Tiên Hiệp Nhất Thế Chi Tôn - Mực Thích Lặn Nước

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển III: Mãn đường hoa túy tam thiên khách
    Chương 77: Ngươi lừa ta gạt

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Ngẫm nghĩ kĩ, Mạnh Kỳ trầm giọng nói: “Ta khiêu chiến đệ tử mở khiếu của Vương thị, còn ngươi làm gì? Thiện Tú Mi không làm chuyện gì ác, chỉ là ‘Ứng thân’, dù có giết cô ta, người ta cũng sẽ nghĩ ta là nhập ma đạo, hại con gái hiền lương, không ai tin ta là trừ ma vệ đạo.”

    Hắn thật sự sợ bị Cố Tiểu Tang chơi xỏ, nhưng nếu chuyện này giải quyết nhanh chóng thì hay hơn. Tuy sẵn sàng giúp đỡ cho các đại thế gia và Lục Phiến môn, với thân phận truyền thừa Lôi thần và cao thủ tiềm lực của Nhân bảng, làm chuyện này cũng không khó, nhưng nếu làm vậy, Tố Nữ đạo không cần tính toán cũng biết hắn chính là Lôi Thần truyền thừa, bị tà ma chín đạo chăm chăm để mắt, với Bá Vương Tuyệt Đao và thân phần Lôi Thần truyền nhân, sau này hắn không thể thò mặt ra đường được nữa.

    Đương nhiên, nếu là “Lôi đao cuồng tăng” giết Thiện Tú Mi, cũng có cùng loại hiệu quả, nhưng lại sẽ trở thành người trong tả đạo.

    Cố Tiểu Tang phì cười: “Tướng công, ngươi đa nghi giống người già quá đi, nếu là ‘Ứng thân’, đương nhiên sẽ phải có điểm đặc thù. Khi Thiện Tú Mi chết, chỉ có thể hóa thành lưu quang, nương tựa vào chân thân, cao thủ ngoại cảnh đều cảm ứng được ngay khí tức đặc thù của Huyền Nữ nhất mạch, hơn nữa, tới lúc đó ngươi chỉ cần phụ trách khiêu chiến, tạo ra cơ hội, người ra tay giết yêu nữ sẽ là ta, thế mới không khiến Tố Nữ đạo hoài nghi, vì chuyện ta giết bảy đại Thiên Nữ mọi người đều biết.”

    “Còn bình thường, ta đương nhiên sẽ là nha hoàn Tiểu Tử ngoan ngoãn hiền lành của chàng.” Cô chỉnh lại trang phục, cúi xuống chào rất ngoan,“Chủ nhân, còn gì sai bảo Tiểu Tử hay không?”

    Tất cả khí chất linh hoạt, phiêu nhiên đều biến mất, ngoài dung mạo tinh xảo, như thi như họa, thì thoạt nhìn, Mạnh Kỳ thiếu chút nữa không dám nhận đây là Cố Tiểu Tang.

    Mạnh Kỳ khẽ nhíu mày:“Ngươi không sợ bị người nhận ra?”

    “Khí chất đã thay đổi, chân truyền ẩn giấu, lại đánh thêm son phấn, tin rằng chẳng ai nhận ra được.” Cố Tiểu Tang mím môi cười.“Những kẻ chân chính từng giao tiếp với tiểu tì chẳng còn mấy ai còn sống.”

    Thật sự là muốn diễn cái gì là ra cái đó, đúng là bệnh nhân tâm thần hạng nặng…… Mạnh Kỳ oán thầm.

    Cố Tiểu Tang đi ra ngoài, không biết sột soạt làm cái gì, một lúc sau lại đi trở vào, mặt đã dày son phấn, chẳng còn nhìn ra nhan sắc cũ, chỉ thấy mi thanh mục tú, giống một cô gái nhỏ xinh xinh bình thường, cúi xuống chào:“Chủ nhân. Tiểu Tử hóa trang thế này, người có hài lòng?”

    Mạnh Kỳ miệng há hốc, chỉ cần Cố Tiểu Tang đổi thêm bộ áo trắng là sẽ biến thành một nha hoàn mỹ mạo không sai chút nào!

    “Được, tới lúc ngươi ra tay nhớ để lộ thân phận ra.” Mạnh Kỳ dặn dò, đừng có làm liên lụy chủ nhân……

    Chỉ cần giết Thiện Tú Mi, ứng thân quy phục chân thân, cao thủ ở đây sẽ ra tay giết yêu nghiệt Tố Nữ đạo, dù mình có gia nhập, cũng chẳng ai nghi ngờ, chỉ cho là trừ ma vệ đạo.

    Cố Tiểu Tang bĩu môi:“Chủ nhân. Người không tin Tiểu Tử, với thực lực của ta, giết ứng thân của ta làm sao bại lộ thân phận được?”

    …… Cô nương, nếu còn cứ diễn như thế, coi chừng lại phân liệt ra nhân cách mới đất…… Mạnh Kỳ tự nghĩ bản thân mình coi như “Kỹ xảo biểu diễn” cũng xuất chúng, nhưng so với Cố Tiểu Tang, khả năng diễn xuất quả thực vẫn có chênh lệch quá lớn.

    “Chủ nhân. Người chuẩn bị một chút, khí thế cho ghê gớm vào, ngày mai Tiểu Tử sẽ tới đón người tới tìm anh kiệt Nghiệp đô thử đao.” Cố Tiểu Tang liếc mắt, giọng thánh thót.

    Trên đường trở về, Mạnh Kỳ lại im lặng suy nghĩ. Hắn tuyệt đối không bao giờ tin Cố Tiểu Tang đơn thuần là muốn giúp mình, nhất định cô có mục đích khác, nếu không cẩn thận, nhất định sẽ bị cô chơi xỏ.

    Mạnh Kỳ trở về nhà, ngồi dưới cây mai, nhớ lại từng câu Cố Tiểu Tang đã nói.

    “‘Đây là đặc thù cơ bản của Huyền Nữ nhất mạch, người ngoài hầu như không ai biết, nếu không phải ta gặp may đọc được một ít điển tịch cổ, lại qua lại với cô ta vài lần, sợ là cũng không thể nào biết được……’”

    “Người ngoài hầu như không ai biết, gặp may đọc được một ít điển tịch cổ……”

    “Gặp may đọc được một ít điển tịch cổ, lại qua lại với cô ta vài lần……”

    “Có nghĩa đọc điển tịch trước, sau đó với giao thủ với truyền nhân Huyền Nữ.”

    “Hơn nữa bí mật truyền nhân Huyền Nữ, Chu quận Vương thị này mười bốn đại thế gia đều không biết được, La giáo có nghe cũng không biết, Cố Tiểu Tang toàn dựa vào điển tịch cổ mới biết.”

    “Đó là điển tịch gì, cô nàng lấy được từ đâu?”

    Mạnh Kỳ cẩn thận ngẫm nghĩ câu nói nghe như vô thưởng vô phạt này, càng nghĩ càng nghi ngờ:

    “Trước đây cô ta đã đọc điển tịch cổ, biết bí mật về ứng thân.”

    “Cô ta ở tam sơn tứ thủy lại không đi lấy thiên ngoại kỳ thạch, chấm dứt manh mối, mà lại đi đuổi giết Huyền Nữ truyền nhân, lại còn bảo là giúp ta tiêu trừ hậu hoạn.”

    “Còn bảo mình phái người thưởng thiên ngoại kỳ thạch là để tặng cho ta.”

    Trong đầu Mạnh Kỳ chợt lóe:

    “Yêu nữ, e rằng mục đích thật sự của ngươi là trở thành Huyền Nữ truyền nhân!”

    “Cướp thiên ngoại kỳ thạch quả thật là để tặng cho ta, một có lẽ là Cửu Trọng Thiên phế tích cần Lôi Thần truyền nhân, hai là e là cũng lợi dụng lôi ngân của ta để kích phát truyền thừa, khiến Bá Vương Tuyệt Đao dị động, dẫn Huyền Nữ truyền nhân xuống núi!”

    “Nên ngươi mới không lấy đi thiên ngoại kỳ thạch, để mặc cho người Tố Nữ đạo tới lấy, sau đó mới ra tay giết người ta, đại phát thần uy, xóa tên cả bảy đại Thiên Nữ, đáng tiếc lại bị ứng thân Huyền Nữ truyền nhân chạy thoát.”

    “Trong sách cổ ngươi lấy được e là không chỉ nói tới bí mật ứng thân Huyền Nữ, mà còn có bí mật khác khiến ngươi động tâm!”

    “Ngươi muốn lấy cái gì từ trên người của Huyền Nữ truyền nhân?”

    Mạnh Kỳ khoanh tay: “Chuyện này ta với ngươi có cùng một mục đích, nhưng mục đích cuối cùng là ‘Khác nhau’.”

    “Tuy mỗi lần ngươi đều không thể coi là gạt ta, quá lắm là chỉ ngồi nhìn bàng quan, sau đó lại lôi ta vào bẫy, tâm địa xấu xa, vậy ta sẽ khuấy vũng nước đục, khiến ngươi đừng hòng dễ dàng mà thành công……”

    Nghĩ xong, Mạnh Kỳ bắt đầu suy nghĩ đối sách, nhưng hôm nay Hà Mộ đã tỉ thí, chắc chắn tí nữa sẽ có người tới đây tra xét, tìm người cao thủ sau lưng nó, Tề Chính Ngôn chắc chắn sẽ không tiện tới đây, làm hắn không tìm được người thương lượng và nhờ hỗ trợ.

    Trời đã sắp tối, Mạnh Kỳ bỗng nghe thấy tiếng đập cửa.

    Mở cửa, Mạnh Kỳ thấy một trung niên dáng vẻ bình thường, dáng vẻ rất phong trần như đã vừa phải đi qua rất nhiều ngõ lớn ngõ nhỏ.

    “Bằng hữu, tại hạ đi xem võ quán đại bỉ, nhưng gần tới nơi lại lạc đường, khát nước quá, nên mạo muội xin chén nước uống.” nam tử cười nhờ vả.

    Mạnh Kỳ chỉ chỉ giếng nước:“Tự lấy đi, cẩn thận trời rét nước lạnh.”

    “Chịu thôi chịu thôi.” Nam tử kéo thùng nước lên, uống một hơi, rồi cười khẽ: “Không biết bằng hữu tên họ là gì, tại hạ vô cùng cảm kích.”

    “Tại hạ Tô Mạnh.” Mạnh Kỳ thuận miệng trả lời.

    Nam tử trung niên cười ha hả:“Bỉ nhân họ Trình, là người phường Vĩnh An, phía nam Nghiệp đô, hôm nay cố ý đến xem võ quán đại bỉ, a, đối diện là Thanh Phong võ quán đúng không?”

    “Ừ.” Mạnh Kỳ bĩu môi, trên biển đã viết rõ tên còn gì.

    Nam tử trung niên giật mình:“Thì ra đây chính là Thanh Phong võ quán, hôm nay đệ tử Hà Mộ của họ rất là lợi hại, lấy thực lực Súc Khí tiểu thành mà đánh cho đệ tử mắt khiếu của Xích Dương võ quán chật vật không chịu nổi, thiếu chút nữa thua trận, kiếm pháp quả thật xuất chúng!”

    Nghe hai chữ Hà Mộ, Mạnh Kỳ hơi nhíu mày, cẩn thận đánh giá lại nam tử trung niên, thấy người này bên ngoài giản dị bên trong khôn khéo, trên cổ tay có dấu vết của việc luyện võ nhiều năm.

    Là người tới tìm hiểu của thế gia môn phái hay của Lục Phiến môn? Mạnh Kỳ đã nghi ngờ, bèn phụ họa:“Đúng vậy, ta cũng đã tới Xích Dương võ quán xem.”

    Nam tử trung niên ha ha cười:“Hà Mộ này tuổi còn nhỏ, mà đã có được kiếm pháp khiến mở khiếu cao thủ chật vật, hoặc là có kỳ ngộ, hoặc hẳn phải có thiên tài hơn người, nhưng nghe nói hắn ngày thường cũng không xuất chúng, chỉ mới gần đây mới bắt đầu bộc lộ tài năng.”

    Hai người nói chuyện phiếm thêm vài câu, Mạnh Kỳ đã khéo léo từ nhiều chỗ nhỏ nhặt đoán ra thân phận của người này – mật thám của Lục Phiến môn, nhưng hắn không vạch trần, mà vẫn hứng thú nói chuyện phiếm với người kia, chờ người kia hỏi tới tin tức cao nhân sau lưng Hà Mộ.

    “Đúng rồi, Tô tiên sinh, ngươi ở đây cũng lâu rồi nhỉ, có bao giờ cảm thấy Hà Mộ là thiên tài kiếm pháp không?” Nam tử trung niên loanh quanh một hồi, hỏi.

    Cũng hiểu biết về tình hình của ta quá nha, quả là người của Lục Phiến môn…… Mạnh Kỳ mỉm cười:“Hà Mộ chăm học khổ luyện, thường nhờ ta giải nghĩa từ ngữ cho, ngoài ra, chẳng có gì đặc biệt.”

    Nam tử trung niên vỗ tay:“Ta biết ngay mà!”

    Gã chớp mắt vài cái, bộ dạng siêu tám như tam cô lục bà chính hiệu: “Tô tiên sinh, ngươi có từng gặp người chỉ điểm Hà Mộ không? Hắn chắc chắn có kỳ ngộ!”

    Mạnh Kỳ đang định biên một hình tượng cao nhân thế ngoại tiên phong đạo cốt thì đổi ý, cười hắc hắc: “Đương nhiên đã gặp qua.”

    “Thật sự? Ai?” Nam tử trung niên hưng phấn.

    Mạnh Kỳ cười tủm tỉm chỉ vào mình:“Ta a, chính là ta a.”

    Nam tử trung niên dại ra, như đang nhìn phải kẻ điên, gượng cười:“Tô tiên sinh, đừng đùa.”

    Loại chuyện này làm gì có ai tự nhận mình như thế!

    “Thật là ta, ta chính là cao thủ a!” Mạnh Kỳ nghiêm trang.

    Chưa bao giờ nghe cao thủ nào nói như vậy về mình…… Nam tử trung niên che mặt thở dài, càng cảm thấy mình đã gặp phải người điên chính hiệu.

    “Ngươi là mật thám Lục Phiến môn đúng không?” Mạnh Kỳ không trêu cợt hắn, đổi sang giọng nói điềm tĩnh, đứng khoanh tay, dáng vẻ rất có phong phạm cao thủ.

    Nam tử trung niên biến sắc:“Tô, Tô tiên sinh, ngươi nói cái gì?”

    “Ta vì tránh yêu nữ đuổi giết, trú ở nơi này nửa năm, nhưng ông trời không thương người, chung quy vẫn phải đốimặt, nên truyền cho Hà Mộ mấy chiêu để kiếm pháp không bị tuyệt hậu, thông tin này rất mong ngươi truyền về cho Lục Phiến môn, để làm chứng cho ta.” Mạnh Kỳ tin Cố Tiểu Tang không có khả năng đoán được sẽ có người của Lục Phiến môn tới đây vào lúc mấu chốt này.

    Giọng điệu của hắn rất bi tráng, cứ như chiến sĩ ra đi quyết không về.

    Nam tử trung niên nghiêm mặt:“Không biết tiên sinh danh hào là gì?”

    “Thiếu Lâm khí đồ Chân Định, tên tục hiện nay Tô Mạnh.” Mạnh Kỳ bình tĩnh nhìn lên trời.

    Thiếu Lâm khí đồ Chân Định? Sáu chữ này trong giới giang hồ dưới ngoại cảnh chẳng khác gì như sấm bên tai, nam tử trung niên thất thanh:

    “Lôi đao cuồng tăng?”

    Mạnh Kỳ thở dài:“Trở về đi, đêm nay chớ tới tìm ta, ta phải tĩnh tâm dưỡng đao, ngày mai gặp gỡ anh kiệt Nghiệp đô.”

    Nam tử trung niên nghi hoặc không hiểu ý Mạnh Kỳ muốn nói gì, nhưng thấy thái độ Mạnh Kỳ rõ là muốn tiễn khách, đành hậm hực rời khỏi, đóng cửa viện lại.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển III: Mãn đường hoa túy tam thiên khách
    Chương 78: Mạnh Kỳ sáng bừng lên

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Chu quận Lục Phiến môn, Thanh Thụ bộ đầu Khổng Dục khoanh tay nghe nam tử trung niên bẩm báo, khẽ nhíu mày: “Chắc chắn là lôi đao cuồng tăng?”

    “Hồi Thanh Thụ bộ đầu, không chắc chắn.” Nam tử trung niên không dám khẳng định, gã không có tư cách xem tài liệu bí mật của Lục Phiến môn, hình ảnh trên Nhân bảng thì chỉ là một bức bí họa mơ hồ, làm sao dám khẳng định dung mạo bị sửa này của Mạnh Kỳ là thật hay giả,“Nhưng hắn có nói ngày mai sẽ gặp gỡ anh kiệt Nghiệp đô, nghĩ với thân phận hắn sẽ không nói dối.”

    Nếu phải đấu với anh kiệt Nghiệp đô, Kim Chung tráo, A Nan Phá Giới đao pháp đều sẽ không thể giấu được, sẽ chứng thực thân phận của hắn.

    Khổng Dục gật đầu, lẩm bẩm:“Yêu nữ…… là yêu nữ nào…… hắn rốt cuộc đã chọc vào ai vậy… vì sao phải thách đấu anh kiệt Nghiệp đô……”

    Hắn không lạ việc người chỉ điểm cho Hà Mộ là lôi đao cuồng tăng, trên Nhân bảng đã đánh giá rằng “Tả kiếm hữu đao, kiếm pháp tinh diệu”, nay đã qua tám chín tháng đóng cửa khổ tu, kiếm pháp có tinh tiến cũng là chuyện bình thường.

    Nam tử trung niên nhìn Khổng Dục, lớn mật đề nghị: “Thanh Thụ bộ đầu, có cần cho người giám thị lôi đao cuồng tăng không, hay tới nói chuyện thẳng với hắn……”

    “Không vội, câu cuối của lôi đao cuồng tăng đã nói rõ chúng ta đừng vội tới tìm hắn hay giám thị hắn, để khỏi làm đả thảo kinh xà, chúng ta yên lặng trước đã, để xem biến.” Khổng Dục khoát tay, trầm ngâm một chút tiếp tục nói, “Kẻ có tư cách được lôi đao cuồng tăng gọi là yêu nữ tuyệt đối không nhiều, việc này có lẽ rất nghiêm trọng, có lẽ ta nên báo cho Ngân Chương bộ đầu.”

    Nghiệp đô có ba huyện, mỗi huyện đều có chín tri sự bộ đầu, quận thành Lục Phiến môn có một Ngân Chương bộ đầu, hai Thanh Thụ bộ đầu, người trước là cao thủ ngoại cảnh, người sau hoặc là nửa bước ngoại cảnh, hoặc là cao thủ cửu khiếu có chiến lực mạnh mẽ, ngoài ra còn có Thập Bát tinh anh hổ báo bộ đầu, chiến lực ít nhất bát khiếu, phụ trách an ninh cho cả Chu quận, Khổng Dục chính là vừa mới đột phá nửa bước ngoại cảnh, từ ngoại quận được điều đến Nghiệp đô làm Thanh Thụ bộ đầu.

    Bình thường, võ lâm mở khiếu đánh nhau không cần phải làm phiền tới Ngân Chương bộ đầu, nhưng Khổng Dục mới đến, việc này lại có vẻ quỷ dị, liên quan tới cao thủ Nhân bảng, theo hắn thấy làm sao cho ổn thỏa mới là tốt nhất.

    Nam tử trung niên cẩn thận đề nghị:“Khổng bộ đầu, hay không báo cho tri sự bộ đầu ba huyện kia luôn?”

    Hắn đã lặng lẽ thay đổi cách xưng hô, ý đồ muốn kéo gần quan hệ với Khổng Dục, leo lên cây cao.

    Khổng Dục nghĩ nghĩ: “Không cần vội, ngươi đi tìm hứa bộ đầu lại đây.”

    Hứa bộ đầu Hứa Vạn Thanh, là Cửu khiếu tề khai hổ báo bộ đầu, là tâm phúc được Khổng Dục đưa đến Nghiệp đô.

    …………

    Mạnh Kỳ điều tức dưỡng tâm, ngủ một giấc ngon không mộng mị, trời vừa tờ mờ sáng, hắn tự nhiên tỉnh dậy, ở trong viện luyện một bài quyền cước, nấu một nồi cháo nhỏ, ăn với chút đồ chua. Ăn xong, hắn đeo Tà kiếp và Tử ngọ lên người, đi thong thả ra cửa, cứ như đang tản bộ để tiêu cơm.

    Ngoài cửa từ khi nào đã có một chiếc xe ngựa, vẫn là tuyền một màu trắng, người điều khiển vẫn là xa phu mặt cương thi kia.

    Két một tiếng, cửa thùng xe mở ra, “Nha hoàn” Cố Tiểu Tang tiếu mĩ thanh thuần tay khoác một cái áo khoác nhảy xuống, kính cẩn chạy tới đón, miệng mỉm cười:“Chủ nhân. Không thể tưởng được người còn có khả năng nấu ăn ngon thế, nhưng mà sau này không nhọc người tự ra tay nữa, cứ giao cho Tiểu Tử.”

    Cô rất tự nhiên khoác áo khoác lên người Mạnh Kỳ, ăn nói rất lưu loát, không khác gì một nha hoàn được sủng ái đã lâu.

    Ngươi làm món ăn ta dám ăn sao…… Mạnh Kỳ từ chối cho ý kiến, lên xe ngựa, lạnh nhạt ngồi xuống.

    Cố Tiểu Tang cười hì hì xách bao đồ trang điểm nhích lại gần, mùi hương phả tới, làm Mạnh Kỳ rất mất tự nhiên.

    “Ngươi đang làm gì? Làm nha hoàn thì phải biết đúng mực!” Mạnh Kỳ nói như chủ nhân thực thụ.

    Cố Tiểu Tang sửng sốt, không ngờ Mạnh Kỳ lại nhập vai như vậy, chợt cười: “Chủ nhân, người ở Ấp thành thanh danh hiển hách, lấy bản tôn xuất mã, đương nhiên phải tân trang bề ngoài một chút, phải đẹp như lúc gặp ở cầu Ngọc Đái ấy.”

    Mạnh Kỳ khi đi mua trường kiếm đã dùng Bát Cửu huyền công tinh chỉnh khuôn mặt, qua nửa năm, gương mặt càng thêm thay đổi, nếu không phải người rất thân quen, tuyệt không thể nhận ra hắn là Quân Tử kiếm Mạnh Kỳ.

    Nghe vậy, Mạnh Kỳ không nói thêm nữa, chỉ khẽ gật đầu, để mặc Cố Tiểu Tang lấy đồ nghề ra vẽ vời lên mặt.

    Qua nửa ngày, Cố Tiểu Tang vỗ vỗ tay, vui vẻ: “Đẹp rồi, chủ nhân người xem.”

    Cô lấy ra một cái gương đồng, Mạnh Kỳ nhìn vào, thấy gương mặt mình trông rất tự nhiên, không có chút dấu vết trang điểm nào, da đã chuyển sang màu cổ đồng, góc cạnh rõ ràng, thêm vài phần dương cương chi khí, có vẻ oai hùng bất phàm, hoàn toàn khác biệt với Quân Tử kiếm đẹp yếu đuối.

    “Tay nghề của ta giỏi không? Giỏi không?” Cố Tiểu Tang nghiêng đầu, chờ mong ca ngợi.

    Nếu không phải nhờ Bát Cửu huyền công của ta, làm sao hiệu quả được tới như thế? Mạnh Kỳ ờ đại một tiếng, hờ hững y như một chủ nhân thật sự.

    Nghe Mạnh Kỳ ừ, Cố Tiểu Tang vui vẻ ra mặt, rất ‘mãn nguyện’ nói: “Còn hơi thiếu cái gì, a, đúng rồi, bộ trang phục này của chủ nhân nặng mùi thư sinh quá, không thích hợp lôi đao cuồng tăng, phải đổi bộ khác.”

    “Ta đâu có thừa nhận ngoại hiệu mình là lôi đao cuồng tăng……” Mạnh Kỳ nghiêm túc nhìn Cố Tiểu Tang.

    Cố Tiểu Tang mặc kệ, lục trong bao ra một bộ trang phục màu đen, ngay trong thùng xe hầu Mạnh Kỳ thay quần áo.

    Bởi vì chỉ là áo khoác, Mạnh Kỳ cũng không từ chối, mặc kệ cho Cố Tiểu Tang bận rộn.

    “Oai hùng dương cương, đỉnh thiên lập địa hảo nam nhi.” Cố Tiểu Tang cột xong cái nút thắt cuối, chống cằm nghiêng đầu nhìn Mạnh Kỳ, mắt liếc ngang liếc dọc, rồi vỗ tay một cái,“Còn thiếu một thứ.”

    Lại lôi ra một cái khăn đen, cột ngang trán Mạnh Kỳ, xong lùi lại hai bước, ngồi xuống thưởng thức kiệt tác của bản thân.

    Mạnh Kỳ ngắm vào gương, áo đen, khăn đen, ừm, nhìn mình quả thật anh tuấn dương cương, lộ ra vài phần lạnh lùng, trong lòng không khỏi cảm thán: “Đúng là con gái giỏi mấy vụ quần áo phối hợp này hơn, hồi nãy mình mặc áo xanh lam, khoác áo bào dài, trông vẫn đẹp, nhưng đúng là vẫn thiếu cái gì đó.”

    Cố Tiểu Tang thưởng thức nửa ngày, vừa lòng gật đầu, như ảo thuật lôi ra một cây trường đen, vỏ đao tối đen, đơn giản không chút hoa văn.

    “Chủ nhân, đao của người đã được dùng ở Ấp thành, không tiện lôi ra nữa, đổi cây này đi, hắc hắc, một đao chém chết Thiết Thủ Nhân Ma, thực rất là uy phong khí phách!” Cố Tiểu Tang đưa trường đao cho Mạnh Kỳ.

    Lúc đó cô rất bàng quan kia mà…… da mặt Mạnh Kỳ giật giật, thấy “Đường Cảnh” dùng “Đoạn thanh tịnh” chém chết Thiết Thủ Nhân Ma, Cố Tiểu Tang làm sao đoán không ra đó là “Mã giáp”của mình.

    Hắn rút trường đao, một tiếng vang thấp mà không dứt vang lên, giống như có người đang thì thầm bên tai.

    Nhìn kỹ thanh đao, thân đao rất sáng, như làm bằng minh châu, trên khắc hai chữ:“Khinh ngữ”.

    “Đao này tên là ‘Khinh ngữ’, tựa như nội tâm nỉ non, phối hợp với A Nan Phá Giới đao pháp của chủ nhân thì lại càng tăng thêm sức mạnh.” Cố Tiểu Tang giới thiệu nói, thuận tay tháo “Tà kiếp” xuống,“Thanh bảo đao này, tiểu tỳ giữ giùm chủ nhân.”

    Một đao đổi một đao.

    Mạnh Kỳ tại Ấp thành đã tự lĩnh ngộ diễn hóa A Nan Phá Giới đao pháp, tinh nghĩa Tử Lôi đao pháp, không còn giữ nguyên dạng rập khuôn chiêu thức để đề phòng có người nhận ra. Lần này, hắn định quang minh chính đại thi triển thi triển đao pháp mình tự diễn hóa ra được, nên không hề lo bị người nhìn ra là Đường nhị công tử.

    Hơn nữa nửa năm qua, Mạnh Kỳ đã càng lĩnh ngộ thêm sâu “Cuồng Lôi chấn Cửu Tiêu”, hoàn toàn có thể xuất chiêu đao pháp cương mãnh khác hẳn với Đường Cảnh.

    Đương nhiên, nếu trước mặt Thiện Tú Mi thi triển Tử Lôi đao pháp, có khác gì không đánh đã khai.

    Mạnh Kỳ trầm ngâm, không ngăn cản Cố Tiểu Tang lấy đi Tà kiếp, lại đeo “Khinh ngữ” vào bên hông.

    Cố Tiểu Tang nhăn mày:“Không được, nếu là thư sinh, bên đao bên kiếm thì không sao, nhưng chủ nhân bây giờ đã trang điểm khác, đeo như vậy nhìn rất kỳ quái……”

    Cô tìm một cái bao kiếm, cột Khinh Ngữ và Tử ngọ vào sau lưng Mạnh Kỳ.

    Trường đao chéo từ phải sang trái, chuôi đao ở tay bên phải, Tử ngọ đeo từ trái sang phải, tua kiếm buông trên vai trái.

    “Đúng là như vậy, phải là như vậy……” mắt Cố Tiểu Tang sáng rỡ.

    Mạnh Kỳ lại nhìn gương đồng, quả thực là oai hùng, cao ngạo ngập mặt.

    Ta cũngthực xuất chúng nha…… Hắn thoáng lên mặt thầm nghĩ.

    Cố Tiểu Tang chuyển mắt, mỉm cười:“Chủ nhân, không phải người thích ra vẻ ghê gớm trước mặt người khác sao? Lần này đao thí Nghiệp đô, phải bày ra đủ khí thế tư thái, phải có bộ dáng cao thủ mới được!”

    Coi như mua vui trong khổ sở vậy…… Mạnh Kỳ thở hắt ra.

    …………

    Vạn Hoa lâu, trong khách sạn kiêm tửu lâu tốt nhất phố Ngọc Kiều.

    Trong đại sảnh, có rất nhiều nhân sĩ giang hồ, thương nhân tiểu quan dùng cơm, bàn tán về thứ đang hấp dẫn nhất Nghiệp đô, võ quán đại bỉ.

    Khách ngồi một bàn gần cửa chợt quay đầu ra, thấy một nam tử trẻ tuổi mặc đồ đen, đầu chít khăn anh hùng, lưng đeo đao kiếm, oai hùng dương cương, cước bộ mạnh mẽ tự hào bước vào, sau lưng là một nha hoàn áo xanh xinh đẹp, tươi cười rạng rỡ, trong mắt chỉ có chủ nhân, còn hảo hán cả sảnh đường đều là không khí.

    Một luồng khí thế cao ngạo khó tả toát ra từ người nam tử kia, khiến đám khách vô thức im bặt, không còn ai dám nói chuyện.

    Im lặng lan tràn, từng bàn khách quay đầu qua nhìn, cả đại sảnh lặng ngắt như tờ.

    “Khách quan, là ở trọ, hay dùng cơm?” Tiểu nhị sửng sốt, vội chạy ra đón.

    Cố Tiểu Tang nhẹ nhàng nói:“Có phòng trọ? Nếu có, chúng ta ở một tháng.”

    Trong tay cô xoay xoay một đĩnh kim nguyên bảo.

    Tiểu nhị vội đáp:“Có, có.”

    Mạnh Kỳ nhìn tiểu nhị, rút từ trong áo ra một phong thư:“Làm phiền đưa thư này tới Xích Dương võ quán, giao cho quán chủ Kim tiền bối.”

    Hắn nói rất khách khí, không vì đối phương là tiểu nhị mà coi thường người ta, khí độ không hề thay đổi, làm mọi người có cảm giác trong mắt hắn ai cũng như nhau, bất kể đó là tiểu nhị, hay là cường giả.

    Mọi người thầm sửng sốt, đây là cao thủ từ đâu đến? Vì sao phải tìm Xích Dương võ quán?

    …………

    Xích Dương võ quán, đại bỉ như một lò lửa.

    Võ quán quán chủ Kim Tiến Hiền bồi bên cạnh Vương Sách, Thiện Tú Mi, Khổng Dục, trao đổi lời bình luận của bản thân sau mỗi trận tỉ thí, những thiếu niên lão coi trọng.

    Lão là tư thâm cửu khiếu, danh thủ của Nghiệp đô, thường có tên trên phần viết bình luận của Chu quận nhân kiệt bảng, có liên quan rất mật thiết với Vương thị, nên Xích Dương võ quán ở Nghiệp đô rất vững chãi, có tới tám phân nhánh, cùng cấp với Vương thị ngoại môn.

    “Quán chủ, có người truyền tin cho ngươi.” Một võ sư đi tới.

    Kim Tiến Hiền khẽ nhíu mày:“Của ai?”

    “Không biết.” Võ sư lắc đầu trả lời.

    Kim Tiến Hiền tự trọng thân phận nói:“Ngươi mở ra xem xem.”

    Võ sư xem qua bìa thư, thấy không có gì đáng ngờ, thì mở thư ra xem.

    Bỗng hắn biến sắc, hai tay run run, đưa thư cho Kim Tiến Hiền:“Quán chủ, ngươi xem, ngươi xem……”

    Kim Tiến Hiền ngưng trọng, chung quanh đám người Vương Sách, Khổng Dục cũng quay sang.

    Kim Tiến Hiền nhận thư, đọc, mắt sững lại.

    Trên thư chỉ có mấy hàng chữ, nét như rồng bay phượng múa:

    “Văn Kim tiền bối có Xích Dương Kiếm pháp hùng hồn, kiếm như ánh mặt trời, tên tuổi lừng danh, nổi khắp Nghiệp đô, vãn bối rất mong lĩnh giáo.”

    “Ngày mai trăng tròn, trong Vạn Hoa lâu, vãn bối phụ đao mang kiếm, xin đợi tiền bối.”

    “Vãn bối hôm qua đã tẩy thanh tịnh, nhân gian gọi là ‘Lôi đao cuồng tăng’, sáng nay đã nhập hồng trần, không còn lôi không còn tăng, chỉ làm ‘Đao cuồng’, Tô Mạnh bái thượng.”​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển III: Mãn đường hoa túy tam thiên khách
    Chương 79: Nghiệp đô đệ nhất chiến

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: Tiểu Băng

    “Lôi đao cuồng tăng……” Kim Tiến Hiền lẩm bẩm, vẫn đọc cái tên mà mọi người quen thuộc nhất, không để tâm tới cái tên Mạnh Kỳ đã nhấn mạnh ở cuối câu.

    Đám Khổng Dục, Vương Sách, Thiện Tú Mi xung quanh ít nhất đều là lục khiếu, thị lực rất tốt, đương nhiên nhìn thấy rõ nội dung trong thư, biết là cao thủ Nhân bảng “Lôi đao cuồng tăng” đến Nghiệp đô khiêu chiến “Xích Dương kiếm” Kim Tiến Hiền.

    “Thú vị, thú vị, khó được tại Hoàn Châu lại gặp Cao thủ Nhân bảng khiêu chiến danh túc!” Vương Sách truyền âm nhập mật cho Thiện Tú Mi, hắn rất hứng chí, hiện cả ra ngoài mặt, hận không thể nhìn thấy ngay, đối với cao thủ trẻ tuổi và đám người nhàn rỗi trong giang hồ, việc này còn quan trọng hơn xa võ quán đại bỉ đại, ai cũng rất là quan tâm!

    Thiện Tú Mi mỉm cười đáp lại:“Có thể xem Cao thủ Nhân bảng cùng tiền bối danh túc chi chiến, năm nay quả là không phí.”

    “Có điều……” Nàng khẽ nhíu mày,“Lôi đao cuồng tăng, ấy, ‘Đao cuồng’ Tô Mạnh nếu muốn danh tiếng vang dội hơn, thứ tự trên Nhân bảng cao hơn, vì sao không khiêu chiến thẳng ba mươi hai người đứng trước hắn, mà lại làm khó xử Kim quán chủ?”

    “Chuyện này ta biết.” Vương Sách khoe khoang với giai nhân,“Hoàn Châu nhập Nhân bảng chỉ có ba người, một là ‘Quân Tử kiếm’ Mạnh Kỳ, đã trở về Tây Lương báo thù, không biết tung tích, người thứ hai là Hoán Hoa kiếm phái đấu kiếm rượu ngàn ly ‘Thanh Liên công tử’ Lưu Tô, hiệnđang đi dạo chơi thiên hạ, tháng trước hiện thân ở Giang Đông, không có ở Nghiệp đô. Nên người duy nhất ‘Lôi đao cuồng tăng’ nếu muốn khiêu chiến, chỉ có thể tìm đường huynh của ta Vương Tái, thứ tự của huynh ấy hơn xa ‘Lôi đao cuồng tăng’,‘Hạo nhiên chi khí’ lại nổi tiếng thiên hạ, lôi đao cuồng tăng đương nhiên phải chuẩn bị cho tốt, nên mới khiêu chiến như vậy.”

    “Chuẩn bị?” Thiện Tú Mi chớp mắt, có vẻ chưa hiểu.

    Vương Sách khoe khoang:“Khí thế. Hắn muốn chuẩn bị khí thế, thông qua việc khiêu chiến những bậc tiền bối nổi danh thực lực bất phàm, cao thủ trẻ tuổi, để sau mỗi trận thắng lợi, sẽ có thêm khí thế và đẩy lòng tự tin của mình lên tới đỉnh cao, nhằm có thêm hi vọng chiến thắng đường huynh của ta.”

    “Thì ra như vậy, Vương đại ca ngươi biết nhiều thật.” Thiện Tú Mi sùng bái nhìn Vương Sách.

    “Khụ khụ.” Vương Sách đắc ý lại ra vẻ khiêm tốn.“Giao phong về khí thế, tranh chấp tinh thần là một trong những nội dung quan trọng ta phải tu luyện, nên mới biết thôi.”

    “Phải sai các bộ đầu chú ý chung quanh Tô Mạnh, và cả đám nữ tử gần Vạn Hoa lâu……”

    Tề Chính Ngôn cũng là một trong các tân khách, sau khi nhìn thấy lá thư, cũng hiểu chuyện này chắc chắn có liên quan tới Đại La yêu nữ Cố Tiểu Tang, cũng liên quan tới Huyền Nữ truyền nhân Thiện Tú Mi bên cạnh Vương Sách.

    “Làm sao Mạnh sư đệ khẳng định được Thiện Tú Mi là Huyền Nữ truyền nhân?” Tề Chính Ngôn suy tư, hắn tin tưởng Mạnh Kỳ không phải người lỗ mãng, chắc chắn là đã tìm ra chứng cứ mới dám lấy bản tôn khiêu chiến Xích Dương võ quán tạo sự chú ý.

    Hắn hiểu rất rõ, đừng nhìn bề ngoài Mạnh sư đệ có vẻ nóng nảy, thích ra vẻ trước mặt người ta, thường đưa mình vào tình trạng dở khóc dở cười, dùng từ ngữ của hắn là ‘thời điểm não bị ngắn’, nhưng khi làm việc thì luôn rất cẩn thận, khi cần hy sinh tuyệt không khiếp sợ, tuyệt không để mặc cho yêu nữ bài bố mình. Hắn làm như thế, chắc chắn là có dụng ý hoặc đã có chuẩn bị đằng sau.

    Tề Chính Ngôn cố gắng nhịn không quan sát phản ứng của Thiện Tú Mi để ả ta khỏi cảnh giác.

    Những người còn lại đều hoặc kích động chờ mong, hoặc thấp thỏm khó hiểu, nhìn Kim Tiến Hiền, không biết lão có nhận khiêu chiến hay không.

    Kim Tiến Hiền biết hết, cười khổ.

    Nếu là một cao thủ trẻ tuổi không quá nổi tiếng khiêu chiến lão, dù có bảy tám khiếu, lão cũng có thể khẽ cười, quăng chiến thư sang bên mặc kệ, hoặc sau đệ tử đi thay, nhưng đây lại là “Lôi đao cuồng tăng”, là Cao thủ Nhân bảng, thực lực danh khí đều có, người như thế chính thức khiêu chiến, mình sao có thể cự tuyệt?

    Người có tên như cây có bóng, Cao thủ Nhân bảng chính là ngang bằng với lão!

    Kim Tiến Hiền hít sâu, sai võ sư thủ hạ:“Cho người tới Vạn Hoa lâu truyền lời, đêm mai lão phu sẽ tới phó ước.”

    Lôi đao cuồng tăng là thật là giả, đến lúc đó liền biết, nếu là có người giả mạo, mất mặt cũng không phải mình.

    Vương Sách vui sướng nhìn Thiện Tú Mi, có trò hay để xem rồi.

    …………

    Sắp tới Nguyên Tiêu, ban đêm trăng tròn sáng vằng vặc, trong Vạn Hoa lâu toàn người là người, còn náo nhiệt hơn cả tết Nguyên Tiêu.

    Người tới đa phầnđều là giang hồ nhân sĩ, nghe cao thủ hạng ba mươi ba Nhân bảng “Lôi đao cuồng tăng” đêm nay khiêu chiến Nghiệp đô danh túc “Xích Dương kiếm” Kim Tiến Hiền, ai cũng chạy tới, muốn được xem trận chiến khó gặp trong đời.

    Đương nhiên không thiếu các bàn cá cược, ai cũng đánh giá cao kẻ tự xưng là đao cuồng lôi đao cuồng tăng Tô Mạnh, hắn từng chiến thắng ba cửu khiếu cao thủ, trong đó An Quốc Tà và Vưu Hoàn Đa đều có thực lực bên trên Kim Tiến Hiền.

    Phía sau Vạn Hoa lâu, có hồ sen hòn giả sơn, có hành lang gấp khúc, hiện giờ lại không có một bóng người, để dành chỗ giao đấu cho Mạnh Kỳ và Kim Tiến Hiền.

    Trên lầu các nhã gian ngồi đầy người của đủ các thế lực, có Chu quận Vương thị, có Nghiệp đô Hoàng thị, có Hoán Hoa kiếm phái, có Lạc Hà Thần Kiếm môn, đại loại như thế, những người còn lại thì chen nhau giữa các hành làng, hoặc dùng võ công leo lên nóc nhà ngọn cây, vô cùng náo nhiệt.

    “Không biết đao cuồng có thắng Kim quán chủ hay không?” trong nhã gian của Chu quận Vương thị, Thiện Tú Mi tựa bên cửa sổ, nhìn ra hồ sen dưới ánh trăng.

    Trong phòng có rất nhiều đệ tử Vương thị, có cả Vương Tái và một vài tài tuấn thực lực không kém hắn bao nhiêu của gia tộc, Vương Sách nhìn đường huynh, mỉm cười:“Đao cuồng chắc chắn sẽ thắng Kim quán chủ, vấn đề chỉ là thắng sao bao nhiêu chiêu mà thôi.”

    Vương Tái trầm ngâm: “Trận đấu của Lôi đao cuồng tăng Tô Mạnh và An Quốc Tà không có ai nhìn thấy, hình như là dùng độc hay ám khí gì đó, Thanh Ngọc thủ Nguyên Mạnh Chi chết là vì hắn dẫn sấm sét tới, còn chân chính giao thủ chỉ có nửa chiêu,‘Lập địa Diêm La’ Vưu Hoàn Đa thì bị hắn đột nhiên khôi phục võ công làm cho kinh sợ mà thối lui, chết vào tay Tuyệt Kiếm tiên tử, nên rất khó phỏng đoán thực lực thực sự của hắn, nếu hắn không dẫn thiên lôi, dù có A Nan Phá Giới đao pháp, có lẽ cũng phải trên mười chiêu.”

    Lấy A Nan Phá Giới đao pháp chiếm lấy thượng phong, từng bước ép sát, là pháp môn giúp nhanh chóng đánh bại cửu khiếu.

    “Có lý.” Đám đệ tử Vương thị cùng giai cũng cùng ý kiến.

    Trong nhã gian của Nghiệp đô Hoàng thị, có một lão giả cũng lặp lại đại khái những lời giống hệt Vương Tái, cuối cùng nói với người bên cạnh:“Lôi đao cuồng tăng toàn mượn ngoại lực, thực tế phân tích vẫn chưa vượt qua được những người cùng thế hệ. Tử sư, hắn là bậc thang tốt nhất để ngươi đi lên Nhân bảng.”

    Người ở bên cạnh lão đó, là người nổi bật nhất hiện nay của Hoàng thị, Hoàng Tử Sư, nhân xưng “Lạc Hoa công tử”, đã mở bát khiếu.

    Hoàng Tử Sư không nói gì, phe phẩy cây quạt trong toàn, nhìn ra ngoài hồ sen, ánh mắt nóng rực.

    Trong nhã gian của Xích Dương võ quán, một nam tử trung niên cầm Nhân bảng trong tay, nhìn quanh một vòng, cười nhạo: “Lôi đao cuồng tăng ngoài kỳ ngộ được chiêu dùng lôi nhiếp điện, thì vẫn chưa có được thực lực khiến người ta tin tưởng, theo ta thấy, hắn hữu danh vô thực. Kim quán trưởng đương nhiên có thể chiến mà thắng chi! hắc, nếu là ta lên, ta cũng thắng được.”

    Hắn là quán chủ một đại võ quán, “Phá Quân” La Hựu Phong, thực lực bát khiếu, trẻ trung khoẻ mạnh, khi luận bàn với cửu khiếu Kim Tiến Hiền, đã thường xuyên ỷ vào tuổi trẻ mạnh mẽ của mình để làm đối phương đã tuổi già sức yếu phải chật vật.

    “Hắn quang minh chính đại khiêu chiến Kim quán chủ, há có thể không có thủ đoạn hay sao?” các quán chủ khác không đồng tình.

    Lúc này, Kim Tiến Hiền đang nhắm mắt dưỡng thần mở to mắt, đứng lên,cầm Xích Dương kiếm đi ra khỏi nhã gian, đi ra sau viện, vừa đi vừa tích lũy khí thế.

    Trong một gian p hòng khác, Cố Tiểu Tang đánh giá đám người Vương thị, cười hì hì: “Mẹ của Vương Sách xuất thân là Thôi Thị Bình Tân. Thực lực gia thế đều là hàng ngoại hạng, rất yêu thương con trai, mang cả của hồi môn lẫn lão bộc tùy thân ra để bảo vệ cho hắn, lão bộc này có thực lực nửa bước ngoại cảnh, tuy từng bị thương nặng, bị thương tới căn cơ, nhưng nếu ta muốn giết chết lão cũng phải rất vất vả, có điều, lão phải bảo vệ cho Vương Sách, không phải Thiện Tú Mi, chỉ cần thường xuyên ra ngoài, ta tất sẽ có cách tách lão ra khỏi Thiện Tú Mi.”…

    “Đương nhiên, nếu lần này không thành công, dù sau này có cơ hội, thì cũng làm cho người ta nghi ngờ ngươi.”

    Mạnh Kỳ nhắm mắt dưỡng thần, hừ lạnh một tiếng:“Nói nhiều quá, làm nha hoàn thì phải cho giống nha hoàn, tới đây, đấm lưng cho gia.”

    Hừ, không thừa cơ hội này sai khiến trả thù ngươi, ta không mang họ Mạnh!

    Cố Tiểu Tang cúi đầu, tủi thân: “Chủ nhân dạy rất phải.”

    Cô đi tới sau lưng Mạnh Kỳ, đấm vai đấm lưng: “Chủ nhân, có hài lòng không? Có thoải mái không?”

    Ừm, rất chuyên nghiệp… Mạnh Kỳ hết cả hứng thú hít sâu, rời khỏi cửa sổ, nhảy xuống.

    Hắn bay xuống mạnh mẽ như đại bằng, dẫn tới những tiếng hoan hô.

    Mạnh Kỳ đứng trên đỉnh hòn giả sơn, nhìn Kim Tiến Hiền tới gần, tay phải rút “Khinh ngữ”, hành lễ nói:“Kim tiền bối, mời.”

    Kim Tiến Hiền sờ sờ vỏ kiếm, mỉm cười:“Hậu sinh khả úy a.”

    Tranh, thanh kiếm hồng cũng tuốt ra khỏi vỏ, không chút khách khí, cách hồ sen, một kiếm chém thẳng vào Mạnh Kỳ, kiếm thế hùng hồn, cương khí bốn phía, khí nóng đập vào mặt.

    Chân lão theo trường kiếm bước vào hồ sen, đạp lên chiếc lá sen khô.

    Mạnh Kỳ tuy nắm đao, nhưng không có nghĩa hắn không thể dùng Độc Cô Cửu Kiếm, Phá Kiếm thức, Phá Đao thức, Phá Khí thức là những chiêu dùng sơ hở của đối phương làm tiền đề, chẳng quan hệ gì tới binh khí đang cầm trong tay, dùng kiếm phá được, dùng thương cũng phá được, dùng đao cũng phá được, chẳng qua chỉ là lúc ra chiêu, phải phù hợp với bản chất của binh khí, nên có rất nhiều phá chiêu Mạnh Kỳ trước giờ chưa hề dùng thử.

    Nhưng nửa năm qua, Mạnh Kỳ tĩnh tâm khổ tu, đao pháp tiến nhanh, Độc Cô Cửu Kiếm cũng có tiến bộ, đã quán thông.

    Trường đao tà tà chém xuống, tiếng nỉ non vang vọng khắp nơi, đương một tiếng chạm vào trường kiếm của Kim Tiến Hiền, kiếm thế hùng hồn và cương khí nóng rực như rắn bị bắt ngang thất thốn, uể oải hẳn.

    Kim Tiến Hiền rùng mình, kẻ này không phải chỉ có hư danh, một đao này dứt khoát vừa đúng, không nhanh không chậm, không quá nặng cũng không quá nhẹ.

    Trường kiếm biến chuyển, hóa thành tà dương tịch chiếu, Mạnh Kỳ lại đơngiản một đao chém ra, đương một tiếng, lại va chạm.

    Đinh đinh đang đang, Kim Tiến Hiền làm liền hai mươi bảy kiếm, phát huy Xích Dương kiếm pháp tới mức vô cùng nhuần nhuyễn, cương khí bắn ra không ngớt làm bọt nước văng khắp nơi, bạch khí bốc lên, hòn giả sơn tổn hại.

    Mạnh Kỳ vẫn ở thủ thế, trường đao hoặc dương hoặc âm, hoặc mãnh hoặc quỷ, đều là chiêu thức rất bình thường, nhưng lại luôn đúng lúc ngăn được kiếm của Kim Tiến Hiền.

    Kim Tiến Hiền có một loại cảm giác, đây là lần đầu tiên mình phát huy Xích Dương kiếm pháp tới mức sảng khoái lâm li nhất, người đối diện hình như biết được tâm tư của lão, dẫn dắt kiếm pháp của lão lên tới đỉnh điểm!

    Nhưng người xem bàng quan thì không nghĩ như vậy, Vương Sách nhíu mày:“Lôi đao cuồng tăng không khỏi có chút hữu danh vô thực……”

    Lại bị một cửu khiếu tuổi già sức yếu cửu khiếu đánh liên tục cho hai mươi bảy kiếm không thể hoàn thủ.

    Hắn liếc qua lão bộc và đường huynh, song lại thấy hai người một thì nghi hoặc, một lại trầm ngâm, không ai có chút khinh thị nào với lôi đao cuồng tăng.

    Trong một nhã gian khác,“Phá Quân võ quán” Quán chủ La Hựu Phong cười ha ha:“Xem đi, xem đi, ta đã nói lôi đao cuồng tăng này không có danh thực mà! Trừ chiêu thiên lôi, hắn chỉ có ngoại cảnh đao pháp như vậy, nếu vẫn không ra A Nan Phá Giới đao pháp, chắc chắn sẽ thua thôi, ha ha, mà dù có ra cũng còn chưa chắc thắng.”

    Chỉ dựa vào có chân ý ngoại cảnh đao pháp, thì không thể chiến thắng cửu khiếu cao thủ, bọn họ tự có hộ thể cương khí.

    Các giang hồ hảo hán đều hiện vẻ khinh bỉ, thế này mà cũng là cao thủ nhân bảng?​
     
    mhoang1191, rocklina and shaoyun like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển III: Mãn đường hoa túy tam thiên khách
    Chương 80: Giang hồ danh cục

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Tình thế trận đấu dần dần thay đổi.

    Sau khi sảng khoái lâm li đâm ra hai mươi bảy kiếm, Kim Tiến Hiền trong lòng đầy hào hùng, xuất sát chiêu “Kim Ô chiếu khắp” của “Xích Dương kiếm pháp” !

    Trường kiếm Viêm Dươngrực ánh sáng hồng, kiếm cương bắn ra ào ạt, như ánh mặt trời, mang theo lực sát thương kinh người che dấu một con “Kim Ô” chính là thân kiếm.

    Võ sư Xích Dương võ quán nhìn mà mê muội, bỗng nghĩ: “Lôi đao cuồng tăng nếu vẫn không dùng A Nan Phá Giới đao pháp thì chắc chắn sẽ thua……”

    Nhập Xích Dương võ quán hai mươi năm, đây là lần đầu tiên hắn được xem tuyệt chiêu “Kim Ô chiếu khắp” xuất ra với độ sát thương cao nhất, chiêu thức biến hóa đạt tới cực hạn, kiếm cương dùng tới xuất thần nhập hóa, dương cương hùng hồn tràn ngập khắp nơi, theo hắn thấy, nếu không có chiêu thức ngoại cảnh, tất không thể nào chống đỡ được.

    “Hắc, bị một kẻ già cả buộc cho phải dùng tới A Nan Phá Giới đao pháp……” La Hựu Phong cười khẩy trong lòng.

    Ai cũng cho rằng, một kiếm này của Kim quán chủ là tuyệt đối mạnh mẽ!

    Vương Sách nhìn thấy đường huynh nhíu mày thì lấy làm kì, chiêu “Kim Ô chiếu khắp”với trình độ này, dù Kim quán chủ lúc toàn thịnh cũng không nhất định có thể đánh ra được, bây giờ đã tuổi già sức yếu, lại đã liên công hai mươi bảy kiếm, sao bây giờ lại giống như càng chiến càng dũng mãnh?

    “Khinh ngữ” Vung ra, ánh đao mênh mông, phảng phất như xuất ra từ đáy lòng, mọi biến hóa đều linh hoạt tùy theo tâm động, tùy ý mà biến, phiêu miểu khó lường.

    Đương đương đương!

    Chuôi đao, sống đao, lưỡi dao, mũi đao, mỗi một bộ phận của thanh đao đều như sống lại, biến hóa tùy tâm, đánh ra từng đạo kiếm cương.

    Đinh!

    Trường đao biến hóa, chém thẳng vào cương khí giấu bên trong thân kiếm, phát ra một tiếng giòn vang.

    Đinh đinh đang đang…… Đao kiếm không ngừng va chạm vào nhau.

    Kim Tiến Hiền bỗng nhiên hụt hơn, trường kiếm hơi chậm lại.

    Với tuổi tác của mình, thể lực của lão đã bắt đầu không còn theo kịp.

    Âm thanh của Khinh ngữ làm nhiễu loạn lỗ tai của lão, Kim Tiến Hiền nhìn thấy trường đao của Mạnh Kỳ đẩy bảo kiếm của mình ra, bổ vào ngực lão.

    Tuy có thể dựa vào hộ thân cương khí ngạnh kháng một đao, sau đó tiếp tục tái chiến, nhưng Kim Tiến Hiền biết khí thế của mình đã qua đỉnh phong, thể lực tinh thần cũng đã có dấu hiệu chống đỡ khó khăn, vì thế đảo ngược trường kiếm, cười ha ha:“Lão phu nhận thua.”

    Miệng nói nhận thua, nhưng lão lại cười đến dị thường vui vẻ, đây là một lần đấu kiếm vui sướng nhất trong đời lão từ trước tới nay, quả là một đối thủ tốt khó có được!

    Thua thì thua thôi, không có gì tiếc nuối!

    Trường đao của Mạnh Kỳ đã chạm tới ngực Kim Tiến Hiền thì đột nhiên dừng lại không chút ngượng ngập, cứ như nguyên bản nó vốn phải nằm ở nơi đó, khiến Vương Tái nheo mắt.

    “Đa tạ tiền bối chỉ giáo.” Mạnh Kỳ thu đao trở vào bao, chắp tay hành lễ, không kiêu ngạo không siểm nịnh.

    Vương Sách đứng trước cửa sổ, khẽ nói: “Chỉ là khi dễ một Kim quán chủ lớn tuổi mà thôi.”

    Phàm là có chút nhãn lực, đều có thể nhìn ra vừa rồi Kim Tiến Hiền sở dĩ thua trận là vì cơ thể lão đã yếu, đánh kịch liệt hai mươi tám kiếm rồi thì thiếu sức, chứ chả liên quan gì tới lôi đao cuồng tăng hay đao pháp của hắn.

    Vì thế, không thiếu giang hồ nhân sĩ dậy lên lòng căm phẫn và ghen tị, nhỏ giọng trách móc lôi đao cuồng tăng khi dễ danh túc lớn tuổi của Nghiệp đô, tương lai hắn tới độ tuổi đó, còn không phải cũng sẽ bị đám tuổi trẻ chọn để làm đá kê chân hay sao.

    Vương Sách không hề nhìn thấy trên mặt lão bộc nhà hắn, Vương Tái và Thiện Tú Mi không hề có chút xíu khinh thị nào, một người trước là đăm chiêu, hai người sau là ngưng trọng.

    Trong nhã gian Hoàng gia, lão giả họ Hoàng lắc đầu:“Hắn có thể đi lên Nhân bảng, thật sự là do cơ duyên xảo hợp, Sử Tư, cơ hội của ngươi đã tới.”

    Hoàng Tử Sư phẩy chiết phiến, nhìn Mạnh Kỳ trên hòn giả sơn, gật đầu:“Đao pháp quả thật không sai, nhưng có chênh lệch so với ta tưởng tượng.”

    “Thực coi thường Nghiệp đô ta!”

    “Ti bỉ vô sỉ, chuyên chọn lão tiền bối để xuống tay!”

    Ỷ người ở đây đông, một ít kẻ nhàn rỗi của trốn trong đám người hô hào, muốn thêm náo nhiệt.

    Có bọn họ cổ động, không thiếu chính nghĩa chi sĩ nổi lòng căm phẫn, cùng quần chúng vây lại, khinh bỉ Mạnh Kỳ.

    La Hựu Phong cười khẩy, lạnh vài tiếng, lôi đao cuồng tăng quả thực hữu danh vô thực, đột nhiên, trong lòng hắn bỗng thoáng động, nhìn Mạnh Kỳ vẫn đứng trên hòn giả sơn, nghe những lời khinh bỉ thóa mạ xung quanh, nảy ra một ý.

    Ngày thường mình đã có thể làm cho Kim Tiến Hiền chật vật, chỉ là ỷ vào cửu khiếu phóng ra chân khí để miễn cưỡng thủ thắng hắn, mà lôi đao cuồng tăng cũng là khi dễ Kim Tiến Hiền lớn tuổi, thắng hiểm một chiêu, chiến tích của mình với hắn không khác nhau là bao, hơn nữa hắn đã đánh nhau kịch liệt một hồi, chân khí thể lực tiêu hao nhất định không nhỏ, bây giờ mình mà khiêu chiến, dù phải đấu với A Nan Phá Giới đao pháp, cũng không phải không có phần thắng.

    Dù sao bị bại bởi Cao thủ Nhân bảng cũng không mất mặt, mà còn có mặt mũi là đằng khác, nếu chiến thắng thì còn tốt hơn, thanh danh lan xa, được giang hồ nhân sĩ ngưỡng vọng kính sợ, lại còn thu hút không biết bao nhiêu anh tài hội mộ danh đến võ quán của mình, Nghiệp đô Hoàng gia cũng sẽ càng thêm coi trọng mình, truyền thụ tuyệt học!

    Phanh phanh phanh, tim hắn đột nhiên đập nhanh hơn.

    Nghe thấy người xung quanh chửi mắng, Kim Tiến Hiền cười xin lỗi Mạnh Kỳ, đưa tay lên ngăn mọi người, tỏ vẻ một trận chiến này mình đã đánh rất vui vẻ, lôi đao cuồng tăng tuyệt không phải khi dễ người già.

    Đúng lúc này, một bóng người từ lầu hai nhảy xuống.

    Người chưa tới, giọng đã rổn rảng như hồng chung:

    “Ai dám khi dễ Nghiệp đô ta không người?”

    “Phá Quân võ quán La Hựu Phong thỉnh chỉ giáo!”

    Oanh một tiếng, quần chúng vây xem sôi trào, giơ ngón tay cái lên:

    “La quán chủ hay lắm!”

    “Thay võ lâm nhân sĩ Nghiệp đô chúng ta giáo huấn tên gia hỏa vô sỉ này!”

    “Hắn hữu danh vô thực, không cần phải sợ, chỉ cần đỡ được A Nan Phá Giới đao, là có thể chiến thắng hắn!”

    Cũng có người đấm ngực dậm chân, vì sao mình không nghĩ đến việc khiêu chiến, dù sao cũng không sợ mất tiếng tăm, cần gì phải cố kỵ xa luân chiến chỉ trích, chỉ cần thắng, danh lợi đều có!

    Vương Sách khinh thường nhìn La Hựu Phong, gian xảo vô lại, dù lôi đao cuồng tăng danh khí không phù hợp thực lực, muốn khiêu chiến cũng phải chờ một lát chứ, lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn thì sao xứng là hảo hán!

    “Lôi đao cuồng tăng, ài, đao cuồng lại không may rồi, bát khiếu thường này thắng hắn cũng còn dư.” Vương Sách phán đoán, quay đầu nhìn giai nhân,“Tú Mi, ngươi thấy sao?”

    Thiện Tú Mi có vẻ kỳ quái:“Vương đại ca thật là.”

    “Chỉ trogn năm chiêu.” Vương Tái đột nhiên mở miệng.

    Vương Sách ngạc nhiên:“Cái gì?”

    “Không cần dùng A Nan Phá Giới đao pháp, chỉ trong năm chiêu sẽ hạ La Hựu Phong.” Vương Tái trầm giọng nói.

    “Này, điều đó không thể nào!” Vương Sách sửng sốt, La Hựu Phong tốt xấu gì thực lực cũng gần bằng Kim Tiến Hiền, đao cuồng Tô Mạnh dùng hai mươi tám đao mới chiến thắng Kim Tiến Hiền, dựa vào cái gì không dùng tới chiêu thức ngoại cảnh mà đòi trong vòng năm chiêu thắng La Hựu Phong.

    “Ba chiêu.” lão bộc truyền âm nhập mật cho Vương Sách.

    Vương Sách rất khiếp sợ, nhưng theo bản năng luôn tin tưởng vào con mắt của lão bộc, buột miệng:“Không có khả năng, theo ý ta, nhiều nhất ba chiêu.”

    Không thể bộc lộ ra mình vô tri trước mặt Tú Mi!

    Hoàng Tử Sư luôn tay phe phẩy quạt, tư thái ưu nhã, hắn không cho rằng La Hựu Phong có thể thủ thắng, nhưng nghĩ tên kia đủ sức tạo nên chút í phiền toái cho Mạnh Kỳ.

    Kim Tiến Hiền đang muốn giải thích cho La Hựu Phong hiểu mình thua cũng rất vui vẻ, hắn không cần phải xa luân chiến, thì đã nhìn thấy Mạnh Kỳ rút “Khinh ngữ” ra, bình tĩnh nói:

    “La quán chủ thỉnh.”

    Được rồi. Nếu đương sự cũng không có ý kiến, ta còn lắm chuyện làm gì? Kim Tiến Hiền lùi sang bên.

    La Hựu Phong hít sâu, bình phục tâm tình, giơ bảo đao trong tay, hét lớn một tiếng, tà tà chém ra.

    Đao thế hung mãnh, đại khai đại hợp, bên trong có giấu biến hóa và sát khí, đây là một chiêu mà La Hựu Phong rất đắc ý, nên ngay từ đầu đã dùng tới nó, ý muốn chiếm thế thượng phong, trước khi có khả năng phải đối đầuvới A Nan Phá Giới đao pháp.

    Mạnh Kỳ vung trường đao, trong viện bốc lên một luồng gió lạnh, đao chiêu theo gió mà biến, lãnh liệt bổ vào bảo đao của La Hựu Phong.

    Tới rất hay! La Hựu Phong thầm kêu, thanh đao thoáng nhướn lên, từ tà tà chém ngược lên, ra khỏi dự đoán của mọi người, tránh thoát được “Khinh ngữ” của Mạnh Kỳ, chém thẳng vào cổ họng.

    Nhưng trường đao của Mạnh Kỳ lại đột nhiên tăng tốc, tốc độ vượt qua sự tưởng tượng của La Hựu Phong, tựa như ánh trăng đêm, vừa mới nhìn thấy, đã tới sát người!

    Phần giữa thân và bên phải của La Hựu Phong hoàn toàn lộ ra, như bầu trời không có mặt trời, ban đêm không có ánh trăng, chỉ cần không phải người mù, đều có thể nhìn thấy, đều có thể cảm nhận được.

    Đương!

    “Khinh ngữ” trảm trúng mu bàn tay của La Hựu Phong, bảo đao trong tay hắn rơi xuống đất.

    La Hựu Phong kinh ngạc nhìn thanh đao trên mặt đất, không thể tin được, tại sao nó rớt?

    Nó rớt như thế nào? Giang hồ nhân sĩ vây xem đều thầm hỏi câu hỏi ấy, thế nào mà mới chỉ có một chiêu, La Hựu Phong đã bại?

    Ba, chiết phiến trong tay Hoàng Tử Sư đóng lại, nhìn chằm chằm vào mu bàn tay của La Hựu Phong, chỗ đó không có vết đao, chỉ bị sưng đỏ, có nghĩa từ lúc nào đó trường đao của Tô Mạnh đã chuyển qua đao phong, lấy sống đao công kích, mà mình không hề nhìn ra!

    Quan trọng nhất là, một võ quán chi chủ, một cao thủ mở khiếu có danh của Nghiệp đô, thế nhưng chỉ một chiêu đã bại trận?

    Đây chính là Lôi Đao Cuồng Tăng mới vừa rồi rất gian nan mới thắng được Kim quán chủ đó sao?

    Sao lại như trở thành hai người mạnh yếu khác nhau như thế?

    Đây mới thật sự là thực lực của cao thủ Nhân bảng… đây là ý nghĩ trong lòng tất cả mọi người.

    Hơn nữa lôi đao cuồng tăng còn chưa dùng tới A Nan Phá Giới đao pháp!

    Kim Tiến Hiền cũng há hốc mồm, không tin được đây là Đao Cuồng vừa mới giao thủ với mình, trợn mắt nhìn hắn thu hồi đao, nhảy xuống hòn giả sơn.

    “Chỉ dùng có một chiêu……” Vương gia lão bộc thì thào, Vương Tái chau mày, Thiện Tú Mi nheo mắt.

    Vương Sách cười gượng:“Ha ha, ta nói đúng đi, tối đa là ba chiêu.” Điều này sao có thể!

    Vương Tái khẽ hít một hơi, đi đến bên cửa sổ, cất cao giọng nói: “Một chiêu này của ‘Đao cuồng’ Tô thiếu hiệp có thể nói là tuyệt diệu, dụ La quán chủ tự phải biến chiêu, rơi vào cạm bẫy, hơn nữa một đao này cũng là tinh nghĩa của Đao đạo tinh nghĩa, nhanh như bôn lôi.”

    Thì ra là vậy! nghe Vương Tái giải thích, giang hồ nhân sĩ vây xem và La Hựu Phong mới giật mình, đây mới là thực lực của lôi đao cuồng tăng?

    Vương Tái tiếp tục nói:“Nhưng theo Vương mỗ xem ra, một đao này vẫn còn không bằng khi Tô thiếu hiệp đấu cùng Kim quán chủ.”

    “A?” cả Kim Tiến Hiền cũng phải ngạc nhiên.

    “Hai mươi tám đao, mỗi một đao đều phối hợp hoàn hảo vừa vặn đúng lúc đúng chỗ với Xích Dương kiếm pháp, từng bước đưa kiếm pháp của Kim quán chủ lên tới đỉnh phong, cũng từng bước tiêu hao thể lực của ông ấy, khiến Kim quán chủ cuối cùng không bị thua vì chiêu thức, mà thua thể lực, lại còn được thể nghiệm sự sảng khoái mà cả đời vẫn chưa có được.”

    “Hai mươi tám đao, chưa công một đao mà thắng đối thủ, đao pháp này có thể gọi là đại gia!”

    “Đây là Tô thiếu hiệp kính lão tôn hiền!”

    Nếu là chỉ hai ba đao đã thắng Kim Tiến Hiền, làm sao lão giả tự dưng bị điểm danh khiêu chiến này chấp nhận được? Anh danh một đời có còn đâu nữa!

    Nên Mạnh Kỳ lấy thủ làm công, cùng ông tấu lên một khúc giang hồ chiến, không làm hỏng thanh danh của ông.

    “Còn có thể như vậy……”

    “Thật sự là khó mà tin tượng……”

    Những ánh mắt nhìn Mạnh Kỳ đều thay đổi, thành sự tôn kính, và sợ hãi với đại hành gia đao pháp, với cao thủ Nhân bảng chân chính!

    Hôm nay thật sự là đã được mở mắt!

    Mạnh Kỳ khoanh tay đứng đó hưởng thụ sự hoan hô, thầm nghĩ:

    ‘Tên Vương Tái này mới gặp rất đáng ghét, nhưng làm người quả thật là công chính khách quan, đáng được thưởng thức, nếu không mình cực khổ diễn xuất mà không được ai nhìn thấu, mị nhãn lạivứt cho người mù xem à!’​
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển III: Mãn đường hoa túy tam thiên khách
    Chương 81: Đối mặt

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Nếu thực lực mạnh như đối thủ, chiến mà thắng là chuyện không khó, khó là còn phải chiếu cố mặt mũi đối phương, mà lấy chiêu thức của mình giúp đối phương thôi phát ra tiềm lực, khiến người ta phát huy võ công của mình tới mức nhuần nhuyễn, lại càng thêm khó.

    Muốn làm được điểm này, tầm nhìn, võ công, lòng dạ không thể thiếu một cái nào, càng phải là đại gia về lý giải biến hóa chiêu thức, mỗi một đao đều phải tinh chuẩn, quả thực khó hơn một đao thắng La Hựu Phong kia rất nhiều!

    Một đao kia tuy có đao pháp tinh nghĩa, nhanh như bôn lôi, lại không tiếng động bày ra cạm bẫy, lừa người tự vào, quả thực là tác phẩm đao pháp thượng thừa, nhưng hai mươi tám đao trước nó lại càng khiến người ta không thể không ca ngợi.

    Giang hồ nhân sĩ từ từ ngẫm lại cuộc chiến Mạnh Kỳ và Kim Tiến Hiền, càng cân nhắc càng cảm thấy tuyệt không thể tả, tựa như một bữa thịnh yến của kiếm pháp và đao pháp.

    Họ không hề khinh thị Kim Tiến Hiền, tuy bị Lôi đao cuồng tăng lễ nhượng, có vẻ thực lực chênh lệch rất xa, nhưng nội lực mạnh mẽ và cương khí dữ dội của ông là điểm không thể nghi ngờ được, đương nhiên ông thực đã tuổi già sức yếu, thua vì thể lực, nhưngđã đánh ra được hai mươi tám kiếm đỉnh phong, dù không ai đoán được nếu lôi đao cuồng tăng ra tay thật, không biết Kim Tiến Hiền có thể chống lại được mấy đao.

    Thôi thì dù saođoán không ra, nên vẫn dùng kiệu hoa nâng người ta đi, tốt xấu gì người talà Kim quán chủ, là danh gia của Nghiệp đô.

    Về phần lôi đao cuồng tăng, là đao cuồng Tô Mạnh hiện nay, thì hình tượng của hắn trong mắt mọi người đã trở nên sâu không lường được.

    Hắn vẫn còn chưa dùng tới chiêu thức chân ý ngoại cảnh!

    Cao thủ Nhân bảng danh quả thực bất hư truyền, không phải hư danh!

    Mạnh Kỳ chắp tay chào cảm ơn Vương Tái đã công chính khách quan giải thích thay, sau đó cao giọng nói với nhã gian của Hoàng thị: “Tại hạ được nghe danh Nghiệp đô ‘Lạc Hoa công tử’ đã lâu, thật tâm bội phục, rất mong ngày mai được chỉ giáo.”

    “Lạc Hoa công tử” Hoàng Tử Sư, lĩnh ngộ chân ý “Phi Hà Lạc Anh công” của Nghiệp đô Hoàng thị, có một chiêu chưởng pháp ngoại cảnh, “Phi Hà Lạc Anh công”đã tiếp cận tiểu thành, là một trong ba người trong Hoàn Châu tân tú có hy vọng đi lên Nhân bảng nhất, Mạnh Kỳ khiêu chiến hắnkhông có vẻ “Lấy lớn hiếp nhỏ”, aikhát khao muốn thử, muốn được lên Nhân bảng, muốn được giao thủ với Nhân bảng chân chính xem mình có chênh lệch với người ta nhiều không, mà thực ra người ta đã nghĩ Lạc Hoa công tử đã có đủ thực lực Nhân bảng, chỉ là chưa có cơ hội lên đó mà thôi……

    Lão giả họ Hoàng sau khi nghe Vương Tái phân tích thì tái mặt vì nhục nhã, mình là ngoại chấp sự, tốn bao nhiêu năm mới trở thành cửu khiếu, nhãn lực đối với đao kiếm pháp cao thâm lại bị thiếu hụt, bị Vương Tái ngay trước mặt công chứng gần như ‘dạy cho’, khiến lão vô cùng mất mặt với đám vãn bối trong gia tộc.

    Đến khi Mạnh Kỳ mở miệng khiêu chiến Hoàng Tử Sư, mặt lão biến thành xanh lét, nếu theo đúng lời Vương Tái, thực lực của lôi đao cuồng tăng tuyệt đối mạnh hơn cháu mình nhiều, không phải con đường tắt cho thằng bé đi lên Nhân bảng!

    Hoàng Tử Sưhơi biến sắc, phật một cái xòe quạt ra, khẽ cười: “Có thể được đấu với Đao cuồng một trận, dù mỗ không thắngvui, ngày mai giờ này, tất đến phó ước.”

    Bị thực lực Mạnh Kỳ làm cho khiếp sợ thì khiếp sợ, nhưng người đạt đến trình độ như Hoàng Tử Sư, ai là không tin tưởng vào bản thân, người ta có A Nan Phá Giới đao, mìnhcó “Hoa rơi nước chảy”, người ta có tu vi đao pháp đại hành gia, mìnhcó “Phi Hà Lạc Anh công”, chỉ cần tên kia không dùng chiêu hút thiên lôi, thì chưa hẳn mình đã không đấu được một trận.

    Người luyện võ đạo, làm gì có chuyện chỉ vì chênh lệch thực lực không nhiều mà lại mất đi lòng tự tin?

    Hắc hắc, qua hai trận vừa rồi, bây giờ người tađã chấp nhận danh hiệu hiện thời của ta…… suy nghĩ trong lòng Mạnh Kỳ người thường không thể nào hiểu nổi, nếu Hoàng Tử Sư biết, e là sẽ giận đến hộc máu, mình hừng hực khí thế chấp nhận khiêu chiến, cố gắng khiến cho lời lẽ không kiêu ngạo không siểm nịnh, thế mà hắn lại chỉ bắt lấy hai chữ ‘đao cuồng‘ để tự sướng!

    Mạnh Kỳ cười thầm, nhún chân bay về phòng mình, thân pháp không khác gì lúc xuống ban đầu, nhưng bây giờ trong mắt đám võ lâm nhân sĩ lại đã hoàn toàn khác hẳn, lúc trước như Đại Bằng, khí thế uy mãnh, hiện tại lại ám tàng Huyền Cơ, thân pháp xuất chúng.

    Cố Tiểu Tang đứng bên cửa sổ, khoanh tay, mặt ửng đỏ, mắt đảo quanh: “Chủ nhân, vừa rồi người thực sự rất có phong phạm cao thủ!”

    Đốc đốc đốc, có người gõ cửa phòng.

    “Ai?” Mạnh Kỳ đi về chỗ ngồi, trầm giọng hỏi.

    Linh giác và cảm giác của hắn chỉ thấy được bên ngoài mơ hồ vặn vẹo.

    “Nghiệp đô Thanh Thụ bộ đầu Khổng Dục, và Chu quận Vương thị Vương Sách, Vương Tái, Hoán Hoa kiếm phái Đỗ Thiếu Bạch, Tề Chính Ngôn muốn bái phỏng Tô thiếu hiệp.” ngoài cửa vang lên một giọng nói hùng hậu.

    Đây là ý tốt…… Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, ý bảo Cố Tiểu Tang đi mở cửa.

    Trước khi khiêu chiến, thực không tiện làm phiền, nhưng nay đã tỉ thí xong, làm chủ nhà dù saophải đón tiếp ‘con rồng’ đi ngang qua này chứ.

    Cố Tiểu Tang đi tới, rất giống một nha hoàn thực thụ, khẽ mở cửa phòng, cúi xuống hành lễ.

    Khổng Dục là một nam tử trung niên trông như thư sinh, mặc cẩm bào đỏ sậm của Lục Phiến môn, bên hông cột một sợi dây màu xanh, treo một cái quan ấn màu xanh nhạt.

    Khí chất lão luyện trầm ổn nội liễm, bên cạnh là Vương Sách, Vương Tái, Tề Chính Ngôn, Thiện Tú Mi, lão bộc ‘người quen’ của Vương gia, người duy nhất Mạnh Kỳ lạ mặt là Hoán Hoa kiếm phái ngoại chấp sự Đỗ Thiếu Bạch, tuổi chừng ba mươi, mặc áo bào dài màu đen, năm chòm râu dài, tóc búi cài trâm, phong độ phiêu phiêu.

    Khổng Dục khẽ gật đầuđáp lễ Cố Tiểu Tang, lễ phép mười phần, bất động thanh sắc quay đầu nhìn Mạnh Kỳ:

    “Tô thiếu hiệp đến đây, thật là việc trọng đại của Nghiệp đô.”

    Người tới không nhiều, ngoài người của Lục Phiến môn, chỉ có người của hai đại cự đầu Chu quận Vương thị và Hoán Hoa kiếm phái, nhà nào thế lựcmạnh hơn hẳn Lục Phiến môn tại Hoàn Châu, nhưng môn phái và thế gia có ám tranh, thế gia không hề muốn đi theo quét rác cho triều đình, vì chung quy một phần của triều đình là đại diện cho lợi ích của thế gia, một tấm biển chữ vàng, cộng với thực lực của Lục Phiến môn không kém, nên địa vịtrở nên không thể coi thường.

    Mạnh Kỳ và mọi người chào nhau xong, mời họ ngồi, Cố Tiểu Tang chạy trước chạy sau, đưa trà rót nước.

    Thiện Tú Mi và Cố Tiểu Tang giáp mặt, nhưng không hề nhận ra đây là Đại La yêu nữ đã từng đuổi giết cô ta ngàn dặm, khiến Mạnh Kì nhìn mà thầm khâm phục, nếu không phải hắn tận mắt nhìn thấy Cố Tiểu Tang đổi khí chất, hoá trang ngay trước mặt mình, có lẽ chính hắnkhông nhìn ra!

    Vương Sách là người của Vương thị, lần này đại diện cho Vương thị, bưng trà lên, nhấp một ngụm: “Tô công tử đột ngột đến đây, không phải chỉ muốn khiêu chiến anh kiệt danh túc, ma luyện đao pháp?”

    So với xưng hô thiếu hiệp, hắn thích gọi Tô công tử hơn.

    Cố Tiểu Tang tiếp đón xong, nhu thuận đứng sau lưng Mạnh Kỳ, mắt không nâng, tay bất động, đương nhiên bị đám người Vương Tái bỏ qua.

    Mạnh Kỳ lần này bản tôn xuất mã, không giả trang lạnh lùng lãnh khốc, mà rất tự nhiên mỉm cười: “Tại hạ bị khai trừ khỏi tự, trở thành giang hồ tán nhân, thiếu người chỉ điểm, thiếu bí tịch và tài nguyên, toàn dựa vào tự thân sờ soạng, nên có nhiều bất tiện, biết cuối mùa xuân đầu mùa hạ các châu tiến hành võ cử, muốn có một phần công danh, giúp con đường lên đại đạo lại bằng phẳng.”

    “Anh kiệt Hoàn Châu xuất hiện lớp lớp, Nghiệp đô lại còn nhiều hơn, tại hạ không thể không quan tâm thực chiến, nên mới khiêu chiến các vị cao thủ, chuẩn bị cho cơ hội cuối mùa xuân.”

    “Thì ra như vậy.” Khổng Dục khẽ cười, những cao thủ Nhân bảng có lòng đi theo triều đình, muốn đi theo con đường quang minh đại đạo, hắn vô cùng hoan nghênh.

    Bản thân Hoàng thất là một thế lực siêu cường, các đại thế gia tuy có tranh đấu với Thần đô Triệu thị, nhưng đa phần đều là công cụ duy trì gìn giữ triều đình, là trụ cột để đối kháng với các môn phái, thế nên triều đình không thiếu tài nguyên, bí tịch, rất có sức hấp dẫn với giang hồ tán nhân, đệ tử bị trục xuất của các môn phái, lại thêm triều đình còn có thể ban cho ruộng đất tài nguyên khoáng sản, cho một cái danh cao thủ chính thống, quyền lợi khi là chi chủ một quận của Lục Phiến mônrất dồi dào, có quyền thao túng sinh tử những thế lực thế gia nhỏ bối cảnh không mạnh, nhiều quyền lợi như vậy, ai lại chẳng muốn sẵn sàng góp sức?

    Nếu không phải thế gia và môn phái đều không muốn Lục Phiến môn bành trướng thành quái vật, thì quy mô của Lục Phiến môn tuyệt đối không chỉ như ngày hôm nay.

    Nghe thấy Mạnh Kỳ có ý chuẩn bị tham gia võ cử, Vương Sách khẽ gật đầu: “Tô công tử thiên phú kinh người, ngày sau tất đem trở thành đao pháp đại gia, song đã sắp đột phá ngoại cảnh, sao lại đi theo con đường võ cử, làm trò đùa cho người khác xem? Vương thị ta bất tài,có đầy đủ bí tịch và tài nguyên cung cấp cho Tô công tử.”

    Hắn quang minh chính đại cướp người ngay trước mặt Khổng Dục, đây chính là khí phách của đại thế gia.

    Hoán Hoa kiếm phái Đỗ Thiếu Bạch không nói gì, nếu bảo không có tâm mời chà, đó đích thị là nói dối, nhưng lôi đao cuồng tăng là đệ tử bị trục xuất của Thiếu Lâm, nếu môn phái chiêu làm khách khanh, cấp cho truyền thừa, vậy chẳng phải tát vào mặt Thiếu Lâm? Quan hệ hai bên không tệ, không cần thiết phải làm như thế.

    Tề Chính Ngôn chỉ chăm chú uống trà, nhờ Mạnh Kì đã kể cho chuyện truyền nhân Huyền Nữ, nếu không hắnbị Cố Tiểu Tang qua mặt, tuy nhiên giờ đã đoán ra được nha hoàn đứng sau lưng Mạnh Kỳ chính là Đại La yêu nữ thanh danh hiển hách.

    Mạnh Kỳ thở dài: “Đa tạ Vương công tử coi trọng, nhưng Tô mỗ tâm ý đã quyết.”

    Chuyện này không thể nào giải thích được, đành phải không giải thích.

    Vương Sách khẽ gật đầu, không mời chào thêm, sau khi hàn huyên vài câu thì cáo từ, ra cửa, mới nói với Vương Tái: “Tứ ca, ngươimuốn tham gia võ cử cuối mùa xuân đúng không?”

    “Ừ.” Vương Tái trả lời.

    Đệ tử đại thế gia tham gia nho cử võ cử là để tăng vị thế, thế lực của gia tộc đối với triều đình.

    “Nhưng có nắm chắc chiến thắng Tô Mạnh không?” Vương Sách hỏi.

    Tuy danh ngạch võ cử Hoàn Châu chỉ có ba mươi, Vương Tái và Mạnh Kỳ cùng chiến thắng không phải là chuyện khó, nhưng với thế lực của Vương gia, muốn sắp xếp cho hai người quyết đấu là chuyện rất đơn giản.

    Vương Tái nghĩ nghĩ: “Phải so qua mới biết được.”

    “Tô Mạnh chắc chắn sẽ khiêu chiến ngươi, Tứ ca, có cần tĩnh tu một thời gian, để thong dong nhận khiêu chiến không?” Vương Sách dò hỏi.

    Vương Tái lắc lắc đầu, mỉm cười tự tin: “Ta muốn nhìn hắn thắng, mỗi lần hắn thắng một người, chiến ý của ta sẽ mạnh lên thêm một phần, khó có được đối thủ thực lực tương đương như thế!”

    Đây là phương pháp tích lũy khí thế của hắn.

    …………

    Đóng cửa phòng, Cố Tiểu Tang than thở: “Ngay cả loại chuyện này cũng đi theo Vương Sách tới đây, ả ta đúng là cẩn thận.”

    Cô nhìn Mạnh Kỳ: “ Đánh thắng Hoàng Tử Sư rồi, chủ nhân khiêu chiến một đệ tử Vương thị đi, sau đó là Vương Tái, ta không tin Vương Sách làm đích tử mà không biết gì.”​
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)