Hài  Q.Trường Quan Đạo Thiên Kiêu - Chương 1577 - Tây Lâu Nguyệt

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt

    Chương 11: Giải mã thân phận

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện









    Theo quy định, cứ ai cười là phải uống một ly rượu, Hồ Lôi và Trưởng phòng Lương ngầm phối hợp rót ly rượu của mình, sau đó lại rót ly của Băng Băng và Đổng Tiểu Phàm.

    Rượu ngũ lương chính tông, năm mươi hai độ, một ly rượu đầy ước chừng có một hai.

    - Đánh cuộc chịu nhận thua, tôi uống đây!
    Hai người bưng ly lên uống cạn một hơi, sau đó mắt nhìn chằm chằm vào hai cô gái. Băng Băng vênh mặt nói:
    - Uống thì uống.
    Nói xong cô ta cũng nâng cốc uống vào.

    Chỉ còn lại Đổng Tiểu Phàm không có động thái gì, cô ta ngồi ở đó, hình như việc này đối với cô ta không có quan hệ gì cả, thấy ba người uống xong, cô mới nói:
    - Các người thật xấu xa, hợp nhau lại để gạt tôi.

    - Cái gì?
    Ba người không hiểu hỏi lại.

    Đổng Tiểu Phàm chỉ vào Trương Nhất Phàm nói:
    - Chuyện lúc nãy mà anh ấy kể có buồn cười không? Một chút cũng chẳng thấy có gì buồn cười cả. Các người là giả vờ cười, cho nên không tính.

    Hồ Lôi nói:
    - Nếu không cười thật lòng thì chúng tôi cười là chuyện của chúng tôi, cô không cần cười là được rồi. Đã đánh cuộc thì phải chịu thua, Đổng đại tiểu thư à.

    - Tôi….
    Đổng Tiểu Phàm khẽ cắn môi:
    - Tôi nghe có người đánh rắm nên mới cười thôi.

    - Ha ha…
    Câu nói lại khiến cho mọi người cười lên một trận. Hồ Lôi nói:
    - Trương Nhất Phàm nói nửa ngày cô không chịu cười, người khác đánh rắm thì lại cười. Làm thế nào để nói, mọi người đều cười cả mà, cô còn có thể nhịn không cười thì thật là khâm phục. Nhưng bất kể nói thế nào cô rốt cuộc cũng đã cười, cho nên ly rượu này phải uống.

    - Không uống được không? Tôi thật sự không biết uống rượu.
    Đổng Tiểu Phàm có đôi chút khó xử, lớn như vậy rồi nhưng từ trước đến giờ chưa bao giờ uống rượu, càng không thể nói loại rượu mạnh như vậy.

    Đột nhiên trong lòng cô nảy sinh một kế, làm rơi đôi đũa bên cạnh bàn, thừa dịp cuối xuống nhặt nói nhỏ với Trương Nhất Phàm:
    - Nếu anh không giúp tôi giải vây, tôi sẽ nói rõ hết thân phận của anh ra. Hừ!

    Thân phận thật sự của Trương Nhất Phàm ở Thông Thành không ai biết, Đổng Tiểu Phàm làm như vậy sẽ rất nguy hiểm, hắn thật sự có hơi lo lắng. Cô bé kia từ nhỏ tính tình đã như vậy rồi, nói một không hai, không ai có thể cản được.

    Chẳng may thân phận thiếu gia nhà họ Trương ở Lĩnh Nam của hắn bị công khai thì sau này muốn ở lại Thông Thành cũng khó. Trương Nhất Phàm tức giận cắn răng, đành phải nhượng bộ cô ấy thôi.

    Dám uy hiếp ta hả! Xem sau này ta sẽ trả đũa như thế nào.

    Tức giận thì vẫn tức giận, còn giải vây cho Đổng Tiểu Phàm thì vẫn phải giải vây. Đang lúc Trương Nhất Phàm nghĩ cách giải vây cho cô nàng thì điện thoại của Lương Chính Hòa reo lên. Trương Chính Hòa nhìn số điện thoại một lát rồi ấn im lặng, sau đó hắn nghe máy.

    - A! Trưởng ban thư ký, xin chào. Vâng vâng vâng, tôi đến ngay. Ha ha … được Trưởng ban thư ký chỉ bảo, tôi đâu dám làm sai.
    Lương Chính Hòa nghe điện thoại xong, lập tức cáo biệt ra về.
    - Thật ngại quá, tiểu Hồ, Nhất Phàm, bí thư thôn gọi điện tới nói vẫn còn một sòng bài, tôi phải lập tức đến truy quét.

    Hồ Lôi và Trương Nhất Phàm nói vài câu khách sáo với hắn rồi tiễn hắn ra đến cửa lớn.

    Lương Chính Hòa đi rồi, việc vay mượn vốn để sửa đường thoát nước sẽ chưa được định đoạt, Trương Nhất Phàm hơi bực mình. Uống liền một hơi hết ba ly. Mẹ nó, cái lão Trương Chính Hòa này không ngờ lại không chịu giúp, khốn thật.

    Hồ Lôi giật lấy cái ly.
    - Việc sửa đường ống không phải là việc ngày một ngày hai, phiền cái rắm gì, không cần Lương Chính Hòa nữa, đi tìm ông Đường, giám đốc ngân hàng thử xem?

    Tìm Giám đốc ngân hàng Đường, Trương Nhất Phàm càng không nắm chắc. Ở Thông Thành, Trương Nhất Phàm không có qua lại với giám đốc Đường của ngân hàng nông nghiệp, việc sửa cống không có hai triệu thì sợ làm không được.

    Cơm no rượu say, Trương Nhất Phàm vỗ vỗ bụng đứng dậy:
    - Đi thôi!

    Bốn người đi đến cửa nhà hàng, Trương Nhất Phàm vỗ lưng Hồ Lôi nói:
    - Các người đi trước đi, tôi còn có một số việc. Ngày mai liên lạc sau nhé.

    Hồ Lôi đưa mắt nhìn Đổng Tiểu Phàm đang nói chuyện với Băng Băng, nói nhỏ:
    - Nhất Phàm, thế nào? Cơ hội đến rồi, nắm chặt lấy. Tiểu Phàm có thể là thiên kim của một vị quan lớn ở thành phố, nếu như có được cô ta rồi, làm anh em của mầy cũng được hưởng phước lây chứ?
    Nhìn dáng vẻ dương dương tự đắc của Hồ Lôi, Trương Nhất Phàm thật muốn đá cho hắn một cái.

    Chỉ có điều hắn biết Hồ Lôi có ý mai mối, muốn nhân cơ hội này để Trương Nhất Phàm làm quen với vị thiên kim tiểu thư ở thành phố này. Anh ta thật không nghĩ đến giữa bọn họ sớm đã có gian tình.

    Bên kia Đổng Tiểu Phàm và Băng Băng dường như cũng thương lượng xong rồi, hai người nói vài câu từ biệt, Hồ Lôi liền đi qua, ôm eo Băng Băng:
    - Tiểu Phàm, có cần chúng tôi giúp cô đặt một phòng không, ở Thông Thành này Vạn Tử Thiên Hồng là đằng cấp nhất.

    Đổng Tiểu Phàm lắc đầu:
    - Không được, tôi với Băng Băng nói chuyện rồi, ngày mai gặp.
    Nói xong Đổng Tiểu Phàm đi trước rồi dừng lại ở một chiếc Porsche màu đỏ.

    Nhìn xung quanh thăm dò rồi ngồi lên xe đi, một chiếc xe Porche tuyệt đẹp, Hồ Lôi tặc lưỡi, ở Thông Thành trước giờ chưa bao giờ có tiền lệ. Thật không hổ là tỉnh thành danh viện, Hồ Lôi chậc chậc chạy tới.
    - Cô lái xe này đến đây à?

    Đổng Tiểu Phàm vẫy tay tạm biệt hai người, di chuyển xe, nháy mắt đã không thấy đâu nữa.

    Hồ Lôi và Băng Băng cũng đi rồi, Trương Nhất Phàm đi đến công viên đối diện. Bên tai truyền đến tiếng còi inh ỏi, không cần nhìn hắn cũng biết Đổng Tiểu Phàm đi rồi quay lại.

    Biết rõ cô bé kia sẽ không bỏ qua cho mình, Trương Nhất Phàm châm điếu thuốc, quay đầu nhìn lại.

    - Thẫn thờ ở đó làm gì? Còn không mau lên xe đi?

    Sự việc như hôm nay, sợ là lảng tránh không được. Trương Nhất Phàm mở cửa xe ngồi vào ghế cạnh người lái.

    Đổng Tiểu Phàm nhấn ga, chiếc Porsche lao đi như gió trên đường phố Thông Thành.

    - Cô lái chậm một chút, đây là nội thành.
    Trương Nhất Phàm ném tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, trong lòng nghĩ đến dụng ý lần này của Đổng Nhất Phàm.

    - Anh là đàn ông con trai, tại sao một tiếng cũng không nói đã chạy đến Thông Thành rồi, ý gì chứ?
    Đổng Tiểu Phàm vẫn nhấn ga, liếc nhìn Trương Nhất Phàm.
    - Ở thành phố không phải tốt hơn sao? Ở đó làm bất cứ cái gì cũng hơn đứt cái chức Chủ tịch thị trấn này của anh?

    Trương Nhất Phàm không nói gì, chỉ cười thản nhiên.

    - Cười cái gì mà cười, anh nói gì đi chứ?
    Đổng Tiểu Phàm dừng xe bên đường, nghiêng người qua hỏi.

    - Xe này không tồi, đổi xe khi nào vậy?
    Trương Nhất Phàm nhìn chiếc Porsche mới tinh tán dương.

    Đổng Tiểu Phàm lườm hắn một cái:
    - Đừng đánh trống lãng, nhanh trả lời đi.

    Bị phụ nữ quay quanh luôn là một điều rất phiền phức, đặc biệt là những cô gái xinh đẹp như Đổng Tiểu Phàm, mà lại còn là con gái nhà có chức có quyền ở thành phố, đây giống như hoa hồng có gai, hái cũng không được, không hái cũng không được.

    Hắn biết tối nay không nói rõ với cô ta, tuyệt đối đừng nghĩ an toàn trở về. Đổng Tiểu Phàm là ai chứ? Chỉ với giọng nói nhỏ nhẹ thùy mị của mẹ cô ta thôi cũng đủ khiến cho người khác run sợ.

    Mẹ của Đổng Tiểu Phàm là tổng giám đốc điều hành tập đoàn Iomega lớn thứ ba ở nước Mỹ, có trong tay 20 phần trăm cổ phần của tập đoàn này. Tệ thật! Cho nên Đổng Tiểu Phàm muốn đổi chiếc Porsche trong khi cả đời người khác cũng không dám mơ đến, nó đơn giản như là thay quần áo vậy.

    Thực lực kinh tế của nhà cô ta, tuyệt đối sẽ gây sốc với mọi người. Mà bố của cô ta, thì không cần phải nói đến nữa. Là một nhân vật quyền lực ở trên tỉnh. Chỉ có điều bố mẹ cô đã ly thân nhiều năm nay, không còn mang nghĩa là vợ chồng nữa.

    Một vị thiên kim tiểu thư như vậy, từ trăm dặm xa xôi lặn lội Thông Thành này, hoàn toàn là vì mình. Trương Nhất Phàm đành phải đem chuyện mình và cha đặt cược nói ra cho cô ta rõ.

    Chính mình không nghĩ là sẽ dựa vào thế lực của gia đình, sống như công tử vậy thì chẳng có ý nghĩa gì cả. Đàn ông con trai là phải dựa vào đôi tay của mình, tự mình tạo lâp nên sự nghiệp.

    Đổng Tiểu Phàm hiểu rõ mọi chuyện, vỗ tay hoan nghênh Trương Nhất Phàm.
    - Được! Em ủng hộ anh. Nhưng sau này không được trốn tránh em như vậy nữa.

    Trương Nhất Phàm cười.
    - Chỉ cần em không gây rối, anh sẽ làm như ý em.


     
  2. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt

    Chương 12: Hành động càn quét

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện









    Ngày thứ hai lại là một ngày trời nắng, Trương Nhất Phàm kiên trì tìm đến giám đốc Đường của ngân hàng nông nghiệp.

    Giám đốc Đường là một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi, thường mặc đồ tây, đeo cà vạt ngồi trong văn phòng. Mặc dù Trương Nhất Phàm đã từng là thư ký chủ tịch huyện, nhưng khi Giám đốc Đường nghe nói vay tiền cho thị trấn Liễu Thủy thì nụ cười của ông ta lạnh nhạt dần.

    Thị trấn Liễu Thủy nơi nghèo đó hả! Đem tiền đầu tư tới đó, còn không bằng ném xuống sông cho xong? Thật đáng tiếc, giám đốc Đường rất khôn khéo từ chối thỉnh cầu của Trương Nhất Phàm.

    Hai triệu không phải là con số nhỏ, việc này đối với thị trấn Liễu Thủy nhỏ bé mà nói, ít nhất là phải mất nhiều năm để thu thuế. Sự cự tuyệt của giám đốc Đường là nằm trước trong dự định, Trương Nhất Phàm chán nản rời khỏi ngân hàng Nông nghiệp.

    Vay tiền không được Trương Nhất Phàm buồn bã. Đang lúc suy nghĩ tìm đối sách, Đổng Tiểu Phàm gọi điện đến hỏi chuyện vay vốn như thế nào rồi? Trương Nhất Phàm cười một tiếng nói.
    - Hết rồi, tôi đang tìm cách khác!

    Đổng Tiểu Phàm nói:
    - Có cần em giúp không?

    Trương Nhất Phàm lắc đầu, nghĩ đến việc Đổng Tiểu Phàm không thấy được mình lắc đầu liền trực tiếp nói:
    - Xe đến trước núi tất sẽ có đường, vài ngày nữa nói tiếp nha!

    Đổng Tiểu Phàm cười duyên một cái, đoán được tâm tư của Trương Nhất Phàm. Hắn là sợ bại lộ thân phận của mình. Đổng Tiểu Phàm nói với hắn, mình và Băng Băng đang đi dạo phố, hỏi hắn có muốn đi không? Trương Nhất Phàm còn chưa trả lời, máy nhắn tin lại reo lên. Lần này lại là văn phòng Chủ tịch huyện gọi đến, Trương Nhất Phàm đối với số điện thoại này đã quen thuộc rồi, tuy nhiên vẫn cùng Đổng Tiểu Phàm nói thêm mấy câu nữa mới quay lại nghe điện thoại của văn phòng Chủ tịch.


    Thư ký mới nhậm chức Lý Trị Quốc nói với hắn chiều nay phòng công an sẽ cử người cùng hắn về thị trấn Liễu Thủy. Căn cứ vào tài liệu mà Trương Nhất Phàm nộp lên, lần này phòng công an huyện quyết định tiến hành một lần nghiêm trị, triệt để chỉnh đốn lại trật tự trị an ở thị trấn Liễu Thủy.

    Sự quyết định thần tốc như thế đúng là hoàn toàn nằm ngoài sự dự đoán của Trương Nhất Phàm. Xem ra Chủ tịch Lâm rất xem trọng kiến nghị của mình, cũng rất ủng hộ công việc của mình. Trương Nhất Phàm trong lòng hết sức cảm kích, Chủ tịch Lâm đối với mình thật là tốt.

    Để phối hợp với hoạt động của công an, Trương Nhất Phàm bỏ rơi hoạt động xã giao của Hồ Lôi. Bốn giờ chiều, lúc hắn nhận được điện thoại chạy tới phòng công an huyện, Dương Chí Thành đã bị gọi đến, tạm thời giam giữ để điều tra.

    Năm giờ, bắt đầu tiến hành tổ chức hành động, từ đại đội lớn phân thành những tiểu đội do Đường Vũ dẫn đầu, hai mươi mấy cảnh sát ngồi trên sáu chiếc xe, bí mật hướng về thị trấn Liễu Thủy.

    Trong tài liệu mà Trần Trí Phú cung cấp cho Trương Nhất Phàm có nhân chứng quan trọng, ngoài Dương Trí Thành ra, thành viên của đồn công an, đại đa số đều là ô dù của những phần tử bất hợp pháp. Lần trước mấy việc trong trại tạm giam Liễu Thủy là một trong số đó.

    Khoảng sau hơn một tiếng, tổ chức hành động đã tiến vào thị trấn Liễu Thủy. Sáu chiếc xe dừng ở bên ngoài cách thị trấn hai kilomet. Đợi trời tối hoàn toàn, Đường Vũ vẻ mặt nghiêm nghị chăm chú nhìn đồng hồ. Quyết đoán hạ lệnh hành động để hoàn thành mệnh lệnh bắt giữ.

    Đêm nay, một tấm lưới vô hình sẽ được giăng ở thị trấn Liễu Thủy. Tổ công an hành động giống như thiên binh thần tướng từ trên trời bay xuống, chuẩn xác và thần tốc hướng về những địa điểm đã dự định.

    - Mở cửa! mở cửa!

    Hành động bắt giứ kéo dài đến năm giờ sáng ngày hôm sau, bao gồm ông chủ trạm điện thoại công cộng, mười mấy tên côn đồ giả danh đâm xe trên đường phố, còn có thêm cả lũ dân phòng vẽ đường cho hươu chạy…..

    Trong một đêm, những người có tên trong danh sách cơ bản đều bị bắt giữ. Chỉ duy có một đội viên dân phòng trên mũi có cái nốt ruồi do có việc ra ngoài, may mắn tránh được kiếp nạn.

    Đường Vũ chọn cách vừa bắt giữ vừa thẩm vấn, từ những người bắt giữ được khai thác thêm thông tin mới, từ đó tìm ra những manh mối mới. Hiện tại đã bắt giữ bốn mươi phần tử bất hợp pháp.

    Đêm nay, văn phòng Ủy ban nhân dân thị trấn đèn đuốc sáng trưng, Trương Nhất Phàm và Trần Trí Phú cùng với Đường Vũ ghi chép lại thông tin hành động. Mãi đến 5 giờ 15 phút sáng, công tác bắt giữ mới hoàn toàn kết thúc. Trương Nhất Phàm và Đường Vũ bắt tay nhau:
    - Vất vả rồi, đội trưởng Đường.

    - Bí thư Trần, Chủ tịch Trương, mọi người cũng vất vả rồi!

    Đúng lúc Đường Vũ đang chuẩn bị đưa người về, Cục trưởng Cục công an gọi điện tới, tuyên bố bổ nhiệm tạm thời: Đường Vũ đảm nhiệm đồn trưởng đồn công an thị trấn Liễu Thủy, Lý Quang Huy làm phó đồn, ngoài ra còn lưu lại bốn cán bộ công an phối hợp công tác đảm bảo trị an cho thị trấn, những người còn lại áp giải tội phạm trở về.

    Đối với việc bổ nhiệm này, Đường Vũ cười không vui, hắn xem như bị Trương Nhất Phàm lôi xuống nước.

    Đường Vũ lớn hơn Trương Nhất Phàm ba tuổi, đã công tác ở phòng hình sự của huyện nhiều năm, xem như cánh tay đắc lực của Vệ Thiết Lâm. Theo việc bổ nhiệm tạm thời này, không khó để nhìn ra ở huyện rất xem trọng công tác trị an của thị trấn Liễu Thủy.

    Ngày hôm sau, đường phố của thị trấn Liễu Thủy náo nhiệt hẳn lên, dân chúng bàn tán xôn xao, chạy đi chạy lại truyền đạt cho nhau. Nhìn thấy những tên tội phạm đã bị giải đi, dân chúng ai cũng tỏ ý vui mừng vỗ tay hoan hô.

    Thậm chí có người còn đốt pháo, khua chiêng đánh trống, không khí còn long trọng hơn ngày lễ tết.

    Lần này do Ủy ban thị trấn dẫn đầu, phòng công an huyện ra mặt xuất kích, bọn lưu manh được một trận khiếp hồn bạt vía. Nhất là Dương Chí Thành vì bảo hộ cho bọn lưu manh, cơ bản toàn bộ đều bị sa lưới.

    Đây là kết quả mà Trương Nhất Phàm mong muốn, hắn muốn cho thị trấn có được cục diện yên ổn, cuộc sống sung túc. Hoạt động bắt giữ không dừng lại ở đó mà còn phải thông cáo toàn thị trấn, có oan giải oan, kịp thời xử lý những phản ánh của dân chúng.

    Phương án này thực thi, lúc bắt đầu có người hoang mang không yên, sợ bị người khác trả thù. Sau khi tiến hành một thời gian, thấy đồn công an làm việc đến nơi đến chốn, làm việc quyết đoán nên người đi tố cáo càng ngày càng nhiều hơn.

    Một tháng trở lại đây, trị an của thị trấn Liễu Thủy quả nhiên có cải thiện, dân chúng an cư lạc nghiệp. Tình trạng chặn đường cướp của dụ dỗ lừa gạt trước kia giờ đã hoàn toàn biến mất.

    Mới nhậm chức đồn trưởng đồn công an, Đường Vũ ngồi trong văn phòng của Trương Nhất Phàm, đây là đề nghị của Trương Nhất Phàm, khiến cho hắn cả ngày bực mình, bận rộn không tài nào vui vẻ được.

    Việc này thông cáo đến toàn bộ trấn, giúp tất cả người bị hại, người bị hàm oan đều có thể khiếu nại, tự nhiên gia tăng không nhỏ khối lượng công việc cho đồn công an. Đồn công an cùng với văn phòng chủ tịch tổng cộng có sáu người, việc này cũng đủ làm cho họ mệt.

    Thấy Đường Vũ tỏ vẻ bực tức, Trương Nhất Phàm từ hộc tủ lấy ra gói thuốc lá, là loại thuốc lá hảo hạng mà Hồ Lôi đưa:
    - Hút điếu thuốc đi! Thời gian này anh đúng là rất vất vả rồi, tôi thay mặt dân chúng thị trấn Liễu Thủy cảm ơn anh rất nhiều.

    Đường Vũ nhận lấy điếu thuốc:
    - Nếu không vì anh tôi sẽ không bị điều động đến nơi nghèo khổ này đâu.
    Nói xong hắn liền đứng dậy:
    - Ở đây nhiều anh em như vậy, một điếu thuốc có đủ không, còn điếu nào nữa không?

    Trong ngăn kéo còn gần một cây, Trương Nhất Phàm chỉ rút một gói, còn lại toàn bộ đều bị Đường Vũ tịch thu:
    - Tốt rồi! tích trữ của tư, tịch thu.
    Trải qua hơn một tháng bên nhau, mối quan hệ giữa Đường Vũ và Trương Nhất Phàm không giống bình thường nữa. Phù Dung Vương là loại thuốc hảo hạng, mấy mươi đồng một gói, Đường Vũ nhận lấy mà không hề khách khí.

    - Tốt tốt tốt! Lúc nào có thời gian, tôi mời cậu ăn cơm.
    Trương Nhất Phàm cũng bảo hắn cầm lấy thuốc đi. Chiều Hồ Lôi lại đến, chủ yếu là khảo sát mỏ than Nam Khê, nếu như đôi bên đồng ý thì sau này sẽ góp vốn thành lập mỏ than Nam Khê.

    Đề nghị này lúc đầu đã có rất nhiều người phản đối, nói đây chính là đem doanh nghiệp của nhà nước biến thành tư hữu hóa. Lúc ấy Trương Nhất Phàm đập bàn một cái và hỏi ngược lại.
    - Vậy các người có cách nào để đưa mỏ than Nam Khê vào khai thác không?

    Những người đó không nói nữa, Trương Nhất Phàm nói một câu đã làm cho tất cả phải im lặng.

    Nếu như người trong thị trấn có cách để đưa mỏ than Nam Khê vào hoạt động thì cũng không cần chờ đến ngày hôm nay. Lại nói Trương Nhất Phàm và Trần Trí Phú đã sớm thỏa thuận với nhau, chính hai người họ đã đồng ý đưa ra phương án này. Chỉ phải đầu tư phương án khảo sát, chỉnh đốn lại mỏ than và tiến hành hoạt động.

    Hai giờ chiều, Hồ Lôi đến rất đúng giờ. Đến cùng với hắn còn có cả Băng Băng.

    Thông thường Hồ Lôi không bao giờ đồng ý để bạn gái nhúng tay vào công việc của mình, lần này mang Băng Băng đi cùng chứng tỏ Băng Băng đã xúc tiến thành công, từ bạn bè nam nữ thuần túy thăng cấp đến mức có thể nhận được sự tín nhiệm trong công việc. Mà Băng Băng tham gia cuộc khảo sát lần này với tư cách là thư ký của Hồ Lôi.

    Trương Nhất Phàm nhìn Băng Băng cười, Băng Băng thể hiện thái độ duyên dáng:
    - Chủ tịch Trương quả nhiên có phong thái đĩnh đạc, chỉ có điều văn phòng này cũng hơi cũ kỹ rồi, nên sửa chữa lại đi thôi.

    Trong số nhân viên tiếp khách lần này, Trần Trí Phú và thư ký Tiểu Chung cũng có mặt. Trương Nhất Phàm cười đùa:
    - Muốn như vậy phải xem Hồ đại thiếu gia có đồng ý tài trợ một chút để sửa chữa văn phòng hay không thôi.

    Vốn chỉ là một câu nói đùa, không ngờ Hồ Lôi nghe xong nói ngay:
    - Không thành vấn đề, tôi tài trợ một trăm ngàn. Băng Băng, việc này em lúc về nói với tài vụ một câu dùm anh.

    Quả nhiên là ông chủ lớn có tiền, tùy tiện nói một câu, đã có thể cho văn phòng chủ tịch tiền để sửa chữa. Phải biết rằng, văn phòng ba tầng lầu mười hai phòng như thị trấn Liễu Thủy hiện tại, không tính chi phí trang trí, một trăm ngàn đồng trên cơ bản cũng đủ để xây dựng.

    Đi theo phía sau Trần Trí Phú là ban cán bộ thị trấn, lại một lần nữa cảm thấy vẫn là Chủ tịch Trương có biện pháp. So sánh một chút thì Bí thư Trần kém cỏi hơn hẳn. Ông ta làm lâu năm như vậy cũng không mang lại lợi ích gì cho thị trấn Liễu Thủy. Một số người dần dần hướng lập trường của mình sang cùng phe với Trương Nhất Phàm.

    Trong quá trình khảo sát tại mỏ than Nam Khê, Hồ Lôi kiểm tra hết thảy và tỏ ý hài lòng, chỉ có điều gã vẫn đưa ra một số ý kiến, đó là con đường đến mỏ than Nam Khê đã hư hỏng rất nhiều, nếu như đầu tư vào mỏ than thì hắn sẽ tốn không ít tiền để sửa chữa đường xá.

    Do đó, thị trấn cần gia tăng thêm năm phần trăm cổ phần cho hắn, nếu không hắn sẽ không hợp tác nữa. Đối với đề nghị này, Trần Trí Phú cũng cảm thấy có lý.

    Trương Nhất Phàm nhìn ra thâm ý của Hồ Lôi đằng sau bộ mặt tười cười, nhân lúc không có người, hắn hỏi Hồ Lôi một câu:
    - Tại sao bây giờ lại thay đổi?

    Hồ Lôi cười gian xảo, tỏ rõ là một gian thương:
    - Thiên hạ không có miễn phí cơm trưa, một trăm ngàn tiền tài trợ của tôi không thể cho không được, đúng không?

    Trương Nhất Phàm tức điên người.Gian thương! Đúng là gian thương!


     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)