Tiên Hiệp Phù Thiên Ký - RoG.Levi Vari

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 524: Kẻ yêu chân thành thì đều ngu ngốc
    ...

    "Sophia".

    Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng thì Lauren cũng lên tiếng: "Stupid kia, hắn thật ngu ngốc".

    "Ngu ngốc?".

    "Chị xem, hắn hy sinh nhiều như vậy nhưng đã nhận lại được những gì? Cô công chúa kia, nàng ta cuối cùng cũng chỉ ở bên vị bạch mã hoàng tử của nàng mà thôi. Trong tim nàng, Stupid vốn đâu quan trọng...".

    "Lauren". - Sophia khẽ lắc đầu - "Đó là tình yêu chân thành. Một tình yêu cao thượng và đẹp đẽ".

    "Tình yêu?". - Lauren vẫn kiên định với quan điểm của mình - "Nếu như đó là tình yêu thì tình yêu này thật ngu ngốc".

    Như chợt nghĩ đến điều gì, Lauren bỗng trở nên lo lắng: "Sophia, lúc nãy chị ví mình như Stupid, không lẽ chị...".

    Hiểu được nỗi lòng của Lauren, Sophia lại lần nữa lắc đầu: "Đừng lo lắng, Lauren. Em biết đấy, trước nay mọi người đều gọi chị là "Ánh trăng vô cảm của nhà Loren", chị làm sao có thể yêu một ai đó được".

    "Nhưng lúc nãy...".

    "Lauren, nắng không phải người. Chị không yêu người, một ai đó cụ thể. Chị là một kẻ thích mơ mộng".

    ...

    ...

    "Sophia".

    Lauren chẳng rõ tự bao giờ đã lại nằm gối đầu trên đùi Sophia, lời vừa rồi chính là phát ra từ miệng nàng.

    Vân vê đóa hoa vừa mới được hái xuống, nàng hỏi: "Tại sao lại là màu đen? Trong khu vườn này, tại sao không phải là loài hoa nào khác, một màu nào khác? Tại sao cứ phải là hoa hồng đen? Em biết chị vốn không thích màu đen kia mà".

    "Lauren, chị trồng nó không phải vì chị thích hay ghét nó".

    Nhặt lên một cánh hoa hồng đen rơi trên cỏ, Sophia đặt nó vào lòng bàn tay, dùng ngón chạm khẽ rồi nói tiếp: "Lauren, hoa hồng đen này, nó có một câu chuyện. Chính câu chuyện của nó đã làm lay động chị. Và đó cũng là lý do vì sao chị lại biến nơi đây thành khu vườn của đêm tối với hàng vạn bông hoa đen huyền bí. Như điều em đang thấy".

    "Câu chuyện? Nó cũng có một câu chuyện sao?".

    "Mỗi loài hoa đều có một câu chuyện của mình, Lauren".

    "Sophia". - Lauren nắm lấy lớp áo nơi ngực Sophia, kéo nhẹ - "Chị kể cho em nghe đi".

    Khác với lần trước, khi kể về Stupid, lần này Sophia đã không cố tình trì hoãn hay là trêu đùa gì nữa. Sau một tiếng "Ưm" khẽ thì nàng bắt đầu kể...

    "Ngày xưa, ở vùng đất thánh xa xôi, nơi sinh sống của các vị thần tiên tồn tại một câu chuyện tình đầy nước mắt. Chuyện kể rằng trong nơi xa xôi tận cùng của vùng đất có vị thần Ellacos – nữ thần của bóng tối. Nàng là người sống một mình, cô đơn trong màu đen của bóng đêm.

    Vào một ngày nọ trong lúc du ngoạn thần Apollo – thần ánh sáng, đã tình cờ gặp được Ellacos. Chàng đã yêu ngay sự trầm lặng, cô độc của nàng. Chàng quyết tâm thay đổi con tim tăm tối của thần Ellacos. Thần Apollo thường ghé thăm nàng trong tư cách của một vị tiên. Rồi ngày qua đi, ánh sáng của thần Apollo đã truyền sang nàng, cảm hóa được nàng nhưng... bóng tối và ánh sáng là hai thứ đối lập nên cả hai không thể hòa hợp.

    Nàng vô cùng đau khổ vì nàng đã yêu thần ánh sáng mất rồi và tình yêu này lại là tình yêu đầu tiên của nữ thần Ellacos. Và đi theo tiếng gọi của tình yêu thần Apollo phải vượt qua khu rừng của tội ác, con suối của lòng thù hận để đến ngọn núi của yêu thương lấy hoa hồng bất tận – một bông hoa màu đỏ chót. Trước khi đi, thần Apollo trao cho nàng một bông hồng màu trắng rồi nói:

    “Lần này ta đi không biết bao giờ trở lại, nàng hãy giữ bông hoa này và chờ ta trở về. Bông hoa màu trắng này sẽ là ánh sáng cho nàng khi vắng ta bên cạnh. Nàng hãy giữ kĩ bông hoa này và chờ cành hoa màu đỏ của ta nhé!”

    Nữ thần Ellacos rưng rưng nước mắt đưa tiễn thần Apollo lên đường.

    Một ngày, hai ngày, một tháng, rồi một năm... thời gian cứ trôi mãi. Thần Ellacos vẫn cứ ngồi ngắm bông hoa trắng vừa nhớ đến thần ánh sáng….

    Rồi vào một buổi sáng đẹp trời khi đang ngồi ngắm cành hoa trắng thì thần gió ghé thăm.

    Biết thần gió là người chu du ở nhiều nơi nên nàng hỏi tin tức của thần Apollo. Thần gió kể cho nàng nghe về việc gặp thần ánh sáng đang vui đùa bên nữ thần sắc đẹp. Thần Ellacos không tin vào tai mình nữa, nước mắt nàng giàn giụa. Ngày hôm sau nàng lên đường đi tìm thần Apollo. Nàng đi khắp nơi và tìm kiếm. Và cuối cùng nàng dừng lại trước một vườn hoa hồng màu đỏ, vùng đất của nữ thần sắc đẹp và nàng không tin vào mắt mình được nữa, thần ánh sáng đang vui đùa bên thần sắc đẹp Apahrodite.

    Từng giọt nước mắt lăn dài trên má, nàng vội vã bỏ đi. Thần Apollo trông thấy và đuổi theo.

    “Nàng hãy thứ lỗi cho ta, trong thời gian ra đi ta đã vô cùng nhớ nàng và nữ thần Apahrodite đã cùng ta chia sẽ và vượt qua. Ta thành thật xin lỗi nàng...".

    Nữ thần Ellacos dường như không còn nghe thấy gì nữa. Bông hoa hồng trắng nàng cầm trên tay bỗng nhuộm đỏ một màu máu, xung quanh nàng một vùng tối đen kịt phủ vây rồi lan sang cả thần ánh sáng, thần sáng sáng biến mất dần vào trong bóng đêm... Sau đó, làn khói đen tan dần, thần Apolo tan biến mất và bông hoa trên tay thần Ellacos cũng chuyển sang một màu đen kì bí…..

    Thần Ellacos quay về vùng đất của mình, sống mãi trong vùng tăm tối, trong màu đen của chết chóc và không bao giờ yêu bất cứ ai nữa...". (*)

    ...

    Không như câu chuyện về Stupid, lần này Lauren nghe xong nhưng lại chẳng hề nhận xét, bình luận hay là đánh giá gì nữa cả. Nàng chỉ nằm đấy, gối đầu trên đùi Sophia, và im lặng.

    Lauren, nàng đang nghĩ ngợi. Có vẻ vị nữ thần bóng tối kia mang lại cho nàng nhiều cảm xúc hơn là tên ngốc Stupid...

    ...

    "Lauren".

    Bầu không khí tĩnh mịch rốt cuộc cũng vừa bị phá tan. Sophia chủ động lên tiếng:

    "Em đang nghĩ gì vậy?".

    "Sophia".

    Lauren nói, giọng có phần khác lạ: "Có phải đàn ông trên thế gian đều là những kẻ phụ bạc?".

    "Sao vậy? Lauren?".

    "Em không sao, Sophia. Em chỉ là... cảm thấy như thế thôi".

    Lauren co tay lại, đem một cánh hoa hồng đen ngắt xuống, vừa ngắt vừa nói: "Đàn ông trước giờ em gặp, bọn họ ai nấy cũng đều rất dễ bị mê hoặc bởi những người phụ nữ xinh đẹp, kiều mị. Đứng trước phụ nữ xinh đẹp, bọn họ thường luôn rất yếu đuối. Và rồi sau đó, bọn họ sẽ sa ngã, sẽ dối người và thậm chí lừa dối cả chính LGylViC mình... Đàn ông, bọn họ vẫn thường luôn vì một người phụ nữ mà phản bội lại một người phụ nữ".

    "Em có vẻ rất có thành kiến với đàn ông nhỉ?".

    Sophia hỏi, nhưng cũng chẳng đợi Lauren trả lời thì đã tiếp tục hé môi cất tiếng: "Lauren, đàn ông hay phụ nữ thì đều giống nhau cả thôi, có người tốt và có kẻ xấu, có người chân thành và cũng có kẻ dối trá".

    "Lauren, vị nữ thần bóng tối kia, nàng đã yêu, và yêu bằng cả con tim của mình. Nhưng mà Lauren, tên ngốc Stupid còn yêu nhiều hơn thế. Tình yêu của hắn không chỉ chân thành mà còn rất cao thượng, rất đẹp đẽ...".

    Lauren nghe xong, thoáng ngẫm nghĩ thì lắc đầu: "Nhưng Stupid vẫn là tên ngốc. Tình yêu của hắn vẫn thật ngu ngốc".

    "Ngu ngốc sao?".

    Sophia cười nhẹ, thế nhưng trong đôi mắt lại hiện đầy vẻ ưu tư: "Vị nữ thần bóng tối kia, nàng cũng là kẻ ngốc nghếch. Chỉ là so với Stupid thì sự ngốc nghếch của nàng lại nằm ở một khía cạnh khác thôi".

    "Lauren, chị không yêu, nhưng chị biết phàm là kẻ yêu chân thành thì hết thảy đều sẽ trở nên ngốc nghếch, khờ dại".

    ...

    "Sophia, em vẫn chưa hiểu rõ".

    "Về cái gì?".

    "Ý nghĩa. Khu vườn hoa hồng đen này, em không hiểu. Đối với tình yêu của vị nữ thần bóng tối kia, chị dường như cũng không tán đồng lắm...".

    "Lauren, chị không tán đồng nhưng cũng không phản đối. Là sự đồng cảm, Lauren à".

    Nâng lên những cánh hoa vừa mới nhặt trên mình Lauren, dưới ánh trăng sắp tàn, Sophia bảo:

    "Hoa hồng đen, nó là vẻ đẹp của nỗi cơ đơn và sự lạnh lùng, là tượng trưng của một tình yêu đã chết nhưng đồng thời cũng là hiện thân của một tình yêu bất diệt".

    "Sột soạt...".

    Cựa mình ngồi dậy, Lauren đột nhiên hỏi: "Sophia, chị sẽ yêu như thế nào?".

    Đôi mắt chớp động, Sophia tỏ ra mờ mịt: "Lauren, trước nay chị không yêu, và sau này cũng sẽ không yêu ai cả".

    "Sophia, thôi nào. Em nói là "sẽ" cơ mà. Chỉ là giả định thôi. Sophia, hãy nghĩ xem, nếu yêu thì chị sẽ yêu như thế nào? Chân thành đến ngu ngốc như Stupid hay là... một kiểu nào khác?".

    (*) Sưu tầm.
     
    rocklina thích bài này.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 525: Vung lên trong khổ đau và đâm xuống bằng thù hận...
    "Hì hì...".

    Bật cười hai tiếng, Sophia đặt hai tay lên vai Lauren, nhắm mắt, hít sâu một hơi rồi mới nói:

    "Ừm m m... Nếu mà chị yêu thì... Ừm, chị tuyệt đối sẽ không giống như Stupid đâu. Chị không muốn kết cục của mình sẽ như thế. Và chị cũng tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ yêu như vị nữ thần bóng tối kia. Tình yêu không nên bị bao bọc trong thù hận, cô đơn và chết chóc...".

    "Ừm... Chị không hình dung được mình sẽ yêu như thế nào nhưng chị biết mình mong muốn một người yêu ra sao. Chị muốn một ai đó có thể yêu chị như Stupid. Và có lẽ, và biết đâu... Với một tình yêu chân thành, cao thượng như vậy, người đó có thể làm hòa tan "Ánh trăng vô cảm của nhà Loren"...".

    ...

    "Lauren, còn em thì sao? Em sẽ yêu và mong muốn một tình yêu như thế nào?".

    "Em sao?".

    Lauren cúi đầu, nghĩ một lúc lâu mới hồi đáp: "Em cũng muốn một ai đó yêu em thật nhiều, nhiều hơn tất thảy, bằng trọn con tim... Có lẽ... Có lẽ em cũng muốn một Stupid...".

    "Hì hì... Chuyện là thế đấy. Một kẻ vừa nãy còn chê bai Stupid ngu ngốc và giờ thì lại mong muốn ai đó yêu mình như Stupid... Ài, Lauren, em đúng là "cô gái ích kỷ của nhà Loren"...".

    Đối với lời trêu chọc của Sophia, thay vì phản ứng hay hờn dỗi như lúc nãy thì Lauren lại chỉ cười trừ cho qua. Ánh mắt thoáng qua một tia buồn bã, nàng chuyển mình đứng lên.

    "Sophia, trời đã sắp sáng rồi, chúng ta đi ngủ thôi".

    "Ừ, chị cũng buồn ngủ rồi".

    Nói đoạn, Sophia liền lấy giày mang vào, đứng dậy, cất bước rời khỏi khu vườn.

    "Cộp cộp... Cộp cộp...".

    Phía sau, Lauren cũng nối gót đi theo.

    "Xoạt!".

    "Ư...!".

    ...

    "Tách tách... tách tách...".

    "... tách tách...".

    Là máu. Máu đang chảy. Là từ trên người Sophia mà chảy xuống...

    Một cách chầm chậm, Sophia xoay đầu lại; bằng ánh mắt đau đớn, đầy nghi hoặc, nàng nhìn Lauren, môi mấp máy thốt ra:

    "Lauren... Tại sao?... Tại sao?".

    "Tại sao ư?".

    Gương mặt lạnh lùng, Lauren giữ chặt con dao đã cắm ngập vào lưng Sophia, lắc đầu mà rằng: "Bởi vì chị đã không giữ lời, Sophia".

    "Sophia, chị là "Ánh trăng vô cảm của nhà Loren". Chị chưa từng yêu. Chị đã như thế. Và chị vẫn luôn nói rằng chị sẽ mãi như thế, không bao giờ yêu bất cứ ai, bất cứ người đàn ông nào... Nhưng, chị đã...".

    "Sophia, chị đã yêu. Chị đã không giữ lời. Chị là "Ánh trăng vô cảm của nhà Loren" kia mà, tại sao chị lại yêu, Sophia?".

    "Và tại sao, Sophia? Tại sao không là ai khác mà cứ nhất thiết phải là Claudius - người mà em yêu?".

    "Lần đầu tiên gặp Claudius, trái tim em nhảy lên thình thịch, toàn thân em căng cứng và làn da nóng ran vã cả mồ hôi... Giây phút đó, em biết là mình đã yêu... Em yêu ánh mắt u buồn của chàng, yêu nụ cười nhẹ tựa cơn gió thoáng qua của chàng, yêu giọng nói trầm ấm của chàng...".

    "Lần gặp gỡ đầu tiên ấy, Claudius, chàng đã hôn lên tay em. Chàng coi đó là điều bình thường, một cử chỉ xã giao trong giới quý tộc. Nhưng, chàng đâu biết rằng từ trước đến nay, cũng như chị, em chưa từng để cho bất cứ ai, bất cứ người đàn ông nào được phép làm như thế. Đừng nói một nụ hôn, thậm chí dù chỉ là một cái nắm tay em cũng chưa từng cho phép... Ấy vậy mà... Claudius, em đã để chàng làm thế...".

    "Sophia, đấy là tình yêu đầu tiên của em. Claudius, chàng là định mệnh của em. Em yêu chàng, và yêu hơn tất thảy mọi thứ em từng yêu quý. Nhưng tại sao, Sophia? Tại sao chị lại cướp đi người mà em yêu bằng cả con tim?".

    "Chị chẳng phải là "Ánh trăng vô cảm của nhà Loren" sao? Chị chẳng phải là kẻ không bao giờ biết đến tình yêu sao? Vậy thì tại sao... Vậy thì tại sao chị lại cướp đi người mà em yêu?!".

    "Xoạt!".

    "Ư...".

    ...

    "Tách tách... tách tách...".

    "... tách tách...".

    Máu lại tiếp tục chảy. Nhiều hơn.

    Và Sophia, nàng hẳn phải đang rất đau đớn vì cái rút dao đột ngột vừa rồi của Lauren. Hẳn rồi. Đó đâu phải con dao bình thường. Nó đã được ngâm trong nước thánh kia mà. Gương mặt nhăn nhó, cái cắn răng cùng bàn tay siết chặt, chúng đã nói lên tất cả.

    Dẫu vậy, nàng vẫn gắng gượng để mình không gục ngã mà quay lại nhìn Lauren.

    "Lau... Lauren".

    Với ánh mắt đau thương xen lẫn mờ mịt, Sophia nói: "Chị... Chị không hiểu... Lauren... Chị không biết... không biết em đang nói gì cả... Claudius... Ai là Claudius?... Chị không biết... Chị thật sự không biết...".

    "Không biết?".

    Lauren bật cười: "Sophia... Ha ha... Ha ha ha!...".

    "Sophia ơi Sophia, giờ thì chị đang diễn màn kịch gì đây? Em, chị và Claudius, ba người chúng ta đã gặp mặt, đã cùng nhau chuyện trò cả trăm lần rồi... Bây giờ chị bảo là mình không biết Claudius là ai?".

    "Ha ha... Sophia, chị không biết sao?".

    Trong khi nói, Lauren cầm con dao dính đầy máu tiến sát lại người chị gái thân thiết của mình.

    "Sophia, chị thật sự là không biết sao? Thật sự là không biết sao?!".

    "Xoạt!".

    Lại thêm một nhát dao nữa cắm ngập vào người Sophia.

    "Không biết? Chị nói là không biết? Sau những gì chị đã làm? Sau khi đã cướp đi người mà em yêu?".

    "Sophia! Chị rốt cuộc là đang bày trò gì?!".

    "Xoạt!".

    Một nhát dao nữa lại vừa mới được Lauren đâm xuống. Và vị trí lần này là nơi ngực Sophia.

    Nhưng, mọi thứ vẫn còn chưa kết thúc.

    Con dao đã được Lauren rút ra. Và... những nhát dao khác lại tiếp tục đâm vào...

    "Xoạt!".

    "Chị đang bày trò gì! Đang bày trò gì!".

    "Xoạt!".

    "Xoạt!".

    "Không biết? Chị không biết ai là Claudius? Dối trá!".

    "Xoạt!".

    "Sophia! Tại sao?!".

    "Xoạt!".

    "Tại sao chị lại không giữ lời?! Tại sao chị lại yêu?! Tại sao lại phải là Claudius?!".

    "Xoạt! Xoạt!".

    "Xoạt! ".

    ...

    Cứ thế, trong cơn oán hận, Lauren không ngừng cầm dao đâm xuống Sophia - người chị gái thân thiết của mình.

    Một dao... Một dao... Rồi lại một dao...

    Những nhát dao được bao bọc bởi tình yêu vô vọng, vung lên trong khổ đau và đâm xuống bằng thù hận.

    Lauren, nàng đâm, đâm và đâm mãi. Tận cho tới khi mặt nàng dính đầy máu, váy nàng nhuộm đỏ và đôi tay nàng bắt đầu trở nên nhầy nhụa thì nàng mới chịu dừng lại.

    "Phù phù...".

    "... phù... phù...".

    Trong tiếng thở gấp, Lauren nhanh chóng lùi lại, vứt con dao đi, sau tầm chục giây thì ngẩng đầu nhìn lên.

    Đằng kia, trước mặt nàng, Sophia... vẫn còn đang đứng.

    Chiếc váy xanh của nàng giờ đã bị nhuộm sẫm, bởi máu. Máu đang chảy, từ khắp nơi. Bụng, ngực, vai, cổ, trán,...

    Sophia, trên người nàng, chỗ nào cũng đều đang có máu tuôn ra. Chúng chảy mãi không ngừng...

    Thế nhưng... Sophia, kỳ lạ thay nàng còn chưa gục ngã. Nàng vẫn đang đứng ngay đó...

    "Lau... Lauren...".

    Và bây giờ thì nàng run run cất tiếng.

    "Chị không hiểu... Lauren... Claudius... Claudius... là ai...".

    Đến đấy thì Sophia chẳng nói thêm gì nữa. Nàng đã không thể nói thêm được nữa. Nàng đã chết. Những nhát dao chứa đầy thù hận của Lauren đã giết chết nàng.

    ...

    "So... Sophia...".

    "Tách tách...".

    "... tách tách...".

    Lần này, thứ chảy xuống không phải máu mà là nước mắt. Nước mắt của Lauren. Nàng đang khóc.

    Cúi nhìn đôi tay dính đầy máu của mình, Lauren mấp máy đôi LS0mrFr môi:

    "Em... Em đã làm gì vậy... Em đã làm gì vậy...".

    "Không phải... Không phải... Sophia... Không phải...".

    "Không phải đâu... Không phải đâu Sophia... Không...".

    "Không g g g...!!".

    ...

    "Không g g g...!!".

    Giống hệt Lauren, gần như cùng lúc, một tiếng thét bi thương cũng mới vừa cất lên.

    Tuy nhiên, tiếng thét này, nó chẳng vang lên ở khu vườn, một vị trí nào đó gần Lauren. Nó phát ra từ một nơi khác.

    Nơi này mặc dù cũng là một khu vườn, thế nhưng thứ được trồng bên trong lại không phải hoa hồng đen mà là hoa anh đào. Những cây anh đào cao lớn.

    Lạc Hoa Viên, đấy là danh tự của khu vườn này.

    Tiếng thét vừa rồi đã được phát ra từ đây, chính ngay bên trong căn nhà nhỏ được dựng từ gỗ Bạch Trầm Hương. Và người đã phát ra cũng chẳng ai xa lạ, đích thị tỷ tỷ của Lạc Lâm: Lạc Mai Tiên.

    ...

    Trên chiếc giường lớn quen thuộc, Lạc Mai Tiên hiện đang ngồi bất động, liên tục thở gấp, trán vã mồ hôi...

    "Lại là giấc mơ này...".

    "Không... Lần này đã khác".

    Lạc Mai Tiên nuốt xuống một ngụm nước bọt, vừa hồi tưởng lại giấc mơ vừa lẩm bẩm:

    "Những lần trước không giống thế này... Những lần trước, Lauren và Sophia đã cùng đi vào nhà, chẳng có chuyện gì xảy ra cả. Còn trong giấc mơ lần này...".

    "Lauren... Tại sao Lauren lại giết Sophia... Còn Claudius, Claudius lại là ai?".

    "Tại sao Lauren lại khăng khăng bảo rằng chính Sophia đã cướp đi người mà mình yêu trong khi Sophia thì từ đầu đến cuối đều luôn một mực phủ nhận?...".

    Cánh tay đưa lên giữ lấy đầu, Lạc Mai Tiên nhắm nghiền đôi mắt, vẻ mệt mỏi in hằn trên nét mặt.

    "... Và ta... ta tại sao lại thường luôn mơ thấy giấc mơ này? Rồi thêm cả những giấc mơ tương tự khác nữa?".

    "Lauren kia... Nàng ấy và ta tại sao lại giống nhau đến vậy? Lẽ nào chúng ta là cùng một người? Nàng ấy là ta của kiếp trước?".
     
    rocklina thích bài này.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 526: Hoang sơn dã lĩnh
    ...

    ...

    Bên trong căn nhà nhỏ, trên chiếc giường lớn, Lạc Mai Tiên cứ liên tục nói và liên tục hỏi. Những điều lạ lẫm mà như quen thuộc, những khúc mắc mà nàng không cách nào tự mình giải đáp được. Nàng hỏi như mọi lần, và nói như mọi khi. Để rồi sau đấy, sau tất cả những câu nói cùng hỏi ấy, nàng lại tiếp tục lựa chọn điều mình từng lựa chọn: gạt bỏ, quên đi.

    Lý trí, nó đã bảo nàng phải làm thế. Nó nhắc nàng nhớ rằng hình ảnh nàng vừa thấy, mọi điều nàng vừa nghe, hết thảy đều chỉ là một giấc mộng. Và bây giờ, giấc mộng kia đã tàn, nàng thì đã tỉnh. Lạc Mai Tiên nên trở về làm Lạc Mai Tiên, trở về với thực tại. Sophia, Lauren hay thậm chí là Claudius - một cái tên lần đầu tiên xuất hiện trong giấc mơ của nàng, Lạc Mai Tiên nàng cần phải đem chúng quên bỏ hết đi...

    "Ta... là Lạc Mai Tiên".

    Cánh tay sớm đã hạ xuống, Lạc Mai Tiên tự nhủ với mình: "Ta... là đại công chúa của Hồng Uy Thiên Quốc".

    "Ta... là Ly Vương, là lãnh chủ của vùng đất Đại La... Đại La, Hồng Uy Thiên Quốc, đây mới là thực tại. Lạc Mai Tiên mới là thực tại. Ở đây không có ai là Lauren cả. Không có ai cả...".

    ...

    "Phù... ù... ù...".

    "Phù ù... ù...".

    Sau những hơi dài liên tiếp, qua một hồi tự nhủ, tâm tình Lạc Mai Tiên cuối cùng cũng phần nào bình ổn lại.

    Từ bên trong không gian giới chỉ, nàng lấy ra một chiếc lọ nhỏ, trút một viên đan dược màu lam rồi mau chóng cho vào miệng, nuốt xuống.

    Thứ mà nàng vừa uống, nó gọi là An Thần Đan, một loại linh đan cao cấp có công dụng giúp tu sĩ thanh tâm, an thần, dùng rất hiệu quả.

    Thực ra đây đã chẳng phải lần đầu tiên Lạc Mai Tiên phục dụng loại đan dược này. Trái lại, nàng đã từng sử dụng nó trước đây rồi, hơn nữa số lần còn là không ít. Sau mỗi giấc mơ, sau mỗi lần "hóa thân" thành Lauren thì nàng đều phải dùng đến đan dược để tâm trí có thể nhanh chóng bình ổn. Nàng không thích cái cảm giác mơ hồ lẫn lộn giữa mơ và thực. Nàng không muốn tự hoài nghi về chính mình.

    ...

    "Gần đây những giấc mơ đã xuất hiện nhiều hơn rồi".

    "Có lẽ là do trong lòng ta đã quá lo lắng cho Lạc Lâm...".

    Cúi mặt nhìn xuống, Lạc Mai Tiên vươn tay kéo lấy chiếc gối nằm không bên cạnh, vừa nhẹ nhàng vuốt vừa lẩm bẩm: "Lạc Lâm, muội bây giờ đang làm gì...".

    ...


    ...

    "Ách xì...".

    "Sao tự dưng lại nhảy mũi nhỉ?".

    Ở một nơi khác, trên một hòn đá nhỏ, Lạc Lâm dùng tay quẹt mũi, lắc đầu thở dài: "Ài... Chắc là bị cảm lạnh rồi".

    Lời Lạc Lâm vừa mới nói, nó dĩ nhiên chỉ là do nàng phóng đại lên. Tuy rằng tu vi nàng có hơi thấp một chút, thế nhưng dẫu sao thì cũng là cao thủ Linh châu cảnh, há lại có thể dễ dàng bị cảm lạnh?

    Huống hồ, nơi mà nàng đang ở đây, mặc dù là chốn hoang sơn dã lĩnh nhưng xét ra thời tiết cũng rất ôn hòa dễ chịu, thiết nghĩ có là phàm nhân bình thường thì cũng thích nghi tốt chứ đừng nói một tu sĩ Linh châu đệ tam trọng như nàng.

    Lạc Lâm, nàng chỉ là đang nói quá lên vậy thôi.

    ...

    "Ài...".

    Không rõ thời gian đã trôi qua bao lâu, một tiếng thở dài khe khẽ nữa lại được cất lên. Như cũ, chủ nhân của tiếng thở dài này vẫn là Lạc Lâm.

    Tuy nhiên, khác với lần trước, lần này Lạc Lâm đã chẳng còn than vãn, phóng đại gì nữa hết. Lần này nàng không hề nói năng gì cả. Thay vì nói thì nàng chỉ nhìn. Về một nơi, duy nhất một người.

    Nơi mà Lạc Lâm nàng đang nhìn đây, tính ra nó cũng chẳng xa xôi gì mấy, chỉ cách chỗ nàng đang ngồi khoảng tầm hai mươi thước thôi.

    Đó là một con suối, rất trong. Ở giữa con suối này, trên một tảng đá bằng phẳng bề ngang chừng độ sáu hay bảy thước gì đấy hiện có một thân ảnh đang ngồi. Người này thân mặc trường y màu đen, tóc dài buông xõa, mắt phải bị bịt kín bởi một miếng vải màu xám. Đích thị là Thi Quỷ.

    Tất nhiên đây đã không phải lần đầu tiên Lạc Lâm hướng ánh mắt chăm chú nhìn Thi Quỷ như vầy. Thực ra thì nàng đã nhìn rất nhiều lần rồi. Từ chiều, lúc mặt trời còn chưa khuất bóng cho tới hiện tại, khi mà trăng đã lên cao, tính luôn lần này nữa thì tổng cộng số lần nàng nhìn Thi Quỷ cũng đã vừa đúng năm mươi.

    Biết sao được, ở cái nơi hoang sơn dã lĩnh này, không có Thi Quỷ, một mình Lạc Lâm nàng còn có thể chạy đi đâu được nữa chứ. Xung quanh chỗ này có đầy ma thú, lợi hại hơn nàng tính sơ cũng có cả tá đấy.

    Bất đắc dĩ, Lạc Lâm nàng đành phải chờ cho Thi Quỷ đem tinh huyết đã hấp thu của đám đạo tặc luyện hóa xong rồi mới tiếp tục cuộc hành trình. Trong khoảng thời gian nhàm chán đợi chờ này, Lạc Lâm nàng cũng chỉ có thể ngồi đây ngắm nhìn thôi a. Dẫu sao thì Lạc Lâm nàng cũng đâu có được siêng năng như ai kia, ngồi một chỗ nhắm mắt tu luyện mà nói...

    "Ài... Thật là nhàm chán quá đi...".

    Sau một đỗi nhìn ngắm chán chê, Lạc Lâm lại bắt đầu ngồi lẩm bẩm một mình.

    "Tiểu Quỷ sư phụ ngươi đã lợi hại như vậy rồi, cần gì phải chăm chỉ tu hành nữa chứ".

    "Ngay cả cường giả Thiên hà đệ nhị trọng mà ngươi cũng truy đuổi rồi giết chết được, thật tình không biết ngươi rốt cuộc là loại Dị Chủng gì nữa...".

    "Chẳng lẽ Dị Chủng ở thế giới bên ngoài đều mạnh mẽ như vậy sao?".

    Vừa hỏi xong, Lạc Lâm lập tức lắc đầu phủ định: "Cũng không đúng".

    "Trong cổ thư có nói Dị Chủng ở giới diện nào cũng đều giống nhau, rất yếu đuối kia mà. Chính miệng Tiểu Quỷ sư phụ ngươi cũng đã xác nhận với tỷ tỷ ta như thế...".

    "... Chỉ có thể nói Tiểu Quỷ sư phụ ngươi là một kẻ dị loại. Ừm, nhất định là dị loại. Sư phụ Tiểu Quỷ ngươi không phải Dị Chủng bình thường. Ngươi là một siêu siêu siêu Dị Chủng. Một Dị Chủng rất chi là cao cấp".

    Trong lòng Lạc Lâm chính là có suy nghĩ và đánh giá như vậy. Đối với nàng, Thi Quỷ hiện đã chẳng còn là một Dị Chủng nữa rồi. Có thể bây giờ nàng vẫn rất có thành kiến với Dị Chủng, tuy nhiên, Thi Quỷ tuyệt đối đã là một ngoại lệ.

    Trong lòng Lạc Lâm nàng, Thi Quỷ còn cao cấp hơn cả một cao đẳng, không, thậm chí dù là đại ác ma cũng khó mà bì được với hắn. Hắn đã phá vỡ quy luật tồn tại hàng vạn năm của Dị Chủng. Hắn đã làm được điều mà chưa từng có Dị Chủng nào có thể làm, thậm chí dù là trung đẳng ma tộc, cao đẳng ma tộc cũng cũng đều không thể. Riêng phần đại ác ma - những chủng tộc bá chủ của ma giới - niềm tự hào của thế giới ma nhân, chỉ sợ là người được như hắn, cố tâm moi móc cũng 1hgTzIQ chẳng ra được bao nhiêu.

    Kể đâu cho xa, ngay đến Nghinh Tử và tỷ tỷ Lạc Mai Tiên của nàng, hai vị kỳ tài xuất chúng của Lạc tộc và Âm Mị tộc, thời điểm các nàng là tu sĩ Linh châu đệ cửu trọng cũng không có lợi hại như Thi Quỷ a.

    Năm xưa, Nghinh Tử và tỷ tỷ Lạc Mai Tiên của nàng, cả hai mỗi người bất quá cũng chỉ cùng lúc giao chiến và đánh bại được bốn tên cường giả Thiên hà cảnh sơ kỳ mà thôi.

    Trong khi ấy, Thi Quỷ đâu này?

    Xông vào sào huyệt của đạo tặc, trước giết một tên thủ lĩnh, kế đến lại ám toán một tên thủ lĩnh, sau đấy thì một đòn dọa chạy hai tên thủ lĩnh còn lại.

    Nhưng, chuyện nào đã dừng ở đó. Thi Quỷ, hắn đâu có chịu buông tha cho người ta. Hắn đã truy sát.

    Thế đấy, một tên Linh châu đệ cửu trọng lại đuổi giết hai tên cường giả Thiên hà cảnh, cái này có quá điên cuồng hay không chứ? Nó thực sự đã khiến cho cõi lòng của Lạc Lâm nàng nổi sóng.

    Và sóng gió trong lòng nàng lại càng dữ dội hơn nữa khi mà thời điểm Thi Quỷ truy sát trở về. Hắn đứng trước mặt nàng, lấy ra hai viên Linh châu to đùng và nói với nàng rằng hắn đã giết chết hai tên thủ lĩnh đạo tặc đã bỏ chạy kia.

    Như vậy, tính tổng cộng thì Thi Quỷ hắn đã giết hết cả bốn tên cường giả Thiên hà cảnh, trong số đó còn có một tên đã đạt tới Thiên hà đệ nhị trọng...

    So mà xem, hắn và Nghinh Tử, tỷ tỷ Lạc Mai Tiên của nàng, ai cao ai thấp?

    Kẻ ngốc còn nhìn ra được nữa là.
     
    rocklina thích bài này.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 527: Đá ngươi
    Thú thực, mới đầu Lạc Lâm nàng đã khá sốc. Nàng thật tình là chẳng muốn tiếp nhận chuyện ấy một chút nào cả.

    Nhưng... sự thật thì vẫn cứ là sự thật. Nó đâu có vì Lạc Lâm nàng mà thay đổi. Muốn hay là không muốn, bất kể nàng suy nghĩ và nhìn nhận thế nào thì cũng chẳng thể đem sự thật che đi được. Có che thì cũng chỉ là lừa người dối mình mà thôi...

    ...

    "Lẽ nào Huyết Ma Kinh và Cửu Thiên Huyền Công thật sự lợi hại như vậy sao?".

    Bất giác, Lạc Lâm bỗng cúi đầu trầm tư.

    Và rồi sau một lúc nghiền ngẫm, nàng ngước lên, thoáng ngó qua Thi Quỷ rồi lắc đầu.

    "Công pháp dù có lợi hại thì người tu luyện cũng phải phát huy được cái đã... Cùng một công pháp, người có tư chất, ngộ tính khác nhau thì tu luyện sẽ cho ra kết quả khác nhau a. Có khi chênh nhau như trời với đất cũng là bình thường...".

    "Lại nói, Huyết Ma Kinh và Cửu Thiên Huyền Công đều khó luyện như vậy, muốn thành thạo, phát huy nào có dễ...".

    "Thế nhưng Tiểu Quỷ sư phụ, hắn chẳng những tu luyện tâm pháp rất nhanh mà ngay cả thuật pháp thần thông cũng tiến bộ thần tốc, thậm chí lại còn đột phá nữa...".

    "Ài... Dị loại a...".

    ...

    Lạc Lâm, nàng đã nghiền ngẫm, nghĩ ngợi và lẩm bẩm như thế đấy, rất lâu. Tuy nhiên, cũng chỉ là đã. Bây giờ thì không phải nữa. Hiện tại thì nàng đã ngủ.

    Lạc Lâm, nàng nằm đây, trên một tấm chăn màu hồng phấn - màu mà nàng vẫn luôn yêu thích nhất - trải dài dưới đất, ngay bên cạnh hòn đá đã ngồi ban nãy.

    Dưới ánh trăng non dịu nhẹ, nàng ngủ say như một đứa trẻ, khóe môi thỉnh thoảng nhếch lên rồi mím lại, đáng yêu vô cùng. Hẳn là nàng đang mơ. Và trong giấc mơ của nàng, Thi Quỷ hẳn là đã hiện diện. Từ nãy giờ, cứ chốc chốc nàng lại gọi tên hắn. Trong mơ. Giống như lúc này...

    "Tiểu Quỷ sư phụ... Ưm... Ngươi thật là xấu xa...".

    "Tiểu Quỷ ngươi đúng là độc ác... Lại dám phóng hỏa đốt luôn ta...".

    "Ngươi cứ đợi đấy... đợi đấy mà xem... Ưm... Ta sẽ bảo tỷ tỷ bắt ngươi lại...".

    "Tiểu Quỷ ngươi... Ta sẽ đem ngươi đi thiến... sẽ đá cái mông ngươi... giẫm cái đầu ngươi... Ta sẽ vứt Tiểu Quỷ ngươi xuống Xà vực cho rắn cắn chết ngươi...".

    ...

    ...

    Sáng hôm sau.

    Mặt trời hiện đã dần lên cao, nắng đã đậm màu, một ngày mới nữa đã lại sang.

    Bên trong tiểu cốc, cỏ cây hoa lá cũng đã sớm thức dậy đón ánh ban mai. Dưới những tia nắng, sương đọng từ lâu đã tan...

    Nhưng đấy là hoa, là cỏ, là tiểu cốc, chứ còn cô gái bên trong tiểu cốc thì lại không được như vậy.

    Lạc Lâm, nàng hiện vẫn còn đang say ngủ.

    Dĩ nhiên, so với đêm qua thì lúc này tư thế, dáng vẻ của nàng đã có chút thay đổi. Thay vì nằm ngay ngắn gọn ghẽ thì bây giờ nàng lại đang cuộn tròn trong chăn, lộ ra duy nhất cũng chỉ còn mỗi cái đầu hơi rối và dính bụi bẩn do tiếp xúc trực tiếp với mặt đất mà thôi.

    Hiện tại, thiết nghĩ nếu Lạc Lâm, và cả chiếc chăn của nàng đều thu nhỏ lại thì bộ dạng hẳn sẽ giống một con sâu lắm. Thi Quỷ, hắn đã vừa nghĩ như thế đấy.

    Phải, Thi Quỷ, hắn hiện đã "tỉnh". Tinh huyết của đám đạo tặc, toàn bộ đều đã được hắn luyện hóa xong.

    Thật ra thì chẳng phải mới đây. Thi Quỷ, hắn đã thu công từ sớm rồi, ngay khi tia nắng đầu tiên vừa mới chiếu xuống kia.

    Lại nói, thời điểm mở mắt ra, hắn đã không đứng dậy, cũng chẳng buồn di động. Thay vì đi, đứng hay nằm thì hắn lại tiếp tục ngồi.

    Đả tọa? Điều tức?

    Đều không phải. Hắn nhìn. Và chỉ nhìn. Đối tượng thì cũng chẳng đâu xa, nàng nằm ngay trước mặt hắn, cách chừng độ hai mươi thước thôi.

    Thi Quỷ, hắn đã nhìn nàng rất lâu. Mỗi cái chép môi, cựa mình của nàng, tất cả hắn đều thấy. Thậm chí kể cả những lời nàng vô thức nói ra từ trong mơ kia nữa, hắn nghe được hết.

    Thế nhưng... cũng chỉ dừng lại ở đấy. Nhìn và nghe. Thi Quỷ, hắn đã không làm gì hơn nữa cả.

    Rốt cuộc thì hắn đã nghĩ gì? Trong lúc hắn chăm chú nhìn cô gái đang nằm ngủ say trước mặt mình kia?

    Vì yêu thích? Hẳn là không.

    Bởi quan tâm? Thiết nghĩ là chẳng bao nhiêu.

    Vậy thì do đâu?

    Cái nhìn của hắn, sự trầm lặng của hắn, đến cùng thì nó có ý nghĩa gì?

    Không ai có thể biết được rõ ràng. Trừ hắn.

    ...

    "Sột soạt...".

    Sau một đoạn đường ngắn ngủi, bước chân Thi Quỷ hiện đã vừa dừng lại, ngay sát bên Lạc Lâm.

    Một cách từ tốn, hắn hạ mình ngồi xuống, đưa tay đặt lên má giúp nàng sửa lại những sợi tóc rối, động tác hết sức dịu dàng.

    "Ưm... Chẹp...".

    Có lẽ do bị Thi Quỷ tác động nên cơ thể Lạc Lâm đã phản ứng lại. Nàng vừa mới cựa mình chép môi. Dẫu vậy, nàng vẫn chưa chịu dậy.

    "Cứ làm một đứa trẻ như ngươi... có khi lại hay...".

    "Tiếc rằng... chẳng ai có thể mãi là một đứa trẻ được. Người ai rồi cũng sẽ thay đổi...".

    Lẩm bẩm mấy câu như thế xong thì Thi Quỷ chẳng nói thêm một lời nào nữa. Thay vì nói tiếp thì hắn đã hành động.

    Vòng qua người Lạc Lâm, hắn dừng lại ở phía bên kia, kế đó thì co chân, đến khi hạ xuống thì cũng là lúc một thứ khác bay lên.

    Thứ vừa mới bay lên kia, "nó" cũng không phải cái gì xa lạ, rành rành là con sâu ngủ còn đang cuộn trong chăn: Lạc Lâm.

    Thi Quỷ, hắn rõ ràng đã vừa thực hiện một cú đá. Tuy mạnh yếu ra sao chưa biết chứ kết quả thì đã hiển hiện ngay trước mắt rồi. Lạc Lâm - nạn nhân của hắn, nàng và cả chiếc chăn của mình đã từ mặt đất bay lên không trung.

    Và...

    "Bõm!" một tiếng, cả người lẫn chăn cùng chìm xuống dòng suối gần đó.

    Lẽ tất nhiên, sự "chìm" kia đã chẳng diễn ra lâu lắm. Gần như tức thời, Lạc Lâm đã từ trong dòng mH52Jrg suối vùng lên, vừa phá chăn vừa hét toáng:

    "A a a...!".

    "Nước! Cứu mạng! Cứu mạng!...".

    ...

    "Phù phù...".

    "... Phù... ù... ù...".

    Đứng trên bờ suối, Lạc Lâm vuốt ngực thở gấp một hồi, tới khi đã qua cơn hoảng loạn thì lập tức liếc xéo Thi Quỷ, mím môi hầm hầm chạy lại chất vấn:

    "Ngươi! Tiểu Quỷ sư phụ ngươi làm cái gì vậy hả?!".

    Trái với bộ dạng tức giận đến hồng cả gương mặt của Lạc Lâm, Thi Quỷ tỏ ra rất bình thản hồi đáp:

    "Đá ngươi".

    Hai chữ, và hết. Cực kỳ ngắn gọn, súc tích.

    Nhưng là câu trả lời súc tích và ngắn gọn này, thời điểm đi vào tai Lạc Lâm thì không khác nào như dầu đổ vào lửa khiến cho cơn giận của nàng bốc lên ngùn ngụt.

    "Đá ngươi"?

    Thi Quỷ hắn bảo là đá ngươi a. Hắn đây là ý gì? Coi Lạc Lâm nàng là cành cây, ngọn cỏ, một thứ vô tri vô giác để cho hắn tùy tiện đá sao?

    Lạc Lâm nàng là người! Hơn nữa còn là một người có thân phận! Rất rất có thân phận!

    Bao nhiêu năm nay, từ thuở sơ sinh cho tới bây giờ, thử hỏi khắp Đại La có kẻ nào dám làm ra hành động như thế với nàng không?

    Vậy mà hôm nay nàng lại bị người ta... bị người ta...

    Thi Quỷ, hắn đá nàng? Hắn vậy mà đá nàng?

    "Ngươi... Tiểu Quỷ sư phụ ngươi...".

    "A a a... a a! Ta giết ngươi! Ta giết ngươi!".

    Trong tiếng hét chói tai, Lạc Lâm một đường xông thẳng về phía Thi Quỷ.

    Nếu là bình thường, Lạc Lâm nàng tuyệt đối sẽ chẳng bao giờ dám tấn công Thi Quỷ. Nói sao thì thực lực đôi bên chênh nhau rất lớn, nàng căn bản là không thể làm gì được hắn. Đối đầu với hắn thì chịu thiệt cũng sẽ chỉ có bản thân nàng mà thôi.

    Phải, theo lý thì Lạc Lâm nàng nên kiềm chế. Nhưng mà... nàng thật là kiềm chế không có nổi!

    Con giun xéo lắm cũng quằn chứ huống chi Lạc Lâm nàng lại là con người, một đại ác ma có thân phận cao quý?

    Từ nhỏ đến lớn, ngay cả tỷ tỷ Lạc Mai Tiên của nàng cũng chưa từng dùng chân đá nàng như vậy đấy!

    Lửa giận ngập đầu, bằng tất cả sức lực mà mình có thể điều động, Lạc Lâm ra sức tấn công Thi Quỷ. Nàng đánh, đánh và đánh như thể muốn đem Thi Quỷ nghiền nát thành trăm ngàn mảnh vụn.

    Đáng tiếc... Đáng tiếc dù cho nàng có làm gì, có dùng bao nhiêu sức và đánh bao nhiêu lần thì hết thảy cũng đều vô dụng.

    Thi Quỷ, hắn thuộc về một đẳng cấp khác. Cao hơn Lạc Lâm nàng quá nhiều. Nói gì thương tổn, ngay đến việc chạm vào người hắn thôi thì cũng đã vượt quá xa tầm với của nàng rồi.

    Chính vì vậy, chính vì lẽ đó nên rốt cuộc công cốc vẫn hoàn công cốc. Sau cả buổi trời miệt mài công kích, điên cuồng xuất thủ, trăm lần, ngàn lần đều giống y như một, từ đầu chí cuối Lạc Lâm nàng vẫn không thể chạm được vào Thi Quỷ, dù đấy chỉ là một sợi tóc, một ngón tay, một vạt áo...
     
    rocklina thích bài này.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Phù Thiên Ký
    Chương 528: Duy nhất chỉ có bản thân ngươi
    Hiện tại, Lạc Lâm đã thôi không đánh nữa. Nàng đã bỏ cuộc rồi. Một việc làm vô nghĩa, cứ tiếp tục để được gì kia chứ. Huống hồ... bây giờ Lạc Lâm nàng đâu còn sức để mà đánh nữa.

    Nàng đang đứng đây, ngay trước mặt Thi Quỷ, mắt nhìn chằm chằm vào hắn nhưng lại chẳng nói câu gì. Để rồi sau đó, nàng cứ thế trong im lặng quay đi.

    Và nơi mà nàng hướng đến, giống đêm qua, nó vẫn là hòn đá mà nàng đã dành hàng giờ liền ngồi lẩm bẩm.

    Lúc này, nàng lại vừa đặt mông ngồi xuống. Và rồi...

    "Híc... híc híc...".

    "Hức... Hức...".

    Những âm thanh nghẹn ngào nức nở cất lên.

    Lạc Lâm, nàng đã khóc.

    ...

    Theo thời gian trôi đi, thứ âm thanh nức nở kia cũng từ từ nhỏ dần, trở thành những tiếng thút thít rồi tắt hẳn.

    "Soạt soạt...".

    "Cầm lấy".

    Một bàn tay vừa mới chìa ra trước mặt Lạc Lâm. Là tay của Thi Quỷ. Trong tay hắn, một chiếc khăn màu đen đang hiện hữu.

    Ngồi bên dưới, Lạc Lâm ngẩng đầu lên, thoáng nhìn Thi Quỷ rồi nhanh chóng dời xuống chiếc khăn nọ. Một lời không nói, nàng vươn tay giật lấy.

    Đúng, là giật chứ chẳng phải cầm.

    Nắm chặt chiếc khăn màu đen mình vừa giật, Lạc Lâm đứng phắt dậy, vung tay tát thẳng vào mặt Thi Quỷ.

    "Soạt!".

    Và kết quả... Không có gì xảy ra cả. Thứ âm thanh vang dội kia đã không vang lên. Cánh tay Lạc Lâm, nó đã bị Thi Quỷ giữ lại.

    Nhưng, Lạc Lâm vẫn chưa chịu thôi. Một cánh tay khác đã tiếp tục được nàng vung lên.

    "Soạt!".

    Hệt như trước đó, lần này tay nàng lại bị người nắm giữ.

    "Ư... Ư...".

    Lạc Lâm gắng sức giãy giụa nhưng cuối cùng vẫn chẳng cách nào rút tay ra được. Bất đắc dĩ, nàng mở miệng nói lớn:

    "Buông!".

    "Mau buông ta ra! Mau buông ra!".

    "Buông?".

    Thi Quỷ cười lãnh đạm: "Tay là tự ngươi đưa tới, có bản lãnh thì tự mình rút về".

    Nghe Thi Quỷ nói vậy, Lạc Lâm cắn răng, lại tiếp tục dùng sức giãy giụa.

    "Ư... ư...".

    "... Ư...".

    "Thế nào? Không rút nổi?".

    Thi Quỷ nói tiếp, giọng xem thường thấy rõ: "Lạc Lâm, mặt của ta không phải không cho ngươi đánh mà là ngươi không có bản lãnh để đánh".

    "Lạc Lâm, ngươi nhớ cho kỹ, muốn đánh người thì phải tự nhìn lại mình, xem thử bản thân có đủ sức hay không. Kẻ không biết tự lượng sức... kết quả nhận được sẽ như ngươi bây giờ".

    "Thành thật cho ngươi hay, nếu như ta không bị trói buộc bởi lời thề tâm ma, nếu như mạng ta không nằm trong tay tỷ tỷ ngươi, nếu như không vì e ngại Nghinh Tử thì ta đã sớm đem ngươi giết chết rồi!".

    Cảm nhận được khí tức âm lãnh phát ra từ người Thi Quỷ, lại cộng thêm bộ mặt hung ác dọa người mà hắn vừa bày ra, trong lòng Lạc Lâm nhất thời trở nên hoảng sợ. Bất giác, sức lực trên đôi tay nàng bỗng tiêu thất đi quá nửa, động tác giãy giụa cũng theo đó mà ngưng trệ.

    Phía đối diện, Thi Quỷ quan sát thấy phản ứng của nàng như thế, chẳng những không hòa hoãn mà còn bồi thêm:

    "Nhưng mà Lạc Lâm, có một điều ngươi nên nhận thức rõ. Gương mặt của ngươi, thân hình của ngươi, chúng thực sự là rất đẹp. Đẹp đến nỗi khiến cho người ta khó lòng kiềm chế được. Tất nhiên là ta cũng không ngoại lệ. Vì lẽ ấy... nếu có một ngày ta hoàn toàn tự do, và nếu ngươi rơi vào trong tay ta...".

    "Lạc Lâm, ta có thể khẳng định với ngươi rằng: Ta... tuyệt đối sẽ không giết ngươi. Thay vì giết thì ta sẽ giữ ngươi được sống, hơn nữa còn là khỏe mạnh mà sống. Ngươi biết tại sao không? Bởi vì ta muốn đem tất cả y phục trên người ngươi từng lớp cởi xuống, ném ngươi lên giường, để rồi sau đó thì cưỡng hiếp, chiếm đoạt ngươi. Mỗi ngày đều sẽ như vậy...".

    Nghe tới đây, Lạc Lâm đã khó mà trấn định được nữa. Minh chứng là gương mặt nàng, nó đã tái đi. Trong đầu nàng, một hình ảnh đã vừa mới hiện lên. Chính là cảnh tượng bên trong động phủ của Thiên Nguyên mà hôm qua nàng đã tận mắt chứng kiến. Cảnh tượng cô gái nằm co ro giữa vũng máu, toàn thân trên dưới chẳng có lấy một mảnh vải che thân...

    Giả sử như thật có một ngày Lạc Lâm nàng bị người ta bắt, liệu có phải nàng cũng sẽ giống như cô gái kia, bị cường bạo như vậy?

    Bất giác, một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc toàn thân Lạc Lâm...

    "Ực...".

    Nuốt xuống một ngụm nước bọt, Lạc Lâm cố áp chế nỗi sợ trong lòng, âm thầm tự mình trấn an:

    "Không có... Sẽ không có...".

    "Tỷ tỷ sẽ luôn bảo vệ ta... Tỷ sẽ cho người bảo vệ ta".

    "Tiểu Quỷ, hắn chỉ là đang cố hù dọa ta thôi. Hắn chỉ là đang cố hù dọa ta thôi...".

    ...

    Sau một đỗi, sau khi tâm tình đã trấn định đôi phần, Lạc Lâm hít sâu một hơi, nói:

    "Tiểu Quỷ sư phụ ngươi... Ngươi dám bắt nạt ta. Ngươi chờ đấy... Lúc trở về ta sẽ nói lại với tỷ tỷ. Tỷ tỷ nhất định sẽ vì ta đòi lại công đạo!".

    "Giờ thì lại mang tỷ tỷ ra uy hiếp ta sao?".

    Thi Quỷ lắc đầu, thêm phần khinh thị: "Lạc Lâm, không thể không nói là ngươi đã rất may mắn. Ngươi xuất thân là một đại ác ma, còn là hoàng tộc cao quý, bên cạnh lại luôn có một vị tỷ tỷ cường đại bảo vệ. So với nhiều người thì ngươi may mắn hơn nhiều lắm... Có điều...".

    "Lạc Lâm, ta hỏi ngươi, nếu đem thân phận cùng vị tỷ tỷ cường đại kia của ngươi bỏ đi, vậy thì ngươi còn lại cái gì?".

    "Ta... Ta là...".

    "Thế nào? Sao lại ấp úng? Ngươi trả lời đi chứ".

    "Ta...".

    "Thôi thì để ta thay ngươi trả lời".

    Đem hai cánh tay thon gọn nõn nà đang giữ lấy của Lạc Lâm buông ra, Thi Quỷ đặt tay lên đầu nàng, hơi dùng sức ghì sát lại trong khi bản thân cũng hạ thấp đầu mình xuống một chút.

    Mặt kề mặt, mắt nhìn mắt, hắn nói rành mạch từng câu, từng chữ:

    "Nếu không có thân phận, không có tỷ tỷ Lạc Mai Tiên kia của ngươi thì Lạc Lâm ngươi sẽ chẳng là gì cả. Đại La này, Hồng Uy Thiên Quốc này sẽ chẳng còn ai tôn trọng hay e ngại gì ngươi nữa hết. Và khi đó, với dung nhan diễm lệ mê hoặc lòng người này, Lạc Lâm ngươi sẽ trở thành một con mồi béo bở, một món hàng giá trị bị săn lùng. Kết quả cuối cùng của ngươi... tin ta đi, nó sẽ rất thê thảm".

    "Ực...".

    "Tất cả... Tất cả cũng chỉ là...".

    "Chỉ là giả định?". - Thi Quỷ không đợi Lạc Lâm nói hết câu thì liền chen ngang.

    Tiếp đấy, hắn lắc đầu mà rằng: "Lạc Lâm, ngươi quá ngây thơ rồi. Ngươi nghĩ thế giới này đang đứng yên sao? Không, nó đang xoay và đang chạy. Chẳng có gì là nguyên vẹn, mọi thứ đều sẽ đổi thay. Ngươi, tỷ tỷ của ngươi, Đại La, Hồng Uy Thiên Quốc, Thiên Âm Đại Lục, Đà Lan Giới, toàn bộ đều đang thay đổi. Có thể là ngàn năm, có thể là trăm năm, có thể là mười năm, hoặc cũng có thể chỉ sau vài năm nữa thôi, biết đâu một chuyện kinh khủng nào đó sẽ xảy ra và khiến cuộc sống của ngươi bị đảo lộn... Giả định không phải sự thật, nhưng, nó có khả năng sẽ biến thành sự thật".

    "Và Lạc Lâm, khi ấy ngươi sẽ làm gì? Sẽ đối diện với nó thế nào?".

    "Ta...".

    "Lại một lần nữa ngươi không thể trả lời".

    Thi Quỷ tiếp tục: "Ngươi biết tại sao không? Bởi vì trong lòng ngươi đã có đáp án. Ngươi hiểu rõ kết cục của mình sẽ như thế nào".

    ...

    Qua vài giây im lặng, giọng Thi Quỷ lại lần nữa cất lên:

    "Lúc nãy, ngươi xông vào ta đòi chém đòi giết, nguyên do là gì?".

    "Vì tức giận? Vì ta đã đem ngươi đá xuống nước?".

    "Nhưng mà... Ngươi có biết tại sao mình lại bị đá và đã bị đá như thế nào không?".

    "Cách ta tiếp cận ngươi rất cao minh?".

    Thi Quỷ lắc đầu: "Hoàn toàn ngược lại. Trước khi giơ chân đá ngươi ta còn dùng tay chạm vào mặt ngươi nữa kìa. Ấy vậy mà ngươi lại chẳng hề hay biết, vẫn có thể tiếp tục ngủ".

    "Ngươi tưởng đây là đâu? Phủ thành chủ sao?".

    "Lạc Lâm, ngươi thân là tu sĩ Linh châu cảnh, lẽ ra linh giác phải rất nhạy bén mới đúng. Thế nhưng ngươi đã làm ra được phản ứng gì?".

    "Ta...".

    "Đừng nói với ta vì có sự bảo vệ của ta và Nghinh Tử nên ngươi đã không hề phòng bị!".

    "Lạc Lâm, ngươi nghe cho kỹ. Trên thế gian này, người duy nhất sẽ luôn bảo vệ ngươi, người duy nhất sẽ luôn bên cạnh ngươi, sẽ không bao giờ phản bội ngươi chỉ có một. Đó... chính là bản thân ngươi".
     
    rocklina thích bài này.
Tags:
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)