Tiên Hiệp Nhất Thế Chi Tôn - Mực Thích Lặn Nước

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 7: Từ xưa thiên ý cao khó hỏi!
    Chương 127: Cửu thiên tái hiện

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Cây thanh mộc xuyên qua Cửu U sinh cơ mạnh mẽ, hư thực khó phân, vừa mang vẻ hư ảo chân không diệu hữu lại có cả đạo pháp đương nhiên chi đức chân thật, nơi nó lướt đến, vạn vật sinh sôi, ma khí tan biến, ô uế trở nên thanh tịnh, không còn là Cửu U, mà chuyển thành phật thổ Tiên Giới, khiến Hàn Quảng không né tránh đi đâu được, cảm giác như vận mệnh đã chú định, Ngũ Hành trong cơ thể hỗn loạn, nội cảnh nháo nhào, sinh cơ trôi qua, Trường Sinh bị diệt, trở nên vô cùng nhỏ yếu.

    Đây chính là sức mạnh khủng khiếp của Bỉ Ngạn đại nhân vật, nếu không phải y đã ở trong Cửu U nhiều năm, bao năm qua được đại nhân vật che giấu, thì hẳn đã sớm bị Thanh Đế đánh vào dòng sông thời gian hư ảo của Chân Thật giới, tiêu diệt y trước khi kịp độn vào Cửu U, không còn một cơ hội nào!

    Chỉ có Bỉ Ngạn giả, mới có thể chống lại Bỉ Ngạn giả.

    May mà nơi này là Cửu U.

    “Quả thật coi Cửu U ta không có ai à?” Huyền Minh Quỷ Đế rống lên giận dữ, quỷ trảo khổng lồ từ dưới Cửu U thò lên, băng hàn lan rộng, tử khí dày đặc, hủy diệt sinh cơ, đóng băng tất cả, vỗ một cái vào thanh mộc.

    Hư ảnh ác quỷ thi nhau xuất hiện, dọc theo một dòng sông thời gian hư ảo vừa đột ngột hiện ra là lướt lên trên, trở ngược lại thời gian mấy hơi trước khi thanh mộc va chạm.

    Cửu U chấn động, tử khí ảm đạm hẳn đi, Huyền Minh Quỷ Đế đã phải cố hết sức, mà vẫn không giữ nổi thanh mộc kia, lúc nào cũng có khả năng để nó thoát ra được.

    Trong khi đa phần ý chí của Thanh Đế vẫn còn đang dồn vào kềm chế Thiên Đạo quái vật cơ đấy!

    Hắc Thiên Đế ra tay, hai ngón dựng song song thành kiếm, từ trong hư vô điểm một cái, ở trong dòng sông thời gian hư ảo phối hợp với những hư ảnh ác quỷ, chặn kín các lối biến hóa của thanh mộc.

    Mấy hơi thời gian trước đó, khi Cửu U còn chưa xảy ra động tĩnh, Thanh Mộc, quỷ ảnh và chỉ kiếm không ngừng khuấy động thời không, không ngừng va chạm.

    Mấy canh giờ trước, khi các tà ma tà thần vẫn còn chưa có cảm nhận gì về kì hạn nửa năm đã tới, Thanh Mộc xẹt qua, quỷ ảnh bay lên, chỉ kiếm dẫn đường tận thế, khiến chúng đều bị giết chết ở quá khứ, biến mất ở ngay lúc này.

    Mấy ngày trước, mấy tháng trước, mấy năm trước, Bỉ Ngạn giả và hai ngụy Bỉ Ngạn va chạm đã làm thay đổi không ít chuyện ở trong quá khứ, khiến hôm nay có nhiều biến đổi xảy ra, nhưng đều không ảnh hưởng gì tới Hàn Quảng!

    Nếu ngụy Bỉ Ngạn không có loại năng lực này thì từ những năm Thượng Cổ, Cửu U đã sớm bị san bằng!

    Hàn Quảng lập tức túm lấy thời cơ, dùng chữ vạn vàng trên trán làm tan rã xá lợi bảy màu, dùng nghịch phật huyết quang hấp thu biến hóa thành ma Bồ Đề tử.

    Lập tức, phật quang đại lượng, ma khí tối đen, hai thứ rõ ràng khác biệt hẳn với nhau, lại như trọn vẹn là một khối, âm dương cân bằng.

    Trong áng sáng lưu ly, Thiên Đế chân thân đứng đó, tay chắp sau lưng đầu ngẩng cao. Trong uế khí đen thui, Lục Diệt Diêm Ma thân ngồi xếp bằng, mỗi một ngón tay đại diện cho một loại hủy diệt, một loại đọa lạc. Hai thân ảnh ấy và bản tôn của Hàn Quảng dùng phật quang ma khí dung hợp dần dần trùng vào làm một, không còn xung đột và bài xích, cộng minh với hư ảnh tiên giới, đồ án cửu u trên trời, đã sắp đạt tới khả năng ảnh hưởng tới Cửu Trọng Thiên thật sự.

    Khác với Ma Thánh trốn vào Cửu U chứng Truyền Thuyết khiến ở Chân Thật giới không hiện ra dị tượng, Hàn Quảng bởi vì muốn cướp một phần quyền lực của Thiên Đế, nên nhất định phải kết nối với Tiên Giới, cho nên đất trời mới tối tăm, trên có trọng thiên, dưới có Uyên Hải, thanh khí nổi lên, trọc khí trầm xuống, vô cùng đồ sộ.

    Đúng lúc này, một thân ảnh kim thân hạ xuống Cửu U, như một ngọn núi rơi vào trong biển, tạo ra sóng cuồn cuộn dạt dào.

    Đó là một con khỉ vàng, đầu đội Phượng Sí tử kim quan, thân mặc Hoàng Kim tỏa tử giáp, chân đạp Ngẫu Ti Bộ Vân lí, tay cầm Như Ý Kim Cô bổng, khí tức mạnh mẽ đến khủng bố, thế như quét ngang cả cửu u, chính là Tề Thiên Đại Thánh Tôn Ngộ Không!

    Nó vừa mới vào Cửu U, liền lập tức biến hóa, lông vàng hóa xám, mặt có ánh xanh, khiếu huyệt toàn thân mở ra, phụt ra những làn ma khí lượn lờ, khí tức mạnh mẽ khủng bố lại càng tăng thêm, cộng minh hòa hợp với Cửu U, một gậy đánh vào dòng sông thời gian hư ảo, lại kích khởi gợn sóng, khiến Hàn Quảng đang dung hợp tam thân bị cố định lại, tiến trình tự chứng đình trệ.

    Ở trong Cửu U, Lão Tôn ta cũng là Bỉ Ngạn!

    Khí cơ khiên dẫn, Cửu Loạn Thiên Tôn đánh tới, hủy diệt như những cuộn sóng xông về phía Tề Thiên Đại Thánh, cùng lúc đó, Cửu U Huyết Ma hóa thành một thân ảnh đỏ rực như thật như giả, như có như không, hợp thân liền đánh tới, lướt qua dòng sông thời gian hư ảo.

    Không phải bọn nó muốn đấu đến sống chết vậy đâu, nhưng đây là ý chí của Cửu U!

    Tam giả quấn vào nhau thành một cục, ngay cả Đại Thánh chi uy cũng không áp chế nổi hai ngụy Bỉ Ngạn liên thủ.

    Hàn Quảng lại thoát được kiếp nạn, thở phào. Trên thế gian, ngoài Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân, e là không có ai tiến vào Cửu U mà liền trở thành cường giả ngụy Bỉ Ngạn, giờ Thanh Đế bị vướng Thiên Đạo quái vật giữ chân, Hắc Thiên Đế vẫn còn dư lực, còn ai dám đến thử?

    Bùm bùm, Pháp Thân đang dung hợp phát ra âm thanh giòn vang, như những quan ải đang không ngừng được đả thông, trở thành một thể.

    Quang mang đại thịnh, “gợn sóng” chảy ra, như trắng như đen, có khả năng thanh trọc, pháp thể của Hàn Quảng hiện ra, vô cùng nguy nga cao vợi, uy nghiêm đế giả, đầu đội đế quan, dòng sông thời gian hư ảo vòng quanh thân, dưới chân đạp lên hai con ma long khủng bố, ánh mắt sâu xa, phật ý và tà tính ẩn sâu.

    Trên ngự chư thiên, dưới tề Cửu U, “Chủ Tể Đạo Thể” trước nay chưa từng có!

    Ông!

    Hư không vang lên tiếng nổ, khiếu huyệt Hàn Quảng Đạo Thể đều mở ra, trong mỗi cái đều có quang mang ngưng tụ thành nhân hình.

    Trong Chân Thật giới, giữa không trung đột nhiên hiện ra những thần linh uy nghiêm, có Tử Vi Tinh Chủ thùy chiếu, có cổ thần chấp chưởng lôi đình, có Huyền Nữ binh quay vòng quanh thân, có nguyên quân vạn tinh vây quanh, hầu như tất cả hình chiếu lạc ấn chư thần Thượng Cổ Thiên Đình đều hiện ra, ngoài ra bên dưới còn có cả các Tà Thần, Quỷ Vương, Diêm Ma Tu La đông đảo, vô cùng khủng bố.

    Dị tượng Truyền Thuyết thứ hai, “Thần ma đến triều”!

    Loại dị tượng trước nay mới chỉ có ở trong thôi diễn, chưa có chân thật bao giờ!

    Hàn Quảng nhiều năm trước đã sáng tỏ ta này là ta, tích lũy sâu dày đến hôm nay, bước ra Truyền Thuyết trông vô cùng nhẹ nhàng dễ dàng, còn có dư lực nhìn Phong Thiên đài, nhìn Cao Lãm, làm tiến trình hòa hợp Phong Thần bảng và Phong Thiên đài hơi bị chậm lại.

    Ánh mắt sâu xa, không vui không buồn.

    Từ trong ánh mắt Cao Lãm, Hàn Quảng chợt nhận ra trong mình cũng có một thứ tương tự: dã tâm bừng bừng!

    Nếu y không thể khống chế được nó, không chống nổi nó, vậy thì hãy để phương thứ ba làm vai trò kiềm chế và cân bằng đi.

    Trong ánh sáng rực rỡ, Phong Thần bảng biến mất trên Phong Thiên đài, xung quanh tế đàn chìm trong ánh sáng vàng, ngưng tụ ra hư ảnh các thần linh, từng cái tên thần linh thi nhau được khắc ra, hướng dần lên trên, cho đến cấp độ Tử Vi Tinh Chủ, Cửu Thiên Lôi Thần mới dừng lại, hàng này ánh sáng khá là ảm đạm, như không đủ sức, hàng trên nữa gồm ngũ phương ngũ đế, tầng trên cùng Tam Thanh Đạo Tổ hoàn toàn không có biến hóa gì, vì chúng đã vượt qua khả năng với tới của Phong Thần bảng và Phong Thiên đài.

    Chỉ dựa vào sắc phong, làm sao có khả năng xuất hiện Bỉ Ngạn đại nhân vật hoặc tới gần Bỉ Ngạn giả!

    Ngay cả cấp độ Tử Vi Tinh Chủ, mà không có thực lực Truyền Thuyết để thừa nhận thì cũng không được tinh quang và thần lực gia trì, phàm nhân dù một bước lên trời thì cũng phải có cực hạn, chỉ tới mức tinh quan mà thôi.

    Phong Thiên đài và Phong Thần bảng hoàn toàn dung hợp, và dị tượng “Thần ma đến triều” xuất hiện, làm đất trời rung chuyển, cửu trọng Tiên Giới bị tàn phá rung lắc kịch liệt, tựa hồ muốn từ hư ảnh biến thành chân thật.

    Oanh!

    Trời cao vang lên tiếng nổ, hư ảnh Cửu Trọng Thiên từ tầng dưới cùng hướng lên bắt đầu sáng lên, khiến người ta nhìn rõ được sự tàn phá của mình.

    Quang mang tràn đến tầng thứ ba, đại điện đá xám đã được chiếu sáng.

    Quyền lực sửa đổi, đều có đoạt được, cộng minh là sinh!

    Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, hai mắt Mạnh Kỳ bắn ra ánh sáng đen trắng, thân ảnh quỷ dị biến mất, xuyên qua vách ngăn loạn lưu, bước vào tầng thứ ba của Cửu Trọng Thiên, tầng có Bàn Đào viên đó.

    Cùng lúc đó, Cửu Tiên sơn, Tam Tiêu đảo, dưới đất Phật quốc, Chân Không gia hương vân vân cũng có những độn quang cắt qua hư ảo, xông vào giới này, chính là những kẻ đại thần thông Quảng Thành tử, Văn Thù Thiên Tôn, Di Lặc Phật Tổ!

    Mạnh Kỳ cảm ứng được điều ấy, trong lòng không thể không cảm khái.

    Họ đều là những người sống sót được qua Thiên Đình đại kiếp, là đương sự của việc Cửu Trọng Thiên bị tàn phá năm xưa, hôm nay thi nhau trở về, quay lại nơi này, vậy bí ẩn năm đó có khi nào được vén ra không?

    Hơn ba mươi vạn năm trước, khi Thiên Đình gặp đại kiếp, mỗi người họ đã đóng vai gì?
     
    banhdacua25 and minh luan like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 7: Từ xưa thiên ý cao khó hỏi!
    Chương 128: Tạo Hóa tập hợp

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Hư ảnh chư thần Thiên Đình, Cửu U tà ma chúng tướng tràn ngập trời cao, triều bái Hàn Quảng, sau đó dần dần mờ đi, hóa thành những vì sao, thành một biển sao, chiếu sáng vạn giới.

    Hàn Quảng thân thành Truyền Thuyết, chứng ra loại dị tượng thứ ba!

    Tượng này vừa thành, trong trụ sở của tổ chức “Thần Thoại”, những làn ánh sáng trắng từ trong các điện các lao ra, có người chất chứa nhật nguyệt, có người cuồng phong lượn lờ, có người nước mưa điểm tích, có người nhìn xuống sơn xuyên, cùng tụ vào Tinh Hải dị tượng, tự sinh ra mối liên hệ vi diệu với bản thể của Tiên Giới Cửu U như là một thể.

    Trong tinh hải mênh mông, từng vì sao rơi xuống, như những hạt mưa xẹt qua không trung, hàng xuống Cửu U, chen nhau vây quanh Hàn Quảng, khiến y chẳng khác gì thần linh tối cao!

    Trong mắt Hàn Quảng hiện ra hư ảnh cổ ấn, Tiên Giới Cửu U hiện ra, những vì sao như thật như ảo kia lập tức chui vào những khiếu huyệt tương ứng, bắn ra bạch quang vô tận.

    Đây đều là những phần nhỏ quyền lực Tiên Giới mà trước nay y cướp được!

    Trong nhân có thần, mỗi một khiếu huyệt và ngũ tạng lục phủ đều có “Thần linh”, nội ứng bản ngã, ngoại tiếp trời đất, chúng thần quy vị, chư ma thành hình, nhất niệm Thiên Đình, nhất niệm Cửu U.

    Thân này chính là trời đất, thân này chúa tể vạn phương!

    Đúng lúc này, chợt có một tiếng minh khiếu cao vút vang lên, một con bạch hạc thần tuấn ngoạm hộp ngọc từ trong hư vô bay ra, vòng quanh Phong Thiên đài một vòng, há mỏ cho cái hộp nghiêng đi, rơi ra vô số những đạo phù lục tỏa ánh sáng màu khác nhau.

    “Thái Thượng tứ Nhân Hoàng Cửu Thiên hai mươi bốn phẩm thần lục!”

    Thần lục bay xuống, cái nào cái nấy đều chói mắt, là khi Thiên Đình rơi xuống, Đạo Đức Thiên Tôn sưu tập một phần Tiên Giới quyền lực luyện chế mà thành.

    Cao Lãm khom mình hành lễ, để cho hai mươi bốn phẩm thần lục vòng quanh thân mình như một bức mành, chỉ tay một cái, hút Nhân Hoàng kiếm vào tay, dùng hai mươi bốn phẩm thần lục bao quanh điểm trung ương của Phong Thiên đài, nơi có Phong Thần bảng!

    Trời đất nhất thời lại sinh chấn động, hư không xuất hiện gợn sóng, từ hỗn loạn ban đầu dần dần có thành quy luật. Lấy Phong Thiên đài làm trung ương, lấy Phong Thần bảng làm hạch tâm, từ trong khiếu huyệt của Hàn Quảng lại có một phần Lưu Tinh bay ra, bay tới Phong Thiên đài.

    Thấy vậy, Cửu U Thanh Mộc và ánh sáng giam cầm Thiên Đạo quái vật biến mất, một luồng ánh sáng bắn vào tầng thứ ba tiên giới, xuyên qua đại điện đá xám, tiến vào tầng trên cùng.

    ............

    Trong khi mọi chú ý và tranh giành đều tập trung ở nơi Phong Thiên đài và Phong Thần bảng, thì ở ngoài Đại Tuyết sơn, Vương Tư Viễn đứng nhìn lên đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, thế giới của băng phong.

    Bên cạnh y có một cái đàn cổ và một thanh kiếm bay lơ lửng, gương mặt trắng xanh bệnh tật khi trắng bệch, lúc đỏ bừng, trong mắt đầy vẻ đau xót và điên cuồng.

    Y đang nhìn chằm chằm vào chín tòa lăng tiên tôn.

    ............

    Dị tượng trên trời biến mất, Phong Thiên đài và Phong Thần bảng đã hoàn toàn hòa nhập vào nhau, so với trước đây càng tăng thêm phần nguy nga thần bí, trang nghiêm trang trọng. Những pho tượng thần linh trở nên vô cùng sống động, như lúc nào cũng có thể rời khỏi vách đá bay ra, cái trắng mờ, cái vàng rực, cái xanh đậm, cái tím lấp lánh, có cái tỏa cả hai màu, như đỏ trắng, vàng đỏ, vàng xanh, xanh tím vân vân. Ở chính giữa là Cao Lãm có khí tím bao quanh, hỗn loạn những tia màu trắng thuần khiết.

    Đôi mắt uy nghiêm của y nhìn quanh một vòng, Nhân Hoàng kiếm xỉa ra, hút lên một tấm phù lục Cửu Thiên tinh tú, trang trọng đọc:

    “Nhân đạo thành trời, sắc phong thần quỷ, nay trẫm Cao Lãm, lấy địa vị thiên tử thống ngự Đại Chu và vạn phương, chiêu cáo chư thiên và đại địa: Nhân Hoàng di tộc Thiếu Huyền, công cao đức hậu, ân trạch Nhân tộc, thể tuất sinh linh, nên là chúng tinh chi chủ, tử khí tôn sư, cho nên sắc phong!”

    Câu văn quen thuộc vọng lên, nhưng mọi thứ đã hoàn toàn thay đổi. Tử Vi Tinh Chủ chi tướng và thần danh đối ứng trên Phong Thiên đài rực lên ánh sáng mạnh mẽ, bắn thẳng lên trời, bầu trời đổi sắc, biển sao hiện ra, vì sao Tử Vi nối liền ngoại giới với Phong Thiên đài, bắn xuống một luồng khí tím hồng mông thẳng vào nê hoàn cung của Thiếu Huyền.

    Khí tím rực rỡ, quần tinh đung đưa, như đang quỳ bái. Thiếu Huyền cảm ứng được sức mạnh khủng bố từ vì sao mạnh mẽ kia, cảm nhận được khổ hải cọ rửa, cảnh giới và thực lực nhanh chóng tăng lên.

    Đến khi khí tím biến mất, áo quần của Thiếu Huyền đã thay đổi, thành áo quan màu tím, đeo ấn tín và dây đeo triện, cổ xưa thần thánh, cung kính hành lễ với Cao Lãm: “Thần Thiếu Huyền khấu tạ Nhân Hoàng chi ân, tất thống ngự chúng tinh, phát huy nhân đạo.”

    Cao Lãm khẽ gật đầu, lại hút lên tấm phù lục Cửu Thiên Ứng Nguyên Phổ Hóa Thiên Tôn, Nhân Hoàng kiếm chỉ vào Hi Nga:

    “Nhân đạo thành trời, sắc phong thần quỷ, nay trẫm Cao Lãm, lấy địa vị thiên tử thống ngự Đại Chu và vạn phương, chiêu cáo chư thiên và đại địa: Nhân hoàng di tộc Hi Nga, nhân tâm từ ý, phù hộ Nhân tộc, vượt mọi chông gai, chiếu sáng vạn giới, nên là Lôi Bộ Thiên Tôn, chấp chưởng trừng phạt!”

    Hi Nga rất ngạc nhiên và cảm động. Vì đã bị Hàn Quảng chiếm trước một phần quyền lực, nhân đạo thống thiên trở nên có tì vết, khó khăn hơn, cho dù được Thái Thượng lão quân ban cho hai mươi bốn phẩm thần lục, thì nhiều lắm chỉ có thể sắc phong hai thần linh tầng thứ ba mà thôi, cũng chính là cấp của Tử Vi Tinh Chủ, Đấu Mẫu Nguyên Quân, Cửu Thiên Huyền Nữ, Lôi Bộ Thiên Tôn.

    Chỉ được sắc phong có hai người, mà Thiếu Huyền đã được một, nên Hi Nga nghĩ rằng Cao Lãm sẽ giữ suất còn lại cho mình, để có được uy lực tương đương Tạo Hóa, không ngờ y lại phong nó cho cô!

    Đối với một người mãi kẹt ở cửa ải tạo hóa nhiều năm mà không tiến được như cô, đây quả thực là một đại ân!

    Pho tượng và thần danh Lôi bộ Thiên Tôn đối ứng trên Phong Thiên đài sáng lên, trời cao mây khói hội tụ, liên tiếp đánh xuống những đạo lôi đình, màu gì cũng có, vòng quanh Hi Nga, ngưng tụ thành một hư ảnh trường mâu cổ xưa, chui vào người Hi Nga.

    Điện quang lóe lên rồi biến mất, Hi Nga thấy mình mặc huyền bào, đầu đội cao quan, uy nghiêm tự sinh, tự có mấy phần tư thái thiên tôn chấp chưởng trừng phạt.

    Cô cảm kích, cung kính hành lễ nói: “Thần Hi Nga khấu tạ Nhân Hoàng chi ân, tất toàn tâm toàn ý tùy tùng, dụng tâm quyền lực, công chính trừng phạt.”

    Cao Lãm khẽ gật đầu, nhìn lên bầu trời cao, về hướng thế giới Phong Thần, nhìn cây roi Đả Thần Tiên của Ngọc Hư cung nhất mạch.

    ............

    Trong đại điện đá xám, trước tấm bia đá của Dương Tiễn, Mạnh Kỳ thở dài:

    “Thanh Đế tiền bối đã vào mất rồi.”

    Lúc trước Lục Áp bảo y phải truyền lời về “Cửu Trọng Thiên tầng trên cùng” cho Dược Sư Vương Phật, đủ thấy Thanh Đế coi trọng điều này tới mức nào!

    Bên cạnh hắn xuất hiện Quảng Thành tử, cười tủm tỉm lắc đầu: “Chúng ta làm sao nhanh bằng Bỉ Ngạn đại nhân vật được?”

    “Cửu Trọng Thiên tầng trên cùng rốt cuộc có cái thần dị gì mà thu hút tới cả Thanh Đế tiền bối?” Mạnh Kỳ ra vẻ tùy ý hỏi Quảng Thành tử.

    Đám cường giả của Ngọc Hư như Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, Xích Tinh tử, Ngọc Đỉnh chân nhân và các tạo hóa đại thần thông Tam Tiêu nương nương, Di Lặc Phật Tổ, Nhiên Đăng Cổ Phật, Thế Gian Tự Tại Vương Phật, Bình Thiên Đại Thánh vân vân cũng đều đã tới đại điện, nhưng ai cũng ẩn giấu khí tức của mình, không lộ mặt ra.

    Quảng Thành tử hắc một tiếng: “Từ sau khi Thiên Đế chứng đạo, tầng trên cùng của Tiên Giới liền cấm chỉ ngoại nhân ra vào, trước khi trận chiến đó xảy ra, ở đây chỉ có mấy vị Thiên Tôn Phật Tổ đặt chân tới mà thôi, chúng ta chỉ được tới mấy tầng bên dưới, trên đó có gì làm sao mà biết được!?”

    Quả nhiên...... Mạnh Kỳ thầm nghĩ, cất bước đi tới, lúc lướt qua tấm bia đá, thò tay ấn vào cánh cửa đồng xanh.
     
    banhdacua25 and minh luan like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 7: Từ xưa thiên ý cao khó hỏi!
    Chương 129: Nửa đoạn bia đá

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Cánh cửa đồng xanh vô cùng nặng, với thực lực của Mạnh Kỳ hiện giờ mà vẫn cảm nhận được sức nặng ì cực lớn.

    Két két két, cánh cửa rỉ xanh tang thương từ từ mở ra, Mạnh Kỳ tâm hồ phẳng lặng, sáng trong như tấm kính, quan sát phản ứng của những kẻ đại thần thông ở sau lưng.

    Yên lặng, bình thản, giếng cổ, hồ sâu...... Xích Tinh tử, Ngọc Đỉnh chân nhân, Tam Tiêu nương nương, Nhiên Đăng Cổ Phật ai cũng rất bình lặng, không nhìn ra được chút manh mối nào.

    Đúng là đám lão già sống lâu thành tinh...... Mạnh Kỳ thầm nghĩ. Bên kia cánh cửa, không có mây khói, không có hào quang, không có điện các lâu đài, không có phân biệt trời và đất, chỉ có một mảnh hư vô tối tăm, ai tưởng tượng ra cái gì cũng được.

    Xem ra lúc xưa khi Bỉ Ngạn giao thủ hủy diệt tầng trên cùng của Cửu Trọng Thiên, những mảnh nhỏ bị tàn phá nếu không rơi xuống Ngọc Hư sơn thì cũng phân tán vào trong khu vực trống trải u ám vô biên này.

    Vừa bước vào trong khu vực tối tăm đó, Mạnh Kỳ cảm thấy chân thân Đạo Thể của hắn nhanh chóng đang tan rã, trở về với hư và vô, như rơi vào trong hỗn độn.

    Trên đầu hắn lập tức bắn ra khánh vân, vừa bao dung vạn vật, là ban sơ của ban sơ, vừa có khả năng tan rã tất cả, là cuối cùng của cuối cùng.

    Những đạo quang mang buông xuống, hỗn độn như nước, bao phủ khắp xung quanh, bảo vệ Mạnh Kỳ tiếp tục bước vào trong.

    Sau lưng hắn, Quảng Thành tử tay áo phiêu phiêu, thân hình nguy nga, đỉnh đầu cũng bay ra một cái khánh vân màu xanh như sóng nước cuồn cuộn, vây quanh ba đóa hoa sen, một đóa xanh đậm cổ xưa, vô cùng trầm trọng; một đóa tử khí lượn lờ, tự chung tự linh, khi khẽ lay lay, lập tức làm tâm linh của những kẻ đại thần thông đều bị gợn sóng; đóa cuối cùng chí dương vô âm, màu vàng chói lóa, tỏa ra cảm giác thanh tịnh vô vi.

    Ba đóa hoa do hư ảo đại đạo đối ứng ngưng kết này vừa hiện, xung quanh Quảng Thành tử lập tức trở nên mông lung, tự thành một giới, hư vô chỉ có thể ở bên ngoài, được giao hòa đồng hóa, không thẹn cái danh Thiên Tôn.

    Mạnh Kỳ cũng thừa dịp quan sát luôn những đồng môn Ngọc Hư và những người còn lại.

    Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn lấy khánh vân đạo môn làm gốc, kết ra năm đóa hoa sen trí tuệ, đóa ở chính giữa mênh mông vô bờ, sắc màu không ngừng thay đổi, giống như một mặt kính tròn, bản thể bất động, chiếu rọi ra mọi ngoại giới, bao dung mọi vật, bao hàm vạn đạo, gần như là Vô Cực.

    Đây là cô tu luyện Phật môn không tính và Đại Viên Kính Trí, tìm ra một con đường tu luyện vạn đạo quy nhất cho mình.

    Thanh quang chiếu rọi, hư vô mông lung như bên trong có rất nhiều thứ ẩn giấu, lại cũng mang cảm giác tan rã chi thế, thời không hỗn loạn.

    Thấy vậy, các kẻ đại thần thông của Phật môn như Nhiên Đăng Cổ Phật, Thế Gian Tự Tại Vương Phật và Di Lặc đều thầm thở dài, Văn Thù quả không hổ là hóa thân của ngũ đại trí tuệ.

    Sau đầu Nhiên Đăng Cổ Phật xuất hiện những vòng phật quang, cái trong suốt như gương, cái vàng như lưu ly, cái xanh tươi mênh mang, cái tím tươi tôn quý, cái trắng tinh thuần khiết, rất là phong phú, tổng cộng chừng hai mươi bốn vầng, mơ hồ giữa những tầng tầng lớp lớp ấy hiện ra một cái Phật quốc vô biên ngang qua trăm ngàn ức kiếp, ở chính giữa tịnh thổ có một ngọn đèn lưu ly cổ xưa chiếu ra cội nguồn nhân quả của biển khổ trần thế.

    Di Lặc không thay đổi, trên đỉnh đầu sinh ra diễm quang, trong ánh sáng hiện ra bạch liên thanh tịnh, nó nở ra, lấy tinh tú làm nền, chuỗi ngọc gia thân, xuất hiện một Vị Lai Tinh Túc Phật Tổ Kim Thân hai mươi đầu mười sáu tay, Kim Thân mở phật khẩu, hộc ra hai viên Xá Lợi tử trong vắt.

    Phật quang quay cuồng như sóng, xoay quanh Xá Lợi tử bốn phía, một viên chiếu ra những kiếp số quá khứ vô tận, một viên lấy vô lượng chi quang để cứu độ chúng sinh.

    Quang mang vừa hiện, hư vô tự sinh ra sen trắng, hóa thành Phật quốc dưới đất.

    Thế Gian Tự Tại Vương Phật là một cổ phật trông trẻ trung tuấn lãng, mặc tăng bào thời xưa, lộ ra làn da màu vàng trắng, tựa hồ không cần biến hóa, Kim Thân cũng không hiện, nét mặt vẫn giữ nguyên nét cười nhàn nhã tự đắc, chỉ có ở trên mi tâm hiện ra một chữ ‘phật’ lưu ly, dùng vô số chữ vạn tụ thành, độ hóa tất cả hư vô chung quanh thành tịnh thổ.

    Nghe nói, trước khi A Di Đà Phật, Bồ Đề Cổ Phật, Linh sơn Phật Tổ chứng đạo, y là một trong những Phật đà Phật môn cổ xưa nhất, sống không chỉ ba kỷ nguyên, nhưng mới vừa thành Bỉ Ngạn sau này, vừa cường đại vừa cổ xưa, dĩ nhiên không ai nói rõ được người ban sơ khai sáng Phật môn rốt cuộc là ai.

    Mấy người Đại Thế Chí Bồ Tát cũng thi triển thần thông, để vượt qua hư vô.

    Một nửa Tạo Hóa Phật môn đều tụ tập ở đây!

    Mạnh Kỳ đã từng nhẩm đếm, kẻ đại thần thông của Phật môn hiện giờ nhiều lắm thì chỉ có chừng mười người mà thôi, bởi vì sau chiến dịch Linh sơn, Phật môn đã bị tổn thất rất nặng nề, không chỉ những đại cường giả Phật Đà như Đại Nhật Như Lai, A Súc Phật, Bảo Sinh Như Lai vẫn lạc, ngay cả những nhân tài mới xuất hiện như A Nan Già Diệp cũng kẻ thì phản bội, kẻ thì tọa hóa, Phổ Hiền, Quan Âm thì mất tích, Văn Thù thì thừa cơ hội này nhảy ra khỏi Phật môn, nếu không phải sau này đám người Đại Thế Chí Bồ Tát tấn chức Tạo Hóa, thì số lượng kẻ đại thần thông của Phật môn e là mười cũng còn chưa tới.

    Ngược lại Ngọc Hư cung, những người bị cuộc chiến đó làm cho tọa hóa đa phần đều là Truyền Thuyết đại năng, hiện giờ họ vẫn còn Quảng Thành tử, Văn Thù Quảng Pháp Thiên Tôn, Xích Tinh tử, Ngọc Đỉnh chân nhân, Đạo Hành tiên tôn, Na Tra, hắn và Dương Tiễn hiện không biết đang ở cảnh giới nào, tổng cộng cũng được tới tám kẻ đại thần thông, đã gần bằng với thế lực Phật môn.

    Linh Bảo nhất mạch trải qua hai chiến dịch Phong Thần và Thiên Đình rơi xuống bị tổn hại còn nặng hơn cả Phật môn, ít nhất theo Mạnh Kỳ bây giờ chỉ nhìn thấy năm kẻ đại thần thông mà thôi. Tam Tiêu nương nương sau khi dùng hỗn độn Thanh Liên tử sống lại, tu vi đã có phần thay đổi, tới hôm nay mới miễn cưỡng bước vào Tạo Hóa cảnh giới, mấy người họ dùng Tiên Thiên chi đức hóa thành năm đạo thanh khí cuộn sóng ở trên đỉnh đầu, vây quanh ba món tuyệt thế bảo vật Hỗn Nguyên Kim Đấu, Kim Giao tiễn và Lượng Thiên xích, dùng chúng để chống đỡ thời gian hư vô và thác loạn.

    Hai người cuối cùng, một người mặc đạo bào cổ, mặt đỏ râu vàng, cao quan đại tụ, siêu nhiên mạnh mẽ, kiếm ý cuồn cuộn, không xuất thần dị mà vẫn có thể đứng ngạo nghễ ở trong hư vô tối tăm, cảm giác cường đại không thua gì Quảng Thành Thiên Tôn, Nhiên Đăng Cổ Phật và Thế Gian Tự Tại Vương Phật, nhìn thái độ của người này với những kẻ đại thần thông khác, Mạnh Kỳ nghi y là một trong Đạo Môn Cửu Tôn, Đa Bảo Thiên Tôn, người cuối cùng là một nữ tử mặc đạo bào màu xanh, đôi mắt sắc bén, sinh cơ mạnh mẽ, không có dáng vẻ cổ xưa, hẳn là cường giả mới thành tựu tạo hóa sau thời thượng cổ của Bích Du cung.

    Trong số những người đi vào, Mạnh Kỳ ấn tượng nhất ngoài đám Bình Thiên Đại Thánh, thì chính là vị Địa Tiên chi tổ kia, Dữ Thế đồng quân Trấn Nguyên đại tiên, hiện là “Đại Hành thần sứ” đứng đầu mười hai thần sứ La giáo, quả thật tiên phong đạo cốt, khí tức lâu dài cổ xưa, ngang hàng với Nhiên Đăng Cổ Phật, Đa Bảo Thiên Tôn.

    Ánh mắt đảo qua đám người Xích Tinh tử, Ngọc Đỉnh chân nhân, Mạnh Kỳ đang định đi tiếp vào trong, thì nghe thấy tiếng Quảng Thành tử:

    “Chưởng giáo sư đệ, chúng ta đi cùng với nhau thì tốt hơn, đám Nhiên Đăng, Trấn Nguyên tử e là không có ý tốt với ngươi đâu.”

    Mạnh Kỳ gật đầu, đi sang bên, cùng với đám người Ngọc Hư cung ngầm thành trận pháp, tạo khoảng cách khu vực với các thế lực Phật môn, Yêu tộc, La giáo, những người còn lại của Thượng Cổ Thiên Đình.

    Đúng lúc này, từ phía trước trống không có một vật bay tới, là nửa cái bia đá, quang âm như thủy chi ý tràn ngập ập tới.

    Mạnh Kỳ vận chuyển tuệ nhãn, chăm chú nhìn, thấy trên đoạn bia đá có một đoạn đạo văn:

    “Ngô càn quét Cửu Thiên cựu thần, hàng phục Yêu tộc chúng thánh, phạt bình đại địa cố quỷ, mới thành lập ra Thiên Đình......”

    Vô cùng thẳng thắn viết ra quá trình thành lập Thiên Đình năm xưa, tuy rằng chỉ còn nửa khối bia đá, nhưng Mạnh Kỳ vẫn có thể cảm nhận được quá trình gian nan nhưng mạnh mẽ, khí nuốt vạn giới, quét ngang tất cả của người đó.

    Thiên Đế sinh ra từ Tiên Giới, là Tiên Thiên thần linh, chấp chưởng quyền lực tương ứng, nhưng điều đó không có nghĩa ông ta có thể hiệu lệnh những Tiên Thiên thần linh còn lại, ở bên trên người ta. Dù Yêu Hoàng tuy ẩn, nhưng Yêu Thánh vẫn còn, chư vị Đại Thánh của Yêu tộc vẫn còn đang hoành hành trong trời đất, mặt khác, Chân Võ Tiên Thiên chi linh cát cứ những nơi có địa thế thuận lợi, chưởng quản một phương, Nhân tộc thì có tế tự Tổ Linh, có đồ đằng quỷ thần, không phải là Thiên Đế quăng ra một đạo ý chỉ, là vạn phương liền hàm phục.

    Nguyên Thủy, Đạo Đức âm thầm hỗ trợ, nhưng đồng thời A Di Đà Phật, Bồ Đề Cổ Phật, Linh sơn Phật Tổ lại ngấm ngầm cản đường. Thiên Đế có thể từng bước càn quét Cửu Thiên cựu thần, hàng phục Yêu tộc chúng sinh, dẹp yên đại địa cố quỷ, một tay sáng tạo Thiên Đình, đủ thấy ông ta vô cùng lợi hại, lợi hại trên đủ mọi mặt!

    Bởi vậy mới viết ra tấm bia này, để ghi nhớ việc Thiên Đình thành lập.

    Đáng tiếc, phồn thịnh nào cũng sẽ có chỗ cuối, Thiên Đình lúc trước uy áp vạn phương nay chỉ còn lại một bức tường đổ, chỉ còn nữa khối bia đá này phiêu đãng ở trong hư vô, lặng lẽ kể lại một câu chuyện xưa không ai bì nổi.

    Nửa đoạn bia đá tới gần, cảm ứng được khí cơ của chư vị kẻ đại thần thông, những đạo văn trên bia sáng lên, phụt ra một luồng khí tức uy nghiêm, cao vời khủng bố, ngưng tụ ra hư ảnh đế giả, hai mắt quang mang lấp lóe, bắn ra thời gian như nước.

    Xung quanh như chỉ còn hai màu đen trắng, Mạnh Kỳ hoàn toàn mất đi cảm ứng với xung quanh.

    Chỉ một chút khí tức Thiên Đế lưu lại trên tấm bia đá phát ra thôi mà đã có uy lực kinh thiên đến vậy!

    Mạnh Kỳ lập tức co lại khánh vân, hóa quanh thân thành Nguyên Thủy chi điểm, chống đỡ thời gian ăn mòn.

    Đến khi tất cả chấm dứt, các kẻ đại thần thông xung quanh đều đã không còn, chỉ nhìn thấy đằng trước có một tòa điện hư hại, bên trong có ánh đèn le lói!
     
    banhdacua25 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 7: Từ xưa thiên ý cao khó hỏi!
    Chương 130: Có duyên

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Bốn phía đều là hư vô tối tăm, trống rỗng, đừng nói tới quang âm mỏng manh, lúc nào cũng có khả năng biến mất, xung quanh mọi thứ như cứng lại, không ngừng trở nên hỗn loạn, xé rách Pháp Thân và Chân Linh, ngay cả liên hệ hư ảo nhân quả cũng không thể hoàn thành, những thứ hơi xa một tí là hoàn toàn không thể nào ‘nhìn’ thấy được, chỉ có thể mơ hồ cảm ứng mà thôi.

    Thế nên cái nửa tòa điện với ánh đèn mờ nhạt kia như một cái đạo tiêu, không cho phép Mạnh Kỳ vòng qua nó.

    Mạnh Kỳ bước một bước, đã tới bậc thang của tòa điện. Xuyên qua khe hở, nhìn thấy bên trong có một bóng người mặc đồ trắng tinh, bóng dáng thướt tha, khí tức thanh nhã, xuất trần thoát tục, không dính bụi trần, đang khơi một ngọn đèn lưu ly màu vàng cho nó sáng thêm lên.

    Bóng người này, Mạnh Kỳ không hề xa lạ, hắn đẩy cửa, đi vào, chào:

    “Thì ra là Lưu La cô nương, xin hỏi bây giờ nên gọi là Huyền Nữ truyền nhân, hay là Cửu Thiên Huyền Nữ?”

    Quanh thân Lưu La nhàn nhạt tiên khí hoành dật, đối kháng với sự ăn mòn của hư vô, rõ ràng có uy lực của cảnh giới Tạo Hóa và một loại cảm giác cổ xưa mà xa xăm.

    Bóng người quay lại, đúng là Huyền Nữ truyền nhân Lưu La.

    Mắt cô chứa ý cười: “Tô chưởng giáo muốn gọi thế nào chẳng được, danh hào chỉ là vật ngoài thân, cần gì để ý!”

    Mạnh Kỳ nhìn cô: “Ban nãy gặp được nửa đoạn bia đá, cô và những thần linh còn lại của Thượng Cổ Thiên Đình vừa mới vào tầng trên cùng, không ngờ khôi phục còn nhanh hơn cả mỗ, còn có cả thời gian đi thắp đèn.”

    “Cửu Thiên Huyền Nữ” Lưu La mỉm cười: “Ta là thần linh chủ trì binh qua chinh phạt của Thiên Đình năm đó, đương nhiên chẳng xa lạ gì với Thiên Đế chi uy. Đối với chút tàn lưu này đâu có là gì, Tô chưởng giáo chẳng lẽ lại thấy thế mà khó hiểu à?”

    “Theo lý là đương nhiên.” Mạnh Kỳ thở dài, “Xem ra ứng thân chi pháp của Tố Nữ đạo thực đã giúp bản thân ngài sống lại, các đời Huyền Nữ truyền nhân gì gì đều chỉ là vật dẫn mà thôi.”

    Mỗi đời Huyền Nữ đều yêu thương rồi phụ bạc một người đàn ông, trên người mang nặng vô số nghiệt trái, là người đáng hận, không ngờ người đáng hận cũng có chỗ đáng thương. Mệnh không do mình, sống chỉ là lô đỉnh!

    Lưu La lắc đầu, trong tiên ý thanh nhã nhiều thêm mấy phần uy nghiêm: “Tô chưởng giáo nói sai rồi, nếu không phải bị Kim Hoàng đạo tiêu Cố Tiểu Tang phá hư, làm sao ta cần mượn thân thể Liễu Sấu Ngọc giúp đỡ!”

    “Thần khu Pháp Thân và bản tính Chân Linh bị ngăn cách với nhau, thần khu pháp thân là bất hủ, được người ta hỗ trợ. Bản tính chân linh thì giấu đâu đó trong Tiên Giới để trốn qua sự ăn mòn của thời gian. Khi thời cơ tới, hai cái sẽ nhập lại, tái hiện lại đỉnh phong ngày xưa. Nhưng nếu như vậy, thì phải bị những ấn kí nhiều đời phản phệ quấy nhiễu, không ngừng rơi vào luân hồi, nếu không cẩn thận sẽ lập tức hôi phi yên diệt, không còn cơ hội trở về mới đúng.”

    Mạnh Kỳ nhất thời nghĩ tới Cố Tiểu Tang thần thần bí bí ở Tố Nữ Tiên Giới khi xưa, và cô bé con gọi hắn là “Cha”, khóe miệng không nhịn được run run, trong lòng không khỏi sinh ra kính nể. Thật đã làm khó cho Cửu Thiên Huyền Nữ lúc ấy kêu được cái từ đó ra khỏi miệng, không hổ là Thượng Cổ đại thần, không bị đạo đức thế tục và lời đồn đãi ảnh hưởng tới mình.

    “Ấn kí nhiều đời?” Hắn sâu sắc bắt được điểm mấu chốt.

    Ánh nến sáng bừng, chiếu cả tòa đện như ban này. Lưu La vừa nhìn quanh, vừa bình tĩnh trả lời: “Muốn dùng biện pháp mà ta mới nói tới để sống qua vạn cổ, đi đến mạt kiếp, thì quan trọng nhất là lạc ấn không bị đứt đoạn, linh tính trường tồn, đó mới chính là nguyên do ta truyền xuống Huyền Nữ ứng thân pháp.”

    “Phàm mỗi đời Huyền Nữ và mỗi đời Huyền Nữ truyền nhân tu luyện pháp này đều là ứng thân của ta, thay ta sống sót, thay ta kéo dài.”

    “Thì ra là vậy.” Mạnh Kỳ giật mình gật đầu.

    Lưu La tiếp tục nói: “Các cô chính là hóa thân của ta ứng thời ứng vận mà sinh, đều có nhân sinh, đều có nhân quả, đều có tình cảm, sẽ không bị ta quấy nhiễu, cũng sẽ không bị ta chiếm cứ, cho đến khi hết tuổi thọ mà chết, trở về với trời đất, hoàn thành một vòng Luân Hồi, hoàn toàn tiêu tán.”

    Mạnh Kỳ trầm ngâm một hồi rồi nói: “Nói cách khác, ngoài mối liên hệ nhân quả, thì bản thân mỗi người họ từ tri thức đến nhân sinh thực ra đều không có liên quan gì tới ứng thân. Nếu ngươi không dẫn phát, các cô sẽ chính là Huyền Nữ thật sự, Huyền Nữ truyền nhân thật sự.”

    “Dùng cách thức như vậy, ngươi không sợ ứng thân cường đại sẽ có thể vượt qua bản tôn, đảo khách thành chủ hay sao?”

    Lưu La mỉm cười: “Ứng thân pháp ta truyền xuống chỉ tới Truyền Thuyết là dừng, cho dù có gặp được cơ duyên xảo hợp, thì cũng không thể đạt đến Tạo Hóa, không thể uy hiếp được ta.”

    Mạnh Kỳ đăm chiêu: “Vậy mỗi Huyền Nữ hoặc mỗi Huyền Nữ truyền nhân đều chính là ứng thân của ngươi đúng không? Vậy cũng sẽ có liên hệ nhân quả nhất định?”

    Lưu La cảm thấy ngữ khí của hắn có chút cổ quái, nhưng vẫn gật đầu: “Ừ.”

    Cô khẽ thở dài: “Không có Bỉ Ngạn phù hộ, không đến cảnh giới Tạo Hóa đỉnh phong chạm đến Bỉ Ngạn, muốn sống qua vạn cổ, đi đến mạt kiếp, chỉ có thể sử dụng thần thông, hoặc nhờ vào truyền lưu thanh danh bằng văn tịch, hoặc chém một cái ‘ta’ để chết thay, hoàn toàn ngủ say, hoặc truyền bá tín ngưỡng, dùng hương khói, mà ta chỉ có thể sử dụng ứng thân pháp mà thôi.”

    Lúc trước Thiên Đình rơi xuống, Thiên Đế đột tử, khiến những Cửu Thiên đại thần này đều bị mất đi phù hộ.

    Mạnh Kỳ không nói thêm, quét mắt nhìn quanh, thấy điện này tạo hình cổ xưa, có phần tiên ý, thuận miệng hỏi: “Đây là điện nào vậy?”

    Giọng Lưu La có phần hồi ức và cảm khái: “Đây là đại điện nơi chúng ta đợi Thiên Đế triệu kiến, lúc đó tầng trên cùng đâu đâu cũng bị phong cấm, ngay cả ta và mấy người Tử Vi Tinh Chủ cũng chỉ hoạt động được ở khu vực này, chứ không nhìn ngó được toàn cảnh. Thật không ngờ, mọi thứ đều đã qua, Lăng Tiêu điện cũng đã ngã xuống trần ai, mọi thứ đều hôi phi yên diệt, tòa điện các này lại còn được một nửa, quả thực là thế sự khó liệu.”

    “Đại chiến ngày đó thật là kịch liệt, Bỉ Ngạn chi uy quả thực là vượt quá mức tưởng tượng.” Mạnh Kỳ nhìn ra hư vô bên ngoài, nghĩ tới chiến trường Nguyên Thủy và Linh Bảo mình từng nhìn thấy, trầm ngâm nói, “E là ngay cả dòng sông thời gian hư ảo chảy qua nơi này cũng đã bị đánh nát thành mảnh nhỏ.”

    Lưu La ưu tư: “Đại chiến lần đó quả thực lan đến dòng sông thời gian hư ảo, ngay cả ‘Quá khứ chi thân’ của chúng ta khi đó đang được Thiên Đế triệu kiến cũng bị hủy diệt, nếu không phải nhờ Thiên Đế che chở, ta e là đã không vượt qua nổi kiếp số lần đó, Tử Vi Tinh Chủ chính vì vậy mà hoàn toàn vẫn lạc.”

    Mạnh Kỳ cau mày nghi hoặc, Thiên Đế còn có dư lực phù hộ cho mấy thần linh như Cửu Thiên Huyền Nữ? Ngay cả ông ta cũng còn ngã vào trần ai, hoàn toàn vẫn lạc, hóa thành Quang Âm đao kia mà?!

    Bình thường, nếu có dư lực, không phải nên tạo ra cơ hội cho bản thân mình hay sao? Giữ được núi xanh lo gì không có củi đốt, cứu thuộc hạ cảnh giới Tạo Hóa làm sao quan trọng bằng bảo vệ thân thể Bỉ Ngạn của mình?

    Bỉ Ngạn đại nhân vật chỉ cần sống, là sẽ có mọi khả năng xảy ra, là có cơ hội thay đổi quá khứ, giúp thuộc hạ sống lại!

    Trừ phi... Thiên Đế đã biết chuyện không thể trái, cũng không trốn thoát được, cho nên mới man thiên quá hải, để lại hi vọng hoặc hậu chiêu trên đám người Cửu Thiên Huyền Nữ để mưu đồ tương lai!?

    Thiên Đình rơi xuống, Cửu Thiên Huyền Nữ mai danh ẩn tích một thời gian, sau đó dùng trạng thái đỉnh phong “Hạ phàm” giúp đỡ Nhân Hoàng, giúp hắn đặt nên cơ nghiệp, sau đó Nhân Hoàng đột nhiên tọa hóa! Cùng thời gian đó, Cửu Thiên Huyền Nữ nhất mạch sáng lập Tố Nữ đạo, thu lưu Hoan Hỉ Bồ Tát nhất mạch...... a, có mùi cổ quái, tuy vẫn chưa thể tìm ra được chi tiết mọi chuyện, nối kết chúng lại với nhau, nhưng mơ hồ đã nghe ra có mùi vị âm mưu!

    Lúc trước Nhân Hoàng tọa hóa nhất định không chỉ liên lụy tới Vô Sinh lão mẫu......

    Một chi tiết quan trọng là được Thiên Đế phù hộ sống sót như vậy, sao Cửu Thiên Huyền Nữ lại nói cho mình biết? Mạnh Kỳ giật mình, quay qua nhìn Lưu La, thấy khóe miệng cô khẽ nhếch, như cười như không, như biết rõ hắn đang nghĩ cái gì!

    Mạnh Kỳ đang định hỏi thì cảm giác được khí tức bàng bạc tới gần, quay đầu nhìn lại, thấy một Kim Thân Phật Đà sau đầu có hai mươi bốn vầng phật quang viên mãn hạ xuống trên bậc thang.

    “Nhiên Đăng Cổ Phật......” Mạnh Kỳ ngưng trọng mở miệng, “Quả thật không phải oan gia thì không gặp nhau!”

    Nhiên Đăng mỉm cười, hiền hoà khiêm tốn nói: “Không phải, không phải, là vì đạo hữu này và thí chủ có mối liên hệ vi diệu, túc thế duyên phận với nhau, nên qua hỗn loạn thời không cũng có thể cảm ứng được.”

    Hai mươi bốn vầng phật quang viên mãn sau đầu lão lóe ra những thân ảnh, cái thì mặt mày đau khổ, cái thì tuấn mỹ mỉm cười, song tất cả đều là Ma Phật A Nan!
     
    banhdacua25 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 7: Từ xưa thiên ý cao khó hỏi!
    Chương 131: Bắc Đẩu làm tòa giá

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    “Quả nhiên......” Vừa thấy hình chiếu Ma Phật, Mạnh Kỳ hiểu ngay.

    Hai đại địch nhân của mình quả nhiên đã kết thành đồng minh!

    Quả nhiên hồi đó chính là Nhiên Đăng Cổ Phật dựa vào thân phận từng là cao tầng của Ngọc Hư cung, giúp Ma Phật hoàn thành lẻn vào và bố trí cái vũ trụ trong giếng cổ Ngọc Hư cung!

    Mạnh Kỳ nâng tinh thần lên cao độ, chăm chú tìm cơ hội, thấy một cái sẽ lập tức ra tay, tạo cơ hội bỏ chạy!

    Nhiên Đăng Cổ Phật Tạo Hóa viên mãn không biết đã bao nhiêu vạn năm, chỉ còn thiếu chư quả chi nhân là đăng lâm Bỉ Ngạn, đứng hàng đầu những kẻ đại thần thông đỉnh phong nhất, kẻ mới vào Tạo Hóa như hắn không thể nào chống nổi, chưa kể bây giờ lão còn liên thủ với Ma Phật A Nan, mặc dù kẻ này đang bị trấn áp ở Linh sơn, chỉ thò ra được một tí sức mạnh thôi, nhưng cũng ghê gớm lắm, cộng với Cửu Thiên Huyền Nữ Lưu La đã chờ sẵn ở nơi đây, nói ra bí mật kinh người, chưa biết là bạn hay là địch. Cục diện như thế, đương nhiên không có cửa nào để mà cuồng vọng.

    Nhiên Đăng Cổ Phật Kim Thân trong vắt, trí tuệ chi quang lưu chuyển, lặng lẽ đứng đó, như thực như ảo, khiến Mạnh Kỳ không sao tập trung vào được.

    Mình là chư quả chi nhân, có một sự liên hệ vi diệu hai chiều với Ma Phật A Nan, bị Nhiên Đăng lần theo liên hệ đó lần ra hắn, tới nơi rồi hắn mới nhận ra, đủ thấy sự chênh lệch về Nhân Quả chi đạo giữa hai bên. Mặc dù “Chư quả chi nhân” của hắn mạnh mẽ, có một chút Bỉ Ngạn thần dị, nhưng hắn bị thua kém về thời gian tích lũy và kinh nghiệm quá nhiều, căn cơ quá cạn!

    Nhiên Đăng luôn giữ nét cười hiền hòa, như không nhìn thấy dáng vẻ “Đại Đạo chi tranh, không chết không ngừng” của Mạnh Kỳ, chuyển mắt qua phía Cửu Thiên Huyền Nữ: “Nam Mô A Di Đà Phật, Tô thí chủ và Phật môn ta có duyên, nên ta mới muốn độ cho hắn, mong thí chủ chớ nhúng tay.”

    Cửu Thiên Huyền Nữ mỉm cười: “Cổ Phật không phải Thiên Đế, cũng không phải Nhân Hoàng, ừm, lời của ngươi ta có nên làm theo không nhỉ?”

    Ngụ ý là dù sao cũng phải lấy lý do gì đó thuyết phục ta, chứ không nên dùng kiểu cường thế áp nhân với ta.

    Mạnh Kỳ không nói gì, toàn lực vận chuyển chư quả chi nhân, tìm thời cơ.

    Nhiên Đăng Cổ Phật an tường nói: “Tô thí chủ là một trong những kẻ ứng kiếp, lần này nếu không thể độ hóa, sau này e là không còn cơ hội nữa. Chẳng lẽ thí chủ muốn trơ mắt nhìn hắn thoát khổ hải, thân đăng Bỉ Ngạn, trở thành một Nguyên Thủy Thiên Tôn nữa hay sao, tới lúc đó, Vô Cực hỗn độn chi đạo của hắn viên mãn, mặc dù Thiên Đế thực sự có cơ hội sống lại trở về, e là cũng khó mà tranh qua hắn được.”

    Lưu La sắc mặt hơi đổi:

    “Ngươi đang nói ý gì?”

    Nhiên Đăng Cổ Phật đầy ý cười:

    “Thiên Đình rơi xuống, Tiên Giới hủy diệt, mà kỷ nguyên chưa chung, trừ phi Thiên Đế chưa có chết hoàn toàn, ta thật không sao nghĩ ra được lý do nào khác. Điều này ta tin là mỗi đại nhân vật đều rất rõ ràng, chỉ lúc ấy đều chưa bố trí thỏa đáng, nên mới ăn ý kéo dài kiếp số cho tới hôm nay.”

    “Lúc đó Tử Vi Tinh Chủ, Đấu Mẫu Nguyên Quân đều vẫn lạc, Cửu Thiên Lôi Thần thì có Phật Tổ phù hộ, mấy người các vị nhờ Thiên Đế che chở mới còn sống, trốn trong tinh không cổ vực, cho đến sau khi Nhân Hoàng Long Đài chú kiếm mới lục tục trở về, giúp y nhảy ra bàn cờ, thành tựu Bỉ Ngạn, không lẽ trong này không có ẩn tình nào hay sao?”

    Một bí mật kinh khiếp như thế, mà lão nói ra cứ nhẹ tênh!

    Nét mặt Lưu La đã trở lại bình thường, khẽ cười: “Tiên Giới chưa từng bị hủy diệt hoàn toàn, đây chẳng lẽ không phải là lý do thứ hai khiến kỷ nguyên chưa chung? Nếu Thiên Đế thực sự có hậu chiêu ở trên người chúng ta, e là các đại nhân vật đã sớm tìm tới cửa, khống chế chúng ta ở lòng bàn tay. Về phần tương lai của Tô chưởng giáo có trở nên quá lớn, nhảy ra khỏi bàn cờ hay không, ta không quan tâm, bởi vì nếu để Cổ Phật ngươi đắc thủ, rút ra được ‘Chư quả chi nhân’, e sẽ ngay tại nơi này lập địa thành tổ, đăng lâm Bỉ Ngạn!”

    “Một bên là tương lai mờ mịt, còn đầy biến cố chưa chắc, một bên là chắc chắn sẽ xảy ra, Cổ Phật ngươi nói ta nên lựa chọn thế nào?”

    Bàn tay cô có ánh sáng lóe lên, một thanh tiên kiếm ẩn màu đỏ xuất hiện, trên có ba đạo văn mơ hồ:

    “Xích Đế kiếm!”

    Đây không phải là thần binh Tố Nữ đạo Huyền Nữ nhất mạch tương truyền, mà là bội binh của Thượng Cổ đại thần Cửu Thiên Huyền Nữ, nghe nói là do một thần linh của thời đầu Thượng Cổ mạnh mẽ không kém Thiên Đế bao nhiêu lấy thân biến thành.

    Nhiên Đăng Cổ Phật vẻ mặt trở nên trang nghiêm, khẽ niệm phật hiệu: “Nam Mô A Di Đà Phật, thí chủ nếu giúp ngoại đạo, đừng trách Kim Cương ta trợn mắt.”

    Hai mươi bốn vầng phật quang trên đầu lão rực lên, bên trong hiện ra một thân ảnh, toàn thân sáng rực, mặc đạo bào, khuôn mặt cổ sơ hiếm lạ, tiên phong đạo cốt, một tay nâng Linh Lung kim tháp, một tay xách ngọc sắc Càn Khôn thước, mặt cười tươi tắn:

    “Dung lão đạo xin chào cố nhân.”

    Đây chính là Nhiên Đăng sau khi đầu nhập Phật môn, tiềm tu nhiều năm sau chém ra “Quá khứ Đạo môn thân”, tương tự như Di Lặc ngưng kết “Quá khứ Xá Lợi tử”, thậm chí còn mạnh hơn ba phần.

    Đúng lúc này, Mạnh Kỳ mở miệng:

    “Lúc trước lão sư bắt đầu ‘Làm giảm cầu không’, đã nói rõ ‘Chư quả chi nhân’ không phải là đồ của ngươi, khiến ngươi ghi hận trong lòng, nên mới đầu nhập Phật môn, nhưng sao ngươi không ngẫm lại, lão sư là người luôn bao che khuyết điểm, nếu ngươi là người phù hợp, sao có chuyện không để cho ngươi, mà để ngươi đi tìm người ngoài?”

    “Ngươi tu luyện vạn cổ, mà vẫn chưa hiểu rõ vấn đề thật sự của bản thân mình là gì hay sao?”

    Giọng hắn oang oang như sấm, kết hợp Nguyên Tâm, đâm thẳng vào trong lòng Nhiên Đăng!

    Chuyện Nhiên Đăng đầu nhập Phật môn là Mạnh Kỳ nghe mấy người Quảng Thành tử kể lại, còn suy nghĩ của Nguyên Thủy Thiên Tôn hay vấn đề gì đó của Nhiên Đăng là do hắn tự mình suy đoán, bây giờ hắn lôi ra hết, mục đích chỉ có một, là châm thẳng vào vấn đề Nhiên Đăng quan tâm nhất, để khiến phật tâm của lão bị rối loạn, hắn muốn tạo ra cơ hội!

    Vừa mới dứt lời, trong tay Mạnh Kỳ liền xuất hiện Tuyệt Đao, phong mang xuyên qua những tầng hư không.

    Nhưng mà Nhiên Đăng Cổ Phật vẫn hiền hoà an tường như trước, mỉm cười:

    “Mặc kệ có vấn đề gì, diệt ngươi xong là hiểu ra cả thôi!”

    Tâm linh của lão không chút dao động!

    Hai mươi bốn vầng phật quang bay ra sáu vầng, hóa thành những hạt châu trong vắt, tỏa hào quang năm màu, chính là Định Hải Thần Châu.

    Sau Phong Thần chi chiến, hai mươi bốn viên Định Hải châu đều rơi xuống người Nhiên Đăng, sau này vì muốn xây dựng ra ba mươi ba trọng thiên, nên sau khi bước vào cảnh giới Tạo Hóa viên mãn lão bèn lấy ra cống hiến, đợi đến khi Thiên Đình rơi xuống, chư thiên tan vỡ, lão bèn cướp lại mấy viên.

    Hạt châu tỏa ra ánh sáng mênh mông, sáu hạt châu ngũ sắc như hóa thành sáu phương trời đất, có suy diễn hồng trần thế tục, có dã thú súc vật phi nhanh, có Thiên Nhân nhảy múa, khi xảy ra ngũ suy, có Tu La thành đàn, chinh chiến không ngớt, có ngạ quỷ bụng to, cổ như dây mảnh, vô cùng thống khổ, có những tầng quỷ hỏa âm khí sâm sâm, những cảnh khủng khiếp sau khi chết như chảo dầu cối xay đều hiện ra cả, Nhiên Đăng đã dùng sáu viên Định Hải châu luyện chế ra một “Lục Đạo Luân Hồi” thuộc về bản thân mình!

    Mười tám vầng còn lại phật quang đại thịnh, kết thành một mảng, tịnh thổ ngang qua ức vạn kiếp hiện ra, ngọn đèn lưu ly nổi lên, tỏa ra ánh sáng trắng đen, chiếu thẳng vào người Mạnh Kỳ.

    Nhiên Đăng Cổ Phật nhìn Mạnh Kỳ chém ra Khai Thiên Tịch Địa mà vẫn bất động như núi, chỉ tay một cái, trang nghiêm đọc:

    “Cái này đánh vào Nhân Gian đạo!”

    Ánh sáng trắng đen lưu chuyển, nhân quả liên lụy, sáu viên Định Hải châu từ từ chuyển động, ánh đao của Mạnh Kỳ lập tức tan vỡ, hư ảo đại đạo ngưng tụ bị hồng trần lây dính, pháp thể đạo thân của hắn dần dần hóa thành phàm tục, không lâu nữa sẽ khiến hắn bị biến về thành một phàm nhân.

    Đây chính là sức mạnh khủng khiếp của kẻ mà Nhân Quả chi đạo chỉ kém một bước liền kết ra đạo quả hư ảo?

    Mạnh Kỳ dùng Tuyệt Đao để bảo vệ bản thân, khánh vân bay ra khỏi đầu, hỗn độn như nước, bảo vệ một ngọn đèn lưu ly khó miêu tả bằng lời, khá giống với ngọn đèn lưu ly của Nhiên Đăng, chỉ thiếu phần cổ xưa mà thôi, nhưng lại có thêm nhiều phần ý nhị.

    Vừa cố gắng ngăn cản chuyển thành phàm tục, hắn cũng chỉ tay, trang trọng nói:

    “Chư quả chi nhân nếu có biến, vạn sự vạn vật đều tùy theo!”

    Là nhân ban đầu, nếu một khi có điều thay đổi, quả sau đó đương nhiên sẽ phải biến hóa theo!

    Đây chính là uy lực thần thông của chư quả chi nhân tiến vào cảnh giới Tạo Hóa!

    Mạnh Kỳ vừa dứt lời, kim thân của Nhiên Đăng Cổ Phật liền hiện ra loang lổ, những mảnh lưu ly vỡ ra, rơi xuống, ngay cả “Quá khứ đạo môn thân” đang giao thủ với Cửu Thiên Huyền Nữ cũng trở nên nặng nề.

    Lão cũng bị “Chư quả chi nhân” ảnh hưởng, cũng bắt đầu lột xác về hướng phàm nhân!

    Đến khi cùng thành phàm nhân, hắn có thể dựa vào kinh nghiệm chiến đấu phong phú mà chiếm thế thượng phong tuyệt đối!

    Tiên ý biến mất, làn da màu kim của Đạo Thể dần mất đi sự sáng bóng, Mạnh Kỳ và Nhiên Đăng Cổ Phật rơi vào giằng co Nhân Quả chi đạo.

    Dù ta có thất bại, cũng kéo ngươi cùng thất bại theo!

    Sau đầu Nhiên Đăng Cổ Phật bay ra một cái ấn nhỏ đầy thần bí. Nó khẽ chuyển động, Định Hải châu biến thành Lục Đạo Luân Hồi vận chuyển nhanh hơn.

    Luân Hồi ấn!

    Ma Phật Luân Hồi ấn!

    Tốc độ Mạnh Kỳ hóa phàm lập tức tăng nhanh, trong khi tốc độ biến hóa của Nhiên Đăng Cổ Phật vẫn giữ nguyên!

    Mạnh Kỳ đang định dùng tới Nhất Khí Hóa Tam Thanh để liều mạng, thì Cửu Thiên Huyền Nữ khẽ cười:

    “Cổ Phật có biết ta thắp sáng đèn ở đây để làm gì không?”

    Không phải chỉ để chiếu sáng đâu nha!

    Nhiên Đăng Cổ Phật giật mình, chuyển mắt nhìn vào sâu trong hư vô, nhìn thấy những vì sao cổ xưa khủng bố bay tới gần, kết thành trận, chính là “Bắc Đẩu” từng sinh ra Tiên Giới!

    Bắc Đẩu lúc này như một chiếc xe loan, không cần có người điều khiển, vùn vụt lao tới, ánh sáng trên xe vọt lên, kết thành một mảng ánh sáng thần thánh không bờ bến.

    Mảng ánh sáng buông xuống làn ánh sáng như nước, bên trong có một hình ảnh như ẩn như hiện, khí tức cường thế mạnh mẽ, hoành tảo bát phương, khiến Nhiên Đăng Cổ Phật cũng phải run lên, nhớ lại một cảnh tượng quen thuộc:

    Thiên Đế đi tuần!

    Đây là Thiên Đế đi tuần!

    Cửu Long kéo loan, Bắc Đẩu làm giá, Tinh Quân ngự xe, Thiên Đế đi tuần!

    Không có Cửu Long kéo xe, cũng không có Tinh Quân khống chế, chỉ có một mình “Bắc Đẩu” vùn vụt lao đến, mảnh ánh sáng bao phủ bên trên, bao trùm một thân ảnh tịch mịch, cao ngạo, cường thế, thần bí.

    Lưu La trở nên trang trọng:

    “Cổ Phật không phải hỏi hậu chiêu của Thiên Đế ở đâu sao? Chính là đây đó!”

    Nhiên Đăng Cổ Phật biến sắc, Bắc Đẩu xa giá đã tới gần, không còn cơ hội do dự nữa, lão lập tức mặc kệ Mạnh Kỳ, cùng “Quá khứ Đạo môn thân” vọt đi theo hướng ngược lại, Luân Hồi ấn cũng chui vào hư vô, biến mất vô tung.

    Lưu La lập tức truyền âm cho Mạnh Kỳ:

    “Đi mau! Chậm e không kịp!”

    Là đồ giả? Mạnh Kỳ ngạc nhiên nhìn “Bắc Đẩu loan giá” đang đi trong hư vô, nhìn bóng người một thời quét ngang thiên hạ kia.
     
    banhdacua25 and minh luan like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)