FULL Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Nhĩ Căn - FULL 1981C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 256: Ngươi là Bạch Tiểu Thuần?!

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: dungkhocnhaem
    Biên: Tiểu Băng

    Toái Hầu Tỏa, theo quá trình Bạch Tiểu Thuần từ ngưng khí đến trúc cơ, qua vụ Lạc Trần sơn mạch, qua Vẫn Kiếm thế Giới, vốn đã được hắn không ngừng dày công tu luyện. Tuy hiện tại chỉ mới là quyển thứ nhất của bất tử thần công, nhưng theo Bạch Tiểu Thuần tu luyện Bất Tử Kim Cương, Toái Hầu Tỏa, uy lực không ngừng tăng mạnh.

    Một trảo này, Bạch Tiểu Thuần đã nín rất lâu, lúc trước trong huyết sắc hoang mạc, quái vật thì ít mà người thì nhiều, nên dù có nguy hiểm ngay trước mắt cũng phải nhịn xuống.

    Vì Linh Khê Tông lấy ngự lực làm chủ, thi triển ra sẽ làm bại lộ công pháp thần thông, nên Bạch Tiểu Thuần không thể thi triển, cả Thông Thiên Pháp Nhãn cũng vậy.

    Quy Văn nồi, mộc kiếm, những bảo vật đã luyện linh ba lượt, hắn đều phải nhịn, nhưng bây giờ… Bạch Tiểu Thuần không thể nhịn nổi nữa.

    Một tiếng gầm nhẹ, Toái Hầu Tỏa xuất hiện, một luồng ý chí khát máu từ người Bạch Tiểu Thuần bạo phát ra, khí thế ngập trời, phối hợp với yêu thân bất tử công khiến uy lực của Toái Hầu Tỏa càng thêm kinh thiên động địa.

    Oanh một tiếng, tay phải hắn xuất hiện trước mặt Tiếu Thanh, để mặc cho huyết kiếm đến gần, khí thế to lớn, khiến sắc mặt Tiếu Thanh trong nháy mắt đại biến.

    Lão có một ảo giác, dường như giờ phút này, Dạ Táng trước mắt đã thay

    đổi thành người khác, khí thế và cảm giác đều khác hẳn lúc trước.

    Nhất là một trảo của Dạ Táng càng làm lão hãi hùng khiếp vía, khí tức khủng bố của nó làm Tiếu Thanh phải hít sâu, cảm thấy nguy cơ cái chết đang đến gần. Lão buộc phải lùi lại, huyết kiếm đổi hướng, cơ thể vặn vẹo kì quái, tránh thoát Toái Hầu Tỏa.

    Nhưng huyết kiếm của lão đã va chạm với Toái Hầu Tỏa. Ngay lúc va chạm, kiếm khí đâm vào lòng bàn tay Bạch Tiểu Thuần, truyền ra âm thanh va chạm với kim loại, Toái Hầu Tỏa không hề dừng lại, bóp mạnh vào song chỉ của Tiếu Thanh.

    Két một tiếng.

    Chấn động tán ra hai bên, Tiếu Thanh rên lên, cả người lùi lại, tay phải run rẩy, hai ngón tay vặn vẹo, rồi đứt rời ra.

    “Dạ Táng này khác thường, Dương Minh, Trương Vân Sơn, cùng ra tay đánh chết hắn!” Tiếu Thanh biến sắc, nói nhanh. Dương Minh và Trương Vân Sơn hít sâu, nghiến răng cùng ra tay. Nhang được đốt lên, làn khói như đao, bảo phiến bay múa, cuồng phong tụ họp!

    Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, không hề dừng lại, gầm lên một tiếng, như một con hung thú cuồng bạo lao ra, đuổi theo Tiếu Thanh, bàn tay phải nắm lại, đấm ra một quyền cách không vào Tiếu Thanh, Thiên Yêu hiện ra, gào thét, lướt theo một quyền kia bay đi.

    Cùng lúc, Bạch Tiểu Thuần tay trái bấm pháp quyết chỉ vào Dương Minh một cái. Một chỉ vừa ra, hơn mười thanh phi kiếm trong túi trữ vật nháy mắt bay ra, những thanh phi kiếm màu sắc lộn xộn, nhưng nhìn kỹ sẽ thấy phía trên đều có hai ba đường ngân quang!

    Đó là những chi bảo đã luyện linh, giờ phút này được hắn sử dụng, với

    tu vi trúc cơ cùng tử khí Thông Thiên Quyết điều khiển khiến uy lực to

    lớn vô cùng, làm Dương Minh sắc mặt đại biến.

    Tiếng nổ vang động trời, Bạch Tiểu Thuần không hề dừng lại, nhìn qua Trương Vân Sơn, trong miệng nói nhẹ một chữ!

    “Đỉnh!”

    Một cái đại đỉnh màu tím từ hư không hiện ra ngay phía trước Trương Vân Sơn, trên thân đĩnh lồi lõm các loại phù văn, tản ra những tia hào quang màu tím, một cỗ ý chí mênh mông cuồn cuộn xuất hiện!

    Oanh oanh oanh!

    Âm thanh vang lên quanh quẩn. Bạch Tiểu Thuần một người đấu ba, lúc này toàn diện bộc phát, Tiếu Thanh biến sắc, làn khói nhang của Dương Minh bị phi kiếm xuyên qua, Dương Minh kêu lên thảm thiết, lui về sau, toàn thân đều là máu

    tươi tràn ra.

    Nhưng hắn lùi lại một bước, thì Bạch Tiểu Thuần cũng vừa vặn bước tới một bước, rõ ràng muốn giết chết Dương Minh trước, sau lưng xuất hiện cánh nguyên từ, tốc độ cực nhanh chẳng khác gì thuấn di, vèo một cái đã xuất hiện trước mặt Dương Minh, tay phải vung Toái Hầu Tỏa nhắm thẳng vào cổ Dương Minh.

    Dương Minh kêu lên thê lương, toàn lực ngăn cản nhưng đã bị mất tiên cơ. Bị phi kiếm của Bạch Tiểu Thuần, rồi tốc độ cực nhanh của Bạch Tiểu Thuần, cuối cùng là Toái Hầu Tỏa làm cho tâm trí của hắn loạn lên, bao nhiêu kinh nghiệm chiến đấu đều trở nên vô dụng.

    Rắc một tiếng, Bạch Tiểu Thuần đã bóp gãy cổ Dương Minh!

    Dương Minh hét thảm một tiếng, bỏ mình. Đến khi chết, cặp mắt hắn vẫn mở trừng trừng, không thể nào tin được mình lại chết trong tay Bạch Tiểu Thuần.

    ” Tử Khí Hóa Đỉnh, ngươi… Ngươi không phải Dạ Táng!!” Trương Vân Sơn thét lên, thần sắc không thể nào tưởng tượng nổi. Lúc này Bạch Tiểu Thuần đã rời khỏi Dương Minh, phóng thẳng đến Trương Văn Sơn!

    Tiếu Thanh sắc mặt đại biến, tỏa tu vi ra muốn ngăn cản thì đột nhiên xuất hiện một cái nồi trước mặt, mãnh liệt lao tới, dù Tiếu Thanh có phản kích thế nào cũng không phá vỡ được cái nồi này, hoàn toàn bị cản lại.

    Thời khắc này đối với Trương Vân Sơn chính là bước ngoặt sinh tử. Bạch Tiểu Thuần đã lộ ra công pháp làm sao có thể lưu lại người sống. Hắn bước tới, đôi cánh sau lưng vỗ mạnh, tốc độ bạo tăng, mượn lực lượng gia tốc, hắn triển khai Hám Sơn Chàng, tốc độ lại tăng lên mấy lần, sức mạnh cơ thể càng thêm cuồng bạo, mạnh hơn Hám Sơn Chàng bình thường gấp mấy lần.

    Chẳng những tốc độ cực nhanh, mà sức mạnh càng thêm kinh người. Nhưng nếu chỉ vậy cũng còn đỡ, đằng này Bạch Tiểu Thuần lại giơ tay phải, dựa trên cơ sở Hám Sơn Chàng, thi triển… Toái Hầu Tòa!!

    Hai thần thông Bất Tử quyển cùng lúc thi triển hình thành nên một lực lượng vô cùng khủng bố khó mà hình dung được. Tốc độ của Bạch Tiểu Thuần trở nên xuyên thấu hư không, hai ngón tay phải phá vỡ hư không, kéo theo hai vệt dài, Trương Vân Sơn không cách nào né tránh được, cũng không kịp phản ứng, vì hắn thấy lẽ ra Bạch Tiểu Thuần vẫn còn ở phía xa, không ngờ bỗng dưng Bạch Tiểu Thuần lại xuất hiện ngay trước mặt hắn với tốc độ như sét đánh, hai ngón tay bóp vào cổ hắn.

    Căn bản không cần phải bóp cổ, chỉ cần với tốc độ kinh người và sức mạnh cơ thể của Bạch Tiểu Thuần, Trương Vân Sơn đã bị hất văng vào tường.

    Oanh oanh oanh!

    Âm thanh chấn động bốn phương, cả Huyến Sắc Cổ Lộ cũng rung động vài lần. Thi thể Trương Vân Sơn bị Bạch Tiểu Thuần đính lên vách tường, ngón tay hắn xuyên qua cổ, vách tường vỡ ra những lỗ hổng, như khảm Trương Vân Sơn lên tường!

    Tiếu Thanh chậm nửa bước rốt cuộc đã đuổi tới, nhìn thấy cảnh ấy, trong mắt hoảng sợ và điên cuồng.

    ” Ngươi là Bạch Tiểu Thuần?!” Tới lúc này mà hắn còn không đoán được thân phận của Bạch Tiểu Thuần nữa thì coi như sống bao nhiêu năm qua là vô ích. Huyết Khê Tông chưa bao giờ cho dừng việc điều tra về Bạch Tiểu Thuần, nhất là những tu sĩ Trúc Cơ như lão, càng được nghe rất nhiều về Bạch Tiểu Thuần.

    Thuật pháp tiêu biểu của Bạch Tiểu Thuần chính là Toái Hầu Tỏa, dù trước đó Tiếu Thanh có chưa nghĩ ra, thì bây giờ sau khi nhìn thấy Tử Khí Hóa Đỉnh, giờ lại nhìn thấy Toái Hầu Tỏa, lão lập tức nhận ra ngay!

    ” Giết ngươi, chính là lập công lớn!!” Tiếu Thanh không chút chần chờ, đoán ngay Dạ Táng chính là Bạch Tiểu Thuần, lão biết nếu không có chứng cứ rõ ràng, có gào lên báo tin cho Huyết Mai hay Tống Quân Uyển cũng vô dụng. Giờ đang là lúc nguy hiểm liên quan đến tính mạng, lão nghiến răng, giơ tay phải, đấm mạnh vào ngực, một sức mạnh cuồng bạo ầm ầm bộc phát. Trong cơ thể lão, tia Linh Hải cuối cùng đang nhanh chóng kết tinh, rõ ràng lão muốn ngay lúc này bước vào kết đan cảnh. Một khi bước vào kết đan thành công, giết Bạch Tiểu Thuần là việc dễ như

    trở bàn tay.

    Cho dù mạo hiểm rất cao nhưng lão không thể đợi, vì lúc này Bạch Tiểu Thuần mang lại cho lão cảm giác nguy cơ sinh tử mãnh liệt vô cùng. Lão biết, với tu vi của lão hiện giờ, nếu trúng một đòn giống vừa rồi đối phương công kích Trương Vân Sơn, thì tỉ lệ sống sót của lão là chưa tới bốn thành!

    Nhưng ngay khi tia linh hải cuối cùng của lão hóa tinh, thì thiên đạo khí tức trong cơ thể Bạch Tiểu Thuần thiên lại bỗng nhiên bộc phát, thiên đạo khí tức này nghiền ép tất cả địa mạch trúc cơ, dù lúc này Bạch Tiểu Thuần mới chỉ là trúc cơ trung kỳ, đúng ra là chưa đủ khả năng để tạo ra việc nghiền ép, nhưng đã đủ làm cho địa mạch trúc cơ Linh Hải của Tiếu Thanh bị ảnh hưởng, xu thế kết đan giảm mạnh ba phần!

    Cùng lúc, ngay lúc khí thế của đối phương giảm mạnh, con mắt thứ ba Thông Thiên Pháp Nhãn ở mi tâm của Bạch Tiểu Thuần cũng từ từ mở ra.

    Con mắt màu tím đó, không có ngôn từ nào tả nổi, giống như… dưới con mắt đó, từ trên bích lạc xuống dưới tận hoàng tuyền, tất cả đều chỉ là loài sâu kiến!

    Thông Thiên Pháp Nhãn tỏa ra một luồng ngự lực khó tả không thể nào chống cự được!

    Oanh oanh oanh!

    Trong đầu Tiếu Thanh như có thiên lôi nổ tung, thân thể run rẩy, thần sắc vặn vẹo giãy giụa, đầu lưỡi không thể khống chế, trong miệng phát ra tiếng ấm ứ mơ hồ, nổi cả gân xanh, lão hoảng sợ phát hiện bản thân không khống chế nổi tay phải, tay phải của lão đang chậm rãi nâng lên, trong ánh mắt đầy sợ hãi của lão, nhắm thẳng vào thiên linh của lão vỗ một cái!

    ” Không…”

    Bốp!

    Một chưởng đánh xuống, đầu tan vỡ, não và máu văng khắp nơi. Tiếu Thanh tuyệt khí bỏ mình, tia Linh Hải Hóa Tinh cuối cùng vừa ngưng kết vỡ thành từng khúc.

    Bạch Tiểu Thuần run lên, phun ra một búng máu tươi. Con mắt thứ ba giữa mi tâm cũng bắt đầu chảy máu, từ từ khép lại như lúc ban đầu, lúc này thân thể Bạch Tiểu Thuần mệt mỏi rã rời, hô hấp hỗn loạn, tay phải đặt trên cổ Trương Vân Sơn rút về.

    Thi thể Trương Vân Sơn rơi xuống đất!

    Từ đầu đến cuối giết chết ba người, Bạch Tiểu Thuần chỉ mất hơn mười hơi thở, nhưng tiêu hao lại vô cùng lớn làm sắc mặt hắn trắng bệch. May mà hắn có linh dược dồi dào, không kịp ngồi xuống liền lấy linh dược ra nuốt vào, thu hồi Quy Văn nồi, lấy đi ba cái túi trữ vật, ngẩng đầu nhìn về đầu kia của Cổ Lộ, nghiến răng chạy như bay, cánh sau lưng không ngừng vỗ, tốc độ cực nhanh tạo nên những tiếng rít gió.​
     
    buinhi99, quangvd, Henesys and 17 others like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 257: Tiểu Đỗ Đỗ

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: dungkhocnhaem
    Biên: Tiểu Băng

    Vào lúc Bạch Tiểu Thuần cùng với ba người Tiếu Thanh xuất thủ với nhau thì Cổ Lộ phía sau, Tống Quân Uyển nhờ lực đẩy của Bạch Tiểu Thuần bay ra ngoài, nàng cắn răng không tiếc thiêu đốt sinh mệnh, gia tăng tốc độ đuổi theo Huyết Mai.

    Huyết Mai ở phía trước nhìn thấy thì nhíu lông mày lại, tốc độ gia tăng nhưng Tống Quân Uyển thiêu đốt sinh mệnh nên tốc độ càng ngày càng nhanh, khoảng cách hai người truy đuổi lẫn nhau dần dần rút lại, sau đó hai người vừa đánh vừa bay, một đường nổ vang không ngừng.

    Theo thời gian, Tống Quân Uyển sắc mặt càng ngày trắng bệch, nàng phát hiện Huyết Mai chẳng những thương thế khôi phục mà tu vi so với trước tinh tiến lên không ít, đã đủ sức cùng mình đánh ngang tay. Hai người do chém giết nên tốc độ chậm lại một ít, nghe được sau lưng vọng tới những tiếng nổ, và những lời nói mơ hồ, nhưng vì đang đánh nhau ồn ào nên nghe không rõ.

    Tống Quân Uyển biến sắc, dù thân phận Huyết Tử rất quan trọng với nàng, nhưng trong lòng nàng cũng vô cùng lo lắng cho Dạ Táng sau lưng, nàng biết rõ một mình Dạ Táng đi ngăn cản ba người nguy hiểm vô cùng.

    Theo nàng nghĩ đây chẳng khác nào dùng tính mạng của mình đi đổi lấy thân phận Huyết Tử cho nàng, trong lòng nàng đau đớn vô cùng, thậm chí sinh ra mờ mịt, không biết mình lựa chọn có chính xác hay không, trong lòng nàng cười thảm, không nghĩ nhiều nữa, toàn lực ra tay với Huyết Mai.

    Đoạn đường này Huyết Mai rất ít nói, trong mắt lo lắng, Tống Quân Uyển tu vi không tầm thường khiến nàng nhất thời nửa khắc không thể nào loại bỏ được. Một đường dài dây dưa, tiếng nổ sau lưng đã biến mất từ lâu, trở về yên tĩnh. Hai người cuối cùng cũng tới cuối đường của Huyết Sắc Cổ Lộ.

    Tại đây có một cánh cổng hình cung màu máu, huyết quang vô cùng nồng

    đậm từ bên trong tràn ra, còn cách cánh cổng một khoảng cũng còn cảm nhận được bên trong cổng chứa huyết khí nồng đậm không thể nào hình dung được.

    Chỗ đó… là vị trí của trái tim, cũng là nơi xuất hiện huyết tinh, người đầu tiên bước vào bên trong sẽ có cơ hội nhận được huyết tinh trở thành Trung Phong Huyết Tử.

    Ngay khi bước đến tới, hai người nghe thấy âm thanh phát ra từ Cổ Lộ sau lưng, tiếng âm bạo đang nhanh chóng tới gần, chỉ nghe tiếng âm bạo thôi cũng có thể tưởng tượng được một cường giả đang triển khai toàn lực chạy đến.

    Vả lại không cần phải đoán cũng biết chỉ cần tối đa năm sáu hô hấp nữa là đối

    phương sẽ tới.

    Mặc dù biết khả năng người đến không thể là Dạ Táng nhưng Huyết Mai vẫn không muốn đánh bạc, nàng với Tống Quân Uyển đã bay tới gần Huyết Môn hình cung, vừa đi cả hai vẫn ra tay với nhau, bỗng Huyết Mai cười.

    ” Tống Quân Uyển, thân phận Huyết Tử không thuộc về ngươi đâu.”

    Bàn tay như ngọc đưa lên, trên cổ tay xuất hiện một dấu ấn hình tam giác.

    Hình tam giác này có màu tím, vừa xuất hiện lập tức bay ra khỏi cổ tay, hóa thành ba mảnh hình thoi màu tím, áp thẳng về phía Tống Quân Uyển!

    Oanh một tiếng, toàn thân Tống Quân Uyển run lên, phun ra máu tươi, thân thể bị một lực mạnh đẩy lùi xa khỏi Huyết Môn, ba hình thoi màu tím vờn quanh trên đỉnh đầu nàng, tản ra sức mạnh phong ấn, phong ấn Tống Quân Uyển lại bên trong khiến không cách nào giãy giụa được.

    “Huyết Mai tiện tỳ, ngươi rõ ràng ăn gian, Vô Cực Tử càng phá vỡ quy tắc cho ngươi bảo vật phong ấn, dù ngươi có trở thành Huyết Tử,Tống gia ta cũng sẽ không bỏ qua!!” Tống Quân Uyển run rẩy, trơ mắt nhìn mình phong ấn, phương thức phong ấn này hết sức mạnh mẽ, chỉ có thể là thủ đoạn của Vô Cực Tử.

    ” Ngoan, nghe lời ở lại đây đi, thân phận Huyết Tử không thuộc về ngươi ” Huyết Mai cười khẽ, một bước bước vào huyết môn.

    Tống Quân Uyển cười thảm, trong mắt nàng lộ vẻ tuyệt vọng, nàng hận Huyết Mai không thể nào tả nổi, nhưng ngay khi Huyết Mai bước vào Huyết môn, tiếng âm bạo sau lưng đã tới nơi.

    Oanh một tiếng, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần xuất hiện bên cạnh Tống Quân Uyển, nhìn thấy ba con thoi phong ấn màu tím, Bạch Tiểu thuần biến sắc, tay phải nâng lên, xuất ra một quyền.

    Một quyền này ngưng tụ sức mạnh Thiên Yêu của hắn, đánh mạnh vào ba mảnh màu tím, nhưng không thể làm chúng suy suyển, chẳng những vậy còn bị lực phản chấn, làm Bạch Tiểu Thuần phải hít vào một hơi.

    “Phong ấn cấp bậc lão tổ?”

    Tống Quân Uyển cũng nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, không kịp nghĩ làm sao hắn thoát khỏi ba người Tiếu Thanh liên thủ chạy đến đây được, nàng hít thở dồn dập, mắt đầy quyết đoán, chìa tay phải ra, bên trong có một cái lệnh bài màu máu.

    Lệnh bài kia rất quỷ dị, nó vừa xuất hiện, phong ấn cũng phải vặn vẹo, dù không vỡ ra ngay, nhưng với sức mạnh của lệnh bài, tối đa chỉ một nén nhang cũng sẽ tan vỡ.

    Nhưng Tống Quân Uyển không thể nào đợi một nén nhang.

    “Dạ Táng, Huyết Tử lệnh bài này cho ngươi, mặc kệ ngươi dùng thủ đoạn gì, ngươi trở thành Huyết Tử cũng được,nhưng không được để cho con tiện nhân kia thành công!!!” Tống Quân Uyển đã hoàn toàn bất chấp. Nói xong, nàng ném mạnh lệnh bài ra, sức mạnh phong ấn cũng không cản được nó. Bạch Tiểu Thuần nắm lấy lệnh bài, lệnh bài trong tay hắn run lên, như đang thổ lộ niềm vui sướng, như đã vô cùng quen biết, như nó vốn là vật sở hữu của Bạch Tiểu Thuần.

    Bạch Tiểu Thuần khẽ giật mình, nhưng không có thời gian suy nghĩ nhiều, hắn cắn răng, biết mình không thể để Huyết Mai thành công, nếu không mình sẽ gặp nguy hiểm. Hắn nắm chặt lệnh bài, bay thẳng tới Huyết môn, trong nháy mắt đã bước vào trong.!

    Tống Quân Uyển nhìn thấy hết, cả người nàng đã yếu hẳn đi, nhưng trên mặt lại lộ ra một nụ cười giải thoát.

    “Dạ Táng, nếu ngươi thành công ta nhất định toàn lực giúp đỡ ngươi ngồi vững vị trí Huyết Tử! thậm chí nếu Dạ Táng thật sự thành Huyết Tử, đối với Tống gia vẫn có thể chấp nhận được!

    Thế giới trái tim là một vùng huyết quang, ở ngay giữa vùng huyết quang, có

    một trái tim cực lớn tuy không hề đập, nhưng lại có uy áp vô thượng, vô cùng mạnh mẽ.

    Những mạch máu dài vừa thô vừa to tung hoành khắp nơi, khiến phiến thế giới này nhìn như một mê cung.

    Trên trái tim có một viên huyết tinh tỏa ra những tia ánh sáng nhu hòa, mang theo ý chí uy nghiêm, ai lấy được huyết tinh, người đó sẽ nắm giữ một bộ phận truyền thừa, và nắm giữ luôn một ngón tay giữa của thân thể Huyết Tổ!

    Cái này chính là huyết tinh, là vật mà Huyết Tử phải có, ai đạt được nó người đó chính là Huyết tử của Trung phong thế hệ này!

    Huyết Mai đang đi nhanh phía trước, trong mắt lộ ra quang mang kỳ dị, đi thẳng đến chỗ huyết tinh, bên cạnh nàng nổi lơ lửng một cái đầu lâu thủy tinh. Trong đầu lâu thủy tinh này hình như có một thân ảnh mơ hồ đang phát ra tiếng thét.

    “Chính là chỗ này, chính là chỗ này….”

    “Câm miệng!” Huyết mai quát khẽ, tốc độ nhanh hơn, đột nhiên con ngươi nàng rụt lại, quay đầu nhìn lại lối vào, nhìn thấy Dạ Táng.

    Huyết Mai sững sờ, sau đó sát ý bùng lên, tăng tốc bay thẳng đến trái tim.

    Bạch Tiểu Thuần hít một hơi, ánh mắt đảo qua bốn phía, nhìn về phía sau Huyết Mai, cả người hắn dựng lên, cánh sau lưng mãnh liệt vỗ, tốc độ ầm ầm bộc phát, để đuổi theo đối phương, hắn còn thi triển luôn Nguyên Từ sức đẩy khiến tốc độ nhanh hơn Huyết Mai một phần. Vào lúc Huyết Mai tới gần trái tim thì Bạch Tiểu Thuần rốt cuộc đã đuổi kịp.

    Bạch Tiểu Thuần vô cùng phiền muộn, hắn vốn là muốn chức đại trưởng lão, chả hiểu trời đưa đất đẩy thế nào lại trở thành tranh đoạt thân phận Huyết Tử, nhưng lúc này không còn kịp suy nghĩ nhiều nữa, vô luận như thế nào hắn cũng không thể nào để Huyết Mai trở thành Huyết Tử.

    “Ta đã xem thường sự quyết đoán của Tống Quân Uyển!” Huyết Mai cười lạnh, tay phải bấm phát quyết chỉ một cái, một tia chớp màu vàng hình cung xuất hiện trên ngón tay nàng, bay thẳng đến Bạch Tiểu Thuần

    Bạch Tiểu Thuần định phản kích thì biến sắc, tia chớp màu vàng hình vòng cung này khiến hắn cảm giác so với trận đánh với ba người Tiếu Thanh còn muốn kinh tâm hơn. Hắn không chần chờ chút nào, gầm nhẹ một tiếng, Hám Sơn Chàng thi triển, tốc độ bạo tăng, oanh một tiếng, tránh khỏi tia chớp, xuất hiện trước mặt Huyết Mai, tay phải nâng lên đấm một quyền.

    Hai mắt Huyết Mai rụt lại, tay trái bấm pháp quyết khẽ vẫy, bàn tay trắng nõn như ngọc hóa thành màu vàng đụng vào quyền của Bạch Tiểu Thuần, oanh một tiếng, Bạch Tiểu Thuần phải hít sâu, một luồng lực từ tay đối phương truyền vào tay hắn, chỉ yếu hơn sức mạnh cơ thể hắn một bậc, khiến hắn phải lùi lại mấy bước, ngẩng đầu thấy Huyết Mai cũng đang lùi về sau mấy bước. Huyết Mai giật mình, hô hấp dồn dập, đang muốn ra tay tiếp…

    Nhưng đột nhiên huyết tinh trên trái tim tựa hồ vì Bạch Tiểu Thuần tới nên xuất hiện chấn động và càng ngày càng mãnh liệt hơn, sau đó tự bay lên, phóng thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.

    Một màn dị biến này làm Huyết Mai chấn động, thân ảnh mơ hồ trong đầu lâu thủy tinh trôi nổi bên cạnh nàng hét lên:

    “Ngăn cản hắn, không thể để cho hắn đạt được!!”

    ” Câm miệng!” Huyết Mai nghiến răng, trong mắt đầy sát ý, hai con ngươi trở thành màu vàng, huyết quang trên người biến mất, quanh người là kim quang vô

    tận nhưng thân hình lại gầy đi, giống như một chiêu thần thông này thi triển ra thì cần hao phí rất nhiều sinh cơ, tay phải giơ lên, chỉ thẳng Bạch Tiểu Thuần một cái.

    Chính là đòn sát thủ cuối cùng của nàng.

    Sau lưng nàng cũng huyễn hóa ra một ngón tay, ngón tay này vô cùng to lớn mang theo một cỗ lực lượng vô thượng làm cho Bạch Tiểu Thuần trong nháy mắt cảm giác được nguy hiểm cực hạn, cả người mỏi nhừ, như kết cấu cơ thể đang bị thay đổi.

    Loại nguy cơ này đã vượt qua nguy cơ của ba người Tiếu Thanh, vượt qua nguy cơ của Lạc Trần sơn mạch, mà giống như cảm giác Bạch Tiểu Thuần gặp phải khi gặp tiểu cô nương áo trắng trong Vẫn Kiếm Thế Giới.

    Đầu óc hắn ô…ô…n…g một tiếng, trong nguy cơ, hắn không còn giữ lại gì, hắn biết không thể nào né được, nếu hắn né thì chắc chắn phải chết không nghi ngờ gì, trực giác cho hắn biết đối mặt với nguy cơ này, sinh cơ chỉ có một cách, chính là chính diện phản kích.

    Tu vi toàn thân Bạch Tiểu Thuần bộc phát toàn diện, cánh sau lưng gấp lại, lực đẩy gia tốc, Hám Sơn Chàng ấm ầm vận chuyển gấp mấy lần, thân thể bắn thẳng về phía Huyết Mai.

    ” Điểm Thạch Thành Kim!” Huyết Mai thốt ra bốn chữ, mỗi chữ như thiên lôi nổ tung ra bốn phía.

    Hai người nháy mắt tiếp cận, ngón tay Huyết Mai điểm vào mi tâm Bạch Tiểu Thuần, hai ngón tay hắn ngưng tụ ra Toái Hầu Tỏa.

    Hắn không còn giữ lại gì, giờ phút này chỉ có thể thi trển cả chiến lực! Quy Văn nồi xuất hiện bao phủ trước người, hai ngón tay nhắm thẳng vào cổ Huyết Mai

    Nhưng ngay thời khắc chuẩn bị đụng vào nhau, thân thể Huyết Mai bỗng mơ hồ như muốn né tránh, nhưng Bạch Tiểu Thuần đã chuẩn bị sẵn, hấp lực trong lòng bàn tay mạnh mẽ chưa từng có, không chỉ cố định cả thân thể Huyết Mai khiến nàng không nhúc nhích được, mà còn làm mặt nạ trên mặt nàng từ từ bị kéo ra!

    Lộ ra một gương mặt vô cùng mịn màng xinh đẹp, dung nhan tuyệt thế vô song!

    Dung nhan này sau khi Bạch Tiểu Thuần nhìn rõ, cả người như bị thiên lôi bổ trúng, trong đầu nổ đùng, hắn không thể nào tin được, la lên thất thanh:

    ” Tiểu Đỗ Đỗ!”​
     
    buinhi99, quangvd, Henesys and 19 others like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 258: Trung Phong Huyết Tử!

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Cô gái này… không ngờ là… Đỗ Lăng Phỉ!!!

    Gương mặt này, Bạch Tiểu Thuần tuyệt đối không nhớ lầm, cũng không có khả năng quên, chính là gương mặt mất tích hôm đó… Đỗ Lăng Phỉ!

    Đầu Bạch Tiểu Thuần ong ong, hắn không thể nào nghĩ được, gương mặt dưới tấm mặt nạ của Huyết Ma lại là gương mặt này.

    Trong nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần kêu lên ba chữ Tiểu Đỗ Đỗ, Huyết Mai cũng choáng váng, cô không thể nào ngờ nổi, ba chữ kia như sấm sét nổ vang dội trong đầu cô.

    Đời này, chỉ có một người, dùng ba chữ đó để gọi cô, chính là… Linh Khê Tông Bạch Tiểu Thuần!

    “Bạch Tiểu Thuần!!” ngay lúc Bạch Tiểu Thuần mở miệng, Đỗ Lăng Phỉ cũng nghẹn ngào.

    Cô cứ tưởng cả đời này sẽ không bao giờ gặp lại Bạch Tiểu Thuần, hôm đó lúc rời đi, cô đã muốn xóa luôn trí nhớ về hắn, nhưng hôm nay nghe ba chữ Tiểu Đỗ Đỗ kia, cả người cô run rẩy, cô hiểu… mình không thể quên được Linh Khê Tông, không thể quên được Lạc Trần sơn mạch, không thể quên được… Bạch Tiểu Thuần.

    Thời gian như ngừng trôi, trong thế giới của trái tim này, Bạch Tiểu Thuần và Đỗ Lăng Phỉ nhìn vào mắt nhau.

    Bạch Tiểu Thuần dùng hết sức mạnh của Toái Hầu Tỏa, cố buộc mình phải dừng lại, đổi hướng, xương hắn nghiến lên ken két, đau nhói, nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn khiến được cánh tay lệch đi, trượt sát qua người Đỗ Lăng Phỉ.

    Bạch Tiểu Thuần buộc được Toái Hầu Tỏa chuyển hướng, nhưng hắn làm được là vì hắn mạnh, và vì vẫn không hề vượt qua phạm vi của thần thông, nhưng… Đỗ Lăng Phỉ thì khác, Điểm Thạch Thành Kim là phải dùng tới sinh mạng mới thi triển được vượt qua bản thân thần thông chi đạo, giống như đứa bé con điều khiển một con cọp, không thể điều khiển tự nhiên, càng không thể bắt nó dừng lại.

    “Không!!” Đỗ Lăng Phỉ sốt ruột, cả người run rẩy, tay trái dùng tốc độ nhanh nhất, công kích thẳng vào tay phải, muốn thay đổi sức mạnh của thần thông, cánh tay phải của cô răng rắc bị vẹo đi, dù có hơi đổi hướng, nhưng hư ảnh ngón tay cực lớn vẫn không thể dừng lại, đâm thẳng vào Bạch Tiểu Thuần.

    Nói thì nhanh, nhưng việc xảy ra chỉ trong nháy mắt, một tiếng nổ vang, Bạch Tiểu Thuần phun máu, người như diều đứt dây bị hất văng ra ngoài.

    Thiên Yêu thân sau lưng vỡ vụn, phần vì bản thân Bạch Tiểu Thuần bị cắn trả, nhưng phần lớn là vì thần thông của Đỗ Lăng Phỉ quá mạnh!

    Cả người hắn chuyển thành màu vàng, không phải là hào quang của Bất Tử Kim Bì, mà là kết cấu cơ thể bị thay đổi, sắp hóa thành người vàng.

    Đỗ Lăng Phỉ rơi nước mắt, mất hết hồn vía, điên cuồng chạy tới chỗ Bạch Tiểu Thuần.

    “Tiểu Thuần…”

    Bạch Tiểu Thuần mặt trắng bệch, nhìn Đỗ Lăng Phỉ, hắn có quá nhiều điều muốn hỏi, rất nhiều lời muốn nói, ánh mắt hắn rất phức tạp, há miệng ra định nói, thì lại phun máu tươi, cả người run rẩy, tu vi hỗn loạn, tầm mắt mơ hồ.

    Đỗ Lăng Phỉ sốt ruột, cô quên luôn Huyết Tử thí luyện, quên luôn nhiệm vụ của mình, trong mắt cô chỉ còn có Bạch Tiểu Thuần, cô định tới gần, nhưng… huyết tinh từ trong trái tim bay ra như cảm nhận được máu Bạch Tiểu Thuần vừa phun ra, tăng tốc xé rách không gian, xuất hiện ngay bên cạnh Bạch Tiểu Thuần.

    Huyết tinh ấy vui vẻ phấn khởi, hóa thành huyết khí chui thẳng vào trái tim của Bạch Tiểu Thuần, hòa vào máu trong tim hắn!!

    Cả người Bạch Tiểu Thuần chấn động, một cơn đau kịch liệt từ trái tim tỏa ra, khiến hắn gào lên khàn giọng, cả người lại bị ném bay, tông vào mạch máu thô to nhưng héo rũ trên vách đá, ai ngờ cú chạm đó lại làm mạch máu đã héo rũ kia trong chớp mắt lại như có được sức sống, truyền tới một lực hút mạnh mẽ…

    Nó hút Bạch Tiểu Thuần vào trong mạch máu mình, huyết quang rực lên ngập trời, mắt thường cũng nhìn thấy được, mạch máu héo rũ đã hoàn toàn khôi phục trong nháy mắt.

    Nhưng như thế vẫn chưa chấm dứt, sinh cơ nhanh chóng tràn ra khắp chung quanh, tất cả các mạch máu của trái tim đều rực huyết quang, chúng sống lại, đập hít thở, chúng nhúc nhích, và hình như có một luồng sức mạnh từ trong những mạch máu bắn ra thẳng vào trái tim ở giữa!

    Phanh phanh!

    Trái tim đã héo rũ đập mạnh một cái, phát ra một tiếng nổ như sấm sét, tiếng nổ truyền khắp bốn phía, khắp cơ thể Huyết Tổ.

    Trái tim bật ra một lực đẩy kinh người, hất Bạch Tiểu Thuần đang ở trong mạch máu, thuận theo mạch máu vọt tới một khu vực xa lạ chưa ai biết.

    Làm xong, trái tim lại héo rũ, mạch máu xung quanh toát ra sự bài xích mạnh mẽ, khiến Đỗ Lăng Phỉ dù có muốn ở lại cũng không làm được, cô phức tạp nhìn qua chỗ Bạch Tiểu Thuần biến mất, khẽ thở dài, biết Bạch Tiểu Thuần dù có bị thương nhưng sẽ được truyền thừa, sẽ không sao cả.

    Cô cầm lấy mặt nạ đeo lên mặt, sau đó cả người đã bị đẩy ra khỏi cơ thể Huyết Tổ.

    Không chỉ mình cô, Tống Quân Uyển trên cổ lộ cũng bị đẩy ra.

    Trong thế giới Huyết Tổ chỉ còn giữ lại người chết, người sống, chỉ còn có một mình Bạch Tiểu Thuần!

    Một tiếng đập ban nãy của trái tim, tuy chỉ có một cái, nhưng đã vang vọng khắp thương khung đại địa, truyền tới ra cả bên ngoài, khiến cả bầu trời biến sắc, đại địa phập phồng, Thông Thiên Hà chấn động, cuộn lên những cơn sóng lớn!

    Trái tim của tất cả tu sĩ trong Huyết Khê Tông lúc ấy cũng đều ngừng đập một nhịp.

    Ngay cả các lão tổ cũng vậy!

    “Chuyện gì thế?”

    “Có chuyện rồi, vừa rồi trái tim của ta không khống chế được!”

    “Tu vi dừng lại, có dấu hiệu bất ổn, sao lại như thế!! Với lại tiếng nổ vừa rồi, là âm thanh gì vậy?” trên Thiếu Trạch Phong, Vô Danh Phong, Trung phong, Thi Phong, mọi tu sĩ, Đại trưởng lão, cả các Huyết Tử, cũng đều biến sắc, bay hết ra ngoài, những đại trưởng lão trên Tổ Phong, những Huyết Phách luôn bế quan tiềm tu, cả Huyết Khê Tông lão tổ, đều chấn động.

    Tống gia lão tổ mở bừng mắt, nét mặt thay đổi. Vô Cực Tử cũng từ trong động phủ đi ra, nhìn ra phương xa, trong mắt lóe lên ánh sáng thâm sâu.

    “Chẳng lẽ Trung Phong đã chọn ra Huyết Tử?”

    “Dù có là chọn được Huyết Tử, cũng đâu có khoa trương như vậy…”

    Huyết Mai Tống Quân Uyển, và đám người Tống Khuyết lục tục xuất hiện giữa không trung, bị sự bài xích trong cơ thể Huyết Tổ truyền tống ra ngoài.

    Tống Quân Uyển hít thở dồn dập, nhìn thấy Huyết Mai cách đó không xa, nhưng tìm mãi mà không hề nhìn thấy Dạ Táng, trong lòng đánh thịch một tiếng, tưởng Dạ Táng đã thất bại, nhưng nhìn kĩ lại nhận ra Huyết Mai không hề có dáng vẻ giống như đã tấn chức Huyết Tử.

    Huyết Mai đeo mặt nạ, ánh mắt mê mang, cả người như mất hồn.

    Trên đỉnh Trung Phong bỗng có một luồng huyết quang kinh thiên động địa phóng lên trời, ngưng tụ thành một gương mặt cực lớn.

    Gương mặt ấy, chính là Dạ Táng!

    “Trung phong huyết quang, tiêu chí Huyết Tử!!”

    “Đây là… khi tranh đoạt Huyết Tử, người thành công tấn chức, trên đỉnh núi sẽ xuất hiện cột sáng, ngưng tụ gương mặt của người đó, Dạ Táng… Hắn là Huyết Tử? Điều này sao có thể!!”

    “Trung Phong Huyết Tử, hẳn phải là Huyết Mai hoặc Tống Quân Uyển mới đúng chứ, sao lại là… Dạ Táng?!”

    Tu sĩ Huyết Khê Tông ai nấy trừng to mắt, lao xao bàn tán, rất là khiếp sợ.

    Nhất là trên Tổ Phong, những đạo thần thức không ngừng quét tới, các lão tổ ai cũng giật mình!

    Tu sĩ Trung phong choáng váng đầu óc, trong người như có tiếng nổ vang, một luồng lực chí cao vô thượng, mặc kệ ý muốn của bọn họ, bắt họ đều phải quỳ xuống, nhìn lên gương mặt Dạ Táng trên không trung, ngay ngắn quỳ lạy.

    Tống Khuyết, Tống Chân, Tống Quân Uyển, Huyết Mai, Thần Toán Tử, tất cả mọi người… Chỉ cần là người tu hành bí pháp Trung phong, đều không thể cưỡng nổi sức mạnh kia, không thể không quỳ lạy, nếu không quỳ lạy, huyết khí trong người có lẽ sẽ tan vỡ.

    Đây chính là sức mạnh của Huyết Tử, sức mạnh khống chế cả một ngọn núi!​
     
    buinhi99, quangvd, Henesys and 18 others like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 259: Trí nhớ, chính là truyền thừa!

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: dungkhocnhaem
    Biên: Tiểu Băng

    Một gương mặt xuất hiện trong huyết quang của Trung Phong, điều đó chứng minh với tất cả mọi người, Trung Phong Huyết Tử đã được lựa chọn. Và đó chính là….. Dạ Táng!

    Những tu sĩ Huyết Kê Tông biết Dạ Táng đều rung động kịch liệt, Hứa Tiểu Sơn hít sâu, mạnh tay dụi mắt, cảm thấy không thể nào tưởng tượng nổi, nhưng nghĩ lại cũng thấy có vẻ hợp lý.

    Dạ Táng quật khởi chỉ trong mấy năm, nhưng ánh hào quang đã sớm khuếch tán cả Huyết Khê Tông, thậm chí thanh danh đã lan rộng ra khỏi tông.

    Hắn trở thành Huyết Tử, có lẽ là ngoài ý dịnh của mọi người, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại…. Hợp tình hợp lý!

    Đại Trưởng lão Thi Phong mở to mắt, ngơ ngác nhìn gương mặt bên trong huyết quang của Dạ Táng. Huyết Tử của Thi Phong, cũng thoáng hoảng hốt, nhưng rất nhanh liền nở nụ cười, trong mắt lộ ra quang mang, quang mang chỉ có khi nhìn vào đối thủ cùng thế hệ.

    Bất kỳ Huyết Tử nào cũng đầy kiêu ngạo, có thể để bọn hắn xem là đối thủ, chỉ có thể là Huyết Tử của ngọn núi khác mà thôi.

    “Thú vị…. Những ngọn núi khác đều đã từng xuất hiện người trở thành Huyết Tử mà không phải người của gia tộc tu chân, duy chỉ có Trung Phong là chưa bao giờ có.”

    “Dạ Táng này có thể trong tình huống không có khả năng lại có thể nghịch trời đổi mệnh, trở thành Huyết Tử… lại có thiên phú về đan đạo, tương lai chắc chắn sẽ là một kình địch!”

    Huyết Tử Thiểu Trạch Phong là một đại hán khôi ngô, ánh mắt cũng lộ ra kỳ mang. Hắn thở dài một hơi, từ giờ khắc này, gặp Dạ Táng đã không thể như cũ. Trầm ngâm một lúc, Huyết Tử Thiểu Trạch Phong nhìn Đại trưởng lão bên cạnh, chậm rãi mở miệng.

    “Chuẩn bị một phần đại lễ đưa qua, hóa giải những xích mích trước đó.”

    Đại trưởng lão Thiểu Trạch Phong tâm thần chấn động, khẽ gật đầu. Lão hiểu được Dạ Táng từ hôm nay … đã hoàn toàn khác trước, trước kia chẳng qua là được các lão tổ nhìn vừa mắt, nhưng đó dù sao cũng chỉ là ngoại lực, vì sống chết đều nằm trong tay lão tổ, nhưng bây giờ, tất cả đã thay đổi.

    Vào thời khắc trở thành Huyết Tử, Dạ Táng đã có căn cơ và nền tảng vững chắc bước vào đội ngũ hạch tâm của Huyết Khê Tông. Có được sức mạnh của một phong, càng được Huyết Tổ biết đến, dù lão tổ Huyết Khê Tông cũng không dễ dàng đụng đến được.

    Vả lại chỉ cần Dạ Táng ngày sau kết đan thành công thì sẽ trở thành Huyết Phách, địa vị cao hơn cả Thái Thượng Trưởng Lão, trở thành hạch tâm trong trung tâm của Huyết Khê Tông.

    Người như vậy, không mấy người Huyết Khê Tông dám trêu chọc.

    Huyết Tử và trưởng lão Vô Danh Phong, cũng trong một cái chớp mắt đã thay đổi thái độ đối với Dạ Táng, nhanh chóng chuẩn bị một phần đại lễ, định tới bái phỏng.

    Cả Huyết Khê Tông, bởi vì Dạ Táng trở thành Huyết Tử, mà suy nghĩ trong lòng về Dạ Táng cũng thay đổi. Huyết Mai đứng giữa không trung, thần sắc mờ mịt, mở miệng như muốn nói cái gi đó, nhưng chỉ phun ra một ngụm máu tươi, ánh mắt ảm đạm xoay người bay thẳng về Tổ Phong.

    Vừa bước vào Tổ Phong, việc đầu tiên Huyết Mai làm chính là tìm Vô Cực Tử lão tổ, sau đó trở về động phủ, bế quan không ra.

    Đổi với biến hóa của Huyết Mai, mọi người đều nhìn thấy, nhưng không hề suy nghĩ nhiều, dù là ai thì việc thân phận Huyết Tử đáng ra thuộc về mình bị cướp đi thì đều rất khó chấp nhận, nên hành động của Huyết Mai cũng là hợp lý.

    “Dạ Táng, ta đã hứa với ngươi, chỉ cần ngươi cản được Huyết Mai, dù ngươi trở thành Huyết Tử, ta cũng sẽ giúp ngươi đi khuyên lão tổ ủng hộ việc này!” Tống Quân Uyển thở dài, trong mắt lộ ra kiên định, bước lên Tổ Phong, bái kiến Tống gia lão tổ.

    Dạ Táng trở thành Huyết Tử, đã khiến quá nhiều người chấn động, nhưng sau đó tu sĩ Huyết Khê Tông liền cảm thấy có chỗ không đúng…

    “Kỳ quái, cái này …. Dạ Táng đã trở thành Huyết tử, nhưng tại sao …. không thấy đi ra?”

    “Sau khi Huyết Tử được lựa chọn, đương nhiên Huyết Tử sẽ là người được truyền tống ra sau cùng, nhưng sao Dạ Táng tới giờ vẫn chưa thấy?”

    Thời gian dần qua, càng ngày càng nhiều người cảm thấy không đúng. Trong cơ thể Huyết Tổ, Bạch Tiểu Thuần đang ở một nơi kì dị mà chưa từng một đệ tử Huyết Khê Tông nào tới được!

    Đây là một thế giới bị nghiền nát, thế giới này phảng phất như được tạo thành bởi nhiều mảnh, mỗi mảnh đều giống như một đại lục, nhìn thoáng qua chẳng khác gì một tấm gương vỡ.

    Phóng mắt nhìn, nơi này tựa hồ không có giới hạn, nhìn không thấy phần cuối, chỉ có thể nhìn thấy vô số mảnh vụn chìm trong khí tức tử vong, ngập trong màu xám.

    Nơi đây không có sinh mạng, hay sinh cơ, sự u ám bao phủ tất cả. Nhìn nó một thời gian dài, sẽ làm cho con người có một áp lực khó có thể hình dung.

    Bạch Tiểu Thuần mờ mịt, không biết vì sao mình lại xuất hiện ở đây. Điều cuối cùng hắn nhớ được, là mặt nạ của Huyết Mai bay ra, lộ ra gương mặt của Đỗ Lăng Phỉ, chuyện ấy xảy ra rất đột ngột, Bạch Tiểu Thuần không chuẩn bị kịp.

    Sự đột ngột ấy làm nội tâm Bạch Tiểu Thuần chấn động dữ dội. Trong lòng hắn có rất nhiều điều muốn hỏi Đỗ Lăng Phỉ, nhưng còn chưa kịp mở miệng, cả người đã bị hút vào trong một mạch máu, sau đó có một lực đẩy mạnh, tới khi tỉnh lại, đã thấy mình xuất hiện trong vùng đất màu xám kì dị này.

    Bạch Tiểu Thuần hít sâu, cúi đầu xuống nhìn, thấy tất cả những vết thương, kể cả trọng thương do giao chiến với Huyết Mai đều đã hoàn toàn khôi phục, tu vi thể lực đều đã trở lại đỉnh phong.

    Một luồng huyết khí nồng đậm từ trong người bay ra, Bất Tử Trường Sinh Công từ lúc vào trong môi trường này đã trở nên sinh động hẳn, tỏa ra một sự hòa hợp nào đó với nơi này….

    Sự đồng cảm của cơ thể hắn tỏa ra, được thế giới này tiếp nhận và đáp lại, hai bên giao thoa với nhau, tạo nên một sự chấn động.

    Cả khu vực xuất hiện những đốm sáng lóe lên, Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, hắn mơ hồ đoán được nơi này là gì.

    Lần đầu tiên bước vào Huyết Khê Tông, hắn đã cảm nhận được một sự liên kết, rõ ràng là từ chính nơi đây truyền đến!

    Những sự đồng cảm hắn cảm nhận được sau đó, cũng đều là từ nơi này.

    Tim Bạch Tiểu Thuần đập mạnh, bước lên thử một bước.

    Một bước vừa bước ra, cả thế giới này nổ vang, Bất Tử Truyển Sinh Công hòa với tiếng nổ ấy, tạo ra âm thanh càng to hơn, như cả thế giới đều gào rú.

    Tiếng gào đầy phấn khởi, đầy chờ mong!

    Những đốm sáng trong thế giới rực lên chi chít, kết nối lại với nhau, tạo thành những tia chớp, chạy loằn ngoằn khắp nơi, như muốn kết nối những mảnh vỡ lại với nhau.

    Những tia chớp càng lúc càng nhanh, âm thanh càng lúc càng lớn, như sức sống đã ngủ say nhiều năm, giờ muốn từ trong tử vong giãy giụa chui ra!

    Oanh Oanh Oanh!!!!

    Thiên địa chấn động, tia chớp động trời, cả thế giới như sống lại. Ánh sáng không còn lập lòe nữa mà hoàn toàn chói sáng, triệt để kết nối với nhau, cả thế giới rực sắc màu, một làn sức sống ầm ầm bộc phát.

    Không rõ sinh cơ này đến từ đâu, có lẽ đã được tích lũy qua nhiều năm tháng, tích lũy từng chút một, đến lúc này thì muốn bộc ra, cho dù chỉ rực lên trong tích tắc, cũng muốn hoàn thành nguyện vọng cuối cùng của Huyết Tổ trước lúc tử vong.

    Oanh Oanh Oanh!!!

    Âm thanh đinh tai nhức óc lại vang lên, nhờ làn sinh cơ kia, những mảnh tàn phiến bắt đầu chuyển động. Những tia chớp nhiều không đếm xuể giữa các mảnh vỡ đều bay lên, bắn thẳng về phía Bạch Tiểu Thuần.!

    Trong chớp mắt, những tia chớp này đã xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần, bao phủ cả thân thể hắn, điên cuồng chui vào tất cả lỗ chân lông của hắn, không ngừng dung nhập vào khắp nơi ngoài thất khiếu của hắn.

    Bạch Tiểu Thuần run rẩy, ngửa mặt lên trời thét một tiếng dài, những tia chớp vọt tới càng nhiều, tựa như cái tàn phiến thế giới này ngưng tụ ra sinh cơ chỉ để dành cho một việc duy nhất, là… truyền thừa.

    Đây là truyền thừa cuối cùng, áp đảo mọi Huyết Tử, mỗi đạo thiểm điện đều ẩn chứa một phần trí nhớ. Vô số tia chớp chui vào cơ thể Bạch TIểu Thuần, tương đương với vô số mảnh vụn trí nhớ chui vào trong đầu hắn, sau đó tập hợp lại với nhau, tạo thành những đoạn trí nhớ nguyên vẹn hoàn chỉnh…!!

    Trí nhớ đó, chính là truyền thừa Huyết Tử!!​
     
    buinhi99, quangvd, Henesys and 18 others like this.
  5. Thầy Tướng

    Thầy Tướng Trên Thông thiên văn, dưới tường địa lý! Thành viên kích hoạt

    Tham gia ngày:
    7/2/11
    Bài viết:
    1,180
    Được thích:
    3,610
    Nhất Niệm Vĩnh Hằng
    Tác Giả: Nhĩ Căn
    Chương 260: Huyết Tổ thứ hai

    Nhóm Dịch: HTP
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: Tiểu Băng

    Trong lịch sử không hề có dữ liệu về Huyết Tổ cự nhân này, không ai biết tới hắn, càng không ai biết vì sao hắn chết, mọi thứ liên quan tới Huyết Tổ đều không có.

    Có lẽ năm đó trước khi chết, Huyết Tổ vốn không nghĩ tới việc sau này đoạt xá sống lại, mà chỉ nghĩ tới một việc, là … truyền thừa mà thôi!

    Truyền thừa lại… Bất Tử Trường Sinh Công!!

    Giống như đối với Huyết Tổ, truyền thừa Bất Tử Trường Sinh Công còn quan trọng hơn cả tính mạng của hắn!

    Trong đầu Bạch Tiểu Thuần không ngừng ầm ĩ, những mảnh vỡ của thế giới này theo những tia chớp bay ra, một tia sinh cơ cuối cùng nhanh chóng yếu đi, ảm đạm.

    Những tia chớp kia bay vờn quanh người Bạch Tiểu Thuần, chui vào trong cơ thể hắn, dần lắp ráp thành một đoạn truyền thừa nguyên vẹn trong đầu Bạch Tiểu Thuần, phần truyền thừa thứ nhất!

    Đó là… Bất tử Bì (Da bất tử)!

    Bất Tử Công quyển thứ nhất, cách tu luyện Bất Tử Bì đã xuất hiện đầy đủ.

    Hắn nhận ra có một số điểm khác rất nhỏ với Bất Tử Bì hắn đã tu được, hình như cái truyền thừa này còn cổ xưa hơn cái hắn đã có!

    Bạch Tiểu Thuần còn chưa suy nghĩ xong, trong đầu lại nổ vang, phần truyền thừa thứ hai, bỗng nhiên xuất hiện, đó là… Bất Tử Kim Cương, quỷ dị thay, phần truyền thừa này lại giống hệt cái Bạch Tiểu Thuần có được từ người thủ mộ!

    Không có chút xíu khác biệt nào!

    Bạch Tiểu Thuần hít thở dồn dập, phần truyền thừa thứ ba rầm rầm hiện ra, nhìn thấy nó, Bạch Tiểu Thuần đầy kích động.

    Vì nó chính là… Bất tử Cân (Gân bất tử)!

    Câu đầu tiên của Bất Tử Cân chính là…

    Gân dài thêm một phần, thọ kéo dài thêm mười năm!

    Truyền thừa Bất Tử Cân nguyên vẹn hiện ra, Bạch Tiểu Thuần vô cùng hồi hộp, dù bây giờ truyền thừa có chấm dứt, không lấy được vật vĩnh hằng bất diệt, thì cũng đủ rồi!

    Nhưng rõ ràng truyền thừa này vẫn chưa chấm dứt, vì phần truyền thừa tiếp tục hiện ra!

    Là… Bất tử cốt (Xương bất tử)!!

    Xương cứng cỏi, có thể chống đỡ tất cả các loại sức mạnh!

    Bạch Tiểu Thuần run rẩy, trong mắt như có lửa, nhìn bí pháp Bất Tử Cốt trong đầu, trái tim hắn đập thình thịch liên hồi, hắn chuyển sang chủ động hút các tia chớp xung quanh vào.

    “Quyển kế tiếp, nhất định là… phần cuối của quyển Bất Tử, Bất Tử Huyết (máu bất tử)!!” trong lòng Bạch Tiểu Thuần gào lên, rốt cuộc hiện ra rồi…

    Bất tử Huyết!!

    Huyết, là thân thể chi nguyên!

    Cả năm quyển Bất Tử đều đã hiện ra nguyên vẹn!

    Sự trân quý của Quyển Bất Tử nguyên vẹn đối với Bạch Tiểu Thuần là không thể nào hình dung được, nếu không có được tạo hóa này, Bất Tử Kim Cương của hắn sau khi đại thành cũng khó mà bước tiếp đi được nữa. Thông Thiên đại lục quá lớn, biết đi đâu tìm Bất Tử Cân, hắn chỉ có thể bỏ không biết bao nhiêu thời gian và tiền bạc để đi tìm.

    Nhưng cái kiểu mò kim đáy biển ấy khó mà thành công, thế nên Bạch Tiểu Thuần lấy được bây giờ chính là đã có cơ duyên rất lớn, chẳng những có được Bất Tử Cân, còn có được cả Bất Tử Cốt lẫn Bất Tử Huyết.

    Chúng đã mở ra con đường tu hành cho Bạch Tiểu Thuần, tạo hóa này, phải nói là tuyệt thế!!

    Chúng giúp Bạch Tiểu Thuần càng hiểu rõ thêm về tu hành bất tử.

    Da là bên ngoài, thịt là Kim Cương, gân có thể kéo dài lực, cốt là kiên cơ, huyết thành phẩm nguyên!

    Năm cái hợp lại, chính là bất tử, một khi tu thành, người muốn giết được hắn là vô cùng hiếm thấy!

    Thiên Yêu thân của hắn hôm nay nhờ đã quán thông về bất tử, cũng bộc phát, huyết khí và tia chớp quấn vào nhau, tạo nên bộ Thiên Yếu thân thứ hai sau lưng Bạch Tiểu Thuần!

    Sức mạnh cơ thể hắn tăng lên gấp nhiều lần, khiến hắn không thể không ngửa mặt lên gào, vì truyền thừa… vẫn chưa chấm dứt.

    Những tia chớp xung quanh ngưng tụ lại thành một Tia chớp kết tinh!

    Kết tinh này sáng chói vô cùng, bên trong có vô số phù văn, những phù văn không ngừng lập loè, nếu nhìn kĩ, sẽ thấy chúng như có hình những gương mặt.

    Bạch Tiểu Thuần nhìn những phù văn kia, hắn không thể không hít sâu, vì hắn nhìn thấy mặt của rất nhiều tu sĩ Huyết Khê Tông quen thuộc.

    Trong đó có Tống Quân Uyển, có Tống Khuyết, có Tống gia lão tổ, có Vô Cực Tử, có Hứa Tiểu Sơn, có Huyết Tử của tất cả các phong… và rất nhiều người khác hắn không biết tên.

    “Đây là…” Bạch Tiểu Thuần mở to mắt, hắn không cần nghĩ nhiều, cũng đoán ra lý do…

    “Tất ai những ai dựa vào bàn tay của Huyết Tổ để tu hành… thì đều trở nên có mối liên quan với Huyết Tổ!”

    Tia chớp kết tinh tỏa hào quang rực rỡ, còn xung quanh đều ảm đạm.

    “Truyền thừa, chia làm hai phần!”

    “Phần thứ nhất, là truyền thừa về bất tử, phần thứ hai, chính là … truyền thừa về bản thân Huyết Tổ!”

    “Bao nhiêu năm nay, những tu sĩ nào nhờ Huyết Tổ để tu hành, đều trở thành một phần liên hệ với Huyết Tổ!”

    “Trong cơ thể Huyết Tổ, ngoài Huyết Tử truyền thừa, thì còn có một cái Chung Cực truyền thừa trong truyền thuyết… là… Huyết Ma truyền thừa!!”

    “Thứ ta đang nhìn thấy… chính là… Huyết Ma truyền thừa!” Bạch Tiểu Thuần hiểu ra ngay vấn đề, tia chớp kết tinh bắn thẳng vào mi tâm hắn, chui vào trong người hắn, một cơn đau từ mi tâm truyền khắp toàn thân.

    Cả người hắn run lên, ý thức như muốn rời khỏi cơ thể, từ trong cơ thể bay ra, tràn ra khắp xung quanh, tạo thành … hình ảnh Huyết Tổ!

    Bắt đầu là cái đầu, sau đó tới cơ thể, hai chân, hai tay…

    Ý thức của hắn dung nhập vào trong hình ảnh Huyết Tổ đó, hắn cảm nhận được nước trong Thông Thiên Hà, cảm nhận được thân thể của mình đang chìm trong Thông Thiên Hà, tay phải của mình đang giơ lên như muốn chạm vào bầu trời, nhưng không có khí lực.

    Đồng thời, hắn cảm nhận trên bàn tay phải của mình có một cái tông môn… những người trong tông môn đó đều nhờ bàn tay của hắn để tu hành.

    Những người đó, từ lão tổ, cho tới đệ tử ngoại môn, mỗi người trong mắt hắn đều là một đốm sáng đỏ, cảm giác này rất kỳ dị, Bạch Tiểu Thuần còn chưa kịp nhận thức hết, thì đã kết thúc.

    Ý thức của hắn tiêu tán, hắn mở mắt, thấy mình vẫn đang ở trong cơ thể Huyết Tổ, như mọi việc vừa xảy ra chỉ là giấc mộng.

    Bạch Tiểu Thuần hít sâu, mắt mờ mịt, hình như vừa rồi, hắn đã trở thành Huyết Tổ!

    Cảm giác kia dù nháy mắt đã biến mất, nhưng trong ý thức của hắn có thêm rất nhiều suy nghĩ, những suy nghĩ đó không thuộc về hắn, mà là của những người bao nhiêu năm nay đã nhờ Huyết Tổ để tu hành.

    Bạch Tiểu Thuần có một cảm giác, là hình như hắn có thể áp chế… tu vi của tất cả những tu sĩ tu hành nhờ Huyết Tổ, bất kể đó là người hay thú, cả luyện thi lẫn ma đầu, từ đệ tử ngoại môn tới nội môn, hộ pháp, trưởng lão, Huyết Tử, Thái Thượng trưởng lão, ngay cả… Lão tổ!

    Chỉ cần một ý niệm, hắn có thể khiến tất cả mọi người đều bị giảm xuống ít nhất một nửa tu vi!

    Áp chế tu vi của họ không phải hắn, mà là Huyết Tổ, Bạch Tiểu Thuần lấy được Huyết Tổ truyền thừa, theo ý nào đó mà nói, hắn chính là Huyết Tổ!​
     
    buinhi99, quangvd, Henesys and 17 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)