FULL Nhất Niệm Vĩnh Hằng - Nhĩ Căn - FULL 1981C

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 1977: Niệm lên thiên kiếp hiện (2)
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Lại không có người nào dám khiêu chiến thần linh. Cho đến lại qua đi rất nhiều năm, theo thời đại chúa tể quật khởi, theo chuyện liên quan tới thần linh xóa bỏ chúa tể trở thành lời đồn đại, dần dần, một vị chúa tể, ở trong từng tộc quần, ở dưới ý chí thế giới tán thành, lần lượt xuất hiện.

    Cũng chính là vào lúc này, trong rất nhiều chúa tể này, sinh ra một vị... chúa tể chí cường. Đạo của hắn khác với chúa tể khác, giống như dựa vào cắn nuốt, giống như hố đen, khiến cho bản thân đi tới cực hạn. Hắn trở thành, vị tu sĩ thứ hai, khiêu chiến thần linh!

    Hắn muốn cắn nuốt thần linh, tiến tới bản thân thành thần. Hắn đến, khiến cho tất cả người bảo vệ toàn bộ đại lục thần thánh hoảng sợ, nhưng lại không có cách nào ngăn cản, chỉ có thể nhìn vị chúa tể mạnh nhất trong thời đại hiện nay, chắp tay sau lưng, đi từng bước một, đi về phía ngọn núi.

    - Thần linh... Ta tin tưởng ngươi tồn tại. Nhưng ta càng tin tưởng chính là, ngươi... chẳng qua là một lão gia hỏa thời kì vũ trụ, sống sót đến nay mà thôi. Ngươi cần gì phải sống tạm đến nay, không bằng thành toàn cho ta!

    Chúa tể hờ hững mở miệng, ở dưới ngọn núi kia, nhấc chân lên, đang muốn bước lên ngọn núi. Nhưng vào lúc này, toàn thân hắn bỗng nhiên chấn động mạnh, hít thở đột nhiên gấp gáp. Thân thể hắn muốn lui về phía sau. Nhưng không đợi hắn lui ra phía sau, ở dưới những người bảo vệ ở bốn phía xung quanh đang ngây người, thân thể hắn, tất cả mọi thứ của hắn lặng lẽ không một tiếng động, tiêu tan...

    Bốn phía xung quanh tĩnh mịch một mảnh. Cảnh tượng như vậy, cùng với kết quả vị chúa tể thứ nhất năm đó khiêu chiến trong truyền thuyết, giống nhau như đúc... Lại ở thời điểm tâm thần tất cả người bảo vệ bốn phía xung quanh chấn động, trong đầu trống rỗng, bỗng nhiên... bức tượng trên ngọn núi, hai mắt hắn đang nhắm lại, cuối cùng lại chậm rãi mở ra.

    Sau khi mở ra, tất cả mặt trời bên trong tinh không, phát ra ánh sáng mạnh nhất từ trước tới nay. Tất cả ánh trăng, đồng dạng sáng chói vô tận!

    Tất cả chúng sinh của một trăm lẻ tám vạn giới, thân thể tất cả đều run lên, trong tâm thần dâng lên gió bão kinh thiên. Bên tai bọn họ, truyền đến giọng nói trong sự ôn hòa mang theo tang thương.

    - Là ta sơ sót... niệm lên, thiên kiếp hiện.

    Ở trong chớp mắt khi giọng nói này vang vọng, bản thân tất cả thế giới bên trong tinh không ẩn chứa bản nguyên cùng pháp tắc, nhưng lại không có bị cải biến về hình, dường như gia nhập vào ý niệm nào đó, khiến cho bất kỳ thế giới nào, thậm chí toàn bộ tinh không, từ giờ khắc này... xuất hiện một đạo quy tắc.

    Đó là quy tắc thiên kiếp!

    Từ nay về sau, thế gian có thiên kiếp. Những người khiêu chiến này, đi khiêu chiến thiên kiếp, chẳng khác nào khiêu chiến Bạch Tiểu Thuần!

    Bạch Tiểu Thuần không có ngăn cản khiêu chiến, nhưng hắn muốn yên tĩnh cảm ngộ, tùy ý sáng lập thiên kiếp. Còn ở trong nháy mắt khi giọng nói này xuất hiện, tất cả người bảo vệ trên đại lục thần thánh, bóng dáng của bọn họ đều biến mất, xuất hiện ở trong thế giới thuộc về từng người bọn họ.

    Càng vào giờ phút này, chúng sinh thậm chí trong tất cả điển tịch, miêu tả cùng với ký ức liên quan tới Bạch Tiểu Thuần, đều bị xóa đi... Lại giống như, Bạch Tiểu Thuần từ trước tới nay chưa từng xuất hiện qua trong lịch sử của bất kỳ tộc quần nào.

    Mà địa phương đại lục thần thánh ở lại, cũng mơ hồ, dần dần không bị tu sĩ phát hiện cùng nhìn thấy được. Từ đó về sau... tộc quần trong tinh không vẫn phát triển. Người khiêu chiến vẫn tồn tại như cũ, nhưng lời đồn đại liên quan tới Bạch Tiểu Thuần, thần thoại liên quan tới nguyên của tinh không, lại không ai có thể nhớ tới, không ai có thể biết được. Tất cả mọi thứ đều bị xóa đi.

    Thời gian, từng chút một trôi qua...

    Tất cả mọi thứ về Bạch Tiểu Thuần, biến mất ở trong vạn tộc của thế hệ tinh không mới này, ơ nơi không có cách nào bị người nhìn thấy được, nơi Tiên Vực Vĩnh Hằng đã từng biến mất, Bạch Tiểu Thuần vẫn từ từ nhắm hai mắt, lặng lẽ cảm ngộ tất cả bản nguyên bên trong tinh không.

    Ngày qua ngày, năm lại năm...

    Cho đến có một ngày, Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra. Từ năm đó khi hai mắt hắn khép lại, đây là lần thứ hai hắn mở mắt ra. Lần đầu tiên là khiến cho tinh không xuất hiện thiên kiếp. Lần này... là bởi vì, hắn đã hiểu rõ tất cả.

    Chứng kiến khởi nguồn sinh mạng, sáng lập nhật nguyệt chúng sinh, chính mắt thấy bóng tối cùng ánh sáng trong tinh không, cảm thụ vạn vật lại trở nên mênh mông, lại trải qua vô số vạn năm cảm ngộ, Bạch Tiểu Thuần giờ phút này, bên trong hai mắt hắn mở ra, không có thâm thúy, có chỉ là bình tĩnh cùng thuần khiết vô tận.

    Sạch sẽ giống như không nhiễm một hạt bụi, giống như đứa bé sơ sinh, nhìn tất cả ngôi sao.

    - Năm đó ta đánh với Nghịch Phàm một trận, từng tự hỏi, cái gì là bản nguyên... Vấn đề này, cũng làm ta cảm thấy phức tạp rất lâu. Hiện tại, ta mới hiểu, bản nguyên.

    Bạch Tiểu Thuần khẽ mở miệng nói.

    - Bản nguyên vô hình vô tướng, hình như không tồn tại, đồng thời sáng tạo, bao hàm tất cả tồn tại và tất cả diện mạo bên ngoài.

    - Bản nguyên vô thủy vô chung, đồng thời sáng tạo và bao hàm tất cả trước sau.

    Giọng nói của Bạch Tiểu Thuần rất khẽ. Nhưng ở trong chớp mắt khi nói ra những lời này, một trăm lẻ tám vạn thế giới trong tinh không, đều thoáng bị chấn động!

    - Bản nguyên không có không gian, đồng thời sáng tạo và bao hàm tất cả không gian.

    - Bản nguyên không có thời gian, đồng thời sáng tạo và bao hàm tất cả thời gian.

    Theo sau hai câu này truyền ra, tất cả quy tắc, tất cả pháp tắc bên trong tinh không, đều cộng hưởng!

    - Bản nguyên không có tiếng động không có ánh sáng, đồng thời sáng tạo và bao hàm tất cả âm thanh ánh sáng.

    - Bản nguyên không ở bất kỳ chỗ nào, đồng thời sáng tạo và bao hàm tất cả địa phương.

    Bạch Tiểu Thuần cười, nói ra câu nhận thức thứ năm cùng câu thứ sáu liên quan tới bản nguyên. Hai câu này vang vọng tám phương. Tất cả chúng sinh trong tinh không, tất cả vũ trụ, đều ở trong chớp mắt này, bất động!

    Ở trong sự bất động này, Bạch Tiểu Thuần nói ra hai câu cuối cùng!

    - Bản nguyên vô cùng bé, đồng thời cũng vô cùng lớn.

    - Bản nguyên tức là duy nhất, lại là vô hạn!

    Tinh không ngừng lại, bỗng nhiên xuất hiện sắc thái vô cùng. Từng quy tắc cùng pháp tắc dung hợp sau đó lại tiêu tan. Cuối cùng tất cả mọi thứ bên trong tinh không đều biến mất, chỉ còn lại có... một điểm!

    Có một điểm chiều dài không bằng một người!

    Cái điểm này, yên lặng tồn tại trong tinh không. Nó bao hàm tất cả pháp tắc, tất cả quy tắc, bao hàm một trăm lẻ tám vạn giới, bao hàm tất cả.
     
    buinhi99, Henesys, quangvd and 5 others like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 1978: Một niệm, vĩnh hằng
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Bạch Tiểu Thuần nhìn cái điểm này, mỉm cười, giơ tay lên chỉ về phía nó. Cái điểm kia đột nhiên biến hóa, cuối cùng lại hóa thành một đường... Chỉ có chiều dài của đường, giống như dài vô hạn, vĩnh viễn không co điểm cuối.

    - Hình như còn thiếu một chút gì đó.

    Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, lại chỉ một cái. Nhất thời con đường chỉ có chiều dài kia, đột nhiên thay đổi chiều rộng, chiều rộng vô hạn, dài vô hạn!

    Nhưng hết lần này tới lần khác trong hai loại vô hạn này, có thể nhận ra rõ ràng, một cái là dài, một cái là chiều rộng, nói không rõ, không nói rõ, chỉ tồn tại ở trong tư tưởng nhận thức.

    Từ phía xa nhìn lại, giống như trở thành một trang giấy không có độ cao, trải ra ở trong tinh toàn bộ không. Bạch Tiểu Thuần chăm chú nhìn một lát, lại cười. Theo tay hắn vung lên, nhất thời tờ giấy kia lại có độ cao, cao vô hạn!

    Giờ phút này, có thể đã không thể gọi là giấy, là trở thành một khối dài vô hạn, rộng vô hạn, cao vô hạn!

    - Vẫn thiếu.

    Bạch Tiểu Thuần lắc đầu, lại chỉ một cái. Nhất thời thời gian dung nhập vào trên khối vô hạn này, xuất hiện vặn vẹo, xuất hiện năm tháng trôi qua, thậm chí xuất hiện mơ hồ. Dường như vào lúc đó dưới sự trôi qua, tất cả đều trở thành hư ảo, trở thành vòng xoáy, giống như... thời không!

    Bên trong có tất cả vô số năm đã qua của tinh không, bao hàm tất cả, bọn chúng đều ở cùng một chỗ, thật giống như bị kéo dài. Có thể ở chỗ này nhìn thấy được tất cả sinh mạng thậm chí vạn vật, từ khi sinh ra đến khi chết, từ có đến không, lại tất cả quá trình chưa từng có, thậm chí sau khi bước vào, có thể đi vào bất kỳ một giai đoạn ngắn nào!

    - Đây, chính là bảo đạo vực của Diệt Thánh trước đây đã nói, hình thành vòng xoáy, sông dài thời không. Trên thực tế... chính là xuất hiện như vậy.

    Bạch Tiểu Thuần nhìn thời không hình thành thế giới, nhỏ giọng nói.

    Tay phải của hắn giơ lên, vung lên. Trong tay hắn xuất hiện thêm một mảnh lá cây màu vàng. Lá cây này chính là vật thời điểm trước đây Bạch Tiểu Thuần ở Huyết Khê Tông, tìm được con rùa đen nhỏ, phát hiện ra.

    Lúc đó hắn đối với lá cây này không hiểu. Cho dù là đến thời điểm cảnh giới Chúa Tể, hắn ở trong cảm ngộ cũng từng nhìn ra mơ hồ. Tuy có thu hoạch, nhưng vẫn là mơ hồ. Cho đến lúc này, hắn cúi đầu tiếp tục nhìn về phía lá cây này, tất cả đều rõ ràng.

    - Có thú vị. khó trách ta trước xem không hiểu về lá cây này. Nó lại giống như là vô số mạch lạc lá cây khác nhau chồng lên chung vào một chỗ, bao trùm lẫn nhau, lại xuyên thấu lẫn nhau, cho nên căn bản là không nhìn thấy rõ.

    - Nhưng hôm nay, lại đi xem nó. Tất cả lá cây bên trong, cho dù trùng điệp, cho dù trong suốt, nhưng bất kỳ một mạch lạc nào, đều rõ ràng, lại giống như bên trong thần thức của ta, có thể làm cho vô số mạch lạc vô hạn này đều nổi lên.

    - Về phần nội dung...

    Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra hiếu kỳ, nhìn một hồi, lại cười.

    - Có ý tứ. Hệ thống tu luyện đạo vực Vị Ương, đúng là phân thành bước thứ nhất, bước thứ hai, bước thứ ba, bước thứ tư... Bước thứ tư là điểm cuối. Cũng chỉ có tu luyện đến bước thứ tư, lại đạt tới đại năng cực hạn, mới có thể chế tạo ra cùng với nhìn thấu lá cây này.

    - Như vậy mà nói, Diệt Thánh này dựa vào bảo của đạo vực, cuối cùng cho thấy, chính là lực lượng cực hạn của bước thứ tư.

    Bạch Tiểu Thuần cười. Lúc này trong mắt hắn, chiếc lá cây này không có chỗ nào thần kỳ. Chỉ có điều thật ra có thể lấy cái này ngưng tụ thành một chiếc chìa khoá... Chìa khoá đi tới đạo vực Vị Ương!

    - Hình như... ta có thể làm được, không chỉ là những điều này.

    Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, nhìn về phía mảnh thời không mình tạo ra này. Sau khi nheo mắt lại, trong nháy mắt trong mắt của hắn cuối cùng lại chiết xạ ra vô số thời không trước mắt. Những thời không này ở trong mắt của hắn, có vô số. Trong mỗi một thời không, hình như đều có chúng sinh cùng vạn vật giống nhau, chỉ là vận mạng của bọn họ, hình như tất cả đều khác nhau!

    Nhưng hành động như vậy, chỉ là trong nháy mắt, thời không trước mặt Bạch Tiểu Thuần lại giống như muốn tan vỡ. Thậm chí tất cả thời không trong mắt hắn, đều muốn tan vỡ.

    Ánh mắt Bạch Tiểu Thuần lóe lên. Tất cả mọi thứ trong mắt biến mất. Ngay cả tinh không trước mặt hắn biến thành thời không, cũng đều biến mất. Tất cả đều khôi phục lại như bình thường, trải ra, chúng sinh vẫn đó, vạn vật vẫn đó.

    - Không phải ta làm không được. Mà là... mảnh tinh không này không có cách nào chống đỡ được thay đổi như vậy. Chỉ có điều dựa theo cách nói của đạo vực Vị Ương, như vậy có phải chính là bọn họ không thể chạm tới... bước thứ năm?

    - Có cơ hội phải đi đạo vực Vị Ương nhìn một chút, tinh không của bọn họ, có thể chống đỡ hay không.

    Sau khi Bạch Tiểu Thuần đã hạ quyết tâm, hắn không tiếp tục để ý tới mảnh lá cây màu vàng này nữa, mà là nhẹ giọng lại tự hỏi một câu.

    - Như vậy cái gì là vĩnh hằng?

    Bạch Tiểu Thuần vừa lẩm bẩm xong, hắn chỉ lắc đầu cười.

    - Thế gian này lại làm sao có thể có vĩnh hằng thật sự. Lại giống như bước thứ tư đạo vực Vị Ương nói tới, sợ rằng ở trong mắt bọn họ, chính là vĩnh hằng.

    - Nếu quả thật có... Như vậy có thể chỉ có sức tưởng tượng, mới là vĩnh hằng.

    Bạch Tiểu Thuần xúc động than khẽ.

    - Sức tưởng tượng, là lực yếu nhất cũng là mạnh nhất trong tất cả nhận thức. Chính xác mà nói, cũng chính là niệm.

    - Giống như trước đây ta lần đầu tiên nhìn thấy được hoa ánh trăng truyền ra hạt giống, khuếch tán bốn phía xung quanh, sở dĩ sẽ cảm thấy trong lòng xúc động, đó là bởi vì... ta sinh ra chính là một trong rất nhiều ý nghĩ của Khôi Tổ, một trong ba người con của Vĩnh Hằng do ý nghĩ của mẹ Vĩnh Hằng biến thành.

    Hai mắt Bạch Tiểu Thuần nhắm nghiền. Trong sự ngờ ngợ, hắn hình như thấy được trong năm tháng đã qua, mẹ Vĩnh Hằng tản ra vô số hạt giống giống như cây bồ công anh vậy. Nên trong mỗi một hạt giống đều có niệm của nàng. Nàng hy vọng có thể từ trong đó sinh ra hài tử sau này hóa giải trận bạo kiếp này...

    Những niệm này dung hợp với nhau, hóa thành ba vị chúa tể. Sau khi bọn họ khi tử vong, tất cả niệm bị dung hợp, cũng lại khuếch tán ra. Một tia trong đó... ở bên trong Bạch Tiểu Thuần, cảm nhận được khí tức của mình.

    Bạch Tiểu Thuần cười ha ha một tiếng, đứng lên. Ở trong nháy mắt hắn đứng dậy, tất cả mọi thứ xung quanh hắn biến mất. Hắn cất bước đi về phía trước. Theo bước chân hắn hạ xuống, tinh không xung quanh hắn lặng lẽ không một tiếng động, xuất hiện vòng xoáy.
     
    buinhi99, Henesys, quangvd and 5 others like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 1979: Bờ bên trái (1)
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Vòng xoáy này lại giống như thời không hắn sáng tạo trước đó, ở dưới sự khuếch tán không ngừng, lại trực tiếp xuyên qua tất cả. Bên trong, lộ ra... một sông dài mênh mông!

    Sông dài thời không!

    Bóng người Bạch Tiểu Thuần mang theo tiếng cười, một bước đi vào bên trong sông dài thời không. Theo bóng dáng biến mất, giọng nói của hắn, từ trong sông dài thời không này truyền ra, vang vọng tinh không, vang vọng thời không, thật lâu không tiêu tan.

    - Một niệm thành biển cả, một niệm hóa ruộng dâu, một niệm chém nghìn ma, một niệm giết vạn tiên... Duy nhất niệm của ta... vĩnh hằng.

    Sông dài thời không, là một sông lớn dường như tồn tại một chỗ không gian khác. Nói cho đúng, nước tạo thành sông này, là do vô số hình ảnh thời không tạo thành, ẩn chứa cuộc đời của vô số người. Hình như ở bên trong con sông lớn này, có thể nhìn thấy được từng đoạn ngắn của mỗi người, từ khi sinh ra đến khi chết đi.

    Sau khi bước vào, Bạch Tiểu Thuần đứng ở bên bờ. Hắn đứng ở nơi đó, giống như đang đợi cái gì. Thần sắc của hắn bình tĩnh, nhìn nước sông phía xa.

    Không bao lâu, theo tiếng nước truyền đến, cuối cùng lại từ phía xa có một chiếc thuyền, chậm rãi lướt sóng tới. Sau khi nhìn thấy được chiếc thuyền này, thần sắc Bạch Tiểu Thuần vẫn vậy, ánh mắt rơi vào trên thân người chèo thuyền đang đong đưa mái chèo nhỏ trên thuyền.

    Người chèo thuyền này mang theo mũ, theo thuyền tới gần Bạch Tiểu Thuần. Sau khi chậm rãi dừng lại, người chèo thuyền ngẩng đầu, lộ ra gương mặt già nua. Ở thời điểm nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trên mặt hắn cũng hiện lên vẻ tươi cười.

    - Đạo hữu, mời lên.

    Bạch Tiểu Thuần nhìn lão già, dần dần cười, gật đầu, một bước đi lên thuyền. Sau khi lão già kia đong đưa mái chèo nhỏ, chiếc t thuyền theo sông dài thời không, chậm rãi di chuyển về phía xa.

    Thời gian từng chút một trôi qua. Không biết qua bao lâu, người chèo thuyền lão già không nói gì, Bạch Tiểu Thuần cũng trầm mặc không nói đứng ở mũi thuyền, nhìn mặt nước, nhìn cuộc đời của vô số người. Truyền đến bên tai, là tiếng nước do mũi thuyền rẽ mặt nước hình thành, âm thanh giống như mang theo thời gian khác nhau, rất đặc biệt, cũng rất êm tai.

    - Chúng ta đã gặp mặt.

    Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên nói.

    - Nếu như cách thời không giảng đạo một lần, cũng coi như là gặp, vậy lão hủ quả thật đã từng gặp đạo hữu.

    Lão già chèo thuyền ngẩng đầu liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, vừa cười vừa nói.

    sư tôncủa

    Bạch Tiểu Thuần cũng cười. Lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy được lão đầu này, hắn đã biết đối phương là ai. Lão đầu này, chính là chủ nhân của chí bảo cát chảy, cũng chính là Đạo Trần cùng Đạo Phàm đổi tên thành Nghịch Phàm, vị cường giả hóa thành thời gian kia.

    - Không biết đạo hữu tới có chuyện gì?

    Lão già chèo thuyền vừa đảo mái chèo nhỏ, vừa nói.

    - Kéo ra một đóa hoa, hoa vĩnh hằng.

    Bạch Tiểu Thuần không quay đầu lại, nhìn nước sông, khẽ mở miệng nói.

    - Vậy ngươi phải lựa chọn thật tốt.

    Lão già chèo thuyền nghe vậy cười ha ha một tiếng, nhưng tiếng cười kia vừa truyền ra, Bạch Tiểu Thuần giơ tay phải lên hư không chộp một cái. Một viên Phát Tình Đan xuất hiện ở trong tay hắn.

    Khi nhìn thấy được Phát Tình Đan này, trong nháy mắt, tiếng cười của lão già chèo thuyền thoáng ngừng lại, chợt ngậm miệng lại. Trong lòng hắn đã phiền muộn. Trên thực tế trước đó hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng ở trong nháy mắt khi Bạch Tiểu Thuần tiến đến, trong lòng từ lâu đã dâng lên sóng lớn ngập trời.

    Hắn tự nhiên nhận ra được Bạch Tiểu Thuần. Nơi này là sông dài thời không. Hắn hóa thành thời gian, biết được mọi chuyện. Nhưng hết lần này tới lần khác khi nhìn thấy được Bạch Tiểu Thuần, trong nháy mắt hắn lại trên người Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể nhìn thấy được hình ảnh đánh một trận cùng Nghịch Phàm. Về phần mọi thứ sau đó, hắn cuối cùng lại không nhìn thấy được!

    Điều này khiến cho tim hắn đập thình thịch một cái. Sau khi cẩn thận quan sát, nội tâm của hắn giống như muốn sụp xuống, không có cách nào tin tưởng, đồng thời còn cố nén hoảng sợ.

    Hắn mơ hồ đoán được, tu vi của Bạch Tiểu Thuần trước mắt này, sợ là đã đến trình độ không thể miêu tả. Cả đời này của hắn từ trước đến nay chưa từng nghĩ tới, thế gian... còn ai có thể đạt được trình độ như vậy.

    Giống như đại năng chí tôn, lấy tu vi hiện tại, luyện chế ra Phát Tình Đan... Cho dù là hắn trở thành bước thứ tư, cũng không dám đi ăn.

    Nếu như đan khác thì cũng thôi. Nhưng Phát Tình Đan... loại thuốc này đoạt thiên địa tạo hóa, uy lực to lớn, khó có thể hình dung!

    - Tự nhiên sử dụng Phát Tình Đan tới uy hiếp, không muốn nghe ta nói, ta không nói nữa, cần gì một lời không hợp liền mượn đan.

    Trong lòng lão già nói thầm, không dám tiếp tục mở miệng. Đầu hắn buồn bực, đảo mái chèo, dần dần, ở trong sông dài thời không này, đi tới một chỗ khu vực... tràn ngập vô số hoa vĩnh hằng!

    Bên trong một mảnh nước sông này, lại có vô số hoa vĩnh hằng. Trên mỗi một đóa hoa vĩnh hằng, hình như đều có vết tích cùng hình ảnh của thời gian, có ảm đạm, có rõ nét.

    Hoa vĩnh hằng, năm cánh hoa, năm loại màu sắc, nở rộ ở bên trong nước sông, tản ra từng trận mùi thơm ngát. Nơi nhị hoa lại là quầng sáng. Mơ hồ có thể nhìn thấy được, hình như ở nơi đó, có hai con mắt nhắm lại.

    Thậm chí thi thoảng, còn có thể nhìn thấy được ở trên mỗi một đóa hoa vĩnh hằng, đều có một con rùa nhỏ thường lui tới. Bộ dạng chui tới chui lui, nhiều lần dường như cũng quá tham ăn muốn đi cắn một cái cánh hoa.

    Ở trong rất nhiều hoa vĩnh hằng này, có hai đóa hoa nổi bật nhất. Mặc dù là ở trong vô số hoa vĩnh hằng này, chúng cũng bị Bạch Tiểu Thuần liếc mắt phát hiện ra!

    - Bên trong thời gian sông dài, vốn chỉ là dựa theo quỹ tích suốt đời của sinh linh, hóa thành vô số đoạn ngắn. Nhưng bởi vì bản thân hoa vĩnh hằng đặc biệt, cho nên ở chỗ này, lại giống như chạm tới trình độ nửa bước bước thứ năm, tồn tại vô số khả năng, hình thành vô số hoa vĩnh hằng. Mỗi một đóa hoa đều đại biểu cho một loại số phận. Ngươi lựa chọn cái nào?

    Lão già chèo thuyền cho tới giờ khắc này mới vội ho một tiếng mở miệng nói. Đồng thời hắn nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

    - Ta đều muốn!

    Bạch Tiểu Thuần nhìn những hoa vĩnh hằng đó, chậm rãi mở miệng.

    Lão già theo bản năng muốn trừng mắt. Nhưng nghĩ tới tu vi của Bạch Tiểu Thuần cùng với Phát Tình Đan này, hắn lại hít một hơi thật sâu, cố gắng tự nói với mình phải tỉnh táo. Sau đó, hắn cười khổ nói.

    - Ta không ngăn cản được ngươi, nhưng như vậy... có ý nghĩa sao?

    Bạch Tiểu Thuần trầm mặc. Hắn biết làm như thế thực sự không có ý nghĩa. Lúc này ánh mắt hắn đảo qua ở trên từng đóa hoa vĩnh hằng này. Thật sự giống như lời của lão già chèo thuyền, bên trong mỗi một đóa hoa vĩnh hằng, đều một khoảng thời gian tiết điểm.
     
    buinhi99, minh luan, Henesys and 6 others like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 1980: Bờ bên trái (2)
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Có khi là lúc hắn ở Linh Khê Tông. Có khi là ở Huyết Khê Tông. Còn có khi là hắn ở trong Man Hoang. Cũng không ít là chuyện phát sinh trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, sau khi thế giới Thông Thiên tan vỡ.

    Mỗi một đóa hoa, đều đại biểu cho tiết điểm khác nhau, số phận khác nhau. Lựa chọn như thế nào, lấy một đóa hoa nào ra, vậy phải xem chính hắn.

    Lão già chèo thuyền không giục. Trên thực tế hắn là không dám giục. Lúc này, sau khi nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút, hắn tùy ý ngồi ở một bên, không biết lấy từ nơi nào ra một bầu rượu, uống.

    Sau một hồi lâu, Bạch Tiểu Thuần thu hồi ánh mắt, nhìn về phía ở trong vô số vĩnh hằng hoa này, hai đóa rất sáng chói rõ nét. hai đóa hoa vĩnh hằng này, một trái một phải, phân biệt rõ ràng.

    Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, nhìn về phía đóa hoa vĩnh hằng bên trái này, thần niệm còn tản ra, giống như cùng đóa hoa này, dung hòa với nhau. Trong nháy mắt trong đầu của hắn, lại hiện lên một cảnh tượng.

    Trong hình ảnh, là dưới làng Mạo Nhi Sơn. Lúc này phụ lão hương thân trong thôn, mỗi người đều ở vị trí cửa thôn, nhìn người thiếu niên đứng ở cửa thôn này.

    Người thiếu niên này mắt rất sáng, quần áo chất phác, da trắng non, vóc dáng không cao. Vừa nhìn chính là hài tử dáng vẻ tốt. Chỉ có điều lúc này trong ngực nhô ra. Có thể nhìn thấy được có một vài tay nắm của búa dao làm bếp, từ bên trong y phục lộ ra, khiến cho toàn thân hắn thoạt nhìn có chút không phù hợp.

    Bạch Tiểu Thuần yên lặng nhìn người thiếu niên kia. Hình ảnh này trùng khớp cùng trí nhớ của hắn. Hắn hiểu rõ, tiết điểm của đóa hoa vĩnh hằng này, là tất cả trở lại thời điểm ban đầu, trở lại nguyên điểm.

    - Các phụ lão hương thân, ta muốn đi tu tiên, nhưng ta luyến tiếc các ngươi.

    Trên gương mặt của người thiếu niên lộ ra cảm giác không muốn.

    - Tiểu Thuần, cha nương ngươi đi sớm. Ngươi là một... hài tử tốt! Lẽ nào ngươi không muốn trường sinh sao? Trở thành tiên nhân có thể trường sinh, có thể sống cực kỳ lâu. Đi thôi, chim ưng non lớn lên, luôn luôn có một ngày nào đó bay ra ngoài.

    - Ở bên ngoài gặp phải bất cứ chuyện gì, cũng phải kiên trì. Đi ra khỏi làng, cũng không cần trở về. Bởi vì con đường của ngươi ở phía trước!

    Các hương thân ở bốn phía xung quanh đều khuyên bảo. Vị thôn trưởng kia còn đi tới vỗ nhẹ vào bả vai của người thiếu niên, vẻ mặt cổ vũ. Người thiếu niên hình như cũng nhận được cổ vũ nhiều, trong mắt chậm rãi kiên định, cuối cùng nặng nề gật đầu. Hắn liếc mắt thoáng nhìn hương thân ở bốn phía xung quanh, xoay người bước nhanh, dần dần đi ra khỏi làng.

    Mắt thấy người thiếu niên rời đi, mọi người trong thôn đều kích động. Có người còn run rẩy chảy nước mắt,

    - Trời xanh có mắt. Bạch Thử Lang này, hắn cuối cùng... cuối cùng cũng đi. Là ai nói cho hắn biết, ở gần đây nhìn thấy được tiên nhân? Ngươi vì làng lập được công lớn!

    - Ngày hôm nay mừng năm mới!

    Thời điểm tiếng hoan hô, tiếng đập la không ngừng truyền ra, bỗng nhiên, người thiếu niên chỗ cửa thôn ban đầu vốn đã rời đi, cuối cùng lại nhanh chóng chạy trở về. Sau khi bước vào làng, trong mắt hắn kiên định, vội ho một tiếng.

    - Ta nghĩ xong. Ta không đi, ta là nghiêm túc. Ta không đi làm tiên nhân!

    Tất cả hương thân trong thôn, đều há hốc mồm, ngơ ngác nhìn người thiếu niên. Còn có mấy người trong tay cầm chiêng trống không chắc, ầm một tiếng rơi trên mặt đất...

    Bạch Tiểu Thuần nhìn cảnh tượng như vậy, trên mặt không tự chủ được mỉm cười. Hình ảnh trước mắt, chậm rãi tiêu tan. Cho đến sau khi không thấy bóng dáng, Bạch Tiểu Thuần thu hồi ánh mắt nhìn về phía hoa vĩnh hằng bên trái.

    - Nguyên điểm...

    - Tất cả trở về nguyên điểm, là một giai đoạn rất tốt, lại giống như mang theo ký ức đi trải qua cuộc sống một lần nữa. Như vậy, ngươi vừa không cần lo lắng bị nghiệt đồ này của ta đoạt xác, mang đến phiền toái cho ngươi, lại có thể đi hoàn thành viên mãn rất nhiều tiếc nuối trong đời.

    Lão già trên thuyền uống một hớp rượu, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

    - Người trên thế gian có quá nhiều tiếc nuối. Vì trước kia tuổi nhỏ, đã không thể biết qua, trong lúc vô ý làm thương tổn hoặc mất đi rất nhiều. Nếu như cuộc sống có thể làm lại một lần, có lẽ sẽ càng hoàn mỹ hơn.

    - Ngươi lựa chọn cái này, rất tốt.

    Lão già than khẽ một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ hồi ức, giống như cho dù hóa thành một phần của thời gian, đối với hắn mà nói, trong cuộc sống vẫn có một ít hồi ức, tràn ngập tiếng thở dài.

    Bạch Tiểu Thuần không nói gì. Hắn đứng ở đầu thuyền, từ từ nhắm hai mắt, hình như đang suy nghĩ, đang suy tư lời của lão nhân nói. Cũng giống như là đang nhớ lại cuộc đời này của mình.

    Hồi lâu, khi lão già đã uống cạn một bầu rượu xong, Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, không nói gì. Trong thần sắc hắn lộ ra ánh sáng thâm thúy khiến người ngoài xem không hiểu. Hắn nhìn về phía hoa vĩnh hằng phía bên phải cũng tiên diễm vô cùng.

    Ở trong nháy mắt hắn nhìn về phía đóa hoa vĩnh hằng này, trong đầu Bạch Tiểu Thuần xuất hiện hình ảnh nữa. Hình ảnh này không ngừng phóng đại, cuối cùng chiếm tất cả thức hải của hắn. Hắn thấy rõ ràng, thế giới trong hình ảnh.

    Lần này, Bạch Tiểu Thuần không giống như người ngoài cuộc, mà là dung nhập thần thức, dường như thật sự quay về đến trong một thời gian tiết điểm nơi này.

    Ở đây không còn là chuyện cũ nguyên điểm. Tinh không mặc dù tối tăm, nhưng lại có vô số ánh sao lập lòe. Những tinh quang này, là trong cuộc chiến giữa Bạch Tiểu Thuần cùng Nghịch Phàm năm đó, thắp sáng thế giới đổ nát.

    Thời khắc tiết điểm thời gian này chính là trong chớp mắt Diệt Thánh tử vong này. Chỉ có điều ở Diệt Thánh này, cũng không thành công mở ra thời gian sông dài, ở trong tiếng nổ lớn của vòng xoáy này, sắp tới chớp mắt mở ra thời gian sông dài, ý huyền diệu do bản nguyên vĩnh hằng hóa thành trong tinh không, trong nháy mắt tới gần, đã chỉ Diệt Thánh còn lại có đầu, giống như lau đi, trực tiếp xóa đi!

    Chỉ có giọng nói của hắn, mang theo tiếc nuối cùng tiếng thở dài vô tận, vang vọng ở trong tinh không.

    - Chung quy, vẫn bị thất bại...

    Sau khi xóa đi, Diệt Thánh tiêu hao tất cả, bao gồm bảo của ba đại đạo vực hình thành vòng xoáy, cũng dần dần dừng lại. Điều này mơ hồ muốn xuất hiện thời gian sông dài, lúc này cũng từ từ mơ hồ, theo vòng xoáy không xoay tròn nữa, từ từ biến mất không thấy bóng dáng.

    Tiên Vực Vĩnh Hằng mặc dù tràn ngập vết nứt, bộ dạng gần như tan vỡ chia năm xẻ bảy, nhưng chung quy vẫn giữ lại. Trên đó chúng sinh cùng với đám người Tống Quân Uyển, Chu Tử Mạch, Hầu Tiểu Muội, đều từ trong nguy cơ sinh tử này khôi phục.
     
    buinhi99, Henesys, quangvd and 5 others like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 1981: Ngọn đèn xanh miếu cổ làm bạn suốt đời
    & Sự lựa chọn của ngươi

    Shared by: banlong.us
    === oOo ===


    Dần dần, khí tức của mẹ Vĩnh Hằng khuếch tán ra. Tiên Vực Vĩnh Hằng chậm rãi từ một bên bay ra. Ở lúc này thân thể Bạch Tiểu Thuần trong tiết điểm, vẫn giống như năm đó như vậy, hao phí gần như tất cả sức sống, tại trong sự suy yếu vô cùng, hắn cười, trên mặt nụ cười thỏa mãn. Hai mắt hắn nhắm nghiền, rơi vào Tiên Vực Vĩnh Hằng.

    Gần như ở trong nháy mắt khi thân thể hắn hạ xuống, mẹ Vĩnh Hằng ngưng tụ ra quầng sáng ôn hòa, bao phủ thân thể hắn, mềm nhẹ nâng lên, rơi vào trong Khôi Hoàng Thành.

    Trước khi hôn mê, hắn hình như nghe được âm thanh đến từ bên cạnh, người thân, bằng hữu, tử nữ của mình quan tâm thân thiết cùng với hình như từ trong toàn bộ Tiên Vực của Vĩnh Hằng, truyền ra tiếng hoan hô.

    Còn có một tiếng đến từ con rùa đen nhỏ tràn ngập oán khí kêu lên thảm thiết.

    - Bạch Tiểu Thuần, ta hận ngươi...

    Tất cả những âm thanh này, dần dần tiêu tan... Thời gian trôi qua.

    Rất nhiều năm sau, tinh không mặc dù vẫn chỉ có Tiên Vực Vĩnh Hằng ở đây tồn tại sinh mạng, nhưng ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời buổi tối, nhìn thấy được đã không còn là một mảnh tối tăm, mà là sao lốm đốm đầy trời. Mỗi một ngày, ngôi sao đống đổ nát đều bị đốt sáng, tranh thủ cho chúng nó cũng đủ thời gian, biết ở trang tia sáng cùng sức sống kia, một lần nữa xuất hiện sinh mạng.

    Tiên Vực Vĩnh Hằng, là nơi sinh mạng duy nhất thiện tại toàn yên lành bên trong tinh không,. Sau khi Nghịch Phàm gây tai họa lớn lại biến mất. Nhanh chóng khôi phục. Thời khắc này trên mặt đất, chỗ năm đại lục từ lâu hoàn toàn không có vết nứt. Nước biển Vĩnh Hằng mênh mông, mặt đất ngọn núi tràn ngập. Mọi chỗ thảo nguyên tản ra sinh mạng dạt dào.

    Thánh Hoàng Triều vẫn tồn tại. Thậm chí mặc dù Tà Hoàng Triều không phải là Tà Hoàng, nhưng ở dưới sự bày mưu đặt kế của Bạch Tiểu Thuần, hắn đã từng ở vị trí một lần nữa lập quốc, toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng, vẫn duy trì thế tam quốc ban đầu.

    Chỉ có điều, đối lập cùng chiến tranh, đã biến mất. Còn sau khi không có Nghịch Phàm uy hiếp cùng ăn mòn vô hình, mẹ Vĩnh Hằng cũng bắt đầu khôi phục, Thánh Hoàng nửa bước chúa tể, đã ở trong sự khôi phục của mẹ Vĩnh Hằng, hình như có hy vọng mới.

    Về phần Tống Khuyết, hắn một thân một mình, cưỡi bảo quạt, đi tới khu tiên giới đổ nát. Ở nơi đó, hắn phải đợi tiên giới một lần nữa sống lại, sinh ra sinh mạng, lại xuất hiện số mệnh, hắn đi ra khỏi nơi đây, đi ra con đường chúa tể bản thân chưa xong.

    Đại Bảo trở thành Khôi Hoàng mới. Đại Thiên Sư mặc dù già, nhưng lại rất nóng lòng mong mỏi quyền thế, cùng Cự Quỷ Vương, giúp đỡ Đại Bảo.

    Lý Thanh Hậu đã không hỏi thế sự, cùng Linh Khê lão tổ ở tại một nơi non xanh nước biếc. Hắn mặc dù rời xa triều đình, nhưng toàn bộ Tiên Vực Vĩnh Hằng, không có người nào dám ở trước mặt hắn, nói nửa chữ không.

    Cho dù là mẹ Vĩnh Hằng, cũng cố ý để hắn ở đây, đưa ra chúc phúc, khiến cho sức sống của Lý Thanh Hậu, trước sau dạt dào.

    Đám người Trương Đại Bàn, Thần Toán Tử, Hứa Bảo Tài, đều ở trong lúc mẹ Vĩnh Hằng khôi phục, thăng cấp Thiên Tôn. Ở trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, rất thỏa mãn. Nhất là Trương Đại Bàn cũng tìm được đạo lữ. Hứa Bảo Tài càng tìm nhiều hơn một...

    Về phần Thiết Đản, càng không cần nhiều lời. Nó đã lần nữa khôi phục hùng phong ở Linh Khê Tông năm đó. Phía sau có nữ thú vô số...

    Tử nữ của Bạch Tiểu Thuần, cũng có nhân duyên của từng người, thành hôn nho nhỏ, cùng một tu sĩ có chút ngại ngùng, có thể làm việc lại rất nghiêm túc, cuộc sống hạnh phúc ở cùng nhau.

    Khiến cho Bạch Tiểu Thuần đau đầu, là Tiểu Bảo. Hắn lớn lên, hoàn toàn là thừa kế tất cả tính cách của Bạch Tiểu Thuần, giống như Tiểu Bạch Tiểu Thuần, ở trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, làm mưa làm gió. Con rùa đen nhỏ hình như càng cùng hắn hợp ý hơn, đơn giản bỏ qua Bạch Tiểu Thuần, mỗi ngày theo Tiểu Bảo...

    - Nhất định là con rùa đen nhỏ làm hư con ta...

    Bạch Tiểu Thuần thở dài. Điều khiến cho hắn cảm thấy khổ não, là Tiểu Bảo tự nhiên cũng thích luyện đan, còn có thành tựu ở trên phương diện luyện. Hình như so với Bạch Tiểu Thuần ở đây còn có thiên phú hơn. Giống như Phát Tình Đan, Trí Huyễn Đan v.v... sớm bị hắn cân nhắc rõ ràng, thậm chí sửa cũ thành mới, khai phá ra vô số đan dược... khiến cho Bạch Tiểu Thuần cũng cười khổ.

    Về phần Bạch Hạo, hiện tại cùng lúc ở bên trong Khôi Hoàng Triều tĩnh tâm làm bạn bên cạnh sư tôn, truy tìm đạo chúa tể của mình. Về mặt khác lại thường xuyên bảo vệ Bạch Tiểu Bảo. Sau khi con rùa đen nhỏ và Tiểu Bảo hai kẻ dở hơi này gặp rắc rối, đều do Bạch Hạo len lén đi dập tắt lửa... Hiện tại tất cả yên ổn. Hắn đối với nghiên cứu luyện lửa cũng không có hứng thú lớn như vậy, ngược lại Bạch Tiểu Thuần quá mức quan tâm tới chung thân đại sự của Bạch Hạo. Bạch Hạo bất đắc dĩ chung quy luôn lấy lý do bảo vệ Tiểu Bảo để từ chối. Sau vài ba lần, Bạch Tiểu Thuần "nghiêm túc cẩn thận" giao chuyện này cho Bạch Tiểu Bảo có thiên phú luyện đan trò giỏi hơn thầy. Con rùa đen nhỏ, đương nhiên cũng bị gọi qua một bên dự thính... Vì vậy hai kẻ dở hơi này mắt sáng rực lên, nhân sinh hình như có mục tiêu mới.

    Ở trong sự bình tĩnh này cùng an tường này, Tống Quân Uyển, Hầu Tiểu Muội, Chu Tử Mạch cùng với Công Tôn Uyển Nhi làm bạn, khiến cho tâm Bạch Tiểu Thuần, trong sự bình thản mang theo ấm áp. Toàn bộ giới tu chân, hình như thực sự dựa theo hình dáng hắn tưởng tượng, không có tiếp tục đánh đánh giết giết.

    Nhưng trong lòng của hắn, vẫn có một tiếc nuối.

    Ngày này, Bạch Tiểu Thuần đứng ở trên một ngọn núi phía sau Khôi Hoàng Thành. Nơi đây là chỗ biệt viện của hắn. Thời điểm ánh nắng chiều rơi mặt đất, rơi vào trên người của hắn, Bạch Tiểu Thuần chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía một phương hướng xa xôi.

    - Nên đi vào trong đó...

    Bạch Tiểu Thuần thì thào khẽ nói. Hắn bước một bước về phía xa, biến mất ở trên ngọn núi. Thời điểm xuất hiện... hắn đã ở một chỗ đại lục sát biên giới Tà Hoàng Triều hiện tại, đang đến gần một chỗ thị trấn, tồn tại một chỗ miếu cổ.

    Miếu cổ này không lớn, trước cửa có hai cây phong. Mặc dù lá cây đo đỏ cũng có hạ xuống, nhưng lúc nhìn lại, giống như tốt đẹp vô hạn, khiến người ta không nhịn được trầm mê trong đó.

    Nhất là lúc này, mặt trời chiều chậm rãi hạ xuống, đang lúc hoàng hôn, toàn bộ bầu trời thoạt nhìn tràn ngập ý thu đỏ. Ánh chiều tà rơi vào trên mái ngói của miếu cổ, giống như phủ lên nó một tầng áo cà sa...

    Cảnh tượng như vậy rất an bình. Bạch Tiểu Thuần đứng ở trước miếu thờ, hai mắt nhắm nghiền. Hắn nghe bên trong miếu thờ truyền đến tiếng niệm kinh. Đó là giọng nói của một nữ tử, rất nhẹ nhàng, ẩn chứa sự thành kính, ẩn chứa sự chấp nhất...

    Truyền vào trong tai, hình như đang kể về những gì đã qua.

    Ánh chiều tà rơi vào trên người của nàng, giống như khiến cho nàng cùng với hoàng hôn đỏ ở bốn phía xung quanh, dung hợp lại với nhau.

    Giờ phút này thời gian hình như vĩnh cửu. Gió thu kéo tới, thổi tung bay sợi tóc của Bạch Tiểu Thuần, còn thổi bay lên những lá phong rơi xuống mặt đất, phát ra tiếng xào xạc, giống như những chiếc lá rụng cũng hiểu kinh văn, không muốn nữ tử ở bên trong miếu thờ một mình niệm kinh, cho nên mượn lực của gió bay lên, có một hồi ý cảnh khác.

    Hồi lâu...

    Bạch Tiểu Thuần mở mắt ra, trong mắt mang theo hồi ức, mang theo tiếng than khẽ, giơ chân lên từng bước một đi về phía miếu cổ, chậm rãi đẩy ra cánh cửa miếu rất nặng ở trong năm tháng nước sơn loang lổ, thấy được bên trong miếu đường, trong ánh sáng ôn hòa của một ngọn đèn xanh, một vị bức tượng mẹ Vĩnh Hằng đứng thẳng.

    Cùng với... ở trước bức tượng mẹ Vĩnh Hằng này, bóng người nữ tử lưng quay về phía mình, ngồi đọc kinh.

    Nữ tử kia mặc trang phục mộc mạc, mái tóc đen thả dài, lúc này cúi đầu, giống như toàn thân cùng miếu thờ này, dung hợp lại với nhau...

    Bạch Tiểu Thuần lặng lẽ nhìn, lẳng lặng nghe. Tất cả mọi thứ trước mắt cùng với tiếng niệm kinh bên tai, vẽ ra hình ảnh ngọn đèn xanh, miếu cổ, làm bạn suốt đời.

    Hồi lâu, nữ tử quỳ lạy ở trước bức tượng mẹ Vĩnh Hằng, hình như có phát hiện. Nàng không quay đầu lại, chỉ là thân thể lại không ngừng được khẽ run lên. Nước mắt trôi qua gò má, rơi vào trên mặt đất, ở dưới ngọn đèn xanh này, nở ra một đóa hoa... hoa tình hồi ức.

    ...

    Vào giờ phút này, hình ảnh trở thành vĩnh hằng, dần dần mơ hồ, cho đến khi tiêu tan.

    Bạch Tiểu Thuần từ từ nhắm hai mắt. Lúc mở ra, hắn vẫn ở bên trong sông dài thời gian, đứng ở mũi thuyền, lặng lẽ nhìn hoa vĩnh hằng phía bên phải, dần dần thu hồi ánh mắt.

    Lão già chèo thuyền phía sau hắn, lại lấy ra một bầu rượu, uống cạn một ngụm lớn, sau đó nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút.

    - Đóa hoa này cũng rất thích hợp với ngươi. Mặc dù không phải là nguyên điểm, nhưng lại là điểm kết thúc.

    Bạch Tiểu Thuần không nói gì. Suy nghĩ của hắn không người nào biết. Hắn nhìn đóa hoa bên trái, lại nhìn đóa hoa phía bên phải, trầm mặc hồi lâu, lại nhắm hai mắt lại.

    - Nếu không ngươi lại lựa chọn nó mang đi. Ta cảm thấy rất tốt. Lại nói tiếp, hai đóa hoa này thật ra đều rất tốt... Chỉ có điều khi lựa chọn, cũng thực sự khiến cho người ta mơ hồ.

    Lão già thở dài. Nếu như là hắn, hắn cũng không biết nên lựa chọn như thế nào.

    - Một là kết cục cố định. Mặc dù nhìn như phù hợp tâm ý của ngươi, nhưng lại xác định phong tỏa kết quả, khiến cho ngươi liếc mắt có thể nhìn thấy được điểm cuối.

    - Một bên là khả năng vô hạn, tràn ngập không biết. Ngươi có thể dùng biện pháp của ngươi, đi đắp nặn hoàn mỹ, khiến cho tất cả tiếc nuối đều biến mất, khiến cho tất cả sau này, đều tràn ngập ánh sáng.

    - Lựa chọn như thế nào... Nếu không ngươi uống một hớp rượu, lại suy nghĩ một chút?

    Lão già lắc đầu, giơ bình rượu trong tay lên.

    - Không cần.

    Hai mắt Bạch Tiểu Thuần mở ra, nhìn tất cả hoa vĩnh hằng trước mắt, nhất là trên hai đóa hoa từng chăm chú nhìn một lát, mỉm cười, giơ tay lên chộp một cái...

    - HẾT TRỌN BỘ -
     
    buinhi99, Henesys, quangvd and 7 others like this.
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)