[Phân Chương] Liệp Giả Thiên Hạ - Thợ Săn Thế Giới

  1. kang89

    kang89 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/6/15
    Bài viết:
    166
    Được thích:
    2,191
    Ngon. Vậy em 5 chương chị 5 chương.
    Em làm 80, sau đó làm 86-90 nhé?
    Chị làm từ 1-5, em làm từ 6-0, ok?
     
    Hàn Lam Mộc and Lôi Soái like this.
  2. An Hạ

    An Hạ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    13/4/16
    Bài viết:
    143
    Được thích:
    1,660
    yy53 e sẽ cố gắng. Vì đại thần nhà em yy93
     
    Hàn Lam Mộc and Lôi Soái like this.
  3. kang89

    kang89 Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    26/6/15
    Bài viết:
    166
    Được thích:
    2,191
    Em đã làm chương 80 chưa để chị làm?
     
    Lôi Soái thích bài này.
  4. An Hạ

    An Hạ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    13/4/16
    Bài viết:
    143
    Được thích:
    1,660
    em chưa làm, chị làm 80 giúp em đi :3 ~ được 1 đoạn đầu à T_T nay e thi môn cuối rồi.
    Chương 80: Tuyết lở
    Cô tự dưng muốn lương thiện với người mấy năm không gặp làm gì?? Cái gì mà liên minh đại lục, cái gì mà duyên phận gặp lại cố hương. Tất cả đều là ***! Toàn bộ đều *** nó! Sự thật chứng minh đó, nếu như bạn muốn quản chuyện vào thời điểm không đâu, đừng nghĩ tới việc đối phương là ai, là người thế nào. Cũng đừng nghĩ sau này hắn ra sao, quản việc không phải của mình thì kết quả sẽ như cô bây giờ đây!
    Lúc tuyết bắt đầu lở, Diệp Từ lập tức mở kĩ năng Vũ Lạc Thuật bên trong chiếc nhẫn, về phần Thu Thủy Bất Nhiễm Trần sống chết ra sao cô có điên mới quản! Kệ bà hắn chứ! Cô hiện tại chỉ cần mình không chết là tốt rồi, còn những chuyện khác còn lâu mới quản!
    Vũ Lạc Thuật phát huy công dụng của mình, tốc độ của Diệp Từ chậm hẳn xuống. Nhưng đằng sau tuyết lở quá nhanh, nên cũng không hiệu quả là mấy.
    Bởi vì dù bạn rơi xuống nhanh hay chậm, thì đều có rất nhiều tuyết rơi thẳng xuống đầu. Bởi vì có Vũ Lạc Thuật, Diệp Từ như đang nhảy dù vậy, không thể né tuyết vừa nhảy điều chỉnh phương hướng. Không còn cách nào khác là phải hứng hết đám tuyết đằng sau.
    Nếu như may mắn, trên người dính phải tuyết xíu thôi thì uống thuốc hồi máu là được. Nhưng nếu như không may mắn thì khác, nếu băng rơi thẳng xuống đầu… vậy thì bạn từ cầu nhiều phúc đi.
    Có lẽ ông Trời còn thương Diệp Từ, không muốn cô chết mất xác ở nơi khỉ ho cò gáy này, nên trong quá trình Vũ Lạc Thuật không dính phải băng. Chỉ là bị tuyết phủ khắp người làm cho vô cùng chạt vật thôi, cũng làm sai lệch hướng rơi mà thôi. Cô cũng chỉ cần liên tục uống thuốc hồi máu là ổn rồi.
    Mắt quan sát thấy bảy tám phút nữa sẽ rơi trên mặt đất, bỗng nhiên có một quả cầu tuyết lớn hướng về phía Diệp Từ. Kì thực cô nhìn thấy quả cầu này rồi, nhưng khi dùng Vũ Lạc Thuật, cô muốn né cũng né không được. Không thể điều chỉnh hướng rơi được, nên chỉ có thể trơ mắt nhìn nó rớt xuống đầu mình thôi. Tất nhiên, lúc này còn có chút ít may mắn trong đó, cô vừa cầu nguyện vừa nhìn thanh HP của mình. Cũng còn may, đầy HP. Đương nhiên, cô không ngừng nguyền rủa Thu Thủy Bất Nhiễm Trần, cầu trời cho cầu tuyết rớt thẳng xuống đầu hắn đi.
    Đau.
    Lạnh Lẽo.
    Tối.
    Đây là những cảm giác đầu tiên khi Diệp Từ bị cầu tuyết kia rơi xuống đầu. Về phần tại sao không còn cảm giác khác nữa, là vì khi cầu rơi xuống cô bị choáng, dẫn tới tạm hôn mê. Đương nhiên, cái này cũng không phải là mất cảm giác như ngoài đời thật. Chỉ là tạm mất ý thức một lát, không lâu sẽ tỉnh dậy.
    Làm một người chơi đỉnh cấp, có một thói quen là bất cứ hoàn cảnh nào cũng sẽ quan tâm đến thanh máu của mình. Xem thử còn bao nhiêu HP. Đầy hay rỗng. Cho dù là mất một xíu máu vẫn sẽ có thói quen như vậy.
    Diệp Từ cũng không ngoại lệ, lúc cô tỉnh táo thì ngay lập tức xác định thanh máu để xem nhân vật của mình có tử vong hay không. Rồi bắt đầu kiểm tra tỉ mỉ trạng thái của mình.
    Rất tốt, còn sáu mươi điểm HP. Lần này thật sự điên rồi, phải biết Diệp Từ cấp 60 thì máu gần 8000. Mặc dù so với chiến sĩ không là cái gì, nhưng trong giới đạo tặc, du hiệp thợ săn máu mỏng mà nói thì đã là rất cao. Mà vừa nãy cầu tuyết kia rơi vào đầu khiến cô mất hơn 7000 huyết lượng. Hơn nữa, trong tuyết lạnh cô còn không ngừng mất máu, 3s mất 10 điểm, 60 điểm không duy trì được quá hai mươi giây rồi.
    Nếu như lúc nãy cô không tỉnh dậy thì xác định rồi.
    Diệp Từ mở túi, lấy một bình dược hồi máu cao cấp uống vào. Chẳng mấy chốc HP hồi đầy mãn, đó cũng là lí do vì sao loại dược cao cấp này toàn cung không đủ cầu. Đã vậy giá còn đến 2000 kim. May mắn là Thiên Thiên Hướng Thượng nuôi trong nhà mấy dược sư, mà toàn đã đến cấp cao dược sư. Nên trong đó có người làm ra được bình máu hồi mãn máu này.
    Bình thường những bình máu này sẽ đạt ở kho công hội cho người người chiêm ngưỡng. Diệp Từ cũng ít khi đi lấy, lần này cô đến đại lục này Bạch Mạch cùng Cập Thì Vũ sợ cô không mua được thuốc cao cấp. Vì vậy đã bảo Quả Đống làm cho cô mấy bình.
    Diệp Từ nghĩ là mình sẽ không dùng đến, thế nhưng người tính không bằng trời tính. Hiện tại đồ vật này vậy mà có đất dụng võ.
    Diệp Từ không thể không cảm kích hai người này. Tuy có lúc Bạch Mạch với Cập Thì Vũ lo chuyện vớ vẫn, nhưng đúng là họ cẩn thận thật. Sau khi thanh máu đầy lại, Diệp Từ mới quan sát vị trí của mình.
    Xung quanh là tuyết, còn rất dày. Cô đưa tay chọc chọc vào lớp tuyết chỉ thấy tuyết là tuyết. Xem ra lúc cô rơi xuống, quả cầu kia ôm lấy cô rớt xuống chôn cô trong đống tuyết rồi. Cũng may tuyết có kết cấu khá chặt chẽ, còn thưa thớt nên chỉ cần đào một cái lỗ rồi chui ra chắc cũng không sao.
    Diệp Từ nghĩ vậy xong bắt đầu đào tuyết, dùng cả hai tay cào cào.
    Nhưng không mấy thuận lợi.
    Cô vừa đưa tay đào lấy đào để, vừa gạt tuyết rơi xuống. Tuyết chất đống bên cạnh, ào ào rớt xuống người cô, tuyết càng lúc càng dày. Khiến cho Diệp Từ di chuyển ngày càng khó khăn. Không chỉ như vậy, chôn dưới này cũng không có gì. Nhưng ở dưới này lâu đang chồng trạng thái gây tổn thương. Giá trị thương tổn đã chồng đến hai mươi tầng, mỗi ba giây sẽ mất 30điểm máu. Tuy không nhiều mấy, nhưng về lâu về dài thật là một chuyện kinh khủng.
    Diệp Từ không thể dừng lại, móc ra một bình chống lạnh bắt đầu uống. Như thế mới giải trừ được hết giá trị thương tổn. Khôi phục lại được một ít máu. Nhưng cô không trì hoãn, tiếp tục đào tuyết, cô phải ra khỏi nơi này nhanh một chút. Nếu không sẽ tiếp tục chịu giá trị thương tổn.
    Bên tai ngày càng nhiều âm thanh rầm rầm, mà bên ngoài còn liên tục rơi. Điều này khiến cho tuyết càng lúc càng cứng rắn. Bị kẹt bên trong quả thật là đau khổ. Tuyết kia giống như đá vậy, mà nó còn không ngừng tan ra kết thành băng. Còn bào mòn thành góc cạnh dễ bị thương. Còn một chuyện biến thái hơn nữa, ở trong này càng lâu thì không khí càng mất dần đi. Nếu như ở trong này lâu, không bị đông chết thì là ngộp chết.
    Bây giờ cô đã nhìn thấy debuff trên đầu là ngộp thở rồi. Debuff này tồn tại thì không có cách nào xóa được, lạnh có thể uống thuốc, mất máu có thể hồi máu. Chỉ duy trạng thái này là chịu chết. Bởi vậy HP của cô càng lúc càng vơi dần, tuy rằng 3s chỉ mất một giọt. Nhưng debuff này có thể chồng được không… còn là vô hạn. Nếu cô không sớm ra ngoài, để debuff này chồng càng lúc càng nhiều thì cô đành chịu chết.
    Diệp Từ cố gắng di chuyển thân thể, dù xung quanh đã bị tuyết ép đông cứng như áo bông rồi. Còn đang dần ngưng kết thành băng, tạo thành thương tổn. Không có chảy máu, nhưng nó buốt đến tận xương khiến cô cảm thấy rất khó chịu.
     
    Lôi Soái thích bài này.
  5. An Hạ

    An Hạ Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    13/4/16
    Bài viết:
    143
    Được thích:
    1,660
    Kang ơi, em lỡ làm chương 85 rồi =)) edit xong mới nhớ ra bảo em làm từ 86-90 cơ mà :yy116:
     
    Lôi Soái thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)