Tiên Hiệp Nhất Ngôn Thông Thiên - Hắc Huyền

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Quyển 1 - Chương 26: Lục mạch chi thuyết
    Dịch giả: Hoangtruc

    Có một loại thuyết pháp thế này: “Xách đao hành thiên hạ, Lục mạch đứng trên mọi người.”

    Đã vung được đao thương thì có thể được gọi là bậc võ giả, còn nếu giải khai được Lục mạch mới có thể được xưng danh Tiên Thiên.

    Nói chuyện phiếm với Trương Hà một lúc, Từ Ngôn mới biết được chuyện về Lục mạch.

    Đốc mạch, Nhâm mạch, Trùng mạch, Âm mạch, Dương mạch, Hợp mạch, sáu mạch này trọng yếu với võ giả tương tự như giá trị của lương thực trong mắt nông hộ, như xã tắc trong mắt đế vương. Chỉ cần khai mở một mạch là có thể tu ra một tia Tiên Thiên chân khí. Còn nếu có thể khai mở được toàn bộ sáu mạch, thì coi như vừa lách người vào được hàng ngũ những tu hành giả.

    Tuy Trương Hà không biết những bí ẩn của tu hành giả, thế nhưng lại vô cùng hiểu biết về chuyện Lục mạch này. Theo lời gã nói thì Đại đương gia Phi Thiên Ngô Công của Nguyên sơn trại là võ giả Tiên Thiên nhị mạch, còn Nhị đương gia Hàn Lôi và tam đương gia Lôi Hải chính là võ giả Tiên Thiên nhất mạch.

    Võ giả tu luyện sáu mạch, giải khai càng nhiều mạch một thì thực lực càng mạnh. Nhất mạch kém nhất, cho nên cho dù Nhị đương gia và Tam đương gia có liên thủ lại cũng đánh không lại được Phi Thiên Ngô Công.

    Nghe nói về sáu mạch, Từ Ngôn hết sức tò mò. Bèn vừa luôn tay làm việc, vừa hỏi gã: “Vậy Tiện đường thí chủ đã giải khai được mấy mạch rồi? Nếu mở ra toàn bộ sáu mạch thì có phải sẽ tập tức trở thành tu hành giả hay không?”

    “Ta còn cách xa xa lắm, còn chưa giải khai được nửa mạch. Bằng không cũng không ở đây làm đầu bếp.” Trương Hà nhếch miệng cười, nói: “Thật ra muốn trở thành tu hành giả, cũng không cần phải khai mở hết sáu mạch. Nghe nói có một loại đan dược vô cùng trân quý do tu hành giả luyện chế ra, sau khi ăn vào có thể khiến võ giả Tiên Thiên đơn giản phá mở được ba mạch cuối. Cho nên chỉ cần có đan dược này, là có thể khai mở được hết tất cả sáu mạch.”

    “Một viên đan dược cũng có thể mở ra được một nửa số mạch môn?” Từ Ngôn trợn trừng hai mắt, nói: “Đây không phải là ăn gian sao?”

    “Ăn gian? Phải gọi là thực lực!”

    Trương Hà hừ một tiếng, nói tiếp: “Ngươi nghĩ dễ dàng có được đan dược kia lắm sao, là ngàn vàng cũng không mua được a. Nếu có được rồi thì sẽ trực tiếp khai mở được ba mạch sau cùng, vậy kẻ nào còn ngu ngốc đến mức vất vả cực khổ trùng kích mấy mạch môn còn lại làm gì nữa. Nuốt một viên đan dược vào bụng, lập tức trở thành tu hành giả, đây được gọi là thực lực. Cũng giống như một kẻ có tiền, có đến tam thê tứ thiếp, trong khi ngươi lại là con trai độc nhất của gã. Vậy ngươi có chịu cả ngày chỉ ăn cám không hả, hiểu chưa?”

    Trương Hà một bên hùng hồn nói lý, Từ Ngôn bên kia gật đầu liên tục. Nhìn thấy có người đồng ý quan điểm của mình, Trương Hà rất đắc ý, nói tiếp: “Đợi qua một thời gian, ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi rất dễ phát tài…”

    “Có nơi nào rất dễ phát tài vậy sao? Cho ta mở mang tầm mắt một chút được không?”

    Trương Hà còn chưa nói xong thì giọng nói của một nữ tử vang lên. Thanh âm quyến rũ ngọt ngào khiến cả xương xẩu như muốn mềm nhũn ra.

    Đó là một nữ tử mặc một bộ váy áo màu xanh đang xách theo một giỏ rau nho nhỏ, tóc nàng vấn cao trên đầu, tuổi không quá ba mươi, mặt trái xoan, mắt phượng, mày lá liễu. Người chưa tới, nhưng đã có một mùi hương ập nhẹ tới trước, hơn nữa đôi mắt phượng của nàng lại ẩn theo vẻ nhu tình, khiến cho nàng khi đưa mắt nhìn ai cũng như đang liếc mắt đưa tình vậy.

    “Ôi, phu nhân người tới rồi sao.” Nhìn thấy nữ tử đi tới, Trương Hà vội cung kính cong lưng xuống, ngay cả nhìn thẳng vào mặt người ta cũng không dám, nói: “Không có nơi nào dễ dàng phát tài đâu a, thật ra ta chỉ đang nói về Kỳ Uyên hạp.”

    “Kỳ Uyên hạp là nơi dành cho người chết đấy. Ăn trên người chết thì ngon lắm sao?” Nữ tử liếc qua Từ Ngôn, hai chân mày lá liễu giật giật, rồi lắc người đi đến gần, tò mò hỏi: “Trong sơn trại sao lại có thêm một tiểu đạo sĩ thế này, ai muốn làm lễ gì sao?”

    “Hắn là huynh đệ mới nhập bọn, cũng đã lập lấy cái danh trạng rồi.” Trương Hà giải thích: “Tên hắn là Từ Ngôn, ta là người tiện đường của hắn a.”

    “Tuổi còn nhỏ vậy mà đã dám giết người rồi, thật sự là không nhìn ra được.” Nữ tử này nhìn Từ Ngôn cười cười, nói: “Tiểu đạo sĩ, từng siêu độ qua chưa? Vài ngày nữa là tới ngày giỗ của đệ đệ ta.”

    Từ Ngôn gật nhẹ đầu đáp: “Rồi, sư phụ từng dạy qua cho ta rồi.”

    “Vậy là tốt rồi, làm giùm tỷ phần bề bộn này đi. Chỉ cần không sơ sài quá mức là được rồi.”

    Nữ tử dứt lời, đưa tay hái lấy mấy nhanh rau cỏ bên cạnh. Phần thân dưới lúc khom người xuống, bởi vì y phục bó sát mà lộ ra đường cong mẩy vô cùng hấp dẫn. Trương Hà chỉ dám thoáng liếc nhìn trộm qua một cái rồi thầm nuốt khan.

    Không lâu sau, giỏ đã đầy rau, nữ tử bèn cười cười với hai người, rồi yểu điệu bước đi xa.

    “Đó là áp trại phu nhân Đại đương gia, được gọi là Mai Tam Nương. Phu nhân thích ăn thanh tịnh, cho nên hàng ngày đều tự tay mình hái rau nấu nướng. Dù sao người ta cũng từng là tiểu thư gia đình giàu có, không quen ăn mấy thứ cơm canh do đám đầu bếp chúng ta nấu.”

    Nhìn qua bóng lưng lẻ loi đang dần đi xa, Trương Hà bèn nói thêm. Thế nhưng khi nhìn qua thấy Từ Ngôn vẫn còn nhìn theo người ta không dứt mắt, gã bèn tức giận nói: “Đừng nhìn nữa, dù ngươi có là đạo sĩ, nếu Đại đương gia phát hiện có người dám nhìn chằm chằm phu nhân hắn như vậy, dám chắc cũng sẽ móc mắt ngươi ra đấy.”

    Từ Ngôn cười hắc hắc ngây ngô một tiếng, rồi hỏi: “Em trai phu nhân làm sao mà chết, thức ăn trong Nguyên sơn trại rất ngon a, không thể chết đói được đâu đấy.”

    Nghe Từ Ngôn nhắc đến em trai của Mai Tam Nương, sắc mặt Trương Hà chợt biến đổi. Sau khi nhìn ngó không thấy ai xung quanh, gã mới hạ thấp giọng kể: “Nghe nói năm năm trước, Phu nhân là bị cướp về đây đấy. Lúc ấy em trai nàng còn nhỏ, thấy có người cưỡng đoạt tỷ tỷ bèn chửi ầm lên. Bị Đại đương gia một đao chém chết. Lần sau tuyệt đối không nên nói đến chuyện này, nhớ đấy, đây là kiêng kị của phu nhân.”

    Nữ nhân bị cưỡng đoạt, em trai bị giết chết. Vốn không đội trời chung với Nguyên sơn trại mới phải, thế mà lại trở thành áp trại phu nhân. Không biết năm năm nay, vị phu nhân này sống như thế nào nổi chứ.

    Lướt nhìn về bóng dáng đã đi xa kia, Từ Ngôn tiếp tục chuyện phiếm câu được câu không với Trương Hà. Không phải hắn ưa thích nhìn ngắm dáng vẻ nữ nhân, mà nhìn bóng lưng vị phu nhân kia rất giống với bóng lưng nữ nhân bên giếng nước nửa đêm hôm trước hắn nhìn thấy.

    Áp trại phu nhân lại xuất hiện bên giếng nước vào đêm hôm khuya khoắt khiến Từ Ngôn thật có chút tò mò.

    Tại Nguyên sơn trại, cũng không có quá nhiều sự việc kỳ lạ lắm. Đám sơn phỉ luôn mai phục ngoài núi cướp bóc mấy người qua đường. Thỉnh thoảng cả đám hùng hùng hổ hổ kéo về, đó là lúc bọn chúng không gặp được dê béo, nếu có thì cũng chỉ là giết vài tên thường dân bình thường mà thôi. Đôi khi thì cả đám vui vẻ trở về, còn kéo thêm cả xe ngựa thồ hàng nữa.

    Cho dù có cướp bóc người giàu có hay kẻ nghèo hèn, thì khi đám sơn trại từ ngoài núi trở về, lưỡi đao đều liếm qua máu.

    Nói là cướp tiền, thế nhưng mỗi lần rời núi là bọn chúng đều giết người cả. Đặc biệt là mỗi lần vị Nhị đương gia Hàn Lôi trở về núi đều mang theo một thân sát khí. Không biết đã có bao nhiêu oan hồn người chết trong tay gã. Người khác không thấy nhưng Từ Ngôn có thể nhìn thấy từng luồng bóng đen vây quanh thân hình cường tráng của Hàn Lôi. Có điều những oan hồn kia quá nhỏ yếu, bị sát khí trên người gã đánh bật đi, biến mất không còn nhìn thấy nữa.

    Những năm gần đây, giặc cướp trên Nguyên sơn đã trở thành ác mộng đối với thôn dân xung quanh. Chỉ cần đề cập đến Nguyên sơn phỉ, đến trẻ con đang khóc cũng phải nín bặt lại vì sợ hãi.

    Nguyên sơn phỉ hung tợn lại có tiểu đạo sĩ trong sơn trại rất ngốc nghếch. Đây là nhận xét của đám đạo tặc sau khi ở chung với hắn sau hai tháng đưa ra.

    Tham ăn giỏi ngủ, ngủ còn có thêm trò nghiến răng. Trong mắt đám người, tiểu đạo sĩ gia nhập Nguyên sơn trại này chính là một đầu heo ngốc, cũng may con heo ngốc này lại không lười biếng. Cho nên Từ Ngôn trải qua hai tháng này cũng không phải chịu khi dễ gì cả.

    Hai tháng trời ở tại Nguyên sơn trại khiến Từ Ngôn hoàn toàn hiểu rõ, nơi này chính là một ổ sơn phỉ hung tàn, nhưng hắn lại không có cách gì thay đổi được.

    Hắn chỉ là một đứa trẻ choai choai, công phu Phi thạch cao minh đến mấy cũng chỉ đánh chết được vài tên sơn phỉ là cùng. Còn muốn động thủ trực tiếp với đám tội phạm này, chỉ sợ Từ Ngôn bị người ta chém thành mười mảnh ngay lập tức, rồi quăng cho chó ăn.

    Dù sao thì hắn cũng không biết võ nghệ.

    Tuy không biết võ nghệ, nhưng Từ Ngôn lại thấy rất hứng thú với một kiếm suýt nữa thì giết chết hắn của Tam đương gia Lô Hải lúc trước.

    Hắn không hứng thú với kiếm pháp của Lô Hải, mà lưu tâm đến cái tầng sáng bạc mỏng trên thân kiếm kia. Cũng chính là Tiên Thiên chân khí trong miệng Trương Hà.

    Người khác không nhìn thấy cỗ chân khí này nhưng Từ Ngôn lại có thể nhìn ra rõ ràng. Nếu là những cảnh tượng quái dị thì thường hắn nhìn thấy cũng không bận tâm, thế nhưng khi lần đầu tiên hắn nhìn thấy chân khí, trong lòng lại có chút rung động, còn thêm chút tò mò.

    Bởi vì lúc hắn dốc toàn lực Phi thạch thì trên hòn đá xuất ra cũng có một tầng ánh sáng mờ mờ. Ánh sáng này thật ra lại sáng hơn rất nhiều so với ánh sáng trên thân kiếm mà Tam đương gia Lô Hải tạo ra.

    Chẳng lẽ bản thân mình cũng có chân khí?

    Từ Ngôn gãi gãi đầu. Hắn nghĩ không ra làm sao trên viên đá mình ném ra lại xuất hiện tầng ánh sáng được. Hắn thử cầm đao lên, thế nhưng lại không biết đến nửa chiêu thức xuất đao.

    Chuyện gì nghĩ không ra, Từ Ngôn cũng sẽ không nghĩ tới nữa. Đã kiên trì được hơn hai tháng, cuối cùng hắn cũng đã có thêm chút ánh sáng hi vọng. Chỉ còn chưa tới một tháng nữa thôi là Trương Hà không còn theo hắn một tấc không rời như hiện giờ nữa. Đường núi hắn đã thăm dò từ trước đó rất nhiều lần rồi, nếu không có ai theo dõi nữa, thừa dịp nửa đêm chạy trốn khỏi sơn trại này cũng không khó khăn gì lắm.

    Ngay khi Từ Ngôn đang yên lặng đợi thời hạn ba tháng kết thúc thì mặt bên kia của Từ Nguyên sơn, ước định giao chiến giữa đại quân hai nước Tề Phổ đã đến. Trong hẻm núi cực lớn là nơi diễn ra cuộc đụng độ, tiếng hò hét rung trời nổi lên, truyền tới tận tai của đám Nguyên Sơn trại bên này.
     
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Quyển 1 - Chương 27: Cơm người chết
    Dịch giả: Hoangtruc

    Lúc tiếng động này vang lên, Từ Ngôn đang phụ giúp mấy tên đầu bếp này chuẩn bị điểm tâm.

    “Đến ngày đó rồi?” Tên đầu bếp béo múc lấy một thìa cháo loãng, húp một ngụm thử hương vị.

    “Hình như lần này tới hơi sớm, ta nhớ lần giao chiến trước cách đây chưa tới nửa năm.” Tên đầu bếp khác nghe thấy âm thanh này chẳng những kinh hãi, mà còn lộ ra vẻ hết sức cao hứng: “Mặc kệ nó, đợi qua ba ngày nữa, chúng ta lại có thể ăn được thêm một khoản nhỏ rồi, hắc hắc hắc. Không ăn cơm của người chết, thì người nghèo phải rên rỉ mỗi ngày a.”

    “Cứ giết đi, tốt nhất là đám Biên quân kia lưỡng bại câu thương. Như thế mới có thêm nhiều người chết, chúng ta mới càng có thể phát tài a.” Tên đầu bếp béo nở ra một nụ cười dữ tợn.

    Tiếng hò hét kia là từ một dãy núi khác truyền đến. Tin tức Biên quân hai nước phát sinh đại chiến lại khiến cả đám Nguyên Sơn phỉ đầy hưng phấn. Trong sơn trại không nghe thấy tiếng động gì nhưng khu nhà bếp có thể nghe thấy loáng thoáng một chút,.

    Không lâu sau, tin tức từ khu nhà bếp đã truyền khắp cả Nguyên Sơn trại. Thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng cười to đầy hưng phấn vang lên.

    “Cơm người chết?” Từ Ngôn đang đốn củi, thuận miệng hỏi Trương Hà đứng bên cạnh: “Ăn như thế nào? Ngon không?”

    “Còn phải xem vận khí, vận khí kẻ nào tốt thì được ăn ngon thôi.” Trương Hà cười hắc hắc, nói: “ Nơi tốt mà mấy ngày trước có nói cho ngươi đó, chính là Kỳ Uyên hạp này đấy. Lần này dường như biên quân hai nước Tề Phổ đánh nhau sớm hơn. Lúc đó ta còn nghĩ rằng phải đợi khoảng ba tháng sau nữa, không ngờ mới được hơn hai tháng đã bắt đầu rồi.”

    Nhìn nhìn tên tiểu đạo sĩ trung thực trước mặt đang làm việc, Trương Hà do dự một chút rồi nói tiếp: “Được rồi, dẫn ngươi đi vậy. Đến nơi đó đừng có chạy lung tung, đi theo ta là được. Nhưng nói trước, tiền hàng gì ngươi tìm được đều phải chia cho ta một nửa. Nói cho cùng, người mới gia nhập sơn trại chưa đủ ba tháng tuyệt đối không được phép rời khỏi Kỳ Nguyên sơn. Ai bảo ta thấy ngươi thuận mắt làm chi!”

    “Được a.” Từ Ngôn gật mạnh đầu, đồng ý: “Có đồ tốt nhất định sẽ chia cho Tiện đường thí chủ.”

    Ngày nào cũng nghe gọi là Tiện Đường thí chủ, Trương Hà cũng dần quen thuộc. Gã bèn bất đắc dĩ phất tay áo rồi đi làm vài chuyện của mình. Lúc vừa bắt đầu, gã thật sự một tấc cũng không rời khỏi Từ Ngôn, thế nhưng sau hơn hai tháng thì gã cũng lười phải suốt ngày nhìn chằm chằm vào một tên đạo sĩ ngốc nghếch cười hề hề lắm rồi.

    Trong mắt gã, cái loại con hàng ngốc nghếch ham ăn giỏi ngủ này chạy trốn cũng tốt, ít nhất thì Nguyên sơn trại cũng đỡ tốn kém một chút lương thực.

    Trong ba ngày này, tiếng hò hét thỉnh thoảng lại truyền ra từ bên kia dãy núi, còn Từ Ngôn vẫn cứ ăn no ngủ kỹ như trước.

    Nếu đã lấy heo làm mục tiêu thì Từ Ngôn tất nhiên cũng muốn giống một con heo.

    Ba ngày nhanh chóng trôi qua, trời còn chưa sáng Trương Hà đã cùng Từ Ngôn dẫn đầu đi trước. Băng qua đỉnh núi nơi đóng quân của Nguyên Sơn trại, hai người chui vào trong khu rừng sâu tĩnh mịch. Không lâu sâu, từng tốp năm tốp ba sơn phỉ trong Nguyên Sơn trại cũng đi ra khỏi hàng rào sơn trại. Phương hướng xuất phát của tất cả đều nhắm về phía sau núi.

    Phía Tây của dãy núi là một khe núi cực lớn, hai bên sườn là núi cao vạn trượng, chiều dài khe trước sau kéo dài hơn năm mươi dặm.

    Dãy núi bên phía sườn Đông của khe núi này được gọi là Kỳ Nguyên sơn, còn dãy núi bên sườn Tây của khe núi lại không phải tên này, mà tên là Lâm Uyên Sơn. Còn cái khe núi cực lớn này, được gọi là Kỳ Uyên Hạp.

    Kỳ Uyên Hạp chẳng những là một chỗ hổng của dãy núi Vạn Hằng, mà còn là biên cảnh của hai quốc gia ở hai đầu Bắc Nam này.

    Phía Nam của Kỳ Uyên hạp thuộc về Phổ quốc, còn phía Bắc của Kỳ Uyên Hạp lại thuộc về Tề quốc.

    Khe núi cực lớn này chính là con đường duy nhất đi thông qua hai nước. Số lượng biên quân đóng tại hai phía Nam Bắc của Kỳ Uyên Hạp là một con số khổng lồ, không chỉ có tác dụng trấn thủ biên giới mà còn nhằm mục đích uy hiếp đối phương.

    Giữa hai nước Tề Phổ không tồn tại tình hữu nghị. Thậm chí nếu có cơ hội, bên nào cũng muốn cắn được một miếng thịt trên người đối phương xuống.

    Xã tắc giang sơn, tất nhiên càng rộng lớn thì càng tốt. Giữa các thời kỳ Đế vương của hai nước có không ít xung đột phát sinh, thậm chí còn xảy ra ác chiến. Tuy vài chục năm gần đây, hai nước Tề Phổ không phát sinh chiến loạn, thế nhưng sáu năm trước, dưới mệnh lệnh của tể tướng Đại Phổ, biên quân hai nước lại xảy ra một cuộc xung đột với quy mô lớn tại Kỳ Uyên Hạp. Hơn nữa, cuộc xung đột này lại một mực kéo dài đến tận bây giờ.

    Sáu năm trời, cứ cách quãng gần nửa năm thì biên quân hai nước lại quyết chiến với nhau một lần tại Kỳ Uyên Hạp. Mấy vạn quân binh chinh chiến đã biến khe núi cực lớn này trở thành một vùng đất vùi xương. Không biết bao nhiêu biên quân đã chết nơi này, quan hệ hai nước Tề Phổ cũng đã bắt đầu chuyển biến xấu.

    Có chút kỳ quái chính là…

    Dù là ai thắng ai bại thì hai bên vẫn rất ăn ý thu binh lại sau ba ngày quyết chiến, sẽ không xâm chiếm chút lãnh địa nào của đối phương, càng không đột phá biên giới mà tấn công vào lãnh thổ quốc gia đối địch.

    Từ trên đỉnh núi của Kỳ Uyên Hạp, Từ Ngôn và Trương Hà đang nằm quan sát tình hình trên một tảng đá.

    Nếu đã gọi là cơm người chết, thì tất nhiên phải đợi sau khi người ta chết rồi mới được. Hôm nay chính là ngày biên quân hai bên giao phong lần cuối cùng. Nếu những biên quân kia vẫn còn sống thì chắc chắn Nguyên Sơn phỉ không dám đi xuống bên dưới rồi.

    Đỉnh núi cao tới ngàn trượng, dưới ánh mắt của Từ Ngôn thì khe núi chỉ bao gồm vô số những điểm đen chằng chịt tựa như từng cặp hai con kiến lửa đang đánh nhau. Nhìn thấy được những thân ảnh ngã xuống trên chiến trường lại như một ruộng lúa mạch bình thường được người ta thu hoạch, khiến người xem phải chấn động kinh hãi.

    “Hai nước giao chiến a, đây mới gọi là chém giết sinh tử.” Trương Hà nằm trên tảng đá, liên tục tặc lưỡi: “Nếu để bọn sát tinh này xông vào Nguyên Sơn trại, sợ là một tên trong chúng ta cũng khó mà sống sót được. Thiết kỵ biên quân so với đám bộ khoái quan binh ăn hại kia thì mạnh hơn nhiều lắm.

    “Giữa hai nước Tề Phổ thường xuyên có chiến tranh sao?” Từ Ngôn ở bên cạnh tò mò hỏi.

    “Thường xấp xỉ khoảng nửa năm một lần, chưa từng dừng qua. Từ khi ta vào Nguyên Sơn trại, cứ cách nửa năm đều làm một chuyến đến Kỳ Uyên hạp một lần.” Trương Hà thuận miệng đáp.

    “Sao lại xảy ra chiến tranh?” Từ Ngôn hỏi tiếp.

    “Nghe nói là do một đạo mệnh lệnh của Tể tướng sáu năm trước. Chưa nghe nói đến chuyện gian tướng hại nước à? Chính là nói Tể tướng Phổ quốc đấy.’

    “Gian tướng làm thế nào mà hại nước?”

    “Gian tướng…Ta làm sao biết được lão hại nước thế nào?” Trương Hà tức giận nói: “Trước khi tới Nguyên Sơn trại, ta cũng chỉ là một tên nhân viên phòng thu chi, gian nan đi theo sau lưng nhà chủ thôi a!”

    “Phòng thu chi thí chủ, chẳng lẽ ngươi cũng giết người rồi hả?”

    “Giết một quản gia, không giết hắn thì ta phải chết. Ngươi đến bước đó thì làm sao còn chú ý được tới người khác, mà Phòng thu chi thí chủ cái gì? Chẳng phải ngươi vẫn gọi ta là Tiện đường thí chủ sao, nghe quen…”

    Hai người còn đang trò chuyện trên đỉnh núi thì đại quân chinh chiến trong hạp cốc cũng đã kéo dài ba ngày, cuối cùng bắt đầu lui binh. Từ trên cao nhìn xuống, bầy kiến trong khe núi như bị người ta cắt một đao ở giữa. Người sống thì tranh thủ lùi về hai phía, đi ra khỏi khe núi. Còn người chết, thì vĩnh viễn chôn xương tại cái mảnh đất này.

    “Đánh xong rồi. Chúng ta chờ một chút, đợi đến trưa rồi chúng ta xuống đó.”

    Nhìn mấy đám Nguyên Sơn phỉ cách đó không xa đã bắt đầu rục rịch bò xuống chân núi, vậy mà Trương Hà lại tỏ ra cẩn thận. Đỉnh núi này tuy gần như dốc đứng, nhưng không phải là không thể đi xuống dưới đáy khe núi được, vì có một con đường mòn gập ghềnh dẫn xuống được tạo thành do đám sơn phỉ núi này thường xuyên đi qua.

    “Không phải trong đám thi thể biên quân dưới kia đều là người chết hết cả, có khi còn cố ý để ngươi tới gần cho ngươi một đao, đủ để cho ngươi chầu trời. Đám kia tự hiểu bản thân sẽ chắc chắn phải chết, cho nên nhìn thấy người sống cũng không khác gì nhìn thấy đồ ăn là mấy đâu.”

    Trương Hà trở mình, thong thả chậm rãi nằm dài trên tảng đá, nói: “Vội vàng không ăn được đậu hũ nóng. Bị đậu hũ nóng làm phỏng miệng không sao, nhưng bị bỏng mà chết thì thật quá oan uổng.”

    Có thể có kinh nghiệm như vậy, xem ra trước kia vị này đã từng ăn phải thua thiệt rồi.

    Biên quân hai nước đã rút hết khỏi khe núi, từng đám Nguyên Sơn phỉ tốp năm tốp ba tựa như u linh từ chân núi tản ra vùng chiến trường. Bọn chúng không ngừng mò lấy vài đồ vật đáng tiền trên đám thi thể ấy. Có người tìm được chút bạc vụn, còn người cởi ra được nửa bộ áo giáp, cũng có người lấy được một thanh cương đao sắc bén.

    Cơm người chết từ miệng Trương Hà, chính là mò tìm chỗ tốt từ núi thi thể biên quân này.

    Cứ mỗi nửa năm, biên quân hai nước lại xảy ra đại chiến một lần, mỗi lần đều có ít nhất mấy ngàn người táng thân trong khe núi này. Biên quân cũng có thu thập qua chiến trường một lần, thu thập mọi thứ sơ lược một chút rồi cũng kéo đi, nhưng chẳng ai lại kéo theo đám thi thể trở về làm gì cả.

    Dù sao nơi này cũng là trọng địa của biên cương, hai bên đều không dám xem nhẹ. Thà rằng để đám thi thể kia làm mồi cho Sói hoang cũng quyết không lưu cho đối thủ chút cơ hội nào hết.
     
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Quyển 1 - Chương 28: Giúp ta một việc
    Dịch giả: Hoangtruc

    "Từ bi, từ bi..."

    Đến trưa, Từ Ngôn đã đứng trong khe núi này. Nhìn thi thể ở khắp nơi, máu tươi nhuộm đỏ cả mảnh đất, mày kiếm của tiểu đạo sĩ nhíu chặt lại.

    Cảnh tượng hơn một ngàn thi thể nơi này nhìn qua thật thê thảm đến cực điểm. Có người lòi ruột thủng bụng, người thì bị chém đứt đôi thành hai nửa, xương xẩu lẫn lộn với lục phủ ngũ tạng.

    Nếu là một thiếu niên bình thường, nhìn thấy cảnh tượng thê thảm thế này có khi sẽ bị dọa chết khiếp. Coi như Trương Hà đã nhìn qua cảnh này nhiều lần nhưng đứng trong đống người chết này, mặt mày gã vẫn tái nhợt lại.

    Vậy mà Từ Ngôn chỉ cau mày lại, sắc mặt lại không chút thay đổi.

    Bởi vì trong mắt người tu đạo, thế nhân chẳng qua cũng chỉ là một túi da. Cuối cùng cũng quay về hư vô, hóa thành nắm đất mà thôi. Còn trong góc nhìn của heo, lại càng không có cái khái niệm sinh tử.

    Nếu như còn nghĩ nhiều tới sinh, tới tử, thì heo còn có thể ăn uống đến mập mạp được sao?

    Từ Ngôn cũng không phải là một con heo thật sự, nhìn vô số thi thể trước mắt, trong lòng hắn cũng rung động tới cực điểm. Dù sao đã là con người thì đều có lòng trắc ẩn, huống chi hắn còn là một đạo sĩ.

    Trương Hà bên kia vừa nôn ọe, vừa híp mắt bắt đầu kiếm ăn trong đám thi thể.

    Không thể chậm chạp được a. Nguyên Sơn trại nhiều người như vậy, bữa nay lại có hơn một nửa sơn trại xuống kiếm cơm người chết. Nếu chỉ đi sau người khác thì không chiếm được bất kì chỗ tốt nào. Hơn nữa, bọn chúng bắt buộc phải rút lui trước hoàng hôn, bởi vì đêm tối phủ xuống chính là lúc vô số dã thú bị mùi máu tanh hấp dẫn tới đây.

    “Nhanh lên Từ Ngôn, còn không động thủ thì không có cái mà ăn đâu đấy.”

    Trương Hà vừa gào la, vừa bắt đầu tìm kiếm dưới mặt đất. Gã nói không có cái ăn là ý nói không kiếm được chỗ tốt.

    Người chết nhiều, nhưng người sống của Nguyên Sơn trại cũng không ít.

    Từ Ngôn lại không chút quan tâm tới lời nhắc nhở của Trương Hà. Hắn chỉ khẽ thở dài, chậm rãi đi vào trung tâm của chiến trường, tìm một khoảnh đất trống sạch sẽ, chỉnh đốn đạo bào rồi khoanh chân ngồi xuống.

    Từ Ngôn không muốn lật qua lật lại đám thi thể kia. Không phải hắn sợ hãi, mà cảnh tượng hắn nhìn thấy lúc này hoàn toàn không giống như những hình ảnh trong mắt đám Nguyên Sơn phỉ kia.

    Trong mắt hắn, trên chiến trường khổng lồ này, có vô số oan hồn bắt đầu phiêu động.

    Ngoại trừ oan hồn, còn có một mảng sương mù mỏng màu xám bao trùm lấy toàn bộ khe núi này. Đó là sát khí bị đại chiến dẫn động đến đây, rồi từ trên thân thể những người chết này mà dần ngưng tụ thành hung sát chi khí.

    Sát khí hao tổn tinh thần. Nhưng chỉ cần không ở trên chiến trường này quá lâu, sát khí ở mức độ này không cách nào làm tổn thương được mấy tên Nguyên Sơn phỉ giết người như ngóe kia, càng không cách nào làm thương tổn tới tâm thần của tiểu đạo sĩ nuôi heo này.

    Từ Ngôn không sợ những sát khí kia. Nếu hắn nguyện ý thì còn có thể dễ dàng bỏ qua đám oan hồn đang bay múa đầy trời.

    Chỉ là hắn có chút không đành lòng mà thôi.

    Vừa ngồi xếp bằng xuống, thì có một thi thể tàn phế cách Từ Ngôn không xa chợt nhúc nhích, rồi một gương mặt bị phủ kín bởi huyết nhục từ từ gượng ngẩng lên từ trong bùn đất.

    Áo giáp trên người đối phương dính đầy máu đến nỗi không nhìn ra được đây là người Phổ Quốc hay Tề Quốc. Nửa người gã đã bị chém đứt lìa, chỉ còn dính chút da thịt. Hẳn là người này đã ngất đi, sau nửa ngày trời, bị đau nhức kịch liệt mà tỉnh lại. Hơn nữa cũng nhìn thấy bản thân trước mắt không thể sống nổi rồi.

    Cho dù thần y có cao minh cỡ nào, cũng không thể cứu được người bị thương nặng tới mức gần đứt lìa nửa người thế này.

    Gương mặt máu me sau khi tỉnh dậy, dữ tợn tựa như ác quỷ, miệng thở phì phò, nhìn xung quanh một lát. Rồi đột nhiên gã nhìn thẳng vào một tiểu đạo sĩ cách đó không xa.

    "Tiểu huynh đệ... Giúp ta một việc!"

    Người nọ dường như phải cắn răng cố gắng nói được một câu: “Tiễn đưa lão ca một đoạn đường!”

    Chiến trường chất đầy thi thể, tên biên quân gần chết này tựa như ác quỷ bò ra từ địa phủ, ngực gã phập phồng kịch liệt cho thấy tính mạng của gã đã sắp hết. Cái loại tỉnh táo trước lúc chết này chính là lúc khiến người ta thống khổ nhất.

    Gã muốn tìm người đến, cho mình một đao, như vậy thống khoái hơn rất nhiều.

    "Giúp đỡ! Giúp đỡ! Bận rộn rồi!"

    Trong tiếng vỡ nát của hàm răng, tên quân sĩ máu me đầy mặt đã cắn nát hàm răng của mình. Gã không kêu rên, chỉ mang theo ánh mắt kỳ vọng mà nhìn chăm chăm vào tiểu đạo sĩ đối diện.

    “Được!”

    Từ Ngôn lại lần nữa đứng dậy, xoay người nhặt lấy một thanh cương đao bị gãy gần đấy. Hắn xoay người đi đến.

    Trương Hà từ phía xa vừa vặn đưa mắt nhìn qua.

    “Tình cảnh này mà không bị sợ hãi giày vò, tâm tính tàn nhẫn a. Nói là người của đạo gia ai mà tin chứ, phải nói là không tim không phổi thì đúng hơn. Ngươi kiếm được chỗ tốt đâu, ngươi nhặt được đồ tốt sẽ chia cho ta một nữa đâu…Oa!”

    Phốc!

    Tiếng la kì quái của Trương Hà vang lên khiến đám Nguyên Sơn Phỉ gần đó phải ngồi thẳng lên, nhìn xem có chuyện gì bất thường. Theo ánh mắt đầy hoảng sợ của Trương Hà, rất nhiều Nguyên Sơn phỉ đều thấy được một cảnh tượng quỷ dị.

    Tiểu đạo sĩ trong trung tâm của chiến trường, cầm thanh đao gãy cắm thẳng vào ngực một tên quân binh còn chưa chết một cách rất gọn gàng. Còn tên quân binh đó lại đưa tay dựng ngón cái lên, hướng về hắn.

    "Tạ… rồi..."

    Tên quân sĩ mặt đầy máu nói thêm mấy tiếng cuối cùng, chưa hết câu đã hoàn toàn tắt thở. Từ Ngôn nhíu chặt hai hàng lông mày lại, trong lòng đầy bất đắc dĩ và đắng chát.

    Hắn lại giết một người nữa, nhưng việc này lại xuất phát từ sự không đành lòng.

    Trong cuộc sống, có những đạo lý vô cùng kỳ quái như vậy đấy. Đôi khi cứu người lại thành hại người, mà giết người thì lại là vì lòng từ bi.

    Mười mấy tên Nguyên Sơn Phỉ đều nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng tiểu đạo sĩ chọc một phát giết chết quân sĩ kia. Trong lòng cả đám chợt dâng lên một cơn lạnh lẽo.

    Đám Nguyên Sơn Phỉ giết người như ngóe chỉ chính thức biến thành một tên ma vương giết người khi nhìn thấy của cải hoặc nữ nhân. Còn đối với đám quân binh gần chết trên chiến trường, phần lớn bọn chúng đều chỉ đi vòng qua. Rất ít người có thể bổ thêm một đao xuống giống như tiểu đạo sĩ kia, lại còn là một đao vô cùng gọn gàng dứt khoát đến thế nữa.

    Ném thanh đao gãy qua một bên, Từ Ngôn lại lần nữa khoanh chần ngồi xuống, chắp tay đặt lên vạt áo, thấp giọng khẽ ngâm nga.

    “Thiên thanh địa bình, nhật tinh nguyệt minh, vạn linh triều củng, phổ hóa thập phương. Nhưỡng dương uẩn âm, ti mệnh cửu mang, khóa phượng siêu thăng, vạn cổ thừa quang..."

    Trong lúc đám Nguyên Sơn phỉ vội vàng lục lọi tìm kiếm chỗ tốt thì tiểu đạo sĩ lại bắt đầu cầu kinh siêu độ trên chiến trường thê thảm này. Thanh âm của Từ Ngôn không lớn, thế nhưng nghe mười phần an bình, đám oan hồn đang quanh quẩn trên bầu trời cũng bắt đầu yên tĩnh lại.

    “Vừa mới làm thịt một tên xong, rồi lại đến siêu độ. Ngươi làm sao có thể siêu độ được…” Trương Hà bị hành động của tiểu đạo sĩ dọa cho hoảng hồn, còn đang ở xa xa lẩm bẩm: “Hắn là heo hay là sói đây. Có thể ác đến vậy sao? Làm thịt một người mà mắt cũng không chớp lấy một cái, may mắn là đợt này không có đắc tội với hắn, nếu không tối đến hắn cho ta một đao…”

    Rụt cổ lại một cái, bất giác Trương Hà cảm thấy sau lưng lạnh toát.

    Hai tháng trước, gã nhìn thấy Từ Ngôn giết tên hạ nhân kia xong thì run rẩy cả người. Giết người xong, bản thân hoảng sợ như phát điên mới là phản ứng của người bình thường. Lúc này lại ngược lại, hắn giết người xong sau đó lại siêu độ cho người ta, cái này mới thật sự quỷ dị.

    Cũng hay là gần hết ba tháng rồi, Trương Hà thầm nghĩ đợi nhiệm vụ giám sát này kết thúc, chắc chắn gã phải tránh tên tiểu đạo sĩ kia thật xa.

    Tìm tòi được hơn nửa ngày, đám thi thể vì bị lật qua lật lại mà chiến trường cũng trở nên nồng nặc mùi máu hơn.

    Ánh mặt trời tối dần, xa xa đã nghe loáng thoáng tiếng sói tru.

    Từng tốp năm, tốp ba Nguyên Sơn phỉ bắt đầu rời khỏi chiến trường, theo đường cũ bò lên núi cao. Không lâu sau, trên chiến trường cũng chỉ sót lại vài người sống.

    Thu hoạch lần này của Trương Hà coi như không tệ, thu được mấy lượng bạc vụn, còn có thêm một thanh cương đao rất tốt. Gã nhìn nhìn trời, rồi gọi vọng ra phía xa: “Từ Ngôn, đi thôi! Đàn sói sắp đến rồi!"

    Bỏ lại câu đó, Trương Hà xoay người rời đi. Cả buổi trời chui rúc trong đám người chết, gã cũng thấy buồn nôn sắp không chịu nổi, không nhìn Từ Ngôn mà cắm đầu chạy về phía chân núi.

    Siêu độ nửa ngày, Từ Ngôn đã ngừng tụng niệm kinh văn. Lông mày thanh tú của hắn giật giật, rồi hắn mở mắt ra.

    Phần cuối của khe núi, ánh chiều tà đã rủ nhau đi xuống, chỉ còn lại đám mây đỏ lửa nơi cuối chân trời.

    Trên mặt đất, cũng chỉ còn sát khí ảm đạm trải rộng khắp nơi như lúc trước.

    Hít sâu một hơi, Từ Ngôn đứng dậy.

    Hắn cũng nên đi, niệm kinh siêu độ nửa ngày, coi như an ủi được phần nào cho đám vong linh chết trận rồi.

    Thân ảnh nho nhỏ vừa định cất bước, đột nhiên hắn thoáng lảo đảo. Hai hàng mày kiếm của Từ Ngôn nhăn tít lại, một cảm giác đau đớn xuất hiện ở bên mắt trái, tựa như có người nào đó đang dùng dao khoét con mắt này của hắn ra.

    Một tiếng rên trầm thấp vang lên, Từ Ngôn vô thức muốn che con mắt này lại. Thế nhưng vừa lúc đó, mắt trái của hắn như xuất hiện một vòng xoáy không đáy, còn toàn bộ sát khí nơi khe núi này lại như sông lớn đổ ra biển, ầm ầm tuôn đến!
     
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Quyển 1 - Chương 29: Tinh văn trong mắt
    Dịch giả: Hoangtruc

    Siêu độ cho đám vong linh tử trận xong, Từ Ngôn đang định rời khỏi chiến trường, không nghĩ tới một màn hãi hùng khiếp vía này lại xảy ra.

    Tất cả sát khí vô biên nơi này đều vọt về phía hắn, chui vào trong mắt trái. Cảm giác đau đớn không những giảm đi, mà còn ngày càng đau nhức kịch liệt hơn.

    Trong mắt hắn như đang có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Từ Ngôn lảo đảo rồi ngửa mặt lên trời, ngã nhào ra đất.

    Bầu trời trong mắt hắn lúc này cũng đầy quỷ dị, một nửa đỏ thẫm, còn một nửa sáng sủa nắng ráo. Mắt trái hắn phủ đầy huyết sắc, mắt phải lại mù mờ không nhìn rõ ràng.

    Mù rồi sao…

    Từ Ngôn cố nén đau đớn kịch liệt, trước khi ngất đi chỉ nghĩ tới một khả năng như vậy.

    Mắt trái của mình, chỉ sợ mù thật rồi.

    Mù cũng tốt, ít nhất cũng không phải nhìn thấy mấy thứ đồ vật kỳ kỳ quái quái nữa…

    Sắc trời dần tối xuống, đám mây cuối cùng biến mất ở tận cuối chân trời, nhường chỗ cho mặt trăng nhô lên, khe núi trở thành một mảnh lờ mờ.

    Ánh trăng ảm đạm rơi vãi, khe núi lờ mờ lại trở thành một tràng cảnh tu la đầy lạnh lẽo. Đám dã thú bị mùi máu tanh nồng nặc hấp dẫn đến đây bắt đầu xơi tái lấy đám thi thể trên chiến trường này.

    Chúng nó chính là những người dọn dẹp chiến trường tốt nhất. Bởi vì thịt thối nếu để lâu sẽ biến thành ôn dịch. Mà ôn dịch không chừng có thể hủy diệt cả một thành trấn, hoặc cả một quốc gia.

    Tất cả Nguyên sơn phỉ đều đã rời khỏi nơi này, không ai để tâm đến một tiểu đạo sĩ còn đang hôn mê trong chiến trường. Bọn họ chính là sơn phỉ, đã sớm ném bỏ hai chữ thương xót từ lâu rồi, cho nên càng chẳng có ai thừa hơi đi tìm kiếm một tên hài tử choai choai vừa mới gia nhập sơn trại cả. Cho dù là Trương Hà, khi đến đỉnh núi, phát hiện Từ Ngôn không đi theo sau cũng không có ý định quay xuống tìm kiếm mà trước hết cứ trở về sơn trại đã.

    Mạng người không đáng tiền, đặc biệt là trong mắt của đám phỉ này.

    Cơm người chết nửa năm lại có một lần. Không thiếu người đi kiếm chỗ tốt bị những tên binh sĩ gần chết đột nhiên giết chết. Đám Nguyên sơn phỉ vẫn phải về trại báo cáo kết quả đạt được, rồi giao nộp một nửa vật phẩm của mình cho ba vị đương gia. Kẻ nào trong này cũng đều đang tính toán thu hoạch mình đạt được thế nào, sống chết của một tiểu đạo sĩ thì ai quan tâm đến chứ.

    Khoảng cách từ Nguyên sơn trại đến nơi đóng quân của Trấn Tây quân không quá mức xa xôi. Phi Thiên Ngô Công dám đem sơn trại dựng tại Kỳ Nguyên sơn chính là vì gã đặt mục tiêu vào cơm người chết nửa năm có một lần này. Chẳng những gã có được ngân lượng, mà chủ yếu nhất là gã có thể từ chiến trường chém giết của biên quân đạt được một lượng lớn vũ khí, thậm chí còn có khôi giáp nữa.

    Cướp giết đám thương nhân qua lại, không chiếm được vũ khí. Cho nên đây mới là nguyên do chính mà Liêu Cửu Minh chiếm lấy Kỳ Nguyên sơn.

    Đêm xuống, có thể nghe được thanh âm cắn nuốt của đám dã thú nơi khe núi. Có đám máu thịt nhiều như vậy, đám dã thú cũng không còn quấy nhiễu giành giật nhau nữa. Bầy kền kền hạ xuống đầy mặt đất, bầy sói hoang cũng vây kín lấy khe núi, thậm chí còn ngăn trở toàn bộ con đường nhỏ đi lên đỉnh núi kia.

    Tiểu đạo sĩ lúc này đang hôn mê giữa chiến trường, không khác với việc đang mê man giữa núi thi thể và biển thú hoang bao nhiêu cả.

    Tất cả sát khí trong khe núi đều bị mắt trái của Từ Ngôn hấp thụ hết, biến mất không còn sót lại chút nào. Loại dị tượng này cũng là lần đầu tiên Từ Ngôn gặp phải trong bao nhiêu năm nay.

    Không lâu sau, chừng hơn một canh giờ hôn mê thì tiểu đạo sĩ tỉnh lại.

    Mắt trái vẫn còn đau đớn nhưng so với lúc kịch liệt nhất thì đã thuyên giảm đi rất nhiều. Vừa tỉnh lại, Từ Ngôn lập che hai mắt lại, một lúc sau mới từ từ mở ra.

    Quang cảnh trước mắt vô cùng mờ mịt, tựa như tầm mắt bị một tấm lụa mỏng che chắn phía trước. Từ Ngôn không hề động đậy mà cứ lẳng lặng nằm yên trong đống thi thể đó.

    Xem ra hắn vẫn còn chưa bị mù. Chẳng qua chuyện này không quan trọng lắm, bây giờ hắn đang lo làm sao có thể thoát khỏi đàn thú hoang đang kiếm ăn này. Nếu như đám ăn xác thịt này phát hiện ra còn người sống, chỉ sợ chúng nó sẽ kéo tới vây giết mất.

    Từ Ngôn mở trừng từng hai mắt. Lúc nhìn về bầu trời đêm, hắn thấy được một ngôi sao sáng cách mình rất gần. Không phải là một ngôi sao sáng trên bầu trời, mà chính là hình ngôi sao trong mắt hắn.

    Ngay khoảnh khắc Từ Ngôn tỉnh táo lại thì mắt trái của hắn đã xuất hiện hình ảnh một ngôi sao bên trong. Hình ảnh này rất mờ, nhưng lại rất chân thật. Một lúc lâu sau thì hình ảnh tinh văn ảm đạm này cũng dần biến mất, cuối cùng không còn sót lại chút tung tích nào nữa.

    Từ Ngôn nghĩ không ra lý do toàn bộ sát khí trên chiến trường khổng lồ này bị hút vào trong mắt mình. Nếu không nghĩ ra, hắn chỉ có thể cho rằng nguyên nhân là do con mắt quái dị trời sinh của mình mà thôi.

    Mắt trái của Từ Ngôn, có thể nhìn thấy rất nhiều thứ mà người ngoài không nhìn thấy được, cũng có thể nhìn thấy được rất nhiều thứ u linh quỷ quái.

    Từ lúc còn rất nhỏ, Từ Ngôn vẫn không cách nào phớt lờ được mấy thứ này. Hắn chỉ luôn che lấy mắt trái của mình, cũng đã thử làm một cái bịt mắt. Thậm chí có lúc không thể chịu đựng nổi nữa, hắn còn lấy cây sắt trong đạo quán đâm thẳng vào mắt trái.

    Hắn muốn móc con mắt khiến hắn sợ hãi kia ra, nhưng không cách nào làm được.

    Không phải hắn không dám xuống tay, cây sắt đâm mạnh vào mắt trái của hắn lại như đâm vào một khối sắt cứng, thậm chí còn không để lại một vết sẹo nhỏ. Căn bản là không đâm vào nổi!

    Mắt trái dị dạng khiến Từ Ngôn tập mãi cũng thành quen. Nhưng chuyện mắt trái chủ động thu nạp khí tức đầy quái lạ như hôm nay vẫn là lần đầu tiên hắn gặp phải.

    Nhẹ nhàng bò lên, Từ Ngôn bắt đầu xem xét đường trở về Kỳ Nguyên sơn.

    Nếu còn ở đây, chỉ sợ trời chưa sáng hắn đã bị đàn thú ăn tươi rồi, bởi vì lúc này có không ít dã thú dần tụ tập từ hai bên khe núi tiến đến. Cho dù xác người nơi này không ít, thế nhưng nếu thú hoang quá nhiều, cũng không thể đủ cho chúng ăn được.

    Nơi này lại vốn là một mạch nhánh của dãy núi Vạn Hằng, Kỳ Uyên hạp này lại nằm giữa hai dãy núi Kỳ Nguyên sơn và Lâm Uyên sơn, dã thú hiển nhiên rất đa dạng.

    Ánh trăng sáng ngời chợt yếu ớt, mây đen trên bầu trời dần kéo đến.

    Không thể đợi thêm được nữa.

    Từ Ngôn nhíu chặt hai hàng mày kiếm, bắt đầu chậm chạp di chuyển về phía chân núi Kỳ Nguyên sơn, hai tay nắm chặt lấy hai viên đá. Nếu cứ chờ đợi tiếp đến khi đám dã thú ăn xong lớp thi thể bên ngoài thì hắn khó mà thoát đi được.

    Có một đám Sói hoang cách hắn hơn mười trượng đang cắn xé lấy huyết nhục. Chợt thân thể con Sói đầu đàn trong bầy ngẩng mạnh đầu lên, hai lỗ tai sói giật giật.

    Sói rất nhạy cảm, con sói đầu đàn nhanh chóng phát hiện ra tung tích của Từ Ngôn. Một tiếng sói tru hung ác vang vọng khắp cả khe núi trong thời điểm ánh trăng sắp bị mây đen che khuất.

    Ngao ô o o o!

    Sói đầu đang tru lên kinh động tất cả dã thú. Từng đôi mắt dã thú lớn có nhỏ có, đỏ lập lòe từ trong bóng đêm tĩnh mịch chằm chằm nhìn qua.

    Từ Ngôn hít một hơi thật sâu, viên đá trong tay phải bay ra, nhanh chóng đánh thẳng vào đầu của Sói đầu đàn khiến nó lảo đảo cả người, đầu sói thiếu chút thì bị xuyên thủng. Ngay khi viên đá bay ra, cả người Từ Ngôn cũng nhún xuống, dồn toàn lực xuống hai chân.

    Hắn cần phải chạy trốn, chỉ có tránh được đàn thú đuổi giết, bò lên tới đường nhỏ trên kia mới tính là tránh thoát được một kiếp nạn.

    Công phu phi thạch của Từ Ngôn đích xác tinh xảo, coi như phải đối mặt với mấy con sói đầu đàn hắn cũng không sợ, Thế nhưng lúc này hắn đang đơn độc một mình, lại ở sâu bên trong một biển dã thú, để chạy trốn được tới chân núi chỉ đành trông chờ vào vận khí mà thôi.

    Bốn phía chợt tối sầm lại, ánh trăng biến mất, khiến cuộc chạy trốn của Từ Ngôn càng thêm không dễ dàng.

    Trong lòng Từ Ngôn thầm cười khổ một tiếng, có lẽ đến ông trời cũng không muốn giúp đỡ tiểu đạo sĩ hắn đây.

    Bóng đêm bốn phía xung quanh không cách nào ảnh hưởng tới thị giác bên mắt trái của Từ Ngôn, thế nhưng bóng đêm càng khiến đám dã thú dễ dàng ẩn thân hơn nhiều. Ngay khi ánh trăng vừa biến mất, Từ Ngôn còn nhìn thấy một vài bóng dáng khổng lồ đang có vẻ do dự ở phía xa.

    Máu tanh trong khe núi không những hấp dẫn vô số dã thú tới đây, còn kéo cả đám Yêu vật sống ở trong núi sâu đến.

    Ngay khi tiểu đạo sĩ xác định được phương hướng, chuẩn bị căng chân chạy như điên thì trên con đường nhỏ của Kỳ Nguyên sơn, có một bóng đen cũng đang lao xuống. Như gió như chớp lao vọt xuống chân núi, rồi đâm thẳng vào một bầy sói ở lớp bên ngoài. Đám sói hoang lập tức kêu thảm, chạy trốn tán loạn.

    Tiếng ăn uống khò khè khò khè vang lên, vô số thi thể bị tàn phá trong chớp mắt liền biến mất không còn sót lại gì cả. Đến mảnh thi thể cuối cùng cũng bị cái bóng đen sẫm nho nhỏ kia cắn nuốt sạch sẽ.
     
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Quyển 1 - Chương 30: Mắt trái cổ quái
    Dịch giả: Hoangtruc

    Từ Ngôn khi thì bất động, khi thì chạy nhanh như gió để thoát chết, hết chạy bên trái đến lách bên phải, gắng sức tránh đám dã thú, đồng thời nhanh chóng đến gần chân núi.

    Dù sao với một người sống to xác như thế này, lúc đầu chung quanh đây vì có rất nhiều dã thú nên có thể sẽ không có bao nhiêu dã thú phát giác ra. Nhưng một thời gian trôi qua, đủ loại hung thú hổ báo đã bắt đầu ngửi thấy được khí tức của người sống. Mấy con hắc hổ với thân hình cực lớn bắt đầu di chuyển.

    Đang chạy nhanh, bước chân Từ Ngôn chợt ngừng lại, cả người nhún xuống, rồi thân thể chợt bất động.

    Rốt cuộc thì hắn cũng nghe thấy một vài tiếng động quái dị có chút quen thuộc, như thanh âm của Tiểu Hắc trư lúc đang ăn. Thế nhưng hắn cũng không dám suy nghĩ nhiều, đám mãnh hổ đang xúm đến trước mặt hắn. Hắn còn thấy được một vòng tròn đỏ rõ ràng trong mắt chúng nó. Nhìn thấy vậy, cả người Từ Ngôn lại đột ngột lao lên chạy như điên về phía chân núi cách đó đã không còn xa nữa.

    Huyết thực không những có thể hấp dẫn dã thú tới, mà còn kéo theo cả đám Yêu vật nữa. Trong mắt đám hắc hổ này đều có vòng tròn đỏ như vòng tròn đỏ trong mắt đầu Yêu Lang tại Lão Phần sơn lúc trước, chúng đều là những Yêu vật đáng sợ cả. Nếu bị chúng nó bao vây, kết cục thế nào Từ Ngôn thừa biết rõ.

    Khoảng cách đến chân núi càng ngày càng gần, nhưng nhìn đám Yêu Hổ đang xúm lại khiến tâm tình Từ Ngôn như chìm sâu xuống vực thẳm.

    Thân hình của Từ Ngôn thật sự rất linh hoạt, lại tập luyện công phu phi thạch nhiều năm qua khiến thể lực càng kinh người. Thế nhưng đuổi theo sau lưng hắn lúc này không phải là dã thú mà là đám Yêu vật đến võ giả Tiên thiên còn phải kinh sợ. Nhìn thấy có vật sống đang chạy thoát, vài con Hắc hổ lập tức nhào tới, càng lúc càng đuổi sát theo sau.

    Từ Ngôn nắm chặt viên đá trong tay, hắn không muốn ngồi yên chờ chết. Nếu như toàn lực thi triển công phu Phi thạch, có lẽ hắn đánh nát hai đầu mãnh hổ không thành vấn đề gì. Ngay khi hắn muốn nhanh chóng xuất phi thạch ra, thì mấy con Hắc hổ sau lưng lại chợt dừng bước. Chẳng những chúng nó thôi không đuổi theo nữa, ngược lại còn quay đầu bỏ chạy.

    Cách đó hơn vài chục trượng, tràng thanh âm khò khè khò khè phát ra càng rõ ràng hơn.

    Từ Ngôn biết rõ, đây không phải là âm thanh heo đang ăn, mà là âm thanh đám ác điều đang xé nuốt lấy thi thể. Hắn cũng không nhìn rõ là cái gì đang nằm trong đống thi thể kia, bước chân chưa từng ngừng lại, liên tục nhảy ra vài bước, cuối cùng đã đến con đường nhỏ ở chân núi. Hắn cũng không quay đầu nhìn lại mà leo thẳng một mạch lên núi cao.

    Chỉ cần Yêu hổ không đuổi theo, Từ Ngôn có thể chạy trốn tìm được đường sống.

    Ngay trong khoảnh khắc Từ Ngôn leo lên ngọn núi kia, thanh âm cắn nuốt khò khè khò khè chợt ngừng lại một chút. Một ánh mắt trong bãi thi thể đang nhìn qua, trong ánh mắt không mang chút hung hãn và sát ý, ngược lại còn có vẻ thân thiết. Sau đó thanh âm khò khè khò khè cắn nuốt lại tiếp tục nổi lên, xung quanh cái nơi truyền ra thanh âm quái dị mà kinh khủng này, lại không có bất kì dã thú hay yêu vật bén mảng lại gần.

    Trên đỉnh núi, tiểu đạo sĩ nằm thở hổn hển trên tảng đá, đang cười cười tự giễu.

    Mắt trái phát sinh chuyện quái dị, thiếu chút nữa khiến hắn phải để mạng lại trong bụng dã thú. Xem ra mắt trái mình chẳng những có thể nhìn thấy được những thứ kì quái, mà còn che giấu vài thứ đến hắn cũng không biết.

    Trong mắt hắn, là có cái gì đây?

    Suy nghĩ thật lâu nhưng Từ Ngôn cũng không biết trong mắt hắn đang tồn tại thứ gì. Chẳng qua may mắn là lần này nhìn qua lại hữu kinh vô hiểm, hắn cũng nên trở về Nguyên sơn trại rồi.

    Cơ hội trốn thoát rất tốt, nhưng lần này Từ Ngôn lại không tính bỏ trốn khỏi đây.

    Bởi vì Tiểu Hắc trư của hắn vẫn còn ở trong sơn trại. Tiểu đạo sĩ cùng heo sống nương tựa vào nhau, hắn không nỡ vứt bỏ đồng bọn của mình. Hơn nữa, qua mười ngày sau, tính ra hắn đã đến Nguyên sơn trại được ba tháng, đến lúc đó không còn ai theo dõi, hắn có thể đơn giản bỏ trốn.

    Sẽ không có chuyện một đám sơn phỉ đuổi giết một tiểu đạo sĩ không có lấy một xu trong người.

    Khi hắn quay trở về sơn trại, mây đen cũng dần lui đi, trăng sáng lại hiện ra trên bầu trời. Núi rừng chợt bừng sáng trong trẻo lạnh lẽo.

    Từ Ngôn vừa xác định phương hướng đi, vừa suy tư về mắt trái quái dị của mình. Một đường đi tới, thế nhưng hắn lại không đi đúng được con đường về Nguyên sơn trại như lúc trước.

    Dù sao đây là lần đầu tiên hắn đi lại trong mảnh núi rừng này, không tính là lạc đường, chẳng qua là phải đi xa thêm một đoạn đường nữa.

    Đi xa hơn một chút so với đường cũ, đối với tiểu đạo sĩ gánh nước suốt ngày thì chút mệt mỏi đó ngược lại không tính là gì.

    Trăng sáng treo cao, bước chân Từ Ngôn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn. Phiền não về mắt trái cũng dần bị hắn ném sang một bên.

    Đây chính là chỗ tốt của heo đấy, không lo không phiền.

    Hắn vẫn đi xuyên qua khu rừng này, tốc độ cũng không chậm, chẳng qua là cứ thẳng bước đi tới. Rồi bước chân Từ Ngôn dần chậm chạp lại, cuối cùng dừng lại cạnh một bụi cỏ xanh biếc.

    Bụi cỏ trước mắt có chút cổ quái, màu xanh biếc khác hẳn với đám cỏ hoang bình thường, khiến người ta nhìn vào có cảm giác đang bừng bừng sinh cơ. Sinh cơ này là ở trong mắt người khác, nhưng lại không giống như những gì mắt Từ Ngôn nhìn thấy.

    Hắn nhìn thấy từng đám chướng khí dần biến mất sâu trong bên trong bụi cỏ xanh biếc này.

    Núi hoang này không phải là một vùng ác thủy gì, gần đây cũng không gần với nguồn nước nào. Trong khi thông thường, chướng khí chỉ có ở khu vực đầm lầy, căn bản sẽ không xuất hiện tại một bụi cỏ. Nếu bụi cỏ xuất hiện chướng khí, chỉ có thể nói rõ một điểm.

    Có một lượng lớn độc trùng đang nghỉ ngơi tại bên dưới đám hoa cỏ màu xanh này.

    Cẩn thận từng li từng tí ngồi xổm người xuống, Từ Ngôn bắt đầu tìm kiếm dọc theo phía ngoài cùng của bụi cỏ. Đến khi hắn lật một tảng đá lên thì một con rết dài hơn một thước đột ngột chạy ra.

    (1 thước = 0.33m _ Hoangtruc)

    Từ Ngôn bèn đè lấy đầu con rết này, rồi đưa tay kẹp chặt lấy cổ nó. Hắn dễ dàng bắt được con rết, rồi tự mình lẩm bẩm: “Một con Thiên Long thật lớn a. Phơi khô sẽ thành một vị dược tài rất tốt.”

    Tay cầm con rết không chút xây xước, hắn mặc kệ cho con rết phun loạn nọc độc ra xung quanh, dù sao thì cũng không găm vào tay hắn được.

    Con rết còn được gọi là Thiên Long, thật sự là một loại dược tài, hơn nữa rết càng lớn thì dược tính lại càng mạnh. Lão đạo sĩ Thừa Vân Quan hiểu về y lý, cho nên dân chúng Lâm Sơn Trấn mỗi lần đau đầu nhức óc đều đến nhờ Từ Đạo Viễn xem bệnh cho. Từ Ngôn đi theo sư phó nhiều năm, không nói tới chuyện danh y gì đó nhưng phần lớn y lý hắn đều hiểu đầy đủ, cũng từng bắt không ít con rết kiểu này.

    Sau khi bỏ con rết to này vào trong túi tiền tùy thân, Từ Ngôn nhìn nhìn vào bụi cỏ xanh biếc, vò đầu: “Tinh Ngô Thảo nhiều như vậy, không phải có người cố ý trồng ra chứ.”

    Từ Ngôn cũng nhận ra loại dược liệu tên Tinh Ngô Thảo. Đặc tính của loại dược thảo này là tản mát ra một mùi tanh cực nhạt, người thường hầu như không ngửi thấy, dã thú cũng không thích. Nhưng mùi này lại có khả năng hấp dẫn các loại độc trùng như bò cạp, rết độc. Bình thường khi hắn lên núi, nếu nhìn thấy Tinh Ngô Thảo thì sẽ tìm quanh bụi cỏ một vòng, nhất định có thể bắt được rết hoặc bò cạp độc.

    Tinh Ngô Thảo không đáng tiền, thế nhưng rết và bò cạp độc nếu phơi khô, đem bán lại được tiền.

    Bắt con rết lớn này chẳng qua là hắn thuận tay mà làm, nhưng lại khiến trong lòng hắn nổi lên nghi ngờ. Mảng Tinh Ngô Thảo ở đây nhìn rất ngay ngắn không giống mấy loại Tinh Ngô Thảo mọc dại mà hắn từng nhìn thấy không ít trên Lão Phần Sơn. Phần lớn đám chúng nó nằm rải rác đông một đám, tây một bụi chứ tuyệt nhiên không có được một mảng Tinh Ngô Thảo lớn mà ngay ngắn như vậy. Nếu như nói không có người cố tình trồng, ngược lại Từ Ngôn khó mà tin.

    Chẳng lẽ trong Nguyên sơn trại có người hiểu được y lý?

    Từ Ngôn gãi gãi đầu. Hắn ở trong Nguyên Sơn trại hơn hai tháng, ngoại trừ đám sơn phỉ tàn nhẫn rất thích chém giết ra thì hoàn toàn không phát hiện có đại phu trong đó.

    Sâu bên trong bụi cỏ, chắc chắn có thêm nhiều rết và bò cạp độc nữa. Chẳng qua Từ Ngôn không muốn bắt hết chúng nó. Dù sao những thứ này cũng đều là kịch độc, không cẩn thận bị cắn trúng rất phiền phức.

    Rời khỏi bụi Tinh Ngô Thảo, Từ Ngôn lại tiếp tục chạy qua chừng vài dặm đường núi, cuối cùng cũng về được tới Nguyên Sơn trại. Một mình hắn đi vào vườn rau xanh, thẳng đến chuồng heo.

    Hắn muốn kể cho Tiểu Hắc Trư mấy việc quái lạ phát sinh ngày hôm nay.

    Đây là thói quen của hắn. Mỗi khi thấy chuyện gì ly kỳ cổ quái, sáng đó hắn đều rất thích kể cho Tiểu Hắc Trư nghe. Hắn cho rằng Tiểu Hắc chắc chắn nghe hiểu được.

    Bởi vì bọn họ là đồng loại.

    Sau nửa đêm, lúc này heo đã sớm ngủ say như chết. Nguyên Sơn Trại cũng nuôi không ít heo nhà, tiếng ngày khò khè khò khè liên miên không dứt vang khắp cả vườn rau.

    Đến gần chuồng heo, Từ Ngôn mượn ánh trăng tìm kiếm thân ảnh Tiểu Hắc. Cả đám heo ở đây đều là heo nhà, chỉ có Tiểu Hắc là heo rừng nên rất dễ nhận ra.

    Quét mắt qua chuồng heo vài lần, hai hàng mày kiếm của Từ Ngôn nhíu dần lại. Vẻ dữ tợn trong mắt dần hiện lên, hai tay hắn siết chặt lại, đầu ma quỷ bị khóa kín trong lòng hắn lại lần nữa xuất hiện dấu hiệu được buông lỏng. Cái loại cảm giác thô bạo chỉ xuất hiện vào thời điểm sư phụ mất đi, không ngờ hai tháng sau lại xuất hiện trong lòng hắn thêm một lần nữa. Mà cũng chỉ bởi một nguyên nhân.

    Không nhìn thấy Tiểu Hắc của hắn nữa!
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)