Phong Ngự - Lại Điểu (New: Q3 - C5)

  1. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Phong Ngự
    Tác giả : Lại Điểu

    Quyển 1
    Chương 1 : Vân Sơn Quy Xử


    Dịch & Biên tập : vnhero
    Nguồn : bachngocsach.com


    Lời Nhân Vật Chính

    Ánh nắng chói mắt, khiến cho Phong Nhược có cảm giác buồn ngủ, gần đây hắn nhớ rất rõ mỗi sáng thích thú được yên tĩnh như thế, tựa lưng vào bức tường rắn chắc, mà xuất thần nhìn về không trung xa xăm, nơi có những ngọn núi cao cả vạn trượng trải dài liên miên không dứt, chẳng có nguyên nhân gì đặc biệt cả, đơn giản chỉ là yêu thích mà thôi.

    Trí nhớ phủ đầy bụi thời gian của hắn hơi bị hỗn loạn, tựa như vầng sáng tia nắng vàng ánh chiếu rọi rất mơ hồ, có lẽ do cuộc đời của Phong Nhược chẳng có gì đáng giá để hồi tưởng lại thì phải.

    Nơi đây chính là hậu sơn của Thanh Vân Sơn, rất gần với chỗ Phong Nhược thường phơi nắng trước đây, thế nhưng rõ ràng do hắn cảm nhận được như hai thế giới hoàn toàn cách biệt, vì thế lại có chút cảm giác khoảng cách càng xa vời vợi.

    Hắn nhớ rõ ràng trận đại chiến thảm khốc nửa năm trước, nhưng giờ đây không còn cảm giác gì cứ như là mọi chuyện hệt như tia nắng ban nãy chiếu qua, mọi thứ dần dần trở nên mơ hồ đi.

    Phong Nhược được Phong Trần Tử - chính là một người tu đạo cứu ra khỏi chiến trường dạo đó, nguyên nhân rất đơn giản, chỉ vì tọa kỵ Xuyên Vân Điêu của vị này bị hấp dẫn bởi mùi máu tanh từ chiến trường bốc lên, sau đó vì kiếm ăn mà cắp lấy Phong Nhược vốn còn thoi thóp thở, cũng may nhờ có Phong Trần Tử phát hiện rồi giải cứu lấy hắn.

    Hiện tại, Phong Nhược đã là một chân tạp dịch trong Thanh Vân Tông, còn chưa được tính là ngoại vi đệ tử, nhiệm vụ hằng ngày của hắn chính là chăm nom mười mẫu Hương Linh đạo điền, sau đó còn hái đủ Linh Tang Diệp là món khoái khẩu cho chín con Tuyết Linh Tằm nữa.

    Đáng lý ra chuyện xui xẻo này hắn phải cảm tạ Phong Trần Tử mới đúng, bởi vì xung quanh địa phận của môn phái tu tiên đứng nhất nhì trong khu vực lân cận chính là Thanh Vân Tông, căn bản không cho phép phàm nhân xuất hiện tại Thanh Vân Sơn, thế mà Phong Nhược hoàn toàn không phù hợp với điều kiện thu nhận môn nhân đệ tử của Thanh Vân Tông, nếu không nhờ Phong Trần Tử có chút quen biết với một vị Trưởng lão của Thanh Vân Tông, thì ngay cả chân tạp dịch tệ hại này cũng không có mà làm.

    Đương nhiên, mặc dù bảo là tạp dịch, nhưng trên thực tế so với công việc của đa số người trong thế giới phàm nhân thì vẫn nhàn hạ hơn, những người tu đạo kia khá là tự cao, nên căn bản không quá bận tâm mà gây khó dễ đối với con kiến hôi như hắn, chẳng hạn mười mẫu Hương Linh điền này, hắn chỉ cần nộp lên trên một nửa thu hoạch là được, phần còn lại cũng đủ cho hắn ăn no bụng về lâu về dài !

    Đã có thể lấp đầy bụng, nên đương nhiên chẳng có gì phải phàn nàn, chẳng hạn như lúc này, sau vài canh giờ bận bịu nên Phong Nhược biếng nhác nằm phơi nắng trên tảng đá lớn, bên cạnh đặt một thanh Trường đao được lau sạch bóng với lỗ chỗ nhiều vết mẽ.

    Thanh Trường đao này có từ thời Phong Nhược mới mười lăm tuổi, chính là chiến lợi phẩm duy nhất thu được trong đống xác chết năm xưa, từ đó về sau thủy chung không rời xa nửa bước, ngay cả trước lúc chìm vào hôn mê rồi bị Xuyên Vân Điêu cắp đi vẫn chưa từng rời khỏi tay.

    Đáng tiếc, thanh Trường đao này trước đây có thể chặt liên tiếp hơn mười cái thủ cấp mà vẫn sắc bén như thường, còn bây giờ trông thật đáng thương, số là Phong Nhược từng muốn dựng một căn nhà trúc đơn sơ, nhưng không nghĩ tới những cây trúc xanh ở hậu sơn lại cứng rắn vô cùng, chém liên tục hơn mười nhát đao mới có thể đứt rời, còn những cây trúc màu sắc càng đậm hơn thì cho dù chặt thế nào đi nữa cũng không hằn lên được vết đao nào.

    Vì thế cuối cùng thanh Trường đao này vốn đã được dung hợp tinh cương cũng không may biến thành hình dạng thế này.

    Ngay lúc này, một tràng âm thanh cổ quái kêu “Tê tê” đột nhiên truyền ra từ rừng cây đằng xa, khi nghe được tiếng kêu này Phong Nhược không khỏi rầu rĩ nhíu mày rồi thấp giọng mắng một tiếng, lập tức thân hình liền vô cùng linh hoạt từ trên tảng đá phóng xuống, còn thanh Trường đao lỗ chỗ vết mẽ đã xuất hiện sau lưng hắn chẳng biết từ lúc nào.

    Chạy vèo vào trong rừng cây, cảnh vật đầu tiên đập vào mắt chính là chín con quái vật cực lớn toàn thân trắng tuyết cao chừng vài trượng được trú trên chín tòa đài cao, rõ ràng đây là chín con Tuyết Linh Tằm được Phong Nhược chăm sóc.

    Xung quanh những đài cao này đều được bố trí cấm chế, vì thế ngược lại không cần phải lo lắng do thân hình quá to lớn của mấy con Tuyết Linh Tằm này, bởi vì tuy thoạt nhìn qua chúng rất đáng sợ, nhưng tính tình lại cực kỳ hiền lành, chỉ cần cung cấp đủ Linh Tang Diệp bọn chúng sẽ một mực ngoan ngoãn ở yên tại chỗ.

    Đối với loài Tuyết Linh Tằm này, trong vòng mấy tháng qua Phong Nhược đã biết rõ ràng loài thú này trong tu tiên giới chỉ có thể được coi là loại linh thú được thuần dưỡng bình thường nhất, tính tình hiền lành, chỉ cần có thể cung ứng đầy đủ Linh Tang Diệp thì cứ mỗi quý sẽ nhã ra những sợi Tuyết Tằm Ti dài ngắn đủ loại, Tuyết Tằm Ti này chịu lực tốt, thủy hỏa bất xâm, dùng để chế tác thành bộ quần áo Tuyết Tằm lại càng có thể đạt tới tiêu chuẩn một bộ pháp khí cấp thấp.

    Cũng chính vì nguyên nhân này, mà Phong Nhược thấy rất có cảm hứng với loài Tuyết Linh Tằm này, chỉ có điều đáng tiếc chính là Tuyết Tằm Ti do Tuyết Linh Tằm này nhã ra vào mỗi quý đều chẳng có liên quan gì tới hắn, mà toàn bộ số lượng đều bị Thanh Vân Tông thu hồi hết.

    Loài Tuyết Linh Tằm này mỗi ngày đều cần phải ăn rất nhiều Linh Tang Diệp, vì vậy mỗi ngày Phong Nhược dành hơn phân nữa thời gian để thu thập Linh Tang Diệp.

    Đương nhiên Linh Tang Diệp này chẳng thể mọc ra từ những cây trên cõi phàm nhân, mà được hái ra từ trên một loài cây có tên là Linh Tang Mộc, loài Linh Tang Mộc này hầu hết sống mấy trăm năm thậm chí có cây hơn ngàn năm, vì vậy mỗi cây Linh Tang Mộc đều cao lớn vô cùng.

    Cả chín con Tuyết Linh Tằm dường như phát hiện được Phong Nhược đã đến, bọn chúng đều đồng loạt đứng dậy, nếu như không thấy được cơ thể nó khổng lồ đến thế, ngược lại cứ tưởng là đuôi mấy chú chó con đang ngoe nguẩy ấy chứ.

    “Được rồi, được rồi, đừng ồn ào nữa ! Bọn bây có bản lĩnh thì tự leo lên cây Linh Tang Mộc mà ăn nhé !” Phong Nhược gõ gõ cái trán mà có chút đau đầu, khẩu vị của mấy con Tuyết Linh Tằm này thật sự khiến người ta bội phục, liền lấy từ trong ngực ra một cái túi màu xanh lớn cỡ bàn tay, lập tức Phong Nhược móc ra cực nhiều Linh Tang Diệp rồi chia đều ra mà ném vào trong chín tòa đài cao đó.

    Cái túi xanh này tên là Túi Càn Khôn do Thanh Vân Tông phát cho, không gian bên trong rộng ước chừng gần bằng phân nửa một căn phòng nhỏ, thông thường Phong Nhược hái Linh Tang Diệp xuống đều bỏ toàn bộ vào trong Túi Càn Khôn đó, kế tiếp theo giờ ăn mà thảy vào cho chín con Tuyết Linh Tằm.

    Sau khi chín con Tuyết Linh Tằm ăn xong thì Linh Tang Diệp lần này trong Túi Càn Khôn cũng đã vét tới tận đấy, bất đắc dĩ Phong Nhược phải tiếp tục đi hái thêm Linh Tang Diệp, nói cách khác nếu để Tuyết Linh Tằm đói bụng, cuối cùng khiến cho lượng Tuyết Tằm Ti được nhã ra bị thu ngắn lại, thì hắn không cách nào gánh nổi trách nhiệm.

    Ra khỏi rừng cây, Phong Nhược nhìn bốn phía tìm kiếm, ngược lại Linh Tang Mộc ở hậu sơn lại mọc rất nhiều, tốc độ sinh trưởng của Linh Tang Diệp rất nhanh, nhưng vấn đề theo đó là sức ăn của Tuyết Linh Tằm cũng thật mạnh ! Cho nên hắn phải tìm cách bảo đảm lâu dài, sẽ không để những tán lá của một cây Linh Tang Mộc nào trở nên quá thưa thớt.

    Rất nhanh Phong Nhược cũng chọn được mục tiêu phù hợp, hắn khạc nhổ ra tay một đám nước bọt, rồi từ từ bò lên cây Linh Tang Mộc cao hơn mười trượng, đối với hắn chuyện leo cây ngược lại quá dễ dàng, nhưng để hái được Linh Tang Diệp thì cũng không được thoải mái cho lắm, nếu muốn nhét đầy Túi Càn Không thì không mất hai ba canh giờ là căn bản không làm được.

    Ngay lúc Phong Nhược đang leo lên cành cây trên cao, thì hắn thấy xuất hiện hai cánh tay lượn lờ rất nhanh tựa như cánh bướm vờn hoa vậy, một đạo thân ảnh màu trắng giữa không trung từ đằng xa bay tới trông vô cùng ưu nhã, dưới ánh nắng mặt trời lộ ra bên dưới như những đợt sóng nhấp nhô màu xanh lá, còn bóng trắng bay lơ lững nhìn tựa như tiên nhân xuất trần vậy.

    Phong Nhược chỉ thoáng liếc nhìn qua rồi không để ý đến y nửa, người vừa mới đến chính là đệ tử đời thứ ba Thanh Vân Tông - Khổng Phi, y đến hậu sơn cũng chỉ có một mục đích duy nhất chính là hái Linh Tang Diệp, bởi vì đệ tử đời thứ ba của Thanh Vân Tông cũng đều trồng trọt trên Hương Linh điền, hoặc nuôi dưỡng mấy con Tuyết Linh Tằm đó, dù sao bọn họ cũng cần phải ăn cơm, mà Tuyết Tằm Ti lại là nguyên liệu quan trọng trong môn phái.

    Chỉ là mỗi lần nhìn thấy những đệ tử đời thứ ba Thanh Vân Tông như Khổng Phi đang hái Linh Tang Diệp trước mắt thế này,thì từ trong nội tâm Phong Nhược liền cảm thấy ghen ghét muốn chết, ở đây không phải ghét thân phận của đám người đó, càng chẳng phải do thái độ kiêu ngạo đến cỡ nào của bọn họ, mà hết thảy là do đám đệ tử đó đều cưỡi Bạch Vũ Hạc để đi hái Linh Tang Diệp, việc đó mà đem so với Phong Nhược hiện tại trông giống như con khỉ đang trèo trên cây Linh Tang Mộc kia thì thật là khác xa nhau một trời một vực !

    Nên biết rằng ở những chỗ xa tít ngoài cùng trên đỉnh cao nhất của Linh Tang Mộc, thông thường chính là nơi có Linh Tang Diệp chất lượng tốt nhất cũng như phủ kín dày đặc nhất, nhưng cho dù Phong Nhược có am hiểu leo cây tới cỡ nào đi nữa, cũng không cách nào tiếp cận được những lá Linh Tang Diệp kia, còn đám người như Khổng Phi lại khác, bọn họ nhờ có Bạch Vũ Hạc trợ giúp, nên đương nhiên có thể tùy ý ngắt lấy Linh Tang Diệp thoải mái, thông thường bọn họ chỉ mất khoảng nửa canh giờ là có thể hái xong, chuyện như vậy làm sao có thể khiến cho nội tâm Phong Nhược có thể bình tĩnh được chứ ?

    “Hắc hắc, Phong Nhược, bận rộn quá hã !” Khổng Phi cười ha hả chào hỏi, chỉ có điều năm nay hắn mới chừng mười bốn mười lăm tuổi thôi, nhưng tu vi cũng đã đạt được Luyện Khí trung kỳ, một thân trang bị Tuyết Tằm tuyệt đẹp, lưng đeo thanh Kiếm nhất phẩm tràn ngập ánh sáng đủ màu sắc, mày kiếm mắt sáng, thân hình cân đối, chỉ cần thêm một thời gian nữa tuyệt đối sẽ trở thành trang mỹ nam tử, hơn nữa lại đang cưỡi trên Bạch Vũ Hạc tựa như hợp thành một khối băng tuyết, nhìn cách nào trông cũng giống như tiên nhân.

    “Cũng tạm được !” Phong Nhược ngẩng đầu lên không trung mà ngó về phía Khổng Phi, ánh mắt lại rơi vào chiếc áo choàng bay phấp phới theo gió đang khoác sau lưng Khổng Phi.

    “Khổng sư huynh, chúc mừng, chúc mừng a ! Lại có thể thu thập trọn bộ trang bị Tuyết Tằm rồi !” Phong Nhược nhịn không được mà cảm thán nói ra, tại Thanh Vân Tông những đệ tử đời thứ ba đều có đãi ngộ thật tốt, chẳng hạn như tọa kỵ Bạch Vũ Hạc, thanh Kiếm nhất phẩm, Thắt lưng trữ vật và bộ trang phục Tuyết Tằm đều do môn phái ban cho miễn phí, có điều bộ trang phục Tuyết Tằm này chỉ bao gồm áo và quần thôi, hai món này chủ yếu có tác dụng giúp tăng cường phòng ngự.

    Về phần áo choàng Tuyết Tằm thì lại khác, càng thêm trân quý hơn một chút, bởi vì vật ấy có tác dụng trợ giúp thăng bằng, nếu dùng để điều khiển linh thú phi hành thì tốc độ sẽ nhanh hơn, nhất là trong chiến đấu hiệu quả lại càng thêm rõ rệt.

    Do những trang bị này ngay thời điểm chế tác đều được khắc vào một trận pháp nòng cốt, cho nên một khi tập hợp đủ trọn bộ trang bị Tuyết Tằm, lúc đó chẳng khác nào sở hữu một món pháp khí cấp thấp, kế đó chỉ cần phát động trận pháp trên trang bị, cho dù là bảo vệ tính mạng hay công kích đều rất hữu dụng.

    “Hắc hắc ! Cũng không có gì, nếu đem so với bộ trang bị Lăng Vân của Khúc sư huynh thì ta thật sự kém xa !” Khổng Phi dù sao cũng chỉ là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi nên nhịn không được mà bộc lộ vẻ đắc ý, đồng thời lại hùng hồn tuyên bố : “Chờ khi nào ta tập hợp đủ bộ trang bị Lăng Vân thì lập tức ta sẽ tặng cho ngươi bộ Tuyết Tằm này !”

    Nhưng lời nói vừa dứt, Khổng Phi liền đổi giọng có vẻ tiếc nuối : “Dù sao đi nữa cho ngươi cũng vô dụng, do pháp lực của ngươi yếu quá mức, e rằng phát huy chưa tới được ba thành uy lực đâu !”

    Phong Nhược vừa mới nghe qua không khỏi trợn tròn mắt, vị tiểu sư huynh họ Khổng này cái gì cũng hay, chỉ có mỗi khuyết điểm là tuy mở miệng nghe rất hào phóng nhưng trên thực thế lại keo kiệt vô cùng.

    (*) Vân Sơn Quy Xử : những quy tắc hành xử trên núi Thanh Vân.
    (**) Ở mỗi chương, nhóm dịch sẽ tùy hứng “mần” hai câu tóm lược lại ý chính toàn chương.
     
    Last edited by a moderator: 17/4/13
  2. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Phong Ngự
    Tác giả : Lại Điểu

    Quyển 1
    Chương 2 : Ngũ Hành Thạch


    Dịch & Biên tập : vnhero
    Nguồn : bachngocsach.com



    May mắn một điều là từ trước tới nay Phong Nhược chưa bao giờ trông chờ vào chuyện tốt đại loại như thế sẽ ứng ngay vào người hắn, vì vậy nếu như không nghe được câu nói kế tiếp của y không chừng hắn đã bị tên tiểu sư huynh keo kiệt này lừa gạt đến nổi hộc máu mấy ngày rồi, nên biết rằng trọn bộ trang bị Tuyết Tằm này giá ít nhất khoảng chừng trăm viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp, còn một con Bạch Vũ Hạc thêm vòng tay trữ thú mới toanh nữa cũng đã cần tới tám mươi viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp rồi.

    “A, phải rồi Phong Nhược, gần đây ta phải ra ngoài xử lý một việc, ngươi có thể thay ta giúp quản lý trang viên cùng với mảnh ruộng được không ?” Ngay lúc này Khổng Phi đột nhiên mở miệng nói.

    “Cái gì ? Phong Nhược tức giận thiếu điều chút nữa đã từ trên cây Linh Tang Mộc rớt xuống rồi, rõ là hắn biết ngay tên tiểu tử này chạy tới đây chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả, muốn nhờ hắn chiếu cố đạo điền ? Vậy chẳng phải muốn chôn sống hắn đến mệt chết hay sao ?

    “Hắc hắc ! Phong Nhược ngươi không nên vội từ chối nhanh thế, thù lao là một viên Ngũ Hành Thạch thuộc tính hỏa, ngươi thấy thế nào ? Hãy xem thanh đao cùi của ngươi kìa, chỉ mới chém cây trúc xanh thôi mà chẳng xi nhê chút nào, nếu dùng viên Ngũ Hành Thạch này để cường hóa, cho dù ngươi có gặp phải linh thú cấp thấp cũng không cần phải bó tay chịu trận đâu !” Khổng Phi mỉm cười từng bước dụ dỗ, y tựa hồ không sợ Phong Nhược sẽ từ chối.

    “Được ! Cần ta trông nom bao lâu ? Phong Nhược trầm mặt lại vẫn chưa quyết định, tuy rằng hắn rất mong mỏi kiếm được tọa kỵ Bạch Vũ Hạc hoặc trang bị Tuyết Tằm, nhưng so ra hắn hy vọng có được một viên Ngũ Hành Thạch là tốt lắm rồi.

    Ngũ Hành Thạch tại tu tiên giới tuyệt đối có tác dụng hết sức quan trọng, chẳng những vật này có thể mang đi giao dịch với đa số vật phẩm tu tiên, mà còn được dùng để sửa chửa binh khí và trang phục bị hư hỏng, nhưng điều quan trọng nhất là Ngũ Hành Thạch còn được dùng để tăng cường thuộc tính cho các loại binh khí và trang phục nữa, thao tác này được gọi là tinh luyện cường hóa ! Thậm chí nếu sử dụng Ngũ Hành Thạch phẩm chất cao hơn sẽ có khả năng xuất hiện ra những tình huống dị thường hơn.

    Có thể nói yếu tố thực lực cao cường của người tu đạo có ba phần liên quan tới Ngũ Hành Thạch, hay nói cách khác có thể coi tu tiên giới này như là một thế giới Ngũ Hành Thạch đi !

    Các chủng loại Ngũ Hành Thạch bình thường mà nói thì chỉ có năm loại : Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ. Chỉ là trong truyền thuyết cũng có xuất hiện thêm hai thuộc tính cực phẩm : Phong và Lôi.

    Cấp bậc Ngũ Hành Thạch có thể chia làm bảy bậc : cấp thấp, hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm, cực phẩm, tiên phẩm và tuyệt phẩm. Trong đó thường thấy nhất là loại cấp thấp, theo trình tự cao hơn là hạ phẩm, trung phẩm và thượng phẩm, về phần Ngũ Hành Thạch cực phẩm, tiên phẩm và tuyệt phẩm e rằng cũng chỉ nghe qua trong truyền thuyết mà thôi.

    Những nơi cấu thành Ngũ Hành Thạch cấp thấp được phân bố rất nhiều trong Thất Giới, thậm chí trong cơ thể của linh thú và yêu ma đôi khi cũng có Ngũ Hành Thạch cấp thấp này, chỉ có điều tỉ lệ cực kỳ thấp, có lẽ vài vạn linh thú cũng chưa chắc tìm được một viên Ngũ Hành Thạch.

    Còn những loại Ngũ Hành Thạch truyền thuyết kia, nghe nói chỉ xuất hiện ở những nơi đặc thù, đáng tiếc là cho dù có hiểu biết rộng như Khổng Phi cũng chưa rõ lắm.

    Dường như đúng với những gì Khổng Phi đã nói, bản thân Phong Nhược thật sự mong muốn có được Ngũ Hành Thạch cấp thấp để cường hóa thanh trường đao đầy vết mẽ đáng thương kia, không thể nghi ngờ gì nữa đúng là thích hợp nhất.

    “Không lâu lắm đâu, chỉ một quý mà thôi !” Khổng Phi nói rất nhẹ nhàng.

    “Cái gì ? Một quý à ! Không được, lâu quá ! Nếu nói vậy, phải cần ít nhất hai viên Ngũ Hành Thạch a !” Phong Nhược cự tuyệt không chút do dự, nói giỡn à, một quý mất tới chín mươi ngày mà thù lao chỉ được có một viên Ngũ Hành Thạch, tuy là hắn cần Ngũ Hành Thạch dữ lắm nhưng cũng không thể cứ thế mà làm, phải biết rằng công nuôi dưỡng Tuyết Linh Tằm thật sự tốn rất nhiều thời gian, tính ra mười tám con Tuyết Linh Tằm chắc chắn sẽ làm hắn bận rộn chạy lên xuống liên tục, thời gian nào để hắn làm chuyện quan trọng khác nữa !

    “Hắc ! không lẽ chẳng còn cách nào sao ?” Keo kiệt như Khổng Phi mà cũng hiểu được tình huống cực khổ thế này, cười hắc hắc rồi nói không nghĩ ngợi : “Chỉ có điều ta đã dùng hết Ngũ Hành Thạch để mua áo choàng Tuyết Tằm này rồi, trong tay hiện giờ chỉ còn một viên duy nhất, thôi thì ta nợ ngươi một viên được không ? Ngươi yên tâm đi, Khúc sư huynh có nói qua, bọn ta nhất định sẽ kiếm được lợi nhuận tràn bồn đầy bát mà !”

    “Khúc Vân ? Tên gian thương kia à ?” Trong nội tâm Phong Nhược âm thầm ai oán, “Thôi được ! chỉ một lần này thôi, ngươi hãy đưa trước cho ta viên Ngũ Hành Thạch này đi”

    Phong Nhược biết cũng không nên quá bức bách, nói thật hắn rất hiểu rõ tên Khổng Phi này so với toàn bộ đám đệ tử đời thứ ba thì mặc dù hơi keo kiệt một chút nhưng vẫn đáng kết giao hơn, còn những người khác có khi hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới hắn, hoặc thậm chí như tên gian thương Khúc vân kia cơ bản luôn giữ thái độ cực kỳ khinh bỉ hắn.

    “Được rồi, Không thành vấn đề !” Khổng Phi mừng rỡ nói, tiện tay lấy ra từ thắt lưng trữ vật một hạt châu đỏ choét nhỏ tựa long nhãn, đồng thời cũng tháo Túi Càn Khôn ở bên hông ra, Túi Càn Khôn này cũng chỉ dùng để chứa toàn bộ Linh Tang Diệp thôi, trên thực tế không gian của thắt lưng trữ vật này rộng lớn hơn gấp mấy lần rồi, nhất là trong lúc chiến đấu lại càng có tiện lợi hơn.

    Cho nên ngoại trừ kẻ nghèo mạt rệp như Phong Nhược ra, cơ bản không có người tu đạo nào xem Túi Càn Khôn là bảo bối cả.

    Sau khi nhắc nhở vài việc, lúc này Khổng Phi mới cưỡi Bạch Vũ Hạc rời đi, nhìn theo thân ảnh của y dần biến mất, trong mắt Phong Nhược không khỏi hiện lên tia trầm tư.

    Đương nhiên Phong Nhược biết rõ Khổng Phi đi đâu, chính là nhờ tên gian thương Khúc Vân dẫn dắt ra ngoài săn bắt những linh thú cấp thấp rồi mang ra chợ bán đi, nếu không phải vậy thì áo choàng Tuyết Tằm đó làm sao có được.

    Kỳ thật Phong Nhược cũng rất muốn gia nhập vào những nhóm săn bắt thế này, bởi vì đây chính là cách duy nhất hắn có thể kiếm được Ngũ Hành Thạch, cũng là phương pháp duy nhất để hắn có được tọa kỵ Bạch Vũ Hạc và trang bị Tuyết Tằm, dù sao thì hắn cũng chỉ là một tay tạp dịch, hiện tại Thanh Vân Tông có thể cho phép hắn ở lại Thanh Vân Sơn cũng đã là may mắn lắm rồi, còn những đãi ngộ này nọ hắn căn bản không có tư cách đạt được.

    Cho dù là săn bắt linh thú cấp độ thấp nhất thì Phong Nhược cũng hoàn toàn không có khả năng, đừng nghĩ rằng hắn có được bản lĩnh không tệ chút nào do đã từng xông pha một thời trong chiến trường, nhưng thực tế trong tu tiên giới mọi thứ đều khác hẳn, ngay cả khi hắn dựa vào thanh tinh cương trường đao đã từng làm nên vẻ vang lúc trước cũng chặt không gãy nỗi những cây trúc bình thường kia, thì đừng nghĩ tới chuyện đi săn bắt linh thú cấp thấp.

    Vì vậy Phong Nhược mới ao ước kiếm được một viên Ngũ Hành Thạch rồi đem tinh luyện cường hóa thanh trường đao của mình, đương nhiên lựa chọn tốt nhất là luyện chế ra một thanh kiếm khí, cho dù có phẩm chất thấp nhất cũng tốt hơn thanh tinh cương trường đao của hắn cả trăm lần, hắn đã từng tận mắt chứng kiến Khổng Phi không cần tốn chút sức nào đã sử dụng thanh kiếm khí nhất phẩm chặt hơn mười cây trúc màu xanh sậm, thật sự chỉ dùng một kiếm nhẹ nhàng a.

    Chỉ tiếc là thanh kiếm khí cấp thấp đó cũng chẳng đáng là gì so với thứ sang trọng quý giá như trang phục Tuyết Tằm, Phong Nhược cũng chỉ có thể mơ tưởng trong lòng mà thôi.

    “Dù sao cũng tốt rồi, cuối cùng cũng có một viên Ngũ Hành Thạch có tính công kích, chỉ như thế mới đủ tiêu chuẩn để đi săn bắt linh thú cấp thấp !” Phong Nhược nghĩ ngợi có chút cảm khái, trong năm loại thuộc tính Ngũ Hành Thạch gồm Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ thì hai loại thuộc tính Kim và Hỏa đều có tính công kích có thể dùng để tinh luyện cường hóa binh khí, còn thuộc tính Mộc và Thủy tuy công kích kém một chút nhưng bù lại có thêm đặc tính phòng ngự và chữa thương, chỉ riêng Ngũ Hành Thạch thuộc tính Thổ là hoàn toàn có tính năng phòng ngự, ba loại thuộc tính sau chủ yếu được dùng để tinh luyện cường hóa các loại trang phục.

    Phong Nhược gắng sức đến lúc hái đủ số Linh Tang Diệp cần thiết để chuẩn bị cho khẩu phần hôm sau của mười tám con Tuyết Linh Tằm thì mặt trời đã xuống núi, lúc này cho dù thân thể hắn cường tráng thế nào cũng khó nuốt trôi.

    Nghênh đó ngọn gió núi phả vào mặt, Phong Nhược gấp gáp chạy về căn chòi trúc đơn sơ của mình, ở khu vực hậu sơn này chỉ có mỗi mình hắn ở lại đây, những tên đệ tử khác của Thanh Vân Tông đều có chỗ ở riêng biệt, dù sao thì nơi đây cũng gần với Thanh Vân Tông, nên chẳng có linh thú cấp thấp nào xuất hiện.

    Đến lúc Phong Nhược về tới chòi trúc thì gió núi đã thổi mạnh dần lên, tiếng kêu “Ô ô” quanh quẩn xuyên qua lại trong sơn cốc, tựa như ngàn vạn ác quỷ cùng tru lên, hơn nữa dưới tia sáng trắng mờ mờ của ánh trăng thật sự làm cho da đầu người ta phát run lên.

    Lại nói tiếp trận gió núi này đã từng khiến cho Phong Nhược đau khổ thật nhiều, cũng không biết rốt cuộc trong ngọn gió núi này có gì cổ quái mà lại ẩn chứa một cổ khí tức vô cùng lạnh lẽo, chúng có thể xuyến thấu qua mọi thứ mặc trên người, thổi tới tận cùng xương tủy bên trong, cảm giác đau đớn này thật không cách nào tưởng tượng nổi.

    Có điều phải nói rõ là nhờ gió núi này quá mức âm hàn, cho nên phàm nhân không có cách nào chống cự được với gió núi giá rét đó, vì vậy vị Trưởng lão Thanh Vân Tông kia mới phá lệ đem tâm pháp tầng thứ nhất Thanh Vân Quyết ban cho Phong Nhược. Dựa vào tâm pháp này, tuy hắn không được như đám người Khổng Phi có thể thi triển thần thông thoải mái, nhưng dùng để chống cự quái phong cũng quá đủ rồi !

    “Ta chán ghét ăn bánh gạo lắm rồi !” Phong Nhược lẩm bẩm, khuôn mặt rầu rĩ ngồi bó gối dưới đất có vẻ chịu phận, từ trong ngực lấy ra một Túi Càn Khôn khác, lôi bên trong ra một thứ gọi là bánh gạo, đây là món ăn chính trong suốt một năm nay của hắn.

    Món này do Hương Linh đạo chế biến ra, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà loại bánh gạo này thật sự cực kỳ khó nhai, hắn có cảm giác đang nhai một miếng nhăn nheo mềm nhũn ngay khi bỏ vào miệng, nhai hết lần này tới lần khác tựa như miếng “da trâu” ! Càng chịu không nổi nữa là hương vị miếng “da trâu” này rất kinh hải, đáng sợ tới mức mỗi khi sắp phải ăn Phong Nhược đều bực bội nguyền rủa một hồi !

    Nhưng cơ bản do bụng đói meo nên Phong Nhược không có quyền lựa chọn ! Tại Thanh Vân Sơn này muốn mơ tới mấy món ở thôn quê cũng không được, còn chuyện nhai vỏ cây à, hắn tự nhũ độ cứng hàm răng so ra vẫn còn kém xa thanh trường đao kia.

    Dĩ nhiên bánh gạo này cũng chẳng phải là không có nửa điểm lợi ích, trên thực tế chỉ cần nuốt một miếng, suốt cả ngày không cần phải ăn thứ gì khác nữa, có nhiều lúc Phong Nhược hơi hoài nghi có phải những người tu đạo kia luôn có khuynh hướng tự hành hạ bản thân nghiêm trọng đến vậy không.

    Rất nhanh chóng Phong Nhược đã vất vả nuốt xong miếng bánh gạo đó, lúc này thể lực bị tiêu hao trước đây đã hoàn toàn khôi phục trở lại.

    Bây giờ Phong Nhược mới cẩn thận lấy viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp thuộc tính hỏa ra, viên Ngũ Hành Thạch này to cỡ quả long nhãn không ngừng tỏa ra ánh sáng đỏ chói, khi nắm trong tay hắn rõ ràng cảm nhận được một cổ khí tức ấm áp truyền đến.

    Tuy nhiên viên Ngũ Hành Thạch này hiện tại cũng chỉ có thể xem như vật trưng bày mà thôi, muốn kích phát uy lực chân chính bên trong cần phải dùng lực dẫn đạo, cũng may trong cơ thể Phong Nhược có chút pháp lực vì đã từng trải qua một khoảng thời gian tu luyện, dù chưa đủ thúc dục trang phục Tuyết Tằm nhưng vẫn dư sức để kích hoạt một viên Ngũ Hành thạch cấp thấp, đây cũng là lí do vì sao hắn mong mỏi cấp thiết tìm được một viên Ngũ Hành Thạch đến thế.

    Một tay Phong Nhược cầm viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp này, tay kia gỡ thanh trường đao trên lưng xuống rồi đặt trên đầu gối, kế tiếp thúc dục pháp quyết từ đan điền truyền pháp lực vốn ít ỏi đến đáng thương từ từ đưa vào Ngũ Hành Thạch.

    Viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp này dần dần bùng sáng lên quầng lửa do nhờ có pháp lực theo nhau tiến vào, nhiệt độ nhanh chóng nóng lên, may mà Phong Nhược đã sớm dùng lực bảo vệ tay trái của mình, nếu không lúc này đã bị phỏng nặng rồi !

    Ánh sáng xung quanh Ngũ Hành Thạch lúc này càng ngày càng rực rỡ, nhìn xuyên qua tia sáng này có thể thấy rõ ràng một quầng hỏa diễm đang thiêu đốt hừng hực, đây chính là điểm tinh hoa chính thức của viên Ngũ Hành Thạch này.

    Bấy giờ đầu Phong Nhược đổ đầy mồ hôi, cả gương mặt trở nên méo mó, dù sao thì pháp lực của hắn vốn quá ít, nên chỉ mới sử dụng pháp lực một đoạn thời gian ngắn thôi mà đã bị tiêu hao hầu như không còn gì !

    Bỗng nghe vang lên một tiếng “Hô”, trước mặt Phong Nhược xuất hiện một quầng hỏa diễm cỡ ngón tay, ngọn lửa trông hết sức tinh xảo ánh sáng lung linh, tựa hồ linh động hơn ngọn lửa bình thường tới mấy phần.

    Ngay khi quầng hỏa diễm xuất hiện thì viên Ngũ Hành Thạch cũng phát ra một tiếng “Phanh” rồi hóa thành tro bụi, Phong Nhược vừa trông thấy cảnh này liền không dám chậm trễ, lập tức đưa thanh trường đao vào bên trong ngọn lửa.

    Vừa đúng lúc này, trước mắt hắn hiện ra một quầng lửa sáng rực trông vô cùng đẹp mắt bao phủ xung quanh thân đao, đột nhiên sau vài nhịp thở thân thanh trường đao dần dần nhỏ lại, tiếp tục thu lại cho tới khi chỉ còn khoảng một phần ba mới chịu ngừng lại.

    Sau khi hoàn thành hết thảy, quầng hỏa diễm kia lập tức mờ nhạt rồi một lát sau bị ngọn gió núi thổi tắt đi !

    “Thành công rồi !” Phong Nhược bất chấp cơ thể đã trở nên mệt mỏi, hết sức mừng rỡ xem qua thanh trường đao đã được tinh luyện, nhìn thật kỷ thanh đoản đao đang cầm trong tay thấy rõ ràng trên thân đao ánh trăng chiếu sáng mờ ảo.

    Hiện tại thanh đoản đao này dài chưa tới một thước hơn nữa độ rộng cũng co lại rất nhiều, đối với chuyện này ngược lại Phong Nhược lại hiểu khá rõ ràng, dù sao chất liệu thanh trường đao trước đây hết sức bình thường, nhờ viên Ngũ Hành Thạch đó mặc dù cấp thấp nhất cũng có thể hoàn toàn tinh luyện thanh trường đao, vì vậy sau khi đã loại đi rất nhiều tạp chất nó không thu nhỏ lại mới là chuyện lạ.

    Hơn thế nữa càng khiến Phong Nhược mừng như nở hoa trong bụng đó là thanh đoản đao thoạt nhìn cũng đã thấy cực kỳ sắc bén rồi, nay dưới ánh trăng mờ ảo thấy rõ ràng một vòng ánh sáng lạnh lẽo chậm rãi chuyển động, trong một thoáng hoảng hốt hắn có ảo giác như thanh đoản đao này có thể hấp thu ngay cả ánh trăng hư vô kia luôn.

    “Hắc hắc ! Thanh đoản đao này mà xuất hiện ở phàm nhân có lẽ sẽ vượt qua hai chữ “thần binh” ấy chứ, thôi gọi nó là Ánh Nguyệt vậy !”

     
    Chỉnh sửa cuối: 13/7/12
  3. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Phong Ngự
    Tác giả : Lại Điểu

    Quyển 1
    Chương 3 : Biện Thức Lục Sơ Cấp Linh Thảo


    Dịch & Biên tập : vnhero
    Nguồn : bachngocsach.com



    Hai đạo đao quang lóe sáng như tuyết hiện lên “lả chả”, cơ bản chẳng thấy dừng lại chút nào tức thì hai đoạn trúc xanh lớn bằng bát cơm đồng loạt rơi xuống, nhìn vào vết cắt trên đoạn trúc xanh thấy bóng loáng vô cùng, ngay cả những vết lõm nhỏ xíu cũng không hề thấy, như thế chứng tỏ đao quang sắc bén đến dường nào.

    “Đao tốt ! Ngũ Hành Thạch quả nhiên bất phàm !” Phong Nhược mặt mày rạng rỡ cảm thán nói, những cây trúc xanh phía hậu sơn nhìn như bình thường, nhưng trên thực tế lại cứng rắn vô cùng, nếu không phải vậy thì thanh trường đao lúc trước của hắn đâu phải bị mẽ nhiều chỗ đến thế.

    Nhưng bây giờ lại khác, mấy cây trúc xanh này chẳng chịu nổi một nhát chém, vì vậy có thể thấy được tác dụng của Ngũ Hành Thạch to lớn thế nào, dù đây chỉ là viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp nhất mà đã có hiệu quả rõ rệt như vậy, huống chi là
    Ngũ Hành Thạch cấp cao sẽ tốt đến bậc nào nữa.

    Phong Nhược tay cầm đao hít sâu một hơi, chậm rãi đem pháp lực mới khôi phục đêm qua truyền vào thanh đao, chỉ trong máy mắt một tràng âm thanh “vù vù” rất nhỏ chợt vang lên, trên thân đao cực kỳ quỷ dị hiện ra một đoạn hỏa diễm đỏ nhạt dài chừng nửa xích (2) !

    Đoạn hỏa diễm này ngân nga lên tiếng “o...o...” tựa như có linh tính vậy, trong chớp mắt lấy cơ thể Phong Nhược làm trung tâm nhiệt độ trong toàn bộ khu vực xung quanh nửa trượng đột nhiên tăng vọt.

    Phong Nhược gầm nhẹ một tiếng “Hống …”, thanh đoản đao hỏa diễm trong tay tựa như tia chớp chém về phía cây trúc xanh thẫm ở cách đó không xa, phải biết loại trúc này so với trúc xanh bình thường lại càng thêm cứng rắn như đá, nếu như dùng thanh trường đao lúc trước thì ngay cả vết trầy xước cũng chẳng thấy lưu lại.

    Mang theo một tiếng động “Oanh …”, thanh đoản đao hỏa diễm này dễ dàng chặt đứt cây trúc xanh thẫm đó, nhưng chỉ có thế cũng chưa đáng nói, trong nháy mắt đoàn hỏa diễm trên thân đao đã đốt cháy hai đoạn trúc xanh thẫm thành than !

    Uy lực vô cùng đơn giản sắc bén cỡ này cũng không phải là vừa, chính là nhờ đặc tính hỏa diễm của viên Ngũ Hành Thạch thuộc tính hỏa mang lại, tuy nhiên cần phải vận dụng pháp lực để duy trì hỏa diễm.

    Ngay khi cây trúc xanh thẫm ngã ầm ầm xuống đất, đoàn hỏa diễm trên thân đao trong tay Phong Nhược cũng tức thì biết mất, trên mặt hắn càng hiện lên vẻ mệt mỏi hơn, loại hỏa diễm phụ trợ công kích này tuy rất cường đại nhưng pháp lực bản thân hắn vốn chỉ có thể thi triển được hai lần, rõ ràng sau đó lực chiến đấu của hắn cũng không còn chút nào.

    Sau khi Phong Nhược thoáng hồi phục chút khí tức mới cẩn thận xem xét thành quả lúc nãy, tuy đã sớm đoán trước tình hình nhưng cũng khiến hắn cảm thấy vô cùng hưng phấn, lực lượng của một kích vừa rồi thật sự đáng sợ, có lẽ uy lực công kích cỡ này mà đem về phàm nhân giới thì có thể nói là vô địch, dường như có thể phá vỡ được phòng ngự của vài con linh thú cấp thấp nữa ấy chứ !

    Có điều đáng tiếc là hắn chỉ có thể liên tục thi triển được hai lần mà thôi, nếu vậy khi nhân số phe địch nhiều hơn một tên hoặc là thực lực đối phương mạnh hơn một chút thì kết quả khỏi phải bàn, không còn đường sống sót.

    “Xem ra lượng pháp lực nhiều hay ít mới là yếu tố quan trọng nhất” Phong Nhược lắc đầu thở dài một phen, đáng lẽ ra hắn cho rằng chỉ cần dùng Ngũ Hành Thạch cường hóa thanh trường đao đó, rồi kế tiếp sẽ có chút tự tin đi săn bắt đám linh thú cấp thấp, nhưng hiện tại xem ra cần phải chuẩn bị thêm nữa mới được, dù sao cũng chỉ có một cái mạng nhỏ, lỡ như phát sinh sự cố bất ngờ thì hối hận cũng không kịp.

    Phong Nhược thu hồi lại Ánh Nguyệt đoản đao thì lập tức thần sắc cũng khôi phục lại bình thường, cho dù thế nào đi nữa thì trong vòng một quý này hắn cũng đâu có cơ hội ra ngoài săn bắt linh thú cấp thấp, mười tám con Tuyết Linh Tằm cần có một lượng Linh Tang Diệp cực kỳ khủng bố, suy đi nghĩ lại khiến hắn nhức đầu không thôi.

    Trừ việc đó ra hắn còn muốn đi hái thêm ba loại linh thảo cấp thấp gồm Ngưng Huyết Thảo, Cam Lộ Chi và Thiên Lí Hương nữa, do hắn có giao dịch với một đệ tử đời thứ ba Thanh Vân Tông sở trường về luyện đan, dựa theo bọn họ ước định chỉ cần Phong Nhược hái đủ ba trăm cây Ngưng Huyết Thảo, hoặc hai trăm cây Cam Lộ Chi, hoặc một trăm đóa Thiên Lý Hương là có thể đổi với sư huynh luyện đan lấy một viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp.

    Hiện tại trong tay Phong Nhược đã có hai trăm lẻ chín cây Ngưng Huyết Thảo rồi, nếu mấy hôm nữa đều thuận lợi như thế thì hắn có thể góp nhặt cho đủ ba trăm cây Ngưng Huyết Thảo rồi trả bớt được một phần năm nợ nần.

    Khoản nợ của Phong Nhược là năm viên Ngũ Hành Thạch, nguyên do trước giờ hắn chưa từng biết qua loại linh thảo nào cả, vì vậy lúc trước hắn có mua lại hai khối ngọc giản từ vị sư huynh luyện đan dễ chịu kia, một khối gồm tra cứu danh mục linh thảo sơ cấp, bên trong có ghi lại hình dạng, tên linh dược, nơi mọc của cả trăm loại linh thảo thông thường, ngoài ra còn kèm theo ba loại đan phương (3) cấp thấp gồm Chỉ Huyết Tán, Hoạt Lạc Tán và Vạn Linh Tán.

    Còn một khối ngọc giản khác dùng để tra cứu danh mục linh thú sơ cấp, bên trong có ghi lại chi tiết cả trăm loài linh thú phổ thông bao gồm hình dáng, trình độ thực lực và có cả tập tính sinh hoạt nữa.

    Cho dù nội dung của hai khối ngọc giản này có thể nói là hết sức đơn giản khiến cho những tên đệ tử đời thứ ba Thanh Vân Tông chẳng thèm ngó tới, nhưng đối với Phong Nhược mà nói thì quá quý báu rồi, vì vậy cho dù trên lưng có gánh khoản nợ lên tới năm viên Ngũ Hành Thạch đi nữa hắn cũng rất thèm khát.

    Chỉ có điều khiến Phong Nhược coi trọng nhất chính là ba loại đan phương đính kèm theo bộ tra cứu linh thảo sơ cấp, sở dĩ hắn chưa gấp rút đi săn bắt đám linh thú cấp thấp là do ngoại trừ chưa có binh khí tốt ra, chủ yếu là muốn học thử luyện chế xong ba loại đan phương này đã.

    Như Chỉ Huyết Tán chẳng hạn nếu không bị thương quá nghiêm trọng có thể dùng để khôi phục vết thương, hiển nhiên tác dụng không có gì phải nghi ngờ.

    Còn Hoạt Lạc Tán thì hiện tại xem ra quan trọng hơn cả, bởi vì phục dụng Hoạt Lạc Tán có thể giúp khôi phục một lượng pháp lực nhất định, nếu như Phong Nhược có Hoạt Lạc Tán này trong tay thì chẳng khác nào hắn có thể thi triển liên tục ba lần thần thông hỏa diễm của thanh đoản đao, thực lực của hắn sẽ tăng lên đáng kể chắc chắn không phải bàn cải gì nữa.

    Về phần Vạn Linh Tán cũng không thể thiếu được, linh đan này có thể giải trừ hầu hết các loại độc tố thường gặp, đương nhiên giúp cho Phong Nhược càng an toàn hơn trong quá trình săn bắt.

    Chỉ có một điều khiến Phong Nhược cảm thấy buồn bực chính là bản thân hắn không dám đi vào núi quá sâu, vì vậy cho tới bây giờ hắn mới chỉ phát hiện ra mỗi cây Ngưng Huyết Thảo mà thôi, còn hai loại linh thảo khác Cam Lộ Chi và Thiên Lý Hương lại càng thêm trân quý hơn, cuối cùng hắn vẫn chưa tìm thấy.

    Phong Nhược thấy vầng mặt trời ngày càng lên cao, hắn không dám chần chừ nữa mà lập tức chạy nhanh về hướng tòa Tang Viên, cùng lúc đó hắn thầm suy tính một chút, nói thật hắn càng hiểu sâu hơn về tu tiên giới hắn lại càng không cam lòng an phận chân tạp dịch thế này, chuyện khác không nói chỉ cần biết được tuổi thọ có thể gia tăng đã là điều hấp dẫn không gì sánh kịp !

    Chỉ có điều hắn chẳng có chút căn cơ nào cả tư chất lại tầm thường, nếu bước chân vào con đường tu đạo ắt hẳn sẽ gặp nhiều khó khăn khó tưởng tượng nỗi.

    Phong Nhược săn bắt linh thú cấp thấp để kiếm Ngũ Hành Thạch chẳng qua chỉ là một phần trong kế hoạch của hắn mà thôi, trọng yếu hơn hẳn là nếu hắn có thể tự mình nuôi dưỡng được Tuyết Linh Tằm thì còn gì bằng, bởi vì đó là phương cách tốt nhất để hắn có thể thu thập được bộ trang phục Tuyết Tằm, chỉ có điều trước hết phải mua được loại tằm này cái đã, dựa theo những tin tức nghe được thì giá một con Tuyết Linh Tằm cần ít nhất mười viên Ngũ Hành Thạch.

    Tuy nhiên nếu mười viên Ngũ Hành Thạch cấp thấp đối với những đệ tử đời thứ ba như Khổng Phi thì chẳng thấm vào đâu, nhưng ngược lại đối với Phong Nhược mà nói thì chẳng khác gì một tòa núi lớn.

    Khoản thu nhập khác chính là thu thập linh thảo, tuy nhiên công việc này đòi hỏi tốn quá nhiều công sức thế mà ích lợi mang lại chẳng được bao nhiêu.

    Trước hết Phong Nhược nhanh chóng ngó qua mảnh ruộng Hương Linh Đạo của mình khiến cho hắn vừa ý gật đầu, hạt mầm Hương Linh Đạo này chỉ cần gieo xuống đất, sau đó cách vài hôm lại tưới nước linh tuyền một lần vì vậy công việc tương đối thoải mái, chỉ có điều khiến hắn không dễ chịu chút nào chính là để chăm nom những hạt mầm này tới lúc trưởng thành phải mất ít nhất một năm trời, đồng nghĩa với việc hắn còn phải ám ảnh lâu dài với hương vị ác liệt của bánh gạo kia nữa.

    Sau đó Phong Nhược lại dùng tốc độ nhanh nhất cho mười tám con Tuyết Linh Tằm ăn xong, rồi mới men theo lối nhỏ mà đi thẳng về phía trước, rất nhanh trước mặt hắn hiện ra một cốc khẩu to lớn, đối diện ngay cốc khẩu này chính là một tòa núi lớn xanh tươi.

    Tòa núi cao này tuy cũng thuộc phạm vi Thanh Vân sơn mạch, chỉ có điều nơi đây không nằm trong khu vực bảo hộ của Thanh Vân Tông, bởi vì hầu hết nơi cư trú của toàn bộ Thanh Vân Tông đều nằm trên ngọn núi cao nhất Thanh Vân Sơn, mỗi thời khắc tại nơi đó đều có đệ tử tuần sơn nghiêm ngặt, chỉ cần phát hiện có linh thú xâm nhập lập tức sẽ bị đánh chết, vì vậy có thể nói đó là chỗ an toàn nhất.

    Nhưng những ngọn núi xung quanh lại khác, bên trong có đủ loại linh thú, cho dù cỡ đệ tử đời thứ ba như Khổng Phi cũng phải hợp lại vài người để lập thành từng nhóm nhỏ khi đó mới dám xâm nhập vào trong, dĩ nhiên với thực lực như Phong Nhược lại càng khỏi nói tới.

    (1) Biện Thức Lục Sơ Cấp Linh Thảo : Cẩm nang tra cứu linh thảo sơ cấp.
    (2) 1 xích (市尺) = 10 thốn = 1/3m = 33,33 cm.
    (3) Đan phương : công thức luyện chế đan dược.

     
    Chỉnh sửa cuối: 13/7/12
  4. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Phong Ngự
    Tác giả : Lại Điểu

    Quyển 1
    Chương 4 : Đông Phong


    Dịch : nhatchimai000
    Biên tập : vnhero
    Nguồn : bachngocsach.com




    Ngay lúc này Phong Nhược phải đi lên ngọn núi có tên là Đông Phong, nếu dựa theo tên núi này thì ắt hẳn ở ba mặt khác cũng còn ba ngọn núi tương tự là Tây Phong, Bắc Phong và Nam Phong, hơn nữa tại ngọn núi cao nhất Thanh Vân Sơn chính là khu vực trọng yếu của Thanh Vân Tông.

    Ngoài năm ngọn núi này thì nghe nói khắp nơi xung quanh có tổng cộng bảy mươi hai ngọn núi khác nữa, còn bên ngoài khu vực này thì không phải là địa phận Thanh Vân Sơn nữa, những chỗ đó là nơi phàm nhân sinh sống và địa thế không còn hiểm trở.

    Nhưng nếu bàn về mức độ nguy hiểm, nơi nguy hiểm nhất không phải là nơi trung tâm của năm ngọn núi ở Thanh Vân Sơn mà là bảy mươi hai ngọn núi trùng trùng điệp điệp kia. Bảy mươi hai ngọn núi san sát nhau vô cùng hiểm trở, chẳng những đường lên núi mà ngay cả chỗ đặt chân cũng đều không có, khắp nơi đều có vách núi tầng tầng lớp lớp dựng đứng và tuyệt cốc thâm sâu thẳng tắp kèm theo chướng khí giăng đầy, nơi này là chỗ trú thân của những linh thú cường đại, cho dù Khổng Phi có được thú cưỡi phi hành với một thân thực lực phi thường trong đám đệ tử đời thứ ba của Thanh Vân Tông đi nữa cũng không dám tùy tiện tới đây.

    Đương nhiên nguy hiểm thật lớn đồng nghĩa với đi kèm theo ích lợi cũng thật nhiều, tại khu vực bảy mươi hai ngọn núi có nhiều loại khoáng vật trân quý và linh thảo quý hiếm. Nếu có thể tiêu diệt được một con linh thú cường đại hoặc thu thập được một loại linh thảo hiếm thấy thì đúng là có lợi ích không nhỏ.

    Phong Nhược chẳng phải mới suy đoán lần đầu, nói không chừng tên gian thương Khúc Vân kia sẽ mạo hiểm dẫn người đi dọc theo sát rìa của khu vực bảy mươi hai ngọn núi.

    Nhưng hiện tại Phong Nhược chưa đủ tư cách tham gia đoàn săn bắt của Khúc Vân, hắn đi tới Đông Phong không phải là vì tìm diệt linh thú cấp thấp, mà vì cần thu thập cây Ngưng Huyết Thảo mười năm tuổi, loại linh thảo cấp thấp này có rất nhiều trong dãy Thanh Vân Sơn, nếu thâm nhập vào sâu hơn nữa có thể sẽ gặp phải linh thú cấp thấp, nên hắn chỉ có thể thu thập ở xung quanh phạm vi này.

    Hiện tại Phong Nhược chỉ có trông chờ vào đoản đao Ánh Nguyệt, đây là thủ đoạn tự bảo vệ mình duy nhất nên hắn liều mình mạo hiểm thâm nhập sâu hơn để thu thập nhiều Ngưng Huyết Thảo hơn nữa, nếu như may mắn thì không chừng sẽ có thể gặp được hai loại linh thảo hiếm thấy khác chính là Cam Lộ Chi và Thiên Lí Hương.

    Bởi vì Phong Nhược không có thú cưỡi phi hành cho nên hắn không thể trong chốc lát mà bay qua được hạp cốc rộng mấy trăm trượng, thật may mắn là không biết ai đó đã để lại ở mỗi đầu hạp cốc một đoạn xích sắt dài khoảng bằng cánh tay, có hai đoạn xích này cũng coi như là lưu lại cho hắn một lối đi vậy.

    Nhưng cái kiểu đường đi bằng xích sắt này lại không an toàn chút nào, hơn nữa trong hạp cốc còn có gió núi gào thét nên căn bản rất khó đi qua, mặc dù với thân thủ như Phong Nhược đây cũng phải chật vật bước từng bước khó nhọc mà tay bấu chân víu bò qua.

    Cũng may đây không phải là lần đầu tiên Phong Nhược bò theo dây xích sắt, hắn kiểm tra qua một số vật phẩm trên người rồi buộc ba túi càn khôn rồi giắt đoản đao Ánh Nguyệt trên người. Dù hắn có sợi xích sắt nhưng bởi vì gió núi quá mức mạnh bạo, có thể xô hắn đập vào vách núi và khiến cho hắn đánh rơi vật phẩm nào đó, chắc chắn hắn sẽ đau lòng lắm.

    Hắn hít sâu một hơi nhìn xuống vực sâu không thấy đáy, bên dưới tràn ngập mây mù. Phong Nhược mau chóng lấy ra hai cuộn vải cẩn thận quấn thêm vào xích sắt, sợi dây xích được quấn thêm vải kéo dài đến mấy trăm trượng, do trong hạp cốc mây mù bốc lên liên tục nên rất ẩm ướt, vì vậy quấn thêm vải vào sẽ rất dễ dàng sử dụng và không phải lo ngại thêm điều gì.

    Hết thảy đã chuẩn bị thỏa đáng, Phong Nhược không chần chờ thêm nữa mà nương theo sợi xích nhanh chóng leo qua, khoảng chừng nửa nén hương sau hắn đã thuận lợi đứng trên núi đối diện.

    Cẩn thận quan sát bốn phía trong chốc lát, hắn xác định xung quanh không có tung tích của linh thú cấp thấp hoạt động, lúc này Phong Nhược cầm trong tay thanh đoản đao Ánh Nguyệt cước bộ nhanh chóng tiến về phía trước.

    Trên vách núi này hắn đã cẩn thận tìm kiếm kỹ càng khắp nơi, hầu hết Ngưng Huyết Thảo đều bị hắn hái xong. Vì vậy, hắn chỉ có thể quyết tâm tiếp tục hướng về phía trước.

    Trên đỉnh Đông phong, khắp nơi tươi tốt, cây cối đều cao lớn xanh um, phần lớn linh thụ đều tồn tại từ mấy trăm năm đến hơn một ngàn năm trước, mỗi cây đều to lớn đến mấy người ôm, cao vài chục trượng, thậm chí có cây hơn trăm trượng, những tán cây lớn phủ trùm xuống tạo thành những vùng tối rộng lớn.

    May mà những cây này không đến nổi dày đặc, vì vậy còn có thể thấy vài tia sáng mặt trời chiếu xuống bên dưới, nếu không khung cảnh sẽ rất âm u.

    Trên mặt đất cỏ dại không cao lắm ước chừng khoảng nửa thước nhưng rất dày đặc, lại có nhiều hoa dại đung đưa nhẹ nhàng chập chờn theo gió, hương hoa nhàn nhạt hòa quyện với hương cỏ xanh khiến cho người ta giống như đang ở trong mộng.

    Nhưng giờ phút này, Phong Nhược vô cùng khẩn trương cẩn thận dò dẫm từng bước chân, hai mắt mở to ngó hết thảy mọi thứ từ trên tán cây bên trên đến bãi cỏ bên dưới lại nhìn cả xung quanh nữa, hắn quan sát kỹ càng khi chắc chắn không có gì kỳ dị mới tiếp tục đi tới.

    Đây không phải do Phong Nhược nhát gan, mà hắn biết rõ nơi này không phải là chốn sơn dã phàm nhân bình thường, mà ở đây cho dù là một con sâu nho nhỏ cũng đe dọa đến tính mạng hắn, trong bản tra cứu linh thú sơ cấp có chép lại ít nhất hơn mười loại côn trùng thoạt nhìn trông rất bình thường thế nhưng lại là độc trùng cực kỳ nguy hiểm, mức độ hung hiểm của chúng không thấp hơn chút nào so với những linh thú cấp thấp có thân hình khổng lồ.

    Đột nhiên, trong tầm mắt Phong Nhược tập trung nhìn vào một nơi trong bụi cỏ, trong đám cỏ dại này lại có một cây Ngưng Huyết Thảo mười năm tuổi.

    "Hắc hắc ! Xem ra vận khí của mình cũng không tệ lắm !" Từ đáy lòng Phong Nhược thầm hoan hô một tiếng rồi tiếp tục dò xét kỹ xung quanh một lần nữa, lúc này hắn mới đi tới phía trước, lấy trong túi trữ vật ra một con dao bằng ngọc ánh lên những tia sáng màu xanh nhàn nhạt, đây là vật chuyên môn dùng để thu hoạch linh thảo giá tiền là một viên Ngũ Hành Thạch, đồng thời đây cũng là một khoản nợ của Phong Nhược.

    Phong Nhược vốn đã xem việc thu hoạch Ngưng Huyết Thảo như là ngựa quen đường cũ, sau một lát hắn liền lấy Ngưng Huyết Thảo để vào trong túi trữ vật.

    Có lẽ là do vận khí quá tốt, hoặc là do hắn đi vào sâu hơn bình thường nên mới chỉ sau hai canh giờ, Phong Nhược đã hái được vài chục cây Ngưng Huyết Thảo, không bao lâu nữa có thể hắn sẽ đạt đến số lượng dự tính là ba trăm cây.

    "Ồ ! Đó là … Cam Lộ Chi ?" Đột nhiên Phong Nhược hưng phấn la lên khẽ một tiếng, có hai đóa linh thảo màu xanh tím đang lặng lẽ sinh trưởng ở chỗ cách hắn vài chục trượng !

    "Cam Lộ Chi ! Nhất định đó là Cam Lộ Chi rồi !" Tuy đây là lần đầu tiên Phong Nhược nhìn thấy loại linh thảo này, nhưng hắn vốn đã thuộc lòng những ghi chép trong bản tra cứu linh thảo sơ cấp rồi, nên chỉ cần liếc một cái là nhận ra được ngay. So với Ngưng Huyết Thảo thì Cam Lộ Chi có giá trị hơn nhiều, loại linh thảo này có thể luyện chế ra Hoạt Lạc tán được dùng để bổ sung pháp lực, đúng là cái mà hiện tại Phong Nhược rất cần.

    Phong Nhược hít sâu một hơi dự định tiến đến hái hai đóa Cam Lộ Chi này, nhưng vừa lúc đó khóe mắt hắn ánh lên một tia sáng, thấy rõ một con thuộc loại Cẩu Nhi gì đó đột nhiên xuất hiện.

    Trong thoáng chốc Phong Nhược không khỏi kinh sợ khiến toàn thân toát mồ hôi lạnh, nhưng do đã có kinh nghiệm lăn lộn trên chiến trường khốc liệt nên hắn cũng không quá bối rối hay hoảng sợ kêu to chạy trốn gì, mà dừng chân lại rồi chậm rãi xoay người lại đối diện với con linh thú kia.

    "Là Hắc Linh Ly !" Cặp mắt Phong Nhược co rút lại rất nhanh, trong đầu lập tức hiện lên tư liệu trong bản tra cứu linh thú sơ cấp.

    "Hắc Linh Ly là linh thú cấp một, thân thể khéo léo thường chủ động công kích, sở trường dùng tốc độ tấn công, mức độ nguy hiểm loại một [DG: loại phổ thông nhất]".
     
    Chỉnh sửa cuối: 13/7/12
  5. Đổng Lam Phương

    Đổng Lam Phương Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    10/2/11
    Bài viết:
    30,695
    Được thích:
    39,707
    Phong Ngự
    Tác giả : Lại Điểu

    Quyển 1
    Chương 5 : Trận Đầu Tiên


    Dịch : nhatchimai000
    Biên tập : vnhero
    Nguồn : bachngocsach.com




    Hình dạng của viên Mộc Linh Thạch này hơi giống hình trái tim, so với Ngũ Hành Thạch thì lớn hơn một chút, phía ngoài phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trên đó có rất nhiều hoa văn chi chít.

    “Chẳng biết phẩm chất Mộc Linh Thạch này thế nào ?” Phong Nhược âm thầm suy nghĩ, bởi vì hắn chỉ vô tình nghe được bọn người Khổng Phi nói đến sự tồn tại của loại linh thạch này, trên thực tế ngay cả bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy qua linh thạch chân chính nữa, huống chi là Phong Nhược.

    Dù sao đi nữa Phong Nhược cũng biết rõ ràng một điều, chỉ cần cây cối bên ngoài không bị khô héo thì Mộc Linh Thạch này có thể không ngừng hấp thu thiên địa linh khí rồi từ từ phát triển, thế nên sau khi suy tư một lát hắn quyết định sẽ không đụng chạm đến khỏa Mộc Linh Thạch này.

    Nói cho cùng thì nơi này cũng rất bí ẩn, lúc bình thường khó có người tìm thấy, ngược lại Phong Nhược có thể dành chút thời gian đến đây tu luyện mỗi ngày, dù sao chỉ cần ở bên cạnh viên Mộc Linh Thạch này thì hiệu quả hấp thu linh khí cũng sẽ không kém đi nhiều.

    Đương nhiên, dù là như thế nhưng Phong Nhược vẫn còn nỗi lo khác, bởi vì hiện tại hắn không có thắt lưng trữ vật, mà Túi Càn Khôn thì không cách nào ngăn được linh khí của Mộc Linh Thạch, tuy đám đệ tử đời thứ ba của Thanh Vân Tông không thể nhận ra điều gì khác thường, nhưng một số vị đời thứ hai và cả đời thứ nhất sẽ có khả năng biết được.

    Phong Nhược nghĩ đến đó lập tức thu hồi thanh đoản đao Ánh Nguyệt lại rồi khoanh chân ngồi xuống, hôm nay hắn trốn đến nơi đây dù cho Ngân Sắc Tri Thù kia có phát giác được điểm gì khác thường đi nữa cũng căn bản không cách nào đuổi theo vào đây, vốn dĩ hắn chỉ muốn thoát đi để tìm đường sống, nhưng sự xuất hiện của viên Mộc Linh Thạch này đã làm thay đổi dự tính của hắn !

    Lúc trước hắn đã từng thử nghiệm, tơ nhện do Ngân Sắc Tri Thù phun ra còn bền chắc và lớn hơn rất nhiều so với Tuyết Linh Tằm, đã như thế tại sao hắn không thu thập một ít tơ nhện chứ ? Chỉ cần pháp lực của hắn tăng thêm một bước nữa thôi thì có thể làm việc ấy rất dễ dàng.

    Đem vô số hưng phấn trong lòng đè xuống, Phong Nhược vận chuyển tâm pháp Thanh Vân Quyết tầng thứ nhất một cách thuần thục, có bộ tâm pháp này làm chủ đạo, linh khí nồng đậm phát ra từ Mộc Linh Thạch đã lập tức bị hút liên tục vào bên trong cơ thể Phong Nhược.

    Khi những tia linh khí này từ từ tiến vào cơ thể, cả người Phong Nhược giống như đang ngâm mình trong một dòng suối nước nóng ấm áp, toàn thân trên dưới đều được dòng nước này bao bọc lấy, từng lỗ chân lông cũng trở nên khoan khoái dễ chịu vô cùng.

    Sau khi vận chuyển Thanh Vân Quyết một vòng tuần hoàn, Phong Nhược liền ngạc nhiên phát hiện, bình cảnh lúc trước hắn thủy chung không đột phá nổi, nay đã vô tình được cởi bỏ trong dòng nước ấm áp kia, ngay cả tứ chi bách hải cũng cảm giác được tia ấm áp đó đang bao phủ.

    Càng làm cho Phong Nhược vui mừng chính là những tia nước ấm áp kia dưới sự dẫn dắt của Thanh Vân Quyết đã dần dần hội tụ lại ở đan điền, hơn nữa chúng đang từ từ chậm rãi chuyển hóa thành pháp lực, tuy rằng quá trình này cực kỳ chậm chạp nhưng hắn cảm nhận rõ ràng pháp lực đang gia tăng từng chút từng chút một.

    Không biết đã trải qua bao lâu, Phong Nhược mới từ từ ngừng vận chuyển Thanh Vân Quyết, ngay lúc này pháp lực trong cơ thể hắn đã đạt đến một mức cao mà trước giờ hắn không dám tưởng tưởng đến, ngoại trừ điều đó ra thân thể của hắn dường như cũng đã xảy ra một ít biến hóa nhỏ, dù không muốn khoa trương lắm nhưng phải nói loại cảm giác này giống như thoát thai hoán cốt vậy !

    “Đây chính là Luyện Khí sơ kỳ sao ? Mộc Linh Thạch này quả nhiên danh bất hư truyền !” Thật lâu sau, Phong Nhược mới mở hai mắt ra tự lẩm bẩm, mặc dù hắn đang ở trong đêm tối nhưng trong mắt của hắn lại mơ hồ có điện quang thoáng hiện lên.

    Phong Nhược hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng đứng lên, sau khi nhìn qua viên Mộc Linh Thạch kia một lát, cuối cùng hắn đưa ra quyết định, quay người bước đi về phía thông đạo mình đã mở ra trước đây, bởi vì sự tồn tại của viên Mộc Linh Thạch đó nên hắn không thể từ hướng này mà đào tiếp lối ra ngoài, bằng không nếu như bị người khác phát hiện thì có lẽ hắn sẽ bị lỗ nặng đấy, thế nên buộc phải giấu kín bí mật này, nhất định phải quay lại con đường lúc trước !

    Nhưng nếu như vậy hắn sẽ phải đối mặt với con Ngân Sắc Tri Thù kia, Phong Nhược biết rằng hiện tại hắn vẫn không thể giết chết được nó, nhưng nếu đơn giản bỏ chạy thì có lẽ cũng không thành vấn đề, bởi vì xét theo tình hình trước kia con nhện đó tựa hồ chỉ có một thủ đoạn phun tơ từ xa mà thôi, đương nhiên nếu tiến đến gần thì chắc chắn sẽ khác.

    Thế nhưng hiện nay dưới sự trợ giúp của Mộc Linh Thạch, Phong Nhược đã chính thức lên cấp Luyện Khí sơ kỳ, chỉ số pháp lực cũng trực tiếp tăng thêm mấy lần, căn cứ vào suy đoán của hắn thì Hỏa Diễm Đao kia có thể liên tục thi triển không dưới vài chục lần, hơn nữa cộng thêm ba gói Hoạt Lạc Tán trong tay thì có lẽ hắn sẽ ngăn chặn được Ngân Sắc Tri Thù không thành vấn đề.

    Phong Nhược theo lối cũ quay về cũng không quên đào bới đá vụn và bùn đất để phong tỏa lối đi này, dù sao đối với người tu đạo hay linh thú thì viên Mộc Linh Thạch kia vẫn có tác dụng rất lớn, mặc dù Ngân Sắc Tri Thù do có thể hình quá lớn nên không thể bò đến tích quá lớn, nhưng nếu gặp phải loại linh thú như Hắc Linh Ly thì ngược lại có thể tiến vào dễ dàng.

    Rất nhanh, Phong Nhược đã đi đến lối vào khe hẹp, thế nhưng điều khiến cho hắn thêm mừng rỡ hơn nữa chính là đống mạng nhện kia vẫn còn ở đó, vì vậy sau khi vội vàng che dấu đi vết tích của lối vào, hắn không dám chậm trễ lập tức thi triển Hỏa Diễm Đao cắt bỏ đống mạng nhện này, rồi kế tiếp nhanh chóng thu vào trong túi càn khôn.

    Thế nhưng vào lúc này, một chùm tơ nhện từ trong bóng tối lại bắn tới, may mắn do pháp lực hiện tại của Phong Nhược đã tăng lên rất nhiều, vì thế mỗi thời khắc hắn đều có thể duy trì hỏa quang trên thanh đoản đao Ánh Nguyệt để tránh né kịp thời, chỉ có điều hắn hơi bất ngờ một chút là không ngờ con Ngân Sắc Tri Thù vẫn luôn canh giữ chỗ này, thật đúng là quá kiên trì a !

    “Hắc ! Cũng may mắn pháp lực của mình đã tăng tiến, nếu không đã bị tên gia hỏa này vây chết tại đây rồi” Phong Nhược không chút nghĩ ngợi lập tức sử dụng lại chiêu cũ, đem pháp lực kích phát ra mạnh bạo, ngay tức khắc hỏa diễm trên thân đoản đao Ánh Nguyệt bùng to lên hơn cả thước, thế là thứ ánh sáng mãnh liệt đó trong nơi tối tăm giơ tay không thấy năm ngón thế này lại trở nên vô cùng chói mắt !

    Kế tiếp Phong Nhược nương theo luồng ánh sáng chói rực này mà trực tiếp lách ra khỏi khe hở, cùng lúc đó hắn cũng trông thấy con Ngân Sắc Tri Thù kia đang mai phục ở cạnh bên, trong hoàn cảnh này thiếu chút nữa hắn đã định xông qua tiêu diệt nó rồi, bởi do pháp lực tăng mạnh nên uy lực thanh Hỏa Diễm Đao này rõ ràng cũng tăng lên gấp đôi, có lẽ muốn phá vỡ phòng ngự của con nhện kia sẽ không thành vấn đề, nhất là bên trong nơi tối tăm này, ánh sáng của Hỏa Diễm Đao lại càng phát ra tác dụng nhiều hơn nữa.

    Thế nhưng Phong Nhược rất nhanh vứt bỏ suy nghĩ đó sang một bên, bởi vì dự định nuôi dưỡng con Ngân Sắc Tri Thù này để thu lấy tơ nhện bền chắc đã nằm trong kế hoạch của hắn, nếu bây giờ giết chết như thế thì thật đáng tiếc quá !

    Thế nên Phong Nhược căn bản không hề lưỡng lự, thừa dịp Ngân Sắc Tri Thù kia lui về phía sau hắn lập tức chạy như điên về hướng lối vào của huyệt động, đồng thời hắn cũng không ngừng vận chuyển pháp lực vào thanh đoản đao Ánh Nguyệt để duy trì trạng thái Hỏa Diễm Đao.

    Quả nhiên dưới quầng sáng rực rỡ này, Ngân Sắc Tri Thù không dám đến gần quá mức, mãi cho tới lúc nó đã dần thích ứng được với loại ánh sàng này thì Phong Nhược đã sớm trèo lên cửa động cao mấy trượng rồi, sau đó hắn nhanh chóng dọc theo lộ trình ngày trước mà bỏ trốn mất dạng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13/7/12

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)