Tiên Hiệp Phàm Tiên Chi Lữ - Khúc Khúc Nhi - Chương 126

  1. vantronghoa

    vantronghoa Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/1/15
    Bài viết:
    344
    Được thích:
    1,239


    Phàm Tiên Chi Lữ
    Khúc Khúc Nhi
    Viptruyen
    === o0o ===


    Q.5 - Chương 135: Huyễn Ma.


    Q.5 - Chương 135: Huyễn Ma.

    Thời gian trôi qua một lúc. Tất cả mấy người đều lâm vào trạng thái chữa thương. Phạm Ngọc được Minh Châu đưa ột viên cổ dược gia truyền. Hắn ăn vào rồi lập tức vận hành công pháp đi vào thiền định, một trạng thái hít thở kết hợp tinh thần vận chuyển giống thiền và Yoga cổ.
    Tinh Vân khẽ xoay chuyển hấp thu tinh dược từ viên thuốc. Toàn thân Phạm Ngọc cảm thấy thoải mái vô cùng. Cảm giác uể oải do hao tổn quá độ hồi nãy dần biến mất. Hắn không khỏi kinh ngạc. Loại cổ dược này cũng thật tốt. Tác dụng hơn hẳn mấy viên thuốc phục hồi cấp tốc mà hắn từng thấy.
    Cửu Long Quyết bày ra trong đầu, Phạm Ngọc khẽ nhập tâm vận chuyển. Thần lực từng chút một khôi phục. Những điểm sáng trong cơ thể hắn cũng xuất hiện nhiều hơn. Chúng hình thành một mạng lưới phức tạp như một đồ án quy luật vô cùng thâm ảo.
    Đây là một bộ công pháp đặc biệt. Dần dà qua sử dụng và đối chiếu hắn biết được chỗ đặc biệt của nó.
    Tu luyện trên Trái Đất đã có lịch sử lâu đời nhưng thực ra lý luận lưu lại cái còn cái mất. Trong quá trình mở ra nền văn minh mới tiến ra vũ trụ rộng lớn, rất nhiều hệ thống tu luyện được xây dựng và gạt bỏ. Trong đó trường phái chủ lưu hiện tại đều đi theo con đường phân cấp rõ ràng.
    Tu vi từ cấp chiến sĩ đến cấp Nguyên Tinh được chia ra ba phân bậc giai đoạn rất rõ ràng. Mỗi giai đoạn lại có công pháp tu luyện đặc thù khác nhau. Khi qua một giai đoạn mới thì công pháp trước đó trở thành đồ bỏ.
    Giai đoạn chiến sĩ là bước khởi đầu tu luyện. Ở đây chủ yếu rèn luyện cơ năng thân thể, kích thích hoạt tính gien dẫn đến tiến hóa gien. Có thể tiến hóa bao nhiêu lần tùy thuộc vào tiềm chất của cơ thể. Công pháp tu luyện giai đoạn này đa phần có xuất phát từ Võ học cổ đại khai quật được sau Đại Khảo Cổ.
    Giai đoạn Tinh Vân chiến tướng chứng kiến một bước nhảy vọt. Tinh Hải khai mở, Tinh Vân ra đời tạo ra một biến đổi khủng khiếp. Người tu luyện giai đoạn này thân thể đã dần thoát ly quá trình tiến hóa cũ xưa của loài người. Thần lực cải tạo gien cùng bản chất sinh học của tu luyện giả. Công pháp vì vậy cũng được sáng tạo ra để phù hợp với loại lực lượng mới này.
    Giai đoạn cấp Nguyên Tinh chính là bước nhảy thứ hai của việc tu luyện. Đó là sự biến đổi về chất của thần lực cùng với đó là tiềm năng linh hồn được khai phá. Người tu luyện hấp thu thêm những năng lượng bí ẩn của vũ trụ. Công pháp giai đoạn này gọi là tinh pháp hoàn toàn khác biệt so với hai giai đoạn kia. Nó đã bước sang một lĩnh vực mới trước nay chưa từng có.
    Nhưng Cửu Long Quyết thì lại khác. Nó là một bộ công pháp tập hợp tinh hoa lý luận của rất nhiều loại Võ Ta cổ truyền của Nam Thủy. Cửu Long Quyết dựa theo trận đồ tinh tú vận dụng thần lực đánh ra ý cảnh cổ võ biến hóa mạnh mẽ khôn lường. Có ý cảnh cô tịch cứng rắn như Lão Mai Quyền, có Sơn Thủy quyền hùng vỹ như núi như sông, lại có cả Long Xà Hổ Báo Hạc năm loại linh tính. Lấy Long làm hình thần, lấy Cửu làm mãn ý, chính là tuyệt đỉnh viên mãn theo phương Bắc. Nhưng lại có Sơn Thủy làm căn cơ theo ý dựng núi dựng nước của phương Nam. Hình Ý kết hợp như vậy tạo ra linh động thần biến vượt khỏi cái bắt chước mô phỏng của võ học xa xưa.
    Hơn thế nữa điều đặc biệt là Cửu Long Quyết không có phân cấp theo giai đoạn nào cả. Tuy yêu cầu tu luyện nó rất cao nhưng hoàn toàn có thể tu lên cấp Nguyên Tinh đỉnh phong. Điều này thì Nguyễn Cửu Long đã có suy đoán khẳng định. Còn Phạm Ngọc trải qua vô số kinh nghiệm có thể chắc chắn. Bản chất của nó chính là một môn tinh pháp cao thâm.
    Điều này cũng lý giải vì sao môn Cửu Long Quyết này được cất giữ nghiêm ngặt tại Nam Thủy.
    - Bịch !
    Đúng lúc mọi người đang phục hồi thương thế thì có tiếng vang lên. Một thân hình bị thứ gì đó đẩy vào trong này. Hắn loạng choạng một lúc mới đứng vững.
    - Công Nghiêm !
    Công Chính là người đầu tiên hô lên. Kẻ mới đi vào chính là Sói Cuồng Công Nghiêm em trai hắn. Nhìn toàn thân Công Nghiêm lúc này thật thảm hại. Trên người vô số vết thương lớn nhỏ. Bộ chiến phục cũng đã rách tươm. Khuôn mặt của hắn trắng bệch nhợt nhạt. Chỉ có nụ cười khẩy là không đổi.
    - Không sao.
    Công Nghiêm chỉ nói một câu rồi ngay lập tức xếp bằng ngồi xuống. Hai mắt hắn nhắm nghiiền đi vào trạng thái thiền định. Từ trên người hắn khí thế hỗn loạn dần dần ổn định lại.
    Thấy vậy mọi người đều chờ đợi.
    Một lát sau.
    - Thế nào ?
    Thấy vẻ mặt Công Nghiêm có chút hồng hào trở lại, Công Chính mới lên tiếng hỏi. Mấy người khác cũng đồng thời hướng đến chờ đợi câu trả lời của hắn.
    - Đã chết rất nhiều người. Chúng ta không còn thời gian đâu.
    Công Nghiêm khẽ thở ra sau đó nói. Khí tức trên thân hắn sau khi chữa trị đã tốt hơn một chút.
    Hắn nói như thế khiến Phạm Ngọc hiểu ra. Vượt qua thử thách đảo Huyễn Mộng này xem ra là chìa khóa an toàn cho cả đám chiến sĩ trong Mê Cung Bóng Tối. Mấy người này hiển nhiên có sự đồng thuận nào từ trước đó.
    Mấy người Minh Châu nghe vậy sắc mặt khó coi. Điều này thì Tu La đã cảnh báo trước. Trong bọn họ nếu không ai vượt qua thì toàn bộ sẽ bị diệt sạch.
    - Chúng ta sẽ không để bi kịch tái diễn. Xông vào thôi.
    Thiên Phong trầm giọng nói.
    - Đúng vậy. Tôi và anh Thiên Phong đã thử rồi. Lần đầu không chuẩn bị tâm lý nhưng lần này thì khác. Vào trong đó mọi người nhớ kỹ thủ vững tinh thần là được. Mấy thứ ma quái này đâu thể ảnh hưởng đến chúng ta.
    Công Chính cũng hướng mọi người nói. Trong giọng của hắn thể hiện rõ sự quyết tâm mạnh mẽ.
    - Vù.
    Hùng Sơn không nói nhiều mà nhanh chân chạy về phía trước. Thân hình Tiểu Sơn Tinh biến mất trong màn sương mù. Hắn muốn lấy hành động chứng minh bản lĩnh.
    - Vù.
    Thấy vậy mấy người còn lại cũng chuyển thân. Bất ngờ nhất người đuổi theo đầu tiên lại là Công Nghiêm. Gương mặt hắn có chút uể oải nhưng di chuyển không hề chậm trễ. Kế tiếp theo sau đó là Thiên Phong và Công Chính.
    - Đi thôi.
    Phạm Ngọc nhìn thoáng qua Trần Uy rồi gật đầu nói với Minh Châu. Cô nàng cũng không nhiều lời. Cả hai bọn họ nhanh chóng biến mất trong màn sương huyễn mộng.
    Êm ả, dịu dàng.
    Vừa bước vào phía sau màn sương mù quái dị kia, Phạm Ngọc ngay lập tức cảm nhận được sự khác biệt. Lúc đầu còn không phát hiện tuy nhiên khi hắn chạy được khoảng vài dặm ngay lập tức có cảm giác.
    Tuy Phạm Ngọc đang di chuyển rất nhanh để theo kịp những người còn lại nhưng vẫn có thể nhận ra được. Trong cảm tri của hắn một thứ lực lượng nhu nhuyễn kỳ ảo tràn ngập xung quanh. Thậm chí chúng đang như vuốt ve thân thể, thấm vào da thịt để bổ sung lực lượng xoa dịu thương thế. Nó thậm chí khiến lực lượng trong cơ thể Phạm Ngọc cường mạnh lên. Một cảm giác rất thoải mái.
    - Điing !
    Đúng lúc này tâm thần Phạm Ngọc như chuông bị gõ chấn động một cái thanh tỉnh. Hắn bàng hoàng mở lớn hai mắt nhìn rõ xung quanh. Không có thứ ánh sáng nào trong này. Tất cả lờ mờ u tối. Ngay cả những người khác Phạm Ngọc cũng không thể nắm bắt được vị trí của họ.
    - Huyễn khí thật lợi hại.
    Phạm Ngọc thốt ra một câu. Hắn đã biết được cửa ải đầu tiên này bọn họ cần vượt qua cái gì. Đảo Huyễn Mông xem ra đúng như tên. Ở trong này tràn ngập lực lượng huyễn ảo. Bị dính vào một chút tinh thần sẽ lạc lối, ý chí buông lỏng trong vô tình linh hồn sẽ bị xâm thực.
    Cũng may nhờ vào linh hồn cường đại nên Phạm Ngọc kịp phát hiện ra. Hắn dừng lại quan sát nhưng cũng không xác định được mình đang đứng ở đâu. Tuy nhiên Phạm Ngọc ước chừng đã chạy được hơn mười dặm.
    - Hahahaaaaaaaa…
    - Huhahuha…….
    Bỗng nhiên những âm thanh kỳ quái vang lên như tiếng gió nhẹ. Chúng như từ rất gần lại như rất xa. Cảm giác như có người ghé sát bên tai lại như có tiếng ai oán từ xa vọng lại.
    - Hừ, có cả huyễn âm nữa.
    Phạm Ngọc ngay lập tức thủ bế tâm thần. Thần lực hắn vận lên toàn thân nghiêm ngặt bài xích huyễn khí xâm nhập. Trong tinh không linh hồn, tinh cầu linh hồn của hắn vẫn đứng im bất động. Với chút huyễn âm này hiển nhiên chưa làm khó được Phạm Ngọc.
    Tuy nhiên Phạm Ngọc vẫn rất tập trung tinh thần. Hắn biết không thể có chút chủ quan lơ là nào với thứ huyễn âm này. Huyễn âm như tiếng gõ mõ, tụng kinh đều đều nghe rất nhàm chán yếu ớt nhưng lại dễ nhập tâm nhất.
    - Hihihihihihihihi……
    Tiếng trẻ nhỏ cười đùa vang lên.
    - Vù !!!!.
    Đúng lúc này bỗng nhiên có một tiếng xé gió lạnh sắc vang lên. Ngay sau phía Phạm Ngọc bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay thon dài chộp tới. Những ngón tay dài như thanh dao găm đâm ra.
    - Cửu Long quyết !
    Phạm Ngọc không hề do dự vận dụng Cửu Long Quyết. Thân trên của hắn nghiêng nhẹ tránh đòn hiểm đồng thời hai tay phát lực như xà tinh đánh ra phía sau. Thần lực hắn bùng phát quanh thân nhìn qua rất huyễn lệ.
    - Xèo !
    Ngay lập tức cánh tay kia bể nát cháy rụi. Nhưng lực lượng của Phạm Ngọc đánh ra cũng tan hết. Nhờ vào tia sáng ít ỏi khi đánh ra Cửu Long Quyết Phạm Ngọc mới nhìn rõ trước mắt là thứ gì.
    Trước mặt hắn là năm sáu sinh vật kỳ dị. Thân hình chúng lả lướt phiêu phù như cành liễu bị gió thổi vậy. Nhìn không rõ chúng hình dạng thật thể ra sao chỉ thấy ở phần trên nhìn giống như đầu có hai ngọn lửa cháy như hai con mắt. Phần giữa thân cũng có một ngọn lửa cháy yếu ớt tương tự. Điều đặc biệt hơn là cánh tay vừa nãy bị thần lực của Phạm Ngọc thiêu rụi đã mọc trở lại.
    - Huyễn Ma.
    Trong đầu Phạm Ngọc vang lên hai từ. Phạm Ngọc không biết chúng là gì nhưng thứ này nhìn qua rất giống một loại Huyễn Ma sinh trưởng trong Huyễn Thần Giới, một nơi ảo cảnh bậc nhất Đại Thiên Giới.
    Nhìn tới số lượng Huyễn Ma sắc mặt hắn lập tức trở nên nghiêm nghị.
     
  2. vantronghoa

    vantronghoa Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/1/15
    Bài viết:
    344
    Được thích:
    1,239


    Phàm Tiên Chi Lữ
    Khúc Khúc Nhi
    Viptruyen
    === o0o ===


    Q.5 - Chương 136: Mị Linh


    Q.5 - Chương 136: Mị Linh

    Đang suy nghĩ bỗng nhiên Phạm Ngọc thấy lạnh cả người. Thân thể hắn theo bản năng nghiên qua một bên.
    - Xoạt .
    Một đôi bàn tay không biết từ lúc nào từ phía sau chụp về phía Phạm Ngọc. Tốc độ cùa bàn tay này cực nhanh.
    Tuy Phạm Ngọc đã nghiêng người tránh né nhưng bàn tay kia vẫn xượt qua vai trái.
    - Chết đi.
    Không hề suy nghĩ Phạm Ngọc tung quyền đánh về phía con Huyễn Ma vừa tập kích hắn. Ánh sáng rực rỡ của Cửu Long Quyết bao phủ lấy thân thể kỳ dị của con Huyễn Ma. Rất ngạc nhiên là nó không hề né tránh.
    Con Huyễn Ma trôi dạt quỷ mị. Ngay lúc Cửu Long Quyết đánh tới thân nó lập tức tan ra hóa thành một làn sương mù.
    Lực lượng Cửu Long Quyết đánh trúng nó như đánh vào biển sâu biến mất không tông tích.
    - Bùng !
    Cảm giác bên trái có nguy hiểm Phạm Ngọc ngay lập tức nghiêng thân chuyển thế đánh ra một quyền khác. Một con Huyễn Ma không biết từ khi nào xuất hiện ngay sát bên cạnh hắn. Con Huyễn Ma này trúng quyền thân thể cháy rụi.
    - Vù !
    Chưa kịp định thân Phạm Ngọc đã phải ngay lập tức biến chiêu. Hai con Huyễn Ma từ phía trước trực diện ra tay với hắn. Những cánh tay gầy guộc của bọn chúng có tốc độ vô cùng nhanh. Phạm Ngọc vừa phát hiện ra thì đã thấy những ngón tay sắc lạnh đâm tới.
    - Phành ! Phành !
    Tiếng rồng ngâm hổ gầm vang lên. Hư ảnh chín con rồng mang theo khí thế to lớn. Phạm Ngọc bằng tốc độ rất nhanh ra liền bốn quyền Long Xà Hổ Báo đánh lại. Thân hình hắn cũng theo đó thật nhanh lui về phía sau.
    - Huuuuuýt…
    Thân hình hai con Huyễn Ma bị Cửu Long Quyết đánh văng ra. Lực lượng dư lại của đòn thế này thiêu đốt chúng như bó đuốc. Sau đó lại như gặp phải tạt nước tắt ngấm.
    - Gaoooooooo !
    Phạm Ngọc vận chuyển Cửu Long Quyết. Chín con rồng bao phủ lấy thân thể hắn. Tâm thần Phạm Thái Tử cũng đề phòng cực độ. Tuy nhiên nhìn về phía trước, sắc mặt hắn lập tức trở nên khó coi.
    Ở chỗ con Huyễn Ma vừa bị cháy rụi, một làn sương mù nhanh chóng lấp đầy. Sau đó một con Huyễn Ma lại xuất hiện. Phạm Ngọc cũng không biết con này có phải con trước đó không vì nhìn chúng không có gì khác nhau.
    - Hát hát…
    - Hú …
    m thanh nhu huyễn không ngừng vang lên đâm thẳng vào tâm trí Phạm Ngọc. Cùng lúc đó đám Huyễn Ma từ từ áp sát lại. Thân hình chúng uốn éo vô định. Ba ngọn đèn như lửa ma chơi trong thân thể cũng tùy thời đung đưa. Bọn chúng không hề nóng vội hay sợ hãi. Thế nhưng áp lực ngày một gia tăng.
    Bọn Huyễn Ma này có thể sinh sôi không ngừng. Quan trọng hơn là lực lượng kỳ dị xung quanh lúc nào cũng có thể xâm nhập khiến cho Phạm Ngọc lúc nào cũng phải trấn thủ tâm thần. Nếu không hắn sẽ dính chiêu.
    - Minh Đăng!
    Trong đầu Phạm Ngọc khẽ niệm hai chữ. Đây là một tâm chú trong Phật Đức Kinh, một bộ kinh tu tâm đỉnh phong trên Đại Thiên Giới. Tâm chú này khiến tâm như được soi sáng. Tuy hiện giờ hắn không sử dụng được tiên nguyên để vận dụng nó nhưng chân ý của hai chữ này vẫn có tác dụng thanh tỉnh nhất định.
    - Cần nhanh chóng tìm lối thoát.
    Phạm Ngọc thầm nhủ. Tuy hắn chưa bị thương nhưng nếu kéo dài thì chưa chắc. Sinh Linh Ngọc Thể cũng không phải bất tử. Phạm Ngọc cũng không tự ngạo đến mức cho rằng mình hắn có thể chiến đấu không ngừng. Dù sao bây giờ Phạm Thái Tử chiến đấu là dựa vào thần lực. Thứ này đang ngày một tiêu hao.
    Quan trọng hơn là cần cố thủ tâm thần.
    - Vù !
    Suy nghĩ rất nhanh Phạm Ngọc đã có quyết định. Thân hình hắn uyển chuyển vận dụng Nhu Thủy Bộ chạy về phía trước. Trong khu vực huyễn ảo khó xác định phương hướng này thì đó cũng là một cách hay.
    - Hi hu hi hu….
    Thấy hắn lao đến đám Huyễn Ma phát ra âm thanh quái dị rồi lập tức tấn công. Những cánh tay thon dài mang theo lực lượng quỷ dị liên tiếp bổ xuống.
    - Ầm !
    Phạm Ngọc không ngần ngại bộc phát uy lực mạnh mẽ của Cửu Long Quyết. Hắn muốn nhanh chóng thoát vây.
    Chỉ thấy Cửu Long Quyết đi tới đâu đám Huyễn Ma liền cháy rụi. Tuy vậy thân hình chúng ngay lập tức được khôi phục sau đó.
    Thấy vậy nhưng Phạm Ngọc không hề nao núng. Hắn tập trung hết sức mạnh lao nhanh về phía trước. Khuôn mặt vì vận dụng Cửu Long Quyết mà trở nên uy nghi vô cùng.
    Một lát sau.
    - Phù phù.
    Phạm Ngọc sau khi đánh tan một đám huyễn ma dừng lại lấy hơi. Hắn đã thấm mệt. Lực lượng trong cơ thể đã rút đi hơn phân nửa.
    Theo phán đoán của bản thân, hắn cảm thấy mình đã chạy được hơn hai mươi dặm vào trong Đảo Huyễn Mộng. Khoảng cách này còn xa hơn Thiên Phong và Công Chính thử nghiệm trước đó.
    Trên đường đi Phạm Ngọc đã gặp phải rất nhiều Huyễn Ma. Thậm chí hắn đã từng gặp phải một đám Huyễn Ma số lượng tới hơn ngàn con. Phạm Ngọc không còn sự lựa chọn nào khác là tiếp tục lao lên, dùng phương thức sắc bén nhất tìm lối thoát.
    Khi đó một cảnh tượng khủng bố diễn ra. Phạm Ngọc lao đi như con tàu đâm phá rừng băng đá trước mặt. Thế nhưng rừng băng đá này tiếp tục hình thành những chỗ hắn đi qua sau đó đuổi theo hắn.
    Thực lực của bọn Huyễn Ma không mạnh mẽ nhưng số lượng thì nhiều vô kể. Quan trọng nhất chúng có thể khôi phục nhanh chóng. Hơn thế nữa Phạm Ngọc thời khắc phải chú định tâm thần bảo vệ tâm linh không để lạc mất phương hướng.
    Thứ lực lượng huyễn ảo khiến hắn như thú dữ rơi vào trong đầm lầy, càng phẫn nộ vùng vẫy càng dễ chết.
    Cuối cùng cũng may Phạm Ngọc đã chạy được ra. Đến chỗ này thì lại không hề thấy Huyễn Ma nữa. Đây xem ra là một khu vực đặc thù nào đó.
    Nhưng bản thân Phạm Ngọc biết nguy cơ trước mắt chỉ có lớn hơn chứ không giảm.
    - Hộc hộc.
    Phía trước Phạm Ngọc bỗng vang lên tiếng thở dữ dội khiến hắn giật mình đề phòng.
    - Là tôi.
    - Công Chính !
    Người tới đúng là Công Chính của học viện Nam Bắc Hải Vân. Lúc này toàn thân hắn tỏ rõ sự mệt nhọc. Xem ra Công Chính cũng trải qua chiến đấu ác liệt.
    - Mấy người còn lại đâu ?
    Nghe Phạm Ngọc hỏi Công Chính giơ tay lên. Hắn ngồi xuống phục dụng một việc thuốc. Thân thể hắn khẽ run lên một chút, Công Chính hít một hơi thật sâu sau đó thở ra chậm rãi.
    - Phía trước là một khu vực nguy hiểm hơn chỗ này rất nhiều. Lực lượng huyễn ảo tăng lên, áp lực lớn vô cùng. Mấy người kia đều chạy sâu vào trong hết rồi. Tôi do hao tổn quá độ nên đành phải lui ra hồi phục.
    Sau khi thân thể tốt hơn một chút Công Chính ngẩng đầu lên nói với Phạm Ngọc.
    - Cậu nói trong đó nguy hiểm hơn? Cụ thể thế nào ?
    Phạm Ngọc nghe vậy suy tư sau đó hỏi.
    - Cụ thể như thế nào chờ cậu đi vào khắc biết. Bọn tôi cũng là thay phiên nhau thăm dò. Người này hết lực lại tới phiên người khác, cứ vậy chạy vào trong. Thiên Phong là người đi vào lâu nhất. Tới giờ đã qua một lúc lâu nhưng chưa thấy anh ta trở ra. Những người khác thì đều giống như tôi.
    Công Chính ánh mắt hướng vào bên trong lo lắng nói. Dựa theo lời Quyền Vương thuật lại, hội đồng đã hao phí hai mươi năm nghiên cứu, đầu tư rất nhiều tài nguyên để chuẩn bị cho lần thí luyện này. Công pháp tu luyện của một vị Quân Vương Vũ Trụ sức hấp dẫn quá lớn.
    Mấy người bọn họ từ nhỏ đã được bồi dưỡng đi lên cho kế hoạch này. Nhưng có thực sự đi vào trong thí luyện mới biết được sự khó khăn của nó. Dù sao về thử thách đảo Huyễn Mộng này Quyền Vương chưa thực sự thông qua nên chỉ miêu tả mơ hồ phần nhiều dựa theo suy đoán.
    Nhưng bọn họ không có con đường nào khác. Thất bại là phải chết.
    - Bên trong đó cũng không hề có gì ngoài lực lượng huyễn ảo ăn mòn tâm thần kia. Tuy nhiên nó thêm vào tính mị hoặc rất lớn. Không cẩn thận tâm thần sẽ lâm vào ảo cảnh khó thoát ra. Cậu cầm lấy.
    Công Chính nói đoạn tay vung lên. Một vật thể nhỏ xíu bay ra bị Phạm Ngọc bắt được. Nó là một viên thuốc có dạng hình lục lăng màu lam ngọc.
    - Đây là một viên cổ dược siêu cấp. Lúc cần có thể giúp cậu thanh tỉnh chốc lát để chạy ra. Không nên mạo hiểm.
    Phạm Ngọc chằm chằm nhìn viên thuốc sau đó cất vào. Hắn ngẩng đầu lên thì Công Chính đã không còn ở chỗ cũ. Thấy vậy Phạm Ngọc không hề do dự chạy vào.
    - Phạm Ngọc, cậu vào được rồi? Chỗ này thật đáng ghét. Chờ tôi một lát.
    Thân hình Phạm Ngọc mới tiến vào hơn trăm mét thì bắt gặp Minh Châu đang một đường chạy ra. Dáng vẻ cô nàng hết sức mệt mỏi nhưng ánh mắt rất sáng. Khuôn mặt mang theo nét thanh tú lại sắc sảo. Từ Minh Châu tỏa ra một khí chất hấp dẫn khó tả.
    Phạm Ngọc thấy vậy cũng dừng lại. Hắn cẩn thận cảm nhận xung quanh. Nơi này mật độ huyễn ảo rõ ràng có tăng lên nhưng không hề mạnh mẽ như Công Chính nói. Cũng không hề có huyễn âm mê hoặc tâm thần như trước đó. Có thể hắn chưa đi đủ xa nên chưa thấy.
    - Mình đi tiếp nhé.
    Minh Châu nhanh chóng xuất hiện, bộ dáng linh hoạt hơn hẳn, Cô nàng cười nói rồi tiến lên phía trước. Phạm Ngọc cũng chuyển thân song hành. Cả hai di chuyển rất nhanh.
    Đi được mười dặm Phạm Ngọc ngay lập tức cảm thấy khác biệt. Lực lượng huyễn ảo như sương mù đậm đặc bủa vây lên hắn và Minh Châu. Thậm chí mái tóc cô nàng nhìn qua còn như bị ướt.
    Nhìn qua xung quanh Phạm Ngọc giật mình phát hiện rất nhiều huyễn ảnh kì dị. Có thiếu nữ đánh đàn, thác nước như khói trắng đổ xuống, có tiên hạc bay múa, có cảnh sắc tiên trần đẹp đẽ vô cùng. Bọn hắn như bị lạc vào một khu vườn đầy mộng ảo. Phạm Ngọc thậm chí còn cảm thấy có hương vị, có tiên âm vui tai khoan khoái.
    - Minh Đăng !
    Trong đầu Phạm Ngọc âm vang một tiếng khôi phục thanh tỉnh. Cảnh trí xung quanh lại trở về mờ ảo mông lung.
    Hắn nhìn qua Minh Châu, cô nàng cũng như mới vừa thoát khỏi huyễn ảo. Đôi mắt cô nàng ngạc nhiên vui mừng nhìn Phạm Ngọc.
    - Anh cẩn thận, chỗ này huyễn ảo mị hoặc ghê lắm. Trên đường đi anh có gặp Huyễn Ma không ?
    Giọng nói quan tâm của Minh Châu vang lên. Phạm Ngọc thấy vậy gật đầu. Đám Huyễn Ma kia đúng là khó chơi nhưng bản thân Phạm Ngọc cũng có vốn liếng để chơi với chúng. Tuy vậy Phạm Ngọc cũng rất bất ngờ vì đám Minh Châu đều vượt qua được. Xem ra địa cầu này cũng không phải quá nhỏ bé.
    Nhìn qua Minh Châu, hắn cảm thấy như cô gái phàm giới này cũng có khí chất không tầm thường. Việc Minh Châu có thiện ý với hắn, Phạm Thái Tử cũng biết nên không thấy lạ khi cô nàng xưng hô như vậy.
    Huyễn Ma??? Không đúng! Sao cô ta biết Huyễn Ma?
    - Minh Đăng !
    - Cửu Long Quyết !
    Trong đầu ầm vang hai tiếng, bên ngoài Phạm Ngọc đồng thời hét lên. Thân thể hắn nhanh như điện xoay chuyển. Hai quyền song song đánh về phía Minh Châu.
    - Phạm Ngọc, sao cậu lại….??
    Phía đối diện Minh Châu tỏ vẻ sửng sốt cực độ. Trong đôi mắt của cô nàng còn tỏ rõ vẻ bi thương. Tuy nhiên thân hình cô ta không hề ngưng trệ. Hai cánh tay cũng như chớp chém ra ngăn lại đòn thế của Phạm Ngọc.
    - Ầm !
    Lực lượng va chạm, Phạm Ngọc thất kinh lui lại phía sau. Minh Châu cũng đồng thời lui lại.
    - Mi là thứ gì ?
    Phạm Ngọc lạnh giọng hỏi. Vừa rồi va chạm chốc lát đủ để hắn thấy được phía trước không phải sinh mạng.
    - Hi hi, khá lắm, không ngờ phát hiện ra Mị Linh bọn ta.
    Phía đối diện Minh Châu không trả lời phát ra giọng cười cực kỳ khoái trá. Ánh mắt nhìn Phạm Ngọc đã có chút tà mị.
     
  3. vantronghoa

    vantronghoa Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/1/15
    Bài viết:
    344
    Được thích:
    1,239


    Phàm Tiên Chi Lữ
    Khúc Khúc Nhi
    Viptruyen
    === o0o ===


    Q.5 - Chương 137: Kẻ Đi Tìm Mộ


    Q.5 - Chương 137: Kẻ Đi Tìm Mộ

    - Cô gái nhỏ tâm tính rất tốt. Muốn làm ta phân tâm để mấy tên kia có cơ hội sao. Sợ rằng ngươi phải uổng công rồi. Những thân thể khác của ta đều có thể suy nghĩ độc lập.
    Huyền Âm La như phát hiện ra điều thú vị khẽ cười. Khí tức trên thân hắn dao động nhẹ nhàng. Minh Châu có điều không biết. Không chỉ có Huyễn cảnh, Mị cảnh Huyền Âm La hắn chính là trấn giữ cả đảo Huyễn Mộng này.
    Minh Châu bị nói trúng tim đen khẽ thở dài. Xem ra cô cũng khó giúp được gì.
    - Khắp vũ trụ này, sinh mạng như sao băng, tộc đàn như tinh tú nhưng nữ tính nào cũng tò mò. Chết vẫn tò mò. Dù sao ngươi cũng phải dừng lại ở đây, ta không ngại nói chút chuyện phiếm. Cũng rất lâu rồi mới có người nói chuyện.
    Huyền Âm La lẩm bẩm. Hắn sử dụng một loại ngôn ngữ vũ trụ rất dễ nghe dễ hiểu. Hiển nhiên vị Mị Linh Vương này cũng tiếp xúc chút ít với văn minh địa cầu nên có được sự thông thuận như vậy.
    - Tộc Mị Linh chúng ta sinh trưởng tại một nơi rất đặc thù gọi là Huê Lan Hệ gồm mười bảy hành tinh và hai định tinh. Mị Linh bọn ta là kết tinh của vũ trụ đẹp đẽ cùng cường đại. Khi sinh ra chúng ta đã có tu vi tương đương cấp Tinh Vân. Trong tộc ta cường giả như mây. Cấp Quân Vương có tới ba mươi hai vị, cấp Phong Tước cả ngàn. Thủy tổ của bọn ta chính là một vị Quân Vương Vũ Trụ cường đại xếp đầu trên Quân Vương Bảng khắp vũ trụ. Tuy nhiên ngài không thích chiến tranh. Tộc của ta vì vậy chỉ định cư trong Huê Lan Hệ. Bản thân ta dù bên ngoài xưng Vương nhưng cũng chỉ là một cấp Lãnh Chúa không đáng nhắc tới trong tộc.Quê nhà của chúng ta cách nơi này rất xa. Đến ta cũng không biết là bao nhiêu triệu năm ánh sáng.
    - Triệu năm ánh sáng? Vậy ngài làm sao tới được đây?
    Minh Châu nghe vậy không kìm được thốt lên.
    - Ha, Ta có nghe Tu La nói nền văn minh tộc của ngươi mới chỉ có cấp Du Hành. Thấp như vậy thì cũng khó trách không biết. Trong vũ trụ khi nền văn minh đến cấp Huyễn Ảo, sẽ khai phá được lĩnh vực mới gọi là Thứ Nguyên Tốc. Khi đó tốc độ di chuyển sẽ vượt qua rất nhiều tầng không gian khác nhau. Khoảng cách một triệu năm ánh sáng cũng không mất nhiều thời gian. Tộc Mị Linh ta chính là nắm giữ Thứ Nguyên Tốc. Còn đến cấp cao hơn nghe nói sẽ nắm giữ Hỗn Ảo tốc mạnh hơn nữa nhưng ta cũng không rõ.
    Huyền Âm La nhẹ nhàng nói nhưng đôi mắt sáng ngời. Dáng vẻ của hắn khi nhắc đến quê nhà đầy tự hào. Văn Minh Huyền Ảo tuy không phải cao nhất nhưng trong vũ trụ bao la cũng rất hiếm thấy. Nó không chỉ đơn thuần lực lượng sức mạnh mà đạt được.
    - Còn sao ta lại ở chỗ này….
    Huyền Âm La được hỏi như vậy đôi mắt thoáng có chút ngưng lại. Hắn nhìn về phía xa mù mịt như có điều tưởng niệm. Ngưng một lúc Huyền Âm La buông ra tiếng thở dài. Sau đó hắn lại khôi phục vẻ thong dong nói tiếp.
    - Nơi này chính là một nhà tù. Ta là bị nhốt ở đây một triệu năm trước khi được cứu. Trước kia ta cũng không được tự do thoải mái thế này, thường xuyên bị tra tấn và cũng không gặp được người ngoài. Chỉ từ khi Tu La nắm được quyền điều khiển Tháp Tử Vong, hắn đã cứu ta, nói chính xác là bọn ta ra. Trong này có rất nhiều kẻ như ta. Nếu các ngươi có thể mở ra truyền thừa sau này sẽ gặp được bọn họ.
    - Nhà tù??? Vậy vị Tu La kia?
    Minh Châu nghe Huyền Âm La nói vậy ngạc nhiên hỏi lại. Nơi cường đại này lại là một nhà tù. Thật không thể tưởng tượng nổi. Nhìn vẻ mặt của Mị Linh vương thấy rất nhẹ nhàng nhưng Minh Châu lại cảm thấy vô cùng khủng bố. Bị giam giữ tra tấn suốt một triệu năm? Con số thời gian đó, một người trái đất như cô không thể ước lượng được.
    - Tu La? Tuy hắn rất mạnh nhưng cũng không phải chủ nhân của Tháp Tử Vong. Hắn chỉ có thể nắm được quyền khống chế nhất định. Tòa Tháp này vô cùng đáng sợ. Còn nhiều khu vực khác trong tháp ngay cả Tu La cũng không dám chắc xâm nhập. Nếu là trước kia khi hắn còn nguyên vẹn thân thể thì may ra. Nhưng bây giờ hắn chỉ có một mảnh tàn hồn thì không được. Tòa tháp chết tiệt này không biết thuộc về tên khốn nào nữa.
    Huyền Âm La nói đến đây thái độ bỗng đổi thành tức giận. Hình tượng thong dong mất sạch. Hắn nhận ra điều đó nên có chút mất tự nhiên.
    Minh Châu nghe vậy ra chiều suy nghĩ. Vị Tu La cường đại kia vậy mà cũng không hoàn toàn khống chế Tháp Tử Vong. Không biết ai là chủ nhân của tòa tháp này. Cô không thể tưởng tượng nổi kẻ nào có thể bắt nhốt những tù nhân cường đại như thế.
    Như vị Mị Linh Vương Huyền Âm La này tu vi chính là một cấp Lãnh Chúa. Tuy Minh Châu cũng chưa rõ lắm sức mạnh của cấp độ này nhưng qua Tu La nàng biết cấp Lãnh Chúa chính là trên cấp Định Tinh.
    Đối với Liên Minh Địa Cầu thì nghe thấy cấp độ đó cảm giác rất khủng bố. Phải biết Minh Chủ của Liên Minh Tinh Ngư khổng lồ cũng mới có tu vi cấp Định Tinh mà thôi.
    - Bọn ta tất cả chỉ còn lại tàn hồn, Tu La cũng vậy dù hắn rất cường đại. Hắn chiếm được Tháp Tử Vong, giải thoát bọn ta, an bài truyền thừa. Mười vạn năm nay, chúng ta từng đi qua rất nhiều tinh vực, dừng chân tại rất nhiều tinh cầu. Có tinh cầu đẹp đẽ như Lam Băng Tinh với cơn mưa sao rơi đẹp đẽ, cũng có tinh vực đầy chết chóc với hàng loạt hố đen siêu cấp như Hắc Động Vực. Bọn ta cũng tham gia nhiều cuộc chiến tranh, từng đánh qua cả Quân Đoàn của một vị Phong Tước cường đại. Rất nhiều bộ tộc, tinh cầu đã tan biến. Hàng triệu tỷ sinh mạng đã chết. Vũ trụ tàn khốc cùng đẹp đẽ. Sinh mạng thì luôn rực cháy. Như Hoa Quang Tinh, một sinh mạng chỉ sống có một đêm nhưng nó vô cùng cường đại. Khi nó sinh ra tất cả các hành tinh trong bán kính một năm ánh sáng đều được thắp sáng. Rồi như tộc Kim Thạch tuổi thọ vô hạn nhưng rất yếu ớt nên hóa thành những tảng đá trôi nổi khắp vũ trụ. Hay như Khuyết Tinh, một hành tinh không bao giờ héo rũ.
    Minh Châu nghe Huyền Âm La kể như bị cuốn vào. Những câu chuyện về vũ trụ luôn có sức hút vô tận. Nàng cũng nhớ tới món quà Tu La đã đưa cho bọn họ. Với số lượng tri thức như vậy sẽ mở ra một thời đại huy hoàng mới.
    - Các ngài không thể thoát đi sao? Tu La dường như tìm kiếm thứ gì đó?
    Huyền Âm La nghe câu hỏi của Minh Châu khuôn mặt trở nên bất đắc dĩ. Nhưng sau đó hắn cũng nhanh chóng bình thường. Thời gian mài mòn nhiều thứ.
    - Bọn ta không tự giải thoát được. Mà có thoát ra chúng ta cũng không thể tồn tại. Bọn ta chỉ còn lại linh hồn, lại bị trói buộc với tòa tháp này. Chúng ta đã đi qua rất nhiều tinh cầu, giao thiệp với vô vàn chủng tộc. Cũng rất nhiều chủng tộc bị bắt vào không gian Sa Mạc Tử Vong làm thú nuôi. Nhưng Tu La vẫn không đạt được ý nguyện. Truyền thừa kia vẫn không có chủng tộc nào thành công đạt được. Bản thân Tu La đang tìm kiếm một sinh mạng của một chủng tộc vô cùng đặc biệt. Một truyền thuyết tưởng như không có thật của vũ trụ. Bọn họ gọi là Mộ tộc. Một bộ tộc độc nhất vô nhị có dân số rất ít ỏi nhưng mạnh mẽ vô cùng. Bọn họ có đặc điểm chung là có nhiều linh hồn cùng trên một thân thể và trong cơ thể tộc này có một không gian tự thành. Kẻ mà Tu La tìm chính là truyền nhân của tộc đó. Kẻ này cũng đặc biệt nhất. Theo cách nói của các ngươi thì bản thân hắn chính là một ngôi mộ...
    - Huyền Âm La !!!
    Bỗng nhiên một tiếng thét tức giận vang lên. Âm thanh như đao sắc mang theo lực lượng khủng bố đánh thẳng vào Mị Linh Vương Huyền Âm La.
    - Ầm !
    Không gian rung lên. Mị cảnh như thoáng chốc bị đập tan. Thân thể hoàn hảo của Huyền Âm La bị đánh tung lên. Hắn trên không phun ra một ngụm nhìn giống như là máu. Sau đó vị Mị Linh Vương này ngã xuống mặt đất cách đó mười mét.
    Tuy nhiên Minh Châu bên cạnh lại hoàn toàn không bị ảnh hưởng gì.
    - Mị Linh Vương, Ngài không sao chứ?
    Minh Châu hoảng sợ lên tiếng. Âm thanh vừa rồi nàng biết là đến từ Tu La, người nắm quyền khống chế Tháp Tử Vong này. Tuy qua lời của Huyền Âm La cô đã biết hắn không thực sự là chủ nhân của tòa tháp. Tu La cũng chỉ là một tàn hồn đã mất đi thân thể. Nhưng sự cường đại của vị này thật khủng khiếp.
    Lực lượng của tiếng hét vừa rồi phát ra từ một khoảng cách rất xa. Nó đến vô hình nhưng mạnh mẽ vô cùng.
    Mị Linh Vương Huyền Âm La, một vị có tu vi cấp Lãnh Chúa nhưng bị một tiếng hét quật ngã. Nếu như là cô thì Minh Châu tin chắc mình sẽ tan xương nát thịt không có cơ hội phản kháng.
    - Ta không sao. Linh hồn đổ máu, cũng rất thú vị. Đã rất lâu rồi ta không có cảm giác này. Tu La, ta sẽ không nhiều lời nữa.
    Huyền Âm La chật vật đứng dậy lấy tay lau khóe miệng. Ở trong tháp linh hồn của hắn như thành thân thể thật sự nên cũng sẽ bị tổn thương hoặc đổ máu. Tất nhiên nó chỉ như một loại mô phỏng. Bản thân Huyền Âm La không mấy để ý. Thậm chí hắn còn muốn Tu La đánh nhiều nữa. Loại đau đớn không thật này khiến hắn cảm thấy thú vị trong những tháng ngày nhàm chán ở đây.
    Câu cuối thì Huyền Âm La hướng lên nói với Tu La đang ở một chỗ nào đó quan sát hết thảy. Nhưng không hề có tiếng đáp lại.
    Sau đó Huyền Âm La đi về phía Minh Châu lắc đầu ra hiệu rồi ngồi xuống tĩnh tọa. Minh Châu thấy vậy cũng không nói chuyện nữa. Cô cũng tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
    Ánh mắt cô nàng như nhìn qua chỗ nào đó có vẻ lo lắng. Minh Châu biết hiện tại mình đang ở trong thử thách của đảo Huyễn Mộng. Mấy người kia đang phải chiến đấu chống lại mị thuật đến từ những thân thể khác của Huyền Âm La.
    “Mười vạn năm tìm một người. Người này lại là một ngôi mộ.”
    Trong lòng Minh Châu lẩm bẩm. Những tin tức kỳ lạ mà Huyền Âm La mang tới nàng âm thầm ghi nhớ. Xem ra truyền thừa của vị Tu La này an bài chứa một câu chuyện bí ẩn trong đó. Cô cũng rất tò mò muốn biết Mộ tộc kia trông như thế nào. Một thân thể có nhiều linh hồn, nhiều tính cách. Rồi còn truyền nhân của họ nữa, một kẻ được coi là một ngôi mộ.
    - Hừ.
    Trong không gian vang lên tiếng hừ lạnh tức giận của Tu La. Huyền Âm La khẽ mở mắt ra. Ánh mắt hắn chứa đầy tâm tình phức tạp nhưng rất nhanh biến mất. Hắn lại tiếp tục nhắm mắt tĩnh tọa.
     
  4. vantronghoa

    vantronghoa Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/1/15
    Bài viết:
    344
    Được thích:
    1,239


    Phàm Tiên Chi Lữ
    Khúc Khúc Nhi
    Viptruyen
    === o0o ===


    Q.5 - Chương 138: Đấu Với Chính Mình


    Q.5 - Chương 138: Đấu Với Chính Mình

    Hi vọng như sợi dây siết cổ, như bóng tối bủa vây. Ước vọng, dã tâm, truy cầu trở thành một loại áp lực, một loại cực đoan, mặt trái ẩn núp sâu trong cơ thể. Con người vì thế khát khao nhất chính là được chỉ dẫn, được soi sáng. Ngay cả đại trí giả, đại bác học cũng khó thoát khỏi thứ ánh sáng này. Với họ bên cạnh chân lý chính là người dẫn đạo.
    Phạm Ngọc lúc này cảm thấy chính là loại tâm lý này. Khi hắn nhìn về phía Huyền Âm La, Mị Linh Vương tỏa ra khí tức sáng rực. Thứ ánh sáng này trực chỉ bản tâm như ngọn Thiên Đăng dẫn đường.
    Mị thuật của Huyền Âm La đáng sợ như vậy. Ngay cả tâm chú Minh Đăng cường đại của Phật Đức cũng đang bị nó làm cho lu mờ.
    Trong tâm thần của Phạm Ngọc, ánh sáng từ tinh cầu linh hồn đang ảm đạm phai mờ. Ánh sáng của Tâm Hải Thiên Đăng đang dần xâm lấn.
    Ở bên ngoài nhìn vào chỉ thấy Phạm Ngọc hai mắt nhắm nghiền. Thân thể hắn đang ở trong một trạng thái tĩnh lặng. Ngay cả khí tức trên thân cũng dần yên tĩnh.
    - Haizzzz, tuổi trẻ khó tránh khỏi mê muội. Xem ra Tu La lần này cũng phải thất vọng nữa rồi.
    Mị Linh Vương ánh mắt nhìn về phía Phạm Ngọc khẽ thở dài. Tộc Mị Linh của hắn nổi tiếng với mị thuật vô song. Chiêu Tâm Hải Thiên Đăng này từng giết chết bao nhiêu cường giả. Huyền Âm La thấy dùng nó trên một đám trẻ tuổi để kiểm tra có chút quá mức.
    Nhưng hắn cũng không thể nào làm khác. Đây là điều hắn phải làm. Ai bảo truyền thừa kia khó như thế, Tu La kia cố chấp như thế.
    - Ta truy tìm điều gì ?
    Phạm Ngọc bồi hồi tự hỏi. Tâm thần hắn đã hoàn toàn chìm vào mê hải không hề cảm giác thế giới xung quanh nữa.
    Năm mươi ngàn năm trước, tại Phạm giới, trong một đóa Tiên Hoa Bất Hủ, hắn được sinh ra. Vì chuẩn bị cho hắn, vì để hắn có được nền tảng thiên tài, gia tộc họ Phạm đã bỏ ra rất nhiều thứ.
    Phật Đức độ tâm. Gia tộc mời đến rất nhiều vị Phật Tổ vì hắn độ tâm chú để trên con đường tu luyện hắn vượt qua mọi trở ngại.
    Sinh Linh Ngọc Thể. Cha hắn Trí Thần Tôn tạo ra trận đồ bảy mươi hai tiên giới, tính toán huyền cơ cách cục mấy vạn năm mới có được Sinh Linh Ngọc Mẫu. Lại đem Sinh Linh Ngọc Mẫu thành dịch quỳnh tương rót vào một đóa Tiên Hoa Bất Hủ.
    Huyết mạch song Thần. Mẹ hắn vì để hắn được làm thiên tài tuyệt thế đã cưỡng ép tu vi lên tới cấp Thần Tôn để cùng cha tạo ra một đạo chủng viên mãn. Điều đó đảm bảo cho tương lai Phạm Ngọc có được căn cơ Thần Tôn ngay khi sinh ra. Dù sau đó mẹ hắn vì thế qua đời.
    Khi sinh ra Phạm Ngọc đã có tu vi Linh Tôn.
    Hai mươi ngàn năm sau hắn đạt tới Tiên Tôn.
    Lúc bốn mươi ngàn tuổi hắn đạt tới cấp Đại Tôn. Sau đó mười ngàn năm Phạm Ngọc đạt đến Đại Tôn đỉnh phong
    Một đường tu luyện dù trải qua không ít hiểm cảnh nhưng kết cục hắn vẫn xứng danh thiên tài một kỷ nguyên mới có của gia tộc, của cả Linh Vực Nam Thiên.
    Tuy nhiên hắn thực sự tìm kiếm điều gì? Đại Đạo Vĩnh Hằng? Hư Vô Siêu Độ? Hay là những đỉnh cao của các bậc đại năng.
    Nếu vậy hắn cần được dẫn đạo. Thứ ánh sáng kia sẽ giúp hắn tìm được đến chân lý. Phạm Đại Tôn khi đó sẽ hiểu được Hư Vô, có được tu vi cấp Siêu Độ. Khi đó hắn sẽ giết trở lại Đại Thiên Giới, diệt đi Linh Vực Bắc Thiên.
    Gia tộc họ Phạm khi đó sẽ khôi phục được vị thế. Phạm Thái Tử khi đó không còn là Thái Tử nữa. Hắn đã trở thành Phạm Tổ đời tiếp theo.
    Tinh cầu linh hồn của Phạm Ngọc dần ảm đạm. Đến lúc này nhìn nó như một hành tinh tối không hề có chút sức sống.
    Còn ánh sáng tà dị của Tâm Hải Thiên Đăng đang bủa vây lấy nó.
    Ở bên ngoài Huyền Âm La thấy vậy khẽ nở một nụ cười không biết là vui hay buồn. Hắn đã quá quen với việc này. Tính mạng thường lạc lối trong mộng.
    Mị Linh tộc tu luyện lực lượng đặc biệt huyễn. Bọn họ tìm kiếm huyễn ảo, lấy huyễn ảo thành chân lý, mong muốn tạo ra giấc mộng cho những sinh mạng đen tối, thức tỉnh linh hồn chúng. Đáng tiếc chân lý mà bọn họ tìm kiếm quá mông lung, cả tỷ năm không hề có ai đạt được đạo lý trong đó.
    Mộng quá cao chính là bi kịch.
    Tuy Thủy Tổ của bọn hắn không thích chiến tranh nhưng cũng không tự làm chủ được. Bọn họ bị những lực lượng mạnh mẽ hơn ép trở thành quân cờ, trở thành vũ khí. Không biết bao nhiêu chủng tộc bị mị thuật vô hạn khống chế. Không biết bao nhiêu cường giả bị nô dịch.
    Cũng chính vì vậy Mị Linh tộc gặp họa. Huyền Âm La hắn bị bắt vào đây tuy không còn thân thể nhưng còn tốt. Gia hương của hắn đã bị hủy diệt toàn bộ trong trận chiến đó.
    Không biết ngoài vũ trụ bao la kia còn có một Mị Linh nào nữa không? Ở trong này rất nhiều vị có chung số phận như vậy không chỉ mình hắn.
    - Cha mẹ???
    Ở một chỗ khác, Thiên Phong cũng đang đau khổ chèo chống. Quanh thân hắn lực lượng cường đại tản mát ra xung quanh. Tu vi của tên này đã đến một trình độ cao thâm hơn hẳn những học sinh chiến sĩ tinh anh khác. Nhờ vậy hắn mới có thể chống đỡ mị thuật mạnh mẽ đến từ Mị Linh Vương Huyền Âm La.
    Trước mắt Thiên Phong hiện ra một quang cảnh đơn sơ quen thuộc. Một mái nhà ba gian nhỏ theo phong cách cổ đại Nam Thủy. Một người đàn ông tuấn tú mặc trang phục chiến sĩ đang đứng bên cạnh một phụ nữ ăn mặc trang nhã. Cả hai đều đang mỉm cười với hắn.
    Hắn cảm thấy vô cùng ấm áp. Thiên Phong như trở về lúc mình được hai tuổi.
    Hình ảnh cứ thế tiếp diễn. Một đứa bé khôi ngô đang cầm một cây gậy quá khổ giơ lên phía trước rồi đập mạnh. Cha hắn đứng bên nghiêm khắc dạy bảo. Mẹ hắn thì ở phía xa chuẩn bị đồ ăn.
    Thế rồi một hôm, cha ra đi nhận một nhiệm vụ nào đó. Ngày nào Thiên Phong rèn luyện xong cũng cùng mẹ ngắm hoàng hôn chờ cha về.
    Nhưng rất lâu sau cha vẫn không về. Cho đến hôm nay cũng vậy. Hắn phải tự mình đi tìm câu trả lời. Có ai biết một Thiên Phong thiên tài tu luyện một đường tăng lên mãnh liệt vì điều gì?
    - Hãy để ta chỉ dẫn. Ngươi sẽ tìm lại được.
    Những hình ảnh tuổi thơ cứ thế diễn ra trước mắt Thiên Phong. Bên tai hắn vang lên lời của Huyền Âm La.
    Hắn muốn tìm được, rất muốn tìm được, nhưng….
    - Không phải??? Tất cả đều không phải???
    Bỗng nhiên Thiên Phong hét lớn. Lực lượng trên thân thể hắn bùng phát như muốn phá ra thứ gì đó.
    - Ý chí tên này thật mạnh.,
    Một Huyền Âm La khác lúc này nhìn về phía Thiên Phong có chút đáng tiếc. Tên trẻ tuổi trước mắt có thể coi là ngôi sao sáng nhất của tộc Người này. Tuổi còn trẻ mà có tu vi như vậy cũng tính là tinh anh trong các đại tộc. Quan trọng hơn tộc này thiên phú linh hồn rất mạnh, tiềm năng cực lớn.
    Nhưng trong mắt Tu La thì cũng giống nhau.
    Bản thân Tu La chưa bao giờ nhân từ. Với hắn chỉ có thành công hoặc chết. Không vượt qua được thử thách thì toàn quân bị diệt là điều bình thường.
    Tất nhiên sẽ có một kẻ cuối cùng được giữ lại theo thỏa thuận. Nhưng Huyền Âm La biết đó cũng là một phép thử khác của Tu La.
    Kẻ được giữ lại này sẽ gặp vết thương linh hồn cực lớn. Nếu vượt qua dù là đi vào cực đoan thì rất có thể kẻ đó sẽ nhận được sự biến chất linh hồn. Như vậy rất có khả năng hắn đủ điều kiện nhận truyền thừa. Tuy nhiên điều này thì chưa bao giờ xảy ra. Ở tất cả các chủng tộc mà họ đã thử qua đều vậy. Ngay cả tộc Người này hai mươi năm trước, kẻ còn sống kia dù có tăng tiến nhưng linh hồn thì đã không bao giờ chữa khỏi được.
    - Vù !
    - Hả ?
    Mị Linh Vương Huyền Âm La đang suy nghĩ thì bỗng nhiên giật nảy mình. Hắn khẽ lách thân tránh thoát một ánh đao chém tới.
    - Ầm !!!
    Mặt đất đảo Huyễn Mộng chấn động mạnh.
    Thiên Phong trong trạng thái bị khống chế tâm thần vẫn đánh ra một chiêu cực mạnh. Thần lực hắn bùng phát quanh thân như một cơn gió xoáy. Thanh đao trong tay ánh lên màu tím quỷ dị. Xem ra đó cũng là một thanh đao làm từ Tử Xạ Kim.
    - A !!!!!
    Thiên Phong đánh xong chiêu đó thì cũng ôm đầu la lên. Dường như hắn gặp phải điều gì đó đau đớn vô cùng.
    - Hừ, trong lúc chống đỡ mị thuật của ta mà còn cố ý công kích. Không biết là dũng cảm hay là ngu ngốc đây. Nhưng rất nhanh ngươi sẽ yên tĩnh thôi.
    Phía đối diện Huyền Âm La tránh khỏi một chiêu cũng không khỏi tức giận. Bản thân hắn trong lúc buồn chán tự ngẫm suýt chút nữa trúng chiêu. Vị cường giả này vì thế có chút hậm hực. Quanh thân hắn bộc phát ra làn ánh sáng lung linh.
    Ở chỗ Phạm Ngọc, một Huyền Âm La khác cũng như nhận được tín hiệu nào đó thân hình cũng bộc phát ra ánh sáng đẹp mắt.
    - Thiên Đăng Quang Tỏa !
    Huyền Âm La nhẹ nhàng thả ra bốn chữ. Mị Linh Vương hắn đã quyết định chơi thật chứ không còn vờn giỡn nữa.
    Trong tinh không linh hồn của Phạm Ngọc ầm vang một tiếng. Lực lượng Minh Đăng chú bao bọc tinh cầu linh hồn của hắn bị quét sạch. Ánh sáng mị thuật của Huyền Âm La xâm chiếm toàn bộ từ từ thẩm thấu vào.
    Khi tinh cầu linh hồn của Phạm Đại Tôn không còn phát ra ánh sáng nữa có nghĩa nó đã bị xâm chiếm.
    - Mệt mỏi không ? Hãy theo ta chỉ dẫn. Ngươi sẽ tìm thấy con đường chân lý của mình.
    Giọng của Huyền Âm La chứa đầy mị hoặc. Hình ảnh của hắn lúc này như biến thành một vị hiền giả dẫn dắt chúng sinh. Xung quanh hắn, một thứ ánh sáng thánh khiết bao phủ khiến tâm thần cảm thấy ấm áp thanh tỉnh.
    Từng câu từng chữ như dấu ấn khắc sâu vào trong tâm tưởng của Phạm Ngọc.
    Phạm Ngọc trong mê man có một cỗ xúc động khó tả. Tìm kiếm hư vô khiến cho tâm cũng hư mất. Tiên nhân có câu đại đạo buồn chán cô độc chính là một đường độc đạo để chỉ tâm trạng này. Hắn cần được chỉ dẫn.
    Ánh sáng tinh cầu linh hồn của Phạm Ngọc đã dần ảm đạm như ngọn đèn hết dầu có thể tất bất cứ lúc nào.
    - Đấu với chính mình, vẫn là khó nhất....
    Ở một chỗ khác, Tu La ngồi trên vương tọa hai tay siết chặt, buông tiếng thở dài.
    Bản thân hắn biết mị thuật của tên Huyền Âm La kia cường đại tới mức nào. Tên này trước kia tu vi đã ở cấp Lãnh chúa chỉ kém một bước là trở thành cường giả Phong Tước. Hắn chính là một đời chuẩn Mị Đế. Khi đó ngay chính các cường giả tu vi ngang bằng cũng chưa chắc đã chống lại được mị thuật của hắn.
    Tất nhiên hiện tại uy lực mị thuật của Huyền Âm La đã suy yếu rất nhiều do hắn đã mất đi thân thể. Nhưng đó cũng không phải mấy tên tuổi trẻ loài Người này có thể chống đỡ.
    - Thật lợi hại.
    Hai tên Xuất Khoa Vương và Thạch Giáp Vương đứng bên cũng không kìm được rung động nhìn về phía Huyền Âm La. Bọn chúng chưa bao giờ nhìn thấy một vị Lãnh Chúa Vũ Trụ. Tộc của chúng cao nhất cũng chỉ là cấp Định Tinh mà thôi. Mị thuật lợi hại như vậy cũng là lần đầu tiên cả hai chứng kiến. Đổi lại là mình, Xuất Khoa Vương và Thạch Giáp Vương tự thấy chắc chắn sẽ bị hủy hoại ngay. Nhưng mấy tên kia lại có thể. Thảo nào chủ nhân bọn chúng luôn đề cao tộc Người này.
    - Cái gì ??
    Bỗng nhiên Mị Linh Vương Huyền Âm La run lên. Hắn giật mình kinh ngạc nhìn về phía Phạm Ngọc rồi nhìn về phía xa.
     
  5. vantronghoa

    vantronghoa Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    9/1/15
    Bài viết:
    344
    Được thích:
    1,239


    Phàm Tiên Chi Lữ
    Khúc Khúc Nhi
    Viptruyen
    === o0o ===


    Q.5 - Chương 139: Kẻ Tìm Đường


    Q.5 - Chương 139: Kẻ Tìm Đường

    Đang ngồi bên cạnh Mị Linh Vương Huyền Âm La, Minh Châu đột nhiên cảm thấy có sự khác biệt. Lực lượng huyễn mị xung quanh thoáng cái như đình chỉ.
    Phải biết rằng, theo thỏa thuận cô không bị chúng tấn công nhưng Minh Châu rõ ràng cảm nhận được sự tồn tại của loại lực lượng kỳ lạ này. Chúng tràn ngập trong không khí và vô cùng sinh động. Minh Châu thậm chí còn có ý nghĩ kỳ quái rằng dường như thứ lực lượng này có sinh mạng hay một loại ý thức mơ hổ nào đó.
    Điều này làm cho hoàn cảnh đảo Huyễn Mộng vốn có mật độ dưỡng khí cao vẫn trở nên có gì đó ngột ngạt khó tả.
    Nhưng lúc này thì tất cả bỗng dưng ngừng lại.
    - Khá lắm. Thật không hổ là chủng tộc chịu Thần Minh Lao Lung áp đặt.
    Huyền Âm La đang tĩnh tu cũng mở bừng mắt ra. Ánh mắt hắn nhìn về phía xa, lời nói không rõ là khích lệ hay cảm thán. Tuy nhiên thái độ của hắn trước đó cho thấy rõ sự ngạc nhiên.
    Sau đó hắn đứng dậy tiến về phía trước.
    - A, họ làm được rồi.
    Minh Châu bất giác la lên. Cô đã biết điều gì xảy ra. Trong bọn họ đã có người vượt qua thử thách của Huyền Âm La. Dù rèn luyện tâm tình cứng rắn từ nhỏ nhưng lúc này cô nàng không khỏi phấn khích.
    Thái độ này cũng làm cho chính Minh Châu ngay sau đó cảm thấy xấu hổ. Cô nàng đành bất đắc dĩ chạy theo bắt kịp Huyền Âm La.
    - Mị Linh Vương, tôi nghe ông ngoại nói các ngài hay nhắc tới Thần Minh Lao Lung, vậy đó là thứ gì?
    Vừa bắt kịp Mị Linh Vương Minh Châu liền hỏi.
    - Hừ, một thứ rất quái quỷ. Nó là một loại kìm kẹp hạn chế đối với một vài chủng tộc đặc thù. Tộc Người các ngươi không thể nói là may mắn khi bị thứ đó áp lên nhưng cũng không thể gọi là bi kịch được. Ta cũng không thể nói nhiều. Nếu các ngươi có ai vượt qua được thử thách cuối cùng thì sẽ được biết.
    Huyền Âm La từ tốn trả lời nhưng Minh Châu càng thêm mù mịt vì chả có thông tin nào hữu ích cả.
    - Ngươi khá lắm, ý chí rất mạnh, lý niệm vô thức kiên cố. Rất tốt.
    Ở một chỗ khác, một Huyền Âm La khác nhìn về phía trước buông lời khen.
    Đối diện với hắn, Thiên Phong vừa thoát khỏi mị thuật đang nhìn ngắm xung quanh.
    Hắn khẽ hít sâu một hơi. Ánh mắt nhìn về phía Mị Linh Vương trước mắt này mang theo chút nghiêm trọng.
    Có tự thân mình trải qua mới biết thứ mị thuật kia khủng bố đến như thế nào. Nó khiến hắn lạc vào không phải ảo cảnh mà chính cái chấp nhất trong lòng. Đó là thứ ẩn giấu sâu nhất trong mỗi người nhưng thường ngày bằng sự chai sạn, lỳ lợm lý tính người ta đã cố lấn át nó, vượt qua nó.
    Đối với người tu luyện thì điều này càng lớn. Bởi vậy đứng trước loại hình công kích mạnh mẽ đánh thẳng vào điểm yếu đó Thiên Phong cảm thấy bất an. Vừa rồi hắn đã ở trong thế chỉ mành treo chuông. Chỉ cần một sơ sẩy là đầu óc hắn sẽ bị chiếm cứ. Nghĩ đến đây Thiên Phong cũng có chút sợ hãi.
    Những chủng tộc lạ lẫm đến từ Vũ trụ mang theo những thứ quá lạ lẫm và đáng sợ.
    - Đi thôi. Trước ngươi cũng có cả ngàn kẻ tài tuấn của hàng vạn chủng tộc lớn nhỏ vượt qua Mị cảnh. Nhưng đến nay thì vẫn chưa có ai thành công vượt qua cửa tiếp theo. Hi vọng ngươi làm được. Nếu không kết quả vẫn như vậy.
    Huyền Âm La nói rồi bước đi về phía trước. Sương mù huyễn mị xung quanh tản ra một lối đi như ngênh đón. Thiên Phong thấy vậy bước theo.
    - Những người khác ra sao?
    Do dự một lúc Thiên Phong rồi cũng lên tiếng hỏi. Huyền Âm La đang đi khẽ khựng lại một bước sau đó lắc đầu đi tiếp. Thiên Phong thấy vậy đành lặng im không nói, ánh mắt lộ rõ vẻ trầm trọng.
    Bên phía Phạm Ngọc lúc này tình hình đang rất nguy kịch. Linh hồn hắn bị xâm thực chỉ còn lại ánh sáng ảm đạm. Thậm chí lúc này hắn đã hoàn toàn mất đi liên hệ với thân thể.
    Ánh sáng chỉ dẫn từ mị thuật của Huyền Âm La soi rọi mọi ngóc ngách trong tâm hồn Phạm Thái Tử.
    - Để xem ngươi tìm kiếm điều gì?
    Huyền Âm La đứng trước mặt Phạm Ngọc cũng khẽ tự nhủ.
    Mị thức Thiên Đăng Quang Tỏa này là một thức rất lợi hại trong mị thuật của hắn. Nó ngoài tác dụng tấn công, còn có thể soi rõ con đường lý niệm của đối phương. Khi đó Huyền Âm La hắn sẽ hiểu rõ được ý niệm tu luyện, dã vọng của kẻ trúng mị thuật. Không chỉ trí nhớ, kinh nghiệm mà căn cơ linh hồn của kẻ này đều bị hắn nắm rõ, đều thuộc về hắn.
    Bình thường ích lợi của việc này là không nhỏ.
    Tuy nhiên bây giờ, một kẻ tù phạm chỉ còn linh hồn cũng chẳng thể sử dụng được mấy thứ đó. Hơn nữa tu vi của tên trẻ tuổi trước mắt cũng chẳng đáng để hắn tham khảo điều gì. Do vậy Huyền Âm La chỉ tò mò xem thứ mà đối phương truy cầu.
    Điều này luôn hấp dẫn Mị Linh tộc bọn hắn.
    - Nhưng sao lâu vậy?
    Huyền Âm La khẽ nhíu chân mày. Hắn cảm thấy có gì đó không thích hợp. Linh hồn của tên kia rõ ràng đã ảm đạm nhưng mị thức Thiên Đăng Quang Tỏa của hắn lại không thể tiến thêm một bước xâm lấn lấy kí ức, lý niệm.
    - Hừ.
    Ánh sáng mị thuật được tăng cường. Huyền Âm La muốn nhanh chóng xâm lấn.
    Bỗng nhiên hắn biến sắc mặt.
    Trong tinh không linh hồn của Phạm Ngọc, từ tinh cầu linh hồn ảm đạm của hắn có hai điểm sáng một lớn một nhỏ bay ra. Hai điểm sáng này quay quanh tinh cầu linh hồn của hắn như những vệ tinh nho nhỏ. Tuy không mang theo bất kì lực lượng linh hồn nào nhưng khi chúng xuất hiện đã khiến ánh sáng của Thiên Đăng Quang Tỏa do Mị Linh Vương Huyền Âm La thi triển ra ngay lập tức bị xao động quấy nhiễu.
    Trong tâm trí của Phạm Ngọc, mị thuật lợi hại kia vẫn ảnh hưởng. Nhưng ngay giây phút hai điểm sáng kia kháng lại Thiên Đăng Quang Tỏa hắn lập tức bừng tỉnh.
    - Ta tìm kiếm điều gì?
    - Ta còn không biết được sao lại cần dẫn đạo!
    Trong tâm trí Phạm Ngọc tự nhủ rồi thét lên một tiếng bừng tỉnh.
    - Ầm ! Ầm !
    Tinh cầu linh hồn vốn đã như chiếc đèn gần tắt của hắn rung động mạnh mẽ. Một lực lượng khủng bố mang theo thứ ánh sáng mãnh liệt tràn ra.
    Ánh sáng mị thuật của Huyền Âm La ngay lập tức bị đập nát.
    - Kịch kịch kịch.
    Ở bên ngoài Huyền Âm La phun ra một ngụm máu bị đẩy lui lại phía sau mấy bước chân. Đôi mắt của vị Mị Linh Vương này trợn lên hết cỡ nhìn về phía Phạm Ngọc.
    - Không ngờ lại là kẻ tìm đường. Không ngờ ta có thể thấy được.
    Giọng nói của Tu La vang lên khiến Huyền Âm La giật nảy mình.
    - Hahaha...Kẻ tìm đường, lý niệm tầm đạo, khắc tinh của mọi Mị Thuật...Lý tộc thật đúng có được loại này... Thật không ngờ Huyền Âm La ta lại gặp được...haha..
    Huyền Âm La bỗng ngửa đầu lên trời cười lớn. Tiếng cười của hắn mang theo ý vị khó hiểu không biết là vui hay buồn. Hắn không thề tin được. Mị Linh Vương hắn, một cường giả cấp Lãnh Chúa với mị thuật trứ danh lại rơi vào cảnh này.
    Mị thuật của Huyền Âm La tên đầy đủ là Thiên Đăng Dẫn Đạo. Đó là một môn mị thuật đánh ngay vào dã tâm, vọng ước của tất cả sinh mạng tu luyện. Đã chọn đường thì sẽ có ước muốn được dẫn dắt. Dù sao tu luyện tìm hiểu chân lý, bí mật của vũ trụ là một con đường quá dài. Loại ước muốn này hình thành một loại bản chất gọi là lý niệm vô thức cất sâu trong linh hồn.
    Vì thế, Mị thuật này của Mị Linh tộc bọn hắn đã khiến bao nhiêu chủng tộc nghe tới đều rùng mình.
    Nhưng có một thứ sinh mạng là khắc tinh của mọi thuật tu nhằm vào lý niệm vô thức. Đó chính là những sinh mạng tự thân tu luyện theo bản năng mà không có một con đường nào. Điều này thuộc về bản chất của Thuần Tộc, chủng tộc được coi là loại hình sinh mạng lớn thứ hai cùng với Lý tộc trong Vũ trụ. Số lượng của tộc này cực kỳ ít ỏi. Bọn họ phiêu bạt rải rác từng cá thể trong các ngõ ngách của vũ trụ.
    Nhưng trong Lý tộc, có một dạng sinh mạng tu luyện cũng có được lý niệm vô thức này. Bọn họ được gọi là kẻ tìm đường có được lý niệm tầm đạo. Những sinh mạng này cũng giống như Thuần Tộc tu luyện theo bản năng, tự tìm kiếm con đường. Tuy nhiên họ cũng khác với Thuần tộc rất nhiều.
    Trong hai dạng sinh mạng đó, Thuần tộc thì cả đời Huyền Âm La chinh chiến hàng vạn tinh vực cũng chưa từng gặp được.
    Vậy mà ở cái nơi hẻo lánh này, hắn lại gặp được dạng sinh mạng còn hiếm hơn thế. Bởi vậy Huyền Âm La mới không biết nên vui hay nên buồn.
    - Vân Nữ, Phạm Ngọc.
    Phạm Thái Tử tự nhủ. Ngay khi thoát khỏi mị thuật của Huyền Âm La, khôi phục thanh tỉnh Phạm Ngọc liền nhận ra sự khác biệt. Hai điểm sáng nhỏ bé kia chính là hồn tâm của Vân Nữ và Phạm Ngọc thật sự của trái đất.
    Nghĩ tới Vân Nữ, Phạm Đại Tôn có cảm giác khác lạ. Hắn không biết gọi đó là gì. Hình ảnh Vân Nữ tự tan ra bản thể để cứu hắn cùng những lời nói của nàng khi đó đã ám ảnh Phạm Thái Tử, đã thay đổi hắn.
    Còn Phạm Ngọc từ trái đất kia. Một khối linh hồn nhỏ bé nhưng lý niệm bất khuất cường đại vô cùng. Chính cái lý niệm đó cùng với bản chất tầm đạo của hắn đã giúp Phạm Ngọc thoát khỏi vòng kiềm tỏa của mị thuật đến từ Mị Linh Vương.
    - Mị thuật thật lợi hại..
    Nhìn về phía Mị Linh Vương đang cười to trước mắt trong đầu Phạm Ngọc hiện lên tràng cảnh đấu tranh vừa rồi. Hung hiểm trong đó thậm chí khiến hắn rùng mình.
    Có lẽ đây là những thứ mà lão tổ muốn hắn học được ở Phàm giới. Cái Vũ trụ này trong vùng thời không này xem ra không hề đơn giản.
    - Tu hành vì diều gì?
    Phạm Ngọc từng hỏi Chân Đạo Thần Quân, nguyên đệ nhất tiên sư đứng đầu Đạo Sư Cung, một tổ chức liên kết các học viện tiên nhân khắp các Linh Vực một câu như vậy.
    - Tu hành là tìm con đường cho chính mình, đi trên con đường do chính mình chọn lựa. Con đường đó có thể là lối mòn, độc đạo, có thể thênh thang có thể nhỏ hẹp hoặc cũng có thể chỉ là một con đường hư vô không rõ ràng.
    Khi nói câu đó Chân Đạo Thần Quân suy ngẫm rất nhiều nhưng Phạm Ngọc thì cái hiểu cái không. Có những thứ như đen như trắng nhưng chẳng phải dễ hiểu.
    Bản thân vị thần quân này chính là một tiên nhân đi theo con đường nghiệm đạo mà không phải tấn chức hư vô thường thấy. Nói đơn giản ông ta chọn làm khách trên chính con đường tu hành của mình.
    Phạm Ngọc khi đó cũng cảm thấy mình có chút giống vị Thần Quân này. Nhưng xét lại hắn vẫn thấy không phải.
    Dù sao Chân Đạo Thần Quân dù chọn làm khách cũng có con đường của ông ta. Chỉ có hắn năm vạn tuổi, tu vi Đại Tôn đỉnh phong còn lơ mơ không rõ.
    Thật không ngờ hôm nay điều này lại giúp hắn.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)