Hài  Q.Trường Quan Đạo Thiên Kiêu - Chương 1577 - Tây Lâu Nguyệt

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Toái Càn Khôn

    Toái Càn Khôn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    5,264
    Được thích:
    8,121
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt

    Chương 487: Văn kiện chết người!

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện





    Hội nghị thu hút đầu tư đã kết thúc, tâm trạng của Tống Vũ Hà khá tốt. Lần đấu thầu này làm vô cùng thành công. Phương Tấn Bằng luôn tìm cơ hội, nói muốn mời cô cùng dùng bữa để cảm tạ.

    Tống Vũ Hà làm sao mà không hiểu được suy nghĩ của ông ta? Liền từ chối ngay tại chỗ. Cái tên háo sắc làm liều này đến chị dâu họ cũng dám động đến. Nghĩ tới Phương Tấn Bằng đầu chẳng có mấy cộng tóc, cô thật sự muốn tìm vật gì đó kẹp nó dẹp lép.

    Tên này thứ nhất là không đẹp trai, hai là không có quyền thế. Ngoài trừ cái đầu linh hoạt, hay nảy ra những ý đồ quỷ quái ra, thật sự nghĩ không được gã có ưu điểm gì.

    Phương Tấn Bằng không cam tâm.
    - Tổng giám đốc Lư nói muốn cảm ơn cô, cùng ăn cơm trưa sau đó đi đánh mạt chượt.
    Gã ta biết Tống Vũ Hà cũng giống như những bà vợ ông lớn, ngoài trừ việc thích chưng diện còn có sở thích xát mạt chượt.

    Đến buổi trưa, chuẩn bị được tan ca. Tống Vũ Hà nghe ra được tình ý ẩn khuất, nếu đã là Lư Khoái Phi mời khách, không thiếu được một chiếc phong bì thật lớn. Tống Vũ Hà nghĩ một lúc liền gật đầu đồng ý.

    Đàn ông và đàn bà có rất nhiều chỗ không giống nhau. Điểm tương đồng duy nhất là không có nhiều sức miễn dịch với tiền tài. Tống Vũ Hà tuy rằng không thiếu cái gì, nhưng cô ta vẫn có thói quen tích tiền.

    Hơn nữa lần đấu thầu này, cô ta kiếm được không ít. Theo đánh giá thận trọng của Hồ Lôi ít nhất cũng là bảy con số.

    Buổi trưa mấy người ăn cơm tại Đinh Hạo Thiên của làng chài Bắc Hải. Nói rõ trước là sau khi ăn xong cơm cùng đến khách sạn Hải Thiên đặt một phòng đánh bài.

    Ngồi đó ngoài Phương Tấn Bằng, Lý Tông Hán, Cừu Cương , còn có Lư Khoái Phi với Yến Yến.

    Hiện tại, Lư Khoái Phi dưới sự đeo bám của Yến Yến cuối cùng lấy được thân phận hợp pháp, hai người làm đăng ký kết hôn, được xứng danh là bà hai có chứng nhận đoàng hoàng. Lư Khoái Phi cũng không muốn bày tiệc rượu, chỉ gọi vài người có quen biết cùng ăn bữa cơm, việc này coi như là xong.

    Mà Lư Khoái Phi gần đây thích đi cùng bọn Lý Tông Hán, Yến Yến ban đầu còn cảm thấy ngại ngùng, lâu dần cũng thành quen. Cơm nước xong, mấy người liền tới phòng trong khách sạn Hải Thiên, Phương Tấn Bằng lặng lẽ đưa cho Tống Vũ Hà một tấm thẻ ngân hàng.

    Tống Vũ Hà cũng không khách khí, thuận tay nhét luôn vào trong túi.

    Cả một buổi chiều, Tống Vũ Hà ở trong khách sạn chơi mạt chượt cùng bọn họ, mà Phương Nghĩa Kiệt mấy ngày nay đều bận họp hành. Hơn nữa hội nghị chiều nay tương đối quan trọng, một số cán bộ cấp Cục đều phải tham gia.

    Thực ra, mở hội nghị như thế này, trừ 11 ủy viên thường vụ lớn có quyền lên tiếng, những người khác chẳng qua là mang đôi tai đến nghe. Chịu khó một chút thì ghi nhớ vài dòng, lười một chút thì tranh thủ thời gian trong hội nghị, làm một giấc cho xong.

    Chẳng qua hội nghị hôm nay rất quan trọng, Trưởng ban thư ký Tần đang mang đến một chồng tư liệu cao ngất tiến vào, trong lòng mọi người đều nghĩ, xem ra lại phát văn kiện gì đây.

    Ngay lúc mọi người khe khẽ nói nhỏ, rỉ tai thì thầm, Bí thư Trương xuất hiện đúng giờ ở trước cửa hội nghị. Trong phòng hội nghị lập tức lặng ngắt như tờ, như một đám học sinh ngồi đó cung kính.

    Lý Vĩ Thư ký chuyên trách của Bí thư Trương đang phát văn kiện cho mọi người. Phần văn kiện này chỉ là sơ thảo, hội nghị hôm nay chủ yếu là tiến hành nghiên cứu thảo luận về vấn đề này.

    Tuy nói là tham thảo, thực ra đã việc sớm được quyết định trước rồi, Trương Nhất Phàm chẳng qua là thông báo cho mọi người thôi.

    Phương Nghĩa Kiệt nhận được văn kiện này, sắc mặt tối sầm lại. Ông ta nhìn thấy điều khoản phía trên, nhất là những điều khoản nhằm vào khu quy hoạch mới, mỗi khoản như một con dao sắc nhon, từng dao từng dao đâm thẳng vào tim ông ta.

    Chữ viết trên văn kiện, dường như ngưng lại biến thành một chậu máu miệng cực lớn, ra sức hướng về ông ta cười nhạo. Tống Vũ Hà đang ở trên bàn mạt chượt bị gọi về, cô vội vàng đến hội trường trước một phút trước khi Bí thư Trương bước vào cửa. Nhìn đến những điều khoản nhằm vào đất cấm đầu cơ, giao dịch phi pháp trong văn kiện.. còn có cái gì trong vòng một năm không khai thác phát triển sẽ bị thu hồi vô điều kiện, tiếp nữa là chữ đấu thầu lại lần nữa. Sắc mặt vốn dễ nhìn, đột nhiên tái nhợt.

    Văn kiện này xuống, cổ phần của mình ở chỗ Phương Tấn Bằng coi như bị tiêu tan rồi. Đó chính là mấy chục triệu hồi báo đó!

    Trừ khi thành phố hủy bỏ nội dung điều khoản thêm này, đề nghị này thật ra cũng không tồi. Rồi sau đó những điều khoản đằng sau nhằm vào khu quy hoạch mới bao nhiêu điều khoản có nội dung cứng nhắc, quả thực là có hương vị của sự mưu sát.

    Âm mưu, đây chính là một âm mưu!

    Cô ta bực mình nhìn về hướng chồng mình, phát hiện ra mặt Phương Nghĩa Kiệt còn tái nhợt hơn mình.

    Cái này làm sao đây? Hai tên Lý Tông Hán với Phương Tấn Bằng triển khai hoạt động thông qua tay mình, đất cát có trong tay mình giá trị ước chừng khoảng hai tỉ. Tiền nhiều như vậy, ngoài trừ năm trăm triệu ở chỗ Lư Khoái Phi ra, khoản tiền khác tất cả đều dựa vào đất làm thế chấp, từ ngân hàng đất đổi lấy các khoản đầu tư.

    Trải qua bao nhiêu lần hai người làm lặp lại, trên thực tế đã đem lại cho họ ít nhất đến gần mười nghìn mẫu đất. Từ nội thành đến ngoại thành, mãi cho đến khi kinh tế mới. Phạm vi mười mấy cây số đều thuộc phạm vi quy hoạch đất đai lần này.

    Vốn thầm nghĩ đại hội thương mại đầu tư lần này qua đi, nằm hai ba tháng bọn họ liền sang tay bán lại. Không ngờ văn kiện này chém ngang ra, Tống Vũ Hà cảm giác được hình như mình như đang bị người ta đùa giỡn.

    Trong lúc đó đột nhiên cô ta nghĩ tới một vấn đề. Ngay lúc đầu mình được đề cử vào chức Chủ nhiệm ủy ban xây dựng, Trương Nhất Phàm lâm thời thay đổi chủ ý, đồng ý chính mình làm Chủ nhiệm ủy ban xây dựng, cò còn cố ý hạ Tăng Chí Hoành xuống. Bây giờ cô mới hiểu, hóa ra người ta sớm đã biết mình sẽ chơi kiểu này.

    Nói cả buổi, người ta biết rõ ràng át chủ bài của mình, đang đợi ngươi chui vào trong bẫy. Nhưng Tống Vũ Hà lại không biết Trương Nhất Phàm đang mưu đồ điều gì.

    Bây giờ mọi chuyện mới rõ ràng, hình như là đã muộn rồi.

    Lư Khoái Phi ném ra năm trăm triệu, đó là chuyện phải chết người! Ông ta lấy cái gì đi khai thác phát triển bao nhiêu đất sau đó nữa? Thời hạn một năm đến, thỏa thuận quá thời hạn, đất đai tất cả lại một lần nữa thuộc về chính phủ.

    Tống Vũ Hà biết, về đề nghị trên văn kiện, tuyệt đối là được thông qua 100%, nếu không thì Trương Nhất Phàm cũng không được mang đến hội nghị. Gần đây chuyện đấu thầu, rất nhiều công ty bất động sản địa phương oán hận, thận chí có người kiện lên tận thành phố.

    Chủ yếu hơn là, từng điều khoản cứng nhắc trên văn kiện, từng câu từng chữ đều nhằm vào lợi ích sát sườn của Song Giang, vì xuất phát từ lợi ích cơ bản của cả thành phố Song Giang và đông đảo nhân dân quần chúng. Bởi vậy, đề nghị này không có bất cứ sự trì hoãn nào trên hội nghị liền liền được thông qua luôn.

    So với Tống Vũ Hà, Phương Nghĩa Kiệt cũng không đau lòng đến thế, ông ta chỉ cảm thấy bản thân bị Trương Nhất Phàm thao túng, nhưng ông ta không ta không tham gia đấu thầu lần này và những hoạt động khác. Điều duy nhất ông ta không thích đó là Trương Nhất Phàm đem ông ta và Tống Vũ Hà đùa giỡn như đang đùa với khỉ.

    Thời gian dài như vậy đến nay, ông ta với Tống Vũ Hà cũng như nhau, hai vợ chồng đều không hiểu Trương Nhất Phàm dụng ý thật sự của Trương Nhất Phàm.

    Tống Vũ Hà cắn nát răng ngà, hận thù thành đống!

    Trong túi xách vẫn còn đang thăm dò cái thẻ ngân hàng vừa rồi Lư Khoái Phi đưa cho, nghe nói là năm trăm ngàn. Tin tức này nếu mà Lư Khoái Phi biết được, ông ta sẽ không gấp đến độ nhảy lầu chứ?

    Giấy không bọc được lửa, chỉ cần văn kiện này phát xuống dưới, đám người này khẳng định đi chết chắc. Lư Khoái Phi cũng không phải nói không thể làm công thương nhiệp, mà cơ bản bọn họ chưa làm tốt công tác chuẩn bị làm công thương nghiệp.

    Nếu Lư Khoái Phi thật sự muốn đầu tư bất động sản năm trăm triệu hoàn toàn đủ làm tốt một phần sự nghiệp. Chỉ tiếc là ông ta không đi đường chính đạo, chỉ nghĩ đến món lợi kếch sù trước mắt, sau đó kiếm món tiền lớn rồi biến.

    Muốn đầu tư bất động sản cũng không phải chuyện dễ dàng gì, Lư Khoái Phi về phương diện này không phải người trong nghề. Ông ta cũng không có đội công trường của mình, cũng chưa đưa ra được bản mẫu công trình nào.

    Công ty tham gia đấu thầu ở thành phố Song Giang, thành tích trước đây của bọn họ là một tiêu chuẩn đánh giá rất quan trọng. Như Hồ Lôi đã lấy thêm được một khu chung cư, trong ngành xây dựng và bất động sản thành phố Đông Lâm cũng được coi là tiếng tăm lừng lẫy.

    Sau khi hội nghị kết thúc, đề nghị này quả nhiên như Phương Nghĩa Kiệt dự đoán, không có cản trở quá lớn, dễ dàng chiếm được sự tán thành của mọi người. Mà ông ta Phương Nghĩa Kiệt cũng không tìm được lý do phản bác hợp lý.

    Bởi bì tất cả mọi thứ trong văn kiện, đều xuất phát từ lý luận thực tế, từ quần chúng nhân dân, từ góc độ phát triển thành phố Song Giang. Cho nên bọn họ có đeo kính hiển vi để tìm cũng không khiêu khích ra vấn đề gì quá lớn. Điều duy nhất có thể nói chính là muốn tỏ ra cao hơn một chút, có thể sẽ khiến cho dư luận xã hội và đông đảo nhà đầu tư bất mãn.

    Nhưng tất cả những cái này đều không phải lý do để phản bác, phương án cuối cùng đều được thông qua.

    Đang hưởng thụ trong “Sự quyến rũ của đô thị”, đám người Lý Tông Hán và Phương Tấn Bằng nghe được cái tin này, hai người lập tức trợn tròn mắt. Lý Tông Hán đập bàn đứng lên, gầm lên một câu:
    - Mẹ kiếp! Tôi đi giết hắn!

    Phương Tấn Bằng khá trầm lắng, ông ta nghiêm mặt, đỡ đỡ mắt kính. Nửa ngày mới nói ra một câu:
    - Đi thôi, đừng ở lại nơi này nữa, chúng ta không phải đối thủ của hắn.

    Rốt cuộc là Phương Gia có tiếng mưu mô toan tính, ông ta nhìn rất thấu đáo, nhưng ông ta cũng không xúc động một chút nào. Thất bại lần này, đối với ông ta mà nói cơ bản cũng không tổn thất gì lớn, bọn họ cũng không phải bỏ ra một đồng nào.

    Hiện tại bày ra trước mặt bọn họ chỉ có hai con đường, một là ra đi, còn đường khác là làm cho tốt, đầu tư thêm vài tỉ thậm chí chục tỉ để khai phá những khoảnh đất này. Bởi vì trong văn kiện quy định rõ ràng, các nhà đầu tư đoạt được đất, thời hạn không sử dụng không được quá một năm, nếu không bị coi như bỏ quyền xử lý, thu hồi về chính phủ đấu thầu lần nữa.

    Nước cờ này quả thật lợi hại, chặt đứt ý niệm một đêm trở nên giàu có của rất nhiều người.

    Hội nghị vừa kết thúc, liền dẫn tới một làn sóng lớn vang dội ở thành phố Song Giang, cũng là vài nhà vui sướng vài nhà buồn.

    Lư Khoái Phi choáng váng, ngây người. Vừa cùng với Yến Yến từ “Sự quyến rũ của đô thị” trở về, đột nhiên nghe được tin tức này Lư Khoái Phi đến suy nghĩ muốn chết cũng có rồi. Đất nhiều như thế lấy gì ra để mà khai thác phát triển? Nghe nói chính phủ đã có văn kiện xuống, không được chuyển nhượng, không được đầu cơ. Lư Khoái Phi đột nhiên cảm thấy cả thế giới như sập xuống, trước mắt tối sầm, ói ra một ngụm máu, ngất ngay trong phòng khách, tứ chi co giật.

    Yến Yến hoảng hốt, lập tức gọi 120 kêu xe cứu thương.

    Lý Tông Hán với Phương Tấn Bằng vẫn ở đó bàn bạc đối sách, trong tay có nhiều đất như thế, tất cả vốn liếng đọng ở đó, làm thế nào đây? Khai thác phát triển ư? Xì! Bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến việc, muốn vì người khác làm việc đó cả.

    Hơn nữa, giai đoạn hai của công trình tới, cầm nhiều đất như vậy, toàn bộ phải trong một năm khởi công khai thác mà nói, ước chừng thật sự phải đầu tư trên chục tỉ trở lên.

    Hai người tính toán một hồi, Lý Tông Hán lắc đầu:
    - Tôi lấy đâu ra nhiều thế, nếu không thì tìm anh hai của tôi hỏi xem?

    Phương Tấn Bằng mỉm cười:
    - Anh thật sự chuẩn bị đi tìm anh hai của anh à? Đừng ngốc nữa!

    - Thế phải làm thế nào? Lý Tông Huy về vấn đề này, vĩnh viễn không bằng Phương Tấn Bằng. Trong lòng Phương Tấn Bằng có một kế hoạch.
    - Chúng ta đi thôi, để lại cục diện rối ren này cho Lư Khoái Phi tự mình đi giải quyết thôi. Tôi và anh cũng không đầu tư đồng nào. Đều là tiền của Lư Khoái Phi và tiền của ngân hàng. Ngân hàng muốn tiền thì tự đi mà xây dựng.

    Lý Tông Hán nhìn ông ta, đột nhiên cười ha hả:
    - Mẹ Kiếp. Ông thật đúng là độc!

    - Không phải tôi độc, mà hắn Trương Nhất Phàm độc. Mọi người sớm đã đào cái hố đợi chúng ta, bao gồm cả chị dâu, anh hai tôi, tất cả đều bị hắn thao túng.

    - Con mẹ nó, ông đây thật không cam lòng, việc chỉ cần chuyển tay là có thể cầm được tiền, không ngời bị hắn quấy hỏng rồi! Mẹ nó! Ông mày rất muốn giết người!

    Phương Tấn Bằng cười lạnh nói:
    - Chỉ sợ anh chưa giết được hắn thì đã chết trong tay hắn rồi. Tôi xem như lĩnh giáo âm mưu của tên này, nói không chừng hắn đang sớm đợi anh đấy? Anh không thấy cả cái thành phố Song Giang này, Dương Vinh Phú nhiều thuộc hạ như thế, bị một câu nói của hắn điều xe quân đội đi trấn áp, tất cả đều nằm sấp xuống, có tên nào dám ho một câu?

    Lý Tông Hán hung hăng đấm một quyền:
    - Mẹ nó, coi như lợi cho hắn.


     
  2. Toái Càn Khôn

    Toái Càn Khôn Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/12/12
    Bài viết:
    5,264
    Được thích:
    8,121
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt

    Chương 488: Cái chết thảm của cô thư ký người Singapor

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện





    Lệnh cấm đầu cơ và “Phương án sử dụng đất đai” sau khi được ban bố, cả thành phố Song Giang như náo động cả lên, có rất nhiều người nghĩ không thông. Nhất là Lư Khoái Phi tức đến hộc máu ngay tại chỗ. Sau khi nhập viện lại nghe Yến Yến nói Phương Tấn Bằng đã chạy trốn rồi.

    Đối với Lư Khoái Phi mà nói, không có đòn tấn công nào nặng hơn lần này. Tia hi vọng cuối cùng cũng tan biến rồi, liên tiếp bị đả kích. Rất nhanh làm gã ta không gượng nổi nữa.

    Sự kiện lần này đối với gã ta mà nói, là một lần có tính chất hủy diệt hoàn toàn, tiền mất tật mang. Nghĩ đến năm trăm triệu của mình, rốt cuộc là đổi lại vài miếng đất đổ nát, Lư Khoái Phi đột nhiên hét to một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, ngất ngay trên giường bất tỉnh nhân sự.

    Hai đứa con gái của Lư Khoái Phi, nghe nói bố già không xong rồi, hai người đều chạy vội tới bệnh viện đòi phân gia sản. Yến Yến thì bị họ đuổi ra ngoài như một con chó. Không đến hai ngày, Yến Yến nghe nói Lư Khoái Phi bị tai biến rồi. Hai cô con gái quẳng ông ta lại bệnh viện không ai chăm sóc.

    Mấy miếng đất của đám người Phương Tấn Bằng và Lý Tông Hán, thực ra là của ngân hàng. Bởi vì những miếng đất này, cơ bản đều bị đem ra thế chấp. Cuối cùng tiền cầm trong tay cũng rơi vào túi hai người.

    Ngân hàng rơi vào đường cùng, chỉ có thể xin trợ giúp từ chính phủ. Tiến hành bán đấu giá một lần nữa. Chuyện này do Phương Nghĩa Kiệt đứng ra. Rốt cuộc do người nhà họ Phương gây ra sự việc này. Để lại cục diện rối rắm này cũng chỉ có ông ta tự mình đi giải quyết.

    Trương Nhất Phàm nhận được điện thoại của Ôn Nhã nói Emi muốn gặp hắn.

    Trong khoảng thời gian này, Ôn Nhã vẫn ở cùng với Emi trong thành phố Song Giang, vì Emi có hai tên vệ sĩ bên cạnh, cũng là bình an vô sự.

    Nghe Ôn Nhã nói trong điện thoại, dây chuyền sản xuất và mấy móc từ nước ngoài đã được chuyển từ nước ngoài về đúng thời gian đã định. Emi muốn mượn cơ hội này gặp mặt Trương Nhất Phàm.

    Emi ở thành phố Song Giang gần một tháng rồi, Trương Nhất Phàm chỉ gặp cô có một lần. Đối với Emi mà nói, hắn đã không có thành ý rồi.

    Hôm nay thiết bị đến đủ, Trương Nhất Phàm mời cô ăn bữa cơm cũng là hợp tình hợp lý.

    Emi là một cô gái rất thẳng, cô nói thật, lần này là nể mặt Trương Nhất Phàm nếu không thì cô cũng không nhận lời mời này. Dù sao cũng là máy móc sản cuất thiết bị y tế cao cấp, thuộc loại cơ mật cao cấp.

    Quả thật, Vương Phú Nhân bọn họ nhìn thấy thiết bị, tất cả đều là từng bộ phận riêng một.

    - Cô Emi, có phải là lúc giao hàng làm nhầm rồi không? Sao mà tất cả đều là linh kiện thế này?
    Vương Phú Nhân thật sự không hiểu.

    Emi không nói gì, trợ lý hoa kiều Singapore của cô rất oai nói cho Vương Phú Nhân:
    - Theo điều lệ quốc tế của liên minh châu âu, những loại sản phẩm cao cấp này không được phép xuất khẩu đến những ngước đang phát triển như các anh. Tiểu thư Emi lần này mạo hiểm rất lớn, nghĩ mọi cách tách lẻ thành linh kiện mới nhập được những thiết bị này về.

    Ôn Nhã ở bên cạnh tất nhiên cũng biết quy định này, cô cũng giải thích vài câu. Sau đó Vương Phú Nhân liền gọi một đội kiến trúc sư dựa theo bản vẽ tiến hành lắp ráp.

    Ai biết được, cái gọi là tinh anh thiên tiến cao cấp này, không phải đọc không hiểu bản vẽ, mà là sau khi lắp ráp, thiết bị không thể hoạt động bình thường khiến Vương Phú Nhân hao tâm tổn trí.

    Trương Nhất Phàm tới, hắn vừa tuần sát phân xưởng một lần, biết được tình hình này, liền lập tức chạy đến, nghe Vương Phú Nhân nói xong, Trương Nhất Phàm cảm thấy xấu hổ vô cùng.

    Ranh giới kỹ thuật chó thật! Con mẹ nó thật quá thể!

    Chửi thì vẫn chửi, nhưng ai cũng không có cách nào, đây chính là sự chênh lệch trình độ ở trong nước với nước ngoài.

    Có người đã từng nhập khẩu nguyên một chiếc xe ô tô vừa lắp ráp từ nước ngoài về, sau khi bổ máy ra tiến hành mô phỏng lắp ráp. Đáng tiếc là mặc dù vẻ ngoài, hình dạng, kết cấu không có chút khác biệt nào. Nhưng sau khi lắp ráp hoàn chỉnh, tính năng cách biệt một trời một vực, về cơ bản không thể đạt được tới trình độ của người ta.

    Vần đề này đến tận hôm nay vẫn chưa có người giải quyết được.

    Bây giờ tập đoàn Hoa Long chính là gặp phải hiện tượng này, sau khi Vương Phú Nhân tổ chức vài kiến trúc sư cao cấp tiến nhành lắp ráp, kết quả không được gì mà còn ngược lại. Emi từ đầu đến cuối không nói câu nào, chỉ mang một nụ cười, vừa đi vừa nói chuyện với Trương Nhất Phàm.

    Ôn Nhã nhẹ nhàng nói vào tai hắn:
    - Emi đang đợi anh mở lời cầu cứu cô ấy đấy!

    Trương Nhất Phàm ngầm lắc đầu, xem ra nếu mình không mở miệng, đoán chừng cô ta sẽ khoanh tay đứng nhìn, thấy bọn họ, mò mẫm làm đi làm lãi cũng sẽ không nói.

    Cũng không biết cô ta đang đang suy nghĩ gì, thế nào cũng phải muốn chính mình mở miệng mới đồng ý giúp việc này.

    Mình đường đường là một Bí thư thành phố, không ngờ lại phại phải tiếp khách, đến bước hi sinh mặt mũi , Trương Nhất Phàm rất khó chịu. Mà Emi vẫn đang nhìn hắn, chớp chớp một đôi mắt xanh lam đẹp đẽ, dường như chỉ đợi một câu nói của Trương Nhất Phàm.

    Sự việc đến mức này, Trương Nhất Phàm cũng chỉ có thể nhân nhượng mời tiểu thư Emi cùng dùng bữa tối.

    Quả nhiên, trên mặt Emi nở một nụ cười mê hoặc chết người, người không biết còn tưởng rằng giữa cô với Trương Nhất Phàm có chuyện gì đó, khiến cho Trương Nhất Phàm rất buồn bực.

    Trương Nhất Phàm cũng biết khách này phải mời, mà còn phải rất long trọng.

    Trước mắt Emi là nhà đầu tư lớn nhất của Thành phố Song Giang, cho dù là Ủy ban nhân dân thành phố hay thành ủy đều có thể nói là ưu đãi đặc biệt với cô ta. Mà Phương Nghĩa Kiệt luôn muốn mời tiểu thư Emi ăn cơm một bữa, tiếc là người ta chỉ phái trợ lý của mình tham dự, bản thân cũng không có mặt.

    Chuyện này, luôn khiến cho Phương Nghĩa Kiệt cảm thấy đáng tiếc.

    Bây giờ nghe nói Trương Nhất Phàm muốn mời cô ăn cơm, cô ta lại có thể vui đến như vậy, nếu Phương Nghĩa Kiệt có ở đó, có lẽ ông ta đã tức chết đi được.

    Emi tất nhiên biết hàm ý đằng sau bữa cơm này của hắn, nhưng cô vẫn nhanh chóng vui vẻ nhận lời.

    Có thể khiến cho Trương Nhất Phàm mở cái miệng này thật không dễ dàng. Bản thân đến Thành phố Song Giang hai tháng, không ngờ hôm nay hắn mới lộ diện, thật không có thành ý, Emi đã nghĩ cách trêu đùa hắn một chút.

    Ai biết, buổi tối gặp mặt, Trương Nhất Phàm lại mang theo vợ đến tham dự. Đổng Tiểu Phàm có khí chất lộng lẫy cổ điển. Một người đẹp phương đông đặc sắc độc đáo, khiến cho người luôn luôn tự cao là Emi cũng phải khen không ngớt lời.

    Cô ta dùng tiếng anh mà nói :
    - Bà Trương quả là đẹp! Là người phụ nữ Phương Đông đẹp nhất mà tôi đã từng gặp.

    Đổng Tiểu Phàm lại khẽ mỉm cười, cũng dùng tiếng anh thanh nhã trả lời:
    - Tiểu thư Emi mới là cô gái đẹp nhất trên thế giới này, trên cơ thể cô đồng thời có nét đặc sắc của Đông phương và Tây phương, đích thị là kỳ quan độc nhất vô nhị trên thế giới.

    Lời khen ngợi của Đổng Tiểu Phàm, rất nhanh động tới sự lạc lõng nhè nhẹ trong lòng Emi hơn nữa cô kinh ngạc chính là, vợ của Trương Nhất Phàm không ngờ cũng có tố chất tuyệt vời đến thế.

    Chẳng những khí chất hơn người mà còn sâu sắc, đúng mực, mọi mặt tài hoa đều không kém mình.

    Trương Nhất Phàm là một Bí thư Thành ủy trình độ tiếng anh tốt như thế này, không cần phiên dịch cũng có thể tự mình trao đổi linh hoạt. Điều này cũng đã khiến Emi kinh ngạc mãi rồi. Bây giờ đến Đổng Tiểu Phàm vợ của hắn ta, không ngờ tố chất cũng cao như vậy, lại một lần nữa làm cô mở rộng tầm mắt.

    Với sự hiểu biết trước đây của Emi về Trung Quốc đại lục, nghe nói những cán bộ đó, phần lớn là ngực không vết mực, cả ngày chỉ biết giở thủ đoạn, phần tử hủ bại, hết ăn lại uống. Đừng nói muốn ông ta học tiếng anh, có rất nhiều người đến tiếng mẹ đẻ, tiếng phổ thông nói cũng không chuẩn.

    Như Trương Nhất Phàm không chỉ có năng lực xuất chúng tài đức vẹn toàn, mà còn là người tinh thông anh ngữ lại càng lân mao phượng sừng. Thật ra Emi rất xem thường phụ nữ Trung Quốc. từ trong lòng cô nghĩ rằng, phụ nữ trung quốc tư tưởng bảo thủ, tố chất thấp kém. Dưới con mắt của phương tây bọn họ, ngoài việc sau khi duy trì đặc điểm lớn nhất của động vật có vú, cũng không có điểm mạnh nào nữa. Đại bộ phận bọn họ đều không có mục đích và lý tưởng, lấy gà theo gà, lấy chó theo chó cứ thế mà mờ mịt sống qua ngày đoạn tháng.

    Nhưng sau khi gặp Đổng Tiểu Phàm, cô bắt đầu nhận thức toàn diện về Trung Quốc. Vừa rồi cô cố ý dùng tiếng anh giao lưu với Đổng Tiểu Phàm, vốn là muốn làm khó cô ấy, không ngờ tới cô ấy tỏ ra ung dung như vậy, khiên cho tiểu thư Emi từ trước tới nay luôn luôn khá tự phụ cũng cảm thấy có chút hổ thẹn. Rất nhanh liền cảm thấy có chút ngại ngùng.

    Lúc này Trương Nhất Phàm đi tới, hỏi xem Emi có thể thử thưởng thức một chút đồ ăn Trung Quốc, Emi hôm nay hứng thú cũng tốt, đôi mắt xanh đẹp đẽ chớp chớp liên tục nói:
    - Ok Ok!

    Sự xuất hiện của Đổng Tiểu Phàm, đến suy nghĩ muốn chòng ghẹo Trương Nhất Phàm cũng hết rồi.

    Trong thời gian Trương Nhất Phàm nhậm chức, Emi cũng giúp đỡ không ít. Nhất là thành lập Bệnh viện ổn định giá Đông Lâm. Công lao của cô càng không thể không nói đến.

    Trong phòng bao, cũng chỉ có mấy người này, Trương Nhất Phàm, Emi, Đổng Tiểu Phàm, Ôn Nhã, còn có con gái của Vương Phú Nhân Vương Mộ Tuyết năm người. Hà Tiêu Tiêu vì có việc phải quay về tỉnh thành, xem ra phải mấy ngày nữa mới quay về được.

    Ôn Nhã kiên trì giảng giải cho Emi về đặc điểm của thức ăn Trung Quốc. Sau đó thương lượng xem gọi cái gì tốt. Trương Nhất Phàm lại đột nhiên nhớ tới một vấn đề, hắn hỏi Emi những hạng mục của công ty Âuphil ở Thành phố Song Giang khi nào khởi công?

    Emi nói đùa với hắn, nói không phải cái lệnh cấm đầu cơ kia là đối phó với mình, muốn chụp mình vào bên trong. Trương Nhất Phàm cười nói làm gì có chuyện này. Chủ yếu là chỉnh đốn lại trật tự thị trường, nếu không thì lộn xộn quá, làm hỏng ý định bản ban đầu của mình.

    Nhà kinh doanh giỏi nhất là đầu cơ trục lợi, chiêu này của Trương Nhất Phàm vừa vặn kẹp chặt những người này lại. Hiện tại, rất nhiều nhà đầu tư bị những văn kiện này và lệnh cấm kẹp đến giở sống giở chết.

    Emi cũng than oán, Trung Quốc đại lục đúng thật là quá loạn. Chủ yếu là mạng lưới quan hệ quá phức tạp, nếu không phải là có chính miệng Trương Nhất Phàm chấp thuận, chỉ sợ công ty Âuphil lần này cũng không thể thuận lợi lấy được mảnh đất mình muốn.

    Đang nói, Emi bỗng nhớ tới một ít tư liệu mình sưu tập được khi ở nước ngoài, cũng là về thị trường bất động sản. Cô nói lần này là mình cố ý mang đến đây cho Trương Nhất Phàm tham khảo, không biết chừng có thể dùng được.

    Vì thế cô gọi điện thoại cho trợ lý người Singapore, muốn cô ta mang tài liệu đến.

    Emi dù sao cũng không ngờ tới cuộc điện thoại này của mình lại có thể lấy mất mạng của cô trợ lý. Cô gái trẻ Singapore mang đôi mắt người Hoa này, đã chết một cách bi thảm ở đất khách quê người. Trong quan niệm của cô ta, đại lục là một nơi rất lạc hậu, khi còn sống cô không nghĩ tới mình lại kết thúc ở một quốc gia mình không thích.

    Cô gái mắt kính Singapore nhận được cuộc điện thoại của xếp, quay về khách sạn lấy tư liệu, liền vội vội vàng vàng tới chỗ Emi đang ăn cơm.

    Mà hai ngày nay Lý Tông Hán rất không vui, trong lòng thật sự uất nghẹn.

    Phương Tấn Bằng đi rồi, anh ta ở lại thành phố Song Giang, vừa lại nói với Cừu Cương về chuyện đất cát. Lý Tông Hán càng nói càng tức giận, liền lái xe đi hóng gió.

    Mới ra khỏi khách sạn không lâu, anh ta nhìn thấy một cô gái mắt kính. Em mắt kính không biết lái xe, trên tay cầm tài liệu đứng ở bên đường gọi taxi.

    Ai biết liền đụng phải Lý Tông Hán, tên này vốn đã lái xe đi qua, bỗng nhiên nhìn vào gương chiếu hậu nhìn con hàng này, lại bồn chồn lại xe quay trở lại.

    Lý Tông Hán người này có một tật xấu, khi tâm trạng không tốt luôn muốn mắng người hoặc là chạy trên đường chòng ghẹo con gái. Kỳ thực ra em mắt kính này cũng không bắt mắt lắm, Lý Tông Hán có thể nhìn đến là hàng ngoại quốc, liền nói hai câu lưu manh.

    Không ngờ rằng cô mắt kiếng này như trái ớt cay, mồm mép lanh mợi như nước sông Hoàng Hà ào ào không dứt, lại có thể mắng Lý Tông Hán vuốt mặt không kịp. Lý Tông Hán vô cùng tức giận, kiền căm tức nói:
    - Mẹ kiếp, ông đâm chết ngươi!

    Em mắt kính khá kiêu ngạo đứng ra giữa đường, ưỡn bộ ngực thẳng, vẻ mặt khinh thường nói lời khó nghe, Lý Tông Hán tức giận đạp vào chân ga.

    Bịch ___ Một tiếng hét thảm thiết vang vọng bầu trời đêm, khung kính mắt màu đen trên không trung lưu lại một đường cong xinh đẹp, sau đó phịch một tiếng rơi xuống đất, rơi đến tan tành.


     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)