Tiên Hiệp Phù Thiên Ký - RoG.Levi Vari

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 399: Ta cứu được
    ...

    Sau một tiếng trầm thấp, trủy thủ đã cắm ngập, nhưng điều đáng nói ở đây là nạn nhân lại không phải Vương Chi. Thứ vừa bị đâm vào là bức tường sát ngay bên cạnh cái đầu của hắn.

    Có người đã ra tay ngăn cản?

    Thật ra thì không. Chẳng có ai vào đây cả, trủy thủ đổi hướng hoàn toàn là do Lạc Mai Tiên. Ngay tại thời điểm mũi dao còn cách đầu Vương Chi một đoạn ngắn thì nàng đã lập tức xoay cổ tay làm nó lệch đi. Tuy rằng vừa rồi tốc độ đâm xuống rất nhanh nhưng với lực khống chế của một tu sĩ cấp cao như nàng thì việc thay đổi trong đường tơ kẽ tóc thế này là điều rất dễ dàng.

    Rõ ràng là sát tâm đã hiện, ra tay cũng cực kỳ dứt khoát, vậy mà cuối cùng lại sửa đổi ý định...

    Chắc chắn là có chuyện gì đấy đã vừa phát sinh. Một chuyện khiến cho Lạc Mai Tiên phải dằn lại sát tâm mãnh liệt của mình.

    Thực tế, nó quả là như vậy. Cứu Vương Chi không ai khác mà chính là bản thân hắn. Tất nhiên chẳng phải bằng sức mạnh, bằng vũ lực của mình. Thứ đã cứu hắn là một câu nói.

    “Ta cứu được”.

    Ba chữ này, chính là nó đã khiến cho trủy thủ trong tay Lạc Mai Tiên đổi hướng.

    Chưa vội xét đến nội dung, chỉ riêng việc nó là một câu nói trọn vẹn và rõ nghĩa thôi thì đã đủ để Lạc Mai Tiên kìm ý định giết người của mình lại rồi.

    Từ ngày bắt giữ Vương Chi, ngay từ đầu Lạc Mai Tiên đã nhận định hắn là một kẻ thần trí có vấn đề. Và đó chắc chắn là một nhận định đúng đắn, bởi vì chính Độc Cửu cũng đã đưa ra kết luận như thế. Độc Cửu là ai? Thiên chân vạn xác là một vị thánh đan sư, đối với tình trạng của một tên tu sĩ Linh châu cảnh hắn có thể nói sai sao?

    Trừ phi Vương Chi là một lão quái tu vi cao thâm, chí ít cũng phải là chân nhân Linh anh cảnh thì may ra mới có khả năng qua mặt được Độc Cửu.

    Thế nhưng rõ ràng đó lại càng là chuyện không thể nào...

    Thời gian qua, Lạc Mai Tiên nàng đã luôn một mực đinh ninh vào điều ấy, rằng thần trí Vương Chi thực sự có vấn đề, rằng bộ dạng người không ra người thú không ra thú kia của hắn là hoàn toàn chân thật. Ấy vậy mà vừa rồi, từ miệng hắn nàng lại nghe được một câu nói trọn vẹn rành mạch...

    Đúng vậy! Không phải những tiếng kêu la gầm gừ vô nghĩa mà là một câu nói! Một câu nói của con người!

    Cái này có ý nghĩa gì chứ?

    Đứng cách Vương Chi một khoảng, nơi mà theo phản xạ đã lùi lại, Lạc Mai Tiên nhìn chằm hắn, hỏi:

    “Ngươi là ai?”.

    “Thời gian qua ngươi chẳng phải vẫn luôn đày đọa ta sao?”. - Phía đối diện, Vương Chi đáp trong khi đầu vẫn gục nhìn xuống dưới.

    Trầm mặc hồi lâu, bên kia, giọng Lạc Mai Tiên lại lần nữa cất lên:

    “Một con người ư? Ta đã nghĩ mình chỉ đày đọa một con thú với vài phần điên loạn”.

    Cũng chẳng rõ có phải vì sự chuyển biến bất thường ngoài sức tưởng tượng của Vương Chi hay không mà thần trí Lạc Mai Tiên lúc này dường như đã dần thanh tĩnh lại. Với một loại rượu cực mạnh như Hàn Hoa Tửu, tự nhiên bình phục là không thể nào, như vậy hẳn là nàng đang âm thầm dùng linh lực hóa giải.

    Cũng phải thôi, xét trong tình cảnh hiện tại thì đấy là việc làm cần thiết. Vương Chi bây giờ đã không còn là kẻ thần trí bất ổn như trước mà hoàn toàn tỉnh táo rồi, và đấy rõ ràng là một chuyện rất đỗi ngoài ý muốn. Đứng trước một việc phát sinh vượt tầm kiểm soát, cẩn trọng thiết nghĩ cũng là nên đấy.

    Như hiểu được sự cảnh giác của Lạc Mai Tiên đối với mình, Vương Chi chủ động phân trần:

    “Ngươi không cần phải đề phòng như vậy. Ta bất quá chỉ là một tiểu tu sĩ Linh châu cảnh, tu vi hiện lại còn đang bị phong bế, dù muốn cũng chẳng thể nào gây hại được cho ngươi đâu. Huống hồ... Ta cũng đâu phải lão quái, đại năng đang mượn xác hoàn dương hay là đoạt xá gì...”.

    “Vậy sao?”.

    Lạc Mai Tiên nghe Vương Chi nói xong thì buông ra một câu cho có, để rồi ngay sau đó, từ người nàng, một luồng linh lực đột ngột phóng ra đánh thẳng về phía hắn.

    Trước đòn công kích bất ngờ này, với một kẻ bị phong bế tu vi như Vương Chi hiển nhiên là chẳng thể nào ngăn cản được. Gần như tức khắc, hắn đã phải lãnh trọn đòn đánh, máu tươi hộc ngay đương trường.

    “Khục khục...”.

    Ho lên mấy tiếng, từ trên nền đá, Vương Chi dùng tay chống đỡ thân thể, nâng người ngồi dậy, để khí huyết ổn định lại mới nói:

    “Ta nghĩ tốt hơn hết là ngươi đừng nên thăm dò ta bằng cách này nữa, bởi vì nếu ta có bất trắc gì thì không còn ai có thể cứu chữa được cho muội muội ngươi đâu”.

    Lần này thì những lời của Vương Chi đã thật sự tác động mạnh đến Lạc Mai Tiên. Tính ra thì đây đã là lần thứ hai hắn nhắc tới vấn đề “cứu chữa” này rồi.

    Vừa nãy, thời điểm hắn thốt ra ba chữ “Ta cứu được” kia, Lạc Mai Tiên mới đầu là bất ngờ, sau đó là sinh lòng cảnh giác nên nhất thời vẫn chưa kịp nghĩ nhiều. Nhưng là bây giờ, khi mà Vương Chi lặp lại lần thứ hai thì nàng có muốn không nghĩ cũng không được.

    Hắn nói là cứu chữa cho muội muội nàng, chính xác là như vậy. Lạc Mai Tiên nàng đã nghe rất rõ ràng.

    Thế nhưng... Hắn cứu được sao? Điều mà ngay cả những chân nhân Linh anh cảnh, thánh đan sư còn chẳng làm nổi? Thậm chí kể cả có là Thiên Lạc Thiên, có là vị hoàng đế ngự tại đế đôi kia, nếu không dùng đến bảo vật trân quý thì cũng phải bó tay?

    Mà không. Lúc này dù có là ai, dù có là bảo vật trân quý hi hữu gì đi nữa đều như nhau cả thôi, hết thảy đều đã vô dụng rồi... Đều vô dụng cả rồi... Muội muội nàng, đã không còn ai có thể cứu được nó nữa.

    “Cứu chữa cho muội muội ta?”.

    Lạc Mai Tiên hỏi xong thì đột nhiên cười phá lên:

    “Ha ha... Ha ha ha... Ha ha ha...”.

    “Cứu sao? Ha ha ha... Cứu... Ngươi cứu được sao? Ngươi có thể cứu một người chết sao?!”.

    Những lời vừa rồi của Lạc Mai Tiên cũng không phải bịa ra mà đúng là sự thật. Lạc Lâm, muội muội của nàng quả đúng là đã chết rồi.

    Nàng trăm lần không muốn, ngàn lần không muốn, vạn lần và thậm chí gấp nhiều lần nhiều lần hơn thế thì vẫn là không muốn... Nhưng dù có không muốn bao nhiêu lần, không tin bao nhiêu lần, cuối cùng lại như thế nào? Sự thật vẫn cứ là sự thật, sẽ chẳng vì nàng có muốn hay không mà thay đổi.

    Đứa muội muội xinh đẹp khả ái kia của nàng, chỉ mới sáng nay thôi nàng vẫn còn ngồi chải tóc cho nó, vậy mà đến tối thì nó đã...

    Lạc Mai Tiên không cách nào tiếp nhận được sự thật tàn khốc này. Nàng vốn nghĩ nó vẫn còn một khoảng thời gian nữa, ít nhất thì cũng hơn một năm, nhưng không, mọi thứ đã kết thúc rồi.

    Tại sao chứ? Rốt cuộc là tại sao chứ?!

    Lạc Mai Tiên nàng không hiểu gì cả. Nàng không hiểu tại sao huyết dịch trong người muội muội mình lại đột ngột biến đổi, hơn nữa còn bạo phát một cách dữ dội như vậy...

    Lúc đó, vừa phát hiện ra tình trạng bất thường của muội muội, nàng đã lập tức bảo Nghinh Tử chạy đi tìm Độc Cửu trong khi bản thân thì cố gắng sử dụng linh lực để kìm hãm, cố gắng ngăn chặn... Nhưng bất kể nàng có làm gì, có tiêu tốn bao nhiêu lực lượng thì vẫn cứ là công cốc. Muội muội nàng, nó cứ như thể bị trúng phải một loại kịch độc kinh khủng nào đấy, chỉ trong thoáng chốc, toàn thân nó đều biến thành một màu xám xanh, tiếp đấy thì dần đông cứng và rồi sự sống... Đã triệt để dừng lại.

    Lạc Mai Tiên nàng đã chẳng thể làm gì được hết. Độc Cửu cũng là như thế, nỗ lực nhưng vô vọng...

    Nỗi đau quá lớn, biến cố quá bất ngờ, chúng đổ ập xuống đầu mà chẳng cho nàng thời gian để chuẩn bị. Và nàng, dù muốn hay không thì cũng buộc phải đón nhận.

    Nhưng... Nàng thật là nhận không nổi. Lúc đó nàng thậm chí còn bảo Độc Cửu rằng muội muội nàng chưa chết, cấm hắn không được nói lung tung...

    Lạc Mai Tiên nàng đã phủ nhận, đã tự lừa gạt mình. Chỉ là... Nàng có thể gạt được bao lâu đây? Và nó có tác dụng sao?

    Nếu thật sự có tác dụng thì việc gì nàng phải ngồi một mình ở “Đông” phòng uống rượu hết bình này đến bình khác, để rồi sau đấy thì vừa cười vừa khóc một cách yếu đuối và thảm hại hơn bao giờ hết...
     
    rocklina and Buồn like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 400: Bán tín bán nghi
    Cứu? Người đã chết thì làm sao cứu đây?

    Nỗi đau dâng trào, oán hận lên cao, Lạc Mai Tiên nhìn Vương Chi mà gằn lên từng chữ:

    “Tất cả đều là do ngươi! Tất cả đều là do ngươi...”.

    “Ong!”.

    Hết sức đột ngột, từ trên người nàng, một cỗ khí tức mạnh mẽ bộc phát đem Vương Chi đánh bay lên tường, dính chặt trên ấy.

    Siết lấy trủy thủ, nàng từng bước tiến lại chỗ hắn.

    “Cộp... Cộp...”.

    “Cộp... Cộp...”.

    Bước chân của Lạc Mai Tiên lúc này thật chậm rãi, thật từ tốn, hoàn toàn đối lập với sát tâm mãnh liệt trong lòng. Nhưng có khi như thế lại hợp với nàng, bởi vì một cái chết chậm rãi thì bao giờ cũng đau đớn hơn là mau chóng và dứt khoát.

    Thông thường, khi đối diện với cái chết đang tới gần, con người sẽ khó mà thản nhiên được. Không chỉ có sợ hãi mà còn hàng trăm loại cảm xúc khác nữa. Tiếc nuối, ân hận, bất cam, đau khổ, giải thoát,..., đơn thuần hoặc pha trộn, rất nhiều.

    Có điều, đấy chẳng phải những gì đang hiện hữu trong tâm trí Vương Chi lúc này. Hắn... Hiện rất hờ hững. Bất kể bản thân đang bị treo trên tường và phải gánh chịu áp lực từ Lạc Mai Tiên đi chăng nữa thì gương mặt hắn vẫn không lộ ra một chút sợ hãi, e ngại hay một loại cảm xúc nào khác. Không buồn cũng chẳng vui, nó cứ trơ trơ như thế.

    Lần đầu tiên, hắn ngước mặt lên nhìn Lạc Mai Tiên...

    Kia là...

    Gương mặt Vương Chi, nó đã thay đổi rồi. Con mắt trái của hắn, từ đỏ tươi như máu giờ đã trở lại bình thường, ngơi đen tròng trắng, ranh giới rõ ràng.

    Có lẽ vì đang gánh chịu áp lực nên giọng hắn có chút khó khăn:

    “Nếu ngươi không muốn... Muội muội mình... Thật sự chết... Thì nên dừng lại đi”.

    Thật sự chết?

    Lạc Mai Tiên dừng bước chân, đáy lòng bất giác sinh ra một tia ngờ vực. Thần niệm thoáng động, cũng không thấy nàng làm ra động tác gì nhưng một thanh tiểu kiếm lại hướng chân Vương Chi đâm tới.

    “Phốc!”.

    Thân thể bị cầm cố, Vương Chi tức thì phải lãnh trọn nhát đâm nọ, máu tươi chảy dài.

    “Ngươi nói thế là ý gì?”. - Coi như không thấy nét mặt nhăn nhó, hàm răng cắn chặt vì đau đớn của đối phương, Lạc Mai Tiên lạnh lùng cất tiếng.

    “Khục khục...”.

    Đầu lại lần nữa ngước lên, Vương Chi nhìn kẻ vừa dùng linh lực hóa thành tiểu kiếm để đâm mình, phát âm rõ ràng từng chữ:

    “Ta nói... Muội muội ngươi... Vẫn chưa chết”.

    Thần sắc thay đổi rõ rệt, Lạc Mai Tiên nghe xong thì cả người liền bất động, tuy nhiên, khoảnh khắc ấy đã chẳng kéo dài lâu, hai giây bất quá liền kết thúc. Và chính tại thời điểm mà nó kết thúc thì cũng là lúc thân ảnh nàng biến mất...

    Nhưng rất nhanh, một cái chớp mắt còn chưa qua hết thì hình dáng nàng đã lại hiện ra, có điều là tại một vị trí khác.

    Đứng sát ngay trước mặt Vương Chi, Lạc Mai Tiên dùng tay nắm chặt lấy cổ áo hắn, hỏi lại:

    “Ngươi vừa mới nói gì?!”.

    “Ta nói... Muội muội ngươi... Nó vẫn chưa chết”. - Một cách khó khăn, Vương Chi lặp lại.

    “Chát!”.

    Không may thay, câu trả lời của Vương Chi lại khiến hắn phải nhận một cái tát đau điếng từ Lạc Mai Tiên.

    “Chưa chết ư?”.

    Nói đoạn, cánh tay Lạc Mai Tiên lại lần nữa vung lên.

    “Chát!”.

    Và trên mặt Vương Chi lại vừa in thêm năm dấu tay nữa.

    “Ngươi bảo là chưa chết? Vậy thì thân xác mất đi sinh cơ đã nằm trong lòng ta là thứ gì? Ảo giác sao? Ngươi tưởng Lạc Mai Tiên ta bị điên sao?!”.

    “Chát!”.

    Vài câu hỏi, ba cái tát, đó là những gì Vương Chi vừa nhận được. Đau, khẳng định là có. Mặc dù mấy cái tát kia Lạc Mai Tiên đã không hề dùng tới một chút linh lực nào nhưng lực đạo thì quả chẳng ít. Cứ nhìn tình trạng Vương Chi hiện giờ liền biết, từ trong miệng hắn máu tươi lại chảy ra nữa rồi.

    Đau đớn là vậy, thế nhưng ngoài những dấu tay in hằn cùng một ít máu tươi ra thì vẻ mặt hắn cũng chẳng lấy gì làm thay đổi, vẫn thản nhiên, hờ hững như cũ.

    “Xác?”. - Hắn không cho là phải - “Tình trạng của muội muội ngươi... Có phải là làn da xám xanh... Toàn thân đông cứng... Sinh cơ tắt lịm hay không?”.

    Đứng sát bên, Lạc Mai Tiên càng nghe thì thần sắc càng trở nên khác lạ, một tia ngờ vực ban nãy cũng lần nữa hiện lên và nhanh chóng lớn dần.

    Mấy lời mô tả của Vương Chi vừa rồi quả chẳng sai tí nào. Tình trạng muội muội nàng đúng là như vậy, da thịt xám xanh, toàn thân đông cứng còn sinh cơ thì đã triệt để tắt lịm.

    Chết, đấy là kết luận của nàng, của Độc Cửu, và sẽ là của cả bất cứ ai khi nhìn thấy tình trạng muội muội nàng... Ấy thế mà kẻ đang ở trước mặt nàng đây, hắn lại không cho rằng như vậy...

    Nghĩ mà xem, dựa vào lời mô tả vừa rồi thì rõ ràng là hắn đã nắm được, thế nhưng hắn đã nói gì?

    Hắn đã nói muội muội nàng vẫn chưa chết!

    Mặc dù lý trí nhận định đấy là chuyện hết sức vô lý, tuy nhiên, một phần nào đó Lạc Mai Tiên lại tin tưởng vào nó. Có lẽ từ trong thâm tâm nàng vẫn còn hy vọng...

    “Ngươi nói...”. - Sau vài giây im lặng, Lạc Mai Tiên rốt cuộc cũng lên tiếng - “... Ngươi nói là muội muội ta... Nó vẫn còn sống?”.

    Biết đối phương đã bắt đầu tin tưởng mình, Vương Chi lúc này mới đưa ra yêu cầu:

    “Trước có thể... Thả ta xuống chứ?”.

    Đó tất nhiên không phải một yêu cầu quá đáng. Vì vậy, Lạc Mai Tiên cũng chẳng mất nhiều thời gian để nghĩ ngợi, chần chừ một chút thì cánh tay đang nắm chặt cổ áo Vương Chi liền buông lỏng, một chút uy áp phát ra ban nãy cũng mau chóng được nàng thu hồi.

    “Bịch”.

    Do lực lượng đột ngột bị triệt hồi, thân thể lại đang chịu thương tích, vốn bị dính chặt trên vách tường, Vương Chi tức thì rơi xuống.

    Cố nhịn cơn đau do vết thương bị tác động, Vương Chi hít liền hai ngụm khí, dùng tay nâng người ngồi dậy, ngả lưng vào tường đá.

    “Giờ thì nói đi”.

    Ngó qua Lạc Mai Tiên - người vừa lên tiếng, Vương Chi chậm rãi mở miệng:

    “Như ta đã nói, muội muội ngươi chưa chết. Nó vẫn còn sống”.

    Thấy Lạc Mai Tiên không lên tiếng trong khi hai mắt thì vẫn đang nhìn chằm mình, hiểu là nàng đang chờ đợi nghe tiếp nên Vương Chi cũng chẳng dong dài, tiếp tục nói:

    “Da thịt xám xanh, toàn thân đông cứng, sinh cơ tắt lịm, những biểu hiện kia bất quá chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi”.

    “Vỏ bọc bên ngoài?”.

    Lạc Mai Tiên truy hỏi: “Ngươi nói như vậy là sao?”.

    “Khục khục...”.

    Dùng tay tùy tiện lau đi máu tươi trên miệng, Vương Chi giải đáp:

    “Vết thương hôm đó ta để lại trên người muội muội ngươi vốn dĩ có mang độc tố. Độc tố đó, hẳn là ngươi đã không thể nhìn ra. Nhưng ta nghĩ nó cũng bình thường, dù cho tu vi ngươi cao hơn nữa, muốn phát hiện tuyệt chẳng dễ dàng gì”.

    Dừng trong giây lát, hắn nói tiếp: “Độc tố của ta, một khi trúng phải thì sau một thời gian, người bị trúng độc sẽ rơi vào trạng thái chết giả, biểu hiện ra bên ngoài là da thịt xám xanh, toàn thân đông cứng, sinh cơ tắt lịm, cũng chính là tình trạng của muội muội ngươi hiện giờ”.

    Đầu hơi ngẩng lên, Vương Chi chốt hạ: “Chuyện chính là như vậy. Muội muội ngươi hiện giờ chỉ đang nằm trong trạng thái chết giả chứ chưa phải đã thật sự chết đi như các ngươi nghĩ”.

    “Vậy theo ngươi nói thì ta đã nhìn lầm? Một chân nhân Linh anh đệ tứ trọng như ta mà lại không phân biệt được giữa người chết và người sống?”.

    Tuy rằng trong lòng đang rất muốn tin tưởng vào những lời giải đáp của Vương Chi nhưng lí trí lại nhắc nhở Lạc Mai Tiên về sự vô lý khó tin này.

    Thân thể đã mất đi sinh cơ, như thế sao có thể vẫn còn sống được chứ?

    Lạc Mai Tiên nàng tuyệt đối sẽ không kết luận sai. Lúc đó nàng đã kiểm tra rất kỹ rồi. Thân thể muội muội nàng rõ ràng đã chẳng còn một chút sinh cơ nào nữa cả...

    Ngồi phía đối diện, Vương Chi thấy nàng như vậy nhưng vẫn không tỏ vẻ gì, nét mặt vẫn hờ hững như cũ. Tâm tư của Lạc Mai Tiên nàng thế nào Vương Chi hắn há lại chẳng nhìn ra. Sinh cơ tắt lịm luôn đồng nghĩa với cái chết, nay hắn bảo muội muội nàng còn sống, điều này quả là rất khó tin tưởng được. Thiết nghĩ nếu đổi lại là bất cứ ai khác thì cũng sẽ như vậy thôi.
     
    rocklina and Buồn like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 401: Yêu cầu
    Mặt đối mặt, Vương Chi nhìn thẳng vào mắt Lạc Mai Tiên, đột nhiên bật cười: “Khì...”.

    Mặc dù tiếng cười rất ngắn, âm thanh cũng rất khẽ nhưng khi nghe được thì Lạc Mai Tiên vẫn thấy khá là khó chịu. Minh chứng rõ ràng nhất là hai hàng chân mày của nàng, chúng đã vừa mới cau lại.

    “Hừ”.

    Không hề báo trước, từ trong lòng bàn tay nàng, một đạo linh lực lập tức hóa thành tiểu kiếm hướng về phía cái chân lành lặn còn lại của Vương Chi bắn tới.

    “Phốc!”.

    “Ư...”.

    Tuy bất ngờ bị tấn công và đã chịu thương tổn, thế nhưng chỉ sau một tiếng “Ư” trầm thấp vừa phát ra nọ thì Vương Chi liền im bặt, chẳng hề rên rỉ thêm nữa, dù rằng vết thương đang làm hắn cảm thấy rất đau.

    Liên tiếp hít vào mấy ngụm khí lạnh, hắn cố gắng chịu đựng, theo phản ứng bình thường mà liếc sang kẻ vừa gây thương tích cho mình.

    Vừa lúc, bên này Lạc Mai Tiên cũng lên tiếng: “Không muốn đau đớn thì tốt hơn hết là ngươi nên ngoan ngoãn và thành thật đi”.

    “Xem ra ngươi rất thích hành hạ người khác”.

    Đè nén cơn đau, Vương Chi quay lại chủ đề trước đó: “Ngươi cho rằng mình hiểu biết hết về thế giới này sao?”.

    Nhẹ lắc đầu, hắn nói tiếp: “Không đâu. Thế giới này có rất nhiều thứ mà ngươi không biết... Sinh cơ tắt lịm thì đương nhiên cũng đồng nghĩa với cái chết. Nhưng mà... Ta phải nhắc lại rằng, tình trạng của muội muội ngươi hiện tại vốn chẳng phải thật, đấy chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi. Ngươi cho vô lý là bởi ngươi không nhìn ra chứ không phải vì nó không tồn tại”.

    Tới lúc này, sau khi nghe hết những lời của Vương Chi cũng như chứng kiến thái độ dửng dưng bình thản của hắn, thú thực là Lạc Mai Tiên đã bị dao động khá nhiều, mức độ tin tưởng cũng hơn xa trước đó. Một lần nữa, hy vọng lại âm thầm nhen nhóm lên trong lòng nàng.

    Trầm ngâm một lúc, nàng hướng Vương Chi, hỏi:

    “Muội muội ta... Nó thật sự vẫn còn sống?”.

    “Không giả”. - Vương Chi chẳng cần phải nghĩ ngợi gì, tùy tiện đáp.

    Im lặng thêm mấy giây, bên kia, Lạc Mai Tiên lại hỏi:

    “Ngươi nói... Ngươi có thể cứu được muội muội ta?”.

    “Độc tố là ta đưa vào, ta tất có cách hóa giải”.

    ...

    Không như trước, lần này Lạc Mai Tiên đã nghĩ ngợi rất lâu. Và càng nghĩ, sắc mặt nàng lại càng xấu đi, đến cuối cùng thì ảm đạm hẳn.

    “Không thể...”. - Đầu lắc nhẹ, nàng phủ định - “... Ngươi không thể cứu được. Huyết dịch của muội muội ta đã lại biến đổi rồi, dù cho có hóa giải độc tố gì kia cũng vô dụng...”.

    “Lạc Mai Tiên”.

    Bị Vương Chi gọi đích danh một cách bất chợt, hơn nữa âm lượng còn được đề thăng rõ rệt, tâm trí Lạc Mai Tiên tức thì đổi hướng, sự chú ý dồn hết lên người hắn.

    Như chỉ chờ có thế, Vương Chi nói:

    “Ta thấy ngươi vì quá lo lắng, hoặc đúng hơn là lo sợ mà trở nên thiếu minh mẫn rồi. Ngươi quên lúc nãy trong bộ dạng say xỉn kia mình đã kể lể những gì sao?”.

    Vốn chẳng cần đối phương trả lời, Vương Chi tiếp tục: “Muội muội Lạc Lâm kia của ngươi, từ huyết dịch kỳ lạ, dùng Định Phong Minh Châu trấn giữ thần hồn, lấy Minh Âm Hàn Tủy phong ấn thân xác của trăm năm trước cho đến việc thu thập linh dược tài bảo để tạo ra tâm trận hòng kiểm soát huyết dịch, đem tới cho muội muội ngươi một cuộc sống bình thường của trăm năm sau và cả những việc phát sinh trong tám năm gần đây, sau khi muội muội ngươi tỉnh lại, hay thậm chí là chuyện phong ấn thất bại, huyết dịch biến đổi... Hết thảy ngươi đều đã tự mình nói ra”.

    “Không may, thần trí của ta đã sớm thanh tỉnh, vậy nên ta chẳng những nghe được mà còn hiểu được tất cả”.

    Giọng chậm đi trông thấy, hắn kết thúc bằng một câu hỏi:

    “Lạc Mai Tiên, tình trạng của muội muội ngươi ta đã nắm rất rõ, thế nhưng ta vẫn nói là sẽ cứu được. Ngươi cảm thấy ta là đang trêu chọc hay là đùa giỡn ngươi?”.

    Theo mỗi câu nói thốt ra từ miệng Vương Chi, tâm tình Lạc Mai Tiên cũng mỗi lúc một chuyển biến, gương mặt vốn từ ảm đạm cũng dần khởi sắc. Trong hoàn cảnh này, nàng không nghĩ hắn sẽ vì trêu đùa, bỡn cợt hay trả đũa gì nàng mà nói ra mấy lời đó. Với thái độ cùng vẻ mặt của hắn hiện giờ, nếu bảo đang lừa gạt thì dường như chẳng giống...

    Tạm bỏ qua cách xưng hô lẫn giọng điệu vô lễ vừa rồi của Vương Chi, Lạc Mai Tiên tiến thêm hai bước, ngồi xuống ngay sát trước mặt hắn, mắt nhìn tận mắt trong khi tay thì không rõ do vô tình hay bởi cố ý mà đặt trên ngực hắn, nói một cách chậm rãi nhưng hết sức nghiêm túc:

    “Vương Chi, ta cần ngươi khẳng định lại một lần nữa, rằng ngươi có thể cứu được muội muội ta”.

    Từ khi bị bắt giữ đến giờ, tính ra thì đây là lần đầu tiên Vương Chi được nàng gọi bằng tên thay vì mấy danh từ “nhân loại khốn kiếp”, “Dị Chủng ti tiện” gì kia. Quả thực là một sự “nâng cấp” lớn.

    Tuy vậy, đối với sự thay đổi trong cách xưng hô của nàng, Vương Chi dường như lại chẳng để ý tí nào. Thoáng nhìn xuống bàn tay đang đặt trên ngực mình, hắn nói:

    “Ta có thể cứu được muội muội ngươi, thậm chí còn hơn cả những gì ngươi mong đợi”.

    “Vậy thì cho ta biết, ngươi sẽ dùng cách gì để cứu nó? Cứu được rồi thì tình trạng của nó sẽ thế nào?”.

    Lần này thì Vương Chi không trực tiếp trả lời mà đáp rằng: “Khi nào cứu xong, kết quả ra sao ngươi tự khắc sẽ biết”.

    Nhận thấy phía đối diện Lạc Mai Tiên nghe xong thì có dấu hiệu tức giận, hắn nhanh chóng bồi thêm: “Nhưng ngươi yên tâm, ta đảm bảo sẽ trả lại cho ngươi một muội muội lành lặn nguyên vẹn không thiếu thứ gì”.

    Sau một đỗi quan sát thật kỹ Vương Chi, Lạc Mai Tiên rốt cuộc cũng chịu buông tay.

    Chuyển mình đứng dậy, nàng kéo giãn khoảng cách ra một chút, hồi lâu thì cất tiếng:

    “Việc cứu muội muội ta cần chuẩn bị những gì?”.

    “Bổ huyết, hồi khí, những loại đan dược có thể mau chóng trợ giúp tu sĩ khôi phục về trạng thái đỉnh phong. Ngoài ra cũng cần phải chuẩn bị các loại thiên tài địa bảo có tính âm hàn, nếu là vật chí âm chí hàn như Minh Âm Hàn Tủy thì càng tốt”. - Chẳng cần phải nghĩ ngợi, Vương Chi đưa ra danh sách.

    Thấy Vương Chi đã thôi nói nữa, Lạc Mai Tiên lúc này mới lên tiếng:

    “Chỉ nhiêu đó thôi?”.

    Nếu bảo hiện tại trong lòng nàng không có ngờ vực thì khẳng định là dối trá. Hoàn toàn ngược lại, nàng đang rất hoài nghi. Những loại đồ vật mà Vương Chi vừa đưa ra kia, trừ bỏ Minh Âm Hàn Tủy còn có ảnh hưởng đến huyết dịch của muội muội nàng ra thì mấy cái khác, nàng chẳng thấy có gì đặc biệt cả.

    Thiên tài địa bảo mang đặc tính âm hàn, các loại đan dược trợ giúp tu sĩ mau chóng khôi phục trạng thái đỉnh phong, chúng sẽ cứu được muội muội nàng sao?

    “Ngươi hẳn là đang hoài nghi”

    Đoán được tâm tư của Lạc Mai Tiên, Vương Chi trấn an: “Ngươi yên tâm, ta nói có thể cứu thì tất sẽ cứu được. Ngươi chỉ cần chuẩn bị theo danh sách mà ta yêu cầu, đặc biệt là các loại thiên tài địa bảo mang đặc tính âm hàn, càng cao cấp càng tốt”.

    Nghe Vương Chi đã một mực khăng khăng như vậy, Lạc Mai Tiên dù chưa hết hoài nghi nhưng cũng chỉ đành tạm gác lại. Theo tình thế trước mắt thì gần như chỉ có mỗi duy nhất mình hắn là có khả năng cứu sống muội muội nàng. Nếu muốn muội muội sống lại, ngoài tin tưởng và trông đợi vào hắn ra thì nàng không còn lựa chọn nào nữa cả.

    “Có lẽ... Hắn sẽ thật sự cứu được”.

    Thầm nhủ một câu như vậy, Lạc Mai Tiên tạm thời tin tưởng:

    “Được. Những thứ ngươi yêu cầu ta sẽ đi chuẩn bị”.

    Dừng trong giây lát, nàng hỏi: “Vậy khi nào ngươi sẽ bắt đầu cứu chữa cho muội muội ta?”.

    “Vài hôm nữa”.

    “Vài hôm?”.

    Bỏ qua cái nhìn bất thiện của đối phương, Vương Chi chỉ vào mình, nói: “Ngươi nhìn ta bây giờ xem, ngay cả đứng lên ta còn không thể thì làm sao ra tay cứu chữa cho muội muội ngươi?”.

    Liếc Vương Chi một vòng từ trên xuống dưới, Lạc Mai Tiên lúc này mới thực sự chú ý đến tình trạng của hắn. Những vết thương do chính nàng đã gây ra. Con mắt bị khoét, cánh tay bị cắt, hai chân bị xuyên thủng, nếu bảo là thương tích đầy mình thật cũng chẳng ngoa tí nào.

    Có vẻ như đã chịu “cảm thông”, thần sắc Lạc Mai Tiên dần hòa hoãn lại.

    “Vậy tình trạng bây giờ của muội muội ta... Ta cần phải làm gì?”.
     
    rocklina and Buồn like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 402: Bắt đầu chữa trị
    “Muội muội ngươi chỉ mới vừa chuyển sang trạng thái chết giả tối nay nên trong khoảng mười ngày tiếp theo nó sẽ vẫn an toàn, ngươi không cần quá lo lắng... Nếu muốn sớm chữa trị thì hãy giúp ta mau chóng bình phục lại. Bên cạnh ngươi có một vị thánh đan sư nên tin tưởng cũng chẳng khó khăn gì đúng không?”.

    Đáy mắt thoáng qua một chút khác lạ, Lạc Mai Tiên nhấc chân, vừa di chuyển xung quanh vừa nhìn Vương Chi, sau mấy lượt thì chợt hỏi:

    “Tại sao ngươi lại bỗng nhiên thanh tỉnh?”.

    Từ nãy giờ, bởi do chuyện của Lạc Lâm nên nàng đã không đề cập đến vấn đề này. Nhưng hiện tại, sau khi sự việc coi như đã tạm “đâu vào đấy”, nghi hoặc lại bắt đầu nổi lên trong lòng nàng một cách rõ rệt. Nàng nhớ chỉ mới ban sáng, thời điểm nàng tới mật thất này và cắt xuống cánh tay của hắn, lúc đó rành rành là thần trí hắn vẫn còn bất ổn, bộ dạng mười thì có đến tám chín phần là giống thú rồi. Vậy mà bây giờ hắn lại hoàn toàn thanh tỉnh, hoàn toàn trở về bộ dạng một con người, thời gian mới trôi qua được bao lâu chứ?

    Lại nói, trong khoảng thời gian này, ngoài băng bó xử lý vết thương cùng cho uống một ít đan dược ra thì đâu có ai tác động gì đến thức hải, thần hồn của hắn...

    Hắn khôi phục thần trí bằng cách nào? Cũng không thể tự nhiên mà “lành” lại được.

    Trong lòng Lạc Mai Tiên quả thực đang rất muốn biết đầu đuôi nguyên cớ cho sự chuyển biến đột ngột và bất thường này.

    May cho nàng, câu trả lời rất nhanh đã có.

    Bên kia, Vương Chi dành cho nàng một ánh mắt chứa đầy hàm ý:

    “Nhắc đến chuyện này thì ta phải cảm ơn ngươi rồi”.

    Thoáng cúi nhìn cánh tay trái đã bị cắt đoạn của mình, hắn nói tiếp: “Những màn tra tấn đánh đập, khoét mắt, cắt tay của ngươi, chúng đã giúp ta thanh tỉnh lại”.

    “Vương Chi... Ngươi có ý gì?”.

    Đối với câu trả lời vừa nhận được, Lạc Mai Tiên chẳng hề tin tưởng một chút nào cả.

    <!-- http://truyencuatui.net/ -->Đánh đập, đày đọa người khác có thể giúp họ trở nên tỉnh táo lại? Nghe cũng không khỏi quá buồn cười đi.

    “Xem ra ngươi chẳng tin tưởng lắm”.

    Đã sớm đoán được nên đối với phản ứng của Lạc Mai Tiên Vương Chi cũng không thấy có gì ngoài ý muốn. Hắn chỉ cười nhạt rồi bảo:

    “Lời ta nói là thật, tin hay không tùy ngươi. Có điều... Ta nghĩ đối với ngươi thì nó cũng chẳng quan trọng lắm”.

    Lần này Lạc Mai Tiên không đáp lại. Thay vì hồi đáp thì nàng đặt một câu hỏi khác:

    “Sau khi ngươi thanh tỉnh, có phải những gì nghe và thấy trong khoảng thời gian trước đó, toàn bộ ngươi đều nhớ được?”.

    Vương Chi nghe xong thì chần chừ một chút, nhưng rốt cuộc hắn vẫn gật đầu thừa nhận: “Phải. Toàn bộ ta đều nhớ rõ”.

    “Quả nhiên là vậy”.

    Nói đoạn, từ không gian giới chỉ, Lạc Mai Tiên lấy ra một viên đan dược ném qua cho Vương Chi, bảo:

    “Uống vào đi. Tốt cho thương tích của ngươi đấy”.

    ...

    Đối thoại, hay đúng hơn là dò xét Vương Chi thêm một đỗi nữa, khi nhận thấy đã tạm đủ, Lạc Mai Tiên lúc này mới xoay người hướng cửa mật thất bước ra.

    “Việc chữa trị ngươi có thể an tâm. Với trình độ của một vị thánh đan sư, Độc Cửu sẽ giúp ngươi bình phục sớm thôi”.

    “À, tin tốt cho ngươi: Cánh tay trái mà ta đã cắt xuống của ngươi, nó hiện vẫn đang được bảo quản rất tốt, vậy nên việc nối lại sẽ chẳng có gì trở ngại... Về phần con mắt phải của ngươi thì... Thật tiếc. Ngươi biết đấy, ta đã lỡ tay hủy hoại rồi”.

    “Nhưng ta nghĩ với một tên Dị Chủng như ngươi, dù lành lặn hay thiếu khuyết thì cũng không khác biệt lắm đâu...”.

    Đấy là những lời cuối cùng mà Lạc Mai Tiên lưu lại trước khi cánh cửa mật thất hoàn toàn được đóng chặt...

    ...

    ...

    Gần nửa giờ sau.

    Bên dưới “Đông” phòng, nơi giam giữ Vương Chi, mật thất lại một lần nữa được mở ra.

    Vừa tiến vào thì như cũ vẫn là Lạc Mai Tiên. Tuy nhiên lần này, đến chẳng phải riêng mình nàng, đồng hành cùng nàng còn có một người khác. Hắn cũng không ai xa lạ, đích thị là vị thánh đan sư duy nhất ở Đại La: Độc Cửu.

    Nghe tiếng bước chân, Vương Chi vốn đang dưỡng thần liền mở mắt ra. Nhìn sang Độc Cửu rồi dừng lại trên người Lạc Mai Tiên, hắn mở miệng:

    “Ngươi trở lại nhanh hơn ta nghĩ”.

    Bỏ ngoài tai lời của hắn, Lạc Mai Tiên nói với Độc Cửu:

    “Độc Cửu, phiền ngươi mau chóng chữa trị cho hắn”.

    Bên cạnh, Độc Cửu nhẹ gật đầu xem như hồi đáp, kế đấy thì hướng Vương Chi tiến lại.

    Quan sát trong giây lát, Độc Cửu chợt nhận xét: “Ngươi quả nhiên là đã hoàn toàn thanh tỉnh”.

    Thâm ý ngó qua Lạc Mai Tiên, Vương Chi nói: “Đều nhờ đại công chúa của ngươi”.

    Đối với câu trả lời nhận được, Độc Cửu cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên, xem ra trước khi đến đây hẳn đã nghe Lạc Mai Tiên nói lại rồi.

    Thần sắc nghiêm túc, hắn hỏi Vương Chi:

    “Ngươi nói tiểu công chúa của chúng ta chưa chết và ngươi có thể cứu sống lại được, là thật chứ?”.

    “Lúc nãy đại công chúa của ngươi cũng đã hỏi ta những câu đại loại như vậy. Và giờ ta sẽ khẳng định lại lần nữa: Ta... Tuyệt đối cứu được”.

    “Tốt. Nếu như ngươi đã chắc chắn như vậy thì ta sẽ tận lực chữa trị cho ngươi”.

    “Vậy thì xin đa tạ”.

    “Đa tạ thì không cần, chỉ mong ngươi có thể làm được những gì mình vừa nói”.

    Chuyển mắt sang Lạc Mai Tiên, Độc Cửu cất tiếng:

    “Đại công chúa, ta cần cánh tay kia”.

    “Tốt”.

    Hết sức mau lẹ, Lạc Mai Tiên đem chiếc hộp gỗ đỏ mà ban sáng đã dùng để chứa đựng cánh tay của Vương Chi ra, đưa qua cho Độc Cửu.

    Sau khi tiếp lấy chiếc hộp, Độc Cửu lập tức đem nó mở ra, thoáng nhìn qua rồi gật đầu:

    “Quả không hổ là Bảo Nguyên Linh Mộc, khả năng lưu giữ tốt như vậy”.

    Đem hộp đặt xuống, Độc Cửu khẽ động thần niệm, từ không gian giới chỉ lấy ra một chiếc hộp nữa. Hộp này màu đen, quanh thân chạm khắc hình dạng thảo mộc, trông khá là tinh xảo. Tương tự như cái của Lạc Mai Tiên, nó cũng có linh khí lưu chuyển, tuy nhiên, nếu xét về độ tinh thuần thì thua kém hơn rất nhiều.

    Giống vừa rồi, Độc Cửu lại đem chiếc hộp thứ hai này mở ra. Bên trong cũng chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một ít kim châm, ngân châm, vài lưỡi dao nhỏ cùng một số thứ linh tinh khác, hệt như vật dụng của những vị y sư nơi thế tục nhân giới. Dĩ nhiên đó chỉ là sự tương đồng về hình thức, chứ còn thực tế, tài liệu làm nên là hoàn toàn khác biệt, phẩm cấp căn bản vốn không thể đánh đồng.

    Ngẩng đầu lên nhìn Vương Chi, hắn đột nhiên hỏi:

    “Có cần ta gây mê không?”.

    “Cắt xuống ta còn chịu được thì nối lại có đáng là gì”.

    “Vậy được, bây giờ ta sẽ tiến hành luôn”.

    Đã có tính toán sẵn, Độc Cửu chẳng chần chừ nữa, lập tức tháo lớp vải được băng bó trước đó trên phần tay còn sót lại của Vương Chi xuống.

    Tháo xong, hắn nhanh chóng xử lý vết thương, đến khi nhắm thấy đã ổn thì chuyển qua chiếc hộp gỗ đỏ nọ, đem cánh tay bên trong lấy ra.

    “Tách tách... Tách tách...”.

    Có một điều buộc phải công nhận, đó là công dụng lưu giữ của Bảo Nguyên Linh Mộc quả thật vô cùng tốt. Mặc dù cánh tay của Vương Chi đã bị cắt xuống từ lúc sáng nhưng cho đến tận giờ phút này, khi được Độc Cửu lấy ra thì tình trạng của nó vẫn y nguyên, sinh cơ thậm chí còn chẳng tổn hao dù chỉ một chút.

    Dẫu vậy, so với thời điểm còn gắn liền trên cơ thể Vương Chi thì lúc này, cánh tay đã có một ít sai biệt. Hình dáng lẫn khí tức, toàn bộ đều đã biến đổi.

    Nếu ban sáng, thứ mà Lạc Mai Tiên cắt xuống là một cánh tay nhân loại thì bây giờ, đang hiện hữu trước mắt mọi người lại là một cánh tay mang đậm nét ma nhân. Nó cứng rắn và cực kỳ sắc nhọn. Đáng nói hơn là khí tức của nó, đấy đã không đơn thuần là mùi nhân loại nữa mà bên trong còn nồng đậm vị ma nhân.

    Trên cùng một cánh tay lại đồng thời có khí tức của nhân loại và ma nhân, điều này có ý nghĩa gì?

    Chỉ có một cách giải thích: Đây... Là cánh tay của một Dị Chủng!
     
    rocklina and Buồn like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 403: Thi quỷ (1)
    Cánh tay bị cắt xuống nọ, chính nó đã tố cáo thân phận Dị Chủng của Vương Chi, và đấy cũng là lý do vì sao trong cơn say trước đó Lạc Mai Tiên đã gọi hắn là “Dị Chủng ti tiện”.

    Đúng vậy, nàng đã biết. Ban sáng, sau khi đem cánh tay kia về, nàng vốn định sẽ mau chóng mang nó đi gặp người của Nhược Lan Đế Quốc làm vật chứng minh lời nói rồi tiến hành thỏa thuận với đối phương về việc dùng Vương Chi để đổi lấy sự cứu chữa cho muội muội mình. Trong lúc vô tình, nàng đã mở chiếc hộp ra xem lại cánh tay, đồng thời cũng là vật chứng minh kia, nào ngờ...

    Hiện ra trong tầm mắt nàng lại không phải cánh tay nhân loại mà là của Dị Chủng - những kẻ thậm chí còn chẳng được công nhận thân phận, giống loài.

    Thú thực là lúc ấy Lạc Mai Tiên nàng đã rất bất ngờ, xíu nữa thì đã sốc nhẹ.

    Nàng có tưởng tượng thế nào cũng không thể ngờ được kẻ thần trí bất ổn mà mình hiện đang giam giữ lại là một Dị Chủng thay vì thân phận nhân loại như đã nhận định trước đó.

    Cảnh tượng sinh linh tận diệt cùng thứ lực lượng kỳ bí ẩn chứa trong thần hồn kia vốn đã đủ làm dấy lên vô số hoài nghi rồi, thế mà lại còn thêm cả thân phận Dị Chủng ẩn giấu dưới lớp vỏ bọc nhân loại, đáng nói hơn nữa là lớp vỏ này đã rất dễ dàng qua mặt chính Lạc Mai Tiên nàng và Độc Cửu - hai vị chân nhân Linh anh đệ tứ trọng hàng thật giá thật. Tại thế giới đầy rẫy thần thông thuật pháp, thiên biến vạn hóa này, chuyện lạ vốn không hiếm, có điều, nếu liên tiếp xuất hiện trên cùng một người thì nó đã chẳng đơn thuần là “chuyện lạ” nữa rồi.

    Hoài nghi, ngờ vực, thậm chí có cả lo lắng bất an, mang theo tâm tình phức tạp ấy, Lạc Mai Tiên đã định đến gặp Vương Chi. Chỉ là... Còn chưa kịp bước ra khỏi căn nhà ở Lạc Hoa Viên thì tình trạng muội muội nàng bỗng nhiên trở nên bất thường. Huyết dịch biến đổi và bạo phát một cách dữ dội, tiếp đến thì sinh cơ cũng triệt để tắt lịm...

    Về chuyện xảy ra sau đó, thiết nghĩ không cần phải nhắc lại nữa.

    ...

    Trở lại việc chữa trị cho Vương Chi.

    Lúc này, sau một giờ điều trị, Độc Cửu cuối cùng cũng hoàn thành xong nhiệm vụ của mình. Cánh tay bị cắt lìa của Vương Chi hiện đã được nối lại, hơn thế nữa, hai vết thương nơi chân của hắn do bị Lạc Mai Tiên dùng linh khí hóa thành tiểu kiếm đâm xuyên cũng là như vậy, đã được xử lý tốt.

    Với trình độ của một thánh đan sư, Độc Cửu dĩ nhiên đã chẳng hề để xảy ra sai sót gì. Tuy nhiên, điều khác thường thì không phải không có. Và nó phát sinh trên chính cánh tay đã bị cắt lìa của Vương Chi.

    Sau khi được Độc Cửu nối liền với cơ thể, cánh tay nọ đã biến đổi. Từ hình dạng mang đậm nét ma nhân với vẻ cứng rắn và sắc nhọn trước đó, nó đã dần chuyển biến, rất nhanh liền trở lại như cũ là một cánh tay nhân loại, không chỉ hình thức mà cả khí tức cũng đều là như thế.

    Đối với sự biến đổi này, nếu nói Độc Cửu chẳng chút lưu tâm thì chắc chắn là nói dối. Hoàn toàn ngược lại, hắn đã rất để ý.

    Mặc dù trước khi bắt đầu chữa trị Độc Cửu hắn cũng sớm lường được nhưng đến lúc tận mắt chứng kiến nó diễn ra, thú thực là hắn vẫn không nhịn được mà âm thầm cảm thán. Trong đời mình, hắn chưa bao giờ được thấy qua một trường hợp nào tương tự như thế cả.

    “Trong thân thể kẻ này khẳng định là có bí mật”.

    Đấy là điều mà Độc Cửu đã nhận định.

    Ánh mắt mang theo một tia nghi hoặc, hắn nhìn Vương Chi, cố ý lại như vô tình cất tiếng:

    “Không cần tác động mà cánh tay ngươi vẫn tự biến đổi, đây hẳn là do thứ nào đó trong cơ thể ngươi đi?”.

    “Thứ nào đó sao?”.

    Vương Chi nhẹ lắc đầu: “Ta e là ngươi đã nghĩ nhiều rồi. Khí tức ma tộc được tự động ẩn giấu, tuy có chút khác thường nhưng thực chất cũng không đặc biệt gì lắm đâu, chẳng qua là do thể chất có chút đặc thù thôi”.

    “Là do thể chất?”.

    Độc Cửu nghe xong, thay vì mất đi hay là giảm xuống thì sự hoài nghi trong lòng lại càng tăng thêm. Khỏi phải nói, hắn tất nhiên là không hề tin tưởng vào lời giải thích vừa rồi của Vương Chi.

    “Vương Chi đúng chứ?”.

    Độc Cửu tiếp tục đặt vấn đề: “Cơ thể ngươi có thể tự động ẩn đi khí tức ma tộc, hơn nữa còn dễ dàng qua mặt được chân nhân Linh anh đệ tứ trọng dù rằng bản thân ngươi hiện chỉ đang là một tiểu tu sĩ Linh châu đệ lúc trọng, sự ‘đặc thù’ này ‘một chút’ là không đủ để mô tả đâu... Ta nghĩ huyết mạch ma tộc trong người ngươi hẳn cũng chẳng phải loại tầm thường. Vậy hãy nói xem, ngươi đã được thừa kế từ chủng tộc ma nhân nào?”.

    Ngước mặt nhìn lên, Vương Chi rất thản nhiên mà lắc đầu: “Sợ là phải làm ngươi thất vọng rồi. Dòng máu ma nhân đang chảy trong người mình, ta cũng rất muốn biết nó là của chủng tộc ma nhân nào đấy”.

    “Ngươi nói là ngươi không biết?”. - Hơi ngoài ý muốn, Độc Cửu truy vấn - “Lẽ nào ngươi chưa từng tìm hiểu?”.

    “Tìm hiểu đương nhiên đã từng. Chỉ là... Ma nhân chủng tộc vốn rất nhiều, ta tra không ra. Có lẽ huyết mạch của ta là đến từ một chủng tộc ít được người biết tới”.

    Như muốn chứng minh lời của mình, Vương Chi ngó sang Lạc Mai Tiên vẫn đang đứng im lặng từ nãy giờ, nói:

    “Có thể giải phóng linh lực giúp ta chứ?”.

    Ngừng một chút, hắn tiếp tục: “Các ngươi dù sao cũng là tu sĩ cấp cao của ma tộc, ta nghĩ thông qua hình dạng và khí tức ma nhân sau khi ta biến đổi thì biết đâu lại nhìn ra được điều gì đó”.

    Bên kia, Lạc Mai Tiên nghe xong nhưng chưa vội đáp ngay. Nàng trầm ngâm quan sát vẻ mặt Vương Chi một lúc mới lên tiếng:

    “Được. Ta cũng đang muốn biết chân diện ma nhân của ngươi đến cùng là thế nào”.

    Dứt lời, nàng tiến lại gần Vương Chi, nhanh chóng giúp hắn giải khai phong bế...

    ...

    “Xong rồi. Giờ thì bắt đầu đi”.

    Bỏ qua câu nói của Lạc Mai Tiên, Vương Chi hít sâu một ngụm khí, dùng nội thị thuật quan sát bên trong cơ thể mình rồi vận hành linh lực một đỗi, đến khi thấy mọi thứ đều ổn mới nói:

    “Thân thể của ta hiện đang rất suy nhược nên sẽ không thể duy trì hình dạng ma nhân được lâu. Mong các ngươi hãy tập trung một chút... Nếu nhận ra gì đó thì hy vọng các ngươi sẽ nói cho ta biết”.

    Dặn dò xong xuôi, Vương Chi chẳng chần chừ thêm nữa, lập tức kích phát lực lượng huyết mạch của mình.

    Gần như tức khắc, từ người hắn, một cỗ khí tức mạnh mẽ bất ngờ bộc phát.

    Cỗ khí tức này, nó rất lạ, hoàn toàn khác hẳn những lần biến đổi về hình dạng Kim Nguyệt Tu La trước kia của Vương Chi. Thay vì đơn thuần thì nó lại trở nên phức tạp đi hẳn. Trừ bỏ mùi ma nhân thì pha trộn còn có sự âm hàn lạnh lẽo cùng vị máu tanh nồng đậm và một vài thứ khác nữa.

    Phức tạp, lẫn lộn là vậy, thế nhưng tất cả lại cùng kết hợp với nhau một cách hết sức chặt chẽ, đến độ gần như là đồng nhất, thực sự rất kỳ lạ...

    Lại nói, khác thường không chỉ mỗi khí tức phát ra, hình dạng Vương Chi lúc này cũng là như vậy.

    Trước kia, nếu sau khi biến đổi về chân diện ma nhân thì trên đầu Vương Chi sẽ xuất hiện một đôi sừng và con mắt bên trái sẽ chuyển sang màu hổ phách thì bây giờ, mọi thứ đã khác đi. Sừng thì đúng là vẫn như cũ nhưng con mắt trái thì... Nó đã chẳng còn màu hổ phách nào nữa cả. Thay vào đấy, nó đồng thời mang cả hai màu: Ngơi vàng tròng đỏ, phân minh rõ ràng.

    Kim Nguyệt Tu La? Đã không phải nữa rồi. Bất kể hình dạng hay là khí tức thì toàn bộ đều sai biệt.

    Lẽ nào huyết mạch Kim Nguyệt Tu La của Vương Chi đã xảy ra dị biến?

    Hay vốn dĩ hết thảy đều chỉ do hắn cố tình cải biến?

    Mặc dù chưa thể xác minh nhưng kết quả mà sự “sai biệt” này mang lại, thiết nghĩ nó đã đủ để làm hắn hài lòng. Đơn giản là bởi Lạc Mai Tiên lẫn Độc Cửu, cả hai đều chẳng thể nhìn ra được lai lịch chủng tộc ma nhân của hắn. Minh chứng là nét mặt của họ lúc này, nó khá mờ mịt.

    ...
     
    rocklina and Buồn like this.
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)