FULL Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Nhĩ Căn - FULL 1981C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 271: Chân không diệu hữu

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    “Phi hữu chi hữu viết diệu hữu, phi không chi không viết chân không…” Lý Thanh Hậu không quay đầu lại, nhàn nhạt lên tiếng, vẫn bước đi không ngừng. Bạch Tiểu Thuần cau mày, cảm thấy những lời này, tựa hồ ẩn chứa một ẩn ý thâm sâu nào đó, hắn nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra được, nhưng lại cảm thấy Lý Thanh Hậu sau khi nói câu này thì dáng vẻ có vẻ to lớn hơn hẳn.

    Hai người đã đến vùng đất trống, Bạch Tiểu Thuần trầm ngâm, con mắt thứ ba mở ra, Lý Thanh Hậu quay lại nhìn hắn, trong mắt lộ ý tán thưởng, không đi nữa, mà đứng lại, xem Bạch Tiểu Thuần có nhìn ra được cái gì hay không.

    Thông Thiên Pháp Nhãn mở ra, Bạch Tiểu Thuần nhìn quanh bốn phía, nhưng không nhìn ra cái gì. Bạch Tiểu Thuần nghĩ nghĩ, thả tu vi hóa tinh tầng ba vào trong Thông Thiên Pháp Nhãn, khí tức Thiên Đạo Trúc Cơ cũng hòa vào trong pháp nhãn.

    Con mắt thứ ba đau nhói, nhưng trong đau đớn đó, hắn đã nhìn thấy thế giới trước mắt đột nhiên vặn vẹo, mơ mơ hồ hồ, nhìn thấy một ngọn núi còn to hơn cả Chủng Đạo sơn sừng sững ngay trước mặt mình.

    “Núi…” Bạch Tiểu Thuần kinh hô, mi tâm không chịu nổi, khép lại, hắn thở hồng hộc, không thể nào tin được.

    “Ngươi đã nhìn thấy rồi, Linh Khê Tông ta trước nay chỉ có Chưởng môn, danh sách truyền thừa, Thái Thượng Trưởng Lão, mới biết… Đệ Cửu Sơn này!” Một thanh âm già nua, từ trong hư vô bỗng truyền ra, một lão giả mặc trường bào màu lam phớt hồng, tóc trắng xoá từ trong hư vô chậm rãi ngưng tụ, cất bước đi ra.

    Lão giả này sắc mặt hồng hào, giữa mi tâm có một nốt ruồi đỏ to chừng móng tay, dù tóc trắng phau, nhưng nếp nhăn trên mặt lại không nhiều, đôi mắt sắc bén, ác liệt như tia chớp, tay phải cầm một cái ngọc bội bốn màu tỏa lưu quang bốn phía.

    “Bái kiến sư tôn.” Lý Thanh Hậu ôm quyền, cúi đầu khẽ chào lão giả.

    “Bạch Tiểu Thuần bái kiến lão tổ!” Bạch Tiểu Thuần dù chưa từng gặp lão giả, nhưng khí thế và sát khí dữ dội tỏa ra từ người lão khiến hắn đoán được thân phận đối phương.

    Lão giả quét mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, môi tủm tỉm cười, nhưng phối hợp với sát khí trên người lão, khiến nụ cười này nhìn rất dữ tợn.

    “Không phải người trong danh sách truyền thừa, lại thấy được thứ không nên thấy, nhóc con, ngươi có biết tội của ngươi không!” luồng sát khí kinh khủng ập xuống người Bạch Tiểu Thuần.

    Bạch Tiểu Thuần run lên, mặt trắng bệch.

    “Sư tôn… Ngươi hù chết Tiểu Thuần mất.” Lý Thanh Hậu lúng túng nói.

    Bạch Tiểu Thuần đúng là sợ muốn chết, lão giả này miệng thì cười, nhưng sát khí của lão làm cả người hắn dựng hết lông tơ, huyết khí trong người suýt nữa không khống chế được muốn bùng ra, để đọ trình độ sát khí với lão giả.

    Lão giả cười, vẫy tay phải, quanh người lão xuất hiện một tầng sương phủ kín người lão, chỉ còn nhìn thấy hình dáng mà thôi.

    “Vậy thôi, nhưng ta sẽ nhớ lần này, lần sau nếu có phạm lỗi, sẽ bị phạt chung!”

    Bạch Tiểu Thuần ra vẻ nghe lời, nhưng trong lòng khinh bỉ, nghĩ lão giả này nhất định là cố ý hù dọa hắn, giống như kiểu kiểm tra, hừ, chiêu trò này, hồi mình làm Huyết Tử ở Huyết Khê Tông cũng biết dùng rồi.

    “Lão nhân ngài là sư tôn của sư thúc ta, vậy chính là sư tổ của ta a, sư tổ ở trên, xin nhận vãn bối một lễ.” Bạch Tiểu Thuần trong lòng không phục, mắt đảo quanh, cung kính cúi đầu xuống, sau đó ngẩng đầu lên, vỗ túi trữ vật, lấy ra một bình thuốc, hai tay dâng.

    “Sư tổ, lần đầu gặp mặt, đây là linh dược trân quý nhất vãn bối hiện có, ai dùng qua cũng khen không dứt miệng, diệu dụng vô và, vãn bối nguyện hiến cho sư tổ, đây là một lòng hiếu tâm của vãn bối, xin sư tôn phải nhận lấy…” Bạch Tiểu Thuần nói, mắt nhìn chòng chọc vào ngọc bội đủ màu trong tay lão giả, ngọc bội đó chắc chắn là một cái bảo bối.

    Lý Thanh Hậu đau đầu, chuyện hiếu kính cho trưởng bối này nếu là người khác làm thì ông chẳng có ý kiến, nhưng đây lại là Bạch Tiểu Thuần, Lý Thanh Hậu cảm thấy có cái gì đó không đúng, cứ thấy có gì là lạ, nhất là nhìn thấy cái thứ mắt Bạch Tiểu Thuần đang nhìn chòng chọc vào kia, ông cười khổ, đã lờ mờ đoán ra ý của Bạch Tiểu Thuần.

    Giả vờ hiếu kính tặng quà cho trưởng bối, thực chất là muốn đòi quà gặp mặt của người ta…

    Lão tổ trong sương mù sửng sốt, nhìn kĩ Bạch Tiểu Thuần thêm một chút, sau đó cũng nghĩ mình đã đoán ra ý của Bạch Tiểu Thuần, cười rộ lên.

    “Đây là muốn đòi quà gặp mặt của lão phu? Đan dược lão phu thu, ngọc bội này tặng cho ngươi!” Nói xong, miếng ngọc bội bốn màu bay ra khỏi làn sương mù, lơ lửng trước mặt Bạch Tiểu Thuần, còn viên Linh dược, cũng bay vào trong sương mù.

    Bạch Tiểu Thuần kinh ngạc, thực ra hắn không có ý này, nên thu hoạch ngoài ý liệu này làm hắn cảm thấy hơi xấu hổ, nhưng không hề chần chừ, cầm lấy ngọc bội sờ sờ vuốt vuốt, phát hiện bên trong ngọc bội có ẩn chứa sức mạnh, giông giống cái đèn lồng Tống gia lão tổ cho hắn.

    “Nó là linh bảo cho tu sĩ Kết Đan cảnh sử dụng, tu vi ngươi còn thấp, nhưng nếu dùng Thiên Đạo Trúc Cơ thúc giục, cũng thể sử dụng được.” lão giả cười, nhìn thêm Bạch Tiểu Thuần vài lần, mới quay người bỏ đi.

    “Thanh Hậu, bé con này không tệ, Thảo Mộc Giai Binh Quyết, ngươi có thể truyền thụ cho nó.”

    “Đa tạ sư tôn!” Lý Thanh Hậu ôm quyền cúi đầu, mục đích hắn mang Bạch Tiểu Thuần tới đây, chính là muốn lấy được câu cho phép này của sư tôn, truyền thụ Thảo Mộc Giai Binh Quyết cho Bạch Tiểu Thuần.

    Bởi vì Bạch Tiểu Thuần không phải là đệ tử của ông, sư thừa là một dòng khác hẳn.

    Được lão tổ cho phép, Lý Thanh Hậu trừng Bạch Tiểu Thuần một cái, dẫn hắn về Chủng Đạo sơn, tới động phủ Bạch Tiểu Thuần, Lý Thanh Hậu lấy bí pháp Thảo Mộc Giai Binh Quyết ra truyền thụ cho Bạch Tiểu Thuần.

    ” Thảo Mộc Giai Binh, không phải là ngự lực, mà là một kiểu vận dụng thảo mộc hóa thành chiến lực, trong thiên địa, mỗi cọng cây ngọn cỏ đều có linh tính, nếu biết kích phát linh tính đó ra, sẽ sinh ra được một uy lực nhất định!”

    “Căn bản là vậy, nếu có thể kết hợp nhiều loại thảo dược lại với nhau, tạo thành một loại giống như trận pháp, thì uy lực sẽ càng tăng mạnh, Thảo Mộc Giai Binh Quyết, chính là hóa mộc thành Binh!”

    “Cái gọi là giống như trận pháp ở đây, trên thực tế cũng không phải là trận pháp, mà là… Đan phương, không phải là đan phương dùng trong lò luyện đan, mà là công thức kết hợp giúp thảo mộc có được sức mạnh kích sát!”

    Công quyết này đòi hỏi phải có tạo nghệ về thảo mộc nhất định, với trình độ đan đạo của Bạch Tiểu Thuần, chỉ cần nghe qua một lần là hiểu ngay, không cần Lý Thanh Hậu phải giảng giải nhiều. Đã có ngọc giản ghi pháp quyết, chỉ cần giảng một chút những chỗ quan trọng, là Bạch Tiểu Thuần đã có thể tự mình tu luyện.

    Quan trọng nhất là ở chỗ trong ngọc giản của Lý Thanh Hậu đưa, có ghi chép mười tám loại đan phương tiền nhân Linh Khê Tông đã tìm ra được!

    Đến hoàng hôn, Lý Thanh Hậu mới rời đi, trước khi đi, ông nhớ tới viên đan dược Bạch Tiểu Thuần đưa sư tôn, bèn hỏi.

    “Ngươi đã đưa Thiết Mộc lão tổ linh dược gì?”

    “Thiết Mộc lão tổ? A… đương nhiên là đan dược quý nhất ta hiện có, do ta tự chế ra đấy… là một loại linh đan có thanh danh hiển hách trong Linh Khê Tông!” Bạch Tiểu Thuần chớp mắt, có chút chột dạ, nhưng hết cách rồi, đành hất cằm, ngạo nghễ trả lời.

    Lý Thanh Hậu nghe đến đó, sắc mặt chợt biến, trừng lớn mắt, không thể tin được nhìn Bạch Tiểu Thuần, cả nửa ngày sau mới lên tiếng.

    “Phát Tình Đan?”

    Bạch Tiểu Thuần chột dạ, khẽ gật đầu, thấy mặt Lý Thanh Hậu xanh mét, Bạch Tiểu Thuần vội giải thích.

    “Nó là đồ tốt mà, ta không nói dối đâu, ai từng dùng cũng đều nói tốt, Lão Long bên bờ bắc cũng khen không dứt miệng, ta nghĩ lão tổ đã lớn tuổi…”

    Lý Thanh Hậu ngẩng đầu, trong đầu ông ông, sau một lúc lâu, trợn mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, rồi vội vàng bay đi Đệ Cửu Sơn…

    Bạch Tiểu Thuần chột dạ, thầm nghĩ, mình không nói láo thật mà, đan dược đó đúng là rất trân quý mà.

    “Ai bảo lão nhân kia hù dọa người ta, Bạch Tiểu Thuần ta cái gì mà chưa trải qua, làm sao bị lão hù chết được!” Bạch Tiểu Thuần thấy sợ hãi, suy nghĩ một lúc, không dám ở lại đây nữa, vội gọi Thiết Đản, chạy đi bờ bắc.

    Bạch Tiểu Thuần và Thiết Đản lặng lẽ chui vào trong bách thú viện, mới thấy yên tâm.

    “Có Thiết Đản ở đây, có Lão Long ở đây, Thiết Mộc lão đầu dù có muốn tới giáo huấn ta, ta cũng có người giúp đỡ!” Bạch Tiểu Thuần thở dài, cảm thấy ở Huyết Khê Tông đúng là tốt, với thân phận Huyết Ma, chẳng lão tổ nào dám tới dạy dỗ hắn, hắn chỉ cần thò một ngón tay, cũng áp chế được một nửa tu vi của người ta rồi.​
     
    buinhi99, quangvd, Henesys and 15 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 272: Có Thiết Đản, ta có Linh Khê

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Cảm khái xong, Bạch Tiểu Thuần thở dài, định gọi Thiết Đản, mới nhận ra Thiết Đản đã chạy đi chơi mất rồi.

    “Thiết Đản nhất định lại đi làm chuyện xấu!” Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới chuyện Thiết Đản cả ngày không hề làm gì, thế mà tu vi lại chẳng thua kém hắn bao nhiêu, trong lòng lại thấy bất công, và sốt ruột.

    “Không được, ta phải tranh thủ thời gian tu luyện, tranh thủ sớm ngày đột phá Trúc Cơ trung kỳ, bước vào Trúc Cơ Hậu Kỳ!” Bạch Tiểu Thuần hít sâu, lấy tiểu Ô Quy ra, ra sức lắc,vẩy.

    Đầu, đuôi và bốn chân của tiểu Ô Quy đầu bị lắc, không ngừng đập vào mai rùa.

    Nhưng rung cả buổi, mùi thơm ngát kia vẫn không có xuất hiện, Bạch Tiểu Thuần không vui.

    “Ta trăm cay nghìn đắng, nguy hiểm cả tính mạng mới đưa lấy được tiểu Ô Quy ngươi, gạt ta nói là Vĩnh Hằng Bất Diệt chi vật gì đó cũng thì thôi, nhưng sao ngay cả một tí chỗ tốt cũng không cho ta, không tỏa mùi thơm ra cho ta!” Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, càng lắc mạnh hơn, lắc cả một nén nhang sau, rốt cuộc cũng có một tia mùi thơm ngát từ trong mai rùa bay ra.

    Bạch Tiểu Thuần phấn khởi, hít sâu, hít hết làn hương thơm kia vào trong người, vận chuyển Tử Khí Thông Thiên Quyết, linh khí xung quanh ào ào chui vào người hắn.

    Chín tầng linh hải trong người hắn, ba tầng đầu đã hóa tinh, lúc này bắt đầu xuất hiện dấu hiệu hóa tinh tầng thứ tư.

    Một giọt Thông Thiên hà từng được hắn uống vào cũng tiếp tục hòa tan, không ngừng bị tầng thứ tư Linh Hải hấp thu, Bạch Tiểu Thuần vô và phấn khởi.

    “Có hiệu quả, hặc hặc, tiểu Ô Quy này thực không phải cái gì cũng xấu nha.” Bạch Tiểu Thuần định khí Ngưng Thần, tầng thứ tư Linh Hải Hóa Tinh càng thêm ổn định.

    Sau một đêm, đã hoàn thành được chừng hai thành, dù Bạch Tiểu Thuần muốn tiến nhanh, nhưng cũng không làm gì được, đành phải cố gắng nhẫn nại, tiếp tục thúc đẩy.

    Ba ngày nhanh chóng trôi qua, Thiết Đản lảo đảo trở về, ngậm rất nhiều yếm đủ mọi màu sắc, vốn định bổ nhào vào lòng Bạch Tiểu Thuần nhưng thấy Bạch Tiểu Thuần đang tu hành, nên dẹp luôn ý đùa nghịch, nằm ngoài cửa phòng, cảnh giác xung quanh.

    Đối với nó, cả Linh Khê Tông, tất cả mọi người, mọi thú vật, cả trời đất này, đều không quan trọng bằng Bạch Tiểu Thuần, Bạch Tiểu Thuần chính là sinh mạng của nó!

    Lúc này nếu có ai dám tới quấy rầy Bạch Tiểu Thuần, hay có ác ý với hắn, đều sẽ bị Thiết Đản liều mạng ngăn cản!

    Sự nghiêm túc của Thiết Đản chiến thú bờ bắc cũng cảm nhận được, trở nên vô và an tĩnh, chủ nhân của đám chiến thú kinh ngạc khi nhìn thấy chiến thú thường tự động bay tới, bày ra dáng vẻ cảnh giác phòng hộ quanh bách thú viện.

    Đám chiến thú trong nội viện của bách thú viện còn thực hiện điều ấy ghê gớm hơn.

    Đến chiều, tầng thứ tư Linh Hải của Bạch Tiểu Thuần đã Hóa Tinh gần được chín thành, đột nhiên, vầng sáng trên đỉnh Quỷ Nha Phong của bờ bắc, và Thanh Phong sơn của bờ nam hình như đã đạt đến cực hạn, cả Chủng Đạo sơn nổ vang ầm ầm, một cột sáng cực lớn phóng lên trời.

    Oanh oanh oanh!

    Âm thanh đinh tai nhức óc, làm mặt đất run rẩy, làm bầu trời cuồn cuộn, hai cột sáng to tướng xuyên vào mây xanh.

    Đệ tử Linh Khê Tông đều nhìn thấy, lao xao bàn tán.

    “Nhóm Truyền Tống thứ hai sắp bắt đầu!”

    Những bóng người lao ra khỏi núi, bay tới Thanh Phong sơn và Quỷ Nha Phong!

    Mấy ngày trước nhóm đầu tiên được Lý Tử Mặc lão tổ dẫn đầu, tổng cộng hơn hai ngàn người, đã được Truyền Tống tới Lạc Trần sơn mạch, nhóm thứ hai lần hai về mặt số lượng đã vượt xa nhóm đầu tiên, đạt tới gần năm ngàn người.

    Từ Tung, Công Tôn Vân, Hầu Vân Phi, và một số thiên kiêu khác đều ở trong nhóm này, đệ tử nội môn cũng không ít, ào ào bay đi.

    Ai cũng mặt mày nghiêm nghị, mắt rực chiến ý, mấy làn cầu vồng mạnh mẽ bay qua, chính là những Thái Thượng Trưởng Lão.

    Sau khi Thái Thượng Trưởng Lão xuất hiện, lại xuất hiện mấy bóng người màu vàng, những bóng người này nhìn không rõ bộ dáng, nhưng chấn động tỏa ra từ trên người họ đều vượt qua Thái Thượng Trưởng Lão, mặc dù không bằng lão tổ, nhưng cũng đủ làm tu sĩ trong tông phải chấn động.

    “Mấy người màu vàng đó… có phải là…”

    “Danh sách truyền thừa!!”

    Những bóng người vàng lập tức trở thành điểm tập trung chú ý của tất cả mọi người.

    Họ, chính là người trong danh sách truyền thừa, lúc này chưa phải xuất hiện toàn bộ, nhưng mỗi người trong số họ đều là thiên kiêu tuyệt luân trong thế hệ của mình.

    Sau khi người trong danh sách truyền thừa xuất hiện, một trong năm lão tổ cũng đi ra, người này là một thanh niên, nhưng đôi mắt tang thương đầy năm tháng.

    “Lão phu Xích Nguyệt!” Xích Nguyệt Lão Tổ sắc mặt nghiêm nghị, giọng nói vang vang.

    “Vì Linh Khê Tông!” đệ tử Linh Khê Tông rào rào nói tiếp nửa câu còn lại.

    “Chiến!!”

    Xích Nguyệt Lão Tổ khẽ cười, vung tay áo, oanh một tiếng, hai ngọn núi rực sáng, tạo thành sức mạnh Truyền Tống, gần năm ngàn người trên hai ngọn núi trong nháy mắt biến mất!

    Những người còn lại mắt rực chiến ý, không kềm được quay sang nhìn năm ngọn núi còn lại đến giờ vẫn chưa tuôn ra cột sáng.

    Khi cột sáng tiếp theo xuất hiện, có nghĩa nhóm truyền tống thứ ba cũng bắt đầu.

    Tầng thứ tư Linh Hải trong người Bạch Tiểu Thuần đang tiến hành Hóa Tinh cuối cùng.

    Một lúc lâu sau, Bạch Tiểu Thuần mở mắt, đôi mắt lóe sáng, tầng thứ tư Linh Hải, đã Hóa Tinh xong!

    Hắn vừa mở mắt, Thiết Đản ở ngoài cửa biết ngay, lập tức bổ nhào vào phòng, khẽ gầm lên vui sướng.

    Bạch Tiểu Thuần cười, đang định mở miệng, bách thú trong nội viện nghe tiếng gầm của Thiết Đản, đều ngẩng đầu, gầm lên.

    Chiến thú bên ngoài viện cũng gào thét theo.

    “Ta… Ta chỉ là một cái đột phá nhỏ mà thôi, đâu cần phải chúc mừng ồn ào như vậy…” Bạch Tiểu Thuần thì thào, nhìn Thiết Đản.

    Thiết Đản xấu hổ, cúi đầu xuống.

    “Ngươi… Thiết Đản, ngươi có thể điều khiển đám chiến thú đó?” Bạch Tiểu Thuần do dự hỏi.

    Thiết Đản gật đầu, Bạch Tiểu Thuần giật thót, hít sâu, mở to mắt, không thể nào tin được. Thực ra lúc hóa thân Dạ Táng trở lại Linh Khê Tông, đã mơ hồ nhận ra Thiết Đản hình như có thể ra lệnh cho tất cả chiến thú.

    Nhưng lúc ấy hắn không tiện hỏi, cũng không xem xét kĩ được, nhưng hôm nay, mọi việc đã rõ ràng.

    “Ngươi là Thú Vương?” Bạch Tiểu Thuần hâm mộ, trong lòng đắc ý, hai mắt sáng lên, cảm thấy có được Thiết Đản trong tay, chả phải đồng nghĩa nắm một nửa Linh Khê Tông trong tay sao?

    Bạch Tiểu Thuần kích động, ngửa mặt lên trời cười to, rút cuộc đã tìm được chút cảm giác mình đã từng có trong Huyết Khê Tông.​
     
    buinhi99, quangvd, Henesys and 15 others like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 273: Chu Tâm Kỳ, Bạch mỗ tặng ngươi một lần duyên pháp

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: HàDu
    Biên: Tiểu Băng

    Chẳng qua cảm giác này vừa dâng lên không lâu, Bạch Tiểu Thuần lại có một chút cảm xúc khác, đáy lòng tràn ngập mâu thuẫn, vừa cao hứng khi thấy Thiết Đản cường đại hơn, rồi lại cảm thấy mình không thể thua kém Thiết Đản.

    “Thiết Đản của ta đã cường đại hơn trước, ta cũng phải mạnh hơn!” Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, cầm lấy tiểu Ô Quy, lần nữa lắc lắc, càng ngày càng mạnh, muốn tiếp tục tu hành…

    Chỉ là bây giờ hắn lắc lư đã gần nửa canh giờ, ngay cả ngón tay cũng có chút bủn rủn, nhưng tiểu Ô Quy như con rối kia, vẫn không bay ra một chút hương thơm nào.

    Bạch Tiểu Thuần có chút bất đắc dĩ, cảm thấy tiểu Ô Quy quá vô dụng, đành phải bỏ qua, khoanh chân ngồi xuống chống cằm im lặng suy nghĩ, mặc dù Thiết Đản rất thông minh, nhưng không biết bây giờ tâm tình của Bạch Tiểu Thuần rất mâu thuẫn, mắt thấy Bạch Tiểu Thuần không để ý đến mình, dứt khoát chạy ra ngoài chơi.

    Mấy ngày nay vì bảo vệ Bạch Tiểu Thuần, nó cũng không có đi ra ngoài chơi, lúc này vừa mới chạy ra khỏi cửa, nó lập tức hét lớn một tiếng chạy thật xa…

    Bạch Tiểu Thuần thấy Thiết Đản vui vẻ chạy đi, thở dài một tiếng, cau mày tiếp tục suy nghĩ.

    “Nhất định có biện pháp nào đó, có thể để cho tu vi của ta đề cao hơn, chỉ có thể là linh dược…Nhưng mà linh dược nào mới có thể có công dụng này đây…” Bạch Tiểu Thuần nghĩ đến những phương thuốc mà hắn có được, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, cũng không có cái nào thích hợp, phần lớn chỉ là tăng lên rất chậm.

    Ngay lúc Bạch Tiểu Thuần định cam chịu số phận, bỗng nhiên hắn mãnh liệt ngẩng đầu, vỗ đùi, hai mắt sáng lên.

    “Nghịch Hà Đan!!”

    “Đúng vậy, còn có Nghịch Hà Đan!!” Bạch Tiểu Thuần mừng rỡ, từ trong túi trữ vật lấy ra ngọc giản Nghịch Hà Đan, lại lục lọi một lát lấy ra Hàn Môn dược quyển, quyển dược này lúc hắn chưa cảm ngộ được Thánh đan tàn bích, xem không hiểu gì cả, sau đó lơ mơ hiểu được một chút, thu hoạch được rất nhiều.

    Giờ phút này nghiên cứu cẩn thận, sau đó lấy ra ngọc giản Ngịch Hà Đan, cố gắng suy nghĩ.

    “Không cần loại thảo dược nào, mà là lấy nước Thông Thiên Hà luyện chế… Cũng không cần sử dụng lò đan, mà là dùng thân thể làm lò đan…” Bạch Tiểu Thuần lầm bầm, năm đó hắn cảm thấy phương thuốc này rất kỳ lạ, bây giờ trình độ luyện dược tăng lên, lại thêm sau khi Tử Khí Thông Thiên Quyết luyện hóa nước Thông Thiên Hà, Bạch Tiểu Thuần dần dần hiểu ra vài chỗ.

    Mặc dù không phải hiểu rõ tất cả, nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ chóng mặt rồi.

    Một hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần hai mắt lóe lên, lập tức ra ngoài, đi tới bên bờ bắc Thông Thiên Hà.

    Hai bờ sông Thông Thiên Hà, là một trong những cấm địa của tông môn, cho dù là nội môn đệ tử nếu không được đồng ý cũng không thể tới gần, chỉ có tu vi Trúc Cơ, sau đó trở thành Trưởng lão trong tông môn, hàng năm mới có thể tới gần bên cạnh Thông Thiên Hà nhưng vẫn theo số lần quy định, linh khí ở trong Thông Thiên Hà tràn ra khiến người ta tu luyện càng nhanh hơn đến kinh ngạc.

    Chỉ là linh khí ở đây quá nồng, cho dù tu sĩ Trúc cơ trong một thời gian dài cũng không thể chịu đựng nổi, sẽ dẫn tới linh lực trong cơ thể hỗn loạn mà bạo thể.

    Lúc này Bạch Tiểu Thuần vừa đến, liền thấy một nam một nữ đang ngồi cách đó không xa, khoảng cách giữa hai người không xa, đều đang thu nạp linh khí Thông Thiên Hà, nữ nhân trong đó mặc trường bào màu thủy lam, bộ dạng xinh đẹp, lúc nhắm mắt lông mi khẽ run, da thịt vô và mịn màng, khi Bạch Tiểu Thuần nhìn rõ, lập tức vui vẻ.

    “Ta nói mà, lần này sau khi trở về, cảm giác như thấy thiếu thiếu cái gì đó, thì ra là không thấy sư điệt Tâm Kỳ, nàng rõ ràng chạy đến đây.”

    Cô gái này, đúng là Chu Tâm Kỳ.

    Bạch Tiểu Thuần quan sát Chu Tâm Kỳ vài lần, lúc nhìn về phía người nam nhân kia, Bạch Tiểu Thuần nhướng mày, trong lòng cảm thấy có chút không thoải mái, nam nhân kia… Đúng là Thượng Quan Thiên Hữu!

    Không biết Thượng Quan Thiên Hữu đang tu luyện công pháp gì, một mái tóc đen liền biến thành màu vàng, rối tung trên bờ vai, phối hợp với dung nhan tuấn mỹ kia, vốn gương mặt đã khiến người ta ghen tị, bây giờ càng có thêm mị lực.

    Nhất là khí chất cũng đã khác trước, nếu đứng chung một chỗ với hắn, không nói tên ra, thì người ta sẽ cho rằng Thượng Quan Thiên Hữu mới là tuyệt thế thiên kiêu, hoàn toàn bỏ qua Bạch Tiểu Thuần.

    Càng làm cho Bạch Tiểu Thuần không thoải mái, là ở mi tâm Thượng Quan Thiên Hữu có một hoa văn đứng thẳng có chút giống với Thông Thiên Pháp Nhãn của Bạch Tiểu Thuần, chỉ có điều hoa văn này không phải mắt, mà là một thanh kiếm ấn dựng thẳng!

    Một tia Kiếm Khí, từ trong mi tâm tràn ra, khiến cả người Thượng Quan Thiên Hữu, giống như một thanh kiếm sắc bén!

    “Nghe nói năm đó Thượng Quan Thiên Hữu có vận khí rất lớn, chẳng những tư chất kinh người, mà còn giống như Kiếm Tiên chuyển thế, bây giờ xem ra, quả là không phải lời đồn vô căn cứ.” Bạch Tiểu Thuần ngẫm nghĩ, nhìn khoảng cách giữa Thượng Quan Thiên Hữu và Chu Tâm Kỳ, cảm thấy giữa hai người này, có thể là lúc hắn không có ở Linh Khê tông, có chút mập mờ.

    Nghĩ tới đây, Bạch Tiểu Thuần càng không thoải mái, hất cằm lên, hừ một tiếng, nghĩ sau này mình nên tìm một cơ hội, để cho Chu Tâm Kỳ biết rõ bộ mặt thật sự của Thượng Quan Thiên Hữu.

    Liền thu hồi ánh mắt, không để ý tới hai người, rồi lựa chọn một chỗ bên cạnh bờ, đứng ở đó chăm chú nhìn Thông Thiên Hà.

    Nếu không tu luyện Tử Khí Thông Thiên Quyết, nếu Bạch Tiểu Thuần không có một số Pháp Khí đặc biệt, thì sẽ không có cách nào lấy được nước Thông Thiên Hà màu vàng này.

    Nhưng bây giờ, có Tử Khí Thông Thiên Quyết trong người, Bạch Tiểu Thuần đứng bên bờ Thông Thiên Hà, bình tĩnh Ngưng Thần, chuẩn bị lấy một ít nước sông để luyện chế Nghịch Hà Đan.

    Xa xa, Thượng Quan Thiên Hữu hai mắt hơi mở ra, liếc sang Bạch Tiểu Thuần, ở chỗ sâu trong mắt cất giấu một tia oán độc, từ trước đến nay Bạch Tiểu Thuần luôn là một cây gai trong lòng của hắn, mặc kệ là cuộc chiến hai bờ nam bắc trước Trúc Cơ, hay chuyện trong Vẫn Kiếm Thâm Uyên, và chiêu xé quần áo đại pháp hèn hạ sau Trúc Cơ, đều làm cho Thượng Quan Thiên Hữu hận Bạch Tiểu Thuần thấu xương.

    Chu Tâm Kỳ ở bên kia, nhìn như đang tu luyện, nhưng thực tế linh thức chưa hoàn toàn bị phong bế, ngay một khắc Bạch Tiểu Thuần đến đây, nàng đã phát hiện, đôi mi thanh tú hơi nhíu lại, hai mắt chậm rãi mở ra, lướt nhanh về phía Bạch Tiểu Thuần bên kia.

    Đối với Bạch Tiểu Thuần, nàng có rất nhiều cảm xúc khác hau, lúc đầu cảm thấy Bạch Tiểu Thuần rất nhiệt tình, cho đến lúc đối phương biến hóa một cách khủng khiếp sau khi luyện đan, rồi lộ ra thân phận Trộm Gà Cuồng Ma, tất cả làm cho Chu Tâm Kỳ không nắm chắc được cảm giác của nàng với Bạch Tiểu Thuần là như thế nào.

    Quan trọng nhất là, đã nhiều năm như vậy, tiểu ô quy thần bí năm đó ở Hương Vân Sơn rốt cuộc là ai, đã không cần đáp án, nàng sớm đã hiểu ra, tiểu Ô Quy kia, chính là Bạch Tiểu Thuần.

    Nói cách khác, một con người không thể nào có khả năng đột nhiên trở thành thiên tài trong đan đạo, đáp án này cũng làm cho lòng của nàng cảm thấy không tự nhiên, như kiểu sụp đổ khi tưởng tượng và sự thật va chạm với nhau.

    Hơn nữa Bạch Tiểu Thuần rất thích người ta xưng hô sư thúc với hắn, cũng làm cho Chu Tâm Kỳ đau đầu, lúc này thấy Bạch Tiểu Thuần đứng ở bên cạnh bờ Thông Thiên Hà, dáng vẻ giống như muốn lấy nước sông, Chu Tâm Kỳ dứt khoát không để ý tới nữa, đang muốn nhắm mắt tiếp tục tu luyện, bỗng nhiên ánh mắt mãnh liệt trợn to.

    Nàng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần rõ ràng không lấy Pháp Khí ra để lấy nước sông, mà là thò tay phải ra, giống như muốn trực tiếp đưa tay vào bên trong Thông Thiên Hà.

    “Bạch Tiểu Thuần, ngươi muốn làm gì, nước Thông Thiên Hà là vật ngươi có thể chạm vào sao, tu sĩ Trúc Cơ như chúng ta, chạm phải một chút nước này, lập tức sẽ…” Chu Tâm Kỳ lập tức mở miệng quát to, mặc kệ như thế nào, hai người cũng là đồng môn, Chu Tâm Kỳ không thể trơ mắt nhìn đối phương bị nước Thông Thiên Hà làm bị thương.

    Thượng Quan Thiên Hữu cũng nhìn thấy một màn này, đáy lòng cười lạnh, trong mắt hiện lên trào phúng, rất mong cánh tay của Bạch Tiểu Thuần bị Thông Thiên Hà hòa tan, hắn có chút không vui với lời nhắc nhở của Chu Tâm Kỳ.

    Nhưng dù hắn có không vui, ngay lúc Chu Tâm Kỳ lên tiếng nhắc nhở, tay phải của Bạch Tiểu Thuần đã đưa vào nước sông, trong lòng bàn tay múc ra một chút nước sông màu vàng, nghiêng đầu đắc ý nhìn Chu Tâm Kỳ.

    “Sẽ cái gì?” Bạch Tiểu Thuần ho một tiếng, loại cảm giác khoe khoang trước mặt Thượng Quan Thiên Hữu làm cho hắn cảm thấy không tệ, lúc mở miệng, còn nhún vai nhìn về phía Chu Tâm Kỳ.

    Chu Tâm Kỳ ngơ ngác nhìn bàn tay phải của Bạch Tiểu Thuần, lúc này còn có vài giọt nước Thông Thiên Hà chảy xuống theo khe hở giữa các ngón tay của Bạch Tiểu Thuần, nhỏ giọt rơi vào trong sông.

    Thượng Quan Thiên Hữu cũng mở to mắt, tinh thần chấn động, trong lòng hắn biết trình độ khủng bố của nước Thông Thiên Hà, nhưng trước mắt, Bạch Tiểu Thuần lại trực tiếp múc lên.

    “Ngươi…” Chu Tâm Kỳ cảm thấy không thể tin nổi.

    Bạch Tiểu Thuần nhìn vẻ mặt của hai người, nhất là bộ dáng của Thượng Quan Thiên Hữu, đáy lòng càng là sảng khoái, càng cao hứng, dứt khoát đem nước Thông Thiên Hà còn trong lòng bàn tay, tới bên miệng uống vào một giọt, lúc này mới hất cằm lên, nhàn nhạt mở miệng.

    “Không phải có chi có viết hay có, không phải không chi không viết chân không…” Những lời này, mấy ngày trước hắn nghe Lý Thanh Hậu nói, lúc đó cảm thấy những lời này rất huyền ảo, mặc dù không biết nó có ý gì, nhưng nghĩ nó nhất định sẽ làm người ta chấn động, bây giờ đã có cơ hội lấy nó ra, lúc nói ra câu này cả người tản ra một loại ý chí thâm sâu.

    Thân thể Chu Tâm Kỳ chấn động, nghe những lời này, hô hấp như bị kiềm hãm, giống như mơ hồ đã hiểu ra cái gì, nhưng cẩn thận nghĩ lại, thì không có cái gì, nhưng mặc kệ như thế nào, lúc này trong mắt nàng, Bạch Tiểu Thuần đột nhiên cao lớn hẳn lên.

    Trong mắt Thượng Quan Thiên Hữu càng mãnh liệt lộ ra tinh mang, gắt gao nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, trong thần sắc mang theo không thể tin, những lời này, hắn nghe không hiểu, nhưng cảm nhận được một tia chân ý mờ ảo ẩn chứa ở bên trong.

    Nhưng cho dù như vậy, hắn cũng không thể nào tin nổi, lời nói đầy sâu xa như vậy, lại từ trong miệng Bạch Tiểu Thuần nói ra, hơn nữa còn nói một cách tự nhiên như thế…

    “Chu Tâm Kỳ, cám ơn ngươi đã nhắc nhở ta, đây là duyên pháp, Bạch mỗ tặng những lời này cho người, nếu ngươi có thể lĩnh hội, cũng là một duyên pháp…” Tay áo của Bạch Tiểu Thuần phất lên, bày ra dáng vẻ siêu nhiên, cười đi xa, mặc dù bóng đã mất, nhưng giọng nói của hắn, mang theo một chút tang thương mờ ảo, ung dung vang vọng.

    “Không phải có chi có viết hay có, không phải không chi không viết chân không… Còn đây là… Chân không hay có.”

    Chu Tâm Kỳ kinh ngạc nhìn bóng lưng của Bạch Tiểu Thuần, lúc này, hình tượng của Bạch Tiểu Thuần trong lòng nàng thay đổi một lần nữa….

    Không ai nhìn thấy, ở bờ sông phía xa, có một con khỉ đứng ở nơi đó, sau lưng là một lão giả, chính là lão tổ đời thứ nhất của Linh Khê Tông.

    “Xú tiểu tử này… bản thân hắn còn không biết ý nghĩa, mà lại dám lôi ra dùng loạn!” lão tổ đời thứ nhất buồn cười.

    Ánh mắt con khỉ khác với lão, sâu trong con ngươi của nó, có một sự thâm sâu người ngoài không thể nào hiểu được.​
     
    buinhi99, quangvd, MauAn and 14 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 274: Đã từng là thiếu niên hết sức ngông cuồng!

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Rời khỏi Thông Thiên Hà, Bạch Tiểu Thuần vô và phấn chấn, trong lòng rất khoái chí, bắt mình nhớ kĩ câu nói kia, hắn cảm thấy câu nói kia rất là thực dụng.

    “Hừ hừ, sau này thấy kẻ nào không vừa mắt, ta sẽ lấy nó ra hù hắn một phen, chắc chắn sẽ làm hắn phải sửng sốt!” Bạch Tiểu Thuần trở lại trong bách thú viện, suy nghĩ về cách luyện chế Nghịch Hà Đan, hơi ngần ngừ, cuối cùng cắn răng một cái, bắt đầu luyện chế.

    Muốn luyện chế Nghịch Hà Đan, phải lấy bản thân ra làm lò đan, Bạch Tiểu Thuần luyện dược sang ngày thứ hai, đã hét lên thảm thiết, tiếng động rầm rầm liên miên không dứt, hắn chạy như bay ra gian phòng.

    Sau lưng vẫn không ngừng vang ra tiếng rầm rầm.

    “Tại sao lại như vậy…” trong người Bạch Tiểu Thuần không ngừng xì ra khí, Thiết Đản bị hù chạy vội ra ngoài, cả bách thú viện nhanh chóng tràn ngập mùi hôi.

    Bạch Tiểu Thuần khóc không ra nước mắt, cái mùi này cả ba ngày sau mới từ từ tiêu tán, hắn không dám thử chế thuốc nữa.

    “Cái đồ chơi này, không phải cho người luyện, thật là đáng sợ, ta luyện dược có thể bị nổ lô, nhưng luyện cái Nghịch Hà Đan này, lấy thân mình làm lò đan, nếu bị nổ…” Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, càng cảm thấy quá khủng bố, lo còn luyện nữa, mạng mình cũng chẳng còn, nên quyết định không luyện nữa.

    “Tuyệt đối không luyện!” Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng sợ, cũng bắt đầu hiểu được cảm giác của người khác lúc hắn chế thuốc.

    Ngoài bách thú viện, mấy làn cầu vồng ào ào bay tới, đám Trương Đại Bàn, Hắc Tam Bàn, Hứa Bảo Tài xuất hiện, vừa bước vào bách thú viện, đã ngửi thấy chút mùi hôi còn sót lại.

    “Mùi gì thế?” Trương Đại Bàn sững sờ.

    “Cái này… Đây là…” Hứa Bảo Tài lắp bắp, mơ hồ đoán ra, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, Hắc Tam Bàn đã ra dáng nữ nhân uyển chuyển, dù da còn hơi đen, nhưng cả người tư thế hiên ngang, cũng không khỏi nhíu mày.

    Bạch Tiểu Thuần xấu hổ, vội ho một tiếng.

    “Cái kia… Thiết Đản mấy ngày nay ăn phải đồ hư, bụng không tốt.”

    Thiết Đản ở phía xa, nghe vậy định kêu lên đính chính, nhưng bị Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, tủi thân gục đầu xuống, nhìn mọi người.

    Bạch Tiểu Thuần thấy mấy người Trương Đại Bàn còn có vẻ nghi ngờ, vội đổi chủ đề.

    “Không nói chuyện này nữa, sao các ngươi tới đây? ”

    “Chúng ta tới đây để tạm biệt ngươi. Ngày mai nhóm thứ ba sẽ truyền tống, ba người chúng ta đều và đi.” Trương Đại Bàn đáp.

    Bạch Tiểu Thuần giật mình. Ba người Trương Đại Bàn trong thời gian hắn ở Huyết Khê Tông đã tăng tiến tu vi nhanh chóng, đều đã trở thành đệ tử nội môn.

    Tuy đều chưa Trúc Cơ, nhưng đều đã là Ngưng Khí Đại viên mãn, trên chiến trường mặc dù tác dụng không lớn, nhưng nếu đông người tụ vào một chỗ, lại có thêm trận pháp hỗ trợ, thì cũng có thể tạo ra sức mạnh kinh người.

    Bạch Tiểu Thuần im lặng, không biết nên nói cái gì, cảm thấy hơi có áp lực.

    “Trận chiến này, chúng ta chưa chắc thất bại, hơn nữa nếu nhất định khai chiến, như vậy trên chiến trường, mọi người cũng có thể và nhau giết địch!” Hắc Tam Bàn nhàn nhạt mở miệng, Trương Đại Bàn và Hứa Bảo Tài đều gật đầu.

    Bạch Tiểu Thuần nhìn ba người Trương Đại Bàn, hắn nhớ tới cảnh trong Vẫn Kiếm Thâm Uyên, những người đồng môn đã chết, hắn không thể tưởng tượng được nếu đám Trương Đại Bàn chết trận, hắn sẽ như thế nào… Hắn không muốn ai phải chết, không muốn có chiến tranh, muốn tất cả mọi người đều sống vui vẻ.

    “Tiểu Thuần, đừng làm vẻ mặt như vậy, chúng ta chưa chắc sẽ chết, tới đây lâu rồi chúng ta không uống rượu, lần này phải say một trận mới được!” Trương Đại Bàn cười, từ trong túi trữ vật lấy ra mấy bầu rượu, chia cho mọi người, bốn người ngồi xuống, và uống.

    Thời gian dần qua, mọi người từ từ nói nhiều hơn, Trương Đại Bàn cười nhắc lại những chuyện Bạch Tiểu Thuần gây ra từ khi vào trong tông, nhắc cả tới chuyện Linh Vĩ Kê.

    “Đừng kể nữa, hương vị Linh Vĩ Kê… Thật là nhớ quá đi.”

    “Đều tại đám các ngươi!” Hắc Tam Bàn xấu hổ, năm đó chuyện Trộm Gà Cuồng Ma, nàng cũng tham dự vào, sau đó bị sư tôn dạy cho một bài thê thảm.

    Hứa Bảo Tài đấm ngực, lôi Bạch Tiểu Thuần kể chuyện huyết thư năm đó, bốn người càng uống càng nói nhiều, chẳng biết ai đề nghị lại đi trộm gà, thế là bốn tên hấp tấp chạy xuống bờ Nam, bắt về mấy con Linh Vĩ Kê, cười ha hả nướng.

    Đến chiều tối, theo lời đề nghị của Trương Đại Bàn ghị, bốn người lại đi Hỏa Táo Phòng, người trong Hỏa Táo Phòng đều kích động, nhất là những mập mạp năm xưa, ai nấy phấn khởi lập tức đi làm một đống đồ ăn, ăn uống với nhau.

    Ồn ào một hồi, ngay cả Hầu tiểu muội cũng tới, bị Bạch Tiểu Thuần kéo tới ngồi bên cạnh, gương mặt nhỏ nhắn đỏ lên, sau khi uống rượu vào, càng thêm ướt át.

    Sau đó, Trần Phi cũng không mời mà tới, gia nhập vào hội, một đêm này, Bạch Tiểu Thuần say.

    “Tam Bàn, cái tên này, năm đó ta còn tưởng ngươi là đàn ông, không ngờ ngươi lại là nữ!” Bạch Tiểu Thuần mắt lờ đờ say nhập nhèm, chỉ vào Hắc Tam Bàn quát.

    Hắc Tam Bàn trừng Bạch Tiểu Thuần, hừ một tiếng, tiếp tục uống rượu.

    “Mập mạp, sư tỉ mặt rỗ hồi đó đưa ta tới đây ấy, ngươi còn bảo là Hỉ Thước đang gọi gì đó, ngươi vô và hâm mộ người ta gì đó, còn nhớ không, đi, đi thổ lộ cho ta xem a.”

    “Hứa Bảo Tài, cái huyết thư năm đó của ngươi, hù Bạch sư thúc muốn chết luôn ấy!”

    “Trần Phi, thằng cháu ngươi dám phục kích ta, hừ hừ!”

    “Bạch Tiểu Thuần, mỗi lần chúng ta chia của, ngươi đều là người ăn nhiều nhất!”

    “Đúng vậy a, cái chén dày đế đó, bây giờ đã trở thành truyền thống của Hỏa Táo Phòng chúng ta!”

    “Hặc hặc, ta còn nhớ lần chúng ta và đi chặn cửa…”

    “Bạch sư thúc… Ta sai rồi…”

    Trương Đại Bàn hưng phấn, lấy chén ra, hô to.

    “Thà chết đói trong hỏa táo phòng…”

    “Cũng không đi ngoại môn tranh phong!” Bạch Tiểu Thuần gào lên tiếp lời, Hắc Tam Bàn cũng kích động, và đám sư huynh mập mạp xung quanh ngẩng đầu rống to.

    Hứa Bảo Tài dù không phải là người Hỏa Táo Phòng, nhưng cũng gào không thua kém, Trần Phi cảm khái, mặc kệ mọi thứ, rống hết sức tới mức giọng cũng khàn, mọi người tụ lại hát hò.

    “Linh Chu ăn cạnh góc, món chính không thể đụng vào, cắt thịt sao cho mỏng, cạo xương lưu lại ba phần, linh cháo trộn nhiều nước, quỳnh tương non nửa chén.” Bạch Tiểu Thuần cầm bầu rượu, vừa tu, vừa hát.

    “Không đúng không đúng, bây giờ không phải là sáu câu chân ngôn rồi, đã có thêm hai câu, đáy chén cao một phần, linh kê đưa Tiểu Thuần!” Trương Đại Bàn cười ha ha, vỗ vai Bạch Tiểu Thuần, lảo đảo say ngã nhào sang bên.

    Phóng túng kiểu này, thường ngày không bao giờ có, nhưng hôm nay sắp trên chiến trường, không ai dám nói mình nhất định sẽ không chết, nên một đêm này mọi người đều vứt sạch mọi thứ, thả giàn uống rượu, không ngừng hò hét.

    Nhiều người nghe tiếng chạy tới, và Hỏa Táo Phòng ăn nói bậy bạ, uống rượu say mèm.

    Hầu tiểu muội luôn theo bên cạnh Bạch Tiểu Thuần, cũng say tới quên trời đất.

    Đến canh ba, cả Hỏa Táo Phòng yên tĩnh, Bạch Tiểu Thuần mở mắt nhìn quanh.

    Hắn cầm một bầu rượu, uống một ngụm to, nhìn quanh một vòng, ghi nhớ gương mặt từng người, bàn tay siết chặt bầu rượu, muốn ghi khắc lại thời điểm này…

    Sau đó dưới chân mềm nhũn, ngã xuống ngủ saymột bên, ngủ say đứng lên, bàn tay vì siết bầu rượu mạnh quá, gân xanh nổi cả lên.

    Sáng sớm hôm sau, Diên Vĩ Phong, Tử Đỉnh Sơn rực hào quang chiếu lên trời, những bóng người lại ào ào bay ra, bay tới hai ngọn núi đó.

    Trương Đại Bàn, Hắc Tam Bàn, Hứa Bảo Tài, Trần Phi, đều ở trong đó, và với danh sách truyền thừa và lão tổ, nhóm thứ ba gần ba vạn người, Truyền Tống ra đi.

    Bạch Tiểu Thuần nằm trong Hỏa Táo Phòng, mở to mắt, nhìn theo đám Trương Đại Bàn biến mất, trong mắt đầy cố chấp.

    “Tiểu Thuần ca ca… Ta là nhóm thứ tư.” Hầu tiểu muội bên cạnh khẽ nói.

    Bạch Tiểu Thuần cầm chặt tay cô, trầm giọng đầy kiên định.

    “Mọi việc cứ để ta!”

    Nhóm đệ tử thứ ba rời đi, cả Linh Khê Tông đã trống một nửa.

    Mấy ngày sau, Lạc Nhật Phong, Khung Đính Phong, Hương Vân Sơn, ba ngọn núi cuối cùng cũng phát ra cột sáng phóng lên trời.

    Trận pháp tông môn đã hoàn toàn mở ra.

    Thiết Mộc lão tổ xuất hiện, những danh sách truyền thừa còn lại, Thái Thượng Trưởng Lão, cả Trịnh Viễn Đông, cũng đều xuất hiện, Lý Thanh Hậu, Hứa Mị Hương đều ở trong đó.

    Hầu như tất cả trưởng lão, đệ tử nội môn, ngoại môn đệ tử, đều ra mặt hết, phần lớn trong số họ đều được ghi tên trong danh sách nhóm truyền tống thứ tư.

    Nhóm thứ năm cuối cùng là nhóm những người căn cốt nhất, trong lần thứ tư này là lần truyền tống đông nhất, hơn năm vạn người…

    Bạch Tiểu Thuần nhìn cột sáng, hít sâu, đi ra bách thú viện, Thiết Đản đi theo sau, nhanh nhẹn khác hẳn ngày thường, như cũng biết sắp gặp phải chiến tranh, và Bạch Tiểu Thuần bay tới cột sáng.

    Người nơi đây đã chen chúc rất nhiều, nhiều người nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần thì đều theo bản năng nhích gần tới hắn. Dù Bạch Tiểu Thuần bất hảo, nhưng chuyện ở Vẫn Kiếm Thâm Uyên đã chứng minh… Càng gặp lúc nguy hiểm, Bạch Tiểu Thuần càng trở nên đáng cho mọi người tin cậy!

    Trận chiến này, Linh Khê Tông lựa chọn chiến trường ngay trong Lạc Trần sơn mạch, dựa vào trận pháp để quyết chiến, sơn mạch giữa Lạc Trần sơn mạch và Linh Khê Tông còn bố trí bảy tám lớp phòng tuyến, để lỡ Lạc Trần sơn mạch thất bại, sẽ lui về phía sau dựa vào những lớp phòng tuyến đó, tiếp tục giao chiến.

    Trận chiến này, không có âm mưu quỷ kế, chỉ có thẳng thắn chiến đấu sống chết, để Huyết Khê Tông biết khó mà lui, để Huyết Khê Tông biết, muốn tóm Linh Khê Tông vào trong bàn tay, tuyệt không phải là điều đơn giản!

    Mọi người nhanh chóng tới đủ, không bao lâu sau… Truyền Tống, bắt đầu!

    Hào quang ngút trời, như một bàn tay to nâng tất cả sinh mạng trên ba ngọn núi, tiễn họ tới chỗ giao với Huyết Khê Tông, chính là…

    Lạc Trần sơn mạch!​
     
    buinhi99, quangvd, Dạ Tâm and 16 others like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 275: Lạc Trần đại trận

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Lạc Trần sơn mạch, giao giới của Linh Khê Tông và Huyết Khê Tông, sơn mạch này rất dài, nhìn bằng mắt thường không thấy đầu cuối, cao ngất như tường thành, bên trong có lạc ấn trận pháp, hôm nay trận pháp đã được mở ra, màn sáng vốn vô hình không thấy, hiện giờ đã nhìn thấy rất rõ, kết nối trời với đất, phạm vi cực to, ai nhìn thấy cũng phải chấn động.

    Màn sáng này thỉnh thoảng lại có vài chỗ rung động vặn vẹo, và âm thanh đùng đùng như hủy diệt.

    Nó, chính là Lạc Trần đại trận được Linh Khê Tông bố trí suốt vạn năm!

    Trên bầu trời có những bóng người tu vi Trúc Cơ tỏa ra thần thức càn quét bốn phương, nhất là hướng từ Huyết Khê Tông.

    Trên mặt đất, ba đợt đệ tử đầu tiên đã xây dựng cơ sở tạm thời, trong đó đệ tử ngoại môn là đông nhất, được xếp vào một chỗ, đang diễn luyện trận pháp.

    Số trận pháp đệ tử ngoại môn đang luyện có chừng mấy chục cái, khi nhóm đệ tử thứ tư tới, số lượng trận pháp sẽ tăng lên.

    Đệ tử nội môn tụ vào một chỗ, dựa theo thế núi cũng diễn luyện trận pháp, trận pháp của họ mạnh hơn đệ tử ngoại môn rất nhiều, chấn động chúng tỏa ra khiến hư không xung quanh cũng phải vặn vẹo.

    Không chỉ vậy, từng dãy chiến xa, được xếp dày đặc trên Lạc Trần sơn mạch, chiến xa này được làm bằng sắt, trên mỗi chiến xa đều có một cây châm dài mười trượng, to ba thước!

    Mỗi chiến xa đều được khảm nhiều linh thạch, không phải linh thạch hạ phẩm, mà là thượng phẩm, mỗi chiếc có mấy người điều khiển.

    Số lượng chiến xa phải tới mấy trăm, dày đặc nhìn mà giật mình.

    Xa xa còn có rất nhiều cự thạch, được các trưởng lão điều khiển bằng ngự lực, đang từ từ gom vào một chỗ, tạo thành một khôi lỗi cự thạch cao cả trăm trượng.

    Số lượng khôi lỗi cự thạch được tạo ra đã hơn trăm cái, rải rác khắp Lạc Trần sơn mạch, trên trời trên đất đều có rất nhiều chiến thú, khi thì gào rú, lúc lại bay quanh.

    Ở phương xa, bên ngoài Lạc Trần sơn mạch, rất nhiều trinh sát đã được phái qua Huyết Khê Tông để thu thập tin tức, các ám tử trong Huyết Khê Tông cũng bắt đầu hoạt động, dù hiệu quả không lớn, nhưng dù có vẫn hơn không.

    Những tấm thuẫn cực lớn xếp dựa vào núi đá, được đặt lung tung, nếu chúng sắp xếp vào nhất định là đủ sức cản được một kích kinh người.

    Tất cả mọi người đều bận rộn, trong Lạc Trần sơn mạch được dọn một chỗ cực rộng đủ chứa cả mấy vạn người, dưới đất khắc một trận pháp cực to, xung quanh trận pháp đang được hơn ngàn người bảo vệ, trận pháp bắt đầu tỏa ra hào quang chói mắt, và tiếng nổ ngập trời.

    Mặt đất run rẩy, tất cả đệ tử Linh Khê Tông trong Lạc Trần sơn mạch đều quay sang nhìn, họ nhìn thấy ba cột sáng cực to từ trên trời bắn xuống, đâm thẳng vào trong trận pháp.

    Màn sáng kết nối trời đất cũng phải rung động, ba cột sáng biến mất, trong trận pháp xuất hiện mấy vạn người!

    Bạch Tiểu Thuần, cũng ở trong đó!

    Hắn chính là thuộc nhóm người thứ được Truyền Tống!

    Mới vừa xuất hiện, nhiều người mới được truyền tống còn chưa quen, bị tác dụng phụ, mặt Bạch Tiểu Thuần cũng tái đi, nhưng không bị gì nặng, hắn nhìn quanh, tìm được đám Hầu tiểu muội, bước nhanh tới.

    Với thân phận của hắn, đi xuyên qua mọi người cũng không ai ngăn cản, nhanh chóng tới bên cạnh Hầu tiểu muội, mặt Hầu tiểu muội trắng bệch, lảo đảo muốn ngã, được Chu Tâm Kỳ vịn lại, Bạch Tiểu Thuần bước tới đỡ thêm, truyền linh lực vào người nàng để hỗ trợ.

    “Không sao, Truyền Tống ai cũng bị như vậy.” Bạch Tiểu Thuần nhìn gương mặt trắng bệch của Hầu tiểu muội, có chút đau lòng, qua thời gian ở Huyết Khê Tông, hắn đã tự hiểu thông thêm một chút về vấn đề tình cảm…

    Chu Tâm Kỳ nhìn Bạch Tiểu Thuần một cái, lùi lại mấy bước, không giúp nỡ, Thượng Quan Thiên Hữu cũng ở đó, lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thuần, đáy lòng hừ lạnh.

    Một lúc sau, Hầu tiểu muội mới trở lại bình thường, nhìn Bạch Tiểu Thuần, đáy lòng bất an, nàng đã rất nỗ lực tu hành, nàng sợ mình không đuổi kịp Bạch Tiểu Thuần, trong lòng nàng, Bạch Tiểu Thuần đã vượt nàng rất xa, nếu còn hơi lơi lỏng, sẽ xa tới mức không chạm tới được nữa.

    Nàng nắm chặt lấy tay Bạch Tiểu Thuần.

    Thấy Hầu tiểu muội đã khôi phục, Bạch Tiểu Thuần mới nhìn xung quanh. Nơi này đã thay đổi quá nhiều so với lúc hắn trở về, lúc ấy trận pháp chưa mở ra, nên hắn không nhìn thấy gì cả.

    Hiện giờ, đã hoàn toàn thay đổi!

    Hắn nhìn những bóng người mạnh mẽ trên bầu trời, nhìn màn sáng, nhìn những đồngmôn đang diễn luyện trận pháp, nhìn những chiến xa, những khôi lỗi to tướng, nhìn những tấm thuẫn, những gương mặt quen thuộc, nhưng chỗ này rộng quá, hắn chưa tìm thấy đám người Trương Đại Bàn.

    Nhóm thứ tư bắt đầu được mọi người dẫn đường, rời khỏi trận pháp, tản đi khắp nơi.

    Xếp chỗ cho mấy ngàn người cần phải có thời gian, vẫn còn khá nhiều người đứng đây đợi, và đều bị cảnh tượng xung quanh làm cho rung động giống như Bạch Tiểu Thuần.

    Mà rõ ràng mọi thứ vẫn chưa chuẩn bị xong, Bạch Tiểu Thuần không tưởng tượng được, đến khi mọi việc chuẩn bị xong xuôi, cảnh tượng sẽ hùng tráng tới cỡ nào!

    Thì ra Linh Khê Tông cũng có thực là nhiều bí mật.

    Ví dụ như những trận pháp đệ tử ngoại môn đang diễn luyện, Bạch Tiểu Thuần nhìn ra chúng đều có liên quan với Tử Khí Ngự Đỉnh Công và Thông Thiên Ngự Tượng Quyết, có thể nói chỉ cần tu hành hai loại công pháp này, là có thể thoải mái tham gia vào trận pháp.

    Bạch Tiểu Thuần cảm thấy, những trận pháp đó vẫn còn ẩn chứa khá nhiều biến hóa.

    Trận pháp của đệ tử nội môn cũng vậy. Đây quả thực là một trận tông môn chiến!

    Cũng chỉ có chiến tông, mới khiến cốt khí và sự bất khuất của Linh Khê Tông bùng nổ như thế này, dù có lẽ sẽ thua Huyết Khê Tông, nhưng vẫn không ngần ngại lựa chọn huyết chiến đến và!

    Lạc Trần sơn mạch này thực là xảo diệu, giúp nâng cao chiến lực không ít cho Linh Khê Tông, Bạch Tiểu Thuần mở Thông Thiên Pháp Nhãn, chỉ nhìn thoáng một cái, con ngươi không khỏi rụt lại.

    Trong Lạc Trần sơn mạch còn có một trận pháp, tác dụng của nó khiến da đầu Bạch Tiểu Thuần phải run lên, chính là… Băng bạo!

    Đây là dương mưu, nói cho Huyết Khê Tông biết, nếu quyết chiến, dù cuối cùng Huyết Khê Tông thắng, thì chỉ một nơi Lạc Trần sơn mạch này cũng sẽ làm cho Huyết Khê Tông phải đau tới tận xương, đau không bao giờ quên được.

    Hầu tiểu muội bên cạnh run rẩy, rõ ràng cũng bị cảnh tượng xung quanh làm cho rung động, nàng nhìn về hướng Huyết Khê Tông, từ đây nhìn tới, chỉ thấy một bầu trời đất màu đỏ.

    “Tiểu Thuần ca ca, nghe nói người trong Huyết Khê Tông đều giống Trung Phong Huyết Tử Dạ Táng, tàn nhẫn độc ác, giết người như ngóe, thường ngày ở trong tông môn, họ cũng tự giết lẫn nhau, hơi không cẩn thận một chút là chết ngay, huynh giao thủ với họ, nhất định phải cẩn thận.” Hầu tiểu muội thì thào, đối với nàng, Huyết Khê Tông đồng nghĩa với tử vong, nhất là lời đồn oanh động bát phương về Dạ Táng, nên tự nhiên lấy Dạ Táng ra làm ví dụ.

    Bạch Tiểu Thuần buồn bực, vỗ ngực.

    “Tiểu muội yên tâm, có Bạch Tiểu Thuần ta ở đâu, Dạ Táng tuyệt không dám xuất hiện ở đó!” Bạch Tiểu Thuần hất cằm, mình không nói khoác đâu, đây chính là lời nói thật… Tự tin như đinh đóng cột!

    Hầu tiểu muội nghe vậy thì cười, mặc kệ trong lòng tin hay không, nhưng nếu Bạch Tiểu Thuần đã nói, đương nhiên nàng sẽ bày ra dáng vẻ tin tưởng hoàn toàn, trong mắt đầy sùng bái làm Bạch Tiểu Thuần rất là thoải mái.

    Bạch Tiểu Thuần khoái chí nhìn quanh, thấy Chu Tâm Kỳ, nói luôn.

    “Tâm Kỳ sư điệt, ngươi cũng đừng sợ, ta cũng sẽ bảo vệ ngươi.”

    “Đã tới đây rồi, còn có tâm tư khoác lác, có ý nghĩa sao?” Chu Tâm Kỳ không thể nào ghép Bạch Tiểu Thuần này với Bạch Tiểu Thuần mình đã nhìn thấy ở bờ Thông Thiên Hà, khẽ than.

    “Bạch Tiểu Thuần, Dạ Táng là của ta, ta chắc chắn sẽ chém đầu hắn!” Thượng Quan Thiên Hữu hừ lạnh, nhìn Bạch Tiểu Thuần chằm chằm, nhả ra từng chữ.

    Bạch Tiểu Thuần mất hứng, trừng mắt nhìn Thượng Quan Thiên Hữu, đang định mở miệng, thì giật mình, một cảm giác lạnh băng làm tóc gáy hắn dựng dứng, hắn quay phắt đầu sang nhìn, thấy cách đó không xa, một cô gái đang nhìn mình.

    Mái tóc dài của cô bay bay, dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, chính là Công Tôn Uyển Nhi.

    Thấy Bạch Tiểu Thuần nhìn mình, Công Tôn Uyển Nhi che miệng cười, tiếng cười của cô làm Bạch Tiểu Thuần sởn da gà, trong lòng dậy lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, cô gái này, nguy hiểm cực độ!​
     
    buinhi99, quangvd, Dạ Tâm and 16 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)