FULL Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Nhĩ Căn - FULL 1981C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 281: Huyết Khê Tông, quay về cho ta!

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Hạng Viêm Chân Nhân phản ứng, có thể nói là cực nhanh, trong tình hình này, một câu của lão vang vọng khắp chiến trường, đã lập tức đảo ngược tình thế bất lợi do Bạch Tiểu Thuần tạo ra.

    Còn tạo cho Huyết Khê Tông thêm một lí do điên cuồng để đánh giết.

    Ba đại Huyết Tử, Tống Khuyết, tu sĩ Huyết Khê Tông đều rực mắt lên, ba Huyết Phách và mấy Thái Thượng Trưởng Lão không còn do dự, ào về phía Bạch Tiểu Thuần.

    “Ăn nói bậy bạ!” lão tổ thứ nhất của Linh Khê Tông hừ lạnh.

    “Bạch Tiểu Thuần là Thiên Mạch đệ tử của Linh Khê Tông ta, chỉ là Tiểu Thuần tuổi còn nhỏ, mới bị yêu pháp các ngươi đầu độc, hôm nay ngay trước mặt lão phu, mà bọn ngươi còn dám xông tới cướp người! Người đâu! Bảo vệ Tiểu Thuần trở về núi, để lão phu ra tay xử lý yêu pháp Huyết Khê Tông trong người nó!” lão tổ vừa lên tiếng, người của Linh Khê Tông, nhất là Lý Thanh Hậu vội bay vèo ra để bắt Bạch Tiểu Thuần.

    Cả hai bên đều đằng đằng sát khí, quyết cướp cho được Bạch Tiểu Thuần!

    Bạch Tiểu Thuần lại trở thành tiêu điểm của cuộc chiến, cái tiêu điểm này vốn cũng chẳng quan trọng lắm với hai tông, nhưng lại quyết không thể bỏ mặc được.

    Huyết Khê Tông muốn cướp Dạ Táng về để hóa giải cục diện bất lợi, còn Linh Khê Tông muốn đoạt lại Bạch Tiểu Thuần để tăng thêm cục diện bất lợi cho Huyết Khê Tông.

    Trên bầu trời, các lão tổ đều ra tay, giữa không trung, danh sách truyền thừa và Huyết Phách, Thái Thượng Trưởng Lão hai bên đều xuất thủ, ánh sáng của thuật pháp và Pháp bảo bay loạn khắp nơi.

    Huyết Khê Tông Bất Hóa Cốt gào lên bay ra, những Luyện Thi như phi thiên độn địa, những nơi đi qua, thi khí ngập trời, luyện thi do Bạch Tiểu Thuần luyện ra, theo ý chí của hắn, không hề tham gia, nhưng nó chỉ có một mình, chỉ là muối bỏ biển.

    Số lượng Ma Đầu đông như vô tận cười vang, ào ào tiến đến.

    Những thanh huyết kiếm xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần thân là Huyết Tử, có thể áp chế Trung phong, nhưng Huyết Tử các đời trước của Trung phong, không ít người bởi vì không còn là Huyết Tử, nên thực lực không bằng Bạch Tiểu Thuần, nhưng tập hợp sức mạnh của nhiều người, còn được ý chí của lão tổ hỗ trợ, nên đủ để áp chế thân phận Huyết Tử của Bạch Tiểu Thuần Huyết Tử, giúp tu sĩ Trung Phong có thể tiếp tục chiến đấu.

    Cự nhân trận pháp của Linh Khê Tông gầm lên, lao ra, cự nhân của Thượng Quan Thiên Hữu bùng ra sát ý, cùng cự nhân của Quỷ Nha, Công Tôn Vân, Bắc Hàn Liệt, Từ Tung, Chu Tâm Kỳ, đều xông ra.

    Chiến thú bờ bắc gầm lên, tạo thành một làn thú triều đông nghìn nghịt thấy mà giật mình, Thiên Giác Mặc Long cũng gầm vang, phun ra một luồng hỏa diễm màu đen như thác nước, hóa bầu trời thành biển lửa.

    Trên trời, vầng mặt trời màu trắng của Linh Khê Tông và người bù nhìn của Huyết Khê Tông đều tản mát ra chấn động kinh người.

    Bạch Tiểu Thuần đắng chát, mình đã lộ ra thân phận Huyết Tử, mà vẫn không cản được cuộc chiến, nhìn những người quen biết chém giết lẫn nhau, lòng hắn đau như xé.

    “Tại sao nhất định phải giết nhau… Rõ ràng có thể không chiến mà, là vì thực lực của ta chưa đủ sao… Cho nên lời nói của ta, mới không có ai chịu tin.” Bạch Tiểu Thuần thì thào, nhìn cảnh trước mặt, rốt cuộc hắn đã hiểu, khi không có thực lực tuyệt đối, dù hắn có quan trọng với hai tông thế nào, cũng không quan trọng tới mức ảnh hưởng được tới trận đại chiến sinh tử này.

    “Ta nói, không cho phép các ngươi tiếp tục khai chiến nữa!” Bạch Tiểu Thuần run rẩy, hắn không còn đường lùi, mà hắn cũng không cần đường rút lui, tất cả tu vi bản thân đều bộc phát!

    Thanh âm của hắn ầm vang như sấm, vang vọng bốn phương, có người chần chừ, nhưng cũng có nhiều người cười khẩy, mặc kệ.

    Thần Toán Tử và Cổ Liệt thấy các Huyết Phách tập trung sức mạnh, xóa được uy áp Huyết Tử của Bạch Tiểu Thuần, thì lại bùng lên chiến ý.

    Chỉ có một mình Tống Quân Uyển im lặng không ra tay, mặt vẫn đầy nước mắt.

    “Các ngươi có nghe rõ chưa, ta nói… Không cho phép các ngươi tiếp tục khai chiến!!” Bạch Tiểu Thuần rống to, hất mạnh tay, giọng nói vút cao sắc nhọn điên cuồng.

    Mắt hắn đỏ rực, nhưng kết quả vẫn chẳng khác gì ném một viên đá nhỏ vào hồ nước to, dù có tạo ra rung động, nhưng không đủ làm cả mặt nước rung chuyển.

    “Táng nhi, đừng hồ đồ nữa, thân phận của ngươi mẫn cảm, mau mau rời khỏi chiến trường, cũng đừng có tham dự vào, trận chiến này, ngươi… ở phe nào cũng không được.” Tống gia lão tổ khẽ nói.

    “Tiểu Thuần, Huyết Khê Tông đã cố ý muốn chiến, ngươi có nhiều lời cũng vô ích, tâm ý của ngươi, lão phu đã hiểu, ngươi mau trở lại Lạc Trần sơn mạch, đừng tham dự vào.” Lão tổ thứ nhất của Linh Khê Tông thở dài.

    Bạch Tiểu Thuần run rẩy, nhìn cảnh chém giết xung quanh, hắn biết việc mình sắp làm sẽ gây tổn thương rất lớn cho Huyết Khê Tông, nhưng hắn không còn cách nào nữa.

    Bạch Tiểu Thuần ngửa mặt lên, gào lên thê lương.

    Tiếng gào ẩn chứa tất cả tu vi của hắn, ẩn chứa sự cường hãn của Bất Tử Trường Sinh Công, và sự điên cuồng tới cực hạn của hắn.

    Huyết khí của hắn bộc phát ra hoàn toàn, tạo thành một cột khí màu máu bốc cao tận trời, tiếng nói của Bạch Tiểu Thuần trở nên uy nghiêm vô thượng, vang vọng khắp nơi.

    “Huyết Khê Tông, quay về cho ta!!” Bạch Tiểu Thuần giơ tay phải về phía Huyết Khê Tông, ấn xuống một cái.

    Một cái ấn này, khiến thiên địa nổ vang, cột sáng màu máu trên người hắn nở to ra gấp cả trăm lần, bầu trời xuất hiện một vòng xoáy màu máu, hóa thành một bàn tay máu khổng lồ thay cho bầu trời, bàn tay này làm một động tác giống hệt động tác tay của Bạch Tiểu Thuần, ấn mạnh một cái xuống phe Huyết Khê Tông!

    Một khí thế uy nghiêm khó tả từ trong bàn tay máu tỏa ra.

    Những lão tổ của Huyết Khê Tông đều nhìn chăm chú bàn tay máu, Huyết Khê Tông Thủy Tổ biến sắc.

    Bàn tay to đè xuống, trong khoảnh khắc, tu sĩ Trung Phong của Huyết Khê Tông đều run rẩy, mặt trắng bệch hoảng sợ, vì công pháp họ tu hành bắt đầu hỗn loạn, tạo thành một kiểu phong ấn, trấn áp ngược lại chính bản thân mình!

    Trong chớp mắt, chiến lực của tất cả tu sĩ Trung Phong đã bị trấn áp xuống một nửa!

    Chẳng những Trung Phong, Thiếu Trạch Phong, Thi Phong, Vô Danh Phong, tất cả người của Huyết Khê Tông đều nghẹn ngào kinh hãi.

    “Chuyện gì vậy…”

    “Tu vi của ta có chuyện!!”

    “Sao lại thế này, đây là… Tu vi bị phong ấn!!”

    Những tiếng kinh hô vang lên khắp chiến trường, không chỉ tu sĩ, ngay cả Luyện Thi, Ma Đầu, huyết kiếm, đều bị trấn áp, sợ hãi la hét, ngay cả huyết vân trên cao và huyết hải dưới đất cũng ảm đạm, giảm đi một nửa.

    Những lão tổ Huyết Khê Tông trên bầu trời cũng kinh hãi, vì tu vi của họ cũng bị áp chế!

    Giống như đây là áp chế về mặt bản nguyên, là trấn áp không thể nào đỡ được!

    Tất cả tu sĩ dựa vào cơ thể của Huyết Tổ để tu hành, đều không thể tránh khỏi kiếp chú này!​
     
    buinhi99, quangvd, Dạ Tâm and 15 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 282: Ta thật sự đã hiểu!

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Thiếu Trạch Phong Huyết Tử, Thi Phong Huyết Tử, Vô Danh Phong Huyết Tử run rẩy mãnh liệt, trán nổi gân xanh, họ đều cảm nhận được sự áp chế khó tả từ trong người mình tuôn ra, cướp đi thân phận Huyết Tử của họ!

    Sự cướp mất này, là cướp đi khả năng điều khiển tu sĩ của núi mình, khiến ba người trong chớp mắt từ trên cao cao tại thượng bị đánh rơi xuống làm tu sĩ bình thường.

    Đại trưởng lão của ba núi cũng không ngoại lệ.

    Tống Quân Uyển mặt trắng bệch, không thể nào tin được, Bạch Tiểu Thuần cũng là Dạ Táng, vốn sự thật này đã làm họ chấn động, nhưng bây giờ… họ còn bị chấn động hơn nhiều so với trước, tới mức không thể nào mô tả được.

    “Không thể nào!!”

    “Ta là Thi Phong Huyết Tử kia mà!!”

    “Rốt cuộc là chuyện gì đây, người này chỉ ấn một cái, đã áp chế tất cả chúng ta!”

    Huyết Tử còn bị áp chế, sá chi tu sĩ bình thường, Thần Toán Tử, Cổ Liệt, Tống Khuyết, Hứa Tiểu Sơn, toàn bộ Huyết Khê Tông, miễn là người nhờ cơ thể Huyết Tổ để tu hành, thì đều bị Bạch Tiểu Thuần… đè xuống!

    Cả chiến trường, vì một bàn tay hạ xuống của Bạch Tiểu Thuần, đã hoàn toàn đổi hướng!

    Tất cả tu sĩ Huyết Khê Tông, cả Thái Thượng Trưởng Lão, Huyết Phách, lão tổ cũng đều phải biến sắc!

    Trong chốc lát, khí thế của Huyết Khê Tông bị giảm mạnh, ưu thế hoàn toàn biến mất, tâm thần của nhiều đệ tử có xu hướng muốn tổn thương, cục diện trở nên hỗn loạn.

    Không biết là ai, sợ hãi kêu lên.

    “Huyết Chủ!! Đây là trong truyền thuyết Huyết Chủ lực lượng!!”

    “Trời ơi, Dạ Táng… Bạch Tiểu Thuần… Hắn đã trở thành Huyết Chủ!!”

    “Huyết Ma…” danh xưng này liên tiếp được thốt ra, ai nấy hoảng hốt, liên tưởng tới trạng thái ngày hôm nay của bản thân, ai nấy đều biến sắc.

    “Huyết Ma… không ngờ có thật!!”

    “Huyết Chủ hàng lâm, Dạ Táng… Hắn đã lấy được Huyết Chủ truyền thừa!!”

    “Thế này… làm sao đánh tiếp được nữa!”

    Tu sĩ Huyết Khê Tông đều quay sang nhìn Bạch Tiểu Thuần!

    Bạch Tiểu Thuần đứng giữa không trung, tóc dài bay múa, thân ảnh của hắn, hiện giờ là vô cùng to lớn, chỉ một người, đã áp chế cả một tông môn, người như vậy, không ai có thể bỏ qua sự tồn tại của hắn được nữa!

    Bạch Tiểu Thuần hít sâu, đưa lưng về phía Linh Khê Tông, nhìn thẳng vào Huyết Khê Tông, giọng khàn khàn không to, nhưng truyền khắp toàn bộ chiến trường.

    “Hiện giờ, có thể nghe ta nói được chưa…”

    “Huyết Khê Tông, nếu các ngươi cố ý muốn diệt Linh Khê Tông, vậy thì… Phải bước qua xác ta!”

    Tất cả Luyện Thi đều run rẩy, tất cả cúi đầu, nhất là Bất Hóa Cốt, trong mắt nó rực lên hỏa diễm, ngửa mặt lên trời rống lên, bay ra, quỳ xuống trước mặt Bạch Tiểu Thuần.

    Lục mao thi gào lên, tất cả tơ xanh lục trên người bùng ra bay múa, khiến con mắt của những luyện thi xung quanh nó đều biến đổi, xoay người lại, chuyển mục tiêu công kích trở thành… Huyết Khê Tông!

    Những ma đầu đầy trời gầm hét, quay phắt lại, nhe răng ra với người của Huyết Khê Tông!

    Trong khoảnh khắc, chẳng những người Huyết Khê Tông bị áp chế, mà còn bị đảo ngược một nửa sức mạnh!

    Các lão tổ Huyết Khê Tông mặt trắng bệch, nhìn Bạch Tiểu Thuần lúc, vô cùng khó nghĩ.

    “Hắn… Là Huyết Chủ!”

    Thủy Tổ, Vô Cực Tử, Tống gia lão tổ, đều vô cùng khó nghĩ. Nếu họ biết Dạ Táng là Huyết Chủ, cuộc chiến này đã không xảy ra như vầy.

    Đối với Huyết Chủ, đối với Huyết Ma trong truyền thuyết này, Huyết Khê Tông rất là mâu thuẫn, họ muốn nó tồn tại, nhưng cũng không muốn trên đời có nó, nếu Huyết CHủ chỉ là một đệ tử bình thường, họ sẽ giam hắn lại, khiến hắn chỉ có thể triển khai những thủ đoạn về mặt có lợi cho Huyết Khê Tông, nhưng không ngờ… Huyết Chủ lại là Bạch Tiểu Thuần.

    Tống gia lão tổ đắng chát, trầm mặc, Thủy Tổ hoảng hốt, không ai biết lão đang nghĩ gì, Vô Cực Tử trầm mặc, nhưng trong mắt có một vòng quang mang kỳ lạ lóng lánh, Hạng Viêm lão tổ cúi đầu, không ai nhìn thấy nét mặt của lão.

    Tống Quân Uyển cay đắng nhìn Bạch Tiểu Thuần, cười thảm, lòng nàng đã lủng lỗ chỗ như tổ ong, cảm thấy mình với Bạch Tiểu Thuần càng ngày càng xa xôi.

    Nàng cúi đầu xuống, nàng muốn tránh đi, muốn rời khỏi nơi đây, nàng không muốn nhìn thấy… Bạch Tiểu Thuần nữa.

    Thấy mọi người im lặng khó xử, Tống Quân Uyển ảm đạm, trong lòng Bạch Tiểu Thuần đau khổ, nhưng hắn không có cách khác.

    “Đừng giết lẫn nhau nữa, ta có thể đại diện cho Linh Khê Tông, chúng ta…” Bạch Tiểu Thuần nói khẽ, hắn nghĩ trận chiến bây giờ đã không còn căng thẳng nữa.

    Nhưng lời của hắn còn chưa nói xong, từ hướng Linh Khê Tông bỗng rung lên chấn động, là chấn động báo trước đại trận Lạc Trần sơn mạch sắp bộc phát!

    Bạch Tiểu Thuần sững sờ, quay phắt lại nhìn, thấy giữa không trung, các lão tổ Linh Khê Tông thần sắc đều khác nhau!

    Lão Tổ đời thứ nhất ánh mắt thâm sâu, lão cũng bị cảnh vừa rồi làm cho rung động, lão không thể nào nghĩ Bạch Tiểu Thuần chẳng những là Huyết Tử, còn là… Huyết Chủ trong truyền thuyết!

    Cái thân phận này quá quan trọng, áp chế làm nghịch chuyển cả khí thế của Huyết Khê Tông, đây chính là cơ hội tuyệt thế ngàn năm một thuở cho Linh Khê Tông!

    Cơ hội thế này, năm lão tổ của Linh Khê Tông đều nhìn thấy, dù họ cũng quan tâm tới Bạch Tiểu Thuần, nhưng chuyện này liên quan tới vận mệnh tông môn, thà họ phản bội lương tâm, cũng chọn tông môn đại nghĩa, năm người quay qua nhìn nhau, lão tổ thứ nhất cười!

    “Tốt lắm, Bạch Tiểu Thuần, lập nhiều đại công, từ nay về sau được đưa vào trong danh sách truyền thừa, phong làm thiếu tổ!”

    “Linh Khê Tông, toàn lực… Xuất kích, diệt… Huyết Khê Tông!!” lão tổ đời thứ nhất vung tay lên, bốn lão tổ còn lại đều vọt về phía các lão tổ của Huyết Khê Tông, cùng lúc, trận pháp Lạc Trần sơn mạch nổ vang, hào quang lóng lánh, những cự nhân trận pháp cũng gầm lên lao ra, các chiến thú gào rú, ào ào xuất trận.

    Chính là lợi dụng cơ hội trời cho này, đánh cho Huyết Khê Tông phải trọng thương, một lần hành động để có được căn cơ vạn năm.

    Huyết Khê Tông kinh hãi, mọi người đều không cam lòng gào lên, họ không còn đường lùi, ai nấy vô cùng bi phẫn, vô cùng hận Bạch Tiểu Thuần.

    “Dạ Táng, ta hận ngươi!!”

    “Huyết Tử gì, Huyết Phách gì, cái gì ngươi có thể thay mặt cho Linh Khê Tông… Hừ, Dạ Táng, ngươi cái gì cũng không phải!!”

    “Dạ Táng, lão phu dù có chết trận, thành quỷ cũng không tha cho ngươi!”

    Ba đại Huyết Tử, Thái Thượng Trưởng Lão, và các Huyết Phách đều vận hết chiến lực mạnh nhất còn có thể, các lão tổ nghiến răng, đau buồn gầm lên.

    Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc nhìn những lão tổ của Linh Khê Tông, nhìn trận thế của Linh Khê Tông, hắn không bao giờ ngờ chuyện này, cả người lảo đảo, lùi lại mấy bước, cúi đầu cười đau đớn.

    “Là ta ngây thơ, cứ tưởng đè một bên xuống, thì trận chiến này có thể ngăn cản được, là ta sai rồi…”

    “Ta hiểu rồi… Thật sự đã hiểu… Ta đánh giá quá cao vị trí của mình, đánh giá sai thân phận của mình… Đã như vậy, như vậy… Linh Khê Tông, những người thân của ta, hãy nhìn ta, xem ta đi!”

    Tiếng cười kia càng lúc càng lớn mang theo tiếng khóc nức nở, đến cuối cùng, hắn ngẩng phắt đầu lên, giơ tay phải, gọi …

    “Thiết Đản!!”​
     
    buinhi99, quangvd, Dạ Tâm and 16 others like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 283: Bây giờ, nghe ta nói được chưa?

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Thiết Đản ngẩng đầu, gầm lên một tiếng rung chuyển trời đất.

    Cơ thể nó to dần ra, ba trượng, mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng!!

    Trong chớp mắt, thân thể của nó đã đạt tới chừng ba mươi trượng, như một ngọn núi nhỏ, khí thế kinh người, hỏa diễm tím dưới bốn chân rầm rầm bùng lên, tỏa ra một khí thế kinh thiên động địa!

    Khí thế kia, chỉ có Thú Vương, mới có được!!

    Đây chính là… Thú Vương!

    Tốc độ Thiết Đản cực nhanh, chỉ vèo một cái đã xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần, hướng về Linh Khê Tông, phát ra một tiếng gầm điếc tai nhức óc.

    Trong mắt nó phức tạp, nhưng nó không thể do dự, dù có là chuyện gì, chỉ cần là Bạch Tiểu Thuần nói, nó nhất định sẽ làm theo, dù nó luôn cảm thấy người Linh Khê Tông đối với mình rất tốt, nhưng Bạch Tiểu Thuần đã lên tiếng, thì nó không quan tâm!

    Cả đời này của nó, chỉ để ý một người, đó là phụ thân của nó, là người lúc nó tưởng như không thể sống được, đã cổ vũ nó, kêu gọi nó, những âm thanh đó, cả đời nó cũng không quên được.

    Trong tiếng gầm của nó ẩn chứa sự uy nghiêm của Thú Vương, khiến tất cả chiến thú của Linh Khê Tông đều run bần bật, sau đó quay người, hướng về những người đã từng là chủ nhân của chúng, gầm lên.

    Tất cả chiến thú gào thét, khiến cả Linh Khê Tông đều chấn động.

    “Cái này…”

    “Bạch Tiểu Thuần, ngươi muốn làm gì?”

    “Trời ơi, Thiết Đản ngươi…”

    Linh Khê Tông đại loạn, trận hình vì chiến thú đào ngũ mà tan vỡ, nhất là bờ Bắc, chẳng khác gì bị trọng thương, Thiên Giác Mặc Long trên trời trầm mặc nhìn Thiết Đản, rồi nhoáng một cái, xuất hiện bên cạnh Thiết Đản, nhìn về phía Linh Khê Tông.

    Tất cả người của Linh Khê, các lão tổ, các Thái Thượng trưởng lão, danh sách truyền thừa, đều rung động không thể tin được.

    Bạch Tiểu Thuần chỉ là một Thiên Mạch đệ tử, chuẩn danh sách truyền thừa, nếu Kết Đan, trong truyền thừa cũng sẽ là một người nổi bật, một nhân tài khó có được, thế nhưng… Cũng vẻn vẹn chỉ vậy mà thôi.

    Nhưng giây phút này, sau khi Thiết Đản bay ra, lúc Bạch Tiểu Thuần chỉ gọi một câu, khiến cả chiến thú bờ Bắc quay người đào ngũ, thì mọi việc đã thay đổi, họ nhận ra Bạch Tiểu Thuần không biết từ lúc nào, đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của mọi người!

    Vừa rồi Huyết Khê Tông rung động, nay đến Linh Khê Tông choáng váng.

    Thượng Quan Thiên Hữu nắm chặt nắm đấm, mắt muốn phun ra lửa, Quỷ Nha phức tạp, Bắc Hàn Liệt trầm mặc, Công Tôn Vân, Từ Tung đám người, đều hít thở dồn dập.

    Chu Tâm Kỳ ngây người, Hầu Vân Phi mở to mắt, Hầu tiểu muội mắt trợn to há hốc mồm, tim đập nhanh tới cực hạn.

    Đám Trương Đại Bàn, Hắc Tam Bàn, Trần Phi mờ mịt.

    Lý Thanh Hậu trầm mặc, phức tạp nhìn Bạch Tiểu Thuần, dần dần, sự phức tạp trong mắt biến mất, thay vào đó, là sự cổ vũ.

    “Tiểu Thuần… đã trưởng thành.” Lý Thanh Hậu thì thào.

    Bạch Tiểu Thuần hít sâu, ngẩng đầu nhìn các lão tổ Linh Khê Tông trên không trung.

    “Muốn tiêu diệt Huyết Khê Tông, vậy cũng… phải bước qua xác của Bạch Tiểu Thuần ta!”

    Giọng nói đau đớn, nhưng rất kiên quyết.

    Những lão tổ Huyết Khê Tông giật mình, các Huyết Phách kia, Thái Thượng trưởng lão, ba đại Huyết Tử, cũng hết hồn, nhìn Bạch Tiểu Thuần, không xác định được cảm xúc trong lòng hiện giờ.

    Hứa Tiểu Sơn, Tống Khuyết, Cổ Liệt, nhìn lưng Bạch Tiểu Thuần, lòng mềm hẳn đi.

    Hắn đưa lưng về phía họ, dùng tính mạng của mình để bảo vệ họ, hắn đã lại trở về là… Trung Phong Dạ Táng!

    Cả chiến trường đều nhìn Bạch Tiểu Thuần.

    Lời của hắn, không ai dám bỏ qua nữa, không ai không thèm để ý nữa!

    Một mình hắn đã thay đổi cả cuộc chiến, một mình hắn, áp chế cả Huyết Khê Tông, lẫn Linh Khê Tông!

    “Bây giờ, các người nghe ta nói được chưa?” Bạch Tiểu Thuần hít sâu, nhìn lão tổ hai phe, nhìn tu sĩ hai phe, trong giọng nói mang theo ý chí không cho ai từ chối.

    “Vì sao chúng ta cứ phải giết chóc lẫn nhau? Vì sao nhất định phải có một bên phải diệt? Chúng ta đều là tu sĩ Đông Mạch Hạ Du Tu Chân Giới, mục đích tu hành của chúng ta, chẳng lẽ là để giết người hay sao?” tiếng Bạch Tiểu Thuần vang vọng, Linh Khê Tông trầm mặc, Huyết Khê Tông im lặng.

    Cả chiến trường chỉ có âm thanh của một mình hắn…

    “Tu hành, không phải là để Trường Sinh sao, pháp thuật, không phải là để hộ đạo sao, nếu có cách giải quyết tốt hơn, không cần phải giết lẫn nhau, tại sao chúng ta không thử?” giọng Bạch Tiểu Thuần lớn dần, gần như la lên, nhìn những gương mặt quen thuộc, những người đã đổ máu vì nãy giờ chiến đấu.

    Hắn rất đau lòng.

    “Ta là một người rất sợ chết, ta chẳng những không muốn mình chết, ta còn không muốn thân nhân của ta, tông môn của ta, của ta bằng hữu chết!!

    Ta muốn tất cả những người ta biết, Linh Khê Tông, Huyết Khê Tông, đều sống sót!” tiếng Bạch Tiểu Thuần càng lúc càng lớn, truyền khắp bốn phía, người Linh Khê Tông cúi đầu, nhiều người Huyết Khê Tông nắm tay đã thả lỏng ra.

    Lời của Bạch Tiểu Thuần khiến lòng của lão tổ hai phe trở nên phức tạp.

    “Ta có thể không cần phải thò đầu ra, chỉ việc đứng im nhìn các người giết nhau, dù cuối cùng Huyết Khê Tông thắng hay Linh Khê Tông thì với ta cũng chẳng ảnh hưởng gì, ta là Huyết Khê Tông Huyết Tử, ta là Linh Khê Tông truyền thừa!”

    “Nhưng ta không muốn như vậy, các ngươi hận ta cũng được, trách ta cũng được, ta cũng phản ngăn cản các ngươi!” Bạch Tiểu Thuần rống to, ứa nước mắt.

    “Linh Khê Tông đánh xong trận này, chín thành đệ tử sẽ chết, dù có không diệt môn thì cũng không thể nào gượng dậy nổi, mất cả tư cách tông môn hạ du.”

    “Huyết Khê Tông dù có thắng cũng là thắng thảm, phải tiếp tục đấu với Huyền Khê Tông, rồi đi khiêu chiến Không Hà Viện, tới lúc đó, các ngươi có thể thắng nổi nữa hay không? Các ngươi có bao nhiêu phần thắng? Coi như các ngươi thắng, thì ở khu Trung Du, các ngươi cũng là yếu nhất, có lẽ chẳng được bao lâu các ngươi cũng sẽ bị đào thải, bị các tông môn khác của trung du diệt tông!” Bạch Tiểu Thuần không chút khách khí, những điều hắn nói đều là sự thật, khiến nhiều người suy tư.

    “Ta biết Linh Khê Tông không muốn chiến, Huyết Khê Tông cũng không muốn chiến, chỉ vì để trở thành Trung Du tông môn mà phải tranh giành với nhau.”

    “Nhưng tại sao chúng ta lại không hợp lại với nhau thành một, trở thành một tông môn, như vậy, chúng ta sẽ là mạnh nhất, chúng ta có thể diệt luôn Huyền Khê Tông, diệt luôn Đan Khê Tông, cướp hết tài nguyên của họ, làm cho mình to mạnh hơn, với sự cường đại chưa bao giờ có đó, chúng ta sẽ đi diệt Không Hà Viện, như vậy, chúng ta cũng có thể tấn chức!” Bạch Tiểu Thuần nắm chặt nắm đấm, thần sắc kích động, thanh âm càng lớn.

    “Tài nguyên của Trung Du tông môn rất nhiều, đủ cho tất cả chúng ta chia sẻ với nhau. Hợp tác thì cùng có lợi, chiến thì lưỡng bại câu thương, tại sao chúng ta không hợp lại?”

    “Linh Khê Tông, Huyết Khê Tông, hợp nhất thành một tông môn mới, một tông môn mạnh nhất khu hạ du, khiến cho tất cả những tông môn khác phải sợ hãi!”

    Lão tổ hai bên đều trầm ngâm. Những đạo lý Bạch Tiểu Thuần nói không phải họ không biết, nhưng trước đây họ không hề có sự tin tưởng lẫn nhau, còn chuyện nhập lại thành một tông môn mới thì họ vốn không hề nghĩ tới, vì nó quá sức tưởng tượng, mà căn bản cũng không có khả năng.

    Nhưng bây giờ, có lẽ điều này đã có thể làm được, Bạch Tiểu Thuần chính là sợi dây nối, nối hai đại tông môn lại với nhau.​
     
    buinhi99, quangvd, Dạ Tâm and 14 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 284: Hạng Viêm ra tay

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Đối với Linh Khê Tông, là một Thiên Mạch đệ tử, danh sách truyền thừa, lại điều khiển được tất cả chiến thú, Bạch Tiểu Thuần đã trở thành một người vô cùng quan trọng, sau này tu vi hắn cao lên, trở này cây cột trụ chống đỡ cho Linh Khê Tông cũng không phải là điều không thể với tới.

    Đối với Huyết Khê Tông, từ lúc Bạch Tiểu Thuần lộ ra sức mạnh của Huyết Chủ, thì tầm quan trọng của hắn đã không còn gì phải bàn cãi…

    Chỉ cần một ý niệm của hắn, đã có thể giúp chiến lực của cả Huyết Khê Tông tăng lên ba thành, và cũng có thể áp chế hạ xuống một nửa.

    Giờ khắc này, Thủy Tổ Huyết Khê Tông khi nhìn Bạch Tiểu Thuần, trong đầu lại hiện ra thân hình khủng bố của Huyết Tổ trong Thông Thiên Hà!

    “Huyết Chủ… Có thể điều khiển Huyết Tổ chi thân hay không?” Huyết Khê Tông Thủy Tổ ngần ngừ, lão không dám trấn áp Huyết Chủ, không dám đặt cược, vì sợ nếu thua, Huyết Khê Tông sẽ bị diệt!

    “Dung hợp thành tông môn mới, sơn môn đặt ở đâu?” Thiết Mộc lão tổ Linh Khê Tông hỏi.

    “Tông môn mới, thì đặt sơn môn mới, không cần thiết phải bắt buộc ở lại nơi chốn cũ, phân mạch Không Hà Viện, chính là nơi đặt sơn môn mới của chúng ta!” mạch suy nghĩ của Bạch Tiểu Thuần càng lúc càng rõ ràng, mắt rực sáng, dạt dào chiến ý!!

    “Với sức mạnh Huyết Chủ của ta, có thể giúp chiến lực Huyết Khê Tông nâng cao ba thành, với khả năng khống chế chiến thú của ta, có thể khiến tất cả chiến thú của Linh Khê Tông tụ hợp lại, tạo ra một sức mạnh mạnh hơn!”

    “Hai tông dung hợp, sẽ trở thành hai lưỡi dao sắc bén đặt song song, chúng ta sẽ đi chiếm Huyền Khê Tông, chiếm Đan Khê Tông, mạnh mẽ quét ngang phân viện Không Hà Viện, vào… Trung du phân mạch!!”

    “Trung du phân mạch, là nơi xa lạ với chúng ta, nên nếu chúng ta muốn vững mạnh ở đó, thì chúng ta chỉ có thể tin tưởng vào nhau!” lão tổ hai phe đều trầm ngâm ngẫm nghĩ, nhìn Bạch Tiểu Thuần mà không khỏi than thở trong lòng.

    Trận chiến này, đã không thể nào tiếp tục được nữa.

    Bởi vì, Linh Khê Tông tin tưởng Bạch Tiểu Thuần, và Huyết Khê Tông cũng tin tưởng Bạch Tiểu Thuần.

    Thời gian dần trôi qua, bốn phía mặc dù vẫn im lặng, nhưng đã có nhiều người rì rầm bàn tán với nhau, sự căng thẳng giương cung bạt kiếm của chiến trường đã giảm mạnh.

    Trong lòng Bạch Tiểu Thuần cũng cảm thấy bớt căng thẳng.

    Nhưng ngay lúc này!

    Hạng Viêm lão tổ của Huyết Khê Tông mắt lóe sáng, phát ra sát cơ mãnh liệt.

    “Toàn ăn nói bậy bạ, chắc chắn ngươi đã giết Trung Phong Huyết Tử Dạ Táng của chúng ta, mạo danh thế thân, dùng tà thuyết mê hoặc người khác, lão phu phải diệt ngươi!”

    Lão nói còn chưa dứt lời, cả người đã lao vụt ra, vung tay phải, tu vi Nguyên Anh mạnh mẽ bùng ra, một cái vòng xoáy cực lớn xuất hiện.

    Vòng xoáy rực lên sát ý, hóa thành vô số kiếm khí đều chém thẳng vào Bạch Tiểu Thuần, cơ thể hắn như bị trói chặt, không thể giãy giụa được.

    Lão tổ Nguyên Anh ra tay, mà Bạch Tiểu Thuần mới chỉ là Trúc Cơ trung kỳ…

    Sự chênh lệch giữa hai bên như biển lớn và ao nhỏ!

    Nhưng đó vẫn chưa phải là sát chiêu của Hạng Viêm lão tổ, sát chiêu là một chưởng tay phải lão ấn tới!

    Một chưởng này vừa xuất hiện, bầu trời nổ vang, lửa bốc lên hừng hực đốt cháy không gian, tạo thành một bàn tay to cả trăm trượng, một đường thiêu đốt hư vô, mang theo ý chí tuyệt diệt, nhắm thẳng vào Bạch Tiểu Thuần!

    Hạng Viêm lão tổ ra tay quá đột ngột, lão tổ hai bên đều không kịp phản ứng, mọi người đều biến sắc.

    “Hạng Viêm dừng tay!!” Huyết Khê Tông Thủy Tổ lo lắng gầm lên, tay phải chém ra một trảo để cản lại.

    Nhưng tu vi của lão đã bị áp chế xuống một nửa, nên không đủ lực ngăn hết đòn đánh của Hạng Viêm lão tổ, chỉ khiến nó hơi khựng lại một chút mà thôi.

    Huyết Khê Tông Thủy Tổ biến sắc, mắt lóe hàn mang, Bạch Tiểu Thuần quá quan trọng, nếu hắn chết, hai tông… sẽ phải tiếp tục đánh nhau, không thể hòa hoãn được nữa!

    Bởi vì, sợi dây ràng buộc đã đứt!

    Tống gia lão tổ mắt rụt lại, dù thế nào, Bạch Tiểu Thuần là nghĩa tử của lão, có người lại dám ngay trước mặt lão muốn giết nghĩa tử của lão, làm sao lão chịu được, nên gầm lên, lao vụt ra, tay phải bấm pháp quyết chỉ một cái, một đạo kiếm khí ngập trời chém thẳng vào Hạng Viêm.

    Nhưng cũng vì tu vi bị giảm đi một nửa, nên kiếm khí của Tống gia lão tổ cũng tan vỡ, bàn tay to của Hạng Viêm lão tổ chỉ ảm đạm đi một tí, nhưng vẫn tiếp tục thẳng đến Bạch Tiểu Thuần.

    Lão tổ thứ nhất Linh Khê Tông nổi giận, gầm lên kinh người, tay bấm pháp quyết, một cái xích sắt đột ngột xuất hiện, nhanh chóng to ra, hóa thành trăm trượng, bay tới cản đường Hạng Viêm.

    Bàn tay to rực lửa bị hỏng mất một nửa, nhưng vì… Hạng Viêm lão tổ ra tay trước, chiếm được tiên cơ, nên dù liên tiếp bị ngăn cản, vẫn không bị tiêu tán hoàn toàn!

    Bàn tay bị tàn phá một nữa đập thẳng vào Bạch Tiểu Thuần.

    “Tiểu Thuần!!”

    “Dạ Táng!!”

    Mặt Bạch Tiểu Thuần trắng bệch, gào lên.

    Trán hắn nổi gân xanh, cả người nghiến lên ken két, xương cốt như muốn vỡ vụn, cảm giác tử vong vô cùng mạnh mẽ!

    Nhưng hắn không cam lòng, mắt hắn rực đỏ, hai tay đều bấm pháp quyết, một cái đèn lồng màu tím xuất hiện trong tay, bay lên đỡ bàn tay tàn phá.

    Oanh oanh oanh!

    Cái đèn tím cháy rụi, lửa tím tràn ra khắp nơi, tạo thành một gương mặt người cực lớn, bay tới va chạm với tàn chưởng. Đèn lồng tím này là Tống gia lão tổ ban cho, uy lực cực lớn, không thua Hạng Viêm lão tổ bao nhiêu!

    Hai bên chạm vào nhau, sóng trùng kích tỏa ra ngập trời, lửa tím tiêu tán, tàn chưởng tiếp tục bị tàn phá nhiều thêm, nhưng vẫn tiếp tục bay tới!

    Bạch Tiểu Thuần phun máu tươi, bị lực xung kích hất lùi ra sau, hắn vung tay phải, một miếng ngọc bội bốn màu xuất hiện, phóng ra một màn sáng bốn tầng màu sắc khác nhau chắn trước mặt hắn.

    Màn chắn vừa dựng lên, tàn chưởng đã tới nơi, những tiếng nổ vang không ngừng, màn sáng bốn tầng từng tầng tan vỡ.

    Tuy mỗi lần tan vỡ, lại làm tàn chưởng ảm đạm đi không ít, nhưng vẫn không đủ làm cho nó tiêu tán, các lão tổ gầm lên, ai cũng lo cho Bạch Tiểu Thuần, màn sáng bốn tầng, toàn bộ tan vỡ!

    Bàn tay tàn phá thế như chẻ tre đập vào người Bạch Tiểu Thuần, song ngay lúc nó đập vào, Bạch Tiểu Thuần đã kịp rút ra một lá bùa!

    Lá bùa…

    Thần lực phù!!

    Hắn đập mạnh lá bùa lên ngực, gầm vang, Bất Tử Trường Sinh Công bùng lên, hai Thiên Yêu thân cực lớn xuất hiện sau lưng, nhờ tác dụng của Thần lực phù, sức mạnh cơ thể của Bạch Tiểu Thuần đã được tăng lên gấp đôi!

    Cơ thể hắn đụng vào bàn tay tàn phá.

    Nếu cảnh này được vẽ thành tranh, nhất định sẽ khiến người xem tranh giật mình, vì dưới bàn tay hỏa diễm, không hề nhìn thấy hình dáng Bạch Tiểu Thuần, mà chỉ nhìn thấy hai con… Thanh Bì Thiên Yêu!!

    Oanh oanh oanh!!

    Tiếng nổ rung trời, rung chuyển bát phương, bàn tay hỏa diễm rốt cuộc tan vỡ, hóa thành vô số đốm lửa bay tứ tán, hai cái Thiên Yêu thân của Bạch Tiểu Thuần cũng xuất hiện những vết rạn, sau nó vỡ thành nhiều mảnh.

    Cơ thể hắn rơi nhanh, đập mạnh xuống đất, tạo thành một cái hố sâu cả mười trượng!

    Trong hố, Bạch Tiểu Thuần mặt xám ngắt, miệng trào máu tươi, hơi thở mong manh, hoàn toàn bất tỉnh, không ai nhìn thấy trong tay phải hắn có một luồng hắc quang đang dần tan đi.

    Ngay trước khi hắn bất tỉnh, đã kịp giải trừ áp chế tu vi cho người của Huyết Khê Tông!

    Không ai nhìn thấy lúc Hạng Viêm ra tay với Bạch Tiểu Thuần, trong Lạc Trần sơn mạch có một con khỉ mắt rực lên ác liệt, và trên tầng mây của Huyết Khê Tông có một đôi ánh mắt màu đỏ, chợt hiện ra nhấp nháy.​
     
    buinhi99, quangvd, Dạ Tâm and 15 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 285: Thiên Diện Tử

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Bên hố sâu của Bạch Tiểu Thuần có hai người cùng xuất hiện, một người là Tống gia lão tổ, người thứ hai là sư tôn của Lý Thanh Hậu đích, Thiết Mộc Chân Nhân.

    Hai người cùng xuất hiện bên người Bạch Tiểu Thuần, hai người nhìn nhau đầy cảnh giác và đề phòng!

    Người Huyết Khê Tông đã được giải trừ áp chế tu vi, khiến khí thế của họ lại bùng lên mạnh mẽ, Huyết Vân tiếp tục tràn rộng ra, những Luyện Thi, Ma Đầu đều rung lên, gào rú.

    Nhất là Thiết Đản, ban nãy nó không kịp đuổi qua, lúc này dữ dằn nhìn Hạn Viêm chằm chằm, trong mắt đầy thù hận!

    Cơ thể Ba đại Huyết Tử, Huyết Phách, Thái Thượng trưởng lão, Nội Môn Đệ Tử, Ngoại Môn Đệ Tử, các lão tổ Huyết Khê Tông trên trời đều run lên một cái, áp chế đã giải trừ!

    Người Linh Khê Tông vô thức hít thở nhanh, tập trung tâm thần nhìn sang Huyết Khê Tông, bầu không khí giương cung bạt kiếm đã lại căng lên.

    Ai cũng biết, bây giờ mà xung đột, thì không thể ngưng chiến được nữa!

    Hạn Viêm Chân Nhân cau mày, nhìn Bạch Tiểu Thuần trong hố, trong lòng thở dài, lão nhìn ra hắn chưa chết, chỉ bị trọng thương mà thôi, tuy rất tiếc nuối, nhưng bây giờ không còn cơ hội tiếp tục ra tay nữa.

    “Tuy chỉ bất tỉnh, nhưng vậy cũng đủ rồi…” Hạn Viêm Chân Nhân bùng phát sát khí, nhìn sang Linh Khê Tông cười vang.

    “Áp chế đã được giải trừ, Linh Khê Tông hèn hạ kia, hôm nay, nhất định huyết tẩy Linh Khê, các huynh đệ Huyết Khê Tông, theo lão phu diệt Linh Khê Tông!!” Hạn Viêm Chân Nhân bay ra trước nhất, không ít đệ tử Huyết Khê Tông bị khí thế của lão lôi cuốn, trong mắt cũng lộ ra sát ý, bay ra theo.

    Nhưng từ trên cao của Huyết Khê Tông, bỗng vang lên một tiếng hừ lạnh.

    “Huyết Khê Tông, từ lúc nào đến phiên ngươi làm chủ?” Một sức mạnh cấm cố ầm ầm ép xuống, những đệ tử Huyết Khê Tông đang lao ra đều khựng lại, Hạn Viêm Chân Nhân biến sắc, ngẩng đầu lên nhìn người vừa lên tiếng đang từng bước một đi tới.

    Huyết Khê Tông Thủy Tổ!

    Áp chế tu vi của lão đã không còn, khí thế ầm ầm bộc phát, từng bước lão bước ra, đều làm cho trời đất như bị bóp méo đi một chút.

    “Phong Thần tử, ngươi nói thế là ý gì!” Hạn Viêm Chân Nhân sầm mặt, tức giận hỏi Thủy Tổ.

    “Ý gì? Vừa rồi đã bảo ngươi dừng tay, vì sao vẫn tiếp tục ra tay, lão phu không tin ngươi không nhìn ra, người này không phải là mạo danh, hắn đúng là Huyết Tử của Huyết Khê Tông ta, cũng là Huyết Chủ!” Huyết Khê Tông Thủy Tổ mắt lóe hàn mang, chậm rãi lên tiếng, giọng nói rền vang như sấm sét.

    “Ta đương nhiên biết hắn là Huyết Tử, nhưng không lẽ các ngươi muốn sau này người của Huyết Khê Tông ta, kể cả chúng ta, đều bị một tên tiểu bối lúc nào cũng có thể áp chế một nửa tu vi hay sao? Cho nên ta muốn giết hắn, giết hắn đi, đối với Huyết Khê Tông ta chẳng những không có điều gì xấu, mà còn mang tới vô số điều may mắn!” Thủy Tổ tới gần, Hạn Viêm Chân Nhân cũng bị áp lực, lùi lại mấy bước, vừa nói vừa nhìn sang những lão tổ còn lại của Huyết Khê Tông.

    “Việc ta làm, cũng là việc các ngươi đang chần chừ muốn làm mà thôi!”

    Trong Huyết Khê Tông có người dao động, các lão tổ Huyết Khê Tông đều sầm mặt, không nhìn ra suy nghĩ trong lòng.

    Thủy Tổ chỉ cười nhạt, nhìn chằm chằm Hạn Viêm Chân Nhân.

    “Lão phu cũng có thể áp chế tất cả các ngươi, vậy chẳng lẽ ngươi cũng muốn giết ta? Hơn nữa… Lão phu rất muốn biết, vừa rồi lúc ngươi ra tay, tại sao tu vi của ngươi không bị áp chế?”

    Một lời vừa ra, người Huyết Khê Tông đều sững sờ, buột miệng kêu lên, ban nãy không ai để ý điều ấy, bây giờ nghe ra, đều giật mình.

    Bên Linh Khê Tông cũng chỉ có lão tổ đời thứ nhất là nhìn thấy điều này.

    Hạn Viêm lão tổ biến sắc, trán rịn mồ hôi lạnh, việc này lão không thể nào giải thích được, chỉ có thể thầm hận trong lòng, vốn theo lão tính toán, chỉ cần giết Bạch Tiểu Thuần, dù sau đó có bị lộ… nhưng đã không còn Bạch Tiểu Thuần, Huyết Khê Tông và Linh Khê Tông tuyệt đối không có khả năng dung hợp lại nữa, nhất định sẽ lại giết nhau.

    “Chết tiệt, Bạch Tiểu Thuần này mạng quá lớn, trúng ta một đòn mà còn không chết!” Hạn Viêm Chân Nhân nghiến răng, cơ thể trở nên mơ hồ, nhanh chóng lùi ra sau.

    “Muốn đi?” Thủy Tổ mắt lóe sát cơ, vung tay phải, chỉ vào Hạn Viêm Chân Nhân một cái.

    Cùng lúc, các lão tổ của Linh Khê Tông cũng thuấn di, bao vây xung quanh Hạn Viêm Chân Nhân không cho lão bỏ chạy.

    Một chỉ của Huyết Khê Tông Thủy Tổ đánh tới, Hạn Viêm Chân Nhân thấy không chạy được, gầm lên, tay bấm pháp quyết, cả người bừng lên hỏa diễm, đối kháng lại.

    Một tiếng nổ đinh tai, Hạn Viêm Chân Nhân miệng ứa máu, nhờ lực trùng kích nhanh chóng lùi về sau!

    Sáu lão tổ hừ lạnh, đều bấm pháp quyết, thuật pháp, Pháp bảo, Thần Thông thi nhau bùng lên.

    Huyết Kiếm hiện ra, một đường chém xuống, người cầm kiếm, chính là Vô Cực Tử.

    Một cón ác long xuất hiện, gào vang, bên cạnh ác long là lão tổ của Thiếu Trạch Phong, lão bước ra một bước, một quyền đánh xuống, Hư Không vỡ vụn, tạo thành gió lốc.

    Thủy Tổ vung tay, trong tay xuất hiện một lá cờ to, tạo thành một luồng gió đen, hóa thành một con Hắc Phượng, phát ra một tiếng hót làm rung chuyển tâm hồn, nhoáng một cái đã bay tới, Hạn Viêm Chân Nhân không thể nào né được.

    Hạn Viêm Chân Nhân bật cười, thần sắc dữ tợn, hai tay đập mạnh vào ngực, oanh một tiếng, tóc của lão trong chớp mắt đều hóa thành màu trắng!

    Ngoài lớp da trên người lão nổi lên rất nhiều gương mặt khác nhau, nữ có nam có, trẻ có già có, những gương mặt vặn vẹo, gào rú thê lương.

    “Thiên Diện Đạo, Vô Tình Tý!” Hạn Viêm Chân Nhân cười vang. Một tiếng nổ vang, cả người Hạn Viêm Chân Nhân như tự bạo, nổ tung, những gương mặt từ người lão với những tiếng kêu thê lương lao ra ngoài, điên cuồng bay đi khắp phương tám hướng.

    “Huyền Khê Tông Thiên Diện Tử!!” mắt Vô Cực Tử rụt lại, bật thốt. Thủy Tổ và các lão tổ khác đều biến sắc, ai cũng nhận ra lai lịch thuật pháp phân thân đặc biệt này!

    Các lão tổ Linh Khê Tông cũng sững người, nhận ra bí pháp độc môn của lão tổ thần bí nhất trong truyền thuyết của Huyền Khê Tông!

    Tuy các lão tổ đã hợp lực, bố trí thiên la địa võng, nhưng vẫn có một số gương mặt lọt lưới chạy ra.

    Một khuôn mặt thiếu niên chạy thoát, bay xa hơn vạn trượng, sau đó nhúc nhích, hóa thành một thanh niên tóc trắng, sắc mặt tái nhợt, thanh niên này không hề dừng lại, tiếp tục thuấn di chạy trốn.

    “Thiên Diện Tử!!” Vô Cực Tử mắt rực sát cơ, lao ra đuổi theo thanh niên tóc trắng, hai người trong chớp mắt, một trước một sau, biến mất nơi chân trời.

    Người Huyết Khê Tông sững sờ, không ai ngờ, một trong các lão tổ của tông, Hạn Viêm Chân Nhân, lại là… Huyền Khê Tông Thiên Diện Tử!

    Có thể tưởng tượng, Hạn Viêm Chân Nhân thật sự đã bị giết chết, dùng bí pháp chế tạo da người, bị Thiên Diện Tử thay thế!

    Nhớ lại lúc Thiên Diện Tử ra tay với Bạch Tiểu Thuần, mọi người đều hiểu Thiên Diện Tử không thể để cho Bạch Tiểu Thuần phá rối, giúp hai tông hợp nhất với nhau.

    Chỉ cần Bạch Tiểu Thuần chết, điều đó sẽ không xảy ra!​
     
    buinhi99, quangvd, Dạ Tâm and 14 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 2)