Hài  Q.Trường Quan Đạo Thiên Kiêu - Chương 1577 - Tây Lâu Nguyệt

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt

    Chương 1: Ngầm hỏi

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện








    Giới thiệu:


    Sẽ chẳng bao giờ nói hết được những thăng trầm của cuộc đời, cũng như chẳng thể nào viết hết được những sóng gió chốn quan trường!
    Một Trương Nhất Phàm đầy kiêu hùng, chấp nhận vứt bỏ danh tiếng lẫy lừng của gia đình để đến một thị trấn nhỏ tự lập, trở thành một Chủ tịch thị trấn trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Đấu đá trong giới quan trường, dẹp tan các phe phái đen tối, lập lại trật tự trị an...làm tất cả vì sự phát triển của dân nghèo!
    Muốn biết hắn đã từ một vị Chủ tịch thị trấn nhỏ bé đi lên, từng bước từng bước một trở thành anh hùng thiên hạ ra sao, hãy đọc Quan Đạo Thiên Kiêu!...
    Ai cũng nói giới quan trường khốc liệt, dòng đời chảy xiết. Vậy tại sao Trương Nhất Phàm lại có thể chinh phục lòng người, vượt lên trên cả mây ngàn, để rồi tình trường và quan trường đều được như ý muốn, hãy đọc Quan Đạo Thiên Kiêu!...






    Nghe nói từ khu huyện Thông Thành đến thị trấn Liễu Thủy rất gần, cũng không hiểu thằng cha nào nói vậy, hay là trong sử sách ghi nhầm, Trương Nhất Phàm ngồi suốt hơn 60 km mới đến được thị trấn nhỏ này.

    Thị trấn Liễu Thủy so với các thị trấn khác có thể nói là cách biệt một trời một vực. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì Trương Nhất Phàm tuyệt đối sẽ không tin huyện Thông Thành lại có một địa phương nghèo khó đến như vậy.

    Kể từ 3 ngày trước nhận được thông báo, Trương Nhất Phàm đã sớm chuẩn bị hành lý, bắt đầu lên đường, đi đến nơi trong truyền thuyết kể rằng là nơi đất cằn sỏi đá để nhậm chức. Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện bổ nhiệm cho hắn chức Chủ tịch thị trấn Liễu Thủy.

    Một Chủ tịch thị trấn tuổi đời mới 25, ở toàn bộ huyện Thông Thành, thậm chí kể cả địa khu Đông Lâm, tuyệt đối chỉ có mình hắn, không có người thứ hai.

    Địa khu Đông Lâm chẳng qua chỉ là một tiểu khu không có gì khởi sắc. Huyện Thông Thành lại là một huyện tương đối lạc hậu trong địa khu Đông Lâm này. Thị trấn Liễu Thủy thì khỏi phải nói nữa, đúng là thứ rác rưởi trong mọi thứ rác rưởi, nền kinh tế thì lạc hậu vô cùng.

    Nghe nói người dân nơi đó gần như dựa vào cướp bóc để mưu sinh. Trị an xã hội ở đó rất loạn, cuộc sống của nhân dân cứ rối tinh rối mù. Một con đường duy nhất để sinh tồn chính là sông Liễu Thủy, cũng bởi vì Chính phủ xây dựng cải tạo đập nước Trương Gia, cung cấp công trình thủy lợi cho thành thị đã khiến cho nó gần như cạn khô.

    Nhưng kể từ sau cuộc đại cải cách năm 90, toàn bộ thành phố Đông Lâm đã xảy ra một sự biến hóa nghiêng trời lệch đất. Huyện Thông Thành cũng được trưởng thành trong những tháng ngày đó. Nhưng thị trấn Liễu Thủy vì giao thông bế tắc, địa hình lại hẻo lánh, nên đã lạc hậu rất nhiều so với thời cuộc.

    Vì thế, lãnh đạo Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đã cho mở một cuộc Hội nghị liên hợp, quyết định điều phái một cán bộ thanh niên trẻ tuổi đắc lực xuống đó để giúp đỡ người nghèo. Những người có tuổi tư tưởng thường quá bảo thủ, không thích hợp với xu hướng cải cách toàn bộ thời đại.

    Ai cũng không ngờ tới rằng người nhậm chức này lại là Trương Nhất Phàm. Trương Nhất Phàm trên đường cười đau khổ, không biết đây là vận may hay là chuyện xui xẻo đây.

    Lúc trước dẹp quan hệ với gia đình sang một bên, hắn muốn chủ trương cật lực dựa vào bản thân mình dốc dức làm nên một mảnh trời, không ngờ tới lại lưu lạc đến nơi thị trấn nhỏ xa xôi này, làm một chức quan không biết là mười mấy phẩm.

    Cứ theo tiến độ này, phải mất bao năm tháng nữa mới đạt được như dự định kì vọng đây?

    Buồn bực càng buồn bực, chuyện đã tới nước này, Nhất Phàm cũng không muốn phát tín hiệu cầu cứu tới gia đình, giúp mình thoát khỏi biển khổ. Duy chỉ có kế kiên trì và liều mạng thôi, cho dù là tường đồng vách sắt thì cùng phải động vào thôi.

    Trước đó Trương Nhất Phàm đã xem qua tư liệu về thị trấn Liễu Thủy.

    Tổng thể quy nạp ba chữ: bẩn, loạn, kém!

    Bẩn là vệ sinh môi trường bẩn, nơi nơi rác rưởi đắp thành đống, xe vừa đi qua bụi đất liền bay tung lên.

    Loạn là trị an xã hội hỗn loạn, chặn đường cướp bóc bắt giữ, đạo tặc trộm cướp không có cái gì là tốt cả.

    Kém là mức sống của người dân còn rất kém, ý thức lạc hậu, tư tưởng viển vông, không có ý chí tiến thủ.

    Những chuyện này đều đã rất quen thuộc để đánh giá được các các cán bộ ở thị trấn Liễu Thủy rồi, Trương Nhất Phàm ngẫm nghĩ, để thay đổi một địa phương thì trước tiên cần phải hiểu rõ về nơi này. Bởi vậy Trương Nhất Phàm quyết định trước tiên không nên đến thị trấn báo danh, cải trang đi thăm thú một tuần. Cần phải hiểu được con người và sự việc nơi đây, nếu như lấy thân phận là Chủ tịch thị trấn thì sẽ có một số chuyện nhìn sẽ không thấu hết được, cần có có người nói thật với anh ta.

    Có kế hoạch như thế, Trương Nhất Phàm xuống xe, hòa vào dòng người thưa thớt.

    Cái thị trấn nhỏ này thành lập đã được hai mươi năm, có con sông Liễu Thủy chảy qua. Nhìn sông Liễu Thủy nhỏ bé hai bên lòng sông nước đang cạn dần, Trương Nhất Phàm không khỏi phát ra một tiếng thở dài.

    Con đường rộng không được ba đến bốn mét rất lầy lội, mở rộng về phía xa trông nham nhở, nếu có một chiếc xe đi qua thì thổi lên một đường đầy tro bụi, thị trấn Liễu Thủy liền bị bao phủ trong sương khói mù mịt.

    Đây từng là một tuyến giao thông trọng điểm của thành phố, chỉ có điều khi quá cảnh để di chuyển, đường liên thông tỉnh thành sớm đã thay đổi rồi. Từ huyện Thông Thành chạy đường cao tốc theo hướng nam, không có ai muốn đi qua huyện Liễu Thủy, đi đường quốc lộ vòng qua núi tiến vào thành phố Đông Lâm.

    Đang giữa trưa, bên đường thưa thớt những cửa hàng, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Một người phụ nữ mặc quần áo sọc ca rô đang ngồi bên hồ giặt tã lót. Trương Nhất Phàm đi theo bậc thang bước xuống rửa tay.
    - Chị ơi, xin hỏi Uỷ ban thị trấn ở chỗ nào vậy?

    Cho tới khi người phụ nữ quay đầu lại, Trương Nhất Phàm mới nhận thấy người thiếu phụ này còn rất trẻ, chính xác là một người đang trong kỳ cho con bú, khoảng hai nhăm hai sáu tuổi, cũng xấp xỉ tuổi Trương Nhất Phàm. Trước ngực phập phồng, không che giấu sự tự hào khi được làm mẹ. Bộ quần áo ca rô dường như muốn bứt phá ra hết sức, mạnh mẽ tới mức gần như muốn xé đứt những chiếc cúc áo vốn đã không mấy chắc chắn. Hai bầu sữa thấm ướt để lại in dấu lại trên hai đầu nhũ hoa, vẫn còn rất rõ ràng và mới, thấm cả ra bên ngoài chiếc áo. Hai chiếc nhũ hoa càng lộ ra, từ những khe hở giữa các nút thắt với nhau, có thể thấy được bộ ngực trắng trắng.

    Thiếu phụ có khuôn mặt nhu mì xinh đẹp, mặc dù không qua son phấn nhìn qua vẫn có nét thanh tú, chỉ có điều cách ăn mặc trang điểm mang bản chất địa phương rất quê mùa.

    Trông tuổi của cô ta mà gọi là chị thì có phải là có chút đường đột? Trương Nhất Phàm đang có chút hối hận, thiếu phụ dừng tay giặt giũ, khẽ mỉm cười lộ ra mấy chiếc răng trắng như tuyết, nhìn thấy Trương Nhất Phàm xong có chút kinh ngạc.
    - Anh là người thành phố à? Trụ sở thị trấn ở đằng kia.

    Trương Nhất Phàm gật gật đầu:
    - Lần đầu tiên tôi đến thị trấn Liễu Thủy.

    - Người thành phố đúng là lịch sự nhã nhặn khác với người nhà quê ở thị trấn chúng tôi.
    Thiếu phụ lau tay, nhìn Trương Nhất Phàm tướng mạo đường hoàng, khôi ngô tuấn tú, nói vài câu cũng thì tự nhiên gần gũi.


    - Anh gọi tôi là chị chỉ sợ là sai rồi, tôi mới hai mươi tư tuổi, nhưng đã sinh một cháu bé nên nhìn trông có chút già dặn.
    Thiếu phụ nói xong lại cười làm duyên.

    Quả nhiên như mình đã dự đoán trước, lúc nãy bị một vẻ ngoài già dặn che mắt nên nghĩ lầm là người phụ nữ này đã khoảng ba mươi. Không nghĩ tới cô ta lại làm mẹ trẻ thế, người trong thị trấn kết hôn sớm, hiện tượng này rất phổ biến, Trương Nhất Phàm buộc lòng cười cười.

    Ban đầu hắn không có dự định lập tức tới trụ sở ngay, định trễ vài ngày, tìm hiểu một chút về tình hình sau đó mới tới Uỷ ban nhậm chức, bèn cùng người thiếu phụ này kéo dài đề tài cuộc nói chuyện.

    - Tôi là Liễu Hồng, thị trấn Liễu Thủy đại đa số đều mang họ Liễu.

    Nói chuyện với Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm đại khái cũng hiểu được một chút về tình hình. Toàn bộ thị trấn Liễu Thủy không tới nghìn hộ dân, trên trấn cũng chỉ không đến ba ngàn. Từ sau cải cách mở cửa, rất nhiều người thanh niên đều lên vùng Duyên hải đi làm thuê. Ở huyện lưu lại phần lớn là những người già yếu và một vài thiếu nữ.

    Trương Nhất Phàm chỉ vào sông Liễu Thủy nói:
    - Trước đây tôi nghe dòng sông này rất nổi tiếng, tại sao bây giờ cạn khô như thế này?
    Nhìn dưới chân nước không tới nửa mét, Trương Nhất Phàm có chút nghi hoặc.

    Liễu Hồng giặt xong tã, lại cố sức chà xát mấy bộ quần áo. Bộ ngực hoàn toàn lộ ra từ khe hở của chiếc áo sơ mi ca rô, cử động theo mỗi động tác của tay.

    - Còn không phải vì cấp trên đang sửa đập nước Trương Gia cấp nước cho trung tâm thành phố.
    Liễu Hồng nói chính là nơi thượng nguồn của con sông Liễu Thủy đang được dùng để xây dựng đập nước Trương Gia. Đập nước Trương Gia chính là kế hoạch hoàn toàn mới trong trọng điểm du lịch của huyện, hai năm trước bắt đầu khởi công nhưng trước mắt vẫn chưa hoàn thành.

    Đập nước Trương Gia một khi được xây dựng, nước dưới sông Liễu Thủy sẽ không còn được dồi dào như ngày xưa. Trên đường đi Trương Nhất Phàm nhìn thấy rất nhiều cánh đồng khô cằn hoang phế bởi vì không có nước.

    Xem ra đập nước Trương Gia là một công trình, là nơi Huyện Uỷ và Uỷ ban Nhân dân đã bị đi sai một bước. Chỉ vì bản thân mình lại thấp cổ bé họng, mặc dù làm thư ký cho Chủ tịch huyện một năm nhưng trước sau cũng không chống lại được quyết định của Huyện ủy.

    Hai người đang nói, từ bên đường quốc lộ vọng lại âm thanh cuộc cãi vã.
    - Thế nào? Đụng vào người ta rồi còn muốn bỏ chạy à? Hôm nay không làm cho rõ chuyện này, đừng có mong rời khỏi thị trấn Liễu Thủy.

    - Tôi đâu có đụng phải ông ta, là ông ta chạy vào giữa đường. Tôi không phanh gấp thì ông ta đã gục rồi, không liên quan gì tới tôi.

    - Mẹ mày, người ta bị đâm tới mức này, còn ở đó mà lắm lời, đánh chết thằng chó mày….

    - Này, các người muốn làm gì, đánh người hả, còn không nói đạo lí?

    - Ai da!



    Ngoài đường cãi nhau, một ông già khoảng gần 60 tuổi ngã ngồi dưới đất. Nhìn ông ta ra sức xoa nắn đầu gối, dường như rất đau đớn.

    Bên cạnh là một chiếc Honda Quảng Châu còn khá mới, bảy tám người thanh niên vây quanh một người trung niên hơi béo, trong tư thế chiến đấu. Người trung niên bị đạp một cước, cố sức giải thích với mọi người. Nhưng những người thanh niên kia dáng vẻ phẫn nộ, từng đôi một dáng vẻ bất bình ra sức đánh đấm.

    Người này bị đánh ngã nhào xuống, không ngớt miệng kêu than đau đớn. Người vây quanh xem không ít, nhưng không hề có người nào tiến lên dìu người trung niên đứng dậy. Trương Nhất Phàm từ bậc cầu leo lên, có ý đi tới đỡ người trung tuổi dậy.

    Liễu Hồng từ phía sau kéo hắn lại một chút, hạ thấp giọng nói:
    - Đừng qua đó, bọn họ đang diễn kịch thôi. Người lái xe này chỉ sợ sẽ tiếp tục bị ăn gậy.





    - Ăn gậy?
    Trong lòng Trương Nhất Phàm lập tức toát lạnh nửa người. Vốn dĩ trong lòng cũng có chút cảm giác tốt đẹp đối với mấy người thanh niên dũng khí hăng hái kia. Đối với người trung niên bị đánh kia cũng có chút thương hại. Thị trấn Liễu Thủy tuy nghèo, ít nhất nhân dân cũng chất phác, ít nhất không giống những người dân thành thị, nhìn thấy những chuyện này phần lớn đều lạnh lùng thản nhiên, thờ ơ. Cứ thể khiến cho kẻ gây ra tội tháo chạy, nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

    - Có phải bọn họ đang chặn đường cướp bóc?
    Trương Nhất Phàm có chút không chắc chắn bèn hỏi han.

    Liễu Hồng dường như rất sợ những người này.
    - Nói nhỏ thôi, những người này đều là những kẻ lang thang trong thị trấn. người trung niên kia là bọn họ cố bày ra, anh là người vùng khác, đừng nên quản chuyện bao đồng, cẩn thận thiệt thân.

    Bởi vì Trương Nhất Phàm trông có sức hút lạ, lại có vẻ nhã nhặn, Liễu Hồng cũng có chút ấn tượng tốt với hắn.
    - Trụ sở thị trấn ở phía bên kia, anh mau đi làm việc của mình đi!
    Liễu Hồng chỉ chỉ về phía Nam, mang quần áo đã giặt sạch rời đi.

    Nghe lời Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm nghĩ mình không nên lộ diện, liền ở phía xa nhìn xem mọi chuyện chuyển biến như thế nào.

    Cuộc tranh cãi trên đường đã lâu như vậy, đồn công an lại ở phía trước nhưng cảnh sát chậm chạp vẫn chưa thấy tới. Sau cùng người trung niên lái xe không thể không bỏ ra hai nghìn tệ để giải quyết cho xong chuyện này.

    Chiếc xe Honda vừa lao đi, lão già gần 60 kia cũng hết kêu đau, tự mình bò dậy.

    Nhìn những người kia đắc ý cầm tiền đi vào một quán ăn, Trương Nhất Phàm trong lòng thầm ghi nhớ lại gương mặt của những người này.

    Thị trấn Liễu Thủy thật sự quá nhỏ, chỉ trong vòng nửa giờ Trương Nhất Phàm đã đi hết một lượt toàn bộ nơi này, nơi nhộn nhịp nhất chính là con đường ban nãy.

    Cửa hàng nhiều vô kể, ngoài những cái đóng cửa tuyệt đối không quá ba mươi hộ. Rất nhanh Trương Nhất Phàm liền nhận ra một vấn đề hết sức đau đầu, sao lại không có nhà trọ?

    Nếu là cải trang để đi thăm xem xét một tuần thì Trụ sở thị trấn đương nhiên không thể đi tới, chỉ có mấy ngày này không biết sẽ nghỉ chân ở đâu?

    Trời dần dần tối đen, Trương Nhất Phàm đi vào một con ngõ nhỏ.

    Ở trong con ngõ nhỏ, Trương Nhất Phàm phát hiện ra một chuyện dở khóc dở cười. Tất cả các nhà vệ sinh đều dựng theo hướng ven đường, không có rèm cửa, cũng không có vật che chắn gì cả, chỉ có một cây gỗ làm thành một cái bệ ngồi đặt ở bên trên.

    Vừa rồi đi dạo, nhìn thấy không ít nam nữ cả già lần trẻ, rất vô tư cởi quần ra ngồi trên chiếc bệ, vừa đi vệ sinh vừa nói chuyện với người khác, cả cô gái trẻ tuổi cũng không ngoại lệ.

    Trương Nhất Phàm có chút buồn bực, ở trên huyện trước kia nào có nhìn thấy những chuyện này. Một cô gái trẻ giữa nhà xí giơ mông ra, không ngờ còn bắt chuyện với cả người qua đường???


     
    Last edited by a moderator: 3/2/13
    muthanhnam, MauAn, nhoemnhieu and 5 others like this.
  2. codon.trai

    codon.trai Vận ngữ thần thủ Super Moderator

    Tham gia ngày:
    9/2/11
    Bài viết:
    48,506
    Được thích:
    202,302
    Quan Đạo Thiên Kiêu
    Tác giả: Tây Lâu Nguyệt

    Chương 2: Bị bắt vì gian dâm

    Nhóm dịch: Hoa Hướng Dương
    Nguồn: Mê truyện









    Trời mau tối sầm, Trương Nhất Phàm ăn ở một quán cơm ven đường, nhân tiện hỏi thăm một chút về tình hình ở thị trấn Liễu Thủy. Ai biết được trong thị trấn lại không có khách sạn. Nhưng ông chủ quán cơm nói cho hắn biết hay là đến những ngõ nhỏ hỏi thăm một chút, nói không chừng lại có chỗ nghỉ qua đêm.

    Đứng ở đầu đường, Trương Nhất Phàm có chút khó xử. Có nên thông báo với Bí thư Trần của thị trấn không?

    Nếu thông báo cho bí thư Trần thì kế hoạch ngầm tìm hiểu của mình sẽ thất bại, xem ra vẫn nên đến ngõ nhỏ thử vận may xem. Có thể sẽ tìm được nơi để ngủ lại qua đêm.

    Vừa mới đi khỏi thì máy nhắn tin kêu bên hông, nhìn dãy số thì biết ngay là tên tiểu tử Hồ Lôi đang gọi.

    Hồ Lôi là con độc tôn của tập đoàn nổi danh lừng lẫy Hồ Chí Minh ở huyện Thông Thành, tương lai sẽ là người kế thừa gia sản, ở huyện Thông Thành nổi tiếng là công tử con nhà giàu. Sau khi tốt nghiệp đại học vẫn phụ giúp ba mẹ việc kinh doanh, hiện giờ ở huyện Thông Thành cậu ấy đã có sản nghiệp của chính mình.

    Trương Nhất Phàm là bạn của Hồ Lôi, là bạn đại học, quan hệ thân thiết. Ngày trước còn làm thư kí ở thị trấn, Hồ Lôi thường xuyên kéo Trương Nhất Phàm đi chơi bời.

    Bây giờ là năm 96, Hồ Lôi đã có điện thoại di động từ sớm, loại Motorola. Tuy là kiểu hàng nhái nhưng điện thoại của cậu ta ở thời điểm này thuộc loại rất thời thượng, phong cách rất đẹp. Toàn bộ huyện Thông Thành cũng ít người có được.

    Trương Nhất Phàm làm thư kí Chủ tịch huyện một năm, tuy nhiên cũng chỉ có máy nhắn tin, lại không hiển thị được tiếng Trung. Đường đường là một nhân viên hành chính nhà nước, đem ra so sánh với Hồ Lôi thì hơi có chút keo kiệt.

    Cân nhắc việc Hồ Lôi chắc vẫn chưa biết được chuyện mình bị điều động đi, hắn liền chạy đến con đường chính ở thị trấn, hướng tới cái buồng điện thoại công cộng ở trước mặt.

    Gọi điện thoại cho Hồ Lôi, Hồ Lôi nhìn thấy số điện thoại kì lạ nên hỏi han:
    - Cậu làm gì mà đi tới cái vùng nông thôn thế?

    Trương Nhất Phàm bình tĩnh trả lời:
    - Hôm qua tớ nhận được lệnh điều động, hiện tại đang ở thị trấn Liễu Thủy rồi, có chuyện gì sao?

    - Thấy chưa! Cậu thật sự để yên như thế à, không lo làm tốt phận sự thư kí chạy tới cái nơi “ chó ăn đá gà ăn sỏi” thì có cái gì mà sinh hoạt?
    Hồ Lôi nói như trút xuống đầu mấy câu sau đó nghĩ tới chuyện gì.
    - Có phải có người không vừa mắt với cậu? Có cần tôi tìm người vận động giúp cậu không?


    - Ha ha, làm gì có, cậu không cần dính dáng vào.
    Trương Nhất Phàm cười có vẻ rất tự tin ở trong điện thoại, nói theo cách nói của người xưa, mình đến huyện Liễu Thủy lần này cũng coi như là thân phận khâm sai đại thần. Chỉ vì chốn quan trường có một số chuyện không thể nói rõ ràng cho Hồ Lôi được, hắn bèn trầm ngâm nói:
    - Chuyện này sau này gặp rồi từ từ nói sau đi, tôi phải đi tìm khách sạn để ngủ qua đêm đây.

    “ Nhìn xem! Đúng là ti tiện!
    Hồ Lôi mắng một câu, kế hoạch ban đầu tìm Trương Nhất Phàm cùng đi chơi gái tạm thời để không rồi.

    Trương Nhất Phàm cúp máy.
    - Ông chủ, tính tiền.

    Ông chủ trông coi buồng điện thoại công cộng khoảng năm sáu mươi tuổi với cái đầu hói. Lúc nãy Trương Nhất Phàm trả lời điện thoại, có một cặp mắt khẽ đảo qua không ngừng. Cách ăn mặc của Trương Nhất Phàm khiến ông liếc một cái thì biết ngày là người vùng khác, lúc Trương Nhất Phàm bước tới định bóp giá một chút.
    - Mười lăm tệ.

    - Mười lăm tệ?
    Vừa rồi rõ ràng nhìn cái máy tính tiền chỉ là năm tệ, bây giờ bị hắn ép giá thế này thì có gì để đối chứng đâu. Ông già này thật là có vấn đề.

    Trương Nhất Phàm vốn định cho tay vào túi lại rút tay lại, lạnh lung nhìn ông chủ kia.
    - Vừa rồi rõ ràng là năm tệ, tại sao lại thu mười lăm tệ?

    - Con mắt nào của cậu nhìn thấy là năm tệ? Phía trước còn một số nữa cậu không nhìn thấy được.
    Ông chủ rất ngang ngược, điệu bộ hung hãn. Nhìn thấy Trương Nhất Phàm là người vùng khác tới nên càng không khách khí.
    - Run run cái rắm à? Nhanh trả tiền đi!

    Xem ra không trả cho ông ta ông ta sẽ gọi người tới trừng trị mình mất. Chỉ vì Trương Nhất Phàm trước mắt không muốn bị bại lộ thân phận nên móc tiền từ trong ví ra, ném mười lăm tệ trên tủ quầy.
    - Ông là người điển hình cho kiểu người loạn thu phí, xảo trá với người vùng khác.

    Chủ quán khinh miệt hừ một tiếng.
    - Tao chính là người loạn thu phí đây, mày làm gì được tao nào?

    Trương Nhất Phàm cũng không thèm để ý tới ông ta, lúc rời đi đã nhỡ kĩ số nhà của buồng điện thoại công cộng này.

    Thị trấn Liễu Thủy không ngờ lại loạn đến mức này, thật khiến người ta đau khổ đến bệnh tật.

    Trương Nhất Phàm âm thầm hạ quyết tâm, phải ra quyền hành chỉnh đốn lại phong cách ác hiểm này.

    Suốt một ngày những gì chứng kiến và nghe thấy được, quả thực đập vào mắt thật kinh hãi. Nếu không phải tự mình cải trang đi xem xét thì những điều đặc sắc này chỉ sợ sẽ không có cách nào biết được. Đến cả ông chủ cái buồng điện thoại công cộng cũng cái giọng điệu này, không biết người dân ở thị trấn Liễu Thủy sống như thế nào được.

    Khó trách có người nói, thị trấn Liễu Thủy được gọi là chim nhạn qua cũng bị vặt lông.

    Thật sự là cục diện rối rắm! Xem ra lần này trọng trách của mình cũng không nhẹ.

    Vừa rời khỏi buồng điện thoại, một bà lão hơn năm mươi tuổi đột nhiên bước ra ở đằng sau.
    - Người thanh niên, có muốn trú chân không?

    Rốt cục cũng đụng đến khách sạn, nghe tiếng kêu gọi đó, Trương Nhất Phàm cũng không vội vã, châm một điếu thuốc hút.

    - Bao nhiêu một đêm?

    - Phòng có loại xấu loại tốt, cậu nhìn kĩ rồi hãy nói! Yên tâm, tôi sẽ không lấy đắt của cậu đâu. Người tới thị trấn Liễu Thủy ở lại chỗ tôi nhiều lắm, chúng tôi rất quy củ, sẽ không có chuyện ma cũ bắt nạt ma mới đâu.
    Bà lão thật biết cách nói chuyện, nói mấy câu đã làm xua đi nỗi băn khoăn trong lòng người khách.

    Thật ra Trương Nhất Phàm căn bản không có lí do cần thiết phải do dự, bởi vì ngoài chỗ đó ra hắn cũng không gặp được cái nhà nghỉ nào khác. Hơn nữa ở thị trấn Liễu Thủy này xem ra cũng chả cũng cũng chẳng có kinh doanh gì, phòng nghỉ tự nhiên ít đến mức không thể ít được hơn nữa.

    - Được! Thì đi xem!
    Trương Nhất Phàm theo bà lão vào một con ngõ nhỏ, lúc này ông chủ buồng điện thoại công cộng nhìn bóng dáng hai người khuất đi thì hiện lên một nụ cười nham hiểm, sau đó gọi đi một cuộc điện thoại.

    Hai người rẽ trái rẽ phải rồi đi vào một ngôi nhà hai tầng. Còn chưa vào trong đã nghe thấy từ trong nhà vẳng ra tiếng trẻ con khóc nỉ non.

    Có người dỗ dành đứa trẻ từ trong phòng đi ra.
    - Ngoan nào bảo bối, đừng khóc nữa, mẹ cho con bú sữa.

    Đợi lúc người phụ nữ ôm đứa trẻ bước ra, Trương Nhất Phàm nhận ra đó không phải là Liễu Hồng người gặp phải hồi chiều sao.

    Liễu Hồng vừa vén áo lên, lộ ra một đôi bầu sữa trắng trắng, bộ ngực đầy cung cấp sữa cho đứa trẻ, núm vú được đưa vào miệng đứa trẻ nó liền không khóc nữa. Liễu Hồng cũng nhìn thấy Trương Nhất Phàm.
    - Sao anh vẫn còn ở đây?

    Bầu vú Liễu Hồng bị sữa căng làm bộ ngực càng thêm tròn trịa, lộ ra giữa bóng đêm u ám, Trương Nhất Phàm có chút ngượng ngùng. Trước kia đã từng nhìn thấy vú của đàn bà nhưng Liễu Hồng có bộ ngực bự như thế, dáng dấp này khiến cho Trương Nhất Phàm có một cảm giác rất kì quặc.

    Đứa nhỏ trong lòng ước chừng tám, chín tháng tuổi, thân hình của Liễu Hồng cũng sớm khôi phục lại, người cao hơn mét sáu, ôm ngang đứa trẻ đứng ở bên kia, mang một hương vị khác.

    Nếu như Liễu Hồng sống ở một thành phố phồn hoa đô hội thì nhất định là một người đẹp chuẩn mực, chỉ là thị trấn nhỏ với những tập tục khiến cô ta quá sớm để làm mẹ đứa trẻ.

    - Liễu Hồng?

    Đây còn không phải là Liễu Hồng gặp hồi chiều sao? Trương Nhất Phàm không kiềm chế nổi bèn gọi một câu. Bà của Liễu Hồng cũng thường xuyên dẫn khách đi đường về đây, Liễu Hồng vốn không quan tâm, nghe Trương Nhất Phàm gọi tên mình lúc này mới nhìn lên.
    - Anh vẫn chưa đi à?

    Đối với sự xuất hiện của Trương Nhất Phàm, Liễu Hồng cũng rất không ngờ tới. Một chàng trai mắt to lông mày rậm, để cho cô ấn tượng rất sâu sắc. Cho nên Trương Nhất Phàm vừa gọi cô đã nghĩ tới liền.

    Bà lão nhìn ánh mắt của Liễu Hồng và Trương Nhất Phàm nói:
    - Cậu đi theo tôi! Phòng ở trên lầu.
    Đưa Trương Nhất Phàm lên lầu bà lão liền nhìn Liễu Hồng nói:
    - Đợi chút nữa con lên dọn dẹp lại phòng một chút.

    Liễu Hồng lên tiếng đáp lại, ôm đứa bé quay trở vào phòng. Trong góc tối hiện lên ánh nhìn trầm mặc của bố chồng Liễu Hồng, ánh nhìn chằm chằm vào chiếc mông đầy đặn của Liễu Hồng biến mất ở trong phòng ngủ.

    - Nếu như cậu đã quen biết Liễu Hồng, tôi tính rẻ hơn một chút, trả hai mươi tệ là được rồi.
    Bà lão không nhận ra biểu hiện trên khuôn mặt Trương Nhất Phàm, bèn ra giá với Trương Nhất Phàm.

    Phòng ở có vẻ như mới xây khoảng ba đến năm năm, một đêm ngủ lại hai mươi tệ, tổng thể so với cái buồng điện thoại công cộng phải trả mười lăm tệ kia còn tốt hơn nhiều. Trương Nhất Phàm cũng lười trả giá, chỉ nói:
    - Tôi có thể ở đây vài ngày được không, nếu có chuyện gì mong hãy chiếu cố một chút.

    Nghe nói Trương Nhất Phàm muốn ở thêm vài ngày, khuôn mặt bà lão hiện ra nụ cười.
    - Được thôi, cứ yên tâm chuyện ở đi, để tôi gọi Liễu Hồng mang nước và chăn gối lên cho.

    Thừa lúc bà lão xuống lầu, Trương Nhất Phàm bèn đánh giá khái quát về căn phòng, ngọn đèn trong phòng có chút hơi tối, chắc là chỉ có mười lăm oát. Phòng gọn gàng, chỉ có điều để trống lâu ngày, bụi bặm không ít. Đi ra bên ngoài còn có cầu thang có thể thông lên tầng trên, đi xuống cũng thuận tiện.

    Chính mình cảm thấy dứt khoát phải ở lại đây vài ngày, sau khi hiểu được thêm một chút tình hình ở huyện Liễu Thủy thì sẽ lên thị trấn nhận chức. Đang cân nhắc nên làm thế nào để bắt tay vào chỉnh đốn lại tình hình hỗn loạn ở thị trấn nhỏ này, Liễu Hồng ôm chăn và bình nước mang lên.

    - Thật không thể tưởng tượng nổi, người mà bà dẫn tới lại là anh.
    Liễu Hồng nhìn Trương Nhất Phàm cười cười, sau đó thì bận rộn ở trong phòng. Nhìn bong dáng nhanh nhẹn của Liễu Hồng, Trương Nhất Phàm bèn kéo ghế ngồi dựa một bên, tán gẫu cùng Liễu Hồng.

    - Ở đây bình thường kinh doanh có tốt không?

    - Làm gì có kinh doanh gì đâu, anh là người đầu tiên bà dẫn tới trong tháng này.
    Liễu Hồng vừa nói vừa trải chăn ra.
    - Ở đây chúng tôi chỉ có thế thôi, anh chịu khó nhé! Có chuyện gì bất cứ lúc nào cứ nói với tôi.

    Liễu Hồng bèn ngồi xuống bên giường, sửa sang lại chiếc cái chăn. Nhìn Liễu Hồng chịu khó như vậy, chỉ một lát căn phòng đã được quyét tước sạch sẽ. Trương Nhất Phàm tưởng rằng đêm nay sẽ được ngủ một cách thật thoải mái, ai ngờ rằng mấy người dân phòng đột nhiên xông vào.

    Những người này giương những cái đèn pin dài, trong phòng u ám chợt sáng sủa lên.

    - Giơ tay lên cao!

    Một đội viên dân phòng tóc húi cua lấy đèn pin soi vào mặt Trương Nhất Phàm
    - To gan thật, cũng dám chơi gái mại dâm à. Đem chứng minh thư ra đây!

    Liễu Hồng đang trải chăn nghe thấy câu nói này thì toàn thân run ẩy, xoay người lại hét lớn:
    - Các anh đừng nói bậy! Người ta chẳng qua là tới ở trọ thôi.

    Bốp
    Có người tiến lên phía trước cho Liễu Hồng một cái tát.
    - Bắt được quả tang trên giường còn dám chối cãi ư!

    - Dừng tay!
    Trương Nhất Phàm hét lên một tiếng. Ban đầu chỉ nghĩ muốn ngủ một giấc ngon lành, không ngờ lại gây ra những chuyện này. Đúng là sóng cũ chưa qua, sóng mới đã ập tới.


    Không phải là ở trọ nhà nghỉ thôi sao? Sao đội dân phòng này có liên quan gì mà tới đây? Còn cái án mua bán dâm, thị trấn Liễu Thủy thật đủ loạn rồi. Trương Nhất Phàm khuôn mặt nghiêm túc, chỉ vào người tóc húi cua nói:
    - Các anh là ai? Sao lại vô pháp vô thiên thế này?

    - Ồ! Tên nhóc con này có phải là chán sống rồi không, bố là đội dân phòng, đội dân phòng mày không thấy sao?
    Người này khá kiêu ngạo, chỉ vào ống băng đỏ quấn quanh cánh tay ra vẻ giương oai diễu võ.

    Trương Nhất Phàm chỉ nhìn thoáng qua đã khi nhớ lại cái tên này bên cạnh cái mũi có một cái nốt ruồi đen.

    Người tóc húi cua đứng trước mặt Trương Nhất Phàm kia là người đội trưởng, người này đã đánh giá Trương Nhất Phàm qua vài ánh mắt, thấy lâm nguy không hề lo sợ, lại bị bắt ngay khi đang nằm trên giường của Liễu Hồng.
    - Đem bọn chúng đi trước rồi nói sau.


     
    MauAn, muthanhnam, nhoemnhieu and 4 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)