Đô Thị Nhất phẩm kỳ tài - Tác giả: Lục Sự Tham Quân

  1. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Nhất phẩm kỳ tài
    Tác giả: Lục Sự Tham Quân



    Chương 9.1: Hai mỹ nữ Thanh Dương.

    Nguồn: ThienThuCac







    Một tháng sau khi Trương Thạc Sơn chính thức được bổ nhiệm làm Chủ tịch đương nhiệm thành phố Nam Hải, thành tích bài thi lý luận của Trương Sinh đã được công bố. Không ngoài dự đoán, hắn đã có giấy phép hành nghề y, đồng thời cũng đã vượt qua kỳ thi lấy tư cách hành nghề đông y. Sau đó, hắn cũng nhận được thông báo của bệnh viện, hắn sẽ gia nhập bộ đội hải quân, chính thức trở thành cán bộ quân nhân, bước đầu được đánh giá đạt cấp 11 kỹ thuật chuyên nghiệp, cấp 7 văn chức, theo cách nói thông thường là một Thượng úy.

    Chiều hôm đó, Trương Sinh vào Phòng Chính trị của bệnh viện, Trưởng phòng Ngô tự mình tiếp đón hắn, trao đổi với hắn về việc hắn chuẩn bị xuống địa phương tiếp viện, đảm nhiệm chức vụ Phó viện trưởng bệnh viện 81 Thanh Dương kiêm Chủ nhiệm Khoa Đông y. Thời gian kéo dài hai năm, nếu có tình huống đặc biệt có thể sắp xếp thêm.

    Bệnh viện 81 Thanh Dương ban đầu có tên là Bệnh viện Đông y huyện Thanh Dương, sau khi chuyển về trực thuộc quân đội đã được đổi tên thành Bệnh viện 81, tuy nhiên, với người địa phương Thanh Dương, họ vẫn quen gọi là Bệnh viện Đông y.

    Đối với việc Trương Sinh được bổ nhiệm làm Viện phó, Trương Thạc Sơn khá bất ngờ. Rõ ràng muốn con trai xuống đó rèn luyện bản thân bỗng dưng lại biến thành lãnh đạo. Tuy nhiên con trai đã trở thành người trong quân đội, chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của quân đội. Có khi lãnh đạo bệnh viện hải quân cho rằng, y thuật của con trai sẽ phù hợp với việc làm việc ở Bệnh viện Đông y hơn.

    Trưởng phòng Ngô an ủi Trương Sinh vài câu, tán dương tinh thần giác ngộ chính trị của Trương Sinh. Dĩ nhiên, đó cũng chỉ là lời xã giao mà thôi, ai cũng đều biết, Trương Sinh được thủ trưởng quân đội cho phép nhập ngũ, hơn nữa còn được cất nhắc lên chức Thượng úy, tiền đồ không có giới hạn. Nếu cứ tiếp tục, chắc chắn tiền đồ sẽ rất sáng lạn. Chỉ có điều, Thanh Dương có điều kiện sống khá gian khổ.

    Từ văn phòng chính trị, Trương Sinh đi dạo một vòng bệnh viện, từ biệt Chủ nhiệm Ngô Kính Vinh.

    Ngô Kính Vinh thì rất thật thà, luôn miệng nói cười, vừa cười vừa nói:

    - Mặc quân phục vào là phải dùng tiêu chuẩn cao nhất để yêu cầu bản thân mình, không được giống trước đây.

    Lời này là lời quan tâm thực sự, không giống trước kia, chỉ coi Trương Sinh là đồ phá hoại.

    Trương Sinh cười đồng ý.

    Lúc Trương Sinh ra ngoài đã gặp Hà San San. Cô mặc một bộ đồng phục y tá màu trắng, tất trắng cùng đôi giày y tá màu trắng, làm nổi bật lên vẻ đẹp thuần khiết của người thiếu nữ.

    Chỉ là thoạt nhìn, hình như Hà San San có tâm sự gì đó, khuôn mặt buồn rầu, sầu não, đã vậy lại có chút thất thần, đi qua nhưng cũng không nhìn thấy Trương Sinh.

    Trương Sinh gọi cô, lúc đó cô mới à lên một tiếng, ngạc nhiên nói:

    - Anh Trương, mấy ngày rồi không gặp, nghe nói anh sắp đi rồi à? - Vừa nói lại vừa khẽ thở dài: - Sau này không được gặp anh Trương nữa rồi, nhưng dù sao em cũng chúc mừng anh.

    Nhận ra quả thật Hà San San cũng vui thay cho hắn, chỉ là hình như cô có tâm sự gì đó, hai hàng lông mày luôn nhíu chặt. Vì thế, Trương Sinh cười nói:

    - Anh sẽ về thăm em.

    Đây không phải là lời nói dối. Không cần biết Hà San San có phải tiểu sư muội chuyển thế hay không, nhưng ở thế giới này, cô như sư muội của hắn, hắn không muốn mình biến mất khỏi cuộc sống của cô.

    Hà San San khẽ lắc đầu, trầm mặc trong giây lát rồi nhỏ giọng hỏi:

    - Anh Trương, tối nay anh có thời gian không, em muốn mời anh ăn cơm.

    Trương Sinh suy nghĩ một lát rồi lắc đầu:

    - Mai đi, tối nay anh có hẹn rồi.

    Hà San San khẽ thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn càng trở nên ảm đạm, tinh thần giảm sút.

    Trương Sinh thấy thái độ của cô như thể có chuyện gì rất khó khăn, tuyệt đối không phải vì không nỡ xa mình hay đơn giản chỉ muốn mời mình ăn cơm. Hắn đang định đuổi theo hỏi thì phía đối diện có mấy người rất quen đang đi tới, đó đều là những bác sỹ tuyến một tuyến hai, Lưu Học Phạm cũng trong số đó.

    Nhìn thấy Trương Sinh, mọi người đều vây quanh, luôn miệng nói chúc mừng, ngay cả Lưu Học Phạm cũng tươi cười, khiêm tốn.

    Lúc này cũng không thể không phục, cho dù Trương Sinh đã từng cho gã một bạt tai vì Hà San San, nhưng Lưu Học Phạm biết, bác sỹ hợp đồng, muốn được chuyển sang quân đội là một việc rất khó khăn, cơ bản là một cánh cửa khác. Như gã chẳng hạn cố gắng cả đời, không biết cuộc sống của một bác sỹ như thế nào nhưng muốn mặc quân phục cũng không được.

    Ở bệnh viện quân đội, bác sỹ quân đội và bác sỹ địa phương thuộc hai giai tầng khác nhau, thậm chí còn khá giống sự khác nhau giữa cộng tác viên và nhân viên chính thức.
    Bây giờ Lưu Học Phạm chỉ có thể quên đi cú đánh nhục nhã kia, chạy theo cười nói với Trương Sinh, chỉ mong từ nay về sau Trương Sinh đừng gây khó dễ cho mình.
    Đối với sự thay đổi của Lưu Học Phạm, Trương Sinh cũng không nói gì, đối với người bên ngoài như thế nào thì đối với Lưu Học Phạm như vậy, cười nói, hàn huyên với bọn họ mấy câu.

    Nói chuyện với mọi người mấy câu, nháy mắt đã không còn thấy Hà San San đâu. Trương Sinh đành chịu, trong lòng tự nhủ, chuyện của Hà San San ngày mai nhất định phải tìm ai đó hỏi xem.

    Buổi tối, Khâu Ngũ lái xe tới đón Trương Sinh, bảo rằng muốn mời hắn một bữa chúc mừng.

    Một tháng này, mỗi ngày Trương Sinh đều tu tâm dưỡng tính, buổi tối không ra khỏi nhà, chỉ ở nhà vẽ tranh. Ngoài Khâu Ngũ, gần như hắn không tiếp xúc với bạn bè nào trước đây. Hôm nay, Khâu Ngũ gọi mấy cuộc điện thoại, Trương Sinh cũng biết mình không thể đoạn tuyệt hoàn toàn với quá khứ nên đã vui vẻ đồng ý.

    Khâu Ngũ thuê một gian phòng ở khách sạn Minh Châu, người tới chúc mừng Trương Sinh đều là bạn bè cũ, không phải công tử con nhà giàu đời thứ hai, thứ ba thì là công tử con cán bộ thành phố.

    Hai mấy người trai gái đủ bộ tổ chức tiệc rất náo nhiệt.

    Cha Trương Sinh được bổ nhiệm vào vị trí đứng đầu thành phố Nam Hải, thăng lên hàng quan viên cấp phó, những bạn bè trước đây đối xử với Trương Sinh cũng khác trước nhiều.

    Huống hồ, Trương Sinh đã nhập ngũ, gia nhập hàng ngũ bác sỹ quân đội, là bộ đội được chính Tư lệnh Hải quân chỉ định.

    Con trai thứ của Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng thành phố Bành Quốc Định – Bành Tiểu Hải, lớn hơn Trương Sinh hai tuổi, công tác tại Cục Công an thành phố. Tuy cũng xem như người cùng một hội, nhưng trước đây, anh ta không giống người khác vây lấy Trương Sinh, một là cha anh ta được quản lý các bộ ban ngành trọng yếu; hai là khi Bành Tiểu Hải nổi danh ở Cục Công an thành phố, đa phần anh ta đều thấy Trương Sinh chỉ là đồ vô dụng.

    Trong thế giới nhỏ bé này, Trương Sinh và Bành Tiểu Hải mỗi người lại có một đám người ủng hộ, cũng xem như người đứng đầu của hai nhóm người này.

    Nhưng hôm nay, Bành Tiểu Hải lại chủ động cầm ly rượu vang bước tới chạm cốc với Trương Sinh:

    - Tiểu tử cậu đúng là nhân tài không lộ mặt. Tôi nghe nói, cậu cầm dao phẫu thuật bằng một tay, xem ra sau này mà muốn sống lâu trăm tuổi chắc phải nhờ đến cậu rồi.

    Trương Sinh cười nói:

    - Khách sáo rồi khách sáo rồi.

    Phản ứng này làm Bành Tiểu Hải khá bất ngờ. Anh ta nhanh chóng nhận ra, Trương Sinh trước mặt khác với Trương Sinh trong quá khứ. Trương Sinh trong quá khứ có một vẻ ngoài hào nhoáng, nhưng táo bạo và nông cạn. Trương Sinh lúc này thì sao, bóng dáng của hai tháng trước đã không còn, khí chất đó ẩn giấu phong thái của một công tử.

    Ăn chơi xong, sau khi tan cuộc, Khâu Ngũ tiến tới bên người Trương Sinh, cười hì hì:

    - Đại thiếu gia, đã sắp xếp hết rồi, tối nay đừng đi đó.

    Nói xong, cậu ta đưa cho Trương Sinh thẻ của một căn phòng, cười rất xảo trá:

    - Cất cái này cho kỹ.

    Trương Sinh đang định nói gì đó thì điện thoại kêu lên hai tiếng, có người nhắn tin cho hắn.

    - Anh Trương, em ở quán cà phê bên ngoài khách sạn Minh Châu đợi anh, anh có rảnh không?

    Người nhắn tin chính là Hà San San.

    Trương Sinh liền ném chiếc thẻ cho Khâu Ngũ:

    - Tự mình hưởng thụ đi.

    Hắn lắc tay rồi thản nhiên rời khỏi phòng.

     
    anchoiko thích bài này.
  2. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Nhất phẩm kỳ tài
    Tác giả: Lục Sự Tham Quân



    Chương 9.2: Hai mỹ nữ Thanh Dương.

    Nguồn: ThienThuCac








    Quán cà phê ở khách sạn Minh Châu lắp đặt hệ thống trang thiết bị rất tinh xảo, khắp nơi đều là đèn thủy tinh lấp lánh, tạo ra không khí lãng mạn, xa hoa.

    Trương Sinh nhanh chóng tìm được Hà San San đang ngồi gần cửa sổ, hai mắt phát sáng. Rất hiếm khi thấy Hà San San mặc trang phục thường ngày, cô mặc quần áo bình thường, một chiếc áo dài tay màu lam nhạt có một đường dây trang trí dài, chiếc jean màu ngó sen tinh tế làm lộ ra đôi chân dài ngọc ngà, chân đi dép lê màu trắng với những đường viền hoa nhỏ bên cạnh. Cả người toát lên một vẻ đẹp động lòng người, ôn nhu, thướt tha, tinh khiết.

    - San San, ngây ngô nhìn cái gì vậy?

    Sau khi ngồi xuống, Trương Sinh thấy dường như Hà San San không hề nhận ra mình đã tới mà chỉ dùng thìa chậm rãi khuấy cà phê trong ly, không biết đây là ly cà phê thứ mấy của cô rồi.

    - A!

    Hà San San hoàn hồn, thẹn thùng nói:

    - Em… em không thấy anh.

    - Nghĩ gì vậy?

    Vừa nói chuyện, Trương Sinh vừa gọi một ly cà phê, nói với phục vụ bàn mới tới.

    - Nhiều chuyện.

    Hà San San khẽ thở dài.

    Trương Sinh nhìn cô không nói gì. Tiểu sư muội không hề giống cô ấy, không buồn rầu, sầu não, tâm sự đầy mình như vậy.

    - Anh Trương, em cũng muốn đi, em muốn về Thanh Dương. Thanh Dương là quê nhà của em.

    Hà San San nhìn về phương xa, ánh mắt có chút phiền muộn.

    - Em là người Thanh Dương?

    Trương Sinh khá bất ngờ. Hắn không hề biết, xem ra, Hà San San cũng không biết mình sắp xuống Thanh Dương.

    - Vâng.

    Hà San San gật đầu:

    - Một trấn nhỏ có tên là Mã Gia Doanh ở Thanh Dương, chỗ đó rất nghèo, nghèo hơn những gì anh có thể tưởng tượng ra.

    Chậm rãi khuấy cà phê, Hà San San lại đắm chìm trong cảm xúc của mình:

    - Em có một đứa em song sinh, nó sinh muộn hơn em vài phút. Hai đứa em sinh ra chưa được bao lâu thì cha mất, mẹ tái giá. Em và em gái em đến tận năm tốt nghiệp cấp 2 vẫn chưa từng lên huyện, chưa từng ngồi ô tô.

    Giọng nói của Hà San San rất bình tĩnh, như thể đang nói chuyện của người khác.

    Trương Sinh yên lặng ngồi nghe.

    - Lúc tốt nghiệp cấp hai, chú em chính là cha dượng không cho bọn em học tiếp. Nhưng, em đã thi đỗ trường cao đẳng y, em muốn đi học, em muốn nhìn ngắm thế giới bên ngoài.

    - Mẹ em cũng nói với em, trong nhà không có lao động, cũng không đủ tiền để nuôi em đi học, bảo em giúp chú kiếm sống. Lần này, em không nghe lời mẹ, em cầm theo giấy nhập học bỏ đi. Đến Nam Hải, em vào thành phố, nơi này rất đông đúc, từ trước đến giờ, em không biết thế giới bên ngoài lại như thế này.

    Hà San San vừa nói vừa nhàn nhạt cười, trong nụ cười chứa đựng sự bi ai khó nói.

    - Em vừa làm vừa học, học xong chương trình học ở trường. Mấy năm nay, em không hề liên hệ với gia đình, vì em sợ mẹ tiếp tục gây khó dễ cho em. Em nghĩ, đợi sắp xếp được công việc, đời sống ổn định, em có thể đón mẹ và em gái em lên, có thể thoát khỏi người cha dượng độc ác kia, ông ta thường xuyên đánh mẹ em.

    Trương Sinh không ngờ, Hà San San lại từng trải qua những chuyện như vậy. Đôi vai tưởng như nhu nhược của cô lại kiên cường đến vậy. Lúc này, cô đã có bóng dáng của tiểu sư muội, quật cường, dũng cảm tiến tới vì chấp niệm của mình.

    Trầm mặc hồi lâu, Hà San San nhẹ nhàng thở dài:

    - Em vốn đã nghĩ như vậy. Nhưng sự thật không như là mơ. Không có ai, không có tiền, 601 không ký hợp đồng với em. Các bệnh viện khác trong thành phố cũng vậy. Nửa tháng trước, chủ nhiệm Vương đã nói với em, biểu hiện của em chưa đạt đến tiêu chuẩn có thể ký hợp đồng chính thức với bệnh viện, hơn nữa, hiện giờ, thành phố đang đưa ra kế hoạch xây dựng các khu chữa bệnh ở những vùng khó khăn. Vì thế, hồ sơ nhân sự của em sẽ lại được đưa về Thanh Dương.

    Nói xong, Hà San San lại tự giễu mình:

    - Cuối cùng, em là một con vịt xấu xí, vĩnh viễn không thể biến thành một con thiên nga xinh đẹp.

    Trương Sinh cũng không biết trong lòng mình đang nghĩ gì. Hắn đưa tay, vỗ nhè nhẹ lên vai cô rồi nói:

    - Trong lòng anh, em xinh đẹp hơn bất kỳ con thiên nga trắng nào. Đừng nghĩ lung tung, em muốn ở lại, anh sẽ giúp em.

    Hà San San lắc đầu nói:

    - Em đã nghĩ kỹ rồi, về Thanh Dương cũng tốt. 4 năm rồi, đã 4 năm rồi em không về nhà. Em rất nhớ mọi người, nhưng em ích kỷ bỏ chạy khỏi nhà, nên em rất sợ sẽ gặp lại mọi người. Trong lòng em đang rất rối, không biết nên làm thế nào cho tốt.

    - Em không hề ích kỷ, chỉ là chống lại vận mệnh mà thôi.

    Trương Sinh dịu dàng nói:

    - Cái này gọi là nỗi sợ quê hương. Không sao đâu, mọi người chắc chắn cũng rất nhớ em.

    Hà San San cúi đầu:

    - Em đã quá ích kỷ. Hai năm nay, em chỉ dám viết thư cho bạn học cấp hai để hỏi về tình hình trong nhà mà thôi. Nghe nói, em gái em rất khổ, năm em bỏ đi, vì cứu rừng bị cháy nên đã bị bỏng. Tình hình sau này, bạn em cũng không rõ. Cô ấy cũng luôn giấu em, sợ em sẽ bỏ trường chạy về nhà, vì thế gần đây mới nói với em chuyện này.

    Vừa nói, đôi mắt của Hà San San lại ngấn nước:

    - Em gái em thật bất hạnh, nhưng thân là chị mà em không biết gì. Nhất định em phải về thăm nó, nhưng cho dù em có về đi chăng nữa, em cũng chẳng cho nó được gì. Từ nhỏ, tính tình của em với nó đã khác nhau. Em rất ngang bướng, nhưng cho dù em có bướng bỉnh thế nào, em nói gì con bé cũng nghe, thật ngoan…

    Trương Sinh im lặng, tình cảm của hai chị em thật gắn bó. Hắn khẽ thở dài rồi nói:

    - Em có thể trở về chính là món quà lớn nhất với cô bé rồi.

    Hà San San lau nước mắt, một lúc lâu sau, cô mới cười thẹn thùng:

    - Nói ra mọi chuyện, em thấy khá hơn nhiều rồi. Anh Trương, có phải em dài dòng quá rồi không, em cũng không biết vì sao mình lại nói với anh những lời này.

    Trương Sinh cười nói:

    - Không sao, anh chính là một gốc cây không biết nói để cho mọi người trút bầu tâm sự mà. Sau này, nếu muốn tâm sự, cứ gọi cho anh, anh cũng đi Thanh Dương, số điện thoại vẫn thế.

    Hà San San khẽ giật mình:

    - Anh cũng tới Thanh Dương?

    Lúc này điện thoại của cô kêu lên, hình như có việc gấp nên cũng không tiếp tục chủ đề này nữa.

    Sau khi đưa Hà San San về phòng trọ, Trương Sinh về nhà, không ngờ, mẹ đang ngồi ở phòng khách, nhìn tư thế có vẻ như đang đợi hắn.

    - Tiểu Sinh, tranh này là do con tự vẽ à?

    Sắc mặt Cao Thiên Nga rất nghiêm túc, rất ít khi bà ta đối với con trai như vậy.

    Trương Sinh gãi đầu nói:

    - Không phải lúc con vẽ, mẹ cũng đang ở đó sao?

    Cao Thiên Nga hồi tưởng lại một chút rồi nhẹ nhàng gật đầu, nhưng trong lòng vẫn thấy rất khó tin.

    Bà nhớ đến lúc họa sỹ nổi tiếng Vương Ngũ Duy đánh giá tranh của con trai:

    - Bức tranh này nhìn như sông núi phía Nam, nhưng những điểm khác lại bất đồng. Bút pháp hoa lệ, kỳ dị, như thể đã bị thất truyền, thật đúng là khiến người ta phải mở rộng tầm mắt. Có thể nói là khí tượng trầm ổn, yên lâm thanh khoáng, hào phong dĩnh thoát, mặc pháp tinh xảo. Tranh đẹp, tranh đẹp, khó lắm mới thấy bức tranh như thế này. Họa sỹ là danh gia Ngụy Tấn phải không?

    Càng về sau, họa sỹ Vương mới biết bức tranh này không phải là di vật cổ. Sau khi cho biết đó là bức tranh do con trai bà vẽ, ông ta ngây ngốc như tượng, càng muốn thỉnh cầu được lãnh giáo kỹ năng thi họa của con trai bà.

    Một họa sỹ thành danh chịu nói vài câu về một đứa thanh niên non nớt đã là chuyện không dễ, nhưng ông ta hết lần này đến lần khác lại dùng hai chữ “lãnh giáo”. Thậm chí còn nói, nếu không phải Tiểu Sinh tuổi còn nhỏ, ông ta có thể bái nó làm sư phụ rồi.

    Chuyện này quá kỳ lạ.

    Nghe nói, có một số người sau khi bị trọng thương hoặc gặp nguy hiểm sắp chết, sau khi sống lại sẽ có tài năng thiên phú. Chẳng lẽ con trai mình cũng vậy? Đứa con này càng ngày càng khó hiểu.

    Cao Thiên Nga suy nghĩ miên man một hồi rồi nói:

    - Tiểu Sinh, nếu con đồng ý, có thể nghỉ việc, họa sỹ Vương Ngũ Duy có thể đưa con đi theo một con đường khác. Con nghĩ kỹ lại xem!

    Trương Sinh lắc đầu nói:

    - Vẽ tranh quá buồn tẻ, không tích lũy kinh nghiệm sống sẽ không vẽ ra được tranh đẹp. Con chỉ xem đó là một thú vui thôi ạ.

    Cao Thiên Nga gật đầu, biết rõ đáp án cũng như vậy nên khẽ vươn tay:

    - Mấy ngày nữa con đã về nông thôn rồi. Dựa theo yêu cầu của ba con, mau giao hết thẻ lại cho mẹ.

    Trương Sinh bất đắc dĩ hét lên:

    - Không phải vẫn còn vài ngày sao ạ?

    Mắt thấy mẹ đã giơ tay ra, ánh mắt kiên định, bất đắc dĩ, Trương Sinh lấy ví, rồi mấy tấm thẻ nhét vào tay mẹ. Không biết vì sao, khi đứng trước mặt mẹ, mình lại như một đứa trẻ.

    Cao Thiên Nga mỉm cười, sau khi đếm mấy tấm thẻ tín dụng và thẻ vay nợ Trương Sinh đưa liền hé miệng cười, rút ra một tấm thẻ khác đưa cho Trương Sinh rồi nói:

    - Ừ, đây là tiền bán tranh của con. Lão Từ ở triển lãm tranh Phong Thanh Bắc Kinh đồng ý bán đấu giá bức tranh của con. Đây là 100 vạn tiền đặt cọc, ông ta nói chỉ bán nhiều không bán ít, tuy nhiên, tiền bán ra, ông ta muốn chia 5 – 5 với con. Mẹ thấy thế cũng được, không phải người trong nghề không biết được. Không có ông ta, tranh của con cũng không được giá ấy.

    Trương Sinh cũng không quá coi trọng tiền tài, chỉ là lúc này, hắn đang cần món tiền này mà thôi. Nhận thẻ, Trương Sinh cười nói:

    - Mẹ là ai chứ, chắc chắn lợi ích của khách hàng sẽ được bảo đảm.

    - Ba hoa!

    Cao Thiên Nga liếc Trương Sinh, giảo hoạt cười:

    - Theo sự phân phó của ba con, thẻ của con mẹ đều thu lại. Nhưng tấm thẻ này là do con lao động mà có được, con đem đi không vi phạm quy định.

    Trương Sinh cười hì hì:

    - Con biết mẹ sẽ không bỏ đói con mà.

    Cao Thiên Nga đánh yêu hắn một cái rồi khanh khách cười:

    - Không ngờ con ta đã thành lãnh đạo, Viện trưởng, sau này phải nỗ lực hơn nhiều đấy, sớm muộn gì cũng vượt cha con.

    Trong nụ cười của bà có đầy sự tự hào, một năm nay, mọi chuyện không như ý, không ngờ cuối cùng kết quả lại như thế này. Nhà họ Trương liên tiếp có chuyện vui, quả là không uổng công.

    Trương Sinh bất đắc dĩ xoa đầu, thấy mẹ vui, hắn cũng vui lây.


     
    anchoiko thích bài này.
  3. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Nhất phẩm kỳ tài
    Tác giả: Lục Sự Tham Quân



    Chương 10: Oan gia ngõ hẹp.

    Nguồn: ThienThuCac








    Thanh Dương ở phía đuôi của sơn mạch Lĩnh Nam. Vùng thung lũng quanh núi này, xe cộ khó đi, cải cách mở cửa đã mấy chục năm, nhưng một vài xã vùng núi của Thanh Dương vẫn nghèo khó như trước.

    Từ Nam Hải đến Thanh Dương, xe buýt phải đi mất hơn 3 tiếng, gần một tiếng đi trên đường cao tốc, xuống khỏi đường cao tốc, đường rất khó đi, còn có những đoạn đường núi gập ghềnh.

    Trương Sinh ngồi ghế cạnh cửa sổ, nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, những cánh đồng ruộng bậc thang ranh rờn, bóng dáng những dãy núi xa xa thoạt nhìn có vẻ rất vui vẻ, thoải mái.

    Ngồi bên cạnh Trương Sinh là một người đàn ông trung niên khoảng 30, 40 tuổi, tóc húi cua, thoạt nhìn có vẻ rất có tinh thần. Anh ta tên là Đỗ Khôn, là Trưởng phòng Nhân sự Cục Y tế huyện Thanh Dương, cũng là em trai ruột của thư ký chuyên trách Đỗ Lỗi của cha ruột Trương Sinh – Trương Thạc Sơn.

    Thanh Dương là quê nhà của Đỗ Lỗi. Trương Sinh xuống Thanh Dương rèn luyện, dĩ nhiên Đỗ Lỗi đã nhắn nhủ em trai mình phải chăm sóc cho Trương Sinh, Đỗ Khôn đã tự mình lên thành phố đón Trương Sinh.

    Thậm chí thủ tục bổ nhiệm chức vụ ở Cục Y tế Thanh Dương cũng là do Đỗ Khôn giúp Trương Sinh làm, căn bản không cần Trương Sinh ra tay.

    Bệnh viện 81 tuy là trực thuộc Hải quân, nhưng trên thực tế vẫn thuộc sở hữu của nhà nước, thuộc sự quản lý của Cục Y tế huyện Thanh Dương, dân địa phương cũng vẫn gọi tên theo cách gọi cũ.

    Trương Sinh là bác sỹ quân đội, biên chế ngoài viện, cũng có thể nói là điều động tạm thời. Tuy việc bổ nhiệm đã được lãnh đạo và Bệnh viện Hải quân thông qua, nhưng vẫn phải tiến hành một số thủ tục ở địa phương.

    Từ cửa sổ nhìn ra đồng ruộng bậc thang bên ngoài, Trương Sinh cũng đang nghĩ đến việc trước khi đi đã nói với cha. Lúc đó, cha đã nghiêm túc nói với hắn:

    - Nếu con đã chọn con đường này thì phải cố gắng đi theo nó, học cách trải nghiệm nhiều khó khăn ở địa phương, tương lai sẽ trở thành một bác sỹ quân y xuất sắc.

    Thư ký Đỗ luôn đi theo cha lại có một cách nói khác:

    - Cậu Sinh, tình hình ở Thanh Dương rất phức tạp, Chủ tịch lại vừa nhậm chức, trong nhiệm kỳ này nhất định phải thay đổi diện mạo khó khăn ở Thanh Dương. Đây là một trong số những công việc quan trọng sắp tới Chủ tịch phải làm, không thể xảy ra sơ xuất. Cậu xuống đó phải giữ kín thân phận, để ý nhiều hơn một chút, lắng nghe nhiều hơn một chút, phải có khứu giác chính trị, thấy có gì bất ổn phải liên lạc với tôi ngay. Còn nữa, với thân phận của một người anh, tôi muốn nói riêng với cậu mấy câu. Nếu có thể, cậu đi theo con đường chính trị này. Bác sỹ, bác sỹ, nhưng bác sỹ không phải là người của cả thế giới. Theo cậu cả đời, chẳng qua có thể cứu được ngàn người, vạn người. Nhưng nếu thật sự có chí lớn, giống Chủ tịch, từ sau khi theo con đường chính trị này có thể tạo phúc cho trăm vạn, nghìn vạn người. Cậu tính thử xem, ai mới là bác sỹ của thiên hạ? Lần này cậu xuống đó là một cơ hội tốt, nhất định phải nắm cho chắc.

    Còn mẹ thì đương nhiên không hề muốn hắn phải chịu cực khổ vậy rồi.

    Nghĩ đến những thứ này, Trương Sinh liền rơi vào trầm tư. Xem ra, xuống Thanh Dương không chỉ đơn giản như những gì hắn nghĩ.

    Nghe ngóng một chút tình hình, Bí thư Cổ Hội Minh của Huyện ủy Thanh Dương đã nhậm chức ở Thanh Dương được hơn chục năm. Sau khi làm Chủ tịch huyện được 6 năm thì 8 năm trước đã bắt đầu đảm nhiệm vị trí Bí thư Huyện ủy Thanh Dương. Người này ở Thanh Dương cũng thuộc hàng thâm căn cố đế. Hơn nữa, ông ta lại là bạn học đại học của Bí thư Thành ủy mới nhậm chức Hà Chấn Dương, cha muốn thay đổi tình hình hiện giờ của Thanh Dương cũng không phải chuyện dễ.

    Trương Sinh lắc đầu, tiếp tục suy nghĩ đến bệnh viện mình sắp tới công tác, nghe em trai của anh Đỗ giới thiệu đơn giản với mình, điều kiện vật chất của bệnh viện mới xây này không tệ, thậm chí, thiết bị còn tốt hơn cả bệnh viện huyện của Thanh Dương. Công nhân viên chức của bệnh viện cũng khoảng hơn 150 người, chỉ là các thiết bị chữa trị của 601 không đáp ứng đủ. Lãnh đạo đã có ý thỉnh cầu sự giúp đỡ của 601, hắn nhận chức Phó Viện trưởng do quân đội bổ nhiệm xem ra cũng là một cách giám sát.

    Tuy nhiên, trước khi hắn đến Thanh Dương, những thiết bị chữa bệnh này đã được đưa xuống, có lẽ, cấp trên suy nghĩ quá nhiều rồi.

    Bệnh viện 81, trên thực tế, đừng nói đến chức vụ Phó viện trưởng, ngay cả vị trí chủ nhiệm khoa hiện tại cũng là một miếng bánh thơm. Không giống trước kia, phàm là những bác sỹ ưu tú đều phải nghĩ cách vào được bệnh viện huyện.

    Không biết hắn đã ngăn cản đường tiến thân của ai rồi đây? Trương Sinh tự nhủ trong lòng.

    -Bành!
    Xe buýt nhảy lên một cái, hình như là chèn lên một hòn đá, suýt nữa thì lộn xuống đường núi.

    Có hành khách ngủ say bị đánh thức, bắt đầu lớn tiếng chửi bới.

    Có người thấy cảnh tượng nguy hiểm vừa rồi toàn thân đổ đầy mồ hôi hột, có người la hét bảo tài xế lái xe cẩn thận chút đi.

    Nhìn về phía con đường núi hẹp phía trước, Trương Sinh liền lắc đầu. Chả trách người trong thành phố nói đến Thanh Dương đều thấy khủng khiếp.

    Hơn nửa tiếng sau, xe mới chậm rãi bò lên núi, phía trước là một thôn nhỏ.

    Trương Sinh mở cửa sổ xe rồi hỏi:

    - Còn bao lâu nữa thì tới?

    - Khoảng hơn nửa tiếng nữa.

    Đỗ Khôn vội cười rồi trả lời. Đối với công tử của lãnh đạo thành phố, anh ta vẫn phải hết sức cẩn thận.

    - A… A Sinh…

    Đỗ Khôn gọi Trương Sinh như vậy, đầu lưỡi cuốn lại, trong lòng lại thấy hư không. Lúc đầu, anh ta đều gọi Trương Sinh là cậu Sinh, nhưng Trương Sinh nhất định không chịu, bảo anh ta gọi là tiểu Trương hoặc là tiểu Sinh, a Sinh cũng được. Đỗ Khôn bất đắc dĩ, chỉ có thể đổi cách xưng hô, nhưng đợi đến khi thật sự gọi ra miệng mới thấy khó khăn đến thế nào.

    Vị thiếu gia này nghe nói thường hay trở mặt, thật khó hầu hạ.

    - Chuyện nhà ở, nếu không tôi sẽ lại giúp cậu nghĩ cách.

    Đỗ Khôn thận trọng nói.

    Trương Sinh lắc đầu cười:

    - Được rồi, không sao đâu.

    Biết rõ đây là ý của cha, không cho phép mình ở nhà khách hay khách sạn, thậm chí thuê phòng cũng không được thuê cả phòng mà phải thuê cùng người khác.

    Đỗ Khôn thở dài, dù sao một bên là sự giao phó của anh trai do chủ tịch thành phố dặn dò, một bên là vị thiếu gia này. Đúng là hai bên đều rất khó xử.

    Sau đó, Đỗ Khôn cười nói:

    - Tuy nhiên cậu cứ yên tâm, trước kia, phòng ở thuộc hệ thống Y tế của chúng ta, chủ phòng họ Phan, bà Phan, tính tình rất tốt, cũng là người thuộc hệ thống Y tế huyện, một bà lão vừa mới nghỉ hưu. Tôi quen bà ấy, tính tình rất hiền lành. Ngoài cậu, còn có bà ấy và cháu gái bà ấy. Cậu xem, đó là một gia đình rất đứng đắn. Người ta nghe nói có bác sỹ từ trên thành phố phái xuống giúp đỡ, bà ấy liền đồng ý ngay. Tôi thấy, thay vì cậu ở với một đám đàn ông khác, phòng ở bẩn thủy, không người thu dọn, có khi còn bẩn chết í. Cậu sạch sẽ quen rồi, chắc chắn không chịu được đâu.

    Trương Sinh gật đầu, cũng không để ý quá nhiều.

    Vì căn phòng này, Đỗ Khôn đã vô cùng vất vả, để làm cho bà lão chủ phòng đồng ý cũng không phải chuyện dễ. Bây giờ thấy Trương Sinh cũng không tỏ ra không thích, cuối cùng Đỗ Khôn cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

    Phía trước thôn có một con đường đá đi về phía Tây, hình như là đường nối đến thôn bên cạnh. Đến trước con đường đã, có người hô dừng xe, sau đó có khoảng 7, 8 người cùng xuống xe, phía sau xe liền trống một khoảng lớn.

    Đỗ Khôn ở bên cạnh liền giới thiệu:

    - Thôn ở phía trước tên là Xích Lĩnh, nghe các bậc tiền bối nói, trước đây vùng này đất đều là đất đỏ, nên gọi là Xích Lĩnh.

    Vừa nói chuyện, Đỗ Khôn liền ồ lên một tiếng, ghé vào tai Trương Sinh rồi nói:

    - Cậu quen cô gái kia à? Cô ta luôn nhìn cậu đấy.

    Theo hướng Đỗ Khôn nhìn, Trương Sinh liền quay người sang hàng ghế đối diện cách một lối đi nhỏ. Người ngồi đó là một người phụ nữ trẻ xinh đẹp, ăn mặc khêu gợi, váy ngắn màu đen lộ ra đôi chân dài trắng mịn, sơn móng chân, đi đôi giày cao gót màu lam nhát. Thần thái gợi cảm, mê người, như thể được làm ra từ nước.

    Trương Sinh cũng chú ý tới chuyện, thỉnh thoảng người phụ nữ này lại quay sang nhìn trộm mình, ánh mắt rất không thiện chí. Nhưng khi thấy hắn nhìn sang, khuôn mặt người này lại trắng bệch, hình như rất sợ bộ dạng của mình, quay đầu không dám nhìn sang lần nữa.

    - A, đúng rồi, hình như cô ta là Phan Mẫu Đan, nửa năm trước đã mở phòng trà ở huyện, tên là phòng trà Mẫu Đan. Rất nhiều người biết cô ta.

    Nói đến đây, Đỗ Khôn dừng khựng lại, tự biết mình đã nói lỡ miệng. Phòng trà Mẫu Đan nổi tiếng dĩ nhiên là vì bà chủ xinh đẹp, gợi cảm, tiếng tăm đồn xa.

    - À tôi nhớ ra rồi, cô ta đã từng là y tá ở 601. Cậu Sinh, trước đây cậu cũng từng ở 601, đúng không? Không biết cô ta sao?

    Đỗ Khôn thuận miệng vẫn gọi là cậu Sinh.

    Trương Sinh ngây người, y tá 601? Phan Mẫu Đan, tên này nghe có vẻ quen.

    Trương Sinh liền bảo Đỗ Khôn đổi chỗ cho mình ngồi ra cạnh lối đi, quay đầu hỏi:

    - Cô có quen tôi à?

    Hắn cảm thấy mình và người tên Phan Mẫu Đan này như thể có mối quan hệ nào đó, nhưng lại không thể nhớ ra, rốt cục đó là gì.

    Phải nói rằng, kiếp này, có nhiều chuyện hắn không hề nhớ rõ, nhất là khi, hắn đã làm một số việc xấu, như thể mình đã lựa chọn sẽ quên chúng đi.

    Thấy cô gái này dùng ánh mắt như vậy nhìn mình, chắc là đã đắc tội người ta rồi?

    Cái gì? Có biết hắn không? Nghe thấy những lời này, Phan Mẫu Đan tức giận muốn tát cho hắn một cái nhưng rồi lại không dám.

    Vì hắn, nhà cũng bị hủy, vị hôn phu đã đính hôn với mình cũng hủy bỏ hôn ước, thậm chí cha mẹ cũng hiểu lầm mình, khiến cô không thể không về Thanh Dương sống cùng bà ngoại. Bây giờ hắn nói gì chứ? Có biết hắn không sao?

    Còn nhớ lúc hắn dở trò bỉ ổi với mình, cô đã phải liều mạng giãy dụa mới thoát khỏi hắn, sau đó, cô đi báo cảnh sát. Ai ngờ nhà của tên hư hỏng này rất lợi hại, đổi trắng thay đen, hắn muốn giở trò quấy rối tình dục cô, cuối cùng lại biến thành cô câu dẫn hắn. Ở nơi làm việc bị chỉ trỏ, vị hôn phu nghe lời người khác nói, chia tay với cô. Vậy mà tên này còn đắc ý thuật lại cô câu dẫn hắn thế nào ở Cục cảnh sát, người cảnh sát ghi chép dựa theo lời kể của hắn cứ nhìn chằm chằm mình, tình cảnh đó thật nhục nhã, khắc cốt ghi tâm, cả đời cô cũng không quên.

    Bây giờ thì sao, hắn dám giả vờ như không biết hỏi mình có biết hắn không?

    Phan Mẫu Đan tức giận đến mức toàn thân run rẩy, nhưng miệng lưỡi của tên này đáng sợ như vậy, thật khiến cho người ta không dám phản kháng.

    Phan Mẫu Đan không muốn trêu chọc hắn nữa, không muốn đắc tội hắn nữa. Cô vốn đã phải tránh về Thanh Dương, nếu lại đắc tội với hắn, trời đất bao la cũng không có chỗ cho cô dung thân.

    Ngồi gần hắn như vậy đúng là một sự dày vò, một sự nguy hiểm.

    Phan Mẫu Đan đứng dậy nói:

    - Tôi… tôi xuống xe…

    Bàn tay sơn móng đỏ tươi nắm chặt lấy tay vịn. Xe rung lắc khiến thân thể cô cũng nảy lên theo, hai luồng cao vút trước ngực cũng rung động như thể có thể nhảy ra ngoài bất cứ lúc nào. Hình ảnh này hấp dẫn ánh mắt của đàn ông trên xe, bọn họ chỉ còn kém nước chảy nước miếng mà thôi.

    Từ sau khi nhìn thấy cô gái này, Đỗ Khôn cũng thấy khí huyết cuồn cuộn, ánh mắt nóng bỏng nhìn vào từng đường cong lồi lõm trên người cô.

    Lúc Phan Mẫu Đan đang hô ngừng xe, đột nhiên xe buýt dừng khựng lại, Phan Mẫu Đan đứng không vững, hô lên kinh ngạc rồi nhào vào ngực Trương Sinh.

    Tuy ô tô phanh lại rất gấp, nhưng Trương Sinh phản ứng rất nhanh, chân duỗi về phía trước, thân thể ngồi thẳng đứng như trước, Cũng vì vậy, Phan Mẫu Đan kêu lên sợ hãi rồi ngã vào trong ngực hắn. Trương Sinh vội dùng hai tay đỡ nhẹ vòng eo của cô ta, hơi dùng lực nâng cô ta đứng dậy.

    Dù vậy, tuy chỉ tiếp xúc thoáng qua, nhưng thân thể mềm mại của cô ta lại khiến Trương Sinh trì trệ. Hắn vội lắc đầu, dù sao, kiếp trước hắn cũng chưa trải qua chuyện nam nữ, kiếp này, thân thể này đã trải qua nhiều, nhưng hắn lại không có ấn tượng gì. Hắn chỉ nảy sinh cảm giác với phụ nữ nhưng cũng không hề có kinh nghiệm.

    Về sau, đầu Trương Sinh như bị sét đánh, mùi thơm trên người Phan Mẫu Đan như thể đã từng quen biết. Đúng rồi, Phan Mẫu Đan, chẳng phải là y tá Phan - người mình đã từng đùa giỡn, về sau mẹ thi triển thủ đoạn đuổi cô ta ra khỏi bệnh viện sao?

    Chả trách, cô ta lại có thái độ như vậy với mình.

    Lúc Trương Sinh còn đang ngây người, trong xe đã sôi sục, ầm ĩ.

    - Muốn chết à?

    Lái xe ở phía trước thò đầu ra ngoài cửa sổ mắng lớn.

    - Phía trước đã xảy ra chuyện?

    - Có người chết sao?

    - Không đúng, không đúng, hình như có bệnh nhân.

    Người trong xe bàn tán ầm ĩ.



     
    anchoiko thích bài này.
  4. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Nhất phẩm kỳ tài
    Tác giả: Lục Sự Tham Quân



    Chương 11: Tạo hóa khéo sắp đặt.

    Nguồn: ThienThuCac








    Người chặn đầu xe là một phụ nữ nông thôn trung tuổi. Khuôn mặt bà ta vô cùng hoảng loạn, trên xe đẩy đằng sau là một người đàn ông đang nằm bất tỉnh, mặt tái xanh.
    - Tôi van anh, tôi xin anh, anh nhà tôi sắp chết rồi, cầu xin anh đấy! Đưa anh ấy đi bệnh viện trong thành phố đi!
    Tài xế lái xe bus xuống xe dạy bảo bà ta một hồi, sau đó người phụ nữ nông dân kia quỳ sụp trên mặt đất, khóc lóc đau đớn cầu xin anh ta.

    Người tài xế xe bus kia vẻ mặt vẫn rất lạnh lùng, hoàn toàn không phản ứng gì. Anh ta lấy điện thoại ra, hình như là gọi xe cứu thương 120.

    Những hành khách trên xe cũng bắt đầu ồn ào, có người đồng ý để xe bus cho người bệnh lên xe, cũng có người nói mình bận phải về nhà gấp, đây có phải là xe cứu thương đâu, nếu người ta lên xe mà chết giữa đường thì sao? Người kia có vẻ như gần chết rồi, hơn nữa nếu là bệnh ác tính lây truyền thì làm thế nào? Mỗi người vài câu, chẳng mấy mà cả xe đã loạn hết cả lên.

    Giữa những âm thanh hỗn loạn ấy, một bóng người cao gầy bước xuống xe. Đó chính là Trương Sinh. Hắn mặc bộ vest trắng, khí chất hoàn toàn khác với những người bên cạnh, nhẹ nhàng mà thoát tục, khiến cho người ta nhìn vào thấy như hạc giữa bầy gà.

    - Tôi là bác sĩ.
    Trương Sinh quay sang nói với người phụ nữ kia rồi đi đến chỗ xe ba bánh để xem xét tình hình người bệnh.

    Người phụ nữ kia quáng quàng lau nước mắt, thậm chí còn không nghe rõ được Trương Sinh nói với bà ta những gì mà chỉ cố gắng van nài người lái xe.

    - Có phải anh ta không cẩn thận nuốt cái gì vào trong cổ rồi không?
    Thấy người bệnh hôn mê, mặt xanh lét sưng phồng lên, cổ họng như muốn nhổ ra nhưng không nhổ được, Trương Sinh liền đưa tay xem mạch cho người bệnh, rồi sờ cổ họng y, tạm thời phán đoán như vậy.

    Người phụ nữ kia hoàn toàn không nghe hắn nói gì mà chỉ bám lấy lái xe cầu xin.

    - Cậu ấy đang hỏi bà đấy!
    Đỗ Khôn có chút mất kiên nhẫn, kéo người phụ nữ kia lại nói.

    Cách đó không xa, Phan Mẫu Đan cũng xuống xe. Cô định đến đó giúp đỡ, chứ cái gã thanh niên hư hỏng kia thì biết cái gì? Hắn mà đến cấp cứu thì đúng là coi khinh mạng người quá rồi. Nhưng, đôi giày cao gót của cô vừa bước được hai bước thì lại dừng lại. Cô không dám đến gần tên xấu xa kia.

    Người nông phụ lau nước mắt nhìn Trương Sinh, thấy Trương Sinh xách hòm thuốc trên tay nhưng mà khuôn mặt vẫn còn trẻ măng, không giống một bác sĩ đứng đắn gì cả. Bà ta hoảng loạn:
    - Cậu, cậu là bác sĩ à? Thế thì cậu nói với anh lái xe này có được không…

    - Ăn thứ gì đó bị nghẹn à?
    Trương Sinh kiên nhẫn hỏi thêm lần nữa. Tình hình lúc này rất khẩn cấp. Người bệnh đã rơi vào trạng thái khó thở, hôn mê, không thể chậm trễ được nữa.

    - Ừ, lúc ấy đang ăn cơm, tôi kể câu chuyện cười…
    Nông phụ kia còn chưa nói xong thì đã thấy người thanh niên ưu nhã cúi xuống mở hòm thuốc, lấy ra một con dao phẫu thuật sáng loáng. Hắn lấy bông tảm cồn lau sạch rồi đưa dao cắt cổ họng người đàn ông.

    Người phụ nữ kia càng hoảng sợ hơn, nói:
    - Cậu, cậu làm gì?
    Bà ta định đưa tay ra kéo hắn lại thì lập tức cảm thấy xương sườn đột nhiên tê rần, cả người mất hết khí lực.
    - Đừng động vào!
    Giọng nói nghiêm túc của hắn khiến mọi người mất hết sức kháng cự.

    Bà ta muốn động vào cũng không nhúc nhích được, đành trơ mắt nhìn hắn dùng dao phẫu thuật rạch cổ họng chồng mình ra. Những người xung quanh cũng kêu lên kinh ngạc.

    Nhưng điều kỳ lạ là người đàn ông kia bị cắt cổ họng ra nhưng không hề chảy máu. Tiếp đó, người ta thấy thanh niên đó cầm thứ gì như cái kẹp động động vào cổ người đàn ông kia, sau đó lấy trong hòm thuốc ra một thứ gì như ống cao su, bó lại vào chỗ cổ họng bị cắt. Hắn dùng băng gạc băng vết cắt và dây cao su ở cổ họng lại. Toàn bộ cổ của người đàn ông kia đều bị băng gạc phủ kín, chỉ hở ra một đầu ống cao su, giống như một chiếc bút đang cắm thẳng vào cổ họng.

    Trương Sinh thổi mấy hơi vào ống quản rồi thu hộp thuốc lại.
    - Anh Đỗ, chúng ta dìu anh ta lên xe đi. Giờ không còn vấn đề gì nữa, nhưng trên đường đi chúng ta vẫn cần phải chăm sóc anh ta.

    Đồ Khôn tròn mắt nhìn hắn, há hốc miệng. Tuy rằng hiện nay y đã chuyển sang bên hành chính nhưng trước kia cũng xuất thân từ nhân viên y tế, cũng được coi là hiểu biết một chút về chuyện này.

    Nói ra thì đúng là Trương Sinh chỉ làm tiểu phẫu mở khí quản, thuộc loại phẫu thuật cấp cứu. Cụ thể thì với loại bệnh như thế này sẽ dùng một ống dẫn khí đặt vào yết hầu chỗ khí quản có dị vật bên trong của cổ họng, nối thẳng đến phần sau của khí quản. Như vậy sẽ khiến cho phổi không còn tình trạng không hít thở được nữa. Đối với tất cả các bác sĩ ngoại khoa thì tiểu phẫu này dễ như ăn kẹo. Nhưng các ca phẫu thuật cũng không hề giống nhau, ca phẫu thuật này phụ thuộc vào độ nhanh, độ chính xác trong nghệ thuật cầm dao phẫu thuật của Trương Sinh. Nhìn miệng vết thương nhỏ như vật thực là không thể tưởng tượng nổi. Gần như vết cắt kia của hắn không hề có chút máu nào phun ra, nói cách khác, vết mổ của hắn gần như không hề làm tổn thương đến các mạch máu mỏng manh. Khi nhìn vào, dường như cảm giác như chỉ có một mũi kim đâm xuyên qua mà thôi.

    Kỹ thuật phẫu thuật đạt đến trình độ này mà so sánh với các bác sĩ thông thường thì chẳng khác nào cùng ăn một món cơm rang trứng nhưng một đĩa là của đầu bếp thần kỳ đẳng cấp và một đĩa là của bà vợ già nhà mình làm, màu sắc hương vị hoàn toàn khác biệt, phải nói là, khác nhau một trời một vực.

    Kỹ thuật dùng dao phẫu thuật của anh chàng công tử con ông chủ tịch này quả thực cao minh đến mức khó mà tưởng tượng nổi, thật khiến người ta chỉ dám đứng ngoài nhìn mà ngưỡng mộ.

    Đỗ Khôn vẫn còn đang ngây người ra thì Trương Sinh đã quay về phía đám đông. Người thì đang vây lấy người nông dân kia, cũng có người bước xuống đứng cạnh xe. Hắn cất giọng nói:
    - Thưa các vị, bây giờ người bệnh tạm thời không còn nguy hiểm nữa, nhưng rất cần phải đưa đến bệnh viện huyện nhập viện. Tôi thấy hiện giờ trong thôn cũng không có chiếc xe nào phù hợp để đưa người bệnh đến bệnh viện, chi bằng mượn tạm xe bus đi. Cứu một mạng người hơn xây bảy tầng tháp, chuyện sống chết là chuyện hệ trọng hàng đầu, kính mong các vị tạo điều kiện cho. Ở hiền gặp lành, có phải không ạ?

    Người phụ nữ kia cảm giác lúc này cơ thể cũng đã cử động được rồi. Bà không cần quan tâm gì nữa, bất chấp tất cả, tiếp tục quỳ xuống trước mặt mọi người.

    - Được, người bệnh quan trọng hơn, chúng ta cũng chỉ đi thêm vài bước nữa thôi mà.
    Có một vài hành khách tỏ vẻ đồng tình. Khi nghe nói người bệnh không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, họ cũng thấy không bị xui xẻo nữa rồi.

    Trương Sinh chắp tay trước ngực, bái tạ mọi người xung quanh:
    - Tôi xin phép thay mặt người bệnh cảm ơn mọi người. Lương y như từ mẫu, ân tình của mọi người cũng khiến tôi cảm động.

    Có nhiều hành khách cảm thấy rất hổ thẹn. Khi được chứng kiến tài nghệ phẫu thuật của Trương Sinh thần kỳ như vậy, họ lại càng cảm thấy Trương Sinh mang một khí chất bất phàm. Nhưng ngược lại, thái độ của hắn vô cùng từ tốn hòa nhã. Lúc này, mọi người đều bắt đầu nhao nhao tiến lên hỗ trợ.

    - Nào, chúng ta mỗi người một tay, dìu anh ấy lên.
    Có Trương Sinh dẫn đầu, một vài hành khách trẻ, cộng thêm Đỗ Khôn mỗi người một chân một tay khiêng người bệnh lên xe, đặt anh ta nằm ngay ngắn trên một chiếc ghế dài.

    - Anh tài xế ơi, lát nữa lái xe êm một chút nhé. Chậm cũng được, nhưng phải êm.
    Trương Sinh ngồi ở hàng ghế bên cạnh người bệnh, cẩn thận dặn dò tài xế.

    Gã tài xế lái xe bus cũng không hề tỏ vẻ lạnh lùng với Trương Sinh, gã vội vàng cười đồng ý.

    Nông phụ kia cũng bước lên xe, cuống quít cảm ơn. Bà quỳ xuống trước mặt Trương Sinh, Trương Sinh vội đỡ bà ta lên rồi nói:
    - Chăm sóc người bệnh là việc cấp bách, cô mau ngồi xuống đi, chúng ta cùng ngồi xe đến đó.

    Chiếc xe bus chậm rãi lăn bánh. Những hành khách trên xe lại bắt đầu bàn tán. Mọi người đều thắc mắc vị bác sĩ trẻ tuổi này rốt cuộc là ai, sao lại có thể phẫu thuật tài tình như vậy. Hôm nay quả thực là bọn họ đã được mở rộng tầm mắt rồi. Đây không phải là bác sĩ, đây là thần tiên thoát thai hoán cốt sống ấy chứ!

    Giữa những âm thanh ồn ào đó, Phan Mẫu Đan cũng theo mọi người lên xe, ngồi ở hàng ghế xếp phía sau. Nhìn thấy bóng lưng Trương Sinh từ phía sau, trong lòng cô cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Thực sự cô không hiểu nổi cái tên xấu xa kia biết cầm dao phẫu thuật từ khi nào? Hơn nữa, kỹ thuật phẫu thuật của hắn vô cùng tinh xảo. Cô đã từng thấy một số bác sĩ ngoại khoa tiến hành phẫu thuật nhưng có lẽ ngay cả cuộc tiểu phẫu đơn giản như vừa rồi cũng có sự chênh lệch rất lớn về kỹ thuật với hắn. Cô vẫn còn nhớ khi hắn còn thực tập, ngay cả dao phẫu thuật cũng không biết cầm như thế nào cơ mà?

    Hơn nữa, hắn chẳng những biết chữa bệnh mà còn thay tâm đổi tính, đột nhiên biến thành một người có tấm lòng lương thiện như Bồ Tát. Trước kia, nếu gặp phải tình huống thế này, e rằng hắn đã nhanh chân đá bay người bệnh với người nhà của họ đi rồi, làm sao có chuyện giúp đỡ người bệnh rồi lại giúp họ khuyên bảo hành khách trên xe giúp đỡ cơ chứ? Chuyện này đúng là nếu như không được tận mắt chứng kiến thì người khác có nói thế nào cô cũng không tin!

    Phan Mẫu Đan trầm tư suy nghĩ nhưng vẫn không thể nào hiểu nổi. Cũng có thể không phải hắn thay đổi, mà là hắn có mục đích khác thôi.




     
    anchoiko thích bài này.
  5. minh luan

    minh luan Đại Boss

    Tham gia ngày:
    15/3/14
    Bài viết:
    71,675
    Được thích:
    371,558
    Nhất phẩm kỳ tài
    Tác giả: Lục Sự Tham Quân



    Chương 12: Nơi ở mới.

    Nguồn: ThienThuCac







    Người bệnh được đưa đến bệnh viện huyện, Trương Sinh cũng đi vào trong. Đợi khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Đỗ Khôn chạy ra, cười ha hả nói:
    - Tất cả đều được sắp xếp xong xuôi rồi, người nhà bệnh nhân cứ nhất quyết hỏi tên cậu, nhưng mà tôi không nói.
    Đây là điều Trương Sinh đã dặn dò anh ta trước khi vào bệnh viện.
    Trương Sinh gật gật đầu.
    - Đi thôi, tôi đưa cậu đến xem chỗ ở mới. Đêm nay nghỉ ngơi cho tốt vào, ngày mai tôi sẽ đưa cậu đến Cục gặp Cục trưởng rồi đến Bệnh viện Đông y để ông ấy tuyên bố cho cậu nhậm chức chứ.
    Đỗ Khôn nói xong, đưa tay ra hiệu mời hắn đi. Anh ta đưa Trương Sinh ra chiếc xe taxi vừa dừng lại trước cổng bệnh viện.

    Trên đường đi, Trương Sinh cũng chỉ như cưỡi ngựa xem hoa, có chút ấn tượng sơ qua về thị trấn Thanh Dương. Ở cái thị trấn nhỏ này, đâu đâu cũng có những tòa nhà cao tầng. Trời vừa chập choạng tối mà những ánh đèn đủ sắc màu của các quán Karaoke, quán bar, những khu vui chơi giải trí đã lập lòe, chẳng khác gì những thị trấn khác cả. Nghĩ mới thấy, đúng là những nơi nghèo khổ chỉ có những thôn xóm ở vùng núi kia mà thôi.

    Xe taxi theo hướng Đỗ Khôn chỉ rẽ vào một ngõ nhỏ, lái thẳng đến một khu nhà tập thể cũ kĩ. Những dãy nhà cấp bốn được xây thẳng hàng đều tăm tắp, ở giữa là hàng cây rợp bóng tùng bách, không khí thoáng đãng, rất tuyệt vời. Đồ Khôn ngồi bên cạnh giới thiệu:
    - Khu nhà tập thể này tuy hơi cũ một chút nhưng ở đây chủ yếu là người làm trong Phòng y tế, ai cũng tốt lắm, dân trí cũng cao.
    Trương Sinh cười gật đầu.



    Đi đến trước một cánh cổng lớn kiên cố màu đen, Đỗ Khôn bảo lái xe taxi dừng xe. Anh ta bước lên gõ cửa. Rất nhanh sau đó, bên trong nhà truyền đến tiếng bước chân. Người mở cửa là một bà lão tóc hoa râm, bước chân tập tễnh, nhìn qua thấy xương cốt không được tốt.

    Bà mời Đỗ Khôn và Trương Sinh đi vào trong nhà. Nghe Đỗ Khôn giới thiệu Trương Sinh chính là người khách trọ mới đến thuê, là bác sĩ quân y từ trên thành phố xuống Bệnh viện Đông y làm việc, bà Phan ngạc nhiên, quan sát Trương Sinh một lúc rồi nói:
    - Tôi nghe Tiểu Đỗ nói cậu từ trên thành phố xuống, tôi còn tưởng là ông lão nào cơ đấy. Thanh niên trẻ tuổi như cậu mà cũng thích về quê à?

    Trương Sinh liền cười nói:
    - Lãnh đạo sắp xếp thì cháu phải xuống, chứ cháu cũng đâu có được tự quyết định đâu ạ.

    Bà Phan cười cười, ánh mắt cũng trở nên hiền hòa hơn. Rõ ràng là bà thấy cậu bé này cũng khá ổn, rất thật thà.

    Dáng vẻ và khí chất tuấn tú của Trương Sinh vốn dĩ cũng đã dễ mến rồi.

    - Nào, để tôi đưa cậu đi xem phòng, có chỗ nào không hài lòng thì tính tiếp nhé.
    Bà Phan đưa Trương Sinh và Đỗ Khôn đi sang căn nhà bên cạnh.

    Thực ra Trương Sinh vừa bước vào đã thấy thích nơi này rồi. Trong khu nhà rất sạch sẽ, lịch sự mà tao nhã, những tán cây tùng La Hán rủ xuống như những cây châm, lại được cắt tỉa gọn gàng mà vẫn giữ được sự cổ thụ của nó, khiến cho khoảng sân nhỏ thêm phần yên tĩnh.

    Toàn bộ khu nhà có bốn gian nhà chính: trong đó, gian phía Tây có một bức tường ngăn cách với khu nhà lớn, có một cánh cửa thông qua giữa gian nhà này và khu nhà chính. Căn phòng Trương Sinh thuê nằm ở khu đó. Khu nhà nhỏ này có chút khác biệt. Trước cửa sổ là một chậu hoa nhỏ với rất nhiều loài hoa cỏ, nhưng không hề khiến người ta thấy sự ganh đua khoe sắc mà ngược lại rất thanh nhã yên bình.

    Bố trí căn phòng có một phòng ngủ và một phòng sảnh ngoài, có thể dùng làm phòng khách. Phòng ngủ bên trong có buồng vệ sinh riêng.

    Giường chiếu chăn đệm có năm bộ đều là loại nhung lông vũ mới tinh, hình như là Đỗ Khôn đã đặt sẵn rồi.

    Trương Sinh nhìn vào bên trong, cười nói với Đỗ Khôn:
    - Cảm ơn anh Đỗ.
    Đúng thực là khung cảnh này giống như nhà hắn ở kiếp trước. Hắn cũng nhận ra được Đỗ Khôn cũng phải tốn khá nhiều công sức mới tìm được căn nhà thế này, nói là ở cùng nhà những người trong ngành nhưng lại vẫn có không gian riêng.

    Đỗ Khôn vội cười đáp lễ:
    - Cậu thích là tốt rồi.

    Bà Phan thấy khách trọ thực lòng thích thú như vậy cũng thấy mừng, mỉm cười nói:
    - Thanh niên độc thân mà ở xa gia đình một mình đúng là không dễ dàng gì. Nếu cậu mà không quen ăn cơm ở nhà ăn của bệnh viện thì ăn cơm tháng ở nhà tôi cũng được, toàn cơm canh dưa muối, mấy món ăn hàng ngày thôi. Tôi cũng không lấy nhiều tiền của cậu đâu, cứ mỗi ngày mười đồng, ngày ba bữa, tiện thể dọn phòng cho cậu luôn.

    - Ai yo, thế thì đúng là không nhiều. – Đỗ Khôn cười nói: - Thím Phan đúng là biết liệu cơm gắp mắm đấy chứ? Cháu cứ nói chuyện đóng tiền ăn hàng tháng cho thím, thím bảo cũng được, nhưng mà mỗi ngày phải hai mươi đồng cơ đấy.

    Bà Phan tủm tỉm cười nói:
    - Tôi thấy bác sĩ Trương sống bên ngoài như thế đúng là không dễ dàng gì, lại là người từ thành phố. Xuống đến vùng nông thôn chúng ta làm phúc làm đức thế này, tôi không chăm sóc tốt cho cậu ấy sao được chứ?

    Đỗ Khôn liền cười nói:
    - Cái này thím nói chuẩn rồi đấy. Hôm nay cháu đã được chứng kiến y thuật của bác sĩ Trương, phải nói là được mở mang tầm mắt. Bác sĩ Trương cấp cứu cho người bệnh đúng là chẳng khác nào thần thánh, nếu không chắc anh ta khó lòng mà giữ được mạng sống. Thím nghĩ mà xem, cái anh chàng kia, ăn miếng thịt mà nghẹn, chặn ngay vào khí quản, suýt nữa tắc thở mà chết…

    Bà Phan cười hiền hậu:
    - Thật à?
    Có vẻ như không muốn nghe Đỗ Khôn đứng chém gió dông dài nữa nên bà nhìn Trương Sinh nói:
    - Thế thì cậu phải nghỉ ngơi sớm đi. Đi tắm, rồi ngủ một giấc. Tôi đi nấu ít cháo, lúc nào được sẽ gọi cậu.

    Nhưng Trương Sinh lại ngăn bà lại, nói:
    - Thím đừng vội, cháu bắt mạch cho thím đã được không? Cháu thấy cơ thể thím có chút vấn đề.
    Có lẽ bà Phan nói hơi nhiều, lại cộng thêm phải đi đi lại lại mấy bước nên hơi thở hổn hển.

    Bà Phan cười cười nói:
    - Mấy năm nay đều thở khò khè rồi, không chữa được tận gốc, không sao đâu.

    Trương Sinh cười đỡ lấy bà, nói:
    - Nào, thím ngồi xuống đây. Thím không biết đâu, cháu nhìn thấy người có bệnh mà không chữa trị là cảm thấy không thoải mái chút nào.

    Bà Phan bất đắc dĩ ngồi xuống ghế. Nhưng sự quan tâm của anh chàng bác sĩ Trương này quả là khiến người ta cảm thấy ấm áp trong lòng.

    Sau khi ngồi xuống đối diện với bà Phan, Trương Sinh đưa tay ra bắt mạch cho bà. Vẻ mặt hắn đột nhiên ngưng lại, trầm tư, gần như biến hoàn toàn thành một con người khác. Bà Phan chợt mơ hồ nhận ra khi nãy mình vừa mới tươi cười nói đùa trước mặt bác sĩ Trương mà giờ đã trở thành người bệnh đang đợi bác sĩ chẩn đoán. Nhưng khi bác sĩ Trương xoa bóp huyệt Thái Dương của bà, vén mí mắt bà lên, làm các hành động kiểm tra khác, bà lại thấy rất tự nhiên, không có chút gì là khó chịu cả.

    - Là chứng thở gấp. Do sự co bóp của thím không đủ khiến phần phổi bị mất khả năng cân đối. Từ đó, ngoại tà dễ dàng xâm nhập vào, gây ra những vết viêm phổi. – Trương Sinh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: - Gần đây thím bị nặng hơn phải không? Có chuyện gì không vui phải không ạ? Tâm trạng không tốt là nguyên nhân khiến bệnh tái phát.

    Bà Phan vô cùng kinh ngạc. Phải rồi, cái bệnh thở khò khè mãn tính này của bà bao năm nay không thể chữa tận gốc được. Hai năm vừa qua cũng không bị tái phát, nhưng không nặng lắm. Có điều, gần đây lại bị tái phát lại, nguyên nhân cũng là vì chuyện cháu gái bà phải bỏ thành phố mà về. Hai mươi năm trước, con gái bà được gả đến Nam Hải, sau đó sinh được một đứa con gái. Cháu gái bà xinh đẹp dịu dàng, hàng xóm láng giềng ai cũng hết lời khen ngợi. Vậy mà không thể ngờ được rằng, đứa cháu gái từ nhỏ đã ở thành phố với bố mẹ ấy tự nhiên lại bỏ về quê, trốn trong phòng một tháng. Ngày nào nó cũng khóc, hỏi gì cũng không nói, gọi điện cho bố mẹ nó cũng không nói. Mãi sau này bà mới biết, thì ra cháu bà ở trên thành phố xảy ra chuyện, chia tay với người yêu, mất cả việc làm. Chuyện này, chuyện này đúng là khiến người ta lo lắng mà!

    Căn bệnh thở khò khè của bà phát tác cũng chính vì lo lắng.

    Nhưng sao bác sĩ Trương lại biết chuyện này nhỉ, đúng là thần thánh quá!

    - Ừ, gần đây đúng là có chút chuyện.
    Bà Phan đột nhiên cảm thấy khi nãy Tiểu Đỗ nói bác sĩ Trương y thuật cao siêu chưa chắc đã là nói xã giao khoác lác.

    Trương Sinh yên lặng suy nghĩ một lát rồi nói:
    - Cháu viết cho thím một đơn thuốc kiện tỳ hóa ẩm, thanh lọc cơ thể. Thím đi mua thuốc nhé. Nhưng mà mua thuốc về phải để cháu sắc cho thím, người khác không biết lại cho linh tinh vào thuốc, cũng không biết thời gian sắc thế nào đâu. Thím cứ trị liệu một thời gian, xem hiệu quả thế nào. Cháu cũng không dám cam đoan đâu, nhưng chắc chắn bệnh trạng có thể giảm bớt đi. Tất nhiên là về vấn đề ăn uống thím cũng phải chú ý một chút. Lát nữa cháu sẽ nói với thím cần chú ý những gì.
    Nói xong, Trương Sinh liền lấy giấy bút ra kê đơn thuốc.

    Bà Phan cầm lấy đơn thuốc Trương Sinh đưa, bên trên đều ghi những vị thuốc rất phổ thông như đại phúc bì, ngũ vị tử, viễn chí, trần bì, bán hạ…. Bà cảm thấy hơi nghi ngờ, nhưng là một người xuất thân từ đơn vị vệ sinh y tế nên bà biết rõ các bác sĩ Đông y hay thừa nước đục thả câu, vấn đề quan trọng là ở đơn thuốc mà bà cầm. Nghĩ vậy, bà liền cẩn thận hỏi:
    - Cái này tốn bao nhiêu tiền?

    Trương Sinh liền cười nói:
    - Thím cứ cầm đơn thuốc đi, cháu sắc thuốc miễn phí cho thím. Người xưa có nói, tu trăm năm mới được ngồi cùng thuyền, chúng ta có thể ngồi ăn cơm cùng một bàn, đó chẳng phải là cơ duyên hiếm có hay sao chứ ạ? Hơn nữa, nếu cháu thu tiền của thím mà không chữa bệnh tận gốc cho thím được thì chẳng phải cháu là kẻ lừa đảo hay sao? Nếu cứ như thế này thì cháu không có áp lực gì, mà thím cũng không có, có phải vậy không ạ?

    Bà Phan liền cười nói:
    - Được, vậy tôi nghe lời cậu. Nghe cậu nói vậy tôi còn thấy có chút hy vọng.

    Đỗ Khôn ở bên cạnh cũng nói chen vào:
    - Bác sĩ Trương đã từng chữa bệnh cho thủ trưởng quân đội, thím được cậu ấy chữa bệnh cho là có phúc lớn đấy nhé!

    Bà Phan cười nói:
    - Thật á?
    Những lời mà Tiểu Đỗ nói, bà… thực sự không thể tin được.



     
    anchoiko thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)