Tiên Hiệp Nhân Đạo Kỷ Nguyên - Thân Vẫn Chỉ Tiêm - C112

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhân Đạo Kỷ Nguyên
    Tác Giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Chương 95: Nữ tử khoả thân trong hồ Nước

    Dịch giả: quantl
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: quantl

    Ca ca của Tuyền Âm hôm qua vào núi săn thú đến giờ còn chưa trở về, tuy là Tế ti của bộ lạc Triêu Vụ nhưng nàng cũng hữu tâm vô lực. Nàng tuy hiểu được phương pháp luyện khí hơn nữa còn hiểu được nhiều pháp thuật, tu vi cao nhất. Nhưng nàng biết nếu mình đi vào trong núi tìm thì chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì. Trong lòng nàng cũng tính đến việc tệ nhất nhưng vẫn cứ quyết định đi.

    Một thân một mình, mặc một bạch y bó chặt vào cơ thể, tóc thì buộc bởi một sợi dây. Tay cầm một thanh đao, thân đao gợn sóng, sắc bén vô bì.

    Lúc vào núi những nam tử trong tộc đều cầm vũ khí muốn đi cùng nàng nhưng đều bị nàng cự tuyệt.

    Ca ca của nàng cũng là dũng sĩ số một số hai những tiểu yêu tiểu quái tầm thường cũng không phải đối thủ của y. Thế nhưng lần này lần này lại không về được, chỉ có thể là đã gặp phải yêu quái lợi hại hơn, thậm chí là những lão yêu quái cao thâm trong núi thậm chí có thể đã hoá hình. Nhiều người cũng vô ích cho nên chỉ có một mình nàng đi thôi, cũng nói với mọi người là nếu gặp phải đại yêu quái thì đông cũng vô dụng mà một mình nàng thì lại có thể thoát được.

    Đi thẳng một đường vượt mọi chông gai, nàng đang đi trên con đường mà anh nàng vào núi săn thú, nhưng khiến nàng có chút ngoài ý muốn là đi hai ngày rồi mà lại không gặp một yêu quái nào. Bất quá tình cảnh này càng khiến tâm lý nàng bất an, hy vọng luôn chẳng thể kéo dài lâu, đến ngày thứ ba thì đã bị phá vỡ.

    Một con động vật tựa khỉ tựa sói xuất hiện trước mặt nàng, dù Tuyền Âm là đệ nhất nhân trong tộc nhưng mới chỉ hai mươi tuổi nên kiến thức của nàng cũng chẳng phong phú gì. Con quái có hình thù quái dị hung ác này không nằm trong tầm hiểu biết của nàng nhưng có thể khẳng định đó tuyệt không phải dã thú thông thường.

    Con mắt hung tàn độc địa, bộ mặt lông lá còn mang theo một nụ cười khiến người ta sợ hãi.

    Giờ hãy còn là sáng sớm, trong núi còn tràn đầy vụ khí, dù có là buổi trưa thì mây mù trong núi cũng không thể tan hết. Con quái thú hung ác kia đứng ở vùng biên giới của vụ khí nơi âm u mà nắng sớm không thể chiếu tới.

    Tuyền Âm cảnh giác vạn phần, cầm thanh loan đao sắc bén giơ lên trước người chậm rãi lùi về chuẩn bị lui xa một chút rồi tìm cách đi qua.

    Đột nhiên phía sau truyền tới tiếng nhe răng, vội quay người lại chỉ thấy một con báo hoa không biết đã xuất hiện trên đường lui từ khi nào.

    Trong lòng Tuyền Âm căng thẳng, liền lùi về một phía khác, hành động này của nàng lại đánh động hai con thú cũng tiến lên, tốc độ của chúng không nhanh, nàng lùi một thì bọn chúng cũng tiến một.

    Bỗng nhiên nàng xoay người bỏ chạy, hai thú nhảy lên đuổi, trong nháy mắt đó, Tuyền Âm xoay người quay lại, đao dưới nắng sớm xuyên qua tầng lá loé lên bạch quang xẹt qua hư không.

    Tốc độ đó tuyệt không thua hai thú, vô cùng xảo diệu, góc căn lại càng chuẩn. Vừa né được báo hoa lại vừa nghiêng mình về phía vừa khỉ vừa sói.

    Đao hạ.

    Mãnh thú như khỉ như sói phát ra một tiếng kêu thảm thiết, đao vẽ một đường từ cổ tới chân, tiên huyết phun trào thế nhưng không lấy được tính mệnh nó.

    Tuyền Âm muốn chém thêm vài đao thì con quái thú chân giẫm thật mạnh nhảy về phía trước, lao vào trong rừng cây rậm rạp, biến mất.

    Nàng không đuổi được, hơn nữa còn có một con báo hoa càng mạnh, khí thế càng lớn hơn ở chỗ này.

    Báo hoa bất động, chỉ lấy chiếc lưỡi hồng liếm môi thế nhưng Tuyền Âm động, vẫn là hơi nghiêng sang một bên, đao như sét đánh, báo hoa lùi về sau, đứng xa hơn một chút, không dám đánh trả.

    Vài lần truy kích đều bị báo hoa tránh được trong lòng Tuyền Âm cảm thấy bất lực đành xoay người rời đi. Báo hoa theo sát sau lưng, không xa không gần, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng nhe răng giống như là một tiếng cười.

    Một ngày qua đi, Tuyền Âm vẫn cứ cẩn thận, con báo vẫn cứ đi theo sau lưng nàng, thế nhưng bên người nàng càng lúc càng nhiều, trong đó còn có con quái thú mặt khỉ thân sói, dường như nó dẫn theo rất nhiều yêu thú khác tới.

    Tuyền Âm có cảm giác lao lực quá độ, nếu chỉ có hai ba con thì nàng chẳng sợ gì nhưng nhiều thế này dù cho có giết được vài con e rằng cũng sẽ thoát lực, khi đó chỉ có một con đường chết.

    Dọc đường có một số yêu thú rời đi nhưng lại có thêm yêu thú mới nhập đội. Thi thoảng nàng đột nhiên xoay người tập kích cũng chém giết được một hai con, khi đó mới có thể uy hiếp được những yêu thú này không dám tiếp cận.

    Các loại yêu thú này nàng chưa hề gặp, có một số còn hoá ra nữa thân người, hoặc hoá ra tứ chi của một người, điều này khiến Tuyền Âm có cảm giác phát điên, cơ hồ như không hề chọn đường mà đi, thậm chí tới lúc này nàng cũng không biết đường trở lại như thế nào.

    Nàng có dự cảm rằng lần này chỉ e mình sẽ chết ở trong núi.

    Đột nhiên trước mắt trở nên trong sáng, một hồ nước xuất hiện trước mắt, hồ nước trong suốt, phản chiếu bầu trời xanh đầy mây trắng.

    Trong hồ có một nữ tử đang tắm, vai lộ ra ngoài mặt nước như ngọc như tuyết. Nhưng khiến nàng kinh diễm nhất là một mái tóc đen xoã trên mặt nước, dung nhan nàng đẹp một cách mê hồn, có khả năng đoạt phách, phảng phất như có ma lực vô tận.

    Nàng vừa nhìn thấy nữ tử tắm trong hồ lập tức trong lòng xuất hiện cảm giác nguy hiểm, đây tuyệt đối là một đại yêu đã hoá thành hình người, trong sự hiểu biết của Tuyền Âm thì yêu quái hoá thành hình người mới thực sự đáng sợ.

    Nàng lập tức muốn quay lại nhưng khi quay đầu mới phát hiện, yêu quái phía sau đã tiêu thất vô tung vô ảnh.

    Đúng lúc này nàng nghe được một tiếng hừ nhẹ, mang theo một cảm giác lười nhác.

    “Đều cút ra cho ta” Thanh âm này vừa vang ra thì những yêu thú vốn đã tiêu thất lúc này lại xuất hiện. Tuyền Âm có thể nhìn được sự kinh sợ của bọn chúng, thì ra bọn chúng cũng không đi xa, tựa hồ như đang chờ nàng kia ra lệnh.

    Tuy nhiên cũng không phải là tất cả, nàng nhìn ra được có một phần ba số đó không hề xuất hiện.

    Tuyền Âm không biết kết cục như thế nào, chỉ đứng yên bất động, không dám bỏ đi cũng không dám tới gần.

    Chỉ thấy những con yêu thú lúc trước còn làm bộ hung ác, sát khí lẫm liệt giờ lại phủ phục bên bờ toàn thân run rẩy, cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

    “Các ngươi giết sạch những kẻ đã rời đi, đưa thi thể chúng tới trước mặt bản vương” Nữ tử tóc dài trong hồ vung bàn tay lên trên mặt nước rồi lại buông thõng xuống, bĩnh tĩnh nói, Tuyền Âm không thấy bất cứ sự phẫn nộ nào nhưng trong lòng không hiểu sao xuất hiện một luồng khí lạnh khó hiểu.

    Những yêu thú kia như được đại xá, lập tức chui vào trong núi rừng, Tuyền Âm xoay người muốn bỏ đi thì tai lại nghe thấy lời của nàng kia.

    “Ngươi tới đây” Thanh âm như nước, vô cùng thanh thuý.

    Tâm niệm của Tuyền Âm thay đổi thật nhanh nhưng cuối cùng vẫn đi tới bên hồ.

    Cảm thụ được ánh mắt không chút kiêng nể của nữ tử trong hồ, trong lòng Tuyền Âm không khỏi xuất hiện cảm giác xấu hổ, đương lúc nàng muốn mở miệng nói chuyện thì nữ tử trong hồ đột nhiên nói: “Cởi y phục ra”

    Tuyền Âm cả kinh, đã sớm nghe nói, yêu quái trong núi có tính cách quái dị, hơn nữa còn có các loại đam mê vô cùng kỳ quái, không ngờ lúc này nàng lại gặp được. Nàng vội nói: “Đại Vương, ta chỉ vô tình vào đây, mong đại vương có thể buông tha cho tiểu nữ”

    “Cởi quần áo…” Nữ tử trong hồ lạnh lùng nói

    “Ta…” Tuyền Âm không muốn cởi, đang lúc nghĩ có nên rời đi không thì rừng cây bên hồ rung động, một con yêu thú chui ra, trong miệng còn mang theo thi thể của một con yêu thú khác. Sau đó tiếp tục có yêu thú mang theo thi thể trở về.

    Rất nhânh bên hồ lại xuất hiện những yêu thú mới rời đi, chỉ là trên người chúng có vết thương, bên người lại thêm những thi thể yêu thú hiển nhiên đám yêu thú khi nãy bỏ đi là để săn chúng.

    Tuyền Âm khiếp đảm không thôi, nữ tử này lẽ nào là yêu vương trong núi, không ngờ lại có uy thế như vậy.

    “Tốt, các ngươi không hề đào tẩu” Nữ tử trong hồ đột nhiên há miệng khẽ hút, thiên địa nguyên khí bạo động.

    Những yêu thú bên hồ lại vô cùng kinh sợ vội vã nhảy lên, xoay người vừa muốn chạy vào trong rừng cây rậm rạp thì lại bị té trên mặt đất, không nhúc nhích được nữa.

    Tuyền Âm kinh hãi, vội quay người, thân hoá thành khói nhẹ nhưng một mũi tên rời cung lướt về phía rừng rậm. Nữ tử này quá nguy hiểm, mừng giận thất thường, lại chẳng quan tâm tới sinh mệnh, giết đồng loại mà biểu tình cũng không chút biến hoá.

    Ngay khi nàng bước vào rừng thì thân thể đột nhiên bất động, không chỉ thế mà lại còn lùi về phía sau.

    Thùm thụp một tiếng đã rớt vào trong hồ, nước hồ trong mát bao phủ toàn thân nàng, đao trong tay vội vã bổ ra khắp bốn phương tám hướng. Cuồng bổ một trận thì yên tĩnh lại, vội nhìn qua thì phát hiện nàng kia đang ở cách mình không xa dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình.

    Trong lòng Tuyền Âm lạnh buốt, đao trong tay chỉ về nàng kia, nhưng chân thì lui về phía sau mấy bước, ầm một tiếng đã bay lên trời, kéo theo những bọt nước màu trắng bạc.

    Áo bào gai vì ngấm nước đã dính sát vào cơ thể, lộ ra đường con lả lướt, lồi lõm xinh đẹp. Nàng đạp vài bước trên mặt hồ, người như mỹ nhân ngư trượt trên bề mặt.

    Chính lúc muốn chạm chân lên bờ thì tai lại nghe thấy một tiếng cười khẽ. Nhất thời có một lực kéo trói buộc lấy nàng rồi kéo ngược trở lại.

    Thân thể Tuyền Âm bị lôi ngược lại, khai quay về trước mặt nữ tử thì khẽ nghiêng người, loan đao mang theo một làn hơi nước, vẽ một đạo vòng cung trong không trung, bổ về phía kẻ địch.

    Loan đao sắc bén xẹt qua mặt nước, lại kéo theo một lớp bọt, nhưng nàng kia lại bình an vô sự, không hề có chút thương tích, mặt lộ biểu tình như cười như không.

    Còn muốn chém tiếp thì thân thể đã không cử động được nữa, càng lúc càng sợ hãi hơn.

    Thân thể rơi vào nước, nước ngập quá ngực.

    Nước giống như có sinh mệnh, chuyền động quanh nàng, y phục từng chút từng chút bong ra.

    Rất nhanh nàng đã trở nên trần truồng trong hồ nước trong suốt.​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhân Đạo Kỷ Nguyên
    Tác Giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Chương 96: Lạc Linh Sơn Lạc Linh Động Thiên

    Dịch giả: quantl
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: quantl

    Tuyền Âm xấu hổ muốn chết, tuy trước mặt chỉ là một nữ tử nhưng hơn hai mươi năm qua nàng chưa từng khoả thân trước mặt ai, làm sao có thể chịu nổi ánh mắt có tính xâm lược kia chứ, dù vậy ánh mắt đó phảng phất như không nơi nào không có, tràn ngập mặt đất.

    Đột nhiên Tuyền Âm có cảm giác mình bay lên không, mở mắt ra thì phát hiện quả nhiên mình đang trôi nổi, trong lòng bi phẫn, cố gắng cử động nhưng bất thành, chỉ đành nhắm mắt lại. Phảng phất như dài cả thế kỉ, trong bóng tối nàng cảm giác như mình đã tiến vào trong sơn động, trong lòng thầm nghĩ yêu quái đều có động phủ, lẽ nào đã tới, bọn họ sẽ làm gì mình, nghĩ tới đâu thậm chí còn có lòng tự sát.

    Nếu như có thể nhúc nhích hẳn đã dùng loan đao tự vẫn.

    Bên trong này nhất định có nhiều yêu quái, nhất định có rất nhiều con xấu xí hung ác, nghĩ tới ánh mắt dâm tà của chúng, nghxi tới việc mình bị chúng nhìn khắp thân thể, lòng nàng đau như dao cắt.

    Đột nhiên nàng cảm thấy mình bị quẳng ra ngoài, Tuyền Âm đã chuẩn bị tâm lý sẽ ngã trên mặt đất hoặc rơi vào trong lòng yêu quái, quả nhiên không ngoài suy nghĩ của nàng, đã rơi vào trong lòng một yêu quái.

    Chỉ là trước khi rơi vào lòng yêu quái kia, thân thể nàng trong không trung dường như đã bị một bộ y phục quấn lấy. Khi rơi vào trong lòng yêu quái thì nàng cảm thấy mình có thể động, tâm động, pháp lực trong cơ thể vận chuyển, quả nhiên không còn bị cấm chế nữa.

    Vội mở mắt, còn chưa nhìn thấy kẻ ôm mình như thế nào, đao trong tay đã bổ ra ngoài, cực kỳ tàn nhẫn, một loại khí tức liều mạng toả ra từ người nàng.

    Lưỡi đao sắc bén không gặp chút trở ngại nào, phảng phất như chém vào hư không, nhưng nàng chẳng thể cảm nhận được, chỉ dốc toàn lực chém vào cổ yêu quái.

    Thế nhưng lại không khiến người kia chịu chút thương tổn nào, trong lòng cả kinh, điên cuồng chém, vẫn không thể khiến yêu quái rất giống nhân loại này bị thương, chỉ có một nhúm tóc rơi xuống mà thôi.

    Nàng lập tức hiểu mình không thể nào làm tổn thương con yêu quái cực giống nhân loại này, đành túm lấy bộ quần áo đang trượt xuống, phủ lên thân hình mình rồi thối lui về sau, sau khi đã xa một chút mới phát hiện ra mình đang ở trên một chiếc giường ngọc, giường ngọc bốc sương trắng mà lại ôn nhuận vô cùng.

    Còn nữ tử mang mình tới đang đứng cách giường ngọc khoảng một trượng, mặc bộ quần áo màu đỏ máu như cười như không nhìn mình. Nữ tử này từ trên xuống dưới không khác nhân loại chút nào nhưng Tuyền Âm lại không thể đánh đồng nàng với nhân loại được.

    Nam tử này lại khác, hắn mặc một bộ thanh bào, ngồi yên bất động, khi mình liếc nhìn thì có thể thấy được một nụ cười đầy thiện ý.

    “Thiện ý, sao lại là thiện ý chứ?” Nàng lập tức ném suy nghĩ này ra khỏi đầu, giơ đao lên trước người, cuộn mình trong bộ y phục trơn bóng không biết được dệt bằng thứ gì.

    Tai lại nghe thấy vị nam tử anh tuấn kia nói, thanh âm tuy ôn hoà nhưng lại có chút giận dữ: “Ngươi không nên làm như thế?”

    Hắn lại dám dùng ngữ khí như vậy để nói chuyện với nàng kia sao, lẽ nào hắn là yêu quái còn lợi hại hơn? Tuyền Âm không khỏi nghĩ như vậy

    “Lẽ nào ngươi không vừa mắt nàng sao, nàng là nữ tử xinh đẹp nhất ta từng thấy, quan trọng hơn là nàng giống ngươi, đều là nhân loại, ngươi không vui sao?” Nữ tử mặc hồng y nói, mái tóc đen dài tới thắt lưng khiến nàng có vẻ vô cùng tà mị.

    “Ngươi lo nhiều việc quá thế, ngươi có biết không làm như vậy là lăng nhục người khác” Thanh bào nam tử có chút giận dữ nói.

    Không sai, Tuyền Âm nghe thấy một chút phẫn nộ trong thanh âm bình thản của hắn, thế nhưng vì sao lại phẫn nộ, chẳng lẽ hắn thực sự là nhân loại, nhưng vì sao yêu quái và nhân loại lại ở cùng một nơi hơn nữa địa vị của hắn còn rất cao.

    “Ta chỉ muốn biết, ngươi cảm thấy hứng thú với nữ tử như thế nào, những việc khác ta quan tâm làm gì, nếu ngươi không hứng thú với nàng thì ta mang đi” Hồng Y nữ tử vung tay áo lập tức có một luồng đại lực bao phủ Tuyền Âm.

    Nàng thân bất do kỷ từ giường ngọc bay lên, một đạo bạch quang xẹt qua hư không, luồng đại lực kia tiêu tán. Hồng y nữ tử tựa như tức giận, hét lên một tiếng, há miệng hút.

    Tuyền Âm nhìn thấy nàng như vậy trong lòng không đành nhìn thẳng, nàng đã từng thấy những yêu thú bị hút một cái lập tức chết đi

    Bạch quang tái hiện, quấy trong không trung rồi hoá thành một đạo quang mang màu ngọc bổ xuống hồng y nữ tử, quang mang đâm vào mắt Tuyền Âm khiến nàng phải nhắm lại, khi mở mắt ra thì đã không còn thân ảnh nàng kia.

    Động phủ lập tức trở nên yên tĩnh, chỉ có hai người, một nam một nữ, nữ xinh đẹp vả lại còn đang loã thể chỉ dùng một bộ y bào màu lam sẫm bọc lấy cơ thể.

    Tuyền Âm vội lui về phía vách tường, đao chỉ vào thanh y nam tử. Đột nhiên hắn thở dài rồi nói: “Cô nương đừng sợ, ta cũng là nhân loại”

    “Ngươi cũng là nhân loại, ngươi thật là nhân loại ư, sao thế được, các ngươi đừng hòng lừa được ta” Tuyền Âm ngoài miệng thì nói cứng nhưng trong lòng thì thầm mong đó là sự thật, nếu là nhân loại thì dù chuyện gì có xảy ra cũng dễ tiếp nhận hơn một chút.

    Hắn cười, cười rất ôn hoà, đứng dậy, đi về phía của động.

    Tuyền Âm nhìn hắn đi ra ngoài, vội mặc y phục vào, trong lúc mặc mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cửa động. Mặc vào mới biết y phục này bất phàm, không chỉ nhẹ như không mà còn khiến như nàng có cảm giác bay bổng, giống như không cần pháp lực cũng có thể bay được.

    Mặc y phục xong nàng mới yên tâm một chút, tuy quần áo rộng nhưng so với lúc trước lại tốt hơn nhiều.

    Sau khi định thần lại Tuyền Âm bắt đầu nhìn sơn động, cảm thấy có chút khác lạ, trong đầu nghĩ tới việc người nọ nhận mình là nhân loại, quan sát lần nữa thì phát hiện ra những đồ vật trong động đều là những thứ mà nhân loại sử dụng, trong lòng lại tin thêm mấy phần.

    Tay nắm loan đao thật chặt, nhìn cửa động một lúc lâu thấy người nọ chưa trở về liền rời khỏi giường ngọc, đôi chân trắng ngần cất bước chậm rãi tiến về phía cửa động.

    Đi tới cửa động mới biết hoá ra mình đã ở trên một vách đá cao trước động có một tảng đá lớn, trên động có khắc mấy chữ Thượng Thiên Hạ Địa Đệ Nhất Động Thiên – Lạc Linh Động Thiên.

    “Cứ thế mà thả mình đi ư?” Tuyền Âm nhìn hồ nước trong suốt dưới vách đá, trong lòng nghĩ thầm, nhìn khắp nơi thì phát hiện ra thanh bào nam tử đang đứng cạnh tảng đá. Đứng lặng trong gió, phong thái phiêu nhiên.

    Đang định mở miệng hỏi xem đối phương có thật là nhân loại không nhưng rồi suy nghĩ một lát lại chẳng thể nói được gì, xoay người vừa muốn cất bước rời đi thì trong tai vang lên thanh âm ôn hoà kia.

    “Ngươi có chuyện gì khó xử mà lại đi một mình vào trong núi này vậy” Nàng lập tức xoay người nhìn, người nọ không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh mình.

    Tuyền Âm bị đối phương nhìn đột nhiên cảm thấy trên mặt nóng bừng, nhớ tới việc mình đã bị hắn nhìn thấy thân thể trong sơn động.

    “Ta…ta…”

    “Ha ha, ngươi đừng sợ, ta đúng là nhân loại, không phải yêu quái, nữ nhân khi nãy đúng là yêu quái nhưng đã bị ta đánh đuổi rồi”

    Tuyền Âm thấy hắn thoải mái nói vậy thì trong lòng tự dưng buôn lỏng thấp giọng nói: “Ta tin…” Thanh âm rất nhỏ không có chút tàn nhẫn như lúc động đao chém người khi nãy.

    “Ngươi hẳn là người dưới chân núi tại sao lại lẻ loi một mình đi vào trong núi lớn này”

    “A, ta tên là Tuyền Âm là tế ti của tộc Triêu Vụ dưới chân núi vào núi để tìm ca ca” Tuyền Âm thấp giọng nói, dứt lời lại phát hiện đối phương không tiếp lời liền ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy hắn đang nhìn lên trời, thần tình phiêu hốt từ gương mặt của hắn có thể nhìn thấy được một chút bi thương.

    Nam Lạc tới tận bây giờ cũng chưa chấp nhận nổi việc Dương Bình Tộc bị diệt, tộc nhân chết, muội muội chết, tất cả đều do sói trắng năm đó làm nên. Từ đó về sau vẫn không muốn nhớ tới nữa, nhưng lúc này nghe được Tuyền Âm vì ca ca mà vào núi, cảnh này thật quá giống mình năm đó, chỉ là đổi góc độ mà thôi, năm đó mình là tế ti, bị bắt đi, muội muội hẳn là rất khó chịu.

    Nàng là một tế ti, nhân tộc tế ti. Mình cũng từng như vậy, đã từng như vậy, về sau này thì không biết.

    Nghĩ tới đây hồi phục tinh thần lại cười với Tuyền Âm, lại không hay trong nụ cười còn mang theo một nỗi đau.

    Hắn không nói gì, chỉ là hô lớn trong không trung: “Tất cả nhanh tới trước Lạc Linh Động…”

    Thanh âm không lớn nhưng truyền đi cực xa, thanh âm lan toả khắp nơi khiến Tuyền Âm kinh ngạc, cả sơn mạch như ong vỡ tổ, những con yêu thú chui ra từ rừng cây rậm rạp, hoặc trong những góc tối, mỗi con đều không giống nhau, hoặc hung ác, hoặc tàn nhẫn, hoặc khát máu. Có thú, có nửa người nửa thú, cũng có thiếu một chút là thành người.

    Miệng nhỏ của Tuyền Âm khẽ nhếch, tuy đoán được Nam Lạc pháp lực cao cường nên mới ở nơi này nhưng không ngờ lại có uy thế đến vậy, lẽ nào hắn thực sự là Yêu Vương, một nhân loại lại làm Yêu Vương trong núi, điều này dù nói ra chỉ e cũng chẳng ai tin.

    Nam Lạc lại cười với Tuyền Âm nói: “Ngươi hỏi chúng xem, có thấy ca ca của mình không”

    Tuyền Âm không khỏi hít một hơi, tăng cường dũng khí rồi đem hình dạng và quần áo của ca ca miêu tả một chút, cũng nói thời gian mất tích và vị trí mất tích ra.

    Lũ yêu quái lắc đầu như trống bỏi biểu thị không nhìn thấy. Tuyền Âm nghĩ thầm nếu ca ca bị một trong những yêu quái này hại thì sao hỏi ra được, trong lòng lo lắng, không khỏi nghiêng đầu nhìn Nam Lạc.

    Nam Lạc như nhìn ra được sự lo lắng của nàng liền nói với quần yêu: “Nếu có người nào biết được chỗ của ca ca nàng hoặc biết y bị người nào hại, chỉ cần nói cho ta thì ta sẽ truyền cho hắn một đạo khẩu quyết, thu hắn làm đồng tử trong động”

    Hắn vừa dứt lời một con tiểu hồng điểu, bay lên bầu trời dường như sợ bị người ta đoạt mất, thanh thuý nói: “Ta biết, hôm kia ta nhìn thấy một nam tử bị Táng Hồn Sơn Kim Sa Đại Vương bắt đi”

    “Ngươi chắc chắn”

    “Tiểu Yêu chắc chắn nam tử kia là ca ca của phu nhân” Tiểu hồng điểu bay trong không trung nói

    Tuyền Âm nghe tiểu hồng điểu gọi mình là phu nhân, trong lòng ngượng ngùng, nhìn thoáng qua Nam Lạc, lại thấy thần sắc hắn như thường, không khỏi yên tâm. Rồi lại nghĩ tới tiểu hồng điểu nói ca ca mình bị Kim Sa Đại Vương bắt, lập tức có cảm giác bất lực.

    Kim Sa Đại Vương không biết ở đây đã bao nhiêu năm, nàng cơ hồ là từ bé tới lớn đã nghe cố sự của gã, uy thế của Kim Sa Đại Vương, chỉ cần nghĩ thôi đã có cảm giác sợ hãi.

    Trong lòng nghĩ, tính mệnh của ca ca chỉ e là khó bảo toàn. Lòng đau xót, có cảm giác muốn bật khóc.

    “Đi thôi, ta cùng ngươi tới Táng Hồn Sơn, đưa ca ca của ngươi về”

    Thanh âm kia tuy ôn hoà nhưng lại rất kiên định​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhân Đạo Kỷ Nguyên
    Tác Giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Chương 97: Đại bố cục

    Dịch giả: quantl
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: quantl

    Từ khi Tế Ti Tuyền Âm đi người của Triêu Vụ tộc liền không thể đợi được nữa đều muốn nói đi vào trong núi tìm, thế nhưng cuối cùng lại không dám đi. Chỉ e rằng bây giờ Tế Ti cũng đã bị yêu quái hại rồi, lại vài ngày trôi qua, Tuyền Âm vẫn không trở về, vì thế người ta lại càng tin.

    Thế nhưng họ không ngờ rằng hai ngày sau Tế Ti Tuyền Âm đã trở về, không chỉ trở về mà còn là cưỡi mây đạp gió trở về.

    Mây năm màu, vô cùng huyễn lệ, trong lòng bọn họ chỉ có thần tiên mới làm được như thế. Hơn nữa không chỉ có mình nàng, còn có ca ca nàng Tuyền Thạch. Mọi người tụ lại hỏi han, thường ngày tế ti có việc gì cũng nói thế mà lúc này lại yên lặng. Người tinh tế sẽ phát hiện ra nàng không ngừng quay đầu nhìn về phía núi lớn, nhưng nhìn về phía núi thì chẳng thấy gì cả.

    Từ khi trở về tế ti dường như đã thay đổi thành một người khác, trở nên trầm mặc, tuy vậy Tuyền Thạch lại nói hết những việc mà y biết ra, đơn giản là y bị bắt, vì y giỏi thổi sáo nên bị Kim Sa đại vương giữ lại, bắt y ngày đêm thổi sáo.

    Chỉ là y lúc nào cũng lo sợ một ngày nào đó yêu vương nghe chán thì sẽ là ngày mình phải chết.

    Vài ngày trôi qua, đám yêu quái hoàn toàn không quan tâm y ăn gì, cứ phải thổi sáo cả ngày lẫn đêm, nếu không phải y cũng có chút tu vi thì chỉ e rằng đói khát đã đủ lấy mạng y rồi. Đương lúc y cảm thấy mình không kiền trì được nữa, sắp sửa ngã xuống thì muội muội y tới.

    Cưỡi mây mà tới, chỉ là trên đám mây kia còn có thêm một người, mặc thanh bào, lưng đeo trường kiếm, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Hắn không hề có chút hoảng sợ nào chỉ nói là phải dẫn mình theo, Kim Sa Đại Vương đương nhiên không đồng ý, còn nói thêm một vài câu gì đó, Tuyền Thạch không hiểu nhưng lại biết được một cái tên Thiên Đình.

    Thiên Đình ở trong Thiên Địa này bây giờ không ai khôgn hiểu, không ai không biết, tuy đa số người cũng không biết rõ nhưng cũng biết đại khái.

    “Lẽ nào Kim Sa là người của Thiên Đình, vậy thì xong rồi, muội muội không biết từ đâu mời tới một thần tiên có thể cưỡi mây đạp gió, cho dù có lợi hại tới đâu cũng không dám đắc tội Thiên Đình” Đương lúc Tuyền Thạch nghĩ tới đây thì lại nghe thanh bào nam tử lạnh lùng nói: “Ngươi không muốn Nam lạc ta dẫn hắn đi?”

    “Không sai, đừng nói là ngươi, kể…” Thanh âm của Kim Sa đại vương mạnh mẽ đột nghiên ngừng lại, Tuyền Thạch quay đầu nhìn chỉ thấy Kim Sa Đại Vương gần như vô địch trong lòng y đã biến thành hai đoạn, đầu lăn trên mặt đất, cổ phun tiên huyết như suối. Những yêu quái xung quanh vội bỏ chạy tứ tán.

    Trên đường về, y chỉ biết người này tên là Nam Lạc, là nhân loại những cũng là yêu vương trong núi.

    Nam Lạc cho Tuyền Âm một đám mây có thể phi độn cũng cho nàng một thiên công pháp tu luyện nói rằng nếu có chỗ nào không hiểu hoặc gặp trắc trở có thể vào núi tìm hắn. Nhưng nàng nào dám không biết xấu hổ, chỉ đành im lặng đứng cạnh. Phần tâm kết này càng khó giải, chỉ cần nghĩ thì lại tới cảnh mình bị hắn nhìn thấy hết. Dù có làm cách nào cũng không quyết tâm đi tìm được thế nên cứ nhớ mãi không quên.

    Vì vậy toàn bộ Tiêu Vụ Tộc mới nhìn ra được Tế Ti của họ thay đổi, cứ luôn đờ người ra, luôn đứng ở chỗ cao nhìn về phía núi lớn.

    Với Nam Lạc thì đây chỉ là một khúc nhạc đệm, nhân tộc gặp phải khó khăn thì hắn đương nhiên trợ giúp, nghĩ bất dung từ. Nhưng hắn lại càng thêm hiểu nếu Nhân Tộc không có nhiều người có pháp lực cao cường thì sẽ rất dễ bị bắt nạt.

    Cũng từ đó mà hắn hiểu thiên đạo công bình, nhân loại nhỏ yếu, sinh mệnh ngắn ngủi nhưng trời sinh đạo thể. Vô luận là sinh linh nào đi nữa cũng phải hoá thành hình người mới có thể du sơn ngoạn thuỷ, tu đến đỉnh phong đại đạo.

    Nếu so với những sinh linh sinh ra cùng thiên địa thì kém xa nhưng nếu chỉ có hậu thiên dã thú tu thành yêu loại thì nhân loại cũng không kém mấy, thứ mà nhân loại thiếu chính là những tồn tại đỉnh phong.

    Bất tri bất giác đã hơn một năm, vừa kịp dịp Bắc Linh triệu tập toàn bộ yêu quái cả núi lên triều bái, sau khi Bắc Linh dẫn Tuyền Âm tới Nam Lạc mới đi ra một lần, chém giết Kim Sa yêu vương lại quay trở về tình trạng bế quan

    Tế luyện Thái Âm bi thạch

    Tế luyện này không giống như tế luyện pháp bảo mà tế luyện Thái Âm bi thạch dung nhập vào núi lớn, nói đúng hơn là hoà hợp một thể với linh mạch của sơn mạch này. Hắn vẫn cứ làm theo phương pháp tế luyện trong khẩu quyết, sau một năm ngay cả việc dung hợp khí tức của cả núi vào bi thạch đều còn chưa làm được.

    Không phải hắn không cố gắng mà là muốn dung nhập linh mạch vào Thái Âm bi đầu tiên là linh mạch phải tương hợp với khí tức của bản thân mình, hơn nữa còn phải luyện Thái Âm bi thạch hoàn toàn biến mất rồi mới có thể dung hợp linh mạch vào bi thạch.

    Việc luyện tới mức vô hình khác với luyện Thanh Nham và Yêu Nguyệt, cho tới tận lúc này cũng chỉ có thể làm nó thu nhỏ và biến trở lại hình dạng cũ mà thôi, không hề có tính năng nào khác, mà cho dù còn có tính năng nào nữa thì hắn cũng không cách nào biết được.

    Tuy nhìn như bán công không lãi nhưng khí tức của bản thân dung nhập vào cùng linh mạch làm sao lại không có được chỗ tốt nào chứ, cảm thụ được khí tức của núi lớn, lấy Thái Âm linh mạch tôi luyện bản thân, chỗ tốt đương nhiên là lớn, nhưng mà phải theo năm dài tháng rộng mới hiển hiện ra được, đây là một phương thức tăng trưởng vô thanh vô tức.

    Đương nhiên phương pháp tiếp xúc với Thái Âm linh mạch cũng phải có bằng không chỉ có thể dựa vào thời gian mà làm từng bước và phương pháp này cũng do Đế Tuấn cấp cho. Nên biết rằng Đế Tuấn đã dùng một lượng vốn lớn như thế nào, để Thái Nhất cấm chế chín vị Long Tử thành thú kéo xe đi dạo trong thiên địa ba năm, hấp dẫn ánh mắt của chúng sinh, bản thân gã thì lại ở phía sau bất động thanh sắc bố cục, tính toán những việc mà Nam Lạc không thể nào tưởng tượng nổi.

    Những người làm việc cho gã đều có thể nhận được rất nhiều lợi ích, có khả năng cao sẽ nhập đạo cảnh, hơn nữa còn có cơ duyên nhìn trộm thánh đạo, thế còn Đế Tuấn thì sao, thành tựu thánh đạo hay còn cao hơn nữa, Nam Lạc không thể nào biết được.

    Hắn không biết Đế Tuấn làm việc như vậy thì những đại nhân vật kia có biết hay không nhưng hắn đương nhiên sẽ chấp nhận vì lợi ích nhiều lắm, cũng phải cố gắng tế luyện, có cơ hội tiến vào đạo cảnh thật quá hấp dẫn còn về cấm chết luyện khí cũng chỉ là phụ phí mà thôi.

    Tuy Đế Tuấn không có đặt mốc thời gian chỉ nói nếu như có người tương hợp được trước người khác thì sẽ càng có thêm nhiều lợi ích không tưởng tượng nổi.

    Nam Lạc không biết có phải thật hay không nhưng chỉ riêng những lợi ích bây giờ thôi cũng để khiến hắn cam tâm tình nguyện rồi, thậm chí hắn còn không có chút bài xích nào, chí ít là dưới ảnh hưởng của dục vọng trở nên mạnh mẽ thì có rất nhiều chuyện không phải là không thể nhẫn.​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhân Đạo Kỷ Nguyên
    Tác Giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Chương 98: Thiên địa biến thiên

    Dịch giả: quantl
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: quantl

    Một năm nay có thể nói Nam Lạc không quan tâm tới chuyện bên ngoài, mặc cho thiên địa thay đổi thất thường chỉ nhất tâm tế luyện Thái Âm bi thạch, dùng tinh khí thần giao hoà cùng một chỗ với Thái Âm linh mạch.

    Thế nhưng không hiểu vì sao Bắc Linh lại cứ thường thường mang theo một số yêu tinh trở về, hoặc kiều mị, hoặc đoan trang, mỗi người đều vô cùng quyến rũ, dáng vẻ khác nhau. Từ khi Nam Lạc tế luyện Yêu Nguyệt tới mức thần khí hợp nhất thì chỉ liếc mắt là có thể nhìn thấu nguyên thân của các yêu nữ kia.

    Nam Lạc bất đắc dĩ, hỏi Bắc Linh muốn làm gì, nàng cũng không đáp. Lần trước bắt Tuyền Âm tới mới biết rằng nàng muốn xem mình thích nữ tử như thế nào, điều này thật quá tà dị.

    Bất quá Bắc Linh trong lòng Nam Lạc từ trước tới giờ vẫn vô cùng tà tính, làm việc chỉ bằng cảm hứng, ngay cả màu sắc y phục trên người mà còn biến đổi tuỳ ý nữa là.

    Cũng may từ ngày chém chết Kim Sa Đại Vương nàng liền chạy đi tới núi đó hợp nhất một đám yêu quái, rất lâu rồi không tới quấy rầy hắn.

    Khi Nam Lạc đang ở trong huyệt động tận núi sâu toàn lực tu hành tế luyện thì thế giới bên ngoài đã có biến hoá nghiêng trời lệch đất.

    Trong các sinh linh tiên thiên có một con tên gọi là Côn Bằng, giỏi biến hoá, thông linh vạn vật, đắc đạo tự xưng làm Côn Bằng, rất nhiều người chỉ biết tên mà chưa biết chân thân của nó, nó cũng là một vị đỉnh cấp đại thần.

    Khi Nam Lạc còn đang toàn lực tế luyện Thái Âm Bi thì Côn Bằng đã xuất hiện trên Thiên Đình, Thượng Đế lập tức thông cáo thiên hạ.

    Phong Côn Bằng là Yêu Sư, chuyên trách giáo hoá chúng sinh, ở dưới Bất Chu Sơn khai đàn tràng chuyên để nó giảng đạo. Mà Côn Bằng cũng nói nó có tám trăm đại đạo, đều có thể nhập đạo cảnh, cũng từ đó bốn cảnh tiên, thần, đạo, thánh cũng được công bố cho chúng sinh.

    Vô số sinh linh chen nhau mà tới, uy thế của Thiên Đình càng lúc càng thịnh.

    Thiên Hoàng năm thứ tám, Đông Hoàng lại một lần nữa dò xét thiên địa, Tổ Vu Cộng Công ngăn cản, lập tức nổi giận, đại chiến.

    Núi non vỡ nát, Trường Giang và Hoàng Hà cạn khô, Cộng Công đại bại, độn tẩu.

    Đông Hoàng giận dữ truy kích, thề tiêu diệt bằng được thì Tổ Vu Câu Mang xuất hiện, nó có thân hình quái dị, thân chim mặt người, cưỡi trên hai rồng.

    Hai người hợp chiến Đông Hoàng uy lực đại tăng nhưng vẫn không thể địch lại bại tẩu.

    Đông Hoàng tiếp tục truy sát lại có hai nam tử quái dị xuất hiện, có người biết bọn họ là Nhục Thu và Thiên Ngô Tổ Vu, bốn người kết trận đại chiến, khó khăn lắm mới không bị bại tẩu, những vẫn ở thế hạ phong.

    Bấy giờ địa vị thiên hạ đệ nhất của Đông Hoàng Thái Nhất đã không còn ai lay động nổi nữa. Năm đó Thiên Đình thành lập, Thái Nhất dùng uy áp phô thiên cái địa, nhưng vẫn có rất nhiều người không cảm nhận rõ được nhưng lần này bốn trong mười hai vị Tổ Vu hợp lực đại chiến mà vẫn ở thế hạ phong lúc này mọi người mới rõ năng lực của y.

    Đại Vu mạnh như thế nào, ai cũng hiểu, Tổ Vu tuy ít xuất thủ nhưng từ Đại Vu cũng có thể đoán ra Tổ Vu có thực lực khủng khiếp cỡ nào, vậy mà bốn người kết trận vẫn không địch nổi Thái Nhất, điều này khiến cho mọi người có cảm giác run rẩy.

    Cũng từ đó mà hiểu được thực lực bốn cảnh Tiên, Thần, Đạo, Thánh.

    “Thái Nhất đã nhập Thánh Đạo, quả nhiên lợi hại, bọn ta trước mặt hắn chỉ là con kiến hôi mà thôi” Đó là ý kiến của rất nhiều người sau khi thấy Thái Nhất truy sát Cộng Công và bốn Tổ Vu hợp lực đại chiến.

    Còn về kết thúc của trận chiến thì có người nói Thái Nhất thấy trong thời gian ngắn khó mà giết chết bốn Tổ Vu sợ sẽ đưa tới nhiều Tổ Vu hơn nên mới rút đi. Còn có người nói có Tổ Vu khác đã đến, từng có kẻ nhìn thấy một vị hồng y nữ tử đứng ở một ngọn núi sát với cuộc chiến, không chịu chút ảnh hưởng nào. Họ bảo đó là Tổ Vu Huyền Minh.

    Còn có người nói các Tổ Vu khác đã bày trận ngoài vòng chiến định cùng bốn vị Tổ Vu hội hợp, kết trận tiện tay đánh chết Thái Nhất thế nhưng đúng lúc đó Thái Nhất đã bỏ đi.

    Không ai cảm thấy Thái Nhất đã yếu đi mà địa vị của gã trong lòng mọi người càng lúc càng không thể lay động nổi. Sau trận này, địa vị của Thiên Đình lại càng cao vời, đã vượt qua bất kỳ một thế lực nào khác.

    Bất quá có người ngẫm lại, mỗi vị Tổ Vu đều vô cùng cường đại không có chuyện đánh nhau lâu tới vậy còn không hiện thân hoặc không tới kịp. Lập tức liên tưởng tới tin đồn mười hai Tổ Vu bất hoà, liền cho đó là sự thực.

    Sau trận đó Thiên Đình giống như mặt trời giữa trưa, tán tiên có ba nghìn sáu trăm, bảy trăm hai mươi yêu vương, có mười đại yêu thần pháp lực cao cường sâu không lường được.

    Chỉ nội việc sắc phong đã có tới ba ngày ba đêm, không ai biết được có những người nào, trú ở đâu. Bọn họ cũng không cần phải ở lại Thiên Đình, chỉ cần lúc Thiên Đình tuyên triệu thì nhất định phải đi.

    Ngày sắc phong, Thượng Đế Đế Tuấn triêu cáo thiên địa, nói vì một thế giới trong sáng, không có tranh đấu, không có giết chóc, lập một ý nguyện to lớn: “Nguyện đồng tồn cùng thiên địa”

    Lời này không biết có bao nhiêu người tin nhưng khi y nói tới câu cuối cùng cả trời đất như cũng rung động, hư không gợn sóng phảng phất như đáp lại lời y.

    Thiên Hoàng năm thứ mười, Nam Lạc cuối cùng cũng dung hợp khí tức của mình với Thái Âm linh mạch, Thái Âm Bi cũng đã được luyện tới mức vô hình.

    Vô hình kia không phải thực sự là vô hình vô chất, mà là Thái Âm bi giữa hư không giống như là một luồng sáng hoặc giống hư là bóng trong gương, nếu dùng tay chạm vào thì sẽ đi qua, không thể cảm nhận được, tuy thế nhưng vẫn có thể nhìn được. Hơn nữa hai chữ Thái Âm vào lúc đêm tối lại càng rõ ràng, phảng phất như hô ứng với Thái Âm tinh trên trời.

    Mỗi khi trăng tròn, trăng trên trời cao rải ánh sáng xuống thì Thái Âm bi thạch liền đại phóng quang mang, không chịu sự không chế, phảng phất như muốn dung hợp với ánh trăng.

    Còn giường ngọc cũng không phải là loại ôn ngọc tầm thường, Nam Lạc đã phải đi sâu vào trong linh mạch lấy ra một khối ngọc thạch được ôn dưỡng không biết bao nhiêu năm.

    Khối ngọc đó được gọi là Âm Ngọc, dựa theo Thái Âm Tế Thần Quyết khắc trên cấm pháp, dẫn khí tức của linh mạch lên giường ngọc để cảm thụ Thái Âm linh mạch. Tuy nhiên bây giờ thân thể hắn hãy còn ngồi trên giường ngọc nhưng tinh thần hắn đã không còn ở đây.

    Nguyên nhân là nguyên thần hắn đã theo giường ngọc tiến vào Thái Âm linh mạch, vừa vào linh mạch hắn có một cảm giác vô cùng tuyệt vời giống như vào suối nước nóng, vô cùng ôn nhuận.

    Một cảm giác không muốn rời đi sinh ra trong lòng hắn, phảng phất như cả ngọn núi lớn đều trở thành một bộ phận của mình, nhất thời có cảm giác pháp lực vô cùng vô tận.

    Tựa hồ như pháp lực của cả sơn mạch sẽ động theo tâm ý của mình, chỉ một suy nghĩ mà có thể có được sức mạnh của cả một vùng sơn mạch.

    Người là núi, núi là người

    “Đây là Đạo Cảnh sao? Đạo Cảnh là như thế này sao?” Nam Lạc không khỏi tự hỏi mình như vậy. Chính hắn cũng có một cảm giác khó tả, cảm giác này rất kỳ diệu, dường như chỉ cần ở trong vùng sơn mạch này thì không gì hắn không thể làm được.

    Nhưng hắn hiểu, chỉ cần nguyên thần chui ra ngoài thì cảm giác này sẽ biến mất, tuy có thể mượn lực lượng thiên địa nhiều hơn so với chỗ khác nhưng lại kém xa so với bây giờ.

    Thái Âm linh mạch cũng không phải là đồ vật mà là một loại khí tức, tương tự như đại đạo nhưng lại không phải đại đạo. Cho nên có rất nhiều người chiến đấu với người khác ở trong đàn tràng của mình thì sẽ có được vô vàn lợi thế.

    Chiếu theo Thái Âm Tinh Tế Thần Quyết bắt đầu dung mạch Thái Âm bi thạch và Thái Âm linh mạch, thái Âm bi thạch được nguyên thần cảu Nam Lạc nâng lên, bị khí tức của linh mạch bao phủ.

    Thời gian từng ngày từng ngày trôi qua, thiên địa vẫn cứ biến hoá tranh đầu không ngừng. Nhưng tất cả tựa như không quan hệ gì với Nam Lạc, hắn đã chìm đắm vào trong cảm giác giao hoà này, hoà vào núi lớn, hoà vào hiên địa, thôn phệ ánh trăng, dung hợp linh mạch, biến Thái Âm linh mạch trở thành một phần thiên địa chi lực mà hắn có thể điều khiển.

    Khi nguyên thần của Nam Lạc chui vào trong Thái Âm linh mạch không lâu thì Bắc Linh về. Khi nàng nhìn thấy khí tức Nam Lạc khi có khi không, mà Thái Âm bi thạch đã không còn liền đoán được tình hình của hẳn.

    Cũng vì nàng từng truy vấn mà Nam Lạc cũng đã đem việc của mình nói cho nàng nghe, hoá ra là nàng chỉ hỏi cho có, sau này không quan tâm tới nữa, giống như đã quên mất rồi.

    Lần này thấy khí tức của Nam Lạc như có như không liền đoán rằng hắn đã chui vào trong Thái Âm linh mạch để dung hợp bi thạch. Lập tức ngồi trên giường ngọc hộ pháp.

    Ban đầu nàng còn có thể đả toạ tu luyện nhưng một thời gian dài sau đó thì lại không kiên nhẫn nổi mà đứng lên. Pháp lực của nàng chẳng phải do tu mà thành, thân là Phệ Linh Âm Trùng, có thể thôn phệ linh khí trong thiên địa, đặc biệt là pháp lực của người khác.

    Đó là thiên phú thần thông của nàng, hơn nữa năng lực thôn phệ linh lực của nàng sau khi lột xác càng thêm kinh khủng, trước đây là trùng còn giờ là bướm, chí ít trong Thần Cảnh cũng đã là một cường giả chân chính.

    Cho nên tu pháp lực bằng cách tĩnh toạ là một việc cực kỳ gian nan. Vì vậy nàng đi ra, bay ra khỏi núi, ngắm nghía khắp Lạc Linh Sơn, rồi đi vào trong hồ nước tắm rừa rồi giết một vài tiểu yêu vô tình đi ngang qua khi nàng tắm rồi lập tức trở về.

    Nam Lạc vẫn ngồi ngay ngắn bất động, khí tức như có như không, hoà hợp với cả núi lớn, Thanh Nhan kiếm đặt trên hai chân hẳn, im lặng mà ẩn chứa sát khí vô tận​
     
    banhdacua25 thích bài này.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,693
    Nhân Đạo Kỷ Nguyên
    Tác Giả: Thân Vẫn Chỉ Tiêm
    Chương 100: Truy sát nhiều năm

    Dịch giả: quantl
    Nguồn: Bạch Ngọc Sách



    Dịch giả: quantl

    Nơi cực tây, trên bầu trời của một vùng ao đầm.

    Vũng bùn đen kịt không ngừng có khí độc bốc lên, độc khí màu đen lên tới không trung lại biến thành màu xanh lục, bao phủ cả vùng không gian này, giống như biển xanh, như rêu xanh.

    Trong độc khí có một khối nham thạch trắng như tuyết phập phềnh, toàn thân nó toả ra mà trắng nhu hoà, bức cho độc khí phải tránh ra. Trên tảng đá có một nữ tử đang ngồi, nàng chính là tử y nữ tử mà Nam Lạc mang ra từ Thiên Hồi Bách Chuyển Vô kiếp Sơn.

    Năm đó khi Nam lạc tranh đấu với Văn đạo nhân chính nàng là người vỗ lên cổ Nam Lạc, đánh cho Văn Đạo Nhân phải bỏ chạy.

    Sau khi nam Lạc rời đi, Văn Đạo Nhân lại muốn đánh lén nàng nhưng thiếu chút nữa thì bị nàng giết. Thế nhưng Văn Đạo Nhân lại nhận ra được lai lịch của nàng dẫn tới việc nàng đuổi theo truy sát dù vậy nhiều năm qua rồi mà vẫn chưa bắt được Văn Đạo Nhân.

    Tử Y nữ tử ngồi trên tảng đá trắng, thần thái nhìn thì có vẻ thong dong nhưng con mắt lại chăm chú vào đám khói độc xanh biếc không ngừng bay lên kia.

    Trong khói độc Văn Đạo Nhân âm trầm nhìn nữ nhân truy sát mình nhiều năm, con mắt chỉ có một khe của y giống như bị nhiễm lên một lớp độc khí xanh biếc, hắc bào dường như cũng bị nhuộm màu độc khí.

    “Thiên Hồi Bách Chuyển Vô Kiếp Sơn, tam sinh luân hồi linh hồn đạo, ha ha, chỉ cần ngươi truyền linh hồn chi đạo cho ta thì ta có thể thể với trời tuyện không nói ra” Văn Đạo Nhân ẩn trong khói độc xanh biếc âm u nói

    “Ngươi cho rằng trở về nơi sinh thì ta không làm gì được ngươi sao, ngươi cho rằng ngươi đi một vòng cốt để dẫn ta tới đây mà ta không biết sao? Ha ha” Tử Y nữ tử ngồi trên thạch nham cười lạnh nói

    Văn Đạo Nhân cười âm u, mặt không biểu tình nói: “Linh Hồn chi đạo của ngươi quả là đáng sợ, chỉ cần là người có linh hồn gặp ngươi đều phải ăn thiệt, chỉ là ngươi quá tự tin, ngươi không biết trên thế gian này có sinh linh không có hồn. Hắc hắc…”

    Tử Y nữ tử nhíu mày lạnh lùng nói: “Ngươi nói là hàng tỉ muỗi độc ẩn trong khói kia sao, nếu là ngươi muốn dựa vào chúng để chiến thắng thì giờ là tử kỳ của ngươi, đây sẽ là nơi ngươi táng thân”

    “Hắc hắc ngươi quá coi thường hàng tỉ phân thân của ta, tuy chúng không có năng lực gì nhưng lại có độc tính vô cùng mạnh dù là kẻ có pháp lực cao thâm bị châm vào cũng có thể vẫn lạc. Ngoài ra ngươi có biết lai lịch của nơi này không, ngươi có biết đầm này nối tới nơi nào không. Hắc hắc…” Văn Đạo Nhân như ẩn như hiện trong khói độc xanh biếc giống như mãnh thú trong nơi bí ẩn quan sát con mồi.

    Nham thạch trắng như tuyết tản ra quang mang nhu hoà màu trắng dẩy khói độc ra ngoài, Tử Y nữ tử ngồi trên đá khẽ giật mình, thầm nghĩ có lẽ nào quá tự tin tự mình lâm vào nơi đại hung.

    Nhìn khắp mọi nơi, ngoại trừ muỗi đen trong khói độc ra thì không còn gì khác, trong lòng càng lúc càng thấy bất an.

    Từ lúc nàng sinh ra trong thiên địa tới giờ, chưa từng rời khỏi Thiên Hồi Bách Chuyển Vô Kiếp Sơn. Mà lúc vừa dùng bí pháp chặt đứt liên hệ giữa mình và nó thì Nam Lạc lại vô tình xông vào.

    Sau đó nàng đi ra ngoài, đó cũng là lần đầu tiên nàng bước ra thế giới, vì thần thông đặc biệt nên nàng chẳng sợ một ai nhưng lại không biết nhiều về những nơi hung hiểm của thế gian.

    Vì cảm thấy bất an nên nàng không nói nữa, tay ngọc khoa trong không trung hoạ thành một ký hiệu huyền ảo màu vàng kim.

    Văn đạo nhân vừa nhìn thấy vội vã lui lại đồng thời kêu khẽ một tiếng, khói độc xanh biếc đột nhiên bốc lên, giống như sóng biển cuộn về phía nữ tử trên tảng đá trắng tuyết.

    Trong khói độc có vô số muỗi đen, tử y nữ tử chẳng buồn để ý tới, ngay khi ký hiệu thành hình thì ngón tay ngọc điểm vào trung tâm ký hiệu một cái, ký hiệu lập tức tản đi. Sắc mặt của Văn đạo nhân đã lui vào trong biển sương đột nhiên trắng nhợt, vô số muỗi đen giống như mưa đồng thời trút xuống.

    Khói độc theo sau muỗi đen lao về phía nữ tử nhưng bị bạch quang nhu hoà chắn lại, không thể xông tới nữa, cho nên chẳng thể làm tử y nữ tử chịu chút tổn thương nào.

    Nàng lại một lần nữa hoạ một ký hiệu khác rồi lại vỡ tan, lần này Văn đạo nhân không có phản ứng gì nhưng quanh thân y có vô số muỗi đen chết đi, rơi xuống như mưa xuống cái đầm bốc đầy độc khí kia.

    Trong lòng Tử Y thiếu nữ căng thẳng, nàng không ngờ sau khi tới đây những con muối đen lại có thể cản được linh hồn chi đạo thay cho Văn đạo nhân. Nhìn đám muỗi đen dày đặc nhưng vẫn không thể vượt qua được bạch quang, trong lòng đại định, ngón tay ngọc vạch trong không trung.

    Ký hiệu nàng viết ra là đạo văn của linh hồn dùng linh hồn của mình làm vật dẫn linh hồn văn đạo nhân, vì thế nên khi đánh vỡ ký hiệu thì linh hồn của Văn đạo nhân đã bị tổn thương, pháp này rất khó phòng ngự. Nhưng mà Văn đạo nhân lại có thể chuyển thương thế lên trên người muỗi đen, tuy rằng mỗi lần công kích đều khiến vô số muỗi đen chết đi nhưng muỗi đen còn nhiều lắm.

    Đột nhiên Văn đạo nhân huýt sáo thật dài, theo tiếng huýt của y ao đầm phía dưới đột nhiên nổi bọt.

    Một con quái vật tựa rắn tựa cá chui ra, lưng có hai cánh, thân đầy lân giáp màu đen, miệng há lớn, trên dưới có hai hàm răng sắc nhọn. Nó bơi rất nhanh trong ao đầm, vô cùng linh hoạt.

    Sau khi nó xuất hiện đầm lại sinh ra vô số quái vật như vậy nữa, chỉ khác là có màu đỏ máu, nhưng bất luận là nhan sắc gì, hình thể lớn nhỏ ra sao cũng đều vô cùng quỷ dị.

    Bọn chúng xuất hiện im hơi lặng tiếng, cho dù có bơi trong đầm cũng không có tiếng động gì, đột nhiên chúng bay lên trời, thế nhưng tốc độ tuyệt không giảm giống như đang bơi trong nước vậy.

    Ngay khi những sinh vật quái dị này vừa xuất hiện, tử y thiếu nữ đã chú ý tới chúng, ngọc thủ trảo một cái trong hư không, tay đã có thêm một cây roi bảy màu. Cây roi này nhìn qua có chút hư huyễn phảng phất như chỉ là một luồng sáng bảy màu

    Chớp nháy trong không gian đã đập xuống quái vật đang lén lút tiến về phía tảng đá màu trắng tuyết, vô cùng mau lẹ, vô thanh vô thức ngay cả khói độc cũng không bị đánh động.

    Roi bảy màu quật chính xác lên người con quái vật, thế nhưng lại giống như hư ảnh xuyên qua người nó

    Tử Y nữ tử cả kinh, roi bảy màu này tuyệt không phải phàm vật, chính là roi linh hồn, chỉ cần là sinh linh có linh hồn bị roi này đánh trúng thì linh hồn sẽ tán loạn.

    Thế nhưng roi này quất lên người quái vật lại chẳng có chút tác dụng gì. Trong lòng không khỏi nghĩ tới lời của Văn Đạo Nhân thầm nghĩ: “Lẽ nào thế gian thật sự có sinh linh không có linh hồn. Như thế thì e rằng nên chạy sớm thôi”

    Thần thông thiên bẩm của nàng là Linh Hồn chi đạo, có thể đả thương linh hồn người, là thần thông quỷ bí nhất thế gian. Thế nhưng giờ lại lâm vào nơi này, Văn Đạo Nhân có vô số phân thân, có thể cản thương tổn cho y không thể giết chết.

    Bây giờ lại xuất hiện sinh linh không có linh hồn khiến nàng sinh ý thoái lui

    Trong lòng khẽ động, nham thạch màu tuyết trắng giống như một con thuyền màu bạch ngọc bay vụt lên trời

    Quái xà im hơi lặng tiếng bơi tới gần nham thạch chỉ thấy nó khẽ chuyển mình vòng quanh nham thạch càng lúc càng tới gần. Bạch sắc quang mang tuy có chút tác dụng với nó nhưng không cách nào ngăn cản triệt để được.

    Tử Y nữ tử nhìn đám muỗi không ngừng chuyển động trên đầu rồi lại nhìn quái xà. Khoé miệng hơi nhếch lên, ngọc thủ vỗ liên tục lên tảng đá trắng.

    Quang mang của tảng đá càng lúc càng dày, tốc độ phi hành cũng tăng lên thế nhưng quái xà hai cánh kia có tốc độ cực nhanh, hơn nữa có thể chống lại quang mang của tảng đá, thân thể chuyển động trong quang mang màu trắng, tóc độ càng lúc càng tăng.

    Đúng lúc này một đạo hắc mang từ trong không trung bắn ra nhằm về phía tử y nữ tử.

    Tử Y nữ tử muốn bỏ chạy, nhưng khói độc và muỗi đen như sóng biển bao quang bốn phía, còn có con quái xà kia nếu rời khỏi tảng đá thì hậu quả thật khó tưởng tượng nổi.

    Chỉ thấy nàng vỗ thật nhanh lên tảng đá, thất thải hồn tiên liền bay vào trong không trung. Ngay lập tức một chiếc cầu vồng xuất hiện.

    Tử y nữ tử và cả nham thạch cùng lúc chui vào đó, hắc mang cũng đâm thẳng vào, hư không bỗng nhiên vang lên một tiếng rên, sau đó Tử Y nữ tử và tảng đá trắng tiêu thất, chỉ còn lại một chiếc roi bảy màu, quái xà và muỗi đen không thể ngăn lại nổi bởi chiếc roi kia là vô hình vô chất.

    Văn đạo nhân bồng bềnh trong biển sương xanh biếc, con quái như rắn mà không phải rắn như cá mà không phải cá đứng ngay cạnh bên. Chỉ thấy quái vật kia vừa đứng bên cạnh Văn đạo nhân thì đã trở nên mông lung, lúc xuất hiện lại thì đã trở thành một gã đầu mọc lân giáp màu đen, tướng mạo xấu xí, nhãn thần hung tàn.

    Văn đạo nhân nhìn hướng mà Tử Y nữ tử bỏ chạy rồi quay đầu cười nói: “La huynh, có nguyện cùng ta đi gặp sinh linh của thiên hạ này không”

    Nam tử đầu đầy lân giáp trầm ngâm. Văn đạo nhân cười cười nói: “Nơi đó sinh linh nhiều tới vô tận, cường giả vô số, đạo pháp của ngươi đã tới bình cảnh, chỉ có gặp nhiều cường giả mới có thể đột phá, huốn chi, đạo pháp của ngươi cần có hồn phách của sinh linh cường đại mới có thể đề cao uy lực, đó mới là thiên đường của ngươi”

    “Ha ha, ngươi không cần nói nhiều vậy, ta khắc tự biết, đã sớm muốn tới vùng đất trung tâm rồi. Chỉ là nữ tử kia không biết là người ở đâu, lại có thể khiến ngươi quay về nơi sinh ra mới chống lại được”

    Mắt của nam tử xấu xí họ La chớp động huyết quang nhưng thanh âm thì vô cùng ôn nhu.

    “Ha ha, nàng có một loại thần thông, độc nhất vô nhị trong thiên hạ, nàng bị u minh thứ của ta đâm trúng, chạy xa tới đâu cũng không thoát được, giờ tới lúc khiến nàng hiểu cảm giác bị người truy sát”

    Ngay khi Văn đạo nhân dứt lời thì y lại biến sắc, vô số muỗi đen trong khói độc đột nhiên chết mất

    Nam tử xấu xí họ La nhìn tình cảnh này không khỏi cười ha ha nói: “Thần thông quả nhiên quỷ bí, tới lúc đó không biết có thể để La mỗ quan sát một chút được không?”

    “Ha ha, đương nhiên…”

    Văn đạo nhân cười nói, vô cùng hảo sảng, rồi cuộn theo khói độc và muỗi đen cùng với nam tử xấu xí họ La nhằm phía Tử Y nữ tử bỏ trốn mà đuổi theo.​
     
    banhdacua25 thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 1)