối, nói không lên lời.

    Trương Nhất Phàm quát, hồ đồ!

    Tiêu Sở Nam trong lòng không ngừng than vãn, ông ta chỉ chịu trách nhiệm giải phóng mặt bằng, còn phí bồi thường thế nào thì hình như không thuộc thẩm quyền của ông ta. Lúc đầu đo đạc, thu hồi đất đều là do bên cục đất đai làm.

    Trương Nhất Phàm đi một vòng quanh thôn, chỉ thị cho Tiêu Sở Nam, thi hành pháp luật một cách công minh, kiên nhẫn giải thích, giảng giải! Tất cả đều xuất phát từ lợi ích của nhân dân.

    Tiêu Sở Nam hệt như con gà đang mổ thóc, gật đầu lia lịa, biết rồi ạ, biết rồi ạ!


     
  2. Toái Càn Khôn

    Toái Càn Khôn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    5,264
    Được thích:
    8,121
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt

    Chương 466: Lâm Uyên lâm bệnh

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện





    Trên đường về, Trương Nhất Phàm nói với Tần Xuyên:
    - Tôi xem chừng không chỉ việc giải phóng mặt bằng này có vấn đề, mà phía đấu thầu chắc chắn cũng có vần đề. Chúng ta không thể để cho bọn họ làm hỏng việc tốt này được. Chuyện quy hoạch mới, anh lưu ý thêm một chút. Không thể để một số người có dã tâm làm chúng ta mang tiếng xấu.

    Tần Xuyên đáp:
    - Vâng ạ, tôi sẽ chú ý thường xuyên.

    Vừa về đến văn phòng, Từ Yến vội vàng đi vào:
    - Bí thư Trương!

    Hôm nay Từ Yến mặc bộ vest thẫm màu, trên người tỏa ra mùi hương quen thuộc. Trương Nhất Phàm phát hiện ra hình như tóc cô ta mới làm xoăn thì phải?

    Ây! Mấy mụ đàn bà ở cơ quan này nhàn hạ quá mới lôi tóc mình ra cắt với chả uốn, may mà Đổng Tiểu Phàm không có sở thích này. Trương Nhất Phàm nhìn Từ Yến một lượt với ánh mắt đầy biểu cảm, không đợi hắn trả lời, Từ Yến nói:
    - Bí thư Trương, nhà của anh đã được bài trí xong rồi, đây là chìa khóa nhà anh.

    Từ Yến đưa bộ chìa khóa mới tinh ra đưa trước mặt Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm mỉm cười nói:
    - Vất vả cho cô rồi!
    Nghe được câu này Từ Yến lập tức thấy toàn thân nhẹ nhõm, lâng lâng. Thật giống cái khoái cảm khi làm chuyện ấy, lúc mới đút cái đó vào! Mặt mày cô ta bất chợt tươi tỉnh hẳn lên.

    - Anh khách khí vậy , phục vụ anh là việc của em ạ.
    Từ Yến cười, vui vẻ rời khỏi văn phòng Bí thư Thành ủy.

    Tòa nhà thành ủy này mới được xây dựng, do Trương Nhất Phàm mới đến nên Từ Yến liền nghĩ cách lấy được một căn. Nhưng nhà này vẫn chưa bài trí gì nên Trương Nhất Phàm vẫn tạm ở tại khách sạn Song Giang.

    Lúc trước ở một mình thì ở khách sạn cũng tốt. Nhưng giờ thì Đổng Tiểu Phàm và con đều đến đây. Trương Nhất Phàm nghĩ tới căn nhà này, may mà Từ Yến thông minh, nhân lúc Trương Nhất Phàm chưa đề cập tới mà cô ta đã sớm chuẩn bị trước, cho người tới trang trí căn nhà rồi.

    Trong vòng 2 tháng hoàn tất xong cô ta mới tự tay đưa chìa khóa cho sếp.

    Được sếp biểu dương, Từ Yến như trẻ ra được vài tuổi, vui sướng ngắm thân hình mình trong gương. Sờ vòng eo nhỏ gọn, vỗ vỗ mông cảm thấy rất hài lòng.

    Lúc hết giờ làm, Trương Nhất Phàm gọi điện thoại kêu Đổng Tiểu Phàm đến để cùng đi xem căn nhà, nếu thấy thích thì mấy ngày sau sẽ chuyển đến đây ở.

    Lúc này Đổng Tiểu Phàm đã chán ngấy ở khách sạn. Khách sạn dù có tốt đi mấy chăng nữa cũng không bì được với nhà riêng. Cô đã nói vài lần về chuyện cô về tỉnh ở nhưng Trương Nhất Phàm không cho.

    Nửa tiếng sau, chiếc Audi màu trắng chở người đàn bà trẻ đẹp mặn mà dừng trước tòa nhà thành ủy. Nếu không phải hai đầu ti lồ lộ thì không ít người cho rằng cô là gái chưa con.

    Dáng người của Đổng Tiểu Phàm người bình thường không thể so sánh được, nhất là đối với ai đã sinh con. So với hồi trước thì thêm phần quyến rũ. Lúc này lại là lúc hết giờ làm, từ tòa nhà thành ủy nam nữ lục tục kéo nhau ra về, nhìn thấy người mẹ trẻ đầy nóng bỏng này không tránh khỏi đem lòng ngưỡng mộ.

    Từ Yến từ thang máy đi ra, đúng lúc gặp Đổng Tiểu Phàm lên tầng, hai người lách qua nhau, Từ Yến liền ngây ngẩn cả người, đứng phía sau ngắm dáng người Đồng Tiểu Phàm mà thầm ganh tị.

    Phụ nữ ai cũng có lòng đố kị, Từ Yến cũng không phải ngoại lệ. Nhìn thấy Đổng Tiểu Phàm lên lầu, không kìm nổi liền theo sau. Phong thái thật là yêu kiều, người phụ nữ này rốt cuộc là tìm ai?

    Đến lúc thấy Đổng Tiểu Phàm vào văn phòng bí thư Trương, Từ Yến lè lưỡi, cô ấy là vợ của bí thư Trương sao? Ối chà! Không xong rồi! Không xong rồi!

    Hóa ra bí thư Trương đào hoa như vậy, chả trách anh ta không thèm để ý tới đám phụ nữ trong phòng.

    Một lúc sau, Trương Nhất Phàm và phu nhân xinh đẹp đi ra, hai người đi vừa nói vừa cười.

    Một cô gái tự dưng chạy lại suýt chút nữa va phải Trương Nhất Phàm. Lúc cô ta nhìn lên nhận ra bí thư Trương mặt liền trắng bệch ra.

    - Xin lỗi, rất xin lỗi! Bí thư Trương.
    Người kia cúi đầu nhận lỗi, mặt gần như đỏ hết lên.

    Trương Nhất Phàm nhíu mày, nhất thời không nhớ ra đó là ai?

    Đổng Tiểu Phàm cười nói
    - Đi đi!

    Lúc hai người xuống lầu, Đổng Tiểu Phàm nói:
    - Anh làm người ta sợ đến ngây người rồi.
    Trương Nhất Phàm có chút không hài lòng, văn phòng thành ủy để như thế thì còn ra thể thống gì?

    Lúc hai ngưới đó đi xa, Kim Linh vẫn chưa kịp hoàn hồn. Trời đất! Mình vừa va vào Bí thư Trương.

    Mấy cô gái từ trong phòng chạy ra, cười Kim Linh:
    - Còn nhìn cái gì nữa? Bạch mã hoàng tử của cô đi rồi còn đâu.

    - Này! Mọi người nói xem người đi cùng với bí thư Trương lúc nãy là ai, có phải là vợ anh ta? Đẹp thế kia mà, Kim Linh cô không có hy vọng rồi!

    - Đúng vậy! Đúng vậy! Đẹp quá thôi. Tuy nhiên tôi thấy cô ấy vừa mới sinh con, điểm này...
    Một bà béo rất có kinh nghiệm mô tả về vòng ngực:
    - Còn to hơn cả tôi nữa!

    Trương Nhất Phàm và vợ đến căn nhà. Nhà của bọn họ nằm ở tầng 3, khi mở cửa đi vào Trương Nhất Phàm gật đầu vừa ý:
    - Cũng được, Từ Yến làm việc này được lắm. Tiểu phú bà, hay chúng ta ở tại đây đi?

    Đổng Tiểu Phàm đi ra ban công, xem xét kĩ từng phòng một, tuy là nhỏ hơn nhà ở tỉnh nhưng trang hoàng quả là đẹp.

    Phòng tắm được làm rất bài bản.

    Đổng Tiểu Phàm có chút tiếc nuối, Trương Nhất Phàm liền cười:
    - Đừng kén cá chọn canh nữa. Bây giờ có nhiều người không để bồn tắm nữa vì mất vệ sinh. Đến nhà khách cũng không dùng bồn tắm mà chuyển sang dùng tắm vòi sen.

    - Thế thì theo ý anh đi!
    Cuối cùng Đổng Tiểu Phàm cũng đồng ý:
    - Ngày mai sẽ chuyển đồ lại đây!

    Trương Nhất Phàm từ đằng sau ôm lấy cô:
    - Em càng ngày càng vội vàng, gấp thì cũng phải một hai ngày chứ?

    Đổng Tiểu Phàm cố chấp nói:
    - Ở chỗ nhà khác làm người ta không chịu được rồi, chỉ tiếc là không ở lại đây đêm nay được.

    Trương Nhất Phàm bất đắc dĩ trả lời cô, cũng may là Từ Yến chu đáo, các vật dụng gia đình đều có đủ, về cơ bản là có thể ở rồi.

    - Cám ơn chồng yêu nhé!
    Đổng Tiểu Phàm cười, xoay người lại rồi hôn lên mặt Trương Nhất Phàm cái chụt. Trương Nhất Phàm nhân cơ hội ôm chặt lấy cô, bóp mạnh cặp tuyết lê đang căng cứng kia.

    Đổng Tiểu Phàm ngay lập tức nhảy dựng lên:
    - Đáng ghét! Anh xem, áo đều ướt rồi đây này.

    Hơ hơ___ Trương Nhất Phàm ngượng ngịu, đứng ngẩn ngơ. Vừa rồi do nhất thời hưng phấn, đã làm sữa Đổng Tiểu Phàm chảy hết cả ra. Chết mất thôi! Nhìn Đổng Tiểu Phàm tức khí, Trương Nhất Phàm chỉ biết đứng cười nhạt.

    Trên đường về, Đổng Tiểu Phàm đưa ra yêu cầu:
    - Tối nay anh đưa em đi mua đồ, ngày mai chuyển đồ đến!

    - Okie! Tất cả đều theo ý bà xã.
    Vừa dứt câu thì chuông điện thoại vang lên.

    Trương Nhất Phàm vừa nhìn thấy số điện thoại liền nghe luôn:
    - Bí thư Lâm -------

    Đây là điện củaLâm Đông Hải, theo thói quen Trương Nhất Phàm gọi bằng tên thường dùng. Lâm Đông Hải cũng thấy thoải mái, chí ít cũng cho thấy Trương Nhất Phàm không quên tình nghĩa lâu năm giữa hai người.

    Về điểm này khi Đoạn Chấn Lâm và ông ta nói chuyện về Trương Nhất Phàm cũng đã nói như thế.

    Tâm trạng Lâm Đông Hải không tốt lắm:
    - Nhất Phàm, tôi đến Song Giang rồi.

    - Ở đâu? Tôi đến đón đi ăn tối.
    Nghe nói lãnh đạo cũ đến Song Giang, Trương Nhất Phàm có chút vui mừng. Đã từ rất lâu hắn chưa ngồi nhậu với Lâm Đông Hải, hơn nữa tết năm nay cũng không qua nhà ông ta chúc tết.

    Lâm Đông Hải lạnh nhạt đáp:
    - Hay để tôi đến chỗ cậu đi!

    Nghe giọng điệu Lâm Đông Hải hình như là có chuyện gì, Trương Nhất Phàm nói:
    - Tôi và Tiểu Phàm đang trên đường về, ông hãy đến nhà khách Song Giang đi?

    - Vợ cậu cũng đến Song Giang rồi à?
    Lâm Đông Hải có chút ngạc nhiên. Trương Nhất Phàm ừ một tiếng, cô ấy vừa mới đến đây, chuẩn bị đi làm rồi.

    - Ờ! Tôi sẽ đợi hai người ở sảnh khách sạn.

    Sau khi cúp máy, Trương Nhất Phàm thấy có điều gì đó không đúng. Lâm Đông Hải bình thường đâu có như vậy, chả nhẽ lại xảy ra chuyện gì?

    Trương Nhất Phàm cứ nghĩ mãi về điều này, đến Tiểu Phàm hỏi cũng không nghe thấy.

    Lúc hai người về đến khách sạn thì thấy Lâm Đông Hải đã ngồi đợi ở sảnh.

    - Bí thư Lâm!
    Trương Nhất Phàm liền bước tới, bắt tay lãnh đạo cũ, nhiệt tình đưa hắn ta lên phòng trên tầng 4.

    Thu Phi Tuyết đang bế Tiểu Thiên Vũ chơi, Đổng Tiểu Phàm tự mình đi pha trà cho Lâm Đông Hải. Lâm Đông Hải nhìn Đổng Tiểu Phàm khách khí liên tục nói cảm ơn! Rồi lại cho Thiên Vũ một phong bì, khiến Đổng Tiểu Phàm có chút e ngại.

    - Mọi người ngồi chơi, tôi đi gọi cơm mang lên.
    Đổng Tiểu Phàm nói một câu rồi ra ngoài.

    Trương Nhất Phàm đáp:
    - Không cần đâu, anh với Bí thư Lâm một lúc nữa sẽ đi ra ngoài ăn!
    Hắn nhìn bộ dạng Lâm Đông Hải chắc là có điều gì khó nói.

    Bên cạnh khách sạn có nhà hàng “ Phù Dung Lộ Tương”, Trương Nhất Phàm liền đặt một phòng bao ở đó.

    Hai người một chai rượu, 7, 8 món ăn. Lâm Đông Hải ăn cơm không thích lãng phí, thấy Trương Nhất Phàm gọi nhiều món liên tục nói đủ rồi, đủ rồi.

    Lúc uống rượu Trương Nhất Phàm thấy ông ta có chút buồn, liền hỏi thăm dò:
    - Sếp đang có chuyện gì à?

    - Haizz---
    Lâm Đông Hải thở dài, rồi uống hết cốc rượu. Đây thật không giống tác phong mọi khi của Lâm Đông Hải , Trương Nhất Phàm càng khẳng định, chắc chắn là ông ta có chuyện gì nên mới tới đây.

    Chả nhẽ trên tỉnh có thái độ với ông ta? Trương Nhất Phàm cảm thấy không đúng, Tùng Hải cách Song Giang không xa, chỉ mất hơn tiếng ngồi xe là đến. Hơn nữa hắn rất chú ý đến tình hình phát triển ở Tùng Hải, muốn xem Lâm Đông Hải ở đó ra sao?

    Thấy Lâm Đông Hải thở dài, hắn lại hỏi:
    - Nhà máy dược ở núi Trường Bạch thôi rồi sao?

    Lâm Đông Hải lắc đầu:
    - Nhà máy dược ở núi Trường Bạch đã khánh thành, hơn nữa quy mô cũng được, chỉ cần qua vài năm nữa sẽ là xí nghiệp lớn nhất nhì ở đó. Anh em Bạch Thị ở đó làm ăn cũng được.

    - Hay là có vị lãnh đạo nào chú ý đến ông?
    Lâm Đông Hải là người không thích tạo mối quan hệ, Trương Nhất Phàm biết tính ông ta cố chấp. Nếu đắc tội với người phía trên thì việc thăng quan tiến chức sẽ gặp khó khăn.

    Hơn nữa trong ấn tượng của hắn, Lâm Đông Hải không phải hạng người dài dòng, lề mề. Hôm nay ông ta thật bất thường.

    Nhưng Lâm Đông Hải vẫn lắc đầu. Ông ta ngầng đầu lên nhìn Trương Nhất Phàm, không biết nói gì. Việc này sao có thể tự mình nói cơ chứ? Trong lòng Lâm Đông Hải đang rất mâu thuẩn. Trương Nhất Phàm lại hỏi:
    - Có phải Lâm Uyên xảy ra chuyện gì rồi không?

    Lúc nói xong Trương Nhất Phàm cũng giật mình, không ngờ Lâm Đông Hải lại gật đầu, có chút bất đắc dĩ phải nói:
    - Lâm Uyên lâm bệnh rồi! Cậu có thể sắp xếp thời gian đến thăm nó không?

    Mắt Lâm Đông Hải đột nhiên hiện lên vẻ áy náy và chán chường, lúc nói ra câu này lòng ông ta đang rối bời, nhưng ông ta không thể không nói.

    Trương Nhất Phàm liền bật dậy:
    - Rốt cuộc là có chuyện gì? Ông nói nhanh đi?
    Trương Nhất Phàm nóng nảy túm lấy tay của Lâm Đông Hải.


     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)