Tiên Hiệp Phù Thiên Ký - RoG.Levi Vari

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 306: Lật Lọng
    ...

    ...

    “Híc... Híc...”.

    Giữa lúc Vương Chi cùng Lăng Tố mừng mừng tủi tủi trong cuộc sum vầy sau hai mươi lăm năm biệt ly ngang trái thì Tâm Lan trên này cũng nghẹn ngào rơi nước mắt.

    Mười chín xuân, mười chín hạ, cũng là mười chín thu – đông... Ngần ấy năm nàng lớn lên trong vòng tay của mẫu thân, thế nhưng... Lại không có hình bóng của phụ thân.

    Nàng từng hỏi, từng mong nhớ, từng hoài nghi trăm mối... Nàng chờ đợi hết tháng này qua tháng khác, năm này qua năm khác, tất cả cũng chỉ vì muốn một câu trả lời. Thời gian, nó như muốn bóp nghẹt nàng.

    Rốt cuộc thì hôm nay nàng đã có thể thở được nhẹ nhàng. Tảng đá đè nặng trong lòng bao năm, cuối cùng đã được bỏ xuống.

    Chỉ là... Nàng vẫn thấy đau xót. Không phải cho mình mà cho mẫu thân và phụ thân...

    Suốt những tháng năm chờ đợi, Tâm Lan nàng há lại chưa từng tự mình suy diễn về chuyện của họ, về lý do tại sao họ chia lìa, vì đâu họ xa cách...

    Rất nhiều, rất nhiều lần nàng tự hỏi.

    Nhưng... Có nghĩ thế nào nàng cũng chẳng thế ngờ được duyên tình của họ lại trắc trở, lại lắm trái ngang như vậy.

    Người ôm hận ra đi, kẻ hụt hẫng bao năm tìm kiếm, đợi chờ... So với họ thì một chút ưu thương của đứa con nàng đây có là gì chứ. Vậy mà... Nàng lại còn hờn trách...

    Càng nghĩ nước mắt lại càng chảy dài trên đôi má Tâm Lan. Nửa bởi vui mừng, nửa vì xót xa...

    “Xem ngươi kìa”.

    Ngồi bên cạnh, Na Trát dịu dàng đưa tay lau nước mắt cho nàng, nói: “Ngươi định để phụ mẫu ngươi nhìn thấy bộ mặt khó coi như vầy sao?”.

    “Đừng khóc nữa. Bọn họ đang chờ ngươi đấy”.

    Cố gắng kiềm chế cảm xúc lại, Tâm Lan thoáng ngó qua Na Trát, nhẹ gật đầu, đợi cho nước mắt ngừng chảy thì chuyển mình đứng lên, chuẩn bị thả mình bay xuống Phong Vũ Kỳ Bàn.

    Chỉ là còn chưa kịp thực hiện thì tay nàng đã bị người níu lại.

    “Đợi một chút”. – Mặc dù lời là dành cho Tâm Lan nhưng hai mắt Na Trát thì lại đang hướng về một kẻ khác.

    Là Hoàng Thiên Hóa. Nàng vừa nhận thấy một chút khác thường trên mặt hắn. Và nàng đang “hiếu kỳ” muốn biết sự khác thường đó là khởi đầu cho cái gì.

    Cũng không để Na Trát phải chờ đợi, gần như lập tức, sau khi lời nàng vừa dứt bên này thì bên kia Hoàng Thiên Hóa đã lên tiếng:

    “Quả là một câu chuyện làm người cảm động”.

    Phía dưới, Lăng Tố nghe hắn nói vậy thì không khỏi ngước mặt nhìn lên.

    Như chỉ chờ có thế, Hoàng Thiên Hóa nói tiếp: “Tố Tố, đáng lý ra ta nên cảm thấy vui mừng cho sự sum hợp này của muội, tuy nhiên... Ta không thể. Muội không nghĩ là mình đã quên mất điều gì đó sao?”.

    Quên mất?

    Lăng Tố nghi hoặc: “Hoàng huynh, ta không hiểu lắm những lời huynh vừa nói”.

    “Tố Tố, xem ra muội đúng là đã quên thật rồi”.

    Mặt buồn vui không lộ, Hoàng Thiên Hóa tiếp tục: “Nếu vậy ta sẽ nhắc lại cho muội nhớ. Tố Tố, chẳng phải chính miệng muội đã hứa là sẽ gả cho ta ư?”.

    Lần này thì đến Vương Chi cũng bị làm cho nghi hoặc. Theo phản ứng tự nhiên, hắn liếc qua Lăng Tố.

    Cho hắn một UM0P cái lắc đầu, Lăng Tố chuyển lên nhìn Hoàng Thiên Hóa bên trên, mắt không giấu được vẻ khó chịu:

    “Hoàng huynh, những lời ta đã nói ta dĩ nhiên chưa quên. Năm đó ta hứa với huynh là nếu sau ba mươi năm nữa mà phụ thân Tâm Lan vẫn chưa trở về tìm ta, chừng ấy ta sẽ triệt để buông bỏ, cùng huynh kết thành đạo lữ. Thế nhưng tính đến hôm nay thì chỉ mới qua hai mươi năm...”.

    Ngó sang Vương Chi, nàng hạ giọng đi một chút: “... Và người ta chờ đợi, chàng cũng đã trở về tìm ta. Mà không, vốn dĩ chàng vẫn chưa bao giờ quên ta...”.

    “Vậy theo ý muội là ta đã nhớ lầm sao?”.

    Hoàng Thiên Hóa cười nhạt: “Tố Tố, những lời muội nói với ta năm đó không phải như thế. Năm đó muội đã hứa rằng sau ba mươi năm nữa, đợi muội sinh hạ Tâm Lan ra rồi nuôi dưỡng nó nên người thì sẽ chính thức gả vào Hoàng gia, trở thành đạo lữ của ta, vốn dĩ làm gì có điều kiện đợi chờ nào chứ?”.

    Nghe tới đây thì thần sắc Lăng Tố cũng hoàn toàn biến đổi, không còn là một chút khó chịu đơn thuần biểu lộ qua ánh mắt nữa.

    Thật sự nàng bị làm cho bất ngờ, theo khía cạnh nào đó. Nàng không tưởng tượng được Hoàng Thiên Hóa lại có thể nói ra mấy lời như vậy. Nó... Là một sự dối trá.

    “Hoàng huynh”. – Trong dạ nồng đậm bất an, Lăng Tố hỏi – “Huynh như thế là ý gì? Năm đó rõ ràng chúng ta đã nói là trong vòng ba mươi năm, chỉ cần phụ thân của Tâm Lan trở về tìm ta thì lời hứa cùng huynh kết thành đạo lữ sẽ lập tức được hủy bỏ. Tại sao bây giờ huynh lại nói như vậy?”.

    Đối diện với lời chất vấn của Lăng Tố, Hoàng Thiên Hóa vẫn trước sau như một, khuôn mặt bình thản, dáng vẻ tự nhiên mà rằng:

    “Tố Tố, muội nhớ lầm rồi. Vốn dĩ là chẳng có thỏa thuận hay điều kiện nào như thế cả. Sau ba mươi năm sẽ gả vào Hoàng gia, đó là những gì muội đã hứa với ta”.

    ...

    Lăng Tố và Hoàng Thiên Hóa, mỗi người một ý, cả hai ai nấy đều khăng khăng với lời nói của mình.

    Vậy thì lời của ai mới là sự thật?

    Xét Hoàng Thiên Hóa, hắn đường đường là một vị chân nhân, tộc trưởng của một đại gia tộc, cũng đồng thời là một trong những thế lực mạnh nhất tại Hoàng Phong Giới, lời của hắn hẳn là đáng tin đi.

    Còn Lăng Tố? Nàng đang nói dối sao?

    Không thể nào.

    Quả thực so với một chân nhân thì lời nói của nàng đúng là chẳng có bao nhiêu cân lượng, tuy nhiên, đây lại là thời khắc mà cả hai đều đang là người trong cuộc, là chuyện của hai người bọn họ.

    Ngẫm mà xem, Lăng Tố là ai? Bất quá chỉ là một tu sĩ của đại lục Vân Lam, một thập tam trưởng lão của Yêu Tông, dù bàn về thân phận hay tu vi thì đều kém rất rất xa Hoàng Thiên Hóa. Với khoảng cách chênh lệch nhiều như vậy, nàng dám mặt đối mặt với Hoàng Thiên Hóa mà sửa đổi, mà bịa đặt ư? Trừ phi là nàng không để hai chữ “chân nhân” vào mắt.

    Nhưng nàng dựa vào cái gì chứ? Vương Chi?

    Chẳng hợp lý lắm. Tuy nói trong cơ thể Vương Chi đang tồn tại một Linh anh hình người, nhưng ai biết được là nó có đủ để chống lại Hoàng Thiên Hóa hay không.

    Lại nói, với tất cả những gì đã xảy ra nãy giờ, từ thời điểm Vương Chi đột ngột bay tới rồi hướng Lăng Tố hỏi về Tâm Lan cho đến hiện tại, khi mà hết thảy uẩn khúc đều được làm sáng tỏ, chân tướng được phơi bày, hầu hết mọi người đối với duyên tình của bọn họ đều ít nhiều có chút đồng cảm. Huống hồ, so với Hoàng Thiên Hóa thì hình như lời của Lăng Tố nghe hợp lý hơn nhiều đấy.

    Những người ngồi đây không phải là trẻ lên ba, cũng không phải kẻ ngốc, bọn họ đương nhiên có thể nhìn ra đâu mới là chân, đâu mới là giả.

    Có điều, hiểu là một chuyện, biết là một chuyện nhưng còn lựa chọn phản ứng thế nào thì lại là chuyện khác. Tám đại tông môn, người của Tứ Thiên Điện, chẳng ai bảo ai, tất cả đều bảo trì im lặng. Thậm chí Cố Hồng Nhan – kẻ được xem là đạo lữ trên danh nghĩa của Vương Chi hiện giờ - cũng là như thế.

    Tám đại tông môn thì quá dễ hiểu, bọn họ chỉ là những tu sĩ nhỏ bé, tu vi cao nhất bất quá là Thiên hà cảnh, so với Hoàng Thiên Hóa hay là Vương Chi thì yếu đến thương cảm, căn bản là chẳng có tư cách lên tiếng. Hoàng Thiên Hóa thì không nói làm gì, đối phương là chân nhân hàng thật giá thật, đừng nói mấy cái tông môn, dù có hủy diệt cả đại lục Vân Lam này cũng là chuyện hết sức đơn giản. Riêng với Vương Chi – Lăng Tố, mặc dù còn chưa rõ ràng lắm nhưng thiết nghĩ người ta muốn lấy mạng một tên tông chủ, môn chủ nào đó cũng không phải là việc gì quá khó khăn đâu.
     
    rocklina and Buồn like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 307: Đánh khắc biết
    Tám đại tông môn của Vân Lam là vậy, lời nói vốn dĩ là không có cân lượng. Về phía thế lực còn lại: Tứ Thiên Điện.

    Trước hết là hai lão nhân Tu Thiện – Tu Chiến, tuy rằng bọn họ xuất thân từ đại thế lực so ra còn lớn hơn Hoàng gia của Hoàng Thiên Hóa một bậc nhưng bàn về tu vi, xét đến thân phận thì đôi bên lại chênh nhau không chỉ vài ba đoạn. Hiện tại bọn họ không nói còn tốt, nếu nói ra điều gì khiến Hoàng Thiên Hóa phật ý thì e là sẽ chuốc họa vào thân ngay.

    Chân nhân cũng chẳng phải hạng người dễ dây vào.

    Ở đây, trong mắt các tu sĩ thì chỉ có duy nhất một kẻ là có tư cách “xen vào” chuyện giữa ba người Lăng Tố, Vương Chi và Hoàng Thiên Hóa: Cố Hồng Nhan.

    Có điều... Đến tận bây giờ nàng vẫn không chịu lên tiếng.

    Tại sao ư?

    Nó chẳng phải đã quá rõ ràng. Trên danh nghĩa thì hiện tại Vương Chi chính là đạo lữ, là phu quân của nàng, chính miệng Cố Hồng Nhan nàng đã ở trước mặt mọi người mà công nhận và đưa lệnh bài vương tử cho hắn.

    Thế nhưng hắn đã làm gì?

    Từ khi tới Anh Tiên Đài, đứng trên Phong Vũ Kỳ Bàn này, hắn đã đối xử với nàng thế nào?

    Trong mắt hắn e là ba chữ “Cố Hồng Nhan” còn không bằng một lóng tay của Lăng Tố kia.

    Dưới sự chứng kiến của bao nhiêu người, trước mặt đạo lữ nàng đây mà hắn lại mở lời cùng một nữ nhân khác kết thành đạo lữ...

    Hắn căn bản là chẳng xem nàng ra cái gì cả!

    Lúc này nàng hận không thể cho hắn một bài học thì há lại đi bênh vực nữ nhân của hắn. Nàng cầu mong nữ nhân kia bị Hoàng Thiên Hóa mang đi còn chẳng hết kìa.

    Lùi một bước, cứ cho Cố Hồng Nhan nàng là một kẻ cao thượng ngu ngốc đi, vậy thì sao? Hoàng Thiên Hóa có chịu nể mặt?

    Cái ô tam công chúa Đông Thanh Điện cùng lắm chỉ bảo vệ được mỗi bản thân nàng mà thôi.

    Sau tất cả, bất kể là tám đại tông môn hay là Tứ Thiên Điện thì đều có chung một lựa chọn: Bàng quan đứng nhìn, bảo trì im lặng.

    Đó tất nhiên là một sự lựa chọn khôn ngoan trong hoàn cảnh hiện giờ. Chẳng có gì đáng chê trách ở đây hết. Bọn họ không có nghĩa vụ vì Lăng Tố bênh vực lẽ phải, duy trì chính nghĩa, dù cho có khoác trên mình bốn chữ “danh môn chính phái” đi chăng nữa.

    Tại tu đạo giới, nơi cường giả vi tôn này, nấm đấm chính là đạo lý, thực lực chính là lẽ phải.

    Muốn bênh vực kẻ yếu, duy trì chính nghĩa? Vậy thì cố mà làm một kẻ mạnh đi. Nếu bản thân ngươi cũng chỉ là một kẻ yếu thì đủ sức đâu để mà bênh vực cho ai chứ? Sợ là ngay đến mạng sống của mình còn chẳng bảo vệ nổi.

    ...

    Đối với thái độ bàng quan của mọi người, Lăng Tố cũng không thấy có gì ngoài ý muốn. Thậm chí dù đối tượng có là người của Yêu Tông mà nàng gắn bó bấy lâu đi nữa.

    Dẫu vậy, trong lòng nàng vẫn có chút thất vọng. Trong số đó, người khiến nàng mất lòng tin hơn cả lại chẳng phải ai khác, chính là kẻ đã bẻ cong sự thật: Hoàng Thiên Hóa.

    Tới nước này rồi nàng há còn chưa nhận ra bộ mặt thật của hắn. Rõ ràng là hắn đang cố tình lật lọng, muốn bắt ép nàng phải tuân theo cái “lời hứa” mà hắn đang đặt ra kia.

    Dĩ nhiên là nàng trăm lần không nguyện, ngàn lần không nguyện. Bất kể có là hai mươi năm trước hay ở thời điểm hiện tại thì đều giống như vậy: Tình cảm của nàng chưa bao giờ là dành cho Hoàng Thiên Hóa hắn. Người nàng một mực đợi chờ là Vương Chi, là phụ thân của con gái nàng.

    Thế nhưng lúc này nàng phải làm thế nào đây, khi mà Hoàng Thiên Hóa nhất quyết muốn gây khó dễ, hoặc thậm chí có thể còn nghiêm trọng hơn nữa?

    “Khì...”.

    Giữa lúc Lăng Tố còn đang âm thầm suy tính thì bên cạnh nàng, một tiếng cười khẽ bất ngờ cất lên.

    Khỏi phải nghĩ, chủ nhân của tiếng cười nọ đương nhiên là Vương Chi.

    Trước cái nhìn chứa vài phần nghi hoặc của nàng, hắn tiến lên phía trước, ngẩng đầu nhìn Hoàng Thiên Hóa bên trên, mở miệng:

    “Hoàng chân nhân, ta vốn chỉ nghĩ ngươi có tu vi cao thâm thôi, không tưởng là da mặt còn dày hơn cả tường đồng vách sắt nữa”.

    Đây chẳng nghi ngờ chính là một câu châm chọc với ẩn ý mà hầu như VZuLGbE ai nghe qua cũng đều nhận ra được.

    Không thể không công nhận là câu nói này của Vương Chi có sức ảnh hưởng khá lớn đến tâm tình người khác. Những tu sĩ đang có mặt ở đây, đại đa số khi nghe xong đều cảm thấy ngạc nhiên, thậm chí có người còn sững sờ ra mặt. Bọn họ đoán Vương Chi sẽ đứng về phía Lăng Tố, nhưng chẳng ai nghĩ hắn lại đi nói ra mấy lời đó với Hoàng Thiên Hóa cả.

    Ví da mặt người ta còn dày hơn tường đồng vách sắt? Kiểu ví von này cũng không khỏi quá hình tượng, quá trực tiếp và cụ thể đi.

    “Một trận chiến e là khó tránh”.

    Bất giác, trong lòng mọi người không hẹn mà cùng nảy sinh ý nghĩ như vậy. Trước bao ánh mắt, đường đường là một chân nhân lại bị người mỉa mai châm chọc, nếu cho qua thì Hoàng Thiên Hóa còn gì là mặt mũi.

    Lăng Tố đương nhiên cũng hiểu được mức độ nghiêm trọng trong câu nói của Vương Chi. Chính bởi thế mà giờ đây nàng đang lo lắng thay cho hắn. Hơn ai hết, nàng thừa hiểu Hoàng Thiên Hóa mạnh đến cỡ nào. Ngoài tu vi Linh anh đệ lục trọng của bản thân ra thì trong tay hắn còn nắm giữ cả một đại gia tộc khổng lồ, một khi thực sự xảy ra chuyện...

    Nàng không nghĩ Vương Chi có thể đủ sức để chống lại.

    “Ha ha ha...”.

    Bên trên, sau một đỗi im lặng, Hoàng Thiên Hóa bỗng nhiên cười lớn. Hắn là giận quá hóa cười.

    Kể từ khi hắn thành tựu chân nhân tới nay, chưa từng có một ai lại dám đứng trước mặt hắn mà nói ra mấy lời khó nghe như Vương Chi vừa nói. Chưa một ai cả.

    “Vương Chi, ngươi rất tốt, rất tốt...”.

    Thần sắc chợt trở nên âm trầm, Hoàng Thiên Hóa lạnh giọng:

    “Chỉ là một tiểu tu sĩ Linh châu cảnh lại ngông cuồng như vậy. Vương Chi, ngươi cho rằng Linh anh tu vị đệ ngũ trọng trong người ngươi có thể đối đầu với ta – một chân nhân đệ lục trọng – sao?”.

    Với câu nói này, Hoàng Thiên Hóa đã cho mọi người biết thêm khá nhiều tin tức, đồng thời cũng khẳng định một chuyện: Hắn mạnh hơn Vương Chi rất nhiều.

    Giữa một Linh anh đệ ngũ trọng và một vị chân nhân đệ lục trọng, chưa cần đánh cũng đoán được ai sẽ là người chiến thắng rồi. Linh anh có lợi hại thì cũng cần được tiếp thêm linh lực từ tu sĩ, mà việc này Vương Chi có khả năng đáp ứng sao? Hắn không phải chân nhân. Lại nói, tu vị của Linh anh trong cơ thể hắn mới chỉ ở cảnh giới thứ năm: Đệ ngũ trọng, thua Hoàng Thiên Hóa một trọng.

    “Vương Chi...”.

    Thoáng nhìn qua Lăng Tố với nét mặt khẩn trương bên cạnh, Vương Chi trấn an: “Đừng lo”.

    Chuyển mắt lên người Hoàng Thiên Hóa, hắn hờ hững nói:

    “Đánh khắc biết”.

    ...

    Ngó thấy thái độ của Vương Chi như vậy, trong lòng Hoàng Thiên Hóa nhất thời không khỏi nghi hoặc.

    Vốn hắn nghĩ sau khi mình đem mọi thứ vạch rõ ra thì Vương Chi phải khẩn trương lo sợ mới đúng, đằng này...

    Lẽ nào tu vi Linh anh đệ lục trọng của hắn còn chưa đủ để dọa đối phương? Không hợp lý lắm. Một tu sĩ Linh châu cảnh với một Linh anh đệ ngũ trọng trong người, đối phương lấy cái gì để chống lại hắn chứ?

    Hay là nói hắn đã nhìn lầm?

    “Thế nào? Ngươi không dám sao?”. – Bên dưới, Vương Chi lần nữa lên tiếng.

    Tới nước này, đừng nói Hoàng Thiên Hóa không muốn lui, cho dù có muốn thì hắn cũng sẽ thu hồi lại ý nghĩ đó ngay.

    Vì mình cũng được mà vì Lăng Tố cũng tốt, hắn phải chứng minh những gì hắn vừa nói, rằng... Hắn hơn Vương Chi.

    Giọng lại lạnh thêm vài phần, Hoàng Thiên Hóa hồi đáp:

    “Được. Vương Chi, nếu ngươi đã muốn tìm chết thì ta sẽ giúp ngươi thành toàn”.

    Ngay khi lời vừa dứt thì từ người Hoàng Thiên Hóa, một cỗ khí tức kinh khủng bắt đầu tràn ra.
     
    rocklina and Buồn like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 308: Tin tưởng ta
    ...

    “Nguy!”.

    Nhận ra trận chiến giữa Hoàng Thiên Hóa và Vương Chi đã là điều không thể tránh khỏi, người của tám đại tông môn cùng Tứ Thiên Điện, trong lòng ai nấy đều khẩn trương thấy rõ. Trong số bọn họ, tu vi cao nhất bất quá cũng chỉ mới là Thiên hà đệ thất trọng, đứng trước trận chiến cấp chân nhân mà nói thì e sẽ lành ít dữ nhiều.

    Vậy là chẳng ai bảo ai, trong đầu tất cả mọi người đều hiện lên một ý nghĩ: Chạy!

    Và kẻ đầu tiên đã hiện thực hóa cái ý nghĩ ấy không phải ai khác, chính là Công Tôn Quy.

    Hắn chạy rất nhanh, tốc độ có thể nói là bỏ xa tu sĩ cùng cấp.

    Hẳn là nhiều người sẽ cho rằng hắn nhát gan sợ chết. Công Tôn Quy nghĩ vậy, tất nhiên là nếu hắn có thời gian để nghĩ.

    Nhưng là... Hắn không bận tâm lắm đâu. Đối với Công Tôn Quy hắn, so với mặt mũi thì mạng sống quan trọng hơn rất rất nhiều a. Huống hồ trong trường hợp này, hắn như vậy cũng đâu phải là nhát gan, nên gọi là phản ứng nhanh nhạy mới đúng.

    Nhìn những kẻ còn lại mà coi, chẳng phải sau khi hắn chạy khỏi đó thì bọn họ cũng co giò trốn đi đấy ư?

    Cuộc đời có biết bao nhiêu là thú vui, tội gì phải đứng xem người ta đánh nhau để rồi hứng lấy tai họa bất ngờ.

    Thế là với ý nghĩ bảo mệnh, những tu sĩ có mặt lần lượt nối gót Công Tôn Quy rời khỏi phạm vi Anh Tiên Đài. Từ đệ tử cho đến trưởng lão, tông chủ, môn chủ, cốc chủ gì đấy, toàn bộ đều giống nhau. Thậm chí ngay cả thành viên của Yêu Tông – những người đang đứng chung một chỗ với Hoàng Thiên Hóa cũng là như thế: Nhanh chóng thoái lui. Ngoại lệ duy nhất hiện giờ còn chưa rời đi là ba người của Tứ Thiên Điện.

    Hai lão nhân Tu Thiện và Tu Chiến, lý do mà họ ở lại, nó không phải vì bọn họ tự tin hoặc là can đảm cái gì, trong lòng bọn họ so với đám người của tám đại tông môn đã bỏ chạy kia cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, sở dĩ còn chưa rời đi là bởi vì Cố Hồng Nhan. Nàng ta... Vẫn đang đứng đây.

    Tuy rằng bình thường Cố Hồng Nhan luôn gọi hai người bọn họ là sư huynh nhưng trên thực tế, bọn họ cùng lắm cũng chỉ là người theo bảo hộ nàng mà thôi. Trước khi khởi hành đến Vân Lam đại lục, mẫu thân nàng đã căn dặn bọn họ phải chăm sóc tốt cho nàng, nếu để xảy ra chuyện gì thì làm sao bọn họ dám quay về Tứ Thiên Điện nữa chứ.

    “Sư muội, nơi này không tiện ở lại”.

    Chẳng rõ từ bao giờ Tu Thiện và Tu Chiến đã rời khỏi tảng đá treo lơ lửng trên cao, đáp xuống Phong Vũ Kỳ Bàn, ngay bên cạnh Cố Hồng Nhan. Lời vừa rồi là phát ra từ miệng Tu Thiện.

    Mắt thấy Cố Hồng Nhan còn chần chừ chưa đi, trong lòng nôn nóng, Tu Chiến cũng lên tiếng:

    “Sư muội, trận chiến cấp chân nhân này chúng ta không thể xen vào được đâu”.

    Cố Hồng Nhan nghe xong nhưng vẫn không nói gì. Tâm ý của hai người bọn họ nàng tất nhiên hiểu được. Chỉ là...

    Thầm cắn răng, Cố Hồng Nhan rốt cuộc cũng lên tiếng, tuy nhiên, lời của nàng lại không dành cho Tu Thiện hay Tu Chiến mà là Hoàng Thiên Hóa.

    “Tiền bối, Vương Chi hiện tại chính là vương tử của Tứ Thiên Điện...”.

    Mới nói được bấy nhiêu thì Cố Hồng Nhan liền bị buộc phải dừng lại. Một luồng uy áp vừa phủ lấy nàng.

    “Hừ!”.

    Nhìn Cố Hồng Nhan bị đẩy lùi mấy bước, Hoàng Thiên Hóa lớn tiếng:

    “Cố Hồng Nhan, ngươi còn chưa biết tội hay sao mà dám đứng ra bênh vực cho hắn?”.

    Tội?

    Cố Hồng Nhan nghe xong mà trong lòng mờ mịt. Nàng thật tình không hiểu Hoàng Thiên Hóa đang có ý gì.

    “Ngươi biết hắn có lai lịch thế nào không?”. – Liếc qua Vương Chi, Hoàng Thiên Hóa hỏi tiếp.

    Kế đấy, cũng chẳng cần ai trả lời, hắn tự mình giải đáp: “Hắn không chỉ đơn thuần là nhân loại. Hắn ta chính là...”.

    “Hoàng Thiên Hóa!”.

    Ngó sang Lăng Tố - người vừa hô lên, Hoàng Thiên Hóa hạ thấp giọng một chút:

    “Tố Tố, nàng có lời gì muốn nói với ta ư?”.

    “Ngươi... Nhất định phải làm thế này sao?”. – Lăng Tố không đáp mà hỏi ngược lại.

    Tâm tình nàng hiện đang khá phức tạp. Có thất vọng, có hối hận, nhưng trên hết là lo sợ.

    Nàng chưa bao giờ ngờ được Hoàng Thiên Hóa lại là loại người như vầy. Hơn hai mươi năm trước, thời điểm hắn cứu mạng nàng, đem nàng về Hoàng gia tận tình chăm sóc, nàng cứ ngỡ hắn là một người tốt, tưởng rằng hắn không giống đại đa số tu sĩ khác. Không nghĩ...

    “Tố Tố. Ta thực sự không muốn mọi chuyện thế này”.

    Hoàng Thiên Hóa ra vẻ thở dài trong khi bộ dạng thì vẫn cao cao tại thượng như cũ: “Chỉ cần nàng đồng ý thực hiện lời hứa năm xưa, cùng ta kết thành đạo lữ, trở thành tộc trưởng phu nhân của Hoàng gia, như vậy ta chẳng những sẽ bảo hộ nàng và Tâm Lan mà còn... Có thể cho hắn một cuộc sống bình an tại tu đạo giới”.

    “Ngươi...”.

    Lăng Tố nhè nhẹ lắc đầu, miệng bảo: “Hoàng Thiên Hóa, ta thật hối hận vì trước nay vẫn luôn xem ngươi là huynh trưởng, là ân nhân của mình...”.

    “Trung Liên”.

    Vẻ lo lắng hiện rõ trong đáy mắt, Lăng Tố nhỏ giọng: “Vương Chi, người năm đó giúp Tâm Lan phong ấn huyết mạch chính là Hoàng Thiên Hóa”.

    Với câu nói này, ngay tức thì, một vài nghi hoặc trong lòng Vương Chi đã được giải đáp. Giờ thì hắn đã hiểu tại sao Hoàng Thiên Hóa lại nói mấy lời kia, lại cố ý kéo dài thời gian xuống.

    “Trung Liên”. – Vương Chi hỏi – “Chuyện năm đó nàng hứa sẽ lấy hắn, nguyên nhân có phải một phần là vì Tâm Lan không?”.

    Thoáng ngó lên Hoàng Thiên Hóa, Lăng Tố đáp: “Hơn hai mươi năm trước, khi ta vì tìm ngươi mà lưu lạc đến GKq9ipW Hoàng Phong Giới, hắn đã từng cứu mạng ta. Giữa lúc Tâm Lan bị lực lượng huyết mạch đe dọa đến tính mạng cũng là nhờ hắn không tiếc đại lượng thiên tài địa bảo ra tay cứu chữa...”.

    “Trung Liên, xin lỗi nàng”.

    Vỗ nhẹ lên bàn tay Lăng Tố, Vương Chi bảo: “Kể từ bây giờ mọi chuyện hãy để ta lo liệu”.

    “Vương Chi...”.

    “Đừng lo. Ta sẽ không sao”.

    Nhìn vào mắt Lăng Tố, Vương Chi nói: “Tin tưởng ta”.

    Mặc dù chỉ là ba chữ ngắn gọn giản đơn nhưng chẳng hiểu tại sao khi Lăng Tố nghe xong thì lo lắng trong lòng lại giảm đi không ít. Từ trong mắt Vương Chi, nàng thấy được sự tự tin cùng kiên định.

    Hắn... Muốn bảo vệ nàng. Hắn sẽ như thế, không để nàng phải chịu thương tổn. Nàng biết là như vậy. Bởi vì trước đây, ánh mắt này, nàng đã từng nhìn thấy trên người tỷ tỷ - người sẵn sàng hy sinh cả mạng sống để bảo vệ nàng.

    “Vương Chi”.

    Đặt tay còn lại lên tay Vương Chi, Lăng Tố khẽ giọng: “Ta tin ngươi. Và sẽ luôn ở bên ngươi”.

    Những gì đang diễn ra, từng lời nói cùng cử chỉ của hai người bọn họ, toàn bộ Hoàng Thiên Hóa đều chứng kiến. Hắn thấy và nghe rất rõ. Đôi mắt hắn, nó vốn vẫn luôn đặt ngay đấy.

    Chính vì quá rõ ràng như vậy nên giờ phút này đây hắn đang vô cùng tức giận. Hắn không muốn, rất không muốn làm hình ảnh của mình trở nên xấu xí trong lòng Lăng Tố. Tình cảm hắn dành cho nàng là thật. Nếu chẳng phải yêu thì hắn há lại chờ đợi nàng suốt hai mươi năm nay?

    Hoàng Thiên Hóa hắn có thân phận gì chứ?

    Hai mươi năm... Suốt hai mươi năm hắn chờ đợi, suốt hai mươi năm hắn cố gắng khiến nàng rung động, khiến nàng yêu hắn.

    Nhưng... Đến cả một nụ cười của nàng, hắn còn chưa từng được thấy.

    Mà không. Thật ra thì lúc nãy hắn đã thấy rồi. Tiếc rằng... Nó lại chẳng dành cho hắn!

    Nụ cười ấm áp tựa gió xuân kia là vì Vương Chi mà hé mở!

    Chờ đợi là Vương Chi. Sầu muộn là Vương Chi. Nhung nhớ là Vương Chi. Nước mắt rồi cả nụ cười, tất cả đều là vì Vương Chi!

    Tại sao?! Tại sao không phải là Hoàng Thiên Hóa?!

    “Vương Chi, tất cả đều là Vương Chi...”.

    Giọng chứa đầy căm hận, Hoàng Thiên Hóa nói: “Nếu nàng đã yêu hắn như thế... Vậy thì... Để ta tiễn hắn xuống địa ngục đi!”.

    Ngay khi lời vừa dứt thì từ lòng bàn tay Hoàng Thiên Hóa, một vòng xoáy năng lượng lập tức xuất hiện, kế đó thì nhanh chóng bành trướng.
     
    rocklina and Buồn like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 309: Đối chưởng
    “Sư muội!”.

    “Sư muội đi thôi!”.

    Tới nước này, hai lão nhân Tu Thiện – Tu Chiến nào còn dám nấn ná thêm nữa, cả hai không ai bảo ai, lập tức dùng tốc độ độn quang nhanh nhất mang Cố Hồng Nhan rời khỏi Anh Tiên Đài.

    Trước đây bọn họ đã từng được tận mắt chứng kiến chân nhân ra tay rồi. Nó quả thực rất đáng sợ. Tùy tiện một chút dư lực thôi cũng có thể khiến tu sĩ Thiên hà đệ thất trọng như bọn họ bị trọng thương chứ đừng nói chỉ là một tu sĩ Linh châu đệ lục trọng như Cố Hồng Nhan.

    Bất kể trên người nàng có bảo vật hộ thân đi nữa thì vẫn không thể đảm bảo được cái gì cả!

    Những điều ấy, Cố Hồng Nhan đương nhiên cũng hiểu được. Nàng biết là mình cần phải rời khỏi nơi đó, chỉ có điều trong lòng...

    “Vương Chi, món nợ này nếu còn cơ hội ta nhất định sẽ tính với ngươi!”.

    ...

    “Trung Liên, nàng có sợ không?”.

    “Đã có ngươi đứng trước mặt ta rồi”.

    “Sau này ta sẽ chăm sóc tốt cho nàng và Tâm Lan”.

    Hướng Hoàng Thiên Hóa trong bộ dạng âm trầm bên trên, mặt nghiêm lại, Vương Chi nói lớn:

    “Hoàng Thiên Hóa! Mau cút xuống đây đi!”.

    Giận càng thêm giận, hận càng thêm hận, Hoàng Thiên Hóa gằn lên: “Chết đi!”.

    Âm điệu còn chưa kịp tan đi thì thân ảnh Hoàng Thiên Hóa đã biến mất, nhưng ngay sau đó hắn đã xuất hiện lại, tuy nhiên thay vì trên tảng đá treo lơ lửng giữa không trung thì vị trí bây giờ của hắn lại là... Trước mặt Vương Chi.

    Kẻ hắn cần mạng là Vương Chi. Hắn không muốn làm thương tổn đến Lăng Tố. Trực tiếp thế này là tốt nhất.

    Cực kỳ dứt khoát, tay mang vòng xoáy năng lượng khủng bố đã được nén nhỏ lại bằng kích cỡ ngón chân cái, hắn đem nó đánh về phía ngực Vương Chi.

    Thế nhưng thật không may, dự tính của hắn đã phá sản. Bởi vì lúc này, một kẻ khác đã đứng chắn trước người Vương Chi và Lăng Tố.

    Chẳng cần nói cũng biết đó là ai. Đích thị là Na Trát. Có điều không phải tiểu Na Trát mà là đại Na Trát. Nàng đã hiện thân.

    Với tiếu ý nồng đậm trên mặt, nàng đưa tay về trước.

    Một chưởng đánh ra!

    ...

    Không hề có tiếng nổ hay dư lực, âm ba lớn mạnh nào vang lên, có, chỉ là một thân ảnh bị đánh bay vài chục bước, và đó dĩ nhiên chẳng phải Na Trát.

    Đứng ở mép Phong Vũ Kỳ Bàn, Hoàng Thiên Hóa đưa mắt nhìn chằm nữ nhân vừa đẩy lui mình, thần tình kinh nghi bất định.

    Sự xuất hiện của đối phương thật sự quá đỗi bất ngờ, thậm chí hắn còn không biết được nàng đã vào đây bằng cách nào. Linh giác của hắn không hề phát hiện ra hành tung của nàng.

    Cái này có ý nghĩa gì?

    Hoặc là cảnh giới của nàng hơn xa hắn, hoặc là nàng nắm giữ một vài pháp môn ẩn tàng huyền diệu nào đấy.

    Thế nhưng theo những gì hắn đang thấy đây thì tu vi của nàng mới chỉ là Linh anh đệ ngũ trọng. Lại nói, tướng mạo của nàng cũng giống hệt với Linh anh hình người đã bay ra từ thể nội Vương Chi...

    Mười thì đến chín, nàng quả chỉ mới là chân nhân ở cảnh giới thứ năm. Hoàng Thiên Hóa tin là như vậy.

    Hiện hắn chỉ băn khoăn một điều: Liệu trong đan điền nàng có phải còn đang tồn tại một Linh anh khác nữa không.

    Mặc dù tu sĩ sở hữu song anh rất hiếm nhưng không phải không có. Hoàng Thiên Hóa hắn cũng đã từng kiến thức qua loại nhân vật này. Huống hồ theo những gì hắn quan sát được thì hình như nàng chưa hề thu lại Linh anh đang để trong người Vương Chi.

    Nếu thực sự nàng đúng là tu sĩ có song anh mà nói, như vậy thì dù nàng mới chỉ là chân nhân cảnh giới thứ năm GmnADkT thôi cũng chẳng dễ gì giải quyết được.

    ...

    “Ồ, sao tự dưng lại đứng bất động rồi?”. – Mắt thấy Hoàng Thiên Hóa đứng im mãi chưa chịu lên tiếng, Na Trát bèn cất giọng châm chọc: “Chẳng phải vừa nãy ngươi rất hùng hùng hổ hổ hay sao?”.

    Đem bàn tay đã tiếp chưởng cùng Hoàng Thiên Hóa phủi nhẹ, nàng nói tiếp: “Hoàng Thiên Hóa, ta nghĩ ngươi nên bỏ bớt chữ ‘chân’ sau đó thêm vào một chữ ‘tiểu’ sẽ hay hơn”.

    Giữa lúc Hoàng Thiên Hóa nhất thời còn chưa hiểu được lời kiến nghị chân thành nọ thì Na Trát đã tốt bụng giải thích cho hắn: “Chân nhân bỏ chân thêm tiểu thì gọi là tiểu nhân a”.

    “Hoàng Tiểu Nhân, Hoàng Tiểu Nhân, thật là hợp với ngươi nha”.

    Vẻ tức giận hiện rõ ra mặt, Hoàng Thiên Hóa cất giọng âm trầm: “Ngươi là ai?”.

    “Ta?”.

    Na Trát bĩu môi xem thường: “Coi bộ lá gan của ngươi không được lớn cho lắm... Cũng phải thôi, nói thế nào thì ngươi cũng là đại nhân vật, cẩn thận thì mới sống lâu mà nhỉ?”.

    “Ta đoán ngươi đang rất muốn biết thực lực của ta rốt cuộc là cao tới đâu. Yên tâm, ngươi sẽ được toại nguyện”.

    Dứt câu, cả người Na Trát lập tức biến mất.

    Gần như cùng lúc, phía bên kia, hai mắt Hoàng Thiên Hóa cũng lóe lên dị quang.

    Bằng động tác cực nhanh, đến nỗi cả Vương Chi và Lăng Tố cũng không thể theo kịp, hắn xòe rộng đôi bàn tay, hướng phía trên đánh lên.

    “Ba!”.

    Sau tiếng va chạm đồng thời, thân ảnh Na Trát đã lại hiện ra. Lúc này nàng đang trong tư thế chân đạp trời, đầu đội đất cùng Hoàng Thiên Hóa bên dưới chưởng đối chưởng, so với tình huống phát sinh khi nãy cũng có vài phần tương tự. Khác biệt là hiện giờ, thay vì chỉ một thì nàng đang dùng cả hai tay, hơn nữa thời gian tiếp xúc giữa đôi bên cũng được kéo dài ra hẳn.

    Đúng vậy. Na Trát và Hoàng Thiên Hóa, cả hai vẫn còn đang trong thế giằng co. Không giống lần trước, lần này Hoàng Thiên Hóa đã dốc ra thực lực chân chính của mình. Hiện tại, kẻ mà hắn đang đối đầu là một chân nhân thật sự chứ chẳng phải Vương Chi hay là Linh anh đã nuốt chửng Vương Tuyết Nghi kia, khinh suất tuyệt đối không được phép xuất hiện lúc này.

    “Hoàng Tiểu Nhân, coi bộ ngươi cũng có chút bản lãnh”. – Thần sắc trở nên nghiêm túc, Na Trát nói – “Vậy thì chơi lớn thêm một chút đi”.

    Ong!

    Theo sau câu nói của nàng là một luồng linh lực mạnh mẽ từ đan điền tuôn ra, theo kinh mạch chuyển đến lòng bàn tay.

    Khỏi phải nói, với sự gia tăng lực lượng bất ngờ này, trong một khoảnh khắc, Hoàng Thiên Hóa đã bị “sốc” nhẹ. Hắn không nghĩ nữ nhân có phong cách ăn mặc cổ quái đang lộn ngược trên đầu mình đây lại mạnh mẽ và hành sự dứt khoát như vậy.

    Nhanh chóng bình ổn khí huyết, hắn cấp tốc điều động linh lực chống trả.

    “Tốt”.

    “Khen ngợi” một tiếng, Na Trát lại lần nữa đề thăng lực lượng.

    Ong!

    ...

    Vài giây sau...

    Khi Hoàng Thiên Hóa vừa mới kịp thích ứng thì phía trên, Na Trát lại lên tiếng:

    “Đại nhân vật không hổ là đại nhân vật, linh lực so với tu sĩ Linh anh đệ lục trọng cùng cấp còn muốn mạnh hơn mấy phần. Đã thế thì...”.

    “... Chơi sảng khoái đi!”.

    Ong!

    Ong!

    Ong!

    Ba đợt trùng kích liên tiếp, trong thoáng chốc, chưởng lực của Na Trát đã được đề thăng lên một trình độ cực kỳ khủng bố.

    Nó thật sự rất mạnh, đến nỗi chỉ mỗi ba động phát tán ra thôi cũng làm khí huyết trong người Vương Chi và Lăng Tố dù đã tránh xa khỏi phạm vi Anh Tiên Đài cũng bị nhộn nhạo hết cả lên.

    “Trung Liên, đi thôi”.

    Nhắm thấy khoảng cách còn chưa đủ an toàn, Vương Chi không nói hai lời, lập tức nắm tay Lăng Tố kéo đi.

    Anh Tiên Đài.

    Na Trát và Hoàng Thiên Hóa vẫn chưa phân thắng bại, cả hai đều đang còn trong tư thế giằng co.

    Dẫu vậy, thiết nghĩ phàm là người có mắt thì đều biết lợi thế lúc này đã hoàn toàn nghiêng về phía Na Trát.

    Cứ nhìn dưới chân Hoàng Thiên Hóa liền biết, Phong Vũ Kỳ Bàn đã bị nứt ra bốn, năm đường rồi.

    Lại nói, so với thần sắc tươi tắn của Na Trát, khuôn mặt Hoàng Thiên Hóa hiện giờ quả thực rất khó coi. Nó đã đỏ hết cả lên. Thật chẳng biết là do trong lòng nghẹn khuất hay vì gắng gượng quá sức nữa.

    “Hoàng Tiểu Nhân, ngươi hẳn là đã tới giới hạn rồi nhỉ?”.

    Thú thật thì đối với hắn, Na Trát cũng có chút tán thưởng. Linh anh đệ lục trọng mà có được linh lực mạnh mẽ như vầy, ở Thiên Nguyệt Ma Giới cũng không nhiều đâu.

    Nhưng thế thì sao chứ?

    Nàng muốn giết hắn bất quá là tốn thêm chút sức mà thôi!

    “Xuống dưới cho ta!”.

    Một lần nữa, chưởng lực của Na Trat lại tiếp tục đề thăng. Và lần này là gấp đôi!

    Cứ ngỡ với đòn trùng kích ấy, Hoàng Thiên Hóa chắc chắn sẽ phải chịu thương tổn thì dị biến bất ngờ phát sinh.
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 310: Già Thiên Ma Thủ
    Bất thình lình, ngay tại khoảnh khắc Hoàng Thiên Hóa sắp không thể trụ vững thì hắn đột nhiên há miệng, từ bên trong, một thanh tiểu kiếm tức thì lao ra.

    Nguy!

    Trước đòn phản kích rất không mong đợi này, Na Trát buộc phải triệt hồi linh lực, mau chóng chuyển mình né tránh.

    Với tu vị chân chính là Linh anh đệ bát trọng, dĩ nhiên chẳng quá khó để nàng có thể biến nguy thành an, thoát khỏi thanh tiểu kiếm kia. Dẫu vậy, do tình huống phát sinh bất ngờ và cũng bởi đã có phần chủ quan khinh suất nên rốt cuộc thì thân thể nàng vẫn phải chịu chút ít thương tổn. Dĩ nhiên là nó không nhiều, bất quá là một vết xước nhỏ trên mặt. Nhưng dù như thế thì cũng đủ khiến tâm tình nàng biến chuyển... Theo chiều hướng khá tệ.

    Na Trát, nàng đang tức giận. Minh chứng là hơi thở bất ổn và vẻ phớt hồng hiển hiện trên mặt nàng kia.

    Ngự giữa không trung, nàng nhìn chằm Hoàng Thiên Hóa bên dưới Phong Vũ Kỳ Bàn, lạnh lùng đánh giá:

    “Khá lắm”.

    Chỉ một câu hai chữ, và chẳng thêm gì nữa. Có điều đối với bản thân Hoàng Thiên Hóa thì hai chữ một câu này, nó lại làm hắn cảm thấy rất bất an.

    Nếu như lúc nãy, trước khi đối chưởng với đối phương, hắn cùng lắm là có chút e ngại thì bây giờ, sự e ngại ấy đã chuyển thành lo lắng rồi. Thực lực của nữ nhân kia quá mạnh, hơn xa những gì hắn dự tính.

    Hiện tại hắn đã chẳng còn tin tưởng nữ nhân kia là tu sĩ Linh anh đệ ngũ trọng nữa. Tu sĩ cấp bậc này không thể có được linh lực mạnh mẽ như thế được, thậm chí dù đó có là tu sĩ sở hữu song anh cũng không. Huống hồ... Nàng ta còn chưa dùng tới Linh anh đang để trong người Vương Chi.

    Tại sao nàng ta lại không dùng nó? Hoàng Thiên Hóa không thể không tự hỏi. Và... Càng hỏi thì trong dạ hắn lại càng thêm bất an. Hắn có dự cảm xấu cho chuyện này.

    “Ta có nên rời khỏi đây hay không?”. – Bất giác, trong đầu Hoàng Thiên Hóa chợt nảy ra ý nghĩ như vậy.

    Đối với trận chiến này, lòng tin của hắn đang giảm đi rất nhiều. Hắn chẳng dự tính được điều gì cả. Những chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, hắn không thể lường được. Nhất là khi hắn nhớ lại màn đối chưởng vừa rồi...

    “Đừng nói là muốn chạy đấy chứ?”. – Quan sát thấy dáng vẻ có phần khác lạ của Hoàng Thiên Hóa, Na Trát không khỏi thầm nghĩ.

    “Xem ra phải xử lý nhanh một chút rồi”.

    Trong lòng đã định, Na Trát cũng chẳng chần chừ thêm nữa, cấp tốc điều động linh lực.

    Bên dưới, nhận ra khí tức trên người nàng bỗng tăng lên một cách bất thường, Hoàng Thiên Hóa không kịp nghĩ nhiều, vội đem thủ đoạn còn ẩn giấu xuất ra.

    Bằng cách nào chẳng rõ, khí tức trên người hắn cũng bất ngờ bạo phát, vượt qua cả cảnh giới Linh anh đệ lục trọng, đề thăng tới cảnh giới Linh anh đệ thất trọng. Nhưng đó vẫn chưa phải toàn bộ. Sau khi gia tăng sức mạnh bản thân, hắn liền đem bảo vật lấy ra.

    Là một đôi bao tay màu bạc, quanh thân có linh quang lưu chuyển.

    Đem đôi bao tay nọ đeo vào xong, Hoàng Thiên Hóa bắt đầu thi triển thần thông. Gần như lập tức, cả người hắn bỗng sáng rực lên. Nhất là vị trí nơi lòng bàn tay, cực kỳ chói mắt.

    Chính tại thời điểm hắn chuẩn bị hoàn tất, lực lượng đã ngưng tụ đủ thì bên trên, giọng Na Trát cũng cất lên:

    “Già Thiên Ma Thủ!”.

    Theo sau tiếng hô của nàng, một bàn tay màu đen tức thì hiện ra. Nó rất lớn, kích cỡ thậm chí còn lớn hơn cả Phong Vũ Kỳ Bàn của Cố Hồng Nhan.

    Mắt thấy đối phương đã ra chiêu, Hoàng Thiên Hóa bên dưới cũng xuất thần thông nghênh đón.

    Hai tay giơ lên, miệng hắn hô lớn:

    “Quang Minh Thánh Thủ!”.

    Tương tự như Na Trát, vẫn là hư ảnh của bàn tay khổng lồ xuất hiện. Tuy nhiên, thay vì một giống nàng thì của Hoàng Thiên Hóa lại là hai, hơn nữa chúng cũng chẳng phải màu đen mà là màu trắng.

    Không một chút khoan nhượng hoặc là trì trệ nào, trên đen dưới trắng, Ma Thủ và Thánh Thủ va vào nhau.

    “O... À... N... H...!”.

    Một tiếng nổ kinh thiên lập tức vang lên. Cực kỳ dữ dội.

    Trong nháy mắt, hai bàn tay khổng lồ do linh lực ngưng tụ thành đã bị đánh tan.

    Là của Hoàng Thiên Hóa!

    Thần thông của hắn đã bị phá!

    Còn Na Trát?

    Già Thiên Ma Thủ vẫn chưa tán!

    “Xuống cho ta!”.

    Tiếng hô của Na Trát hệt như một mệnh lệnh tuyệt đối, ngay tức khắc, tốc độ của Già Thiên Ma Thủ liền tăng lên gấp bội, tiếp tục chụp xuống Hoàng Thiên Hóa bên dưới.

    Đứng trước nguy cơ, Hoàng Thiên Hóa khẩn trương trấn định tinh thần, vội vã xuất ra bảo vật hộ thân.

    Lần này là một tấm thuẫn. Giống như đôi bao tay, nó cũng có màu bạc và ẩn hiện linh quang. Cả hai hẳn đều chung một nguồn gốc.

    “Đi!”.

    Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra lại vô cùng nhanh, từng động tác và mỗi tiếng hô của hai người, bất kể là Hoàng Thiên Hóa hay là Na Trát thì đều hoàn thành trong nháy mắt. Phản ứng phải gọi là vô cùng mau lẹ.

    Có điều... Dù chậm hay nhanh thì nó vẫn phải dừng lại, tại một khoảnh khắc nào đó. Với một khoảng thời gian dài hơn là một cái nháy mắt hay vài nhịp thở.

    Bây giờ... Đã sắp đến khoảnh khắc ấy. Trong trận chiến giữa hai vị chân nhân: Na Trát và Hoàng Thiên Hóa.

    “O... A... N... G...!”.

    Già Thiên Ma Thủ rốt cuộc cũng đã đánh lên ngân thuẫn.

    Vẫn là một âm thanh khó nghe kéo dài, nhưng khác với màn va chạm trước đó, lần này thay vì tiếng nổ dữ dội thì vang lên lại là một tiếng ngân chói tai, so với tiếng chuông có vài phần tương tự nhưng âm lượng thì ở mức độ cao hơn rất nhiều.

    Đã kết thúc?

    Thật ra thì chưa. Thời điểm tiếng ngân va chạm còn chưa kịp dứt thì tính huống đã lại chuyển biến. Và nguyên nhân dẫn đến sự biến đổi này là bắt nguồn từ Na Trát.

    Nàng lại vừa bồi thêm một chưởng nữa. Vẫn là Già Thiên Ma Thủ!

    Chưởng liền chưởng, một lực lượng kinh khủng tức thì bạo phát. Nó thật sự rất mạnh, mạnh đến nỗi làm Hoàng Thiên Hóa phải khiếp sợ. Cứ nhìn vào đôi mắt mở trừng cùng gương mặt tái nhợt và căng như dây đàn của 59HUaUW hắn liền đủ biết tâm tình hắn thế nào.

    Nhưng nó có ích gì?

    Già Thiên Ma Thủ của Na Trát há lại vì hắn sợ hãi mà dừng lại?

    Xuất ra thì không dừng!

    “Crắc... Rắc...”.

    “... Crắc...”.

    Lấy mắt thường có thể trông thấy, tấm ngân thuẫn của Hoàng Thiên Hóa đã bắt đầu rạn nứt. Nó đã sắp không trụ nổi nữa rồi.

    Dưới sự trùng kích của Già Thiên Ma Thủ, chẳng bao lâu, sau vài giây ngắn ngủi, cuối cùng thì chuyện gì nên đến cũng phải đến.

    Ngân thuẫn tan vỡ. Triệt để nổ tung thành mảnh vụn.

    Về phần chủ nhân của nó thì... Hắn chạy rồi. Ngay tại thời khắc ngân thuẫn nổ tung kia.

    Hoàng Thiên Hóa, hắn đã hoàn toàn mất đi chiến ý. Đối thủ của hắn quá mạnh, căn bản không phải là hạng nhân vật hắn có khả năng thắng được. Bí pháp hắn đã dùng, bảo vật hắn cũng đã mang ra sử dụng, nhưng kết quả thì...

    Ngay đến thánh khí còn bị phá vỡ thì Hoàng Thiên Hóa hắn làm sao chống đỡ nổi chứ.

    Hắn phải chạy. Nếu muốn giữ mạng thì hắn phải rời khỏi đây, cách xa nữ nhân đáng sợ kia. Vừa rồi hắn cố ý gánh chịu thương tổn thần hồn để làm ngân thuẫn nọ nổ tung cũng chính là vì mục đích này. Hắn muốn nhân lúc nữ nhân kia nhất thời phân tâm mà tranh thủ thời gian tẩu thoát.

    Nhưng thật không may, hắn đã quá xem thường “nữ nhân kia”. Mới đầu, khi nàng khinh suất còn có khả năng chứ hiện tại...

    Viễn vông!

    Nhất cử nhất động của Hoàng Thiên Hóa đều không qua nổi mắt nàng!

    Chẳng bởi vậy mà bây giờ, thân ảnh nàng đã xuất hiện ngay trước mặt hắn đấy thôi.
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)