FULL  Tiên Hiệp Phi Thiên - Dược Thiên Sầu

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Phi Thiên
    Tác giả: Dược Thiên Sầu
    Chương 1: Vạn Trượng Hồng Trần (1)

    Dịch: HaoNhien
    Nguồn: Vipvandan
    Shared by: banlong.us


    - Sau khi tìm đường cứu nước , ách nhầm .... Sau khi đã chán chê với thể loại đô thị Lão Sầu quyết định chuyển sang tu tiên , thành tích trên qidian cũng khá mong quý đồng đạo ủng hộ (Bổn toạ trịnh trọng nhắc nhở : bản truyện xưa có vài yếu tố hư cấu mong các bằng hữu và trẻ em chớ nên thực hiện tại nhà )

    - Đẳng cấp phân chia: - Tung Hoành: Bạch liên , Thanh liên. - Ngự Không: Hồng liên, Tử liên. - Phi Thiên: Kim liên, Thải liên. - Pháp lực vô biên: Hóa liên, Hiển thánh. - Thần Hồn.**

    - Hảo nam nhi, chí khí cao ngất, nhiệt huyết sôi trào, chỉ điểm tinh thần! Tinh không mênh mông, thất tình lục dục, tham niệm sân si, Phật Đế Như Lai, mặc tình ai pháp lực vô biên! Chúng sinh như mây, một bầu nguyện lực lại đổi lấy biển máu mênh mông cuồn cuộn! Quỷ khóc thần gào, biển máu vô bờ, xin hỏi đường ở phương nào!? Nếu đã không đường, bất chấp bể khổ biển máu, bạch cốt hóa thuyền, một bước lên trời!


    - Đừng chạy! Họ Miêu kia, ngươi không chạy thoát được đâu, đứng lại cho lão tử!

    Ba thiếu niên tay cầm trường đao đang chạy rất nhanh trong dãy núi đen kịt vô cùng kỳ quái, thỉnh thoảng quơ đao đe dọa bắt người đang chạy trốn trước mặt dừng lại.

    Đe dọa vô dụng, chẳng những người trước mặt không ngừng, ngược lại còn chạy nhanh hơn.

    Thiếu niên chạy trước tay cầm một thanh đao giết heo không thèm nghe, vừa chạy vừa quay đầu lại rống lên một tiếng:

    - Chó điên, sao không xem thử đây là địa phương nào, chẳng lẽ là đầu óc các ngươi có bệnh rồi sao?!

    Hắn chịu dừng lại mới lạ, dừng lại sẽ lập tức mất mạng, nên vẫn tiếp tục chạy như điên. Dưới chân hắn vang lên những tiếng rắc rắc không ngừng, đạp lên chỗ nào cỏ màu đen chỗ ấy lập tức tan tác thành bụi đen.

    Bốn phía xung quanh, cỏ là màu đen, cây cối cũng là màu đen, tất cả thực vật đều là màu đen.

    Không phải là bị nhuộm thành màu đen, cũng không phải trời sinh màu đen, mà là toàn bộ bị hóa thành than đen, mười vạn năm trước là thứ gì, mười vạn năm sau vẫn y như vậy. Tựa hồ thời gian đã dừng lại ở chỗ này, hết thảy thực vật trông như những pho tượng đá màu đen vô cùng sinh động, chìm trong màn sương trắng mịt mờ.

    Thế giới giống như u minh này có tên là Vạn Trượng Hồng Trần, lời đồn mười vạn năm trước có mười vạn thiên binh thiên tướng vượt qua tinh không mênh mông đuổi giết một đại ma đầu đến đây. Không ngờ rằng đại ma đầu kia quá mức lợi hại, mười vạn thiên binh thiên tướng bèn bày ra đại trận tuyệt sát này, đồng quy ư tận với đại ma đầu kia ở chỗ này.

    Mười vạn năm qua, tuyệt đại đa số thời điểm màn sương trước mắt đều đỏ như màu máu quỷ quyệt kinh khủng, huyết vụ đáng sợ tựa hồ có thể cắn nuốt hết thảy. Bất kể là người hay là quỷ, hoặc là thần cũng không dám tự tiện xông vào nơi đây một bước, làm cho hết thảy sinh linh dừng bước.

    Bất quá cách mỗi một ngàn năm, tòa đại trận tuyệt sát này sẽ mở một góc lưới, khi huyết vụ biến thành sương trắng, phàm nhân phổ thông có thể tiến vào thăm dò. Nhưng yêu ma quỷ quái và các loại sinh linh khác vẫn không có cách nào tiến vào một bước, nếu không tất bị sương mù này quỷ dị hóa thành một bãi nước đen. Dường như tu sĩ hùng mạnh tới mức nào cũng không có cách nào chống lại sương mù này ăn mòn, cực kỳ quỷ dị, không ai có thể hiểu được nguyên nhân.

    Nhưng nơi này là chỗ táng thân cuối cùng của tiên ma, có thể tưởng tượng được đồ vật tiên ma mang theo tùy thân cũng cùng bị mai táng nơi này với tiên ma, khiến cho không biết bao nhiêu kẻ tu hành mơ ước. Đồng thời nơi này còn sản sinh một loại thảo dược được đặt tên là tiên thảo Tinh Hoa, là chí bảo thánh dược chữa thương trong giới tu hành.

    Mỗi khi thời khắc ngàn năm Vạn Trượng Hồng Trần mở ra một lần lại tới, chính là lúc những kẻ tu hành rục rịch muốn động. Thế nhưng bọn họ lại không có cách nào đi vào, vì vậy dùng lợi ích dụ dỗ người phàm đi vào thu nhặt. Bất kể là ai, chỉ cần có thể tìm được di vật tiên ma và tiên thảo Tinh Hoa, sẽ được thu vào tiên môn vô điều kiện.

    Nhưng nơi này còn có một loại quái vật, truyền thuyết là quái vật giữ lăng cho tiên ma, thích máu, giết người như ngóe.

    Cho nên nếu không phải là người lâm vào tuyệt lộ hoặc là bất cần mạng sống, sẽ không ai chịu chạy vào nơi này mạo hiểm, muốn thành tiên cũng phải có mạng để hưởng thụ.

    Miêu Nghị không phải là người lâm vào tuyệt lộ hoặc là bất cần mạng sống, hắn chỉ mới mười bảy tuổi, tuy không lớn lắm nhưng cũng không nhỏ nữa, thiếu niên ở vào tuổi của hắn lấy vợ sinh con là chuyện rất bình thường.

    Hắn chọn trúng nữ nhi lão Lý tiệm đậu hủ ở đối diện nhà mình, tìm bà mai đi cầu hôn, sau khi lão Lý tiệm đậu hủ biết chuyện này lập tức đánh đuổi bà mai ra khỏi cửa. Hai nhà đối diện nhau chỉ cách một con đường, biết nhau rất rõ ràng, một tiểu tử giết heo không tiền của không địa vị, còn có gánh nặng hai đứa em phải nuôi, làm sao có thể cưới nữ nhi của mình?!

    Bà mai có thể nói cho người chết sống lại cũng vô ích, vợ lão Lý thóa mạ hết nửa ngày, toàn là lời lẽ khó nghe đại loại như cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga…

    Không cầu thân còn đỡ, vừa nhắc tới chuyện này nhà lão Lý lập tức phòng Miêu Nghị giống như đề phòng cướp, không để cho nữ nhi từ nhỏ đã chơi thân với Miêu Nghị gặp mặt hắn, sợ bị Miêu Nghị bắt đi. Hai nhà coi như hoàn toàn cắt đứt lui tới, hàng xóm láng giềng với nhau trở mặt cực nhanh.

    Miêu Nghị cũng không thích nữ nhi nhà lão Lý lắm, chỉ vì gia cảnh nên không có lòng dạ nói chuyện yêu đương, chẳng qua là theo phong tục địa phương mà thôi. Không thành thì thôi hắn cũng không coi trọng mấy, bất quá chuyện này làm cho hắn hiểu ra một đạo lý.

    Dưỡng phụ mẫu đã sớm qua đời, khi còn sống đối xử với Miêu Nghị rất tốt, để lại một trai một gái. Miêu Nghị không muốn để cho đệ đệ muội muội bước theo vết xe đổ của mình, vừa đúng lúc Vạn Trượng Hồng Trần mở ra, hắn định liều mạng một phen kiếm chút tiền đồ cho đệ đệ muội muội.

    Ai ngờ mới vừa chạy vào không bao lâu chợt bị lão oan gia Hoàng Thành và tay sai huynh đệ Triệu thị theo dõi, sau đó xuất hiện đuổi bắt hắn.

    Bốn phía sương mù nhè nhẹ lượn quanh, trong sương mù rải rác có những người tiến vào đây mạo hiểm, ai nấy quay đầu nhìn lại bốn người đang đuổi nhau, vô cùng sửng sốt. Dường như bọn họ không ngờ rằng mấy tên tiểu tử miệng còn hôi sữa này lại dám chạy vào địa phương hung hiểm như vậy đùa giỡn.

    - Tiểu tử này tuổi Chó, chạy nhanh thật. Lão Đại, chạy hết nổi rồi, nghỉ ngơi một chút đi!

    Lão Nhị Triệu Hành Ngô trong huynh đệ Triệu thị thở hồng hộc nói.

    Huynh trưởng Triệu Hành Khôi cũng gọi Hoàng Thành:

    - Đúng vậy, lão Đại, nghỉ ngơi một chút đi.

    Hoàng Thành cũng chạy hết nổi rồi, tay chống vào một tảng đá há mồm thở dốc. huynh đệ Triệu thị cũng dừng ở một bên.

    Miêu Nghị cũng mệt đến ngất ngư, thấy người phía sau không đuổi theo nữa cũng đưa tay chống vào một khối đá lớn, uốn người đặt mông ngồi xuống, há miệng ra thở, chỉ ba người lắc đầu nói:

    - Hoàng Thành, ngươi có bệnh hay không, muốn kiếm chuyện cũng không xem thử đây là địa phương nào, các ngươi chán sống cả rồi sao?

    Trường đao trong tay Hoàng Thành gõ vào tảng đá choang choang, chỉ Miêu Nghị:

    - Muốn trách thì trách tiểu tử ngươi cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, một tên đồ tể giết heo cũng muốn thành tiên ư, muốn đạp trên đầu Hoàng gia chúng ta ư?! Hôm nay gia gia phải kết liễu hậu hoạn!

    Cha y là một trong số Bảo Trưởng thủ hạ của thành chủ Trường Phong thành, Hoàng Bảo Trưởng đại danh đỉnh đỉnh, cai quản hạt khu bao gồm cả nhà Miêu Nghị. Từ nhỏ y đã bất hòa với Miêu Nghị, lớn lên lại thua thiệt dưới tay Miêu Nghị, thế nhưng đây là tiểu hài tử đánh nhau, cho dù là cha y cũng không tiện ỷ thế hiếp người, nếu không hàng xóm láng giềng phun nước bọt cũng có thể làm nhà y chết chìm.

    Lần này nhận được tin Miêu Nghị muốn tới Vạn Trượng Hồng Trần mạo hiểm, lập tức cả kinh nhảy dựng lên. Trong nhà có chỗ dựa còn không hơn được Miêu Nghị, nếu để cho Miêu Nghị thành tiên nhân vậy sẽ càng tệ hại hơn.

    Đánh chết Hoàng Thành cũng không bằng lòng để cho Miêu Nghị đạp trên đầu mình, vì vậy dẫn theo hai tên tay sai đuổi tới, muốn hạ độc thủ.

    Miêu Nghị nhìn nhìn trường đao sáng loáng trong tay ba người, thở hổn hển hỏi:

    - Các ngươi thật sự muốn giết ta sao?

    Ba người nhìn nhau cười quỷ quyệt, Hoàng Thành nhìn chung quanh một chút, âm dương quái khí nói:

    - Nơi này không phải là trong thành, người chết là hết sức bình thường, ai mà biết được là ai làm?

    Miêu Nghị vô cùng kinh hãi, hai bên từ nhỏ đánh nhau nhiều lắm là đến mức bể đầu chảy máu, cho tới bây giờ hai bên vẫn chưa tới mức muốn làm thịt đối phương, dù sao luật pháp không phải chỉ là bài trí.

    - Các ngươi có bị bệnh không? Dám chạy đến nơi đây theo đuổi giết lão tử, vì sao còn sợ lão tử thành tiên?

    Miêu Nghị khó tin chỉ bốn phía.

    Ý hắn rất đơn giản, các ngươi dám chạy nơi này tới mạo hiểm, vậy hãy tự tìm bảo vật giao cho tiên nhân trở thành tiên, cần gì sợ hắn thành tiên?!

    - Hừ!

    Hoàng Thành hừ lạnh khinh thường, nhìn chung quanh một chút, dường như không cam lòng.

    Y không biết trời cao đất rộng cũng rất muốn làm như vậy, nhưng trước đó đã bị tỷ tỷ được cha nhờ quan hệ đưa đến bên người tiên nhân làm thị nữ không biết lấy được tin tức nội tình gì, nghiêm nghị cảnh cáo không cho y nhúng vào vũng nước đục này, về phần tại sao lại không chịu tiết lộ.

    Nhà y cũng chính bởi vì có vị tỷ tỷ làm thị nữ bên người tiên nhân, phụ thân y mới leo lên được vị trí Bảo Trưởng

    - Ngoan, đừng gây sự nữa, mau trở về nhà đi.

    Miêu Nghị khoát khoát tay, xách theo đao giết heo đứng lên, xoay người rời đi.

    Hoàng Thành ngẩn ra, trong nháy mắt nổi giận, dám xem mình như trẻ con, bèn quơ đao quát:

    - Đứng lại cho ta!

    - Muốn đuổi theo ta thì cứ việc, các ngươi cũng biết trong này nguy hiểm thế nào, không sợ chết thì cứ đuổi.

    Miêu Nghị dứt lời tiếp tục bỏ đi, không lý tới đối phương nữa.

    Hoàng Thành nhìn chung quanh một chút, dường như mới nhận ra bọn họ đã chạy vào rất sâu, nếu vào sâu hơn nữa thật sự rất nguy hiểm.

    Vốn bọn họ theo đuôi Miêu Nghị tiến vào nơi đây là muốn đánh lén, không ngờ rằng cỏ trong địa phương quỷ quái này đã hóa than, khiến cho bước chân giẫm lên kêu loạt soạt, còn chưa tới gần đã bị Miêu Nghị phát hiện, kết quả không cẩn thận chạy xa như vậy.

    - Được, ngươi chạy đi, họ Miêu, ngươi có giỏi cứ việc chạy, chạy được hòa thượng không chạy được miếu, dù sao trong nhà ngươi còn hai đứa nhỏ, chúng ta quay về thu thập bọn chúng cũng được.

    Hoàng Thành không dám chạy vào sâu hơn nữa, bèn giở ra dáng vẻ lưu manh vô lại uy hiếp.

    Lời này vừa nói ra, bước chân Miêu Nghị đột ngột dừng lại, chậm rãi quay người. Đối phương nói không sai, ngược lại đã thức tỉnh hắn. Vạn nhất mình thật sự không thể trở về, đến lúc đó nhất định mấy tên súc sinh này sẽ ức hiếp hai đứa em mình.

    Thấy uy hiếp có hiệu quả, Triệu Hành Khôi lập tức lộ vẻ bỉ ổi tưới dầu vào lửa nói với Hoàng Thành:

    - Tiểu muội của hắn là một mỹ nhân bại hoại, da thịt nõn nà, nếu lột sạch…

    - Câm miệng!

    Đối phương càng nói càng hạ lưu, còn dùng tay làm động tác không chịu nổi, Miêu Nghị nổi giận quơ đao chỉ ba người, nghiến răng nghiến lợi nói:

    - Muốn chết!

    Hoàng Thành lộ vẻ hài hước vẫy tay về phía Miêu Nghị:

    - Có giỏi đừng chạy, tới đây! Ta đứng ở chỗ này chờ ngươi, ta muốn tìm chết, tới đây giết ta đi!

    Miêu Nghị cố nén lửa giận, mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm ba người, không làm ra cử động xông lên liều mạng, đôi môi mím lại thật chặt.

    Nếu ở tình huống thông thường, hắn giết heo từ nhỏ cũng có chút sức lực, cũng không phải chưa từng làm chuyện một người đánh ba người. Nhưng hôm nay ba người đều cầm đao trong tay, mình không có đao thương không có bản lãnh, bị đâm trúng một đao không phải là chuyện đùa, chắc chắn sẽ táng mạng trong tay ba tên súc sinh này.

    Thấy hắn không có phản ứng, ba người nhất thời tuôn ra những lời thóa mạ không ngừng, mắng Miêu Nghị oắt con vô dụng, chỉ giỏi hù dọa người.

    Miêu Nghị lại đưa ánh mắt nhìn về phía những người mạo hiểm khác lục tục chạy tới sau lưng ba người, một người trong đó là một đại hán râu rồng lưng hùm vai gấu, cầm trường đao trong tay, lộ ra vẻ hung tàn sắc bén như lang sói, vừa nhìn biết không phải là hiền lành.

    Khóe miệng Miêu Nghị giật giật, nở một nụ cười lạnh, đợi đến khi những người đó đến gần, hắn đột nhiên quơ đao hét lớn một tiếng:

    - Giao tiên thảo ra đây!

    Ba người Hoàng Thành sửng sốt, cho là Miêu Nghị đã uống lộn thuốc, Ngay sau đó phát hiện không đúng, những người vừa tới đều nhanh chóng ngừng lại, ánh mắt ai nấy nhìn chằm chằm ba người, lộ vẻ kỳ quái khiến cho bọn họ cảm thấy rét lạnh trong lòng.

    Thấy ba người đều là tiểu tử chưa ráo máu đầu, tuổi cũng không lớn, có người bắt đầu di động bước chân nhích lại gần ba người, bất kể thật giả, chuẩn bị làm rõ ràng trước rồi hãy nói.

    - Các ngươi đừng nghe hắn nói hươu nói vượn, chúng ta không có tiên thảo, chúng ta chỉ đến tìm hắn tính sổ, không phải tới hái tiên thảo.

    Hoàng Thành cuống quít giải thích.

    Nhưng cũng không ai tin được lời này, chạy đến địa phương mất mạng này tìm người tính sổ, giỡn chơi sao, đám trẻ ranh này cho rằng mọi người ngu ngốc hết sao?!

    Lời giải thích như vậy ngược lại có vẻ giấu đầu hở đuôi, càng lau càng đen, khiến cho người ta càng thêm nghi ngờ trong lòng ba người có quỷ.

    - Giao ra đây!

    Miêu Nghị lại hét lớn một tiếng, tay cầm đao giết heo xông thẳng về phía ba người.

    Từ trước tới nay hắn chỉ từng giết heo, chưa hề giết người, nhưng hôm nay hắn bắt buộc phải giết ba người này.

    Bởi vì Hoàng Thành nhắc nhở hắn một khi thả ba người rời đi, nếu lần này hắn không trở về được, đệ đệ muội muội sẽ nguy hiểm. Ba tên khốn kiếp này bây giờ đã dám giết người, còn có chuyện gì không dám làm, hôm nay nhất định phải giải quyết ba mối hậu hoạn này.

    Ba người luống cuống quay đầu bỏ chạy, ai ngờ lập tức có những người khác chạy ra tham gia náo nhiệt, chặn đường bọn họ.

    Lần này không được, không những Miêu Nghị cầm đao đuổi giết, còn có bảy tám người cùng đuổi theo ngăn cản.

    Không cách nào trốn chạy trở về theo đường cũ, ba người lập tức xông ngang ra ngoài, vừa không ngừng kêu ‘Chúng ta không có tiên thảo’, vừa kinh hoàng chạy thục mạng.

    Miêu Nghị tỏ vẻ lạnh lùng, cầm đao đuổi sát không tha, cả đám người cũng đuổi theo.

    Không bao lâu sau cả bọn đã ra khỏi lộ tuyến an toàn mà không tự biết.

    Trước khi mọi người vào đây đều đã được nhận bản đồ phát ra miễn phí bên ngoài cổ thành, trên bản đồ có ghi chú lộ tuyến an toàn, là kinh nghiệm xương máu đúc kết được từ những lần Vạn Trượng Hồng Trần mở ra trước.

    Cuối cùng, ba người Hoàng Thành cũng bị bảy tám nam tử cường tráng ngăn lại.

    - Các ngươi muốn làm gì?

    Hoàng Thành bị dọa sợ đến lời nói có vẻ không có mạch lạc, cầm đao chém loạn, không cho đối phương đến gần.

    Đại hán râu rồng kia rõ ràng vô cùng lão luyện, nhanh chóng tiến tới gần Hoàng Thành, nghiêng người tránh qua đại đao bổ tới, chộp lấy cổ tay y vặn mạnh. Hoàng Thành đau tới nỗi kêu trời, đao trong tay rơi xuống đất loảng xoảng.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Phi Thiên
    Tác giả: Dược Thiên Sầu
    Chương 2: Vạn Trượng Hồng Trần (2)

    Dịch: HaoNhien
    Nguồn: Vipvandan
    Shared by: banlong.us

    Huynh đệ Triệu thị cũng khẩn trương hết sức, cầm chủy thủ đe dọa mấy người không được tới gần. Bình thời ức hiếp đám bạn cùng lứa tuổi như Miêu Nghị hoặc người nhỏ hơn còn có thể, đụng phải những hán tử cường tráng này có cảm giác như gặp người lớn, theo bản năng cũng có hơi khiếp đảm.

    Đại hán râu rồng bất kể Hoàng Thành giải thích thế nào, đã động thủ sờ loạn tìm kiếm khắp nơi trên người Hoàng Thành, kết quả nào có tiên thảo.

    Y liếc nhìn huynh đệ Triệu thị, lại nghiêng đầu nhìn về phía Miêu Nghị vọt tới, đẩy Hoàng Thành sang bên, đang chuẩn bị tìm huynh đệ Triệu thị. Ai ngờ Miêu Nghị vọt tới đâm mạnh đao giết heo phập một cái, đâm sâu vào ngực Hoàng Thành.

    Hoàng Thành trợn to hai mắt, khó có thể tin nhìn Miêu Nghị, đại hán râu rồng kia cũng sợ hết hồn, không những huynh đệ Triệu thị, những người khác cũng hết sức sợ hãi.

    Miêu Nghị đã quyết tâm, sắc mặt dữ tợn đâm đao rồi lại rút ra đâm tiếp, đâm vào thân thể Hoàng Thành hai đao, cuối cùng vung tay chém vào cổ y một nhát.

    Máu tươi bắn ra khắp toàn thân Miêu Nghị, hai tay Hoàng Thành ôm cổ co giật ngã xuống, trong mắt vẫn còn vẻ hoảng sợ khôn tả.

    Miêu Nghị liều mạng bất chấp hết thảy, nhe răng trợn mắt, trong lòng sợ hãi nhưng vẫn xách theo đao còn dính máu phóng về phía huynh đệ Triệu thị.

    Hai huynh đệ bị dọa sợ kinh hồn khiếp vía, nhất thời múa may trường đao điên cuồng phá vòng vây.

    Miêu Nghị xông tới thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị, đâm một đao vào sau lưng ngang hông Triệu Hành Khôi, xuất đao rút đao lại đâm liên tiếp mấy nhát, khiến cho Triệu Hành Khôi ngã xuống trong vũng máu.

    Dáng vẻ hung hãn của hắn khiến cho những người khác sợ ngây người, không nghĩ tới thiếu niên này hung ác như vậy.

    Mọi người sơ ý một chút, để cho Triệu Hành Ngô điên cuồng quơ múa trường đao liều mạng chạy ra ngoài.

    Cả bọn trơ mắt nhìn Miêu Nghị lại cầm đao đuổi theo Triệu Hành Ngô.

    - Hảo tiểu tử, rất tàn nhẫn, tuổi còn trẻ đã giết người không chớp mắt!

    Đại hán râu rồng cười hắc hắc hai tiếng, cả đám người cũng nhanh chóng đuổi theo.

    Triệu Hành Ngô quay đầu lại liếc nhìn hoảng sợ không dứt, phát hiện Miêu Nghị toàn thân đầy máu tựa như hung thần ác sát đuổi sát theo sau mình không tha, sợ hãi tới mức kêu lên oai oái như điên chạy trối chết.

    Không biết có phải là vì y phát ra tiếng kêu sợ hãi đã kinh động cái gì, hoặc đúng là vì đã xông vào khu vực nguy hiểm, giữa không trung thình lình kêu vù một tiếng, tựa hồ có thứ gì bay tới.

    Bộp… Một bóng đen to lớn từ trên trời giáng xuống, rơi vào giữa đám người đang đuổi theo.

    Động tĩnh rơi xuống đất cũng không lớn, Miêu Nghị đang chạy suýt chút nữa va vào, vừa lách tránh lập tức vấp ngã lộn nhào mấy vòng.

    Bảy tám người đang đuổi theo sau nhất tề dừng chân lại, lộ vẻ hoảng sợ từ từ ngẩng đầu nhìn lại, không biết nhìn thấy gì, đang cùng nhau từ từ lui về phía sau.

    Miêu Nghị vừa bò dậy ngẩng đầu nhìn cũng sợ hết hồn, bọ ngựa ư?

    Quan sát cẩn thận quả thật không nhìn lầm, thật sự bọ ngựa, là một con bọ ngựa lớn tới mức hoang đường.

    Thân nó dài hơn hai trượng, toàn thân đen nhánh tỏa sáng, bốn chân dài sắc bén đầy gai ngược, đôi càng to lớn phía trước giống như lưỡi hái. Nó như một tử thần đang vác lưỡi hái toát ra khí tức âm u lạnh lẽo chết chóc, đang không ngừng lắc lắc cái đầu cực lớn, ánh mắt xanh biếc chớp lóe dường như đang quan sát con mồi.

    Vật này chính là quái vật trên bản đồ có miêu tả, trên bản đồ gọi nó là Minh Đường Lang, không nghĩ tới hôm nay đã gặp được vật thật.

    Trán Miêu Nghị đổ mồ hôi lạnh trong nháy mắt, hai chân như nhũn ra, hắn đứng ở bên phải Minh Đường Lang im thin thít, không dám loạn động.

    Bọn đại hán râu rồng cũng sợ hãi toát mồ hôi lạnh, bọn họ đối diện Minh Đường Lang, cũng không dám gây ra động tĩnh quá lớn, sau đó từ từ lui về phía sau.

    Hai cái càng như lưỡi hái của Minh Đường Lang đột nhiên bắn nhanh ra hai cái như quỷ mị, lập tức thu trở về.

    Không ai thấy rõ động tác của nó, đám đại hán râu rồng đã mất đi hai người, chớp mắt đã treo trên lưỡi hái của Minh Đường Lang. Bọn họ bị đâm xuyên ngực, treo trên lưỡi hái kêu thảm thiết, máu tươi theo thân thể nhỏ xuống thành dòng.

    - Đằng nào cũng chết...

    Đại hán râu rồng nhắc nhở những người khác một câu, đột nhiên quát to:

    - Mọi người chia ra chạy!

    Có năm sáu người đang vô cùng hoảng sợ, nghe vậy lập tức quay đầu chạy trốn tứ tán.

    Đại hán râu rồng nhắc nhở mọi người bỏ chạy, thết nhưng bản thân y lại không chạy.

    Minh Đường Lang đưa một cái đầu trên lưỡi hái lên miệng nhấm nháp, mắt xanh biếc lấp lóe, đột nhiên vỗ cánh bay lên, làm dấy lên một trận cuồng phong cát bay đá chạy. Nó vừa nhai thức ăn vừa đuổi theo mấy người đang chạy.

    Miêu Nghị bị dọa sợ đến hai chân như nhũn ra từ từ nghiêng đầu nhìn, mơ hồ thấy Minh Đường Lang như đang chơi trò mèo vờn chuột. Nó vừa bay không ngừng lúc trái lúc phải đám người chạy trốn, vừa ăn thức ăn trên lưỡi hái, khiến cho người ta có cảm giác như đang ăn trong chén nhìn trong nồi, tựa hồ chuẩn bị ăn xong rồi lấy nữa, tiếng kêu thảm thiết thê lương không ngừng truyền tới từ đàng xa.

    Chờ sau khi cảnh tượng mèo vờn chuột này biến mất khỏi tầm mắt, Miêu Nghị mới thở ra một hơi thật dài nhẹ nhõm. Hắn đoán nếu như không nhờ những người kia chạy trốn hấp dẫn sự chú ý của quái vật, chỉ sợ là hôm nay mình khó thoát tai kiếp.

    - May là nhặt được mạng trở về…

    Đại hán râu rồng vỗ ngực một cái thở phào nhẹ nhõm, thấy Miêu Nghị cũng không động ít nhiều cũng có chút kinh ngạc, phát hiện tiểu tử này rất thông minh, lại khám phá mưu kế của mình.

    Y không biết là Miêu Nghị bị dọa đến hai chân như nhũn ra không chạy nổi.

    - Tiểu tử, chúng ta nên chạy tới khu vực an toàn, nơi đây không thích hợp ở lâu, đi nhanh đi!

    Đại hán râu rồng thiện ý nhắc nhở một câu, nghiêng đầu bỏ chạy.

    Thấy đối phương biến mất trong sương mù. Miêu Nghị trấn định tinh thần lại, quay đầu tìm Triệu Hành Ngô, kết quả phát hiện bị Minh Đường Lang phá rối một trận, cũng không biết Triệu Hành Ngô đã chạy đi đâu. Xung quanh sương mù mờ mịt, muốn tìm cũng không có cách nào.

    Hắn có hơi bội phục Triệu Hành Ngô, mình cũng bị Minh Đường Lang bị dọa sợ đến không dám loạn động, tên kia vẫn dám chạy trốn.

    Bất quá rất nhanh hắn nghĩ tới một lý do buồn bực, tên Triệu Hành Ngô kia một lòng cố ý chạy trốn, nói không chừng cũng không chú ý thấy Minh Đường Lang xuất hiện sau lưng.

    Không suy nghĩ nhiều nữa, đã rời khỏi lộ tuyến an toàn, nơi đây đúng là không thích hợp ở lâu. Miêu Nghị quan sát bốn phía, lặng lẽ trở về khu vực an toàn, đồng thời chú ý xung quanh xem có tiên thảo hay không.

    Hiện tại hắn cũng không có khả năng tiếp tục xâm nhập khu vực nguy hiểm đi tìm Triệu Hành Ngô khắp nơi, cũng không biết Triệu Hành Ngô có thể còn sống rời đi hay không.

    Đến khi hắn vất vả trở lại được khu vực an toàn, sắc trời đã dần dần tối.

    Sau khi trời tối không thể tiếp tục đi loạn trong này, ngay cả đường đi cũng không thấy rõ, cộng thêm quái vật thần xuất quỷ một kia thật sự quá nguy hiểm.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Phi Thiên
    Tác giả: Dược Thiên Sầu
    Chương 3: Vạn Trượng Hồng Trần (3)

    Dịch: HaoNhien
    Nguồn: Vipvandan
    Shared by: banlong.us

    Quan trọng hơn là chạy quá nhiều rồi, rất mệt mỏi, không thể không nghĩ biện pháp tìm địa phương nghỉ ngơi. Miêu Nghị nhìn quanh bốn phía, sau đó tiến vào đám loạn thạch dưới chân một ngọn núi.

    Xông vào trong đó phát hiện trong loạn thạch có một huyệt động không lớn, hắn thở phào nhẹ nhõm, qua đêm ở chỗ này là tốt nhất, bên ngoài có đám loạn thạch che chở.

    Thế nhưng chuyện mà hắn không ngờ là mới vừa chui vào bên trong động, đột nhiên một bàn tay từ đâu xuất hiện bóp vào cổ hắn. Miêu Nghị theo bản năng đâm ra một đao giết heo tự cứu, nhưng phản ứng của đối phương không phải là tầm thường, bất ngờ chộp trúng cổ tay hắn.

    Rốt cục hai người trong động đối mặt với nhau, sau khi Miêu Nghị thấy rõ mặt đối phương bèn chớp mắt, ý bảo đối phương buông mình ra.

    Đối phương chính là vị đại hán râu rồng trước kia, không nghĩ tới cũng trốn ở nơi này.

    - Là ngươi ư?

    Đại hán râu rồng có hơi sững sờ, cau mày từ từ buông Miêu Nghị ra, đồng thời đoạt lấy đao giết heo trong tay hắn. Dường như đại hán này không yên tâm về Miêu Nghị, cảnh tượng hắn ra tay tàn độc khi nãy vẫn còn rành rành trước mắt, nên lo rằng hắn sẽ đâm sau lưng mình.

    - Khụ khụ…

    Miêu Nghị cảm thấy đau nơi cổ, bèn ho khan hai tiếng.

    Đại hán râu rồng nhanh chóng bịt lấy miệng hắn, hạ thấp giọng quát:

    - Chớ làm ồn, quái vật kia còn bên ngoài hay không?

    Có lẽ y sợ quái vật mới chạy trốn vào đây.

    Miêu Nghị khoát tay áo một cái, đợi sau khi đối phương buông tay ra bèn thở hào hển lắc đầu nói:

    - Lúc ta tới đây không thấy quái vật.

    Đại hán râu rồng thò đầu ra ngoài động quan sát một chút, sau đó rụt đầu vào nhìn chằm chằm Miêu Nghị cau mày nói:

    - Tiểu tử, tuổi còn trẻ lại xuất thủ rất tàn độc. Hiện tại nhớ lại ta cảm thấy có cái gì không đúng, ngươi không giống như là cướp thứ gì, mà như muốn trừ ba tên tiểu tử đó thật nhanh. Tiểu tử, ngươi hãy nói thật, trên người ba tên kia có tiên thảo hay không?

    Miêu Nghị nhìn chằm chằm đao giết heo đã lọt vào tay đối phương, suy nghĩ một chút cũng không giấu giếm, kể ra tình huống đại khái.

    - Thật đúng là ba tên ngu xuẩn đáng chết! Ta thấy tiểu tử ngươi tuổi còn trẻ, thế nhưng hại người lại không hồ đồ chút nào. Hừ, ta cũng không thông minh gì, cũng bị ngươi lợi dụng, thiếu chút nữa mất mạng.

    Đại hán râu rồng tự giễu một tiếng.

    Y nhìn lại bao trên người Miêu Nghị hỏi:

    - Cố chạy trối chết, đồ ăn uống mang trên người đã rơi mất, tiểu tử ngươi không ngại chia chút thức ăn cho ta chứ?

    Miêu Nghị không nói nửa lời, lấy bao xuống mở ra, trong đó có lương khô và nước đưa ra, nói:

    - Đại thúc, buổi tối chúng ta thay phiên nghỉ ngơi, thay phiên gác đêm có được chăng? Vạn nhất một người ngủ quá say, e rằng ở địa phương quỷ quái này không an toàn.

    Hắn nhìn thấu đối phương là người luyện võ, nếu xảy ra động thủ mình không phải là đối thủ của đối phương, cũng có chút lo lắng đối phương sẽ không có hảo ý, cho nên trước hết cho y biết mình vẫn còn có tác dụng.

    Đại hán râu rồng nhìn hắn một cái đầy thâm ý, khóe miệng khẽ nhếch cười không nói gì, nhận lấy thực phẩm ăn, vừa ăn vừa nhìn ra ngoài động lẩm bẩm:

    - Suy đoán sắc trời bên ngoài còn chưa tối như vậy, nơi này sương mù quá nhiều nên chúng ta cảm thấy tối.

    Hai người cứ ăn như vậy, mỗi người nói một câu hàn huyên. Thì ra vị đại hán râu rồng này tên là Yến Bắc Hồng, vốn là quan võ thống lãnh của một thành thị trăm vạn nhân khẩu. Nhưng vì gian dâm với tiểu thiếp của thành chủ gây ra phiền phức, cuối cùng làm liên lụy tới cả thân nhân mình, vì vậy dưới cơn nóng giận làm thịt thành chủ kia rồi bỏ trốn.

    Cuộc sống bị truy nã không dễ chịu gì, có lẽ đã lâm vào đường cùng, y dứt khoát xông vào Vạn Trượng Hồng Trần liều một chuyến.

    Yến Bắc Hồng cũng không hiểu vì sao Miêu Nghị tuổi còn trẻ lại chạy đến nơi đây tìm chết. Hợp tác phải tỏ rõ thành ý, Miêu Nghị không giấu y.

    Đêm đó hai người y theo ước định, thay phiên nghỉ ngơi, thay phiên gác đêm.

    Một đêm qua hợp tác thoải mái, cộng thêm hôm qua Miêu Nghị nói một câu liền đưa đến một nhóm người đánh cướp, khiến cho hắn cảm nhận sâu sắc chỉ có mình mình cho dù là hái được tiên thảo chỉ sợ cũng phiền phức, vì vậy hôm sau hắn chủ động yêu cầu kết minh với Yến Bắc Hồng.

    Yến Bắc Hồng không đáp ứng cũng không cự tuyệt, sau khi trời sáng ném trả đao giết heo lại cho Miêu Nghị, cùng nhau lên đường.

    Có tao ngộ Minh Đường Lang trước đó làm vết xe đổ, hai người cũng không dám khinh suất chạy ra khỏi lộ tuyến an toàn. Chuyện may mắn chạy thoát như hôm qua cũng không phải là lần nào cũng được, nên ngoan ngoãn tuân thủ lộ tuyến an toàn trên bản đồ đi về phía trước.

    Bất quá dọc theo đường đi thấy tình huống mới biết, cái gọi là lộ tuyến an toàn tựa hồ cũng không an toàn, trên lộ tuyến an toàn cũng có thể thấy tay cụt chân gãy.

    Từ thi thể đầm đìa máu bị xé ra hoặc bị cắn nát mà phân tích, rất hiển nhiên không ít người đi trên lộ tuyến an toàn cũng gặp phải Minh Đường Lang tập kích.

    Thậm chí hai người nấp sau một tảng đá chính mắt thấy một đám Minh Đường Lang nhàn nhã bò qua, khiến cho họ sợ hãi kinh hồn khiếp vía.

    Hai người mơ hồ phát hiện, mặc dù Minh Đường Lang thích giết chóc nhưng cũng không phải là loại đuổi tận giết tuyệt, ít nhiều gì cũng chừa lại cho người ta một con đường sống. Dường như là người càng nhát gan trốn chạy, Minh Đường Lang sẽ càng không bỏ qua.

    Càng đi vào trong càng phát hiện những tình huống như núi đồi sụp đổ, sông hóa thành đường, mặt đất thủng lỗ chỗ, hiển nhiên là bị sức mạnh nào đó làm ra mà con người không thể nào làm được. Chuyện này khiến cho người ta khó có thể tưởng tượng nơi này đã từng xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ năm xưa nơi này thật sự đã xảy ra tiên ma đại chiến?

    Tao ngộ kế tiếp khiến cho Miêu Nghị may mắn cùng Yến Bắc Hồng kết bạn chung một chỗ.

    Mặc dù Vạn Trượng Hồng Trần đặc biệt sinh sản tiên thảo Tinh Hoa, nhưng dù sao không phải là đâu đâu cũng có. Hai người xâm nhập Vạn Trượng Hồng Trần đi được mấy ngày, cũng không thấy bóng một gốc tiên thảo nào cả.

    Đáng sợ hơn là tránh thoát Minh Đường Lang tập kích, lại gặp phải đồng loại uy hiếp.

    Thức ăn Yến Bắc Hồng đeo trên người rơi mất lúc chạy trối chết, trên người Miêu Nghị chỉ mang theo mười ngày lương khô. Không ai mang một tháng thức ăn vào chạy loạn khắp nơi, cho nên thức ăn của hắn ăn một mình còn có thể duy trì được mười ngày, hai người cùng ăn, tính đi tính lại với số thức ăn còn lại khó có thể duy trì được năm ngày nữa.

    Hiển nhiên tình huống thiếu hụt thức ăn cũng xuất hiện đối với những người khác, hai người bị năm người khác bao vây, ép họ giao ra số thức ăn còn lại không nhiều lắm.

    Yến Bắc Hồng cười hăng hắc một tiếng, không sợ hãi chút nào, lập tức rút ra yêu đao xông tới.

    Không hổ là quan võ từng thống lãnh thành thị trăm vạn người, thân thủ Yến Bắc Hồng vô cùng hung hãn, cơ hồ đao nào cũng thấy máu, tuy rằng lấy một địch năm nhưng vẫn ung dung giết chết cả năm người.
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Phi Thiên
    Tác giả: Dược Thiên Sầu
    Chương 4: Vạn Trượng Hồng Trần (4)

    Dịch: HaoNhien
    Nguồn: Vipvandan
    Shared by: banlong.us

    Lau khô vết máu trên yêu đao, Yến Bắc Hồng thu thập số thức ăn không nhiều lắm trên năm cỗ thi thể, ném cho Miêu Nghị vác trên lưng, hai người lại có thêm thức ăn hai ngày.

    Bất quá ngày hôm sau Yến Bắc Hồng đụng phải một người thân thủ giỏi hơn y.

    Dưới chân một ngọn núi, thanh âm của đao kiếm vang lên choang choang loạn xạ, sau khi đến gần Yến Bắc Hồng nhanh chóng kéo Miêu Nghị ngồi chồm hổm xuống ở sau một tảng đá lớn. Chỉ thấy mười mấy người đang đánh nhau kịch liệt ở dưới chân núi, tiếng kêu thảm thiết không ngừng vang lên.

    Mà trên đỉnh núi có một đóa quỳnh chi ngọc diệp nở rộ toát ra ánh sáng nhu hòa, hiển nhiên đây là lý do khiến cho những người này chém giết.

    - Tiên thảo!?

    Miêu Nghị nhìn chằm chằm ánh sáng nhu hòa trên ngọn núi sáng ngời đôi mắt, đang muốn đưa tay chỉ lại bị Yến Bắc Hồng nhanh chóng đưa tay bụm miệng, ý bảo hắn chớ có lên tiếng.

    Yến Bắc Hồng bất quá chỉ liếc qua gốc tiên thảo kia một cái, đã tập trung lực chú ý vào đám người đang chém giết, tay đè lên chuôi đao lẳng lặng chờ.

    Trong đám đông có một vị cao thủ, một mình tung hoành nhảy nhót chém giết liên tiếp mười mấy người, cuối cùng nâng kiếm nhìn bốn phía một vòng, sau khi xác nhận không còn đối thủ mới đi lên núi về phía tiên thảo.

    Trong lúc trạng thái tinh thần đối phương thư giãn, Yến Bắc Hồng ngang nhiên rút đao thình lình xông ra ngoài, tung mình lên không vung đao bổ xuống.

    Người nọ phản ứng rất nhanh, quay đầu vung kiếm đón đỡ, sau đó quấn lấy Yến Bắc Hồng bắt đầu chiến đấu.

    Trong nháy mắt, hai người xuất ra đao quang kiếm ảnh đánh nhau khó phân. Rõ ràng thân thủ người nọ cao hơn Yến Bắc Hồng không ít, tuy mới vừa trải qua một cuộc ác chiến nhưng vẫn còn sức lực ngăn trở trọng đao Yến Bắc Hồng công kích, hơn nữa tốc độ xuất thủ còn nhanh hơn y.

    Chỉ chốc lát sau Yến Bắc Hồng đã bị thương, cuối cùng đao trên tay cũng bị người ta giáng một cước đá bay.

    Đối phương bổ một kiếm về phía cổ Yến Bắc Hồng, hai tay Yến Bắc Hồng liều mạng chộp cổ tay của đối phương, bắp đùi ngăn chân đối phương vừa đá tới, thân thể hai người tựa sát vào nhau. Lưỡi kiếm đối phương đã cắt vào da Yến Bắc Hồng, y nghiến răng nghiến lợi, khóe miệng đã hơi rỉ máu.

    Trong lúc nguy cấp hai người giằng co, mắt thấy Yến Bắc Hồng sẽ không chịu đựng được nữa, đột nhiên người nọ đá về phía sau một cước.

    Bịch, Miêu Nghị xông tới đánh lén bị đá bay ra sau.

    Nhưng ngang lưng người nọ lại cắm một thanh đao giết heo, máu tươi chảy ròng ròng sau lưng.

    Người nọ một tay ôm ngang lưng, ra sức quay đầu lại nhìn về phía Miêu Nghị dưới đất đang giãy giụa mấy cái không thể bò dậy, không khỏi lộ vẻ giận dữ, đôi mắt trong nháy mắt đỏ ngầu, dường như dã thú muốn ăn thịt người.

    - Chết!

    Đối phương buông lơi sức lực, không thể để mất cơ hội, Yến Bắc Hồng gầm lên một tiếng chộp lấy cổ tay cầm kiếm của đối phương, thúc một chỏ vào ngực y, khiến cho y phải lảo đảo lui về phía sau.

    Thừa dịp đoạt kiếm nơi tay, Yến Bắc Hồng cầm kiếm hai tay vung lên xuất ra một đóa kiếm hoa, chém mạnh xuống tạo thành một vệt sáng.

    Phập, tên cao thủ kia lập tức bị chém đứt một bên vai.

    Máu tươi bay tung tóe, thắng bại đã phân, Yến Bắc Hồng chống kiếm mà đứng, miệng thở hổn hển, nhìn Miêu Nghị khóe miệng rỉ máu ôm ngực đau đớn cười ha hả.

    Cảm giác thoát chết trong đường tơ kẽ tóc khiến cho y cười khoái chí hào sảng.

    Xé y phục băng bó vết thương qua loa, Yến Bắc Hồng thu thập thức ăn đối phương còn lại không nhiều lắm, đi tới bên cạnh Miêu Nghị, cúi người nắm tay hắn lôi dậy.

    Sau khi y thăm mạch Miêu Nghị, đột nhiên vỗ một chưởng vào bụng hắn.

    Ộc... Miêu Nghị há mồm phun ra một búng máu tươi lớn, bất quá cảm giác cồn cào trong bụng trước đó đã nhẹ nhõm hơn, cảm giác gần tắt thở trước đó cũng đã biến mất.

    - Hai ta vốn không quen biết, liều mạng vì ta có đáng không?

    Yến Bắc Hồng nhìn chằm chằm sắc mặt trắng bệch của Miêu Nghị, cười híp mắt hỏi.

    Miêu Nghị lau vết máu ở khóe miệng, liếc y một cái, chưa từng thấy qua người lang tâm cẩu phế như vậy, tức giận nói:

    - Thân thủ ngươi cao cường, ta cần ngươi làm hộ vệ cho ta.

    Yến Bắc Hồng vung kiếm chỉ về phía người nọ mới vừa ngã xuống, trầm giọng hỏi:

    - Thân thủ của y giỏi hơn, ngươi giúp y chẳng phải là an toàn hơn sao?

    Miêu Nghị mặt không đổi sắc nói:

    - Chính vì thân thủ y mạnh hơn cho nên không cần ta giúp một tay, mà bây giờ ta đã cứu ngươi một mạng!

    - Coi như tiểu tử ngươi thức thời, ha ha!

    Yến Bắc Hồng ngửa mặt lên trời cười một trận điên cuồng, sau đó vỗ vào lưng Miêu Nghị:

    - Chớ ra vẻ đáng thương như nữ nhân, bị chút nội thương mà thôi, không chết được!

    Vẻ cảnh giác với Miêu Nghị thủy chung vẫn giữ trong mắt y từ trước tới nay rốt cục hoàn toàn biến mất, y quay người leo lên núi hái gốc tiên thảo kia, mang xuống hai người cùng nhau thưởng thức.

    Gốc tiên thảo này dài chừng nửa chiếc đũa, có chín nhánh chín lá, trong suốt óng ánh, có thể nói là quỳnh chi ngọc diệp, tản ra ánh sáng mờ mờ. Bên ngoài có những điểm sáng lốm đốm nho nhỏ giống như một bầy đom đóm vây quanh, lại giống như bầu trời đêm đầy sao, suy đoán đây chính là nguyên nhân cái tên Tinh Hoa của loại tiên thảo này.

    Hai người đều là lần đầu thấy bảo bối này, đưa mũi tới gần sát mới có thể ngửi được một trận mùi thơm thấm tận lòng người, không hề giống mùi thơm của hoa dại dễ dàng dẫn dụ ong bướm.

    - Thứ tốt, không hổ là tiên thảo!

    Yến Bắc Hồng chậc chậc hai tiếng, để cho Miêu Nghị ngửi mùi thơm một cái, thưởng thức một chút liền lấy trở lại.

    Miêu Nghị trợn to hai mắt nhìn y dùng một cái bao bố cho tiên thảo vào, nhét vào trong ngực mình.

    Thấy ánh mắt của Miêu Nghị nhìn mình là lạ, không được đồng bọn cho phép đã cất tiên thảo vào người, Yến Bắc Hồng ho khan mấy tiếng, dường như có vẻ ngượng ngùng nói:

    - Gốc này thuộc về ta, gốc sau sẽ là của ngươi.

    Miêu Nghị nhìn đường tới một chút, chợt hỏi:

    - Ngươi đã lấy được tiên thảo, không đi trở về sao?

    - Ngươi thấy ta giống như người không trọng nghĩa khí sao?

    Yến Bắc Hồng mặt dày đẩy Miêu Nghị tiếp tục đi về phía trước:

    - Ta tiếp tục làm hộ vệ cho ngươi, chờ cướp được phần của ngươi chúng ta sẽ cùng nhau trở về. Bất quá cầu thuộc về cầu, đường thuộc về đường, tiểu tử ngươi không được dòm ngó phần của ta, nếu không đừng trách ta không khách sáo.

    Miêu Nghị không nói, ai bảo mình đánh không thắng người ta, nếu như đổi thực lực cho nhau, đối phương dám không được mình đồng ý liền bỏ tiên thảo vào trong túi sao?

    Yến Bắc Hồng không nuốt lời, những ngày kế tiếp tiếp tục gặp người liền đánh cướp, dường như thật sự muốn cướp một gốc tiên thảo cho Miêu Nghị.

    Dùng lời của y nói chính là, chúng ta cùng nhau thành tiên!

    Bất quá đến bây giờ toàn vớ phải ‘người nghèo’, người ta cũng không hái được tiên thảo, cướp cũng chẳng được gì.

    Không nuốt lời cũng chỉ là lúc đầu, cuối cùng Yến Bắc Hồng cũng nuốt lời.

    Hai người đã đi tới chỗ xa nhất khu vực an toàn trên bản đồ, đã đến cuối khu vực an toàn, nếu đi vào trong nữa có quỷ mới biết tình huống bên trong là thế nào.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Phi Thiên
    Tác giả: Dược Thiên Sầu
    Chương 5: Thư Sinh (1)

    Dịch: HaoNhien
    Nguồn: Vipvandan
    Shared by: banlong.us

    Hai người đứng trên một ngọn núi, dừng ở cuối khu vực an toàn, đám sương ở bên người nhẹ nhàng khuấy động.

    Địa phương nơi xa bao phủ trong sương mù có vẻ hết sức thần bí, Yến Bắc Hồng như lẩm bẩm một mình nói:

    - Lão đệ, không phải là ta nuốt lời, quay đầu lại đi, địa phương quỷ quái này chỉ mở ra có một tháng, hôm nay đã qua nửa tháng, trên đường trở về còn phải tốn không ít thời gian, để chậm sẽ không ra được. Trên đường trở về ta sẽ hết sức, nói không chừng còn có thể cướp được một gốc tiên thảo.

    Miêu Nghị có thể hiểu được ý nghĩ của y, đối phương có thể bồi mình đi tới đây cũng coi là nhân chí nghĩa tận, bất quá...

    - Ngươi có nghe được thanh âm gì hay không?

    Miêu Nghị đột nhiên kinh ngạc ủa một tiếng, chỉ về phía khu vực nguy hiểm đối diện sâu không lường được:

    - Dường như là từ trong đó truyền tới.

    - Thanh âm? Thanh âm gì?

    Yến Bắc Hồng ngạc nhiên, không ngừng nghiêng đầu vểnh tai, dần dần nhướng chân mày lên nói:

    - Không nghe được thanh âm gì cả!

    - Không nghe sao?

    Miêu Nghị có hơi kỳ quái, nghiêng đầu lắng nghe lần nữa.

    Một tràng thanh âm tình tang như cao sơn lưu thủy văng vẳng truyền tới, lúc trầm bổng du dương lúc sôi trào cao vút, mềm mại như nước rất có vận luật, đây rõ ràng là có người đang khảy đàn.

    Miêu Nghị trợn to hai mắt nhìn về phía sâu trong sương mù, chỉ lần nữa, kinh ngạc nói:

    - Có người đánh đàn ở trong đó!

    - Đánh đàn ư?

    Yến Bắc Hồng á khẩu nghẹn lời, thấy dáng vẻ Miêu Nghị không giống như là đang nói dối, bèn lấy ngón tay ngoáy ngoáy tai, bình tâm tĩnh khí tập trung tinh thần lắng nghe.

    Thế nhưng nghe một lúc lâu sau lại không nghe được cái rắm nào cả, đừng nói là tiếng đàn, Yến Bắc Hồng không khỏi lộ vẻ nghi hoặc:

    - Lão đệ, ngươi tưởng tượng quá nhiều phải không?

    Miêu Nghị lại xác nhận mình không nghe lầm, tinh thần phấn chấn chỉ trước mặt nói:

    - Có người đánh đàn ở bên trong, vậy đã nói rõ trước mặt cũng là khu vực an toàn, chúng ta qua đó xem thử. Trước mặt ít dấu chân người, khả năng tìm được tiên thảo cũng lớn hơn.

    Vừa quay đầu lại phát hiện sắc mặt của Yến Bắc Hồng dần dần trầm xuống, Miêu Nghị không biết mình đã nói sai cái gì.

    Hắn không biết Yến Bắc Hồng không hề nghe bất kỳ thanh âm gì, y là một người ân oán phân minh, thứ người như thế thường thường không để lọt cát vào mắt.

    Muốn kéo y đi làm hộ vệ không có gì, chỉ cần nói ra là được, rất dễ thương lượng. Vậy mà Miêu Nghị kiếm cớ như vậy khiến cho Yến Bắc Hồng cảm thấy hắn tâm thuật bất chính.

    Tâm cơ mượn đao giết người của Miêu Nghị trước đó, Yến Bắc Hồng đã lĩnh giáo qua. Hiện tại y thân mang tiên thảo, vạn nhất tiểu tử này nổi lên ý xấu, nói không chừng mình sẽ lật thuyền trong mương.

    Cho nên chút lòng tin Miêu Nghị mà vất vả lắm Yến Bắc Hồng mới thành lập được đã hoàn toàn biến mất trong nháy mắt. Y tháo bao trên người xuống, lấy một chút thức ăn nhét vào ngực, ném phần lớn thức ăn kể cả bao tới dưới chân Miêu Nghị.

    - Lão đệ không nghe khuyên bảo, ta chỉ có thể làm được bấy nhiêu, chúng ta sau này còn gặp lại!

    Yến Bắc Hồng vừa dứt lời cũng không quay đầu lại, sải bước rời đi.

    Miêu Nghị không hiểu vì sao đối phương có hành động như vậy, vì sao nói trở mặt thì trở mặt ngay tức khắc…

    Mắt thấy sau khi thân ảnh của Yến Bắc Hồng hoàn toàn biến mất trong sương mù nhưng vẫn không hiểu đã xảy ra chuyện gì, cũng chỉ có thể cho là Yến Bắc Hồng không muốn đi theo mình mạo hiểm nữa.

    Hơn nửa tháng qua mình không tìm được một gốc tiên thảo nào, phải đuổi theo Yến Bắc Hồng hay là lại tiếp tục tìm kiếm??? Bằng vào thân thủ Yến Bắc Hồng, có y làm bạn cùng nhau trở về hẳn sẽ tương đối an toàn...

    Miêu Nghị đứng một mình trên đỉnh núi do dự hồi lâu, nghĩ đến tương lai đệ đệ muội muội, quay đầu lại nhìn về phía địa phương tiếng đàn truyền tới, miệng lẩm bẩm:

    - Địa phương mà người khác không dám tới, chẳng lẽ mình cũng không dám?

    Hắn ngửa mặt lên trời hít sâu một hơi, thu thập tâm trạng, kiên định ý chí, nhặt bao thức ăn dưới đất khoác lên vai, sải bước đi xuống chân núi đi về phía tiếng đàn.

    Hắn vừa đến chân núi, tiếng đàn xa xa truyền tới tựa hồ không bình tĩnh rối loạn một chút, bất quá rất nhanh lại khôi phục bình thường.

    Miêu Nghị đi được một đoạn đường, phát hiện địa thế của nơi này có vẻ hết sức bằng phẳng.

    Hắn đi theo phương hướng tiếng đàn truyền tới, nhưng đi một đoạn đường thật xa, tựa hồ tiếng đàn vĩnh viễn ở phía trước đó không xa, như vĩnh viễn không cách nào đến gần, làm cho hắn không thể không nghi ngờ là mình nghe lầm, đây cũng không phải là tiếng đàn.

    Miêu Nghị không khỏi dừng chân do dự.

    Ở địa phương cách hắn không xa lắm, trên một ngọn núi sương mù vây quanh có một bình đài, trên đó có một chiếc bàn đá đặt một chiếc cổ cầm to lớn dài chừng một trượng.

    Trên thân cổ cầm có điêu khắc nhật nguyệt tinh thần, bể cả nương dâu.

    Ba chiếc đầu rồng là đầu đàn như đang ra biển cả, quay đầu ngắm nhật nguyệt tinh thần.

    Thân ba con rồng này là ba sợi dây đàn, có ba màu, vô cùng tinh xảo.

    Tới gần còn có thể thấy được vảy rồng và bốn trảo co rút trên dây đàn, cộng thêm đầu rồng điêu khắc tinh tế trông rất sống động, không cẩn thận còn làm cho người ta lầm tưởng dây đàn này là thân rồng thu nhỏ lại hóa thành.

    Có thể nhìn ra được vốn trên cổ cầm này phải có tám sợi dây như vậy. Nhưng không hiểu vì sao cổ cầm xảo đoạt thiên công lại bị hủy đi năm sợi, chỉ còn lại ba sợi.

    Một nam tử thân hình cao gầy đang đứng bên cạnh bàn đá, thân mặc trường bào nho sinh màu trắng, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng màu xanh bằng lụa mỏng đã trở nên bạc phếch loang lổ, chất liệu y phục tựa hồ cũng rất bình thường. Nếu như không nhờ kiểu tóc, người ta sẽ rất dễ hiểu lầm đây là một thư sinh nghèo ăn mặc tương đối sạch sẽ.

    Mái tóc của y dài đến ngang lưng, thiên đình sáng bóng đầy đặn.

    Đáng tiếc đầu tóc dài đầy dầu đen bóng lại có chỗ không đẹp: hai bên tóc mai đã lấm tấm điểm sương.

    Hai lọn tóc mai rũ xuống hai bên dài tận ngực, mỗi bên chia ra một lọn tóc trắng buộc vào sau gáy, kết thành một đuôi tóc nhỏ sau đầu, được buộc lại khiến cho đuôi tóc buông thõng sau lưng không bay tán loạn.

    Tuy rằng diện mạo thư sinh này là nam tử đã trung niên, nhưng lại đẹp trai đến mức làm cho không ai có thể hình dung được.

    Sống mũi anh tuấn, đầu mày cuối mắt có đủ cương nhu, mắt như đan phượng, toát ra ánh sáng như sao, gò má cương nghị lộ vẻ giang sơn nhu tình, đôi môi cũng đầy đủ cương nhu, vừa hôn có thể làm say mỹ nhân.

    Quan sát toàn thân thư sinh không nói ra được là cảm giác gì, nhìn qua một cái chỉ thấy chính khí và yêu khí cùng tồn tại, cao quý và bình thường cùng tồn tại, khí phách và ôn hòa cùng tồn tại, hiệp cốt và nhu tình cũng không ít, trong lúc đưa mắt nhìn quanh thỉnh thoảng toát ra vẻ ngạo nghễ thiên hạ.

    Có một từ gọi là phong tình vạn chủng, nhưng vẻ phong tình vạn chủng của y lại không giống vẻ phong tình vạn chủng của nữ nhân.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)