Tiên Hiệp Nhất Thế Chi Tôn - Mực Thích Lặn Nước

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 6: Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ.
    Chương 233: Tro tàn

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Đèn Lưu Ly trong vắt, bên trong có một sợi bấc năm màu lặng lẽ cháy, tỏa ra ánh sáng chiếu sáng cả Phù Tang cổ thụ khổng lồ che trời, như có thể chiếu thấu cả tam giới thập phương, chư thiên vạn giới.

    Thiếu Huyền và Hi Nga đi vòng vèo tới gần, thi triển thần thông, trở thành vô hình, muốn qua mặt Chưởng Đăng thần sứ, từ một hướng khác trèo lên cổ thụ, đuổi theo Sa Ngộ Tịnh, để giành đồ y tìm thấy.

    Song họ chợt nghe thấy tiếng cháy lách tách, ngọn đèn trong tay Chưởng Đăng thần sứ nhảy nhót, trần ai màu đen xám từ trong hư không bị đốt cháy, không ngừng bay xuống.

    Trong “Du tử đăng” đốt cái gì thế?

    Thì ra tư thế bất động kia không phải là nhàn nhã chờ đợi, mà là chuyên chú đề phòng?

    Là thứ gì khiến Chưởng Đăng thần sứ thận trọng như thế, phải dùng tới “Du tử đăng”của Vô Sinh Lão Mẫu?

    Nhân Hoàng di tộc truyền thừa rất lâu dài, Thiếu Huyền và Hi Nga đương nhiên nhận ra Chưởng Đăng thần sứ, nhận ra “Du tử đăng”, nghe nói đối phương là trong năm tiên nhân tiếng tăm lừng lẫy thời Thượng Cổ, sau này ném đi quá khứ, không lưu tính danh, thành kính phụng dưỡng Vô Sinh Lão Mẫu, “Du tử đăng” nghe nói lúc đó cũng có tên khác, cực kỳ mạnh mẽ.

    Tuyệt Đao trong tay Thiếu Huyền sáng lên, sáng lạn trong vắt.

    Thiếu Huyền không có ý cản, mà theo cảm giác Tuyệt Đao truyền đến, tà tà vạch một cái, kích phát nó.

    Bùm bùm, điện quang bùng sáng, rực rỡ hư không, khiến bốn phía sáng rực, Phù Tang cổ thụ và ánh đèn du tử đều trở nên ảm đạm. Thiếu Huyền cảm nhận được cánh tay phải hơi trầm xuống, sau đó nhìn thấy những đốm trần ai màu đen xám hiện ra, theo gió bay bay.

    Có địch nhân tập kích, nhưng bị Tuyệt Đao phát hiện, dùng Thần Lôi đánh thành tro tàn? Thiếu Huyền bừng tỉnh đại ngộ, nhưng trong lòng lại xuất hiện điều khó hiểu.

    Với cảnh giới và thực lực của mình, chuyện “Ảo tưởng chiếu vào hiện thực” là hoàn toàn có khả năng nhận ra được, sao không hề cảm nhận được có tung tích kẻ địch?

    Bởi vì cái giới vực này lấy bản thân chi lý thay thế trời đất chi lý hay sao? Nhưng bản thân cũng đã nội thành một giới, giơ tay nhấc chân đều có thể thay đổi pháp lý chung quanh. Cho dù là ở trong Cửu Trọng Thiên, cũng có thể điều chỉnh được một chút cơ mà, không thể đến mức hoàn toàn không cảm giác được dị thường......

    Thiếu Huyền gia tăng sự đề phòng trong lòng, chủ động hiện ra thân hình, nhìn chằm chằm vào Chưởng Đăng thần sứ.

    Vừa rồi điện quang rực sáng, tro tàn rơi rắc. Động tĩnh lớn như thế làm sao qua mắt được một Truyền Thuyết đại năng?

    Ý đồ lẩn vào trong của hai người đã tuyên cáo thất bại.

    Hi Nga cũng tế “Tận thế chi thuyền”, hóa thành một chiếc thuyền khổng lồ lơ lửng trong không khí. Cô đứng trên đầu thuyền, sóng gió không xâm, theo sóng bập bềnh, đang nghĩ xem nên xông thẳng vào Chưởng Đăng thần sứ, hay là Phù Tang cổ thụ.

    Nhưng cô cảm nhận được khoảng cách giữa họ và Chưởng Đăng thần sứ không hề gần một chút nào, mà như cách nhau cả ngàn vạn vì sao.

    Chưởng Đăng thần sứ và Thiếu Huyền nhìn vào mắt nhau, như hư như ảomỉm cười:

    “Thì ra là hai vị đạo hữu Nhân Hoàng di tộc.”

    Giọng nói và dáng vẻ rất bình thản.

    Thiếu Huyền và Hi Nga nhìn nhau, hiểu thứ mình nhìn thấy và nghe thấy đã bị cái gì đó ảnh hưởng, nó đến từ ngoại giới hoặc đến từ chính bản thân, hai người chưa nhìn thấy được rõ ràng.

    Trong mắt họ, những dải ngân hà, tinh vân mênh mông bắt đầu xoay tròn, những thứ nhìn thấy, cảm nhận ban đầu hoàn toàn biến mất, oanh một tiếng, những thứ nhìn thấy ở xung quanh bắt đầu thay đổi. Làm gì có trời đất, làm gì có tiên đảo thần sơn, đây là một thế giới u ám mênh mông vô ngần, Phù Tang cổ thụ xuyên qua vô ngần, đánh nứt cực hạn, không có một ngôn từ nào diễn tả được sự khổng lồ của nó, mỗi một cái lá của nó như là một vũ trụ thật sự, vô biên vô hạn, số lượng cành nhiều không tài nào đếm xuể, bên trên là vô số những chiếc lá, như chư thiên vạn giới đang dần hiện ra hoàn toàn trước mặt hai đại năng truyền thuyết.

    Sa Ngộ Tịnh đâu phải đang từ từ leo lên trên, mà là đang điên cuồng phi độn!

    Chưởng Đăng thần sứ ngồi xếp bằng trước cây, thật sự cách Thiếu Huyền, Hi Nga cả ngàn vạn tinh thần.

    Tận thế chi thuyền vượt qua, nháy mắt đã xuyên qua hư không u ám, tới biên giới của ánh đèn, nhưng không đi vào được phạm vi chiếu sáng của Du Tử đăng.

    Thấy Thiếu Huyền và Hi Nga không nói gì, Chưởng Đăng thần sứ tiếp tục nói:

    “Hai vị đạo hữu thật muốn dính líu vào việc này? Các ngươi và Nguyên Hoàng không hề có giao tình, bởi vì một mệnh lệnh, mà muốn ngăn cản Lão Mẫu viên mãn, kết mối thù không chết không ngừng với La giáo ta sao?”

    Hi Nga cười khẩy: “Những năm cuối Thượng Cổ, năm đầu Trung Cổ, Vô Sinh Lão Mẫu đã bao nhiêu lần hãm hại Nhân Hoàng? Ngươi nghĩ chúng ta còn sợ kết thù với La giáo hay sao?”

    “Hơn nữa các ngươi e là còn có mục đích khác.” Thiếu Huyền nhìn Sa Ngộ Tịnh đang điên cuồng phi độn hướng lên.

    Chưởng Đăng thần sứ cười: “Phù Tang cổ thụ là do máu của Đông Hoàng Thái Nhất và Hạo Thiên Thượng Đế cùng dựng dục mà thành, cất giấu rất nhiều bí ẩn, nếu đã tiến vào, sao không vào thăm dò một chút?”

    Y nghiêm mặt, giọng ngạo ý:

    “Tuy rằng các ngươi có hai người, tuy các ngươi có tận thế chi thuyền và Bá Vương Tuyệt Đao, nhưng bổn tọa có Du tử đăng trong tay, bổn tọa thực muốn xem các ngươi có qua được cửa này của ta hay không.”

    Ánh đèn đung đưa, vẻ hơi phình to ra.

    Thiếu Huyền và Hi Nga tập trung ngưng thần, từ trong cự hạm bay ra tầng tầng cấm chế, trường đao đưa tới chư thiên lôi đình.

    Trong lòng hai người có chút kinh ngạc:

    Phù Tang cổ thụ không chỉ là do máu của một mình Đông Hoàng Thái Nhất dựng dục ra sao, sao còn có cả Hạo Thiên Thượng Đế ?

    Là ai làm ?

    ............

    Ngón tay điểm trúng mi tâm, vô số mảnh vỡ ký ức bay ra, Mạnh Kỳ như rời khỏi Đông Phương Lưu Ly thế giới, trở lại thời quá khứ, cảm thụ những sự việc đã trải qua.

    Suy nghĩ trở nên mơ hồ, hình ảnh trước mắt dần dần hiện lên, đầu tiên là bùn đất, rồi tới bóng tối, huyệt động phủ đầy rác rưởi, rồi nhìn thấy Nhân tộc dưới một góc nhìn hoàn toàn khác.

    Mạnh Kỳ lảo đảo chạy ra ngoài, dùng cả tứ chi, nhanh chóng tới một cái ao, nhìn thấy một con chuột màu đen.

    Hình ảnh một con chuột nhìn thấy rõ ràng khác với hình ảnh nhìn thấy khi là con người.

    Đây chính là mình?

    Đây chính là ta của hôm nay?

    Hồi trước, khi biến hóa, hắn có thần thức và linh giác tinh thần trong người, không hề bận tâm tới cảm nhận của thân thể chuột, nhưng hôm nay là hoàn toàn khác, kí ức đã bị thoái hóa rất nhiều, sự vật nhìn thấy hoàn toàn thay đổi.

    Trong lúc hốt hoảng, Mạnh Kỳ có cảm giác hắn chính là một con chuột.

    Ao nước biến mất, hình ảnh chuột không còn, Mạnh Kỳ giương cánh, bay trên không trung.

    Những kí ức lúc làm Thương Ưng, thạch đầu thi nhau hiện ra, trong tình trạng không có thần thức không có linh giác, Mạnh Kỳ đã hoàn toàn biến thành chúng nó, dùng cảm quan của chúng để nhận thức thế giới, nhận thức con người, hắn không còn rõ mình là người mơ hóa chim, hay là chim mơ hóa người.

    Đây là ta?

    Đây cũng là ta?

    Không có thực lực võ đạo, rất dễ bị lạc lối trong cảm giác này, nhưng Mạnh Kỳ lại vẫn luôn có một tia nhận thức về bản thân vô cùng rõ ràng, trong những giấc mộng Trang Sinh mà vẫn giữ vững được đầu óc tỉnh táo, không hề bị lầm lẫn.

    Đây là tâm tính tu vi của mình?

    Không có thực lực võ đạo, nhưng trình độ tâm linh vẫn giữ nguyên?

    Nó đến từ kinh nghiệm ma luyện, đến từ những thể ngộ trong đời, không có võ đạo, nhưng vẫn còn tâm ta!

    Nhưng nếu lại “Bóc” cả những kinh nghiệm tương ứng, thể ngộ tương ứng ra thì sao?

    Mạnh Kỳ trải qua những biến hóa khác nhau, trong đầu quyết tâm giữ vững một tia nhận thức về bản thân kia, thể nghiệm những thân hình khác biệt, những cảm giác khác biệt, kinh nghiệm khác biệt mà nhìn thấy “Bản thân”.

    Giữa những sự giống và khác nhau, linh quang dần dần hiện lên.
     
    minh luan thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 6: Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ.
    Chương 234: Bản tính tiên thiên

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Chưởng Đăng thần sứ đứng ngạo nghễ trước cây, tay nâng ngọn đèn, quang mang chiếu khắp thập phương chư giới, đốt sáng lên u ám xung quanh Phù Tang cổ thụ, lặng lẽ chờ đợi Thiếu Huyền và Hi Nga tấn công. Những chỗ có tia lửa, đều có tro tàn không ngừng bay xuống, không biết đến từ phương nào.

    Tuy y là tiên nhân đắc đạo thời thượng cổ, sau khi chuyển sang phụng dưỡng Lão Mẫu có thêm nhiều ích lợi, chỉ còn cách Tạo Hóa không xa, nhưng là người thức tỉnh trước, thực lực không đạt được mức đỉnh phong, đối mặt với hai Truyền Thuyết đại năng vây công, đối mặt với Bá Vương Tuyệt Đao và tận thế chi thuyền, dù ngoài miệng nói tự tin mười phần, nhưng trong lòng vẫn căng thẳng cao độ. Y không dám chủ động công kích, mà cẩn thận bày ra “Thập Phương Du Tử Lưu Ly giới”, tranh thủ thời gian cho Sa Ngộ Tịnh.

    Tới cảnh giới Truyền Thuyết, biết “Ta này là ta”, vật ngoài thân có thể dùng nhưng không thể ỷ lại, bài trừ được các hạn chế để hiểu rõ thế cục, làm sao Thiếu Huyền và Hi Nga không nhìn ra tính toán của Chưởng Đăng thần sứ!

    Không chút trì hoãn hay do dự, Thiếu Huyền một bước bước vào tận thế chi thuyền, đứng cạnh Hi Nga, thúc giục cự hạm bay về phía đèn.

    Những tầng cấm chế quanh thuyền di động, xen lẫn thành từng đạo văn, tụ thành một lớp màn thủy quang ám kim trơn láng, thánh đức công đức đều có, vừa mới tiếp xúc với ánh sáng của Du Tử đăng, lập tức ma sát bắn tóe ra những đốm lửa.

    Nhưng dù những tia lửa đối kháng nổ ra chi chít, tận thế chi thuyền vẫn sừng sững tiến tới, thậm chí còn khiến quang minh chủ động tránh đi, công vào phạm vi ánh đèn chiếu rọi.

    Tuy rằng tận thế chi thuyền chưa được toàn công, rất nhiều năng lực chưa dùng được, không thể gọi là tuyệt thế, nhưng nó được luyện chế ra là để vượt qua mạt kiếp, xông về phía kỷ nguyên tiếp theo, nên khả năng phòng ngự chính là căn bản, không thua kém gì tuyệt thế chi vật, ở trong “Thập Phương Du Tử Lưu Ly giới” chính là phát huy sở trưởng!

    Ánh đèn như nước, tụ lại như biển, thuyền như đi trên đại dương, xẻ sóng vượt gió, tới gần Chưởng Đăng thần sứ.

    Nhưng cảnh tượng trước mắt Hi Nga và Thiếu Huyền chợt biến đổi. Tuy vẫn là Thập Phương Du Tử Lưu Ly giới, vẫn là biển ánh đèn, nhưng Chưởng Đăng thần sứ đột ngột biến mất, chỉ còn lại một cái bấc đèn đang lẳng lặng cháy.

    Bấc đèn?

    Hi Nga trong lòng vừa động. Thần thức hòa vào tận thế chi thuyền, thần thức tràn ra khắp nơi, sau đó nhìn thấy gương mặt của Chưởng Đăng thần sứ ở trên một chỗ rất cao, đang từ trên cao nhìn xuống hai người họ.

    Phía xa chính là biên giới lưu ly, như một ngọn đèn.

    Đây là.......

    Không biết vì sao, tận thế chi thuyền theo ánh đèn đi vào Thập Phương Du Tử Lưu Ly giới, lại quỷ dị chạy vào ngọn Lưu Ly tiên đăng kia!

    Mình với Thiếu Huyền không phải đang ở ngoại giới, mà đã bị vây vào trong đèn, đang tới gần bấc đèn!

    Giỏi cho một trò đổi trắng thay đen!

    Ầm!

    Hi Nga nhìn ra tình hình, thì vừa lúc Thiếu Huyền cũng nhìn ra. Hắn lấy đao làm thước, đánh ra “Vạn Phương Thánh Đức Thần Quang”.

    Ầm!

    Từng tầng thế giới hiện ra, những đốm ‘lửa’ hội tụ, chiếu sáng vũ trụ u ám lạnh giá, đủ loại màu sắc hiện ra, đại diện cho những bộ phận nhân đạo khác nhau, hóa thành một ‘dòng nước’ đủ màu, lấy thế nhân định thắng thiên dung nhập vào Tuyệt Đao, kích phát ra chư thiên Thần Lôi.

    Màu sắc đan xen, hư vô hỗn độn giương nanh múa vuốt, ngưng tụ thành một đoàn, lôi quang đủ màu ào ạt thành dòng, như trở về ban sơ, tạo thành một cái lôi trì cổ xưa, tập hợp thánh đức thủy quang, từ dưới đánh lên, lấy nhân đấu thiên, xoáy thành xoắn ốc, ào ạt đánh về phía Chưởng Đăng thần sứ.

    Nơi ánh đao đi qua, ánh đèn đều né tránh, chỉ trong tích tắc, đã tới chỗ Chưởng Đăng thần sứ.

    Chưởng Đăng thần sứ vẻ thích thú, ánh mắt ngưng trọng, bàn tay còn lại xòe ra, sau đó năm ngón tay khép lại, lòng bàn tay như ngọc, mu bàn tay trở nên trong suốt, hiện ra những đạo văn, hóa thành một cái ‘gương’ đầy huyền diệu.

    Đương!

    Ánh đao chém trúng vào gương, bị bắn ngược trở về, công kích làm tận thế chi thuyền rực lên ánh sáng vàng phòng ngự, công đức trường minh, mới miễn cưỡng ổn định được.

    Ở trên “Gương” để lại một đường cháy đen rất rõ.

    Chiêu đầu tiên, không phân thắng bại.

    ............

    Sa Ngộ Tịnh phi độn trên Phù Tang cổ thụ, bên cạnh thỉnh thoảng lại vang lên tiếng nổ bùm bùm, tro tàn từ trong ánh đèn mỏng manh bay ra.

    Đám quái vật quỷ dị không biết từ đâu tới này rất khó giết, chúng tràn ngập khắp giới vực Phù Tang cổ thụ, nếu vô ý, Truyền Thuyết đại năng cũng có khả năng té ngã, bởi vì nếu không có cách ứng phó, cơ bản là không nhận ra được sự tồn tại của lũ quái vật này, chẳng biết chúng núp ở đâu. Chúng có thể qua mặt được cảm quan của Truyền Thuyết, cách thức công kích cũng rất cổ quái, hình như có khả năng kéo Truyền Thuyết từ sinh mệnh cao cấp hạ thấp xuống.

    Chúng nó rốt cuộc là do vật gì biến thành?

    Có liên quan tới Hạo Thiên Thượng Đế? Hay là liên quan tới Đông Hoàng Thái Nhất?

    Giới vực Phù Tang cổ thụ rất quỷ dị, may mà Lão Mẫu ban cho họ Du Tử đăng, cho họ cầm đèn mang vào Chân Thật giới, nếu không thật đúng là không có cách nào khắc chế được đám quái vật quỷ dị này.

    Nhưng khi lên tới gần ngọn cây, Du Tử đăng cũng không thể chiếu tới được nữa, chỉ có thể dựa vào bản thân.

    “Nhưng mình cũng không còn là cảnh giới hồi Tây Du, không còn là Sa hòa thượng luôn bất lực nữa......” Mắt Sa Ngộ Tịnh lóe sáng.

    Độn quang bay tới, bốn phía đột nhiên tối sầm lại, nhưng không phải hoàn toàn tối đen, mà cành và lá cây vẫn tỏa ra ánh sáng, lấp lóe hỏa quang, như những cây đuốc dã ngoại ban đêm.

    Sa Ngộ Tịnh sờ bạch cốt Lưu Ly niệm châu đeo trên ngực, nội tâm chiếu rọi chung quanh, y giảm tốc, trở nên thận trọng hơn, phòng bị đám quái vật quỷ dị kia đột kích.

    Bay một hồi, vẫn an bình vô sự, không có chuyện gì xảy ra, nhưng càng như vậy, Sa Ngộ Tịnh càng thấy lo, sự có khác thường tất là yêu!

    Giây lát, trước mắt Sa Ngộ Tịnh sáng lên, nhìn thấy đỉnh Phù Tang cổ thụ.

    Trên đó, lá dày đặc kết thành núi, nở đầy hoa trắng, giữa hoa trắng có một ngôi mộ, ngoài mộ dựng một tấm bia đá, trên bia có một dòng chữ.

    Sa Ngộ Tịnh đọc từng chữ một:

    “Phu quân Mạnh Kỳ chi mộ!”

    Ầm!

    Bên dưới một tiếng sấm nổ to, Phù Tang cổ thụ hơi lắc lư, Thiếu Huyền, Hi Nga và Chưởng Đăng thần sứ đã va chạm vào nhau rất mạnh.

    Sa Ngộ Tịnh có cảm giác nhìn sang bên, thấy trên một cành cổ thụ có một người, mặc Huyền Hoàng cổn bào, đầu đội bình thiên quan, chuỗi ngọc trên mũ miện buông xuống, che mất mặt mũi, khí tức tang thương mà cổ xưa.

    Hắn đang nhìn mình!

    ............

    Giữa những sự giống và khác nhau, linh quang dần dần hiện lên, Mạnh Kỳ như túm được cái gì đó, cứ thế vận chuyển Chân Linh.

    Những kinh nghiệm võ đạo, kiến thức, ỷ lại vào tri thức kinh nghiệm, kiến thức trước kia thi nhau vỡ tan, từ trong cơ thể bay ra, nhưng không hề rời khỏi hắn, mà xoay xung quanh hắn, từ trên người hắn hiện ra những sợi dây tinh quang lấp lánh.

    Hắn như một cái dù bung ra, hậu thiên đoạt được ở ngoài, Tiên thiên bản tính ở trong, nhưng lại không phải hoàn toàn ngăn cách với nhau, mà vẫn kết nối với nhau, tạo thành một chỉnh thể.

    Có chính vừa có phản, có âm vừa có dương, hậu thiên tiên thiên vốn là tương đối, vốn không phân biệt rõ ràng, Tiên thiên sẽ bị hậu thiên lây dính, hậu thiên cũng sẽ bị Tiên thiên ảnh hưởng, cho nên hậu thiên lây dính có thể một chút thay đổi Tiên thiên, và ngược lại giống như Thái Cực chi đồ, trong âm tàng dương, trong dương có âm.

    Những nhóm mảnh vỡ hợp thành những hình thức tư duy khác nhau, bay vòng quanh Mạnh Kỳ, thông qua tinh quang liên tuyến kết nối với cơ thể hắn, nơi liên tuyến tiếp xúc với cơ thể dần xảy ra sự biến đổi.

    Hình thức tư duy xoay vòng quanh, không có thực lực võ đạo, không có kiến thức địa cầu, khi biến thành chuột, Mạnh Kỳ vẫn duy trì một tia nhận thức về bản thân, hắn nhìn chúng, thông qua chúng nhìn thấy một mình khác vừa giống mình vừa khác mình.

    Mạnh Kỳ dường như càng ngày càng nhận rõ mình, càng ngày càng có nhiều mảnh vỡ ký ức bay ra, bay vòng quanh người hắn, bản ngã càng ngày càng sáng, càng ngày càng tịnh, bắt đầu tựa hồ có chút cộng minh với ở trên chỗ cao kia.

    Kinh nghiệm và kiến thức đối ứng tâm cảnh tu vi cũng bay ra, suy nghĩ của Mạnh Kỳ cũng trở nên khác biệt, tất cả đều là u u ám ám, hỗn hỗn độn độn, hiện ra hình thái ban sơ, nhưng hắn cũng không phải không thể suy nghĩ, tự hỏi, bởi vì kinh nghiệm và kiến thức hậu thiên vẫn tương liên với nhau, chỉ là không thể che giấu bản thân.

    Trong tối tăm u ám, Mạnh Kỳ nhìn lại, chỉ cảm thấy phía trước không có thời gian trước sau, không có hư không trên dưới, không có vạn vật lúc đầu, quả là bản tính Tiên thiên.

    Đúng lúc này, hắn “Phát giác” trong hỗn độn kia có một đạo nhân ngồi ngay ngắn, một đạo nhân mà không có một từ ngữ nào miêu tả được.

    “Ngươi là......” Mạnh Kỳ ‘bật thốt’.

    Đạo nhân kia phát ra một âm thanh vang dội mà xa xăm, tang thương mà cổ xưa:

    “Bần đạo Nguyên Thủy.”
     
    shaoyun and minh luan like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 6: Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ.
    Chương 235: Người đều Nguyên Thủy

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Giới vực cổ thụ có máu của hoàng giả thái cổ đổ xuống, nên tràn ngập rất nhiều quỷ dị, thần không biết quỷ không hay hiện ra một người mặc Huyền Hoàng cổn bào, chuỗi ngọc từ mũ miện che mặt, lẳng lặng nhìn mình, Sa Ngộ Tịnh dù có là Truyền Thuyết, kinh lịch qua đại sự Tây Du, thì vẫn có một cảm giác không rét mà run, bảo trượng trong tay theo phản ứng bản năng vòng quanh người, hóa thành Chân Long, tạo ra một thế giới riêng, ngăn cách với bên ngoài.

    Đế giả kia bước lên một bước, đôi mắt sau chuỗi ngọc lóe ra ánh sáng nhạt.

    Sa Ngộ Tịnh còn chưa kịp nghĩ gì, thần thức đã trở nên mơ hồ, cả thân thể lẫn bảo trượng đều bị cái gì đó nén lại, nháy mắt hóa thành mỏng tanh như người giấy, như một bức tranh vẽ theo lối tỉ mỉ tả thực, cùng với nhiều bức tranh tương tự cùng loại chồng lên nhau, đều là hình chiếu của y ở những vũ trụ khác nhau biến thành, chồng lên nhau, như một quyển tranh liên hoàn.

    Tranh liên hoàn tiếp tục thu lại, các trang người giấy tụ lại với nhau, hạ xuống tay hắn, thành một quyển sách bình thường.

    Trang bìa quyển sách có bốn chữ lưu ly vàng:

    “Sa Ngộ Tịnh truyện!”

    Chỉ trong mấy hơi thở, một đại năng Truyền Thuyết đã biến thành một quyển sách ghi lại cuộc đời và các hình chiếu của hắn!

    Giới vực Phù Tang cổ thụ quả thật là quỷ dị và kinh khủng!

    Đột nhiên, quyển sách kia tỏa ánh sáng, không gió tự động ào ào lật trang, đến chỗ Linh sơn, bốn chữ “thi hài thần bí” nổi lên bay ra ngoài, tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu thẳng vào đôi mắt của đế giả.

    Đế giả đưa tay lên che mắt, khẽ rên lên đau đớn bước lùi lại, sau đó giống như một ảo ảnh, vỡ tan.

    Quyển sách rơi xuống đất, trong ánh sáng rực rỡ, một đống chữ bay ra tụ lại thành thân ảnh những người giấy. Những người giấy như bong bóng, nhanh chóng phình lên, lại trở thành Sa Ngộ Tịnh và những “Ta khác” của y.

    Các “Ta khác” quay trở về vạn giới. Sa Ngộ Tịnh sờ cái túi vắt bên hông, thở dài cảm khái:

    “May mà Lão Mẫu có dự kiến trước.”

    Loại địch nhân quỷ dị không thể dùng cấp số chuẩn xác như đế giả này thật sự là vô cùng khủng bố, dù y có cùng Chưởng Đăng liên thủ, mà nếu không được Lão Mẫu chỉ dẫn và chuẩn bị sẵn cho, thì cả hai sẽ vẫn trở thành sách, có khi còn bị rơi vào tay con nít, bị bọn chúng lật lung tung ra xem, rồi xé tan hoang, không còn dấu vết.

    Y nhìn về chỗ đế giả ban nãy đã đứng, đó là ngọn một nhánh cây của Phù Tang cổ thụ, lá cây bọc quanh một trái cây, thoáng trong suốt, sắc màu u ám, lớp ngoài trơn láng chiếu rọi hình ảnh xung quanh, như một cái gương.

    Sa Ngộ Tịnh hít sâu, trang nghiêm niệm:

    “Vô Sinh Lão Mẫu, Chân Không gia hương.”

    Những đóa sen trắng hiện ra, vòng quanh tay phải của y. Y thò tay ra, định hái cái quả kia.

    Chỉ cần lấy quả xong, y sẽ hủy ngay cái mộ và đống hoa trắng Thánh Nữ đời trước lưu lại, diệt sạch mọi chuẩn bị của cô, sau đó dùng thời gian nhanh nhất độn về Chân Không gia hương.

    Cái quả này rất quan trọng, nó mà xuất thế, kẻ mơ ước nó sẽ rất nhiều!

    ............

    Trước Phù Tang cổ thụ, bốn màu đỏ xanh đen trắng tuôn trào, ùng ục như nước sôi, Chưởng Đăng thần sứ và Thiếu Huyền, Hi Nga đánh ra chân hỏa, không giữ lại chút nào, khiến hư không xung quanh tan vỡ, quy tắc trời đất hỗn loạn, địa hỏa phong thủy càn quét lung tung.

    Xung quanh tận thế chi thuyền bao phủ từng đạo Huyền Hoàng chi khí, thấm vào thánh đức thủy quang, không ngừng phải chống lại địa hỏa phong thủy lan tới, sự hủy diệt của hư không, không ngừng tiến tới trong bốn màu đỏ xanh đen trắng, tới gần Chưởng Đăng thần sứ.

    Hi Nga toàn lực khống chế “Tận thế chi thuyền”, Thiếu Huyền thì kết hợp võ đạo của mình với Bá Vương Tuyệt Đao, mỗi nhát đao chém ra đều có cả vương đạo lẫn bá đạo, bổ tới mức ánh đèn của Du Tử đăng lung lay, khiến bàn tay như gương của Chưởng Đăng thần sứ đầy vết cháy đen, run rẩy.

    Lão rất mạnh, lại còn có Thập Phương Du Tử Lưu Ly giới, nhưng đối mặt với hai thần vật “Tận thế chi thuyền” và Bá Vương Tuyệt Đao không phân phải trái này, và hai Truyền Thuyết đại năng cùng cảnh giới, Chưởng Đăng thần sứ rõ ràng vô cùng vất vả, không ngừng bị đối phương đẩy lùi.

    Thấy tận thế chi thuyền đã sắp tới chỗ mình, tới Phù Tang cổ thụ, Chưởng Đăng thần sứ càng thêm ngưng trọng, vung tụ bào tay phải, thay trời đổi đất, Tụ Lý Càn Khôn!

    Trời đất trở nên u ám, địa hỏa phong thủy hoàn toàn tiêu thất, tận thế chi thuyền bay vào trong tụ bào của Chưởng Đăng thần sứ.

    Lão ngồi ngay xuống, Du Tử đăng nâng trong tay phải, ánh đèn thu lại, ngưng tụ thành một cái tinh thể lưu ly có vô số mặt, bao phủ lấy tụ bào.

    Oanh long long!

    Tụ bào lay động, co dãn phập phồng.

    Oanh long long!

    Bên ngoài lôi âm vang vọng, tụ bào nhanh chóng phình to ra.

    Ầm!

    Tiếng sấm và tiếng nổ mạnh vang lên cùng lúc, Tử Điện và cự hạm cùng bay, phá tan tụ bào, đánh nát ánh đèn Lưu Ly.

    Từ bên trên Phù Tang cổ thụ, có ánh sáng vô lượng khôn cùng chiếu xuống.

    Thấy Thiếu Huyền và Hi Nga thoát khốn, đến được Phù Tang cổ thụ, Chưởng Đăng thần sứ khẽ biến sắc, lão thở dài, phun ra một làn sóng trắng, thổi tắt Du Tử đăng!

    Ánh đèn vừa tắt, tam giới trở nên hôn ám, Thiếu Huyền và Hi Nga thấy mình ở trong tối tăm vô biên vô hạn, không phân biệt được trên dưới trái phải trước sau, khống chế tận thế chi thuyền cũng tìm không thấy đường ra.

    Phù Tang cổ thụ gần ngay trước mắt, nhưng rốt cuộc lại nhìn không tới, chỉ có ở một chỗ tít trên cao, Chưởng Đăng thần sứ đang lạnh lùng nhìn xuống!

    ............

    “Bần đạo Nguyên Thủy!”

    Mạnh Kỳ sợ hãi cả kinh, một tia nhận thức về bản thân vẫn luôn duy trì kia suýt nữa thì sụp đổ.

    Trong lòng hắn xưa nay vẫn luôn có một nỗi lo, lo sau khi thoát khỏi Ma Phật, lại rơi vào lòng bàn tay của Nguyên Thủy Thiên Tôn, nên khi chế tạo và hấp thu hình chiếu ta khác, vẫn luôn cân bằng hai bên, để tìm đường ra.

    Nhưng bây giờ, khi đang ở trong bản tính Thiên tiên của mình, lại gặp một đạo nhân thần bí tự xưng là “Nguyên Thủy”!

    Đã đến thời khắc cuối cùng rồi sao?

    Chẳng lẽ vị Bỉ Ngạn giả cổ xưa nhất và cũng là cường đại nhất này lúc nào cũng nấp ở trong bản tính của mình?

    Tất cả những mảnh vỡ kinh nghiệm, kí ức, tri thức bay xung quanh Mạnh Kỳ không ngừng thôi diễn, lóe ra tia sáng của trí tuệ.

    Chứng Truyền Thuyết, gặp bản thân, ở trong bản tính Tiên thiên nhìn thấy thân ảnh của một đại nhân vật nào đó thực ra là chuyện rất bình thường, trong nhiều điển tịch Thượng Cổ còn sót lại đến nay, đều có ghi lại những hiện tượng tương tự.

    Trong đó, thân ảnh thường được nhìn thấy nhất là “Linh Bảo Thiên Tôn”, đó là tượng trưng cho "có", từ có đến không, bao hàm sự kết thúc của trời đất, cho nên cũng là Tạo Hóa linh quang của vạn vật, bản nguyên bản tính từ đó mà ra, sau khi trảm ngô gặp ta hồi phục Tiên thiên, ở đây “Nhìn thấy” thân ảnh của nó theo lý là chuyện đương nhiên.

    Tiếp theo là thân ảnh của “Đạo Đức Thiên Tôn”, “Ta” của tiên thiên chính là xuất phát từ đại đạo, gần sát với đại đạo nhất, mà Đạo Đức Thiên Tôn là hóa thân của đại đạo, là tồn tại ban đầu của chư thiên vạn giới, vừa vặn cũng là thứ đối ứng “Gần sát với đại đạo nhất”, nhiều Thượng Cổ đại năng khi đột phá Truyền Thuyết, khi chứng ở trong bản tính Tiên thiên đã “Gặp” nó.

    Sau đó là Phật môn Đại Bồ Tát, Đại La Hán, khi chứng Phật Đà quả vị, họ sẽ nhìn thấy một Như Lai Kim Thân, nhưng Như Lai này có dung mạo là dung mạo của chính bọn họ.

    Song chưa bao giờ nghe thấy khi chứng Truyền Thuyết lại nhìn thấy thân ảnh của “Nguyên Thủy Thiên Tôn”!

    Vị Bỉ Ngạn giả cổ xưa nhất này nay đã muốn đi ra khỏi sau màn, đến trước đài sao?

    Mạnh Kỳ cảm thấy nguy hiểm, theo bản năng muốn rời khỏi cái trạng thái này, nếu là trước đây, hắn đã tuân theo dự cảm đó của bản thân, không chút do dự nhanh chóng hoàn thành hành động này.

    Nhưng bây giờ không có tu vi, dù có dự cảm, nhưng chưa hẳn dự cảm ấy đã là chính xác, cho dù trước đây nó luôn chính xác, giúp hắn thoát khỏi bao nhiêu lần nguy hiểm sinh tử, nhưng cũng không thể hoàn toàn tin tưởng và ỷ lại vào nó nữa, vì nó có khả năng cũng có sai lầm.

    Mạnh Kỳ nghĩ nghĩ, chợt tỉnh ngộ, có điều không đúng.

    Nếu Nguyên Thủy Thiên Tôn ra tay, với năng lực hiện giờ của hắn, dù có ứng phó cách nào cũng không trốn nổi kiếp nạn.

    Nếu đã như vậy, không bằng cứ trực diện với nó, làm rõ ngọn nguồn!

    Mạnh Kỳ nhìn kĩ, phát giác đạo nhân tang thương cổ xưa kia vô cùng hư ảo, cảm giác có mấy phần giống bản thân!

    Bản thân?

    Trong đầu Mạnh Kỳ như có sét đánh, một tiếng nổ ầm, chiếu sáng hắc ám, hiểu ra nguyên do.

    Hắn đã có đặc thù Bỉ Ngạn, thứ hắn nhìn thấy đương nhiên phải khác với những Truyền Thuyết khác.

    Mỗi một bản tính Tiên thiên nếu theo thời gian hồi tưởng, trải qua tam hồn thay đổi, hồi phục ban sơ, chẳng phải chính là đến từ vạn vật khởi đầu hay sao, cho nên có thể chứng gặp “Nguyên Thủy”.

    Đây chính là cái gọi là, tâm gặp Như Lai, người đều Nguyên Thủy!

    Nếu mình chưa thể trảm ngô gặp ta, vừa rồi dựa theo kinh nghiệm, nhận tri và bản năng cũ, mà đưa ra quyết định sai, rời khỏi trạng thái này, thì trong mấy chục năm tới cũng đừng hòng có hi vọng lên Truyền Thuyết nữa!

    Hắn nhìn “Nguyên Thủy đạo nhân” kia, bật cười ha hả:

    “Thì ra là ta!”

    “Nguyên Thủy đạo nhân” kia cũng ha ha cười:

    “Thì ra là ngươi!”

    Một bước bước ra, thân ảnh biến mất, Mạnh Kỳ ngồi ở ngay vị trí của Nguyên Thủy đạo nhân vừa rồi!

    Hắn chợt cảm thấy cả người trong vắt, cảm nhận được rõ ràng sự cộng minh ở chỗ cao vô cùng.

    Thuở ban sơ, sinh linh đều là Truyền Thuyết, ở chỗ cao vô cùng, chiếu hình vạn giới, sau xảy ra dị biến, hình chiếu trở thành ta khác, bản ngã cũng theo đó mà hạ thấp bản chất, hôm nay, nơi sự cộng minh rõ ràng kia chính là vị trí bản thân vốn nên ở.

    Đặc thù truyền đến, bản chất tướng khiết, từng sợi dây nhân quả hiện ra, nối tới những hình chiếu “Ta khác”, chúng hóa lượng biến thành chất biến, kết thành một đóa sen vàng Bỉ Ngạn tỏa ức vạn hào quang nở rộ.

    Đài sen màu vàng chở “Chân ngã” của Mạnh Kỳ, đánh phá những tầng trói buộc, bay về phía chỗ cao vô cùng kia.

    Mạnh Kỳ hai tay kết Vô Cực ấn, khóe miệng mỉm cười, trầm trầm lên tiếng:

    “Chân trần vượt nghìn núi, không khất tiên và phật.”

    “Cuối đường gặp Nguyên Thủy, mới biết ta là ta!”

    Thanh âm vang vọng, hư không chấn động, Nguyệt Quang Bồ Tát thấy trên người Mạnh Kỳ bay ra từng tia sáng rực đủ màu, hạ xuống trong Chân Thật giới.

    Giữa không trung Chân Thật giới, mây khói hiện lên, tầng tầng lớp lớp, choán đầy hư không, chỗ cao nhất mông mông lung lung, khó mà trông thấy.

    “Tiên Giới hoành không?” Một nơi bí mật nào đó, Ma Sư Hàn Quảng đứng bật dậy, “Đây là dị tượng tự chứng Truyền Thuyết!”
     
    shaoyun and minh luan like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 6: Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ.
    Chương 236: Dị tượng liên tục xuất hiện

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Ngũ Duyên Bình ngồi ở sau bàn, trước mặt là hình chiếu của Vạn Giới Thông Thức phù, hiện ra hình ảnh trong diễn đàn.

    Tuổi hắn chưa đầy hai mươi, cũng đã là nhân vật có danh trên diễn đàn, vì nghe nhiều biết rộng, đối với giang hồ điển cố và kiến thức võ đạo đều có thể hạ bút thành văn, như cao nhân học phú năm xe, thực lực mạnh mẽ.

    Nhàn nhã đi dạo quanh diễn đàn, trên bàn đặt hai quyển điển tịch Thượng Cổ bản khắc gỗ, Ngũ Duyên Bình ở trên diễn đàn được rất nhiều người tôn sùng, song đằng sau đó đã phải học không biết là nhiều bao nhiêu, bỏ ra rất nhiều công sức.

    “Đợi mở được bốn khiếu, sẽ ra ngoài du lịch......” Hắn hưng phấn nghĩ.

    Đột nhiên, hắn cảm thấy hình như trong phòng sáng lên một chút, theo trực giác nhìn ra ngoài cửa sổ.

    Nhìn một cái, ánh nhìn sững lại, vì nhìn thấy giữa không trung hiện lên tầng tầng lớp lớp mây khói, như chín tầng trời đất khác nhau, trừ tầng cao nhất mông lung khó thấy, bên trong mỗi một tầng đều tràn ngập sự tàn phá, rách nát, có thể nhìn thấy đình đài điện các nghiêng ngã sụp đổ, nhưng đầy cảm giác cao xa mênh mang.

    “Đây là......” Ngũ Duyên Bình quên luôn mình vẫn còn đang khẩu chiến ở trên diễn đàn, cảm thấy cảnh tượng trước mắt hình như trông rất quen.

    Nhất định đã từng được nghe thấy ở đâu đó!

    Ánh mắt đảo qua, hắn nhìn xuống điển tịch trên bàn, trong lòng giật bắn, đã nhớ ra cái cảm giác quen thuộc kia từ đâu mà ra!

    Hai năm trước, khi xem một quyển điển tịch ghi chép về các Truyền Thuyết thời thượng cổ, trong đó có miêu tả rất nhiều loại dị tượng có liên quan, trong đó có một loại giống hệt với tình cảnh đang có ở bên ngoài.

    Nó gọi là “Tiên Giới hoành không”!

    Đây là dị tượng mà Truyền Thuyết chính đạo nhất định sẽ xuất hiện, bởi vì Truyền Thuyết là sự thăng hoa về bản chất, chuyển thành trạng thái cao tầng tương tự Cửu Trọng Thiên, dưới khí cơ khiên dẫn, Tiên Giới sẽ hiện ra, nếu là tà ma âm quỷ, thì sẽ là “Cửu U hàng lâm”.

    “Có người… có người tự chứng Truyền Thuyết?” Ngũ Duyên Bình vụt đứng bật dậy, mắt trợn to, nhào tới bên cửa sổ, không chuyển mắt nhìn dị tượng giữa không trung đang hiện ra cấp độ rất rõ ràng.

    Thật sự là “Tiên Giới hoành không”!

    Từ Bá Vương thời Trung Cổ tới nay, trải qua đã mấy vạn năm, rốt cuộc lại có cường giả tự chứng Truyền Thuyết!

    Truyền Thuyết giả. Chư giới duy nhất, chính là đại năng, dù có ở thời Thượng Cổ, thì số lượng cũng không nhiều, ngay lúc này, ai đã phá được hạn chế của trời đất, muốn thành tựu vạn giới thành Truyền Thuyết đại năng vậy?

    Ngũ Duyên Bình mặc kệ mọi thứ, tóm ngay lấy Vạn Giới Thông Thức phù, điên cuồng nhào vào diễn đàn, bắn bài lên:

    “Mau nhìn bên ngoài, Truyền Thuyết dị tượng!”

    Hắn đã sớm có một thói quen là nhìn thấy chuyện lớn gì cũng ngay lập tức chuyện làm đầu tiên là đăng bài lên diễn đàn.

    Bài vừa đăng, mắt nhìn ra Tiên Giới mây khói lượn lờ, trong đầu Ngũ Duyên Bình lại nảy ra một suy nghĩ khác:

    “Sẽ còn xuất hiện dị tượng gì nữa không?”

    Theo bản điển tịch kia ghi lại, những người tự chứng Truyền Thuyết có ba loại dị tượng, một là đều sẽ xuất hiện “Tiên Giới hoành không” và “Cửu U hàng lâm”, tỏ vẻ có cường giả đạt tới yêu cầu Truyền Thuyết đang đột phá, nhưng không nhất định là sẽ thành công. Hai là dị tượng sau khi trải qua khảo nghiệm, sẽ mở ra “cánh cửa Truyền Thuyết”, dựa trên võ đạo của người tự chứng, mà dị tượng sẽ hiện ra khác nhau. Có “Tam giới tuyết bay”, “Ngân xà loạn vũ”, “Cửu nhật cùng ra”, “Công đức duyên thọ” vân vân, nếu ra loại dị tượng thứ hai, chứng tỏ đã đột phá thành công, sẽ xuất hiện Truyền Thuyết đại năng mới.

    Điển tịch viết rất rõ, loại dị tượng thứ hai khá là hiếm hoi, nó chứng minh người tự chứng là có đặc thù rất mạnh mẽ hoặc có tích lũy rất thâm hậu, ví dụ như “Vạn Phật Tiếp Dẫn”, “Khô Vinh Bồ Đề”, “Cải thiên hoán nhật”, “Tử Khí Đông Lai”, “Kim đăng vạn tái”, “Tinh tinh chi hỏa” vân vân, những người này sau đó thường đều đạt tới cấp độ thiên tôn.

    Đợi đến khi hoàn thành lột xác, trở thành Truyền Thuyết, thì sẽ xuất hiện loại dị tượng thứ ba, cái này cũng tùy theo từng người mà khác nhau, nhưng số lượng chỉ có mấy loại, phổ thông nhất là “Vạn giới đến triều”, nổi bật nhất là “Chúng tinh củng nguyệt”, còn mạnh nhất là “Tinh Diệu Thành Hải”.

    Ngũ Duyên Bình rất nóng lòng muốn nhìn thấy người đầu tiên tự chứng Truyền Thuyết sẽ mang tới dị tượng nào.

    “Nghe nói Trung Cổ Bá Vương khi tự chứng đã tạo ra ba loại dị tượng ‘Tiên Giới hoành không’, ‘Cải thiên hoán nhật’ và ‘Tinh Diệu Thành Hải’......” Hắn si ngốc nghĩ.

    ......

    Hàn Quảng đứng trong ma quật, ánh mắt xuyên qua những tầng cách trở, nhìn chằm chằm dị tượng đang bao trùm toàn bộ Chân Thật giới.

    Y khẽ cười, lẩm bẩm:

    “Ai giành trước ta một bước, tự chứng Truyền Thuyết nhanh vậy?”

    “Là hắn?”

    Y nhìn về phía bắc, hướng đó có Côn Luân sơn Ngọc Hư cung!

    ......

    Trên Tam Tiêu đảo, mây khói vạn năm không tiêu tan đột nhiên tiêu tán, lộ ra ngọn núi nguy nga, điện các tinh xảo. Bích Cảnh Tuyền đứng ở bên ao, khẽ ngẩng đầu, nhìn dị cảnh giữa không trung, lẩm bẩm:

    “Tiên Giới hoành không?”

    “Hắn nhanh như vậy đã khám phá ra chư tướng phi tướng, gặp được ‘Như Lai’?”

    Giọng của cô có chút kinh ngạc và sửng sốt, rõ ràng không thể ngờ rằng chưa đến một tháng đã nhìn thấy Truyền Thuyết dị tượng.

    ......

    Sâu trong Nam Hoang.

    Tề Chính Ngôn đi ra học đường, cách ăn mặc không khác gì một lão sư bình thường, trên gương mặt vạn năm không cảm xúc lại hiện ra nét vui mừng, cảm khái nhìn dị tượng giữa không trung.

    “Tới nay mới bao lâu?” Ma Thánh giáp đen đứng sau lưng y khiếp sợ.

    Tề Chính Ngôn lạnh nhạt nói: “Hắn tu luyện Bát Cửu huyền công nhiều năm, tích lũy chư tướng phi tướng đã đạt tới mức dày không thể dày hơn, một khi có thể buông tay, tất sẽ nhìn thấy đường, đó chỉ là chuyện nước chảy thành sông.”

    “Bát Cửu huyền công......” Ma Thánh giáp đen lẩm bẩm.

    ......

    Trong Tẩy Kiếm các, Giang Chỉ Vi đi ra động phủ, nhìn dị tượng, vô tình đi sang bên cạnh biển mây, khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười nhè nhẹ.

    Trong một gian tĩnh thất nào đó, Tô Vô Danh đang thần du chư giới, khám phá ‘ta này là ta’ cũng mở mắt, một đôi mắt thâm sâu như hồ, không hề có chút gợn sóng.

    Bên trong Họa Mi sơn trang, Lục đại tiên sinh bỏ cái cuốc trong tay ra, nhắm hai mắt lại, lấy tâm cảm thụ sự độc đáo của Tiên Giới, sự độc đáo của Truyền Thuyết, để xác minh bản thân.

    “Là hắn chăng?” Trong lòng họ đều nổi lên câu hỏi này.

    Trong Chân Thật giới, mọi người trông ngóng, vừa chấn động vừa chờ mong, có một cảm giác mình đang được chứng kiến lịch sử.

    ............

    Ức vạn hào quang nở rộ, sen vàng Bỉ Ngạn hội tụ thành đài, nâng Mạnh Kỳ tay kết Vô Cực ấn xuyên qua những cản trở, bay về phía chỗ cao vô cùng.

    Đúng lúc này, trời đất biến đổi, trời cao trở nên âm trầm, lôi đình, ánh lửa, hỗn động, các kiếp số cùng hiện ra, Tứ Tượng đen trắng u ám đều có, hóa thành một cánh cửa đá vô cùng nặng nề, chắn ngay phía trên Mạnh Kỳ, mang theo khí tức khủng bố đủ sức xé nát một vị Pháp Thân.

    Đây là sự khảo nghiệm của kiếp số, hiển hóa thành “Truyền Thuyết chi môn”, đại môn đóng chặt, khó mà đẩy ra được, xung quanh hoa lửa tung tóe, lôi đình vùng vẫy.

    Mạnh Kỳ mỉm cười, Vô Cực ấn giơ lên, một điểm u ám nhất sâu nhất trầm nhất hiện lên, hóa thành hỗn độn, bay vụt lên trên.

    Hồi phục bản tính Tiên thiên, chiếu gặp ban sơ Nguyên Thủy. Vô Cực chi ấn tự nhiên mà thành, không cần hậu thiên chi lực!

    Hỗn Độn khó tả hình dạng, không nhìn ra được nhanh chậm, theo thân ảnh Mạnh Kỳ hướng lên trên, nuốt sống hoa lửa, tiêu trừ điện quang, đánh tất cả kiếp số tan trở về ban sơ.

    Thân ảnh chợt lóe, hỗn độn đâm trúng vào “Truyền Thuyết chi môn”.

    Ầm!

    “Truyền Thuyết chi môn” rung mạnh, chỉ trong chớp mắt, đã ầm ầm mở rộng ra, ở trước mặt Mạnh Kỳ nước chảy thành sông, giống như chiếc thuyền cá nho nhỏ trong cuồng phong sóng to!

    Ầm!

    Trong Chân Thật giới, Tiên Giới biến mất, giữa không trung xuất hiện một cánh cửa lớn hư ảo khắc đầy đạo văn, trong thanh âm ken két, nó vỡ ra, lộ ra một thế giới trời đất hỗn độn ở đằng sau, tỏa ra những phiến kim mang mộng ảo. Mỗi một phiến kim mang đều bao hàm ý nhị tự nhiên, trời đất chi lý, võ đạo tu giả nếu có thể cảm ngộ được, tất sẽ được lợi không phải là ít.

    “Đại Đạo chi môn! Dị tượng là Đại Đạo chi môn!” Ngũ Duyên Bình thiếu chút nữa nhảy dựng lên, dị tượng này chính là hiếm có trong hiếm có, ngay cả trong thời thượng cổ, xuất hiện dị tượng này nghe nói chỉ có một người duy nhất, nhưng không biết là ai.

    Hắn cầm Vạn Giới Thông Thức phù, do dự một chút, rồi vẫn nhanh tay đăng bài, chỉ ra dị tượng là “Đại Đạo chi môn”, sau đó mới nhảy ra khỏi cửa sổ, ngửa mặt xòe tay, nhận lấy ánh sáng từ kim mang của pháp lý trong Đại Đạo chi môn rơi xuống.

    Dị tượng này nhất định sẽ tạo phúc chúng sinh!

    ......

    Bích Cảnh Tuyền vươn tay ra, tiếp được một mảnh pháp lý kim mang, cảm ứng được rất nhều loại huyền diệu.

    Sóng mắt khẽ động. Cô thở dài một tiếng:

    “Đại Đạo chi môn, Ngọc Hư Dương Tiễn......”

    Trong năm Thượng Cổ, Truyền Thuyết trời sinh bất luận, có thể nhìn thấy dị tượng “Đại Đạo chi môn” chỉ có một vị, Thanh Nguyên Diệu Đạo chân quân Dương Tiễn!

    Ngay cả Nhân Hoàng cũng không thể chứng kiến dị tượng này, mà là hai loại dị tượng độc đáo “Tinh tinh chi hỏa” và “Thánh đức nhuận vật”.

    ......

    “Quả nhiên là hắn.” Hàn Quảng hắc một tiếng, ngữ khí có chút phức tạp.

    “Quả nhiên là hắn.” Đám người Lục đại tiên sinh, Giang Chỉ Vi, Khổng Tước Thái Ly cũng kẻ trước người sau đoán ra được thân phận của người tự chứng Truyền Thuyết.

    Không ngoài hai chữ “Ngọc Hư”!

    Có người vui mừng kinh ngạc, có người hoan hỉ sửng sốt, có người thì chấn động ngạc nhiên.

    Lúc này mới bao lâu, hắn đã khám phá ra nghi nan?

    Lúc này mới qua bao nhiêu năm, hắn đã mạnh tới như vậy, chứng được chư giới duy nhất!

    ............

    Vừa đi qua “Truyền Thuyết chi môn”, Mạnh Kỳ liền cảm giác được bản tính chân như đang lột xác, bản thân Chân Linh cũng đang lột xác, nhục thân cũng lột xác, nháy mắt trùng tổ, hồi phục Pháp Thân, sau đó tiếp tục tăng cao, từ sâu trong tâm hải, các kí ức võ đạo đua nhau tràn ra, không thiếu chút nào.

    Những gì hắn đang nhìn thấy cũng thay đổi, thị giác tầm nhìn xuất hiện biến hóa, như đang từ chỗ cao vô cùng nhìn xuống Chân Thật giới và tầng tầng vũ trụ, chúng nó mỗi một điểm đều trùng điệp vào cùng một chỗ, đối với hắn bây giờ, không còn cái gọi là khoảng cách, hắn có thể muốn tới đâu thì tới, không đâu không ở!

    Thần thức lan ra, kết nối với các vũ trụ hắn nhìn thấy được, những hình tượng ta khác nhanh chóng phình to ra, điên cuồng hút lấy năng lượng, trong các thế giới còn lại, “Hình chiếu ấn ký” cũng tự nhiên sinh thành.

    Đối ứng với điều này, trong Chân Thật giới, thiên không bỗng nhiên tối sầm, trời sao đột ngột hiện ra, nhiều hơn hẳn so với bất kì lúc nào trong quá khứ xưa nay, như vạn giới phồn tinh hội tụ, rõ ràng tạo thành một đại dương sao trời lộng lẫy, mộng ảo mê ly.

    “Tinh Diệu Thành Hải, mạnh nhất đương thời.” Ngũ Duyên Bình từ trong cảm ngộ pháp lý kim mang tỉnh táo lại, không nhịn được thở dài.

    Các Pháp Thân cao nhân, thì đều như đã dự kiến sẽ nhìn thấy dị tượng này, cho nên chỉ có cảm khái.

    Trong Đông Phương Lưu Ly tịnh thổ, Mạnh Kỳ ngồi đối diện Nguyệt Quang Bồ Tát, thân hình không ngừng trùng tổ, khiếu huyệt hoá sinh vũ trụ, nội cảnh suy diễn chư thiên, chân linh quy về bản tính, bản tính ở Tiên thiên, Tiên thiên phân thuộc hỗn độn, Nguyên Thủy ngồi ngay ngắn trong đó.

    Dị thải liên tiếp bay ra, đa nguyên vũ trụ sơ hình bành trướng, bắt đầu trưởng thành, gần như muốn trở thành chân thật, nhưng chung quy vẫn còn kém một chút, vẫn là có vẻ hư ảo.

    Rắc!

    Đa nguyên vũ trụ chưa hoàn toàn trưởng thành đã ép Đông Phương Lưu Ly tịnh thổ lay động, ngoại giới dị thải hội tụ, giữa không trung hình thành tầng tầng vũ trụ, giữa vũ trụ vây quanh có Cửu U và Tiên Giới hư ảo, mông mông lung lung, hư hư ảo ảo, như một chư thiên vạn giới khác.

    “Nam Mô Dược Sư Lưu Ly Quang Vương Phật.” Nguyệt Quang Bồ Tát thấy thế, thần sắc khẽ động, khẽ niệm.

    "Loại, loại dị tượng thứ tư?” Ngũ Duyên Bình há miệng, không sao tin được hai mắt của mình.

    Các điển tịch đều đâu có quyển nào nói là sẽ có loại dị tượng thứ tư!

    Đây là dị tượng gì?

    Hắn cảm thấy kiến thức của mình đã trở nên thiếu sót.

    Ngay cả mấy người Lục đại tiên sinh, Tô Vô Danh, Giang Chỉ Vi cũng ngạc nhiên, không biết dị tượng này là gì, chỉ có Hàn Quảng, Tề Chính Ngôn, Vương đại công tử và Lưu La ở trong Tố Nữ Tiên Giới là ngẫm nghĩ, rồi gật đầu.

    ......

    Sâu trong vũ trụ của Chân Thật giới, một ngôi sao nhìn rất bình thường, như nếu tới gần, sẽ nhìn ra nó chỉ là một ngọn núi, một ngọn núi to như một vì sao.

    Hai nam tử mặc đạo trang đứng ở đỉnh núi, nhìn dị tượng ở trên chỗ cao, bật thốt:

    “Lưỡng Thế Tịnh Lập!”

    “Đây là dị tượng Bỉ Ngạn!”

    Vị đại năng tự chứng Truyền Thuyết kia không ngờ lại chứng thấy dị tượng Bỉ Ngạn, “Lưỡng Thế Tịnh Lập”!

    Sao có thể như vậy?

    “Nghe nói người trong bổn môn nếu ai chứng được Nguyên Thủy chân thân, khi chứng Truyền Thuyết sẽ xuất hiện loại dị tượng này......” Một người nhíu mày.

    Người còn lại giật mình: “Nhưng ai mà chứng nổi Nguyên Thủy chân thân?”

    “Mặc kệ như thế nào, người đầu tiên tự chứng Truyền Thuyết đã xuất hiện, dựa theo lời Thiên Tôn phân phó, phải đánh thức người dậy ngay.” nam tử nói chuyện đầu tiên ngưng trọng nói.

    Bọn họ nhanh chóng rời khỏi đỉnh núi, đi vào trong núi.

    Ngọn núi to như một ngôi sao này có viết tên bằng chu sa:

    “Cửu Tiên sơn!”

    ......

    Bích Cảnh Tuyền đứng ở bên cạnh ao, kinh ngạc nhìn thấy ba đóa hỗn độn Thanh Liên tăng tốc trưởng thành.

    Ở mọi nơi bí ẩn trong Chân Thật giới, sâu trong tinh thần đầy trời, bởi vì người đầu tiên tự chứng Truyền Thuyết xuất hiện, dẫn đến rất nhiều khí cơ bị khiên dẫn mà biến hóa, khiến các tiên nhân thần linh cổ xưa sắp sửa trở về.

    Họ ở trong ngủ say, đều thốt ra lời cảm khái giống nhau:

    “Lưỡng Thế Tịnh Lập, ‘Nguyên Hoàng’ Tô Mạnh!”

    ............

    Bên trong tối đen vì không có Du Tử đăng chiếu rọi, tận thế chi thuyền mãi mà vẫn không tới được biên giới, Thiếu Huyền và Hi Nga vô cùng tập trung, câu thông Tuyệt Đao, tìm cách xông ra kết giới quỷ dị này của Chưởng Đăng thần sứ.

    Ở trên chỗ cao vô cùng, cặp mắt hờ hững kia vẫn đang lẳng lặng nhìn xuống.

    Ngay lúc này, Tử Điện trường đao trong tay Thiếu Huyền bỗng nhiên tỏa ánh sáng rực, thoát khỏi khống chế của y, tự bay lên, phóng về phía chỗ cao.

    Thiếu Huyền và Hi Nga nhìn theo, thấy trong bóng tối xuất hiện một bàn tay khổng lồ trắng nõn như ngọc, nhẹ nhàng cầm lấy chuôi Tuyệt Đao.
     
    shaoyun and minh luan like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Thế Chi Tôn
    Tác giả: Mực Thích Lặn Nước
    Quyển 6: Đông phong dạ phóng hoa thiên thụ.
    Chương 237: Nơi ánh đèn tàn

    Dịch: Tiểu Băng
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách

    Khi bàn tay kia cầm lấy Tuyệt Đao, hắc ám không có Du Tử đăng chiếu rọi bỗng nhiên sôi trào, không gian giống như bị hỗn độn xé rách, quay cuồng, cuộn trào mãnh liệt, mấp máy nhiễu sóng, chảy xuôi mà tới, dọc theo bàn tay mà lướt đi, vẽ ra một thân hình ở trên chỗ cao vô cùng, phủ thành một cái đạo bào màu đen lên người hắn, đầu đội Thiên Tôn chi quan, u u ám ám, Nguyên Thủy hàng thế.

    “Tô Mạnh!”

    “Nguyên Hoàng!”

    Thiếu Huyền và Hi Nga giật mình, nhận ra thân ảnh này, đây là Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, “Nguyên Hoàng” Tô Mạnh!

    Hắn mới cho mình mượn Tuyệt Đao không lâu, mà đã tự chứng Truyền Thuyết?

    “Thiên Tôn” nâng đao, thân hình phình to ra, huyền bào hóa thành chiến giáp, thâm trầm phúc thể, uy vũ hùng vĩ.

    “Chưởng Đăng!”

    Mạnh Kỳ hét to, tử điện sáng lên, ánh đao lóe sáng, bóng tối không phân biệt trái phải trước sau nứt toác, thanh khí thăng, trọc khí hàng, địa hỏa phong thủy trầm ngưng, trời đất sáng lập, hiện ra gương mặt tái nhợt của Chưởng Đăng thần sứ.

    “Chưởng Đăng!”

    Trường đao lại nâng, Mạnh Kỳ lại hét lên lần nữa, lôi quang đủ màu hiện lên, hỗn độn thành một, hóa thành đao mang cương mãnh, chém thẳng vào Chưởng Đăng thần sứ, khí thế như hồng như ngục, không chút quanh co và giữ lại.

    Chưởng Đăng thần sứ ánh mắt ngưng trọng, quanh thân lập tức hiện lên một đám vũ trụ sâu thẳm như lốc xoáy, bên trong mỗi một lốc xoáy đều cất giấu một thân ảnh, mỗi thân ảnh lại kết ấn, hóa thành một chuỗi Tinh Hà, hội tụ vào nhau, tạo thành một cái kính tròn ở lòng bàn tay, sáng rực loá mắt, nghênh đón những đạo thần lôi mạnh mẽ khủng bố kia.

    Ầm!

    Âm thanh đến trước ánh sáng, chấn đến mức Phù Tang cổ thụ đung đưa.

    Phanh!

    Ánh đao bổ trúng “Kính tròn” trong lòng bàn tay Chưởng Đăng thần sứ, phát ra dị thải và điện xà loạn vũ.

    Bùm bùm!

    Kính tròn xuất hiện một vết nứt sâu, sau đó vỡ tan, thân hình Chưởng Đăng thần sứ bị chém bay, tông mạnh vào thân cây, khí tức trở nên mong manh lay lắt như nến tàn trong gió.

    Biết không ổn, Chưởng Đăng thần sứ lập tức thúc giục thần thông giữ mạng, na di sang chỗ khác, né được đao mang kế tiếp. Lão nhìn thấy Mạnh Kỳ chiến giáp hùng vĩ một bước lướt lên, tới đỉnh cổ thụ, như dòng lũ cuồn cuộn hướng về phía trước, không thèm liếc nhìn lão lần nào nữa, thậm chí còn không thèm cảm ứng lão.

    Trong mắt hắn, lão chẳng khác gì một con kiến, không đáng để hắn chú ý, một đao bổ ra lấy đường đi xong rồi là làm như không thấy!

    “Nếu không phải vừa rồi ngăn cản Thiếu Huyền Hi Nga dẫn đến tình cảnh dầu hết đèn tắt, ngay cả Du Tử đăng cũng phải thổi tắt, lại còn là người trước tiên thức tỉnh, thực lực không còn ở mức đỉnh phong, bổn tọa sẽ bị như vầy sao!” Chưởng Đăng thần sứ ảo não nghĩ.

    Nhưng mà lý trí nói cho lão biết, nếu lão đuổi theo Mạnh Kỳ, ngăn cản hành động của hắn, lão nhất định sẽ phải chết.

    Đỉnh Phù Tang cổ thụ, Sa Ngộ Tịnh tốn hết tâm lực, mới lấy được trái cây cổ quái sắc màu u ám kia vào trong hộp ngọc, kết nhiều tầng cấm chế, lại vẽ thêm mấy cái đạo văn.

    Y quay đầu qua, nhìn về phía “Phu quân Mạnh Kỳ chi mộ” và đống hoa trắng, vung tay lên, chỉ cần phất một cái, cái đống đó sẽ hoàn toàn hôi phi yên diệt.

    Đúng lúc này, bên tai y bỗng vọng tới một tiếng hét to:

    “Sa!”

    “Ngộ!”

    “Tịnh!”

    Ba tiếng rống giận dữ từ xa bắn tới, bởi vì tốc độ cực nhanh, nối thành một đạo, chấn động Vân Tiêu, vang vọng ở trong lòng Sa Ngộ Tịnh, khiến y run lên. Một thân ảnh mặc chiến giáp đen bóng uy mãnh đã hàng lâm tới.

    “Sa Ngộ Tịnh!”

    Tiếng quát vang vọng. Mạnh Kỳ hạ tay xuống, tử điện bắn ra, hóa thành một cánh tay khổng lồ huy hoàng bao trùm cả bầu trời, năm ngón tay mở ra, nghiêng trời lệch đất!

    Sa Ngộ Tịnh biến sắc, bảo trượng vòng quanh thân, chung quanh vô số thân ảnh hiện ra, cùng thi triển thần thông, lấy sức mạnh của một người kết ra Lưỡng Giới Thập Phương Thai Tàng kết giới.

    Phanh!

    Tử Điện cự chưởng ép xuống, đất trời đảo ngược, thai tàng kết giới vỡ tan, Sa Ngộ Tịnh bị ấn sâu vào trong thân cây cổ thụ, bảo trượng rơi xuống, hộp ngọc lăn ra.

    Nguyên Hoàng chi uy, chính là như thế!

    Mạnh Kỳ vung tay trái, hút hộp ngọc lên, nhìn thoáng qua Sa Ngộ Tịnh, bình thản nói:

    “Tạm thời tha cho ngươi một mạng.”

    Vì lần trước đối với mình coi như thiện ý.

    Nói xong, hắn không nhìn Sa Ngộ Tịnh nữa, xoay người nhìn “Phu quân Mạnh Kỳ chi mộ”.

    Sa Ngộ Tịnh suy nghĩ xuất thần, lảo đảo lách sang bên, sắc mặt ảm đạm nhặt bảo trượng lên, theo thân cây đi xuống, miệng lẩm bẩm:

    “Cuối cùng vẫn là không thể một mình đảm đương một phía sao......”

    Gò xanh thành mồ, phủ đầy hoa trắng, hàng năm tế bái...... Mạnh Kỳ nhắm chặt mắt, nhớ tới lúc ở trong Ba Ngạn cốc, hắn với Tiểu Tang đã nói đùa ước định với nhau.

    Đáng tiếc, “Phu quân Mạnh Kỳ chi mộ” chưa thể mai táng mình, chuẩn bị của cô ấy không có chỗ dùng.

    Mồ ở đây, nhưng mình còn sống.

    Về phần Cố Tiểu Tang làm sao biết được nguyên danh của mình, chỉ có thể đoán rằng lúc xưa cô từng có hợp tác ở mức độ nhất định với Ma Phật, hoặc là tự cô biết, giống như Kim Hoàng phân liệt Nguyên Thủy Thiên Tôn.

    Nhẹ nhàng hít vào một hơi, Mạnh Kỳ đầy chờ mong, chìa bàn tay ra, khẽ vạch một cái, mở mộ ra, lộ ra bên trong mộ có một cái ao nhỏ, trong đó trồng một hạt hỗn độn Thanh Liên tử.

    Mạnh Kỳ vừa khẽ cười, thì hạt Thanh Liên tử kia đột nhiên mục ra rồi vỡ nát, theo gió hóa thành tro bụi.

    “Lại còn bố nghi trận......” Mạnh Kỳ biết thất vọng là vô dụng, nhưng vẫn không kềm được sự thất vọng trong lòng.

    Nơi này có lẽ từng là nơi Tiểu Tang chuẩn bị ở sau, nhưng cuối cùng cô đã không chọn nó.

    Lẳng lặng đứng ở trước mộ phần của “Mình”, Mạnh Kỳ lại cảm nhận được nỗi tịch mịch mà xưa kia từng cảm thấy.

    Ta đã Truyền Thuyết, nàng còn chưa về.

    Hoa đầy mộ phần, người ấy ở đâu.

    ............

    Thu hồi hộp ngọc, cám ơn Thiếu Huyền và Hi Nga, Mạnh Kỳ rời khỏi giới vực Phù Tang cổ thụ, một bước hàng lâm về Côn Luân sơn Ngọc Hư cung, nhìn thấy Đại thanh căn đã phủ phục ở trước cửa, chờ đợi mình trở về.

    “Chúc mừng lão gia tự chứng Truyền Thuyết, chư giới duy nhất!” Đại thanh căn cao giọng hô, đầy kính sợ và lấy lòng.

    Mạnh Kỳ gật đầu: “Ngươi lui xuống đi.”

    Hắn trở lại chủ điện, nhìn pho tượng Thiên Tôn lặng lẽ đứng đó.

    Khe khẽ thở dài, Mạnh Kỳ đi ra cửa hông, đi tới ao sen, bốn phía hoa đã đua nở, mùi hương ngào ngạt. Hai hạt Thanh Liên tử vẫn y nguyên, không hề thay đổi.

    Thế sự phù trầm, cảnh tượng này hàng năm đều nhìn thấy, hoa sen như cũ nhìn trăng tàn.

    Mạnh Kỳ ngồi xuống, im lặng, ngay cả vật trong hộp ngọc mà Kim Hoàng muốn lấy cũng không mở ra xem.

    Đúng lúc này. Hắn bỗng nhiên cảm giác Truyền Thuyết Đạo Thể của mình xuất hiện rung động, liên hệ ở trong chỗ sâu nào đó của thời gian đột ngột hiện lên, câu động hạt hỗn độn Thanh Liên tử mà hắn dùng để sống lại kia.

    “Đây là......” Sau khi Mạnh Kỳ tấn chức Truyền Thuyết, còn chưa kịp kiểm tra bản thân, diệt trừ tai họa ngầm, nên gặp phải chuyện như vậy hắn giật mình, nhưng không định ngăn cản, bình tĩnh chờ đợi biến hóa.

    Thanh Liên tử không ngừng biến hóa, điên cuồng phát sinh, chỉ trong nháy mắt đã ngậm nụ chờ nở, dựng dục Tiên thiên chi đức.

    Từng cánh hoa sen từ từ nở ra, tươi mát thoát tục, bên trong một điểm linh quang hiện ra, hấp thu Tiên thiên chi đức và u ám hỗn độn chung quanh, phác thảo ra một bóng hình xinh đẹp mặc váy trắng, khí chất không linh thoát tục, ngũ quan tinh xảo tuyệt luân. Khóe miệng như cười như không, quen thuộc lại xa lạ như thế.

    “Tiểu Tang......” Mạnh Kỳ khẽ gọi, cảnh trước mắt tựa như ảo mộng. Không giống chân thật.

    Thật sự là hoa nở gặp ta?

    Tiểu Tang vô cùng đơn giản, dễ dàng sống lại như vậy?

    Hắn chớp mắt, nhìn thật kĩ, sau đó giật mình, khẽ cười đã hiểu.

    Quả nhiên là hoa nở gặp ta!

    Bên trong hoa sen, thân ảnh váy trắng không linh thanh u, nghiêng đầu mỉm cười:

    “Tướng công, chàng không sửng sốt à?”

    Thời gian trôi đi, nhưng cách nói, giọng nói đều không thay đổi.

    Mạnh Kỳ mỉm cười: “Truyền Thuyết có thể dùng cách tư duy khác nhau để nhìn kĩ lại quá khứ, bỏ qua sự quấy nhiễu của cảm xúc và kinh nghiệm. Lúc nhìn thấy hoa sen nở, ta đã hiểu ra ngọn nguồn, nàng với ta mỗi người dùng một quả Tam Sinh mới là thứ nàng thật sự chuẩn bị ở sau, là thứ nàng dựa vào để sống lại, chứ không phải chỉ có hiệu quả khi gặp nhau đánh thức nhau tỉnh lại.”

    “Lúc trong Ba Ngạn cốc, nàng lưu lại hạt sen, trong Ngọc Hư cung, lại nhìn hỗn độn Thanh Liên, chính là ám chỉ ta lấy về một hạt Thanh Liên tử, bởi vì khi dùng Tam Sinh quả trở về, cần phải có một hạt hỗn độn Thanh Liên tử để trùng tố thân hình, hơn nữa lại sẽ còn lấy được Tiên thiên chi đức, gần như Truyền Thuyết.”

    “Còn chuyện làm sao Tam Sinh quả có khả năng qua mặt được Kim Hoàng, ta đoán nó thuộc về bí ẩn, cho dù là đại nhân vật Bỉ Ngạn cũng không hẳn là biết được. Nàng được một đại nhân vật chỉ điểm nên mới biết điều này, nên mới bố cục ở xung quanh nó.”

    Thân ảnh váy trắng chính là Cố Tiểu Tang, cô thật sự đã sống lại trở về, cười yếu ớt:

    “Phu quân thật sự là nhìn rõ mọi việc. Sau khi ăn vào Tam Sinh quả, chàng với ta thật sự là duyên định tam sinh, song tu xong, có ta có ngươi, có ngươi có ta, một điểm bản tính linh quang có thể dùng điều này để dựng dục ở trong Chân Linh của ta, không thấy chư tướng phi tướng, không thể thẩm tra từng cái ý niệm của bản thân, thì căn bản không thể nào phát giác ra. Nhưng một khi ta tự chứng Truyền Thuyết, nhờ khí cơ khiên dẫn, ở trạng thái cao tầng, nàng tự nhiên sẽ bắt đầu sống lại, dùng hỗn độn Thanh Liên tử để trùng tố thân hình, và lấy được cả Tiên thiên chi đức.”

    “Muốn thoát khỏi tay một Bỉ Ngạn như Kim Hoàng, thì kế hoạch phải thật là kín kẽ. Mấu chốt bố cục của thiếp thân chỉ có ba: một là phải được thật nhiều đại nhân vật chú ý, Kim Hoàng không thể trực tiếp điều tra tướng công; hai là phải ăn Tam Sinh quả và cùng song tu; ba là phải ám chỉ được cho chàng đi lấy hỗn độn Thanh Liên tử.”

    “Chỉ cần hoàn thành ba bước này, chính là bố trận xong, chỉ cần kiên nhẫn đợi, càng đơn giản thì càng hiệu quả.”

    Mạnh Kỳ nghe Cố Tiểu Tang giải thích. Hắn cười nhẹ, không chút cảm thấy xấu hổ vì trước kia khi song tu là bị lợi dụng, cứ như hắn đã sớm hiểu ra chuyện này. Bởi vì đã định liệu trước, nên không còn để ý.

    Cố Tiểu Tang giải thích xong, thẽ thọt: “Tướng công, ngươi không tức giận?”

    Cô cứ như muốn nhìn thấy Mạnh Kỳ vân đạm phong khinh xuất hiện dao động cảm xúc.

    Mạnh Kỳ thản nhiên tự đắc: “Vì cầu sống mà hao tốn tâm tư thì chỉ làm người ta kính nể, hơn nữa nàng cũng không hề hại ta, mà còn giúp ta lấy được chỗ tốt, thành được duyên phu thê.”

    Sau khi nhìn nhận lại vấn đề, bỏ đi những màu mè, bỏ đi những ảnh hưởng của cảm xúc, rất nhiều chuyện thật sự đã hiện ra bộ dáng nguyên bản của nó.

    Đây chính là sự tăng lên về mặt tâm cảnh của Truyền Thuyết.

    “Hơn nữa nàng chọn ta cùng ăn Tam Sinh quả song tu, hẳn là cũng bị ép chứ không phải tự nguyện.” Mạnh Kỳ mỉm cười.

    Cố Tiểu Tang chớp mắt, khẽ cười: “Làm sao tướng công biết?”

    “Sau khi tiến vào Cửu Trọng Thiên, nàng đã đoán ra Hàn Quảng sẽ tới, còn đoán ra y sẽ mời Thái Ly giúp đỡ, còn dùng điều đó để thoát khỏi Độ Thế Pháp Vương. Mà vì sao nàng lại muốn thoát khỏi Độ Thế Pháp Vương? Bởi vì ông ta là người giám thị nàng, nàng không muốn bị ông ta nhìn thấy, lấy đi hai quả Tam Sinh - nếu cùng lúc ăn hết cả hai quả, là có thể thoát khỏi liên hệ Tam Sinh quả.”

    “Hiệu lực của Tam Sinh quả cần thời gian rất dài mới phát huy tác dụng, nếu như bị Độ Thế Pháp Vương biết việc này, xin chỉ thị Vô Sinh Lão Mẫu, chẳng khác gì nàng tự mua dây buộc mình.”

    “Mọi việc vốn dĩ rất thuận lợi, nhưng không ngờ người Hàn Quảng mời giúp đỡ lại là Cao Lãm. Cao Lãm có Nhân Hoàng kiếm, vì thế sự tình không còn nằm trong sự khống chế của nàng, làm nàng không thể thoát khỏi Độ Thế Pháp Vương. Cho nên, sau khi lấy được hai quả Tam Sinh, nàng đã dùng ngay tới kế hoạch dự bị: chia cho ta mỗi người ăn một quả, có thể đánh thức nhau tỉnh lại, chuyện này rõ ràng vẫn nằm trong phạm vi nhẫn nại của Kim Hoàng.”

    “Tướng công thật sự là thấm nhuần nhân tâm.” Cố Tiểu Tang mỉm cười, cam chịu.

    Mạnh Kỳ không thèm để ý, tiếp tục thản nhiên nói: “Ta chỉ muốn biết, khi nàng từ chối lời mời hợp tác của Ma Phật, rốt cuộc có mấy phần là tự tin kế hoạch của nàng sẽ thành công mà không cần y trợ giúp? Có mấy phần là đối với ta đồng bệnh tương liên?”

    Cố Tiểu Tang mím môi, lại cười: “Chàng đoán xem?”

    Mạnh Kỳ đang định trả lời, Cố Tiểu Tang đã đảo mắt, theo dõi nét mặt hắn:

    “Có một chuyện còn phải cho tướng công biết.”

    “Chuyện gì?” Mạnh Kỳ mười phần tự tin hỏi lại.

    Cố Tiểu Tang như cười như không:

    “Bản tính linh quang của thiếp thân là ôn dưỡng ở trong chân linh của chàng, nhờ chàng dựng dục mà ra, nên e là phải gọi chàng một tiếng......”

    Nói tới đây, cô cúi đầu, mắt đảo lúng liếng, hai má ửng đỏ, xấu hổ thẽ thọt:

    “Cha!”

    Cha! Mạnh Kỳ há miệng, không còn giữ nổi sự bình tĩnh thong dong.

    Lúc này, các vì sao trên trời cao na di, rất nhiều đại năng bắt đầu trở về, từng vì sao rơi xuống, chiếu lên người Cố Tiểu Tang tựa như ảo mộng.

    Đêm xuân gió thổi ngàn hoa nở, rụng như mưa, sao rực rỡ.

    Tìm người trăm ngàn lần giữa đám đông, bỗng nhiên quay đầu, người ấy lại ở nơi ánh đèn tàn!

    ---o0o---

    HẾT QUYỂN VI
     
    shaoyun and minh luan like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)