Dị Giới Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới
    Chương 361: Thuyết Phục
    Lâm Hàn đã lặng lẽ nấp trong trướng của Bạch Thi Dao một tuần! Trong một tuần lễ, hắn chưa từng di động, chỉ giữ nguyên tư thế, lạnh mắt dõi theo bước chân Bạch Thi Dao, thăm dò toàn bộ tình hình xung quanh.

    Qua mấy ngày nghiên cứu, Lâm Hàn cũng coi như nắm giữ được ngọn nguồn của trận pháp kia. Không, nói cho đúng thì phải là ma pháp trận!

    Nói về ma pháp trận, Lâm Hàn mặc dù cũng học được một hai từ Lê Ân Tĩnh, nhưng hắn cũng không có rõ lắm ma pháp trận và trận pháp khác nhau ở điểm nào. Nói cho cùng hắn cũng chỉ là người ngoại đạo mà thôi.

    Hắn chỉ biết, ma pháp trận là do ma pháp sư sáng tạo và sử dụng, vì vậy có tính nguyên tố rất mạnh, thường lợi dụng các quy luật của nguyên tố để tạo nên kỳ hiệu của ma pháp trận. Còn trận pháp thì bắt nguồn từ luyện khí sĩ thời thượng cổ, vì vậy phải vận dụng rất nhiều quy luật về trời đất, hay nói đúng hơn là hợp “đạo”, việc này có liên quan đến cửu cung bát quái, tự tượng thái cực… Lâm Hàn cũng không nghiên cứu sâu.

    Nhìn chung, trong mắt Lâm Hàn, ma pháp trận và trận pháp đều là “trận”, bình thường đều có thể nhìn xuyên. Chỉ là, trong trường hợp lần này, byakugan thất bại là do ma pháp trận này vốn dĩ là khắc tinh của nó.

    Ma pháp trận hệ Quang!

    Lâm Hàn đã từng có duyên đối kháng với ma pháp sư hệ quang một lần, là trong một trận thi đấu bảy năm trước. Còn nhớ, người đó là một cường giả cấp Thánh, vận dụng ma pháp hệ quang cực kỳ tinh diệu, khiến lúc đầu Lâm Hàn còn không biết đường nào mà lần. Hơn nữa hệ quang của hắn còn biến dị thành hệ Từ, thậm chí còn có thể vận dụng cả tia tử ngoại, khiến Lâm Hàn thân trong lĩnh vực của hắn không ngừng bị từ trường hủy hoại. Còn may mà hắn nhanh trí, lợi dụng thủy độn tạo môi trường, nhờ đó soi rõ đường khúc xạ của ánh sáng, một lần ấn thuật thức phi lôi lên người đối thủ, xuất kỳ bất ý dùng phi lôi thần trảm mà chiến thắng.

    Ma pháp trận trước mắt mặc dù không có biến dị khủng bố như vậy, nhưng hiển nhiên cũng là một ma pháp trận rất cao cấp, ánh sáng hoàn toàn bị vặn vẹo, khiến người bên ngoài không thể tiếp nhận hình ảnh bên trong. Byakugan của Lâm Hàn mặc dù lợi hại, nhưng nhìn chung cũng chỉ là một loại nhãn thuật thu thập hình ảnh, nếu ánh sáng đã bị vặn vẹo như vậy, hắn cũng không có cách nào nhìn xuyên qua.

    Trực tiếp thu thập tình báo hiển nhiên không khả thi.

    Phương án tiếp theo! Trà trộn vào bên trong, tìm kiếm cơ hội phục kích!

    Vẫn không khả thi.

    Nếu bên ngoài có ma pháp trận lợi hại như vậy thủ hộ, khó nói bên trong không có cao nhân. Lâm Hàn mặc dù tự tin về khả năng ẩn nấp của mình, nhưng nhiều lúc, người ta cũng không chỉ dựa vào tu vi để phát hiện hắn! Giống như những người có “nghiệp vụ” trên trái đất, mặc dù không có khả năng đặc biệt gì, nhưng chỉ nhờ vào trí tuệ và sức quan sát có thể dễ dàng nhận ra được những kẻ có hiềm nghi.

    Biến hóa thành đồ đạc theo người khác tiến vào hiển nhiên cũng không ổn. Hắn đã thấy đám Bạch Thi Dao trước khi tiến vào đều bị một đoàn “ma ma” kiểm tra toàn bộ thân thể từ trên xuống dưới, đến đồ lót còn phải cởi để kiểm tra, ngoài quần áo, hoàn toàn không thể mang đồ lạ vào bên trong.

    Phương pháp dùng thủ đoạn để lén lút tiến vào đã không được, Lâm Hàn chỉ có thể nghĩ đến một phương thức khác!

    Con người!

    Dù có canh phòng nghiêm mật tới đâu, Trịnh Vũ vẫn phải tiếp xúc với người khác! Nói gì đến hắn còn hay tổ chức tiệc tùng như vậy? Số người hắn cần tiếp xúc hiển nhiên không ít!

    Một tuần nay, Lâm Hàn đã lặng lẽ quan sát những đối tượng có ra vào chủ trướng, trong đó có cả Bạch Thi Dao, một kế hoạch đã dần dần khắc họa trong đầu hắn.

    Mà trong đó, Bạch Thi Dao chính là một mắt xích quan trọng nhất!

    Qua quan sát của Lâm Hàn, Bạch Thi Dao này mặc dù sống trong môi trường đầy ong bướm và dối trá, xung quanh toàn một đám đàn ông luôn nhìn chằm chằm vào nàng, nhưng cô nương này trước sau vẫn giữ vững bản tâm, luôn kiên định mong muốn có một ngày thoát khốn!

    Nàng là một con chim bị nhốt trong lồng, nhưng luôn ngước lên trời xanh mong ngóng ngày được tự do! Nếu cho nàng cơ hội, chắc chắn nàng sẽ hết sức đánh cược một lần, hơn nữa còn không chút ngần ngại mà hãm hại Trịnh Vũ! Bởi Lâm Hàn nhìn ra được, Bạch Thi Dao vẫn luôn căm hận Trịnh Vũ, căm hận những kẻ giam cầm nàng, hơn nữa còn mang nàng ra làm trò tiêu khiển giống hiện tại.

    Người như nàng, hiển nhiên dễ thuyết phục hơn rất nhiều so với những kẻ khác!



    Lại một ngày nữa qua đi, Lâm Hàn lại nghe thấy tiếng cãi vã chửi bới quen thuộc bên ngoài trướng bồng. Qua một hồi lâu, cuối cùng chốt lại bằng câu nói lạnh như băng của Bạch Thi Dao:

    - Trời đã muộn, Thi Dao muốn nghỉ ngơi, mong hai vị tướng quân trở về đi thôi! Ý của hai vị, Thi Dao xin nhận, nhưng quà thì miễn đi thôi!

    Lời của nàng không những không chấm dứt chiến tranh, ngược lại còn khiến hai vị “tướng quân” nổi khùng, kẻ này đổ lỗi người kia làm giai nhân tức giận, người kia đổ lỗi kẻ này ngang ngược làm hỏng việc của bản thân…

    Bạch Thi Dao mệt mỏi về trướng bồng, trước cửa đã có một người chờ sẵn từ bao giờ, giọng điệu chua chua mỉa mai nói:

    - Bạch trưởng cơ, Bạch đại tỷ, không cần nói một câu cũng khiến hai vị tướng quân quyền quý phải phát điên phát rồ, nhao nhao lên cắn nhau, ngươi cũng thật lợi hại nha!

    Bạch Thi Dao lạnh lùng nói:

    - Đừng có nghĩ rằng ai cũng như ngươi! Hoa phó cơ!

    Dứt lời không thèm nhìn cô gái họ Hoa thêm một cái, nhanh lẹ dứt khoát bước vào trong trướng. Ở phía sau, Hoa phó cơ trầm mặt lại, khóe môi nở một nụ cười lạnh lẽo lẩm bẩm:

    - Thứ tự cho mình là thanh cao! Chẳng phải cũng chỉ là đồ chơi chung của một đám người sao? Chờ đi, ngươi cũng sắp bị ta hất văng khỏi nơi này rồi. Đấu với ta? Ngươi còn non lắm!

    Những lời này, không biết Bạch Thi Dao có nghe thấy không, hoặc là vì thời tiết quá lạnh, bóng lưng của nàng không khỏi run lên một cái, bước tiến không ngừng trở về trướng bồng.

    Vào trong trướng, thần sắc lạnh lẽo của Bạch Thi Dao thoáng chốc tan chảy, thần sắc trở nên vô cùng mệt mỏi. Nàng thẫn thờ ngồi xuống trước gương, một đôi mắt vô thần nhìn vào dung nhan tuyệt thế trước mắt, cứ nhìn như vậy, thân thể không hề nhúc nhích.

    Qua một hồi lâu, dường như đã tích tụ quá nhiều áp lực, quá nhiều suy nghĩ tiêu cực, một giọt nước mắt giống như giọt nước tràn ly, theo đó, nước mắt cứ vậy tuôn rơi trong tiếng nức nở đầy tuyệt vọng của thiếu nữ.

    Khóc, khóc nữa, khóc mãi… Khóc cho đến khi khô cạn nước mắt, Bạch Thi Dao mới thống khổ ôm đầu, hai chân co lại, hai tay bó gối ngồi thu mình vào một góc, giống như một bé gái bị bỏ rơi đang bất lực trước trời đông rét mướt.

    - Có muốn được giải thoát không?Đúng lúc này, một giọng nói tràn ngập từ tính, trầm trầm, mà ấm áp vang lên. Mặc dù giọng nói ấy vang lên rất quỷ dị, lại văng vẳng bên tai Bạch Thi Dao như tiếng gọi của ác quỷ, nhưng cái ngữ điệu trầm trầm ấm áp ấy lại khiến người ta an tâm đến lạ kỳ.

    Cảm giác thật sự quỷ dị!

    Đây là cảm nhận đầu tiên của Bạch Thi Dao về giọng nói này.

    Thoáng chốc giật mình hoảng sợ, Bạch Thi Dao vậy mà có thể nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, giọng điệu tràn ngập đề phòng nói:

    - Ai? Lén lén lút lút, ngươi rốt cuộc có ý đồ gì?

    Giọng nói kia vẫn rất bình tĩnh:

    - Ý đồ hiển nhiên là có! Ta muốn ngươi giúp ta một tay, bù lại, ta có thể giúp ngươi có được tự do! Là tự do chân chính!

    - Không cần nói thêm…

    Bạch Thi Dao đang định kiên quyết từ chối thì bị ngắt lời:

    - Đừng vội từ chối! Ta biết ngươi đề phòng ta là người của Trịnh Vũ phái đến thăm dò ngươi, nhưng ngươi cũng nên nghĩ lại, một tiểu nhân vật như ngươi, Trịnh Vũ muốn sống thì sống, muốn chết thì chết, cần gì phải đề phòng phái người đến thăm dò? Hơn nữa, ngươi cho rằng Trịnh Vũ có tư cách sai khiến ta hay sao?

    Giọng nói của Lâm Hàn tràn ngập kiêu ngạo và phách lối, khiến sự đề phòng của Bạch Thi Dao buông lỏng một chút. Đúng thế, tiểu nhân vật như ta, đáng để Trịnh Vũ phí tâm như vậy sao? Còn phái cao thủ đến thăm dò? Hiển nhiên là quá vô lý.

    Lâm Hàn vốn dĩ không có năng khiếu thuyết phục người. Lúc này hắn đang phải vận dụng hệ thống thôi diễn để phán đoán ý nghĩ của Bạch Thi Dao, một lời nói trúng ý nghĩ của nàng, vì vậy mới có được chút hiệu quả.

    - Rốt cuộc ngươi có ý đồ gì?

    Bạch Thi Dao vẫn tràn ngập đề phòng nói.

    - Giết người!

    Giọng điệu của Lâm Hàn trở nên thấp một bậc, khiến Bạch Thi Dao bất giác thấy sởn gai ốc.

    - Giết ai?

    Bạch Thi Dao vô thức hỏi một câu.

    - Trịnh Vũ!

    Lâm Hàn gằn giọng nói ra một cái tên, khiến Bạch Thi Dao thoáng chốc kinh hãi!

    - Cái gì? Ngươi…

    Bạch Thi Dao thốt lên, nàng vốn tưởng người này là người trong quân, muốn giết cũng chỉ là kẻ đối địch của mình, nào ngờ mục tiêu của hắn lại chính là chủ soái!

    - Ngươi…

    Bạch Thi Dao một lần nữa bị ngắt lời:

    - Ngươi đoán không sai! Ta không phải là người trong quân đội này, mà là người từ ngoài trà trộn vào! Ta làm thế nào ngươi không cần biết, chỉ cần biết ta có thủ đoạn này, lại càng có thủ đoạn để tiêu diệt Trịnh Vũ!

    Giọng nói tràn ngập tự tin của Lâm Hàn lại một lần nữa trấn trụ Bạch Thi Dao. Kẻ đang ẩn thân kia, dường như hắn có thể nắm giữ mọi thứ trong tay, giống như hắn có thuật đọc tâm, có thể nhìn thấu nội tâm nàng đang nghĩ cái gì vậy. Kẻ này… thật đáng sợ!

    Chỉ là… đối phó với Trịnh Vũ cũng không phải dễ dàng như vậy.

    Đến lúc này, Bạch Thi Dao đã tin Lâm Hàn không phải Trịnh Vũ phái tới, cái mà nàng lo ngại bây giờ là, liệu Lâm Hàn muốn nàng làm cái gì, hơn nữa, năng lực của hắn tới đâu? Liệu có lợi hại như cái miệng của hắn không?

    - Ngươi cần ta làm cái gì?

    Bình tĩnh lại, Bạch Thi Dao một lần nữa khôi phục vẻ lạnh lùng, giọng nói băng hàn hỏi.

    Nàng không ý thức được rằng, một lời này thốt ra, nàng đã từng bước từng bước rơi vào kế hoạch của Lâm Hàn, trở thành một quân cờ trong đó, hơn nữa còn là cam tâm tình nguyện trở thành quân cờ!

    Chỉ đơn giản, là vì nàng muốn tự do!

    Vì tự do, nàng có thể đánh đổi tất cả! Càng đừng nói, trải qua một ngày hôm nay, nàng đã triệt để tuyệt vọng với cuộc sống trước mắt, cái cơ hội mà nàng chờ đợi hàng chục năm gần như đã hoàn toàn tan biến. Vào giây phút cuối cùng này, cơ hội ấy xuất hiện, mặc dù nó có phải là thật hay không, Bạch Thi Dao cũng nguyện ý đánh cược một lần, dù chết cũng không hối tiếc.

    Bởi vì, nếu không nắm chắc cơ hội này, nàng cũng sẽ không còn bất cứ cơ hội nào khác nữa!

    Đó là cơ hội của hắn, đồng thời cũng là cơ hội cuối cùng của nàng!
     
    darkntnt, buinhi99 and lonnerkiller like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới
    Chương 362: Diễn Song Hoàng Hiện Ra
    Sáng sớm hôm nay, Bạch Thi Dao vẫn giống như thường lệ, dậy vào lúc bảy giờ, đánh răng rửa mặt, trang phục chỉnh tề một lượt, sau đó tới nơi tập luyện của vũ đoàn. Nàng là trưởng cơ, ngày nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng về mặt nhân lực ca múa cho tiệc rượu của chủ soái. Những chị em nào không khỏe hoặc có vấn đề gì, đều phải báo cáo với nàng để còn tiện sắp xếp.

    - Thi Dao, nàng dậy thật là đúng giờ! Đây là bánh bao hấp nhân linh trư mà nàng thích ăn nhất, ta đã dặn nhà bếp chuẩn bị, nàng ăn ngay đi kẻo nguội.

    Giống như đã thành một thói quen, Bạch Thi Dao không chút ngạc nhiên nào khi giọng nói ân cần của người đàn ông này xuất hiện. Hắn là Trịnh Tàng, em họ của Trịnh Vũ, đồng thời cũng là một trong hai vị tướng quân theo đuổi nàng nhiệt tình nhất.

    Đã cả tháng nay, người này vẫn đều đặn xuất hiện trước trướng bồng của nàng vào đúng thời điểm này, chuẩn bị đồ ăn sáng kỹ càng chờ đợi nàng thức giấc.

    Và…

    - Trịnh Tàng, chẳng lẽ ngươi không có ý tưởng gì mới sao? Thi Dao là người thanh tao nhã nhặn, nào có đặt đồ ăn bên miệng giống như kẻ thô bỉ nhà ngươi? Nào, Thi Dao, đây là cây sáo bạch thiên ôn ngọc mà ta sai người chuyển từ Ngọc Châu đến. Nghe nói nàng đang chuẩn bị một điệu sáo vũ dành cho chủ soái, nếu có cây sáo này, tin chắc nàng sẽ lại đại triển phong tư, để chủ soái được thưởng thức một tác phẩm tuyệt hảo.

    Y như rằng, ngay khi Trịnh Tàng chuẩn bị hiến ân cần, Tôn Tử Hà, một vị tướng quân khác sẽ ngay lập tức xuất hiện ngáng chân hắn, đồng thời không quên thể hiện sự ưu việt của mình.

    Hai người này chính là hai người thường xuyên vì Bạch Thi Dao và đấu đá. Cả hai đều có thân phận và năng lực không tầm thường, là mục tiêu quyến rũ của không ít người trong đoàn vũ cơ dưới tay Bạch Thi Dao, trong đó có cả Hoa phó cơ kia.

    Chỉ là, hai người này vậy mà trước sau chỉ một lòng say mê Bạch Thi Dao, coi Hoa phó cơ thành không khí, điều này khiến cho ả bất mãn và ghen tỵ đến cực độ, thái độ cũng từ đó mà trở nên căm thù Bạch Thi Dao, thường xuyên châm ngòi thổi gió bên tai người này người kia để gây bất lợi cho nàng.

    Cũng nhờ hồng phúc của ả mà Bạch Thi Dao gần như đã bị đẩy đến bước đường cùng, tuyệt vọng tới mức chỉ cần Lâm Hàn vừa đưa ra nhánh cỏ cứu mạng, nàng ngay lập tức đáp ứng mà chẳng mấy nghi ngờ.

    Nếu là bình thường, một người con gái cơ cảnh và thông minh như Bạch Thi Dao còn lâu mới đồng ý mạo hiểm như vậy, khi mà nàng còn chưa thể hiểu rõ Lâm Hàn là người thế nào.

    Nhìn hai người trước mắt nhao nhao chết sống, cãi nhau đến mức đỏ mặt tía tai. Bạch Thi Dao không ngừng suy nghĩ về kế hoạch của Lâm Hàn, ánh mắt nàng hơi lóe lên, thần thái vẫn lạnh lùng, nhưng cuối cùng cũng chịu lên tiếng:

    - Hai vị tướng quân! Xin nghe Thi Dao nói một lời!

    Trịnh Tàng và Tôn Tử Hà thoáng chốc đình chiến, trăm miệng một lời nói:

    - Thi Dao, nàng có yêu cầu gì cứ nói, ta chắc chắn sẽ muôn chết không từ.

    Lâm Hàn nấp một bên cười mỉa không thôi: “Giọng điệu cũng thật lớn, không biết đến lúc đó ngươi có dám chết thật không mà nói ra chắc nịch vậy?”

    Bạch Thi Dao nở nụ cười yếu ớt, thần thái thoáng chốc biến đổi, như trăm hoa đua nở khiến hai vị tướng quân thoáng chốc hồn vía lên mây, nàng nói:

    - Chủ soái đã có lời! Thi Dao sớm muộn cũng sẽ trở thành người của một trong hai ngài! Thi Dao suy đi nghĩ lại, cũng không dám lựa chọn bên nào mới tốt! Để tránh hai vị ngày nào cũng cãi vã, sinh ra mất đoàn kết, chi bằng hai vị ngay tại đây quyết đấu công bình, Thi Dao sẽ lựa chọn người thắng! Chuyện này chỉ có ba người chúng ta biết, người bên ngoài cũng chỉ cho rằng Thi Dao đã lựa chọn, cũng không ngại làm mất thanh danh của bất kỳ ai trong hai vị, không biết…

    - Được!

    Còn chưa chờ Bạch Thi Dao nói hết, Trịnh Tàng đã một lời đáp ứng, thần sắc cực kỳ hưng phấn.

    Tôn Tử Hà khinh miệt nhìn qua bộ dạng anh Trư của Trịnh Tàng, cũng không chút sợ hãi nói:

    - Ý nghĩ của Thi Dao cũng rất bình thường! Ta đồng ý!

    Bạch Thi Dao thản nhiên gật đầu, không quên nói thêm:

    - Thi Dao cũng xin nói trước, đây chỉ là so đấu bình thường, điểm đến là dừng, không nên gây động tĩnh lớn, người bên ngoài nhìn thấy cũng không hay. Thi Dao cũng chỉ là hạng dong chi tục phấn, không đáng để hai vị tướng quân liều sống liều chết. Sau chuyện này, hai vị tướng quân hãy coi như chưa có chuyện gì xảy ra, cứ coi như là Thi Dao là kẻ bất công, có oán thì oán Thi Dao là được rồi.

    Bộ dạng yếu ớt đáng thương, lại một lòng không muốn hai người xích mích kia khiến hai sinh vật giống đực càng thêm yêu thương không dứt, đồng thanh nói:

    - Có chơi có chịu, ta dù có thua cũng không thể trách nàng!

    Dứt lời, Trịnh Tàng đã bày ra thủ thế, chuẩn bị ra đòn bất cứ lúc nào, Tôn Tử Hà thì cẩn thận hơn, phất tay bóp nát một đạo ngọc phù, bày ra một kết giới đơn giản che giấu tai mắt người ngoài.

    Bạch Thi Dao khom người hành lễ, dứt khoát lui sang một bên quan chiến, nàng dù sao tu vi thấp kém, cuộc chiến này không phải nàng có thể chịu nổi dư ba.

    Quả nhiên, khi hai người bắt đầu tác chiến, độ kịch liệt còn vượt xa tưởng tượng của Bạch Thi Dao, khiến nàng chỉ có thể tròn mắt kinh sợ, không nói lên được một lời. Chỉ riêng cái tốc độ vượt quá âm thanh kia đã đủ khiến Bạch Thi Dao không thể nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra rồi. Nàng chỉ có thể miễn cưỡng lắng nghe những âm thanh quyền cước va chạm đầy chát chúa để cảm nhận về sự kịch liệt bên trong.

    Đương nhiên, hai người này cũng đều không đánh toàn lực. Thứ nhất là vì không muốn gây động tĩnh lớn, để người ngoài biết được, thứ yếu là cũng không muốn khiến đối phương bị trọng thương, bị chủ soái nhìn ra cũng sẽ mắng bọn họ không biết nặng nhẹ. Hơn nữa, gây tổn thương cho đối phương, sau này có thể sẽ thêm một tử địch trong quân, chuyện này không hay tý nào.

    Đối địch là đối địch, dù có đấu nhau nhưng vẫn chỉ ở mức chính diện đối kháng, ai cũng không sợ ai. Nếu kết thành tử địch, vậy thì âm chiêu hèn hạ gì cũng sử dụng được, lúc đó… không vui tý nào.

    Trong lúc hai người đang hăng say chiến đấu, một đôi mắt đầy lạnh lẽo không biết từ bao giờ đã nhìn chằm chằm vào họ. Qua thời gian, khi mà nhiệt huyết dần vượt qua lý trí, cả hai ra tay ngày càng nặng, đã dần có xu thế mất đi kiểm soát, đôi mắt kia lại càng trở nên lạnh lẽo thêm một phần.

    - Chết đi!

    Rốt cuộc, dường như Trịnh Tàng đã mất đi kiên nhẫn, hắn hét lớn một tiếng, một quyền vô cùng cương mãnh lao thẳng tới mi tâm Tôn Tử Hà. Một quyền này đã dùng đến chân lực, không còn chỉ là giao phong quyền cước hời hợt nữa.

    Xem ra, Trịnh Tàng đã sớm mất đi kiên nhẫn.

    Tôn Tử Hà híp mắt, hắn thừa hiểu tính tình Trịnh Tàng, đó là loại người mãng phu điển hình, tính cách nóng nảy thiếu kiên nhẫn, hắn cũng chờ thời điểm này lâu lắm rồi.

    Chỉ là, ngay lúc Tôn Tử Hà định vận dụng tuyệt chiêu kết thúc trận đấu, đầu óc hắn đột nhiên cảm thấy mê muội, tầm nhìn trong tích tắc hoàn toàn biến mất, tai nghe, giọng nói, xúc cảm trên da cũng toàn bộ biến mất, giống như linh hồn hắn đột nhiên bị giam cầm trong hắc ám, không thể cảm nhận thấy cơ thể của chính mình vậy.

    Không, đây chỉ là ảo thuật – Hắc ám hành của Lâm Hàn mà thôi. Hơn nữa cũng chỉ sử dụng ở mức độ rất nhẹ, công lực của Tôn Tử Hà vừa tự vận hành hộ thể, ảo giác đã ngay lập tức biến mất, xúc cảm đã nhanh chóng trở lại.

    Nhưng, cao thủ so chiêu, nào có thời gian cho hắn thất thần? Chỉ trong một tích tắc ấy thôi, Tôn Tử Hà không những không thể phản kích, mà ngay cả khả năng phản xạ né tránh hay bảo vệ bản thân cũng không còn kịp. Ngay khi cặp mắt của hắn một lần nữa lấy lại ánh sáng, cũng là lúc một quyền đầy cương mãnh của Trịnh Tàng đã hoàn toàn che kín đi ánh sáng ấy, đưa hắn về hắc ám chân chính.

    Trịnh Tàng ngây người.

    Một quyền này, khi xuất ra hắn đã có chút hối hận, chỉ là thu tay lại cũng không cần thiết, bởi Tôn Tử Hà cũng không phải hạng hời hợt, đấu nhau bao nhiêu năm như vậy, đối thủ của mình có bao nhiêu cân lượng, Trịnh Tàng vẫn phải biết một hai.

    Chỉ là, hắn không thể ngờ được, mới chỉ một quyền “mềm nhũn” như vậy, Tôn Tử Hà lại đột nhiên ngây ra như phỗng, không tránh không né, giương mắt nhìn mình, cuối cùng nhận lấy cái chết!

    Trong phút chốc, đầu óc hắn trở nên trống rỗng, hắn biết, mình gây họa rồi, hơn nữa còn là đại họa.

    - Trịnh… Trịnh tướng quân… Ngài… ngài giết Tôn tướng quân?

    Bạch Thi Dao đứng một bên lắp bắp nói, bộ dạng vô cùng giật mình và kinh sợ. Trịnh Tàng cũng sợ hãi nhảy dựng lên:

    - Không! Không phải… không phải ta…

    Nhìn bộ dạng Trịnh Tàng đang vô cùng túng quẫn, Lâm Hàn biết thời cơ đã chín. Nếu chờ thêm, để Trịnh Tàng bắt đầu bình tĩnh lại, lộ ra sát cơ với Bạch Thi Dao, muốn giết người diệt khẩu thì mọi chuyện hỏng bét. Lúc này, hắn trong bộ dạng một tên binh sĩ bình thường, với khuôn mặt hèn mọn dâm tà, để hai hàng râu kẽm đen bóng đột nhiên đứng ra, mỉa mai vỗ tay:

    - Đặc sắc! Đặc sắc! Quả nhiên là cực kỳ đặc sắc! Ha ha ha! Không ngờ Trịnh tướng quân lại vì một ả nữ nhân mà lại tàn sát anh em họ hàng, tàn sát đồng liêu của mình! Bái phục! Bái phục!

    Trịnh Tàng biến sắc, thần thái tràn ngập tức giận quát tên tiểu binh trước mắt:

    - Lớn mật! Ngươi là ai? Lại dám cả gan xuất hiện ở nơi này?

    Dứt lời, trong mắt hắn hiện ra sát cơ dày đặc! Quả nhiên, Trịnh Tàng này đã nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Hiện tại, nếu hắn không xuất hiện, có thể sát cơ này đã là nhằm vào Bạch Thi Dao!

    - Ồ ồ! Trịnh tướng quân còn có uy thế thật lớn nha! Đừng có làm tiểu nhân sợ hãi! Không ngại nói cho ngài biết, toàn bộ quá trình vừa rồi, ta đã dùng ma pháp cầu ghi lại rõ ràng, hơn nữa còn truyền tấn về cho đồng bạn của mình. Ngài có thể giết ta, nhưng ta không dám chắc chuyện hôm nay có được truyền ra cả quân doanh trong ngày mai đâu nha!

    Lâm Hàn ra vẻ sợ hãi, thập phần giả dối, lời nói lại cực kỳ sắc bén, khiến Trịnh Tàng thoáng chốc giật mình kinh sợ, sắc mặt tái xanh, tràn ngập giận dữ nhìn chằm chằm hắn.

    - Ta hỏi lại một lần nữa! Ngươi là ai?

    Sát cơ chưa từng biến mất, Trịnh Tàng cố gắng dằn lại nỗi sợ hãi trong lòng, nghiêm mặt truy hỏi Lâm Hàn.

    Lúc này, Bạch Thi Dao chen lời, bộ dạng cực kỳ căm phẫn, nhưng cũng vô cùng đáng thương:

    - Trịnh tướng quân, kẻ này tên là Lã Hồng, là một tên dâm tặc đê tiện vô liêm sỉ không hơn không kém.

    - Chuyện này là thế nào?

    Trịnh Tàng mắt hổ trợn lên, nhìn chằm chằm Lâm Hàn mà hỏi.

    Lúc này, Bạch Thi Dao mới một năm một mười nói “chân tướng” ra, bộ dạng cực kỳ ủy khuất đáng thương, khiến lửa giận của Trịnh Tàng càng ngày càng vượng.

    Theo lời Bạch Thi Dao, Lã Hồng vốn từng biết tới nàng khi còn ở quê nhà, đồng thời cũng biết không ít chuyện về nàng, biết nàng trước đó đã từng có một vị hôn phu, đồng thời là thanh mai trúc mã, tình cảm cực kỳ nồng ấm.

    Sau này, quốc gia bị diệt, Bạch Thi Dao và người kia vì chạy nạn mà lạc mất nhau, từ đó không còn tung tích. Qua chừng ấy năm, Lã Hồng đột nhiên tìm đến nàng, nói rằng có tin tức của người kia.

    Bạch Thi Dao trong lúc mừng rỡ, mới nhờ vả hắn nói ra tung tích của người kia, nào ngờ tên đê tiện Lã Hồng ngay lập tức dùng mấy thứ đồ ghi âm ghi hình quỷ quái của hắn lưu lời của nàng lại, uy hiếp nàng sẽ giao cho chủ soái. Hiện tại, Bạch Thi Dao là trưởng cơ, trên danh nghĩa là nữ nhân của chủ soái, vậy mà lại tơ tưởng thăm dò đàn ông bên ngoài, chuyện này nói ra chính là tội chết. Vì vậy Bạch Thi Dao không biết làm sao, chỉ có thể đi vào quy củ.

    Tên này vin vào đó, không những chỉ lợi dụng nàng để kiếm ăn kiếm uống, kiếm tiền đánh bạc, mà còn dám đánh chủ ý với nàng, muốn nàng phục thị hắn. Bạch Thi Dao không chịu, dùng nhiều lý do thoái thác mới kéo đến hôm nay.

    Nhìn bộ dạng nộ phát xung quan của Trịnh Tàng, cùng vẻ ủy khuất căm thù của Bạch Thi Dao, Lâm Hàn rất dửng dưng nói:

    - Vậy thì sao? Vốn dĩ hôm nay đã lên con đàn bà ra vẻ thanh cao này, ghi lại chút kỷ niệm chia sẻ cho huynh đệ, sau này lấy ra tham khảo, nào ngờ lại có niềm vui bất ngờ dành cho ta! Ha ha! Họ Trịnh, bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, giao ả đàn bà này cho ta, chuyện của ngươi ta coi như không biết, ngươi có thể nghĩ cách nào khác biện hộ, ta chắc chắn sẽ không can thiệp! Thế nào?

    - Đừng! Trịnh tướng quân! Kẻ này âm hiểm độc ác, lòng tham không đáy! Hắn nói vậy, sau này chắc chắn sẽ lại tìm tướng quân vòi vĩnh, hơn nữa sẽ ngày càng quá đáng! Trịnh tướng quân nhất quyết không thể nghe theo lời hắn.

    Bạch Thi Dao kinh sợ la lên, giống như rất lo lắng sẽ rơi vào tay “Lã Hồng” vậy.

    Trịnh Tàng lúc này cũng vô cùng xoắn xuýt, chưa biết phải làm thế nào. Nghe Bạch Thi Dao nói vậy, sát cơ của hắn một lần nữa trở nên nồng nặc, nhưng nhìn bộ dạng ngẩng đầu ưỡn ngực không thèm để ý của Lâm Hàn, hắn lại thoáng chốc thu lại, rất sợ ném chuột vỡ bình.

    Bạch Thi Dao lại bắt đầu hoảng loạn “bơm xăng”, bày mưu tính kế khiến Trịnh Tàng sáng mắt lên:

    - Trịnh tướng quân, tên này đã giao hình ảnh kia cho kẻ khác, chuyện này chắc chắn sẽ nằm trong tay hắn, có giấu cũng giấu không được, giết hắn chỉ làm mọi chuyện thêm rối. Chi bằng chúng ta tiên hạ thủ vi cường, áp giải hắn đến trước mặt chủ soái, tên này là gian tế của quân địch, bày mưu tính kế ngáng chân Tôn tướng quân, ám hại Trịnh tướng quân, tội đáng muôn chết! Chắc chắn chủ soái sẽ xử tử hắn, đến lúc đó mấy thứ bằng chứng kia cũng chỉ là sản phẩm vu oan hãm hại, chắc chắn không đáng một đồng!

    Trịnh Tàng thoáng chốc sáng mắt lên, nhưng sau đó lại có chút do dự:

    - Ý của nàng, ta hiểu, chỉ là biểu huynh rất thông minh, kế vặt này làm sao giấu được hắn?

    Trịnh Tàng mặc dù thô bỉ, nhưng xem ra vẫn còn chút ít tự biết mình.

    - Trịnh tướng quân không cần lo lắng! Chủ soái là người biết phân nặng nhẹ, hiện tại Tôn tướng quân bất hạnh qua đời, tổn thất đã rất lớn. Nếu chuyện này là do Trịnh tướng quân gây ra, chủ soái chắc chắn phải xử phạt để dẹp yên lòng người, nhưng hiện tại chuyện này là do Lã Hồng dàn dựng, tên gian tế này phải chết không thể chết lại. Trước mặt vạn quân xử quyết hắn, việc này không liên quan đến Trịnh tướng quân, chủ soái dù biết tất cả nhưng cũng sẽ không nói gì, dù sao Trịnh tướng quân cũng là nhân vật quan trọng, vừa là anh em họ, vừa là phụ tá đắc lực của chủ soái, mất Tôn tướng quân, chủ soái cũng không thể để mất thêm ngài nữa a!

    Bạch Thi Dao không ngừng khuyên giải, khiến Trịnh Tàng động tâm không ngừng. Còn Lâm Hàn lúc này lại ra vẻ vô cùng sợ hãi quát lên:

    - Nói bậy! Ta không phải gian tế! Ngươi… ngươi dám vu oan giá họa ta? Ta đã làm gì mà ngươi dám bảo ta là gian tế?

    - Không phải gian tế? Vậy sao ngươi kích động như vậy?

    Bạch Thi Dao thoáng chốc cười lạnh, lời nói như có không gợi ý cho Trịnh Tàng.

    Đúng vậy…

    Bình thường, bị vu oan như vậy phải vô cùng tức giận mới đúng, sao tên này hết lần này đến lần khác sợ hãi mà biện giải mình không phải gian tế?

    Trịnh Tàng lần đầu tiên quan sát kỹ vẻ mặt của Lâm Hàn, trong lòng có chút suy nghĩ, thần thái càng trở nên tự tin, thậm chí là có chút hưng phấn.
     
    darkntnt, buinhi99 and lonnerkiller like this.
  3. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới
    Chương 363: Vào Trướng
    - Nói! Rốt cuộc là kẻ nào phái ngươi tới? Lại to gan lớn mật trà trộn vào đại doanh, mưu đồ hãm hại Tôn tướng quân?

    Giống như đã nắm được thóp của “Lã Hồng”, Trịnh Tàng lúc này tràn ngập tự tin, giọng điệu cực kỳ thô bạo quát hỏi.

    Lã Hồng bị quát đến đầu óc choáng váng, bộ dạng cực kỳ kinh sợ nhìn Trịnh Tàng:

    - Ngươi nói bậy! Không! Không đúng, lúc này là ta đang nắm giữ bằng chứng xác thực là ngươi giết Tôn Tử Hà, đừng có vờ vịt hù dọa ta! Hiện tại cho ngươi một cơ hội, mau mau để ta rời đi, chuyện này chỉ có ba chúng ta biết! Nếu không…

    “Lã Hồng” có vẻ mạnh miệng nói, nhưng bộ dạng chột dạ bất an kia thế nào cũng không giấu được. Điều kiện cũng từ “giao Bạch Thi Dao cho ta chơi đùa” thành “thả ta rời đi”, Trịnh Tàng dù có ngốc cũng hiểu được tên này đang yếu thế!

    Quả nhiên có ẩn tình! Không ngờ chỉ đánh bậy đánh bạ, vậy mà lại bắt được gian tế quân địch! Ha ha ha, lần này xem ra kiếm lớn, gần đây biểu ca có vẻ rất nghiêm trọng vấn đề nội gian, hiện tại ta lại có được công tích này, cái chết của Tôn Tử Hà xem ra cũng không có đáng lo nữa! Ha ha ha…

    Trong lòng Trịnh Tàng cười như điên, thân hình như một tia chớp lao đến, thoáng chốc chộp lấy cổ “Lã Hồng”, như xách con gà lao như bay vào trướng bồng. Bạch Thi Dao ngưng mắt nhìn theo, cuối cùng cũng cất bước vào sau.

    - Gian tặc! Ngươi không nói đúng không? Không sao, Trịnh gia gia nhà ngươi là tổ tông cạy miệng, để ta xem cái miệng của ngươi cứng đến mức nào?

    Bạch Thi Dao bước vào, ngay lập tức đã nghe thấy một đoạn lời nói như vậy, tiếp đó là một loạt những âm thanh gào rú thảm thiết của “Lã Hồng” phía sau tấm bình phong, tiếng thét tê tâm liệt phế, thống khổ vô bì kia vừa nghe đã khiến người ta sởn gai ốc, Bạch Thi Dao cũng chỉ là một cô gái bình thường, có chút không đành lòng mà nhắm mắt lại.

    Qua nửa giờ đồng hồ, tiếng gào rú trở nên càng ngày càng yếu, còn sót lại chỉ là những âm thanh ư ử xen lẫn với tiếng òng ọc của bọt máu, Bạch Thi Dao cảm thấy cũng có chút gần đủ rồi, nhẹ nhàng tiến vào phía sau tấm bình phong, thấp giọng khuyên nhủ:

    - Trịnh tướng quân, xin dừng tay đi! Theo Thi Dao thấy, cứ như vậy không ổn, hắn cũng sắp chết rồi!

    Quả nhiên, nhìn bộ dạng của Lã Hồng lúc này, nào còn chút nào giống con người? Hai tay bị bẻ quặt ra phía sau, móng tay móng chân đều bị rút ra, hàm răng đã rụng quá nửa, mái tóc dài bị cường hành giật ra, không những làm trọc nửa bên đầu, mà còn giật tung cả máu thịt dưới tóc, lộ ra một mảng huyết nhục nhìn mà rợn người.

    Lã Hồng lúc này đã hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, mũi bị dập nát, trong miệng đầy bọt máu khiến hắn muốn thở cũng không thông. Bộ dạng như vậy, nếu còn tiếp tục tra tấn, hắn chỉ có một con đường chết!

    Ít nhất là người ngoài nhìn thấy như vậy! Ngay cả Bạch Thi Dao, người biết toàn bộ chân tướng sự việc cũng cảm thấy có chút vượt quá tưởng tượng! Bị hành hạ ra như vậy, người kia liệu có sao không? Có ảnh hưởng gì đến sự việc sắp tới không?

    Trịnh Tàng nhìn lại bộ dạng của Lã Hồng, cũng chỉ có thể tạm thời dừng tay, có chút nghi hoặc hỏi:

    - Vậy nàng có ý tưởng gì?

    Trịnh Tàng có chút tự biết mình, so về đầu óc, hắn không có bằng được đại mỹ nhân trước mắt.

    - Trịnh tướng quân! Ngài bức cung hắn như vậy khiến chúng ta mất rất nhiều thời gian, nếu đồng bọn của hắn chiếm trước một bước tố cáo ngài với chủ soái, chúng ta chẳng phải mất đi tiên cơ sao? Lúc đó muốn lật ngược tình thế vẫn khả dĩ, nhưng sẽ tốn rất nhiều công sức, hơn nữa kết quả còn không vẹn toàn, dễ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa, chủ soái là một người rất thích nắm giữ mọi thứ trong tay, ngài tra hỏi Lã Hồng chuyện gian tế, sau đó bẩm báo lại với chủ soái, chắc gì đã tốt bằng trực tiếp giao người cho chủ soái tra hỏi? Chẳng phải tự mình tra ra được tình báo càng đáng tin hơn một chút sao?

    Bạch Thi Dao nhẹ giọng khuyên bảo, từng bước từng bước dẫn dắt Trịnh Tàng mang “Lã Hồng” tới nhận công trạng trước mặt Trịnh Vũ.

    Quả nhiên, hai mắt Trịnh Tàng sáng lên, càng nghĩ càng thấy lời này hợp lý. Hắn nghĩ đi nghĩ lại, cũng thấy chuyện này không thể nào làm tốt hơn như vậy được! Dứt khoát dùng một sợi dây kim tuyến trói chặt Lã Hồng lại. Sợi dây này vậy mà lại là một thượng phẩm huyền khí, dùng để trói loại thấp kém như Lã Hồng này, hắn có chạy đàng trời.



    Trời tối!

    Lâm Hàn lạnh lùng nhắm mắt, thân thể gần như bất động nằm co ro trong cái chuồng ngựa bẩn thỉu gần sát chủ trướng của Trịnh Vũ. Bên ngoài có hai tên tiểu binh canh gác, vừa cười đùa ăn uống vừa chỉ chỉ chỏ chỏ hắn, đủ loại lời nói khó nghe, khinh bỉ hắn cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, đắc tội Trịnh tướng quân gì gì đó… truyền tới.

    Lâm Hàn đều nghe rõ, ngay cả những vết thương ghê rợn từ buổi sáng hắn cũng đều cắn răng mà chịu! Thân làm một Ninja, phải có giác ngộ chịu đựng thống khổ để hoàn thành nhiệm vụ. Vì một lần ám sát này, chịu chút đau khổ như vậy có là cái gì?

    Chưa kể, cho đến hiện tại, những vết thương kia đều đã lành lại bình thường, chỉ có biểu hiện bề ngoài lấm tấm ít máu khô, dùng để che giấu tai mắt mà thôi.

    Lúc này, trong chủ trướng, Bạch Thi Dao vừa dẫn đội vũ cơ hoàn thành một điệu múa xinh đẹp, xung quanh, những vị cao tầng quân đội vỗ tay rần rần, lớn tiếng khen hay, chỉ có Trịnh Vũ mặt không đổi sắc ngồi trên ghế chủ vị, có vẻ không vui không buồn.

    Trịnh Tàng vốn dĩ cũng đầy mặt hài lòng vỗ tay, nhưng nhìn sang Trịnh Vũ bên cạnh có vẻ không nhiều hứng thú, hắn ra vẻ hỏi dò:

    - Biểu ca! Ta thấy Thi Dao hôm nay biểu hiện rất tốt, vũ đạo cũng có phần duy mỹ hơn thường ngày, chẳng lẽ ngài không thích sao?

    Trịnh Vũ liếc nhìn qua hắn, có chút phiền muộn nói:

    - Đẹp thì có đẹp, nhưng trong lòng ta đang có chuyện a! Đám chuột đáng chết kia, không biết tự dưng mọc từ đâu ra, không ngờ khó chơi như vậy! Tam thúc phía bên Dạ quốc đã hơn một năm rồi không có tiến triển, ta ở bên này cũng gần như giậm chân tại chỗ! Mặc dù tối ngày ăn chơi như vậy cũng rất thích, nhưng cứ thế này kéo dài, ta sợ trong tộc sẽ có kẻ không nhịn nổi mà đứng ra nha! Tháng ngày thế này, xem ra không kéo dài được nữa rồi!

    - Kẻ nào dám nói xấu biểu ca, ta là người đầu tiên đứng ra liều mạng với hắn.

    Trịnh Tàng ngay lập tức biểu lộ căm phẫn nói, không quên bày tỏ sự chân thành của mình, sau đó mới như nhớ ra cái gì, có chút dè dặt, muốn nói lại thôi nhìn Trịnh Vũ.

    Trịnh Vũ nhướng mày nhìn hắn, bực bội nói:

    - Có lời nói nhanh, có rắm mau thả, ấp úng cái gì?

    - Là thế này, biểu ca…

    Trịnh Tàng ấp a ấp úng, giống như cực kỳ sợ hãi, sau đó mới dè dặt nói:

    - Tôn Tử Hà… hắn… hắn chết rồi!

    - Chết rồi?

    Trịnh Vũ nhướng mày cao hơn, thần sắc cực kỳ kinh ngạc, nhưng hiển nhiên không có chút nào lo lắng, đau lòng.

    - Vì sao?

    Hắn nhìn chằm chằm Trịnh Tàng, ánh mắt cực kỳ sắc bén. Tiếng rống của hắn rất lớn, khiến cả trướng bồng ồn ào thoáng chốc trở nên lặng ngắt như tờ. Mọi người đều đầy mặt giật mình nhìn về phía bên này.

    Đối mặt áp lực kinh khủng của Trịnh Vũ, Trịnh Tàng biểu hiện cực kỳ sợ hãi, hiển nhiên ấn tượng về sự bạo ngược của biểu ca đã khắc sâu trong tâm khảm.

    - Biểu ca! Là… là do ta…

    Trịnh Tàng ấp úng nói, có vẻ cực kỳ sợ sệt. Thấy Trịnh Vũ bắt đầu lộ ra sát khí sau khi nghe lời này, hắn lại cuống cuồng giải thích:

    - Là do ta, nhưng thật ra là do một tên gian tế ám toán, khiến Tôn Tử Hà bị phân tâm lúc chúng ta luận bàn nên mới có chuyện này! Biểu ca, xin hãy tin ta, ta cũng đã bắt lại tên gian tế kia, chờ biểu ca phán quyết!

    Trịnh Vũ nghe thấy vậy mới thu lại sát khí, thần sắc tỏ ra có chút uể oải:

    - Ngươi… ta đã nói ngươi và Tôn Tử Hà bao nhiêu lần, có chuyện từ từ nói, không giải quyết được thì tìm tới ta! Vì sao lại động thủ động cước để bị người ám toán? Tôn Tử Hà mặc dù khác họ, nhưng cũng là anh em trong tộc, lại là cánh tay đắc lực của ta, người chết rồi, ngươi bảo ta phải làm thế nào?

    Nhìn biểu lộ ra chiều đau thương khó xử của Trịnh Vũ, Trịnh Tàng rất phối hợp rời đi chủ đề, thần sắc phẫn nộ nói:

    - Biểu ca, ta cùng Tử Hà mặc dù hay cãi vã, nhưng cuối cùng vẫn là huynh đệ một nhà, ta nào có lý do gì xuống tay với hắn! Tất cả là do tên gian tế đáng chết kia! Mong biểu ca đứng ra làm chủ, tra rõ ngọn ngành, tốt nhất là hỏi ra được hang ổ của bọn chúng, một lần xuất kích diệt tuyệt hậu hoạn, có như vậy Tử Hà mới được yên lòng mà nhắm mắt.

    Những lời này của Trịnh Tàng, Tôn Tử Hà mà nghe thấy chắc phải đội mồ mà sống dậy mất.

    - Được rồi, được rồi!

    Trịnh Vũ phất phất tay:

    - Vậy Tôn Tử Hà đâu?

    - Ta đã sai người dùng thủy tinh quan làm vật chứa, chuyển hắn về bổn tộc rồi!

    Trịnh Tàng nghiêm túc nói, biểu lộ cực kỳ biết điều. Trịnh Vũ thấy vậy cũng không truy cứu thêm, lạnh lùng nói:

    - Vậy còn tên gian tế mà ngươi nói…?

    Trịnh Tàng gật đầu lĩnh hội, lớn giọng quát:

    - Người đâu? Mau mang theo tên gian tặc bị giam trong chuồng ngựa tới đây!

    Sau đó lại ngại ngùng đối diện với Trịnh Vũ:

    - Biểu ca! Lần này cũng nhờ có Thi Dao mà ta mới bắt được tên gian tế này, mọi chuyện cũng là do nàng chứng kiến từ đầu tới cuối! Ta không giỏi ăn nói, để nàng kể rõ đầu đuôi cho biểu ca đi!

    Đây là do Bạch Thi Dao đã thương lượng trước với Trịnh Tàng, để tránh hắn trình bày nhiều lại để lộ ra đuôi cáo thì không hay.

    Trịnh Vũ gật đầu đồng ý, Bạch Thi Dao thấy vậy cũng chậm rãi tiến tới, dịu dàng thi lễ với hai người một cái, sau đó mới dõng dạc nói ra “chân tướng” đã biên soạn từ trước, Trịnh Vũ nghe mà không ngừng nhíu mày, trong lòng có vô số nghi hoặc.

    Lâm Hàn cũng biết, kế hoạch của mình vẫn tồn tại kẽ hở vô cùng, chắc chắn Trịnh Vũ sẽ không tin hoàn toàn. Nhưng càng như vậy, Trịnh Vũ sẽ càng bắt hắn đến để tra hỏi cho rõ, đối phương nằm mơ cũng không ngờ rằng, ẩn thân trong cái vỏ “gian tế” nhỏ bé kia lại là một tên Ảnh Nhẫn hùng mạnh, một ngọn ám chủy bôi độc bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng hắn.

    Cái mà Lâm Hàn cần, tất cả chỉ là tiến vào trong trướng bồng, áp sát Trịnh Vũ hết mức có thể mà thôi!

    Chỉ có quan sát được Trịnh Vũ, hắn mới có thể nắm chặt được thời cơ, một kích đắc thủ!
     
    darkntnt, buinhi99 and lonnerkiller like this.
  4. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới
    Chương 364: Miểu Sát
    - Người đâu, mau áp giải tên gian tế kia tới đây, để chủ soái tự tay thẩm vấn hắn!

    Trịnh Tàng cao giọng quát một tiếng, nhất thời hấp thu mọi sự chú ý trong trướng về đây. Thấy tình cảnh này, trong lòng hắn còn có chút đắc ý, lần này không những không bị truy cứu, mà còn lập công lớn rồi.

    Nhìn về phía Bạch Thi Dao, trong mắt hắn thậm chí còn có chút… trìu mến. Thi Dao quả nhiên là phúc tinh của ta a!

    Theo lời của Trịnh Tàng, một tên quân sĩ nhanh chân chạy ra ngoài trướng, chẳng mấy chốc đã áp giải một tên phạm nhân đầy người máu me, tay chân bị xích vào. Mỗi bước đi của “Lã Hồng” đều thập phần nặng nề, giống như mỗi bước đi đều phải cố hết sức vậy.

    Nhưng trong trướng chẳng ai đồng tình với hắn, phạm nhân là vậy, gian tế cũng vậy! Đây là kết cục giành cho những kẻ lính tù khi bị quân địch bắt được.

    “Lã Hồng” bị áp giải vào trướng, đầu hắn cúi thấp, không ai có thể nhìn thấy thần sắc đầy lạnh lùng và lãnh tĩnh của hắn lúc này! Mỗi bước đi bề ngoài đầy gian nan kia, thực tế đều là do hắn cố ý thả chậm, từng bước, từng bước, chờ đợi thời cơ đến.

    Tiến đến giữa trướng, “Lã Hồng” bị tên quân sĩ áp giải thô bạo giật đứng lại, khiến hắn lảo đảo suýt nữa ngã chổng vó. Trong tiếng loảng xoảng của xiềng xích, hắn khó khăn lắm mới một lần nữa đứng vững, lại bị tên quân sĩ đằng sau hung ác quát:

    - Lớn mật! Thấy chủ soái còn không tự động quỳ xuống?

    Dứt lời, lại đá cho một cước vào khuỷu chân, khiến hắn khụy một gối xuống.

    Nhưng chẳng mấy chốc, đầu gối hắn đã thẳng trở lại, dáng người thập phần hiên ngang lẫm liệt, không chút biểu hiện gì giống như là tử tù.

    Tên quân sĩ kia nhướng mày, trong lòng có chút tức giận! Phạm nhân mình áp giải mà lại lớn lối như vậy, đặc biệt còn trước mặt chủ soái, bảo hắn để mặt mũi vào đâu?

    Phải biết, dù hắn chỉ là một quân sĩ bình thường nhất trong chủ trướng hiện tại, nhưng ở ngoài kia, hắn cũng là phu trưởng một quân, uy phong lẫm liệt đã quen, phạm nhân vừa nhìn thấy hắn đã khóc lóc xin tha, nào có chuyện hắn tự tay áp giải mà vẫn còn cứng đầu cứng cổ như vậy.

    - Quỳ xuống!

    Quân sĩ nộ hống một tiếng, một cước còn hung tàn hơn mười lần vừa rồi đạp trúng vào đùi non của Lâm Hàn, giống như muốn đạp gãy chân của hắn. Nhưng tất cả lực đạo chỉ như muối bỏ bể, chân Lâm Hàn chỉ hơi trùng xuống, rồi một lần nữa thẳng tắp, không chút suy suyển.

    - Khốn nạn!

    Quân sĩ lần này tức thật rồi, hắn dồn chân khí vào chân, định dùng Phá Thạch Thối ép Lâm Hàn phải quỳ. Nhưng đúng lúc này, Trịnh Vũ lại hời hợt lên tiếng:

    - Được rồi! Không cần hắn phải quỳ, ngươi đi ra đi!

    Tên quân sĩ kia mặc dù hơi không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành hậm hực hừ một tiếng, tàn nhẫn trừng Lâm Hàn, ý định sau này sẽ kiếm cơ hội dằn vặt tên khốn này một trận, xem hắn còn cứng đầu tới đâu.

    Chỉ còn một mình Lâm Hàn trơ trọi đứng giữa chủ trướng, lúc này, Trịnh Vũ mới thẳng tắp quan sát hắn, thần sắc có chút nghiêm túc. Kẻ trước mắt mặc dù bẩn thỉu chật vật, nhưng khí chất cực kỳ bất phàm, hiên ngang, bất khuất, ánh mắt đằng sau mái tóc bù xù sáng lấp lánh hữu thần, từ đầu tới cuối đều nhìn chằm chằm bản thân. Mặc dù tu vi không cao, nhưng kẻ này hiển nhiên không đơn giản, có lẽ là một thành viên cấp cao của quân địch, lợi dụng tốt, có lẽ còn có thể moi ra một số tình báo.

    Còn những nghi hoặc trước đó, Trịnh Vũ tạm thời nhấc sang một bên, bởi tình huống trước mắt, dường như cũng không có bất cứ âm mưu gì đáng nói.

    Người cũng bị bắt trói, còn có thể làm gì? Khoảng cách xa như vậy, đối phương có thể làm gì hắn?

    Vừa suy tư, Trịnh Vũ vừa dùng một giọng nói vô cùng từ tính, ôn hòa, mà lại không mất uy nghiêm hỏi:

    - Người bên dưới kia, ngươi đã cứng đầu như vậy, chắc hẳn cũng hiểu rõ quy củ chiến tranh! Nói đi, ngươi chỉ cần khai hết, ta không những tha mạng cho ngươi, mà còn tặng ngươi hai mỹ nữ cùng một số tiền, đủ để ngươi mai danh ẩn tích sống hết đời! Nếu không khai, ngươi có lẽ đã tìm hiểu về thủ đoạn của ta, đến lúc đó, ngươi muốn chết cũng chỉ có thể cầu nguyện mà thôi.

    Trịnh Vũ ngay lập tức đưa điều kiện, hơn nữa thập phần đúng quy tắc! Trong chiến tranh của Thần Tướng Chiến Quốc, gián điệp thất bại có thể lựa chọn khai hết để được sống, hoặc liều chết không khai. Đương nhiên, nếu chịu khai, soái địch cũng chắc chắn giữ lời hứa, tha cho hắn khỏi chết. Làm như vậy để sau này, càng nhiều gián điệp bị bắt bị dao động mà khai ra tình báo hơn, dù sao, chiến tranh ở nơi này cũng là rất Trường kỳ và liên miên, không phải chỉ vài năm vài chục năm mà chấm dứt. Chiến tranh ở nơi này, đã kéo dài hàng vạn năm rồi, có một số quy củ lạ đời cũng là rất bình thường.

    Lâm Hàn dứt khoát quay mặt đi, một lời cũng không nói.

    Hắn trước đó cũng đã tìm hiểu về phong cách hành sự của Trịnh Vũ, bên người tên này luôn có năm tên mưu sĩ bày mưu tính kế. Trong trường hợp bây giờ, Trịnh Vũ chắc chắn sẽ từ phương diện khác moi tình báo về gián điệp, sau đó để các mưu sĩ phía sau màn phân tích, dùng kế đánh tan phòng tuyến tâm lý của gián điệp, để chúng từng bước mà nhỡ miệng khai ra càng nhiều tin tức hơn

    Thủ đoạn có thể nói là cực kỳ cao minh, Lâm Hàn tự nhận mình không làm được. Nhưng trong kế hoạch của hắn, thói quen này cũng chính là một khâu mấu chốt nhất.

    Quả nhiên.

    Trịnh Vũ không để ý tới Lâm Hàn nữa, đầy mặt mỉm cười xoay qua nhìn Bạch Thi Dao:

    - Thi Dao! Ngươi đã nói tên này là đồng hương cũ của ngươi, vậy ngươi biết những gì về hắn, có thể nói cho ta một chút không.

    Trịnh Vũ vừa nói vừa lười biếng tựa lưng ra ghế, bộ dạng giống như nắm chắc mọi thứ trong tay.

    Trong lòng Bạch Thi Dao hơi run lên một cái, nàng đã chuẩn bị từ trước, nhưng giờ phút này vẫn vô cùng kích động tiến lên phía trước, từ trong vạt áo lấy ra một phong thư, vô cùng cẩn thận dùng hai tay dâng lên phía trước, trao tận tay cho Trịnh Vũ.

    Trịnh Vũ nhìn thấy nàng như vậy, lại liên tưởng trước đó, Bạch Thi Dao dùng giọng điệu vô cùng phẫn hận nhắc về “Lã Hồng”, khiến hắn không mấy để ý, chỉ mỉm cười lạnh nhạt cầm lấy phong thư kia.

    “Vẫn là Thi Dao hiểu ta nhất a! Biết cách ta làm việc, vậy mà đã chuẩn bị sẵn thứ này từ trước! Ha ha,… vậy mà phải đưa nàng cho thằng ngốc Trịnh Tàng kia, nghĩ lại cũng có chút tiếc a! Chi bằng nhân lần này hắn phạm lỗi, phạt hắn một chút…”.

    Đúng là lúc này!

    Chính là thời điểm này!

    Vì cơ hội này, Lâm Hàn nằm gai nếm mật chờ đợi suốt hơn một tuần lễ, còn cất công bày ra một màn kịch thô thiển như vậy, chịu khổ chịu sở để Trịnh Tàng tra tấn mà không phản kích một lần! Tất cả, chỉ là vì chờ đợi giây phút này mà thôi!

    Trong tích tắc, khi mà Trịnh Vũ đang tập trung tinh thần mở phong thư kia ra, thân hình đầy chật vật của “Lã Hồng” thoáng chốc biến mất, giống như hoàn toàn tiêu biến trong thiên địa, để lại nơi đó chỉ có một ánh chớp màu trắng, mỹ lệ, mà không kém phần lạnh lẽo.

    Trịnh Vũ cũng trong tích tắc phát hiện tình hình không ổn! Nhưng đại não của hắn dù có nhanh, nhưng thân thể hắn nào thể nhanh bằng phi lôi thần thuật? Chỉ trong một khoảnh khắc phân thần ấy thôi, hắn đã cảm thấy trên lưng tê rần, một luồng năng lượng khổng lồ với lực xoáy kinh hồn truyền vào cơ thể, thoáng chốc đánh tan chân khí hộ thể của hắn, muốn xoắn toàn bộ nội tạng của hắn thành thịt vụn.

    Rasengan!

    Phi lôi thần và Rasengan, đây tuyệt đối là phong cách ra đòn của Minato, cũng là phong cách ra đòn với tốc độ nhanh và lực công kích cực kỳ khủng bố, đổi lại tổ hợp chiêu số khác, có lẽ chỉ có phi lôi thần trảm là có thể so sánh về độ hoàn mỹ.

    Trịnh Vũ cuống cuồng vận công hộ thể, chỉ cần tránh thoát một kích này, hắn sẽ ngay lập tức chạy trốn! Chạy đến một chỗ an toàn trước, sau đó chậm rãi phân tích về cái tình huống chết tiệt này! Hắn bây giờ đã nhận ra rồi, kẻ địch kia, tuyệt đối là một sát thủ đỉnh cấp, thậm chí là sát thủ trong sát thủ, thực lực mạnh mẽ, hơn nữa còn nắm giữ cơ hội một cách tinh chuẩn đến tột cùng.

    Nhưng Lâm Hàn phải làm cho Trịnh Vũ thất vọng rồi! Trong lúc hắn còn đang suy nghĩ tiếp theo phải làm thế nào, một luồng sát khí lạnh buốt đã ập tới, xuyên thấu qua cổ họng Trịnh Vũ, sát khí điên cuồng hấp thu huyết dịch của hắn.

    Uy lực của thần khí, chỉ có thần khí mới có thể đỡ! Hiện tại Trịnh Vũ, một Võ Thánh cấp bốn trúng chiêu, nào có sức lực gì chống trả? Sinh cơ của hắn dần dần tàn lụi, chỉ trong hai giây đã hoàn toàn biến mất, chính thức biến hắn thành một cỗ tử thi.

    Một kích! Mất mạng!

    Oành!

    Lúc này, dư uy của Rasengan cũng đã nhấn chìm thân thể Trịnh Vũ vào lòng đất, uy lực kia hoàn toàn bùng nổ, xoắn ốc thoáng chốc mở rộng ra tới năm sáu mét, giống như một quả bom khổng lồ bạo tạc từ lòng đất, mang theo tro bụi cùng tiếng nổ đinh tai nhức óc, cuốn bay hàng trăm tướng sĩ trong trướng này.

    Giống như một cơn lốc, biến phạm vi năm dặm xung quanh chủ trướng thành một cơn bão cát, không dưới một ngàn trướng bồng bị cơn bão này thổi bay, ít nhất năm ngàn sĩ tốt bị đất đá cuốn vào mà bị thương. Hậu quả gây ra giống như một cơn thảm họa, nhưng tất cả, chỉ là một chiêu của “Lã Hồng” kia mà thôi!

    Khi mà bụi khói tan đi, chủ trướng sang trọng đã hoàn toàn bị san thành bình địa, Trịnh Vũ đã hoàn toàn tan thành mây khói, mà Lâm Hàn, cùng với Bạch Thi Dao cũng theo đó mà biến mất, không còn tăm hơi!



    - Ta đã giữ đúng lời hứa! Hiện tại ngươi đã hoàn toàn tự do!

    Trên một đỉnh núi cách đó hơn năm mươi dặm, Lâm Hàn lúc này đã khôi phục chân thân, ngự thần bào trắng tung bay trong gió, hắn tiêu sái như một tiêu dao thần tiên, lạnh nhạt nhìn xuống bãi phế tích xa xa, nhẹ giọng cười nói với Bạch Thi Dao.

    Bạch Thi Dao cũng ngơ ngác nhìn về bãi phế tích bên dưới. Những ngày tháng trước đó, nàng vẫn trông ngóng ngày đạt được tự do chân chính. Nhưng cho đến lúc này, khi mà tự do đã thực sự tìm tới nàng, trong lòng nàng lại cảm thấy thật trống rỗng.

    Bởi vì… nàng không biết mình phải làm gì bây giờ?

    Nàng đã tự do, nhưng lại trở thành một kẻ lang thang đến nhà còn không có, vậy nàng biết đi về đâu? Biết làm gì bây giờ?

    Quốc gia của nàng, gia tộc của nàng đã bị Trịnh Vũ tiêu diệt, hoàng… tổ địa cũng đã trở thành phế tích. Nơi đó còn gì để nàng lưu luyến nữa đây?

    Cho đến khi Lâm Hàn tiêu sái phất tay, nhấc chân định rời đi mất, Bạch Thi Dao mới đột ngột tỉnh hồn la lớn:

    - Khoan… khoan đã!

    - Hử?

    Lâm Hàn ngơ ngác quay lại, có chút không hiểu nhìn nàng.

    Bạch Thi Dao có chút xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn ngập ngừng nói ra:

    - Nếu… nếu ngươi không ngại, ta có thể đi theo ngươi được chứ?

    - Không được!

    Lâm Hàn lắc đầu:

    - Hiện giờ ta còn có việc, không tiện mang theo một cô nương!

    Sự thực đúng là như thế, Lâm Hàn hiện tại vẫn còn đang trong chiến tranh với Trịnh thị, nào có chuyện mang theo Bạch Thi Dao? Nhưng nhìn thấy vẻ mặt thất vọng đáng thương của nàng, hắn cuối cùng cũng chỉ có thể chắp tay kết ấn, phân ra một mộc phân thân:

    - Vậy đi, ta để phân thân dẫn theo ngươi về Dạ quốc! Tới đó ngươi tìm quốc chủ Triệu Thiên Hồng, ở đó hắn là lớn nhất, ngươi muốn làm gì, chỉ cần nói với hắn một câu là được!

    Dứt lời, Lâm Hàn dứt khoát tung người rời đi, hắn đích xác còn rất nhiều việc cần làm.

    Bởi chiến tranh, còn chưa thực sự chấm dứt!

    Nhưng sẽ sớm thôi, hắn tin là như thế!
     
    darkntnt, buinhi99 and lonnerkiller like this.
  5. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Nhẫn Thuật Trà Trộn Dị Giới
    Chương 365: Gần Ngay Trước Mắt
    Lúc này, đại quân Trịnh thị đã rối thành một đoàn!

    Chủ soái bị ám sát, chết không toàn thây!

    Tin tức này giống như một quả bom bạo tạc, thoáng chốc nổ tung cả quân doanh, khiến quân sĩ trở nên vô cùng hoang mang hoảng sợ, ngay cả nhưng giáo đầu, đầu mục, cho đến các tướng quân cũng rối loạn trận cước, không biết phải làm sao!

    Chủ soái là ai?

    Là Võ Thánh cao cao tại thượng, là chiến thần của quân doanh, là tượng đài cao lớn nhất, trấn áp cường giả của quân địch, khiến Thánh giả của quân địch không dám thẳng tay tàn sát.

    Không có Võ Thánh như Trịnh Vũ trấn tràng, quân đội mười vạn người lúc này chẳng khác nào rắn mất đầu! Theo đúng quy củ, chủ soái đã chết, đại quân chẳng khác nào kẻ bại trận, cường giả của quân địch có thể trắng trợn ra tay đồ sát, tính mạng của họ lúc này chẳng khác nào chỉ mảnh treo chuông!

    Võ Thánh a! Trong mắt đám quân sĩ này, đó đã là tồn tại như thần tiên, giơ tay nhấc chân đều có thể hủy thiên diệt địa, mười vạn quân nói nghe thì nhiều, nhưng nếu có cường giả cấp thánh nhúng tay, chỉ cần họ thả ra đạo cảnh, mười vạn quân này chẳng khác nào cá nằm trên thớt, tùy tiện để đối phương đồ sát mà không có lực phản kháng.

    Đừng nhìn trong quân không ít cường giả Võ Vương, Võ Hoàng, thậm chí là Võ Đế, nhưng nếu Võ Thánh xuất hiện, bọn họ cũng chẳng khác nào con kiến hôi, một chút lực phản kháng cũng không có!

    Còn việc quân địch có Võ Thánh hay không, điều này không cần phải bàn cãi thêm nữa!

    Trong vạn quân, ám sát chủ soái, một kích tất sát, không chút dây dưa dài dòng, đủ biết cường giả của đối phương khủng bố tới mức nào, tuyệt đối vượt qua chủ soái Trịnh Vũ!

    - Xông lên!

    - Giết!

    ….

    Đúng lúc này, tiếng hô giết ngập trời, cùng tiếng vó ngựa rầm rập từ phương xa kéo đến. Cát bụi bay mù mịt, giống như một cơn lốc đầy hung tàn đang trùng kích tới, muốn quét đi toàn bộ sinh mạng trong quân doanh.

    Đám quân sĩ chỉ biết ngẩn người đứng đó, trong mắt tràn ngập tuyệt vọng! Chưa chiến, nhưng lòng người đã tràn ngập bàng hoàng, dù cho nhân số có gấp mười lần đối phương, nhưng cũng chỉ là thịt cá trên thớt mà thôi!

    Sự thực cũng là như thế, dưới áp lực của đạo cảnh do Lâm Ôn thả ra, quân sĩ Trịnh thị phải khó khăn lắm mới không quỳ rạp xuống, nào còn chút sức lực nào phản kháng?

    Lâm Ôn cưỡi bạch mã, xung phong đầu tiên, trong thanh một thanh trường thương lóe sáng ánh bạc, tràn ngập anh khí. Khóe miệng hắn nở một nụ cười, quả nhiên, đại ca không khiến cho mình thất vọng!

    - Quân sĩ đối diện nghe đây! Ta là chủ soái nhẫn quân của Dạ quốc, Lâm Thế Ôn! Hiện tại chủ soái của các ngươi đã bị Thiên Nhẫn tướng quân hạ sát, các ngươi nếu ngoan ngoãn đầu hàng, cống hiến cho Dạ quốc, ta cũng theo quy củ quyết không làm khó các ngươi!



    Chuyện Lâm Ôn thu phục quân địch, Lâm Hàn nhìn ở trong mắt, nhưng cũng không quản nhiều. Thân làm một tướng quân, Lâm Ôn phải có thủ đoạn của mình để thu phục hàng binh. Tương lai, hắn còn phải dựa vào những quân sĩ này để chinh phục Hải man, Lâm Hàn nhúng tay, ngược lại không đẹp!

    Đương nhiên, trong số mười vạn người này, chắc chắn sẽ có người bản địa của Trịnh gia bảo, thậm chí có con cháu Trịnh thị, thân quyến đều ở gia hương, chắc chắn sẽ không theo Lâm Ôn công kích quê nhà. Những người này… Lâm Hàn hy vọng Lâm Ôn biết làm thế nào.

    Quả nhiên, sáng hôm sau, mười vạn quân sĩ lúc này chỉ còn lại chừng bốn vạn người, hơn một nửa đã hoàn toàn biến mất, cái hố sâu do Rasengan xoắn ra, nơi Trịnh Vũ chôn thây lúc này đã hoàn toàn bị lấp đầy, trở thành một cái gò đất cao cao, bên dưới ẩn giấu sáu vạn sinh mạng, sáu vạn quân sĩ đã hoàn toàn biến mất chỉ sau một đêm.

    Đứng trước cái gò đất cao cao này, Lâm Ôn trở nên hơi thất thần, ánh mắt mông lung không biết nghĩ cái gì! Tối hôm qua, hắn thực sự rất quyết đoán, không để bất cứ kẻ nào gây trở ngại cho bước tiến của mình được tồn tại, chính tay hắn điều động Hắc Phong quân đồ sát sáu vạn người mà mặt không biến sắc. Cho đến bây giờ nghĩ lại, Lâm Ôn thậm chí còn không tưởng tượng nổi lúc ấy tại sao mình có thể nhẫn được.

    Lâm Ôn đã từng giết người, giết không ít! Nhưng tối qua là lần đầu tiên hắn giết nhiều người đến thế.

    “Cũng may, không mang Vô Yên theo người, nếu nàng nhìn thấy ta lúc ấy…”

    Lâm Ôn hơi hoang mang lắc lắc đầu, ánh mắt có chút hoảng hốt vô định, có khi nào… ta sẽ trở thành một tên đồ tể khát máu hay không?

    Lúc này, một bàn tay mát lạnh đặt lên vai, một cỗ năng lượng đầy sức sống theo đó truyền tới, thoáng chốc khiến đầu óc hắn trở nên thanh tỉnh. Lâm Hàn nhẹ nhàng cười lên tiếng:

    - Nghĩ nhiều cái gì? Đến hồn vía cũng sắp bay mất rồi!

    - Đại ca…

    Lâm Ôn thở dài một hơi:

    - Không có gì… chỉ là thoáng chốc giết nhiều người như vậy, em thật sự thấy không thoải mái lắm!

    Lâm Ôn thần sắc có chút hốt hoảng:

    - Thực ra… những quân sĩ đó cũng đâu có làm gì sai? Thậm chí, em còn rất khâm phục bọn họ, vì không muốn phản bội quê nhà, phản bội thân quyến, có kẻ chịu tự sát, có người dù biết không địch lại nhưng vẫn cố phản kháng một lần. Nhưng cuối cùng họ đều chết, là chết trong tay em… Đại ca… anh nói, chúng ta làm vậy rốt cuộc là đúng hay sai?

    Lâm Hàn mỉm cười ôn hòa nhìn Lâm Ôn, hắn hiểu cảm giác của em trai mình bây giờ. Cũng đúng thôi, khi mà hàng vạn sinh mệnh ngã xuống trước mắt một người, hơn nữa kẻ gây ra tất cả lại là chính bản thân, nếu Lâm Ôn không như vậy, Lâm Hàn thậm chí còn hoài nghi không biết hắn có phải kẻ máu lạnh hay không.

    Hắn quả quyết lắc đầu nói:

    - Họ không sai, nhưng chúng ta càng không sai! Thử nghĩ, nếu chúng ta không phản kháng, cứ ngồi yên chờ chết, vậy thì người nằm trong hố lúc này có lẽ đã là chúng ta, hoặc có thể là ngàn vạn con dân của Dạ quốc! Trịnh thị ngấp nghé Dạ quốc đã lâu, cậu nghĩ bọn chúng bỏ qua cho chúng ta sao?

    - Nhưng nếu chúng ta không xuất hiện, có lẽ Dạ quốc cũng không đến mức đó, bọn họ… bọn họ…

    - Bọn họ có thể nhẹ nhàng chiếm lĩnh Dạ quốc không chút tiếng động, cũng không chút thương vong đúng không?

    Thấy Lâm Ôn ấp úng nửa ngày, Lâm Hàn mới lạnh nhạt nói ra.

    Lâm Ôn không đáp, nhưng thực tế là ngầm thừa nhận.

    - Nhưng cậu nghĩ lại xem, bọn họ làm như vậy, Dạ quốc đã trở thành cái gì?

    Lâm Hàn cười nhạt nói, thoáng chốc khiến Lâm Ôn hơi biến sắc, giống như đã hiểu ra cái gì:

    - Hai mươi năm trời, Dạ quốc từ một quốc gia phồn vinh giàu có, bây giờ thành cái gì? Bệnh dịch, đói nghèo, lưu vong, người chết rải đầy đường, còn không phải do Trịnh thị tính toán ban tặng? Chúng ta không đến, Dạ quốc có lẽ sẽ có càng nhiều người chết hơn nữa, con số đó… còn dừng ở sáu vạn sao?

    Thấy Lâm Ôn trầm mặc, Lâm Hàn lại nói tiếp:

    - Hiểu rồi chứ? Chúng ta không sai, sáu vạn binh sĩ này cũng không sai! Sai là Trịnh thị, là Long Nhiên Khôn! Bọn chúng quá tham lam, cũng quá âm hiểm và tàn độc! Nói rộng ra, vậy thì là vì nhân tính, con người vốn dĩ đều tự tư tự lợi, kẻ nào mà không muốn chiếm chỗ tốt cho mình? Lại thêm cái quy tắc chết tiệt của Thần Tướng Chiến Quốc, dù cho không có Lâm Hàn, không có Lâm Ôn, vậy thì vẫn sẽ có Lâm Nhiệt, Lâm Hỏa nào nào đó xuất hiện, và rồi chiến tranh lại nổ ra, cường giả lại xuất hiện, nó là một vòng tuần hoàn vĩnh cửu trên quốc gia này!

    Lâm Ôn trầm mặc thật lâu.

    Cho đến khi Lâm Hàn mỉm cười lắc lắc đầu, xoay người rời đi, hắn mới nhẹ nhàng lẩm bẩm một câu, rất nhỏ thôi, ngay cả Lâm Hàn có lẽ cũng không nghe thấy:

    - Vòng tuần hoàn vĩnh cửu sao? Một ngày nào đó, ta sẽ phá vỡ nó!



    Đánh bại Trịnh quân, sĩ khí của Hắc Phong quân tăng cao ngùn ngụt, ánh mắt mỗi người đều tràn ngập chiến ý nhìn về phương hướng Trịnh gia bảo, Lâm Hàn cũng rất biết nắm bắt thời cơ, nhanh chóng liên hệ Độc thánh Vạn Độc Tử, đưa ra yêu cầu muốn thông quan!

    Đương nhiên, điều kiện mà Lâm Hàn đưa ra cũng phải vô cùng tương xứng, nếu không cũng không thể nào đả động được lão hồ ly này!

    Nếu nói tài phú lớn nhất mà Lâm Hàn sở hữu bây giờ là gì, chắc chắn hắn sẽ không chút do dự trả lời: Mộc Độn!

    Đừng quên, ngay cả lão già chuyên sưu tập các loại dược liệu đỉnh cấp, quý hiếm nhất đại lục như Lâm Chấn Sơn cũng thèm nhỏ dãi năng lực của hắn, còn mặt dày muốn hắn thỉnh thoảng tới chăm vườn cho mình.

    Có thể nói, Mộc Độn của Lâm Hàn là độc nhất vô nhị, là năng lực mà tất cả đan sư và dược sư đều thèm muốn. Thậm chí, nếu năng lực của mộc độn truyền ra ngoài, người ta còn có thể quên hết những năng lực khác của Lâm Hàn, kể cả nhẫn thuật. Chỉ riêng năng lực khiến dược thảo sinh trưởng mạnh và dược hiệu cao gấp ba lần bình thường kia đã đủ khiến người ta điên cuồng, nhớ thương không dứt rồi.

    Còn nhớ khi Vạn Độc Tử được tận mắt chứng kiến vườn thuốc của mình biến hóa, lão kích động tới mức nào. Ánh mắt thậm chí còn lòe lòe lục quang nhìn Lâm Hàn, giống như sắc lang nhìn thấy mỹ nữ, khiến hắn toàn thân nổi một trận da gà. Lâm Hàn tin chắc, nếu mà lão già này có con gái hoặc cháu gái, bây giờ hắn lại chuẩn bị có thêm một mỹ nhân được trao tặng rồi.

    Lâm Hàn vốn nghĩ rằng, dùng năng lực này để thuyết phục mấy lão già khác trong Vạn Dược Thành, Vạn Độc Tử chỉ là vai trò cầu nối.

    Nhưng cuối cùng, hắn lại đánh giá thấp phách lực của Vạn Độc Tử, cũng đánh giá thấp sức hấp dẫn của Mộc Độn, lão già này vậy mà muốn ôm hết, dùng tài phú riêng để tạo ảnh hưởng, muốn một tay giúp hắn và Hắc Phong quân thông qua Vạn Dược thành.

    Lâm Hàn biết lão già này nghĩ cái gì, chẳng phải là muốn độc chiếm nguồn tài nguyên này hay sao? Dược liệu tốt gấp ba lần, đồng nghĩa đan dược của lão cũng sẽ tốt hơn người khác rất nhiều, địa vị cũng theo đó mà ngày càng siêu nhiên, lợi ích kiếm được cũng sẽ càng lớn, tội gì mà mang ra chia sẻ với kẻ khác? Có khi còn không công làm lợi cho kẻ địch!

    Con đường có nhiều khúc chiết, nhưng cuối cùng cũng coi như vượt qua. Hắc Phong quân vào một ngày đẹp trời, thuận lợi thông qua Vạn Dược thành, tiếp tục bước tiến công tới Trịnh Thị!

    Quân số từ một vạn người, lúc này đã thành năm vạn!

    Điển hình của phong cách lấy chiến tranh nuôi chiến tranh!

    Chỉ là, năm vạn quân này, vẫn còn nhỏ bé lắm!

    Nhưng Lâm Hàn biết mình cần làm gì! Hắn không thể một ngụm cắn nuốt Trịnh thị, hắn cũng không cần như thế, cái hắn cần, là quấy cho Trịnh gia bảo lộn tùng phèo cả lên, để cường giả bọn chúng phái ra từng người từng người ngã xuống! Hắc Phong quân xưa nay nổi tiếng quỷ dị và giỏi đánh du kích, “quậy”, đối với hắn chỉ là trò đùa!

    Trịnh Thị, đã gần ngay trước mắt.
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)