Tiên Hiệp Phù Thiên Ký - RoG.Levi Vari

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 579: Chân đạp cửu long - Phẫn vi thiên hạ (3)
    Giống hai năm về trước, tại Trung Châu, Vạn Kiếm Môn, như cũ vẫn là một chiêu Long Nộ Cửu Thiên - Phẫn Vi Thiên Hạ. Nhưng...

    Long Nộ Cửu Thiên - Phẫn Vi Thiên Hạ của hôm nay, nó đã không còn yếu nhược như hai năm về trước nữa.

    Và...

    Nếu cách đây hai năm, ngũ long chỉ có thể tự diệt để hồi đáp Lăng Tố, để gieo mầm mống bất an trong lòng Hoàng Thiên Hóa thì cửu long của hiện tại, chúng sẽ diệt người chứ không diệt mình. Mục tiêu là Diệp Lang Khải, đánh cũng là Diệp Lang Khải. Trực tiếp. Hủy diệt.

    Hôm nay, Long Nộ Cửu Thiên mới thật sự là Long Nộ Cửu Thiên, Phẫn Vi Thiên Hạ mới đúng là Phẫn Vi Thiên Hạ!

    Long ngạo thương thiên, nhất nộ tất tru!

    "Rống!".

    "Rống!".

    ...

    Tựa như tiếng lòng Thi Quỷ, dưới ý chí của hắn, cửu long điên cuồng gào thét, một đường lao đi, trực diện đối đầu với pháp ấn hình bông hoa màu lam do Diệp Lang Khải đánh ra trước đó.

    Chẳng một chút trì hoãn, nhân nhượng, nhất hoa - cửu long, lam sắc - hồng quang, đôi bên tựa như hai thái cực đối lập đâm thẳng vào nhau.

    Ngay lập tức, một tiếng nổ kinh thiên động địa liền vang lên.

    "Oành... Oành... Oành...".

    "... Oành... Oành...!!".

    ...

    Tiếng nổ kinh thiên nọ, nó thật là lớn lắm. Hơn bất cứ âm thanh nào từ đầu cuộc chiến cho tới bây giờ. Tương tự, sức hủy diệt mà nó gây ra cũng là như vậy, rất ư khủng khiếp.

    Đất rung núi chuyển?

    Còn hơn thế nữa. Sau tiếng nổ vang trời nọ, một góc của Chu Nga Sơn đã hoàn toàn biến dạng, từ gồ ghề hiểm trở, trập trùng cây cối loáng cái đã phẳng phiu đi rất nhiều.

    Nó... đã bị san thành bình địa.

    Cây cối hóa thành mảnh vụn, đá tảng tan thành bột phấn, cảnh tượng rất đỗi tàn tạ thê lương...


    Sức hủy hoại này, nó đã vượt quá những gì mà người ta có thể tưởng tượng ở mức chiến lực Thiên hà đệ thất trọng. Thậm chí dù là Âm Cơ - người vẫn luôn chăm chú theo dõi cuộc chiến từ đầu đi nữa - thì cũng không kiềm được phải hít vào một ngụm khí lạnh.

    Trước mắt nàng, sự thể đã đi quá xa rồi.

    "Ực...".

    Vô thức nuốt xuống một ngụm nước bọt, Âm Cơ chẳng rõ tự khi nào đã triệt hồi Thực Linh, buột miệng thốt ra:

    "Con mẹ nó chứ, hai cái tên điên này... Sức mạnh bộc phát lại khủng khiếp như vậy...".

    Trong khi lẩm bẩm, nàng dời mắt về vị trí cũ, đặt lên người Thi Quỷ, sau vài giây quan sát thì chợt mỉm cười, giọng khác đi trông thấy: "Tiểu nam nhân ngươi hại người ta phải lo lắng từ nãy giờ, để xem lát nữa ta trừng phạt ngươi thế nào...".

    Nụ cười kia lẫn câu nói nọ của Âm Cơ, Thi Quỷ hiển nhiên là đã không thể nghe được. Mà, thiết nghĩ nếu có nghe thì cũng chẳng để làm gì. Ít nhất là trong thời điểm hiện tại, khi mà toàn bộ tâm trí hắn đều đã dồn hết lên người kẻ địch của mình.

    Sau màn va chạm kinh thiên động địa vừa rồi thì cửu long của hắn cũng như pháp ấn hình bông hoa khổng lồ màu lam do Diệp Lang Khải thi triển ra, tất thảy hiện đều đã tan biến.

    Ngang nhau?

    Đúng là ngang nhau. Trong màn đối đầu vừa rồi, Thi Quỷ hắn không thua mà Diệp Lang Khải cũng chẳng bại. Tuy nhiên nói thế không có nghĩa rằng trận chiến sẽ còn phải tiếp tục, trên thực tế thì nó đã chấm dứt rồi.

    Trước đó, để thi triển được pháp ấn tối cường của mình, Diệp Lang Khải đã phải thiêu đốt chân nguyên, sử dụng gần như toàn bộ lực lượng, vậy nên khi pháp ấn đánh ra thì thân thể hắn cũng đã trở nên rất hư nhược, kế đấy lại còn phải gánh chịu dư lực từ màn va chạm với cửu long trùng kích, quả thực hư càng thêm hư, nhược càng thêm nhược.

    Vì lẽ đó, chính bởi đã quá hư nhược như thế nên giờ phút này đây, khi mà cửu long tiêu thất, lam hoa tan biến thì hắn cũng bị thương tổn nặng nề, căn bản là chẳng còn bao nhiêu sức lực để mà đem ra chiến đấu nữa. Trong khi ấy, Thi Quỷ lại khác...

    Tổn thương Thi Quỷ đương nhiên cũng có, thế nhưng so với Diệp Lang Khải thì tình trạng vẫn tốt hơn rất nhiều. Chí ít lực lượng trong thể nội còn đủ để giúp hắn lao mình về phía Diệp Lang Khải rồi đem đối phương giữ chặt. Hoặc cũng có thể gọi là siết.

    Hắn đứng ngay đấy, trước mặt Diệp Lang Khải, tay siết lấy cổ, tay giữ lấy đầu, dù huyết quang đã gần như tắt hết nhưng trong mắt hắn, vẻ dữ tợn vẫn không hề giảm đi tí nào. Hoàn toàn trái ngược, với máu me chảy đầy khuôn mặt, trông hắn lại càng thêm đáng sợ, càng thêm ghê gớm rợn người...

    ...

    "Ư... ư...".

    "Ưm... ư...".

    Trong sự giãy giụa, vùng vẫy của Diệp Lang Khải, qua hồi lâu đứng im bất động, Thi Quỷ cuối cùng cũng có phản ứng.

    Đầu tiên, hắn đem cánh tay đang giữ lấy đầu Diệp Lang Khải thu về, kế đó thì bắt lấy một trong sáu cánh tay đang liên tục đấm vào ngực mình của đối phương, siết mạnh rồi từ từ kéo về bên phải. Từng chút... từng chút một...

    Khỏi phải nghĩ, tay bị người kéo ra như vậy, Diệp Lang Khải tất nhiên là đã rất đau đớn. Cứ nhìn bộ mặt thống khổ của hắn liền biết, nó thê thảm vô cùng.

    Nhưng, có thảm hại hơn nữa thì sao?

    Thi Quỷ sẽ bận tâm, sẽ động lòng trắc ẩn ư?

    Không. Lòng trắc ẩn ít ỏi của Thi Quỷ, nó chỉ đủ để dành cho những kẻ đáng thương giống cô gái bị đám đạo tặc Thiên Nguyên, Ban Đạt cưỡng bức ở Đàm Nghi Sơn kia thôi. Bằng với hạng người như Diệp Lang Khải, Thi Quỷ hắn chỉ có duy nhất một thứ để ban phát: cái chết.

    Hôm nay, hắn cần và nhất định phải đem Diệp Lang Khải giết chết. Sẽ chẳng có lòng nhân từ hay sự thương xót nào ở đây cả. Một chút cũng không.

    ...

    "A a a a...!!".

    "A a a a... á á!!".

    Sau một đỗi bị nắm giữ, chẳng rõ có phải bởi do vướng víu hay gì mà tay Thi Quỷ đã không còn đặt trên cổ Diệp Lang Khải nữa, thay vì bị kìm giữ thì hắn đã được Thi Quỷ để cho tự do. Thế là gần như tức khắc, từ trong miệng hắn, những tiếng thét chói tai bi thiết liền phát ra, vang vọng khắp cả một vùng.

    Diệp Lang Khải đã phản ứng rất dữ dội. Hắn kêu la, hắn giãy giụa, một cách điên cuồng.

    Diệp Lang Khải, hắn đau, đến thấu tim gan, đến tận xương tủy.

    Làm sao lại không đau cho được khi mà cánh tay hắn đang bị người chậm rãi kéo đứt chứ?

    Ngay bây giờ, ngay lúc này. Diệp Lang Khải hắn chỉ có duy nhất một mong muốn: "Được chết". Hắn đương nhiên không nguyện chết nhưng trong tình cảnh hiện tại, khi mà hắn đã là kẻ chiến bại, khi kẻ địch vẫn đang nhìn hắn bằng ánh mắt ngập tràn oán hận, sát ý trùng thiên thì sớm muộn gì hắn chẳng phải chết?

    Đối với Diệp Lang Khải hắn bây giờ, mỗi một phút, mỗi một giây kéo dài mạng sống đều là cực hình, là sự đọa đày. Chết, đấy mới là giải thoát cho hắn.

    Nhưng hỡi ôi, cái quyền được chết ấy, Diệp Lang Khải hắn còn đâu nữa. Sinh tử của hắn, nó vốn đã không do hắn quyết nữa rồi. Vừa nãy, trong lúc bị siết cổ thì linh lực lẫn lực lượng huyết mạch của hắn, tất cả đều đã bị khống chế. Nói gì điều động, thậm chí ngay đến việc tự bạo hắn cũng đã chẳng thể làm được.

    Mạng hắn, nó hiện đã nằm trong tay Thi Quỷ. Và Thi Quỷ, đối phương lại không muốn để hắn được ra đi một cách mau lẹ, nhẹ nhàng. Điều đối phương muốn là đem hắn xé ra, từ từ giết chết, như những gì đối phương đang làm.

    Trong tình cảnh này đây, Diệp Lang Khải hắn còn có thể làm được gì nữa?

    Kêu la? Vùng vẫy? Hắn đều đã làm. Thậm chí phản kháng, vung tay đánh đập hắn cũng đều đã. Dẫu vậy, vô ích vẫn cứ hoàn vô ích. Mặc cho hắn có dốc bao nhiêu sức lực, có vung tay đánh đập bao nhiêu lần thì Thi Quỷ vẫn trước sau như một chẳng buồn lý tới. Từ đầu đến cuối đối phương đều là chậm rãi như vậy, siết lấy cánh tay hắn mà kéo ra như vậy...
     
    rocklina thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 580: Ngửa mặt cười trời xanh - Cúi đầu tuôn lệ đỏ
    ...

    ...

    "Á á á...!!".

    "Buông ra!!".

    "Mau buông ta ra! Mau buông ra...!!".

    Theo thời gian trôi qua, cùng với cánh tay thứ hai bị kéo đứt lìa, tiếng la hét của Diệp Lang Khải cũng đã to hơn, biểu lộ trên khuôn mặt cũng có thần hơn hẳn.

    Đau đớn, nó đã làm Diệp Lang Khải dần trở nên thanh tỉnh.

    Khổ nỗi hắn càng thanh tỉnh bao nhiêu thì cảm nhận của hắn lại càng rõ rệt bấy nhiêu. Nói cách khác, nỗi đau mà hắn chịu, thống khổ mà hắn gánh, so với trước thì nó đã tăng lên rất nhiều lần.

    Nhưng, đấy là chuyện của hắn, nỗi đau của hắn, nào có ai động lòng thương cảm.

    Lạc Lâm không, Nghinh Tử không, Âm Cơ lại càng không.

    Thi Quỷ ư? Hắn có, nhưng chẳng phải thương hại mà là vui vẻ. Trên mặt hắn lúc này, trừ bỏ sự căm hận ra thì còn có thêm cả tiếu ý nữa. Môi hắn đang nhếch và miệng hắn thì đang phát ra những tiếng cười. Nó không lớn lắm, chỉ vừa đủ để cho người bên cạnh nghe được. Chỉ là... chẳng có ai nghe.

    Diệp Lang Khải làm gì có tâm trạng để mà nghe. Hắn còn đang bận bịu với nỗi thống khổ của riêng mình. Tay hắn, nó đã lại vừa bị người kéo đứt thêm một cái nữa.

    "Á á á...!!".

    "Buông ta ra!! Buông ta ra!!".

    ...

    Quá đớn đau, Diệp Lang Khải gào thét đến độ vỡ tiếng. Theo đó, khuôn mặt hắn cũng bắt đầu vặn vẹo, hai mắt lồi cả ra ngoài...

    Một lần nữa, thanh tỉnh vừa mới đã lại mất đi, thần trí hắn dần trở nên hoảng loạn.

    Hai cánh tay còn tự do được huy động, hắn điên cuồng đánh lên người Thi Quỷ. Đầu, ngực, vai, bụng, phàm là chỗ nào có thể đánh thì hắn đều đánh, một cách dồn dập, không ngơi nghỉ...

    Nhưng dù là vậy, dù có điên cuồng vung tay đánh đập cỡ nào đi nữa thì vô dụng vẫn cứ hoàn vô dụng. Hết thảy đều chỉ là công cốc.

    Đánh? Hắn đánh thế nào được khi mà huyết giáp trên người Thi Quỷ vẫn chưa hoàn toàn tan vỡ? Đánh thế nào khi mà cả linh lực lẫn lực lượng huyết mạch Lam U tộc của hắn đều đã bị Thi Quỷ giam cầm?

    Những đòn đánh tưởng chừng như rất đỗi hung bạo kia của hắn, chúng bất quá cũng chỉ là hạng ruồi muỗi đối với Thi Quỷ mà thôi.

    Sẽ chẳng có gì thay đổi cả. Mệnh hắn đã tận, số phần đã định, hôm nay kết cục của Diệp Lang Khải hắn chỉ có một: chết!

    Trong thống khổ tột cùng!

    ...

    "Roẹt...".

    "Á á...!".

    "Xoạc...".

    "Thả ta ra! Thả ra...!!".


    "Á á...!!".

    ...

    Kêu gào mặc kêu gào, giãy giụa mặc người giãy giụa, Thi Quỷ không có chút gì gọi là nương tay, nhẹ dạ. Hắn vẫn như cũ, siết lấy từng cánh tay của Diệp Lang Khải mà kéo đoạn. Một tay rồi lại một tay, cái thứ tư rồi đến cái thứ năm, thứ sáu... Cứ thế, chẳng mấy chốc mà toàn bộ sáu cánh tay của Diệp Lang Khải đều đã mất hết.

    Lúc này, Diệp Lang Khải, hắn đã không còn vùng vẫy hay kêu la gì nữa. Hắn đứng đấy, cổ lại lần nữa bị người nắm lấy, đầu gục xuống, tóc tai rũ rượi tựa như u hồn dã quỷ, trông bi thảm vô cùng...

    Hắn đã chết?

    Thật ra thì chưa. Diệp Lang Khải, hắn vẫn còn sống. Tuy rằng yếu ớt, đứt quãng nhưng hơi thở của hắn đích thị vẫn có, tâm mạch cũng vẫn còn đập.

    Nhưng là...

    Đập để làm gì? Thở lại làm chi? Sẽ có ai tới cứu hắn ư?

    Hiện tại thấy được cũng chỉ có mỗi bàn tay dính đầy máu me đang từ từ đưa tới trước mặt hắn mà thôi.

    Thi Quỷ, hắn đã lại sắp động thủ nữa rồi.

    ...

    "Ngươi... phải trả giá". - Mày nhướn lên đôi chút, mặt đối mặt, mắt nhìn tận mắt, Thi Quỷ mở miệng, giọng khàn đi thấy rõ - "Ta... không cho phép ai tổn thương họ...".

    Càng nói, thanh âm phát ra từ miệng hắn càng chậm chạp và kéo dài hơn, bàn tay đang đặt trên đầu Diệp Lang Khải cũng mỗi lúc một ánh lên quang mang đỏ rực...

    Để rồi sau đó, "Oành" một tiếng, cái đầu rũ rượi nọ chợt nổ tung, máu thịt văng đầy.

    "Không... ai... được... phép", đấy là câu nói sau cùng mà Diệp Lang Khải nghe được. Nếu thính giác hắn chưa hỏng và tri giác vẫn còn.

    ...

    ...

    "Soạt".

    Hết sức tùy tiện, Thi Quỷ đem bộ thi thể tàn khuyết đứt đoạn của Diệp Lang Khải vứt sang một bên, kế đấy thì đứng im bất động, chẳng thốt một lời.

    Thi Quỷ, rốt cuộc thì hắn đang nghĩ gì? Người đã mất? Kẻ vừa đi? Hay những sinh mạng rồi sẽ phải nằm xuống?

    Không ai biết được. Hiện tại nhìn thấy ở hắn cũng chỉ có sự trầm lặng đến lạ lùng.

    ...

    "Hư hư...".

    "Hư hư...".

    Chẳng rõ sau bao lâu, từ chỗ Thi Quỷ, sự im lặng cuối cùng cũng bị phá tan, bởi chính hắn. Thanh âm, nó đã vừa mới cất lên.

    Những thanh âm kia, chúng rất khẽ, bất quá chỉ là những tiếng thở mạnh đứt đoạn mà dù có nghe cũng không tài nào hiểu được. Tuy nhiên, sự vô nghĩa ấy rất nhanh đã được thay thế, bằng thứ quen thuộc, dễ hình dung và cảm nhận hơn: tiếng cười.

    "Ha ha...".

    "Ha ha ha...".

    "Ha ha ha ha! Ha ha ha ha!...".

    Thi Quỷ, hắn đã cười lên như vậy đấy. Mới đầu khá yếu ớt, nhưng là sau đó, những tiếng cười của hắn càng lúc càng to dần, đầu hắn cũng là tương tự, càng lúc càng ngửa cao lên, cao lên, tận tới khi không còn có thể ngửa ra thêm được nữa.

    Trong tư thế ngửa mặt nhìn trời ấy, hắn liên tục cười, tiếng vang bốn phương, giọng truyền tám hướng...

    Và...

    Khi đã cười chán chê, qua thêm một đỗi gục đầu im lặng, hắn bỗng lấy tay che đi khuôn mặt đầm đìa máu tươi của mình, bắt đầu khóc.

    "Hức hức...".

    "Hức hức... ức...".

    "... hức hức... hức hức... ức...".

    Từ trong con mắt độc hữu của hắn, máu vốn ngừng nay lại tiếp tục chảy ra. Những dòng huyết lệ...

    ...

    Những tiếng khóc đứt đoạn, những dòng lệ tanh nồng đỏ thẫm ấy, chúng khiến người ta phải nghi hoặc tự hỏi là tại sao.

    Thi Quỷ, tại sao hắn khóc? Vì cái gì hắn lại khóc?

    Âm Cơ - người vừa mới từ đằng xa bay đến, nàng thực không tài nào lý giải được.

    Những tiếng cười trước đó nàng có thể hiểu đấy là vui sướng, thích thú hay một cảm giác đại loại. Nhưng còn khóc...

    Nó có ý nghĩa gì chứ? Nét đau đớn, vẻ bi thương đang hiện hữu trên khuôn mặt hắn, nó biểu lộ cho điều gì?

    Âm Cơ tự hỏi, hỏi xong thì cũng chỉ biết lắc đầu nghi hoặc. Nàng không trả lời được. Nàng và Thi Quỷ vốn đâu có thân quen gì, bất quá là lần đầu tiên gặp gỡ, làm sao có thể hiểu được góc khuất trong tim hắn.

    Mà chẳng riêng mình Âm Cơ, Lạc Lâm cũng giống y như vậy, đều là không thể hiểu được. Người có thể hiểu may ra cũng chỉ có mỗi tri âm của hắn - Nghinh Tử - mà thôi.

    Đối mắt đờ đẫn chẳng biết từ bao giờ đã có thêm vài phần khác lạ, Nghinh Tử xoay đầu nhìn sang Lạc Lâm, phẩy tay đem hai lớp kết giới - ẩn hình và hộ thể - thu hồi. Thu xong, nàng triển khai chút ít linh lực, đồng thời mang cả Lạc Lâm lẫn Tiểu Kiều còn đang hôn mê hướng chỗ Thi Quỷ bay tới.

    Rất nhanh, một cái nháy mắt thậm chí còn chưa qua hết thì thân ảnh Nghinh Tử đã hiện ra ngay kế bên Thi Quỷ, cách hắn chỉ vài bước chân. Lạc Lâm và Tiểu Kiều tất nhiên cũng là như thế, hiện thân ngay đấy.

    Cũng chẳng có gì đáng phải ngạc nhiên, Nghinh Tử nói sao cũng là một vị chân nhân Linh anh cảnh hàng thật giá thật, tốc độ di chuyển dẫu nhanh hơn nữa vẫn là bình thường. Vài ba trăm thước với nàng, vượt qua bất quá một ý niệm.

    Có điều... cũng chỉ là "với nàng", không phải tất cả.

    Tốc độ gần như thuấn di kia, trong nhận thức của Nghinh Tử nó có thể chỉ đơn thuần là tùy tiện, trong lý giải của Lạc Lâm, Thi Quỷ nó có thể chỉ là một chuyện hiển nhiên, nhưng còn riêng với Âm Cơ thì nó lại khác. Khác nhiều lắm.

    Âm Cơ, nàng đã rất đỗi kinh ngạc vì sự xuất hiện bất thình lình của ba người Nghinh Tử, Lạc Lâm và Tiểu Kiều. Nàng hoàn toàn chẳng cảm nhận được khí tức của bọn họ, tận cho đến khi họ hiện ra trước mắt nàng.

    Từ nãy giờ, ba người bọn họ đã ở đâu? Xa hay gần? Là đứng hay ngồi? Hết thảy Âm Cơ nàng đều không biết.

    Cái này có ý nghĩa gì?

    Dạ bất an, Âm Cơ nhanh chóng thoái lui, kéo dãn khoảng cách, mắt cảnh giác nhìn đám người Nghinh Tử, Lạc Lâm, trong thể nội Thực Linh tùy thời xuất động...
     
    rocklina thích bài này.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 581: Ra tay
    ...

    ...

    "Tiểu Quỷ sư phụ...".

    Cách Thi Quỷ mấy bước chân, Lạc Lâm nhích người, tay đưa về trước, thốt ra một câu không trọn vẹn như vậy rồi ngưng hẳn, chẳng nói thêm gì nữa dù rằng đôi môi vẫn còn đang hé mở và dẫu cho cõi lòng có rất nhiều điều muốn hỏi.

    Vừa nãy, trước khi được Nghinh Tử đưa qua đây, Lạc Lâm thật là rất nôn nóng lại gần Thi Quỷ, nói gì đó với hắn. Nhưng là sau đấy, thời điểm đã cận kề bên hắn thì nàng...

    Lòng muốn nói, tâm muốn sẻ chia cớ sao cuối cùng lại im lặng, chẳng thốt nên câu?

    Là do không biết phải nói gì, phải bắt đầu từ đâu hay vì quan hệ đôi bên chưa đủ đậm sâu để dễ dàng buông tiếng, chạm tay?

    Có lẽ ngay đến chính bản thân Lạc Lâm cũng chẳng thể tự mình trả lời được. Chí ít là ở thời điểm hiện tại.

    Lúc này, tường tận và nhận thức rõ ràng nhất mọi chuyện thiết nghĩ cũng chỉ có mỗi mình Nghinh Tử. Khác với Lạc Lâm, Nghinh Tử là người từng trải, quá khứ của nàng có rất nhiều điểm tương đồng với Thi Quỷ...

    Hai năm trước, trong khoảng thời gian Thi Quỷ dưỡng thương tại Nghinh Tiên Hồ, vốn dĩ ban đầu Nghinh Tử nàng đối với hắn cũng chỉ dừng lại ở một chút hiếu kỳ, xem hắn như người dưng nước lã, hững hờ lãnh đạm. Còn hắn, trong mắt hắn nàng cũng chỉ là một khúc gỗ, một pho tượng, một bộ tử thi biết đi mà thôi. Quan hệ đôi bên khi ấy, nó quả chẳng tốt đẹp gì mấy, một chút thiện cảm tính ra đã nhiều. Nhưng rồi sau đó, mọi thứ đã thay đổi kể từ cái đêm mà thời gian như ngưng đọng nọ...

    Đêm ấy, không rõ bởi trời xui hay vì đất khiến, Nghinh Tử nàng đã làm ra một việc mà theo như Thi Quỷ âm thầm nhận xét là... "giống người".

    Bên ngoài hành lang căn nhà nhỏ, dưới ánh trăng dịu nhẹ, trên chiếc ghế đá đơn sơ, Nghinh Tử nàng đã ngồi di chuyển những ngón tay thon trên cây thất huyền cầm rất đỗi thân quen.

    Giai điệu ấy, nó tựa như một cơn gió nhẹ, vừa thổi tới đã vội đi xa.

    Giai điệu ấy, nó giống như mặt hồ gợn sóng, lăn tăn một nỗi nhớ thương.

    Giai điệu ấy, nó ngập ngừng rơi xuống tựa những giọt nước mằn mặn vương chút vị đắng trên môi.

    Giai điệu ấy, nó mang theo hơi lạnh của tuyết dày phương bắc khiến lòng người buốt giá.

    Giai điệu ấy, nó dồn dập như một hồi trống mà tưởng như người ta sẽ chẳng bao giờ ngừng đánh.


    Giai điệu ấy, nó như mưa giông gào thét, như sấm chớp vang trời, phẫn nộ và hủy hoại...

    Khúc nhạc mà Nghinh Tử nàng đã đánh kia, nó mang đầy những giai điệu. Êm đềm lẫn dữ dội. Các cung bậc cảm xúc, chúng hết lên rồi xuống, xuống rồi lại lên, thong thả rồi dồn dập, dồn dập rồi lại trả về thong thả, hoàn toàn không tuân theo một quy luật nào cả.

    Hỗn loạn và vô trật tự là thế, ấy vậy mà...

    "Là hận, hay vẫn là yêu?".

    Sau khi nghe xong câu nói nọ, trong một khoảnh khắc, tim nàng đã rung lên, một chút. Nàng biết, Thi Quỷ hiểu được, hoàn toàn cảm nhận được tâm tư ẩn bên trong tiếng đàn của mình. Còn nhớ lúc ấy hắn đã nói với nàng rằng: "Tiếng đàn của ngươi, nó thật hỗn loạn. Có nhớ nhung, có tiếc nuối, có oán hận ngập trời, cũng có yêu thương sâu đậm... Là không xếp được, hay vốn dĩ ngươi không thể xếp?".

    ...

    Đêm hôm đó, Thi Quỷ đã hỏi nàng những câu như thế đấy. Nhưng hắn đâu biết rằng cũng chính đêm hôm đó, so với hắn Nghinh Tử nàng còn thắc mắc nhiều hơn.

    "Là hận hay vẫn là yêu?".

    "Không xếp được hay vốn dĩ không thể xếp?".

    Nghinh Tử, nàng thật rất muốn biết điều gì đã khiến hắn trở nên như vậy, có thể đánh ra một khúc Thương Tâm Vẫn khuấy động lòng người như vậy.

    Yêu, và hận, hai thứ cảm xúc đối lập ấy, chúng được thể hiện rất rõ trong tiếng đàn của hắn, tới mức cực đoan. So với hắn, tiếng đàn trước đó của Nghinh Tử nàng quả thực chưa là gì cả. Nói cách khác, khổ đau cùng nỗi oán hận trong lòng Thi Quỷ hắn, nó còn lớn hơn của Nghinh Tử nàng rất nhiều.

    Nghinh Tử, nàng biết là như thế. Và thực tế thì... nó đúng là như thế. Khúc Thương Tâm Vẫn của hai năm về trước, những dòng huyết lệ tuôn chảy của hôm nay, chúng đã nói lên tất cả...

    ...

    "Rốt cuộc thì ngươi đã trải qua những gì, đã mất đi bao nhiêu thứ quan trọng của mình?".

    Bằng đôi mắt đờ đẫn vô hồn, Nghinh Tử lặng lẽ nhìn Thi Quỷ hiện còn đang đứng khóc, thầm hỏi. Hỏi xong, như không đành nhìn thêm nữa, nàng xoay đầu sang hướng khác.

    Vừa hay, phía bên kia, Âm Cơ cũng đang ngó qua, chẳng phải mới đây mà đã từ nãy giờ rồi. Ánh mắt nàng, nó vẫn luôn đặt trên ba người Nghinh Tử, Lạc Lâm, Tiểu Kiều kể từ khi các nàng lộ diện.

    Âm Cơ nàng đã quan sát họ, và càng quan sát thì hoài nghi trong lòng nàng lại càng tăng thêm. Tiểu Kiều, Lạc Lâm hay là Nghinh Tử, bất kể là ai thì cũng đều có điểm rất đáng ngờ.

    Thứ nhất, Tiểu Kiều. Ở cô gái đang nằm mê man bất tỉnh này, khí tức trên người đối phương rất lạ, hoàn toàn không giống với ma nhân...

    Thứ hai, Lạc Lâm. Căn cứ vào tu vi cùng vẻ non nớt trên khuôn mặt thì hẳn đối phương phải còn rất trẻ, tuổi đời thiết nghĩ trên dưới đôi mươi tầm đó, cực kỳ xinh đẹp. Trong đời mình, Âm Cơ thề là chưa bao giờ nhìn thấy hay là nghe thấy có nữ nhân nào xinh đẹp tới như vậy hết.

    Cô gái trẻ này, đối phương có ngũ quan cực kỳ tinh xảo, còn hơn cả những đường nét được tạo nên bởi một bậc thầy điêu khắc đại tài. Chúng hoàn mỹ và sống động một cách lạ thường. Từ đôi mắt to tròn linh động, chiếc mũi thon gọn, đôi môi mềm phơn phớt sắc hồng cho đến vành tai nhỏ nhắn cùng hai má trắng mịn nõn nà, hết thảy đều đạt đến một tỉ lệ chuẩn mực đáng kinh ngạc. Từng chi tiết, từng tấc da thịt, tất cả đều thật hoàn hảo...

    Tiểu Kiều, Lạc Lâm, nếu người trước chỉ gây cho Âm Cơ chút ít ngờ vực thì kẻ sau lại khiến nàng bị cuốn hút đến suýt nữa thì thất thần. Có điều, trong ba người, Lạc Lâm vẫn chưa phải là tâm điểm chú ý của Âm Cơ. Nghinh Tử, đấy mới là người nàng dành phần lớn thời gian để quan sát.

    Da thịt trắng nõn, khuôn mặt tinh mỹ, môi xanh mắt hồng, bộ ngực ngạo nhân, bắp đùi tròn trịa, chân dài miên man, mỗi chỗ đều toát lên nét hấp dẫn mê người. Nữ nhân trong bộ trang phục bó sát này, xét về dung mạo, so với cô gái trẻ bên cạnh mặc dù có thua kém đôi chút, tuy nhiên nếu đem đặt lên bàn cân cùng bản thân Âm Cơ nàng thì... Âm Cơ nàng tự nhận là không bì kịp.

    Dung nhan đã vậy, nữ nhân mặc hắc y bó sát này rất đỗi mị nhân, bằng như xét đến tu vị...

    "Đứng ngay trước mặt, gần trong gang tấc mà ta lại chẳng thể nhìn thấu thực hư, xem ra nữ nhân này nhất định là một vị chân nhân... Thật chẳng rõ nàng tu luyện đến cảnh giới thứ mấy, sơ kỳ hay đã tới trung kỳ...".

    "Có lẽ nên thăm dò một chút...".

    Tâm tư xoay chuyển, sau một đỗi trầm tư, Âm Cơ rốt cuộc cũng hướng Nghinh Tử nở nụ cười thiện chí, ôn hòa cất tiếng:

    "Vị tỷ tỷ này, trông ngươi rất lạ mặt, chẳng hay là đại nhân vật của thế lực nào?".

    Bên kia, Nghinh Tử nghe xong nhưng chưa vội đáp, thay vì hồi âm thì nàng đã lặp lại hành động như ban nãy, di chuyển với tốc độ tựa như thuấn di về phía Âm Cơ.

    Ngay tức khắc, ở phía đối diện, Âm Cơ lập tức biến sắc vội vã thoái lui. Đối với một vị chân nhân cảnh mới gặp lần đầu, lại chưa xác định được là thù hay bạn, Âm Cơ nàng thật không mấy nguyện ý thân cận lắm đâu.

    "Vị tỷ tỷ này, ta thấy chúng ta trước cứ nên giữ khoảng cách thì tốt hơn". - Hiện ra tại một vị trí khác, Âm Cơ nhìn về chỗ cũ, nơi mà Nghinh Tử đã thay thế nàng đứng, đề nghị.

    Tiếc rằng lời đề nghị của nàng, với Nghinh Tử dường như lại chẳng có nghĩa lý gì. Đôi mắt đờ đẫn ngó qua, Nghinh Tử tiếp tục di chuyển.

    Lẽ dĩ nhiên, giống như cũ, lần này Âm Cơ vẫn lựa chọn thoái lui.

    Chỉ là còn chưa lui được bao xa thì ngay phía sau lưng nàng, một ngọn băng thứ màu lam đã truy tới. Tốc độ cực nhanh!
     
    rocklina thích bài này.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 582: Tường Linh Sơn, trong động...
    ...

    ...

    Trời hiện đã về đêm, gió lạnh và khô đi nhiều. Giữa chốn núi rừng hoang vu tĩnh mịch, tại một góc nhỏ của Tường Linh Sơn - ngọn núi nằm cách Chu Nga Sơn khoảng độ ba trăm dặm về phía đông - có một thạch động đơn sơ vừa được khai mở chưa lâu.

    Thạch động này, nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, rộng chừng vài mươi thước có lẻ, bề mặt nhiều nơi đất đá còn chưa được dọn, nhìn qua khá là bề bộn ngổn ngang.

    Lúc này, ở giữa thạch động đơn sơ tạm bợ, một cô gái đang kê mông ngồi trên đá bằng, hai tay chống cằm, dáng vẻ trầm tư thấy rõ.

    Cô gái, nàng hẳn là đang có điều phiền muộn trong lòng.

    ...

    "Ài...".

    Chẳng biết thời gian đã trôi qua bao lâu, cô gái nọ cuối cùng cũng thôi nghĩ ngợi, buông tiếng thở dài một hơi. Thở xong thì nàng đứng dậy, dời gót bước sang vách đá ở phía đối diện, nơi có người vẫn đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần từ nãy giờ.

    "Nghinh Tử tỷ". - Giọng ngập ngừng, cô gái cất tiếng.

    Và hồi đáp... là im lặng. Nghinh Tử - đối tượng trong câu nói của nàng - không hề có phản ứng gì cả.

    Thấy nàng như vậy, cô gái, cũng tức Lạc Lâm mím nhẹ đôi môi, thoáng chần chừ rồi cố thử thêm lần nữa: "Nghinh Tử tỷ".

    ...

    "Coi bộ Nghinh Tử tỷ không có ý định trả lời ta...".

    Sau hai lần hé môi cất tiếng mà vẫn chưa thấy Nghinh Tử ư hử gì, Lạc Lâm âm thầm chán nản, đành quay lưng bước trở về chỗ cũ, thôi không hỏi nữa.

    Đoạn đường ngắn ngủi, lẽ ra nàng rất nhanh liền có thể trở lại phiến đá bằng mình đã ngồi ban nãy, thế mà không, sự trở về này đã bị chậm trễ đi rất nhiều. Lạc Lâm, nàng đã đổi hướng đi, thay vì tiến thẳng về phiến đá bằng của mình như ý định ban đầu thì giữa chừng đôi chân nàng bỗng chợt rẽ sang hướng khác, tiếp cận một người khác.

    Lại nói, người mà Lạc Lâm vừa mới tiếp cận này đây, nàng ta cũng chẳng phải ai xa lạ, đích thị kẻ đã khơi mào cuộc chiến với Diệp Lang Khải cùng đám thủ lĩnh đạo tặc Thác Ban, Nguyên Trực: Độc Nhãn Âm Cơ.

    Hiện giờ tình cảnh của Âm Cơ chừng như khá tệ. Mặt mày tái nhợt, toàn thân bất động, đấy là cái vẻ bên ngoài của nàng. Trông bộ dạng thì hẳn nàng đã bị thương, hơn nữa thương tích xem ra còn không nhẹ...

    ...

    "Xuy... Ngươi còn hôn mê hả?".

    Ngay sát bên cạnh Âm Cơ, Lạc Lâm đã vừa mới hạ mình ngồi xuống. Mấy lời vừa rồi chính là từ miệng nàng phát ra.

    Trong tư thế ngồi chồm hổm nọ, bằng đôi mắt to tròn khả ái, nàng hiếu kỳ quan sát nữ nhân đang nằm trước mặt. Từ mái tóc dài màu bạc, khuôn mặt kiều diễm cho đến vòng eo nhỏ nhắn, cặp đùi tròn trịa, bất kể là vị trí nào thì cũng đều được nàng ngó qua, nhưng lưu lại lâu nhất, chăm chú kỹ lưỡng nhất thì chắc chắn vẫn là nơi ngực Âm Cơ.

    Không thể không công nhận, cái chỗ này của Âm Cơ, nó quả thực rất có sức hấp dẫn ánh nhìn người khác. Càng lạ thì càng thu hút, câu nói ấy quả chẳng sai bao giờ.

    Mặc dù ở đây là ma giới, những kẻ có tướng mạo kỳ lạ đích thực rất nhiều, tuy nhiên, Âm Cơ thì lại là một phạm trù khác.

    Ma giới có ma nhân, ma nhân chia thành chủng tộc, vượt trên tất cả chủng tộc thì là đại ác ma. So với ba tầng lớp thấp hơn bên dưới là cao đẳng ma tộc, trung đẳng ma tộc và hạ đẳng ma tộc thì đại ác ma đã hoàn toàn tách biệt. Địa vị của đại ác ma, nó không chỉ đơn thuần là cao hơn mà ý nghĩa còn khác đi rất nhiều.

    Tại đây, ma giới này, người ta chẳng mấy khi đem so sánh giữa đại ác ma với các tầng lớp ma nhân bên dưới. Lý do? Rất đơn giản: không có tư cách. Hạ đẳng ma tộc chỉ là hạng mạt rệp, trung đẳng ma tộc dù tốt hơn cũng bất quá con sâu con bọ, còn đối với ma tộc cấp cao đẳng... dễ nghe một chút thì là lực lượng trọng yếu trong hàng ngũ các thế lực, khó nghe mà nói thì bọn họ cũng chẳng hơn gì những con chó biết nghe lời.

    Dù là Đà Lan Giới hay là một giới diện ma giới nào khác, tất thảy đều y chang như vậy, duy chỉ có đại ác ma mới thực sự là ma nhân chân chính, các chủng tộc thấp hơn bên dưới hoàn toàn không có tư cách để đứng chung.

    Như muôn vạn người khác, trong nhận thức của mình, Lạc Lâm cũng nghiễm nhiên tiếp nhận tư tưởng ấy. Cái "lạ" mà nàng thấy ở Âm Cơ, nó là sự so sánh thuộc riêng tầng lớp đại ác ma chứ chẳng phải gộp chung toàn bộ các chủng tộc ma giới vào để so. Bởi nếu mà so sánh như thế thì sẽ không có gì gọi là lạ nữa cả. Phải biết hai tầng lớp ma nhân dưới cùng là trung đẳng và hạ đẳng có rất nhiều chủng tộc sở hữu hình dạng cổ quái a. Hai đầu bốn tay này, năm tai bảy lỗ mũi này, ba con mắt tám cái cẳng này,..., thực sự là nhiều lắm.

    Âm Cơ thân là một đại ác ma, vậy nên địa vị của nàng vốn dĩ đã hoàn toàn tách biệt, tuyệt không thể đánh đồng với những ma nhân cấp thấp kia được. Nếu hình hài cổ quái của những ma nhân cấp thấp kia chỉ bộc lộ cho người khác biết sự thấp hèn của bản thân thì nét "lạ" hiện hữu ở Âm Cơ lại giúp nàng trở nên đặc biệt và cuốn hút hơn. Một bên khiến người chán ghét còn một bên thì làm người yêu thích, xem như cũng là bất công vậy.

    Tuy nhiên, nói đi thì cũng nên nói lại, tại thế giới lấy vũ vi tôn, nơi mà cá lớn nuốt cá bé này thì bất công vốn đã là điều tất yếu.

    Công bằng ư? Bất công đôi khi cũng chính là công bằng. Và kẻ yếu, bọn họ phải chấp nhận sự "công bằng" ấy, bất kể có nguyện ý hay không.

    Bác bỏ, phản kháng? Tât nhiên là có thể. Nhưng, để làm gì?

    Ở đây là thế giới cường giả vi tôn, mạnh được yếu thua. Tại cái thế giới đầy rẫy mưa máu gió tanh này, những kẻ yếu đuối dù có gộp lại bao nhiêu đi nữa cũng vẫn chỉ là kẻ yếu đuối, đấu tranh mà nói... thật chẳng khác gì hái hoa trong kính, người si nói mộng.

    Thế giới này, chỉ có kẻ mạnh mới lật đổ được kẻ mạnh!

    ...

    Trở lại với Âm Cơ, một kẻ thuộc tầng lớp ưu việt của thế giới này.

    Như đã nói, tình trạng hiện giờ của nàng quả thực không được tốt đẹp bao nhiêu. Sau trận đánh diễn ra rất đỗi chóng vánh cùng Nghinh Tử trước đó thì nàng hiện đã bị trọng thương. Khá nặng.

    Sự thể thành ra như vầy âu cũng hợp lẽ. Âm Cơ tuy nắm giữ Thực Linh uy lực khủng bố có thể giúp nàng dễ dàng diệt sát cường giả Thiên hà đệ bát trọng, đệ cửu trọng, thậm chí đối phó được với cả chân nhân cấp sơ kỳ nhưng đứng trước Nghinh Tử mà nói... Đôi bên thực sự vẫn còn chênh nhau không ít.

    Nghinh Tử là ai? Chính thị một chân nhân cảnh trung kỳ, đã tu luyện tới cấp thứ năm: Linh anh đệ ngũ trọng. Chiến lực mà nàng sở hữu, so với những tu sĩ đồng cấp khác thì mạnh hơn rất nhiều, căn bản chẳng phải hạng nhân vật mà Âm Cơ có khả năng chống lại được, cho dù nàng đang nắm giữ Thực Linh trong truyền thuyết đi chăng nữa.

    Âm Cơ, nàng lẽ ra nên nhân lúc Diệp Lang Khải và Thi Quỷ giao chiến mà mau chóng rời đi. Tuy chưa biết có thoát được hay không nhưng chí ít vẫn còn cơ hội. Biết đâu vào thời điểm đó thì Nghinh Tử sẽ thả nàng đi cũng không chừng.

    Tiếc rằng mọi thứ chỉ còn là giả định. Âm Cơ, nàng đã mất hết cơ hội kể từ giây phút quyết định lưu lại quan chiến rồi. Sự vô tri đã khiến nàng mắc phải sai lầm và sai lầm thì tất phải trả giá. Cơ thể gánh chịu thương tổn, linh lực cùng huyệt đạo bị phong bế, chúng là cái giá mà nàng đã trả.

    Chẳng may thay, giá, nó không những "đã" mà còn "sẽ". Thương tổn cùng sự phong bế kia, tất cả vẫn mới chỉ là bắt đầu, những thứ hay ho còn đang chờ đợi nàng ở phía sau. Ví như... điều mà Lạc Lâm đang sắp làm với nàng chẳng hạn.
     
    rocklina thích bài này.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 583: Xoa xoa nắn nắn...
    Là gì ư?

    Thật ra thì cũng không có gì, bất quá là "đùa nghịch" một tí thôi.

    Như cũ vẫn trong tư thế ngồi chồm hổm ngay sát bên Âm Cơ, Lạc Lâm nhìn chằm chằm vào bộ ngực đồ sộ của đối phương, trong đầu không ngừng tự hỏi.

    "Nàng ta có tận ba bầu ngực, cái nào cái nấy lại đều nở nang căng tròn như vầy, liệu có thấy nặng nề khó thở không nhỉ?".

    ...

    "Nghe bảo nữ nhân lúc sinh nở thì bộ ngực sẽ lớn hơn bình thường rất nhiều, ưm, bây giờ vốn liếng của nàng ta đã đồ sộ tới tầm cỡ này rồi, nếu mà còn to thêm nữa... Thật chẳng biết chúng có vì tranh giành địa bàn mà chèn ép đánh đập nhau không?".

    ...

    "Đối với Di Thù tộc, hễ phàm là nữ nhân thì ngực đều sẽ giống như nàng, có đến ba bầu, nhiều hơn nữ nhân các chủng tộc đại ác ma khác. Nếu rủi như... rủi như nữ nhân Di Thù tộc các nàng bị người ta cắt mất một bầu ngực thì sao? Liệu có bị ảnh hưởng gì tới lực lượng huyết mạch hay không?".

    ...

    Đại loại là như thế, những câu hỏi có phần ngây ngô và "chân chất". Lạc Lâm, nàng cứ hỏi rồi lại hỏi, hết một câu lại đến một câu, cuối cùng chẳng rõ sau bao nhiêu câu, rốt cuộc thì nàng cũng tự mình kết thúc cái vấn đề về ngực này. Ở phần câu hỏi.

    Bây giờ, nàng không hỏi nữa. Lạc Lâm nàng đã chán chê với những câu hỏi. Lúc này đây, thay vì hỏi, thay vì lặng im quan sát ngắm nhìn thì nàng muốn tự mình cảm nhận thông qua thực tế, bằng hành động thật sự cơ.

    Đôi mắt tim tím lóe qua một tia khác lạ, Lạc Lâm đưa một bàn tay đặt ở phía trên mặt Âm Cơ, cách độ nửa gang, huơ qua huơ lại mấy lượt rồi sau đó mới kề môi áp sát vào tai đối phương, hỏi bằng giọng nhỏ như tiếng muỗi vo ve:

    "Ngươi tỉnh chưa?".

    ...

    Đợi vài giây, Lạc Lâm lại lần nữa cất tiếng, vẫn bằng cái giọng thều thào như vừa rồi: "Tỉnh chưa? Dậy ăn kẹo này?".

    ...

    Vài giây nữa đã lại trôi qua.

    Giống như cũ, Âm Cơ - đối tượng được Lạc Lâm hướng đến ấy, nàng hiện vẫn chưa có động tĩnh gì, xem chừng còn đang trong trạng thái hôn mê.

    Lạc Lâm, nàng hiển nhiên cũng cho là như vậy. Và chính bởi vì cho là như vậy nên giờ phút này đây nàng mới bắt đầu triển khai hành động.

    Trong dạ sớm đã có chủ ý, với đôi mắt ma mãnh cùng cái nhếch môi nồng đậm ý gian, nàng nhẹ nhàng nâng cả hai tay lên, hướng ngực Âm Cơ đưa tới, một cách chậm rãi...

    ...

    Khoảng cách chẳng đáng là bao, dù từ tốn cũng bất quá vài ba nhịp thở thì đôi ma trảo của Lạc Lâm đã chạm đến mục tiêu. Hiện tại, chúng đang chiếm giữ hai trong số ba gò bồng đảo của Âm Cơ.

    Yên vị được tầm năm hay sáu giây gì đấy, Lạc Lâm tiếp tục hành động. Sau cái nhìn len lén qua Nghinh Tử, nàng bắt đầu gia tăng thêm chút lực đạo, những ngón tay từ duỗi dần chuyển thành co...

    "Ồ...".

    Động tác co tay diễn ra chưa được bao lâu thì Lạc Lâm đã phải dừng lại, miệng không kìm được bật thốt: "Căng thật".

    Thú thực là Lạc Lâm nàng đã bị Âm Cơ, hay đúng hơn là đôi gò bồng đảo của Âm Cơ làm cho ngạc nhiên. Trái với tưởng tượng của nàng, hai quả tuyết lê đang nằm trong tay nàng đây, chúng tuy mềm mại nhưng chẳng dễ bề bị thao túng một chút nào, so với những nữ nhân khác thì "cứng cáp" hơn thấy rõ.

    Gò bồng đảo của Âm Cơ, chúng thật là săn chắc lắm. Mọi khi Lạc Lâm nàng vẫn thường tự nghĩ giống của bản thân thì đã xem là thượng đẳng, căng tràn mọng nước rồi, ai dè đâu...

    Đứng trước Âm Cơ, vốn liếng của nàng có vẻ còn kém xa lắm a.

    "Kích cỡ mỗi cái rõ ràng là ngang ngửa mình, vậy mà lại còn căng cứng hơn cả mình nữa chứ...".

    Nếu nói trong lòng Lạc Lâm hoàn toàn không có chút mất mát nào thì khẳng định là nói dối. Thực tế thì nàng đã. Cũng chẳng phải bởi do nàng ganh tị hay gì, đấy đơn giản chỉ là bản năng nữ nhân cả thôi. Mặc dù tuổi thực của nàng còn chưa tròn mười một, thế nhưng mà... nói sao thì vẫn cứ là nữ giới a.

    "Ài... Thiển cận quá. Thiển cẩn quá đi...".

    Thầm thở dài than nhẹ một câu như vậy xong, Lạc Lâm lần nữa cúi đầu nhìn xuống mấy quả tuyết lê căng tròn mọng nước nơi ngực Âm Cơ, được một đỗi thì chu môi khẽ giọng lầm bầm: "Hừ, ta không tin là không nhào nặn thêm được ngươi".

    ...

    Và như thế, với quyết tâm trộn lẫn vài tia bực bội, Lạc Lâm tiếp tục công việc còn dang dở trước đó, hai tay bắt đầu xoa xoa nắn nắn...

    Có một điều cần phải nhìn nhận, đó là hành động xoa nắn đợt này đây của nàng, nó đã diễn ra với lực đạo và tần suất cao hơn hẳn so với trước. Những ngón tay nàng càng lúc càng dụng lực, động tác cũng từ ôn nhu dần trở nên thô bạo...

    Sàm sỡ. Rõ ràng là sàm sỡ!

    Xâm phạm. Rành rành là xâm phạm!

    Việc mà Lạc Lâm đang làm, nó quá thiếu đứng đắn, quá không tế nhị rồi. Đường đường là tiểu công chúa của Hồng Uy Thiên Quốc, một đại ác ma rất chi tôn quý lại nhân lúc kẻ khác mê man bất tỉnh giở trò khinh bạc, nếu truyền ra ngoài không khỏi sẽ bị người đánh giá đi. Hành vi quấy rối của nàng, nó quả thực chẳng hay ho gì mấy, rất khó để chấp nhận a.

    Chỉ là, dù khó chấp nhận hơn nữa thì lại thế nào chứ, cũng đâu có nghĩa lý chi. Trong thạch động hiện đúng là có tận năm người đấy, thế nhưng để mắt tới hành vi của Lạc Lâm nàng thì làm gì có ai.

    Thi Quỷ và Tiểu Kiều thì không cần nhắc đến, hai người bọn họ sớm đã lui vào phía sau thạch động, hơn nữa còn bày ra kết giới ngăn cách rồi. Lúc này, có khả năng nghe và nhìn thấy việc làm của Lạc Lâm nàng cũng duy chỉ mỗi mình Nghinh Tử mà thôi.

    Nhưng là, Nghinh Tử sẽ để ý, sẽ bận tâm ư?

    Chắc chắn là không. Mà không thì sao? Sẽ chẳng có lời nào truyền ra bên ngoài, điều tiếng căn bản là một con số không tròn trịa.

    Sự thể nó chính là như vậy đấy, với thực trạng hiện giờ, thiết nghĩ chỉ cần đừng gây ảnh hưởng tới thương tích của Âm Cơ thì dẫu Lạc Lâm nàng có làm gì cũng chả bị ai nhắc nhở. Đã được tự tung tự tác thế rồi thì cớ chi nàng phải ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ mà thiểu não trầm tư?

    Kể từ lúc gặp lại cô gái Tiểu Kiều kia, Thi Quỷ đã mặc định xem nàng như không khí rồi a. Lạc Lâm nàng đây cần gì phải vì hắn mà thấy phiền muộn...

    "Hừ, cũng chỉ là tì nữ chứ có phải thê tử của ngươi đâu, quan tâm tới nhường ấy...".

    "Không thèm để ý đến ta thì thôi, làm như ta đây cần ngươi lắm... Thấy ngươi máu me đầy mình, người ta có lòng tốt hỏi han, chẳng cảm ơn thì chớ lại còn bơ ta...".

    Nhớ lại tràng cảnh bản thân bị người phớt lờ, mặc định xem như không khí, trong lòng Lạc Lâm liền sinh thêm mấy phần bực bội, môi bất giác mím chặt, lực đạo trên những ngón tay theo đó cũng đột ngột tăng mạnh.

    "Ưm...".

    Chợt, một thanh âm khác lạ cất lên. Là từ bên dưới.

    Thanh âm nọ, xét ra cũng chẳng lớn lao gì mấy, bất quá tựa tiếng gió lay mà thôi. Thế nhưng chính cái "tiếng gió lay" này, nó đã khiến Lạc Lâm phải khựng hẳn lại. Không chỉ động tác nơi tay mà còn cả hơi thở nơi mũi và ánh nhìn nơi mắt nữa.

    Qua một đỗi bất động ngồi im, rốt cuộc thì Lạc Lâm cũng dần lấy lại bình tĩnh. Một cách chậm rãi, nàng đưa mắt liếc xuống bên dưới, nơi một đôi mắt khác cũng đang mở to khóa chặt lấy nàng.

    Âm Cơ - nạn nhân bị nàng sàm sỡ từ nãy giờ - đã tỉnh lại.
     
    rocklina thích bài này.
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)