Tiên Hiệp Phù Thiên Ký - RoG.Levi Vari

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 301: Đáng hận tất có chỗ đáng thương
    Nhìn Vương Chi cùng Lăng Tố gần nhau trong gang tấc, tay chạm tay, mặt kề mặt, nàng chợt bật cười.

    “Quả nhiên ta đã đúng. Ngay từ hai mươi lăm năm trước thì giữa các ngươi đã có cảm tình...”.

    “Thập tam trưởng lão... Lăng Tố, ta thật không hiểu nổi. Năm xưa ngươi đường đường là một vị trưởng lão cao cao tại thượng của Yêu Tông, tu vi đã là Linh châu đệ cửu trọng, cái cảnh giới mà biết bao kẻ ao ước đạt tới... Xét cả đại lục Vân Lam lúc đó, e là mới chỉ có mỗi mình ngươi là đột phá đến cảnh giới này. Trong khi ấy thì vị trí của Vương Chi ở đâu?”.

    Hít vào một hơi, nàng nói tiếp: “Hắn bất quá chỉ là một đệ tử có tư chất bình thường, trong số các đệ tử chân truyền cũng là người có tu vi yếu nhất. Bằng như bàn về chí hướng...”.

    Vương Tuyết Nghi cười nhạt: “... Hắn có sao? Tâm tính của hắn quá đơn thuần, trong lòng lại chẳng có bao nhiêu tham vọng, so ra còn không bằng một thiếu nữ mười mấy tuổi như ta”.

    “Lăng Tố, ngươi biết vào cái đêm ta giả trang thành ngươi đến tìm Vương Chi, chúng ta đã nói những gì không?”.

    Nàng tự hỏi rồi lại tự trả lời: “Câu đầu tiên mà ta hỏi hắn là: ‘Vương Chi, ngươi có ước mơ không?’. Và hắn đã trả lời ta rằng hắn cũng không biết có nên gọi nó là ước mơ không, lý do là bởi nó quá xa vời. Sau đó, ta lại hỏi hắn có sợ chết không thì câu trả lời nhận được là hắn không biết, nhưng, hắn nói nếu vì ta... Mà không, là vì ngươi mới đúng. Hắn nói nếu vì ngươi mà chết thì hắn sẽ cam tâm tình nguyện”.

    Bên kia, Lăng Tố nghe tới đấy thì mắt không tự chủ mà ngó qua Vương Chi. Hai mươi lăm năm trước, lòng ái mộ Vương Chi dành cho nàng, nàng nghĩ mình cũng mơ hồ cảm nhận được. Dẫu vậy, nàng chưa bao giờ cho rằng hắn sẽ vì nàng mà từ bỏ cả mạng sống. Mặc dù đó chỉ là những lời nói nhưng với nàng thì bấy nhiêu cũng đã có ý nghĩa lắm rồi.

    Giá như đêm đó, nàng có thể đến sớm hơn một chút, có thể can đảm hơn một chút thì có lẽ... Có lẽ nàng đã nghe được những lời kia. Và mọi chuyện, nó sẽ chẳng thành ra như hôm nay.

    Kẻ ôm uất hận ra đi, người hụt hẫng mỏi mòn tìm kiếm, bao năm đợi chờ...

    Hai mươi lăm năm mất mát này, làm cách nào có thể bù đắp được đây?

    ...

    Trái với gương mặt nhăn nhó vì xúc động của Lăng Tố, lúc này thần sắc của Vương Tuyết Nghi lại khá bình thản. Cũng không rõ là đang kiềm chế hay vì cõi lòng đã thật sự lắng xuống.

    Giọng đều đều, nàng nói:

    “Tu vi thấp kém, tư chất tầm thường, không có chủ kiến, cũng thiếu lòng tin, một nam nhân như vậy, hắn xứng để ta trao thân gửi phận sao?”.

    Vương Tuyết Nghi lắc đầu: “Không. Hắn không xứng. Vương Tuyết Nghi ta tuyệt đối sẽ không bao giờ sóng đôi với một nam nhân như vậy”.

    ...

    “Vương Tuyết Nghi”.

    Sau một đỗi im lặng, Lăng Tố rốt cuộc cũng lên tiếng: “Đối với ngươi, tư chất, thân phận một người lại quan trọng đến thế sao? Tới mức khiến ngươi phải vì nó mà hủy hoại hắn?”.

    Vương Tuyết Nghi nghe xong nhưng chưa vội trả lời. Thay vào đó, nàng đưa mắt nhìn quanh bốn phía Anh Tiên Đài...

    “Khì...”.

    Thu lại ánh mắt, nàng bật lên một tiếng chế giễu, tiếp đấy thì dành cho Lăng Tố một cái nhìn chứa vài phần thương hại:

    “Lăng Tố, ngươi hẳn phải rất may mắn. Thế nhưng ta có thể nói cho ngươi biết rằng trên thế gian này chẳng có nhiều người được may mắn như ngươi đâu”.

    “Hãy hỏi xem tất cả những kẻ đang có mặt ở đây đi. Hãy hỏi bọn họ, rằng tu vi, tư chất, địa vị,..., chúng có quan trọng hay không. Ta dám cá câu trả lời của bọn họ sẽ là: Có”.

    “Lăng Tố, ta không giống ngươi, không cao thượng được như ngươi. Hoặc không có đạo lữ hoặc đạo lữ của ta phải là một đại nam nhân tài cao chí lớn, lòng mang thiên hạ! Chỉ có thể là một trong hai, tuyệt đối không có cái thứ ba!”.

    Chẳng biết nghĩ gì, giọng nàng lại bỗng nhỏ đi hẳn:

    “Huống hồ những lời hắn nói đêm ấy cũng đâu phải dành cho ta. Người mà hắn cam nguyện từ bỏ cả mạng sống là Lăng Tố ngươi. Còn Vương Tuyết Nghi ta, trong lòng hắn có sao?”.

    ...

    ...

    Lăng Tố thật không biết mình nên nói gì lúc này. Nếu bảo nàng không trách, không hận Vương Tuyết Nghi thì quá ư giả dối.

    Ba năm phiêu bạt chân trời góc bể, mười chín năm cùng con mòn mỏi đợi chờ, để rồi hôm nay, khi phát hiện ra tất cả đều chỉ bởi có kẻ đan tâm hủy hoại, gieo điều ngang trái...

    Nàng thế nào có thể không trách? Làm sao có thể không hận đây?

    Phải biết ngoài mẹ con nàng thì Vương Chi cũng là nạn nhân lưu lạc từ màn kịch năm xưa. Hắn so với mẹ con nàng còn muốn thê thảm hơn nhiều lắm. Từ một đệ tử chân chất thuở nào của Thiên Đan Phong lại biến thành bộ dạng như hôm nay, thay đổi đến mức gần như chẳng còn ai nhận ra được nữa. Rốt cuộc thì hai mươi mấy năm qua hắn đã phải trải qua những chuyện gì mới tạo thành “Vương Chi” của hôm nay?

    Lăng Tố thật không muốn nghĩ. Hoặc đúng hơn là nàng không dám nghĩ.

    Nàng, Vương Chi, Tâm Lan, ba người lẽ ra đã có thể trở thành một gia đình, cùng nhau sống những tháng ngày bình lặng... Tất cả chỉ bởi vì Vương Tuyết Nghi mà hóa thành đau thương và thù hận...

    Lăng Tố nàng dù có cao thượng tới đâu, có tốt bụng cỡ nào thì chung quy vẫn chỉ là con người, chẳng phải thánh nhân. Tha thứ cho Vương Tuyết Nghi là chuyện nàng không cách nào làm được. Ít ra thì bây giờ là vậy.

    Tuy nhiên, ở một khía cạnh khác, Lăng Tố lại có phần đồng cảm với Vương Tuyết Nghi. Thoạt nghe hơi kỳ GdCJ042 lạ nhưng đó là sự thật.

    Kẻ đáng hận tất có chỗ đáng thương. Đứng trên lập trường của Vương Tuyết Nghi thì quả thật Vương Chi của năm xưa không xứng với nàng, không đáng để nàng trao thân gửi phận. Chuyện phát sinh tại thạch thất xa hoa trong động phủ của Chu Bát nọ, nó chắc chắn là điều nàng chẳng bao giờ mong muốn. Nhất định nó đã làm nàng bị tổn thương sâu sắc...

    Như những gì Vương Tuyết Nghi vừa nói, ý nguyện của nàng là hoặc không có đạo lữ, bằng nếu có thì đấy phải là một đại nam nhân tài cao chí lớn, lòng mang thiên hạ.

    Vương Chi căn bản là chẳng thể trở thành đạo lữ của nàng. Thế nhưng tại động phủ của Chu Bát, giữa nàng và hắn lại phát sinh quan hệ kia...

    ...

    Tâm tình của Lăng Tố hiện rất phức tạp. Vừa oán hận nhưng đâu đó trong thâm lòng cũng lại vừa đồng cảm. Nhất là chứng kiến bộ dạng của Vương Tuyết Nghi lúc này, khi mà nàng đem hết chân tướng cùng tâm tư của mình nói ra.

    “Có lẽ nàng cũng không đáng phải chết”.

    ...

    Tâm tư của Lăng Tố là như vậy. Còn Vương Chi? Hắn đang nghĩ gì?

    “Vương Tuyết Nghi”.

    Trầm mặc hồi lâu, Vương Chi đột nhiên hướng Vương Tuyết Nghi hỏi: “Đêm ở tiểu trấn vô danh kia, ngươi có nói với ta rằng ngươi đã tự tay giết đi đứa trẻ trong bụng mình, đó chỉ là những lời bịa đặt hay vốn dĩ... Vốn dĩ là sự thật?”.

    ‘Đứa trẻ kia’ đã từng là nỗi đau giày vò hắn suốt bao nhiêu năm qua. Mặc dù hôm nay biết được Tâm Lan – cốt nhục của hắn và Lăng Tố - còn đang tồn tại trên đời nhưng đâu đó trong tâm khảm, ‘đứa trẻ kia’ vẫn ám ảnh hắn. Nhất là hiện tại, khi sự thật được phơi bày.

    Người đến tìm hắn đêm ấy không phải Lăng Tố mà là Vương Tuyết Nghi, như vậy thì việc ‘đứa trẻ kia’ từng có mặt trên cõi đời cũng là chuyện hoàn toàn có khả năng.

    Vương Chi hắn muốn xác minh tất cả.
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 302: Không hối
    Và... Cũng chẳng quá lâu, Vương Tuyết Nghi cho hắn câu trả lời.

    “Là thật”.

    ...

    “Vương Chi...”. – Như cảm nhận được cơn đau vừa mới trỗi lên trong lòng Vương Chi, Lăng Tố đặt bàn tay mình lên cánh tay hắn, khẽ gọi.

    Nàng muốn chia sẻ cùng hắn, muốn làm gì đó để nỗi đau ấy vơi đi, nhưng lại không biết phải làm thế nào.

    Nàng đâu ngờ là năm đó, ngoài nàng thì cả Vương Tuyết Nghi cũng mang cốt nhục của Vương Chi...

    Thú thật, thời điểm phát hiện mình mang thai Tâm Lan, Lăng Tố cũng đã từng rất hoang mang.

    Không giống Lăng Mị luôn canh cánh trong lòng việc tìm hiểu thân thế của hai người, tra rõ cái chết của sư phụ, nàng chẳng nghĩ nhiều đến nó lắm. Ý nguyện của nàng chỉ đơn giản là muốn cả đời tiềm tu, sống những tháng ngày bình lặng, không tranh với đời, không màn tình duyên...

    Nhưng, chuyện phát sinh ở tòa động phủ kia, nó đã kéo nàng ra khỏi thế giới nhỏ bé của mình, khiến cho tâm nàng chẳng cách nào bình yên được nữa. Để rồi đến khi nhận ra rằng trong bụng đã mang cốt nhục của Vương Chi thì cõi lòng nàng lại càng trở rối bời.

    Lúc ấy nàng rất lo lắng, và cả sợ hãi nữa. Nàng không biết mình phải làm gì, phải đối diện với tỷ tỷ thế nào. Trong một phút nông cạn, thậm chí nàng đã nghĩ đến chuyện sẽ bỏ đi đứa trẻ còn chưa kịp thành hình kia.

    Tất nhiên là cuối cùng nàng đã không làm như vậy. Nàng không nỡ...

    Giữ lại cốt nhục của Vương Chi, tìm kiếm rồi đợi chờ hắn, đó là lựa chọn của Lăng Tố nàng.

    Tiếc rằng... Đó lại chẳng phải của một kẻ khác.

    Vương Tuyết Nghi, nàng chọn điều ngược lại: Giết đi cốt nhục của Vương Chi, giết đi... Con của mình.

    Điều nàng chọn là đúng hay sai? Việc nàng làm đến cùng là phải hay vẫn là không phải?

    Thật tình thì Lăng Tố cũng chẳng biết nữa. Nàng cảm thấy mình không có tư cách để bình phẩm hay phán xét đối phương. Bởi vì ngay chính bản thân nàng cũng đã từng có ý nghĩ giết đi đứa con trong bụng kia mà.

    ...

    “Trung Liên”.

    Sau khi cơn đau đã lắng xuống, Vương Chi đặt tay mình lên bàn tay mềm mại của Lăng Tố, vỗ nhẹ hai cái.

    Hiểu ý, Lăng Tố thoáng ngước lên nhìn hắn rồi tự thu tay về. Nàng nghĩ lúc này mình nên để hắn cùng Vương Tuyết Nghi nói chuyện.

    ...

    Từng bước chầm chậm, Vương Chi tiến đến trước mặt Vương Tuyết Nghi, nhìn thẳng vào mắt nàng, mở miệng:

    “Là thật?”.

    Cũng là hai chữ đó, giống hệt Vương Tuyết Nghi. Chỉ là mục đích thì lại hoàn toàn khác biệt. Nếu lúc nãy Vương Tuyết Nghi dùng để trả lời thì bây giờ Vương Chi lại dùng để hỏi. Phải, hắn muốn xác nhận một lần nữa.

    “Là thật”. – Và đáp lại vẫn là hai chữ đó, vẫn câu nói đó.

    “Ngươi có từng hối hận qua?”. – Phía đối diện, sau vài giây ngắn ngủi, Vương Chi lần nữa lên tiếng.

    Lần này, Vương Tuyết Nghi không trả lời mà hỏi ngược lại:

    “Quan trọng sao?”.

    “Ta muốn biết”.

    “Được. Vậy ta sẽ cho ngươi biết”.

    Hết sức rành mạch, Vương Tuyết Nghi nói: “Ta... Không hối hận. Một chút cũng không”.

    Khẽ chuyển người, nàng nhấc chân lên, chậm rãi bước đi trên Phong Vũ Kỳ Bàn.

    “Tại sao ta phải hối hận chứ?”.

    “Vương Chi à Vương Chi, ngươi không biết ta hận ngươi đến cỡ nào đâu. Hai mươi lăm năm trước, thời điểm ngươi phá hủy cuộc đời ta. Khi đó ta được bao nhiêu tuổi? Thậm chí còn chưa đầy mười sáu...”.

    “Ngươi có biết chuyện phát sinh năm đó đối với ta là kinh khủng tới mức nào không? Rất kinh tởm. Nó thật sự rất kinh tởm”.

    “Ta ghê tởm ngươi, chán ghét ngươi, căm hận ngươi hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Cốt nhục của ngươi, ta nên giữ nó sao? Nên sinh hạ và nuôi dưỡng nó sao?!”.

    “Ha ha ha! Vương Chi, ngươi nằm mơ!”.

    “Ngươi có biết tại sao đêm đó ta lại giả dạng thành Lăng Tố không? Đó là bởi vì ta muốn ngươi phải chết trong tận cùng đau khổ!”.

    “Nghĩ mà xem, nữ nhân mà ngươi ái mộ lại biến thành kẻ hủy hoại ngươi... Ha ha ha... Đây là một chuyện thương tâm cỡ nào, đau đớn cỡ nào...”.

    “Vương Chi à, ngươi có từng hỏi tại sao lúc đó ta không dùng một chưởng giết ngươi mà lại chỉ hủy đan điền và đoạn gân cốt ngươi không?”.

    Vương Tuyết Nghi tự hỏi rồi cũng tự mình giải đáp: “Đơn giản lắm. Bởi vì ta muốn được nhìn thấy. Ta muốn nhìn thấy ngươi dùng cái bộ dạng thân tàn ma dại đó mà sống. Mà không. Thật ra thì ta muốn nhìn thấy ngươi chết dần chết mòn trong đau đớn, trong cô độc...”.

    “Tại tiểu trấn vô danh kia, mỗi ngày ta đều đến đó để xem ngươi. Những chiếc bánh nguội lạnh, những thức ăn thừa mà ngươi ăn trong nước mắt ấy, toàn bộ ta đều nhìn thấy”.

    “Vương Chi, ngươi nghĩ lúc đó ngươi đã chết trong cô độc ư? Không, ngươi lầm rồi. Ta đã ở đấy để âm thầm đưa tiễn ngươi”.

    “Đúng vậy. Chính mắt ta đã nhìn thấy ngươi chết. Thế nhưng tại sao... Tại sao ngươi vẫn còn sống đến tận bây giờ?!”.

    “Vương Chi, đến cùng thì ngươi là người hay vẫn là ma? Một oan hồn về tìm ta để đòi nợ?”.

    ...

    ...

    Vương Chi thật lâu không nói gì. Hắn đứng đấy, dáng vẻ thất thần, mắt nhìn xa xăm.

    Chẳng ai biết hắn đang nghĩ gì.

    ... Cho tới khi...

    “Vương Tuyết Nghi”. – Giọng buồn vui vô định, hắn nói – “Hãy tự mình phế bỏ tu vi đi”.

    Nghe xong, thần sắc Vương Tuyết Nghi liền biến đổi, ánh mắt cũng lóe lên một tia khác lạ.

    Có điều rất nhanh nó đã trở lại bình thường.

    Nàng cười nhạt, hỏi: “Thế nào? Ngươi định biến ta trở thành một phế nhân giống ngươi năm đó sao?”.

    Vương Tuyết Nghi cho là như vậy. Thật ra thì mới đầu, sau khi nghe câu nói của Vương Chi, nàng đã nghĩ hắn có ý giữ lại mạng sống cho mình. Nhưng cũng chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi.

    Tha mạng cho nàng? Sau tất cả những gì nàng đã gây ra cho hắn ư?

    Đúng là một ý nghĩ hoang đường. Giết nàng, đày đọa nàng mới là việc hắn nên làm. Và đấy cũng là điều mà nàng tin.

    Tuy nhiên, nàng đã sai.

    “Vương Tuyết Nghi”. – Vương Chi lần nữa lên tiếng – “Sau khi tự mình phế bỏ tu vi thì chuyện giữa chúng ta xem như chấm dứt. Từ đây về sau, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, giữa chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa”.

    Lần này thì Vương Tuyết Nghi đã thực sự bị làm cho ngạc nhiên. Nàng ngỡ là mình nghe lầm.

    “Vương Chi, ngươi nói sẽ không giết ta?”.

    “Ta không cần mạng của ngươi”. – Vương Chi chẳng chút do dự, đáp.

    Những lời hắn nói đều là thật lòng. Hắn không cần mạng của Vương Tuyết Nghi. Để làm gì chứ? Nó có thể thay đổi được quá khứ sao? Có thể bù đắp được hai mươi mấy năm khổ đau mà hắn nếm trải sao?

    Huống hồ sai lầm cũng đâu phải chỉ mỗi mình Vương Tuyết Nghi.

    Đúng như lời nàng nói, năm đó trong lòng Vương Chi hắn vốn không hề có Vương Tuyết Nghi nàng. Người hắn yêu là Lăng Tố, tình cảm của hắn là dành cho Lăng Tố.

    Còn Vương Tuyết Nghi?

    Hai mươi mấy năm qua hắn đã nghĩ đến nàng bao nhiêu lần? Đã bù đắp cho nàng bao nhiêu thứ?

    Nếu không phải bởi Na Trát phát hiện ra nàng đang nắm giữ Bách Biến Thiên Ma Công thì liệu tới khi nào hắn mới vì nàng mà làm điều gì đó?

    Vương Chi hắn đã trốn tránh nàng.

    Tuy nói hôm nay biết rõ chân tướng, rằng Vương Tuyết Nghi là người đã hủy hoại hắn, rằng hắn không nợ nàng, thế nhưng...

    Trong thời gian hắn lầm tưởng, hắn cũng có mấy khi thật tâm nghĩ sẽ làm gì cho nàng đâu...

    Con của hắn và nàng đã không còn. Hôm nay hắn không muốn đến cả nàng cũng chết đi, hơn nữa lại là dưới tay mình, trước mặt mình. Dù muốn dù không thì hắn và nàng cũng từng kết thành duyên nợ, tình đã cạn chút nghĩa hãy còn vương...

    Tâm ý của Vương Chi là vậy. Hắn muốn lưu cho Vương Tuyết Nghi một con đường sống.

    Không may thay, điều đó lại đi ngược lại với dự định của một người: Na Trát.

    Đã không biết thì thôi, bằng hôm nay, sau khi tận mắt nhìn thấy, tận tai nghe được đầu đuôi chân tướng, nàng há có thể bỏ qua cho Vương Tuyết Nghi.

    Hủy đan điền, đoạn gân cốt rồi âm thầm đứng bên cạnh xem Vương Chi lê lết sống cuộc đời tàn phế cho đến khi chết đi...

    Mặc dù hôm nay roOa7E hắn vẫn còn sống, nhưng dẫu thế thì quá khứ hãy còn nguyên đấy, chuyện thuở trước tháng năm còn lưu giữ, một chút tu vi là đủ để khỏa lấp sao?

    P/s: Hôm nay ta vừa ký một hợp đồng dạy kèm tại nhà. Vì vậy nên từ ngày mai ta sẽ không dồn hơn phân nửa thời gian nhàn rỗi để viết truyện như trước nay nữa. Bởi vì... Thu nhập từ việc dạy kèm cao hơn là ngồi viết lách, cũng đỡ suy nghĩ và phiền não hơn.
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 303: Thật giả khó phân
    ...

    “Vương Tuyết Nghi, ta mong ngươi sau này hãy sống một cuộc đời bình thường, làm một phàm nhân bình thường”.

    Giọng Vương Chi dù không lớn nhưng vào tai Vương Tuyết Nghi thì lại hệt như một lời phán xét lạnh lùng vang dội. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nó đã làm đầu óc nàng choáng váng.

    Nếu phàm nhân thế tục bị phế võ công đau một thì tu sĩ bị phế tu vi, mất mát còn lớn hơn gấp nhiều lần. Họ tu luyện không chỉ để làm một kẻ mạnh đơn thuần.

    Đối với Vương Tuyết Nghi, một kẻ mang đầy tham vọng, mục đích tu luyện của nàng lại càng to lớn, ý nghĩa lại càng sâu nặng. Tu vi, cảnh giới chính là công cụ, phương tiện để nàng đạt được những gì mình muốn.

    Hôm nay phế đi tu vi, như vậy chẳng khác nào là tước đoạt mộng tưởng của nàng. Cái gì đại nhân vật, cái gì cường giả, chân nhân muôn người kính ngưỡng, tất thảy đều sẽ tan thành tro bụi.

    Trùng tu ư?

    Nàng làm gì có cơ hội ấy. Vương Chi vừa mới bảo nàng hãy sống một cuộc đời bình thường, làm một phàm nhân bình thường đấy thôi. Ý tứ của hắn nàng há lại không nghe ra.

    Mấy mươi năm khổ luyện, mấy mươi năm sắm vai một đồ đệ ngoan, một đệ tử hiền... Tất cả là bởi cái gì chứ?

    Tính tới hôm nay, trên con đường cường giả của mình, nói gì hoàn thành tâm nguyện, ngay đến bước đầu tiên là thoát khỏi Yêu Tông nhỏ bé nàng còn chưa thể làm được nữa.

    Kết thúc tại đây, Vương Tuyết Nghi thật là không cam lòng.

    Đáng tiếc... Đáng tiếc nàng lại không có quyền lựa chọn. Mặt nạ đã rơi, chân tướng phơi bày, những kẻ lưu lạc từ màn kịch năm xưa hiện cũng đã quay về đòi nợ, dù muốn dù không thì nàng vẫn phải trả.

    Với nàng thì vấn đề không phải sai hay đúng, mà là thắng hay bại. Hôm nay nàng là người thua cuộc cho nên nàng phải trả giá. Kẻ thắng luôn có quyền định đoạt.

    ...

    “Khì...”.

    Sau một đỗi đứng cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, Vương Tuyết Nghi chợt bật cười. Ấy vậy mà từ trong đôi mắt, hai hàng lệ lại lặng thầm rơi xuống.

    Nàng ngẩng đầu lên, lấy tay lau đi, hít một hơi thật sâu rồi hướng Vương Chi bước tới.

    Mặt đối mặt, nàng nói:

    “Có thể thật lòng trả lời ta một chuyện không?”.

    “Ngươi nói đi”.

    “Từ trước đến giờ, ngươi có từng dành cho ta một chút tình cảm nào không? Có từng nhớ tới ta như nhớ nữ nhân của ngươi không?”.

    Vương Chi im lặng trong giây lát rồi đáp: “Xin lỗi...”.

    ...

    “Không sao...”. – Vương Tuyết Nghi lắc đầu, bảo – “Ngươi không cần phải xin lỗi. Bởi vì ta cũng chưa bao giờ nghĩ về ngươi như nam nhân của mình”.

    Lời thì như vậy nhưng từ giọng điệu cùng thần sắc nàng, thật sự không khó để nhìn ra một chút thất lạc, cùng chua xót. Nhất là lúc này, nó lại càng hiện rõ hơn khi nàng cười.

    Một nụ cười mỉm thê lương, đau đớn. Theo đúng nghĩa đen.

    “Tách... Tách tách...”.

    “... Tách tách...”.

    ...

    Là máu. Chúng vừa chảy ra từ trong miệng Vương Tuyết Nghi.

    “Ngươi...”.

    Thoáng nhìn những ngón tay thon đang đặt dưới bụng nàng, Vương Chi ngập ngừng lên tiếng:

    “... Ngươi đâu cần phải làm như vậy?”.

    Hành động của Vương Tuyết Nghi, Vương Chi hắn đương nhiên là hoàn toàn biết rõ. Nàng đang tự phế bỏ tu vi của mình. Thế nhưng điều hắn không hiểu là tại sao nàng lại lựa chọn cách đau đớn nhất, gây thương tổn cho bản thân nhiều nhất.

    Nàng đang tự hủy hoại đan điền của mình, tương tự như những gì mà nàng từng làm với hắn năm xưa, khác chăng là bây giờ, thay vì một chưởng dứt khoát thì nàng lại từ từ phá hủy.

    Thế nhưng như thế chẳng phải sẽ càng đau đớn và khổ sở hơn ư?

    “Vương Chi... Ức...”.

    Đưa tay vẹt ngang miệng, Vương Tuyết Nghi nói tiếp: “Thế này không phải sẽ làm ngươi yên tâm hơn sao?”.

    “Mặc dù... Mặc dù ta không rõ bằng cách nào mà ngươi trùng tu được, nhưng với ta, điều đó hẳn là sẽ chẳng thể... Nếu ngươi xem ta là tội nhân, vậy thì hãy để kẻ tội nhân này đền tội đi. Những gì năm đó ta làm với ngươi... Hôm nay ta sẽ trả cho ngươi tất cả”.

    “Ức... Ứ...”.

    Một lần nữa, máu lại trào ra khỏi miệng Vương Tuyết Nghi. Nàng lại vừa gia tăng lực lượng để phá hủy đan điền của mình...

    Đứng bên cạnh, chứng kiến nàng bị đau đớn giày vò đến mức chân cũng không còn đứng vững được, Vương Chi chẳng kịp nghĩ nhiều, vội đưa tay đỡ lấy.

    Cõi lòng bất nhẫn, hắn nói, giọng chân thành: “Ngươi hãy dừng lại đi”.

    “Không được rồi”. – Nằm trong vòng tay Vương Chi, Vương Tuyết Nghi cất giọng yếu ớt – “Nó đã bắt đầu sụp đổ rồi”.

    Lời nàng vừa nói là sự thật. Đan điền nàng đã đi đến thời khắc sau cùng, chẳng còn có thể cứu vãn được nữa.

    Trong không gian rộng lớn nơi đây, những dòng linh tuyền đang tràn ra khắp bốn phương tám hướng. Chúng hóa thành lôi điện, hóa thành lửa đỏ thi nhau tàn phá tất cả. Mảng thiên địa còn chưa hoàn thiện này, nó quả thực là đã sắp tiêu vong.

    Hiện tại, thứ duy nhất vẫn còn nguyên vẹn là Linh châu của nàng. Một trắng và một xanh.

    Đúng vậy, trong đan điền nàng tồn tại tới hai viên Linh châu, nhiều hơn người khác một viên. Ngẫm kỹ thì cũng chẳng có gì khó hiểu. Ngoài công pháp chủ tu là Cửu Âm Minh Nguyệt Thần Công thì Bách Biến Thiên Ma Công trước nay vẫn luôn song hành trên bước đường tu luyện của nàng. Bí pháp bên trong, ít nhiều nàng cũng nắm được đôi chút.

    Tạo đan, luyện đan và thu liễm, ẩn tàng khí tức, ba loại pháp môn, mỗi cái nàng đều đã học qua, tuy chỉ là da lông bên ngoài.

    Viên Linh châu thứ hai hiện đang tồn tại trong người nàng đây chính là thành quả từ quá trình tu luyện bí pháp tạo đan của Bách Biến Thiên Ma Công.

    Lại nói, trong quá trình tu luyện bí pháp tạo đan ấy, tài liệu được nàng sử dụng cũng chẳng phải đâu xa lạ. Nó đích thị là vật được tìm thấy tại phòng giam ở tòa động phủ của Chu Bát kia: Linh châu của bộ hài cốt mà nàng đã tự tay chôn cất.

    Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, thực ra thì Vương Tuyết Nghi rất ngờ vực về cái gọi là bí pháp tạo đan này. Đừng thấy hiện giờ trong đan điền nàng có hai viên Linh châu mà lầm, sự thật thì nàng chỉ sử dụng được một trong số ấy. Và đó dĩ nhiên là cái của nàng, do chính nàng tạo ra. Về phần viên Linh châu còn lại, cái của bộ hài cốt nọ, nàng hoàn toàn không hề điều khiển được, dù chỉ là một chút xíu lực lượng của nó.

    Kể từ thời điểm nàng đột phá Linh châu cảnh, tính đến hôm nay cũng đã được hai mươi lăm năm có lẻ, ấy vậy mà nàng vẫn chưa thể đem nó đồng hóa, nói gì toàn bộ, thậm chí ngay cả một phần nhỏ còn chưa làm được.

    Điều này nói lên cái gì?

    Chỉ có hai khả năng, hoặc là bản thân nàng tu luyện xảy ra sai lầm hoặc vốn dĩ những thứ ghi trong bí pháp là một trò lừa bịp.

    Nhưng... Nàng nhớ rõ ràng là mình đã chiếu theo đúng trình tự mà tiến hành tu luyện...

    Hoài nghi, ngờ vực, đó là những gì Vương Tuyết Nghi dành cho bí pháp tạo đan của Bách Biến Thiên Ma Công. Sau hai mươi mấy năm khổ luyện vẫn không đạt được chút thành tựu nào thì cũng khó trách nàng lại có những ý nghĩ tiêu cực ấy.

    Không may thay, nàng đã sai. Ngoài hai khả năng mà nàng từng nghĩ đến kia thì vẫn còn một khả năng thứ ba nữa: Bản thân tài liệu dùng để tu luyện.

    Nàng đã dùng sai tài liệu. Bởi vì thứ mà nàng đinh ninh là Linh châu kia, thực chất nó lại chẳng phải Linh châu mà là... Linh anh.

    Chỉ cần nhìn vào viên VOgW “Linh châu” màu trắng đang trôi lơ lửng giữa không gian đan điền sắp sụp đổ hiện giờ liền hiểu được. Lúc này bên trong nó đang tồn tại một thân ảnh lung linh khả ái, dù rất nhỏ nhưng lại có đầy đủ tay chân mắt mũi...

    Đây nào phải Linh châu cái gì, rõ ràng là một Linh anh ẩn nấp hình người tương tự như cái đang được Na Trát ký gửi trong người Vương Chi.

    Thật chẳng biết nếu như phát hiện ra sự thật này thì Vương Tuyết Nghi sẽ có phản ứng ra sao. Thiết nghĩ gương mặt nàng khi ấy nhìn sẽ rất thú vị.

    Đáng tiếc, điều đó e là không thể xảy ra.

    ...

    “Vương Chi”.

    Tựa vào lòng Vương Chi, Vương Tuyết Nghi nhỏ giọng: “Ngươi biết mà đúng không. Lúc nãy ta đã tự dối lòng mình, khi bảo rằng... Ta không hối hận”.

    “Đứa trẻ ấy, nó đâu phải chỉ là cốt nhục của riêng ngươi. Nó cũng là cốt nhục của ta nữa... Tự tay giết đi đứa con của mình... Làm sao có thể chẳng đau lòng được chứ...”.

    “... Phải. Ta đã từng hối hận. Đã từng tự trách...”.

    Càng nói, nước mắt lại càng chảy ra nhiều hơn trên mặt Vương Tuyết Nghi.

    “Đừng nói nữa”.

    Vương Chi thoáng chần chừ rồi cũng đưa tay giúp nàng lau nước mắt, đoạn bảo: “Để ta giúp ngươi”.

    Tay chuyển xuống ngực nàng, hắn bắt đầu truyền chân nguyên...

    Hết sức dịu dàng, Vương Tuyết Nghi đem tay mình đặt lên cổ tay Vương Chi, kế đó thì... Bất ngờ đem nó giữ chặt.

    Từ trong đôi mắt nàng, hung quang bạo phát.
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 304: Tiểu na trát ra tay
    Nếu như có ai đó hỏi Vương Tuyết Nghi đang muốn làm gì thì câu trả lời của nàng sẽ là: “Tự sát”.

    Nàng là kẻ có nhiều tham vọng, lòng mang chí lớn, há lại cam làm một phàm nhân bình thường, sống một cuộc đời bình thường?

    Phế tu vi, vĩnh viễn không thể tu luyện được nữa, vậy nàng thà chết còn hơn.

    Nhưng, nàng không muốn chết một mình. Nàng muốn có người chết cùng. Vương Chi, người mà nàng căm hận nhất, hắn không nghi ngờ chính là kẻ thích hợp hơn cả. Hiển nhiên là với tu vi hiện tại thì nàng chẳng cách nào giết được hắn, có điều... Nếu là đồng quy vu tận...

    Lúc này trong đan điền nàng đang tồn tại tới hai viên Linh châu, mặc dù cái của bộ hài cốt nọ thì đúng thật nàng không thể điều khiển được, tuy nhiên, nếu chỉ đem nó hủy đi thì lại là việc hoàn toàn có khả năng.

    Bản thân nó đang tồn tại trong đan điền của nàng, một khi khoảng không gian này triệt để sụp đổ thì chắc chắn nó cũng sẽ phải tiêu tùng.

    Thời điểm ấy, thiết nghĩ với khoảng cách gần trong gang tấc như hiện giờ, một khi cả hai viên Linh châu đồng loạt nổ tung mà nói... Mười phần thì có đến tám phần là Vương Chi phải chết, nếu không chết thì khẳng định cũng trọng thương, tàn phế...

    Dù cho hắn có mạnh thì bất quá tu vi vẫn mới chỉ là Linh châu đệ ngũ trọng, nhận một đòn chí mạng bất thình lình thế này, hắn có khả năng còn lành lặn được sao?

    Đó là tính toán của Vương Tuyết Nghi. Theo lý thuyết thì nó khá chính xác. Với cảnh giới Linh châu đệ ngũ trọng của nàng, uy lực tự bạo tuyệt đối chẳng phải chuyện đùa. Chưa vội đề cập tới Linh châu, chỉ riêng việc không gian đan điền nổ tung thôi thì sức hủy diệt cũng đã đủ làm người e ngại rồi. Nên nhớ Vương Tuyết Nghi nàng là kẻ từng khiến cho trời sinh dị tượng, so với tu sĩ thông thường thì tư chất của nàng cao hơn rất rất nhiều, đan điền của nàng chẳng những rộng lớn hơn mà lực lượng ẩn chứa bên trong cũng là như thế.

    Đan điền đã vậy, nếu lại còn kết hợp với Linh châu nữa thì sao?

    Nàng không tin Vương Chi có thể bình an qua khỏi!

    Vương Tuyết Nghi nàng chết thì hắn cũng đừng mong sống!!

    ...

    “Nguy!”.

    Vốn đang chăm chú quan sát, ngay khi vừa phát giác ra trạng thái khác thường của Vương Tuyết Nghi thì trong lòng Na Trát liền hô không ổn, lập tức động thần niệm.

    Cùng lúc, trên thần hồn Vương Tuyết Nghi bên dưới, một pháp ấn màu đỏ lóe lên.

    Là Linh hồn khế ước!

    Na Trát đang dùng thân phận chủ nhân để kích phát nó. Tuy nhiên, thay vì chỉ gây chút đau đớn như trước thì lần này nàng muốn triệt để phá vỡ thần hồn kia! Nàng muốn giết chết Vương Tuyết Nghi!

    Dẫu thế thì Na Trát vẫn chậm một bước. Quá trình tự hủy bên trong đan điền của Vương Tuyết Nghi vẫn đang tiếp tục diễn ra.

    Ngay từ đầu Vương Tuyết Nghi đã muốn giết Vương Chi thì há lại để đan điền của mình sụp đổ rồi tan biến trong âm thầm.

    Nàng muốn nó nổ tung!

    Vậy kết quả sẽ theo đúng ý đồ của nàng?

    Sẽ là như vậy. Với điều kiện Na Trát không có mặt ở đây.

    Nói thế nào thì Na Trát cũng là một chân nhân cao cấp, lý đâu lại bất lực đứng nhìn một tên tiểu tu sĩ Linh châu cảnh giết đi cháu trai của mình ngay dưới mắt mình?

    Chân nhân chẳng phải tự dưng mà gọi!

    Trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi, ngay lúc Vương Tuyết Nghi có biểu hiện khác thường, cùng với việc kích phát Linh hồn khế ước thì Na Trát còn làm ra một hành động khác nữa: Giơ tay trực tiếp điểm quwY thẳng lên trán Vương Tuyết Nghi.

    Chỉ là ngón tay này rất nhỏ, thậm chí còn thua cả một cọng que. Mà thật ra thì ngoài tay, những bộ phận khác của nàng cũng tương tự như vậy. Tai, mắt, mũi, miệng,..., tất cả đều nhỏ xíu xiu.

    Đây... Là tiểu Na Trát. Hoặc chính xác hơn thì nên gọi là Linh anh Na Trát. Chẳng rõ từ lúc nào nó đã bay ra khỏi đan điền của Vương Chi.

    Nhưng thiết nghĩ đấy cũng không phải việc đáng bận tâm vào thời điểm này. Cái quan trọng là sự xuất hiện của nó đã cứu Vương Chi khỏi một vụ nổ kinh thiên đầy hung hiểm.

    “Hừ!”.

    Từ trong miệng Linh anh, một tiếng hừ lạnh phát ra. Bản thân nó chính là kết tinh từ vô số năm tháng tu luyện của Na Trát, có được hầu hết ký ức của nàng, hơn thế nữa, bản tính cũng chịu ảnh hưởng rất lớn từ nàng, vậy nên chẳng có gì khó hiểu khi lúc này nó lại tỏ ra giận dữ như thế.

    Nó nhận thức Vương Chi cũng hệt như cách mà Na Trát nhận thức hắn. Chính vì vậy, đối với kẻ cố giết Vương Chi là Vương Tuyết Nghi thì nó tuyệt đối không thể nào tha thứ được.

    Thần sắc phẫn nộ, từ trong ngón tay bé xíu của tiểu Na Trát, một luồng sức mạnh khủng bố tuôn ra, đem toàn thân Vương Tuyết Nghi bao bọc lại.

    Kế đấy, trước ánh mắt kinh dị của mọi người, nó há miệng ra, và... Đem Vương Tuyết Nghi nuốt chửng!

    ...

    “Này... Chuyện này...”. – Phía trên, tại một trong số chín tảng đá lơ lửng trên không, Công Tôn Quy há hốc nói chẳng ra lời.

    Cái thứ nhỏ nhỏ xinh xinh vừa ăn tươi nuốt sống Vương Tuyết Nghi kia, nếu kiến thức của hắn không sai thì nó hình như là... Một Linh anh hình người a!

    Lại nói, cái Linh anh hình người kia, nó rõ ràng là từ trong bụng Vương Chi lao ra. Công Tôn Quy hắn dám chắc như thế. Hắn đã nhìn thấy đấy!

    Trong người một tu sĩ Linh châu cảnh lại tồn tại Linh anh, chuyện này... Sao có thể chứ?

    Lẽ nào nói Vương Chi kia giả heo ăn thịt hổ, tu vi của hắn thực chất không phải Linh châu cảnh mà là Linh anh cảnh?

    Nhưng... Năm nay hắn mới bao nhiêu tuổi?

    ...

    Nhất thời, Công Tôn Quy không tài nào hiểu được. Giống hắn, những người còn lại của tám đại tông môn, trừ bỏ Mai Diễm Phương có chút ngờ vực ra thì tất cả đều là như thế, không hiểu được.

    Cũng khó trách, dẫu sao thì Vân Lam chỉ là một đại lục cấp thấp, ở đây, ngay đến một chân nhân còn chẳng xuất hiện nổi thì lấy đâu hiểu biết tường tận. Thư tịch, ngọc giản lại ghi chép được bao nhiêu về cái cảnh giới Linh anh xa vời này... Huống hồ mấy loại bí pháp ký gửi Linh anh của mình vào đan điền người khác như cách Na Trát đã làm nào phải phổ biến gì, trái lại, nó rất hiếm gặp, kẻ biết được chẳng có bao nhiêu...

    Cứ nhìn vẻ mặt của hai lão nhân Tu Thiện và Tu Chiến liền hiểu, hiện giờ nó cũng đang khá là mờ mịt. Rõ ràng là ngay đến họ cũng không biết chuyện gì đang xảy ra. Mà bọn họ là ai? Chính là xuất thân từ Tứ Thiên Điện – một trong những thế lực lớn nhất của Đại Việt Giới – một giới diện cao cấp mà so với nó, Vân Lam chẳng khác nào cái lóng tay.

    Thiết nghĩ hiện giờ, có thể nhìn ra chút môn đạo duy chỉ có ba người: Cố Hồng Nhan, Hoàng Thiên Hóa và Mộng Đoạn.

    Hai người trước thì không nói làm gì, một người là tam công chúa của Đông Thanh Điện còn một người là tu sĩ Linh anh cảnh, nhìn ra âu cũng bình thường. Nhưng còn Mộng Đoạn, hắn làm sao có thể?

    Thật ra thì cũng chẳng có gì khó hiểu. Vốn dĩ ngay từ đầu hắn đâu phải đệ tử của Thanh Y Môn, người của đại lục Vân Lam này, xuất thân của hắn là tại Cổ La Giới, thân phận của hắn là một trong những Linh tử của Cửu Âm Giáo – giáo phái hùng mạnh nhất Cổ La. Hoặc ít nhất thì sau khi đoạt xá “Mộng Đoạn”, hắn đã tự xem mình như vậy.

    Công bằng mà xét thì thân phận Linh tử hiện giờ của hắn so ra chẳng hề thua kém chức vị tam công chúa Đông Thanh Điện của Cố Hồng Nhan một chút nào cả. Cố Hồng Nhan nhìn ra được thì đương nhiên hắn cũng có thể. Huống hồ, trong đầu hắn đâu chỉ có ký ức của mỗi mình Mộng Đoạn, còn rất nhiều người khác nữa. Những kẻ mà ngay chính bản thân hắn cũng không biết là ai.

    Mắt chăm chú quan sát Vương Chi bên dưới, sau lớp mặt nạ, hắn chợt nở một nụ cười khó hiểu:

    “Hóa ra ngươi lại thú vị đến như vậy”.
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Phù Thiên Ký
    Chương 305: “Ái ân xưa ai cam ai nguyện? oán thù nay... Ai nguyện ai cam?
    Không như hầu hết các đệ tử, những tuyển thủ dự thi khác sinh lòng e ngại, Mộng Đoạn lại rất có hứng thú đối với Vương Chi. Hắn chưa bao giờ cảm thấy mình thua kém đối phương cả, bất kể ở thời điểm hiện tại thực lực hắn có yếu hơn đi nữa. Đây không phải bởi hắn mang thân phận Linh tử Cửu Âm Giáo – kẻ đi ra từ đại thế lực thuộc một giới diện cao cấp – mà là do chính bản thân hắn, chính tâm tính của hắn.

    Tầm mắt của hắn rất cao, căn bản không phải người thường có khả năng thấy được. Đừng nói những kẻ đồng trang lứa, cùng tu vi, dù cho đó có là cường giả, chân nhân cũng chưa chắc khiến hắn xem trọng.

    Tuy rằng hắn không biết mình là ai, sinh ra ở đâu và tại sao lại lưu lạc đến Vân Lam đại lục nhưng dựa vào vô số ký ức trong đầu, dẫu rất mơ hồ thì vẫn đủ để hắn nhận ra được một vài thứ.

    Trong số đó, có một vài hình ảnh, một vài khái niệm đã vượt ra khỏi nhận thức của con người ở thế giới này. Ví như... Tiên, thần, cõi Phù Thiên...

    Hắn tin tưởng lai lịch của mình cũng chẳng phải tầm thường. Một ngày nào đó, hắn chắc chắn sẽ đạt đến một cảnh giới rất cao mà có thể là không một ai ở thế giới này có khả năng đạt tới. Ít nhất thì hắn chưa bao giờ nghe nói nơi đây có tồn tại thần. Còn tiên nhân, không hơn gì truyền thuyết.

    Vương Chi lợi hại thì lại thế nào? Chẳng phải cũng chỉ là con người ở nơi nhỏ bé này thôi ư.

    Hứng thú, đó là tất cả những gì Mộng Đoạn dành cho Vương Chi, không hơn.

    Và dám cá là ngoài hắn ra thì không ai ở đây lại nghĩ về Vương Chi như vậy hết. Thậm chí dù cho đó có là Hoàng Thiên Hóa, hay là Cố Hồng Nhan đi nữa.

    Nếu là trước hôm nay, trước khi Linh anh tiểu Na Trát xuất hiện, có lẽ ít nhiều Cố Hồng Nhan còn cảm thấy hứng thú với Vương Chi. Nhưng hiện tại thì không. Nàng đã chẳng còn hứng thú nữa rồi. Đơn giản là lòng hiếu kỳ của nàng đã vượt quá giới hạn. Nó đã chuyển sang một trạng thái khác. Cái trạng thái mà chính bản thân Cố Hồng Nhan nàng cũng không biết nên gọi nó là gì.

    Mọi việc đã diễn ra, chúng thật quá bất thường, quá ngoài ý muốn, đến mức làm cho cảm xúc của nàng bị đảo lộn hết cả lên.

    “Vương Chi à Vương Chi, rốt cuộc thì ngươi là loại người nào đây...”. – Thần sắc phức tạp, Cố Hồng Nhan thầm nói.

    Thật trùng hợp, ở bên kia, cũng đang đứng trên Phong Vũ Kỳ Bàn làm một khán giả bất đắc dĩ, Công Tôn Tiểu Điệp nhủ thầm: “Quả nhiên là quái vật”.

    Không có được kiến thức sâu rộng như Cố Hồng Nhan, Hoàng Thiên Hóa hoặc là Mộng Đoạn, Công Tôn Tiểu Điệp hoàn toàn mù tịt trong chuyện vừa mới xảy ra. Mà nói thế thì hơi quá, thật ra thì hắn cũng biết được một chút. Tối thiểu thì hắn cũng nhận ra cái thứ nhỏ nhỏ xinh xinh đã nuốt chửng Vương Tuyết Nghi kia là một Linh anh hình người.

    Nhưng... Ngoài đó ra thì thực sự là hắn chẳng còn biết được gì nữa đâu. Mấy câu hỏi đại loại như làm sao trong bụng Vương Chi lại tồn tại một Linh anh, rồi Linh anh kia có đúng là của hắn hay không,..., Công Tôn Tiểu Điệp thật tình chẳng muốn hỏi. Và thực tế thì hắn đã lựa chọn bỏ qua những câu hỏi.

    Mấy thứ không biết thì nghĩ làm chi chứ? Cần gì phải tự làm khổ mình.

    Đối với Vương Chi, ngay từ sớm Công Tôn Tiểu Điệp đã nhìn ra “bản chất” của đối phương rồi. Một con quái vật, hơn nữa lại còn có chút điên loạn đấy.

    Điều bất thường xảy ra trên người một kẻ bất thường thì âu cũng là bình thường.

    Thoạt nghe thì hơi kỳ lạ nhưng Công Tôn Tiểu Điệp quả chẳng có bao nhiêu ngạc nhiên khi chứng kiến Linh anh hình người tiểu Na Trát bay ra rồi lại bay vào bụng Vương Chi kia cả. Nếu như có gì đó thay đổi trong hắn thì đấy chính là củng cố nhận định, rằng Vương Chi là một quái vật thực thụ.

    ...

    Lời bình phẩm của Mộng Đoạn, tự hỏi của Cố Hồng Nhan, nhận định của Công Tôn Tiểu Điệp, toàn bộ Vương Chi đều không biết. Mà dù có biết thì e là lúc này hắn cũng chăng có tâm tư đâu đi để ý.

    Những gì vừa xảy ra, hắn nhất thời vẫn chưa thể tiếp nhận được. Vương Tuyết Nghi đến cuối cùng vẫn muốn lấy mạng hắn...

    Nàng hận hắn đến mức này sao?

    Hắn vốn định sau khi nàng tự phế bỏ tu vi thì sẽ chuẩn bị cho nàng một ít đồ vật linh tinh để nàng có thể sống cuộc đời phàm nhân sung túc, yên bình...

    Có ngờ đâu...

    Nàng thà chết, thà lôi hắn theo cùng cũng không muốn tiếp nhận cuộc sống đó...

    Rốt cuộc là nàng hận hắn đến cỡ nào mà lại như vậy?

    Hắn nghĩ bây giờ mình đã thật sự hiểu tại sao năm đó nàng phải hủy hoại hắn đến nhường ấy.

    Nỗi hận của nàng... Quá lớn. Và điều đó cũng đồng nghĩa rằng, tổn thương mà năm xưa nàng chịu, nó cũng lớn như thế.

    Chuyện năm xưa, ai là người có lỗi? Kết quả hôm nay, lỗi lầm lại là do ai?

    “Ái ân xưa ai cam ai nguyện?

    Oán thù nay... Ai nguyện ai cam?...”.

    Vẫn là hai câu hát đau lòng trong khúc “Thương Tâm Vẫn” Vương Chi vẫn thường hát, thế nhưng hôm nay, thế nhưng lúc này, ý nghĩa của nó đã khác đi rất nhiều, cũng như lòng hắn.

    Bỗng chốc, hắn chợt thấy mình như già đi trăm tuổi, hai mắt nhòe cay, chân đang đứng mà như lung lay sắp ngã...

    Đứa trẻ năm xưa, Vương Tuyết Nghi ngày nay, bọn họ đều đi cả rồi... Đều đi cả rồi...

    “Tách tách... Tách...”.

    “... Tách...”.

    Cuối cùng thì Vương Chi cũng đã rơi nước mắt. Dường như đây là lần đầu tiên hắn vì Vương Tuyết Nghi mà khóc, vì nàng mà thương tâm. Và đây cũng là lần đầu tiên, hắn thật sự nghĩ đến nàng, thấu hiểu nàng...

    Nhưng... Hết thảy đều muộn cả rồi.

    ...

    Chứng kiến bộ dáng thất hồn lạc phách của Vương Chi, Lăng Tố bất giác cũng nghe lòng nhói đau.

    Nàng bước đến bên cạnh hắn, thay vì những câu hỏi thì nàng lại đặt bàn tay mình lên cánh tay hắn, giữ im lặng.

    Nàng tin vào trực giác của mình. Nàng tin Vương Chi vẫn là Vương Chi.

    ...

    Thời gian không dài, tâm tình Vương Chi đã phần nào bình ổn lại. Hắn quay sang nhìn Lăng Tố, chẳng cần nàng hỏi mà tự động giải đáp:

    “Vừa rồi nàng ấy muốn tự bạo Linh châu”.

    “Vậy nàng ấy...”.

    Mặc dù Lăng Tố nói chưa hết lời nhưng Vương Chi vẫn dễ dàng hiểu được. Hắn đáp, z23ha giọng lạc đi hẳn: “Đã triệt để không còn nữa rồi”.

    ...

    Sau một thoáng trầm mặc, Lăng Tố chợt lên tiếng: “Vương Chi, ta và Tâm Lan, chúng ta...”.

    Tới đó thì nàng đột nhiên dừng lại, chẳng nói thêm nữa. Không phải bởi nàng không muốn mà thật sự không biết phải nói thế nào. Tuy rằng hiện tại mọi chuyện đã sáng tỏ, chân tướng năm xưa đã được phơi bày, thế nhưng quan hệ giữa nàng và Vương Chi, nàng vẫn chưa biết nên gọi nó là gì. Bất kể nàng và hắn có từng phát sinh quan hệ trong quá khứ, và thậm chí bây giờ còn có chung một đứa con đi nữa thì rốt cuộc vẫn là không danh không phận.

    Danh bất chính, ngôn làm sao thuận đây?

    Nhận ra sự khác thường của nàng, Vương Chi nghi hoặc: “Trung Liên?”.

    “Ta...”.

    Chỉ một chữ rồi Lăng Tố lại cúi đầu im lặng. Nàng vẫn không thể tự mình nói ra được.

    “Trung Liên”.

    Đối diện, giọng Vương Chi lại truyền đến: “Nàng có đồng ý... Làm đạo lữ của ta không?”.

    Mặc dù tiếng Vương Chi chẳng lớn gì mấy nhưng khi lọt vào tai Lăng Tố thì lập tức khiến toàn thân nàng khựng lại, không chỉ tay chân, dáng vẻ mà hơi thở cũng nhất thời bị ngưng trệ.

    Một cách chầm chậm, Lăng Tố ngước mặt lên.

    Với đôi mắt ướt không giấu nổi vui mừng, nàng ngập ngừng lên tiếng:

    “Vương Chi, câu nói này... Ngươi bắt ta đợi lâu quá”.

    Nỏ nụ cười ấm áp như gió xuân – thứ mà chưa một ai từng nhìn thấy nó xuất hiện, kể cả những người thân thuộc nhất là Lăng Mị và Tâm Lan, nàng gật đầu: “Ta đồng ý”.

    Mặt đối mặt, mắt trong đáy mắt, Vương Chi và Lăng Tố, cả hai đứng đấy, chẳng ai nói thêm gì.

    Lời nói bây giờ đã không còn cần thiết nữa rồi.
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)