Tiên Hiệp Phù Thiên Ký - RoG.Levi Vari

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 181: Thân phận thật sự
    Giữa lúc đám người tám đại tông môn còn chưa biết phải làm sao thì bên kia, một trong số hai lão nhân hướng về cô gái hiện còn đang hờ hững ngó quanh, hỏi:

    “Cố sư muội, muội có lời gì muốn nói không?”.

    Vừa nghe lão nhân xưng hô như vậy, đám người tám đại tông môn lập tức biến sắc.

    Lão nhân mới nói gì? Sư muội?

    Cô gái chỉ có tu vi Linh châu cảnh đệ lục trọng kia lại là sư muội của hai lão nhân?

    Mặc dù bọn họ không nhận ra được tu vi Thiên hà đệ thất trọng của hai lão nhân, nhưng là với kiến thức cũng như kinh nghiệm từ những lần trước, mức phỏng đoán so với thực tế cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu. Theo lý thì cô gái kia không có khả năng là sư muội của hai lão nhân được. Thú thật là từ nãy giờ, bọn họ chỉ cho rằng nàng là hậu nhân hậu bối gì đó thôi.

    Sư muội ư? Hoàn toàn là không ngờ tới. Xác thực là đối với Tứ Thiên Điện, sự hiểu biết của họ rất ít, tuy nhiên, một số kiến thức cơ bản thì họ vẫn có nghe nói qua. Theo đó, bối phận trong môn phái này có thể chia ra làm ba tầng thứ chính: đầu tiên và thấp nhất là những tu sĩ có tu vi dưới Linh châu đệ cửu trọng, gọi là tầng lớp đệ tử; tiếp theo là những tu sĩ có tu vi từ Thiên hà đệ nhất trọng cho đến Thiên hà đệ lục trọng, gọi là tầng lớp trưởng lão ngoại thiên; cuối cùng là những tu sĩ có tu vi từ Thiên hà đệ thất trọng trở lên, bao gồm các trưởng lão nội thiên, điện chủ, hộ pháp,…, đẳng cấp phải nói là cực kỳ sâm nghiêm.

    Tu vi của cô gái kia chỉ là Linh châu đệ lục trọng, xét theo cấp bậc thì thuộc vào tầng lớp đệ tử của Tứ Thiên Điện, so với hai lão nhân thì bối phận rõ ràng là kém hơn nhiều, theo lý thì không thể nào là sư muội của họ được mới đúng.

    Ấy vậy mà điều không thể ấy đã biến thành có thể. Vừa rồi hai lão nhân kia thực sự đã gọi nàng là sư muội.

    Chuyện này… chẳng hợp lẽ thường tí nào cả.

    Phải, đúng là không hợp, hoàn toàn không hợp. Nếu mà hợp thì… người của tám đại tông môn đã chẳng mắc phải sai lầm a!

    Nghĩ đi, cô gái kia là sư muội của hai lão nhân, như vậy cũng có nghĩa nàng và họ là cùng bối phận, thế mà vừa rồi người của tám đại tông môn chỉ hời hợt chào đón nàng bằng một cái gật đầu kèm với một nụ cười thân thiện trong khi đối với hai lão nhân thì lại cung kính cúi đầu, cái này… cũng không khỏi quá vô lễ đấy!

    Cô gái kia, thân phận người ta cao quý hơn họ nhiều lắm a!

    Gật đầu? Nở một nụ cười thân thiện?

    Đám người của tám đại tông môn thật là muốn tát vào bộ mặt của mình lúc đó mấy cái. Nếu như thời gian quay ngược trở lại thì bọn họ tuyệt đối sẽ rất cung kính cúi đầu trước cô gái kia ngay, chỉ có điều… thời gian có thể quay ngược được sao?

    Bây giờ thì bọn họ đã hiểu tại sao khi nãy hai lão nhân lại có biểu hiện không hài lòng, tất cả đều là bắt nguồn từ sự thiếu tôn trọng của bọn họ dành cho cô gái kia.

    Sai lầm tất nhiên là cần phải được sửa đổi, tám đại tông môn kẻ nào cũng đều hiểu được.

    Lần này, bước lên trước vẫn Cao Tất Hàn. Hắn hướng ánh mắt về cô gái kia, đang định nói thì bất ngờ, một thân ảnh lao lên chắn trước người hắn.

    Là Công Tôn Quy.

    Dáng vẻ khiêm nhường, ánh mắt chân thành, Công Tôn Quy nhìn cô gái, cúi người thật sâu:

    “Vãn bối Công Tôn Quy, xin kính cẩn nghiêng mình ra mắt Cố tiền bối”.



    Im lặng.

    Cao Tất Hàn im lặng. Đám người tám đại tông môn im lặng.

    Cái tên Công Tôn Quy kia… hắn như vậy… như vậy cũng không khỏi làm quá đi.

    Vãn bối? Cố tiền bối?

    Dù rằng cô gái kia là sư muội của hai vị cường giả Thiên hà cảnh nhưng nói thế nào thì tu vi vẫn mới chỉ là Linh châu đệ lục trọng, kém hơn Công Tôn Quy hắn cả ba cảnh giới, xưng hô như thế… có phải là hơi gượng ép không?

    Nên nhớ bản thân Công Tôn Quy đường đường là người đứng đầu một phái đấy. Lại nói, hắn cũng đâu phải đệ tử của Tứ Thiên Điện mà cần cung kính đến mức đó chứ? Thiết nghĩ xưng Công Tôn mỗ và hô Cố tiên tử là được rồi a.

    Suy nghĩ của đám người tám đại tông môn là vậy, chỉ tiếc riêng Công Tôn Quy thì lại khác. Vẫn giữ tư thế khom lưng cúi đầu nọ, hắn hướng cô gái nói tiếp:

    “Cố tiên tử, vừa rồi vãn bối đây có mắt như mù, không thấy được thái sơn trước mặt nên đã vô tình mạo phạm phượng nhan, cúi mong tiền bối mở lượng hải hà bỏ qua cho sự vô lễ này”.

    “Đúng là thấp hèn”.

    Đứng phía sau, Mai Diễm Phương chứng kiến hết thảy thì trong lòng liền âm thầm khinh bỉ. Bộ dạng của tên kia lúc này sao mà… đáng khinh quá không biết.

    Đó là cảm xúc thật sự của Mai Diễm Phương. Và trùng hợp thay, nó cũng lại là cảm xúc của một người khác nữa: cô gái kia.

    Thần sắc lạnh nhạt, lần đầu tiên nàng mở miệng lên tiếng:

    “Công Tôn Quy đúng không?”.

    “Nếu thích thì tiền bối có thể gọi là con rùa đen cũng được”.

    “Ta không có hứng thú”. – Cô gái tỏ ra không kiên nhẫn – “Nghe đây, ta không phải người nhỏ mọn, vậy nên ta cũng chẳng có ý trách móc gì với chuyện lúc nãy”.

    “Vậy vãn bối xin thay mặt cho mọi người cảm tạ tiền bối”.

    “Được rồi, ngươi đứng thẳng người lên đi”.

    Dừng trong giây lát, cô gái nói tiếp: “Còn nữa, thay vì tiền bối thì cứ gọi ta một tiếng Cố tiên tử là được rồi… Cũng không cần xưng vãn bối với ta”.

    Công Tôn Quy nghe nàng nói vậy thì ánh mắt chợt lóe lên một tia khác lạ, tuy nhiên rất nhanh nó đã lập tức được giấu đi. Miệng cười tươi rói, hắn gật đầu:

    “Nếu Cố tiên tử đã nói vậy thì Công Tôn tuyệt không dám trái ý”.





    Hai ngày sau.

    Bên trong một động phủ tạm bợ, trên một phiến đá bằng phẳng, một tiếng “ưm” khẽ đột ngột cất lên.

    Vừa nghe thấy âm thanh này, từ góc nào chẳng rõ, một thân ảnh nhỏ nhắn liền vội vã chạy tới.

    Ngồi xuống phiến đá, cô gái nắm chặt tay người đang nằm bên trên, gọi:

    “Công tử, công tử…”.

    “Công tử, người có nghe ta nói không?”.

    “Ưm…”.

    Từ trong hôn mê, một đôi mắt từ từ hé mở.

    “Công tử, người… người tỉnh rồi…”.

    “Tiểu Kiều…”.

    Vừa mở miệng cũng chẳng ai xa lạ, đích thị là nam tử vẫn luôn bên cạnh Tiểu Kiều. Sau trận chiến với cô gái có phong cách ăn mặc kỳ lạ kia thì rõ ràng là hắn vẫn còn sống.

    Nhưng… bằng cách nào?

    Theo những ký ức mơ hồ còn sót lại thì lẽ ra hắn nên chết rồi mới đúng. Chẳng phải hắn đã bị cô gái kia…

    Mặt đầy nghi hoặc, hắn hỏi: “Tiểu Kiều, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Ta không phải đã bị cô gái kia giết chết rồi sao?”.

    “Công tử, thật ra…”.

    “Tiểu tử ngươi muốn chết lắm sao?”.

    Không cần đoán, người vừa cắt ngang lời Tiểu Kiều chẳng phải ai khác, chính là kẻ đã giao đấu với nam tử trước đó – cô gái với phong cách ăn mặc kỳ lạ nọ.

    Nhận thấy sự có mặt của mình đã khiến cho nam tử khẩn trương, cô gái tỏ ra bất mãn:

    “Sợ cái gì? Ta không ăn được thịt người đâu”.



    Trầm mặc một đỗi, nam tử rốt cuộc cũng phần nào bình tĩnh lại. Hắn biết hiện giờ có khẩn trương lo lắng cũng chẳng được gì. Đối phương nếu muốn gây bất lợi cho hắn và Tiểu Kiều thì thật sự là dễ như trở bàn tay, mạng sống của hắn vốn dĩ đã nằm gọn trong lòng bàn tay đối phương rồi.

    Tạm buông lỏng tâm tình, hắn nhìn thẳng cô gái, trực tiếp hỏi rõ:

    “Đến cùng thì mục đích của ngươi là gì?”.

    Nam tử cảm thấy rất khó hiểu. Theo như những gì cô gái kia đã nói trong trận chiến trước đó thì mục tiêu của nàng là hắn. Nàng đến để giết hắn.

    Nhưng kết quả thì sao?

    Hắn vẫn sống, dù rằng nàng hoàn toàn có đủ khả năng để lấy mạng hắn.

    Cái này có ý nghĩa gì?

    E là ngay từ đầu mục đích của nàng chẳng phải như những gì đã nói.

    Vậy thực sự thì nó là gì? Nàng cần thứ gì ở hắn, nếu không phải là mạng sống?

    Hiểu rõ nỗi lòng của nam tử, phía đối diện, cô gái cười cười hỏi lại:

    “Thay vì hỏi mục đích của ta là gì thì sao ngươi không hỏi ta là ai?”.

    Cũng chẳng cần nam tử phải hồi đáp, cô gái kia tự mình trả lời:

    “Tiểu tử, nghe cho rõ đây: Ta… chính là tứ a di của ngươi”.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 182: Ma Đạo Già Thiên – Yêu Linh Tá Thể
    T-Tứ… tứ a di?

    Toàn thân nam tử nhất thời bất động.

    Hắn… vừa nghe cái gì?

    Cô gái kia… nàng bảo mình là…

    Có lẽ vì quá bất ngờ, quá khó tin, phải mất một lúc nam tử mới phản ứng lại.

    “Ngươi vừa nói mình là… tứ a di của ta?”.

    Chưa vội trả lời nam tử, cô gái quay sang ngoắc tay gọi Tiểu Kiều.

    Đợi cho đối phương e dè tiến lại, nhanh như chớp, cô gái cong tay búng thẳng lên trán nàng.

    “Phốc!”.

    “Rầm!’.

    “Tiểu Kiều!”.

    “Bịch”.

    Thoáng liếc qua thân ảnh nhỏ nhắn hiện đang nằm bất động cạnh vách đá, cô gái tặc lưỡi:

    “Hình như ta vừa lỡ tay rồi”.

    Trong lòng nàng… thật là có chút áy náy. Chỉ là… sự áy náy kia không tồn tại được lâu lắm. Nó vừa sinh ra thì đã lập tức bị chính kẻ sinh ra mình vùi dập ngay.

    Coi như chưa có chuyện gì xảy ra, nàng bảo với nam tử:

    “Đừng lo lắng, nàng chỉ bị ngất đi thôi. Một xíu là tỉnh lại ngay ấy mà”.

    Hệt như lật sách, sắc mặt cô gái bỗng trở nên nghiêm túc hẳn. Nhìn thẳng vào mắt nam tử, thay vì giải đáp nghi hoặc ban nãy của hắn thì nàng lại hỏi:

    “Tiểu tử, ngươi hẳn là biết bản thân cũng không phải nhân loại đơn thuần chứ?”.

    Nghe xong, tâm tình nam tử vốn chỉ vừa bình ổn được đôi chút liền bị xáo trộn lên. Cố che đi sự bất thường của mình, hắn giả vờ trấn định:

    “Không phải nhân loại đơn thuần? Ngươi đang nói gì vậy? Lẽ nào ngươi nghĩ ta là yêu tộc ngụy trang?”.

    “Yêu tộc?”.

    Che miệng cười khẽ, cô gái lắc đầu: “Tiểu tử ngươi thì làm sao có thể là yêu tộc được chứ? Nếu ngươi bảo mình là ma tộc thì sẽ thích hợp hơn a”.

    Lần này thì nam tử không cách nào giữ bình tĩnh được nữa. Cô gái kia, nàng ta thật sự là biết…



    Im lặng hồi lâu, nam tử rốt cuộc cũng lên tiếng:

    ”Ngươi… thật ra là ai?”.

    “Chẳng phải ta đã nói rồi sao? Ta chính là tứ a di của ngươi… Nhưng coi bộ ngươi dường như chẳng mấy tin tưởng lắm”.

    “Được rồi”. – Vừa nói, cô gái vừa lấy ra một miếng ngọc nhỏ ném qua cho nam tử - “Nhỏ máu của ngươi vào”.

    Nếu như hiện giờ Tiểu Kiều vẫn còn tỉnh táo thì chắc chắn nàng sẽ lập tức nhận ra miếng ngọc này ngay. Sao không nhớ cho được, cách đây không lâu, trên con đường phồn hoa tại khu bắc của trấn Ngọc Hà, khi vô tình va phải cô gái, chính nàng đã tự tay cúi xuống đem miếng ngọc kia nhặt lên trả cho đối phương mà. Lúc đó miếng ngọc kia còn nhấp nháy linh quang nữa đấy.

    Mà thật ra thì chẳng phải chỉ lúc đó, hiện tại miếng ngọc cũng đang phát sáng, có điều thay vì nhấp nháy thì nó lại rực rỡ lên hẳn, y hệt như một ngôi sao nhỏ vậy.

    “Ngươi còn chần chừ gì nữa, mau nhỏ máu vào đi. Muốn gây bất lợi thì trong lúc ngươi hôn mê ta đã sớm làm rồi”.

    Dưới sự thúc giục của cô gái, sau cùng thì nam tử cũng rạch một đường trên ngón tay, cho máu chảy xuống, đích đến thì hiển nhiên là miếng ngọc kia.

    “Tách… tách…”.

    “… tách… tách…”.

    Mắt thấy máu cũng đã chảy được kha khá mà vẫn chưa có hiện tượng nào phát sinh, nam tử không khỏi ngờ vực liếc sang cô gái.

    “Đợi một chút”.

    “… tách tách… tách tách…”.



    “Ta nghĩ hẳn là ngươi đã nhìn…”.

    Chữ “lầm” còn chưa kịp nói ra thì nam tử đã phải đem nó nuốt trở vào lại. Đơn giản là bởi vì… dị biến đã phát sinh. Miếng ngọc đang biến đổi. Nó… đang bắt đầu tan ra.

    Cũng chẳng để nam tử phải chờ đợi quá lâu, quá trình tan chảy của miếng ngọc đã hoàn tất. Hàng trăm giọt nước lấp lánh bàng bạc là tất cả những gì còn sót lại.

    “Đây là…?”. – Ngó qua cô gái, nam tử dò hỏi. Thú thật là hắn không nhận ra lai lịch của những giọt nước trước mặt. Trong vô số ký ức mà hắn tiếp thu từ hàng vạn sinh linh bản nguyên thì chẳng có cái nào giống như vậy cả.

    Tỏ ra thấu hiểu, cô gái bảo: “Nó là Thiên Tàm Thủy, có công dụng che giấu khí tức rất hữu hiệu. Chỉ một giọt của nó thôi thì cũng đã đủ giúp ngươi qua mặt được tu sĩ Thiên hà cảnh đệ tam trọng rồi”.

    “Thiên Tàm Thủy… Vậy nó thì liên quan gì đến việc ngươi có phải là tứ a di của ta hay không?”.

    “Bộ ngươi thấy ta giống kẻ thừa hơi rỗi việc lắm chắc?”.

    “Tiểu tử ngươi xem cho kỹ đây”.

    Nói đoạn, cô gái đưa ngón trỏ lên miệng, cắn mạnh. Một dòng máu tức thì chảy ra.

    Thần niệm khẽ động, nàng dẫn dòng máu kia dung nhập vào trong đám nước bàng bạc đang lơ lửng trước mặt.

    Vài giây sau, một chuyện mà nam tử không ngờ tới đã xảy ra. Sau khi tiếp nhận máu của cô gái, đám nước vốn đang yên tĩnh bỗng trở nên xao động dữ dội, kế đó, chẳng một dấu hiệu báo trước, nó… bắn thẳng vào ngực nam tử!

    Mọi chuyện phát sinh quá đột ngột, phần cũng bởi thương tích trong người nên nam tử đã không thể phản ứng kịp, kết quả chỉ đành bất lực đứng nhìn đám nước chưa rõ nguồn gốc kia hòa tan vào cơ thể mình.

    “Ngươi vừa…”.

    “Xem tiếp đi”.

    Biết đối phương chẳng có ý định giải thích, hơi bất đắc dĩ, nam tử chuyển ánh mắt lên ngực mình. Hắn cảm nhận được đang có một sự thay đổi ở đây. Ngực hắn đang dần nóng lên. Ban đầu chỉ là âm ấm nhưng sau một lúc, nhiệt độ đã vượt quá mức chịu đựng của một phàm nhân thông thường. Tuy nhiên, đó vẫn chưa phải kết thúc. Sức nóng kia, nó vẫn còn đang tiếp tục tăng lên, đến nỗi khiến cho thân thể tu sĩ Linh châu đệ ngũ trọng của hắn cũng phải đau nhức run rẩy.

    “Ong!”.

    Bất thình lình, cơn đau nơi ngực nam tử bỗng dưng biến mất, thay vào đó, một thứ khác lại từ từ hiện rõ.

    Nó là một đồ án với những hình vẽ và ký tự vô cùng lạ lẫm, phức tạp. Cùng với sự xuất hiện của nó, máu huyết trong người nam tử cũng bắt đầu xảy ra biến đổi. Chúng… đang sáng lên.

    Cảnh tượng phải nói là cực kỳ quỷ dị.

    “Ong!”.

    “Ong!”.

    “Ong!”.



    Liên tiếp là những luồng năng được sinh ra. Theo dòng máu đang lưu chuyển với một tốc độ khủng khiếp bên trong cơ thể nam tử, chúng tràn ra khắp kỳ kinh bát mạch, đến từng bộ phận, từng ngõ ngách…

    Không còn nghi ngờ gì nữa, rõ ràng là phong ấn huyết mạch trong người nam tử đang được giải khai.

    Tất nhiên, với nguồn sức mạnh mới đươc nhận này, bản thân nam tử đã bị ảnh hưởng rất nhiều. Thân thể thì chẳng cần phải đề cập, sự thay đổi của nó thì đến mắt thường cũng nhìn thấy được; đáng nói ở đây phải kể tới thần trí: nam tử đang bắt đầu mất kiểm soát.

    Như một con thú bị ném ra giữa dòng nước lạnh, cả người hắn run lên bần bật, kế đấy thì những chiếc móng vuốt lộ ra, răng nanh hiện rõ, sừng vươn lên và mắt thì… con bên phải đã bị thay thế từ hổ phách sang đỏ thẫm.

    Chứng kiến bộ dáng nam tử như vậy, cô gái bất giác cau mày.

    “Đến cùng là loại công pháp gì lại đáng sợ như vậy, ngay đến huyết mạch của hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La cũng bị áp chế”.

    Cảm nhận được cỗ khí tức hung lệ trong người nam tử đang mau chóng bành trướng, cô gái không chần chừ nữa, lập tức ra tay. Tuy nhiên, thay vì đem nam tử đánh ngất đi như trong lần giao đấu trước thì lần này nàng lại há miệng nhổ ra một viên ngọc. Mà không, chính xác hơn thì nên gọi nó là… yêu đan.

    Nàng đây là muốn làm gì?

    “Tiểu tử, lần này tiện nghi cho ngươi rồi”.

    Nói đoạn, nàng đem yêu đan nâng lên, bắt đầu thi pháp…

    “Ma Đạo Già Thiên, Yêu Linh Tá Thể!”.

    “Trảm!”.

    “Hóa!”.

    “Nhập!”.

    Lời nàng vừa dứt thì ngay tức thì, một tiếng “Ong!” rõ rệt vang lên. Tiếp đó, bằng một cách không tưởng, viên yêu đan màu lam dung nhập vào bên trong đan điền nam tử.

    Kỳ lạ thay, sau khi có được yêu đan nọ, cơ thể nam tử lại một lần nữa biến đối. Những móng vuốt sắc nhọn mất dần, sừng và răng nanh cũng bắt đầu thu lại, kể cả đôi mắt cũng trở về màu đen nguyên trạng…

    “Phù…”.

    Quan sát thấy tình trạng nam tử đã ổn, lúc này cô gái mới thở phào nhẹ nhõm. Đưa tay lau mồ hôi trên trán, nàng lầm bầm:

    “Tiểu tử chết tiệt, chưa gì đã bắt ta trả nợ rồi”.
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 183: Thay hình đổi dạng




    Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, rốt cuộc nam tử cũng dần hồi tỉnh.

    “Chịu dậy rồi hả?”.





    Đợi một lúc vẫn không thấy nam tử nói năng gì, cô gái nghi hoặc đưa tay huơ qua huơ lại trước mặt hắn, gọi:

    “Này này…”.

    “Ê ê… tiểu tử ngươi vẫn ổn đấy chứ?”.

    “Ê…”.

    “Ta không phải tên ê, với lại… ngươi bỏ cánh tay xuống đi”.

    Như thấy chưa đủ, nam tử bổ sung: “Còn nữa, ngươi làm ơn xê ra một chút”.

    “Xê ra? Tại sao?”.

    Chợt nghĩ tới điều gì, cô gái liếc xuống phần cổ áo khoét sâu của mình, sau đó thì ngẩng đầu lên nhìn nam tử, nở nụ cười ẩn ý:

    “Tiểu tử ngươi thật là không đàng hoàng nha, lại dám ăn đậu hũ của a di ngươi”.

    Không cho là phải, nam tử phản bác: “Đậu hũ của ngươi đập thẳng vào mắt ta”.

    “Vậy thì ngươi phải nhắm mắt lại chứ”.

    “Tại sao ta phải nhắm? Hở hang là do bản thân ngươi kia mà”.



    Nghe xong lời “buộc tội” nọ, cô gái nhất thời lâm vào trầm mặc. Sau một hồi tự vấn lương tâm, rốt cuộc thì nàng cũng buông ra được một câu:

    “Tiểu tử ngươi không phải chính nhân quân tử”.

    Chẳng để cho ai kia kịp biện minh, phản bác, nàng chuyển vấn đề như trở ngược bàn tay:

    “Được rồi, chúng ta trở lại chuyện khi nãy đi. Sau những gì xảy ra thì ngươi hẳn đã tin ta là tứ a di của ngươi rồi chứ?”.

    Được nàng nhắc, nam tử lập tức hồi tưởng lại…

    Qua cả buổi tra xét, kiểm chứng đối với thân thể mình, lúc này hắn mới hướng cô gái hồi âm: “Một tầng phong ấn huyết mạch của ta đúng thật là đã được triệt để giải khai, thế nhưng nếu chỉ như thế mà bảo ta phải tin tưởng ngươi là tứ a di của mình thì xin lỗi, ta không làm được. Dù sao thì nếu ta bước vào Linh châu đệ thất trọng, việc hoàn toàn phá giải một tầng phong ấn kia cũng là dễ như trở bàn tay, huống hồ gì thực lực của ngươi còn cao hơn nhiều”.

    “Tiểu tử, làm sao ngươi dám khẳng định chỉ cần tiến vào Linh châu đệ thất trọng thì có thể tự mình phá giải được một tầng phong ấn kia?”.

    “Ta có cách của ta”.

    Nhận thấy nam tử không có ý giải thích, cô gái cũng chẳng miễn cưỡng.

    “Nếu như đó chỉ là phỏng đoán thì… xin chúc mừng ngươi, ngươi đã đoán đúng. Tầng phong ấn kia, đích thị là chỉ cần ngươi tiến vào cảnh giới Linh châu đệ thất trọng thì sẽ lập tức phá giải được. Tuy nhiên, đối với hai tầng phong ấn còn lại, ngươi có biết mình phải đạt đến tu vi nào mới cởi bỏ được không?”.

    Lần này thì nam tử im lặng không đáp. Vấn đề kia, hắn thật là chẳng rõ.

    Khẽ nhếch môi, cô gái chủ động lên tiếng:

    “Không biết đúng không? Để a di đây nói cho mà nghe. Tầng phong ấn thứ hai thì phải đợi đến khi ngươi đột phá Thiên hà đệ tứ trọng mới giải khai được, còn về tầng phong ấn cuối cùng… muốn phá giải thì tu vi của ngươi chí ít cũng phải đạt tới cảnh giới Linh anh”.

    Quả nhiên là Linh anh. Mặc dù không thể tường tận như đối với tầng phong ấn thứ nhất nhưng so với đáp án nhận được từ cô gái thì suy đoán của nam tử cũng chẳng sai biệt bao nhiêu.

    Gương mặt chăm chú, hắn tiếp tục lắng nghe.

    “… Tất nhiên những gì ta vừa nói là đối với trường hợp ngươi tự mình cởi bỏ phong ấn, còn như nếu là người khác thay ngươi phá giải thì…”.

    Ánh mắt không giấu được vẻ xem thường, cô gái đưa ra nhận định:

    “Chẳng cần nói tới hai tầng phong ấn phía sau, chỉ riêng tầng đầu tiên thôi, muốn giải khai thì ít nhất tu vi của kẻ kia cũng phải là Linh anh đệ nhất trọng”.



    “Lời ngươi là thật sự?”.

    “Một chữ cũng không giả”.



    Sau khoảnh khắc trầm ngâm ngắn ngủi, nam tử hỏi:

    “Nói vậy thì ngươi là tu sĩ Linh anh cảnh?”.

    “Nhất định phải là Linh anh sao?”.

    Ngó thấy nam tử nghi hoặc, cô gái nói rõ: “Tiểu tử ngươi đừng xếp ta chung với những người khác. Đừng nói một, dù có là hai tầng phong ấn của ngươi, nếu muốn thì bất cứ lúc nào ta cũng phá giải được, thậm chí kể cả khi tu vi của ta chỉ còn là Phàm thai cảnh đi chăng nữa”.

    “Ngươi không sợ gió lớn làm đau đầu lưỡi sao?”.

    “Đừng hoài nghi, những gì ta nói hoàn toàn là thật”.

    Dáng vẻ hết sức nghiêm túc, cô gái cố ý nói chậm lại:

    “Sở dĩ ta có thể dễ dàng giải khai như vậy là bởi vì… ta chính là người đã phong ấn huyết mạch của ngươi”.

    “Cái gì?!”. – Vốn đang chăm chú lắng nghe, nam tử không kiềm được bật thốt.

    Phong ấn huyết mạch của hắn… là do nàng thi pháp?

    Chuyện này…

    Nhất thời nam tử chẳng biết nên phản ứng thế nào cho phải. Trong lòng hắn đang có chút rối loạn…



    “Ngươi tạm thời đừng vội suy diễn lung tung. Tất cả những gì a di làm cũng đều là vì muốn ngươi được an toàn thôi”.

    “Được rồi, ta cũng chẳng muốn trong lòng ngươi có những ngờ vực không đáng. Trước khi đem mọi chuyện kể rõ đầu đuôi thì ta sẽ chứng minh thân phận của mình. Ngươi hãy nhìn cho kỹ đây”.

    “Ưm…”.

    Ngay khi cô gái sắp có hành động gì đấy thì bất chợt, một âm thanh khe khẽ cất lên.

    Là Tiểu Kiều. Nàng đang hồi tỉnh.

    Từ trong mê man, đôi mắt to tròn của nàng từ từ hé mở.

    Thứ đầu tiên đập vào mắt nàng là một gương mặt đẹp đẽ và tươi tắn. Cô gái kia đang cười với nàng.

    “Muội muội khả ái, tỉnh rồi hả?”.

    Tiểu Kiều nghe rõ nhưng không hồi âm. Thay vì trả lời đối phương thì nàng lại chớp chớp đôi mắt, kế đó thì… vội vã bật người dậy, chạy ra xa.

    Nếu nàng nhớ không lầm thì chính kẻ trước mặt kia là người đã búng cho nàng bất tỉnh a. Cục u trên cái trán nhỏ của nàng vẫn còn nguyên vẹn đây này.

    “Tiểu muội muội, ngươi làm gì mà nhìn thấy ta như chuột nhìn thấy mèo vậy? Ta cũng đâu có ăn thịt ngươi”.

    Tay ngoắc ngoắc, cô gái vừa cười vừa bảo: “Muội muội khả ái, lại đây nào?”.

    Nhìn thấy ngón tay đang chuyển động lên xuống kia, Tiểu Kiều lại lùi xa thêm một chút, đầu lắc nguầy nguậy.

    “Ài…”.

    Thở dài buồn bã, cô gái tỏ ra “đau lòng”:

    “Muội muội khả ái, sự xa cách của ngươi khiến ta thương tâm a”.

    Đứng phía xa, Tiểu Kiều nghe vậy thì trong lòng không khỏi âm thầm phản bác: “Ta có làm gì ngươi đâu mà thương tâm chứ. Ngươi gọi ta qua nhất định là lại muốn làm chuyện xấu… Ừm, chắc chắn là vậy…”.

    Đinh ninh với ý nghĩ ấy, hai chân Tiểu Kiều lại lần nữa thụt lùi. Có điều chỉ được vài bước thì nó đã dừng lại rồi chuyển hướng. Nàng… đang chạy về phía nam tử.

    Nhanh chóng trốn ra sau lưng ai kia, Tiểu Kiều nhỏ giọng: “Công tử, nàng muốn búng lên trán ta…”.

    “Tiểu Kiều”.

    Một cách chầm chậm, nam tử xoay người lại.

    “… ngươi ngủ thêm một chút đi”.

    Vừa nói tay nam tử vừa giơ lên, trước ánh mắt không thể tin nổi của kẻ nào đó, hắn búng tới.

    “Phốc!”.

    “Công tử vậy mà lại bán đứng ta…”. – Đó là ý nghĩ sau cùng của Tiểu Kiều, trước khi lại lần nữa rơi vào “giấc ngủ” sâu.

    Liếc qua Tiểu Kiều hiện đã hôn mê, cô gái mỉm cười ẩn ý:

    “Tiểu tử ngươi không phải là sợ ta lại làm nàng đau đấy chứ?”.

    Chẳng buồn cho ý kiến, giọng không mặn không nhạt, nam tử bảo: “Trở lại vấn đề lúc nãy đi”.

    “Tốt thôi. Ngươi hãy xem cho kỹ đây”.

    Lời vừa dứt, khí tức cô gái tức thì biến đổi. Nhưng… nó lại chẳng can hệ gì đến tu vi. Khí tức kia… tới từ chính thân thể, huyết nhục của nàng.

    Cùng với sự biến đổi của khí tức, hình dáng cô gái cũng nhanh chóng phát sinh dị trạng.

    Những móng tay thay bằng vuốt sắc, làn da từ trắng chuyển sang lam nhạt, nanh mọc dài, sừng nhô lên…

    Nàng đã biến thành một quái vật, trừ bỏ làn da và dấu trăng khuyết vàng rực giữa trán thì hoàn toàn giống hệt hình dáng khi nam tử được giải khai phong ấn huyết mạch lúc nãy.

    “Tiểu tử”.

    Từ trong miệng con quái vật kia, giọng cô gái cất lên:

    “Thứ mà ngươi đang thấy chính là hình dáng thật sự của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La. Dấu trăng khuyết trên trán ta là đặc điểm chỉ duy nhất những người mang dòng máu hoàng tộc mới có. Sau khi toàn bộ phong ấn huyết mạch của ngươi được gỡ bỏ thì nó sẽ xuất hiện…”.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 184: Vén màn quá khứ
    Vạn Kiếm Môn, tại hậu sơn, trong hoa viên.

    Dưới những tán cây rậm rạp bên hồ, một tiểu cô nương đang ngồi tựa lưng lên phiến đá, hai chân duỗi thẳng, khuôn mặt thẫn thờ nhìn dòng nước…

    Cô bé đã ngồi ở đây, ngồi như vậy rất lâu. Có lẽ là một canh giờ. Hoặc hơn thế. Chẳng ai biết cô bé đang nghĩ gì, thứ thấy được chỉ là một chút tưởng niệm, một chút ưu buồn, một chút chờ mong…

    Thật kỳ lạ. Một cô bé năm sáu tuổi, cớ gì lại chất chứa nhiều nỗi niềm đến thế?

    Không ai rõ.



    Cùng với mây bay, hòa theo nước chảy, những ký ức cứ đến rồi đi, những tâm sự cứ vơi lại đầy…

    Cô bé vẫn cứ ngồi. Một mình. Lặng lẽ.

    Thời gian hững hờ trôi…



    “Đinh Đinh Đang Đang

    Ngươi không phải vàng

    Ngươi không phải bạc

    Ngươi là lục lạc

    Ăn no rồi ngủ…”.

    Bất chợt, chẳng biết từ đâu, những câu hát quen thuộc truyền đến.

    “… Ngày ngày thì cắn chủ

    Không đủ sao còn bò?

    Là ơ í ơ ngươi bò

    Là bò mà chẳng đi

    Là a í a ngươi bò

    Sao bò mà chẳng đi?

    Là ơ í ơ ngươi bò

    Là a í a con bò

    Bò hoài mà chẳng đi

    Bò hoài mà chẳng đi…”.

    Giọng nói này… giọng nói này…

    Mắt không rõ từ khi nào đã mở to, chân không biết từ khi nào đã bật dậy, tiểu cô nương khẩn trương tìm kiếm, một cách vội vã.

    Dù đã nhiều năm trôi qua… dù người xưa đã biền biệt xa cách…

    Nhưng… hình bóng đó, câu hát đó, giọng người năm đó… vẫn chưa một lần phai nhạt trong tâm trí…

    Cô bé vẫn luôn chờ đợi.

    Từng ngày… từng tháng… từng năm…

    Rốt cuộc… cô bé cũng đợi được rồi. Thân ảnh quen thuộc kia, hôm nay… đã lại xuất hiện.

    Sau vài giây bất động đứng nhìn người mới đến, tiểu cô nương chạy thẳng tới chỗ đối phương, vừa ôm chặt vừa nức nở khóc.

    “Vương Chi… hu hu… hu hu hu…”.

    “Hu hu hu…”.

    Không hỏi han, không trách móc, tất cả chỉ là một tiếng gọi và một âm điệu nghẹn ngào.

    Hơn hai mươi lăm năm trời kìm nén, hôm nay, nước mắt lại thi nhau rơi xuống. Cô bé khóc. Nhưng là vì vui mừng mà khóc. Cô bé đã chờ đợi giây phút sum họp này quá lâu rồi.

    Phải, hôm nay cô bé chẳng cần phải giả vờ hay che giấu gì nữa. Cô bé muốn khóc thật to, khóc thật nhiều…

    Và sự thực thì cô bé đã làm thế.

    “Hu hu hu… hu hu hu hu…”.

    Trong vòng tay cô bé, chẳng biết có phải vì quá xúc động hay không mà Vương Chi cũng nhất thời trầm mặc.

    Ánh mắt thoáng qua một tia thương cảm, hắn đưa tay xoa nhẹ đầu cô bé.

    “Rắn con, nín đi nào. Ta… đã về rồi”.





    Cùng lúc, tại một hang động tạm bợ cách đó khá xa.



    “Tiểu tử, giờ thì ngươi tin rồi chứ?”.

    “Sau những gì vừa thấy và nghe, ta nghĩ mình có không muốn tin cũng không được”.

    Tâm tình phức tạp, nam tử hỏi:

    “Nói cho ta biết tên của ngươi đi… Cả của ta nữa”.

    “Này”. – Gương mặt bất mãn thấy rõ, cô gái bảo – “Tiểu tử ngươi không thể tỏ ra lễ phép một chút sao? Dù sao ta cũng là tứ a di của ngươi a”.

    “Được rồi được rồi, dù sao ma tộc chúng ta cũng không quan trọng mấy cái lễ tiết rườm rà này lắm, thích kêu thế nào thì tùy ngươi”.

    “Hừm”.

    Khẽ hắng giọng, nàng nói:

    “Lắng nghe cho kỹ. Ta, tứ a di của ngươi – người mang dòng máu của hoàng tộc Kim Nguyệt Tu La, đã được đại già la của bộ tộc đặt cho cái tên cao quý là… Na Trát Sa Đài”.

    “Còn tiểu tử ngươi…”.

    Lắc đầu tiếc nuối, giọng nàng trầm xuống thấy rõ: “… ngươi không được may mắn như tứ a di của ngươi, chẳng những không được đại già la đặt mà cái tên cũng khó nghe lắm”.

    “Nó là gì?”.

    “Cốt Đãi. Cốt Đãi Sa Đài”.

    “Cốt Đãi Sa Đài…”. – Một cách vô thức, nam tử lặp lại.

    Cái tên xa lạ này… vốn dĩ nên quen thuộc với hắn mới phải. Côt Đãi Sa Đài… hơn bốn mươi chín năm thất lạc rồi.

    Hôm nay… nó đã một lần nữa trở về với hắn.

    Tìm lại được thân phận, biết rõ được nguồn cội, hơn nữa lại còn được đoàn tụ với người thân, lẽ ra thì hắn nên vui mừng mới đúng, thế nhưng…

    Lòng hắn vì sao lại trống trải thế này?

    Ngạc nhiên, lạ lẫm, thấu hiểu…, đó là tất cả ư?

    Lẽ nào bởi thất lạc quá lâu nên khi tìm lại được thì tình cảm cũng phai nhạt mất? Hẳn là vậy. Dẫu sao thì năm đó hắn vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh mà…

    “Phụ mẫu ta…”. – Im lặng một lúc, nam tử bỗng lên tiếng – “Bọn họ là người như thế nào?”.

    “Mẫu thân ngươi là một người mạnh mẽ”.

    Ánh mắt hồi tưởng, cô gái kể: “Hoa Vũ Sa Đài, đó là tên mẫu thân ngươi. Từ hai trăm năm trước, sau khi phụ thân chúng ta mất thì với thân phận con trưởng cộng với thực lực Đại hải cảnh của mình lúc đó, tỷ ấy đã chính thức thừa kế ngôi vị tộc trưởng của gia tộc. Dưới sự dẫn dắt của tỷ ấy, Kim Nguyệt Tu La chúng ta ngày càng trở nên lớn mạnh, tại Thiên Nguyệt Ma Giới khi ấy có thể nói là không ai không biết, không ai không nể…”.

    “Vậy còn phụ thân ta?”.



    “Tứ a di?”.

    Gương mặt chẳng rõ đã đanh lại tự bao giờ, cô gái, cũng tức Na Trát Sa Đài lạnh lùng đáp:

    “Phụ thân? Tiểu Cốt Đãi, ngươi nhớ cho kỹ đây. Ngươi… không có phụ thân”.

    Không có phụ thân?

    Lời của nàng, nam tử thật tình là chẳng hiểu được.

    Cũng không để nam tử nghi hoặc quá lâu, Na Trát Sa Đài kể rõ nguồn cơn:

    “Kẻ đó hoàn toàn không xứng để ngươi gọi là phụ thân. Hắn ta chỉ là loại tiểu nhân đê tiện lòng lang dạ sói, bạc tình bạc nghĩa… Một trăm năm trước, khi hắn lạc vào Thiên Nguyệt Ma Giới, trong lúc sinh tử cận kề đã may mắn được mẫu thân ngươi cứu sống. Sau đó, trải qua một khoảng thời gian, cũng chẳng hiểu vì lý do gì mà mẫu thân ngươi lại đem lòng yêu hắn. Đáng hận thay, tình yêu đó lại là khởi đầu cho những bi kịch của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La ta, là nguyên nhân khiến mẫu thân ngươi phải gánh chịu đại hình dưới mười tám tầng Đại Lôi Âm!”.

    Càng nói, giọng Na Trát Sa Đài càng trở nên kích động:

    “Tiểu Cốt Đãi, ngươi có biết Đại Lôi Âm là chỗ nào không? Đó là một nơi dùng để giam cầm và tra tấn những đại tội nhân của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La. Nó… vô cùng đáng sợ. Bất kể mẫu thân của ngươi có là tu sĩ Đại hải cảnh đi nữa thì khi bị giam giữ dưới Đại Lôi Âm, nàng vẫn sẽ phải chịu đựng những đau đớn không cách nào tưởng tượng nổi. Nó không bao giờ ngừng, không bao giờ dứt…”.

    Mắt chứa đầy sự căm phẫn, nàng nói tiếp:

    “Tất cả… tất cả đều là do tên tiểu nhân đê tiện kia ban cho. Những tộc nhân đã mất, những nỗi đau mà mẫu thân ngươi đang chịu, và thậm chí cả nguyên nhân khiến ngươi phải chịu cảnh lưu lạc, hết thảy đều bắt nguồn từ lòng tham của hắn”.

    “Lòng tham ư?”.

    Mặt không lộ buồn vui, nam tử hỏi rõ:

    “Rốt cuộc thì thứ gì đã khiến hắn phản bội mẫu thân ta?”.

    “Phản bội?”. – Na Trát Sa Đài nhếch môi khinh miệt – “Tiểu Cốt Đãi, ngươi đánh giá nhân phẩm của tên kia quá cao rồi. Hắn chẳng phản bội ai cả, đơn giản là bởi ngay từ đầu, hắn chỉ lợi dụng mẫu thân ngươi để đạt được mục đích của mình thôi. Và cái mục đích ấy chính là hỏa chủng trên người mẫu thân ngươi và tu la tam bảo của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La ta”.

    Nghe đến đây, một số nghi hoặc trong lòng nam tử dần được cởi bỏ. Hướng Na Trát Sa Đài, hắn dò xét:

    “Tứ a di, hỏa chủng kia ngươi đã thấy qua chưa?”.

    Thần sắc có chút khác lạ, Na Trát Sa Đài không đáp mà hỏi lại: “Ngươi có vẻ quan tâm đến hỏa chủng kia? Chẳng lẽ ngươi đã từng nghe nói qua”.

    Thấy đối phương không có ý định trả lời, nàng đành bỏ qua, không quên hồi âm cho nam tử: “Hỏa chủng kia ta đã từng thấy qua vài lần, trong đó, lần cuối cùng thì tiểu tử ngươi cũng có mặt đấy”.

    Dừng một chút, nàng kể:

    “Nhớ hôm đó, trong lúc bị đại già la truy bắt, mẫu thân ngươi phần vì đau lòng bởi bị người phụ bạc, phần vì quá thương tâm khi biết sai lầm của bản thân đã đem đến thương vong thảm khốc cho bộ tộc, cho nên cuối cùng… nàng đã lựa chọn buông tay chịu trói. Tuy nhiên trước đó, nàng đã lại một lần nữa chống lại bộ tộc của mình…”.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 185: Vén màn quá khứ (2)
    “Là vì ta phải không?”.

    Nhẹ gật đầu, Na Trát Sa Đài buồn bã thở dài:

    “Mẫu thân ngươi, nàng… tỷ ấy đã đem hỏa chủng truyền lại cho ngươi. Nói theo cách nào đó thì hành động của tỷ ấy là một sự phản bội. Bởi vì hỏa chủng kia cũng không phải của riêng tỷ ấy. Nó là bảo vật của bộ tộc, tầm quan trọng so với tu la tam bảo cũng chẳng hề thua kém. Theo quy định thì nó chỉ được truyền lại cho tộc trưởng, tuy nhiên, như ta vừa nói, tỷ ấy đã làm trái”.

    “Nếu như trong người ngươi… chỉ đơn thuần là dòng máu ma tộc thì kết quả có lẽ sẽ khác. Đáng tiếc…”.

    Dường như không mấy bận tâm đến sự tiếc nuối của nàng, nam tử tiếp tục thăm dò:

    “Tứ a di, theo lời ngươi thì hỏa chủng kia đã được đưa vào cơ thể ta rồi sao?”.

    “Vẫn chưa”.

    Quả nhiên. Tới giờ phút này thì nam tử đã hoàn toàn chắc chắc về suy đoán của mình. Dẫu vậy, hắn vẫn chăm chú lắng nghe.

    “Tiểu Cốt Đãi, năm xưa, khi được sinh ra, cơ thể của ngươi rất yếu đuối, nguyên nhân thì ta nghĩ có lẽ là vì huyết mạch nhân ma của ngươi. Lúc đó, để bảo toàn mạng sống cho ngươi, tỷ tỷ đã buộc phải thi triển bí pháp đem phần lớn lực lượng huyết mạch của ngươi phong ấn lại”.

    Thoáng dừng trong giây lát, Na Trát Sa Đài nói tiếp:

    “Mặc dù bản thân hỏa chủng cũng không phải quá cuồng bạo nhưng với tình trạng của ngươi lúc đó, muốn hấp thu thì rất hung hiểm, có khả năng sẽ phải đứt đoạn tâm mạch. Tuy nói mẫu thân ngươi là đại tu sĩ, tài bảo không ít, nhưng hỏa chủng kia cũng đâu phải hạng tầm thường, thật sự là không có biện pháp để áp chế. Bất đắc dĩ, tỷ ấy chỉ có thể đem hỏa linh ấn ký truyền lại cho ngươi”.

    “Có phần tương tự như linh hồn ấn ký khắc lên pháp khí, hỏa linh ấn ký cũng có tác dụng khiến cho hỏa chủng nhận chủ. Có điều, nếu như linh hồn ấn ký có thể dễ dàng bị xóa bỏ thì hỏa linh ấn ký lại khác hẳn, nó không thể bị xóa bỏ. Cách duy nhất để cướp đoạt hỏa chủng là giết chết chủ nhân của nó. Vậy nên có thể nói, tại thời điểm được truyền hỏa linh ấn ký từ tỷ tỷ thì hỏa chủng đã chính thức thuộc sở hữu của ngươi rồi. Mọi chuyện còn lại chỉ là chờ cho thể trạng của ngươi tốt lên một chút thì sẽ đem nó đưa vào cơ thể ngươi thôi. Tiếc rằng…”.

    Khe khẽ lắc đầu, Na Trát Sa Đài nhìn sang nam tử, thần sắc có chút áy náy:

    “Tiểu Cốt Đãi, tất cả đều là lỗi của ta. Năm đó ta đã không thể bảo vệ được hỏa chủng…”.

    “Mọi chuyện là thế nào, a di có thể kể rõ không?”.

    Vẫn là giọng điệu không mặn không nhạt kia. Kẻ không biết chắc hẳn đều sẽ nghĩ rằng nam tử chẳng bận tâm gì mấy đối với cái gọi là hỏa chủng nọ, nguyên nhân thì… có thể là chưa nhận ra được công dụng của nó. Thế nhưng thực tế thì nào phải vậy. Công dụng của hỏa chủng, nam tử chẳng những biết mà còn rất rõ là đằng khác, thậm chí so với tộc nhân của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La thì còn nhiều hơn. Trong ký ức của Ma Bôi, thông tin về hỏa chủng… thực sự là không ít. Thờ ơ chẳng qua là vì… hắn không cần thiết phải luyến tiếc thôi. Hỏa chủng bị thất lạc kia đã được chính hắn tìm lại rồi. Hơn ba mươi năm trước, thời điểm hắn vẫn còn là một tên đệ tử sớm chiều gắn bó bên những mảnh linh điền, vào lần đầu tiên gặp mặt Lăng Mị, nàng ta đã đem y phục của mình gán nợ cho hắn. Trong bộ y phục kia có đính một mảnh hồng ngọc, nó… chính là hỏa chủng của mẫu thân hắn, hay nói đúng hơn thì là của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La. Mặc dù trên đời này hỏa chủng cũng không chỉ có một, thế nhưng đối với hắn tự động nhận chủ thì tuyệt đối chỉ có thể là của bộ tộc Kim Nguyệt Tu La mà thôi.

    Những chuyện đó, Na Trát Sa Đài hiển nhiên chẳng thể nào biết được. Người duy nhất biết là nam tử thì dường như lại không có ý nói ra. Lý do tại sao thì không hiểu được. Chỉ tội cho Na Trát Sa Đài, từ đầu đến cuối đều vẫn đinh ninh rằng hỏa chủng năm xưa đã hoàn toàn bị thất lạc, trong dạ thật sự là vô cùng áy náy.

    “… Năm đó, sau khi mẫu thân ngươi buông tay chịu trói, dưới sự dặn dò của tỷ ấy trước đó, ta đã mang ngươi trốn khỏi Thiên Nguyệt Ma Giới. Vốn dĩ theo dự tính ban đầu thì ta sẽ đến một giới diện ma tộc khác là Đại Đồng Giới, chỉ là… trong quá trình trốn chạy đã có một số chuyện xảy ra, kết quả là chúng ta đã bị truyền tống tới thế giới của nhân tộc, tại Vân Lam đại lục này. Tuy nhiên, lúc đó bị truyền tống tới cũng không phải chỉ có mỗi chúng ta mà còn có thêm ba người nữa. Bọn họ chính là những kẻ đã liên tục truy bắt chúng ta”.

    “Tiểu Cốt Đãi, ngươi có biết bọn họ là ai không?”.

    “Lẽ nào không phải người của bộ tộc?”.

    “Đúng là không phải”.

    Giọng nặng nề thấy rõ, Na Trát Sa Đài nhớ lại:

    “Ba tên kia, bọn họ… là thuộc hạ của tên tiểu nhân đê tiện vong ân phụ nghĩa đó”.

    Nở nụ cười cay đắng, nàng nói tiếp:

    “Giết chết tộc nhân Kim Nguyệt Tu La ta, đoạt mất một trong tu la tam bảo ta, hại tỷ tỷ bị đọa đày dưới mười tám tầng Đại Lôi Âm chưa đủ, hắn lại còn muốn chiếm luôn cả hỏa chủng của tỷ ấy, của nhi tử mình”.

    “Tiểu Cốt Đãi, ngươi tuyệt đối phải nhớ cho kỹ: hắn ta không phải phụ thân mà là kẻ thù của ngươi. Một ngày nào đó, chúng ta sẽ thay mẫu thân ngươi báo thù. Những đau khổ mà tỷ ấy phải chịu, những bi kịch mà bộ tộc Kim Nguyệt Tu La phải gánh, và cả việc tha hương lẩn trốn của ngươi nữa, chúng ta sẽ bắt tên tiểu nhân kia trả lại hết thảy”.



    Sau khi tâm tình đã phần nào bình ổn, Na Trát Sa Đài quay lại câu chuyện:

    “Năm đó, dưới dự truy đuổi của ba tên kia, ta và ngươi thật chẳng khác gì những con chuột phải trốn chui trổn lủi, đến vài ngày bình yên cũng không có nổi. Bất đắc dĩ, vì muốn bảo toàn mạng sống cho ngươi, ta đã dùng hết chín phần Thiên Tàm Thủy trên người và máu huyết của mình, thi triển bí pháp đem toàn bộ huyết mạch ma tộc của ngươi phong ấn lại. Với hai tầng phong ấn của ta và một tầng phong ấn trong cùng của tỷ tỷ, ta tin dưới Đại hải đệ ngũ trọng thì tuyệt đối không ai có thể phát giác ra được lai lịch của ngươi”.

    “Với thực lực của ta, đương nhiên thủ đoạn không chỉ có bấy nhiêu. Thật ra vốn dĩ ban đầu ta còn muốn đem một phần ký ức của mình truyền cho ngươi, bao gồm những chuyện của mẫu thân ngươi, của bộ tộc và cả những công pháp tu luyện đỉnh cấp nhất. Nhưng sau đó ta đã từ bỏ ý định. Tư chất của ngươi năm đó thật sự là quá kém, thậm chí nếu đem so với những người bình thường nhất trong bộ tộc cũng là vô cùng chênh lệch. Nếu như có hỏa chủng trợ giúp thì có lẽ còn một tia hy vọng báo thù, còn một chút cơ hội trở về Thiên Nguyệt Ma Giới cứu mẫu thân ngươi ra, đáng tiếc… trước đó mấy ngày, trong lúc giao đấu với ba tên kia, hỏa chủng đã bị chúng lấy đi”.

    “Không có hỏa chủng trợ giúp, với tư chất kém cỏi của ngươi, ta sợ rằng dù ngươi có nỗ lực cả đời cũng chẳng thể hoàn thành được những việc kia. Chính vì vậy nên ta đã đem ngươi giao cho một gia đình phàm nhân bình thường nuôi dưỡng mà không hề để lại cho ngươi bất kỳ ký ức nào cả. Ý nghĩ của ta là nếu có thể bình an vượt qua đại nạn, thoát được sự truy đuổi của bộ tộc và thế lực của tên tiểu nhân đê tiện kia thì sẽ lập tức trở về đón ngươi, lúc đó có muốn trợ giúp ngươi tu luyện cũng chưa muộn. Còn bằng như ta không thoát được, vậy thì ít nhất ngươi vẫn có thể bình an vui vẻ mà sống nốt cuộc đời phàm nhân ở nhân giới, tại Vân Lam đại lục này…”.
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)