Dị Năng  Hài  Đô Thị Quan Bảng - Chương 5330 (Free 1674) - Ẩn Vi Giả

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Quan Bảng
    Tác giả: Ẩn Vi Giả
    Chương 557: Sáu cuộc điện thoại, uy vũ cỡ nào.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Đả tự bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Chương 557: Sáu cuộc điện thoại, uy vũ cỡ nào

    Nếu như không phải gặp phải loại chuyện rất khó giải quyết rất nhức đầu, Tô Mộc cũng sẽ không muốn mang tâm tình xấu vào trong công việc. Bởi vì làm một người cán bộ lãnh đạo, nếu quả thật làm như vậy, sẽ mang đến cho người khác một loại áp lực tâm lý không tốt. Thử nghĩ xem tâm tình của lãnh đạo như vậy, nếu người khác lại ở trước mặt anh không thu liễm một chút, vô tâm cười cười nói nói, chẳng phải là muốn xui xẻo?

    Bởi vì nguyên nhân của mình, mà liên lụy những người còn lại cũng lo lắng đề phòng, đây không phải là việc Tô Mộc muốn làm. Huống chi hôm nay, tâm tình của hắn thật sự rất vui vẻ, bởi vì trên đường đi làm, Tô Mộc đã nhận được mấy cuộc điện thoại.

    Mấy cuộc điện thoại này mặc dù không cùng một người, nhưng nội dung lại làm cho người ta vui mừng khôn xiết.

    Người đầu tiên là Từ Long Tước!

    Hắn nói sau hôm nay muốn cùng Tô Mộc uống rượu, nhưng ai ngờ đến tối qua sau khi cùng Đệ Ngũ Bối Xác rời đi, liền nhận được nhiệm vụ, muốn hắn ngay lập tức lên đường. Từ Long Tước không chút do dự, quân tình như núi, chỉ cần nhận được mệnh lệnh, Từ Long Tước đều phải phục tùng và thi hành vô điều kiện. Chỉ có điều rạng sáng hôm nay, hắn mới gọi điện thoại cho Tô Mộc.

    - Huynh đệ, tôi tạm thời có việc phải đi, dù sao lần này tôi tới đây cũng là vì muốn gặp cậu, nếu gặp rồi, cũng không cần thiết tiếp tục lưu lại nơi này. Tôi nhận cậu làm huynh đệ xuất phát từ trong lòng. Cậu cũng biết, nhiệm vụ của tôi luôn luôn rất nhiều, nếu cậu không có chuyện gì hãy đến kinh thành. Cho dù là chủ nhật hãy qua chỗ gia gia tâm sự cũng có thể khiến ông cao hứng có phải không.

    Thuận tiện nói thêm, chuyện đã xảy ra tối hôm qua, nếu không có gì bất ngờ, hôm nay gia gia sẽ biết. Đừng mắng tôi, cậu bị người ta ám sát, chuyện trọng đại như vậy, làm sao tôi có thể không hồi báo, tôi cũng không muốn sau khi trở về, bị gia gia khiển trách. Thuận tiện nhắc nhở cậu. Đệ Ngũ Bối Xác không đơn giản, nếu cậu có bản lãnh, hãy bắt nàng lại. Đây tuyệt đối là chuyện có lợi cho cậu. Ha ha!

    Đây chính là điện thoại của Từ Long Tước!

    Sau khi Tô Mộc nghe được những lời này của Từ Long Tước, thật sự không biết nói gì, người này rốt cuộc nghĩ thế nào. Tại sao có thể nói chuyện này cho Từ Trung Nguyên? Nếu Từ Trung Nguyên biết chuyện, chắc chắn sẽ lo lắng cho mình. Xem ra nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chủ nhật này phải bay đến kinh thành.

    Người thứ hai là Từ Trung Nguyên!

    Lần này Từ Trung Nguyên không đổ ập khiển trách xuống Tô Mộc, bởi vì sai lầm của chuyện này hoàn toàn không phải từ Tô Mộc. Anh cũng không thể bắt người ta không được động đến anh? Đây rõ ràng là chuyện không thực tế. Nhưng sau khi xác định Tô Mộc không có chuyện gì, hơn nữa lúc ấy nếu như không phải Từ Long Tước xuất hiện, Tô Mộc rất có thể sẽ chết, còn bị đạn sát thương, hắn liền thật sự nổi giận.

    Từ Trung Nguyên nổi giận, ý nghĩa có rất nhiều người sẽ gặp xui xẻo!

    - Tô Mộc, chuyện này cháu không cần để ý đến nữa. Chẳng phải chỉ là một tên côn đồ nhỏ, chẳng lẽ còn có thể lật lên cuộn sóng kinh thiên gì sao? Nếu là trước kia, ta đã sớm bắt chết hắn rồi. Nhưng cho dù là hiện tại, ta cũng sẽ không để cho ai khi dễ cháu trai của ta. Chuyện này gia gia sẽ lấy lại công đạo cho cháu.

    - Cái gì? Long Tước trở về đơn vị rồi, không sao. Trở về thì trở về. Nhưng chủ nhật tới cháu hãy đến kinh thành đi, ta có chuyện muốn phân phó cho cháu. Được, cứ như vậy!

    Sau khi Từ Trung Nguyên ngắt điện thoại, nhìn Phương Thạc đứng bên cạnh nói:

    - Xem ra lão già này ở ẩn nhiều năm không động đậy, có người thật sự không đặt tôi trong lòng rồi. Ngay cả cháu trai của tôi cũng bị khi dễ, gọi điện cho Địch Vạn Tùng, chuyện này giao cho hắn xử lý. Cậu nói với hắn, nếu hắn có thể làm thì làm, không làm được, tôi tìm người khác làm.

    - Lão thủ trưởng, xin ngài bớt giận, chuyện này tôi sẽ sắp xếp.

    Phương Thạc vội vàng nói.

    - Hừ, một đám không biết sống chết, lại dám làm ra chuyện mưu sát cán bộ quốc gia.

    Từ Trung Nguyên hừ lạnh nói.... ,

    Cũng vừa vặn vì Từ Trung Nguyên biết chuyện, kêu Phương Thạc đi xử lý công việc, cho nên sau khi Đậu Long bị mang đi, cả thành phố Cổ Lan lâm vào một cuộc đại bắt bớ. Mặc cho Đậu Long còn dám nghĩ, mặc cho kế hoạch của hắn chu đáo chặt chẽ thế nào, hắn cũng ngờ, đả kích đối với mình và Phi Long bang lại mãnh liệt như vậy, không cho Đậu Long bất kỳ cơ hội thở dốc.

    Người thứ ba là Đệ Ngũ Bối Xác!

    Đệ Ngũ Bối Xác gọi điện thoại tới nói rất đơn giản, đó chính là nói với Tô Mộc, chuyện của Đậu Long đã giải quyết xong, trước mặt bằng chứng đầy đủ, cho dù Đậu Long không há mồm, hắn cũng đừng hòng rời đi.

    - Chuyện của Đậu Long và Ichiro Hashimoto, thật sự là nhờ có anh, nếu như không có anh, chúng tôi cũng không thể phá án nhanh như vậy. Anh yên tâm, tôi đã báo cáo cặn kẽ toàn bộ chuyện này lên cấp trên, đến lúc đó sẽ có kiến giải đối với anh. Cái gì, anh không cần? Không cần cũng không được, đây là phong cách làm việc của cục Quốc an chúng tôi, cũng không thể thua thiệt anh đúng không. Tôi không muốn khi gặp lại Từ Long Tước, bị hắn lấy chuyện này làm điểm yếu.

    Khi những lời này của Đệ Ngũ Bối Xác truyền vào trong tai Tô Mộc, là hắn biết, khoa học Phi Long đã hoàn toàn xong đời, cho dù lần này Đậu Long có bối cảnh thông thiên cũng không thể còn sống rời khỏi nhà giam. Ngươi làm chuyện xấu gì không sợ, nhưng nếu trên cơ sở những chuyện xấu đó, ngươi làm chó Hán gian, hành động như quân bán nước, trở thành gián điệp của quốc gia khác, đây chính là tội không thể tha thứ.

    Không có quốc gia nào dân tộc nào lại nhân từ với quân bán nước!

    Người thứ tư là Lý Hưng Hoa!

    Cú điện thoại của Lý Hưng Hoa còn là gọi từ chỗ Diệp An Bang, mặc dù hắn không biết Diệp An Bang làm sao biết được, nhưng trong nháy mắt hắn nghe thấy tin tức kia phía sau lưng liền toát mồ hôi lạnh. Tô Mộc lại bị người ta tập kích, ý đồ mưu sát, nếu chuyện như vậy quả thật sự xảy ra, Lý Hưng Hoa đừng hòng trốn tránh trách nhiệm. Dĩ nhiên đây chỉ là thứ yếu, quan trọng nhất là nếu Tô Mộc xảy ra chuyện, Lý Hưng Hoa làm sao ăn nói với Diệp An Bang?

    - Chuyện tối hôm qua tôi đã biết rồi, cậu yên tâm, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng. Chỉ cần là người có liên quan, tôi sẽ lập tức tổ chức tổ chuyên án tiến hành điều tra. Đám người này quả thực quá lớn mật, cậu có cần nghỉ ngơi hay không? Không sao, cậu xem làm thế nào thì làm, hiện tại tôi đang xử lý chuyện này, cậu nên nghỉ ngơi đi!

    Tâm tình của Lý Hưng Hoa, Tô Mộc có thể cảm nhận được. Nhưng hắn không có tâm tình đi để ý chuyện này, chuyện tối hôm qua thật sự quá hung hiểm, nếu hắn không tránh khỏi, thật sự có thể bị bắn trúng. Chưa nói tổn thương chỗ hiểm, chỉ sợ cho dù là cánh tay này bị xuyên thủng, Tô Mộc cũng chịu đủ hành hạ. Trong tình thế như vậy, nếu Tô Mộc kìm nén bực bội, vậy không phải là hắn.

    Người tiếp theo là Đỗ Dã!

    Đỗ Dã biết mình làm sao trở thành cục trưởng cục công an hôm nay, tận đáy lòng hắn rất cảm kích Tô Mộc. Vì vậy sau khi nghe chuyện Tô Mộc bị bắn, không chút do dự, ngay tối hôm qua liền hạ lệnh cho đội cảnh sát hình sự, đội phòng ngừa bạo lực và đội đặc công cục thành phố chuẩn bị chiến đấu, quản chế nghiêm ngặt nhân vật chủ chốt của Phi Long bang. Quả nhiên, sáng sớm hôm nay hắn liền nhận được mệnh lệnh kêu hắn động thủ giải quyết.

    Thành phố Cổ Lan vì vậy sa vào một cuộc đại lùng bắt!

    Những người trước kia thuộc Phi Long bang, bất kể ngươi đang nằm trong chăn, hay là đang ra ngoài ăn sáng, đánh bài, đều bị bắt về quy án. Thủ đoạn lớn như vậy, hành động lớn như vậy, bởi vì bố trí vô cùng nghiêm mật, chặt chẽ, vì vậy tất cả nòng cốt của Phi Long bang đều bị bắt về quy án.

    - Tô chủ nhiệm cậu không sao chứ? Không có chuyện gì là tốt rồi, tôi chính là sợ cậu bị thương thế. Hôm nay cậu dứt khoát đừng đi làm nữa, đi kiểm tra một chút đi. Về phần những người động thủ với cậu tối hôm qua, cậu yên tâm, tội danh của bọn chúng chồng chất như núi, lần này đừng hòng trốn thoát. Ừ, được rồi, cậu cứ lo việc của cậu đi, hiện tại tôi phải ra tay xử lý chuyện này....

    Đỗ Dã hiện tại vội vàng nhất là lập chính tích!

    Chính tích của cục trưởng công an, đơn giản là từ duy trì trị an, mà trong quá trình duy trì, xoá sổ thế lực xã hội đen tuyệt đối là danh tiếng nhất. Chưa nói đến trong quá trình xóa sổ này, trong tay Đỗ Dã còn có những tấm hình Tô Mộc đưa cho Nhâm Lập Quyên. Bên trong cặn kẽ ghi chú lộ tuyến buôn lậu thuốc phiện của khoa học Phi Long, có cái này nơi tay, Đỗ Dã càng có lòng tin đánh thắng trận chiến này.

    Đây là một trận chiến đòi công đạo cho Tô Mộc!

    Đây là một trận chiến lập uy cho Đỗ Dã sau khi tiền nhiệm!

    Đây càng là một trận chiến trả lại bầu trời trong sạch cho thành phố Cổ Lan!

    Người thứ sáu là Lý Nhạc Thiên!

    Khi Lý Nhạc Thiên gọi điện thoại tới hắn đã ở kinh thành, sau khi trải qua nghiên cứu và suy đoán của nhiều đoàn cố vấn, tất cả mọi người đều cho rằng bản kế hoạch của Tô Mộc hoàn toàn không có vấn đề gì. Đây là một cơ hội để công ty giải trí Lý thị phát triển, nếu có thể nắm chặt, tuyệt đối có thể làm cho công ty giải trí Lý thị bước lên một nấc thang phát triển mới. Mượn nấc thang này, công ty giải trí Lý thị muốn trở thành đầu sỏ giải trí trong Trung Quốc chắc chắn không có vấn đề gì.

    Không chỉ như thế, mấy người còn lại cũng thông qua nhân sĩ trong nghề tiến hành nghiệm chứng, cho ra kết luận giống như Lý Nhạc Thiên. Nhưng điều chân chính khiến cho bọn họ cảm thấy hưng phấn là, các chuyên gia và đoàn cố vấn đều rất muốn biết được bản kế hoạch này rốt cuộc do người nào làm ra. Phải biết rằng từ trước đến giờ chưa có một bản kế hoạch nào có thể làm cho tất cả bọn họ đều cảm thấy kinh hãi thán phục, nhưng Lý Nhạc Thiên lại có thể đưa tới một bản.

    Tô Mộc có thể đại xuất danh tiếng, điều này đối với Lý Nhạc Thiên mà nói, còn khiến hắn cảm thấy thống khoái hơn hắn kiếm lời vài tỉ!

    - Huynh đệ, chớ nói gì cả, tuần này tôi chuẩn bị, thứ hai tuần sau tôi sẽ lập tức đến khu Cao Khai thành phố Cổ Lan, lần này tôi sẽ dẫn đoàn khảo sát thương vụ qua đó, nếu như có thể, chúng ta có thể ký kết hợp đồng ngay lập tức. Ừ, nếu thành phố Cổ Lan các cậu có thể phát ra một lá thư mời đương nhiên là tốt hơn. Còn nữa mấy tên kia đều gật đầu, bọn họ sẽ nhập cổ phần vào trụ sở điện ảnh và truyền hình của tôi, còn những hạng mục đầu tư khác, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau bàn bạc.

    Sáu cuộc điện thoại, từ khi Tô Mộc tỉnh lại mở mắt cho đến lúc hắn tới quản ủy hội, lần lượt vang lên.

    Chính là sáu cuộc điện thoại này, khiến cho Tô Mộc cảm xúc mênh mông.

    - Một ngày mới lại tới rồi!

    Tô Mộc hít sâu một hơi, kềm chế tất cả cảm xúc phức tạp, cất bước tiến lên.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Quan Bảng
    Tác giả: Ẩn Vi Giả
    Chương 558: Thiếu chút nữa đã quên đại sự rồi.

    Nhóm dịch: Sói già
    Nguồn: Vipvandan.vn
    (¯`'•.¸(¯`'•.¸† Đả tự bởi: BànLong.us †¸.•'´¯)¸.•'´¯)


    Chương 558: Thiếu chút nữa đã quên đại sự rồi.

    Đêm tối mới vừa biến mất, ánh mặt trời ấm áp cũng mới buông thả, các quan viên lớn nhỏ của quản ủy hội cũng mới từ trong giấc mộng tối hôm qua tỉnh lại, bọn họ hoàn toàn không biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì, theo tư cách của bọn họ, muốn tiếp xúc với chuyện như vậy rõ ràng không đủ tư cách. Nhưng cái này cũng không làm trở ngại bọn họ tiến hành suy đoán, phải biết rằng vào lúc làm việc hôm nay, nhìn đại động tác của thành phố Cổ Lan hôm nay khiến bọn họ hoa cả mắt.

    - Mọi người nói rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao trong thành phố bất chợt có hành động lớn như vậy?

    - Đúng vậy, trước khi đến đây, tôi thấy những người ở phân cục khu Cao Khai chúng ta đều trận địa sẵn sàng.

    - Mọi người có nghe nói không? Lần này mục tiêu đả kích có liên quan đến lão tổng của khoa học Phi Long, Đậu Long nghi ngờ có dính líu đến xã hội đen.

    - Xã hội đen? Thiệt hay giả? Đây không phải là lời đồn đãi sao? Thì ra hắn thật sự là xã hội đen.

    Tiếng bàn luận xôn xao như vậy, liên tục vang lên trong quản ủy hội, nhưng bất kể là ai, chỉ cần nhìn thấy Tô Mộc, đều biết điều im lặng, không có người nào còn dám mở miệng. Bất kể bọn họ làm khỉ gió gì cũng biết rõ ràng, quan hệ giữa Tô Mộc và khoa học Phi Long rất gay gắt, nhưng kêu bọn họ tiến lên lấy lòng, thì không có ai nguyện ý. Nhưng nụ cười ôn hòa của Tô Mộc lại cuốn hút bọn họ.

    Sau khi Tô Mộc đi vào phòng làm việc không bao lâu, Mai Ngự Thư lần đầu tiên xuất hiện bên ngoài, gõ cửa đi vào, trong tay cầm một xấp tài liệu, một mực cung kính bỏ lên bàn làm việc của Tô Mộc, trên mặt còn treo nụ cười.

    - Tô chủ nhiệm, tôi có chút công việc muốn báo cáo với ngài.

    Mai Ngự Thư cười nói.

    Người cao ngạo giống như Mai Ngự Thư, lúc này cũng lựa chọn thối lui. Đối mặt với cường thế của Tô Mộc, Mai Ngự Thư không có can đảm giãy dụa phản kháng. Bạch Vi Dân cũng tạm thời không làm chỗ dựa cho hắn, kêu hắn tự lo? Hơn nữa hôm nay trong thành phố có hành đông lớn, Mai Ngự Thư cũng nghe được tin tức, dĩ nhiên là có liên quan đến Tô Mộc. Đậu Long tối hôm qua phái người muốn giết chết Tô Mộc, nhưng Tô Mộc không những không chết, mà còn trong nháy mắt đưa Đậu Long vào chỗ chết.

    Loại thủ đoạn âm thầm thi triển của Tô Mộc, khiến cho lão hồ ly như Mai Ngự Thư cũng cảm thấy kinh hoàng.

    Phó chức nên có bộ dạng của phó chức, đàng hoàng, yên ổn, giữ khuôn phép hiệp trợ Tô Mộc làm tốt công việc. Hơn nữa Mai Ngự Thư hiện tại thật sự lo lắng đề phòng, hắn thật sự sợ. Lúc trước Đậu Long chưa bị bắt, hắn thật ra không sợ, có Đậu Long ở ngoài, Đậu Kiến Huy tuyệt đối không dám nói lung tung, trừ phi hắn muốn chết. Nhưng hiện tại Đậu Long cũng bị bắt, duới tình huống như thế, Đậu Kiến Huy vì mạng sống, đoán chừng sẽ bị dụ dỗ nói ra. Đến lúc đó, bản thân Mai Ngự Thư cũng khó bảo toàn.

    Nếu như không thừa dịp hiện tại nắm chặt thời gian, làm tốt quan hệ với Tô Mộc, đợi đến lúc đó còn muốn leo lên chiếc thuyền của Tô Mộc. Vậy thì đã quá muộn!

    Ý nghĩ của Mai Ngự Thư, Tô Mộc có thể bắt được chút ít, nhưng không có ý tiếp nhận. Cái mông Mai Ngự Thư quả thật không sạch sẽ, nếu hiện tại Tô Mộc tiếp nhận Mai Ngự Thư, vậy chẳng phải là tìm phiền toái cho mình? Hơn nữa Tô Mộc cũng không cho rằng, Bạch Vi Dân sẽ đồng ý làm chỗ dựa cho Mai Ngự Thư, mà Mai Ngự Thư lại không hề do dự đứng về phía mình, đây là chuyện không thực tế.

    - Mai chủ nhiệm, ngài là lão nhân của quản ủy hội, đừng nói báo cáo công việc gì đó, có lời gì ngài cứ nói.

    Tô Mộc tùy ý nói.

    Nếu nói đến công phu mặt dày. Hiện tại Tô Mộc chơi giỏi hơn ai khác, không phải là nói mò làm mò sao, ai sợ ai? Dù sao cái này cũng không đả thương gân cốt, tôi sợ gì, xem ai có thể lừa ai.

    Mai Ngự Thư từ đầu đến cuối vẫn lưu ý sắc mặt biến hóa của Tô Mộc, nhưng nhìn thấy hắn giống như trước đây, trong lòng không khỏi âm thầm lo lắng. Phải biết rằng hôm nay hắn tới đây, là đấu tranh trong lòng một thời gian rất dài, mới có thể tới được. Nếu Tô Mộc thật sự không nể mặt, vậy cái được không bù nổi mất. Vừa mất mặt, vừa không có bất kỳ thu hoạch nào....

    - Là như vậy, trong thời gian qua, tôi đã đi đến các thôn làng trong phạm vi quản lý của quản ủy hội khu Cao Khai chúng ta, tôi phát hiện ở đó có được rất nhiều lao động ở không. Nếu chúng ta có thể sử dụng những lao động đó, tuyệt đối có thể giúp khu Cao Khai chúng ta giải quyết được vấn đề sức lao động. Liên quan đến con đường bán đồ ăn tôi cũng có suy nghĩ. Tôi nghĩ ban đầu khi khoa học Phi Long cho thuê nơi đó, hình như thủ tục có chút không phù hợp quy củ.

    Nói cách khác, thổ địa nơi đó vẫn thuộc về quản ủy hội chúng ta. Nói như vậy, chúng ta không phải có thể suy nghĩ, tiến hành kế hoạch cải tạo toàn bộ con đường bán đồ ăn. Tô chủ nhiệm, ngài cũng biết, khu Cao Khai chúng ta có rất nhiều dân công, vấn đề sinh sống của bọn họ là một vấn đề lớn, tồn tại của con đường bán đồ ăn là tương đối quan trọng. Còn nữa ngài cũng biết, những người đến ăn ở con đường bán đồ ăn không chỉ có dân công, còn có người của quản ủy hội, thầy trò mấy trường học ở khu Cao Khai...

    Tô Mộc im lặng nghe Mai Ngự Thư nói..., vẻ mặt vẫn duy trì trấn định trước sau như một. Nhưng trong lòng âm thầm than thở đối với đề nghị của Mai Ngự Thư, Mai Ngự Thư vẫn có chút bản lãnh, lại có thể nghĩ đến kế hoạch cải tạo con đường bán đồ ăn, cái đó và kế hoạch phát triển mà Tô Mộc chế định cho khu Cao Khai không có bất kỳ xung đột nào, nói xác thực là giống nhau.

    Con đường bán đồ ăn là một đặc sắc của khu Cao Khai, nhưng Tô Mộc cũng không muốn nó tiếp tục tồn tại với tư thái hiện tại, hắn muốn đóng cửa con đường bán đồ ăn, sau đó chỉnh đốn một phen, chân chính chế tạo ra một con đường chuyên bán đồ ăn tương đương với một con đường dành riêng cho người đi bộ. Khu Cao Khai sắp phát triển, tồn tại của những thứ này là rất cần thiết.

    Sau khi Mai Ngự Thư báo cáo xong công việc, Tô Mộc cười nói:

    - Những vấn đề này đúng là vấn đề khu Cao Khai chúng ta cầu cấp bách giải quyết, Mai chủ nhiệm, cũng vì là ngài, nếu đổi lại là người khác, thật sự không có bản lĩnh cắt tỉa tất cả chuyện này, yêu cầu của tôi rất đơn giản, đó chính là ba điểm dưới đây, tôi nói ra, sau đó hai chúng ta nghiên cứu, xem ba điểm này sẽ làm thế nào.

    - Được!

    Mai Ngự Thư gật đầu.

    Đợi đến khi Mai Ngự Thư rời khỏi phòng làm việc của Tô Mộc, người của quản ủy hội cũng bắt đầu biết, thời đại Tô thị thật sự đã tới rồi, không nhìn thấy sao? Ngay cả Mai Ngự Thư trước kia cường thế như vậy, hiện tại cũng bắt đầu đi tìm Tô Mộc báo cáo công việc. Phải biết rằng chuyện như vậy, nếu đặt là trước kia, tựa hồ không dám tưởng tượng. Nếu Đậu Kiến Huy trở lại nhìn thấy màn này, đoán chừng sẽ kinh hãi rớt hàm.

    Chẳng qua rất đáng tiếc, Đậu Kiến Huy quả quyết không có cơ hội trở về.

    Suốt cho tới trưa, người tới phòng làm việc của Tô Mộc báo cáo công việc không ngừng nghỉ, tất cả giống như rất có quy luật, đều dựa theo chức vị cao thấp của riêng mình, lần lượt tới đây. Tình huống như thế khiến cho Tô Mộc càng kiên định muốn nhanh chóng tuyển chọn một thư ký, nói đến thư ký, Tô Mộc liền nghĩ tới nam tử anh tuấn như ánh mặt trời mình đã gặp tối hôm qua, Trương Quan Trung.

    Hôm nay coi như là một ngày, ngày mai là ngày thứ hai, nói cách khác trong hai ngày này Trương Quan Trung cũng sẽ bị lột chức. Xác thực mà nói, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay sẽ có khả năng lớn nhất. Nghĩ tới đây, Tô Mộc liền trực tiếp kêu Vũ Phượng vào phòng.

    - Tô chủ nhiệm, ngài tìm tôi.

    Vũ Phượng vội vàng nói.

    - Cô có người quen biết ở cục văn hóa không?

    Tô Mộc tùy ý hỏi.

    - Cục văn hóa?

    Vũ Phượng hơi sửng sờ một lát, sau đó gật đầu:

    - Có, một chị họ của tôi làm phó chủ nhiệm ở văn phòng cục văn hóa, làm sao? Tô chủ nhiệm, ngài muốn tới cục văn hóa làm việc sao?

    - Phó chủ nhiệm văn phòng cục Văn hóa?

    Tô Mộc thật sự có chút bất ngờ, không ngờ nhân mạch của Vũ Phượng cũng rộng, thật sự có người quen biết ở cục văn hóa. Nói như vậy cũng giảm bớt cho hắn rất nhiều phiền toái, nghĩ tới đây hắn liền cười nói:

    - Như vậy vừa khéo, cô giúp tôi hỏi thăm ở văn phòng bọn họ có một nhân viên tên là Trương Quan Trung, tôi muốn tìm hiểu tình huống của hắn....

    - Tôi hiểu, vậy tôi đi đây.

    Vũ Phượng nói.

    - Nhớ, đừng để người khác biết.

    Tô Mộc dặn dò.

    - Vâng!

    Vũ Phượng là người tinh tường, nghe được lời nói của Tô Mộc, làm sao còn không rõ ý tứ của hắn. Mặc dù Vũ Phượng không biết Trương Quan Trung là ai, nhưng có thể làm cho Tô Mộc nhớ cái tên này, như vậy coi như hắn đã tiến vào tầm nhìn của Tô Mộc. Hơn nữa Tô Mộc không phải có ý tứ muốn làm khó hắn, bởi vì nếu muốn gây khó khăn, một nhân viên nhỏ còn không có tư cách.

    Không phải làm khó thì chính là trọng dụng rồi!

    Nghĩ tới đây, Vũ Phượng đột nhiên giống như là ý thức được Tô Mộc muốn làm gì, tim đập rộn lên, đồng thời, nhìn hai bên không có ai lưu ý đến kích động của nàng, liền vội vàng chạy đến bên cạnh góc, lấy điện thoại di động ra gọi đi.

    - Chị họ, trưa hôm nay em muốn mời chị ăn cơm, đúng, vậy chúng ta lát nữa gặp mặt.

    Tô Mộc biết để cho Vũ Phượng đi làm việc này là đáng tin nhất, nàng tuyệt đối có thể làm tương đối xinh đẹp. Đối với loại nữ nhân hơi có tâm kế như nàng, chẳng những có thể dò thăm tin tức, hơn nữa còn có thể làm cho đối phương không biết mình rốt cuộc dò thăm tin tức làm cái gì.

    Hiện tại Tô Mộc xem như đã sắp xếp tất cả mọi chuyện gần như lưu loát, bây giờ chỉ còn đợi Lý Nhạc Thiên đưa đoàn khảo sát thứ hai tới đây, hắn tùy ý lật xem tờ lịch đặt trên bàn. Trong nháy mắt, mình đã đến khu Cao Khai này được một thời gian rồi, mặc dù vẫn chưa quá dài, nhưng chuyện làm ra thật sự khiến cho mọi người ghé mắt. Thật ra nếu như có thể, Tô Mộc cũng không muốn làm như vậy, nhưng phải biết rằng có rất nhiều chuyện, không phải hắn muốn làm, là chuyện buộc hắn phải làm.

    - A, ngày hôm nay... Ai da, xem trí nhớ của tôi này, thiếu chút nữa là quên đại sự rồi!

    Tô Mộc vừa nói vừa rời khỏi phòng làm việc, gấp gáp gọi điện thoại cho Chu Từ, sau khi bên kia nghe máy vội vàng phân phó mấy câu, hắn mới từ từ bình tĩnh trở lại. Đợi phía trước quản ủy hội không bao lâu, một chiếc xe thể thao màu đỏ liền dừng ở trước mắt.

    Tô Mộc ngồi lên phía sau, chiếc xe thể thao như một làn khói lao đi.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)