Tiên Hiệp Nhất Thế Chi Tôn - Mực Thích Lặn Nước

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 7: Từ xưa thiên ý cao khó hỏi!
    Chương 61: Thiên ý khó dò

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Bồ Đề diệu thụ tràn ngập ý vị đại thanh tịnh, đại trí tuệ, đại tự tại, đại cực lạc, dường như là bản tính trong lòng mỗi người. Bản thân cũng là Như Lai, nhưng trong cảm giác của Như Lai Kim Thân do Hàn Quảng biến thành, nó lại vô vàn nặng nề, không thể nào lay động nổi, dù hai bên là “Đồng nguyên mà ra”, đều thuộc Phật môn “Như Lai”, có thể giảm bớt đi được đa phần sức nặng.

    Y đang định hóa ra những hư ảnh phật đà rồi thi triển Như Lai thần chưởng thì từ trên cao Linh sơn bỗng vang lên âm thanh xé gió, như đao nóng cắt qua dầu mỡ.

    Hàn Quảng cảm ứng được một thanh kiếm không ánh sáng từ thiên ngoại bay tới, vạch qua phía chân trời, nhanh chóng chém xuống.

    Nếu không phải Linh sơn là đàn tràng năm xưa của Phật Tổ, từ Bỉ Ngạn trở xuống không thể dùng được đặc thù không chỗ không ở, thì một kiếm này đã chém trúng vào người y.

    Đó là một thanh kiếm một màu thâm đen dài ba thước ba tấc ba phân, toàn thân không có hoa văn, chỉ có sát lục thuần túy nhất hủy diệt khủng bố nhất, nơi nó đi qua, không có sinh linh nào còn sống nổi, chỉ là nhìn thấy, Hàn Quảng đã cảm giác được sinh cơ mình đang nhanh chóng trôi đi, không cần tới sát na, dù kiếm chưa tới người, thì y cũng đã chết rồi.

    Sát sinh đệ nhất, Minh Hải kiếm!

    Thất Sát đạo nhân ra tay!

    “Quả nhiên......” Hàn Quảng không kinh không sợ, đã sớm có đoán trước.

    Trong tất cả đại năng đại thần thông giả, nếu nói ai lúc nào cũng chú ý tới Ma Phật bất kể ngày đêm, dù Thanh Đế có sắp độ hết khổ hải, các Bỉ Ngạn đại nhân vật chiến đấu điên cuồng, Nhân Hoàng sắp chứng kiến loại dị tượng thứ ba, thân thành Truyền Thuyết, Phong Thiên đài và Phong Thần bảng hợp hai làm một như lửa sém lông mày cũng không thể khiến người này phân tâm, thì trên đời chỉ có một người, chính là kẻ từng do Ma Phật chế ra, trở thành nô bộc của y, Thất Sát đạo nhân.

    Không có ai để ý tới chuyện Ma Phật có thể thoát khốn hay không bằng người này, chấp niệm của gã còn mạnh hơn cả Tô Mạnh!

    Hàn Quảng bỗng nghe thấy tiếng nước chảy, âm thanh quen thuộc, vô và mạnh mẽ, làm trên mặt y càng sâu thêm ý cười.

    Thủy ý xung quanh nhanh chóng tăng lên, ở trên trời Linh sơn hóa thành một vùng biển màu lam sẫm, sóng nước ngưng tụ hóa thành một thần linh cao lớn trang nghiêm, chân đạp hai con ngũ trảo Hắc Long, lỗ tai đeo thủy xà, cầm một cái bát lăng giản màu đen, đứng chắn ngay trước Minh Hải kiếm.

    Ba!

    Thần tượng hóa đen, mất đi sinh cơ, băng liệt thành từng bọt sóng. Nhưng dòng nước dâng trào, sinh cơ cuồn cuộn, nháy mắt lại ngưng tụ ra một thần linh y hệt, sinh lại diệt, diệt lại sinh, Minh Hải kiếm như rơi vào vũng lầy, giết hoài không hết!

    “Thủy Tổ, phóng thích Ma Phật có ích lợi gì cho ngươi?” Thất Sát đạo nhân tức giận hỏi.

    Sóng to ngập trời, tiếng nước nổ vang trả lời: “Ngươi không hiểu được đâu.”

    Hai người lời còn chưa dứt, cả vùng biển lớn bỗng nhiên trầm xuống như bị một áp lực cực mạnh đè ép.

    Bầu trời như xẻ ra làm đôi, một cây Kim Cô bổng khổng lồ từ trên cao ầm ầm đánh xuống.

    Tề Thiên Đại Thánh tuy luôn chú ý tới chuyện Thanh Đế với Cao Lãm, Phong Thiên đài, nhưng thân phận nó đặc thù, không thể lưỡng toàn, không định tham gia vào sân, chỉ định tới lúc cần thì cứu vài người quen biết mà thôi, cho nên có thể phân tâm. Lúc đầu nó thật sự là không kịp phản ứng, không đoán ra được mục đích thật sự của Lục Áp và Hàn Quảng lại là phóng thích Ma Phật, nhưng khi Thất Sát đạo nhân ra tay, nó cũng theo bản năng đánh ra một gậy!

    Bất quá chỉ là một con ruồi bọ mà cũng dám làm ra chuyện lớn này?

    Ăn một gậy của lão tôn ta!

    Song, từ trong hư ảo thò ra một cánh tay khổng lồ thâm đen có sáu ngón, không có vẻ gì là khủng bố, cũng không dữ tợn, mà trơn nhẵn thâm thúy, cảm giác rất an bình như đây là chỗ cuối của một cuộc đời, ai cũng không thể tránh được cái chết.

    Sáu ngón tay hóa thành u ám lốc xoáy, hư ảo mông lung, là sáu đại đạo khác nhau, không ngừng xoay tròn, khiến đất trời khi sáng khi tắt, lấp lóe không chừng.

    Một kích toàn lực của Tề Thiên Đại Thánh là mạnh tới mức nào, nhưng sau khi rơi vào sáu cái lốc xoáy kia, thì bị khi khinh khi trọng, như quỷ mị làm khí thế của nó giảm hẳn đi, tốc độ chậm hẳn.

    Phong Đô đại đế sau khi bị Vương Tư Viễn rơi ra khỏi lòng bàn tay thì bắt đầu thức tỉnh, lúc Nguyễn Ngọc Thư chứng được Pháp Thân, nó đã khôi phục tới thực lực tiếp cận Tạo Hóa, đến nay dù vẫn chưa quay về đỉnh phong, nhưng cũng là kẻ đại thần thông, không thắng nổi Tề Thiên Đại Thánh, nhưng ngăn cản hắn vài tích tắc thì vẫn làm được!

    Quanh người Hàn Quảng hiện ra hư ảnh các kim thân bắt ấn, đều là Như Lai thần chưởng.

    “Duy ngã độc tôn” “Tứ đại giai không” “Niêm hoa cười” “Quay đầu là bờ”......

    Chín Phật Đà bay tới trước, hòa vào thân hình Hàn Quảng, chín thức Như Lai thần chưởng nối kết vào nhau, rơi xuống Bồ Đề diệu thụ.

    Hàn Quảng hé miệng, thanh âm trang nghiêm vang vọng:

    “Tất cả đều là pháp, đều chỉ là ảo ảnh!”

    Bồ Đề diệu thụ hút chín thức Như Lai thần chưởng vào, mọi thứ trở nên nhẹ nhàng một cách quỷ dị, giống như sự trầm trọng nặng nề ở phía trước chỉ là hư ảo, cấm chế cũng là hư, tất cả đều là hư, là mộng ảo bọt nước!

    ............

    “Thành!” Hắc vụ trong tay Triệu Hằng đã bao phủ tất cả, lòng y mừng như điên.

    Mình đã ăn mòn hết ấn kí của Lục Áp!

    Việc này không thể chậm trễ, chậm e không kịp, Triệu Hằng một bên tự đánh lạc ấn của mình vào, một bên định đặt “Phong Thần bảng” lên Phong Thiên đài.

    Oanh long long!

    Phong Thiên đài bỗng rung mạnh, từ sâu dưới lòng đất vọng lên một tiếng nổ vang, những đốm sáng bay lên, xung quanh có hình ảnh thần linh xoay quanh, khiến nơi này như có vạn tiên đến triều, chúng thần vây quanh.

    Trên trời cao lấp lánh vô số ánh sao, sáng tới loá mắt, tụ thành một biển ánh sáng lấp lóa, Cao Lãm cuối cùng cũng bước qua cánh cửa Truyền Thuyết, sau “Thánh đức nhuận vật” và “Vạn ngọn kim đăng”, dị tượng cuối cùng chính là “Tinh Diệu Thành Hải”, dị tượng này ra, chính là không thể ngăn cản được nữa, chỉ còn nước chờ đến khi y củng cố cảnh giới, thì chính là người thứ hai tự chứng Truyền Thuyết đại năng!

    Triệu Hằng không chút hoảng hốt, còn thầm hô may mắn, nếu chậm hơn tí nữa, e là Cao Lãm đã kịp ra tay cản y lại rồi.

    Mắt y bỗng chiếu thấy ánh sáng, một cuộn tranh từ sâu dưới đất, nơi vừa có tiếng nổ kia bay ra, nó như có một mối liên hệ kì dị nào đó với Đại Chu và chúng sinh, cứ thế xuyên qua “Cẩm Tú Sơn Hà đồ”, hạ xuống “Phong Thần bảng”, dính vào với nhau.

    Quỷ Thần Chân Linh đồ!

    “Quỷ Thần Chân Linh đồ” Phong Đô đế quân!

    Ầm!

    Đất trời rung chuyển, trên trời cao như lại sắp hiện ra hư ảnh tiên giới, mặt đất như trở thành trong suốt, nhìn thấy được cả Cửu U, và Địa Phủ mông lung như mộng.

    Thiên Đình, đại địa, âm phủ, tam giả như muốn hợp nhất vào nhau, Phong Đô đế quân đợi suốt bao lâu chính là đợi cơ hội này.

    Đương nhiên bản thân y không hàng lâm sức mạnh tới đây, mà là giao cho thủ hạ Diêm La, nhưng nhiêu đó đối phó Triệu Hằng với Tề Chính Ngôn là đủ rồi!

    Nhất là đây không phải là chiến đấu sinh tử, là dùng thần thức của y ở trong “Đồ” giao phong, giành quyền khống chế, Diêm La ở trên dương thế bị suy yếu, bị “Cẩm Tú Sơn Hà đồ” ngăn cản bớt sức mạnh, đang ở trong trạng thái thấp nhất!

    ............

    Mạnh Kỳ đang do dự có nên đưa quả cây trong tay cho Thanh Đế hay không thì giật mình kinh hãi, vì hắn cảm giác được đỉnh Linh sơn xảy ra dị biến.

    Từ sau khi được Tiểu Tang nhắc nhở, hắn vẫn luôn đề phòng có ai đó bí quá hoá liều, lẻn vào Linh sơn, thả Ma Phật, làm chuyện đập bàn cờ, nên đã lén ở bên ngoài Ngũ Chỉ sơn phong ấn để lại ấn kí, nay ấn kí bị kích phát, khí tức là đến từ Ma Sư!

    “Hàn Quảng và Lục Áp dương đông kích tây, mục đích là vì Ma Phật?”

    “Lục Áp không phải rất đề phòng Ma Phật, luôn phá hỏng chuyện của y hay sao?”

    Bây giờ chỉ còn có một cách là hỗ trợ Thanh Đế đăng lâm Bỉ Ngạn, để ông ngăn cản việc phá phong ấn.

    Dù ông không kịp ngăn cản, thì cũng có khả năng cản lại Ma Phật!

    -- Linh sơn không phải nơi hắn hàng lâm xuống được, dù đại ca đã chứng được Truyền Thuyết, mình bây giờ cũng không cần quản chuyện ở Phong Thiên đài nữa, có thể nhúng tay tới đó. Nhưng mà bây giờ muốn cản Hàn Quảng thì không còn kịp nữa rồi!

    Cái quả này đối với Thanh Đế rốt cuộc là tốt hay xấu đây?

    Mạnh Kỳ bỗng nhớ lại một việc.

    Thanh Đế giao mảnh vỡ hạch tâm của Hạo Thiên kính cho Kim Hoàng, ôn dưỡng ở trong Dao Trì, sau đó liền hành tung không rõ...... từ cách thức Thanh Đế chứng đạo có thể thấy đó chính là lúc ông thật sự bước vào một con đường Bỉ Ngạn khác thường, hay nói cách khác, chính là trước khi ông làm cái việc quan trọng này, người cuối cùng ông gặp chính là Kim Hoàng!

    Đó chính là cái gọi là tin tưởng!

    Vì thế mới có chuyện Cố Tiểu Tang khi còn nhỏ yếu đã có thể đi vào Phù Tang cổ thụ giới vực!

    Mạnh Kỳ không còn do dự, búng tay, quả cây do Phù Tang cổ thụ kết ra lập tức xuất hiện ở phía trên tiết điểm trong dòng sông thời gian!

    ............

    Bồ Đề diệu thụ nhẹ như không, bị Hàn Quảng nhấc lên, Ngũ Chỉ sơn lập tức nhẹ bẫng, một chút hắc khí chui lên.

    Nhưng Hàn Quảng mở to mắt, bởi vì bên dưới Bồ Đề diệu thụ có một hư ảnh phật đà cổ xưa tang thương đang ngồi nơi đó, thân thành thanh kim, có tuệ nhãn, tỏa ra khí tức viên mãn thần thánh trang nghiêm, khiến Ngũ Chỉ sơn dù Bồ Đề diệu thụ đã bị xách lên nhưng không hề bị phá vỡ!

    Không, không phải là hư ảnh Phật Đà!

    Hàn Quảng ngưng thần nhìn kĩ lại, ấy, đâu phải là Phật Đà cổ xưa, rõ ràng là một thanh Như Ý, đủ bốn màu tử bạch kim hoàng, phúc đức thâm hậu, công đức viên mãn, thánh đức lâu dài, chính là vật lừng lẫy tiếng tăm của thời Thượng Cổ, Tam Bảo Như Ý!

    Thì ra nó được lặng lẽ đặt ở trên Ngũ Chỉ sơn, làm tầng phong ấn thứ hai.

    Hàn Quảng biến sắc, trong đầu hiện ra hai chữ:

    Thánh Phật!

    Nguyên Thủy Thiên Tôn!

    Quả thật là thiên ý khó dò.
     
    banhdacua25 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 7: Từ xưa thiên ý cao khó hỏi!
    Chương 62: Sinh ở đây, chứng đạo cũng ở đây

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Quả cây một màu u ám, hơi trong suốt, như tấm gương phản chiếu hình ảnh xung quanh, nhìn thấy được Thanh Đế xuất trần trong rất nhiều dòng chảy tương lai, có Kim Thân Thanh Lam Dược Sư Vương Phật, có Thái Ất Thiên Tôn đầu đội trúc thăng quan, có Thuần Dương tử, có Đông Dương Thần Quân, Thanh Đế từ quá khứ đến hiện tại, từ hiện tại đến tương lai, đều xuất hiện ở trên quả.

    Nó vừa tới gần “Cẩm Tú Sơn Hà đồ” bao phủ Phong Thiên đài, tới đỉnh đầu Thanh Đế, là lập tức như sinh ra cộng minh với Phù Tang Thanh Mộc cổ thụ, một sự cộng minh xuyên thấu qua thời gian không gian.

    Ong ong ong!

    Quả cây rung lên bần bật, như trở thành hư ảo, xuyên qua “Cẩm Tú Sơn Hà đồ”, rơi vào tiết điểm phía trước dòng sông hư ảo, rơi xuống tường vân thanh mộc.

    Rào rào!

    Cả dòng sông thời gian dâng lên sóng gió động trời, như một con rắn to uốn éo, khiến thời không xung quanh khựng lại, chỉ còn hai màu đen trắng. Quả cây kia đột nhiên vỡ tan, hóa thành những cái mặt gương nhỏ bé, chiếu rọi chư thiên vạn giới, hiện ra quá khứ tương lai, giông giống như Hạo Thiên kính, cũng giống như Đông Hoàng chung!

    Những mảnh gương dung nhập vào Thanh Mộc cổ thụ, treo ở đầu cành, kết thành những cái quả như đại đạo ngưng kết thành.

    Mọi việc xảy ra cực nhanh, tích tắc đã thấy Thanh Mộc cổ thụ với đầy quả cây kì dị kia từ trong tường vân bay ra, rơi vào dòng sông thời gian, nghịch lưu mà lên, xuyên qua Cận Cổ, đến bên cạnh Dược Sư Vương Phật.

    Đoạn nước sông này lập tức êm đềm trở lại ngay tức khắc, không còn dao động. Khô Vinh Bồ Đề sau lưng Dược Sư Vương Phật được sinh cơ nồng đậm của Thanh Mộc truyền cho, lại tỏa ra ánh sáng xanh rực rỡ, hoàn toàn nối kết với phía trước.

    Thanh Mộc cổ thụ tiếp tục lướt ngược dòng, qua chỗ Thuần Dương tử, qua chỗ Đông Dương Thần Quân, qua chỗ Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn, đi đến chỗ Thanh Đế thời kì Thượng Cổ Ngũ Đế. Những nơi nó đi qua, thời gian gợn sóng biến mất, chấn động trở thành bình ổn, dòng sông đang cuộn trào mãnh liệt trở thành yên tĩnh tang thương.

    Thanh Mộc cổ thụ tiếp tục đi ngược lên, từ khi Thanh Đế cường thịnh đánh ngược trở lại, trải qua khi ông là người nổi bật trong hàng Tạo Hóa, qua thời kì hài cốt Thái Cổ Hạo Thiên kính, khi ông mới bước vào Tạo Hóa, từng cảnh quá khứ hiện ra, “Thanh Đế” hồi phục thành một quả cây màu xanh đầy mộc hành chi lực và sinh cơ nồng đậm, từ mặt đất hướng lên trên, treo ở đầu cành, dần dần thu nhỏ lại, trở về mẫu thể.

    Mẫu thể của nó chính là cây Phù Tang cổ thụ kia!

    Nó lấy máu của Hạo Thiên Thượng Đế và Đông Hoàng Thái Nhất làm căn cơ, hấp thu kỷ nguyên vỡ tan làm chất dinh dưỡng, dung hợp với sinh cơ và Ngũ Hành chi mộc khi kỉ nguyên sáng lập, “đản sinh” ra thiên tiên Thanh Đế chấp chưởng một phần quyền lực thần linh!

    Bắt nguồn ở đây, thời cơ ở đây, chứng đạo cũng ở đây!

    Phù Tang cổ thụ tỏa ra khí tức lập kỷ nguyên khác, trọng khai chư thiên vạn giới, cực kì giống với “Đại Đạo chi thụ” của Mạnh Kỳ, hèn gì lúc trước Thanh Đế bị ngộ nhận, tưởng Đại Đạo chi thụ là nó, nhờ vậy tỉnh ngộ một chút quá khứ, hơi nhớ ra được mình là ai!

    Trở lại kỷ nguyên chi sơ, cả dòng sông thời gian đã hoàn toàn yên ắng lại. Dược Sư Vương Phật thoát khỏi ảnh hưởng tiếng động của “Khô Vinh Bồ Đề” và “A Di Đà Phật”, nhảy ra khỏi nước sông hư ảo, nhảy vào hỗn độn hư vô, kết già ngồi xuống, âm vang tuyên cáo:

    “Ta là Thanh Đế.”

    “Ta là Thái Hạo.”

    Thái Ất Cứu Khổ Thiên Tôn cũng nhảy ra khỏi dòng sông thời gian, Thuần Dương tử, Đông Dương Thần Quân cũng vậy, họ bay lên, đồng thanh hô to:

    “Ta là Thanh Đế.”

    “Ta là Thái Hạo.”

    Thân ảnh Thanh Đế dâng lên, những thân ảnh quá khứ bay tới, những cảnh tượng hư ảo trong các dòng chảy cũng nhảy ra, co lại, cùng dung nhập vào thân hình Thanh Đế!

    Đất trời trở nên u ám, không còn nhìn thấy gì, ngay cả cảm giác thời gian chuyển động cũng không còn, đại đạo như hàng lâm, làm bước kiểm tra cuối cùng với Thanh Đế, nhưng những thứ này không phải là cái mà Mạnh Kỳ có khả năng thể nghiệm.

    Dị tượng hàng đầu của Bỉ Ngạn, “Thiên địa hỗn độn”!

    Một đạo thanh quang sáng lên, chiếu khắp hoàn vũ, bao phủ tất cả chư thiên vạn giới vào trong vầng hào quang của nó, trừ tầng đầu tiên của Cửu Trọng Thiên và tầng chót Cửu U.

    Dị tượng thứ hai của Bỉ Ngạn, “Chiếu khắp thập phương”!

    Nội tình càng thâm hậu, phạm vi chiếu sáng được sẽ càng nhiều.

    Hào mang biến ảo, hóa thành những cây cổ thụ xanh, kết ra quả cây màu lục nhạt, mỗi một quả đều giống như ẩn chứa thời không.

    Sinh cơ lan tỏa, Đế Lưu Tương rơi rắc, trong Chân Thật giới, mọi sinh linh trở nên mạnh mẽ hơn, trẻ hẳn lại tùy theo mức độ, vô số tinh quái yêu mỵ mở linh trí, bao nhiêu là Nhân tộc tăng tiến tư chất của mình lên.

    Dị tượng thứ ba của Bỉ Ngạn, “Đại đạo hiển hóa”!

    Loại dị tượng này do bản thân nắm giữ, kết ra “Quả thực” đại đạo mới hiện mà thành, bao gồm khá nhiều loại khác nhau, như “Vạn Phật triều tông”, “Mộng ảo bọt nước”, “Ngũ Đức thành phượng”, “Tuế nguyệt luân phiên”, “Chư tiên cung nghênh”, “Vũ trụ hóa thư”, “Linh Bảo cầm kiếm”, “Đạo Đức cưỡi trâu” vân vân.

    Những loại dị tượng này không phải cái nào cũng từng có người được chứng qua, qua nhiều kỷ nguyên tới nay, người có thể thành Bỉ Ngạn đã ít lại càng ít, đa phần đều là kết quả thôi diễn của các Bỉ Ngạn đại nhân vật mà thôi, nhưng rất đáng tin cậy là có thật, hơn nữa mấy dị tượng này đều có khả năng đồng thời xuất hiện hai loại, thậm chí là ba loại!

    Thanh Đế lấy mộc hành và sinh cơ làm căn bản, kết hợp Hạo Thiên kính và Đông Hoàng chung chi đạo, vì thế nên mới có dị tượng “Phản lão Thanh Mộc” này!

    Lúc dị tượng thứ ba xuất hiện, âm thanh “A Di Đà Phật” đầy trời liền biến mất, Khô Vinh Bồ Đề trong Đông Phương lưu ly tịnh thổ cũng trở về nguyên trạng, tỏa ra khí tức thanh tịnh. Bỉ Ngạn kim kiều rụt về, hóa thành Thái Cực đồ quyển, rơi vào tay Kim Giác đồng tử, các Đại Thánh cũng thu Ngũ Sắc Thần Quang về, vội vã độn ra khỏi giới, khiến Na Tra nổi giận mà không kịp ra tay.

    Ngưu Ma vương khẽ vẫy Sơn Hà Xã Tắc, thả Cửu Linh Nguyên Thánh ra, nhanh chóng biến mất, không cho con sư tử chín đầu cơ hội trả thù. Viên Hồng thu gậy về, bản thân trầm xuống, trốn tới bên cạnh Thanh Bình kiếm, nấp vào trong máu tươi, cũng làm cho Kim Ngao đảo lại mất tích.

    Tru Tiên trận đồ rung lên, sau đó biến mất. Bốn thanh tiên kiếm và Đại Trí Tuệ kiếm, Phiên Thiên ấn đều bay trở về thiên ngoại, khổ hải Nhiên Đăng Cổ Phật diễn hóa ra hóa thành ảo ảnh, đạm kim phật chưởng cũng biến mất tung. Ma Quân lập tức hư hóa, chui vào thế giới tâm linh và tinh thần, biến mất......

    Đại thế đã định, dù có quay về quá khứ cũng không cản được Thanh Đế nữa, mọi thế lực đối địch đều ăn ý thu tay lại, quay về nhà mình, không ai muốn trở thành vật tế đao cho người mới trở thành Bỉ Ngạn.

    Sắc mặt Triệu Hằng vặn vẹo, vô cùng cố sức tranh đoạt quyền khống chế Phong Thiên đài, Phong Thần bảng, Quỷ Thần Chân Linh với Diêm La Thiên Tử.

    Trong Thanh Mộc đầy trời, Cửu Trọng Thiên và Cửu U vì cảm thụ “Cộng minh” mà hiện, thể hiện đặc dị của mình.

    Mạnh Kỳ bất chấp tất cả, lập tức vận chuyển chư quả chi nhân, định tóm lấy dấu vết tầng thứ ba của Cửu Trọng Thiên, để vào đại điện đá xám, để đi lên tầng trên cùng.

    Đúng lúc này, từ trong “Khô Vinh Bồ Đề” sau lưng Dược Sư Vương Phật tỏa ra khí tức thanh tịnh nồng nàn, ngưng tụ thành một nhánh bồ đề có khảm nạm Phật gia Thất Bảo, dù chỉ là hư ảnh, nhưng lóng lánh trong suốt, toả sáng dị thải, nhẹ nhàng khẽ vẫy một cái, quất cả Phong Thần bảng lẫn Quỷ Thần Chân Linh đồ ra khỏi Phong Thiên đài!

    Ông!

    Cửu Trọng Thiên và Cửu U lập tức biến mất, Phong Thần bảng rơi vào trong lòng Triệu Hằng, Quỷ Thần Chân Linh đồ lại về Địa Phủ, bên tai hai người vang vọng mấy chữ:

    “Vẫn chưa tới lúc.”

    Thiên ý khó dò, sắp thành lại bại, cả Diêm La lẫn Triệu Hằng đều không kềm được sự uể oải trong lòng. Triệu Hằng không dám trì hoãn, lập tức nhảy ra khỏi Phong Thiên đài, thừa dịp Cao Lãm còn đang củng cố cảnh giới, Thiếu Huyền và Hi Nga bị “Phản lão Thanh Mộc” thu hút sự chú ý, nhờ sức mạnh của Ma Hoàng trảo bỏ trốn mất dạng.

    Thanh Mộc biến mất, một dòng sông hư ảo thu nhỏ hiện ra giữa không trung, vòng quanh người Thanh Đế, so với dòng sông thời gian và vận mệnh trước đó chỉ khác nhau có một chút mà thôi.

    Đó là thời gian Bỉ Ngạn hồi tưởng lại, là căn cứ để giữ lấy tương lai – dòng sông thời gian thật sự của Chân Thật giới rốt cuộc cũng đã thành hình!

    Dị tượng thứ tư của Bỉ Ngạn, “Quang âm nhiễu thân”, thuộc về dị tượng ai ai cũng đều có thể nhìn thấy được.

    ............

    Nhìn thấy Tam Bảo Như Ý, nghĩ tới hai cái tên Thánh Phật và Nguyên Thủy Thiên Tôn, Hàn Quảng đột nhiên cảm nhận được thời gian nơi này gợn sóng, trở thành hỗn độn.

    “Thanh Đế sắp chứng đạo?” Hàn Quảng nghiêm mặt, tỉnh táo lại, không chút do dự, cầm “Bồ Đề diệu thụ” bỏ đi ngay

    Cơ hội khi đã bỏ qua, mất đi sẽ không quay lại nữa!

    Hôm nay chỉ có thể chấp nhận thất bại, có vùng vẫy nữa cũng chỉ gánh lấy kết quả chết thảm trong tay Thanh Đế mà thôi, hơn nữa không có Bồ Đề diệu thụ, chỉ dựa vào Tam Bảo Như Ý, Ma Phật vẫn có thể gây nên sóng gió.

    Chỉ là, vì sao Tam Bảo Như Ý lại ở dưới Bồ Đề diệu thụ mà không phải bên trên?
     
    banhdacua25 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 7: Từ xưa thiên ý cao khó hỏi!
    Chương 63: Đại nguyện

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Thấy Hàn Quảng bỏ chạy, lại cảm ứng được Thanh Đế sắp đăng lâm Bỉ Ngạn, Luân Hồi thủ ấn Phong Đô đại đế huyễn hóa ra khẽ khựng lại, rồi biến mất, chỉ còn lại Kim Cô bổng sừng sững trên trời cao.

    Giao thủ lần này, Ngộ Không có cảm giác có lực mà không xuất ra được, chí cương gặp chí huyễn, không có tạo ra tí ti dư ba va chạm nào, hoàn toàn bị vô số tầng mộng ảo mê ly quấy nhiễu, rõ ràng thực lực mạnh hơn đối phương, thế mà lại bị lấy nhu thắng cương, lấy ảo làm thật, quấn chặt không thoát ra được.

    Hừ một tiếng, Kim Cô bổng lùi ra khỏi Linh sơn, Tề Thiên Đại Thánh đứng thẳng trong kẽ hở chư giới, hoả nhãn kim tinh nhìn thanh quang chiếu khắp thập phương, nhìn dòng sông thời gian hư ảo lượn lờ quanh thân Thanh Đế.

    Dưới giao thủ của nó và Phong Đô đại đế, thần tượng Thủy Tổ sinh ra rồi diệt, diệt rồi lại sinh đã hoàn toàn vỡ tan, biển thủy triều biến mất, Minh Hải kiếm khựng lại, rồi bay trở về thiên ngoại.

    Có Thủy Tổ ngăn cản kiếm khí và dư ba, Hàn Quảng mới có cơ hội lấy được “Bồ Đề diệu thụ”, tiếc là Tam Bảo Như Ý nằm ở đó đã khiến tất cả kế hoạch bị thất bại. Thất Sát đạo nhân thấy Ma Phật chưa thoát ra được, mà mình cũng chưa hoàn toàn thức tỉnh, nên cũng lười sinh thêm sự, thu Minh Hải kiếm về.

    ............

    Trên không Nam Hoang, Tề Chính Ngôn thở dài, bàn tay đeo Ma Hoàng trảo khẽ kéo một cái, Triệu Hằng liền hiện ra trước mặt y.

    Triệu Hằng cầm Phong Thần bảng đã bị nhiễm một màu đen kịt, cười chua xót: “Thiên ý khó dò, vốn dĩ đã có ngươi ở sau chuẩn bị sẵn, ta có thể chiếm được quyền khống chế cả Phong Thần bảng, Phong Thiên đài lẫn Quỷ Thần Chân Linh đồ, không ngờ lại có Bồ Đề Cổ Phật chặn ngang một tay, khiến mọi cố gắng đều thành mây khói, còn nói cái gì mà chưa tới lúc......”

    Diêm La Thiên Tử tung ra “Quỷ Thần Chân Linh đồ” hoàn toàn nằm ngoài dự tính của hai người, nhưng Tề Chính Ngôn kế thừa kinh nghiệm và kiến thức của Ma Chủ, làm sao mà không để sẵn chuẩn bị sau lưng. Nhưng sức người cũng có lúc tận, “Thiên ý” quá là khó đoán, không ai lại ngờ Bồ Đề Cổ Phật lại nhúng tay vào.

    Tề Chính Ngôn bình thản, trấn an Triệu Hằng: “Chuyện thế gian ít khi có thể thuận buồm xuôi gió, con đường lúc nào cũng là quanh co, phạm phải sai lầm và gặp chuyện ngoài ý muốn là không thể tránh được, chỉ cần kiên định đạo lộ của mình, sớm muộn cũng sẽ có lại được cơ hội, hơn nữa có kinh nghiệm và giáo huấn lần này, sau này sẽ có kinh nghiệm hơn.”

    “Ừ, ít nhất cũng đã lấy được Phong Thần bảng......” Triệu Hằng lời còn chưa dứt thì dừng bặt, không dung hợp được với Phong Thiên đài, có lấy được Phong Thần bảng cũng chỉ là vô ích!

    Nếu mọi việc thuận lợi, y liền có thể sắc phong tới cấp vị Tử Vi Tinh Chủ, cũng chính là cực hạn phong thần của Thiên Đình khi xưa, sẽ có đủ sức mạnh liên kết với các kẻ đại thần thông, bảo trụ thắng quả, nhưng hôm nay sắp thành lại bại, Phong Thần bảng chưa có được cái thần dị này, mà y và Tề Chính Ngôn lại không có đủ khả năng để bảo vệ nó, như đứa con nít cầm vàng đi dạo khắp phố xá, sẽ chỉ rước lấy những khao khát và họa sát sinh.

    “Cao Lãm đã chứng được Truyền Thuyết, sau lưng có Đâu Suất cung và Ngọc Hư nhất mạch làm chỗ dựa, lại có cường giả của Nhân Hoàng di tộc, dù không có Phong Thần bảng, thì cũng sẽ để ý tới Nam Hoang.” Tề Chính Ngôn vẫn bình thản, “Thời gian tới sẽ rất khó khăn, có lẽ chúng ta phải tạm thời rời khỏi nơi này.”

    Mười hai Ma Thánh trở về đều là chuyển thế trùng tu, dù dung hợp được ý niệm lạc ấn mình để lại trong trời đất, nhưng mà thời gian không chờ kịp, hiện giờ mới chỉ có ba người đạt tới Truyền Thuyết, dù có cả “Đại Tự Tại Thiên Tử” thì e là cũng không thể chống đỡ nổi Cao Lãm đang khí thế chính thịnh, cường viện đông đảo, nhất là khi sau lưng còn có Ma Quân đang không ngừng để mắt tới.

    Có kinh nghiệm kiến thức của Ma Chủ và sự kiên định của bản thân, Tề Chính Ngôn có tốc độ tu luyện cũng coi như cực nhanh, hiện giờ đã đạt tới Thiên Tiên đỉnh phong, nhưng vẫn còn cách Truyền Thuyết một quãng đường nữa, không áp chế nổi Ma Hoàng trảo, tình thế như vậy có muốn làm gì cũng không ổn.

    Trận pháp do Đại Tự Tại Thiên Tử và các Ma Thánh kết thành co lại, hóa thành những cái phù văn, nhập vào Ma Hoàng trảo, tạm thời phong ấn nó, giúp tâm chí Tề Chính Ngôn không bị nó xâm nhiễm, sa vào đọa lạc.

    Dòng sông hư ảo quanh người Thanh Đế mở ra, nhập vào dòng sông thời gian và vận mệnh của Chân Thật giới.

    Trong dòng nước, dòng sông của Thanh Đế ở phía quá khứ tiếp tục mở rộng, khiến số lượng phân nhánh ra tương lai càng thêm dồi dào.

    Dòng sông khi chảy qua Phù Tang cổ thụ che trời lúc nó thân cây vừa thành, qua lúc nó mới từ trong lớp ‘đất’ đỏ thẫm mọc lên, qua thời kì khi kỉ nguyên mới vừa bắt đầu địa hỏa phong thủy hỗn loạn tứ lược.

    Lúc dòng sông Thanh Đế đã đi tới giai đoạn kỷ nguyên này chưa mở, định xuyên qua hai thời đại, trở ngược về thời Thái Cổ, cơ thể Thanh Đế rung lên, khắp Chân Thật giới vang lên âm thanh trang nghiêm:

    “Nguyện ta kiếp sau khi được chứng Bồ Đề, bản thân quang minh, chiếu vô biên giới......”

    Thân hình Thanh Đế tỏa ra ánh sáng quang minh sáng ngời màu xanh nhạt chiếu khắp tam giới thập phương, ngay cả hư ảnh tầng trên cùng của Cửu Trọng Thiên và tầng cuối cùng của Cửu U cũng trở nên mông lung.

    “Nguyện ta kiếp sau khi được chứng Bồ Đề, thân như lưu ly, trong ngoài thanh triệt......”

    Âm thanh như có bao nhiêu là tăng nhân cùng niệm, thân thể Thanh Đế như trở nên trong suốt, trong ngoài thấu triệt, tựa như lưu ly.

    ......

    Mười hai đại nguyện của Dược Sư Vương Phật nối tiếp nhau âm vang, thân thể Thanh Đế biến hóa, lại phúc trạch chư giới.

    “Nguyện ta kiếp sau khi được chứng Bồ Đề, nếu có hữu tình nào đi theo đường tà, tất sẽ giúp họ đều đi vào Bồ Đề chính lộ......”

    Âm thanh từ trên cao vô cùng vọng xuống, sau đầu Thanh Đế dâng lên một vòng thần quang tròn trịa, chiếu vào đáy lòng mỗi người.

    Nhưng đột nhiên thần quang biến mất, mọi dị tượng cũng biến mất theo, dòng sông Thanh Đế vọt lên, chui vào thân thể ông.

    Đại nguyện này, chưa hoàn thành!

    Nếu khi đăng lâm Bỉ Ngạn, có thể hồi tưởng được thời ban sơ của kỉ nguyên mình chứng đạo, xuyên qua được khoảng cách thời đại, tới được năm cuối cùng của kỉ nguyên trước, thì sẽ được nhìn thấy dị tượng thứ năm: “Nhìn thấy Nguyên Thủy”!

    Đáng tiếc Phật môn chi thân Dược Sư Vương Phật của Thanh Đế lúc trước đã lấy bản nguyện công đức sáng lập ra lưu ly tịnh thổ, đạt tới cấp độ Tạo Hóa viên mãn, hôm nay đại nguyện chưa xong, không thể chứng ra dị tượng thứ năm.

    “Vậy có nghĩa hồi đó đại nguyên của A Di Đà Phật cũng đã hoàn thành? Cho nên mới trở thành cổ xưa giả?” Mạnh Kỳ thấy Thanh Đế không chứng được dị tượng thứ năm thì thở dài, “Chẳng lẽ bốn mươi tám đại nguyện của A Di Đà Phật đã gúp y trở thành cổ xưa giả?”

    Dị tượng tan dần, Thanh Đế trở nên mông lung, không còn nhìn thấy rõ. Cửu Linh Nguyên Thánh bay qua, hóa thành sư tử chín đầu uy mãnh, Thanh Đế ngồi lên lưng nó.

    Thanh Đế quay đầu nhìn Ngọc Hư cung, giao mắt với Mạnh Kỳ, khẽ gật đầu chào, sau đó bàn tay khẽ chộp một cái, thò vào dòng sông thời gian của Linh Sơn, chụp vào khoảng thời gian mấy hơi thở trước khi Hàn Quảng kịp lấy Bồ Đề diệu thụ.

    Trở về quá khứ, thay đổi lịch sử!

    Ngươi thoát được trước mắt, nhưng không thoát được quá khứ!

    Nhưng dòng sông thời gian của Linh Sơn bỗng gợn sóng, trở nên đục ngầu, khiến cái chụp của Thanh Đế rơi vào chỗ không.

    “Là một Bỉ Ngạn đại nhân vật? Linh Bảo Thiên Tôn?” Mạnh Kỳ cau mày.

    Đây là cú ra tay đầu tiên sau khi Thanh Đế chứng được Bỉ Ngạn, thế nhưng lại thất bại.

    Thanh Đế khẽ lắc đầu, khẽ giục Cửu Linh Nguyên Thánh, xuất hiện ở Phù Tang cổ thụ giới vực, nhìn thấy bên trong mục nát toả sáng sinh cơ, tuế nguyệt trần ai đều giảm hẳn đi, tiên ý dạt dào thời Thượng Cổ cường thịnh lại được hồi phục.

    Cùng lúc đó, Đông Phương lưu ly tịnh thổ như ẩn như hiện, một vòng phật quang viên mãn dâng lên ở trung ương.

    “Được ta điểm tỉnh và trái cây kia giúp đỡ, Thanh Đế xem như cũng đã thành công, Đông Phương lưu ly tịnh thổ viên mãn, Tề sư huynh và Triệu lão Ngũ trong tay đã có Phong Thần bảng, có thể dùng Bát Bảo Công Đức trì giúp Xung Hòa tiền bối sống lại......” Mạnh Kỳ vui vẻ thầm nghĩ “Chỉ là chuyện cái quả cây kia là Tiểu Tang không nói hết sự thật, hay là Kim Hoàng đã lừa cô ấy......”
     
    banhdacua25 and minh luan like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 7: Từ xưa thiên ý cao khó hỏi!
    Chương 64: Cáo biệt

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Mạnh Kỳ bắt đầu kiểm tra lại mọi việc có liên quan của Cố Tiểu Tang và Kim Hoàng.

    Dần dần, hắn mò ra một ít vấn đề:

    “Trước khi Tiểu Tang sống lại, tuy Kim Hoàng vẫn phái thủ hạ đi tìm manh mối cô ấy để lại để hoàn toàn diệt trừ cô ấy, nhưng hình như đều có sai sót ngẫu nhiên vì một mục đích khác......”

    “Như trong vụ Hỗn Độn Thanh Liên tử trong Ngọc Hư cung, bà ta giúp Sa Ngộ Tịnh thức tỉnh, không chỉ không làm các đại nhân vật khác phản ứng, mà ngay chính bản thân Sa Ngộ Tịnh cũng là cam tâm tình nguyện, làm các thần sứ khác không bất mãn. Sa Ngộ Tịnh thức tỉnh đã giúp La giáo trở thành thế lực có Truyền Thuyết sớm nhất, trộm lấy một bộ di thể từ trong Linh Sơn, hẳn là còn có bố trí khác......”

    “Trận chiến ở Phù Tang cổ thụ giới vực, bà ta thông qua Sa Ngộ Tịnh, hóa giải nguy hiểm ở chỗ đó, lấy được quả cây liên hệ đặc thù với Thanh Đế, sau đó lại vừa đúng lúc ‘Đưa’ cho ta, tạo nên tác dụng quan trọng giúp hôm nay Thanh Đế độ qua biển khổ, đăng lâm Bỉ Ngạn......”

    “Tứ đại thần sứ tới cửa đánh nhau song mục đích hình như chỉ là muốn giữ chân Ngọc Hư cung, tạo cơ hội cho Di Lặc và Yêu tộc mà thôi......”

    Lại nhớ tới Kim Ngao đảo Hồng Môn yến, Vô Sinh lão mẫu phái Độ Thế Pháp Vương tới thương lượng với Viên Hồng, hẳn là về Đông Hoàng chung, không ngờ bị Thanh Đế bắt gặp, dẫn tới đánh nhau, bà ta mượn ngay cơ hội này hàng xuống một chút sức mạnh, kích ra những chuyện xảy ra sau đó, làm đám người hắn bị đẩy về thời Trung Cổ, tuy bên trong cũng có bàn tay của Đạo Đức Thiên Tôn, nhưng kẻ mào dẫn ban đầu nhất định chính là Kim Hoàng, kết quả cuối cùng dẫn tới là điểm tỉnh cho Dược Sư Vương Phật, giúp Thanh Đế bước ra được bước quan trọng chứng đạo Bỉ Ngạn.

    Mạnh Kỳ lẩm bẩm: “Hồi trước là Kim Hoàng, hiện giờ là Vô Sinh lão mẫu, hình như đều rất giỏi dùng kiểu thuận lý thành chương để che giấu tính toán của mình, mà cái gọi là thuận lý thành chương đó rất có khả năng là do bà ta tự mình tạo ra!”

    “Kim Hoàng không có mấy sát ý với ta, vẫn luôn nương tay, đối với chuyện Tiểu Tang sống lại vẻ thì vô cùng coi trọng, nhưng thật sự tới khi cần mới hơi thể hiện ra một chút thôi. Như thế hoặc là Tiểu Tang căn bản không phải là mối đe dọa với bà ta, không có cô ấy bà ta vẫn viên mãn được, hoặc là bà ta đã để lại hậu chiêu gì đó mà chính Tiểu Tang cũng không biết, tự tin là dù Tiểu Tang có giở trò uy hiếp thì cũng vẫn dễ dàng giải quyết được trước khi cô ra tay, nên mới hạ quân cờ này, tuỳ cơ ứng biến.”

    “Việc này đã từng bị Bỉ Ngạn đại nhân vật chú ý. Nếu Tiểu Tang không phải mối đe dọa cho Kim Hoàng, không ngăn cản được bà ta viên mãn thì cơ bản không thể qua được mắt của họ vì đây là một điều cực kì quan trọng, không có khả năng Kim Hoàng bảo có thì họ tin là có, mà Kim Hoàng bảo không thì họ liền tin là không.”

    “Loại trừ dần các khả năng, chỉ còn lại một lời giải thích mà thôi, chính là Kim Hoàng đã cực kì chắn chắn có khả năng tiêu diệt Tiểu Tang trước khi cô ấy ra tay uy hiếp bà ta......”

    “Nhưng mà theo biểu hiện gần đây thì hình như Tiểu Tang cũng đã có chỗ dựa khác, giấu giếm rất nhiều bí mật, không biết có chống nổi Kim Hoàng hay không......”

    “Từ khi sống lại tới nay, lúc nào Tiểu Tang cũng biểu hiện ra khí chất rất giống với Kim Hoàng, có khi là do bản năng, có khi rõ ràng là cố ý bắt chước, chẳng lẽ trong lòng cô ấy nghĩ sau khi chiến thắng Kim Hoàng sẽ hóa mình thành một Kim Hoàng khác? Nếu vậy thì Kim Hoàng đã để lại trong lòng cô ấy một bóng ma quá lớn, càng hiểu thêm về đối phương, càng có cả giác không thể nào thắng được đối phương, chỉ còn cách bắt chước đối phương, hóa thành đối phương, may ra mới chống đỡ được một hai.”

    “Nhưng mà bắt chước Kim Hoàng thì sẽ không bao giờ ra được cái riêng chỉ thuộc về mình, không bao giờ thoát được sự ràng buộc của bà ta, không bao giờ chiến thắng được bà ta......”

    Mạnh Kỳ khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy thương tiếc cho Cố Tiểu Tang.

    Mình và Ma Phật, bởi vì không có kế thừa ký ức và kiến thức, cho nên khi chém đứt liên hệ, chống lại đối phương, chỉ cần quan tâm tới thực lực, cảnh giới cấp độ, võ đạo thần thông, thể xác và tinh thần mà thôi, trong khi Cố Tiểu Tang tuy có được ích lợi từ kí ức và kiến thức của Kim Hoàng, còn thông thái hơn cả các tiền bối, luôn đạt được kết quả mà mình mong muốn, nhưng mà như vậy thì cuộc chiến giữa cô ấy với Kim Hoàng sẽ không phải chỉ là ở ngoài thân nữa, mà còn ở trong tâm linh, sự dày vò đó rất là khổ sở vất vả, hèn gì dần dưỡng thành tâm tư khó lường.

    Bị tra tấn như thế bao năm, hèn gì khi gặp được mình mới sinh ra cảm giác đồng bệnh tương liên.

    Dù không kinh động Cố Tiểu Tang bế quan, Mạnh Kỳ tin rằng cô cũng vẫn sẽ đoán ra được dụng ý thật sự của Kim Hoàng, từ đó có bố trí phù hợp.

    Lần đầu tiên, Mạnh Kỳ cảm thấy Cố Tiểu Tang không phải là không thể nào hiểu được.

    Hắn lấy Vạn Giới Thông Thức phù ra, liên hệ với Tề Chính Ngôn, chẳng nói gì tới chuyện giành quyền khống chế Phong Thiên đài, chỉ bảo: “Ta muốn làm Xung Hòa tiền bối sống lại.”

    Xung đột của họ với Cao Lãm là do con đường theo đạo của bản thân, do lý tưởng và chấp niệm khác nhau, hắn tạm thời chưa tìm ra giải pháp, nhưng cũng không thể đứng hẳn sang phe nào, nên chi bằng không đề cập tới.

    Giọng Tề Chính Ngôn chẳng chút cảm xúc: “Phần lớn sức mạnh của Phong Thần bảng đã bị Bồ Đề Cổ Phật phong ấn, tuy sức mạnh không cao nhưng mà rất là huyền ảo, dù có kiến thức của Ma Chủ, nhưng ta vẫn chưa tìm ra được biện pháp trừ khử, phải đành hóa giải từ từ, ít nhất năm năm mới có hi vọng thành công.”

    “Bồ Đề Cổ Phật muốn cái gì?” Mạnh Kỳ ngạc nhiên.

    Nói là chưa tới lúc, tách Phong Thiên đài, Phong Thần bảng và Quỷ Thần Chân Linh đồ ra, chuyện này mình có thể hiểu được, vì những gì có liên quan tới Thiên Đình, đại địa và âm tào, Bỉ Ngạn đại nhân vật đương nhiên sẽ không ngồi im nhìn. Nhưng ông ta phong ấn Phong Thần bảng làm cái gì? Quỷ Thần Chân Linh đồ có bị phong luôn không?

    Tề Chính Ngôn thản nhiên trả lời: “Ta không biết, nhưng Bỉ Ngạn giả làm việc đều là có lí do, nhất định lý do này rất thâm sâu.”

    “Có lý......” Mạnh Kỳ gật đầu, hừ, chờ ta đăng lâm Bỉ Ngạn, sẽ làm liền mấy chuyện vô nghĩa cho các ngươi xem! =))

    Tề Chính Ngôn lại nói: “Lão Ngũ có chút áy náy, nhưng hắn không hề hối hận, chúng ta định rút lui về Cửu U.”

    “Rút lui về Cửu U?”

    Sắp phải chia tay, nên Tề Chính Ngôn có được một lần hiếm hoi giải thích cặn kẽ: “Cao Lãm hiện đang thanh thế rất lớn, chúng ta chỉ có thể tránh đi mà thôi. Ở trong Cửu U, thực lực của Đại Tự Tại Thiên Tử và các Ma Thánh sẽ được tăng lên, hơn nữa tà ma tà thần bị Cửu U ô nhiễm, bản tính sẽ tăng mạnh, khó mà liên kết lại được với nhau, dù không thể tiêu diệt từng bộ phận, cũng đủ giúp chúng ta có nơi sống yên ổn, có không gian trưởng thành.”

    Là truyền nhân Ma Chủ, đương nhiên y biết những thứ quan trọng đối với ma đạo, đột phá ở trong Cửu U sẽ giúp dị tượng không bị hiển hiện lọt ra ngoài.

    “Vậy Nam Hoang thì làm sao?” Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, không có ý cản nữa.

    Truyền nhân Ma Chủ trở về Cửu U, có khác gì rồng về biển lớn.

    “Khiến người trong thiên hạ, không vì giàu nghèo quý tiện, tư chất cao thấp mà bị đối xử khác biệt với nhau, chỉ cần cố gắng tự cường thì đều sẽ có cơ hội có được một công pháp không kém ai, tâm nguyện ban đầu đó của ta tới hôm nay xem như cũng đã đạt được rồi.” Giọng Tề Chính Ngôn có phần cảm khái, “Nhờ thế giới Vạn Giới Thông Thức của ngươi, chuyện này cũng đã cắm được rễ xuống, dù ta có rời đi cũng không bị sao cả, mà những tà ma tà thần vào trong Cửu U không vượt qua được bản tính, không tránh thoát được số mệnh kia cũng là sinh linh, chúng cũng cần có cơ hội.”

    Dù Nam Hoang có bị quy về Đại Chu, y vẫn tin rằng Mạnh Kỳ sẽ không làm cho xu hướng võ học hiện giờ thay đổi, Cao Lãm lại càng không bởi vì chuyện này có ích với nhân đạo!

    Mạnh Kỳ nghe mà trăm mối cảm xúc ngổn ngang, niềm tin của Tề sư huynh đối với hắn nặng nề quá, hắn há miệng thở dốc, chỉ nói được một câu:

    “Bảo trọng.”

    “Sẽ có ngày tái kiến.” Tề Chính Ngôn mỉm cười, sau đó quay đầu đi, cao giọng nói với đám Đại Tự Tại Thiên Tử, Triệu Hằng, Ma Thánh và bọn thuộc hạ ở sau lưng:

    “Xuất phát, mục tiêu: Cửu U!”

    ............

    Mạnh Kỳ thở dài, sau đó thu hồi tâm thần, bắt đầu làm việc mình cần làm.

    Lần này hắn đã biết được sự đáng sợ của Bỉ Ngạn, biết được uy lực khủng khiếp của những kẻ đại thần thông, cũng nhận thức được thực lực hiện giờ của mình là chưa đến đâu, đến khi quan trọng lại chẳng đủ sức tạo ra được tác dụng gì, ngay cả chuyện cướp lấy Phong Thần bảng hay “hỗ trợ” mưu kế thành lập Thiên Đình của Hàn Quảng cũng đều không thành công, đều chỉ cần Chuẩn Đề đạo nhân tiện tay quẹt một cái, là hoàn toàn tan thành mây khói, chẳng làm gì được nữa. Đây chính là “Thiên ý”, cho nên suy nghĩ đầu tiên trong đầu hắn bây giờ chính là phải nhanh chóng tăng thực lực của mình lên.

    Chuyện thứ hai phải làm là hỗ trợ sư phụ ngầm thành lập một Địa Phủ khác.

    Hiện giờ đã có Thanh Đế, thời gian sắp tới sẽ khá là yên bình, vô cùng thích hợp bế quan để tăng thực lực. Mạnh Kỳ lại thần du vạn giới, lưu lại những ấn kí ta khác của mình.

    Ngọc Hư cung lại chìm vào an bình và sâu thẳm.
     
    banhdacua25 and minh luan like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 7: Từ xưa thiên ý cao khó hỏi!
    Chương 65: Táng Thần sa mạc

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Táng Thần sa mạc ở giữa Hãn Hải hoang mạc và Tây Cực hoang mạc, càng đi về hướng tây thì càng hoang vắng, đến Uyên Hải thì không còn đường đi nữa.

    Nơi này là một trong những nơi bị ảnh hưởng dư ba mạnh nhất của trận chiến Thượng Cổ Thiên Đình rơi xuống, không biết đã có bao nhiêu thần linh từ Cửu Trọng Thiên tinh vẫn ở đây, mai táng sâu trong lòng đất, phá hủy hoàn toàn sự phì nhiêu màu mỡ, biến nơi này trở thành tử địa, từ thời vạn cổ đến nay mới lại dần có sinh cơ tái hiện, hình thành được ít ốc đảo.

    Ở nơi này ẩn đâu đó là động thiên đã vỡ tan của các thần linh, một phần nhỏ bị lộ ra ngoài tạo ra các di tích, bí địa, khiến địa thế của Táng Thần sa mạc trở nên vô cùng phức tạp, những thần linh ấy đều là chấp niệm mãi mãi không tan, hóa thành ác quỷ hoặc thứ gì đó tương tự, không ngừng sinh lại diệt, diệt rồi lại sinh, vạn cổ không tiêu, dù ánh nắng có chói chang chiếu xuống thì cũng vẫn nghe được tiếng quỷ khóc thê lương.

    Cũng chính vì vậy, Táng Thần sa mạc đối với Ngoại Cảnh cường giả thì khá là nguy hiểm, không có được thực lực nhất định thì tốt nhất là chỉ nên đi theo tuyến đường dọc theo các ốc đảo để đi qua nó mà thôi.

    Trong một ốc đảo nào đó, hơi nước đậm đà, ướt át, sừng sững những kiến trúc cao như cự tháp, mang phong cách Mặc gia rất rõ ràng, cùng với người bản địa và lữ khách đi ngang qua sa mạc không ngừng lui tới tạo thành một khu vực phồn hoa không kém gì Trung Nguyên phúc địa.

    Điền Vạn Triết cắn một miếng cỏ bản địa chứa đầy nước ngọt, thừa dịp ngày nghỉ, lắc lư đi ra đường, con mắt nóng rực ngắm nghía đám phụ nữ Tây Vực có vẻ ngoài bốc lửa ở xung quanh.

    Hắn vốn là người Hoàn Châu, ở một vùng khỉ ho cò gáy, lại bị tông tộc thế gia bóc lột, thường thường chỉ vừa đủ no bụng, sau này được Vạn Giới Thông Thức phù mở rộng tầm mắt cho miễn phí, học Tinh Hỏa đại pháp, cuộc sống mới dần được cải thiện, tầm mắt cũng dần được mở rộng thêm ra, không muốn chôn cả đời ở cái nơi xa xôi hẻo lánh kia nữa, nên mới hưởng ứng lời kêu gọi của Nhân Hoàng, theo Mặc cung và triều đình tạo thành đội ngũ di dân đến Tây Vực, muốn biến sa mạc thành ốc đảo, mở ra một vùng phồn hoa.

    Mặc cung và Vạn Tượng tông, Đại Chu triều đình hợp tác với nhau, hai năm nay cuối cùng cũng đã tìm ra được cách hiệu quả hóa sa mạc thành đất sống, khiến diện tích ốc đảo nơi này nhanh chóng mở rộng, cả vạn người đồng lòng góp sức đã biến nơi này thành một trong những khu vực phồn hoa nhất Trung Nguyên.

    “Di, Vạn Giới Thông Thức phù lại đang có hoạt động miễn phí?” Điền Vạn Triết bây giờ đã trở thành người có ít tiền, có địa vị nhất định, nhưng vẫn giữ lại thói quen hồi còn niên thiếu là thích lang thang qua những phố xá sầm uất, dù chỉ để nhìn vì không đủ tiền mua những thứ mình thích. Đi được một hồi, trước mắt hắn bỗng sáng lên, nhìn thấy một tấm biểu ngữ đỏ rực to tướng, hình như là cái gì đó có liên quan tới Vạn Giới Thông Thức phù.

    Hắn vội nhìn kĩ:

    “Vạn Giới Thông Thức phù kiểu mới vượt thời đại, có thể buộc định hồn phách, không còn sợ bị mất hay bị trộm, hôm nay được miễn phí lấy cũ đổi mới, còn chờ cái gì nữa!”

    “Woa, hay quá......” Điền Vạn Triết nghĩ, định xông vào đổi ngay cho mình với lão gia tử một cái, kí ức bị mất Vạn Giới Thông Thức phù dẫn tới tổn thất biết bao nhiêu vẫn còn rất mới mẻ trong đầu hắn.

    Đương nhiên, với kiến thức hiện giờ của hắn, cũng đoán ra được hoạt động này sẽ không được thuận lợi đâu. Phàm là những người có thực lực và địa vị nhất định, con đường võ đạo sáng sủa thì đâu có ai muốn cột hồn phách của mình vào với Vạn Giới Thông Thức phù, thế chả phải đưa tính mạng của mình vào tay Ngọc Hư cung cho họ quyết định hay sao!

    Điền Vạn Triết lắc đầu, quay người về nhà, định lấy luôn tấm Vạn Giới Thông Thức phù của lão gia tử rồi quay lại đây, còn những chuyện khác, vốn không liên quan đến mình, mà hắn cũng chẳng làm được gì.

    Lúc trước khi vừa mới tới Tây Vực là hắn đi cùng với ba mẹ. Hôm nay mẫu thân hắn đã mất, phụ thân tuổi cũng đã cao, cộng với hồi xưa làm lụng vất vả khiến thân thể đã cạn kiệt, lâu lắm rồi không còn đi ra ngoài mà chỉ nhàn tản ở nhà, có người hầu hạ, lạc thú lớn nhất của ông chính là Vạn Giới Thông Thức phù.

    Nhanh chóng đổi xong, Điền Vạn Triết cũng quên luôn việc này, quay về việc chính là hỗ trợ Mặc cung, Vạn Tượng tông đi sâu thêm vào Táng Thần sa mạc tiếp tục công trình cải thiện địa thế, mở rộng ốc đảo.

    Nhoáng lên một cái mấy tháng qua đi, phụ thân Điền Vạn Triết cũng tới lúc dầu hết đèn tắt, không chống đỡ được nữa, buông tay ra đi.

    Làm lễ tang xong, trong linh đường chỉ còn có một mình Điền Vạn Triết.

    Hắn quỳ trước linh vị, hai mắt đỏ bừng, cầm tấm Vạn Giới Thông Thức phù phụ thân thường dùng, ra vẻ bình thường hài hước nói:

    “Cha, sinh tử có mệnh, thọ nguyên tại thiên, ít nhiều gì người cũng đã hưởng được gần mười năm vinh hoa phú quý, không cần phải khổ sở nữa......”

    Nói đến hai chữ “Khổ sở”, giọng hắn run run: “Nhớ ngày đó chúng ta vừa đến Tây Vực, ngay cả chỗ ngủ cũng không có, phải cắm lều ngủ hang đất, con ỷ mình có võ công, tuổi trẻ mạnh khỏe quyết định gác đêm để tránh dã thú, không ngờ cuối cùng lại ngủ quên mất, tới khi tỉnh lại mới biết thì ra phụ thân và mẫu thân đã thay phiên nhau trực đêm, xua muỗi cho con......”

    Nói lảm nhảm một hồi lâu, tiếng khóc của hắn cũng dần to lên, hắn hít sâu một hơi: “Cha, người hãy yên tâm, tiền giấy nến sáp rất đủ, người tới âm tào địa phủ cứ tiếp tục thoải mái hưởng thụ đi nhé, nếu gặp được mẫu thân, nhớ báo mộng cho hài nhi biết.”

    “Ừm, con biết người thích đi dạo thế giới Vạn Giới Thông Thức, thích đọc cố sự, thích xem những tiết mục quay trực tiếp, nên đã nhờ đạo trưởng có pháp lực cao chế cho cha ít chế bản, tí nữa đốt cho cha nhé, có chút ít cũng còn hơn không ha, dù chỉ có bề ngoài thôi xem đỡ cũng được......”

    “Vạn Giới Thông Thức phù của cha con giữ lại, sau này con có con, sẽ truyền lại cho nó. He he, cha à, thực ra bây giờ con cũng sướng rồi, ít nhất không còn bị cha mẹ hỏi bắt thành thân nữa, thế giới này rộng lắm, con vẫn còn chưa xem đủ đâu......”

    Câu nói nghe thì khôi hài nhưng thật sự lại mang theo ý vị bi thương. Điền Vạn Triết biết người chết như đèn tắt, những lời nói vừa rồi chỉ là để xả hết cảm xúc của mình ra mà thôi, chứ chẳng liên quan gì tới phụ thân.

    Hắn để Vạn Giới Thông Thức phù của phụ thân sang bên, định móc mớ ấn bản kia ra đốt cho cha.

    Đúng lúc này, hai căn nến trắng bỗng rung chuyển kịch liệt, trong linh đường nổi lên một cơn gió mạnh lạnh toát.

    Điền Vạn Triết dở khóc dở cười nói: “Thật là đúng lúc, suýt nữa làm con sợ muốn chết.”

    Hắn vừa dứt lời, Vạn Giới Thông Thức phù ở dưới đất rung lên ong ong, tỏa ra quang mang nhàn nhạt.

    “Ai tìm lão gia tử vậy cà? Không biết phụ thân đã qua đời rồi sao?” Điền Vạn Triết khom người cầm thông thức phù lên, không thấy có tên ai hiện ra cả, thì cau mày khó hiểu “Alo, là ai thế?”

    “Vạn Triết, là phụ thân con đây!” Một giọng nói mơ hồ vọng ra.

    “Cha?” Điền Vạn Triết vừa bực mình vừa buồn cười, tên chết tiệt nào lại dám đùa kiểu khốn kiếp này vậy?

    Tuy giọng nói bắt chước rất giống giọng của lão gia tử nhà hắn, nhưng cái linh đường đang ở trước mắt hắn này đâu phải chỉ để bài trí cho vui.

    Nhất định phải tìm ra là ai, dạy cho y một bài học không bao giờ quên!

    “Ta đang ở âm tào địa phủ, ở đây đáng sợ lắm, chỗ nào cũng có tiếng kêu rên thảm thiết......” Nói tới đây, đối diện hơi ngừng lại, hạ giọng, “Con nghi ta giả hả?”

    Không ai hiểu rõ con hơn cha.

    Không phải là nghi, mà là khẳng định! Điền Vạn Triết yên lặng trả lời.

    Hắn còn chưa mở miệng, đối diện đã tiếp tục nói: “Con ba tuổi còn tè ra quần, bảy tuổi rơi xuống nước, thiếu chút nữa chết đuối, may mà ta phát hiện sớm, cứu được kịp thời, vì sợ mẹ ngươi quở trách nên không dám nói cho mẹ con hay, con không muốn thành hôn là vì đã có người mình thích, nhưng mà người ta không có thích con......”

    Từng chuyện được moi ra, Điền Vạn Triết nghe mà cả người lạnh toát, ngọn nến trước mặt lay động không ngừng, chiếu gương mặt hắn xanh lè.

    Thật sự là cha gọi từ âm tào địa phủ tới nói chuyện với hắn?

    Không phải người chết như đèn tắt, chỉ có chấp niệm sót lại, hóa thành ác quỷ sao?

    Sao mình lại có thể nói chuyện với người đã chết?

    Điền Vạn Triết trán ướt mồ hôi, cả người căng thẳng, sởn cả tóc gáy, khàn giọng hỏi: “Cha, sao... sao cha có thể liên hệ với con... à không... với dương gian?”

    “Trước đó ta vẫn chưa biết, mãi tới lúc bị cảnh tượng đáng sợ xung quanh làm ta sợ quá tỉnh lại, sau đó liền cảm thấy mình với Vạn Giới Thông Thức phù có một mối liên hệ kì lạ, có thể liên thông, liệu có phải là cái mà hồi trước con bảo là hồn phách buộc định gì đó không?” Lão gia tử hỏi.

    “Đúng rồi! Hồn phách buộc định có thể vẫn buộc định cho đến sau khi chết, buộc định đến cả âm tào địa phủ......” Điền Vạn Triết bật thốt.

    Ô, cái công năng này cũng quá trâu bò đi!

    Lão gia tử nuốt nước miếng: “Vạn Triết, cha không sợ chết, dù sao cũng đã sống đủ lâu rồi, nhưng mà cái nơi âm tào địa phủ này rất, rất đáng sợ, con có thể nghĩ cách nào không. Đó, con nghe không, cái tiếng hét thảm thiết đó chính là một quỷ hồn bị để vào trong nồi dầu tạc đó, bên cạnh còn có một cây thiết thụ có thể cưa đứt người chúng ta luôn, còn có... mà thôi, ta không nói nổi nữa, chết cũng đã chết, nhưng còn phải chịu tra tấn như thế này thì ghê quá. Hơn nữa ta còn nghe quỷ sai chung quanh nói chúng ta còn sẽ bị đầu nhập vào Luân Hồi, nói không chừng sẽ biến thành súc sinh, hoặc là trở thành ngạ quỷ vĩnh viễn ăn không đủ no nữa......”

    Điền Vạn Triết cố gồng cả người lên mà đáp: “Cha, cha đừng sợ, cha vừa mới chết, nhất thời hẳn sẽ chưa tới phiên cha đâu, để con nghĩ cách xem xem có thể mời cao tăng đạo sĩ siêu độ đưa người ra khỏi đó không, à, còn cả mẫu thân nữa.”

    “Ừ, ừ, hay lắm, ta chỉ muốn nhắc cho con biết dự tính ba tháng sau là sẽ tới phiên ta đó.” Lão gia tử dừng một chút, nói tiếp, “Công năng của Vạn Giới Thông Thức phù ở trong âm tào địa phủ bị giới hạn rất nhiều, hơn nữa xung quanh đều có quỷ sai, ta sợ thường xuyên sử dụng sẽ bị phát hiện, con nhớ kỹ mỗi ngày nhớ đốt cái mới cho ta, tiết mục ấn bản gì đó, để sau này ra khỏi Địa Phủ ta sẽ từ từ xem......”

    Điền Vạn Triết miệng há hốc, mắt đờ cả ra, nghe mà sửng sốt, lần đầu tiên nghe nói người chết còn có yêu cầu như thế!

    Đây rốt cuộc là cái thế đạo kiểu gì thế!

    “Đúng rồi, Vạn Triết, con cũng không còn nhỏ nữa, không thể chỉ theo đuổi người mình thích, còn phải nối dõi tông đường, sau này con chết mới có người đốt tiết mục ấn bản giải trí cho con......” Lão gia tử lại bồi thêm.

    Điền Vạn Triết càng thêm ngây dại, má ơi, chết rồi mà vẫn còn nhớ chuyện bức hôn!

    Trò chuyện bị ngắt, âm phong cũng tan, nến trắng nhẹ nhàng đung đưa, bốn phía chìm vào trong im lặng.

    Nhưng hơi nóng Vạn Giới Thông Thức phù trong tay Điền Vạn Triết tỏa ra nhắc cho hắn biết những chuyện vừa xảy ra đều là chuyện thật!
     
    minh luan thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)