Huyền Huyễn Phục Thiên Thị - Tịnh Vô Ngân

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Phục Thiên Thị
    Tác giả: Tịnh Vô Ngân
    Chương 6: Rồng Ẩn Hiện

    Dịch giả: Leia
    Nguồn: truyenyy.com




    Câu trả lời của Phong Tình Tuyết nằm trong dự liệu của nhiều người, Diệp Phục Thiên quá si tâm vọng tưởng muốn tu hành cùng Phong Tình Tuyết, đây là biến tướng của sự theo đuổi sao? Thực sự không biết lượng sức mình.

    Tuy rất nhiều người đều biết quan hệ của hai người rất tốt, là thanh mai trúc mã nhiều năm nhưng chuyện này không hề đại diện cho việc có thể vượt qua ranh giới, Phong Tình Tuyết nói chúng ta đã trưởng thành, đại khái là đang biểu lộ thái độ của mình.

    “Mất thể diện rồi chứ gì?” Nhiều người lộ rõ vẻ mặt hả hê như vừa xem một màn kịch hay.

    Hơn nữa hoàn toàn không chừa cho bản thân mình một chỗ trống.

    Diệp Phục Thiên biết bọn họ đang nghĩ gì, đúng thật là cẩu huyết mà, cậu bèn lắc đầu rời đi.

    “Cậu hỏi nàng ấy ở chốn đông người như vậy chẳng khác gì không cho nàng đường lui.” Diệp Phục Thiên khẽ nói.

    “Từ lúc nàng ấy ngầm đồng ý để Mộ Dung Thanh chắn trước mặt cậu đã biểu lộ rõ thái độ rồi, bao năm bằng hữu, nàng ấy lại nói muốn giữ khoảng cách là có ý gì, muốn tuyệt giao chứ gì nữa?” Dư Sinh hậm hực nói giống như một con sư tử muốn bùng phát lửa giận.

    "Tuổi trẻ rất dễ bị người khác đầu độc, dù sao nàng chỉ mới mười lăm tuổi, biết cái gì." Diệp Phục Thiên không hề giác ngộ, ngược lại còn muốn muốn bảo vệ Phong Tình Tuyết.

    "Cậu đừng quên nhớ lời nói của nàng, thái độ của nàng dứt khoát như vậy, chẳng phải muốn giữ thể diện cho cậu sao, đã vậy tình nghĩa bấy lâu chấm dứt từ đây." Dư Sinh nói như đinh đóng cột, cậu hiểu Diệp Phục Thiên nhất, đằng sau gương mặt bất cần đời ấy là tấm lòng nhiệt huyết, nhất là đối với người bên cạnh, hắn không muốn so đo với Phong Tình Tuyết là muốn cho nàng một cơ hội nữa.

    Nhưng cậu không cho phép, cậu nhất định phải thay Diệp Phục Thiên bảo vệ một số thứ, ví dụ như, niềm kiêu ngạo của hắn, tự tôn của hắn, cậu đương nhiên hiểu rõ, Phong Tình Tuyết đã bỏ lỡ điều gì.

    Cậu sẽ không quên những lời phụ thân đã nói với Diệp Phục Thiên, người đang chán nản sẽ dễ dàng hiểu rõ một số chuyện, những điều này đều không cần phải để ý, nếu có một ngày hắn hoang mang tột độ, cả thế giới đều sẽ nhường đường cho hắn.



    Nhưng vào lúc này, diễn võ trường vang lên một âm thanh ồn ào náo động thu hú sự chú ý của mọi người, ánh mắt của Diệp Phục Thiên và Dư Sinh cùng nhìn về phía đó, phía trước diễn võ trường có mấy bóng người bay đến, lưng họ có cánh đập trong hư không, dừng lại trong không trung trên diễn võ trường.

    "Là sư huynh của Thuật Pháp Cung, ngưng tụ cánh bằng thuộc tính hệ Phong bay lượn trong không trung." Rất nhiều người đều lộ ra vẻ hâm mộ, cảnh giới Thức Tỉnh chính là đột phá giới hạn của cơ thể người, khiến linh khí hòa quyện cùng cơ thể, chỉ có bước vào cảnh giới Vinh Dự, trở thành pháp sư vinh dự mới có thể thi triển các loại pháp thuật tùy ý muốn.

    Ở Thần Châu đại lục, địa vị của pháp sư cao hơn người tu hành võ đạo.

    Chỉ có pháp sư Phong hệ mới có thể bay lượn giữa không trung trong cảnh giới Vinh Dự.

    "Một khu vực ở Thiên Yêu sơn đã được dọn dẹp, ở khu vực này chỉ xuất hiện yêu thú cảnh giới Thức Tỉnh, trong bảy ngày kế tiếp là thời kỳ săn bắt trước kỳ thi Hương, mọi người có thể vào đó săn bắt kiểm nghiệm thành quả tu hành của chính mình một năm qua, đồng thời tôi luyện khả năng thực chiến và ứng phó với hiểm nguy của mình."

    Một pháp sư hệ Phong lơ lửng giữa không trung nói: "Mọi người sớm muộn gì cũng phải rời khỏi học cung, nếu không tôi luyện máu lửa thì không có cách nào thật sự trưởng thành."

    "Đương nhiên, săn bắt phải đặt an nguy trước nhất cho nên hy vọng các ngươi có thể kết bạn cùng đi, giúp đỡ lẫn nhau."

    Mọi người nhao nhao gật đầu, đợt săn bắt thi Hương hằng năm, học cung Thanh Châu đều tiến hành dọn dẹp nên khá an toàn, dù vậy một vài người to gan bình thường vẫn vào Thiên Yêu sơn để rèn luyện bản thân.

    "Ngoài việc đó ra, khi kỳ thi Hương bắt đầu, học cung Thanh Châu sẽ mở cửa để người dân thành Thanh Châu đến tham quan, trưởng bối của các ngươi có thể cũng sẽ tới, đến lúc đó hãy biểu hiện tốt một chút, đừng để bọn họ thất vọng." Vị sư huynh của Thuật Pháp cung tiếp tục nói, những điều này ai ai cũng biết, kỳ thi Hội và thi Hương hàng năm đều là việc đại sự của thành Thanh Châu nói chung và học cung Thanh Châu nói riêng.

    So với thi Hội thì kỳ thi Hương quy mô hơn, mục đích chủ yếu của thi Hội là tuyển chọn đệ tử chính thức, chỉ có số ít nhân tài tham gia.

    "Được rồi, hãy đi chuẩn bị đi." Vị sư huynh ấy phất tay, đoàn người phía sau đập cánh rời đi, hình như đi về phía sau núi.

    Diễn võ trường trở nên náo nhiệt trong nháy mắt, mọi người cùng tụ tập bàn tán về việc săn bắt.

    Cơ hội săn bắt lần này tuyệt đối không thể bỏ qua.

    "Diệp Phục Thiên, ngươi có ý kiến gì không?" Tần Y hỏi Diệp Phục Thiên.

    "Ý Tần sư tỷ là?" Diệp Phục Thiên nhìn Tần Y.

    "Đợt săn bắt này chính là cơ hội, ngươi ở cùng Dư Sinh chắc chắn rất an toàn, có thể mượn cơ hội này để rèn luyệt đột phá cảnh." Tần Y nói.

    "Không." Diệp Phục Thiên lắc đầu: "Đợt săn bắt này ta không tính tham gia."

    Dù gì cũng mới rèn luyện trên núi không lâu trước đó nên không nhất thiết phải đi nữa.

    Đôi mắt đẹp của Tần Y nhìn hắn chằm chằm nói: "Ngươi còn nhỏ tuổi, không nên bởi vì một đả kích nhỏ liền bị ảnh hưởng đến tâm trạng, trở nên chán chường như vậy."

    Nhìn bóng lưng cô đơn của Diệp Phục Thiên khi bị Phong Tình Tuyết từ chối, Tần Y lo hắn bị đả kích quá lớn.

    Diệp Phục Thiên chớp mắt, biết Tần Y hiểu lầm, đôi mắt hắn nhìn lướt qua vóc dáng yêu kiều của Tần Y, thấp giọng nói: "Sư tỷ, thực ra ta không còn nhỏ nữa."

    Tần Y sửng sốt, thấy ánh mắt của Diệp Phục Thiên lập tức tức giận xoay người nói: "Ngươi quả thật hết thuốc chữa rồi."

    Diệp Phục Thiên nhìn thấy Tần Y tức giận, nụ cười trên mặt càng xán lạn, hắn cười nói: "Cảm ơn Tần sư tỷ."

    Tần Y dừng lại vài giây rồi lại tiếp tục bước đi.

    "Rất tốt, có thể suy nghĩ." Dư Sinh thấp giọng nói, Diệp Phục Thiên nghi hoặc nhìn hắn: "Suy nghĩ cái gì?"

    "Không phải là người cậu chọn sao?" Dư Sinh chăm chú nhìn Diệp Phục Thiên.

    "Hả…" Diệp Phục Thiên vò đầu, đúng là gần mực thì đen gần đèn thì rạng.



    Học cung Thanh Châu náo nhiệt, các đội ùn ùn kéo về phía sau núi, rất nhiều người hăng hái, cảnh tượng như vậy hàng năm đều nhìn thấy, vài ngày sau, những bóng dáng phấn chấn ấy sẽ có một số trở nên chán chường, một số lòng trở nên u ám, đương nhiên không tránh khỏi bị thương.

    Tuy học cung Thanh Châu đã tiến hành dọn dẹp nhưng vẫn có yêu thú cường đại cấp bay, cấp tám thậm chí cấp chín, những thứ này yêu thú sẽ trở thành ác mộng với một số người.

    Đợt săn bắt này là đấu trường thí luyện, cũng là đấu trường thanh tẩy.

    Dưới chân núi Thiên Yêu sơn, rất đông người lập đội cùng lên núi tạo thành một dòng người dài dằng dặc.

    "Phong Tình Tuyết." Rất nhiều người chú ý tới thiếu nữ trong đám người kia, nàng mặc y phục đỏ rực, tư thế hiên ngang, dung nhan mỹ miều động lòng người càng thêm nổi bật với sắc đỏ của y phục, tăng thêm vài phần mị lực.

    “Kẻ bên cạnh nàng ấy là ai?” Có người để ý thấy bên cạnh Phong Tình Tuyết ngoại trừ Mộ Dung Thanh còn có một nam tử khí chất phi phàm.

    “Đó là Mộ Dung Thu - biểu huynh của Mộ Dung Thanh, đích tôn của Mộ Dung thương hội, tu vi tầng chín Quy Nhất cảnh, hắn lại cùng Phong Tình Tuyết tham gia săn bắt, hèn gì…”

    Rất nhiều người nhớ tới tên tiểu tử đáng thương bị từ chối phũ phàng kia không khỏi lắc đầu, thật là không biết tự lượng sức mình.

    Đã trưởng thành cần phải giữ khoảng cách? Vậy Mộ Dung Thu tính là gì đây?

    Nếu tên kia biết được, không biết tâm trạng hắn sẽ như thế nào.

    "Tên tiểu tử đó bị đả kích, e rằng kỳ thi Hương này lại muốn bỏ thi." Đám người thấy Mộ Dung Thu và Phong Tình Tuyết cùng lên núi, nhỏ giọng bàn tán.

    Không lâu sau Diệp Phục Thiên biết được chuyện này, hắn có chút buồn bực không giải thích được, trở thành nam chính bi kịch trong câu chuyện cẩu huyết, tuy hắn chưa bao giờ có ý theo đuổi Phong Tình Tuyết nhưng trong lòng vẫn có một chút khó chịu, không liên quan đến tình yêu, chỉ là thấy khó chịu mà thôi.

    Đương nhiên hắn cũng không quá để ý, thời gian tiếp theo chủ yếu vẫn là để chuyên tâm tu hành, tranh thủ tiến bộ khi kỳ thi Hương đến.

    Vài ngày sau, Diệp Phục Thiên yên lặng tu hành trong biệt viện, thái dương chi hỏa sôi sục vây quanh cơ thể hắn, trui rèn kinh mạch xương cốt của Diệp Phục Thiên, bây giờ hắn sở hữu thái dương mệnh hồn nên tu hành lấy thuộc tính Hỏa làm đầu.

    Thí luyện sau núi trước đó, nhìn cây cỏ có thể cảm nhận linh khí Mộc nồng đậm, nhìn thác nước chảy có thể cảm nhận linh khí Thủy cuồn cuộn nhưng không giống như việc nhìn mặt trời tạo ra thái dương mệnh hồn.

    Lẽ nào do hắn quá tham lam? Dù sao cảnh ngộ này chỉ có thể gặp nhưng không thể cưỡng cầu.

    Có tiếng bước chân truyền đến, Diệp Phục Thiên ngưng tu luyện, ngẩng đầu nhìn Dư Sinh hỏi: “Sao vậy?”

    Nếu không phải có chuyện gì, Dư Sinh sẽ không tới quấy rầy hắn tu hành.

    "Hai ngày này có không ít người xuống núi, trong học cung có tin đồn rất náo động." Dư Sinh nói.

    "Tin đồn gì?" Diệp Phục Thiên có chút ngạc nhiên.

    "Khi học cung Thanh Châu dọn dẹp cấm địa, có người nói đã thấy rồng xuất hiện." Ánh mắt Dư Sinh sáng quắc.

    "Rồng." Đôi mắt Diệp Phục Thiên hiện lên một hào quang óng ánh, cấm địa là nơi chuẩn bị cho đợt săn bắt, sao lại có người thấy được rồng?

    Đừng nói là cấm địa, cho dù Thiên Yêu sơn xuất hiện rồng cũng là một tin tức chấn động, nếu là thật sợ rằng sẽ gây nên một trận địa chấn cho cả thành Thanh Châu.

    Rồng tượng trưng cho may mắn, là thánh trong giới yêu, có thể sánh với hoàng đế thánh hiền trong nhân loại.

    "Ngươi cho rằng đó là thật hay giả?" Diệp Phục Thiên nói với Dư Sinh.

    "Có mấy người nói tận mắt nhìn thấy, bây giờ học cung Thanh Châu đang chuẩn bị Nghịch Thanh Trường, gọi đệ tử học cung trở về, nếu học cung thật sự làm như vậy thì rất có khả năng là thật." Dư Sinh nói.

    "Đi ra ngoài một chút." Diệp Phục Thiên đứng dậy ra khỏi biệt viện, mấy ngày qua đã có không ít học viên trở về, cũng có người giống Diệp Phục Thiên không đi, đại khái là biết cảnh giới thấp quá rất nguy hiểm, một con yêu thú nhỏ nhoi cũng không thể đối phó.

    Hai người tới sau núi phát hiện có rất nhiều người từ trên núi xuống tụ tập thành nhóm, có vẻ không bình thường.

    Diệp Phục Thiên và Dư Sinh liếc nhìn nhau, có người nhìn về phía chân núi hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? "

    “Có yêu thú lợi hại xông vào cấm địa, các sư trưởng nói chúng ta hãy mau xuống núi, đừng đi tiếp nữa.”

    “Yêu thú lợi hại gì vậy, các sư trưởng không thể trực tiếp tiêu diệt sao?” Một người giật mình hỏi.

    “Nghe nói là một con mãng xà đã tu hành nhiều năm, yêu khí rất đáng sợ, tạm thời chưa thể thu phục được."

    Mọi người bàn tán ầm ĩ, Diệp Phục Thiên và Dư Sinh nhìn nhau, cảm thấy có gì đó không đúng, rốt cuộc là rắn hay là rồng?


     
    thanhson, inthenight and buinhi99 like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Phục Thiên Thị
    Tác giả: Tịnh Vô Ngân
    Chương 7: Khắc Lục Sư

    Dịch giả: Leia
    Nguồn: truyenyy.com





    Trên sơn đạo, người xuống núi không ngừng, có người thần thái sáng láng, cũng có người tinh thần uể oải, họ đều đang bàn tán về chuyện Mãng Xà Yêu xuất hiện.

    Sư trưởng đã kết luận, người tận mắt nhìn thấy hoài nghi có phải mình nhìn lầm hay không, dù sao những yêu xà tu luyện thành tinh cũng có vài nét giống rồng.

    Diệp Phục Thiên thấy hình bóng quen thuộc từ trên núi xuống, thân phục y đỏ rực của Phong Tình Tuyết có vướng chút bụi nhưng gương mặt xinh đẹp đó vẫn sạch sẽ, tươi cười rạng rỡ, tâm tình tựa hồ rất tốt đang vui vẻ trò chuyện với Mộ Dung Thu.

    Nhìn thấy Phong Tình Tuyết và Mộ Dung Thu xuống núi, có một vài người không tự chủ được nhìn về phía Diệp Phục Thiên khiến hắn rất khó chịu.

    Phong Tình Tuyết hiển nhiên cũng chú ý tới cảnh này, vừa thấy Diệp Phục Thiên, ánh mắt của nàng vội lướt qua chỗ khác, tựa hồ có ý định tránh mặt không muốn nói chuyện với Diệp Phục Thiên.

    Mộ Dung Thu bên cạnh như nhận ra điều gì, ánh mắt hắn nhìn xuống Diệp Phục Thiên, nam tử anh tuấn mười bảy tuổi lộ ra nụ cười nhàn nhạt cao ngạo, ánh mắt cười có chút khinh thường rồi liếc mắt rời đi.

    Diệp Phục Thiên không chú ý lắm bên kia, hắn quay qua Dư Sinh nói: "Nếu quả thật là rồng, học cung có ý định giấu giếm hay không?"

    Dư Sinh trầm ngâm chốc lát, sau đó gật đầu, nghiêm túc nói: "Có."

    "Nhân lúc hiện tại vẫn chưa hoàn toàn dọn dẹp xong, chúng ta lên núi đi." Diệp Phục Thiên nói, thoáng chốc chạy nhanh về phía Thiên Yêu sơn.

    Dưới sự sửng sốt của mọi người khi thấy cảnh đó, Phong Tình Tuyết đứng đờ ra, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên đang chạy về phía nàng, hắn sẽ không bị kích động chứ?

    Thấy Diệp Phục Thiên sắp tới bên người, đôi mắt đẹp của Phong Tình Tuyết nhìn theo hắn, môi khẽ nhúc nhích, mới vừa muốn nói điều gì, đã thấy Diệp Phục Thiên trực tiếp lướt qua người nàng, hiển nhiên không phải đi về phía nàng.

    Ánh mắt sắc bén của Dư Sinh liếc nhìn Phong Tình Tuyết và Mộ Dung Thu rồi nhanh chóng lướt qua.

    "Bọn họ làm gì vậy?" Mọi người cũng ý thức được mình đang hiểu lầm, Diệp Phục Thiên và Dư Sinh sao laiij lên núi lúc này?

    "Điên rồi sao, trước thì không đi, bây giờ có Mãng Xà Yêu xuất hiện, tất cả mọi người đều xuống núi, bọn hắn lại chạy lên núi?" Rất nhiều người cảm thấy khó hiểu, Diệp Phục Thiên cũng không biết, nhưng hắn rất muốn nhìn thấy rồng trong truyền thuyết, Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp có thể quan sát muôn thú để tu luyện, nếu quan sát rồng thì sẽ như thế nào?

    Dư Sinh cũng nghĩ vậy, muốn nhìn xem rồng có dáng dấp như thế nào.

    Đường chính lên núi bị niêm phong, có sư huynh của học cung Thanh Châu coi chừng, chỉ cho xuống núi, không cho phép lên núi, cũng may Diệp Phục Thiên và Dư Sinh đã có chuẩn bị tâm lý, không đi qua đó mà đi theo đường vòng lên núi.

    Dọc theo đường đi, các cửa ải bố trí khắp nơi, càng là như thế, lòng hiếu kỳ hai người càng tăng thêm, càng chắc chắn hơn về suy đoán trong lòng.

    Trong rừng sâu, hai người lặng lẽ bước đi, Dư Sinh hỏi: "Tìm kiếm như vậy cũng khó tìm được, chúng ta đi hướng nào đây?"

    "Nơi nào phong tỏa nghiêm ngặt nhất thì đi theo hướng đó." Hai tròng mắt Diệp Phục Thiên phát sáng, mắt Dư Sinh cũng sáng lên, tiếp tục đi theo hướng bị phong tỏa nghiêm ngặt nhất.

    Thời gian trôi qua, mặt trời đã xuống núi, màn đêm buông xuống, càng tiện cho hai người hành động.

    "Dường như người càng ngày càng ít, có khả năng là chúng ta đã đến khu vực trung tâm rồi, ở đây đợi đi, thử chút may mắn." Diệp Phục Thiên tựa vào cây đại thụ nhắm mắt nghỉ ngơi, đêm dần khuya, khu vực này yên tĩnh một cách quỷ dị, phảng phất không có yêu thú ở đây.

    Đột nhiên, một tia chớp xẹt qua bầu trời đêm, rọi sáng rừng rậm như ban ngày, giờ khắc này, những người trông coi khu vực này ngẩng đầu lên, mắt lộ ra vẻ ngưng trọng nặng nề.

    Sắp tới rồi sao?

    "Đùng đùng…" Tiếng sấm vang lên, từng tia chớp liên tục xuất hiện với tần suất càng ngày càng nhiều, chứng kiến cảnh tượng quỷ dị này Diệp Phục Thiên có chút hưng phấn, cũng có chút khẩn trương.

    "Rồng, đúng là rồng." Có tiếng kinh hô thốt ra, Diệp Phục Thiên nhảy dựng lên, ánh mắt nhìn về phía không trung cách đó không xa, ở đó, một con cự long dài hơn ngàn thước đang bay lượn, trong chớp mắt liền biến mất và xuất hiện ở một chỗ khác, tiếng nổ vang càng ngày càng lớn biến khu vực này thành thế giới sấm sét.

    "Rồng." Dư Sinh nhìn chằm chằm vào không trung, không biết nên dùng ngôn từ nào để miêu tả sự chấn động trong lòng.

    Trên cao xuất hiện từng bóng dáng của các cường giả, xung quanh thân thể bọn họ có ánh sáng sáng chói, lưng có pháp tướng cực kỳ uy vũ, ngạo nghễ như cường giả tuyệt thế vậy.

    Trên hư không, một hình bóng tựa như tia chớp vụt xuống, người này dáng dấp trung niên, tướng mạo cực kỳ anh tuấn, thấy hắn xuất hiện, không ít cường giả đều khẽ khom người, hiển nhiên địa vị người này vô cùng cao quý.

    "Đây không phải là rồng." Hình bóng ấy chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn trên cao, câu nói đầu tiên liền khiến cho mọi người run rẩy.

    "Đây là hình rồng, Long Vận (1), có người cố ý thi triển ra ở đây." Vị trung niên có ánh mắt sắc bén tột cùng nói: "Có thể có Long Vận, chắc chắn có rồng thật, rốt cuộc đã có nhân vật nào đến Thiên Yêu sơn."

    "Chỉ là Long Vận nên không có lực phá hủy, nếu là rồng thật, sợ là chúng ta đã sớm bị hủy diệt." Trong hư không, một cường giả nói.

    "Mặc dù không phải là rồng thật, nhưng hình rồng xuất hiện ở thành Thanh Châu không biết là họa hay phúc." Ánh mắt vị trung niên có thần liếc xuống phía dưới thấy có vài thiếu niên đang đứng ở một số nơi, không khỏi thấp giọng nói: "Đúng là những tên tiểu tử to gan."

    Phía dưới không chỉ có Diệp Phục Thiên và Dư Sinh lén đến nơi này, còn có những người khác cũng không hề rời đi, nội tâm của những thiếu niên luôn tràn ngập sự tò mò, nhất là đối với những nhân vật truyền thuyết.

    "Đám nhóc này thật là." Một vị cường giả thấp giọng mắng, nơi này đã bị phong tỏa thế mà vẫn có những tiểu tử lẻn được vào đây.

    Lúc này Diệp Phục Thiên không chú tâm đến, mắt chỉ chăm chú quan sát rồng trên trời, hoặc thần long bái vĩ (2), hoặc phi long tại thiên (3), thần long kiến thủ bất kiến vĩ (4), cảnh kia không ngừng đánh thẳng vào nội tâm của hắn.

    Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp vận chuyển, mệnh cung của hắn xuất hiện sấm chớp vô tận, xuất hiện hình ảnh của rồng.

    Linh khí Lôi hệ đáng sợ ùa vào người hắn, từng tia chớp liên tục di chuyển, ý thức của hắn gần như sắp không tự chủ được nữa, trong ánh mắt chỉ còn lại hình ảnh con rồng kia.

    Cảnh tượng trước mắt dường như đang khắc sâu vào tâm khảm của hắn

    Một tia chớp giáng xuống đâm thẳng vào ấn đường của hắn, hình ảnh rồng cuồng bạo in vào mắt hắn.

    "Xì xì…" Sức mạnh kinh khủng của sấm sét chạy trên cơ thể Diệp Phục Thiên khiến hắn tiếp nhận một luồng sức mạnh bá đạo, nhịn không được phát ra tiếng gào trầm thấp nhưng lúc này chính hắn tựa như cũng không thể nào thoát ra khỏi trạng thái này, Long Vận đã khắc sâu vào đầu hắn.

    Thần long bái vĩ, hắn thấy con rồng uy nghiêm nhào về phía hắn, trong chớp nhoáng, cơ thể Diệp Phục Thiên hơi rung động nhưng lại không có cách nào di chuyển được.

    "Cẩn thận!" Dư Sinh như cảm giác được điều gì, hét lớn một tiếng nhưng đã muộn, long ảnh đáng sợ kia lại điên cuồng nhảy vào ấn đường của Diệp Phục Thiên khiến hắn gào lên thảm thiết, dường như một con rồng thực sự đã nhanh chóng chui vào đầu hắn mang theo sấm sét vô tận.

    "Oanh." Đầu hắn kịch liệt run lên, ý thức của Diệp Phục Thiên dần dần tan rã.

    "Cuối cùng ngươi đã trưởng thành." Một giọng nói vang lên trong đầu Diệp Phục Thiên, cơ thể hắn ngã phịch xuống, đồng thời dị tượng kia cũng biến mất.

    "Chuyện gì xảy ra?" Cường giả trong hư không lướt đến, ánh mắt bọn họ ngưng đọng nhìn Diệp Phục Thiên, có một người thấp giọng mắng: "Vừa mới xảy ra chuyện gì?"

    "Tên tiểu tử xui xẻo kia hình như bị Long Vận công kích." Có người nói.

    "Thực sự quá to gan lớn mật, mau xem xem có chuyện gì hay không."

    "Hắn không sao cả." Lúc này, vị trung niên anh tuấn đã đi tới ung dung nói, Dư Sinh bên cạnh Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn hắn, vị trung niên đó nói tiếp: "Hãy tạm thời giao hắn cho ta, ta đưa hắn về xem thử."

    "Vâng." Mọi người gật đầu, Dư Sinh nhìn tiền bối ấy nói: "Tiền bối, ta có thể đi cùng không?"

    "Yên tâm, hắn không sao đâu, ta ở trong học cung." Vị trung niên nói với Dư Sinh, ánh mắt của vị tiền bối đó có một ma lực kỳ lạ khiến người ta nguyện ý tin tưởng, Dư Sinh gật đầu nói: "Vậy làm phiền tiền bối."



    Diệp Phục Thiên mở mắt, cảm giác được trên người không hề có chút đau đớn nào, không khỏi hơi kinh ngạc.

    Ý thức hắn tiến vào mệnh cung, quả nhiên, ở thế giới cổ thụ có một khu vực sấm chớp, một con rồng đang vây quanh nơi đó vô cùng uy nghiêm.

    "Quả nhiên đã vào mệnh cung." Nội tâm Diệp Phục Thiên rung động, sau khi hắn ngất đi, hình như hắn nghe được âm thanh gì đó nhưng lại không nhớ ra.

    Từ khi thực sự bắt đầu tu hành tới nay, hắn đã ngất đi hai lần, Diệp Phục Thiên nghĩ đến việc đó không khỏi cười khổ, cái này thật đúng là quá xui xẻo, đương nhiên, nếu như mỗi lần hôn mê đều có thu hoạch, hắn cũng không ngại ngất thêm vài lần.

    Như cảm giác được điều gì, Diệp Phục Thiên chợt ngồi dậy, phát hiện y phục trên người không phải là của bản thân mà ở đây cũng không phải là biệt viện của hắn.

    Diệp Phục Thiên đứng dậy đẩy cửa phòng đi ra ngoài, đây là một biệt viện cực kỳ thanh tịnh ưu nhã, phía trước có một đình viện, ở đó có một thiếu nữ yên lặng ngồi như đang vẽ tranh, bên cạnh còn có một người trung niên nho nhã đang thưởng thức trà, bức tranh này có vẻ rất tĩnh mịch.

    Nhẹ nhàng đi tới đình viện bên cạnh, ánh mắt của hắn nhìn bức vẽ của thiếu nữ, đó là một tờ giấy đặc biệt, thiếu nữ không phải đang vẽ tranh mà là đang không ngừng khắc vài thần đường nét thần kỳ, có linh khí nhàn nhạt từ đó lan ra.

    "Đây là pháp lục (5)." Diệp Phục Thiên có chút giật mình, thiếu nữ trước mắt lại biết khắc pháp lục?

    Như vậy nàng chẳng phải là một khắc lục sư sao, quả thật có chút yêu nghiệt.

    "Ngươi đã từng nhìn thấy?" Vị trung niên anh tuấn để chén trà trong tay xuống nhìn về phía Diệp Phục Thiên nói.

    "Không, nhưng ta có thấy trong sách." Diệp Phục Thiên nói: "Trên giấy bùa đang khắc một cái khiên, khắc bằng linh khí thuộc tính Kim, có lẽ là pháp thuật phòng ngự."

    "Ngươi có thể thấy được?" Vị trung niên có chút giật mình.

    "Vâng." Diệp Phục Thiên gật đầu, Đại Tự Tại Quan Tưởng Pháp cực kỳ nhạy cảm khi nhận biết linh khí.

    "Có muốn học hay không?" Vị trung niên cười hỏi.

    "Muốn ạ." Diệp Phục Thiên gật đầu, lập tức khom mình hành lễ: "Đệ tử bái kiến lão sư."

    Động tác kia quả thực không nên quá nhanh.

    Diệp Phục Thiên đương nhiên biết rõ khắc lục sư hiếm có hơn pháp sư, địa vị cực kỳ cao quý, một khắc lục sư tất nhiên cũng là pháp sư thiên phú dị bẩm.

    "Quả nhiên ngươi vô sỉ y chang lời đồn." Thiếu nữ bỏ cây bút trong tay xuống, nhìn Diệp Phục Thiên nói.

    Diệp Phục Thiên không thèm để ý cười cười nhìn dung nhan kiều diễm của thiếu nữ nói: "Yêu tinh, chúng ta lại gặp nhau rồi."

    (1)Long Vận: Âm thanh của rồng

    (2)Thần long bái vĩ: Rồng thần vẫy đuôi

    (3)Phi long tại thiên: Rồng bay trên trời

    (4)Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, ám chỉ sự bí ẩn

    (5)Pháp lục: bùa chú pháp sư

     
    thanhson, inthenight and buinhi99 like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Phục Thiên Thị
    Tác giả: Tịnh Vô Ngân
    Chương 8: Mọi Người Chú Ý

    Dịch giả: Leia
    Nguồn: truyenyy.com




    Thiếu nữ trước mắt chính là thiếu nữ truyền kỳ của học cung Thanh Châu - Hoa Giải Ngữ.

    Sở dĩ gọi là truyền kỳ, ngoại trừ dung mạo vô song còn bởi vì thi Hội thi Hương hàng năm nàng đều là thủ khoa, từ năm thứ nhất vào học cung đến bây giờ đều như thế.

    "Yêu tinh?" Vị trung niên bên cạnh nghi hoặc nhìn Diệp Phục Thiên, đôi mắt đẹp của Hoa Giải Ngữ trừng mắt nhìn Diệp Phục Thiên.

    "Lão sư, là cực kỳ đẹp như yêu tinh." Diệp Phục Thiên cười giải thích, quan hệ của vị trung niên và Hoa Giải Ngữ hiển nhiên không bình thường, đương nhiên phải nói lời dễ nghe.

    "Khéo ăn khéo nói thật." Vị trung niên mỉm cười thưởng thức trà nhìn Diệp Phục Thiên nói: "Truyền thụ đạo pháp nên xưng sư, về sau ngươi muốn học gì có thể tới tìm ta, gọi ta một tiếng lão sư cũng không quá đáng."

    Đôi mắt đẹp Hoa Giải Ngữ ngóng nhìn cha của mình, phụ thân nhiều năm chưa từng thu nhận một đệ tử nào, hôm nay lại vì Diệp Phục Thiên mà phá lệ, lẽ nào phụ thân coi trọng thiên phú của hắn?

    "Đệ tử Diệp Phục Thiên bái kiến lão sư." Diệp Phục Thiên hành lễ lần nữa.

    Vị trung niên gật đầu nói: "Từ trước đến nay ta không phải là người chú trọng những thứ lễ nghi phiền phức, thi Hương sắp bắt đầu rồi, ngươi trở về chuẩn bị đi."

    "Hôm nay chính là thi Hương ạ?" Diệp Phục Thiên sửng sốt, hắn đã ngủ lâu như vậy ư?

    "Đing… đong… đong." Tiếng chuông ở học cung Thanh Châu vang lên quanh quẩn trong trời đất như đáp lại lời hắn.

    Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn về phía xa, cuối cùng cũng bắt đầu rồi sao?

    "Giải Ngữ, con đưa Phục Thiên đi đi." Vị trung niên mở miệng nói, Hoa Giải Ngữ liếc mắt nhìn Diệp Phục Thiên thấy gương mặt hắn có vài phần đắc ý.

    "Đi thôi." Hoa Giải Ngữ xoay người ra ngoài.

    "Ta chưa thay y phục." Diệp Phục Thiên nói, trường y trên người chắc là của lão sư.

    "Ngươi tự về thay đi." Hoa Giải Ngữ lạnh lùng nói, Diệp Phục Thiên liền đuổi theo: "Ta nên gọi cô là sư tỷ hay sư muội?"

    "Cả hai đều không được gọi. "

    "Vậy ta tiếp tục gọi cô là yêu tinh nhé." Diệp Phục Thiên không thèm để ý nhún vai: "Yêu tinh, bây giờ cô thuộc cảnh giới nào."

    Hoa Giải Ngữ không hề để ý đến hắn.

    "Nghe nói cô là pháp sư thiên mệnh, là thật chứ?" Diệp Phục Thiên lại hỏi, vẫn không có đáp lại.

    "Cô đã từng yêu chưa?" Diệp Phục Thiên lại nói: "Cô không trả lời thì ta tự mặc định là có nhé."

    "Chưa.” Hoa Giải Ngữ khẽ cắn môi, nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên.

    "Ta cũng chưa từng, đúng là duyên phận nhỉ." Diệp Phục Thiên thấy dáng vẻ tức giận của Hoa Giải Ngữ lại cười xán lạn.

    Hoa Giải Ngữ dừng bước lại, Diệp Phục Thiên quay đầu nhìn nàng, ánh nắng sớm rọi lên dung nhan hoa mỹ của thiếu và nụ cười nhàn nhạt ấy thật đúng là một khoảnh khắc say đắm lòng người.

    "Ngươi thực sự rất vô sỉ đó." Hoa Giải Ngữ nói xong liền xoay người đi.

    Diệp Phục Thiên nhìn theo bóng lưng Hoa Giải Ngữ, nhếch miệng cong lên một nụ cười.

    ... ...

    Hôm nay học cung Thanh náo nhiệt hơn hẳn ngày thường, bên ngoài cửa chính học cung có rất nhiều người tụ tập.

    Trong kỳ thi Hương của học cung Thanh Châu hàng năm sẽ có rất nhiều nhân vật lớn của thành Thanh Châu đến đây, còn có trưởng bối gia tộc của học sinh, bọn họ đều có tư cách vào học cung quan sát kỳ thi.

    Những người không thể vào cũng có thể chờ ở bên ngoài xem xem có nhân vật xuất chúng nào xuất hiện ở kỳ thi Hương.

    Kỳ thi Hương tuy chỉ là kỳ thi của các thiếu niên độ tuổi không quá mười tám nhưng những thiếu niên biểu hiện xuất chúng ở kỳ thi Hương, trong tương lai có thể sẽ trở thành nhân vật lớn của thành Thanh Châu, điều này là không thể nghi ngờ, những nhân vật nổi danh thành Thanh Châu năm đó đều đã từng là học viên tham dự kỳ thi Hương ở học cung Thanh Châu.

    Thế nên, nói cả thành chăm chú cũng không ngoa chút nào.

    "Thiếu nữ truyền kỳ của học cung Thanh Châu - Hoa Giải Ngữ ba năm nay đều là thủ khoa, thiên phú tu hành tuyệt hảo, không biết lần này có thế duy trì biểu hiện xuất sắc như vậy không."

    "Dương Tu ba năm nay đều xếp thứ hai, lần này không biết có thể làm lung lay vị trí của Hoa Giải Ngữ hay không nhỉ?"

    "Công tử Mộ Dung thương hội - Mộ Dung Thu đã đột phá tầng chín Quy Nhất cảnh, sớm có thể trở thành đệ tử chính thức, nghe đồn hắn nấn ná không vào là bởi vì muốn đoạt được vị trí thủ khoa kỳ thi Hương nhưng lần này, chắc là lần thử sức cuối cùng của hắn."

    "Chớ quên Dư Sinh – con của quản sự Diệp phủ tuyệt đối không thể coi thường, nếu không phải bởi vì tên công tử bột của Diệp gia kia, e là thi Hội năm nay đã trở thành đệ tử chính thức của học cung rồi, hắn chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi."

    Người bên ngoài bàn tán xôn xao, họ biết rõ đệ tử ngoại môn của học cung như lòng bàn tay, có thể thấy sức ảnh hưởng của học cung Thanh Châu lớn thế nào ở thành Thanh Châu.

    Diệp Phục Thiên trở lại biệt viện, Dư Sinh thấy hắn bình yên trở về mới yên lòng, quan tâm hỏi: "Cậu không sao chứ?"

    "Mình không những không sao, mà còn..." Diệp Phục Thiên cười, quanh thân lôi quang óng ánh, vang lên âm thanh đùng đùng, từng lôi quang di chuyển quanh cơ thể tùy ý muốn.

    "Tầng sáu Vô Song cảnh." Dư Sinh nhìn Diệp Phục Thiên, không những cậu ấy có được sức mạnh sấm sét mà còn đột phá được cảnh giới ư?

    Chẳng lẽ, Long Vận vào cơ thể đã giúp sức cho Diệp Phục Thiên?

    "Bây giờ cậu có thể tu hành pháp thuật đơn giản." Dư Sinh nói.

    "Không có thời gian rồi, mình phải tham gia thi Hương trước đã." Diệp Phục Thiên nói.

    "Ừ, Diệp thúc nghe nói cậu muốn tham gia thi Hương nên lần này thúc ấy sẽ đến đây xem."

    "Phụ thân muốn tới đây sao?" Mắt Diệp Phục Thiên sáng lên, lập tức cười gật đầu, cũng tốt đấy, lần này phải để cho cha ngạc nhiên một chút.

    Diệp Phục Thiên thay y phục khác, sau đó hai người liền rời khỏi biệt viện, đi về phía diễn võ trường.

    Lúc này, trong diễn võ trường có ba nghìn cái bàn dài được sắp xếp gọn gàng, cảnh tượng vô cùng đồ sộ.

    Ngay phía trước, trên bậc thang, xuất hiện rất nhiều đệ tử chính thức và sư trưởng của học cung Thanh Châu.

    Hai bên khán đài không còn chỗ ngồi, các nhân vật lớn thành Thanh Châu và một số gia trưởng của học sinh đều đã đến.

    Sự có mặt của Diệp Phục Thiên hấp dẫn sự chú ý của rất nhiều người, đa số họ nhìn hắn với thần sắc kỳ lạ.

    Mấy ngày trước việc Diệp Phục Thiên theo đuổi Phong Tình Tuyết bị từ chối, hôm đó Phong Tình Tuyết kết bạn với Mộ Dung Thu cùng thí luyện, Diệp Phục Thiên kích động lên núi kết quả bị yêu xà tấn công bị thương đã sớm truyền đi khắp nơi, nhân vật huyền thoại này bây giờ lại càng huyền thoại hơn.

    Có điều mạng tên này lớn thật, bị yêu xà tấn công mà lại chẳng tổn hại tí gì.

    "Sau khi cậu bị tấn công, học cung Thanh Châu đã tuyên bố là cậu bị yêu xà tấn công." Dư Sinh nói nhỏ bên tai Diệp Phục Thiên, hắn gật đầu hiểu rõ, đồng thời ánh mắt của hắn nhìn về một nơi trên khán đài, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi rói.

    "Đi thôi." Diệp Phục Thiên nhanh chóng chạy về phía khán đài.

    Ở nơi nào đó trên khán đài, đoàn người ngồi chung một chỗ, Diệp Bách Xuyên đang tán gẫu cùng một vị trung niên ngồi cách đó không xa, thấy Diệp Phục Thiên đi tới, ông lớn tiếng nói: "Nghe nói lần này con muốn tham gia thi Hương, ta đích thân đến đây quan sát, nếu con để ta mất mặt, sau này đừng tự xưng mình là con trai của Diệp Bạch Xuyên ta nữa."

    Diệp Phục Thiên xạm mặt lại, nhìn vị trung niên thẳng thắn ấy nói: "Trước mặt mọi người cha không thể chừa lại cho con chút mặt mũi sao?"

    "Con cũng biết sĩ diện rồi à?" Diệp Bách Xuyên trợn mắt ngạc nhiên nhìn con trai mình, da mặt nó dày bao nhiêu người làm cha như ông đương nhiên biết rõ.

    "Gia môn bất hạnh." Diệp Phục Thiên đỡ trán, buồn bực nói.

    "Đừng có giả vờ, tiểu tử, có phải con lại đắc tội với con dâu của ta rồi đúng không?" Diệp Bách Xuyên nhìn Diệp Phục Thiên hỏi, Diệp Phục Thiên sửng sốt, ánh mắt nhìn về vị trung niên cách đó không xa, bên cạnh là Phong Tình Tuyết đang ngồi yên lặng không nhìn qua bên này.

    "Diệp Bách Xuyên, ta đã đồng ý với ngươi khi nào, bớt bắt quàng làm họ đi." Phong Như Hải nói với Diệp Phục Thiên.

    "Phong bá phụ." Diệp Phục Thiên xoa xoa chân mày, cảm giác có chút rối loạn.

    "Phục Thiên, gần đây con tu hành thế nào, có tiến bộ chút nào không?" Phong Như Hải hỏi.

    "Dạ đương nhiên là có ạ, nếu không con sẽ không tham gia kỳ thi Hương lần này." Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng gật đầu.

    "Có tiến bộ thì tốt, thanh niên trẻ tuổi nên nỗ lực tu hành, đừng giống như cha ngươi lúc nào cũng thích nghĩ bậy." Phong Như Hải trừng mắt nhìn Diệp Bách Xuyên nói.

    "Con biết rồi ạ." Diệp Phục Thiên cười gật đầu.

    "Dư Sinh, lần này ta rất chờ mong biểu hiện của con." Phong Như Hải vừa nhìn về phía Dư Sinh nói.

    "Vâng." Dư Sinh biểu hiện có chút lãnh đạm.

    "Được rồi, tất cả mọi người hãy chuẩn bị đi." Phong Như Hải nói, vài người gật gật đầu, sau khi Diệp Phục Thiên và Dư Sinh xoay người rời đi, Phong Tình Tuyết mới từ bên kia đi xuống.

    "Mấy đứa nhóc có chuyện gì xảy ra vậy, lại có mâu thuẫn à?" Diệp Bách Xuyên nhíu mày, Diệp Phục Thiên và Phong Tình Tuyết ở cùng một chỗ lúc nào cũng cãi nhau, lần này có chút khác thường, chẳng ai nói một câu.

    Xung quanh khán đài rất nhiều người đang tán gẫu, tuy là ngày hôm nay chỉ là thi văn nhưng những khách mời vẫn có vẻ rất hứng thú, đối với giai đoạn khởi đầu của người tu hành, tầm quan trọng của kiến thức có thể sánh ngang với thiên phú, có nền móng tu hành tốt, người tu hành tri thức uyên bác luôn luôn có cơ hội lấy yếu thắng mạnh.

    Học viên của học cung Thanh Châu lục tục vào trường thi, mỗi người chọn một vị trí, cảnh tượng rất hùng vĩ.

    Diệp Phục Thiên và Dư Sinh cũng vào, chọn một vị trí song song ngồi xuống, thấy các học viên không ngừng vào trường thi, Diệp Phục Thiên hít thở sâu một hơi, đây là lần đầu tiên hắn tham gia kỳ thi Hương từ khi bước vào học cung tới nay nên trong lòng có chút lo lắng.

    "Hoa Giải Ngữ." Lúc này, một thiếu nữ từ từ vào trường thi, thoáng chốc thu hút vô số ánh nhìn.

    Thiếu nữ ăn mặc đơn giản nhưng vẫn tỏa sáng, không ai có thể lấn át.

    "Đẹp quá." Học viên của học cung Thanh Châu khen.

    "Mười lăm tuổi đã có dung nhan mỹ miều như thế, ba năm nữa e sẽ là mối họa tiềm ẩn." Trên khán đài có người thở dài nói, đáng sợ hơn là, thiếu nữ này thiên phú rất tốt, một vài nhân vật lớn thậm chí còn biết thân thế của thiếu nữ này cũng rất đáng kinh ngạc.

    "Có người nói tên tiểu tử Mộ Dung Thu kia đã thất bại." Trên khán đài, một nhân vật lớn của Mộ Dung thương hội nhìn thiếu nữ xinh đẹp ấy thấp giọng nói, hơi có vẻ hơi thất vọng.

    "Bình thường, với thiên phú của nàng, e rằng không kẻ đồng trang lứa nào ở thành Thanh Châu được nàng coi trọng, năm ngoái Mộ Dung Thu đáng lẽ đã nên chính thức vào học cung, đúng là lãng phí không ít thời gian." Bên cạnh có người đáp lại, vị nhân vật lớn kia gật gật đầu.

    "Đúng là yêu nghiệt kia rồi." Diệp Phục Thiên cũng nhìn thấy Hoa Giải Ngữ, vừa vào trường thi liền thu hút ngàn ánh mắt, trừ nàng ra không có người thứ hai có thể làm được!

    Hoa Giải Ngữ đứng lại, dường như đang tìm vị trí, lát sau nàng cất bước đi về phía nào đó, rất nhiều học viên đã ngồi xuống thấy Hoa Giải Ngữ đi ngang qua đều có chút khẩn trương, mơ hồ mong mỏi Hoa Giải Ngữ có thể ngồi bên cạnh mình nhưng đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi.

    Rốt cuộc khi bước chân của Hoa Giải Ngữ dừng lại, ánh mắt của mọi người cũng dừng lại theo, sau đó, thiếu nữ dung nhan diễm lệ ấy chậm rãi ngồi xuống.

    Rất nhiều người nhìn về phía bên cạnh Hoa Giải Ngữ, thầm mắng tên nào may mắn như thế, giây phút mọi người nhìn thấy người ngồi cạnh nàng, thời gian tựa như dừng lại, biểu cảm trên mặt vô số người đột nhiên đông cứng, tâm tình lay lắt trong gió.


     
    thanhson, inthenight and buinhi99 like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Phục Thiên Thị
    Tác giả: Tịnh Vô Ngân
    Chương 9: Thi Văn

    Dịch giả: Leia
    Nguồn: truyenyy.com





    Ngồi bên cạnh Hoa Giải Ngữ lại chính là nhân vật huyền thoại ba năm liên tục bỏ thi, theo đuổi Phong Tình Tuyết bị cự tuyệt, sắp bị học cung Thanh Châu trục xuất - Diệp Phục Thiên.

    "Đúng là tên chó ngáp phải ruồi mà." Rất nhiều người thầm mắng trong lòng, hắn lần đầu tiên tham gia thi Hương trong ba năm qua sao lại được ngồi cạnh Hoa Giải Ngữ chứ?

    Hơn nữa, vị trí bên cạnh Hoa Giải Ngữ cũng có nghĩa chỉ có một người có thể xứng đáng ngồi cạnh nàng, đãi ngộ như vậy thuộc về Diệp Phục Thiên khiến người ta có thể hiểu được ư.

    Cảm giác được những đôi mắt ác ý đang nhìn chòng chọc, Diệp Phục Thiên nhìn thoáng qua thiếu nữ bên cạnh, chỉ thấy nàng yên lặng ngồi ở vị trí của mình một cách ưu nhã thản nhiên, ánh mắt nhìn thẳng phía trước giống như căn bản không quen biết biết hắn.

    "Yêu tinh này rõ ràng là cố ý." Diệp Phục Thiên buồn bực nói, vốn định yên lặng tham gia thi, không ngờ lại khiến mọi người chú ý bằng một cách hỡi ôi khác.

    Mọi người tranh nhau tụ tập về phía bên này, các vị trí trước sau lập tức biến thành chỗ ngồi quý hiếm nhất, khi bọn họ đi ngang qua đều sẽ hung tợn nhìn Diệp Phục Thiên, lúc này có một thiếu niên thanh tú bước tới trước mặt Diệp Phục Thiên, nhìn hắn nói: "Ngươi có thể đổi chỗ với ta không?"

    Diệp Phục Thiên ngẩng đầu, thiếu niên trước mắt tuổi tác cũng xấp xỉ hắn, trên gương mặt thanh tú có vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, giọng nói vô cùng thản nhiên.

    "Là Dương Tu đó." Sự chú ý của rất nhiều người vẫn nằm bên này, Dương Tu ba năm thi văn đứng thứ hai, hắn vẫn luôn muốn vượt qua Hoa Giải Ngữ, rất nhiều người đều biết Dương Tu thầm mến Hoa Giải Ngữ.

    Hơn nữa, Dương Tu không những lợi hại về thi văn, tu vi hắn bây giờ đã đạt tầng bảy Huyền Diệu cảnh, năng lực cảm nhận linh khí thuộc tính Hỏa thiên phẩm, là nhân vật thiên tài danh xứng với thực, một trong những đệ tử ngoại môn nổi bật nhất, hào quang kém Hoa Giải Ngữ một bậc.

    Diệp Phục Thiên nhìn Dương Tu, thật là bất lịch sự.

    "Đương nhiên…" Diệp Phục Thiên mở miệng nói, người bên cạnh ngẩn ra, hắn không có khí phách đến vậy sao?

    "Không thể đổi." Khi ba chữ tiếp theo tiếp tục hạ xuống, nụ cười trên mặt Dương Tu cố định tại đó, hắn nhìn Diệp Phục Thiên đang cười như có ý châm chọc hắn.

    "Ta biết ngươi bỏ thi ba năm, sắp bị học cung Thanh Châu trục xuất, những kẻ như ngươi, hà tất còn phải ở đây lãng phí thời gian." Dương Tu vẫn chưa nổi giận, vẫn có ý châm chọc hắn.

    "Ta rất vui vẻ." Diệp Phục Thiên vẫn cười nói.

    "Đã như vậy thì ta không thể làm gì khác hơn là cầu chúc ngươi sau khi thi văn kết thúc không phải mất thể diện." Dương Tu cười nhạt nói: "Đương nhiên, ngươi cũng chẳng còn thể diện để mà mất nữa."

    Sau khi buông hết lời châm chọc, Dương Tu không nhìn Diệp Phục Thiên nữa mà nhìn về phía Hoa Giải Ngữ, sau đó nghiêm túc ngồi xuống như ra chiến trường vậy, trận địa sẵn sàng nghênh đón quân địch.

    "Thực sự là một câu chuyện quá đau lòng." Diệp Phục Thiên có chút đồng tình nhìn bóng lưng Dương Tu phía trước.

    Diệp Phục Thiên cự tuyệt cũng không khiến người ta cảm thấy ngoài ý muốn, đây mới là tính cách của Diệp Phục Thiên hắn, một tên phế vật phách lối huyền thoại, đương nhiên lần này sau khi thi Hương kết thúc, huyền thoại cũng sẽ kết thúc và bị học cung Thanh Châu xoá tên.

    Các học viên lục tục vào bàn, đồng thời đệ tử chính thức cũng bắt đầu vây diễn võ trường lại.

    Ba nghìn bàn dài, có hơn một ngàn người vào bàn tham gia thi Hương, dù gì cũng có khá nhiều đệ tử ngoại môn mới vào học cung được một năm, vẫn chưa tự tin như vậy, họ biết rất khó có thành tích tốt, thay vì bị học cung ghi lại trong danh sách, chi bằng bảo lưu sạch sẽ lý lịch nên bỏ thi là chuyện rất bình thường, đương nhiên, bỏ thi ba năm liên tục như Diệp Phục Thiên thì là truyền thuyết rồi, học cung cũng không chịu nổi nữa.

    Phía trước diễn võ trường, có rất nhiều đệ tử chính thức ở đây, đôi mắt đẹp của Tần Y nhìn về vị trí của Diệp Phục Thiên, hắn rốt cuộc đã xuất hiện ở trường thi, cho dù không bỏ thi ba năm thì nàng cũng hy vọng hắn có thể tạo nên kỳ tích.

    "Dương Tu đã đồng ý vào Thuật Pháp cung, sau khi kết thúc thi Hương sẽ trực tiếp vào Thuật Pháp cung tu hành, đến lúc đó sẽ trở thành đệ tử chính thức, một tên phế vật Tụ Khí cảnh như hắn không biết lấy tư cách gì giằng co với Dương Tu." Mạc Lam Sơn đứng bên cạnh Tần Y, cười nhạt nói.

    Tần Y nhíu mày, tuy Diệp Phục Thiên thật sự rất tệ nhưng hai chữ phế vật vẫn có chút chói tai, nàng nhìn Mạc Lam Sơn nói: "Huynh có thành kiến với hắn à?"

    "Đương nhiên." Mạc Lam Sơn không chút che giấu gật đầu: "Hắn dám hành xử với muội như thế trên giảng đường, thật không hiểu nổi, kẻ như vậy muội hà tất phải ôm hi vọng, lãng phí thời gian với hắn."

    Tần Y không biết nên phản bác như thế nào, còn về nguyên nhân, có lẽ là bởi vì ba năm trước đây thiên phú của hắn quá xuất sắc, lý ra không nên tuột dốc từ đó.

    "Đã đến giờ, hãy phát bài thi!" Lão giả phía sau nhàn nhạt mở miệng nói, lập tức có rất nhiều đệ tử chính thức lần lượt tiến lên nhận bài thi, bước về hướng các học viên, thi văn đã chính thức bắt đầu.

    Diễn võ trường vắng vẻ rộng lớn không tiếng động, người đến đây dự lễ là nhân vật lớn thành Thanh Châu và trưởng bối gia tộc của học viên, đương nhiên sẽ tự giác tuân thủ trật tự.

    Các học viên lần lượt nhận bài thi, Phong Tình Tuyết thở sâu, nàng hy vọng thi Hương lần này có thể đạt được thứ hạng tốt, được thưởng tự do ra vào tầng hai Tàng Thư các của học cung Thanh Châu, như vậy thì nàng có thể xem trước những pháp thuật cường đại tinh tế.

    Trước lúc bắt đầu bài thi, Lăng Tiếu nhìn thoáng qua phía Diệp Phục Thiên, khi thấy bên cạnh là vị thiếu nữ có dung nhan truyền kỳ ấy, trên mặt của hắn hiển hiện sự đố kỵ không thể nào che giấu được, hắn vẫn thầm mến Phong Tình Tuyết, còn Hoa Giải Ngữ là giấc mơ ngoài tầm với, Diệp Phục Thiên dựa vào tư cách gì để ngồi cạnh Hoa Giải Ngữ?

    Sau khi nhận bài thi, Hoa Giải Ngữ rất yên lặng, có lẽ nàng đủ tự tin, Dương Tu phía trước hai tay hơi nắm chặt, sau đó buông ra, cực kỳ chăm chú.

    Ánh mắt Diệp Phục Thiên lướt qua bài thi, khóe miệng có một nụ cười nhàn nhạt, sau đó hắn cầm bút lên, lần đầu đi thi của hắn rốt cuộc đã đến, hắn biết rất nhiều người đang chờ xem trò cười, mong đợi hắn bị đuổi khỏi học cung nhưng đáng tiếc là bọn họ chắc chắn phải thất vọng rồi.

    Đề thi từ dễ đến khó, phần trên đều là những vấn đề cơ bản về tu hành, đại đa số học viên có thể trả lời được.

    Diệp Phục Thiên hạ bút hữu thần, tốc độ giải đề rất nhanh.

    "Rất hay." Ánh mắt Diệp Phục Thiên nhìn vào một câu hỏi, một chiến sĩ và pháp sư trong quá trình chiến đấu, thuộc tính linh khí trong cơ thể pháp sư gần hao tổn hết, nếu như ngươi là chiến sĩ thì sẽ làm thế nào, nếu ngươi là pháp sư lại phải làm thế nào?

    Tiếng sột soạt vang lên, Diệp Phục Thiên viết rất nhanh đáp án của mình.

    Thời gian chầm chậm trôi qua, có vài học viên đã tuôn mồ hôi, phần phía sau, những câu hỏi mở ra càng ngày càng khó.

    Thoáng chốc, Diệp Phục Thiên đã đọc tới câu hỏi cuối cùng, câu hỏi này ngược lại vô cùng đơn giản.

    Đề là: Cảnh giới ngang hàng, một nhóm người tu hành võ đạo và người tu hành pháp thuật chiến đấu, ai có thể thắng?

    Câu hỏi cuối này chẳng khác gì tặng điểm, quần chiến, có nghĩa là người tu hành võ đạo có người tu các hệ, bên pháp sư cũng tương tự vậy, phối hợp lại uy lực quả thực kinh người, dưới sự công kích của pháp thuật trực tiếp quần diệt, sao mà chiến đấu?

    Diệp Phục Thiên suy tư bất chợt nở nụ cười, sau khi điền xong đáp án của mình, hắn chậm rãi để bút xuống.

    Bên cạnh, Hoa Giải Ngữ cũng đồng thời để bút xuống, có vẻ rất nhẹ nhàng.

    Hai người vô tình liếc nhìn nhau, Diệp Phục Thiên mang trên mặt nụ cười khiêu khích còn Hoa Giải Ngữ trừng mắt liếc hắn một cái, vẫn cảnh đẹp ý vui.

    Đương nhiên, động tác nhỏ này những người khác không nhìn thấy, phía trước diễn võ trường, có người chú ý tới Hoa Giải Ngữ.

    "Quả nhiên vẫn như trước đây, là người dừng bút đầu tiên." Có một vị trưởng giả học cung mỉm cười nói, Hoa Giải Ngữ mặc dù yên lặng ngồi ở đó làm bài thi nhưng vẫn tập trung sự chú ý.

    "Không phải, thiếu niên bên cạnh nàng dừng sớm hơn một chút nhưng chỉ sợ là không có tâm tư làm bài thi." Lão giả bên cạnh cười lắc đầu, có nha đầu Hoa Giải Ngữ kia ngồi bên cạnh, sợ là rất khó tập trung tinh thần đó!

    "Đã vậy còn dừng bút nhanh như thế, muội nỗ lực giành giật cho hắn một cơ hội nhỏ nhoi mà hắn trên trường thi lại chỉ nghĩ cách để thu hút sự chú ý của nữ tử kia." Mạc Lam Sơn nói với Tần Y, âm thanh cực thấp, đôi mắt đẹp của Tần Y nhìn về phía Diệp Phục Thiên, trong lòng mơ hồ có chút thất vọng.

    Dần dần, càng ngày càng nhiều người để bút xuống, có người vui vẻ, có người thất vọng.

    Rốt cuộc, khi lão giả trước khán đài đứng dậy thì thi văn cũng đồng thời kết thúc.

    Rất nhiều đệ tử chính thức của học cung đã đợi sẵn, thấy lão giả đứng dậy liền đi về phía các học viên, thu lại bài thi.

    Bài thi được thu lại, các học viên vẫn chưa rời đi, sau buổi thi văn của kỳ thi Hương, học cung Thanh Châu sẽ chấm điểm và tuyên bố kết quả ngay tại chỗ, hiệu suất cực cao.

    Hơn mười vị trưởng giả và giảng viên ngoại môn của học cung đồng thời chấm điểm, có thể hiểu được tốc độ sẽ rất nhanh, lúc họ chấm bài, đệ tử bên dưới đa số khá khẩn trương nhìn những người trên khán đài tán gẫu, đợi kết quả được công bố.

    Khi giảng viên phía trước bắt đầu phân loại bài thi và ghi chép lại, không khí khẩn trương cũng theo đó lan tỏa.

    Sau một hồi, có một vị giảng viên đang cầm danh sách đi về phía trước, nhìn về phía các học viên, tất cả mọi người biết danh sách đầu tiên được công bố chính là danh sách đậu kỳ thi Hương lần này.

    "Lý Ngọc, Phương Vân, Mạc Hàn Giang…" Mỗi khi vị giảng sư kia đọc ra một cái tên, phía dưới liền có một học viên lộ ra vẻ nhẹ nhõm, đương nhiên, cũng có vài người thất vọng bởi vì bọn họ muốn có thứ hạng tốt hơn.

    Ngoài danh sách đầu tiên, tiếp theo sẽ lần lượt tuyên bố danh sách tam giáp, nhị giáp và nhất giáp.

    Tam giáp bảy mươi hai người, nhị giáp ba mươi sáu người, nhất giáp chỉ có ba người.

    Tần Y vẫn đang chăm chú lắng nghe, sau khi lần lượt tuyên bố xong, vẻ thất vọng của nàng càng đậm, thi văn không đạt, coi như việc bị trục xuất khỏi học cung đã được định sẵn.

    Ánh mắt của nàng nhìn về phía Diệp Phục Thiên ngầm thở dài.

    Dương Tu trước mặt Diệp Phục Thiên thì lạnh lùng cười nói: "Quả nhiên không ngoài dự đoán, dù sao cũng bị trục xuất khỏi học viện, hà tất còn phải mất thể diện làm gì."

    Phong Tình Tuyết cũng nhìn Diệp Phục Thiên, đôi mắt đẹp hơi thất vọng nhưng nhanh chóng khôi phục như thường, đây không phải là kết cục đã sớm dự đoán được sao?

    "Diệp Phục Thiên, ngươi còn nhớ sự kiêu căng ngạo mạn lần trước của ngươi ở học cung không, bây giờ, rốt cuộc phải cút ra khỏi học cung rồi, đáng mỉa mai hay không?" Lăng Tiếu mở miệng châm chọc khiến không ít người đều nhìn về phía Diệp Phục Thiên, thầm nghĩ cái tên vô sỉ này rốt cuộc cũng sắp bị xóa tên khỏi học cung Thanh Châu rồi.

     
    thanhson, inthenight and buinhi99 like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Phục Thiên Thị
    Tác giả: Tịnh Vô Ngân
    Chương 10: Kinh Ngạc Tột Cùng

    Dịch giả: Leia
    Nguồn: truyenyy.com





    Diệp Phục Thiên ngẩng đầu nhìn bộ mặt cười châm chọc của Lăng Tiếu với thần sắc bình tĩnh như không.

    "Đây chỉ là danh sách những người đã vượt qua kỳ thi thôi, sao ngươi cứ phải xoắn thế?" Diệp Phục Thiên nhàn nhạt mở miệng, lướt mắt nhìn nhóm người đang hả hê xung quanh.

    "Ha ha." Lăng Tiếu phá lên cười, nhìn chằm chằm Diệp Phục Thiên nói: "Chả lẽ ngươi cho rằng mình sẽ nằm trong giáp bảng sao? Ba năm mơ mộng, ngươi vẫn cuồng vọng tự đại không biết trời cao đất dày như thế, đến lúc này cũng chưa tuyệt vọng lại còn vùng vẫy giãy chết à."

    "Ngươi cười không ngượng mồm như vậy, nếu kết quả không như tưởng tượng của ngươi, đến lúc đó chắc mặt ngươi khó coi lắm nhỉ?" Diệp Phục Thiên chau mày lại, tuy biết Lăng Tiếu ghét mình nhưng đâu cần thiết phải kích động đến mức đó chứ? Mình ăn hết của của hắn à?

    "Thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy cứ tiếp tục chờ xem." Lăng Tiếu nói lạnh như băng, Diệp Phục Thiên lắc đầu.

    Giảng viên phía trước đang bận rộn chỉnh lý bài thi và ghi chép danh sách, qua một lúc sau, Tần Y cầm một quyển danh sách đi lên trước, tuyên bố bảy mươi hai học viên thuộc tam giáp, bên trong bất ngờ có tên Lăng Tiếu, ánh mắt hắn liếc Diệp Phục Thiên càng cao ngạo không chút kiêng nể, có điều lại không mở miệng châm chọc nữa, nếu phải đợi, vậy thì đợi cho đến khi tất cả danh sách được công bố rồi tiếp tục làm nhục hắn một phen.

    Phong Tình Tuyết có chút kích động, tam giáp không có tên nàng mà nàng có tự tin sẽ qua được, vậy thì tên của nàng rất có khả năng ở nhị giáp.

    Nếu thi văn có thành tích tốt thì mục tiêu của nàng rất có thể đạt được.

    "Phong Tình Tuyết." Bắt đầu công bố nhị giáp, tên đầu tiên chính là Phong Tình Tuyết, đôi mắt đẹp của nàng đột nhiên lóe lên chút màu sắc, sau đó tươi cười rạng rỡ, quả nhiên nàng đã lọt vào nhị giáp.

    "Dư Sinh." Giảng viên tiếp tục công bố, từng cái tên được đọc lên đều khá nổi trong nhóm đệ tử ngoại môn ở học cung Thanh Châu.

    "Mộ Dung Thu." Khi cái tên cuối cùng được đọc lên, vị giảng viên kia đặt danh sách trong tay xuống.

    Mộ Dung Thu ngồi tại chỗ sắc mặt thoáng chốc trở nên trắng bệch, có vẻ vô cùng khó coi.

    Nhị giáp có ba mươi sáu người, với người khác xem ra có lẽ là vinh dự cực cao nhưng đối với hắn mà nói, không vào được nhất giáp coi như là thất bại.

    Lần trước, tên hắn nằm thứ ba nhất giáp, ánh mắt hắn cũng nhìn về phía thiếu nữ kiêu ngạo ấy, nhưng hiển nhiên, lại thất bại một lần nữa, hơn nữa, lần này còn thê thảm hơn.

    Trên khán đài, sắc mặt các nhân vật lớn của Mộ Dung thương hội cũng hơi lộ ra vẻ khó coi.

    "Mộ Dung Thu lại chỉ đạt nhị giáp, ngay cả thứ hạng cũng không có." Người cầm đầu thấp giọng nói, chỉ có ba người nhất giáp mới có thứ hạng cụ thể, những người khác đều không có.

    Những người khác cũng nghi hoặc, bàn tán xôn xao, nhất giáp ba người, vị thiếu nữ truyền kỳ và Dương Tu chắc vẫn là top 2, vậy người đẩy Mộ Dung Thu xuống nhị giáp là ai?

    Gần như những đệ tử ngoại môn tương đối nổi tiếng trong học viên đều thuộc nhị giáp, bọn họ quả thật không nghĩ ra có ai bị bỏ sót.

    "Lần này ai sẽ gây kinh ngạc lớn?" Nhiều người nhìn quanh như muốn tìm xem đã bỏ sót ai nhưng đúng là vẫn không nghĩ ra.

    Nhưng điều này không liên quan đến Lăng Tiếu, ánh mắt giễu cợt của hắn vẫn nhìn Diệp Phục Thiên, bây giờ tất cả đều đã chắc chắn rồi mà tên kia vẫn thản nhiên ngồi đó.

    Phía trước, mấy vị trưởng giả của học cung Thanh Châu đang cầm ba bài thi, hình như có chút bất đồng, họ bàn luận gì đó như đang thương thảo kết quả cuối cùng, Dương Tu thấy vậy bèn hít thở sâu, lần này có thể vượt qua Hoa Giải Ngữ không?

    Hắn đã nhận lời Thuật Pháp cung sang năm sẽ trực tiếp vào Thuật Pháp cung tu hành, đây là lần cuối cùng hắn tham gia thi Hương, cũng có nghĩa là cơ hội duy nhất có thể vượt qua Hoa Giải Ngữ.

    Cuối cùng, mấy vị sư trưởng của học cung Thanh Châu dường như đã có quyết định, bên cạnh có người đang ghi chép, một vị sư trưởng đi lên trước, ánh mắt nhìn các học viên xung quanh.

    Khoảnh khắc đó, cả không gian vắng vẻ không tiếng động đều đang đợi tuyên bố kết quả cuối cùng.

    "Nhất giáp hạng ba, Dương Tu." Vị sư trưởng kia đọc lên tên thứ nhất, không gian yên tĩnh chớp mắt bùng lên sự ồn ào náo động.

    Dương Tu, Dương Tu hạng ba ư?

    Nhân vật thiên tài chỉ thua mỗi Hoa Giải Ngữ - Dương Tu lần này cũng bị đẩy xuống như Mộ Dung Thu?

    "Không thể nào." Dương Tu đang căng thẳng đợi kết quả như chịu một đòn đả kích nặng, trở nên thất thần lẩm bẩm: "Không thể nào, không thể như vậy được..."

    Hắn vẫn muốn hơn Hoa Giải Ngữ nhưng lần này chẳng những không hơn mà còn bị người khác đẩy xuống, nhất thời khó có thể chấp nhận được.

    "Rốt cuộc là ai?" Mọi người càng thêm hiếu kỳ, chằm chằm nhìn về phía sư trưởng đang tuyên bố nhất giáp.

    "Nhất giáp hạng hai, Hoa Giải Ngữ." Vị sư trưởng xướng tên như một tiếng sét nổ vang trong lòng tất cả mọi người.

    Hoa Giải Ngữ liên tục ba năm thi văn thủ khoa lúc này đây là nhất giáp hạng hai?

    Hơn nữa, thắng nàng không phải là Dương Tu, cũng không phải Mộ Dung Thu, đến bây giờ, mọi người đều không thể đoán được kẻ thần bí kia rốt cuộc là ai.

    Hoa Giải Ngữ cũng hơi kinh ngạc, chẳng biết tại sao, đôi mắt đẹp của nàng nhìn thoáng qua Diệp Phục Thiên như có một thần sắc khác thường, lẽ nào...

    Lòng hiếu kỳ của mọi người lúc này đã lên tới cực điểm, rốt cuộc người nào?

    "Tốt lắm." Một tiếng trầm thấp vang lên, hai tay Dư Sinh nắm chặt, lộ ra vẻ mặt kích động, không có ai biết sao hắn lại như thế, càng không rõ hắn kích động vì điều gì, chỉ có chính hắn biết rõ, bởi vì chỉ có hắn tin tưởng và hiểu người ấy.

    Học cung trưởng giả ánh mắt lần nữa nhìn về phía mọi người, đôi tròng mắt kia xuyên qua đám người, rơi vào một vị trên người thiếu niên, có kinh hỉ, cũng có vô cùng kinh ngạc.

    Ngủ quên ba năm, bây giờ đã đến lúc khiến người khác kinh ngạc rồi ư?

    "Nhất giáp đầu bảng thi văn của học cung Thanh Châu..." Âm thanh lão giả dừng lại, chậm rãi thốt ra một cái tên.

    "Diệp… Phục… Thiên!"

    Khi thanh âm của ông hạ xuống, không gian huyên náo trong khoảnh khắc im lìm như chết cứng.

    Biểu cảm của các học viên cực kỳ đặc sắc, bọn họ nghĩ đến tất cả những người có khả năng nhưng duy chỉ có Diệp Phục Thiên không xuất hiện trong đầu họ.

    Ba năm liên tiếp bỏ thi, ba năm không tiến bộ chút nào, vẫn dừng lại ở Tụ Khí cảnh người, thi văn hạng nhất? Đang nói đùa sao?

    Trưởng giả học cung Thanh Châu đương nhiên không thể nói đùa ở kỳ thi Hương, sau khi hoàn hồn lập tức phát ra đợt sóng náo động.

    "Diệp Phục Thiên là nhất giáp đầu bảng hả? Ta nhất định là đang nằm mơ." Có người cho rằng mình nghe lầm.

    "Diệp Phục Thiên?" Tần Y đang ở cách đó không xa thấp giọng lặp lại, nàng có chút đờ ra, tên của hắn chưa từng xuất hiện trong danh sách đạt, thì ra không phải là do thi văn quá kém không đạt, mà là nằm trong nhất giáp, chỉ là việc này hơi quá mức thần kỳ đúng không?

    Lăng Tiếu vốn tưởng rằng Diệp Phục Thiên sẽ bị trục xuất khỏi học cung Thanh Châu, đang chuẩn bị hả hê làm nhục hắn nhưng giờ đây nụ cười trên mặt đã sớm đọng lại ở đó, Lăng Tiếu đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm phía trước, Diệp Phục Thiên là nhất giáp đầu bảng? Là thủ khoa thi văn?

    Phong Tình Tuyết há hốc miệng, đôi mắt đẹp ngạc nhiên nhìn trưởng giả tuyên bố nhất giáp, sau đó ánh mắt chậm rãi chuyển qua thiếu niên kia.

    Lúc này Diệp Phục Thiên vẫn yên lặng ngồi đó, trên mặt vẫn là nụ cười nhàn nhạt thường ngày không chút rung động, có vẻ nhàn nhã tiêu sái, phảng phất đối với hắn mà nói vốn không có gì đáng để kích động và ngạc nhiên, giống như nó vốn dĩ nên như vậy... Sự tự tin mạnh mẽ quá đẳng cấp.

    Ba năm im ắng, chỉ để sáng nay khiến mọi người kinh ngạc tột cùng sao?

    Hoa Giải Ngữ ngồi cạnh Diệp Phục Thiên đưa đôi mắt đẹp nhìn về phía thiếu niên bên cạnh, ba năm kỷ lục thủ khoa thi văn lại bị phá vỡ nhưng trong đôi mắt xinh đẹp của nàng lại không có vẻ quá thất vọng như Dương Tu và Mộ Dung Thu, ngược lại nàng không quá quan tâm, trong đôi mắt xinh đẹp ấy chỉ có sự hiếu kỳ và bất ngờ nhàn nhạt.

    Phụ thân nói với nàng, thiên phú của Diệp Phục Thiên hoàn toàn không kém nàng, nàng đương nhiên có chút không phục, thi Hương hôm nay nàng cũng muốn xem xem Diệp Phục Thiên rốt cuộc dựa vào cái gì để có thể được phụ thân coi trọng đồng thời đồng ý nhận hắn làm đệ tử.

    Thi văn hôm nay, Diệp Phục Thiên đã khiến nàng bất ngờ.

    "Nhất định là lầm rồi, điều này là không thể nào." Đột nhiên, một tiếng hét lớn vang lên, rất nhiều người ánh mắt nhìn về phía hình bóng trước mặt Diệp Phục Thiên - Dương Tu.

    Hắn mới bị đẩy ra khỏi nhất giáp rồi tiếp theo đó là đả kích càng dữ dội hơn, người đẩy hắn khỏi nhất giáp đồng thời là thủ khoa thi văn lại là người hắn vừa châm chọc không lâu trước đó, vậy những lời hắn vừa nói tính là gì? Há lại không phải là tự mình tát vào mặt mình?

    "Dương Tu, ngươi có nghi vấn gì?" Trưởng giả tuyên bố danh sách nhìn hắn hỏi.

    Dương Tu sửng sốt, quay đầu lại lạnh băng nhìn Diệp Phục Thiên nói: "Hắn ngồi cạnh Hoa Giải Ngữ sao chép, nhất định hắn đã chép lại bài thi của Hoa Giải Ngữ."

    "Đúng, hắn nhất định đã sao chép." Lăng Tiếu giống như bắt được phao, phụ họa theo, mắt nhiều người cũng sáng lên, phảng phất như tìm được một cái cớ hợp lý.

    "Ngươi cho là những người chấm bài như chúng ta đều bị mù sao?" Lời nói lạnh băng của vị trưởng giả kia như một chậu nước lạnh tạt trôi hết ảo tưởng của mọi người, đúng vậy, bài thi của bọn họ không chỉ qua tay một người, nhất là bài thi của nhất giáp, là thương thảo để cho ra kết quả, đã trải qua thẩm duyệt nghiêm khác, nếu như Diệp Phục Thiên chép bài của Hoa Giải Ngữ, khả năng không bị phát giác sao?

    Ngón tay Diệp Phục Thiên nhẹ nhàng gõ gõ bàn, thản nhiên như không, tất cả nghi vấn trước sự thật sắc bén đều đã nát bấy.

    "Ta đương nhiên tin năng lực chấm thi của lão sư nhưng người sẽ luôn có sở thích của mình, ta vẫn không phục, ta muốn biết vì sao ta thi văn xếp hạng ba mà hắn Diệp Phục Thiên lại là hạng nhất?" Dương Tu bị kích động rất lớn, hắn vẫn kiên trì như nhất định muốn phá hủy vị trí này của Diệp Phục Thiên.

    Vị trưởng giả kia nhìn Dương Tu có chút thất vọng, chấp nhận thất bại đối với hắn mà nói khó khăn vậy sao?

    Nếu khả năng chịu đựng cũng không có thì cho dù thiên phú xuất chúng, tương lai tầm cao vẫn sẽ có hạn.

    Diệp Phục Thiên nhìn bóng lưng phía trước, thực sự quá cố chấp đi mà, Dương Tu càng kiên trì thì hắn sẽ ngã càng đau!

     
    thanhson, inthenight and buinhi99 like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)