Tiên Hiệp Nhất Ngôn Thông Thiên - Hắc Huyền

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Quyển 3 - Chương 186: Đàm phán
    Dịch giả: Hoangtruc

    Nói là tâm sự, không bằng nói là đàm phán.

    Phòng cưới qua một đêm lại trở về như bình thường, là một khuê phòng thanh lịch, còn ngửi thấy cả hương hoa thoảng ngoài cửa sổ.

    Một thiếu nữ mặc váy áo trắng ngồi ngay ngắn bên chiếc bàn tròn, tay ngọc trắng như lan, đang châm trà.

    Trà có hai chén, rất rõ ràng một chén là của Từ Ngôn.

    Từ Ngôn bèn ngồi xuống đối diện Bàng Hồng Nguyệt, mày kiếm cau lại, mắt trái bất giác trừng lên. Phát hiện trước mặt là người sống, không phải thứ kì quái kì dị, hắn chợt thấy buồn cười.

    Một tiểu nha đầu bằng tuổi mình mà thôi, phải vận dụng mắt trái nhìn sao?

    Lòng cười khổ, hắn mới bắt đầu nhìn qua nữ hài đối diện, chợt phát hiện hóa ra nàng ta cũng rất đẹp.

    Ngũ quan xinh xắn, mũi cao ngất, mày như lá liễu, mắt sáng như sao. Nếu không nói lời nào như thế này, chỉ dung mạo đó có thể nói là khuynh thành. Đáng tiếc, nàng vừa mở miệng ra thì…

    “Tròng mắt ngứa hả? Có cần ta móc ra gãi dùm cho không?”

    Chân mày lá liễu của Bàng Hồng Nguyệt cau lại, chén trà bị đập mạnh xuống mặt bàn loảng xoảng trước mặt Từ Ngôn. Trước khi nước trà nóng hổi trong chén bắn tung tóe thì cánh tay ngọc kia đã rút về rồi, chỉ còn hơi nước bắn tung khắp người Từ Ngôn.

    Hắn bị phỏng, ngày hè bị phỏng. Dù cách một lớp áo, cũng bị nước nóng thấm qua.

    Thật ra cũng không trách chuyện Bàng Hồng Nguyệt cảm thấy tức giận được. Vừa rồi Từ Ngôn cười ngây ngô nhìn có chút bất nhã, cứ tưởng tượng một nữ hài bị nhìn chằm chằm lại còn kèm theo cả tràng cười hề hề quái dị, Bàng Hồng Nguyệt không tức mới lạ.

    “Ngươi móc xuống được thì hãy tính tiếp.” Từ Ngôn giũ vạt áo nói.

    “Thử không?” Chân mày lá liễu của Bàng Hồng Nguyệt nhướng lên.

    “Muốn thử thì thử.” Từ Ngôn che mắt phải lại.

    “Ngoại trừ mồm mép lợi hại ra, người còn có cái gì khác không?” Bàng Hồng Nguyệt không tính móc ra thật, chẳng qua quá chán ghét đối phương nên mới nói vậy mà thôi.

    “Không có.” Từ Ngôn cũng rộng lượng, người khác coi hắn như heo, hắn cũng không để tâm.

    Đè nén bực bội, Bàng Hồng Nguyệt nghiêm mặt nói: “Không được nóichuyện ta đã từng ở Mã Vương trấn ra bên ngoài. Nhất là cha ta, ông ấy không biết ta đến Tề quốc.”

    “Được, ta rất kín miệng.” Từ Ngôn thổi trà nóng. Tuy bị đổ ra ngoài hết một nửa, nhưng hương trà vẫn thơm lừng, nhìn thoáng qua đã biết trà ngon.

    Từ Ngôn dễ nói chuyện vậy cũng khiến Bàng Hồng Nguyệt ngoài ý, nàng liếc mắt đánh giá Từ Ngôn, nói tiếp: “Rất tốt, chỉ cần ngươi không nói, cha ta sẽ không biết. Có lẽ đám chính phái bên Tề quốc sẽ không tới Đại Phổ nói lung tung đâu.”

    Nhớ tới trận chiến chính tà Tề quốc do mình châm ngòi, Bàng Hồng Nguyệt có chút lo lắng. Ngày đó đám tà phái không nhìn thấy mặt nàng, chỉ có Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn biết chuyện nàng đi tới Đại Tề,còn thiết kế bẫy rập tính toán cao thủ Quỷ Vương môn. Nếu tin này đến tai cha nàng, Bàng Hồng Nguyệt không thoát khỏi giáo huấn đấy.

    “Chỉ cần ta không nói,tuyệt đối không có ai biết được.” Từ Ngôn vẫn ung dung nhấp một ngụm trà,rồi chuyển sang một tư thế ngồi thoải mái: “Tề quốc đã không còn chính phái rồi.”

    "Ngươi nói cái gì!" Bàng Hồng Nguyệt khẽ giật mình.

    “Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn đã bị xóa sổ khỏi Đại Tề rồi.”

    "Ai đã hạ thủ?"

    "Tất nhiên là Quỷ Vương Môn chúng ta rồi."

    Biết tin hai phái đã bị Quỷ Vương môn diệt trừ, Bàng Hồng Nguyệt trầm mặc không nói gì một lúc lâu, rồi nàng hỏi: “Vu Thành và Ngọc Như Ý đều chết cả sao?”

    “Ừm, không có kẻ nào sống sót cả.” Từ Ngôn đáp rõ ràng.

    Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn bị diệt sạch không lâu lắm, hơn nữa không ai còn sống nên tin này còn chưa đến tay Đại Phổ. Bàng Hồng Nguyệt tính ra là người biết tin này đầu tiên.

    Nhớ đến hai vị môn chủ chính phái kia, Bàng Hồng Nguyệt đau xót. Lúc ấy nếu không phải nàng mượn nhờ lực lượng hai phái thiết lập bẫy rập phục kích Thái Bảo, thì bản thân đã không thể giết người được. Ở địa bàn của tà phái, dù chỉ một tên Thái Bảo Quỷ Vương môn thôi thì một mình nàng cũng khó mà giết được.

    “Bọn hắn, là bị ai giết?” Bàng Hồng Nguyệt đè nén tâm tình, nhẹ giọng hỏi.

    “Ngọc Như Ý bị Dương Nhất giết. A…Dương Nhất là Thái Bảo xếp hạng mười tám.” Từ Ngôn vừa thưởng trà vừa kể.

    “Còn Vu Thành?” Bàng Hồng Nguyệt lại hỏi một câu.

    “Vu môn chủ là bị thập thất ca của Dương Nhất giết chết.” Từ Ngôn uống xong nửa chén trà, lại rót cho mình ly nữa.

    “Oan có đầu, nợ có chủ. Hai Thái Bảo giết các người đều đã chết rồi, bọn hắn cũng đã mất mạng…” Nhìn qua ngoài cửa sổ, Bàng Hồng Nguyệt nhíu mày nói nhỏ: “Dưới hoàng tuyền, các ngươi tự báo thù lấy đi.”

    Tin tức của chính phái Tề quốc khiến Bàng Hồng Nguyệt lo buồn, nên không phát hiện được sơ hở trong lời nói của Từ Ngôn.

    Quay đầu đưa mắt nhìn Từ Ngôn, Bàng Hồng Nguyệt chỉ chỉ trên lầu, hung hăng nói: “Từ hôm nay trở đi, ta ở trên lầu, ngươi ở dưới này. Không cho phép ngươi bước lên cầu thang một bước, nghe rõ cho ta!”

    Nghe an bài như vậy, Từ Ngôn gật đầu. Có chỗ ở là tốt rồi, hắn chưa bao giờ chọn ba lấy bốn cả.

    “Chủ nhân Đông gia Tiền tông này là Bàng gia. Tiền tông rất lớn, không thua gì Quỷ Vương môn các ngươi, cho nên việc vặt rất nhiều.”

    Thấy Từ Ngôn coi như trung thực, Bàng Hồng Nguyệt do dự một chút, vẫn đem vài tình huống đại khái của Bàng gia giảng giải cho hắn chút ít.

    “Việc mua bán trong nhà chúng ta chủ yếu do đại ca quản lý, còn ta chịu trách nhiệm phụ trách các tiêu cục. Nhị ca không nghiêm túc, thỉnh thoảng mới giúp ta vài việc, nhưng phần lớn thời gian không trông cậy được, gần như sáng sáng là đi ca hát uống rượu. Phụ thân không những quản lý Bàng gia, mà còn quản lý ba đại gia tộc khác nữa. Vốn nhị ca trong nhà được coi là thanh nhàn, nhưng ngươi đến đây thì đã trở thành người rảnh rỗi nhất Bàng gia rồi.”

    Liếc nhìn Từ Ngôn vẫn thản nhiên uống trà, Bàng Hồng Nguyệt nói tiếp: “Người là Thái Bảo Tề quốc, hẳn biết rõ mục đích lần quan hệ thông gia này. Cho nên tốt nhất nên yên ổn một chút, chớ sinh sự, như vậy cũng sẽ không có ai đến gây chuyện.”

    “Nhà cô có sách không?”

    Đột nhiên Từ Ngôn hỏi vậy khiến Bàng Hồng Nguyệt khẽ giật mình, hai mắt trong veo chớp chớp đầy nghi ngờ: “Có, phụ thân thích đọc sách, đại ca cũng vậy, cho nên nhà ta có rất nhiều sách. Có đến ba gian thư phòng, nếu ngươi muốn đọc thì cứ tự mình đến lấy.”

    “Vậy là được rồi.” Từ Ngôn cười hắc hắc, nói: “Có sách đọc là được. Ta không thích phố xá, chỉ thích ngồi trong phòng đọc sách. Chỉ cần nhà cô có đủ sách, đọc vài năm liền cũng được.”

    Bàng Hồng Nguyệt không nghĩ đối phương thức thời như vậy, vì thế có chút ngoài ý. Nàng lại phải đánh giá Từ Ngôn một phen, phát hiện đối phương cũng không đến nỗi chán ghét cho lắm.

    Bàng Hồng Nguyệt khẽ gật đầu, đang định đứng dậy thì Từ Ngôn đã đi trước, nói một tiếng rằng đi qua thư phòng lấy sách. Rồi hắn không quay đầu, đi thẳng khỏi gian viện.

    “Chẳng lẽ hắn là mọt sách sao?”

    Trong phòng không còn ai khác, Bàng Hồng Nguyệt cong miệng nhỏ, hiện ra một bộ dạng tiểu nữ hài, cổ tay trắng nõn đưa ra chống lấy cằm, miệng khẽ thở dài.

    Nàng thở dài, là vì chuyện của Thanh Vân các và Ngọc Kiếm môn.

    Coi như môn chủ tiếng tăm lừng lẫy, nói chết là chết đi. Nhân thế quả vô thường. Cũng tốt là đám Thái Bảo kia đều bỏ mình cả, không cần phải ra tay báo thù cho bọn họ.

    Thập bát Thái Bảo, còn có ca ca của thập bát Thái Bảo…

    Nghĩ tới đây, hàng mày liễu của nữ hài nhướng lên, mắt hạnh trợn to, tức giận vỗ bàn một cái, giận dữ mắng: “Ca ca của thập bát Thái Bảo, không phải là Từ Ngôn, thập thất Thái Bảo hay sao?”

    Mất một hồi vòng vo, Bàng Hồng Nguyệt mới phát hiện ra. Vị đại tiểu thư lập tức nổi giận, định đuổi theo tính sổ với Từ Ngôn nhưng ngoài viện đã có chưởng quầy của hai tiêu cục tới tìm. Không còn cách nào khác, Bàng Hồng Nguyệt đành phải lo việc chính sự đã, quyết định sẽ tính sổ với Từ Ngôn sau.
     
    inthenight, tuongnd and thesun0825 like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Quyển 3 - Chương 187: Ma Vương đến!
    Dịch giả: Hoangtruc

    “Đại tiểu thư, tiêu cục phía Tây đã áp giải bạc ròng và chiến mã đến kho ở thành Linh Thủy, tin tức được chim bồ câu đưa về, không mất một hào.”

    Trên con đường mòn lát đá xanh của Bàng phủ, đám chưởng quầy đi theo Bàng Hồng Nguyệt nghiêm túc bẩm báo: “Nhiệm vụ tiếp theo không chỉ có tiền bạc, chiến mã, mà còn có quân giới hạng nặng. Người xem chúng ta có nên gia tăng nhân thủ áp tiêu lên thêm không? Lâm tiêu đầu đang trên đường về kinh, nghe nói trên đường đi có gặp mấy tên Ba Sơn phỉ, thư truyền về không nói rõ chi tiết. Còn chuyện áp tải lương thực về huyện kia, có tổng cộng mười lăm vạn gánh bằng đường thủy. Mùa hạ này mưa nhiều, có lẽ xuất hiện hạt hư mà hao tổn khi đến nơi. Vấn đề này chúng ta đã bàn bạc xong với thương nhân bán lương thực, nếu tổn thất hơn một phần mười thì chúng ra sẽ bồi thường. Năm nay mưa nhiều, sợ rằng sẽ phải bồi thường mất!”

    “Khi nào Lâm thúc trở về thì nói thúc ấy ghé qua phủ đi, chuyện quan gia không được phép thất thoát. Nhiệm vụ tiếp theo cần gia tăng nhân thủ thì phải nói rõ cho phụ thân biết mới được.”

    Một khi liên quan tới chính sự, Bàng Hồng Nguyệt còn nhỏ tuổi nhưng đã mang theo khí thế trầm ổn của người chủ sự, nàng nói tiếp: “Về phần lương thực, nếu đã có giao kèo ngay từ đầu thì cứ như thế mà làm. Nếu hao tổn quá một phần mười thì chúng ta cứ chiếu theo đó mà bồi thường. Chuyện mua bán áp tải, không phải lần nào cũng lời được cả, Vương chưởng quỹ không cần lo ngại.”

    Đang nghe theo phân phó của đại tiểu thư là chưởng quầy trung niên tên Vương Phổ, là chưởng quầy tiêu cục phía Tây, coi như là người tâm phúc của Bàng gia. Còn về phần định đoạt tiêu cục Bàng gia chân chính, vẫn là tổng tiêu đầu Lâm Trung Nghĩa.

    “Đại tiểu thư, lần này Tàng Vân quan ủy thác một mối làm ăn, muốn áp tải mớ dược liệu đến Nam Chiếu quốc. Tiền thù lao tăng gấp đôi. Người xem, lần làm ăn này tiêu cục phía Nam chúng ta có nên nhận hay không?”

    Một thanh niên hơn ba mươi tuổi còn lại là chưởng quầy tiêu cục phía Nam. Ở kinh thành, Bàng gia có hai tiêu cục, tiêu cục phía Nam và tiêu của phía Tây. Thành trấn khác cũng có tiêu cục của Bàng gia, nhưng hai tiêu cục này có quy mô lớn nhất kinh thành.

    Bước chân Bàng Hồng Nguyệt ngừng lại, nói: “Sau lưng Tàng Vân quan là Thái Thanh giáo. Trương chưởng quỹ cũng biết năm ngoái nước Bắc Chiếu bị Man tộc tấn công, hiện thế cục thế nào không rõ, người của chúng ta đi khó mà bảo đảm không phát sinh chuyện ngoài ý muốn. Thái Thanh giáo có vô số giáo chúng, để bọn họ tự hộ tống lấy đi. Nói bọn họ là phần lợi nhuận này Bàng gia chúng ta không nhận.

    “Được, ta sẽ trở về xử lý chuyện này.” Chưởng quầy họ Trương gật đầu đồng ý rồi cáo lui. Còn vị chưởng quầy già lão Vương Phổ thì theo Bàng Hồng Nguyệt đi gặp Bàng Vạn Lý.

    Gã là chưởng quầy tân nhiệm, dựa vào năng lực của mình mà đã đứng vững vị trí chưởng quầy tiêu cục phía Nam chỉ trong hai năm. Nếu chỉ cần trung tâm hết lòng, chắc chắn Bàng gia sẽ không bạc đãi đám cấp dưới bọn gã.

    Một trưởng quầy trẻ tuổi đầy hăng hái đi qua phủ đệ khổng lồ. Loại nhân viên phòng thu chi đã sống qua kiếp sống sơn phỉ nhiều năm, trải qua vô số lần lưỡi đao nhuốm máu, tự nhiên sẽ sinh ra một cái khí tức trầm ổn quyết đoán. Lúc mới tới tiêu cục Bàng gia, gã chỉ là một tên phòng thu chi tầm thường, chỉ hai năm sau đó đã vươn lên tới vị trí chưởng quầy, trong đó trầm ổn quyết đoán có công lao không nhỏ.

    Với tư cách là một trong những chưởng quầy, chỉ cần không có việc bất ngờ lớn, đời này gã sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc. Mùa thu năm nay gã còn định cầu hôn một khuê nữ con nhà đại hộ trong vùng.

    Với thân phận gã trước kia, đừng nói gia đình đại hộ, mà gia đình nghèo khó cũng sẽ không gả con gái cho. Chỉ cần cái danh sơn phỉ, gã đã mang đến họa sát thân rồi. Cũng may toàn bộ người trong sơn trại đều chết cả, chỉ mình gã may mắn trốn thoát. Liều mạng trong hai năm, cuối cùng gã cũng có được thân phận chưởng quầy tiêu cục.

    Đã có thân phận là chưởng quầy tiêu cục Bàng gia, lấy một khuê nữ nhà đại hộ không tính là khó khăn gì.

    Nghĩ đến bộ dạng nũng nịu của khuê nữ nhà Lý gia kia, tên chưởng quầy trẻ tuổi có chút lâng lâng, bước chân cũng nhẹ tênh. Thậm chí lúc băng qua khúc ngoặt còn nhảy tới một bước.

    Một bước này vừa ra, thiếu chút nữa đã đụng phải người khác.

    Suýt đâm đầu vào, cũng là một vị không nhìn đường mà đi. Thật ra là không nhìn thấy đường.

    Hắn đang bê lấy một chồng sách, không nói che hết tầm mắt, mà còn mạnh mẽ đi thẳng tới.

    Từ khi nào mà hạ nhân Bàng phủ không biết quy củ gì cả?

    Gã lảo đảo người, thiếu chút nữa té ngã. Máu nóng dâng tận đầu, ánh mắt gã hiện lên vẻ tàn nhẫn, chẳng qua đã nhanh chóng bị áp chế xuống.

    Năm năm sống kiếp sơn phỉ, có là người tốt cũng sẽ sinh ra một cỗ lạnh lùng tàn nhẫn. Cũng may vị chưởng quẩy trẻ tuổi này đủ trầm ổn, lập tức nhớ ra nơi này là Bàng phủ, không phải là tiêu cục phía Nam của gã nên lời mắng chửi cũng bị ép xuống.

    May mắn gã kìm chế được, bởi vì gã kịp nhìn thấy một gương mặt ngây ngô thò ra khỏi chồng sách vở kia, rồi như không chút liên quan mà đi thẳng mất hút.

    Ngay khúc ngoặt, tên chưởng quẩy trẻ tuổi ngây như phỗng, không nhúc nhích cả buổi. Lát sau, cả người gã run lên bần bặt, ánh mắt nổi lên vô tận sợ hãi.

    Tại sao là hắn???

    Từ Ngôn!

    Trương Hà không cách nào ngờ được, cả đời này mình còn có ngày gặp được vị tiện đường kia. Còn là trong Bàng phủ này nữa.

    Thế nào mà hắn ở đây, chẳng lẽ…

    Đúng lúc này, Trương Hà nhớ tới một khả năng kinh khủng. Chẳng lẽ hắn là cô gia mới của Bàng gia!

    Tiệc cưới hôm qua gã cũng tham gia với tư cách là chưởng quầy tiêu cục phía Nam. Chẳng qua loại địa vị của gã không có tư cách lại gần cao tầng Tiền tông, chỉ ở ngoài bàn ngoài sân. Còn thân phận Từ Ngôn lại là Thiên Môn hầu Đại Tề, là Hầu gia. Tuy là Hầu gia Tề quốc, nhưng một chưởng quầy nho nhỏ cũng không đủ tư cách mời rượu hắn, cho nên Trương Hà căn bản không nhìn thấy bộ dạng chú rể cao thấp dài ngắn thế nào cả.

    Hiện tại đã cách đó hai năm, Từ Ngôn đã trưởng thành, thế nhưng mặt mũi không quá khác biệt. Trương Hà lại cùng phòng với Từ Ngôn hơn ba tháng, quen đến không thể quen hơn. Hôm nay vừa chạm mặt, gã lập tức nhận ra ngay, nhưng hình như Từ Ngôn không nhận ra gã nên không có cả tiếng chào hỏi.

    Trương Hà không biết mình làm thế nào ra khỏi đại viện Bàng gia được, gã chỉ biết một chuyện.

    Chuyện hôn sự của mình đừng mong nghĩ tới nữa. Thậm chí đến mạng của mình cũng khó giữ được, ma vương kia làm sao đã tới đây rồi? Ác ma không chỉ giết sạch hơn ngàn người Nguyên Sơn trại, còn ăn sống cả thịt người làm sao lại đến ở rể Bàng gia chứ?

    Ngoài cửa lớn Bàng phủ, Trương Hà khóc không ra nước mắt. Gã cảm thấy những ngày an nhàn của mình có lẽ đã chấm dứt rồi.

    ----------------

    Bàng Hồng Nguyệt trong khuê các, Từ Ngôn đọc sách trước cửa, ngồi dưới bóng cây đọc sách lộ đầy yên tĩnh mà tuấn tú tựa như một thư sinh chuẩn bị khoa cử. Thỉnh thoảng hàng mày hắn cau lại, biểu thị đang rất bất đắc dĩ.

    Trong sân rất yên tĩnh, đám nha hoàn thấy cô gia đọc sách nên không dám quấy rầy. Thế nhưng các nàng không quấy rầy, nhưng thứ khác thì lại mặc kệ đấy.

    Âm thanh đập cánh run rẩy ở ngoài gian phòng khách đầu tiên thỉnh thoảng truyền tới, như đám gà mái muốn vỗ cánh bay cao. Chỉ là không có tiếng kêu quang quác nữa mà thôi.

    Âm thanh phá quấy khiến Từ Ngôn không tập trung được. Hắn đặt quyển sách xuống, nhìn về gian phòng luôn đóng chặt cửa phía bên kia.

    Bàng Hồng Nguyệt đã cảnh cáo không cho phép ai tiến vào trong gian phòng đó, có lẽ đang nuôi đám súc sinh chó dữ trong trong đó. Chẳng qua không nghe thấy tiếng chó sủa, chỉ có tiếng động đập vỗ cánh.

    Chẳng lẽ là nuôi ưng?

    Từ Ngôn nhớ lại lúc ở phía đông Mã Vương trấn, Bàng Hồng Nguyệt dựa vào một con ưng trắng mà phá vây chạy thoát khỏi tà phái. Hắn lập tức tò mò, muốn nhìn xem ưng mà Bàng gia nuôi thần võ đến mức nào.
     
    inthenight, tuongnd, bachcusy and 2 others like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Quyển 3 - Chương 188: Súc sinh nhiều lông
    Dịch giả: Hoangtruc

    Tay nâng chung trà, Từ Ngôn ra ngoài dạo một vòng quanh sân. Hai nữ tì đang nhỏ giọng tán chuyện với nhau nhìn thấy cô gia đi ra vội đỏ mặt chào hắn, rồi các nàng vội vàng giúp cô gia pha trà.

    Gia đình giàu có, không có đạo lý để chủ nhà tự pha nước lấy.

    Từ Ngôn khoát tay áo, ý bảo hai người lui ra. Sau đó hắn đưa mắt nhìn qua chỗ ở nữ tì, phát hiện không có Minh Châu và Thanh Vũ, bèn vòng qua bên cạnh gian phòng đầu tiên ở dãy phòng khách.

    Trong chén vẫn còn trà, Từ Ngôn bèn nhấp một ngụm, sau đó có chút hăng hái đánh giá cấm địa của Bàng Hồng Nguyệt. Thật ra hắn không thích uống trà, nhưng khi nhìn thấy vị pháp sư Thái Thanh giáo bưng ấm trà có bộ dạng rất tiên phong đạo cốt, hắn bèn học người ta làm theo đấy.

    Từ Ngôn cảm thấy uống trà như vậy rất có khí thế!

    Cửa phòng đóng rất chặt, phía cửa sổ hướng Bắc có mở nửa cánh, thế nhưng lại bị đóng những song gỗ dày chắn gần kín, rất giống lao tù. Qua khe hở song gỗ chỉ thấy bên trong đen kịt.

    Trong phòng tối om, người khác tuyệt đối không nhìn thấy gì nhưng Từ Ngôn lại nhìn rõ mồn một. Qua mắt trái của hắn, toàn bộ căn phòng đều được thu vào tầm mắt.

    Gian phòng trống rỗng không có đồ đạc, chỉ có một bộ khung sắt quái dị, trên đó còn có một cái khóa sắt. Một đầu khóa sắt đang móc lấy là một con tiểu ưng toàn thân trắng như tuyết, nhìn qua không lớn hơn con gà mái bao nhiêu cả.

    Quả nhiên là một con ưng nhép!

    Nhìn thấy trong phòng chỉ là một con ưng, Từ Ngôn cũng không còn để ý đến nữa. Bởi vì trong mắt ưng không có huyết luân đặc thù của yêu thú, chỉ là một con ưng trắng, không có trọng lượng gì trong mắt võ giả Tiên Thiên cả.

    Một tràng leng keng phát ra từ khóa sắt, khi Từ Ngôn xuất hiện bên song cửa sổ, con tiểu bạch ưng kia cũng thấy đối phương. Nhìn thấy người lạ, lông lá toàn thân nó dựng đứng lên, đôi mắt ưng vốn uể oải trở nên sắc bên như đao, móng vướt ưng lại càng siết chặt lấy cái khóa sắt dưới chân.

    Còn rất dữ tợn! Từ Ngôn lập tức vui vẻ, tò mò quan sát con ưng nhỏ mà vị phu nhân ngốc của mình đang nuôi trong chuồng.

    Phía trên móng vuốt có một vết sẹo dài, cánh ưng mềm mại vô lực, ánh mắt tuy lợi hại nhưng lại lộ rõ uể oải. Không lâu sau Từ Ngôn đã nhìn ra tiểu bạch ưng này đã bị thương, hắn bèn chuẩn bị rời đi.

    Một con tiểu ưng bị thương đến gân cốt mà thôi, nó thật sự không khiến Từ Ngôn nổi lên hứng thú!

    Hắn vừa quay người đi, không nghĩ tới tiểu ưng kia còn rất hung dữ, gắng gượng bay lên vọt phóng ra ngoài. Tuy cửa sổ bị đóng chết, tiểu ưng không bay ra ngoài được, nhưng mỏ ưng sắc nhọn lại chui ra ngoài. Nhìn nó, có thể thấy chỉ cần bị mổ một cái, chắc chắc phải rơi mất một miếng thịt.

    Từ Ngôn vừa quay người thì nghe tiếng động vang lên, hắn bên xoay tay chụp lấy mỏ ưng bên cửa sổ. Rồi cũng không nói gì, hắn đưa cái chén trà trong tay nhét thẳng vào miệng ưng. Đầu tiểu bạch ưng kia không thể nào rút miệng lại được mà bị mắc kẹt bên cửa sổ, chỉ đành giãy dụa mà thôi.

    “Thật đúng là súc sinh lắm lông, gặp ai cũng muốn cắn a!”

    Từ Ngôn thấp giọng mắng một câu, thuận tay đập vài cái vào đầu ưng, lẩm bẩm: "Nuôi ưng kiểu gì a, làm người khác bị thương thì làm sao? Nuôi heo vẫn tốt nhất!”

    Nhớ tới con heo Tiểu Hắc của mình, Từ Ngôn lắc đầu, chắp tay sau lưng trở về phòng. Không lâu sau, hắn cầm một chén trà và một đám chỉ may vá quay lại.

    Ấm trà làm bằng tử sa, nhìn qua đã thấy là thứ quý giá. Từ Ngôn uống sạch chén nước, quyết định làm một cái hàm sắt cho con súc sinh có mắt như mù này, để lần sau nó không cắn người nữa.

    Giãy dụa cả buổi, tiểu bạch ưng vô cùng thê thảm. Trên miệng của nó đã có thêm một cái chén trà, bị cột chặt trên đầu, đế chén có cột sợi dây trói cố định bện chặt xuống cần cổ rất chắc chắn. Nó có dùng móng vuốt cũng không cách nào móc xuống được.

    Mắt nhìn tiểu ưng lăn lộn trên mặt đất, Từ Ngôn cười hắc hắc, bưng theo tách trà đi.

    Sinh hoạt ở Bàng gia rất an nhàn. Ít nhất Từ Ngôn không cần đề phòng độc thủ của người Bàng gia. Hắn cũng tự giác mười phần, con tin nha, không có chuyện không ai theo dõi. Chỉ cần hắn không rời khỏi Bàng phủ, có lẽ tự do của hắn sẽ không bị ảnh hưởng.

    Sáng chọc phá tiểu ưng, chiều đọc sách, tối hóng mát. Ngày ba bữa cơm có rượu có thịt. Loại cuộc sống này của Từ Ngôn không khác gì với chuyện nuôi heo cả, an nhàn đến mức khiến người ta buồn ngủ. Đương nhiên, đó là nếu không có nữ nhân hung dữ đang cầm trường kiếm bên kia, lại càng thêm hoàn mỹ.

    “Quân tử dùng lời nói không động thủ! Bàng Hồng Nguyệt, ngươi muốn giết chồng ư?”

    Sau bữa cơm tối, Từ Ngôn ra cửa hóng mát thì bị đuổi giết. Vì vậy mới có cái cảnh một nam một nữ đằng đằng sát khí đuổi nhau quanh cái bàn tròn.

    “Thiếu chút nữa ngươi làm Tiểu Tuyết bị ngộp mà chết rồi. Từ Ngôn, hôm nay ta muốn mạng của ngươi!”

    Bàng Hồng Nguyệt bận rộn cả ngày, vừa mới về đến nhà đã chưa kịp ăn uống đã thấy Minh Châu mắt đỏ lừ chạy từ trong phòng khách đi ra. Kết quả là vừa nhìn vào, thiếu chút nữa là nàng đã tức chết.

    Tiểu bạch ưng đã bị thương, nay còn bị người ta chụp chén trà trong miệng, vô lực giãy đạp trên mặt đất, đến bay cũng không bay lên nổi.

    “Ngươi có chứng cớ gì?” Từ Ngôn gân cổ cãi: “Ai thấy ta làm chứ? Tìm nhân chứng đến đây đối chất!”

    “Trong viện này ngoại trừ tên bại hoại ngươi ra, còn ai rảnh rỗi như vậy?” Bàng Hồng Nguyệt không buông tha, giận dữ nói: “Chỉ có cái loại vô lại như ngươi mới khi dễ cả với Tiểu Tuyết!”

    “Coi như ta đây đền mạng cho nó đi!”

    Hai người đuổi chạy cả buổi, đột nhiên Từ Ngôn không chạy nữa mà đứng lại, giơ cổ ra, hùng hồn nói.

    Bàng Hồng Nguyệt vung trường kiếm cả buổi cũng không nhúc nhích. Cuối cùng nàng ném kiếm xuống đất, oán hận dậm chân, đùng đùng đi vào gian phòng khách.

    Nàng thật sự không giết được Từ Ngôn. Người ta đã vô lại nói vậy, nàng lại không biết làm sao cả.

    “Sẽ không bị ngộp chết thật chứ?” Từ Ngôn trợn hai mắt, nhìn vào cửa sổ gian phòng khách. Phát hiện không có tiếng động nào cả khiến hắn rất nghi hoặc.

    Con tiểu ưng kia chẳng qua là bị thương chưa lành, bị cột miệng lại mà thôi.Mới nửa ngày không thể chết được. Chẳng lẽ tính tình tiểu ưng kia quá cương liệt, không ngừng giãy dụa? Nếu vậy thì phiền phức rồi!

    Từ Ngôn rón rén đi vào gian phòng khách, vừa liếc mắt qua, hắn đã ngây ngẩn cả người.

    Tiểu Ưng không chết, chẳng qua không còn sức giãy dụa nữa. Chỗ lông cổ nơi cột sợi dây bị bong tróc, bộ dạng nó như đang hấp hối, quả thật nhìn qua rất thê thảm. Nó đang được Bàng Hồng Nguyệt ôm trong ngực, còn Minh Châu vội ra ngoài tìm thuốc trị thương. Trong phòng tối đen, chỉ còn một mình Bàng Hồng Nguyệt.

    Ánh trăng len qua song cửa, chiếu rọi lên bóng dáng nhỏ nhắn của nữ hài, ánh trăng trong trẻo sáng ngời mang chút đìu hiu. Nhất là những giọt nước mắt trong suốt kia, đang từ từ lăn từ hai gò má trắng noãn xuống, rơi tung tóe xuống mặt đất…

    Thân hình nữ hài ngồi chồm hỗm trong bóng tối, tiểu ưng trắng noãn, ánh trăng như vỡ vụn, hòa theo đó là vết tích của giọt nước mắt trong vắt, như tạo thành một bức vẽ tuyệt mỹ mà quái dị. Hình ảnh ánh lên trong đôi mắt đang dõi vào ngoài cửa sổ kia, cũng chậm rãi khắc trong tim của thiếu niên đó.

    Vừa kinh ngạc, da đầu Từ Ngôn cũng bắt đầu run lên.

    Hắn không sợ lời nói ác độc, không sợ khinh thường miệt thị, càng không sợ lưỡi đao ánh kiếm. Chỉ là hắn không cách nào đối phó với nước mắt nữ hài tử cả. Nếu Bàng Hồng Nguyệt kêu gào khóc lóc còn đỡ, ít nhất còn thể hiện lòng nàng đang bi thương. Thế nhưng cái loại khóc thương lặng lẽ thế này khiến chứng tỏ tâm thần đã tổn thương. Thiếu nữ nho nhỏ, một khi tổn thương như thế thì hẳn chuyện rất nặng nề rồi.
     
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Quyển 3 - Chương 189: Nước mắt nữ hài
    Dịch giả: Hoangtruc

    Là ưu thương quá nhiều, âu sầu thương thân? Âu sầu này là loại tâm tình mà người Đạo gia không thích nhất. Lúc Từ Ngôn còn ở Thừa Vân quan, có nghe lão đạo sĩ thường xuyên căn dặn phải có lòng dạ rộng rãi, để không bị âu sầu quấy nhiễu.

    Nhìn thấy Bàng Hồng Nguyệt thút thít nỉ non, hàng mày kiếm của Từ Ngôn khẽ nhăn lại.

    Từ lúc đến Bàng gia, hắn cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Dù bên người có kịch độc nhưng vẫn thoải mái hơn ở Quỷ Vương môn rất nhiều. Tuy thân phận con tin không cách nào sánh với người đang tự do tự tại, nhưng vẫn tốt hơn gấp trăm lần nếu so với việc chờ đợi làm đồ ăn sắp bị làm thịt ở Quỷ Vương môn.

    Nhảy ra khỏi đầm rồng hang hổ, đến được nơi bình an, tâm tính thiếu niên sẽ vô tình mà được thể hiện ra. Nói cho cùng, Từ Ngôn cũng chỉ là thiếu niên mười bảy tuổi, cho dù trầm ổn hơn cùng trang lứa rất nhiều nhưng bên trong con người hắn vẫn không tránh khỏi những phút nghịch ngợm. Cho nên hắn mới nhất thời cao hứng cột miệng tiểu bạch ưng lại, khiến Bàng Hồng Nguyệt phải khóc lóc một trận.

    Nữ hài tử vừa khóc, Từ Ngôn căn bản không ứng phó được. Hắn rốt cuộc cũng tin rằng, nước mắt nữ nhân có lực lượng kinh khủng.

    Có thể hòa tan được cả nhân tâm, quả thật rất đáng sợ!

    Từ Ngôn siết chặt tay, định lui về phòng giả bộ ngủ. Do dự nửa ngày, cuối cùng hắn vẫn đẩy cửa gian phòng khách rồi bước vào.

    Nghe tiếng bước chân, Bàng Hồng Nguyệt vội lau nước mắt, khôi phục bộ dáng trầm như nước. Nàng liếc nhìn Từ Ngôn, rồi không để ý tới hắn nữa.

    “Tiểu ưng của ngươi không còn sức lực như vậy hẳn là do đói đấy. Ăn no sẽ khỏe lại thôi, bị thương thế này không tính là nặng.”

    Từ Ngôn bất đắc dĩ giang tay ra, nói: “Ta đang đi dạo bên ngoài cửa sổ thì nó lao ra cắn ta. Vì vậy ta mới nghĩ cách làm cho nó cái hàm sắt, sau này cũng không cắn ai bị thương nữa.”

    Ánh mắt Bàng Hồng Nguyệt trong trẻo đầy lạnh lùng, nàng nhìn chằm chằm Từ Ngôn không nói một lời, đầy vẻ âm trầm. Từ Ngôn bị nhìn đến toàn thân không thoải mái, đành vỗ ngực nói: “Yên tâm, ta cam đoan nó không chết được. Máu chảy chút xíu, bôi thuốc trị thương vài ngày là khỏi thôi. Bây giờ nói kiệt sức vì đói bụng nên mới có bộ dạng dở sống dở chết như vậy. Nó ăn no rồi, nhất định sinh khí dồi dào lại.”

    “Ngươi biết nuôi ưng?” Bàng Hồng Nguyệt nghe nói tiểu ưng sẽ không chết, rốt cuộc lạnh nhạt hỏi một câu.

    “Ta có nuôi heo.” Từ Ngôn trợn hai mắt, quyết định vẫn nên ăn ngay nói thật.

    Hai đôi mắt thanh tịnh nhìn thẳng vào nhau một lúc. Rồi tia lửa trong đôi mắt bừng lên, không liên quan, tất cả đều chuyển thành lửa giận.

    Thiếu nữ ngồi chồm hỗm hỏi một câu xong, cả người nhanh nhẹn như tinh linh của ánh trăng, vung nắm tay nhỏ đi kèm với tiếng gió rít ra ngoài. Đừng nhìn nắm tay không lớn, nhưng lực đạo phá mở ngũ mạch trong đó có thể đánh gãy gốc cây đại thụ như chơi.

    Hàng mày kiếm của Từ Ngôn nhướng lên, không lùi mà tiến, dùng chưởng đối quyền.

    Cũng là lực đạo phá vỡ ngũ mạch. Quyền và chưởng đụng nhau, trong phòng vang lên tiếng ầm ầm.

    Bốp!

    Hai bóng dáng vừa chạm đã tách nhau ra, cả hai đều linh hoạt như con báo. Thân người Bàng Hồng Nguyệt chuyển động, hai nắm tay nhỏ không chút lưu tình. Từ Ngôn càng không yếu thế, nhấc chân đá vào đối thủ. Sau một cước chặn được rồi, hắn nhanh chóng lộn ngược đáp xuống trên sợi xích sắt phía sau.

    Trong phòng vang lên tiếng ầm ầm giòn vang, thỉnh thoảng truyền đến tiếng đấm đánh. Nghe tiếng động, đám nữ tì đều đứng cả bên ngoài, không ai dám nói gì, chỉ đứng yên dưới mái hiên không nhúc nhích. Đến cả Minh Châu vừa đi lấy thuốc trị thương về cũng chỉ đứng nơi cửa sân ra vào, khoanh tay cúi đầu không dám nhúc nhích. Trước mặt nàng, là gia chủ Bàng gia.

    Bàng Vạn Lý tới gặp khuê nữ, không nghĩ tới vừa vào gian viện này đã nghe thấy tiếng quyền cước vang lên. Bên trong cánh cửa gian phòng thứ nhất, hai bóng dáng linh hoạt đang giao thủ với nhau, nhất thời khó phân chia cao thấp.

    Một lúc nữa, trên mặt Bàng Vạn Lý hiện lên một nụ cười khổ. Vị gia chủ Bàng gia này quay người rời đi.

    Ngay khi quay người, ánh mắt Bàng Vạn Lý không rõ vô tình hay cố ý mà quét qua đám nữ tỳ. Nơi đó, có Thanh Vũ đang cúi đầu, còn rủ đầu thấp xuống hơn vài phần nữa.

    Gia chủ rời đi, đám hạ nhân mới thở nhẹ ra một hơi. Bàng Vạn Lý không chỉ là gia chủ Bàng gia, còn là một tu hành giả chân chính. Trước mặt gia chủ, không có hạ nhân nào không sợ cả, cho dù chưa từng nghe thấy Bàng gia ngược đãi nô bộc bao giờ.

    “Minh Châu”. Có nữ tì vội kéo nha hoàn bên cạnh đại tiểu thư lại, nói: “Có phải tiểu thư và cô gia đang đánh nhau không? Ngươi nhanh đi khuyên giải đi, chúng ta không dám qua.”

    Trong gian viện này chỉ có Minh Châu là nha hoàn thân thiết của Bàng Hồng Nguyệt, tuy những người khác cũng là nha hoàn nhưng không được thương yêu như nàng ta. Cho nên mỗi lần tiểu thư nổi giận, người khác cũngkhông dám đến gần.

    Minh Châu có muốn nhanh cũng không được. Nàng vừa mới chầm chậm đến dãy phòng khách thì bên trong đã phân thắng bại rồi.

    Thấy chuyện có chút lạ, nàng bèn chạy vào gian phòng. Chỉ nhìn thấy cô gia nghiến răng nghiến lợi, một bên mắt bầm đen, vung nắm tay hướng thẳng vào mặt tiểu thư, nhưng rồi lại không đánh ra. Còn đại tiểu thư của nàng ngẩng cao cái cổ trắng nõn thu nắm tay lại, đầy bộ dáng cao ngạo đắc thắng.

    Vốn là một quyền đổi một quyền, nhưng Từ Ngôn lại không hạ thủ, đành mang theo con mắt thâm đen trở về phòng ngủ.

    Chỉ trêu chọc một con ưng nhép mà thôi, phải nhận lấy một quyền hai cước. Từ Ngôn lại không nỡ đánh Bàng Hồng Nguyệt, dù sao bọn họ cũng đã là vợ chồng, không thể xuống tay đánh vợ được nha. Từ Ngôn làm không được, cho nên trận chiến này chỉ có thể dùng bại của hắn mà chấm dứt.

    Lần sau phải cách xa nữ nhân điên kia ra một chút! Từ Ngôn đã quyết định, rồi say ngủ. Hắn không đành lòng ra tay, nhưng người ta lại cam lòng đánh, vành mắt bầm không nói, xương hông còn bị đau nhức vì ăn đạp. Cũng may quyền kia đánh vào Từ Ngôn không có lực đạo ngũ mạch, nếu không hắn phải nằm trên giường không nửa năm thì cũng là một năm rồi.

    “Tiểu thư, cô gia không sao chứ?” Minh Châu vừa bôi thuốc cho tiểu bạch ưng, vừa lo lắng hỏi.

    “Quan tâm hắn sống chết làm gì!”

    Bàng Hồng Nguyệt tức giận nói. Một trận đánh nhau gần như tản hết ưu thương trong lòng đi. Chẳng qua thương thế tiểu ưng khó mà lành lại, sắp đến tràng đấu thú, tâm tình nàng không khỏi loạn cả lên.

    Nhìn tiểu bạch ưng không chút tinh thân đang được băng bó, Bàng Hồng Nguyệt đầy ủ rũ. Chủ tớ hai người ngồi trước mặt tiểu ưng chợt im lặng. Nửa ngày sau, Bàng Hồng Nguyệt bỗng nói: “Lấy chút thịt tươi đến đây!”

    “Đúng rồi!" Minh Châu bừng tỉnh nói: "Chiều nay ta cùng ra ngoài mua chút đồ lặt vặt với Thanh Vũ tỷ tỷ, quên cho Tiểu Tuyết ăn tối rồi. Nhất định là nó đói bụng, ta đi lấy thịt tươi ngay đây.”

    Minh Châu vui vẻ chuẩn bị rời đi thì bị Bàng Hồng Nguyệt gọi giật lại.

    Nàng đóng cửa lại, đi đến trước cửa sổ nhìn qua gian phòng dành cho đám nha hoàn ở, nhẹ giọng nói: “Nữ tì của Từ Ngôn, tên là Thanh Vũ sao?”

    “Đúng vậy tiểu thư, Thanh Vũ tỷ tỷ rất tốt, nói chuyện mềm mỏng nhỏ nhẹ, rất nhỏ nhẹ nha.”

    “Đừng thân thiết với nàng ta quá. Người kia chỉ sợ không đơn giản.” Bàng Hồng Nguyệt khẽ nói rất nhỏ, đôi mắt to hiện lên vẻ kiêng kị.

    "Thanh Vũ tỷ tỷ không biết võ công nha, tiểu thư, người nhìn lầm rồi?" Hai ngày này Minh Châu vàThanh Vũ đã trở thành bạn tốt không giấu nhau điều gì. Nàng cũng không phát hiện vị tỷ tỷ kia có nguy hiểm gì.

    “Lời của ta cũng không nghe sao?” Bàng Hồng Nguyệt khẽ giận nói: “Ta không nhìn ra nàng ta có võ công hay không. Nhưng ta cảm giác, người kia không đơn giản.”

    Minh Châu bĩu môi gật nhẹ đầu, nhưng lòng lại đang nghĩ ngày mai may tặng Thanh Vũ tỷ tỷ một bộ quần áo mới. Nàng vốn còn nhỏ, lại không có võ nghệ, tất nhiên không nảy sinh trực giác này như Bàng Hồng Nguyệt được.
     
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Nhất Ngôn Thông Thiên
    Quyển 3 - Chương 190: Bàng gia có quỷ
    Dịch giả: Hoangtruc

    Trực giác của nữ nhân rất đáng sợ, nhất là những nữ tử thiên phú kinh người thế này.

    Nếu Từ Ngôn biết Bàng Hồng Nguyệt có trực giác này với Thanh Vũ, hắn nhất định sẽ vỗ tay khen ngợi.

    Đêm đã khuya, Từ Ngôn không vỗ tay mà đang nghiến răng nghiến lợi, âm thanh kẽo cà kẽo kẹt rất vang trong đêm. Trên lầu cũng có thể nghe thấy rõ ràng.

    Dưới lầu có người nằm ngáy o..o..., người ở trên lầu tức thì lăn lộn khó ngủ.

    Tên đang chết, ngủ cũng không thành thật chút nào!

    Bàng Hồng Nguyệt đang trở mình trong khuê phòng. Hôm qua nàng ngủ ở phòng Minh Châu, coi như bữa nay là ngày đầu tiên sau tân hôn nàng ngủ lại tú lầu của mình. Tuy cách xa chỗ Từ Ngôn nhưng dù sao tú lầu mình cũng có nam nhân, nàng vẫn không thấy thoải mái, thỉnh thoảng lại đưa mắt liếc nhìn về phía cầu thang.

    Nàng có võ nghệ cao cường, thiên phú tốt đến mấy cũng chỉ là nữ hài mà thôi. Tuổi mười bảy tuy vẫn còn mơ hồ về quan hệ nam nữ, nhưng đại khái cũng hiểu được vài thứ. Bàng Hồng Nguyệt sợ là lỡ như mình ngủ mê, tỉnh dậy thấy có bóng dáng nam nhân nằm cạnh, lúc đó hẳn nàng sẽ giết người không chừng.

    Tuy Từ Ngôn đáng giận nhưng cũng tính là thành thực, lòng nàng thì thầm một câu. Thiếu nữ nghe lấy âm thanh nghiến răng đó dần chìm vào mộng đẹp.

    Thật ra nhiều khi lừa gạt người khác, chính là đánh vào những thứ mà mà bọn họ chắc chắn mình làm như vậy. Nhưng cho dù có thứ gì hay cảnh tượng gì, thì đều có thể giả được. Tiếng ngáy hay tiếng nghiến răng cũng vậy!

    Từ Ngôn quả thực đang nghiến răng, nhưng là đang trợn tròn mắt mà nghiến.

    Không phải hắn mất ngủ, mà nhìn thấy vài thứ không muốn thấy.

    Cách một tấm lụa mỏng, trôi nổi bên ngoài giường là một bóng du hồn. Nếu là du hồn bình thường thì Từ Ngôn có thể phớt lờ làm như không thấy dễ dàng. Chứ nếu không,mỗi khi đêm xuống lại nhìn du hồn lơ lửng mà mất ngủ thì hắn cũng khó sống nổi đến bây giờ.

    Tuyệt nghệ luyện được từ nhỏ, hôm nay lại mất hiệu lực.

    Bởi vì đó không phải chỉ là du hồn đơn thuần, mà còn được gọi là lệ quỷ!

    Gương mặt xanh lè, dung mạo rõ ràng, không có răng nanh, chỉ có một đầu tóc đen dài, có thể nhìn rõ đến tận chân tơ kẽ tóc.

    Quỷ hồn hốc mắt trống không, mặt không biểu cảm khác hẳn với quỷ hồn bình thường. Rõ ràng loại hồn phách thế này chỉ có thể là lệ quỷ ẩn chứa oan hồn oán niệm rất lớn. Đáng sợ hơn Văn Thái Bảo ở Quỷ Vương môn không biết bao nhiêu lần!

    Từ Ngôn đã gặp qua không biết bao nhiêu quỷ hồn, nhưng số lượng lệ quỷ gặp phải rất ít. Quỷ hồn hôm nay nếu bạo khởi, hoàn toàn có thể gây tổn thương cho người, thậm chí có thể giết chết người sống được đấy.

    Bàng gia có quỷ? Điểm này khiến Từ Ngôn không ngờ đến. Hơn nữa loại lệ quỷ trình độ này, theo lý thì Bàng Vạn Lý là tu hành giả, đáng lẽ trong nhà không nên xuất hiện lệ quỷ mới phải. Chẳng lẽ đến tu hành giả cũng không phát hiện được âm hồn quỷ thể?

    Từ Ngôn bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào quỷ vật đang lắc lư đầu giường. Hắn đọc sách không ít, thế nhưng trong sách không có giảng giải về chuyện tu hành giả. Mặc dù Quỷ Vương môn có sách vở dành cho tu hành giả, nhưng Trác Thiên Ưng không đơn giản để cho người khác đọc được, huống chi là người ngoài như Từ Ngôn.

    Từ Ngôn không biết tu hành giả có thể phát hiện ra quỷ thể hay không, có điều lần trước ở phủ thành chủ thành Phong Đô, hắn nhìn thấy Diêm Lâm Chử phải dùng đến Tầm Linh ngọc. Nếu tu hành giả Trúc Cơ cảnh đều phải dựa vào Tầm Linh ngọc phân biệt các loại khí tức, thì có lẽ Bàng Vạn Lý không có Tầm Linh ngọc sẽ khó lòng phát hiện ra âm hồn quỷ thể tồn tại.

    Trong phòng Bàng Hồng Nguyệt xuất hiện quỷ thể cũng không trách Bàng Vạn Lý không phát hiện ra. Lão căn bản không thể đêm nào cũng cầm Tầm Linh ngọc dò xét khuê phòng nữ nhi đấy.

    Từ Ngôn trốn trong chăn vừa nghiến răng ken két, vừa chuẩn bị vận dụng mắt trái thật tốt. Chỉ cần đối phương nhào về phía trước, hắn sẽ không do dự trừng mắt trái lên.

    Rất rõ ràng, quỷ vật không phải đến tìm Từ Ngôn. Sau nửa ngày im lìm đứng đó, bộ mặt xanh lét của nó biểu hiện nghi hoặc, rồi bay là đà tới cầu thang thông đến lầu hai. Nó nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

    Lên lầu?

    Từ Ngôn vén chăn, ngồi xếp bằng dậy. Hắn coi như không có cách nào khác cả.

    Loại quỷ vật kia thập phần nguy hiểm, thế gian còn đồn chuyện lệ quỷ hại người từ đó.

    Loại quỷ thể có thể ngưng đọng rõ ràng này bay đi, Từ Ngôn sẽ không để ý, thế nhưng nó lại bay lên lầu thì không hay chút nào.

    Bởi vì Bàng Hồng Nguyệt đang nằm ngủ trên lầu.

    Từ Ngôn cũng biết Bàng Hồng Nguyệt không nhìn thấy quỷ. Hắn do dự một lát, vẫn nhẹ nhàng bước xuống, vô thanh vô tức đi lên lầu hai.

    Nghiệt duyên cũng là duyên, đã gặp thì nên quý trọng. Lời Bàng Vạn Lý nói không sai, dù là vợ chồng trên danh nghĩa nhưng Từ Ngôn cũng không muốn Bàng Hồng Nguyệt bị một lệ quỷ hại chết. Không nói gì khác, chuyện xảy ra trong khuê phòng hai vợ chồng hắn, tên tuổi hung thủ không chạy thoát khỏi Từ Ngôn hắn được đấy.

    Đường đường là Thiên Môn hầu Thái Bảo, sao có thể chịu tiếng xấu cho người khác?

    Từ Ngôn là càng nghĩ càng giận, vừa rồi nên vận dụng mắt trái liều mạng với ác quỷ kia. Lúc này hối hận đã muộn, hắn đành lần mò lên lầu hai xem xét tình huống. Một khi thấy Bàng Hồng Nguyệt gặp nguy hiểm, có lẽ hắn cũng phải ra tay tương trợ một phen.

    Trên lầu rất yên tĩnh, ánh trẳng rơi rớt như nước chảy xuống cả tấm lụa mỏng vây quanh giường khuê nữ, khiến thiếu nữ trong mộng trở nên mông lung khó nhìn rõ. Nhưng xem ra nàng đã ngủ say, còn con quỷ vật kia đang lơ lửng không đứng yên dưới ánh trăng bên cửa sổ.

    Nằm ở đầu bậc thang, Từ Ngôn chỉ hở ra con mắt trái nhìn lên. Dù sao mắt phải không nhìn thấy quỷ, không nên kinh động đến con quỷ kia là tốt nhất.

    Âm hồn mặt xanh kia cách giường nàng ta không quá năm thước nhưng nó chỉ lơ lửng nơi đó, rõ ràng không định đến gần. Nó chậm rãi nâng tay lên như muốn chào hỏi, nhưng rồi lại nhẹ nhàng buông xuống.

    Thoáng tiếng thở dài không chút âm thanh, theo ánh trăng lan xa. Một khắc sau, quỷ thể tan vỡ trong ánh trăng, hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa.

    Từ Ngôn tận mắt thấy quỷ thể tiêu tán đi. Tuy hắn không nghe thấy âm thanh, nhưng quả thật hắn cho là lúc nảy con quỷ kia thở dài. Hơn nữa còn mang theo cảm giác đầy tiếc nuối.

    Một lệ quỷ còn có tiếc nuối?

    Nó đang tiếc nuối cái gì?

    Chẳng lẽ có quen biết Bàng Hồng Nguyệt?

    Lùi người lại, Từ Ngôn trầm ngâm ngồi trên bậc thang.

    Chưa từng nghe nói qua có lệ quỷ không làm tổn thương người, ngược lại còn biết cảm thán. Quỷ này nên gọi là gì? Quỷ thở dài sao?

    Từ Ngôn từng nhìn thấy quỷ treo cổ, nhưng chưa từng gặp quỷ thở dài qua!

    Quỷ vật không phải tự nhiên tiêu tán mất. Bởi vì quỷ thể phải bay lên trời hoặc chui xuống lòng đất, quỷ thể vỡ vụn như thế nói rõ đối phương cố ý tản thân thể ra, sau đó còn tiếp tục ngưng tụ lại được.

    Vất vả lắm mới tìm được một chỗ an nhàn, Từ Ngôn còn cho rằng hắn chỉ cần phải đối phó ba người Quỷ Vương môn phái tới theo dõi mình là được rồi, không nghĩ lại gặp phải quỷ. Lại còn là một con lệ quỷ khó dây dưa.

    Hẳn là người quen của Bàng Hồng Nguyệt rồi. Nếu không có mối liên hệ với lệ quỷ khi còn sống, thì nó sẽ không đến gian viện này. Càng không có chuyện nó tỏ ra nghi hoặc khi nhìn thấy mình, sau đó biết bay là đà lên lên lầu tìm người.

    Suy tư hồi lâu Từ Ngôn vẫn chưa nghĩ ra chút manh mối nào. Cũng may quỷ vật kia không có ác ý gì với Bàng Hồng Nguyệt. Nếu đã là chuyện của Bàng gia, Từ Ngôn cũng không có ý định nhúng tay vào. Nếu có cơ hội, thì báo với Bàng Vạn Lý biết trong nhà có lệ quỷ là được rồi.

    Từ Ngôn có thói quen làm như không thấy, nhưng hắn cũng không thích lúc mình đang ngủ lại có một con lệ quỷ đang là đà bay quanh quẩn.

    Hắn quyết định xong, ngáp một cái rồi duỗi dài lưng. Hắn đang chuẩn bị xuống lầu đi ngủ thì chợt thấy trên đỉnh đầu có một đôi mắt to tròn lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi đang nhìn mình.
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)