Tiên Hiệp Phù Thiên Ký - RoG.Levi Vari

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 171: Giết người
    Chính ngay tại thời khắc hung hiểm này, nam tử động.

    “Soạt!”.

    Xoay người, nâng cánh tay, kẹp chặt, toàn bộ động tác chỉ diễn ra trong một sát na.

    Tiểu kiếm vốn đang lao đi như ánh chớp bỗng bất ngờ dừng lại, trong tay nam tử, một li không nhích.

    Kinh hãi!

    Nếu khi nãy Phương Hàn chỉ là có chút rung động vì tốc độ của nam tử thì lúc này đây, hắn đã triệt để bị làm cho khiếp đảm.

    Phi kiếm của hắn chính là một kiện thượng phẩm linh khí rèn từ xương cốt của đại yêu thú phong hệ, mỗi lần đánh ra thì tốc độ sẽ gia tăng hơn mức bình thường gấp rưỡi, cực kỳ khó nắm bắt. Lại nói, vừa rồi hắn còn dùng một loại pháp thuật đề thăng uy lực cho phi kiếm lên ba thành, xét theo lẽ thường thì để ngăn được nó, đối thủ cùng cấp với hắn nhất định phải rất chật vật mới đúng, đằng này…

    Nhìn thần thái ung dung của nam tử, Phương Hàn thật không biết nên nói gì cho phải.

    Cái này mà gọi là chật vật sao?

    Hắn nắm phi kiếm cứ như thể người ta đang cầm cành cây ngọn cỏ a!

    Nam tử này đến cùng là ai?

    Hiện tại thì Phương Hàn đã hoàn toàn đem ý nghĩ cho rằng đối phương là tán tu ném đi. Mạnh mẽ nhường này… chắc chắn không thể nào là tán tu được. Hắn chưa từng nghe thấy có tán tu lợi hại như vầy. Phải biết rằng Phương Hàn hắn tốt xấu gì cũng là đệ tử chân truyền của nhị hộ pháp Thiên Âm Giáo, công pháp tu luyện đều thuộc hàng nhất đẳng, há đâu thuật pháp của một tán tu có thể so bì.

    Lẽ nào vừa rồi đối phương cố tình che giấu thân phận?

    Mang theo nghi hoặc, Phương Hàn lại lần nữa dò hỏi:

    “Đạo hữu, thật ra đạo hữu rốt cuộc là ai?”.

    “Ta là ai?”.

    Khẽ lặp lại, nam tử cúi đầu trầm mặc, trong mắt dường như vừa thoáng qua một tia mờ mịt.

    Qua vài giây ngắn ngủi, hắn ngẩng đầu lên, giọng thành thật:

    “Ta cũng không biết”.



    “Đạo hữu như vậy là nhất quyết muốn đối đầu với Thiên Âm Giáo ta sao?”.

    Nam tử nghe thế thì gương mặt nhất thời biến đổi. Hắn… đang hoài nghi.

    Đầu tên kia lẽ nào có vấn đề gì ư? Hắn nhớ lúc nãy mình đã nói rất rõ là muốn lấy mạng đối phương rồi kia mà.

    Chẳng lẽ tên kia nghĩ là hắn đang đùa giỡn?

    Nếu vậy thì… làm cho hắn tin là thật thôi.

    Quyết định xong, nam tử giơ tay lên, chỉ một ngón về phía Phương Hàn.

    “Chíu!”.

    Từ đầu ngón tay nam tử, một tia sáng bắn ra.

    Trông thấy tia sáng nọ, hai mắt Phương Hàn tức thì mở lớn, vội vã chuyển mình tránh né.

    “Ầm!”.



    Thanh âm lắng xuống, bụi mù tan đi, ngay tại vị trí phát nổ, một cái hố sâu vừa được tạo thành.

    Liếc qua cái hố kia, nét mặt Phương Hàn liền tái nhợt.

    Này… cũng không khỏi quá sâu đi. Nếu như vừa rồi, hứng chịu tia sáng nọ là thân thể của chính hắn thì…

    Nghĩ tới đó, Phương Hàn bất giác rùng mình. Bây giờ thì hắn đã hoàn toàn tin tưởng nam tử kia thực sự là muốn lấy mạng mình.

    “Chíu!”.

    Lại tới nữa!

    “Ầm!”.

    “Khục khục…”.

    Từ dưới đất, mặc cho khí huyết còn đang hỗn loạn, Phương Hàn nhanh chân bật người dậy, phóng mình lên không.

    “Chíu!”.

    “Chíu!”.

    Theo chân hắn, hai tia sáng cũng được bắn lên.

    “Soạt!”.

    Cực hạn thân pháp!

    Vốn đang sắp bị tia sáng đánh trúng, cả người Phương Hàn bỗng tan ra một cách quỷ dị.

    Mất đi mục tiêu, nam tử đành phải tạm ngưng hành động lại. Dẫu vậy, thần thức của hắn thì vẫn đang âm thầm khuếch tán.

    “Soạt!”.

    Không một dấu hiệu báo trước, từ khoảng không vô định sau lưng nam tử, Phương Hàn bỗng bất ngờ hiện thân, đáng nói hơn là lúc này đây, trong tay hắn lại đang cầm một cây trường thương đâm tới, vị trí thì chính là ngay đầu nam tử.

    “Soạt!”.

    Ngưng!

    Hệt như thanh tiểu kiếm khi nãy, lần này, trường thương lại tiếp tục bị nam tử kẹp chặt.

    Không sai! Là kẹp mà không phải nắm!

    Phương Hàn chẳng còn biết nên gọi đây là gì nữa. Thực lực của nam tử đã hoàn toàn vượt ra khỏi nhận thức của hắn rồi.

    Từ khi nào mà một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng lại trở nên đáng sợ đến thế này?

    Một chút hy vọng sau cùng của Phương Hàn đã triệt để tan biến. Hắn biết là mình không có biện pháp đánh bại được nam tử trước mặt. Đối phương quá kinh khủng. Hiện tại thì hắn chẳng còn tí tức giận hay luyến tiếc nào nữa. Điều hắn mong muốn duy nhất ngay bây giờ chỉ có một: Thoát khỏi nam tử này!

    Hết sức quyết đoán, Phương Hàn lập tức buông bỏ trường thương, xoay đầu bỏ chạy.

    “Đánh đã đời rồi muốn đi sao?”.

    Trong mắt thoáng qua một tia khó chịu, nam tử hóa thành một đạo huyết quang đuổi theo…

    Tất nhiên, với tu vi thực sự là Linh châu đệ ngũ trọng, hơn nữa lại còn tu luyện những công pháp cực kỳ khủng bố, chẳng có gì khó hiểu khi mà chỉ mất vài giây ngắn ngủi thì nam tử đã xuất hiện trước mặt Phương Hàn.

    “Đạo hữu, hạ thủ lưu tình!”.

    Giọng gấp gáp, Phương Hàn khẩn cầu:

    “Nhị hộ pháp của Thiên Âm Giáo – Đoan Mộc Kỳ - chính là sư phụ của Phương mỗ. Nếu đạo hữu chịu bỏ qua lần này, Phương mỗ nhất định sẽ ghi lòng tạc dạ, tuyệt không dám quên”.

    “Ghi lòng tạc dạ? Để làm gì? Tìm ta báo thù sao?”.

    “Không phải! Tuyệt đối không phải!”.

    Bộ dáng khẩn trương, Phương Hàn nói rõ: “Ý của Phương mỗ là sẽ ghi nhớ ân hạ thủ lưu tình của đạo hữu”.

    Như thấy chưa đủ chân thành, hắn tháo xuống chiếc không gian giới chỉ đang đeo trên tay, bảo:

    “Tài sản trong này ước tính cũng hơn sáu mươi ngàn vạn hạ phẩm linh thạch, mong đạo hữu nhận lấy, coi như là một chút tâm ý của Phương mỗ”.

    “Ném qua đây”.

    Dưới yêu cầu của nam tử, Phương Hàn cố gắng gạt đi sự tiếc nuối đầy xót xa trong lòng, đem giới chỉ búng về phía đối diện.

    Bên kia, mắt thấy giới chỉ bay tới, thay vì đưa tay tiếp nhận thì nam tử lại dùng linh lực hóa ra một huyết thủ đem nó chụp lấy. Kế đấy, bằng một cách nào đó, thông qua huyết thủ, hắn đưa thần thức tiến vào tra xét…

    “Một tu sĩ Linh châu đệ tứ trọng mà lại có số tài bảo lớn cỡ này, coi bộ ngươi giết cũng không ít người nhỉ?”.

    Lời của nam tử quả thực không sai. Tuy nói Phương Hàn là đệ tử chân truyền của nhị hộ pháp Đoan Mộc Kỳ, tại Thiên Âm Giáo cũng coi như là có chút thân phận, thế nhưng dù sao Linh châu đệ tứ trọng vẫn là Linh châu đệ tứ trọng, dẫu có được yêu mến đi chăng nữa thì cũng là có giới hạn, tài bảo thiết nghĩ hai ba mươi ngàn vạn đã đủ gọi là nhiều, còn như tận sáu mươi ngàn vạn…

    Tính ra thì hơn ba phần tư trong số đó đều là do hắn giết người đoạt bảo mà có đấy.

    Sự thật là vậy. Nam tử hiểu, Phương Hàn lại càng hiểu. Tuy nhiên, nếu như bảo Phương Hàn tự mình đi thú nhận thì đó lại là chuyện khác.

    Bày ra bộ dáng vô tội, hắn đáp qua loa:

    “Đạo hữu, Phương mỗ là người trong chính đạo, sao có thể làm ra hành động giết người cướp của được”.

    “Không phải sao?”.

    Chính đạo? Nam tử cảm thấy thật tức cười. Ngẫm lại thì hình như trước đây hắn cũng là một kẻ “chính đạo” a.

    Quá khứ… đúng là hay khiến cho người ta hoài niệm…

    Nhẹ lắc đầu, nam tử đem không gian giới chỉ nọ cất đi.

    Chứng kiến hết thảy, Phương Hàn lên tiếng cáo từ:

    “Đạo hữu, Phương mỗ còn có việc trong người, nếu không còn gì nữa thì Phương mỗ xin phép đi trước”.

    “Đi? Đi đâu?”.

    Chỉ đơn giản ba chữ ngắn gọn, ấy vậy mà ngay khi lọt vào tai Phương Hàn thì nó liền khiến hắn sững sờ bất động.

    Cô gái kia hắn đã từ bỏ, tài bảo hắn cũng đã nôn ra rồi, đối phương còn muốn gì nữa đây?

    Lẽ nào thật sự là vẫn cố tâm giết hắn?

    “Đạo hữu, không biết còn có lời gì muốn nói với Phương mỗ?”.

    “Ừm, đúng là có”.

    Vừa nói, nam tử vừa xòe bàn tay giơ lên.

    “Tạm biệt”.

    Không ổn!

    Một cảm giác nguy hiểm bao trùm lấy Phương Hàn. Chẳng dám chần chừ thêm một giây nào nữa, hắn chuyển mình bỏ chạy.

    Đáng tiếc, ý định của hắn còn chưa kịp triển khai thì đã bị một bàn tay máu đánh thẳng lên ngực.

    Không phản kháng. Không kêu la. Mọi thứ cứ thế chấm dứt trong trong yên tĩnh.

    “Có lẽ ta nên nói là vĩnh biệt”.
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 172: Lấy thân báo đáp




    “Công tử”. - Vừa thấy nam tử trở về, Tiểu Kiều liền tiến lại, cất giọng ôn nhu.

    Khổ nỗi đối tượng được nàng quan tâm lại dường như chẳng hề cảm nhận được chút tâm ý nào hết, nói gì đáp lại, đến liếc qua nàng còn không có nữa là.

    “Lại lờ người ta nữa rồi”. – Trong lòng có chút bất mãn, Tiểu Kiều nhỏ giọng lầm bầm một câu.

    Hiển nhiên, với một khoảng cách chưa đến vài gang tay, những lời kia ngay lập tức lọt vào tai nam tử. Thế là bước chân hắn khựng lại. Như ánh sao băng xẹt ngang bầu trời, hắn cong tay búng tới, đích đến thì chính là cái trán nhỏ của ai kia.

    “Phốc!”.

    “A ui!”.

    Vội đưa tay xoa xoa cái trán nhỏ, bằng ánh mắt u oán, Tiểu Kiều liếc nhìn hung thủ vừa ra tay đánh mình…

    Lại búng. Nàng không biết đây đã lần thứ bao nhiêu mình bị thế này rồi.

    “Người gì đâu mà chẳng biết thương hương tiếc ngọc gì cả”.

    Âm thầm trách móc, Tiểu Kiều dứt khoát quay mặt đi, không thèm nhìn hay nói thêm gì nữa…

    Chứng kiến vẻ bực bội của nàng, bất giác, khóe môi nam tử nhếch lên. Mặc dù chỉ thoáng qua, thời gian lưu lại còn chưa đầy một giây nhưng đích thị là có nhếch. Nếu là người khác thì chẳng nói làm chi, nó quá đỗi bình thường; riêng nam tử lại khác, hắn rất hiếm khi biểu lộ cảm xúc tích cực như vậy. Thực sự là rất hiếm.

    Nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, nam tử lướt qua người Tiểu Kiều, đi thẳng tới chỗ cô gái ăn mặc kỳ lạ nọ.

    “Đạo hữu”. – Đầu hơi cúi thấp, cô gái nói – “May nhờ có đạo hữu ra tay cứu giúp, tiểu nữ vô cùng cảm kích”.

    Nam tử nghe xong nhưng chưa vội đáp, thay vì hồi âm thì hắn lại chăm chú quan sát cô gái. Từ đầu tới chân, từ phải qua trái, từ trước ra sau, chỗ nào cũng được hắn lưu tâm, ánh mắt so với phường sắc lang thật cũng không khác bao nhiêu.

    Bị một nam nhân xa lạ nhìn chằm chằm như thế, trong lòng cô gái nhất thời trở nên khó chịu.

    “Đạo hữu”.

    Được nhắc nhở, lúc này nam tử mới đem ánh mắt “sắc lang” của mình thu hồi. Hết sức thản nhiên, hắn hỏi:

    “Ngươi có định lấy thân báo đáp không?”.

    Câu nói của nam tử vừa dứt thì ngay tức thì, một đôi mắt to tròn len lén ngó qua. Là Tiểu Kiều.

    “Đạo hữu… người hẳn là đang đùa với tiểu nữ…”.

    “Không có”. – Nam tử khẳng định – “Ta hỏi thật lòng”.



    Ra tay cứu một cô gái rồi sau đó liền hỏi người ta có muốn lấy thân báo đáp hay không… cái này… lần đầu tiên mới thấy nha.

    Đừng nói người ta không yêu thích, dù cho có ý định lấy thân báo đáp thật đi nữa thì với thân phận nữ nhi, lẽ nào người ta có thể gật đầu đồng ý. Như vậy cũng không khỏi quá không biết xấu hổ đi.

    Nở nụ cười gượng gạo, cô gái nói:

    “Đạo hữu, trước giờ tiểu nữ vẫn luôn một lòng tu đạo, chưa từng nghĩ đến việc kết thành đạo lữ với ai”.

    “Vậy là không có ý định lấy thân báo đáp rồi”.

    “À phải”. Giọng hơi đổi, nam tử đột nhiên hỏi: “Vừa rồi ngươi có nói cảm tạ ta nhỉ?”.

    Trong khi cô gái còn chưa hiểu ra sao thì nam nói tiếp: “Thật ra thì ngươi không cần cảm kích. Ta giết hắn đơn giản là bởi hắn đã phá hỏng khúc nhạc của ta, vậy thôi. Lại nói, phá hỏng khúc nhạc kia cũng chẳng phải mỗi mình hắn”.

    Khuôn mặt khẽ biến, cô gái vội lùi lại.

    “Đạo hữu, lúc nãy vì quá cấp bách nên tiểu nữ mới… Thật tình là tiểu nữ không cố ý, cúi xin đạo hữu rộng lòng tha thứ…”.

    “So với tên lúc nãy thì ngươi còn tệ hơn”.

    Mắt thấy đối phương mờ mịt chưa chịu hiểu, nam tử nói rõ: “Tên kia đã đem hết tài bảo đưa cho ta. Còn ngươi thì… lấy thân báo đáp thì chẳng chịu, một viên linh thạch cũng không đưa. Tuy nói ngươi rất xinh đẹp, thế nhưng không ăn được thì cũng chẳng để làm gì”.

    Bây giờ thì cô gái đã hiểu. Hóa ra nam tử trước mặt này mới đích thị là đại hành gia trong lĩnh vực cướp bóc.

    “Đạo hữu, công pháp tu luyện của tiểu nữ có chút đặc thù, nếu phá thân thì tu vi sẽ lập tức đại giảm, ngày sau rất khó tiến thêm, mong đạo hữu hiểu cho. Còn như tài bảo thì…”.

    Thoáng liếc qua giới chỉ của Phương Hàn hiện đang được nam tử đeo trên tay, cô gái thanh minh: “… tất cả đều đã bị tên Thiên Âm Giáo kia cướp đi. Thật sự là dù có muốn thì tiểu nữ cũng chẳng có để mà đưa cho đạo hữu”.

    “Bị cướp hết?”.

    Nam tử nhìn thẳng mặt nàng, cười mà như không cười, hỏi: “Hắn cướp được tài bảo trên người ngươi nhưng lại không bắt luôn ngươi, là do hắn sơ sẩy hay vì ngươi quá may mắn vậy?”.

    Biết trong lòng nam tử đang ngờ vực, cô gái kể rõ đầu đuôi: “Đạo hữu, thật ra mọi chuyện là vầy. Trước khi chạy đến đây, tiểu nữ và tên Thiên Âm Giáo kia đã đánh qua một trận, kết quả thì hiển nhiên là tiểu nữ thua. Tu vi của tiểu nữ chỉ là Linh châu đệ tam trọng, làm sao có thể đấu lại được. Huống hồ gì tiểu nữ lại còn là một tán tu, công pháp tu luyện chỉ thuộc hàng trung đẳng, bì gì được với người của Thiên Âm Giáo”.

    Dừng một chút, nàng tiếp tục: “Bị dồn vào đường cùng, vì bảo vệ tánh mạng, tiểu nữ đành cắn răng làm theo yêu cầu của đối phương, đem toàn bộ tài bảo của mình ném qua. Vốn tưởng mọi chuyện đã chấm dứt, nào ngờ sau khi cầm xong giới chỉ của tiểu nữ thì đối phương liền lập tức trở mặt, muốn bắt luôn cả tiểu nữ về làm lô đỉnh… Đạo hữu hẳn phải biết rõ những nữ nhân bị đem đi làm lô đỉnh thì sẽ có kết cục thế nào mà. Tiểu nữ sao có thể chấp nhận được. Chính vì vậy, trong thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, tiểu nữ đã bất chấp tổn hại thân thể mà thi triển bí pháp trốn chạy. Về phần sau đó thì… như đạo hữu đã thấy”.

    Đợi cho cô gái kể hết câu chuyện, nam tử trầm ngâm một lúc thì lên tiếng:

    “Tóm lại là hiện giờ trên người ngươi chẳng còn lại một viên linh thạch nào nữa đúng không?”.

    “Đích xác là vậy. Tiểu nữ tuyệt không dám có nửa câu gian dối”.

    “Ừm”.

    Nhẹ gật đầu, nam tử rất thản nhiên bảo:

    “Nếu thế thì… ngươi muốn chết theo cách nào?”.



    Gương mặt cô gái mới vừa giãn ra được một chút liền lập tức cứng đờ, toàn thân bất động.

    Cái gì đây? Hỏi tới hỏi lui cuối cùng vẫn là muốn giết người?

    Nàng đã giải thích rõ ràng như thế, đã bày ra bộ dạng đáng thương như thế, ấy vậy mà hắn vẫn muốn giết nàng…

    Cái tên này… thực sự là ngay đến một chút lòng trắc ẩn cũng chẳng có sao?

    Chết theo cách nào… Chết theo cách nào… Nàng không có muốn chết a!

    “Đạo hữu, tiểu nữ…”.

    “Nếu muốn cầu xin thì đừng nói”. – Nam tử cắt ngang – “Ngươi và tên kia đã phá hỏng khúc nhạc của ta. Ta có thể giết hắn thì cũng có thể lấy mạng ngươi. Đừng tưởng là nữ nhân thì ta sẽ buông tha… Cho ngươi biết, ta ghét phải chờ đợi lắm, nếu ngươi không mau chóng lựa chọn thì ta sẽ làm giúp đấy”.

    Nghe xong mấy lời nọ, ý định cầu xin của cô gái liền tan thành mây khói. Nàng biết cho dù mình có khóc lóc van nài cũng sẽ chẳng thể giúp ích được gì cả. Đối phương rõ ràng không phải hạng thiện lương nhân từ gì. Tất nhiên nàng cũng hoàn toàn tin tưởng hắn sẽ ra tay lấy mạng mình, hơn nữa khẳng định còn là rất nhanh. Linh châu đệ tứ trọng như tên Thiên Âm Giáo kia còn bị giết dễ như trở bàn tay thì Linh châu đệ tam trọng có là gì.



    Đợi một lúc vẫn chưa thấy cô gái nói năng gì, nam tử đành lên tiếng:

    “Xem ra ta phải chọn giúp ngươi rồi”.

    Nói đoạn, hắn nâng nhẹ cánh tay lên.

    “Đạo hữu dừng tay!”.

    Sinh tử cận kề, cô gái cắn răng đưa qua quyết định: “Tiểu nữ… tiểu nữ đồng ý lấy thân báo đáp”.



    “Ngươi vừa nói là lấy thân báo đáp sao?”.

    “V-Vâng. Tiểu nữ… đồng ý lấy thân báo đáp”.

    Giọng nghẹn đi, cô gái nói tiếp: “Tiểu nữ chỉ có một thỉnh cầu: Xin đạo hữu đừng đem tiểu nữ làm đỉnh lô hoặc là thái bổ”.

    “Ngươi không cần lo lắng sẽ biến thành lô đỉnh hoặc bị đem ra thái bổ”.

    “Nếu vậy thì tiểu nữ vô cùng…”.

    “… Đơn giản là vì ngay từ đầu ta vốn không có ý định sẽ thu nhận ngươi”.

    Giữa lòng bàn tay nam tử, một luồng linh lực nhanh chóng thành hình.
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 173: Ác chiến
    Chẳng có lòng nhân ái hay sự xót thương nào ở đây cả, có… chỉ là một huyết thủ vô tình đang đánh thẳng về phía cô gái.

    Trước đó, khi đối mặt với huyết thủ này, Phương Hàn của Thiên Âm Giáo kia đã bị giết chết ngay lập tức, đến nỗi cả một cái nhích tay còn chưa kịp phản ứng. Phương Hàn là một tu sĩ Linh châu cảnh đệ tứ trọng mà còn vậy thì bây giờ, với tu vi Linh châu đệ tam trọng như cô gái làm sao có khả năng trốn thoát được đây?

    Nàng sẽ chết sao?

    Chắc chắc chết. Đó là nhận định của Tiểu Kiều – người vẫn luôn theo dõi mọi việc từ nãy giờ. Thú thật thì nàng không đành lòng nhìn cảnh tượng sắp diễn ra. Nàng cũng muốn cứu cô gái kia lắm, chỉ có điều… Đừng nói nàng đánh không lại nam tử, dù cho thực lực của nàng có mạnh hơn đi nữa thì mười phần chắc chín, nàng khẳng định vẫn sẽ lựa chọn đứng sang một bên. Những gì công tử của nàng muốn thì nàng sẽ không đi ngược lại…

    “Xin lỗi ngươi”.

    Mang theo áy náy, Tiểu Kiều quay mặt đi, mắt nhắm lại.

    Chính lúc này, huyết thủ đánh thẳng lên ngực cô gái.

    “Ba!”.

    Sau tiếng va chạm, cả người cô gái bắt đầu tan ra thành vô số giọt nước. Chúng có màu đen, lớn bằng hạt đậu và đang không ngừng chuyển động lên xuống.

    “Tí tách”.

    “Tí tách… tí tách…”.

    Chứng kiến cảnh tượng quỷ dị này, thần sắc nam tử nhất thời ngưng trọng. Những giọt nước kia tất nhiên không phải do huyết thủ của hắn tạo nên, tất cả đều bắt nguồn từ chính cô gái nọ. Đây là thần thông của nàng, một loại thần thông mà hắn chưa bao giờ được nhìn thấy.

    Cô gái này tuyệt không đơn giản!

    “Soạt!”.

    Nhanh như chớp, nam tử di chuyển đến bên cạnh Tiểu Kiều, chụp ngay lấy bờ vai nàng ném đi.

    “A!”.

    Đáng thương cho Tiểu Kiều, còn chưa kịp hiểu đầu cua tai nheo gì thì cả người đã bị nhấc bổng, kế đấy thì biến thành một mũi tên lao đi vun vút.

    “Ồ”.

    Ngay đúng vị trí Tiểu Kiều vừa đứng, một thân ảnh bất thình lình xuất hiện. Là cô gái đã tan chảy lúc nãy.

    “Linh giác nhạy bén đấy”.

    Vẫn là gương mặt ấy, dáng vẻ ấy, thế nhưng khí tức của nàng thì… đã hoàn toàn khác hẳn ban nãy.

    Là Linh châu đệ ngũ trọng!

    Thấy nam tử mãi chưa chịu lên tiếng, cô gái đành chủ động mở lời:

    “Thế nào, tiểu tướng công chàng không nhận ra tiện thiếp sao?”.

    “Người lúc nãy không phải chân thân của ngươi”.

    Ý cười trên mặt càng đậm, cô gái gật đầu: “Vậy mà cũng bị ngươi nhận ra, thú thật là ta khá ngạc nhiên đấy”.

    “Rốt cuộc ngươi là ai? Vì sao lại cố ý tiếp cận ta?”.

    Thản nhiên nâng chiếc váy sặc sỡ lên, cô gái đem một chiếc lông vũ ngắt xuống, vừa vân vê vừa nói:

    “Ta chính là người sẽ lấy mạng ngươi a”.

    Câu trả lời của cô gái khiến cho nam tử lâm vào trầm mặc.

    Trước giờ, vẫn luôn là hắn đi giết người, còn bị người tìm tới đòi giết như hiện tại thì… vẫn là lần đầu tiên. Cảm giác này… thật kỳ lạ.

    “Ngươi đến để báo thù?”.

    “Nhất định phải là báo thù?”. – Cô gái không đáp mà hỏi ngược lại.



    “Người chết trong tay ta rất nhiều”.

    “Nhiều là bao nhiêu?”.

    “Ta không đếm”.

    “Không đếm sao?”.

    Lại ngắt thêm một chiếc lông vũ nữa, cô gái đem nó lướt nhẹ trên cánh tay mình, động tác vô cùng tự nhiên, chẳng chút bận tâm rằng bên cạnh vẫn còn có một nam nhân đang đứng. Có lẽ đối với nàng thì nam tử không phải là mối đe dọa, hoặc… không đáng để xem là mối đe dọa.

    “Người chết trong tay ta cũng nhiều lắm”.

    Nàng nói tiếp: “Nhưng khác với ngươi, ta nhớ rất rõ những kẻ mà ta giết. Chín vạn chín ngàn chín trăm chín mươi chín, đó là số người đã chết dưới tay ta…”.

    “… Và ngươi… chính là kẻ thứ mười vạn đấy!”.

    Ngay khi lời nói vừa dứt thì từ trong tay nàng, hai chiếc lông vũ bỗng bất ngờ được phóng ra, bay thẳng về phía nam tử.

    Dùng những chiếc lông vũ bình thường để làm vũ khí, cô gái này lại tự tin như vậy?

    Phải biết rằng tu vi của nàng chỉ mới là Linh châu đệ ngũ trọng, so với nam tử cũng chẳng hơn được chỗ nào đấy.

    Lại nói, mặc dù lúc nãy, khi giao đấu với Phương Hàn của Thiên Âm Giáo, nam tử vẫn chưa xuất sử bao nhiêu lực lượng, nhưng thiết nghĩ chỉ cần là kẻ có chút kiến thức thì khẳng định đều nhìn ra được sự bất phàm của nam tử, ấy thế mà cô gái này lại làm ra hành động như vậy…

    Lẽ nào nàng ta rất mạnh sao?

    Thú thực thì cho đến tận giờ phút này nam tử vẫn chưa thể xác định được độ nông sâu của nàng.

    Câu trả lời thì phải đánh mới biết được.

    Đối mặt với những chiếc lông vũ đang cận kề, nam tử nâng tay lên, quét ngang một đường.

    “Ong… g… g…!”.

    Đụng phải luồng linh lực của nam tử, hai chiếc lông vũ nọ tức thì khựng lại giữa không trung, kế đấy, chỉ trụ được vài giây ngắn ngủi thì liền bị bật ngược trở về.

    Lần giao phong ngắn ngủi này, nam tử đã chiếm thế thượng phong.

    Tất nhiên, hết thảy vẫn chỉ mới là khởi đầu, chưa thể nói lên điều gì cả. Trận chiến vẫn còn đang tiếp tục.



    Nhìn hai chiếc lông vũ của mình bị đối phương đánh bật trở về, cô gái cười nhẹ, giơ tay điểm ra hai đạo hắc quang.

    Tại thời khắc được hắc quang dung nhập, hai chiếc lông vũ lập tức đại phóng linh quang, chuyển hướng đánh về phía nam tử.

    Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa dừng tại đó. Trong lúc nam tử còn đang bận đối đầu với hai chiếc lông vũ nọ thì cô gái lại lần nữa nâng chiếc váy lên, ngắt thêm ba chiếc lông vũ…

    “Soạt!”.

    Bằng một tốc độ không tưởng, thân ảnh nam tử bỗng đột ngột xuất hiện sau lưng cô gái. Chẳng chút chần chừ, hắn tung ra một chưởng.

    “Ba!”.

    “Tí tách… tí tách…”.

    Lại tan thành nước?

    “Ngươi thật là không biết thương hương tiếc ngọc gì cả”.

    Như cũ, vẫn là một chưởng, nhưng lần này, thay vì nam tử thì nó lại được xuất ra từ cô gái.

    “Ba!”.



    Cúi nhìn bàn tay nhuốm đầy máu, ánh mắt cô gái không khỏi biến đổi. Vừa rồi nàng cứ ngỡ mình đã tóm được đối phương, thế mà… thứ đánh trúng chỉ là một đám máu. Đây rốt cuộc là loại độn pháp gì?

    Tên kia quả chẳng đơn giản chút nào.

    “Hi hi…”.

    Bật cười vui vẻ, cô gái nhận xét: “Tiểu tử ngươi thật là khó lường nha”.

    Ngón tay chỉ tới trước, nàng hô khẽ: “Tới nào”.

    Gần như cùng lúc, vốn đang phân tán, năm chiếc lông vũ liền họp lại, kế đó thì bắn đi.

    Mới chịu thiệt thòi trước thủ đoạn của đối phương, nam tử nào còn dám có chút khinh thị, vội xuất ra thực lực chân chính của mình.

    Hai tay đưa ra, nam tử đồng thời xoay cả trên lẫn dưới mỗi cái nửa vòng, miệng hô:

    “Nhị Thiên…”.

    Ong!

    Theo lời nam tử, tại khoảng không giữa hai tay hắn lập tức hiện ra một vòng xoáy đỏ rực với vô số những điểm sáng li ti…

    Đúng lúc này, năm chiếc lông vũ đã đánh tới.

    “… Càn Khôn Đảo Chuyển!”.

    “U u u… u u u… u u…”.

    “U u u… u u u…”.

    Là gió. Một cơn gió với những âm điệu hết sức kỳ lạ… Nó đang hát...

    Thế nhưng… tại sao không gian quanh đây lại hoàn toàn yên tĩnh? Đừng nói hát, ngay đến tiếng xào xạc bình thường còn chẳng có nữa là…

    Vậy gió là từ đâu ra? Âm điệu kỳ lạ kia là từ đâu tới?

    Cô gái không thể xác định được. Nếu nói lúc nãy nàng chỉ là có chút ngạc nhiên đối với thực lực của nam tử thì bây giờ, nàng thật sự đã bị hắn làm cho rung động. Thủ đoạn của hắn… quá quỷ dị.

    Nên biết rằng từ trước đến nay, người có thể khiến nàng đánh giá là quỷ dị còn chưa vượt quá một bàn tay đấy.

    Chăm chú nhìn nam tử, cô gái âm thầm kích động: “Tiểu tử, cho ta thấy khả năng của ngươi đi!”.

    Cũng không để nàng chờ lâu, sau khi đã triệt để đem năm chiếc lông vũ hủy diệt, từ trong vòng xoáy đỏ rực, một thân ảnh to lớn lao ra.

    Nó có hai chân, bốn cánh tay, ba con mắt và một chiếc sừng, bộ dạng có thể nói là hết sức kỳ dị. Cực kỳ có linh tính, nó nhìn chằm vào cô gái, há to cái miệng đỏ ngòm của mình…

    “Hống”!
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 174: Không ngừng gia tăng
    “Một tôn Ma thần ư?”.

    Bất kể uy áp khiếp người của thân ảnh to lớn trước mặt, từ đầu tới cuối, cô gái vẫn chẳng hề nao núng.

    “Vậy để xem Ma thần của ngươi có thể làm gì được ta”.

    Khuôn mặt nghiêm lại, cô gái dang rộng cánh tay, bắt đầu gia tăng khí tức.

    Linh châu đệ ngũ trọng… Linh châu đệ ngũ trọng cực hạn… Linh châu đệ lục trọng…Linh châu đệ lục trọng cực hạn… Linh châu đệ thất trọng…

    Chuyện này…

    Chứng kiến hết thảy, theo tu vi đang không ngừng tăng lên của cô gái, thần sắc nam tử cũng mỗi lúc một khó coi.

    Hóa ra đối phương vẫn đang ẩn giấu thực lực, vậy mà từ nãy giờ… hắn lại hoàn toàn chẳng biết chút gì cả. Thủ đoạn bậc này…

    Cô gái này đến cùng có lai lịch gì? Từ khi nào Vân Lam đại lục lại xuất hiện một kẻ như vầy?

    Hít sâu một hơi, nam tử cắn nhẹ đầu lưỡi, phun ra một ngụm bổn mạng tinh huyết, kế đó thì đem nó dung nhập vào hư ảnh Ma thần.

    “Hống!”.

    Được gia tăng sức mạnh, hư ảnh Ma thần liền phát ra một tiếng đinh tai nhức óc, khí tức vốn đã rất khủng bố thì nay lại càng trở nên đáng sợ hơn.

    “Đi!”.

    Nhận được mệnh lệnh của nam tử, không một chút chần chừ, hư ảnh Ma thần lập tức vung tay đấm xuống, mục tiêu thì chính là đỉnh đầu cô gái!

    “Soạt!”.

    “Ầm!”.

    “Ầm… m… m… “.



    Cây cối gãy ngã, đất đá nứt vỡ… Chỉ với một quyền, toàn bộ Ác La Tiểu Cốc liền bị hủy diệt ngay tức khắc!

    Lực lượng thật kinh khủng!

    “Tu vi mới chỉ là Linh châu đệ ngũ trọng mà đã có được thực lực bậc này…”.

    Từ trong bụi mù, thân ảnh cô gái chầm chậm đi ra.

    “… Đừng nói Linh châu đệ lục trọng, dù có là Linh châu đệ thất trọng cũng tuyệt không thể nào là đối thủ của ngươi”.

    Được khen ngợi là vậy, thế nhưng trong lòng nam tử lại chẳng có chút vui sướng hay thoải mái nào cả. Nếu như chỉ là một tên Linh châu đệ thất trọng bình thường thì đương nhiên hắn sẽ không e ngại. Có điều… cô gái kia là tu sĩ Linh châu đệ thất trọng bình thường sao?

    Cho đến bây giờ thì Đảo Chuyển Càn Khôn – Thần Ma Chi Ảnh vẫn chưa thể làm gì được nàng ta đấy!

    Trong mười tám tầng của Cửu Thiên Thập Địa Duy Ngã Độc Tôn Công thì hắn đã luyện được ba tầng. Tam Thiên, đó chính là cảnh giới của hắn hiện tại. Lúc này, sức mạnh hắn đang sử dụng là mức Nhị Thiên Cảnh, theo phỏng đoán thì có thể đả bại bất kỳ cao thủ Linh châu đệ thất trọng nào. Trừ phi đối phương tu luyện những loại công pháp đỉnh cấp nhất của thế giới này, bằng không tuyệt đối không thể lật ngược tình thế được.

    Vậy công pháp cô gái kia tu luyện là hạng đỉnh cấp đó sao?

    Nếu là cách đây vài phút, nam tử nhất định sẽ không nghĩ tới vấn đề này. Một đại lục cỏn con như Vân Lam xuất hiện công pháp đỉnh cấp? Thật quá khó tin. Trong lịch sử của Vân Lam đại lục, chưa từng có một kẻ nào biết tới cái gọi là đỉnh cấp công pháp.

    Phải, nếu là vài phút trước thì nam tử sẽ cho rằng như vậy đấy. Tuy nhiên, nếu là bây giờ thì… hắn cũng không chắc nữa. Mọi chuyện trên đời, cái gì cũng đều có khả năng xảy ra cả.

    Ánh mắt khóa chặt cô gái, hắn hồi đáp: “Ngươi cũng là linh châu đệ thất trọng”.

    “Hiện tại thì đúng là Linh châu đệ thất trọng, nhưng… so với tu sĩ Linh châu đệ thất trọng bình thường thì ta mạnh hơn rất rất nhiều”.

    Ném cho nam tử một cái nhìn đầy ẩn ý, nàng bảo: “Tiểu tử, nếu muốn thắng ta thì hãy xuất sử toàn bộ thực lực của mình đi”.

    “Thắng được Ma Thần Chi Ảnh của ta rồi hẳn nói!”.

    “Hống!”.

    Theo ý niệm của nam tử, hư ảnh Ma Thần lại lần nữa vung tay.

    “Đúng là ủy lớn hiếp nhỏ a”.

    Nói đoạn, cô gái nhanh chóng siết chặt tay, đánh thẳng lên không.

    Ngay tức khắc, một đại thủ hiện ra nghênh đón quyền đầu của hư ảnh Ma Thần.

    “Ba!”.

    “Ong… ong…”.

    Ngang nhau!

    “Đến lượt ta!”.

    Lời vừa dứt, thân ảnh cô gái liền tan biến, đến khi lần nữa xuất hiện lại thì đã ở sau lưng hư ảnh Ma thần.

    “Đừng hòng!”.

    Nam tử cấp tốc vận chuyển linh lực trong cơ thể, hướng cô gái đánh ra một đạo linh quang đỏ rực.

    Đối mặt với đạo linh quang nọ, bất đắc dĩ, cô gái đành phải bỏ qua hư ảnh Ma thần, lắc mình né tránh.

    “Ma Thần Biến!”.

    Kỳ lạ thay, ngay khi tiếng hô của nam tử vang lên thì bên kia, hư ảnh Ma thần bỗng bất ngờ tan ra, hóa thành một đám mây máu. Tuy nhiên, mọi chuyện vẫn chưa dừng tại đó. Sau khi biến đổi, đám mây máu kia bỗng bất ngờ xao động dữ dội, kế đấy thì một thanh đại kích xuất hiện.

    “Xuyên!”.

    Vốn đang rực sáng linh quang, đại kích vừa hình thành đột nhiên tiêu thất vào khoảng không vô định.

    Nguy hiểm!

    Cảm nhận được nguy cơ, cô gái nào còn dám chần chừ, lập tức chạy khỏi chỗ đang đứng. Chính ngay lúc này, đại kích vốn tiêu thất bỗng đâm ra.

    “Xoạt!”.



    “Tách… tách…”.

    Là tiếng nước chảy. Không, không phải nước. Là máu. Máu của cô gái.

    Thoáng nhìn bờ vai vừa bị đại kích lướt qua, chân mày cô gái nhất thời cau lại. Hình như đã lâu lắm rồi nàng mới được nhìn thấy máu của mình chảy ra…

    “Tiểu tử, ngươi khiến ta tức giận rồi đấy”.

    Dùng một ngón tay vẹt qua vết thương trên vai, cô gái cho vào miệng, liếm nhẹ.

    “Tiểu tử, ngươi không biết đánh đập nữ nhân, hơn nữa lại còn rất xinh đẹp là một tội ác sao?”.

    Trong khi nói, khí tức của cô gái lại tiếp tục gia tăng…

    “Tiểu tử, chịu chết đi!”.

    “Ong!”.

    Bất thình lình, từ người cô gái, một luồng uy áp cực kỳ khủng bố bộc phát.

    “Linh châu đệ bát trọng!”.

    Khuôn mặt nam tử tức thì đại biến.

    Hắn đang chứng kiến cái gì đây?

    Vậy mà vẫn còn ẩn giấu thực lực ư?

    Thú thật là hắn chưa bao giờ tưởng tượng nổi tại đại lục cỏn con như Vân Lam lại đụng phải một kẻ quỷ dị đến tình trạng này.

    Cô gái kia… nàng rốt cuộc là ai? Thực sự đến đây chỉ đơn giản là vì muốn giết hắn thôi ư? Nếu vậy tại sao không ra tay ngay mà bày vẽ rườm rà đến thế… Đầu tiên giả làm một tán tu cùng đường tiếp cận hắn, kế đó, sau khi bị phát hiện, mặc dù miệng bảo là đến để giết hắn nhưng lại cố ý che chấu tu vi của mình…

    Nàng ta đang lấy hắn ra làm trò tiêu khiển sao?



    Linh châu đệ bát trọng, tuy rằng cao hơn hắn cả ba cảnh giới, nhưng nếu muốn thắng cũng không phải không thể. Sức mạnh của Tam Thiên Cảnh, hắn vẫn còn chưa dùng đến đấy. Lại nói, dù cho không có lực lượng của Tam Thiên Cảnh thì hắn vẫn còn một thủ đoạn sau cùng nữa: huyết mạch. Từ ký ức của Ma Bôi, hắn đã biết bản thân mình cũng chẳng phải nhân loại đơn thuần. Trong cơ thể hắn đang chảy hai dòng máu: một là người, còn hai thì là… ma.

    Năm xưa, sở dĩ Ma Bôi chọn hắn làm đối tượng đoạt xá, nguyên nhân chủ yếu chính là bắt nguồn từ huyết mạch của hắn. Tuy nói kẻ mang huyết mạch nhân – ma không phải quá hiếm, nhưng mạnh mẽ như hắn thì thiết nghĩ thế giới này cũng chẳng mấy người có được. Đáng tiếc, nguồn sức mạnh khủng khiếp ấy lại bị phong ấn mất. Với cảnh giới hiện tại, sợ rằng hắn có vận dụng hết mọi thủ đoạn cũng chỉ có thể giải khai được một tầng phong ấn mà thôi…

    So với tổng số ba tầng trong cơ thể hắn thì đúng là rất ít. Có điều, nếu chỉ là để giết chết một tu sĩ Linh châu đệ bát trọng thì bấy nhiêu đã quá đủ rồi…

    Huyết mạch bị phong ấn là một con bài ẩn giấu của nam tử, hơn nữa lại còn là con bài mạnh nhất, thậm chí vượt qua cả cảnh giới Tam Thiên. Sử dụng nó, nam tử chắc chắc sẽ dễ dàng đánh bại lực lượng Linh châu đệ bát trọng của cô gái kia.

    Vậy hắn sẽ dùng đến nó?

    Bây giờ thì chưa. Thay vì giải khai phong ấn huyết mạch thì hắn muốn sử dụng lực lượng của Tam Thiên Cảnh hơn. Hắn chưa thể xác định được liệu Linh châu đệ bát trọng có phải đã là tu vi chân chính của cô gái kia hay không.

    Nàng ta… quá khó nắm bắt.
     
    rocklina, thesun0825 and Buồn like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 175: Long Nộ Cửu Thiên
    Tà áo phần phật, tóc dài dựng đứng, toàn thân nam tử lúc này hệt như một ngọn đuốc phát ra hồng quang rực rỡ, thậm chí ngay đến đôi mắt hắn cũng vốn từ đen chuyển sang đỏ thẫm như máu…

    Chứng kiến bộ dạng của hắn như vậy, phía đối diện, thần sắc cô gái bỗng nhiên khẽ đổi. Trong mắt nàng dường như vừa lóe lên một tia nghi hoặc.

    “Ma Thần Kích, phân!”.

    ... Hai… Ba… Bốn… Năm… Sáu… Bảy… Tám…

    Theo tiếng hô của nam tử, thanh đại kích đang lơ lửng giữa không trung, vốn chỉ từ một đã phân ra thành vô số, đếm sơ qua cũng trăm thanh có lẻ.

    “Đây là muốn vây khốn ta sao?”.

    Không cho là phải, cô gái triển lộ thần thông đáp trả.

    Hệt như nam tử bên kia, cơ thể nàng cũng bắt đầu sáng lên.

    “U u u… u u… u u u…”.

    “U u u… u u u… u u…”.

    Từ trong hư vô, một âm điệu khó nghe cất lên.

    “Tiểu tử, hãy nhìn cho kỹ đây!”.

    Hai tay nhanh chóng kết thành một pháp ấn kỳ lạ, hai mắt cô gái bất ngờ mở trừng. Cùng với hành động ấy, thân ảnh nàng nhòe đi.

    “Ma Thần Giáng Lâm!”.

    Ngay tức khắc, thay vì dáng vẻ yêu kiều thướt tha từ nãy giờ, cô gái bỗng hóa thành một bộ xương. Đúng vậy, đích xác là một bộ xương, hơn nữa còn là rất lớn, so với kích thước hư ảnh Ma Thần của nam tử ban nãy còn muốn hơn gấp rưỡi.

    Lại nói, bộ xương khổng lồ này cũng không phải lõa lồ thiếu thẩm mỹ, hoàn toàn ngược lại, với một chiếc áo choàng đen phủ kín người và một lưỡi hái cầm nơi tay, trông nó khá là uy vũ, khá là oai vệ…

    Từ miệng của nó, một âm thanh khàn đục phát ra:

    “Có bao nhiêu thực lực thì xuất ra hết đi”.

    “Như ngươi mong muốn”.

    “Ma Thần Kích, đi!”.

    Nhận được mệnh lệnh, hàng trăm thanh đại kích lập lòe hung quang tức thì lao thẳng về phía bộ xương khổng lồ do cô gái biến thành.

    “Trò trẻ con!”.

    Giọng khinh thị thấy rõ, bộ xương nọ rốt cuộc triển lộ thần thông. Tuy nhiên, trái với tưởng tượng của nam tử, nó không hề xuất động công kích mà… xoay vòng. Phải, chính là xoay vòng vòng.

    Đây là đang làm trò?

    Nếu cho rằng như vậy thì thật sai lầm. Bộ xương kia, nó đúng là đang xoay vòng, nhưng là với một tốc độ cực kỳ khủng khiếp. Đáng nói hơn là kèm với tốc độ khủng khiếp này thì lượng linh lực do nó phát tán ra cũng dữ dội không kém.

    Từ lượng linh lực cuồng bạo kia… nam tử cảm nhận được khí tức của sự diệt vong…

    Thú thật thì hiện giờ… trong lòng hắn đang có dự cảm rất xấu.

    “Grào… o… o… o…”.

    Âm phong gào thét, đại kích xuyên trời, hai bên cuối cùng cũng lao vào nhau.

    Ngay tại chính thời khắc va chạm này, sắc mặt nam tử tức thì trầm xuống hẳn. Dự cảm của hắn đã biến thành sự thật. Liên hệ giữa hắn và Ma Thần Kích đang mau chóng mất đi.

    Biết chẳng thể vãn hồi được nữa, nam tử quyết đoán đem mối liên hệ kia cắt bỏ, thu hồi lại thần thức bám trên Ma Thần Kích về. Tiếp đó, hắn bắt đầu điều động tất cả linh lực…

    Hắn… muốn sử dụng thần thông mạnh nhất của Tam Thiên Cảnh.

    Thực lực của cô gái kia đã vượt ra khỏi dự liệu của hắn, nếu không dùng đến thần thông nọ thì khẳng định chẳng cách nào thắng được.

    Trong lúc nam tử đang điều động linh lực thì bên kia, cuộc giao phong giữa Ma Thần Kích và bộ xương khổng lồ cũng đến hồi kết thúc. Bộ xương thì vẫn nguyên vẹn, về phần Ma Thần Kích thì… chẳng thấy đâu nữa. Nó đã triệt để bị hủy diệt rồi.

    “Tiểu tử…”.

    Nhìn xuống thân ảnh nhỏ bé của nam tử, bộ xương cất tiếng:

    “… Còn thủ đoạn nào nữa thì mang ra hết đi. Lâu lắm rồi ta mới có được một trận đánh thoải mái như vầy, đừng có làm ta mất hứng”.

    Mấy lời kia… cô gái quả thực là không hề xem nam tử ra gì. Lẽ nào trong mắt nàng, nam tử chẳng hơn gì một món đồ dùng để tiêu khiển?

    Nam tử cảm thấy đến chín phần là như vậy.

    Hắn nên giận hay là nên cười đây?

    Thú thật là hắn không biết đấy. Khinh thị ư? Trước giờ chỉ có hắn trêu đùa đối thủ chứ chưa từng có đối thủ nào dám trêu đùa hắn… Mà không, ngẫm kỹ thì cũng có vài người, nhưng là bọn họ đều đã chết hết rồi.

    Ngước nhìn bộ xương, nam tử trầm giọng:

    “Nếu như ngươi muốn thấy, ta sẽ cho ngươi toại nguyện”.

    “Tam Thiên…”.

    Theo mỗi chữ nam tử phát ra, hồng quang trong mắt hắn mỗi lúc một cường thịnh…

    “… Long Nộ… Cửu Thiên!”.

    “A a a a a a a…!!”.

    “Ầm ầm…”.

    “Ầm… m…”.

    Trong tiếng thét dài của nam tử, mặt đất nhanh chóng nứt ra, không gian cũng bắt đầu rung lên thấy rõ…

    “… a a a a a…”.



    “Ai ui…”.

    “Chuyện gì… chuyện gì đang xảy ra vậy?!”.

    Đang đứng từ xa quan chiến, Tiểu Kiều không nhịn được kinh hô. Nàng vừa mới bị một luồng uy áp kinh khủng quét qua a.

    Nó thật sự rất khủng khiếp, thậm chí dù là tu vi Linh châu cảnh như nàng cũng bị làm cho khí huyết nhộn nhạo. Phải biết là luồng uy áp này chỉ là vô tình quét qua chứ chẳng phải nhằm vào nàng đấy!

    Đây là thứ sức mạnh gì chứ? Chỉ mỗi uy áp thôi mà đã đáng sợ như vậy rồi…

    “Công tử đúng là quái vật hình người mà”.

    Vừa mới đáp xuống mặt đất, Tiểu Kiều liền lầm bầm một câu. Có điều rất nhanh, nàng đã đem câu nói của mình phủ định:

    “Không đúng không đúng. Công tử là công tử, sao có thể là quái vật được chứ”.

    Hướng ánh mắt về phía bộ xương khổng lồ, nàng nói tiếp: “Cô gái kia mới là quái vật. Lúc nãy lại còn dám bày trò, làm ta vì nàng mà áy náy thương cảm nữa chứ. May mà có công tử sớm nhìn ra được”.

    “Công tử, người nhất định phải dạy cho nàng một bài học”.



    Chẳng rõ có phải do thần giao cách cảm gì đó hay không mà ngay khi lời Tiểu Kiều vừa dứt bên kia thì bên này, nam tử cũng ngưng tiếng thét lại. Gương mặt hắn hiện giờ đã nhợt nhạt đi hẳn, so với người bệnh thật cũng không khá hơn được bao nhiêu. Thứ tươi tắn duy nhất còn hiển hiện chỉ có khóe miệng của hắn. Nó đang nhếch lên. Hắn đang cười.

    Thoạt nghe qua thì thấy hơi kỳ lạ, thế nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ biết tại sao lại như vậy. Trước mặt nam tử hiện giờ, ngoài bộ xương khổng lồ với lưỡi hái sắc lẹm cầm trên tay thì còn có thêm một thứ khác nữa: một hư ảnh.

    Hư ảnh to lớn kia đương nhiên là do nam tử biến hóa ra. Có điều, thay vì Ma Thần như trước thì lần này, nó mang hình dáng của thú loại.

    Nó khá dài, mình tựa như rắn, toàn thân đầy vảy, bốn chân, mỗi chân năm vuốt. Khiến người ấn tượng nhất lầ đầu của nó: có bờm và một đôi sừng, cái trước thì giống sư tử còn cái sau lại hệt như hươu.

    Là rồng. Chẳng còn nghi ngờ gì nữa, hư ảnh do nam tử biến hóa ra kia đích xác là rồng – loài vật được xem là một trong những Chân linh hùng mạnh nhất sinh ra từ thời viễn cổ.

    “Rống!”.

    Cực kỳ có linh tính, hư ảnh huyết long hướng về bộ xương phía đối diện phát ra một tiếng đinh tai.

    Long có ngạo khí, kể cả chỉ là một hư ảnh thì nó vẫn không cho phép bất kỳ ai xem thường!

    “Ha ha ha…”.

    “Ha ha ha ha…”.

    Không một dấu hiệu báo trước, từ trong miệng bộ xương, một tràng cười đột ngột vang lên.

    “Tiểu tử! Giỏi lắm! Ha ha ha! Thật sự là rất giỏi!”.

    Này…

    Nhìn thấy đối phương như vậy, trong lòng nam tử không khỏi âm thầm kỳ quái.

    Cô gái kia, nàng ta đến cùng là bị sao vậy? Trong tiếng cười của nàng… hình như là đang kích động… đang vui mừng.

    Nhưng tại sao nàng lại vui mừng?

    “Chắc là một kẻ cuồng chiến, nếu không thì cũng là thần kinh có vấn đề”.

    Sau cùng thì nam tử đã kết luận như vậy. Hiện tại thì hắn chỉ tìm ra được bấy nhiêu.

    Tạm đem một chút nghi hoặc ném ra sau đầu, hắn chỉ tay về phía bộ xương, phát ra mệnh lệnh:

    “Hủy Diệt!”.

    “Rống!”.

    Gần như cùng lúc, hai mắt huyết long sáng rực lên, nhắm vào bộ xương trước mắt đánh tới.

    “Đến đây đi!”.

    Chẳng chút e ngại, bộ xương nâng lên lưỡi hái, một đường cắt ngang.
     
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)