Tiên Hiệp Phong Ấn Tiên Tôn - Anh Lạc Xuy Tuyết - C60

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Phong Ấn Tiên Tôn
    Tác giả: Anh Lạc Xuy Tuyết
    Chương 51: Không đồng hành với kẻ yếu (1)

    Nhóm dịch: NTC
    Nguồn: Nghịch Thiên Cung



    Liễu Tàn Dương đáp xuống đỉnh núi, nơi này có khu vực gieo trồng tiên thảo linh dược, mùi thuốc nồng đậm bao phủ cả ngọn núi, nơi này là nơi một môn phái tu tiên gieo trồng linh thảo.

    – Được rồi, đây là nơi tốt.

    Liễu Tàn Dương cảm thụ linh lực nồng đậm, cảm thấy toàn thân khoan khoái dễ chịu.

    Dược viên này bao phủ cả đỉnh núi, nơi đây có cổ thụ che trời, có sơn sâm sinh trưởng mấy trăm năm, linh thảo gieo trồng trong khu vực này cực kỳ có linh tính, dễ dàng luyện đan.

    Bên trái dược viên có một ngôi nhà đá, một tiểu đồng đang ngồi trên ghế nghiên cứu công pháp.

    Liễu Tàn Dương đáp xuống dược viên, hắn đi đến một cây đại thụ rỗng ruột, sau khi bố trí Tụ Linh Trận chung quanh đại thụ, hắn lại tiến vào bên trong cổ thụ, linh lực nơi đây vô cùng sung túc, hắn toàn lực vận chuyển Du Long Đại Pháp hấp thu linh lực nơi đây.

    Năm ngày sau, tiểu đồng trông coi dược viên kinh ngạc phát hiện, rất nhiều dược linh lại tăng trưởng thêm vài năm, tình huống cực kỳ cổ quái, cực kỳ hiếm thấy, nhưng sư phụ đã đi đến sơn môn luyện đan, mình cũng không thể hỏi thăm sư phụ được.

    Tiểu Đồng đi lại trong dược viên, hắn quan sát các linh thảo quen thuộc, càng đi về phía trung tâm càng có nhiều dược linh, cuối cùng tiểu đồng đứng trước cổ thụ che trời.

    – Ồ! Nó sống thế nào?

    Cổ thụ này đã chết được vài năm, tiểu đồng thường xuyên chặt bỏ cành khô nhóm lửa, nhưng hiện tại toàn thân cổ thụ tỏa ra màu xanh mơm mởn, những chạc cây khô héo đã đâm chồi nảy lộc.

    Tiểu đồng đi chung quanh, cẩn thận quan sát những biến hóa nhỏ bé.

    – Thật quái lạ, chờ sư phụ quay về về, ta sẽ hỏi một chút!

    Tiểu Đồng đồng rời đi, hắn quay về nhà đá, chỉ cần linh dược không chết thì đó chính là chuyện tốt, hắn không cần nghĩ nhiều về các việc khác.

    Liễu Tàn Dương chậm rãi mở hai mắt ra, linh lực trong người đã bổ sung năm thành, lại cần một ít thời gian, linh lực sẽ khôi phục toàn bộ, thần thức Liễu Tàn Dương tập trung vào chân núi.

    Dưới núi có một thanh niên lưng cõng đại kiếm từng bước tiến lên núi, đang đi vào môn phái tu tiên này.

    – Không ngờ là Trọng Lâu.

    Mấy năm trước, Liễu Tàn Dương rất thường thức tiểu tử ngoại viện này, năm đó hắn đột nhiên biến thành hắc mã tiến vào top mười ngoại viện, sau đó có tư cách tiến vào nội môn Vô Lượng môn.

    Chẳng lẽ hắn có thù oán với môn phái tu tiên này?

    Không gặp vài năm, Trọng Lâu vậy đã đột phá Trúc Cơ sơ kỳ, tiến vào Trúc Cơ trung kỳ, thiên phú và tính dẻo cỡ này, ngay cả Liễu Tàn Dương cũng phải khâm phục.

    Rốt cuộc Trọng Lâu đi vào sơn môn, hắn nhìn thẳng vào đám người đang đứng trước cửa.

    – Hôm nay, ta sẽ báo mối hận đoạt bảo!

    Tuy đám người kia sợ hãi thế lực Vô Lượng Môn, nhưng nếu Trọng Lâu giết đến tận cửa, bọn họ không thể không ra tay nghênh địch.

    Chiến đấu lập tức bộc phát.

    Kiếm khí tung hoành, phù chú va chạm.

    Trọng Lâu dùng tu vi Trúc Cơ trung kỳ đấu với mấy tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ không lâm vào hạ phong.

    Trong chiến đấu, Trọng Lâu lại thi triển rất nhiều đạo thuật, tế ra rất nhiều phù bảo và các thủ đoạn xảo diệu.

    – Trọng Lâu phát triển rất nhanh, nhanh đến mức kinh người, nhất là những phù bảo tầng tầng lớp lớp kia, tuy phẩm cấp không cao nhưng số lượng rất nhiều, chỉ sợ hắn đã đạt được kỳ ngộ không nhỏ.

    – Nhưng mà kinh nghiệm chiến đấu chưa đủ, tầm mắt cũng chưa đạt.

    Nếu nói Trọng Lâu gặp kỳ ngộ lớn nhất, như vậy không gì có thể vượt qua Liễu Tàn Dương là tu sĩ Nguyên Anh đại thừa chỉ điểm.

    Tuy Trọng Lâu hung hãn, có rất nhiều phù bảo, nhưng khi đối mặt với vài tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, cảnh giới kém hơn người ta, hắn chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ mà thôi.

    Trọng Lâu miệng mũi trào máu, kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng.

    Hắn chống đại kiếm thở hổn hển, máu tươi chảy dọc theo đại kiếm xuống đất.

    Đám tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ của môn phái này cũng trọng thương.

    Trong giây lát, Trọng Lâu ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào các cường địch, hắn ném đại kiếm ra xa, sau khi đại kiếm rơi xuống đất lập tức nghiền nát, bộc lộ các loại phù chú bên trong.

    Rầm rầm rầm…

    Tiếng nổ đinh tai nhức óc truyền ra khắp bốn phía.

    Trọng Lâu thừa cơ khống chế phi kiếm bỏ chạy xuống núi, không quay đầu nhìn lại lần nào.

    Một tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ tu sĩ kéo thân thể tổn thương đuổi theo.

    Liễu Tàn Dương thu hồi thần thức.

    Mỗi người đều có đường của mình, Liễu Tàn Dương cũng có đường của mình, Trọng Lâu không nên phụ thuộc vào người khác.

    Liễu Tàn Dương không biết Trọng Lâu trải qua cái gì, mấy năm trước hắn vừa tiến vào ngoại viện Vô Lượng Môn chỉ là thiếu niên ngây thơ mà thôi, bây giờ đã trở thành tu sĩ Trúc Cơ sát phạt quyết đoán.

    Lại qua mười ngày, Liễu Tàn Dương cảm giác linh lực bao phủ khắp toàn thân, Liễu Tàn Dương chứa đựng linh lực gấp trăm lần tu sĩ Kim Đan sơ kỳ bình thường, có thể so với tu sĩ Kim Đan trung kỳ.

    Liễu Tàn Dương thả thần thức ra, nói thầm:

    – Ngươi tiểu tử này.

    Trọng Lâu lại giết đến, trong mười ngày này, cứ cách ba ngày Trọng Lâu sẽ khởi xướng thế công đánh vào môn phái tu tiên, sau khi bị thương lập tức chạy đi.

    Môn phái tu tiên này bị Trọng Lâu giày vò khổ không thể tả, đệ tử trong môn phai bị giết hơn phân nửa, bảy tên tu sĩ Trúc Cơ cũng chỉ còn lại ba người.

    Tu tiên giới là nơi tín ngưỡng luật rừng, nếu như không có lực lượng, sớm muộn gì cũng gặp khó khăn.

    Liễu Tàn Dương nhớ đến thời gian mình bị phong ấn ba ngàn năm, đó là thời điểm nhật nguyệt vô quang, cô đơn làm bạn.

    – Tự giải quyết cho tốt.

    Liễu Tàn Dương phóng lên trời, về phần Trọng Lâu là chết là trốn, Liễu Tàn Dương không can thiệp.

    Nếu hắn bị giết, đây là kiếp số của hắn, nếu như không có nắm chắc tuyệt đối, cũng đừng nên đụng vào đối thủ mạnh hơn mình.

    Liễu Tàn Dương rời đi…

    Tiểu đồng trông coi dược viên lúc này sống trong sợ hãi, ba ngày trước có một tin tức giống như sấm sét giữa trời quang xuất hiện, thế giới tinh thần của hắn sụp đổ.

    Sư phụ bị người ta đánh chết.

    Thế giới vẫn nhiều màu sắc rực rỡ như trước, nhưng thế giới của hắn đã bị tàn phá.

    Trong thế giới này, cuộc sống của ai cũng độc nhất vô nhị, nhưng không ai biết trước tai họa sẽ xuất hiện lúc nào.

    Liễu Tàn Dương rời đi, hắn chỉ là khách qua đường quan sát chuyện xảy ra trong nhân sinh của người khác.

    Một ngày này, Liễu Tàn Dương quay về ngọn núi bảy mươi hai.

    Trấn Tiên Hiệp, đây là nơi tu sĩ Trúc Cơ tụ tập, Liễu Tàn Dương mới vừa vào trấn Tiên Hiệp đã nghe tin tức có linh bảo xuất thế, lập tức sinh ra hứng thú.

    Linh bảo cũng phân ra nhiều loại, trong đó thứ hấp dẫn Liễu Tàn Dương lớn nhất chính là tiên thiên linh bảo, trời sinh đất nuôi, ngàn năm không gặp, có thể tăng một đại cảnh giới, nguyên nhân Liễu Tàn Dương kết thù với Vân Cư Tự chính là vì tiên thiên linh bảo.

    Còn có linh bảo do đại tu sĩ, tinh quái đẳng cấp cao đào tạo ra, pháp bảo thượng phẩm có linh trí cũng được tính là linh bảo.

    Bởi vì nó, Liễu Tàn Dương từ Nguyên Anh sơ kỳ tấn chức Nguyên Anh hậu kỳ, cũng bởi vì nó hắn mới bị Vân Cư Tự ám toán.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Phong Ấn Tiên Tôn
    Tác giả: Anh Lạc Xuy Tuyết
    Chương 52: Không đồng hành với kẻ yếu (2)

    Nhóm dịch: NTC
    Nguồn: Nghịch Thiên Cung



    Liễu Tàn Dương không yêu cầu xa vời gặp được tiên thiên linh bảo, cho dù là linh bảo phổ thông cũng được, nhưng xác xuất này rất nhỏ, bởi vì phần lớn tin đồn linh bảo xuất thế đều là tin tức giả.

    Trấn Tiên Hiệp rất phồn hoa, rất nhiều tu sĩ qua lại nơi này, Liễu Tàn Dương dùng thần thức thăm dò, dường như hắn biến thành một thiếu niên hứng thú với mọi thứ chung quanh.

    Rất nhiều tu sĩ ra tay phần lớn là phù chú, hoặc là đan dược Cố Bổn Bồi Nguyên đan cấp thấp, hoặc là phi kiếm tàn thứ phẩm.

    Những vật phẩm tu sĩ Kim Đan xem như rác rưởi, bọn họ xem chúng như trân bảo, không dễ dàng cho người khác nhìn thấy.

    Thậm chí một tiểu tu sĩ sau khi đạt được một thanh phi kiếm rác rưởi, lại trốn vào tiểu viện bố trí ảo trận, tự cho là mình tính toán không bỏ sót, nào biết rằng việc hắn làm bị tu sĩ Kim Đan nhìn rõ ràng, nếu hắn thật sự có trọng bảo, người ta đã sớm xuất hiện cướp đoạt rồi.

    Đối mặt với một đám tu sĩ Trúc Cơ kiến thức thiển cận, trừ khi thật sự có trọng bảo làm Kim Đan động tâm xuất hiện, nếu không tu sĩ Kim Đan rất ít khi quan tâm đến tu sĩ Trúc Cơ, nếu như tu sĩ Kim Đan không muốn bọn họ nhìn thấy, tu sĩ Trúc Cơ vĩnh viễn không thể nhìn thấy bọn họ.

    Tu sĩ Trúc Cơ và tu sĩ Kim Đan có bình chướng tự nhiên, tu sĩ Trúc Cơ vĩnh viễn không cách nào dung nhập vào thế giới tu sĩ Kim Đan, thậm chí rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ cả đời cũng không nhìn thấy tu sĩ Kim Đan, đây là quy tắc tu tiên giới, cường giả không đồng hành cùng kẻ yếu, không phải tu sĩ Trúc Cơ chưa bao giờ gặp tu sĩ Kim Đan, mà là bọn họ không cách nào phân biệt, trừ phi tu sĩ Kim Đan chủ động hiện thân, bày ra tu vi.

    Liễu Tàn Dương thuê một tiểu viện yên lặng, hắn tế luyện Phong Lôi phiến, Phong Lôi phiến xem như pháp bảo không tầm thường trong Vô Lượng Môn, các đệ tử có chút công tích sẽ mua sắm nó.

    Phong Lôi phiến này trong tay tu sĩ Kim Đan khác không được trọng dụng, nhưng Liễu Tàn Dương xem ra, Phong Lôi phiến rèn rất tốt, xem như pháp bảo hạ phẩm không tệ.

    Phong Lôi phiến trong tay Liễu Tàn Dương đã trải qua lôi kiếp ân cần săn sóc, đã có dấu hiệu tấn cấp, pháp bảo hạ phẩm tấn cấp thành pháp bảo trung cấp, hắn quan sát Phong Lôi phiến trong tay, suy nghĩ đến ba kiện pháp bảo thượng phẩm trong động phủ, ba kiện pháp bảo thượng phẩm này có uy lực không tầm thường, hắn đoạt từ trong tay tu sĩ Nguyên Anh của Vân Cư Tự, nhưng không phải tu sĩ Nguyên Anh không thể sử dụng.

    Ba ngày sau, một lần đấu giá hội thanh thế to lớn được cử hành, đấu giá hội thu hút không ít tu sĩ Trúc Cơ, trong đó không thiếu tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, những kẻ này tuyệt đối là đại nhân vật trong mắt tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ.

    Từng thanh phi kiếm, từng viên đan dược được bán ra, tu sĩ Trúc Cơ vô cùng hưng phấn và xúc động, không ngừng kêu giá, thậm chí có người kích động đứng lên nhìn chằm chằm vào đối thủ cạnh tranh, có một ít tu sĩ giả heo ăn thịt hổ, tự cho là lừa dối, nhưng chỉ tăng thêm hài hước mà thôi.

    Thần thức Liễu Tàn Dương đảo qua, hắn nhìn rõ các vật phẩm bán ra, vật phẩm áp trục chỉ là một kiện pháp bảo tàn phiến.

    Mặc dù Liễu Tàn Dương chướng mắt những vật phẩm này, nhưng các tu sĩ sau khi nhận được vật phẩm, thanh toán xong lập tức rời đi, sợ bị người ta nhớ thương.

    Đừng nói Liễu Tàn Dương chướng mắt những vật này, cho dù các tu sĩ Kim Đan khác cũng không thèm nhìn đến, một đống rác rưởi mà thôi, nhưng một đống rác rưởi như vậy lại khiến cả trấn Tiên Hiệp xôn xao, tu sĩ trong trấn Tiên Hiệp vô cùng vui mừng, giống như gặp phải thịnh thế xuất hiện.

    Đấu giá hội dành cho tu sĩ Trúc Cơ kết thúc, tu sĩ mua được vật phẩm vội vàng rời đi.

    Pháp bảo tàn phiến bị một tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ ít xuất hiện mua đi, tuy hắn tận lực ẩn nấp thân hình, nhưng vẫn có tu sĩ đi theo như giòi trong xương.

    Liễu Tàn Dương đã hoàn thành tế luyện Phong Lôi phiến, pháp bảo hạ phẩm này đã có thể xác pháp bảo trung phẩm, uy lực đại tăng, nhưng nó không thuộc về pháp bảo trung phẩm, pháp bảo hạ phẩm tấn cấp pháp bảo trung cấp cần khí linh, mà Phong Lôi phiến còn thiếu khí linh lôi điện.

    Sau khi đấu giá hội chấm dứt là một trận chém giết thảm thiết.

    Ngoài trăm dặm, tên tu sĩ mua pháp bảo tàn phiến bị một đám tu sĩ cản đường.

    Đám người này nhắm vào pháp bảo tàn phiến, hai bên không nói lời gì, lập tức lao vào nhau.

    Chiến đấu của bọn họ xảy ra dưới tầm mắt Liễu Tàn Dương, có lẽ bọn họ vĩnh viễn không biết, có người trong tiểu viện cách đó trăm dặm nhìn thấy toàn bộ quá trình diễn ra.

    Vài tên chặn giết đều có tu vi thâm hậu, một người trong đó có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, có lẽ bọn chúng đã nhiều lần tham dự vào hành động giết người đoạt bảo này, một việc vốn dễ dàng lại sinh ra ngoài ý muốn, nghịch chuyển to lớn, tên tu sĩ bị chặn giết vừa ra ta đã bộc phát sức chiến đấu cường đại, sử dụng công pháp là thượng cổ thiền công —— Đại Vô Tướng Thần Công.

    Đại Vô Tướng Thần Công là bí mật bất truyền của Vân Cư Tự lại được tu sĩ này thi triển ra, hắn dùng tu vi Trúc Cơ trung kỳ một chiêu chém giết đám người chặ đường, chỉ có tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ tự bạo phi kiếm bổn mạng mới thoát chết.

    – Tiền bối Vân Cư Tự tha mạng!

    Tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ sợ hãi, hắn không ngừng cầu xin tha thứ, cũng bất chấp đối thủ chỉ có tu vi Trúc Cơ trung kỳ.

    Tên tu sĩ ít xuất hiện lại không cho đối thủ con đường sống, Đại Vô Tướng Thần Công bộc phát thần uy tiêu diệt tên tu sĩ cầu xin tha thứ, trước khi diệt sát, hắn nói bên tai tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ một câu:

    – Ta đến từ Tiên quốc…

    Tu sĩ này đến từ Tiên quốc cách đây trăm vạn dặm, thiếu niên này lúc ở Tiên quốc đã học được truyền thừa Đại Vô Tướng Thần Công trong tượng đá, hắn tu hành tiến bộ thần tốc, chỉ dùng thời gian mười lăm năm đột phá Trúc Cơ trung kỳ, sức chiến đấu của hắn còn hung hãn hơn cả tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, từng chạy thoát khi bị tu sĩ Kim Đan sơ cấp đuổi giết, thanh danh lan truyền ra xa.

    Liễu Tàn Dương thu hồi thần thức.

    Tiểu viện yên tĩnh như lúc ban đầu, xem ra tin tức linh bảo xuất thế trong trấn Tiên Hiệp là tin tức đồn nhảm.

    Liễu Tàn Dương quyết định rời đi, quay về ngọn núi bảy mươi hai, lúc quay trở về hắn muốn đại khai sát giới, trong đại điển khai sơn lúc trước có rất nhiều đệ tử nội môn cô lập mình, bởi vì tu vi không đến Kim Đan kỳ, hắn bị Lôi Hổ áp bách, chỉ có thể nhẫn nhịn, còn có đám tiểu nhân bợ đít đáng chết kia.

    Hắn rời khỏi tiểu viện, ném một viên linh thạch hạ phẩm cho chủ viện, chủ viện tiếp nhận viên linh thạch liền cười không ngậm miệng được.

    Đúng vào lúc này có một thân ảnh xuất hiện trên bầu trời, áo trắng phiêu đãng, song kiếm đeo sau lưng, thần sắc cao ngạo, ánh mắt bao quát chúng sinh.

    – Các tu sĩ trong trấn Tiên Hiệp nghe đây, hiện tại không ai được phép rời đi, ngày mai đi theo tu sĩ Kim Đan ngọn núi thứ năm Vô Lượng Môn chúng ta đả thông sơn mạch Cửu U, người tự tiện rời đi, giết không tha!​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Phong Ấn Tiên Tôn
    Tác giả: Anh Lạc Xuy Tuyết
    Chương 53: Sơn thần xuất thế

    Nhóm dịch: NTC
    Nguồn: Nghịch Thiên Cung



    Tên tu sĩ Kim Đan này nói chuyện giống như truyền pháp chỉ, chỉ một câu nói đã kéo tất cả tu sĩ ở đây đi làm lao công.

    Cho dù có người không phục cũng không có ai phản đối, đối mặt thiên uy của Kim Đan, bọn họ chỉ có thể nhận mệnh, trừ phi tu vi của ngươi đạt đến Kim Đan.

    – Núi Cửu U?

    Thần thức Liễu Tàn Dương bay ra ngoài, hắn dò xét núi Cửu U tràn ngập linh khí cách đó ngàn dặm, nơi này có sinh mệnh lực cường đại đang thổ nạp, càng có tinh quái độ kiếp, là Nguyên Anh kiếp!

    Tinh quái nơi này có đại thần thông, nói chung, tinh quái tu hành vạn năm mới có thể độ Nguyên Anh kiếp.

    Vô Lượng Môn ra lệnh cho tu sĩ Trúc Cơ đi đả thông sơn mạch Cửu U, chẳng phải muốn tu sĩ nhỏ yếu đi chịu chết sao?

    Nếu tinh quái này có được năng lực lôi điện, nó chính là khí linh tốt nhất, chuyện tốt như thế, cứ đoạt trước rồi nói sau, hắn phải hành động thật nhanh mới được, bằng không bảo vật sẽ đổi chủ, nghĩ thế thần thức Liễu Tàn Dương co rút thật nhanh, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía núi Cửu U, sợ điều gì sẽ gặp điều đó, quả nhiên có người đi đến, nơi đó quả nhiên có đánh nhau, linh lực trong phạm vi ngàn dặm quanh núi Cửu U đang hỗn loạn.

    – Không thể đợi thêm nữa!

    Liễu Tàn Dương bước nhanh, hắn phóng ngươi bay về phía núi Cửu U.

    Tên đệ tử ngọn núi thứ năm Vô Lượng Môn thấy có người bay thẳng về núi Cửu U, lập tức giận dữ,

    – Lớn mật, ngươi lại dám cải lời ngọn núi thứ năm Vô Lượng Môn chúng ta, ta sẽ làm ngươi chết không chỗ chôn.

    Tên đệ tử này sử dụng phi kiếm, phi kiếm hóa thành hào quang bay thẳng về phía Liễu Tàn Dương, đệ tử Vô Lượng Môn làm mưa làm gió đã lâu, ít có người phản kháng, thấy có tu sĩ không nghe lời mình, lập tức sinh ra tâm tư giết gà dọa khỉ, hắn đánh ra một kích này, mục tiêu chủ yếu là giết kẻ chim đầu đàn.

    Liễu Tàn Dương nhìn thấy tên tu sĩ Kim Đan ra tay không lưu tình, phi kiếm đánh thẳng vào Kim Đan của mình, lập tức sát ý sôi trào, sớm muộn gì cũng quyết liệt với Vô Lượng Môn, giết chết một đám đệ tử Vô Lượng Môn, ngày sau sẽ giảm đi nhiều khí lực, nghĩ vậy, bỗng nhiên Liễu Tàn Dương quay người, Bát Quái Kiếm rời vỏ.

    – Liệt Thiên!

    Một đạo kiếm quang khai thiên tích địa chém thẳng về phía trước, tên đệ tử ngọn núi thứ năm sợ hãi, đối mặt với một kiếm kinh thiên kia, hắn không thể né tránh, phi kiếm của mình vừa va chạm đã biến mất, hắn chưa từng gặp qua công kích khủng bố như vậy.

    – Sư huynh cứu ta…

    Tên đệ tử này còn chưa kêu cứu xong, một kiếm Liệt Thiên đã chém hắn thành hai nửa, máu tươi tung tóe bầu trời, ngay cả Kim Đan của hắn cũng bị Liệt Thiên đánh nát vụn.

    Liễu Tàn Dương không dừng lại, sau khi lấy túi trữ vật của kẻ này, hắn nhanh chóng đi đến núi Cửu U, lúc trước trong trấn Tiên Hiệp có lời đồn, Liễu Tàn Dương đã biết nơi đây không có linh bảo, mà là có tinh quái độ kiếp!

    Rất nhiều tu sĩ trong trấn Tiên Hiệp khiếp sợ, tu sĩ Kim Đan chiến đấu rất hung hãn, nhất là một kiếm Liệt Thiên kia có thể bổ thiên địa.

    – Rốt cuộc người này là ai, dám đánh chết đệ tử Vô Lượng Môn!

    Rất nhiều tu sĩ lo sợ bất an, sợ bị người này liên lụy đến mình, nhao nhao tìm tiểu viện yên tĩnh tránh né, có người sợ bị tu sĩ Vô Lượng Môn bắt đi hỏi thăm.

    Trấn Tiên Hiệp lúc trước vô cùng náo nhiệt biến thành quạnh quẽ, đường phố rộng như thế không một bóng người, nơi đây giống như tòa thành không.

    Trong thời gian ngắn, Liễu Tàn Dương phi hành tám trăm dặm, một trận pháp công kích xuất hiện trước mặt, có bảy tên tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đứng ở các góc, Liễu Tàn Dương tập trung tư quan sát, hắn hoảng sợ phát hiện…

    Tinh quái bị vây khốn trong trận pháp lại là một sơn thần thành niên.

    Đây là sơn thần vừa xuất thế, nơi đây không có Nguyên Anh kiếp xuất hiện, mà là sơn thần xuất thế.

    Sơn thần là ngọn núi tràn ngập linh khí biến thành, có được pháp lực phi phàm, là tồn tại đứng đầu các tinh quái, tuy uy danh kém hơn Giao Long, nhưng chiến lực của nó không kém gì Giao Long, sơn thần trưởng thành là cường giả một phương, được các đại phái tu tiên và đế vương cung phụng.

    Sơn thần thành niên có tu vi Kim Đan hậu kỳ, sơn thần trưởng thành sẽ có được tu vi Nguyên Anh trung kỳ.

    Bảy tên tu sĩ Kim Đan vây khốn sơn thần thành niên, nó chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ.

    – Mình gặp được tinh quái sơn thần hiếm thấy, tuy sơn thần không có đặc tính tia chớp, nhưng lại có không gian phát triển kinh người, nếu thu vào dưới trướng, không qua vài năm sẽ là trợ lực lớn.

    Vài ngàn năm trước, Liễu Tàn Dương vừa đạt đến Nguyên Anh sơ kỳ đã chiến đấu với sơn thần trưởng thành, đấu gần trăm năm, cũng không cách nào bắt giữ đối thủ, đây là chuyện hắn đáng tiếc nhất.

    Ngọn núi thứ năm Vô Lượng Môn quyết tâm bắt giữ sơn thần thành niên này, nếu không cũng không cần một đám tu sĩ Trúc Cơ tu đi đào căn cơ sơn thần.

    Nơi này có sơn thần, như vậy chung quanh sẽ có tu sĩ Nguyên Anh ẩn nấp, Liễu Tàn Dương không tiến lên phía trước, hắn ẩn núp, tuy hắn có lòng tin sau khi vận dụng át chủ bài chém giết tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, nhưng hắn hiểu rõ mình không thể đối kháng tu sĩ Nguyên Anh.

    Liễu Tàn Dương quyết tâm đoạt sơn thần, hắn vận dụng Ẩn Hình Phù, vận dụng toàn bộ tu vi nhanh chóng rút lui khỏi nơi đây, trong một ngày, phi hành gần vạn dặm còn chưa đủ xa!

    Liễu Tàn Dương tăng linh lực, thúc dục tốc độ nhanh hơn, trong mấy ngày hắn phi hành mười vạn dặm mới dừng bước lại, sau khi tìm huyệt động ẩn nấp, hắn lập tức bố trí rất nhiều trận pháp vây quanh.

    – Tốt! Hiện tại ra tay đi! Bản tôn!

    Liễu Tàn Dương nhắm hai mắt lại.

    Cách đó trăm vạn dặm, bản tôn Liễu Tàn Dương mở mắt ra.

    – Sơn thần, ta phải đoạt được! Người nào ngăn ta đều phải chết!

    Bỗng nhiên Liễu Tàn Dương đứng lên, thần thức khuếch tán mấy chục vạn dặm, thân ảnh mờ đi, trong chốc lát hắn thi triển thay hình đổi vị, hàng lâm cách núi Cửu U trăm dặm.

    Liễu Tàn Dương dừng bước trên đỉnh núi Cửu U.

    Đám tu sĩ Kim Đan hậu kỳ đang cố sức ngăn cản sơn thần, một ít tu sĩ Trúc Cơ đã đến, đang đào móc căn cơ sơn thần.

    Liễu Tàn Dương ngưng tụ thần thức tu sĩ Nguyên Anh đại thừa dò xét khắp nơi, lập tức phát hiện cách đó ngàn dặm có mười tên tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ đang tụ tập, tranh luận quyền sở hữu sơn thần, hiển nhiên bọn họ đã xem sơn thần là vật trong tay mình.

    Sơn thần bị nhốt rống giận, nó không ngừng tấn công trận pháp, nhưng cho dù nó tăng khí lực thế nào, trận pháp vẫn không nhúc nhích.

    Liễu Tàn Dương nhìn qua sơn thần đang giãy dụa, trong đầu nghĩ đến thời gian bị giam cầm, lúc trước mình cũng bị Vô Lượng Môn phong ấn vây khốn như thế, tuy người ra tay là Vân Cư Tự, nhưng Phong Ấn Phù lại đến từ Vô Lượng Môn.

    – Yên tâm, ta lập tức cứu ngươi thoát khốn!

    Thần thức Liễu Tàn Dương xuyên thấu trận pháp, nói vọng vào đầu sơn thần, sơn thần trong trận pháp nhanh chóng an tĩnh lại.

    – Ngươi muốn điều gì!

    Tu sĩ Nguyên Anh ngoài ngàn dặm phát hiện thân ảnh Liễu Tàn Dương, bởi vì Liễu Tàn Dương có tu vi Nguyên Anh đại thừa nên vô cùng kính sợ, tất cả mọi người dừng tranh luận, nhao nhao lấy pháp bảo đi đến trước mặt Liễu Tàn Dương.​
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Phong Ấn Tiên Tôn
    Tác giả: Anh Lạc Xuy Tuyết
    Chương 54: Di sơn đảo hải (1)

    Nhóm dịch: NTC
    Nguồn: Nghịch Thiên Cung



    Mười người này đều là phong chủ nội viện Vô Lượng Môn, cũng chỉ có thiên hạ đệ nhất đại phái Vô Lượng Môn mới có thể tụ tập nhiều tu sĩ Nguyên Anh như thế.

    Người cầm đầu ôm quyền nói:

    – Tại hạ phong chủ ngọn núi thứ năm Vô Lượng Môn Vạn Hải Tuyền, dám hỏi đạo hữu muốn gì?

    Vạn Hải Tuyền tuy cung kính, cũng không vì có chỗ dựa là Vô Lượng Môn mà liều lĩnh, cũng không phải hắn không muốn, mà là vi Liễu Tàn Dương là tu sĩ Nguyên Anh đại thừa.

    – Ta là Liễu Tàn Dương!

    Vừa báo tên của mình, sắc mặt Vạn Hải Tuyền biến hóa, vô ý thức lui về phía sau một bước, dường như sợ dính nghiệp hỏa vào người.

    – Hỏa diễm hung ma!

    Một tên phong chủ quát lên, lập tức nhớ đến các tin tức vè Liễu Tàn Dương, nhất là siêu cấp môn phái Vân Cư Tự suy yếu khi đấu đá với Liễu Tàn Dương, hung nhân như thế đang đứng trước mặt mình, nghe nói hắn phá phong mà ra, Vân Cư Tự sơn tới mức phong bế sơn môn, ngàn năm không ra ngoài.

    Hắn khống chế hỏa diễm kinh khủng nhất trong thiên địa —— Hồng Liên Nghiệp Hỏa.

    Vạn Hải Tuyền ổn định tâm thần, mở miệng nói:

    – Không biết Tàn Dương đạo hữu đến đây vì việc gì?

    – Biết rõ còn cố hỏi, ta đến đây vì nó!

    Liễu Tàn Dương tiện tay chỉ vào sơn thần trong trận pháp.

    Đám tu sĩ Nguyên Anh Vô Lượng Môn nhìn nhau, một tên phong chủ nói:

    – Ta có việc quan trọng cần xử lý, đi trước một bước.

    Phong chủ này vừa nói xong, thân ảnh biến mất, hắn đã rời đi, rời xa lần tranh đoạt này.

    Vạn Hải Tuyền âm thầm quyết định đối sách, hơn mười năm trước, Liễu Tàn Dương phá phong thoát ra ngoài, Vô Lượng Môn đã từng tổ chức hội nghị phong chủ, chưởng giáo khuyên bảo các phong chủ không nên trêu chọc hỏa diễm hung ma, hung ma này đã từng gây ra hạo kiếp tu tiên giới vào ba ngàn năm trước, tuy bị lão tổ trấn áp, nhưng sau khi thoát khốn đã tiến vào Nguyên Anh đại thừa, Hồng Liên Nghiệp Hỏa là thứ lão tổ cũng không muốn dính vào.

    Bảy mươi hai phong chủ Vô Lượng Môn cũng nghe lệnh, những năm qua vẫn tránh tiếp xúc với người Tiên quốc.

    Không nghĩ tới, đệ tử Vô Lượng Môn không đi trêu chọc Liễu Tàn Dương, hung ma này lại đi vào lãnh địa ngọn núi thứ năm Vô Lượng Môn, xem ra nếu không nhường sơn thần lại, đại chiến chắc chắn sẽ diễn ra.

    – Liễu Tàn Dương đạo hữu, ngươi không nên bá đạo, chúng ta phát hiện sơn thần đã lâu, mưu đồ gần trăm năm, ngươi lại muốn độc chiến, dù thế nào cũng nói không qua.

    Vạn Hải Tuyền là phong chủ ngọn núi thứ năm, nếu hắn dễ dàng chịu thua, làm gì có tư cách dạy bảo đệ tử?

    Liễu Tàn Dương đánh giá Vạn Hải Tuyền, mở miệng nói:

    – Sơn thần là thiên địa chi linh, lúc nào biến thành đồ vật của ngươi rồi?

    Tuy Vô Lượng Môn thế lực lớn, nhưng không có nghĩa Liễu Tàn Dương sợ bọn họ, vì sơn thần, hắn không nhường một bước, nguyên nhân hắn có đủ lực lượng như vậy, đó là vì Vô Lượng lão tổ không cho phép Tiên quốc vượt qua giới, điểm này nói rõ hắn không ngăn cản mình đoạt bảo vật, vài ngàn năm trước, hắn đã nghe nói, thọ nguyên Vô Lượng lão tổ khô cạn, hiện tại ba ngàn năm qua đi, nếu hắn vẫn còn ở cảnh giới Hóa Thần Cảnh, khẳng định thọ nguyên không còn lại bao nhiêu.

    Trong thiên địa này, Liễu Tàn Dương chỉ biết có một mình Vô Lượng lão tổ là tu sĩ Hóa Thần Cảnh, có lẽ còn có những người khác, nhưng bởi vì cảnh giới Liễu Tàn Dương không đủ cho nên không thể tiếp xúc.

    Vạn Hải Tuyền rất tức giận vì hành vi bá đạo của Liễu Tàn Dương, nhưng hắn phải áp chế lửa giận, Vạn Hải Tuyền tu thành Nguyên Anh vào hai ngàn năm trước, không có trải qua thời đại của Liễu Tàn Dương, nhưng đủ loại tin tức vẫn hiện rõ trước mặt hắn.

    – Liễu Tàn Dương, ngươi lấn Vô Lượng Môn chúng ta không người sao?

    Vạn Hải Tuyền quát lớn.

    Liễu Tàn Dương nhìn qua Vạn Hải Tuyền, chậm rãi duỗi tay phải ra, bồng, một đám hỏa diễm đỏ rực xuất hiện trên tay hắn.

    Hỏa diễm này sinh ra hào quang khiếp người, Vạn Hải Tuyền cảm giác Nguyên Anh run rẩy, đây là cảm giác sợ hãi từ tận cốt tủy, hắn từng cảm nhận được cảm giác sợ hãi này trên người phong chủ ngọn núi thứ nhất.

    – Muốn đánh nhau sao? Nếu như ngươi có thể thắng ta, ta không cần sơn thần này, hơn nữa ta đền bù tổn thất cho ngươi ba kiện pháp bảo thượng phẩm!

    Liễu Tàn Dương nói xong liền nhìn đám tu sĩ Nguyên Anh sau lưng Vạn Hải Tuyền, bổ sung:

    – Các ngươi cùng tiến lên cũng không sao cả!

    Liễu Tàn Dương vẫn đứng đó, hỏa diễm bao phủ cánh tay, hoàn toàn không có chút sát khí nào.

    Ánh mắt Vạn Hải Tuyền nhìn chằm chằm vào Hồng Liên Nghiệp Hỏa, hắn cắn chặt hàm răng, rất nhiều tu sĩ sau lưng hắn lui lại.

    Đánh? Lấy cái gì đánh? Hỏa diễm hung ma có tu vi Nguyên Anh đại thừa, mà đám người kia chỉ có tu vi Nguyên Anh trung kỳ mà thôi, hoàn toàn không cùng một cấp bậc.

    Huống hồ, ma uy của hỏa diễm hung ma đã xâm nhập nhân tâm, bọn họ thật sự không có dũng khí đối kháng đại ma đầu Liễu Tàn Dương hung danh hiển hách ba ngàn năm trước.

    Nội tâm Vạn Hải Tuyền nhỏ máu, hắn nhìn sơn thần bị vây khốn trong trận pháp.

    – Liễu đạo hữu, hảo thủ đoạn! Vạn mỗ ghi nhớ! Cáo từ!

    Vạn Hải Tuyền vung tay áo rời đi, các tu sĩ khác nhìn thấy Vạn Hải Tuyền bỏ đi, cũng không dám dừng lại ở đây, nhanh chóng chạy sạch sẽ.

    Tu sĩ Nguyên Anh rất ít đánh nhau, ba ngàn năm nay cả tu tiên giới đạt thành cân bằng vi diệu, cũng không có ai dám đánh vỡ, bởi vì các tu sĩ Nguyên Anh đều sợ hãi trận hạo kiếp kia.

    Hạo kiếp là gì?

    Trận hạo kiếp kia từ khi bắt đầu đến khi chấm dứt chỉ diễn ra trong mấy trăm năm, nhưng trong mấy trăm năm đó Vô Lượng Môn vẫn lạc chín tu sĩ Nguyên Anh, hơn mười ngọn núi bị phá hủy Vân Cư Tự vẫn lạc mười một Nguyên Anh, từ vị trí đỉnh phong trong tu tiên giới rơi xuống phàm trần, các môn phái còn lại công phạt lẫn nhau, tu sĩ Nguyên Anh vẫn lạc hơn trăm người, Kim Đan chết vô số kể.

    Bảy tên tu sĩ Kim Đan nghe sư tôn truyền âm cho mình, lúc này thu hồi trận pháp sau đó rời đi, sơn thần đã khôi phục tự do.

    Đám tu sĩ Trúc Cơ đi đến núi Cửu U đào hầm, lúc này vẫn đang miệt mài đào bới, hoàn toàn không biết chuyện bên ngoài.

    Liễu Tàn Dương vẫy tay một cái, sơn thần xuất hiện trước mặt Liễu Tàn Dương.

    Căn cơ sơn thần nằm ở núi Cửu U, đối mặt với tu sĩ Nguyên Anh như Liễu Tàn Dương triệu hoán, nó cũng có chút cố sức, xem ra đám tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ có điểm cố kỵ sơn thần, không dám ra tay, sợ làm sơn thần bị thương.

    Đào rỗng núi Cửu U, biện pháp chặt đứt căn cơ sơn thần này rất đần, nhưng lại bảo hiểm.

    – Ngươi rời đi cùng ta, ta cho ngươi nơi ở mới.

    Liễu Tàn Dương nói ra.

    Hai mắt sơn thần đầy bạo ngược nhìn chằm chằm vào Liễu Tàn Dương, nó hoàn toàn không cảm kích khi được Liễu Tàn Dương cứu.

    Ngao ngao…

    Sơn thần gào thét hai tiếng, rất nhiều tu sĩ Trúc Cơ đang đào móc đã rút lui, có mấy trăm người bỏ mạng tại chỗ

    Thân thể sơn thần chấn động, sau đó lập tức quay về núi Cửu U.

    – Vô liêm sỉ!

    Liễu Tàn Dương đưa tay ra, hắn dùng một tay bắt lấy sơn thần, toàn bộ núi Cửu U chấn động dữ dội.​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Phong Ấn Tiên Tôn
    Tác giả: Anh Lạc Xuy Tuyết
    Chương 55: Di sơn đảo hải (2)

    Nhóm dịch: NTC
    Nguồn: Nghịch Thiên Cung



    Ngao ngao ngao…

    Sơn thần rống giận, nó có ý đồ thoát khỏi tay Liễu Tàn Dương.

    Liễu Tàn Dương hoàn toàn không thèm quan tâm đến nó, bắt lấy sơn thần, thân thể bay lên, sơn thần có hình thể như ngọn núi nhỏ, cao hơn nghìn trượng, nó chỉ có tu vi Kim Đan hậu kỳ, cho nên không thể thoát khỏi tay Liễu Tàn Dương.

    Sơn thần bị Liễu Tàn Dương rút ra khỏi núi Cửu U, cả sơn mạch Cửu U chấn động dữ dội, sơn thần bị rút ra, cả ngọn núi tồn tại mấy ngàn vạn năm mất đi linh khí, lập tức sụp đổ, mặt đất chấn động dữ dội, mặt đất chìm xuống.

    Một sơn mạch to lớn đã biến mất như thế, thay thế bằng thung lũng cực lớn, giống như mặt đất bị mãnh thú táp một cái.

    Sơn thần bị đau, Liễu Tàn Dương không thêm để ý tới, nếu không giáo huấn nó một chút, nó sẽ không ngoan ngoãn nghe lời.

    Liễu Tàn Dương bay lên không trung, nhanh chóng quay về Tiên quốc.

    Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều khiếp sợ, một ngọn núi to lớn bay qua đỉnh đầu, thỉnh thoảng lại có nham thạch to như căn phòng rơi xuống ngọn núi to lớn bay qua bầu trời với tốc độ cực nhanh.

    Sơn thần rời khỏi mặt đất đã mất đi bình chướng lớn nhất, sơn thần bị Liễu Tàn Dương bắt lấy vô cùng an tĩnh.

    Liễu Tàn Dương lại quay về lãnh địa Tiên quốc, đi đến một lãnh địa gần Sa trấn, hắn ném sơn thần xuống.

    Mặt đất chấn động dữ đội, trên bình nguyên xuất hiện một ngọn núi lớn, người đời đều nói tiên nhân có thể di sơn đảo hải, thật ra tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh đã có thể di sơn đảo hải rồi, cũng không phải tiên nhân mới làm được.

    Liễu Tàn Dương đứng trước mặt sơn thần, hiện tại sơn thần bạo ngược lại tràn ngập sợ hãi Liễu Tàn Dương, hắn không muốn lại nếm thông khổ tách ra khỏi mặt đất.

    – Kể từ hôm nay, ngươi sẽ trấn thủ nơi này, ta sẽ thường xuyên đến truyền thụ một ít đạo thuật cho ngươi.

    Liễu Tàn Dương nói ra, sơn thần lúc này gật đầu, không dám ngỗ ngược ý của hắn.

    Liễu Tàn Dương thấy sơn thần thuần phục, hắn quay về tiểu viện trong Sa trấn bế quan.

    Hắn vừa ra tay lại rung động cả tu tiên giới Vô Lượng Môn chấn nhiếp thiên hạ đã lâu, chưa từng có người nào ngỗ ngược qua, nhưng bây giờ hỏa diễm hung ma lại ra tay cướp sơn thần trong tay Vô Lượng Môn, chẳng lẽ hắn không sợ thế lực Vô Lượng Môn sao?

    Trong Vô Lượng Môn đang tổ chức hội nghị bảy mươi hai phong chủ, Vạn Hải Tuyền giận dữ mắng Liễu Tàn Dương hung hăng càn quấy, phong chủ ngọn núi thứ nhất trầm mặc không nói, các phong chủ khác im lặng, sơn thần rất có lực hấp dẫn, nhưng với bọn họ mà nói, có cũng được, không có cũng chẳng sao.

    – Các ngươi nói chuyện đi chứ! Chẳng lẽ Vô Lượng Môn chúng ta cứ bị người ta khi dễ như vậy sao?

    Vạn Hải Tuyền nói ra.

    Chưởng giáo Vô Lượng Môn giơ tay bảo Vạn Hải Tuyền ngưng gào thét, mở miệng nói:

    – Vô Lượng Môn chúng ta giữ gìn thiên hạ thái bình, ngày bình thường cũng nhận thiên tài địa bảo từ các nơi trong thiên hạ, không có thiểu sơn thần cũng không sao!

    – Vô Lượng Môn chúng ta đặt mặt mũi ở đâu? Nếu không giáo huấn hắn, chúng ta làm sao phục chúng!

    Vạn Hải Tuyền không phục, lớn tiếng ồn ào, hắn không có thực lực phản kháng Liễu Tàn Dương, cũng không dám là địch với Liễu Tàn Dương, hắn chỉ hy vọng kích thích lửa giận các phong chủ Vô Lượng Môn khác, mọi người cùng ra tay với kẻ thù.

    – Im ngay, ngươi muốn khơi mào đại chiến sao?

    Chưởng giáo nổi giận nói.

    Vạn Hải Tuyền tức giận ngồi xuống, thở hổn hển.

    – Chuyện này dừng ở đây, không ai được nhắc lại, bây giờ nói đến đệ tử nội viện thôi, hiện tại trong nội viện có không ít đệ tử nổi tiếng, các ngươi tiến cử một ít người đi ra, có thể tiến vào Phong Thần trì tu luyện.

    Chưởng giáo đổi chủ đề sang các đệ tử, mặc dù Vạn Hải Tuyền còn muốn nói một ít lời dõng dạc, hiện tại cũng chỉ có thể nuốt buồn bực vào trong bụng.

    Đại sự chấn động thiên hạ đã trở nên bình thường như vậy.

    Sơn thần giai đoạn hiện tại không có lực chiến đấu, dù vậy, trong phạm vi ngọn núi lớn, Nguyên Anh cũng không dám dễ dàng ra tay, dựa vào tốc độ phát triển của sơn thần, không quá ngàn năm là trưởng thành, đến lúc đó sơn thần sẽ tương đương tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ, trong phạm vi ngọn núi lớn, có thể địa chiến với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ một trận.

    Đây là nguyên nhân Liễu Tàn Dương cướp lấy sơn thần, Liễu Tàn Dương cần chiến lực, chiến lực đủ cường đại, chiến lực có thể san bằng Vân Cư Tự.

    Thực lực chỉnh thể của Tiên quốc đang phát triển, phàm là tu sĩ Tiên quốc đi ra ngoài đều có được chiến lực vượt qua tu sĩ khác, điều này phải quy công tượng đá truyền công của Liễu Tàn Dương, nhưng Tiên quốc hiện giờ thiếu chiến lực đỉnh phong, tu sĩ Nguyên Anh cũng chỉ có một mình Liễu Tàn Dương, so sánh với bảy mươi hai phong chủ Vô Lượng Môn vẫn còn chênh lệch quá lớn.

    Nhưng mà Liễu Tàn Dương tin tưởng, chỉ cần Tiên quốc dựa theo tình huống phát triển mình bày ra, không quá ngàn năm sẽ biến thành quái vật có thể khiêu khích Vô Lượng Môn, đây cũng là át chủ bài lớn nhất của hắn, cũng là nội tình của mình, từ nay về sau, hắn không phải chiến đấu một mình, sau lưng hắn còn có cả Tiên quốc khổng lồ.

    Cách đó trăm vạn dặm, hóa thân Liễu Tàn Dương đã rời khỏi động phủ, lúc này nhanh chóng xuất phát quay về nội môn.

    – Nội môn, chờ ta, ta sẽ trở về nhanh thôi.

    Liễu Tàn Dương rời khỏi nội viện gần hai năm, nghĩ tới trong khoảng thời gian này, đệ tử nội viện đã định liệu mình đã chết, không biết mình đột nhiên xuấ hiện trong sơn môn sẽ có biểu lộ như thế nào.

    Cũng không biết đám đệ tử ở ngoại viện đang học tập như thế nào, Liễu Tàn Dương không có quên ba ngàn đệ tử mình dạy bảo, lần này trở lại sơn môn, hắn rút thời gian quay về ngoại viện một chuyến, chính mình đang cướp đoạt tài phú lớn nhất của Vô Lượng Môn.

    Vượt qua mười vạn dặm, ngày hôm đó Liễu Tàn Dương đã nhìn thấy ngọn núi bảy mươi hai.

    Liễu Tàn Dương vừa chạy vừa rèn luyện thân thể, sau khi đến nội môn, thân thể như sắt thép, kinh mạch như giao long, khí thế đạt đến đỉnh phong.

    – Đệ tử nội môn ngọn núi bảy mươi hai nghe đây! Ta đã trở về!

    Liễu Tàn Dương phi thân bay lên bầu trời, hắn đứng trên đám mây, lập tức rống lên thật lớn, tiếng nói vang xa ngàn dặm.

    Tiếng rống này truyền khắp nội viện ngọn núi bảy mươi hai Vô Lượng Môn, Lôi Hổ nhíu mày nhảy lên đám mây như giẫm trên đất bằng, hắn đi đến trước mặt Liễu Tàn Dương.

    Lúc trước hai người bọn họ gặp mặt nhau, Lôi Hổ cảm thấy Liễu Tàn Dương quá mức liều lĩnh, lần này hắn gặp mặt Liễu Tàn Dương, lần này nhìn thấy một thanh kiếm tỏa ra hào quang sắc bén.

    Lôi Hổ đi đến trước mặt Liễu Tàn Dương, trong lòng vô cùng kinh hãi, chỉ không gặp hai năm không gặp, kẻ này đã đạt đến Kim Đan, mặc dù thiên phú của hắn rất cao, cũng không có khả năng chỉ trong hai năm đạt đến Kim Đan.

    – Hoàn thành nhiệm vụ sư môn?

    Lôi Hổ thu hồi kinh hãi trong lòng, nói.

    – Không có.

    Lôi Hổ nhìn thẳng vào mắt Liễu Tàn Dương, chậm rãi hỏi:

    – Đám người Ưng đạo nhân đâu?​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)