Tiên Hiệp Nhất Thế Chi Tôn - Mực Thích Lặn Nước

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển III: Mãn đường hoa túy tam thiên khách
    Chương 57: Đao chấn tứ gia

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: trongkimtrn
    Biên: kethattinhthu7

    – A!

    Nghe được thanh âm vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm, Đường Minh Nguyệt đột nhiên quay đầu, vừa đúng lúc trông thấy Mạnh Kỳ chém ra một đao hung ác đáng sợ kia.

    Dung mạo, ngũ quan hắn vẫn giống như hôm qua, chỉ là khí chất đã cải biến, không còn bộ dạng trầm mê tửu sắc, xa hoa dâm đãng lúc trước. Bây giờ, thần sắc hắn lạnh lùng kiên nghị, nét kiêu ngạo đã được nội liễm, tất cả đều hóa thành vẻ tự tin mạnh mẽ.

    – Nhị ca…

    Nàng vô thức đưa hai tay che miệng, đôi mắt sáng phủ lớp sương mờ, tim đập dồn dập.

    Sắc mặt đám người Đường nhị gia, Đường thất gia đại biến, hoàn toàn không có ngờ tới thời khắc mấu chốt này thì Đường nhị lại trở về!

    Đường nhị công tử đi khỏi nhà từ lúc hai mươi tuổi, vóc người dung mạo đã định hình, hôm nay gặp lại hắn, bất quá cũng chỉ nhiều thêm vài phần tang thương nhờ trải qua ma luyện, bọn họ làm sao mà không nhận ra?

    Về những vị khách nhân, thần sắc đám người Lăng đại công tử, Vạn tam công tử trăm người như một, nét mặt tất cả đều hiện sự không dám tin vào mắt mình.

    Kể cả mấy vị gia chủ và cao thủ tứ gia, tròng mắt người nào cũng co rút lại, sự chú ý của bọn họ đều bị một đao kia hấp dẫn, dù chỉ đứng ngoài quan sát, ai nấy đều cảm nhận được sự cường thế, không gì phá không được.

    Có thể hình thành khí thế dựa trên diễn giải đao pháp như thế, hiển nhiên hắn đã đạt đến tinh nghĩa đao pháp rồi!

    Nếu mình ở nơi đất khách quê người mà đối mặt với một đao kia, liệu mình có thể ngăn một đao đó chém xuống không? Hoặc phải trả cái giá gì mới có thể đỡ nổi?

    Trưởng lão cửu khiếu đi theo Diệp gia lao ra, hô lớn:

    – Dừng tay!

    Khi Tà Kiếp chém xuống đầu, khí lưu sinh cơ chung quanh đều bị nó thu nạp, Diệp tam công tử chỉ cảm thấy trời đất đều bị một đao kia bao phủ, ngăn cách bản thân gã với bên ngoài.

    Thiên thương thương, dã mang mang(*), trừ một đao này, gã không còn cảm thấy gì khác!

    (*) Thiên thương thương, dã mang mang: trời trắng xóa, đồng mênh mông.

    Đây là hai câu hát trong bài dân ca Sắc Lặc ca của dân du mục ở phương bắc đời Nam Bắc triều tả cảnh sinh hoạt:

    “Sắc Lặc xuyên, Âm sơn hạ, thiên tự khung lư, lung cái tứ dã.

    Thiên thương thương, dã mang mang, phong xuy thảo đê kiến ngưu dương.”

    Tự nhiên, gã cảm thấy mình giống như một người bị gia tộc vứt bỏ, bất lực cô độc đối diện với thiên khiển(*) đáng sợ, thể xác lẫn tinh thần đều bị áp bức, lòng sinh ra sợ hãi.

    (*) Thiên khiển: trời phạt.

    Một đao kia thật sự như lôi đình đánh xuống, thay trời hành đạo, cương mãnh bá đạo, uy thế mười phần!

    Đối mặt một đao này, Diệp tam công tử giống như âm thần đối diện với lôi đình, cả người run rẩy, hoàn toàn không cách nào nảy sinh lòng chống cự, toàn thân gã đột nhiên mềm nhũn. “Bịch” một tiếng, gã từ trên ghế ngã xuống, quỳ nghiêng trên mặt đất.

    Ánh đao thu lại, Tà Kiếp trong tay Mạnh Kỳ lơ lửng trên đầu gã. Lúc này, trưởng lão cửu khiếu Diệp gia còn cách hắn một bước chân.

    “Coong”, Mạnh Kỳ thu trường đao vào vỏ, mắt nhìn thẳng phía trước, giọng khàn khàn lạnh nhạt nói một câu:

    – Ngươi quá yếu, thật sự khiến ta quá thất vọng!

    Không thèm quay đầu lại, hắn vừa nói chuyện vừa đi lướt qua người Diệp tam công tử còn đang quỳ ở đó.

    Dựa vào ăn đan dược để tăng công lực, ít rèn luyện trong thực chiến, lại vừa không có tuyệt thế thần công, võ giả Lục khiếu như gã tất nhiên phải yếu như vậy… Mạnh Kỳ có chút hoài nghi, lúc mình khai thông Nhãn khiếu, có khi không cần dùng A Nan Phá Giới Đao Pháp cũng có thể đánh ngang tay với gã.

    Một đao vừa rồi, hắn cũng không lo lắng có người nhận ra lai lịch, bởi vì một đao đó là tâm đắc của hắn khi tu luyện Tử Lôi Đao Pháp. Hắn lấy lĩnh ngộ tinh yếu của Thiên Đao làm nền tảng, cố gắng tạo ra một chiêu đao pháp riêng có của mình. Cho dù cường giả Ngoại cảnh tu luyện Tử Lôi Đao Pháp của Tố Nữ Đạo có mặt ở đây, nhiều lắm cũng chỉ cảm thấy một đao này được gần giống với tinh nghĩa đao pháp cương mãnh dữ dằn của lôi đình mà thôi.

    Mà hai chiêu Đoạn Thanh Tịnh và Lạc Hồng Trần trong A Nan Phá Giới Đao Pháp cũng được Mạnh Kỳ biến thành hai loại tinh nghĩa đao đạo của bản thân hắn.

    Xuất phát từ Thiên Đao, mà lại không hoàn toàn giống với tinh nghĩa của Tống Khuyết(*), đây là Thiên Đao thuộc về Mạnh Kỳ.

    (*) Tống Khuyết: một nhân vật hùng tài đại lược, thiên tư hơn người trong tác phẩm “Đại Đường Song Long Truyện” của Huỳnh Dị, y có biệt danh là Thiên Đao.

    Thanh âm khàn khàn “Ngươi quá yếu. Ta rất thất vọng!” lọt vào tai, khuôn mặt Diệp tam công tử đỏ bừng lên, vẻ mặt gã nhăn nhó, ánh mắt gần như sụp đổ. Gã muốn đứng lên nhưng hai chân vẫn nhũn ra như cũ, một đao kia dường như đã gieo hạt giống sợ hãi trong lòng gã!

    Trưởng lão cao thủ Cửu khiếu mới nhào tới kinh ngạc nhìn Mạnh Kỳ đi qua rồi mới nâng Diệp tam công tử dậy, đỡ gã lần nữa ngồi vào chỗ cũ.

    Lăng đại công tử và Vạn tam công tử thấy cảnh này cũng ngây người, không thể tin được Diệp tam thường ngày còn mạnh mẽ, ương ngạnh hơn hai người bọn hắn, vậy mà chỉ dưới một đao lại vô lực quỳ xuống!

    Trong lòng đám người Đường thất gia, Vạn gia chủ cũng chấn động, khó có thể nói thành lời, từ lúc nào đao pháp của Đường nhị lại trở nên lợi hại, khủng bố như vậy?

    – Đường Cảnh, ngươi có ý gì?

    Gia chủ Diệp gia Diệp Vạn Thiên lạnh lùng hỏi.

    Mạnh Kỳ nhìn lão một cái, giọng khàn khàn đáp:

    – Đó là để cho Diệp tam hiền đệ mở mang một chút kiến thức cái gì gọi là đồng nát sắt vụn.

    Trên thuyền, hắn từng nghe qua giọng nói của Đường nhị công tử. Nhờ sự trợ giúp của Bát Cửu Huyền Công, hắn khống chế cơ bắp và thanh quản ở yết hầu, hắn có thể bắt chước giọng nói của Đường nhị giống đến bảy tám phần, cộng thêm việc cổ họng bị thương dẫn đến giọng nói khàn khàn, cho nên không một ai nghe ra có chút gì không đúng.

    Hắn ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp:

    – Mấy năm trước, nhờ Diệp tam hiền đệ ban tặng, tiểu chất đã hoàn toàn tỉnh ngộ, ra ngoài vân du, trải qua gian khổ, rốt cuộc cũng thu hoạch được đao pháp nhập môn như hôm nay. Khụ khụ, cho nên vừa rồi tiểu chất dùng một đao kia để trả ‘ân nghĩa’ ngày nào, hi vọng Diệp tam hiền đệ cũng có thể làm lãng tử hồi đầu.

    Mạnh Kỳ cố ý ho khan hai tiếng, bày ra dáng vẻ yết hầu bị thương, không tiện nhiều lời, tránh việc bị hỏi quá chi tiết sẽ dễ dẫn đến bại lộ.

    Nói xong, hắn quay đầu nhìn Đường Minh Nguyệt, giọng nói dù còn khàn khàn nhưng biểu lộ sự nhu hòa:

    – Cửu muội, muội đã chịu khổ rồi!

    Hắn đã đọc qua tư liệu do Hoán Hoa Kiếm Phái thu thập, tuy rằng tin tức không quá tường tận nhưng cách xưng hô cơ bản và những chuyện đại sự vẫn có thể nắm tương đối.

    Đường Minh Nguyệt nhìn “Đường nhị công tử” có bảy phần lạ lẫm ba phần quen thuộc, khóe mắt bỗng có nước mắt chảy xuống, giống như vừa mừng rỡ xen lẫn ủy khuất, lại vừa ân cần có cả lo lắng, hỏi:

    – Nhị ca, huynh quay lại là tốt rồi, muội không sao hết. Chỉ là huynh, giọng nói của huynh bị sao vậy?

    – Bị thích khách Bất Nhân lâu gây thương tích, liên lụy đến Vạn huynh rồi.

    Mạnh Kỳ quay qua thăm hỏi với gia chủ Vạn gia.

    – Bất Nhân lâu?

    Gia chủ Vạn gia ngạc nhiên lên tiếng. Đám người Đường nhị gia, Vương Tái cũng kinh ngạc nhìn sang.

    Mạnh Kỳ ra hiệu ý bảo Đường Minh Nguyệt yên tâm, chậm rãi bước tới trước:

    – Nếu không có sát thủ Kim cấp Bất Nhân lâu, tại sao ta lại bị trọng thương mà bỏ chạy, không thể không kiếm nơi ẩn náu?

    Với một đao hắn vừa chém ra, nếu không nói quá gặp phải thích khách cường đại một chút thì rất dễ khiến người khác hoài nghi thân phận.

    Bất Nhân lâu chính là một trong tà ma cửu đạo, chuyên lấy ám sát làm chủ. Về đối ngoại, bọn chúng lấy các màu: hồng, chanh hoàng, lục, thanh, lam, tử (đỏ, da cam, xanh lá cây, đen, xanh da trời, tím) để phân chia cấp độ thích khách. Lợi hại nhất là thích khách Tử cấp(*) đã từng giết chết qua cường giả xếp hạng mười chín trên Địa Bảng. Nghe nói, lâu chủ Bất Nhân lâu đương đại được Lục Phiến Môn xếp hạng trong mười thứ hạng đầu trên Địa Bảng.

    (*) Tử cấp: cấp màu tím.

    Còn đối với Khai Khiếu kỳ, Bất Nhân lâu dùng kim, ngân, đồng, thiết (vàng, bạc, đồng, thiết) để phân chia, mạnh nhất chính là sát thủ Kim cấp. Nhưng vì thân phận những sát thủ này không bị lộ ra nên có rất nhiều cuộc ám sát không biết có phải do cùng một người gây ra hay không. Do đó, không có người nào có tên trên Nhân Bảng. Có điều, nếu có ai vì thế mà coi thường bọn chúng, người đó chắc chắn phải trả giá bằng chính tính mạng của mình.

    – Quả thật là sát thủ Kim cấp…

    Vương Tái trầm giọng nói.

    Mạnh Kỳ nhìn mọi người chung quanh, ánh mắt dừng một lát trên người Đường nhị gia, Đường thất gia rồi quay đầu liếc qua Diệp tam công tử vừa mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt tràn đầy oán độc, hỏi:

    – Nhị thúc, Thất thúc, Diệp tam công tử, ta rất muốn biết, vì sao gia gia bệnh nặng, trên đường ta chạy về nhà lại bị ám sát bởi sát thủ Kim cấp của Bất Nhân lâu, chuyện này có liên quan đến Vạn huynh không?

    Hắn hoàn toàn nắm đề tài trong tay mình, tránh xảy ra việc mình chưa quen thuộc mà làm lộ chân tướng.

    Người Đường gia, Vạn gia đều xôn xao, đây chẳng phải là trực tiếp chỉ ra một trong ba người Đường nhị gia, Đường thất gia, Diệp Tam công tử là kẻ chủ mưu? Hoặc nói thẳng ra là do ba người bọn họ liên thủ?

    – Ai biết được ngươi ở bên ngoài chọc phải tai họa gì?

    Diệp tam công tử nghiến răng nghiến lợi nói.

    Ánh mắt đám người gia chủ Vạn gia lóe lên, đối với câu nói của Diệp Tam công tử, bọn họ không tỏ ra phản ứng quá lớn. Thời điểm Đường nhị bị ám sát cũng quá khéo đi, đúng lúc hắn trên đường trở về, lại là lúc Đường lão gia lâm bệnh nặng.

    – Làm gì có chuyện trùng hợp như thế?

    Câu này của Mạnh Kỳ lời ít mà ý nhiều, tiếp theo hắn trầm mặt, quát:

    – Nếu bị ta tra ra ai là kẻ chủ mưu sau lưng, chắc chắn ta sẽ dùng một đao chém hắn ra làm hai!

    Không chờ người khác nói chuyện, hắn trực tiếp nhìn về phía Vương Tái:

    – Vương công tử, dựa theo lễ pháp, nếu dòng chính còn sống, vị trí gia chủ nên xử trí thế nào?

    Thanh âm của hắn không lớn nhưng lại như sấm sét san bằng đất. Thoáng cái, sắc mặt đám người Đường nhị gia, Đường thất gia và gia chủ Diệp gia, Diệp tam công tử đại biến, còn Đường Minh Nguyệt có cảm giác như được giải hận.

    Mắt Mạnh Kỳ chăm chú nhìn Vương Tái, chờ y trả lời.

    Vương thị Chu Quận là gia tộc lấy Hạo Nhiên Chi Khí(*) của Nho gia làm gốc rễ, coi trọng nhất là nhân nghĩa, lễ pháp. Mà trong lễ pháp, việc trưởng tử, đích tôn(**) thừa kế là một đạo lý trung tâm, nó quan hệ đến việc ổn định truyền thừa của bản thân thế gia. Nếu như Vương Tái muốn giúp người khác nắm quyền, mở miệng chối bỏ điểm này, vậy thì Hạo Nhiên Chi Khí của y tự nhiên sẽ sụp đổ, từ đó về sau, trong tâm linh sẽ chôn dấu kẽ hở rất lớn!

    (*) Hạo Nhiên Chi Khí: quang minh chính đại, ngay thẳng cương trực, tinh thần bất khuất.

    (**) Trưởng tử, đích tôn: con trai cả, con của con trai cả.

    Mạnh Kỳ vốn nghĩ rằng, nếu hắn không dùng Lôi Ngân, không dùng Xá Thân Quyết, xuất hết những thủ đoạn khác của mình giao thủ với Vương Tái, nhiều lắm cũng chỉ có phần thắng tương đối cao chứ không dám nói là tất thắng. Dẫu sao, kẻ có thể leo lên Nhân Bảng, bản thân y nếu không phải là cường giả có võ công cấp Ngoại cảnh đạt tới tiểu thành hoặc có chỗ tầm đắc thì ít nhất y cũng nắm giữ một tuyệt chiêu Ngoại cảnh, cho nên tuyệt đối không thể khinh thường. Đấy là chưa nói Vương Tái còn có Hạo Nhiên Chi Khí và có đủ loại tuyệt học Khai Khiếu của Vương thị Chu Quận!

    Còn nếu như y vi phạm lễ pháp, tự phá Hạo Nhiên Chi Khí, lưu lại chỗ hổng trong tâm linh, Mạnh Kỳ nắm chắc không cần xuất kiếm, không dùng tuyệt chiêu, chỉ dựa vào Tà Kiếp và đao pháp là cũng đủ đánh bại y!

    Đạt đến cấp độ như Mạnh Kỳ và Vương Tái, tâm linh êm dịu, không vướng mắc là rất quan trọng. Nó không chỉ có quan hệ đến việc cảm ngộ thiên địa sau này, trong ngoài giao hội, hơn nữa còn ảnh hưởng tới việc phát huy cảnh giới võ công trước mắt.

    Lúc trước, trên Tà Lĩnh, chẳng phải thủ lĩnh mã phỉ cũng nắm giữ một chiêu đao pháp Ngoại cảnh sao? Không phải cũng vì thế mà chết ư?

    Bởi vậy, dù chuyện giả mạo Đường nhị công tử có nguy hiểm nhất định nhưng Mạnh Kỳ vẫn phải tới đây!

    Ánh mắt đám người Đường nhị gia đều rơi trên người Vương Tái, nếu như y thừa nhận lễ pháp trưởng tử, đích tôn, đồng nghĩa với việc y sẽ dùng thân phận Vương thị Chu Quận “đóng dấu xác nhận” vào vị trí kế thừa gia chủ Đường gia.

    Tay Vương Tái đặt lên chuôi kiếm, khí độ thản nhiên:

    – Tại hạ là khách nhân, khách thì không lấn chủ.

    – Hơn nữa, cho dù trưởng tử, đích tôn cũng không có cách nào thay thế được vị trí bảy đại luật chủ yếu.

    Cái gọi là bảy đại luật, gồm các loại như bất hiếu, phản quốc…

    Không đợi Mạnh Kỳ hỏi lại, y mỉm cười nói:

    – Đường huynh, không biết vì sao huynh phải mang mặt nạ da người?

    Lời này vừa nói ra, mọi người đều ngạc nhiên, ánh mắt ngưng lại trên khuôn mặt Mạnh Kỳ. Bọn họ cũng có nghĩ qua Đường Cảnh là giả mạo, nhưng mà cũng không cần vạch trần nhanh như vậy chứ?

    Đường Minh Nguyệt cắn chặt môi dưới, sợ hãi, bất lực nhìn Mạnh Kỳ. Đám người Đường nhị gia và Đường thất gia nhất thời kinh ngạc, sau đó trên mặt liền lộ vẻ vui mừng.

    Mạnh Kỳ đưa tay lên tai, nhẹ nhàng kéo một cái, lộ ra “chân dung” dưới tấm mặt nạ.

    – A! Nhị ca, huynh…

    Đường Minh Nguyệt sợ hãi, lui lại một bước, bởi vì trên gương mặt đó chằng chịt vết thương, trông thật dữ tợn đáng sợ, mà đường nét khuôn mặt dưới vết thương đúng là của nhị ca nàng!

    – Ngươi?

    Vẻ mặt đám người Đường nhị gia liên tục thay đổi, không rõ đây là chuyện gì.

    Mạnh Kỳ không đáp, dán lại lớp mặt nạ da người rồi mới khàn khàn nói:

    – Ra ngoài du lịch, gặp nguy hiểm, bị địch nhân bắt lấy tra tấn, cho nên mới có bộ dáng như hôm nay. Vì vậy, ta tìm người giỏi tay nghề chế tạo cái mặt nạ này để tránh hù dọa người khác.

    Hình dạng vết thương là do biến hóa của Bát Cửu Huyền Công, dùng mắt thường nhìn qua, không ai có thể phân biệt được thật giả. Dù sao, Đường nhị công tử rời nhà đã nhiều năm, trí nhớ mọi người về hắn có chút mơ hồ.

    Việc mặt nạ bị Vương Tái nhìn thấu vừa rồi là do Mạnh Kỳ cố ý, hắn mượn chuyện này để lộ ra “bộ mặt thật”. Làm vậy sẽ càng làm những người khác tin vào thân phận của hắn. Theo bản năng, tất cả mọi người đều cho rằng dưới lớp ngụy trang là khuôn mặt thật chứ không thể là một cái tầng “ngụy trang” khác, vì nếu không phải dùng cơ bắp biến hóa mà dùng hai tầng mặt nạ da người để cải trang, độ dày khuôn mặt sẽ cực kỳ lộ rõ, người khác liếc qua là nhận ra ngay. Vì rất khó như vậy nên cũng chỉ có cao thủ am hiểu biến hóa hoặc tinh thông ngụy trang mới có thể làm được việc này.

    – Nhị ca…

    Nước mắt Đường Minh Nguyệt rơi lã chã.

    Vương Tái cảm khái nói:

    – Trải qua trắc trở, gặp qua Thương Hải, khó trách đao pháp của Đường huynh có thể đại thành.

    Sau việc vừa rồi, thần sắc Đường nhị gia và Đường thất gia trở nên ngưng trọng, không ai lên tiếng trước chất vấn thân phận Mạnh Kỳ, tựa hồ như đang suy nghĩ điều gì.

    Vương Tái cười một tiếng:

    – Đường huynh, kiếp hậu quy lai, tự hữu biệt tình yếu tự(*), tại hạ không làm phiền nữa, ngày sau lại gặp.

    (*) Kiếp sau sống lại, những chuyện chia ly sẽ tự được ghi chép lại.

    Hắn không hề không đề cập tới chuyện ai làm gia chủ, dù sao Đường lão gia vẫn còn sống, chỉ là bệnh tình nghiêm trọng nên hôn mê thôi.

    Nhìn đám người Vương Tái, Diệp tam rời đi, nhìn Đường nhị gia và Đường thất gia đang trầm mặc, Mạnh Kỳ mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không đúng. Nếu lúc này mình là Đường nhị gia hoặc Đường thất gia, chuyện đã đến tình trạng này, nhất định mình sẽ la lối om sòm, cãi tới cãi lui, thật cũng phải nói thành giả!

    Tướng mạo giống nhau? Nhất định là tìm người có tướng mạo giống nhau, thiên hạ rộng lớn, người có dung mạo tương tự cũng là chuyện quá bình thường!

    Thói quen từ nhỏ giống nhau? Nhất định Đường nhị phải bắt lấy điểm này rồi cứ bình thường bắt chước theo!

    Hỏi đối đáp các câu liên quan đến tên gọi? Nhất định phải tra khảo ngay!

    Tóm lại, ta không tin, có chết ta cũng không tin. Sau đó, ta sẽ tìm cao nhân phân biệt huyết mạch, liên hợp thế lực trong nhà cùng với người ngoài biến Đường nhị thật thành Đường nhị giả.

    Mạnh Kỳ trầm ngâm, nói:

    – Nhị thúc, tiểu chất đã trở về, phiền thúc giao trả quyền điều hành gia tộc cho đích tôn đi. Đúng rồi, Thứ gia gia đâu?

    Vừa rồi, hắn phát hiện Đường Thứ, một trong bốn cao thủ Cửu khiếu vây giết mình không có ở đây, hiển nhiên đã trốn đi rồi, để tránh Hoán Hoa kiếm phái, Lục Phiến Môn và mình.​
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển III: Mãn đường hoa túy tam thiên khách
    Chương 58: Nhân quả

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: kethattinhthu7

    Đường Thất gia phe phẩy quạt giấy, tựa như cười mà không phải cười nhìn Mạnh Kỳ:

    – Ta nói tiểu Nhị lời này, vị trí gia chủ quan hệ trọng đại, bắt buộc phải tìm Lục Phiến Môn để kiểm tra huyết thống, đồng thời mời các thế gia khác đến chứng kiến, như vậy chúng ta mới có thể xác nhận thân phận của ngươi. Bởi việc này không thể tùy tiện giao quyền lực cho người ngoài, đây không phải chúng ta nghi ngờ ngươi, chỉ là việc này cần phải làm.

    Vì Lục Phiến Môn đại diện cho quyền lực của hoàng đế, khi kiểm tra huyết thống, Lục Phiến Môn khó tránh khỏi có lập trường riêng, vì lý do này nên mới mời thêm ba thế gia trung lập giám sát để làm chứng, phòng ngừa có cao thủ tinh thông dịch dung tráo đổi trưởng tử chi trưởng của gia tộc.

    Vì việc kiểm tra huyết thống cần phải được chuẩn bị kỹ từ trước, phải nhờ chi nhánh nha môn Lục Phiến Môn ở Hoàn Châu cử kỳ nhân dị sĩ hoặc cho vật liệu kiểm tra. Rắc rối như vậy nên việc này nhanh lắm cũng phải hai ngày nữa mới có thể tiến hành, đây là cái cớ kéo dài thời gian rất đường đường chính chính.

    Đương nhiên, việc kiểm tra huyết thống không phải là quy định bắt buộc, chỉ khi có thế lực trong gia tộc hoài nghi con cháu của mình là giả thì mới làm việc này.

    Chẳng trách Đường Nhị gia và Đường Thất gia không cần quá mức dây dưa, hóa ra là đã trực tiếp tiến thẳng đến bước cuối cùng này. Đương nhiên, nếu việc kiểm tra huyết thống hai người bọn họ nói chỉ là cớ để kéo dài thời gian chứ không phải tiến hành làm thật là kết quả tốt nhất. Còn nếu làm thật, trong hai ngày này cũng đủ làm rất nhiều chuyện rồi… Mạnh Kỳ suy nghĩ, khẽ vuốt cằm, đáp:

    – Không sao, tiểu chất không vội, thêm hai, ba ngày nữa, tiểu chất vẫn có thể chờ được.

    Dù sao hai, ba ngày nữa, mọi chuyện cũng không còn liên quan đến mình.

    Thấy thái độ chắc chắc, như định liệu trước việc này của Mạnh Kỳ, Đường Nhị gia và Đường Thất gia hơi đổi sắc mặt rồi làm như bình thường, gật đầu phụ họa theo, chỉ có Đường Minh Nguyệt lầm bầm một câu:

    – Các người hoài nghi Nhị ca là giả, ta cũng có thể hoài nghi các người là giả, không phải cứ ở trong nhà là không có cách nào giả mạo…

    Đối với sự oán trách của nàng, Đường Nhị gia và Đường Thất gia ngoảnh mặt làm ngơ, sắc mặt một chút cũng không đổi.

    Mạnh Kỳ duy trì thái độ lạnh lùng, cường thế, giọng khàn khàn truy hỏi:

    – Thứ gia gia đâu rồi?

    Đường Nhị gia thoáng lúng túng, trả lời:

    – Thứ bá bị lão Ngũ xúi dại, tham dự ám sát chủ sự Hoán Hoa Kiếm Phái và thuộc hạ của y nên đã sớm cao chạy xa bay, hiện không biết tung tích.

    Khinh ta là tiểu hài tử dễ lừa hả… Mạnh Kỳ trong lòng hừ một tiếng, nhìn qua là biết tất cả bọn họ đều có ý nương nhờ Vương gia. Lại còn nói trước đó không biết việc của Đường lão ngũ và Đường Thứ, ai nghe được chắc phải cười đến rụng răng.

    Mạnh Kỳ bất động thanh sắc nói:

    – Đến Nhị thúc mà cũng không biết? Hừ, Ngũ thúc và Thứ gia gia không để ý đến gia tộc, tự tiện làm việc, chết còn chưa hết tội.

    Đường Thứ còn chưa chết mà… Đường Nhị gia và Đường Thất gia đưa mắt nhìn nhau. Có điều chuyện này chỉ có thể làm, tuyệt không thể nói, vì một khi nói rõ ràng ra, sau này còn phải ngăn lửa giận của Hoán Hoa Kiếm Phái, tránh cho cá chết lưới rách, biết đâu bản thân mình lại bị lôi ra làm kẻ thế mạng.

    Mạnh Kỳ không chờ hai người trả lời, rất tự nhiên nói:

    – Nhị thúc, Thất thúc, tuy rằng phải chờ kiểm tra huyết thống ta mới có thể tiếp quyền quản lý trong nhà, nhưng hai người sẽ không ngăn cản ta đi thăm viếng gia gia, tế bái tổ tông chứ?

    ‘Hừ, nói như hai, ba ngày nữa ngươi nhất định sẽ là gia chủ vậy…’ So với Đường Nhị gia, lòng dạ Đường Thất gia không sâu sắc bằng, vẻ mặt lão thoáng lộ suy nghĩ trong lòng.

    – Đương nhiên có thể, Cảnh chất nhi ngươi có thể lãng tử hồi đầu, rõ ràng hiếu đạo, là phúc của Đường gia chúng ta.

    Đường Nhị gia khẽ gật đầu, tựa như khen mà giống như đang cười nhạo.

    Bên trong thế gia, con cháu đi xa quay về, trước tiên có hai chuyện chính phải làm là bái kiến trưởng bối và đi từ đường tổ tông tế bái, Đường Nhị gia và Đường Thất gia cảm thấy không có vấn đề gì.

    – Nhị ca, muội đi cùng huynh.

    Đường Minh Nguyệt muốn tranh thủ thời gian nói một chút tình hình trong nhà cho Nhị ca biết.

    Mạnh Kỳ khẽ gật đầu, cùng với Đường Minh Nguyệt đi tới gian phòng của Đường lão gia.

    – Minh Nguyệt, ngoại trừ những người đang làm nhiệm vụ thủ vệ, muội đi triệu tập tất cả tộc nhân hiện đang ở nhà đến từ đường tổ tông.

    Chỉ còn chút nữa là tới trước cửa phòng Đường lão gia, Mạnh Kỳ đột nhiên mở miệng nói.

    Đường Minh Nguyệt mới kể “mạch nước ngầm” mãnh liệt trong nhà xong, chợt nghe câu dặn dò này của Mạnh Kỳ, nhất thời nàng có chút ngẩn ra.

    Mạnh Kỳ dùng thái độ nhu hòa nói với nàng:

    – Việc này quỷ dị, cần phải giải quyết nhanh chóng.

    Tóm lại, khiến mọi chuyện rối tung lên càng sớm càng tốt.

    – Hả?

    Đường Minh Nguyệt mở hai mắt tròn to, tuyệt đẹp, tràn đầy nghi hoặc.

    Mạnh Kỳ thấy nàng không hiểu, thấp giọng nói:

    – Nhị thúc, Ngũ thúc, Thất thúc đều nương nhờ vào Vương gia rồi, lại còn chân thành hợp tác. Có điều, vị trí gia chủ chỉ có thể có một người ngồi, rốt cuộc bọn họ đến cùng là bị cái gì mê hoặc?

    Nếu thật sự nhắm vào vị trí gia chủ, tuyệt đối không có khả năng mình và đối thủ cạnh tranh cùng nương nhờ vào một thế lực, làm gì có chuyện tích cực hợp tác, không cản trở nhau?

    Chính từ việc không ai trong bọn họ mượn thế lực của Hoán Hoa Kiếm Phái để tranh cướp vị trí gia chủ, Mạnh Kỳ cảm thấy trong chuyện này còn có dấu vết của âm mưu ẩn nấp phía sau.

    Vẻ mặt Đường Minh Nguyệt trở nên ngưng trọng:

    – Đúng vậy, bình thường Nhị thúc, Ngũ thúc, Thất thúc đều hận đối phương không chết đi. Nhị ca, muội lập tức đi triệu tập tộc nhân!

    Đường lão gia chấp chưởng Đường gia mấy chục năm, thế lực chi trưởng đã thâm căn cố đế. Cho dù trong thời gian gần đây Đường nhị gia liên tiếp thay đổi quản sự và hộ vệ, lôi kéo trưởng lão và khách khanh nhưng cũng không cách nào trong khoảng thời gian ngắn làm suy yếu hoàn toàn chi trưởng. Mạnh Kỳ chính là nhắm chính xác vào điểm này nên mới bảo Đường Minh Nguyệt thông báo tất cả tộc nhân đến từ đường.

    Nhìn bóng lưng Đường Minh Nguyệt bước nhanh rời đi, Mạnh Kỳ hít sâu một cái, xoay người đẩy cửa phòng ra, mùi đàn hương nồng đậm phả vào mặt.

    Gian phòng rất lớn, tất cả cửa sổ đều bị che lại, âm trầm mà tối tăm, không khí vì không được lưu thông nên có vẻ ngột ngạt, thêm vào đó mùi thuốc, mùi đàn hương lại càng thêm khó ngửi.

    – Nhẫn gia gia.

    Mạnh Kỳ quay đầu, nhìn lão nhân đang ngồi bên trong phòng lễ phép chào.

    Đây là Đường Nhẫn, một trong ngũ đại trưởng lão, ông từng là người có hy vọng nhất của Đường gia đột phá đến cao thủ nửa bước Ngoại cảnh, nhưng hiện tại ông đã tuổi già sức yếu, không còn có khả năng này.

    Ông và Đường lão gia Đường Kỵ là huynh đệ, từ nhỏ ông được vị huynh trưởng này chăm sóc, bởi vậy sau khi võ công đại thành vẫn luôn phụ trách an nguy của Đường lão gia, còn là người giữ thần binh trấn tộc Thương Lan Đao của Đường gia.

    Đường Nhẫn tóc đã hoa râm nhìn Mạnh Kỳ, vuốt cằm nói:

    – Lớn rồi, rất tốt.

    Tất cả những việc vừa rồi, gồm cả chuyện mặt nạ da người của Mạnh Kỳ bị vạch trần nhưng hắn vẫn thản nhiên chờ kiểm tra huyết thống, ông đều được người khác báo lại.

    Tới cạnh giường, Mạnh Kỳ nhìn thấy mặt mũi Đường lão gia nhăn nheo, tóc ông thưa thớt, tất cả đều đã hoa râm, hai mắt nhắm nghiền, yết hầu hình như có cục đờm nên hô hấp bị đứt quãng khiến người bên cạnh lo lắng không biết lần hô hấp tiếp theo ông có thở được hay không.

    ‘Khụ khụ’, dường như cảm nhận được Đường nhị công tử Đường Cảnh trở về, Đường lão gia đang hôn mê đột nhiên có động tĩnh, tay phải để bên ngoài khẽ động, mí mắt từ từ mở, đầu cố gắng quay nhìn ra phía cửa.

    Mạnh Kỳ bước nhanh tới, nắm chặt lấy tay Đường lão gia, thấy hai mắt ông đục ngầu nhưng chứa đầy lệ quang, ánh mắt có mừng rỡ, có bằng lòng, có bi thương, có thống khổ. Ông rất muốn mở miệng nói chuyện nhưng âm thanh nơi yết hầu như bị tắc nghẽn, ho ‘khụ khụ’ vài tiếng, thốt không nên lời.

    Không biết vì sao, nhìn thấy nước mắt của Đường lão gia, Mạnh Kỳ chợt nghĩ đến Đường nhị công tử Đường Cảnh, trước khi chết, gã cũng chảy hai hàng nước mắt. Ánh mắt cả hai đều là không cam lòng, chất chứa một nỗi bi thương khó tả, khiến người khác không khỏi nảy sinh lòng trắc ẩn.

    Hai đôi mắt khác nhau nhưng lệ quang và nước mắt như giao hòa, làm thay đổi suy nghĩ của Mạnh Kỳ, khiến hắn có cảm giác nhân quả tương liên, trong mơ hồ bản thân hắn như trở thành người trung gian để luân chuyển mối nhân quả này.

    – Mạo nhận thân phận của người nên phải gánh nhân quả của người…

    Trong lòng Mạnh Kỳ đột nhiên nảy sinh suy nghĩ này, hắn hình như hiểu được một chút mà lại giống như chưa hiểu chút gì.

    Hai tay hắn nắm chặt lấy tay Đường lão gia, trầm giọng nói:

    – Con đã trở về…

    Giọng Mạnh Kỳ khàn khàn không nói hết câu, không biết là vì hắn chưa cảm nhận hết phần tình cảm này hay không biết hành động ra sao.

    Nhưng tai của Đường lão gia và Đường Nhẫn lại cảm thấy chuyện này là do hắn quá xúc động, câu nói thành ra nghẹn ngào.

    Đường lão gia nắm ngược lại tay phải Mạnh Kỳ, yếu ớt rung rung ba cái rồi ông lần nữa nhắm hai mắt hôn mê.

    Mạnh Kỳ đợi một lúc lâu, sau đó hít sâu một hơi rồi đứng lên, thi lễ với Đường Nhẫn một cái, sau đó đi ra ngoài cửa.

    – Mạnh dạn làm, yên tâm làm.

    Đường Nhẫn nhìn Đường lão gia nằm trên giường, thấp giọng nói.

    Mạnh Kỳ gật đầu, mở cửa lớn bước ra ngoài. Ánh sáng mặt trời chiếu vào làm gian phòng âm u nặng nề trở nên sáng rõ hơn.

    ***

    Từ đường của thế gia nằm ở vị trí rất dễ tìm, Mạnh Kỳ chỉ cần nhìn bố cục, thiết kế, không cần người khác dẫn đường cũng có thể tìm ra. Chỉ là hắn không cần phải vất vả như vậy, phía chi trưởng Đường gia tự giác cử người theo hầu hạ hắn.

    Mạnh Kỳ vẫn duy trì thái độ lạnh lùng cương ngạnh, không hề nói chuyện với người hầu. Sau khi đến từ đường tổ tông, hắn bước vào bên trong, thấy chính giữa và hai bên đều có hương hỏa bài vị. Không gian ở giữa từ đường tổ tông rộng rãi, có thể chứa đủ đến mấy trăm người, tên tuy là đường nhưng thực ra là điện.

    Sau khi thắp một nén nhang, Mạnh Kỳ yên lặng nhìn bài vị phía trước, lưng quay về phía cửa từ đường. Không lâu sau thì có tộc nhân Đường gia chạy tới, thấy bóng lưng Mạnh Kỳ, trong số những người này, có người mừng rỡ, có người kích động, đồng thời cũng có kẻ thấp thỏm, lo âu.

    – Tiểu Nhị, ngươi có ý gì?

    Đường Minh Nguyệt tiến vào Từ Đường không bao lâu, ngay sau đó Đường Thất gia mang sắc mặt giận dữ xông vào, không hiểu Mạnh Kỳ đang giở trò quỷ gì.

    Bên cạnh lão, sắc mặt Đường Nhị gia trở nên âm trầm, còn vẻ mặt một số trưởng lão thì cảm thấy khó hiểu.

    Mạnh Kỳ từ từ xoay người, môi mím lại, đôi mắt sắc sảo, lạnh lẽo lên tiếng:

    – Nhị thúc, Thất thúc, có một số chuyện cần phải nói rõ ràng trước liệt tổ liệt tông và tất cả những người trong tộc.

    Tộc nhân Đường gia hít một hơi khí lạnh, thời gian gần đây, sóng gió âm thầm nổi lên dữ dội trong tộc. Tất cả mọi người đều cảm nhận được biến hóa này nhưng vì không có ai chủ trì, lại không hiểu điểm mấu chốt bên trong nên ai nấy cũng đều không biết cụ thể sự việc mấy ngày gần đây. Bây giờ, Đường Cảnh trưởng tử chi trưởng đang nói đến chuyện gì thế nhỉ?

    – Giả thần giả quỷ, rốt cuộc là chuyện gì?

    Đường Thất gia dễ kích động nhất hỏi.

    Đường nhị gia thì lạnh lùng nói:

    – Ngươi vẫn chưa được kiểm tra huyết thống!

    Mạnh Kỳ lạnh nhạt nói:

    – Hôm nay ta không phải lấy thân phận trưởng tử chi trưởng đặt câu hỏi, mà là lấy thân phận tộc nhân bình thường, con cháu và các vị liệt tổ liệt tông của Đường gia xin hỏi Nhị thúc và Thất thúc, vì sao phải chọc giận Hoán Hoa Kiếm Phái?

    – Nương nhờ vào Vương thị thì có thể, nhưng vì sao phải chọc giận Hoán Hoa Kiếm Phái, ai có thể chịu được lửa giận của đại tông võ đạo thiên hạ đây? Cho dù Vương gia phái người đến viện trợ thì dưới sự tranh đấu của hai con hổ lớn, cho dù chỉ là bị liên lụy, với thực lực tiểu gia tộc của chúng ta thì có thể chịu đựng nổi sao! Các người muốn hủy diệt Đường gia phải không?

    Hắn càng nói, thanh âm càng trở nên nghiêm khắc.

    Tộc nhân Đường gia ồ lên, bọn họ ai nấy cũng đều nghe phong phanh, tuy lời giải thích có khác nhau nhưng cũng không lo lắng quá mức. Lúc này bị Mạnh Kỳ chứng thực, trong lòng mọi đều cảm thấy thấp thỏm, cho dù Vương gia có che chở thì Hoán Hoa Kiếm Phái vì thể diện cũng sẽ mạnh tay. Đến lúc đó, cao thủ Ngoại cảnh giao thủ, trước hết chắc chắn Đường gia sẽ bị liên lụy, máu chảy thành sông tuyệt đối không phải là chuyện đùa.

    Dựa vào Lục Phiến Môn? Nếu là có lý, cũng không phải Lục Phiến Môn không dám bắt đệ tử Hoán Hoa Kiếm Phái nhưng trước đó, chính mình chọc giận Hoán Hoa Kiếm Phái trước nên rất có khả năng, Lục Phiến Môn sẽ mắt nhắm mắt mở, đề phòng cao thủ giao thủ làm liên lụy đến bình dân vô tội. Bọn họ sẽ chờ Hoán Hoa Kiếm Phái và Vương gia đánh gần xong rồi mới nhảy ra điều đình. Khi đó, kẻ bị hy sinh rất có khả năng chính là Đường gia!

    – Nhị thúc, thúc chỉ là người thay mặt gia chủ, chuyện lớn như vậy, sao có thể tùy tiện đưa ra quyết định?

    Mạnh Kỳ quát hỏi Đường Nhị gia.

    Trong đám người, dựa vào phòng có diện tích lớn, tộc nhân dồn dập cổ vũ, nhất thời tạo thành cục diện ép hỏi.

    Đây chính là chỗ tốt của việc phát động quần chúng.

    Đường Nhị gia tằng hắng một cái rồi nói:

    – Ta cũng không nghĩ như vậy, nhưng lão Ngũ như mắc phải bệnh điên, đột nhiên cùng Thứ bá vây giết người của Hoán Hoa Kiếm Phái, chuyện đã đến nước này nên chỉ có thể hoàn toàn nương nhờ vào Vương thị thôi.

    – Ngũ thúc đã chết, trước mắt không cần tranh luận, Đường Thứ vẫn còn sống, kẻ tùy tiện dám quét vôi trắng lên lưng cả gia tộc, nhất định phải xử nặng thì mới có thể níu kéo quan hệ với Hoán Hoa Kiếm Phái.

    Mạnh Kỳ dường như chuẩn bị ra lệnh.

    Đường Nhị gia trầm giọng nói:

    – Nhưng hắn đã chạy trốn.

    – Hắn chạy trốn, nhưng những người thân của hắn chưa trốn, nhất định phải phạt, nếu hắn vẫn không về, phạt càng thêm nặng!

    Mạnh Kỳ vô cùng lãnh khốc nói.​
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển III: Mãn đường hoa túy tam thiên khách
    Chương 59: Trở tay làm mây, lật tay làm mưa

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: Tiểu Băng

    “Chuyện này… không nhất định phải thế chứ?” Đường thất gia lắp bắp.

    Từ một đao đầu tiên mạnh mẽ làm người ta choáng váng của Mạnh Kỳ, hắn đã có cảm giác khí thế của mình bị áp chế, sau đó cộng thêm mấy chuyện lột mặt nạ, triệu tập tộc nhân, lấy được cảm tình của mọi người … khiến sau này mỗi lần giáp mặt với Mạnh Kỳ, hắn đều vô thức đứng ở thế dưới, cứ như Mạnh Kỳ mới là gia chủ, mới là người có uy quyền khống chế mọi việc.

    Đường nhị gia chưa kịp lên tiếng, Mạnh Kỳ đã lạnh lùng nghiêm khắc nói:“Nếu không xử phạt người có tội, cũng không xử phạt người thân của hắn, vậy chẳng phải cổ vũ mọi người không cần phải nghe theo lệnh của gia chủ, cứ tha hồ bán đứng gia tộc hay sao?? Nếu các ngươi trả lời là được, ta sẽ lập tức đi ra ngoài, đi Nghiệp đô giết vài tên đệ tử Vương thị!”

    Đám tộc nhân nhánh đích tôn đều la lớn:

    “Đúng, nhị thiếu gia nói đúng!”

    “Nhị thiếu gia nói có lý, làm gì có chuyện được gia tộc bảo vệ, được hưởng tài nguyên của gia tộc, mà lại có quyền làm việc tự tiện, quẳng gia tộc vào trong nguy hiểm!?”

    “Nếu không xử phạt Đường Thứ, xử phạt người thân của hắn, gia tộc này cũng giải tán đi!”

    Người trong nhà đều biết, từ sau khi Đường nhị gia tiếp quản quyền lực trong nhà, dù rõ ràng cũng có mượn thế lực của đích tôn, nhưng cũng đã nhét người tâm phúc của mình vào, nên không tránh khỏi nhiều tộc nhân của nhánh đích tôn bị ảnh hưởng tới ích lợi, hoặc sợ sau này bị bỏ mặc, lo không có ai đáng tin để hợp lực dựa vào, thế nên khi trưởng tử nhị thiếu gia – người của nhánh đích tôn trở về, đương nhiên gan của họ cũng to ra, hùa vào hòng đòi lại những gì đã bị tước mất.

    Vì chẳng tổn hại gì tới ích lợi của bản thân, nên họ hoàn toàn đồng tình, phụ họa mọi lời nói của Mạnh Kỳ.

    Rõ ràng, chỉ cần có hơn mười người đánh trống hò reo phụ họa, thì không khí đương nhiên sẽ nóng lên, chưa kể số người trong trưởng phòng và những phòng khác muốn giữ lại trưởng tử đâu chỉ có mười?

    Người thân của Đường Thứ run rẩy, mặt trắng bệch, cầu xin nhìn Đường nhị gia và Đường thất gia.

    Quần chúng đang xúc động, Đường nhị gia biết nếu không nói hợp lý, mà dùng quyền lực của mình để trấn áp, Đường Cảnh tiểu tử chỉ cần vung tay lên hô một tiếng, mình sẽ trở thành một “Đại gia chủ” không thế lực, chỉ còn chỉ huy được mớ tâm phúc của mình mà thôi, nhánh đích tôn và các trưởng lão khách khanh sẽ khoanh tay đứng nhìn!

    Chung quy đều là người trong nhà, tranh quyền đoạt lợi nhiều khi tới mức ước gì đối phương chết quách, nhưng khi thật sự đấu giết lẫn nhau, ai lại không chần chừ do dự?

    Quan trọng ở chỗ Đường Cảnh tiểu tử đao pháp kinh người, khó đoán trước được, một đao kia vẫn còn đè nặng ở trong lòng, làm mình cố kị!

    “Ngươi nghĩ nên phạt thế nào?” Đường nhị gia quyết định nghe ý kiến Mạnh Kỳ trước, nếu không nghiêm trọng, thì làm luôn theo ý hắn.

    Mạnh Kỳ nhìn quanh, ý bảo mọi người im lặng, mới trầm giọng nói:“Người thân của Đường Thứ, không phải trực hệ đều bị cắt nửa năm dược liệu, đan dược và tiền tiêu vặt hàng tháng, là trực hệ thì huỷ bỏ võ công, phái đến thôn trang làm việc vặt.”

    Mọi người không ngừng hít mạnh, xử thế này… quá nặng!

    “Hình như quá nặng?” Đường nhị gia ê cả răng.

    Mạnh Kỳ lạnh tanh:“Phải nặng. Lần này Ngũ thúc với Đường Thứ làm việc tự tiện khiến Đường gia ta rơi vào hiểm cảnh sinh tử tồn vong, không nặng sẽ không đủ để cảnh cáo hậu nhân!”

    “Nhị thiếu gia nói có lý!”

    “Phải phạt nặng!”

    Đường Thứ là trưởng lão, nhưng đối xử không hiền hòa, khiến không ít người có oán hận, bây giờ thời cơ tới, những oán hận này đều bị tung ra hết, lại có thêm nhánh đích tôn phụ họa, nên thanh thế khá kinh người.

    Sức mạnh của quần chúng…… Mạnh Kỳ cười thầm trong bụng, quay qua nhìn Đường nhị gia Đường Tư đức.

    Đường nhị gia trầm ngâm:“Thứ bá không hề phản gia, có lẽ hắn có nỗi khổ trong lòng, có lẽ mục đích là có lợi Đường gia, nếu không cho hắn giải thích mà vội vàng xử phạt, vậy có phải hơi quá đáng hay không?”

    “Nếu sau này hắn không quay lại đây, thì có nghĩa chúng ta cũng không phạt gì luôn nữa? Tương lai tới lúc Hoán Hoa kiếm phái và Chu quận Vương thị lấy gia tộc bọn ta để làm chiến trường, có phải chúng ta cũng bảo họ phải chờ Đường Thứ trở về?” Mạnh Kỳ lạnh lùng, không còn gọi là Thứ gia gia nữa.

    Mạnh Kỳ hơi ngẩng đầu, nói lời quyết định cứ như mình là gia chủ:“Nhị thúc, ta không phải loại người không thông tình lý, vậy thế này đi, tung tin xử phạt ra ngoài, ngày mai mới chấp hành, nếu Đường Thứ có nỗi khổ, vậy sẽ quay về trước sáng sớm mai, vào trong từ đường, giải thích trước mặt liệt tổ liệt tông và các vị tộc nhân!”

    Hắn vốn cao to mạnh mẽ, nay lại thêm nét mặt và khí thế bá đạo khiến Đường Minh Nguyệt không thể tin được đây chính là bùn nhão ca ca của ngày xưa, mỗi một lời nói, hành động của hắn ngày hôm nay đều làm người ta thán phục, còn tinh minh hơn cả gia chủ!

    Thuận tình thuận lý, về công về tư, quyết định này của Mạnh Kỳ đều không có một kẽ hở, Đường nhị gia trầm ngâm nói:“Vì việc này có liên quan tới bí mật của gia tộc, không thể giải thích cho tất cả mọi người, chỉ giải thích cho chúng ta thôi có được không?”

    “Cho nên, dù Đường Thứ có nói cái gì, ngươi cũng cảm thấy làm thế là có lợi cho Đường gia? Vì dù sao chúng ta cũng đâu được biết!” Mạnh Kỳ ép bách.

    Đường Minh Nguyệt đánh mắt cho một người của nhánh đích tôn,ý bảo đã tới lúc họ lên tiếng.

    “Đúng vậy, ai biết các ngươi có phải cùng một bè hay không?! Chúng ta chỉ tin tưởng nhị thiếu gia, nhị thiếu gia là đích tôn đích tử, là gia chủ tương lai, hắn nói, chúng ta mới tin!” Chỉ cần đầu không ngu ngốc, đều hiểu được ý của Đường Minh Nguyệt.

    “Muốn giải thích thì giải thích cho nhị thiếu gia, hắn quyết định thế nào, chúng ta đồng ý thế ấy!”

    “Được!” Đường nhị gia khẽ quát,“Khi Đường Thứ trở về, sẽ giải thích cho ta, thất đệ và Cảnh điệt.”

    Mạnh Kỳ thấy đã đạt được mục đích thì cười thầm, giọng vẫn uy nghiêm:

    “Ta sẽ ở Quan Lan đường chờ Đường Thứ.”

    Quan Lan đường, là nơi năm đó Đường gia ngoại cảnh tổ tiên lập thành gia nghiệp, sau này trở thành khu vực ngộ đao cho gia tộc, là nơi quan trọng thứ hai chỉ sau tổ tông từ đường, là nơi ngày thường gia chủ xử lý sự vụ, tu luyện đao pháp.

    Những khu vực quan trọng của Đường gia, Mạnh Kỳ thông qua tư liệu của Hoán Hoa kiếm phái đều biết cả.

    Chuyện quyết xong, Đường nhị gia và Đường thất gia mới thầm cảm thấy có gì đó không đúng, sao mà giống đường tiểu nhị là gia chủ như vậy? hai đứa mình lại còn khúm núm, thương lượng với nó?

    Đây chính là hiệu quả của khí thế và sức mạnh quần chúng đấy…… Mạnh Kỳ tự đắc thầm nghĩ.

    “Còn một chuyện nữa.” Mạnh Kỳ lại mở miệng.

    “Nhị thúc, ngươi đã nắm quyền tạm làm gia chủ chỉ mới có hơn nửa tháng, vì sao mọi vị trí quan trọng đều biến thành tâm phúc của ngươi cả vậy? Các trưởng lão, quản sự trước đã làm gì sai mà ngươi chèn ép họ?” lời lẽ của Mạnh Kỳ mạnh mẽ bá đạo y hệt đao pháp của hắn.

    Oanh một tiếng, trong từ đường tổ tông Đường gia tiếng ồn ào nổ bùng lên như lũ. Tộc nhân nhánh đích tôn thì kích động tới điên cuồng, nhị thiếu gia nhanh như vậy đã ra mặt bảo vệ chúng ta!

    Không hổ là đích tôn đích tử!

    Đám tâm phúc của Đường nhị gia giật thót, tâm phúc của Đường thất gia và người của các phòng khác đều nhìn họ như đang xem kịch.

    Đường nhị gia nổi giận:“Đường tiểu nhị, ngươi có ý gì?”

    Mạnh Kỳ bước tới từng bước một, hắn quá to lớn, khí thế bức người!

    “Nếu họ có làm gì sai, hãy nói ra trước mặt liệt tổ liệt tông và các tộc nhân, để chúng ta đều tâm phục khẩu phục!”

    “Còn nếu không giải thích được, vậy chính là Nhị thúc ngươi ỷ thế hiếp người, công tư không phân minh, tùy tiện làm bậy, không có lòng rộng lượng!”

    “Ngươi mới chỉ là tạm quyền gia chủ, chứ chưa phải gia chủ chính thức, mà còn dám làm như thế, nếu ngươi thật làm gia chủ, chúng ta làm sao dung thân?”

    Hắn càng hỏi, nhánh đích tôn càng cảm kích xúc động, mỗi lời lên án Đường nhị gia, Mạnh Kỳ đều nói cứ như đại diện cho cả gia tộc.

    Những câu chất vấn làm mặt Đường nhị gia trắng bệch, giận đến run người, chỉ thẳng vào Mạnh Kỳ:“Đường tiểu nhị, ngươi, ngươi đừng mơ tưởng đoạt quyền! Đừng quên ngươi vẫn còn chưa qua bước xác nhận huyết mạch!”

    “Nhị thúc, ta chỉ là một người biết giữ lời hứa, càng là một người rất có tính kiên nhẫn.” Mạnh Kỳ khoanh tay nhìn lên xà nhà.“Chỉ là ta cảm thấy ngươi không có năng lực giúp đỡ gia chủ, ta muốn để cho Thất thúc chủ trì.”

    “Cái gì?”

    Không chỉ Đường nhị gia không hiểu ra làm sao, ngay cả Đường thất gia cũng ngơ ngác, sao lại xả lên tới đầu mình rồi?

    Đường tiểu nhị rốt cuộc muốn làm cái gì?

    Cách làm việc của hắn giống đao pháp của hắn quá, chả đoán trước được!

    Mạnh Kỳ quay sang nhìn Đường thất gia, cười:“Thất thúc, ta nghĩ ngươi chắc chắn công chính hơn Nhị thúc.”

    Nhánh đích tôn giờ mới hiểu ra, hùa nhau phụ họa Mạnh Kỳ, có vết xe đổ của Đường nhị gia, Đường thất gia nhất định sẽ quan tâm tới đám người họ hơn khi lên nắm quyền, nếu hắn không làm vậy, sẽ có kết quả giống Đường nhị gia, dù sao còn có bát gia, Thập Tam gia, đâu phải chỉ còn có một mình hắn!

    Tâm phúc của Đường thất gia và người các phòng khác ngửi thấy cơ hội, lập tức hè nhau đánh trống reo hò, tán đồng đề nghị của Mạnh Kỳ, chỉ có tâm phúc Đường nhị gia mặt xám nghoét.

    Các trưởng lão bị Đường thất gia tước mất quyền lợi cũng khẽ gật gù.

    Tình thế quá căng thẳng, Đường nhị gia sắc mặt trắng bệch nhìn Đường thất gia:“Thất đệ, vậy mọi việc giao lại cho ngươi.”

    Đường thất gia cố kềm chế niềm sung sướng:“Đệ đệ cung kính không bằng tuân mệnh.”

    Nhìn nét mặt căm hận của Đường nhị gia, mặt mày rạng rỡ của Đường thất gia, Mạnh Kỳ đã chứng thực suy đoán của hắn, trước giờ bọn họ không phải không tranh, mà là có người dùng ích lợi khác bù lại tổn thất cho Đường thất gia, nay chức gia chủ đã đưa lên cửa đến, còn ra vẻ từ chối làm chi!

    Đồng thời, Mạnh Kỳ càng thêm chắc chắn họ đã chắc mẩm cái kẻ “Trưởng tử” là hắn sẽ không thể được kế thừa chức vị gia chủ.

    Sau đó, Đường thất gia tiến hành một loạt điều chỉnh ngay tại từ đường, trừ nhánh Đường nhị gia,ai nấy đều hoan hỉ.

    Mạnh Kỳ liên tục làm hai việc như sấm rền, cường thế mạnh mẽ đổi một gia chủ mới, khiến trong lòng người ở Đường gia, dù hắn không mang danh gia chủ, nhưng hắn mới thực sự là gia chủ!

    Mạnh Kỳ xách Tà kiếp rời khỏi từ đường, đi về hướng Quan Lan đường, Đường Minh Nguyệt đi theo.

    “Cửu muội, chuẩn bị giúp ta một bộ áo trắng, mời luôn Nhẫn gia gia giúp ta.” Mạnh Kỳ đột nhiên mở miệng.

    “A? Sao lại là áo trắng?” Đường Minh Nguyệt khó hiểu.

    Bởi vì nhìn như thế mới soái khí, mới tiêu sái…… Mạnh Kỳ nghiêm chỉnh đáp:“Để tạo khí thế, và minh tâm tịnh chí.”

    “Sao phải tạo khí thế?” Đường Minh Nguyệt vẫn chưa hiểu.

    Mạnh Kỳ ngẩng đầu nhìn hoàng hôn đỏ hồng:“Đêm nay Đường Thứ sẽ đến Quan Lan đường, ta muốn chuẩn bị sẵn trước, dùng khí thế chặn hắn.”

    “Nga.” Đường Minh Nguyệt đã hiểu.

    Ngón tay Mạnh Kỳ khẽ vuốt chuôi đao, giọng lạnh lùng:

    “Sau đó giết hắn!”​
     
    mhoang1191, rocklina and banhdacua25 like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển III: Mãn đường hoa túy tam thiên khách
    Chương 60: Một đao phá nước

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Mạnh Kỳ đứng trong Quan Lan đường, nhìn mặt sông bềnh bồng, nhìn ánh đèn trong bóng tối, cảm thấy bầu trời cao và cảnh đẹp hồng trần đang hòa vào với nhau, tạo thành phong cảnh tuyệt đẹp như không thể tồn tại ở trần gian.

    “Đường gia lão tổ tông không hổ là cường giả ngoại cảnh, chọn chỗ tu luyện cũng thực là kĩ lưỡng……” Mạnh Kỳ vui vẻ nhìn ra xa.

    Hắn vừa rồi là cố ý ra vẻ lạnh lùng cao thâm trước mặt Đường Minh Nguyệt, bảo muốn giết Đường Thứ, vì nếu không tiên lễ hậu binh, sẽ khiến Đường Minh Nguyệt sinh nghi hoặc, nghi ngờ mục đích của hắn, dẫn tới nghi ngờ thân phận của hắn, không phối hợp hành động với hắn, nên mới dựa thế dùng thế, xòe tay làm mây lật tay làm mưa, nói cho Đường Minh Nguyệt biết trước, để cô cảm thấy hắn là người có mưu lược sâu sắc, làm việc linh hoạt, khó đoán trước.

    Đương nhiên, cái chính là cảm giác ra vẻ cao thâm, ra vẻ lãnh khốc, khí thế áp người này rất là thích, ha ha ha ha!

    Mạnh Kỳ cười vang trong lòng, lý do giết Đường Thứ chỉ có một, chính là có thù báo thù, có oán báo oán, không để qua đêm!

    Ta chính là người nhỏ mọn thù dai như vậy đó!

    Đương nhiên, trước khi giết Đường Thứ, phải moi ra cho hết những gì tên kia biết cái đã.

    Nên, đổi áo trắng, giả dạng cao thâm lại lạnh lùng, ngoài thỏa mãn sở thích của bản thân, cũng thực sự là tạo ra khí thế, áp chế Đường Thứ về mặt tâm lý, như thế tên kia mới có thể thẳng thắn nói ra hết, đến khi giết mới không đến mức phải dùng tới các chiêu thức áp đáy hòm làm lộ thân phận.

    Đường Thứ tốt xấu cũng đã cửu khiếu nhiều năm, nội công thâm hậu, chân khí có thể phóng ra ngoài, công thủ đều thuộc loại bất phàm, dù không hoàn thủ, cao thủ mở khiếu bình thường cũng không phá nổi hộ thân cương khí của lão, chưa kể khi bị gặp nguy tới tính mạng, lão chắc chắn sẽ bùng nổ tiềm lực. Nếu không tạo ra sơ hở về mặt tinh thần trước đó, chỉ mỗi mở khiếu đao pháp của hắn rất khó giết chết lão.

    Đang lúc Mạnh Kỳ suy nghĩ, Đường Minh Nguyệt đã nhẹ nhàng đi vào, bưng một bộ áo trắng, ánh mắt đầy sùng bái ca ca:“Nhị ca, Nhẫn gia gia đã ra lệnh cho hộ vệ, sắp tới đây rồi.”

    “Ừ.” Mạnh Kỳ nhận bộ áo, đi vào Đông Noãn các thay đồ.

    Trong kính, một người mặc đồ trắng, thân hình cao to, trường đao bên hông cũng to không kém. Gương mặt góc cạnh rõ ràng, có một loại mị lực kì dị, không giống sự tiêu sái lạnh lùng của kiếm khách, cũng không phải dạng xuất trần bình thản của cao tăng, mà là sự dương cương khốc liệt của đao giả.

    “Ừm, ừm, rất được……” Đối với tạo hình này, Mạnh Kỳ vô và vừa lòng, nếu còn cảm ứng được trời đất, hòa được vào hoàn cảnh chung quanh, thì sẽ vô và hoàn mỹ.

    Hắn ho nhẹ một cái, tạo dáng vẻ bình thản, đi ra khỏi Đông Noãn các.

    “Nhị ca……” Đường Minh Nguyệt sáng mắt lên, thân thiết nói:“Nhị ca, ở ngoài ngươi đã gặp khổ sở gì vậy?”

    “Việc này nói ra rất dài.” Ta còn chưa sáng tác vụ đó……

    “Chờ cổ họng ta bớt đau rồi nói tiếp.” tới lúc đó đừng hòng tìm thấy ta……

    Mạnh Kỳ khàn khàn trả lời, nhìn quanh đánh giá bố trí trong Quan Lan đường, ra vẻ đang khó ở, để khỏi phải nói nhiều với Đường Minh Nguyệt, đỡ làm lộ linh tinh.

    “Dạ.” Đường Minh Nguyệt biết họng của nhị ca bị thích khách đâm trúng, nói chuyện khó khăn, hồi nãy lại còn lớn tiếng trong từ đường, giờ đương nhiên phải điều dưỡng một chút.

    Quan Lan đường bố trí rất thanh nhã, ngoài lư hương, đồ cổ, chỉ có giá sách, bàn, ghế dựa, Mạnh Kỳ đang định làm người giám định đồ cổ, thì mắt đã sáng lên, nhìn thấy mấy chữ viết trên một tấm thiếp bên dưới bức hoành phi của Quan Lan đường.

    Những chữ này uốn lượn như rồng rắn, lưu loát mạnh mẽ, dưới ánh đèn, như hơi chuyển động.

    “Quan Lan thiếp……” Mạnh Kỳ đi tới, chắp tay sau lưng, đọc.

    Chữ viết không xuất chúng, ngôn từ cũng không bay bổng hào hoa, nhưng lại rất có khí khái.

    “Dựa vào lan can, vỗ lên mặt nước……” Nhìn kỹ, ánh mắt Mạnh Kỳ sững lại, những chữ trên tấm thiếp như hóa thành những cuộn sóng, xô nhau cuồn cuộn ào tới, liên miên không ngừng.

    Sóng nước ngập trời, những gợn sóng to mãnh liệt không ngừng liên tiếp, đến những chữ cuối cùng, trước mắt Mạnh Kỳ như có một ánh đao lướt qua, vô và sắc bén, dưới một đao đó, cuộn sóng vỡ ra, sông lớn bị chém ra làm đôi, chính là lấy sức lực bản thân đánh vỡ thế của tự nhiên trời đất!

    Sau một đao kinh tâm động phách đó, Mạnh Kỳ nhìn thấy dưới cuối của [ Quan Lan thiếp ] có một dấu triện màu đỏ tươi như mới, in hai chữ “Phá trần”.

    Đây là tên tự của Đường gia lão tổ tông,“Liệt giang đao” Đường Phá Trần.

    Mạnh Kỳ nhắm mắt, nhớ lại đao ý ẩn chứa trong [ Quan Lan thiếp ], trong lòng bỗng hiện lên bốn chữ:

    “Liệt Giang đao pháp.”

    [ Quan Lan thiếp ] không phải chân ý truyền thừa, cũng không phải võ công bí tịch, mà chỉ là mấy chữ khi Đường gia lão tổ tông đao pháp viên mãn, khí tức tụ trong ngực muốn bay ra, nên múa bút vẩy mực, xả ra đao ý trong lòng, đem “thế” và “khoái” của Liệt Giang đao pháp thể hiện ra ngoài.

    Cuộn sóng liên miên, thế dài không dứt, chỉ có một chữ nhanh, mới có thể đoạn giang!

    “Lão tổ tông từng nói, nếu ai có thể mang được đao ý trong [ Quan Lan thiếp ] ra thành thực, thì Liệt Giang đao pháp của người đó đủ để ngạo thị một phương, có thể đột phá ngoại cảnh, nhị ca, ngươi muốn thử không?” Thân huynh trưởng trở về, trở bàn tay thay đổi thế cục trong tộc, Đường Minh Nguyệt tâm tình rất tốt, không nhịn được trêu ghẹo một câu.

    Có thời gian tu luyện Liệt Giang đao pháp, còn không bằng ta đi luyện Tử Lôi thất kích, Thần Tiêu cửu diệt còn hơn…… Mạnh Kỳ thầm nghĩ, nét mặt đầy nhu hòa nói với Đường Minh Nguyệt nói:“Đao pháp của ta đã đại thành theo hướng khác, Liệt Giang đao pháp còn kém một chút hỏa hậu.”

    Đường Minh Nguyệt đã nhìn thấy một đao Mạnh Kỳ chém Diệp tam, biết đao pháp của hắn đi theo con đường cương mãnh bá đạo, không và đường với Liệt Giang đao pháp nhà mình, nên chỉ cười:“Nhất lý thông, trăm lý minh, đao pháp nhị ca đã có thành tựu, nếu nhìn thêm [ Quan Lan thiếp ] nhiều lần, nói không chừng cũng tự nhiên nhập môn Liệt Giang đao pháp.”

    “Có lý.” Mạnh Kỳ nói cho xong, để khỏi phải dằng dai thêm nữa.

    Đao ý trong [ Quan Lan thiếp ] có bao hàm ý nghĩa Đao đạo và một số nội dung trong [ Thiên Đao cương yếu ], chính là thứ Mạnh Kỳ trước nay vẫn tìm hiểu tu luyện, nhưng thu hoạch không nhiều, nay có châu ngọc ở ngay trước mặt, ngu gì không lấy?

    Hắn nhanh chóng đắm chìm vào trong những cuộn sóng liên miên, vào ý cảnh ánh đao chém nước, không ngừng ngẫm nghĩ hấp thu, muốn lấy [ Thiên Đao cương yếu ] làm gốc, biến hóa của đao pháp phá giới của A Nan, Hàn Phong đao pháp, Ngũ Hổ Đoạn Môn đao pháp và dung nhập vào trong đao lý của bản thân.

    Mạnh Kỳ quên hết thế giới bên ngoài, rơi vào vô ngã.

    Đường Nhẫn, Đường nhị gia, Đường thất gia vào tới, đều nhìn thấy Mạnh Kỳ khoanh tay ngửa đầu, chuyên tâm xem thiếp, song cả người hắn lại phảng phất như rời khỏi thế gian, hoàn toàn hòa vào hoàn cảnh chung quanh, lại có vẻ như sẽ xuất đao bất cứ lúc nào, trảm phá tự nhiên, trở lại hồng trần.

    Áo trắng lãnh khốc, tấm lưng thẳng tắp như cây thương, trông rất vững chãi.

    Đó cũng là cảm giác của Đường Thứ khi bước vào Quan Lan đường.

    “Nhị thiếu gia……” Bị khí thế này áp chế, trong mắt Đường Thứ chỉ còn nhìn thấy Mạnh Kỳ, quên Đường thất gia mới là đại gia chủ.

    Mạnh Kỳ bừng tỉnh, nhưng không hề xoay lại, trầm giọng hỏi:

    “Vì sao phải ám sát chủ sự Hoán Hoa kiếm phái và người thân của ông ta? Nhị thúc có biết trước chuyện đó không?”

    Đường Thứ nhìn Đường nhị gia, thấy lão lắc đầu, thì đáp:“Nhị gia không biết.”

    Đường nhị gia thở phào, lão không biết Đường tiểu nhị ở bên ngoài đã gặp những chuyện gì, trải qua những đau khổ gì mà trở nên đáng sợ như thế, không chỉ đao pháp bá đạo cương liệt, mà phong cách làm việc cũng như lôi đình vạn quân, không cho người ta hít thở hay suy nghĩ, lặng lẽ khống chế tất cả thế cục của gia tộc, cả người lẫn đao đều làm cho người ta phải e ngại!

    Đường Thứ tiếp tục nói:“Năm đó Ngũ gia có đại ân đối với ta, dẫn ta nhập Đường gia, người bảo ta giết ai, ta sẽ giết người đó.”

    Đường Thứ vốn không tin Hoàn Châu có cao thủ, chọc phải vào mầm tai vạ, được Đường ngũ gia cứu, gia nhập vào Đường gia làm môn hạ, sau này ở rể trong nhà, được Đường gia chống lưng, bốn mươi lăm tuổi cửu khiếu tề khai, nội thiên địa đại thành.

    “Ngũ thúc ám sát chủ sự Hoán Hoa kiếm phái, có ngờ hậu quả hay không?” Mạnh Kỳ vẫn nhìn [ Quan Lan thiếp ], đưa lưng về mọi người, gió đêm thổi qua, áo trắng khẽ bay.

    Đường Thứ thành thật trả lời:“Ngũ gia nguyên bản không muốn làm như vậy, nhưng sau khi bí mật gặp Diệp tam thiếu, nói để giúp Vương gia tranh giành địa vị, mình phải vươn ra làm cây đón gió, dù sao cũng chỉ là xử lý chủ sự Hoán Hoa kiếm phái và người thân của hắn mà thôi, có Lâm chủ sự ở đó, sẽ không để xảy ra chuyện gì lớn, tới lúc sẽ đưa người ‘mất tích’ là ta trở về, ai ngờ sau này cả Lâm chủ sự cũng chết.”

    Đường Minh Nguyệt mím môi, lẳng lặng nghe, không thể tin được chuyện này lại có Diệp tam công tử nhúng vào.

    “Lúc Ngũ thúc gặp Diệp tam, có ai khác ở đó không?” Mạnh Kỳ bình thản hỏi, trong lòng hơi kinh ngạc, hắn vẫn tưởng Diệp tam là hạng chỉ biết chơi bời tiêu chuẩn, làm chút việc vặt thì không sao, nhưng chuyện đại sự thế này thì không có khả năng dính líu, nhưng bây giờ nghe thấy, mới biết tên kia mới là kẻ quan trọng trong việc này, đó có đúng là Diệp tam bị mình chỉ có một đao mà bị hù quỳ xuống hay không?

    Đường Thứ lắc lắc đầu, nhìn Mạnh Kỳ, tự nhiên có cảm giác người này mới chính là gia chủ:

    “Ngũ gia là bí mật gặp hắn, ta cũng không biết có người nào khác hay không.”

    Mạnh Kỳ lại hỏi bóng gió mấy câu, Đường Thứ đều trả lời rành rẽ, bèn nghiêm khắc nói:

    “Không được gia chủ cho phép, tự tiện làm việc, đây là tội thứ nhất.”

    “Không để ý thế cục, chỉ lo cho việc riêng, lôi cả gia tộc vào trong nguy hiểm, đây là tội thứ hai.”

    “Làm việc rồi lại không gánh trách nhiệm, khiến người ta trút giận vào gia tộc, không xứng với bao nhiêu năm tài bồi của gia tộc, là tội thứ ba.”

    “Đường Thứ, ngươi có biết tội?”

    Hắn cứ như vừa làm gia chủ, vừa làm phán quan, mà đám Đường thất gia cũng bị khí thế của hắn áp chế ngay từ đầu, cũng im lặng coi đấy là chuyện đương nhiên.

    Đường Thứ mặt không chút thay đổi nói:“Biết tội.”

    “Thứ bá đã biết tội, lại là cửu khiếu cao thủ, hay chỉ trọng phạt, giữ lại người để sau này còn đền đáp gia tộc?” Đường nhị gia đề nghị.

    Mạnh Kỳ vẫn nhìn [ Quan Lan thiếp ], trong lòng cuộn sóng cuồn cuộn, đao ý phá giang, không để ý Đường nhị gia, lạnh lùng nói:“Rất tốt, nếu đã biết tội, không phạt lây thêm người khác.”

    “Ngũ thúc có một câu không sai, phải có người gánh tội thay, làm dịu lửa giận của Hoán Hoa kiếm phái.”

    “Tgia tộc chúng ta là đại thế gia đại môn phái, nên phải làm như thế, quyết không thể tùy tiện làm bậy.”

    Đám Đường Thứ bối rối, không biết hắn sẽ quyết phạt thế nào, chặt một cánh tay, hay giao cho Hoán Hoa kiếm phái xử trí?

    Mạnh Kỳ nắm lấy chuôi đao, lạnh lùng:

    “Nên, ngươi phải chết.”

    Thanh âm không lớn, nhưng lại chẳng khác gì tiếng sấm âm vang.

    Mạnh Kỳ xoay người, rút Tà kiếp:

    “Ngươi chết, người nhà ngươi mới có thể sống, cả gia tộc mới có thể sống!”

    Vừa dứt lời, trường đao súc thế đã lâu đột nhiên chém ra, ánh đao lóe một cái, biến hóa quỷ dị, mỗi một biến hóa đều không giống với lẽ thường, làm tâm hồn người ta nhộn nhạo, nhìn nó lại nhớ tới những chuyện cũ không thể nào quên được.

    Đao pháp như vậy không từ nào tả được, là Mạnh Kỳ diễn hóa tinh nghĩa đao đạo của “Thiên Đao cương yếu”.

    Đến lúc này, Đường Thứ mới nhìn thấy rõ dung mạo của “Đường Cảnh”, ngũ quan rất giống Đường lão gia tử, mũi thẳng, môi rất mỏng, góc cạnh rõ ràng, áo trắng như tuyết, lãnh khốc bá đạo, khí thế bức người, khiến lão vô thức cúi đầu xuống.

    Tư thế khoanh tay đứng lạnh lùng vừa rồi, sự tự tin nắm giữ tất cả trong tay, từng câu hỏi cường thế áp bách, khiến Đường Thứ không còn lòng muốn thắng.

    “Ngươi chết, người nhà ngươi mới có thể sống, toàn bộ gia tộc mới có thể sống!”

    Câu cuối cùng, và với đao pháp làm người ta khó chịu trong lòng càng khiến Đường Thứ do dự, gia nhân thân quyến, hay tính mạng của bản thân?

    Cao thủ đánh nhau, chiêu thức biến hóa cực nhanh, một chút vô ý là sẽ bại vong, huống chi Đường Thứ do dự.

    Chỉ một chút do dự này, làm lão đã đánh mất tiên cơ, Tà kiếp đã chém tới trước mặt!

    Đường nhị gia, Đường thất gia lúc này mới kinh hãi, nhào tới cứu.

    “Không!” Đường Thứ gầm lên, ý cầu sinh rực lên, hai tay chập lại, chưởng kình nóng rực phun ra, kẹp lấy Tà kiếp.

    Nhưng Tà kiếp đã đảo hướng, thế như sóng cuồn cuộn không dứt, liên miên chém vào Đường Thứ.

    Đường Thứ nghiêm mặt, biết mình đã quá gấp gáp, đao này đường lối không theo lẽ thường, nên bị rơi vào bẫy của đối phương, đành phải vung tay trái ra, chấp nhận bị đứt một tay, để chạy trốn.

    Di! nhìn một đao này của Mạnh Kỳ, Đường Nhẫn sửng sốt.

    Đường đao lóe sáng, những cuộn sóng tầng tầng lớp lớp không dứt, chấm dứt mọi sự sống.

    Tranh, trường đao trở vào trong bao, Mạnh Kỳ vừa rồi còn đứng trước [ Quan Lan thiếp ], nay đã đứng sau lưng Đường Thứ, quay lưng lại với lão ta.

    Đường nhị gia và Đường thất gia mới vừa bổ nhào tới nơi, đã thấy trên trán Đường Thứ hiện một đường máu, chảy xuống dưới cằm, mắt mở to không cam lòng, quỵ xuống đất.

    “Đưa xác lão tới Hoán Hoa kiếm phái.”

    Mạnh Kỳ không quay đầu lại, đẩy cửa rời khỏi Quan Lan đường, bình thản nói.

    Các trưởng lão đứng ở bên ngoài cửa vừa khiếp sợ vừa ngạc nhiên, họ vừa nhận ra bên trong có động thủ, thì thắng bại đã rõ ràng, đó là cửu khiếu cao thủ, cửu khiếu cao thủ đó!

    Mạnh Kỳ lại rất bình tĩnh. Trận này ngay cả ba thành thực lực Đường Thứ cũng còn chưa dùng tới, lão bị dao động tinh thần, phạm vào tối kị khi giao chiến, cộng thêm hắn lại diễn hóa đoạn thanh tịnh tinh nghĩa, dù có dùng đao pháp gì cũng thành công, vừa rồi hắn đã thử hai loại Đao đạo tinh yếu!

    Áo trắng thắng tuyết, tay ấn chuôi đao, chậm rãi đi khuất dần vào bóng đêm.​
     
    mhoang1191 and rocklina like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển III: Mãn đường hoa túy tam thiên khách
    Chương 61: Đồ cùng

    Nhóm dịch: BNS
    Nguồn: bachngocsach



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Nhìn theo bóng Mạnh Kỳ, rồi nhìn Đường Thứ ngã gục trong Quan Lan đường, các trưởng lão cửu khiếu ngoài cửa khó nhọc nuốt nước miếng, tim đập thình thịch vì sợ hãi.

    Những lời đối thoại của Mạnh Kỳ không hề nhỏ, không có ý kiêng dè họ, nên họ đứng ở ngoài cũng nghe rõ mồn một, nghe thấy được Đường nhị gia cầu tình, nghe được Đường Thứ nhận mình biết tội, nghe được từng câu hỏi của Mạnh Kỳ, tuy đã đoán trước sẽ phạt nặng, nhưng không ai ngờ mức Mạnh Kỳ nói giết là giết ngay, không cố kị cửu khiếu cao thủ là chiến lực cao nhất của gia tộc, giết một người là mất đi một người, làm giảm sút nghiêm trọng chiến lực của Đường gia, càng không lo tu vi sáu bảy khiếu của mình không thắng nổi Đường Thứ.

    Họ càng không sao nghĩ được một cao thủ cửu khiếu lại không chống đỡ nổi tới một lần hít thở của người tu vi sáu bảy khiếu, khiến người ta không kịp chạy tới cứu viện, mới hai ba chiêu đã chết dưới đao của Đường tiểu nhị!

    Mà Đường tiểu nhị lại còn vẻ rất nhàn tản như đi dạo, như chưa hề xuất ra toàn lực!

    Đường nhị gia và Đường thất gia đứng hai bên xác Đường Thứ, bàn tay run run, vừa giận vừa e ngại, nói không thành lời.

    Không ngờ Đường tiểu nhị lại có thể giết được!

    Không ngờ Đường tiểu nhị có thực lực tới như thế!

    Trong suy nghĩ thâm căn cố đế của người tu vi sáu bảy khiếu như họ, cao thủ cửu khiếu là vô và cường đại, không ngờ hôm nay chỉ sau mấy đao, Đường Thứ đã mất mạng trong tay Mạnh Kỳ, bảo sao họ không chấn động? sao có thể không kinh hoảng?

    Bộ dáng lãnh khốc của Mạnh Kỳ đã chấn nhiếp họ, nếu kẻ nằm đây là họ, liệu hắn có cũng sẵn sàng xuất đao mà không chớp mắt như vậy không?

    Càng nghĩ hai người càng sợ, đưa mắt nhìn nhau, đều thấy được sự kinh hãi và ngoan độc trong mắt nhau, họ đã nhất trí một thỏa thuận ngầm ngay trong tích tắc.

    Phải giải quyết nhanh! Không kéo dài được nữa!

    Đường Minh Nguyệt hoảng hốt không tin nổi vào mắt mình. Hồi nãy nhị ca quả thật nói muốn giết Thứ gia gia, nhưng mình lại tưởng huynh ấy là định nhờ Nhẫn gia gia hỗ trợ, ai dè, không ngờ, cửu khiếu cao thủ lại là con dê trước mặt huynh ấy!

    Mấy năm nay, nhị ca rốt cuộc phải chịu đựng bao nhiêu khổ ải, mới có được thực lực thế này?

    Trong lòng cô vừa cảm thương vừa sùng bái.

    Đường Nhẫn bưng “Thương Lan đao”, nhìn Đường Thứ, thở dài đầy cảm khái. Người ta cũng là cửu khiếu như ông, Đường Thứ cơ hồ không có sức phản kháng, bại vong quá nhanh khiến ông cũng phải xúc động.

    Tuy ông cũng biết Mạnh Kỳ cố tình tạo khí thế, lấy thế áp nhân, khiến trong lòng Đường Thứ dao động, nên mới thành công dễ dàng như thế, nhưng hiểu được cơ hội trong giao phong, mờ ám công kích tinh thần, dựa thế dùng thế, thì bản thân của người đó cũng đã là một cao thủ, vì những thứ đó cũng là một phần thực lực của họ!

    Ông khẽ cười:“Luyện đao chưa quá mười năm, mà đã thật sự nhập thất Liệt Giang đao pháp. Trẻ nhỏ dễ dạy, quả là trẻ nhỏ dễ dạy!”

    Mạnh Kỳ sắm vai Đường Cảnh luyện đao từ năm mười tuổi, cho tới bây giờ cũng có mười lăm mười sáu năm, nhưng Đường Nhẫn cảm giác từ khoảng mười năm trước trở về trước đó hắn thuần túy chỉ là lêu lổng, luyện tập cho có, đừng nói đạt được yêu cầu cao là nhập thất đao pháp, ngay cả nắm giữ biến hóa của Liệt Giang đao pháp bước đầu thôi hắn cũng còn không làm nổi, thế nên hơn mười năm đó nhiều lắm tính năm sáu năm mà thôi, cộng lại là chưa tới mười năm.

    Ông như tự nói với mình:“Lão phu hơn ba mươi năm mới đăng đường nhập thất Liệt Giang đao pháp, bốn mươi năm mới đạt tiểu thành, tự được ý cảnh, tiểu nhị không hẳn không thể đánh phá sinh tử huyền quan.”

    Ông cũng là mười tuổi luyện đao, nhưng không có nhiều cơ duyên như Mạnh Kỳ, không có đao pháp chân ý truyền thừa của Ngoại Cảnh đỉnh phong, không có chân chính thực chiến không ngừng để tôi luyện đao pháp, cũng biết phải tìm những thứ như tinh yếu của đao đạo, nhưng vì luôn chỉ vùi đầu khổ luyện đao pháp nhà mình, nên mới bốn mươi tuổi mới nắm giữ được hai loại tinh nghĩa, đăng đường nhập thất, đến năm mươi tuổi Liệt Giang đao pháp mới đạt tiểu thành, nắm giữ đao ý, đã là hơi muộn, không còn đủ thời gian để trùng kích nửa bước ngoại cảnh, đến khi hơn sáu mươi tuổi, nhục thân bắt đầu già cả, khí huyết suy yếu, hoàn toàn không còn hi vọng.

    Đường Minh Nguyệt bị những lời cảm khái của Đường Nhẫn làm bừng tỉnh, vội vàng đuổi theo Mạnh Kỳ.

    Đuổi theo hai sân, mới nhìn thấy nhị ca ngồi trong thạch đình, nhìn lên trời cao, như xuất thần.

    “Nhị ca, huynh đang làm gì thế?” Đường Minh Nguyệt hỏi.

    Mạnh Kỳ nhìn bầu trời đêm đầy sao:“Nhìn trời, nó thật sâu xa, tráng lệ đẹp đẽ, lại vô và yên tĩnh, hóa giải tất cả xao động, sau mỗi lần giết người, ta lại nhìn lên trời một lúc để bình phục tâm tình.”

    Chứ không lẽ bảo ta bị lạc đường….

    Hắn giết Đường Thứ xong vội vàng bỏ chạy, đi một khúc mới nhớ lẽ ra mình đâu cần phải chạy khỏi Quan Lan đường!

    Đi lung tung một hồi, kiến trúc ở Đường gia hắn chỉ đoán được đại khái từ trong tư liệu của Hoán Hoa kiếm phái, nên bị… lạc đường.

    Thế là biến mình thành Đường nhị công tử lặng lẽ chờ một người hầu nào đó đi qua, dùng Bất Tử Ấn Pháp khống chế tinh thần, hỏi đường đi, thì Đường Minh Nguyệt đã chạy tới.

    “A.” Đường Minh Nguyệt bối rối, từ khi nào nhị ca đa sầu đa cảm như thi nhân vậy?

    Cảm thấy cô nghi ngờ, Mạnh Kỳ vội đổi bộ dáng, cười:“Nói đùa thôi, ta là đang chờ chuyện tiếp theo.”

    “Chuyện tiếp theo?” Đường Minh Nguyệt quả nhiên bị dời đi lực chú ý, mở to mắt.

    Mạnh Kỳ gật đầu:“Việc này quỷ dị, nên ta phải dùng cách thức mạnh mẽ, nhanh chóng tới mức làm người ta hoa cả mắt để phá vỡ thế cục, ban đầu là khống chế gia tộc, mặc kệ sau lưng Nhị thúc và Thất thúc có phải Vương gia hay không, họ nay chỉ có hai lựa chọn, hoặc là mượn sức ta, hoặc là giết chết ta, hơn nữa việc này không thể chậm trễ, không phải tối nay, thì phải là ngày mai.”

    Chuyện phân biệt huyết mạch, tạm thời họ còn chưa biết hắn là giả, nếu muốn ép hắn thành giả, họ phải mua chuộc người phụ trách việc này của Lục Phiến môn và người của ba thế gia tới làm chứng, nếu mình không khống chế gia tộc, họ sẽ thoải mái ra tay hơn, ba thế gia có thể xác định là Diệp gia, Vạn gia và Lăng gia, song nếu bây giờ mình bá đạo chiếm được thế chủ động, không phải gia chủ nhưng còn hơn cả gia chủ, họ sẽ không thể đảo điên được nữa, chỉ còn có thể chọn một trong hai con đường là gạt bỏ hay dụ dỗ mà thôi.

    Với chiến lực của mình hiện giờ, Đường nhị gia và Đường thất gia không thể dụ dỗ mượn hơi được, cho nên chắc chắn kẻ đứng sau màn sẽ phải ra tay!

    Nếu họ khẳng định mình là giả, thì trước ngày đối chứng huyết mạch, mình cũng thoải mái vui vẻ khống chế Đường gia được ba ngày, an ổn đợi đến ngày Hoán Hoa kiếm phái cường giả ngoại cảnh tới.

    “Nhị ca, vậy huynh phải luôn ở bên cạnh Nhẫn gia gia!” Đường Minh Nguyệt vội nói.

    “Ta biết.” Mạnh Kỳ tự tin đáp.

    Đường Minh Nguyệt thở hắt ra:“Nhưng nếu họ không làm gì thì sao?”

    “Thì ngày mai ta sẽ đi tìm Diệp tam.” Mạnh Kỳ đứng dậy,“Cửu muội, ngươi đuổi theo ta có chuyện gì?”

    Đường Minh Nguyệt bĩu môi, ngượng ngùng:“Quên nói với huynh, ‘Kim Ngọc các’ của huynh hôm nay mới được quét tước dọn dẹp, mùi vẫn còn hơi khó ngửi, hay huynh ở đỡ trong khách viện nha?”

    “Đành thôi.” Mạnh Kỳ không để ý lắm.

    Hai người vừa đến khách viện, đã có người hầu chạy tới báo tin Ngôn Diệp Tam công tử thiết yến ở thương thủy tiểu trúc, mời Đường nhị công tử tới đón gió tẩy trần.

    “Nên đến quả nhiên đã đến.” Mạnh Kỳ vuốt ve chuôi đao, nói với Đường Minh Nguyệt,“Cửu muội, đi thỉnh Nhẫn gia gia, nói người dẫn Thương Lan đao.”

    Đường Minh Nguyệt trịnh trọng gật đầu.

    …………

    Thương thủy tiểu trúc, cấu tạo không phải theo dạng tiểu lâu, mà kiến trúc theo dạng nhiều tầng sân, mỗi một sân đều có cửa riêng, như ghế lô nhã gian, thiết yến trong ấy rất có cảm giác như gia yến, lại kín đáo an toàn, chẳng sợ hành vi phóng đãng bị lộ ra ngoài, người ta nhìn thấy, nên rất được đám ăn chơi yêu thích.

    Đến thương thủy tiểu trúc, người hầu dẫn đường dẫn Mạnh Kỳ và Đường Nhẫn rẽ vào hẻm nhỏ, đẩy một cánh cửa viện.

    “Tam công tử chờ ở bên trong.” Nam tử gác cửa thân hình cao to, tóc đen như mực, đôi bàn tay bóng loáng như ngọc, khớp xương rõ ràng.

    Bàn tay này công phu chắc chắn không tệ, e là “Thiết Thủ Nhân Ma” hôm đó…… Mạnh Kỳ không phải người ngu, nhìn hơi lâu vào đôi bàn tay kia.

    Đường Nhẫn cũng nhìn không chớp mắt,“Thương Lan đao” sẵn sàng trong tay, ông chẳng sợ nửa bước ngoại cảnh, đánh không lại, chẳng lẽ còn không thể bảo vệ tiểu nhị chạy trốn?

    Hơn nữa, đối mặt với nửa bước ngoại cảnh, khi gặp nguy cấp,“Thương Lan đao” rất có khả năng tự kích phát, phát huy toàn bộ uy lực!

    Nơi này sân rất nhỏ, không có đại sảnh, tiến vào trong phòng, Mạnh Kỳ thấy ngay Diệp tam công tử Diệp Hiếu Kiệt, sau lưng là hai cô hầu gái mềm mại dịu dàng, ngồi bên cạnh là một thiếu phụ phong tư yểu điệu, ngũ quan như họa, dung nhan xinh đẹp.

    Không có Vương Tái! Mạnh Kỳ đạm mạc nói:“Diệp tam, không giới thiệu một chút?”

    Diệp tam công tử khẽ cười, chỉ vào thiếu phụ:“Vị này là tiểu thiếp An thị của ta, có quan hệ rất sâu xa với Vương gia.”

    “Đây là hai nha hoàn, Như Ý, Trầm Hương.”

    Mạnh Kỳ mời Đường Nhẫn ngồi xuống trước, sau đó mới ngồi:“Sâu tới mức nào?”

    “Bí mật.” Diệp tam như cười như không,“Tóm lại, những gì nàng hứa, Vương gia đều sẽ tuân thủ.”

    Dừng một chút, hắn bổ sung:“Vương Tái Vương công tử không tiện trực tiếp ra mặt, nên do chúng ta trao đổi với ngươi, chỉ cần đàm phán ổn thỏa, ngày mai ngươi liền có thể gặp thẳng Vương công tử để xác nhận.”

    “Trao đổi cái gì?” Mạnh Kỳ hỏi thẳng, xem bọn chúng định giở trò gì nào!​
     
    mhoang1191, rocklina and banhdacua25 like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)