HOT  Tiên Hiệp Phàm Nhân Tiên Giới Thiên (PNTT 2) - Vong Ngữ

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Phàm Nhân Tiên Giới Thiên
    Tác giả: Vong Ngữ
    Quyển 2: Trở lại Tiên Giới.
    Chương 542: Núi xương nơi hoang trạch

    Dịch: Nguyên Anh
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Cảnh tượng trước mắt xảy ra quá nhanh và đột ngột hơn nữa còn rất kỳ dị làm cho người khác không tưởng tượng ra nổi, đến Hàn Lập cũng khẽ giật mình, ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc, hắn thầm nghĩ thảo nào trước đó không cảm nhận được những quái nhân lông xanh ẩn nấp ở đây.

    Vài đầu quái nhân sau khi chui xuống dưới đất lập tức chia bốn phương tám hướng chạy trốn về phía xa với tốc độ nhanh kinh người.

    Ánh mắt Hàn Lập chớp động nhưng không có cử động gì.

    Những quái nhân lông xanh này mặc dù có ẩn nặc thuật vô cùng huyền diệu nhưng hắn vẫn mơ hồ nhận ra được, bất quá hiện tại hắn không có ý định đuổi theo.

    Kim Đồng nhăn nhó mặt mũi nổi giận đùng đùng, mỗi tội nó không cảm nhận được khí tức của lũ quái kia liền quay đầu nhìn Hàn Lập, mặc dù không nói gì nhưng ánh mắt rõ ràng muốn hắn cho ý kiến.

    “Để bọn chúng đi đi.” Hàn Lập lắc đầu chậm rãi nói.

    “Tại sao lại không đuổi?” Kim Đồng không cam lòng hỏi.

    “Những quái nhân lông xanh này không phải Man Hoang Hung Thú bình thường mà chắc là Man Hoang Dị Tộc sinh sống gần đây, không biết gì mà cứ đuổi theo, chỉ sợ được không bù mất.” Hàn Lập trả lời.

    “Mấy con khỉ lông xanh này, có nhiều gấp mười lần ta cũng không thèm để vào mắt!” Kim Đông dứ dứ nắm đấm nhỏ xinh, bất mãn nói khẽ.

    “Ngàn vạn lần không được xem thường những Man Hoang Dị Tộc này, nhiều tộc đàn có sức mạnh chỉnh thể rất khủng khiếp, hơn nữa trong tộc thường cung phụng các loại Man Hoang Chân Linh giống như con Sa thú lúc trước, thực lực sâu cạn khó dò. Mục đích chính của chúng ta là vượt Man Hoang, việc tầm bảo cũng chỉ là thuận tay, đừng nên kiếm thêm chuyện không cần thiết.” Hàn Lập nghiêm nghị nhắc nhở.

    Kim Đồng nghe thế, lại nhớ tới thực lực của con Sa thú khổng lồ kia, thần sắc khẽ biến, không nói gì nữa.

    “Chủ nhân, không ngờ người cũng biết khá nhiều về tình cảnh ở Man Hoang đó nha.” Tỳ Hưu có chút uể oải nói.

    “Nếu đã xác định phải ở trong này một quãng thời gian tương đối dài thì nên biết người biết ta chứ.” Hàn Lập cười cười nói.

    Lúc trước ở trong thành Nguyên Hoang thật ra hắn cũng không tìm hiểu được bao nhiêu tin tức về Man Hoang Giới Vực, cuối cùng phải vào Vô Thương Minh treo nhiệm vụ với cái giá đắt đỏ mới thu lượm được ít tư liệu có giá trị tham khảo.

    “Đi thôi. Những chủng loài Man Hoang Dị Tộc này rất căm thù Liệp Hoang tu sỹ, lần này ăn phải quả đắng chỉ sợ chẳng mấy chốc sẽ kéo quân tới báo thù.” Hàn Lập liếc nhìn xung quanh, nói tiếp.

    “Chán ngắt! Đại thúc, ta buồn ngủ, có gì chơi vui thì lại gọi ta dậy!”

    Kim Đồng buồn bã ỉu xìu ngáp một cái, thân hình chớp động kim quang biến thành giới chỉ đeo trên ngón tay Hàn Lập.

    Hàn Lập bấm niệm pháp quyết, quang mang quanh Bích Ngọc Phi Xa lại sáng lên, tiếp tục bay về phía trước.

    Để tránh việc bị những dị tộc lông xanh truy tung, đoạn đường kế tiếp hắn không chậm rãi tầm bảo nữa mà mở ra cấm chế ẩn nặc toàn lực lao đi, chẳng mấy chốc đã thoát khỏi những dãy núi liên miên bất tận được bao phủ bởi sương mù trắng này.

    Sau khi ra khỏi dãy núi hắn liền thấy một vùng đất tương đối bằng phẳng, đi thêm chút nữa đã thấy một mảng rừng rậm u ám xuất hiện phía trước.

    Từ xa nhìn lại, cây cối trong rừng phần lớn có màu xám đen, cành lá sum suê rậm rạp, cho dù bây giờ là ban ngày nhưng dưới những tán cây dày đặc chỉ có chút ánh sáng lờ mờ khiến cho người ta có cảm giác âm lãnh khó lường.

    Hàn Lập thấy vậy khẽ nhíu mày nhưng cũng không chần chừ chút nào, hướng phi xa đâm thẳng vào trong rừng.

    “A, có chút cổ quái, thiên địa linh khí ở đây khá nồng đậm mà lại không có bao nhiêu khí tức của linh tài.” Bay được một lát, Tỳ Hưu chợt mở miệng nói.

    Sắc mặt Hàn Lập hơi trầm xuống, thần thức của hắn cũng đang phóng ra xung quanh cảm ứng tình hình, khu vực này quả thật có chút cổ quái.

    Trong rừng chẳng những có rất ít linh thảo sinh trưởng mà dường như cũng không có chút khí tức nào của Man Hoang Hung Thú.

    Nơi này mặc dù cổ quái nhưng Hàn Lập cũng không quá lo lắng, nếu đã không có gì nguy hiểm thì hắn càng thuận lợi đi qua nhanh hơn.

    “A, linh lực ba động thật cường đại, khí tức lại còn nồng đậm không gì sánh được. Chủ nhân, ta cảm ứng được đằng trước hướng về phía bên trái có đồ tốt, không nên bỏ qua!” Bay được gần nửa ngày, hai mắt Tỳ Hưu chợt sáng lên, vội vàng nói.

    Hàn Lập nghe thế, sắc mặt hơi do dự, nhưng sau khi suy nghĩ một chút hắn vẫn quyết định cho Bích Ngọc Phi Xa bay về hướng Tỳ Hưu chỉ dẫn.

    Một lát sau đã tới một khu vực đầm lầy đầy nước bùn màu đen dày đặc tử khí.

    Trong đầm lầy không có một bóng cây ngọn cỏ, nước bùn màu đen toả ra mùi hư thối khó chịu, thỉnh thoảng một vài bong bóng lớn từ dưới nước chui lên, vỡ vụn, toả ra từng luồng chướng khí màu tím đen.

    “Tỳ Hưu, ngươi có chắc nơi này có bảo vật?” Hàn Lập nhíu mày, hỏi.

    Thần thức của hắn đã sớm xem xét, thiên địa linh khí trong khu vực này còn mỏng manh hơn trong rừng rậm mấy phần, đừng nói gì đến thiên tài địa bảo, ngay cả khí tức của sinh linh cũng không cảm ứng được tý nào.

    “Không sai, nó ở tận sâu trong khu đầm lầy này! Lần này nếu tìm được đồ tốt chủ nhân cũng đừng quên công lao của ta!” Tỳ Hưu chu mũi ngửi ngửi, kiên quyết nói.

    “Đã thế đi qua đó xem sao.” Hàn Lập nghe nó nói, tuy vẫn bán tín bán nghi nhưng vẫn thúc giục pháp quyết trong tay, tiếp tục điều khiển phi xa tiến về phía trước.

    Bay được một chút sắc mặt hắn chợt biến đổi, bấm niệm dừng phi xa lại.

    Ở đây chướng khí màu tím đen bốc lên từ đầm lầy quá nồng đậm, ngưng tụ phía trên không trung tạo thành một màn sương dày đặc, cản trở tầm nhìn, như đi trong đêm tối.

    Nhưng điều làm hắn chú ý không phải là màn chướng khí này, hắn vội hướng phi xa đi xuống dưới, lúc cách mặt đầm lầy hơn mười trượng mới dừng lại, nhìn xuống, cau mày.

    Chỉ thấy trong nước bùn màu đen xen lẫn rất nhiều bộ hài cốt trắng hếu, phần lớn đều đã hư thối nhưng vẫn có thể nhận ra là các mảnh xương của đủ chủng loại yêu thú.

    Xương trắng muôn hình vạn trạng, lớn nhỏ đều có, nhỏ thì hơn mười trượng, lớn cả trăm trượng cũng không ít.

    Mà không chỉ ở khu vực này mà toàn bộ vùng đầm lầy phía trước cũng vậy, hắn nhìn hết tầm mắt vẫn thấy trong mảng đen mờ tối có điểm những ánh sáng phát ra từ xương trắng yếu ớt, càng lộ vẻ âm trầm.

    Tỳ Hưu dường như cũng bị khung cảnh này doạ giật mình, không dám ho he, chỉ nghiêng đầu liếc liếc Hàn Lập, tỏ vẻ lo lắng.

    Sắc mặt Hàn Lập vẫn bình tĩnh như thường, sau khi dừng lại một chút hắn lại bấm niệm pháp quyết thúc giục phi xa bay đi.

    Càng đi tiếp hài cốt yêu thú trong đầm lầy xuất hiện càng nhiều, thậm chí lấp đầy cả mặt nước, về sau cũng không thấy nước bùn màu đen nữa, nhiệt độ không khí chợt lạnh đi mấy phần.

    “Vẫn chưa tới sao?” Hàn Lập đột nhiên mở miệng hỏi.

    “Chủ….chủ nhân, chắc chắn là ở phía trước, nhưng nơi này có chút doạ người, không bằng….Hay là thôi đi…” Tỳ Hưu nằm sấp trên phi xa không dám nhúc nhích, nói khẽ.

    “Hy vọng ngươi cảm nhận đúng.” Hàn Lập bình thản nói.

    Nếu đã đến tận đây tất nhiên hắn không có ý định bỏ cuộc giữa chừng, căn cứ vào kinh nghiệm bản thân hắn hiểu nơi nào có thiên tài địa bảo đều có dị thú ở gần canh giữ, điều này cũng không có gì lạ, nhưng con thú này không dễ đối phó, chắc hẳn nó có một thủ đoạn che dấu khí tức nào đó cực kỳ cao minh làm cho hắn đến tận bây giờ vẫn chưa phát hiện ra chút manh mối nào.

    Nhưng khi vào Man Hoang hắn có cảm giác cho dù gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm gì đi nữa thì với thủ đoạn của bản thân cũng đủ khả năng tự bảo vệ, xấu nhất gặp phải kẻ địch quá mạnh thì chạy trốn là cùng.

    Hàn Lập cân nhắc một chút rồi tiếp tục thúc giục phi xa yên lặng bay về phía trước, trong lòng âm thầm đề phòng hoàn cảnh xung quanh, cũng chậm rãi giảm tốc độ lại.

    Cứ thế đi được một lát, hắn thu pháp quyết điều khiển phi xa dừng lại.

    Ở đây đã là chỗ sâu nhất trong đầm lấy, số lượng hài cốt lại càng nhiều kinh người, tạo thành những núi xương trắng to lớn khắp bốn phía.

    Ngoài ra hình dáng khung xương ở đây to lớn hơn so với dọc đường rất nhiều, các bộ xương như quả núi chỗ nào cũng có, tầng tầng lớp lớp chất chồng lên nhau.

    Cảnh tượng này khiến Hàn Lập bất chợt rùng mình.

    “Chủ nhân, bảo vật ở ngay chỗ đó!” Tỳ Hưu chợt mở miệng, chỉ về phía trước.

    Cách đó vài dặm, giữa hai toà núi xương có một hồ nước rộng mấy trượng màu xanh biếc, nước hồ trong vắt nhìn thấy cả đáy.

    Giữa hồ có một gốc hoa sen ánh vàng rực rỡ, lớn bằng cái chậu rửa mặt, bông hoa có chín cánh vàng, tuy lớn nhỏ khác nhau nhưng nhìn lại vô cùng hài hoà, thuận mắt.

    Trên hoa sen xuất hiện chín cầu vồng màu vàng chiếu lấp lánh, lộng lẫy không gì sánh được.

    Trong lòng Hàn Lập hơi động vội hướng phi xa bay tới.

    Khoảng cách còn mấy trặm trượng hắn đã ngửi thấy mùi thơm nồng đậm kỳ dị toả ra từ bông hoa, mới hít một hơi hắn cảm thấy toàn thân khoan khoái, mấy chỗ tiên khiếu trong cơ thể dường như có dấu hiệu muốn mở ra.

    Gặp tình huống này hắn vừa mừng vừa sợ.

    Mặc dù không nhận ra đoá hoa sen này là thiên địa linh vật gì nhưng chỉ ngửi thoáng qua đã biết nó là vô thượng linh vật, chỉ gặp không thể cầu.

    Hàn Lập đang muốn bay qua nhìn kỹ, chợt đúng lúc này xảy ra dị biến, một tiếng kêu xuyên thủng tầng mây từ phía chân trời vang vọng đến.

    Tiếng kêu lọt vào tai khiến thần hồn hắn rung lên bần bật, thân hình hơi chao đảo.

    Nhưng thần thức của hắn mạnh đến cỡ nào, nhanh chóng lấy lại cân bằng tuy nhiên sắc mặt không khỏi biến đổi.

    Không trung phía trên chợt tối sầm, một đầu cự thú màu đen đột ngột xuất hiện.

    Thân thể con hoang thú này vô cùng to lớn, so với con Sa thú ở biển cát không kém chút nào, hình dạng như giao long, toàn thân có vảy đen bao phủ, mỗi mảnh lân phiến phải lớn vài chục trượng, trên đầu mọc mấy cây gai xương màu đen dài hơn trặm trượng, dưới thân là bốn long trảo cực lớn, che khuất cả bầu trời.

    Giao long mở to đôi mắt khổng lồ nhìn chằm chằm vào hoa sen vàng, ánh mắt đầy tham lam nhưng chợt xoay chuyển nhìn sang Hàn Lập đang đứng trên phi xa, hung quanh loé lên.

    “Ây da! Chủ nhân….Ta hơi mệt, đi nghỉ trước!” Tỳ Hưu sợ hãi hô lên thất thanh, bạch quang quanh thân loé lên lập tức biến thành mặt dây chuyền đeo bên hông Hàn Lập.

    Kim quang trên người Hàn Lập loé lên, đang muốn ra tay.

    “Ầm ầm” một cơn lốc cuồng bạo đột nhiên cuốn tới, là đuôi rồng như chớp giật đánh về phía hắn.

    Hàn Lập chỉ cảm thấy không khí bốn phía bị xiết chặt, chớp mắt đã thấy đuôi rồng đến trước người, khí thế muốn xé rách bầu trời, dời núi lấp bể tuôn ra.

    Hắn biến sắc, vội vã vung tay lên, ba thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bắn ra loé lên hoá thành ba thanh cự kiếm màu xanh đan xen chắn trước người.

    Hắn chưa kịp làm gì thêm đuôi rồng đã quất lên thân kiếm.

    “Ầm” một tiếng nổ vang rung trời!

    Ba thanh cự kiếm chấn động mạnh, kiếm quang màu xanh bên ngoài bị đánh tan hơn phân nửa, vốn ban đầu đan xen cùng một chỗ mà giờ này bị đánh tan tác, mỗi thanh mỗi nơi.

    Nhưng cũng may, đòn thế của giao long cũng vừa vặn bị cản lại.

    Hàn Lập âm thầm kêu khổ, vội vàng điều khiển phi xa bắn nhanh về phía sau tránh dư chấn, đồng thời phất tay triệu hồi ba thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm.

    Thực lực của đầu giao long màu đen này chỉ sợ còn mạnh hơn cả con Sa thú khổng lồ lúc trước!
     
    motminhmai, Henesys and Quantdplc like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Phàm Nhân Tiên Giới Thiên
    Tác giả: Vong Ngữ
    Quyển 2: Trở lại Tiên Giới.
    Chương 543: Phân tranh

    Dịch: Độc Hành
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Một trảo của Giao Long ngăn cản Hàn Lập lại, sau đó không để ý hắn nữa, một long trảo khác lại rơi xuống, chộp đến phía hoa sen màu vàng.

    Hàn Lập thấy vậy, đồng tử hơi co rụt lại.

    Hắn tuy biết thực lực Giao Long màu đen này đáng sợ, nhưng hoa sen màu vàng thật sự là Linh vật vô thượng, tự nhiên không thể buông tha đơn giản như vậy.

    Đang cân nhắc, hắn phất tay thu hồi bích ngọc phi xa, trên thân đại phóng kim quang, toàn bộ cơ thể hóa thành một đạo kim hồng, bay thẳng đến hoa sen màu vàng.

    Kết quả hắn còn chưa kịp bay xa thì mặt đất phía trước đung đưa mãnh liệt, giống như địa chấn.

    Thân hình Hàn Lập ngừng lại nhanh chóng, tiếp đó không nói hai lời thối nhanh lui sau, tốc độ so với lúc tới còn nhanh hơn.

    "Ầm" một tiếng vang thật lớn!

    Mặt đất phía trước nổ bể ra mãnh liệt, một cái vòi màu đen vừa thô vừa to vô cùng từ dưới đất vươn ra, cuốn đến hướng Giao Long màu đen giữa không trung.

    Một cỗ man lực ngập trời từ trên cái vòi màu đen lan ra, nhấc lên một cỗ vòi rồng, Hàn Lập tuy đã cách đó mấy trăm trượng, nhưng thân thể như lá rụng trong cuồng phong, không tự chủ được bị chấn bay ra ngoài.

    Lần này, toàn thân hắn như gặp phải trọng kích, hầu như muốn tan rã, nếu không phải hắn phản ứng rất nhanh, vả lại thân thể vốn cứng rắn vô cùng, sớm đã bị vỡ thành thịt nát rồi.

    Hàn Lập bay ra ngoài mười dặm mới ổn định thân thể, sau đó lập tức nhìn lại phía trước, trong lòng cả kinh.

    Cái vòi màu đen to lớn vô cùng, rõ ràng là một xúc tu màu đen vừa thô vừa to, to chừng ngàn trượng, phía trên hiện đầy từng cái giác hút màu đen cực lớn, giống như cánh tay yêu từ lòng đất vươn ra chống trời, bây giờ đang quấn lấy thân thể Giao Long màu đen.

    Giao Long màu đen vốn hung hăng, giờ trước xúc tu giống như gà con bị lão ưng bắt, trong miệng phát ra tiếng thét động trời, ra sức giãy giụa, nhưng căn bản không làm nên chuyện gì.

    Tiếng nổ lại liên tục vang lên, mặt đất phụ cận cũng nổ bể ra, lại chui ra mấy xúc tu màu đen độc nhất vô nhị như cột chống trời, nhao nhao cuốn về phía thân thể Giao Long màu đen, trong khoảnh khắc khốn trói nó lại.

    "Cái này. . ." Hàn Lập chứng kiến tình cảnh trước mắt, trong lòng kinh hãi vô cùng.

    Xúc tu màu đen này xuất hiện không có dấu hiệu báo trước, lấy thần thức khổng lồ của hắn cũng không phát hiện một tia manh mối nào.

    Ầm ầm ầm!

    Khắp đầm lầy đung đưa, một thân ảnh màu đen lớn vô cùng từ dưới mặt đất sau lưng Hàn Lập chậm rãi chui ra, là một đầu quái thú cực lớn khó có thể tưởng tượng.

    Con thú này nửa thân trên giống như Tích Dịch, cái cổ thon dài, đỉnh đầu mọc ra mào đỏ tươi, giống như cái mào gà trống.

    Nửa người dưới lại giống như Chương Ngư, mọc ra hơn mười xúc tu cực lớn, không biết là quái vật gì.

    Cự quái này so với Giao Long màu đen thì lớn hơn mấy chục lần, thân ảnh khổng lồ che nửa màn trời, từng đám xúc tu màu đen cực lớn cuồng vũ, vòng quanh đầu Giao Long màu đen, đưa vào trong miệng.

    Đầu Giao Long màu đen ở trong miệng quái thú giống như một con gà trống ngậm một con giun lớn.

    Khí tức khổng lồ vô biên vô hạn từ trên thân quái thú màu đen tản mát ra.

    Sắc mặt Hàn Lập đột nhiên trở nên trắng bệch như tờ giấy, trong lòng nổi lên tâm tình sợ hãi đã lâu không có.

    Hắn bỗng nhiên quay người, toàn thân đại phóng kim quang, Chân Ngôn Bảo Luân sau lưng hiển hiện ra, nhanh chóng nghịch chuyển chuyển động.

    Thân ảnh Hàn Lập đột nhiên hóa thành một đạo kim ảnh mơ hồ, điện xạ về hướng xa.

    Quái thú màu đỏ tươi chớp mắt, một cái xúc tu màu đen bay cuộn ra nhanh như tia chớp, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi, vậy mà thoắt cái đuổi kịp Hàn Lập đã sớm thoát ra gần trăm dặm, nhanh như tia chớp quấn lấy thân thể hắn.

    Trước mắt Hàn Lập là một màu đen, toàn bộ cơ thể đã bị xúc tu màu đen vây quanh ở bên trong.

    Một cổ cự lực từ bốn phương tám hướng đè ép xuống, khiến cho xương cốt toàn thân hắn kêu răng rắc một hồi.

    Hàn Lập kêu lên một tiếng buồn bực, toàn thân đại phóng kim quang, nghịch chuyển Chân Ngôn Bảo Luân trong nháy mắt đình chỉ chuyển động, sau đó đổi thành thuận chuyển.

    Vô số gợn sóng màu vàng hiển hiện ra, lan tràn ra chung quanh, trong nháy mắt hình thành một khu vực gợn sóng màu vàng lớn ngàn trượng, bao phủ cả xúc tu màu đen vào bên trong.

    Xúc tu màu đen bị gợn sóng màu vàng bao phủ giống như bị băng tinh màu vàng đông lại tại đó, cả xúc tu ngừng lại một lát, vậy mà không thể động đậy.

    Quái thú màu đen gầm nhẹ một tiếng, trên xúc tu đại phóng hắc quang, kéo mãnh liệt một cái.

    Khu vực gợn sóng màu vàng lắc lư kịch liệt, mắt thấy muốn vỡ vụn ra.

    Ngay lúc này, một đạo lôi điện màu vàng hiện lên.

    Gợn sóng màu vàng lóe lên rồi biến mất, xúc tu màu đen cũng khôi phục tự do, bay trở về trước người quái thú màu đen.

    Quái thú màu đen mở xúc tu đang xoắn chặt ra, nhưng bên trong không có thân ảnh Hàn Lập, trong miệng nó phát ra một âm thanh kinh ngạc.

    Giờ khắc này, cách đó vạn dặm loé lên lôi quang màu vàng, thân ảnh Hàn Lập hiển hiện ra, sắc mặt trắng bệch vô cùng, khóe miệng chảy ra một đạo máu tươi, một cái cánh tay bị cong quỷ dị, hiển nhiên đã bị bẻ gãy.

    Hắn không để ý tới thương thế trên người chút nào, trên thân lần nữa hiện ra lôi quang màu vàng chói mắt, khuếch tán ra chung quanh hình thành lôi quang pháp trận.

    Một âm thanh sét đánh nổ mạnh, thân ảnh Hàn Lập lần nữa biến mất vô tung.

    . . .

    Trên không một cánh rừng rậm rạp xanh biếc, từng đạo hồ quang điện màu vàng hiển hiện ra, ngưng tụ thành một cái lôi điện pháp trận.

    Pháp trận loé lên trong hư không, thân ảnh Hàn Lập ở trong đó hiện ra.

    Hắn nhìn chung quanh, thở ra một hơi thật dài.

    Kim bạch quang mang từ bên hông và trên tay lóe lên, thân ảnh Kim Đồng cùng Tỳ Hưu hiện ra.

    "Đại thúc, làm ta sợ muốn chết, vừa rồi là quái vật gì vậy. . ." Kim Đồng tựa hồ cũng bị hù cho khiếp vía, khuôn mặt nhỏ trắng bệch.

    Tỳ Hưu không nói một lời, trong mắt cũng đầy vẻ kinh hãi.

    "Không biết, hẳn là Man Hoang Chân Linh nào đó." Thần sắc Hàn Lập hơi ổn định lại, mở miệng nói ra.

    "Man Hoang Chân Linh lại khủng bố như vậy sao? Ta tưởng rằng cũng tương tự như đầu Sa thú khổng lồ kia chứ." Kim Đồng chưa tỉnh hồn nói.

    Hàn Lập không nói gì, ánh mắt lập loè bất định, không biết suy nghĩ cái gì.

    "Tiểu Bạch, chẳng phải ngươi sinh ra ở Man Hoang hả, biết rõ nơi đây nguy hiểm như vậy còn mang bọn ta chạy loạn, muốn hại chết chúng ta sao?" Kim Đồng lập tức nhìn về phía Tỳ Hưu, tức giận nói.

    "Lão đại, ta tuy xuất thân Man Hoang, nhưng vừa mới sinh ra không lâu đã bị Liệp hoang tu sĩ mang đi, hiểu rõ nơi này cũng không nhiều. Hơn nữa ta đã ký kết khế ước cùng chủ nhân, chủ nhân nếu như bị chết, kết quả của ta cũng sẽ không dễ chịu, làm sao dám làm loại chuyện này." Tỳ Hưu vội vàng giải thích.

    Kim Đồng nghe vậy, cảm thấy cũng có lý, liền hừ một tiếng, không nói gì nữa.

    "Xem ra chúng ta quá coi thường Man Hoang này rồi. . ." Hàn Lập thì thào tự nói, âm thầm cảnh giác.

    Trước đó vài ngày hắn chạy đi tầm bảo, không gặp nguy hiểm gì lớn, trong lòng liền có chút coi thường, vừa rồi nếu không phải phản ứng nhanh, suýt nữa tiễn đưa tính mạng rồi.

    Đang cân nhắc, hắn lật tay lấy ra một quả đan dược chữa thương ăn vào, lại phục hồi cánh tay bị gãy như cũ, ngẩng đầu nhìn Man Hoang vô tận phía trước, mày nhăn lại.

    Vừa mới tiến vào Man Hoang không lâu, đã gặp Cự thú đáng sợ như thế, nếu xâm nhập sâu vào trong đó, không biết gặp phải nguy hiểm gì.

    "Đại thúc, kế tiếp chúng ta nên làm gì?" Kim Đồng hỏi.

    Hai tay Hàn Lập kết một cái pháp quyết, một khắc sau trong hư không hiển hiện từng sợi hào quang nhè nhẹ, ở giữa không trung ngưng tụ thành một trương quang ảnh địa đồ, phía trên chính là những khu vực trước kia bọn hắn đi qua, cùng đại bộ phận khu vực lặp lại bên trong các địa đồ.

    Đây là hắn căn cứ địa đồ lấy từ Giao Tam lúc trước, kết hợp những địa đồ mua từ Nguyên Hoang thành, hợp lại mà thành đấy.

    "Chúng ta đi nơi đây." Hàn Lập chỉ vào một khu vực đồi núi, mở miệng nói ra.

    "Lộc Minh Chi Khâu. . ." Kim Đồng liếc nhìn chữ nhỏ ghi trên đó, thì thầm từng chữ.

    "Căn cứ địa đồ đánh dấu, phiến khu vực này cách đây không xa, chỉ có một ít Man Hoang dị thú sinh tồn, cũng không phải quy mô bộ tộc gì, chúng ta trước đi nơi đây nghỉ ngơi một chút, về sau lại tính tiếp." Hàn Lập chậm rãi nói ra.

    Sau đó, bàn tay hắn quơ qua một vòng, trương quang ảnh địa đồ lập tức biến mất không thấy gì nữa.

    Ngọc bích phi xa tái khởi độn quang, bay nhanh sát mặt đất, lướt về phương xa.

    Đã có vết xe đổ trước đây, nên Hàn Lập thu hồi lòng khinh thị đối với Man Hoang, không tiếc tiêu hao Tiên Nguyên thạch mở ra toàn bộ cấm chế phi xa, cũng không dám tùy ý tìm kiếm bảo vật, như thế vô kinh vô hiểm bay hơn mười ngày, cuối cùng đã tới biên giới Lộc Minh Chi Khâu.

    Tới gần nơi này, cả vùng đất rừng rậm rạp bắt đầu dần dần trở nên thưa thớt.

    Bây giờ chính là đêm khuya, Hàn Lập lướt nhanh trên bầu trời, cũng có thể chứng kiến phía dưới có các dị thú hình thể cao lớn dữ tợn, hoặc đi trong rừng kiếm ăn, hoặc chém giết với thiên địch.

    Ngoài ra còn có một ít dị thú cảm giác nhạy bén, đã nhận ra trên bầu trời khác thường, cả bọn há miệng gào thét, âm thanh chấn núi rừng.

    Ánh mắt Hàn Lập trông về phía xa, thần sắc bỗng nhiên hơi đổi, lộ ra một tia nghi hoặc.

    Mấy trăm dặm phía trước có từng trận dao động Linh khí mãnh liệt truyền đến, tựa hồ có nhiều người đang giao chiến.

    Hàn Lập suy nghĩ một chút, bàn tay vung lên, thu bích ngọc phi xa vào.

    Sau đó hắn lại lấy ra trương mặt nạ "Long Ngũ" mang trên mặt, toàn bộ cơ thể chớp động linh quang một hồi, sau đó biến thành một gã trung niên nam tử dung mạo chất phác, đồng thời cũng che lại khí tức bản thân, im hơi lặng tiếng bay đên hướng giao chiến hư hư thực thực kia.

    Càng tới gần, Linh khí dao động phía trước cùng tiếng động lớn ầm ĩ càng lớn.

    Đi tới một chỗ chưa đủ năm mươi dặm, Hàn Lập trực tiếp bay thấp xuống, tiến nhập một cánh rừng có cây cối thưa thớt, thân hình chớp liên tục đi tới phụ cận.

    Chỉ thấy giữa một mảnh đất trống rộng rãi phía trước, có một đài cao chừng hơn một trượng, phía trên thiêu đốt hoả diễm hừng hực, chiếu rọi bốn phía một mảnh sáng ngời.

    Mà ở hai bên đống lửa kia, đang có hai đám tộc nhân bộ dáng quái dị kỳ lạ hiếm thấy, đang chém giết lẫn nhau.

    Trong đó một phương cùng loại nhân tộc, chỉ là thân hình cao gầy, vả lại cái cổ thật dài, từng cái đều cao hơn một trượng, làn da quanh thân có màu xanh sẫm, khóe miệng có hai cái răng nanh màu trắng dài đến nửa xích, lồi ra bên môi, bẻ ngoặt ra hai bên.

    Ngược lại phương kia, hình dáng có chút dữ tợn kinh khủng.

    Từng người bọn họ chỉ cao đến năm thước, hình thể cực rộng, nhìn thập phần mập mạp, làn da quanh thân có màu nâu xám, phía trên mọc lên một tầng giáp dày đặc, hầu như không có cổ, cái cằm và lồng ngực liền cùng một chỗ, bờ môi vừa rộng lại dày, thoạt nhìn giống như là một con cóc lớn đứng thẳng lên.
     
    motminhmai, Henesys and Quantdplc like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Phàm Nhân Tiên Giới Thiên
    Tác giả: Vong Ngữ
    Quyển 2: Trở lại Tiên Giới.
    Chương 544: Lưu lại?

    Dịch: Nguyên Anh
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Hàn Lập nhìn tình cảnh trước mắt, con ngươi có chút co rụt lại, âm thầm quan sát.

    Nhân số song phương tuy không quá nhiều, mỗi bên dị tộc chỉ có hơn mười người nhưng thủ đoạn công kích đều rất kỳ lạ.

    Bên phía tộc nhân da xanh cổ dài, gã thì mang một cây sáo ngắn không biết làm bằng chất liệu gì, người thì lấy ra trống nhỏ được chế tác bằng xương và da thú, kẻ thì cầm chuông bằng đồng xanh, hoặc thổi hoặc đánh truyền ra những trận âm thanh hỗn tạp.

    Nương theo những âm thanh này xuất hiện hàng trăm con yêu thú hình thể khá lớn nhưng được điều khiển như khôi lỗi, phóng tới đám người cóc màu da xám xịt thấp bé kia.

    Còn dị tộc người cóc thì đơn giản hơn, cái bụng trương lên, phát ra những âm thanh “Ùng ục” như có người đang đánh phía bên trong.

    Lực lượng âm thanh vang lên kéo theo lượng lớn linh trùng dày đặc, đám từ thì mặt đất tuôn ra như thuỷ triều, đám thì từ trên trời lao xuống làm cho thiên địa hôn ám, nhao nhao lao về phía dị tộc da xanh.

    Trong đám linh trùng có những con bọ ngựa màu vàng to như trâu đất, cũng có loài giáp trùng nhỏ như ong mật, toàn thân hào quang màu đen bao phủ. Khí tức riêng mỗi con mỗi loại không tính là cường đại nhưng khi được sự thôi động của đám người cóc lại có sự liên kết với nhau tạo thành một khối thống nhất, so sánh với khí thế của đối phương thậm chí còn muốn mạnh mẽ hơn.

    Phía bên yêu thú, mặc dù da dày thịt béo, hình thể khổng lồ, sở hữu nhiều loại hình công kích như phun lửa, nhả điện, tốc độ cũng không hề kém nhưng cuối cùng mãnh hộ không địch nổi đàn sói, bị linh trùng thế như triều cường cuốn vào, bại lui liên tục.

    Nhận thấy thế cục không ổn, một tên nam tử dị tộc da xanh cao to nhất, cái cổ dài nhất, trước ngực đeo một chiếc dây chuyền làm bằng xương thú vội vàng há miệng quát to một tiếng.

    Âm thanh thôi thúc dị thú hay linh trùng của hai bên đều chợt dừng lại, chiến trường cũng tạm ngưng binh đao chém giết.

    Gã há miệng ra nói một tràng bằng loại ngôn ngữ gì mà Hàn Lập cũng chưa nghe đến bao giờ, chắc chắn không phải ngôn ngữ thông dụng trong các Tiên Vực.

    “Tiểu Bạch, bọn hắn đang nói gì đấy? Ngươi nghe có hiểu được không?” Hàn Lập nghĩ một chút rồi hỏi Tỳ Hưu đang đeo lủng lẳng bên hông.

    “Đây là loại ngôn ngữ hay được sử dụng bởi các tộc đàn ở Man Hoang, gã đang nói với tên cầm đầu phía bên đối phương tên là Đồ Lợi Ô, hỏi tại sao Hướng Cảnh Tộc bọn gã đã bỏ đi khỏi mảnh rừng rậm sinh sống bao đời nay, cả tộc tha hương tới đây rồi mà vẫn còn không chịu bỏ qua, nhất định phải chém tận giết tuyệt?” Tỳ Hưu truyền âm trả lời.

    Hàn Lập nhíu mày phìn về phía dị tộc có hình dáng như cóc kia.

    Liền thấy một gã người cóc thân thể to lớn, bên hông quấn một cái giáp da màu xanh chậm rãi đi ra, cũng mở miệng trả lời, âm thanh vang vọng núi rừng.

    “Gã nói: “Thản Thập, Hôi Thiềm Tộc chúng ta với Hướng Cảnh Tộc các người vốn có mối thù truyền kiếp, hiện tại các ngươi đang thất thế tất nhiên muốn nhổ cỏ tận gốc, giết sạch toàn bộ.”” Không đợi Hàn Lập thúc giục, Tiểu Bạch đã nhanh chóng nhận lấy chân phiên dịch.

    “Hừ, các ngươi dám chém giết điên cuồng, chẳng phải muốn khơi mào cuộc chiến giữa Thú tộc và Trùng tộc sao? Chẳng lẽ muốn đi vào vết xe đổ của trận chiến mấy trăm vạn năm trước? Nếu nhất định phải xảy ra , Thú tộc chúng ta sẽ diệt chủng toàn bộ chủng tộc các ngươi!” Gã dị tộc được gọi là Thản Thập nghe vậy tức giận quát lớn.

    “Ha ha, đừng nghĩ là ta không biết, ngươi dẫn theo đám tộc nhân này là muốn đánh lạc hướng chúng ta, còn phụ thân ngươi đã mang theo phần lớn tộc nhân đi trốn sang chỗ Khổng Linh bộ tộc ở Khổng Tước Hà. Nhưng tất cả đều là công dã tràng mà thôi, đừng nói gì đến tộc Khổng Linh, kể cả Tháp Tượng bộ lạc hay Ô Đồn bộ lạc cũng đều đang bị các lộ quân Trùng tộc chúng ta công hãm hết rồi…” Đồ Lợi Ô cười không ngậm được miệng, hai bàn tay như to như quạt bồ vỗ vỗ bụng nói.

    “Ngươi nói cái gì? Làm sao có thể như vậy được chứ…” Nghe xong sắc mặt Thản Thập đại biến.

    “Chân Linh mà các ngươi thờ phụng trước mặt Trùng Linh đại nhân của chúng ta chẳng khác gì loài gà chó, căn bản không đáng nhắc tới…Thú tộc các ngươi hãy từ từ tận hưởng lửa giận tích luỹ từ trăm vạn năm nay của Trùng tộc chúng ta đi…” Đồ Lợi Ô nói tiếp, thần sắc càng trở nên điên cuồng phách lối.

    “Xem ra là xung dột giữa đám dị tộc Man Hoang, không liên quan gì đến chúng ta.” Hàn Lập nghe Tiểu Bạch phiên dịch xong, truyền âm nói một câu liền muốn rời đi khỏi chỗ này.

    Bất chợt giới chỉ màu vàng trên ngón tay hắn sáng lên, hoá thành nữ hài mập mạp, đáp xuống bên cạnh hắn.

    “Đại thúc, chớ vội đi, ta có cảm giác rất kỳ lạ…” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nó đỏ ửng, thần sắc có chút khẩn trương nói.

    “Chẳng lẽ thuật khu trùng của mấy tên kia lại có tác dụng với ngươi? Không phải chứ, cầm đầu bọn chúng cũng mới chỉ có tu vi Chân Tiên, làm sao giúp gì ngươi được?” Hàn Lập thấy hơi bất ngờ, lắc đầu nói.

    “Ta…Ta cũng không rõ…Chỉ cảm thấy rất kỳ lạ thôi…” Kim Đồng ấp úng nói.

    Nó mới nói xong chợt bên cạnh có tiếng xé gió, đột nhiên hai con bọ ngựa không biết từ đâu xuât hiện nhảy vọt ra, bốn liêm đao màu vàng giao nhau nhanh chóng chém về phía hai người.

    Hàn Lập thấy vậy không nói gì mà điềm tĩnh bắn ra hai thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm về hai hướng phải trái, hai đạo kiếm quang màu xanh như thiểm điện quét ngang ra.

    “Phập, phập” Hai tiếng động nhỏ vang lên, hai con bọ ngựa như diều đứt dây, thân thể chia làm hai đoạn.

    Ngay sau đó, giáp trùng màu đen như ruồi nhanh chóng từ bốn phương tám hướng xông đến vây Kim Đồng và Hàn Lập vào giữa.

    Đồng thời tộc nhân Hôi Thiềm Tộc cũng chia ra một ít đi về phía bên này.

    Hàn Lập thấy thế quyết định mang theo Kim Đồng đi ra chỗ đất trống kia.

    Đồ Lợi Ô đánh giá Hàn Lập và Kim Đồng một chút, thần sắc bỗng nhiên biến đổi, lại bắt đầu mở miệng nói huyên thuyên.

    Nhóm người Hướng Cảnh Tộc bên khác nghe tiếng, trên mặt tỏ vẻ phẫn nộ.

    “Bọn hắn đang nói gì thế?” Hàn Lập bình tĩnh như thường, truyền âm hỏi.

    “Tên người cóc kia nói Hướng Cảnh Tộc sa đoạ, dám liên thủ với Nhân tộc ti tiện, thảo nào Chân Linh cung phụng cũng không che chở nổi bọn hắn. Những gã cổ dài nghe thế rất phẫn nộ, mở miệng bác bỏ.” Tiểu Bạch đáp.

    “Xem ra Nhân tộc quả thật không được chào đón tại mảnh đất Man Hoang này…” Hàn Lập cười cười nói.

    “Không phải chỉ mỗi Nhân tộc, mọi ngoại nhân từ Tiên Vực tiến vào, mặc kệ là chủng tộc gì đều chỉ làm mỗi một việc, không phải trộm thì là cướp, mà không phải cướp thì là trộm…” Tỳ Hưu nói được nửa câu, liền ngừng lại.

    Liệp Hoang tu sỹ, nghe thì oai phong, nhưng cũng chỉ đề làm những việc này mà thôi.

    “Nói với bọn nó, chúng ta chỉ vô tình đi ngang qua, không can thiệp tới việc tranh chấp của chúng.” Hàn Lập lạnh nhạt nói một câu, đồng thời phất tay ném mặt dây chuyền bên hông ra biến thành một con Bạch Ngọc Tỳ Hưu lớn hơn trượng.

    Bạch Ngọc Tỳ Hưu nhìn xung quanh một chút rồi liếc mắt ngó Hàn Lập, sau đó mới khẽ vươn mình nói ra một tràng ngôn ngữ Man Hoang, thuật lại lời của chủ nhân.

    Ánh mắt Đồ Lợi Ô quét qua người Bạch Ngọc Tỳ Hưu rồi nhìn chằm chằm vào Kim Đồng, quan sát một lát mới quay sang Hàn Lập, há miệng nói bằng ngôn ngữ thông dụng ở Bắc Hàn Tiên Vực:

    “Nhân tộc ti tiện, đây là ân oán giữa chúng ta và Thú tộc, các ngươi tốt nhất đừng nhúng tay vào. Vốn ban đầu thả các ngươi đi cũng được, nhưng mạng hai con linh trùng vừa rồi, tính sao đây?”

    “Ồ! Vậy ngươi muốn thế nào?” Hàn Lập nhíu lông mày, hỏi lại.

    “Để tiểu oa nhi bên cạnh ngươi ở lại, ta cho ngươi đi.” Đồ Lợi Ô chỉ chỉ Kim Đồng, đáp lời.

    Hàn Lập nghe thế, trong lòng không khỏi thở dài, biết việc này không thể yên chuyện được nữa rồi.

    Quả nhiên chưa đợi hắn kịp mở miệng nói gì, Kim Đồng đã vén tay áo lên tức giận bước ra.

    “Ngươi mới nói, muốn bản tiên nữ lưu lại?” Nó bước từng bước về phía trước, khí tức trên thân tăng theo nhịp chân, lạnh lùng nói.

    Đồ Lợi Ô thấy thế lập tức thấy kinh hãi, sắc mặt biến đổi mấy lần.

    Đám giáp trùng màu đen đang vây bốn phía quanh Kim Đồng cũng theo bản năng cảm thấy sợ hãi, nhao nhao như thuỷ triều rút về phía sau.

    Đồ Lợi Ô vô thức bước lùi mấy bước, vội vàng nói gì không rõ.

    Tộc nhân Hôi Thiềm Tộc thấy thế, nhanh chóng trương bụng phát ra tiếng vang “Ùng ục”.

    Các loại linh trùng được thúc giục, trừ một số ít vẫn bao vây Hướng Cảnh Tộc, còn lại phô thiên cái địa đánh về phía Kim Đồng.

    “Ngươi cũng ra giúp nó một tay đi.” Hàn Lập nhíu nhíu mày, đứng yên phân phó Bạch Ngọc Tỳ Hưu một câu.

    Tiếng thú rống lên ầm vang, Bạch Ngọc Tỳ Hưu biến lớn thành một đầu cự thú tuyết trắng lao về phía trùng triều.

    Giáp trùng màu đen nhiều như thác lũ cuốn ra, trong nháy mắt bao phủ thân hình Tỳ Hưu.

    Nhưng quanh thân nó sáng lên bạch quang như tuyết, ngăn cách đám côn trùng lại không cho bọn chúng tiếp cận được chút nào.

    Đồng thời Tỳ Hưu há to miệng rộng tạo thành một cỗ hấp lực vô hình,liên tục hút giáp trùng màu đen vào bụng.

    Đám Thản Thập của Hướng Cảnh Tộc nãy giờ chỉ dám đứng môt nơi nhỏ to bàn bạc, không dám có hành động gì lỗ mãng giờ phút này chăm chăm nhìn vào Tiểu Bạch, ánh mắt không giấu được vẻ kinh ngạc.

    Một bên khác, kim quang quanh người Kim Đồng đại phóng hoá thành một con giáp trùng màu vàng khổng lồ, hai chân trước múa may điên cuồng tạo ra những đạo kiếm khí chém ngược chém xuôi, kéo theo những âm thanh “Vun vút”. Những nơi kiếm khí đi qua đám linh trùng không có lực ngăn cản, bị trảm thành mấy đoạn, tàn thi rơi đầy đất.

    Đồ Lợi Ô thấy cảnh này sợ hãi như gặp ma.

    Đây mới chỉ là một trùng một thú mà thôi, gã nhân tộc nam tử trung niên kia còn chưa thèm ra tay đã đánh cho đại quân linh trùng của y tan tác, chết gần hết không còn lại gì.

    Thản Thập thấy thế, trong mắt hiện lên tia vui mừng, vội vàng hô lớn bằng ngôn ngữ Man Hoang.

    Tộc nhân Hướng Cảnh Tộc sĩ khí đại chấn, lập tức thôi động yêu thú dưới trướng lao lên tham chiến.

    Vốn đại quân của Hôi Thiềm Tộc đã bị Kim Đồng và Tỳ Hưu đánh cho tán loạn, đến bây giờ không còn sức để chống đỡ.

    Đồ Lợi Ô biết mọi chuyện không ổn, điên cuồng khoa tay múa chân, hô to gọi nhỏ huy động linh trùng tiến hành đợt công kích cuối cùng, đồng thời chỉ huy tộc nhân tranh thủ thời gian rút lui.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11/11/18
    motminhmai, Henesys and Quantdplc like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Phàm Nhân Tiên Giới Thiên
    Tác giả: Vong Ngữ
    Quyển 2: Trở lại Tiên Giới.
    Chương 545: Khách quý

    Dịch: Nguyên Anh
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Mặc dù Hàn Lập nghe không hiểu ngôn ngữ Đồ Lợi Ô, nhưng liếc mắt một cái thấy ngay ý đồ của gã.

    Ống tay áo của hắn vung lên, mấy nghìn hạt đậu màu vàng sẫm bắn ra, sau đó hóa thành mấy ngàn đạo binh nhảy vào bên trong cơn lũ côn trùng sâu bọ.

    Kim Đồng mượn cơ hội này thoát ly sự dây dưa của đám côn trùng sâu bọ, hóa thành một đạo hồng lưu màu vàng, lóe lên liền chắn trước người Hôi Thiềm Tộc. Hai chân trước của nó chợt vung lên, lập tức đạo đạo tinh quang quét ngang qua, trong nháy mắt chém giết hơn phân nửa người Hôi Thiềm Tộc.

    "Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, người là trùng tộc, vì sao lại tương tàn bọn ta? Hôi Thiềm Tộc chúng ta cũng là trùng sứ, đều là người hầu của Trùng Linh đại nhân, muốn lưu lại người, là để mang về trùng tộc chúng ta, không cần phải làm sủng vật cho nhân tộc sử dụng . . ." Đồ Lợi Ô thấy không thể đào thoát, lập tức quỳ xuống lạy Kim Đồng, xin tha.

    Phệ Kim Trùng nghe vậy, đình chỉ công kích, kim quang quanh thân thu vào, về bên cạnh Hàn Lập, một lần nữa hóa thành bộ dáng nữ đồng.

    "Trùng Linh đại nhân trong miệng các ngươi là vật gì vậy?" Lông mày nhỏ Kim Đồng nhướng lên, mở miệng hỏi.

    "Không được miệt thị xưng Trùng Linh đại nhân là. . ." Thần sắc Đồ Lợi Ô khẽ biến, vội vàng nói.

    "Ít nói lời vô nghĩa, trả lời vấn đề của ta." Kim Đồng nhịn không được nói.

    "Cái này. . . Ta cũng không rõ. Hôi Thiềm Tộc chúng ta bất quá là một chi tiểu tộc của Trùng tộc mà thôi. Ta tuy là tộc trưởng, cũng chưa bao giờ thấy qua Trùng Linh đại nhân, chỉ mới nghe qua uy danh của ngài mà thôi." Đồ Lợi Ô chần chờ nói.

    Kim Đồng thấy thế, quay người nói với Hàn Lập: "Đại thúc, hay là ta sưu hồn bọn chúng?"

    "Không thành vấn đề." Hàn Lập gật đầu nhẹ, nói ra.

    Dứt lời, ngón tay hắn điểm một cái về phía trước, một đạo quang tia óng ánh liền bắn vào mi tâm Đồ Lợi Ô.

    "Đừng a. . ."

    Mặt gã lộ ra vẻ hoảng sợ, vừa mới mở cái miệng rộng, đầu lâu liền phịch một tiếng bạo liệt ra.

    "Thật là cấm chế lợi hại a. . ." Hàn Lập nhíu mày, nói.

    Thấy tộc trưởng đã chết, đám Hôi Thiềm Tộc còn lại vừa kinh vừa sợ, lần nữa giết tới đám người Hàn Lập.

    Sau mấy hơi thở, mảnh đất trống ở đồi núi này triệt để yên tĩnh trở lại, để lại trên đất một đám tử thi thê thảm.

    Hàn Lập thu hồi tất cả đạo binh, dời ánh mắt nhìn về phía những người Hướng Cảnh Tộc bên kia chưa dám tự rời đi.

    Những dị tộc da xanh cổ dài kia cũng nhìn trộm dò xét bọn hắn, trong ánh mắt vừa sợ hãi, lại vừa nghi hoặc, lộ ra vẻ cực kỳ phức tạp.

    "Đa. . . Đa tạ tiền bối ra tay cứu Hướng Cảnh Tộc chúng ta trong lúc dầu sôi lửa bỏng." Gã nam tử Hướng Cảnh Tộc tên là Thản Thập do dự, nhưng vẫn chủ động đi lên phía trước, thi lễ với Hàn Lập, dùng tiếng thông dụng Bắc Hàn Tiên Vực nói ra.

    "Nếu như ngươi nghe hiểu được ngôn ngữ của chúng ta, thì nên biết ta ra tay không phải là vì cứu các ngươi." Hàn Lập nhìn Thản Thập một cái, chậm rãi nói ra.

    "Bất luận thế nào, tiền bối đánh chết người Hôi Thiềm Tộc, chính là đã cứu tính mạng tộc chúng ta, chỉ điểm này đáng để chúng ta dùng lễ trọng báo đáp. Nhưng hiện nay, bộ lạc của chúng ta liên tục gặp Trùng tộc công kích, thật sự là hữu tâm vô lực, nếu không liền mời tiền bối tới làm khách trong tộc chúng ta." Thản Thập tỏ vẻ xin lỗi nói.

    "Thú Tộc, Trùng tộc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Hàn Lập vốn muốn đuổi những Dị tộc này đi, nhưng nhìn Kim Đồng một cái, trong lòng hơi động, hỏi.

    Thản Thập nghe vậy, mặt lộ ra vẻ làm khó, không có lập tức mở miệng.

    Dừng lại một lúc sau, gã mới nói tiếp: "bởi vì tín ngưỡng bất đồng, Trùng tộc cùng Thú tộc chúng ta đã trở thành kẻ thù truyền kiếp, từ xa xưa đến nay một mực tranh đấu không thôi, trong lịch sử đã bạo phát rất nhiều lần chiến tranh đại quy mô, có thắng có bại, thực lực coi như ngang nhau."

    "Tín ngưỡng?" Hàn Lập liếc qua những người Hướng Cảnh Tộc còn lại, nghi ngờ hỏi.

    "Đúng vậy. Thú Tộc chúng ta không có phân chia bộ lạc, mỗi chi tộc tín ngưỡng vào chân linh Thánh Thú khác nhau, mặc dù khác nhau nhưng trên tổng thể đều lấy Chân Linh làm tín ngưỡng, nhưng những Trùng tộc kia thì lại bất đồng lấy các loại Trùng Linh làm tín ngưỡng." Thản Thập giải thích.

    "Thì ra là thế. Được rồi, không có việc gì nữa, các ngươi có thể đi." Hàn Lập phất phất tay, nói ra.

    "Đa tạ tiền bối." Thản Thập vội vàng khom người cúi đầu, lùi về hướng tộc nhân bên kia.

    "Chúng ta cũng đi thôi." Hàn Lập quay người lại, nói với Kim Đồng và Bạch Ngọc Tỳ Hưu.

    Bạch Ngọc Tỳ Hưu loé lên hào quang, một lần nữa hoá thành sợi dây bạch ngọc, treo bên hông Hàn Lập.

    Kim Đồng lại có chút chần chờ, thần sắc hơi khác thường.

    Hàn Lập biết rõ nàng nhất định có liên quan với những Trùng tộc này, cũng không có thúc giục.

    Nhưng vào lúc này, Thản Thập đi rồi quay lại, đi tới trước người Hàn Lập, thi lễ nói:

    "Tiền bối, tại hạ sau khi suy nghĩ, vẫn cảm thấy nên mời tiền bối cùng đi tới Khổng Linh bộ lạc, để tận lực đạo chủ nhà."

    "Nếu thật sự có thành ý, trong đám các ngươi nên phái ra người chủ sự chính thức để nói chuyện." Ngữ khí Hàn Lập lạnh nhạt nói.

    Thản Thập nghe vậy, con ngươi hơi co lại, nhưng trong lòng thì kinh ngạc không thôi.

    Lúc này, đám người Hướng Cảnh Tộc kia lại nhao nhao tránh ra hai bên, nhường ra một con đường, tiếp theo một gã mặc áo choàng rộng lớn màu xám, trên mặt che bởi tấm vải xám, đi ra.

    "Y Phàm Thiếu chủ, không . . ." Thản Thập thấy thế, vội vàng ngăn lại nói.

    Người nọ lại ngoảnh mặt làm ngơ với gã, trực tiếp đi tới trước người Hàn Lập, hai tay ôm ở trước ngực, thi lễ với hắn.

    Sau đó, chỉ thấy y gỡ tấm vải xám che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt hầu như không khác với nhân tộc, khuôn mặt đẹp thập phần tinh xảo xuất sắc, điểm duy nhất không giống chính là, da y có màu lam nhạt, hai tai hơi nhọn, bên môi mọc lên hai răng giống như răng hổ, thoạt nhìn hơi có chút bộ dáng xinh đẹp tinh xảo.

    "Ngươi không phải người Hướng Cảnh Tộc?" Ánh mắt Hàn Lập híp lại, cũng có chút ngoài ý muốn hỏi.

    Lúc trước hắn phát hiện Thản Thập làm việc, tựa hồ nhận lệnh từ người khác, còn tưởng rằng tộc trưởng đang ẩn giấu trong đội ngũ, hiện tại nhìn qua, rõ ràng không phải.

    "Vãn bối Nặc Y Phàm, chính là con gái tộc trưởng U Thần Tộc, lần này nhận lệnh tới đây liên hợp các bộ tộc Thú Tộc, cùng đối kháng Trùng tộc xâm chiếm, lại không nghĩ vừa tới Hướng Cảnh Tộc, liền gặp được mấy bộ lạc Hôi Thiềm tộc liên hợp đánh, lúc này mới chạy trốn tới nơi này. May mà thời khắc nguy nan lại được tiền bối cứu." Nữ tử da xanh nói như thế.

    "Ngươi là người chủ sự, như vậy người mời ta đến đó làm khách, hẳn là ngươi rồi?" Hàn Lập hờ hững hỏi.

    "Đúng vậy. Chắc hẳn tiền bối cũng vì liệp hoang mà đến đây? Hôm nay Trùng tộc càng ngày càng kiêu ngạo, không chỉ ra tay với Thú Tộc chúng ta, nghe nói trước đó vài ngày còn sai Sa Thú công kích độ thuyền. Tiền bối nếu không quen thuộc hoàn cảnh địa hình nơi này, rất có thể sẽ xâm nhập địa bàn của bọn hắn. Mặc dù tu vi tiền bối cao thâm, nhưng tránh không được một phen khổ chiến." Nặc Y Phàm chậm rãi nói ra.

    "Nói như vậy, ngươi mời ta đến bộ tộc của các ngươi, là vì suy nghĩ cho ta?" Lông mày Hàn Lập nhíu lại, hỏi.

    "Ngoại trừ báo đáp ân cứu mạng của tiền bối, tự nhiên cũng có một chút tư tâm, là hy vọng trên đoạn đường trở về U Thần Tộc này, có thể được tiền bối che chở một chút." Nặc Y Phàm nói ra.

    "Không biết trong quý tộc còn có địa đồ Man Hoang Giới Vực?" Hàn Lập từ chối cho ý kiến, gật đầu nhẹ, lại hỏi.

    "Diện tích Man Hoang Giới Vực to lớn, rất nhiều khu vực đã bị các loại sinh linh cường hãn cùng bộ tộc lớn mạnh mẽ chiếm cứ, hầu như ngăn cách lẫn nhau. Vì vậy, cho dù là U Thần Tộc chúng ta, cũng chỉ có bộ phận địa đồ khu vực Thú Tộc hoạt động. Chỉ cần tiền bối nguyện ý hộ tống chúng ta trở lại trong tộc, ta sẽ tận lực vì người tìm đủ tất cả bản đồ trong tay các bộ lạc Thú tộc." Nặc Y Phàm suy nghĩ một chút, nói ra.

    Hàn Lập suy nghĩ chốc lát, gật đầu nhẹ nói ra:

    "Thành giao."

    "Đa tạ tiền bối. Xin hỏi tiền bối xưng hô như thế nào?" Trong mắt Nặc Y Phàm hiện lên vẻ vui mừng, hỏi.

    "Lệ Phi Vũ." Hàn Lập gật đầu nhẹ, nói ra.

    Mắt thấy Thản Thập mang hai người Hàn Lập cùng Kim Đồng về đội ngũ, thần sắc những người Hướng Cảnh Tộc còn sót lại trở nên có chút cổ quái, sâu trong mắt mơ hồ có vẻ sợ hãi, lại có đề phòng.

    Thản Thập dùng ngôn ngữ Man Hoang nói với mọi người mấy câu, người Hướng Cảnh Tộc nhao nhao ngừng dò xét Hàn Lập, bắt đầu thu liễm tộc nhân cùng đem Yêu thú ra sử dụng, phân công rõ ràng.

    Cùng lúc đó, cũng có bộ phận tộc nhân bắt đầu nhanh chóng thu thập trên người Hôi Thiềm Tộc, cùng với thi thể trùng thi lưu lại, hiển nhiên có không ít tài liệu không tệ đối với bọn họ.

    Không bao lâu, có một gã tộc nhân vâng lệnh Nặc Y Phàm đặt xuống một cốt nhẫn trữ vật có không ít tài liệu, đưa đến cho Hàn Lập.

    Cho dù Hàn Lập không để ý những thứ này, nhưng vẫn không từ chối thu lại, dù sao nếu mình không thu cái gì, chỉ sợ ngược lại sẽ khiến người Hướng Cảnh Tộc sinh bất an, cho là mình có ý đồ khác.

    Chỉ là hắn vừa nhận lấy, liền đem đồ trong nhẫn trữ vật phân biệt đưa cho Tỳ Hưu cùng Kim Đồng, chia ra cho hai đứa ăn.

    Không đến một khắc đồng hồ sau, cả chi đội ngũ liền xuất phát lần nữa, tiến về phía đồi núi phía nam.

    Thản Thập đi trước dẫn đường, hai người Hàn Lập cùng Nặc Y Phàm thì lại túm tụm phía sau cùng đám người Hướng Cảnh Tộc, kề vai sát cánh đi trong đội ngũ, Kim Đồng cùng Tỳ Hưu sớm đã hóa thành giới chỉ kim sắc cùng sợi dây chuyền bạch ngọc, chụp lên tay và hông Hàn Lập.

    "Tiền bối, qua khu vực đồi núi này, rất nhanh sẽ tiến vào khu vực hoạt động của một đầu Ngô Công trăm mắt. Thực lực con thú này rất mạnh, vả lại hung tính cực thịnh, không thích nhất chính là có thứ gì bay qua đỉnh đầu của mình, một khi thấy được thì trăm mắt đều mở ra, bắn ra Tước Cốt thần quang, hơn phân nửa người Hướng Cảnh Tộc không thể chống đỡ. Cho nên chúng ta chỉ có thể đi hướng bên kia, mới có thể ngồi kỵ binh Yêu thú phi độn đi." Nặc Y Phàm chủ động giải thích với Hàn Lập.

    "Không sao, Man Hoang hung hiểm, làm cách nào ổn thỏa nhất, thì cứ làm như vậy đi." Hàn Lập lạnh nhạt nói.

    Hôm nay đã thâm nhập Man Hoang, mạo hiểm khó lường, nếu không cấp thiết, hắn tự nhiên không hứng thú đi trêu chọc dị thú nơi đây.

    Nặc Y Phàm gật đầu nhẹ, không nói gì nữa.

    "Tiểu Bạch, đoạn thời gian kế tiếp, lúc rãnh rỗi ngươi hãy dạy ta ngôn ngữ Man Hoang đi." Thần sắc Hàn Lập không có chút gợn sóng, tâm thần liên hệ với Bạch Ngọc Tỳ Hưu.

    "Tu sĩ Tiên Vực luôn luôn cho rằng ngôn ngữ Man Hoang Giới Vực là tiếng cầm thú, cho rằng nó là ngôn ngữ cấp thấp không lịch sự, chủ nhân ngươi thật sự muốn học?" Bạch Ngọc Tỳ Hưu kinh ngạc một hồi, dò hỏi.

    "Ngôn ngữ bất quá là công cụ trao đổi câu thông mà thôi, nào có phân chia cao quý hay đê tiện? Ngươi dạy ta là được." Hàn Lập trả lời.

    "Được rồi, nếu như ngươi muốn học, ta liền dạy ngươi." Tiểu Bạch đáp ứng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 11/11/18
    motminhmai, Henesys and Quantdplc like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Phàm Nhân Tiên Giới Thiên
    Tác giả: Vong Ngữ
    Quyển 2: Trở lại Tiên Giới.
    Chương 546: Man hoang đại tộc

    Dịch: Nguyên Anh
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Thời gian trôi nhanh, chẳng mấy chốc đã qua một tháng.

    Trên không trung một mảng rừng rậm nguyên thủy có những đầu phi cầm khổng lồ bay nhanh qua, phía trên lưng chúng chở từng người dị Tộc da xanh cổ dài chui xuống tán rừng.

    Lẫn trong đó có một tên Nhân Tộc nam tử trung niên, dung mạo hiền lành chất phác, có chút nổi bật giữa đám dị Tộc.

    Nam tử này không phải ai khác, chính là Hàn Lập đang theo đội ngũ của Hướng Cảnh Tộc đi về lãnh thổ U Thần Tộc.

    Thản Thập cưỡi một con nai màu đen phía sau lưng mọc lên hai cánh, Nặc Y Phàm thì cưỡi một con tuyết ưng toàn thân lông trắng, cả hai nhanh chóng đáp xuống phía dưới một mảnh đất trống trải trong khu rừng.

    Hàn Lập ngồi trên một con voi màu xám lông dài, tai to như quạt đi cùng với những Tộc nhân Hướng Cảnh Tộc khác, đi chậm hơn một chút cuối cùng cũng hạ xuống mảnh đất kia.

    Sau khi xuống tới nơi Hàn Lập liền liếc nhìn bốn phía, hắn thấy trong rừng rậm vậy mà ẩn giấu những tòa kiến trúc ở khắp nơi, mọc như nấm tại các tàng cây cổ thụ chọc trời, cùng cảnh vật xung quanh hài hòa thành một thể.

    Nhưng thời điểm này, đại đa số đều bị tàn phá nặng nề, có nơi sập xuống một nửa, có nơi bị san thành đất bằng, thi thể dị Tộc tán loạn khắp nơi.

    Những người này đều là người lùn da xám, thân hình nhỏ nhắn xinh xắn nhưng có chút mập mạp, đầu khá lớn, ngũ quan gần giống với Nhân Tộc, mỗi tội mắt mũi miệng đều ở cùng một chỗ, nhìn rất kỳ dị.

    Ngoài ra còn có rất nhiều thi thể Tộc nhân Hướng Cảnh Tộc và thi thể của các loài yêu thú tán loạn bốn phía, đại đa số đều bị linh trùng cắn xé không còn nguyên dạng, thê thảm khiến người khác không dám nhìn vào.

    Sau khi lục lọi khắp nơi một lượt, thần sắc đám người Hướng Cảnh Tộc trở nên cực kỳ khó coi, trong mắt mỗi người đều có lửa giận bốc lên hừng hực.

    Chẳng bao lâu sau Hàn Lập thấy Thản Thập từ đống kiến trúc đổ nát đi ra, trên tay ôm lấy thi thể một gã Hướng Cảnh Tộc đã cao tuổi, vẻ mặt không giấu được sự đau thương.

    Hắn quan sát khuôn mặt thi thể kia một chút, phát hiện có nhiều nét giống với Thản Thập đến bảy tám phần liền hiểu rõ chắc đây chính là phụ thân của y, thủ lĩnh Hướng Cảnh Tộc.

    Nặc Y Phàm thấy vậy đi ra phía trước, ôm hai tay trước ngực, hướng về thi thể trong tay Thản Thập thi lễ một cái, sau đó vỗ vỗ vai y, nói an ủi mấy câu bằng ngôn ngữ Man Hoang.

    Dọc theo đường đi, nhờ Tiểu Bạch truyền lại ngôn ngữ Man Hoang bây giờ Hàn Lập đã đại khái có thể nghe được Nặc Y Phàm nói gì, có thể dịch là:”Người chết đã chết rồi, bớt đau buồn đi.”

    Thản Thập cố gắng trấn tĩnh lại, lấy từ trong ngực phụ thân ra một ống xương trơn bóng như ngọc màu đen giơ lên cao, kêu lên mấy tiếng bị thương. Tộc nhân Hướng Cảnh Tộc lập tức vây tròn quanh gã, miệng cũng phát ra những âm thanh tương tự.

    Nặc Y Phàm từ trong đám người đi ra, đến bên cạnh Hàn Lập.

    “Phụ thân của Thản Thập chết trận, hắn sẽ trở thành thủ lĩnh mới của bộ lạc.” Nàng chậm rãi nói ra, trong lời nói không giấu được sự mỏi mệt.

    “Xem ra tình hình Thú Tộc các ngươi không ổn chút nào.” Hàn Lập đáp lời.

    “Từ trận chiến vinh quang đánh bại Trùng Tộc mấy trăm vạn năm trước, Thú Tộc chúng ta đã được trải qua quãng thời gian quá yên bình. Mặc dù vẫn luôn phái người theo dõi động tĩnh bên Trùng Tộc nhưng lần này bọn chúng mưu đồ quá sâu, lại không có bất cứ dấu hiệu gì lạ nên đánh cho chúng ta trở tay không kịp. Nhưng Chân Linh Chi Vương mà chúng ta cung phụng, thực lực tuyệt đối cường đại hơn xa Trùng Linh của bọn chúng, chờ lúc các bộ liên hợp lại, mời được chân thân của người thì cũng là khi Trùng Tộc không còn đường sống.” Ngữ khí Nặc Y Phàm kiên định nói.

    “Hi vọng là vậy. Từ đây cho đến bộ lạc U Thần Tộc của các ngươi, còn bao xa?” Hàn Lập cũng không quan tâm nhiều đến việc tranh đấu này, chuyển sang vấn đề khác hỏi.

    “Với tốc độ này, lâu nhất là ba tháng nữa chúng ta sẽ tới nơi.” Nặc Y Phàm suy nghĩ một chút rồi trả lời.

    Hàn Lập nghe vậy gật nhẹ đầu, không nói thêm gì nữa.

    Tộc nhân Hướng Cảnh Tộc sau khi tiến hành một loại nghi thức đơn giản nhưng rất trang trọng liền thu lại đám thi thể vương vãi trên đất rồi nhanh chóng lên đường.

    Sau khi đi khỏi Khổng Linh Tộc, dường như đã tiến vào lãnh thổ của Thú Tộc nên đám người đi nhanh hơn trước rất nhiều, ngoài trừ vài chỗ phải cẩn thận tránh cường đại hung thú ra còn không đều phi hành hết tốc lực.

    Thời gian này, Hàn Lập vừa học thêm Man Hoang ngôn ngữ từ Tiểu Bạch, một mặt yên lặng ghi nhớ địa hình dọc đường đi, vẽ vào mảnh địa đồ chắp vá của bản thân.

    Thật ra cho đến bây giờ, những địa đồ hắn mua được ở Nguyên Hoang thành gần như không có tác dụng, còn lộ tuyến Giao Tam đưa cho mặc dù khá hơn nhưng không hề ghi chép lại khu vực mà hắn đang đi qua, chỉ có thể dùng làm mốc để phán đoán đại khái phương hướng mà thôi.

    Hai tháng rưỡi sau, Hàn Lập cùng đám người Hướng Cảnh Tộc cuối cùng đã vượt qua được khu rừng rậm rạp.

    Thời gian qua mặc dù tộc nhân Hướng Cảnh Tộc khá quen thuộc đường đi, tránh được nhiều chỗ có Chân Linh cường đại chiếm giữ mà không hiểu tại sao vẫn bị Trùng Tộc từ nơi nào xuất hiện chặn giết mấy lần. Hàn Lập thì chẳng bao giờ cần phải ra tay, giao cho Kim Đồng cùng Tiểu Bạch xử lý là đủ.

    Qua mấy lần, tộc nhân Hướng Cảnh Tộc gần như không còn có địch ý và đề phòng với Hàn Lập nữa, hắn cũng tranh thủ hỏi han được Nặc Y Phàm và Thản Thập một vài chuyện ở Man Hoang mà ít người biết tới.

    Lúc này bọn hắn đã đi tới một hẻm núi vô cùng to lớn.

    Nơi đây chính là lãnh thổ U Thần Tộc, Ám Tinh hạp cốc.

    Mặc dù trước đó hắn đã biết U Thần Tộc là một trong những bộ lạc cường đại nhất của Thú Tộc, nhưng khi đặt chân tới đây hắn vẫn bị choáng ngợp bởi tình cảnh trước mắt.

    Phóng tầm mắt nhìn chỉ thấy những dãy núi nguy nga kéo dài không biết bao nhiêu vạn dặm, giữa màu xanh mênh mông xuất hiện một khe núi màu trắng vô cùng to lớn, giống như vết thương trên thân cự thú, rộng đến giật mình.

    Mà ngay lối vào hẻm núi màu trắng có một tòa quan ải to lớn không gì sánh được, phía trên lầu canh san sát, tinh kỳ tung bay, quy mô không thua kém gì tòa thành khổng lồ.

    Quan ải cao hơn vạn trượng, gần như cao bằng những dãy núi xung quanh, nó không có cửa chính mà ở giữa thành mở ra ba cửa lớn cao hơn sáu nghìn trượng, giữa mỗi cửa có hàng rào kim loại màu đen ngăn lại.

    Một dòng thác với sức nước khủng khiếp xuyên qua cửa ầm ầm đổ xuống, nước sông đục ngầu màu xanh cuồn cuộn từ trong tuôn ầm vang rung chuyển cả góc trời.

    Đến chân thành Nặc Y Phàm liền cởi bỏ trường bào màu xám trên người xuống, lộ ra thân hình mềm mại xinh đẹp, hơn nữa y phục nàng mặc có chút mỏng manh khiến đám nam tử Hướng Cảnh Tộc khí huyết bốc lên, nhưng lại không dám vô lễ nhìn lâu.

    Hàn Lập cũng quan sát một chút, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc, trước đó do có trường bào màu xám không biết làm bằng chất liệu gì ngăn cách nên hắn không nhìn rõ khí tức trên người Nặc Y Phàm, bây giờ mới biết nàng ta cũng đã có tu vi Chân Tiên Hậu Kỳ.

    Xem ra ở khu Man Hoang này tuy rời xa với Tiên Vực nhưng cũng có kỹ thuật luyện khí đặc biệt, mà chắc cũng chỉ có những đại tộc mới có thể bồi dưỡng ra Luyện Khí Sư cấp này.

    Hắn đang suy nghĩ thì có hơn mười đạo lưu quang từ trong tòa thành bay ra.

    Những người này có hình dáng tương tự Nặc Y Phàm, da xanh lam, hai tai dài nhọn, đều là người U Thần Tộc.

    Trong nhóm người có cả nam lẫn nữ, nam cao hơn một chút, làn da có một ít đường vân khắc lên, thân hình tuy không cường tráng nhưng tướng mạo anh tuấn bất phàm, dáng vẻ hơi âm nhu.

    Người cầm đâu là một gã nam tử trung niên cầm trong tay thanh ngọc pháp trượng, dung mạo giống Nặc Y Phàm tới chín phần, ánh mắt sắc sảo có thần, mái tóc dài màu xanh lam buộc gọn phía sau lưng, mặc trường bào màu trắng đục, có vài phần khí chất nho nhã.

    “Y Phàm...” Chưa đi tới nơi, nam tử đã lớn tiếng gọi.

    “Phụ thân!” Sắc mặt Nặc Y Phàm vui vẻ, nhanh chóng trả lời đồng thời chạy lên trước nghênh đón.

    Đám người Hướng Cảnh Tộc và Hàn Lập thì dừng lại phía sau mà không vội vã đi lên theo.

    Đến hôm nay Hàn Lập cũng đã hiểu được gần hết ngôn ngữ Man Hoang, nhưng không mấy khi nói chuyện với ai nên lúc giao tiếp còn chưa trôi chảy.

    “Đều do vi phu không tốt, khiến con cực khổ, đã về đến đây an toàn, tốt rồi, tốt rồi...” Nam tử U Thần Tộc nhẹ nhàng vỗ về con gái, thương yêu nói.

    “Lần này do bản thân con muốn đi, không phải do người. Cũng may đã liên hiệp được các bộ lạc phương bắc, bọn họ đã quyết định sẽ tập kết tại Ám Tinh hạp cốc, chẳng mấy chốc sẽ tập trung được toàn bộ lực lượng của Thú Tộc chúng ta.” Nặc Y Phàm lắc đầu nói.

    “Con làm tốt lắm, mười ngày gần đây đã có một vài bộ lạc đã đến nơi. Nhưng theo tin tức của bọn họ thì Hướng Cảnh Tộc và Khổng Linh Tộc đều bị tập kích. Con có gặp không?” Nam tử áo bào trắng gật nhẹ đầu, hỏi tiếp.

    “Con đang ở Hướng Cảnh Tộc thì bị các tộc Hôi Thiềm và Thanh Hạt hợp lực đánh tới, tộc trưởng Hướng Cảnh Tộc dẫn người trốn tới Khổng Linh Tộc kéo theo phần lớn truy binh, con với một nhóm tộc nhân Hướng Cảnh Tộc khác trốn về phía Lộc Minh Chi Khâu nhưng vẫn bị bọn Hôi Thiềm đuổi kịp, may mắn gặp vị Lệ tiền bối kia ra tay diệt sát truy binh Hôi Thiềm Tộc mới về được tới đây.” Nặc Y Phàm trả lời, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập.

    Nam tử mặc áo bào trắng nghe được không hỏi hoảng hốt, để con gái rơi vào hiểm cảnh, càng nghĩ càng hối hận.

    Khi gã nghe được chính Hàn Lập ra tay diệt sát Hôi Thiềm Tộc liền quay sang nhìn, con ngươi không khỏi có chút co rụt lại.

    “Nhân Tộc...”

    Không chỉ mình gã, gần như tất cả tộc nhân U Thần Tộc khi nhìn thấy Hàn Lập đều tỏ thái độ giống nhau.

    Bởi vì U Thần Tộc khá giống với Nhân Tộc nên Hàn Lập có thể nhận ra được, đây là thái độ chán ghét từ sâu trong tâm khảm, cùng với sự cảnh giác cao độ.

    Nặc Y Phàm thấy thế, liền nói thêm: “Phụ thân! Cũng nhờ Lệ tiền bối hộ tống dọc đường đi, chúng ta mới có thể bình yên về lại Tộc.”

    Nghe mấy lời này, thần sắc nam tử mới dịu xuống một chút, mang theo đám người bay tới trước mặt Hàn Lập.

    “Đa tạ Lệ đạo hữu đã ra tay giúp đỡ Y Phàm, nếu đạo hữu muốn thù lao gì, xin cứ nói.” Nam tử mặc áo trắng không dùng nghi lễ trong tộc mà hướng Hàn Lập chắp tay, nói bằng ngôn ngữ Tiên Vực.

    Hàn Lập nhíu mày, trong lòng cười lạnh.

    Vị tộc trưởng U Thần Tộc này, muốn đem chút thù lao đưa cho hắn rồi đuổi khéo đi, cũng không có ý định cho hắn nhập cốc.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)