Võng Du Nguyên Tố Thao Khống Sư - Võng Lạc Hắc Hiệp - C168

  1. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nguyên Tố Thao Khống Sư
    Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp
    Chương 156: Một trang mới

    Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước
    Nguồn: Quán trà đá Tàng Thư Viện



    Trứng sủng vật báo ảnh tàn:

    Đã ràng buộc, khoảng cách trứng nở còn 6 ngày 23 giờ 58 phút 56 giây…

    Tần Nhược nhìn quả trứng này đến nửa ngày, mà cũng không rõ “trứng sủng vật” là cái gì, đồng thời con báo kia đưa nó cho mình rốt cục có ý gì nữa. Có điều lời giới thiệu của quả trứng này khiến hắn liên tưởng đến cảnh những quả trứng gà đang được ấp. Lẽ nào quả trứng này sẽ nở ra thành một con báo ảnh tàn nhỏ hay sao?

    Con báo nhỏ này có lợi hại được như con báo lúc trước mình gặp không?

    Nghĩ đến đây, Tần Nhược mừng khấp khởi cầm quả trứng hết ngó trái rồi đến ngó phải, kích động trong khách sạn đến hơn nửa ngày. Có điều hắn lại lập tức thắc mắc ngay: lạ lắm, từ lúc trở về đến giờ hắn không hề đóng kênh trò chuyện, mà trước đó hắn đã báo giá tham khảo cho đám bạn bè rằng mũ thì 500.000 đồng vàng là ít nhất, tức là giao dịch bằng nhân dân tệ thì khoảng 1.000.000, còn cặp bao cổ tay thì phải 800.000 nhân dân tệ đổ lên rồi mà?

    Nào ngờ ngay tức khắc, Pháp Sư Khủng Long đã nói với giọng điệu rất nhẹ nhõm ngay:

    – Ha ha ha, biết ngay mà, cái giá này mới là bình thường chứ. Ừm, Mũ Giáp Tinh Linh Lửa thì bọn tôi mua, còn cặp bao cổ tay kia không cần.

    Mặc dù còn một món chưa bán được, nhưng Tần Nhược cũng nhận được lời giải thích của Pháp Sư Khủng Long: Mũ Giáp Tinh Linh Lửa chỉ là trang bị chữ vàng, dù có mặc trên người Rồng Ẩn Nơi Hoang Dã thì cũng không bắt mắt cho lắm, vì tên này đang có trọn bộ chữ tím, nhưng cặp bao cổ tay chữ cam kia thì lại dễ thấy quá, nếu để người ta trông thấy có một tên gà con trọn bộ chữ tím lại mang một đôi bao cổ tay chữ cam thì ai mà không động lòng chứ? Những người có thực lực ai lại không muốn đi làm rớt trang bị của gã chứ?

    Tần Nhược cũng hiểu lắm, dù sao thì hiện giờ hai món trang sức chữ vàng của hắn cũng đang không dám lộ ra cho người ta thấy đấy mà. Nếu chỉ có một cây gậy Bão Tuyết, trong mắt mọi người chơi cũng chỉ là bình thường thôi, chứ một khi mà hai món kia bị lộ rồi, có khi lúc ở hẻm núi Khảo Nghiệm Chiến Thần đã bị Nhân Tình Của Ron ném vào trong đám quái vật rồi ấy chứ…

    Sau khi mua bán xong với Rồng Ẩn Nơi Hoang Dã, Tần Nhược cũng không quên dặn dò gã là trang bị này đến từ một người chơi rất mạnh, cho nên đừng có tiết lộ thuộc tính của trang bị ra, mặt khác, hắn còn cảnh cáo gã nếu không phải lúc cần thiết thì đừng trang bị nó lên, nếu gặp được người chơi có tên gọi là Ron hoặc Nhân Tình Của Ron thì lập tức chạy trốn liền.

    Mặc dù đã được cảnh báo nhiều như thế, nhưng Rồng Ẩn Nơi Hoang Dã vẫn không thể nhịn nổi cảm giác muốn tận hưởng khoái cảm khi đấu khí rồng lửa được tăng thêm 1 cấp, thế là chỉ gật gật liên tục, còn có nghe vào hay không thì không biết…

    1 triệu nhân dân tệ vào tài khoản, Tần Nhược thở phào một hơi thật to. Hắn cảm thấy như gánh nặng trước tới giờ đặt trên vai hắn đã bị gỡ xuống mất rồi, đồng thời một cảm giác thoải mái trước giờ chưa từng có cũng quét qua toàn thân – phí giải phẫu cuối cùng cũng gom đủ hết rồi!

    Đi trên một con đường nhỏ của bệnh viện, nghe tiếng chim hót vui sướng trong rừng và bước chậm rãi về phía khu an dưỡng, vẻ mặt Tần Nhược tràn đầy sự nhẹ nhõm và thoải mái.

    Con đường quen thuộc này Tần Nhược gần như mỗi ngày đều đi qua một lần, nhưng chưa bao giờ tâm trạng hắn lại vui vẻ như lúc này, ánh mặt trời giữa trưa chiếu trên thân hắn dường như cũng ấm áp hơn mọi khi, mọi thứ trong mắt hắn đều tràn đầy sự sống đến động lòng.

    Trong vườn hoa của viện an dưỡng, hai cô gái xinh đẹp đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ cạnh hàng rào, trên đầu là tán cây, hai người thân mật thủ thỉ với nhau trông như hai chị em ruột vậy.

    – Chị Hiểu Hiểu, trò chơi mà chị với anh Nhược Nhược chơi vui lắm sao?

    – Đương nhiên rồi. – Hiểu Hiểu nắm lấy bàn tay của cô bé mặc áo bệnh nhân màu trắng, dù giữa hè vẫn đội chiếc nón len nho nhỏ này, trả lời.

    – Vậy chị nói thật cho em biết đi, trong trò chơi có phải anh Nhược Nhược gà con lắm không?

    – Ừm… Không thể tính là gà con được.

    – Hỏi thật này chị Hiểu Hiểu, chị lúc nào cũng chỉ nói tốt cho anh Nhược Nhược thôi, hay là chị thích anh ấy rồi?

    – Chị làm gì có chứ, ai lại đi thích người ngốc như vậy? Ơ, mới nói anh Nhược Nhược thế mà em đã mất hứng rồi à? Được rồi được rồi, anh Nhược Nhược nhà em là thông minh nhất, được chưa?

    Hân Vũ ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn đầy nụ cười ngọt ngào:

    -… Không phải đâu, người ta đột nhiên cảm thấy, nếu người ta không còn nữa, thì chị Hiểu Hiểu ghép đôi với anh Nhược Nhược là tốt quá rồi.

    – Bậy bậy bậy, không được nói lung tung như thế. Cái gì mà không còn nữa chứ? Còn nhỏ tuổi không được nói như thế. Không phải đã nói với em rồi hay sao, anh Nhược Nhược nhà em đang gom góp tiền phẫu thuật cho em mà? Nghe anh Đạt nói là đã được hai trăm ngàn rồi, chờ ít nữa chị và anh Đạt lại góp thêm một chút là sẽ đưa được em đi Bắc Kinh rồi đấy.

    Nói đến đây, Hiểu Hiểu đột nhiên thấp giọng hỏi một câu:

    – Hân Vũ, sau khi giải phẫu thành công rồi, em định báo đáp anh Nhược Nhược của em thế nào? Gả cho anh ấy hay sao?

    – Vâng!

    Vốn chỉ là một câu hỏi đùa thôi, Hiểu Hiểu nào ngờ được rằng Hân Vũ lại trả lời một cách kiên định như thế.

    o O o​
     
    dante2k1 and muthanhnam like this.
  2. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nguyên Tố Thao Khống Sư
    Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp
    Chương 157: Hệ thống sủng vật mở ra

    Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước
    Nguồn: Quán trà đá Tàng Thư Viện



    Hai ngày cuối tuần, Tần Nhược ở trong bệnh viện lo lắng hết chuyện này đến chuyện khác, sau khi an bài xong xuôi cho Hân Vũ và mẹ của cô bé vừa mới chạy đến, hắn đưa hai người đến Bắc Kinh.

    Quá trình này mặc dù mệt mỏi, nhưng vì một chuyện đại sự bấy lâu trong lòng đã được giải quyết, hắn cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng! Trở lại nhà trọ, Tần Nhược lần đầu tiên vào trò chơi với một tâm trạng rất nhàn nhã. Lần này, hắn thật sự chơi trò chơi chỉ vì muốn chơi trò chơi!

    Nhưng điều khiến hắn không ngờ được chính là, trong thời gian hai ngày hắn rời khỏi, Vinh Quang đã phát sinh những biến đổi nghiêng trời lệch đất!

    Sau khi con sủng vật đầu tiên là sói bạc ba mắt nở ra, Vinh Quang chính thức mở ra hệ thống sủng vật.

    Những cửa hàng sủng vật lấp lánh rực rỡ lập tức xuất hiện trong các thành thị lớn một cách nổi bật, các loại trứng sủng vật với đủ loại thuộc tính phong phú được đưa lên quầy, trở thành đối tượng được chú ý của phần đông người chơi.

    Tần Nhược vừa mới login đã cảm thấy bầu không khi trong thị trấn Savis khác với ngày xưa rất nhiều! Có một con đường ngày thường hẻo lánh nọ bây giờ đã chật ních những người. Tần Nhược nhìn về phía đám đông thì thấy đó là một cửa hàng sủng vật trông rất khí phái, hình vẽ trên bảng cũng vô cùng bắt mắt. Nơi cửa, dòng người tới lui không dứt, như muốn chen cho bể cả cửa hàng vậy!

    Trời ạ!

    Cướp tiền sao?

    Trong lòng kinh ngạc, Tần Nhược không dằn nổi sự tò mò, cứ thế đi vào.

    Theo dòng người bước vào cửa hàng, hắn thấy có mấy tên tiểu nhị ăn mặc sặc sỡ và chủ cửa hàng đang tới tới lui lui giữa những tiếng gọi ồn ào, bận rộn đến quên cả trời đất. Lại nhìn ở quầy hàng, hắn thấy rất khác với những cửa hàng bình thường – trên ấy không có bất cứ món trang bị hay dược phẩm gì hết, mà chỉ bày những quả trứng sủng vật xinh đẹp đủ màu sắc, đủ kích cỡ, đủ loại hoa văn.

    Những quả trứng này sắp xếp chỉnh tề trên quầy, chờ người chơi đến mua.

    Việc làm ăn có vẻ tốt vô cùng, những người chơi chen ở hàng đầu gần như đều tranh nhau kêu tiểu nhị:

    – Quả này, tôi muốn quả này!

    – Không đúng, quả tôi muốn là quả kia cơ… Quả lớn nhất đấy!

    -…Màu hồng phấn, là quả màu hồng phấn kia đấy. A, quả đó tôi chọn rồi, đừng có cướp!

    – Tôi muốn…

    Cảnh tượng trông như ở chợ bán thức ăn này khiến Tần Nhược nhất thời choáng váng. Hắn nép qua một bên nhìn đám người điên cuồng này, trong lòng thì thắc mắc:

    Rốt cục đã xảy ra chuyện gì thế? Mua thứ gì đó chẳng phải chỉ cần mình chọn xong rồi xác định là được rồi hay sao? NPC trong cửa hàng bao giờ cũng định giá đầy đủ hết rồi mà? Mà điều làm Tần Nhược càng hoang mang hơn chính là, có một số người đã mua được trứng sủng vật rồi nhưng vẫn cứ đứng trong cửa hàng, kêu tiểu nhị đến khóa lại giùm…

    Khóa lại!?

    Tần Nhược lập tức nghĩ đến chuyện xảy ra hai ngày trước ở hẻm núi Khảo Nghiệm Chiến Thần, lúc đó con báo kia rạch vào tay của mình một cái, sau đó hệ thống nhắc mình đã khóa lại một quả trứng sủng vật. Lẽ nào là…

    Rất nhanh, Tần Nhược nhìn thấy cảnh một tên tiểu nhị diện mạo bình thường bước qua, cầm theo một con dao nhỏ cắt một chút xíu vào tay một người chơi nọ cho chảy máu ra. Người chơi này không những không nhăn nhó mà ngược lại còn cầm lấy quả trứng sủng vật giơ lên cao, rất là vênh váo vừa hò hét vừa bước ra khỏi cửa hàng:

    – Ha ha ha, khóa lại thành công rồi! Bảo bối tương lai của ra chắc chắn vô cùng mạnh này! Bảo bối, từ nay về sau mi đi theo ta lăn lộn giang hồ đi! Chậc chậc, nhìn cái tên kìa… Trâu tử vong, thật là con bà nó khí thế quá!

    – Mày thôi đi, con trâu đó của mày có đáng gì, xem của tao này, nhìn dũng mãnh biết chừng nào, là con lớn nhất trong quầy này đó, nói không chừng có thể nở ra rồng chúa đấy à…

    Cũng có mấy người chơi nọ khóa trứng sủng vật thành công xong thì vội vàng chạy khỏi cửa hàng:

    – Chết tiệt, mong đừng là lợn rừng trắng nha.

    – Mày cút đi, có mày mới đi nuôi heo ấy!

    Tần Nhược trợn mắt há miệng nhìn cảnh những người chơi này nghênh ngang cầm trứng đi mà trong lòng thầm đổ mồ hôi lạnh. Cửa hàng trứng sủng vật bán trứng, đồng thời còn bày ra kỹ càng để cho chọn như thế sao?

    Nghĩ đến đây, hắn lập tức nóng ruột lên, bèn vội vã chạy qua.

    Nhưng nào ngờ, tuy rằng cửa hàng này mới mở chưa được bao lâu, nhưng ai nấy cũng như hận không thể lập tức chen đến bên cạnh quầy xem trứng cả, cho nên cái thân bé nhỏ của Tần Nhược thì… Ha ha ha, làm sao chen được qua mấy kẻ trâu bò như nghề chiến sĩ chứ? Ngay cả một ít cô gái có vài phần xinh đẹp hắn cũng chen không nổi nữa là, bởi vì quanh các cô chí ít cũng có mấy vòng “sứ giả hộ hoa” lận. Mà các cô thì cứ đứng bên quầy thì thì thầm thầm, cà kê dê ngỗng, rồi còn vừa bình phẩm từng quả từng quả trứng, vừa tán gẫu say sưa nữa, khiến cho những người phía sau tức đến muốn ói máu…

    – Mẹ, có nhanh lên một chút không? Bố mày xếp hàng cả ngày rồi còn chưa nhìn thấy mặt mũi quả trứng là sao đâu này!

    – Đúng vậy, thấy thân thể thợ nguyên tố bọn này gầy yếu định khi dễ phải không?

    Có mấy tên thợ nguyên tố bậc ba mở miệng xôn xao, nhưng trước mặt có cả một bức tường người, cho nên không thể nào làm gì được cả. Tần Nhược cũng là như thế, thử vài lần rồi mà không nhích được tới phía trước dù nửa mét, cho nên đành buồn bực lui qua một bên, nhận truyền âm từ Vương Đạt.

    Lúc này dường như Vương Đạt cũng đang bận rộn lắm, nhưng vẫn cứ tranh thủ cơ hội chửi nhặng lên một hồi, nội dung đơn giản là vì phí giải phẫu cho Hân Vũ thế mà gã không có cơ hội cống hiến ra một xu nào cả, mãi đến sau mới nhận được tin báo rằng Hân Vũ đã đáp máy bay đi rồi, thế là bèn mắng cho Tần Nhược một trận.

    Tiếp đó, không hổ với danh hiệu Vua Miệng Rộng, gã cảm khái nói vận khí Tần Nhược khốn kiếp đến mức nào, ngay trang bị chữ vàng và chữ cam mà cũng có thể lấy được đấy – gã đã từ chuyện Tần Nhược đột nhiên gom đủ chi phí giải phẫu suy đoán ra chủ nhân hai món đồ đó là Tần Nhược rồi.

    Quanh co nửa ngày, rốt cục gã cũng nhớ tới chuyện mà Tần Nhược hỏi.

    – À, chú hỏi về hệ thống sủng vật à? Ngày hôm qua vừa mới mở đấy, tình hình cụ thể thì… Là thế này…

    Nghe giải thích hơn nửa ngày, Tần Nhược cũng hiểu được:

    Sủng vật tổng cộng được chia làm mấy loại hình: sủng vật loại chiến đấu, loại phụ trợ và loại trưng bày, loại này là loại có lực chiến đấu nhỏ nhất.

    Loại chiến đấu thì không cần phải nói rồi, toàn bộ đều phát triển dựa trên cơ cở ban đầu của loại quái vật tương ứng cả, chỉ có điều sủng vật sau khi nở ra thì phải bắt đầu từ cấp 0, mà thực lực của nó cũng bị hạ xuống theo đúng tỷ lệ. Nếu người chơi muốn cho sủng vật của mình trở nên mạnh mẽ như dạng quái vật tương ứng, vậy phải rèn luyện và thăng cấp cho chúng!

    Sau khi thăng cấp, thuộc tính của sủng vật sẽ được tăng lên một mức tương ứng, lực chiến đấu sẽ được tăng lên, hơn nữa còn không ngừng khai phá ra các kỹ năng chiến đấu mới nữa…

    Sủng vật loại phụ trợ phần lớn đều có năng lực chữa thương, tăng thuộc tính, hoặc tăng thương tổn các dạng thuộc tính cho người chơi, cũng có con có thể tăng phòng ngự tăng tấn công, thậm chí có khả năng hồi sinh nữa, tóm lại là năng lực đa dạng lắm!

    Sủng vật dạng trưng bày tuy bề ngoài đẹp mắt, nhưng thuộc tính lại rất kém. Có điều, thông qua việc rèn luyện, chúng cũng có thể thăng cấp và cường hóa, thậm chí thông qua một ít điều kiện riêng biệt, chúng có thể biến dị, khiến lực chiến đấu được tăng lên rất nhiều.

    Nói trắng ra thì hệ thống sủng vật mở ra rõ ràng là để tăng thực lực của người chơi lên, khiến cho người chơi có thể thông qua việc phối hợp với sủng vật để phát triển hướng chiến đấu đa dạng hơn – bất cứ người chơi nào cũng đều có thể trang bị được một sủng vật.

    Phương thức để lấy được trứng sủng vật cũng có rất nhiều loại, trong đó phổ biến nhất là mua trứng trong cửa hàng sủng vật, sau đó khóa lại, chờ bảy ngày sau trứng nở ra.

    Đây là phương thức mau lẹ nhất, đồng thời cũng phổ biến nhất!

    Đương nhiên, người chơi cũng có thể thông qua việc trực tiếp giết quái vật ở nơi hoang dã để có trứng, mặc dù tỷ lệ rớt cực thấp, nhưng lại có thể có được những loại sủng vật mà trong cửa hàng không bán, thậm chí là trứng của một số loại boss mạnh mẽ nữa. Những loại trứng sủng vật lấy được dựa vào phương thức này thì sau khi nở ra thường sẽ mạnh hơn sủng vật bán trong cửa hàng một ít – có điều cũng không phải là tuyệt đối, nghe nói việc trưởng thành của sủng vật có liên quan rất lớn đến quá trình chăm sóc nó, mà trứng trong cửa hàng cũng có khả năng vượt qua trứng hoang dã, thậm chí thông qua việc biến dị, chúng có thể vượt hơn trứng của boss cùng cấp rất nhiều…

    Mặt khác, sủng vật mạnh hay yếu, cũng có liên quan rất lớn đến việc ra lệnh của người chơi.

    Ngoài ra còn có một số phương pháp nữa như phần thưởng của nhiệm vụ, kích phát tình tiết đặc thù, v.v…

    Nghe đến đây, Tần Nhược nhịn không được thở phào một hơi.

    Từ ngữ khí của Vương Đạt, hắn cảm nhận được rằng có vẻ như trứng sủng vật ngoài hoang dã thường là mạnh hơn trứng trong cửa hàng bán… Như thế là yên tâm rồi! Vừa rồi hắn quả thật có chút lo sợ, lo rằng trong cửa hàng sẽ xuất hiện một loạt các loại trứng sủng vật cực mạnh mẽ, nào ngờ lại là thế này đây… Như thế xem ra, quả trứng của con báo kia cho mình có lẽ thuộc dạng quý hiếm đấy – dù sao cũng là loại quái thú có thể một mình chống lại hai tên kiếm sĩ đỉnh điểm bậc bốn cơ mà.

    Nghĩ đến đây, Tần Nhược nhịn không được sự kích động, suýt chút đã chạy ào về ngân hàng lấy quả trứng ra xem rồi – nếu không phải thời hạn trứng nở còn đến cả 5 ngày nữa.

    Sau khi hàn huyên một hồi với Vương Đạt, Tần Nhược đột nhiên phát hiện có một đám người chơi nọ đang rời khỏi của hàng, bèn lập tức thừa cơ vọt đến ngay!

    Nào ngờ cũng có người có cùng ý tưởng với hắn, cho nên hắn bị người ta đụng ngã trúng ngay vào một cô nàng đang cúi đầu lựa chọn sủng vật.

    – A, xin lỗi.

    Theo phản xạ, Tần Nhược vội vàng xin lỗi.

    Kết quả là cô nàng kia ngẩng đầu lên, sau đó đồng thanh cùng với một tên kiếm sĩ đứng phía sau:

    – Anh Tần Nhược?

    – Là anh à?

    Giọng điệu của tên kiếm sĩ đứng phía sau cô có phần bất thiện.

    Tần Nhược kinh ngạc nhìn hai người một cái, sau đó tự động phớt lờ Hiên Long, cười hỏi Tử Nguyệt Tiểu Yêu:

    – Cô cũng tới chọn trứng sủng vật à?

    o O o​
     
    dante2k1 and muthanhnam like this.
  3. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nguyên Tố Thao Khống Sư
    Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp
    Chương 158: Sủng vật của Tử Nguyệt Tiểu Yêu

    Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước
    Nguồn: Quán trà đá Tàng Thư Viện



    Đám người mà Tần Nhược gặp được trong cửa hàng sủng vật chính là Tử Nguyệt Tiểu Yêu và Hiên Long, ở bên cạnh Hiên Long là một cô gái cũng có vài phần nhan sắc – Lam Cơ.

    Hiên Long vừa khéo đứng ở giữa hai người nữ, cho nên đang rất thoải mái với cảm giác “một nam hai mỹ” này, đặc biệt là dưới ánh mắt ghen ghét của phần đông những người chơi FA nữa, lòng hư vinh lại càng bành trướng lớn hơn, rất có xung động muốn trái ôm phải ấp, hưởng hết phúc phần trong thiên hạ…

    Đương nhiên, chỉ có thể là ảo tưởng thế thôi, chứ đừng nói Lam Cơ tuy dễ vào tròng nhưng lại ghen rất khiếp, không thể để gã làm xằng bậy, mà Tử Nguyệt Tiểu Yêu thì lại càng không có khả năng để chuyện đó xảy ra hơn. Có điều chỉ cần đứng ở giữa hai người, gã đã cảm thấy thỏa mãn vạn phần rồi.

    Nào ngờ gã còn chưa hưởng thụ được được bao lâu thì có một tên lỗ mãng chết tiệt nào đó không những đụng trúng vào người mà gã nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa là là Tử Nguyệt Tiểu Yêu, mà còn đáng xấu hổ đụng trúng vào ngực cô nữa!

    Cái nơi thần thánh đó, từ trước đến giờ gã chỉ mới dám ảo tưởng chạm vào trong đầu thế thôi, vậy mà cái tên chết tiệt này… Cho dù hai người đương sự đều không để tâm đến, nhưng Hiên Long vẫn tức giận lắm lắm, có xung động muốn kéo cái tên lỗ mãng ấy ra ngoài giết bảy tám lần ngay.

    Có điều khi đối phương mở miệng, Hiên Long chợt cảm thấy đầu như bị sét đánh tưng bừng…

    – Tần Nhược!

    Là tên nhãi ấy!!!

    Hai chữ “Tần Nhược” kèm theo cảm xúc ngùn ngụt không kìm được bật ra khỏi miệng gã…

    Vừa mới nói khỏi miệng, Hiên Long lập tức hối hận ngay. Cái tên nhãi Tần Nhược này là kẻ dám đối nghịch với Vuốt Quỷ Âm Ty đấy, hơn nữa kỹ thuật chiến đấu còn thuộc dạng hàng đầu nữa, nếu bị hắn nhớ hận thì không tốt chút nào. Gã vừa định đổi sang khuôn mặt tươi cười thì lại phát hiện đối phương đã bắt đầu nói cười nói hàn huyên với Tử Nguyệt Tiểu Yêu về những tình hình gần đây một cách rất quen thuộc rồi. Thế là gã tức giận đến mức khuôn mặt như tím lại. Gã xấu hổ không thôi, không biết là nên chen vào để xây dựng tình cảm hay là chào hỏi lại từ đầu đây…

    – Nghe anh của cô nói hai ngày trước cô đi diễn phải không? Là phim lẻ hay là phim truyền hình? Đóng vai gì?

    Khuôn mặt của Tử Nguyệt Tiểu Yêu chợt đỏ:

    – Có phải anh của tôi còn nói với anh rằng trong trường có rất nhiều nam sinh theo đuổi tôi đúng không? Đừng nghe anh ấy thổi phồng. Ngày hôm đó tôi chỉ là ra ngoài làm khách ở nhà sư phụ thôi, chưa chính thức nhận vai đâu.

    – À, hóa ra là như vậy. Báo hại tôi vừa rồi còn đang đắn đo xem về sau có phải nên cầm giấy bút chạy theo đòi cô ký tên hay không đấy.

    – Hóa ra anh còn biết chọc cười người khác đó hở? Tôi còn tưởng rằng anh là một cậu trai rất lạnh lùng đó chứ. – Bản lĩnh chuyển dời đề tài của Tử Nguyệt Tiểu Yêu cũng không nhỏ.

    Tần Nhược cười sờ sờ mũi:

    – Đã hai mươi ba rồi mà còn cậu trai gì chứ?

    – Sư phụ của tôi nói, đàn ông sau ba mươi tuổi thì mới thực sự là đàn ông, trước ba mươi tuổi mới chỉ là các cậu bé đang dần chín muồi thôi.

    – Ạch, sư phụ của cô là nam hay nữ thế?

    – Là nữ.

    Thấy Tần Nhược và Tử Nguyệt Tiểu Yêu bắt đầu tán gẫu, Hiên Long xấu hổ đứng phía sau không biết phải làm sao, không biết nên mở miệng hay là ngậm miệng lại. Mãi sau đó Lam Cơ mới chen tới đứng bên cạnh gã, nói:

    – Ơ, anh cũng tới mua trứng sủng vật à?

    Vốn Tần Nhược rất là chán những người tự coi mình cao hơn một bậc như Lam Cơ, nhưng người ta lại là bạn của Tử Nguyệt Tiểu Yêu, mà Tử Nguyệt Tiểu Yêu và Vu Hồng lại là những người không tệ, cho nên hắn bèn nhàn nhạt cười với cô ta một chút:

    – Ừm, hai ngày nay có việc không online, bây giờ phát hiện thấy cửa hàng sủng vật cho nên mới đi qua xem chơi.

    – Xem chơi? Cũng đúng, xem chơi thôi là được, đám trứng sủng vật này mắc lắm.

    – Thật vậy?

    Tần Nhược nghe ra trong ngữ khí của Lam Cơ có phần chế nhạo, nhưng hắn không thèm để tâm. Hắn vẫn còn chưa xem xét giá của đám trứng sủng vật nữa cơ mà. Rất nhanh, hắn nhíu mày lại:

    – Hai ngàn đồng vàng một quả trứng sủng vật, quả thật là khá mắc…

    – Đương nhiên là thế rồi.

    Lam Cơ trả lời với một vẻ “rất chi là đương nhiên”. Cô ta hơi hơi nâng cằm lên, nói:

    – Dù sao Vinh Quang cũng là một trò chơi thương nghiệp mà, đương nhiên phải nghĩ ra mọi cách để moi tiền của người chơi rồi. Số tiền hai ngàn đồng vàng theo tôi thấy cũng là hợp lý đấy, nếu thấp hơn thì lại không tốt, ai cũng mua được thì chẳng còn gì thú vị nữa, cứ để những kẻ nghèo kia chạy đi ra ngoài giết quái vật kiếm trứng đi thôi.

    Nghe xong câu nói được Lam Cơ cho rằng rất hay này, Tần Nhược triệt để không còn biết nói gì nữa. Mặc dù bên cạnh cũng có nhiều người chơi có vẻ đồng ý với ý kiến này của cô ta, nhưng Tần Nhược lại dời ánh mắt qua quầy hàng, coi Lam Cơ như là không khí.

    – Tần đại ca, anh định mua sủng vật thuộc tính nào? Tôi đề xuất cho anh nhé? – Tử Nguyệt Tiểu Yêu dường như cũng rất chán ngán Lam Cơ, cho nên không để ý gì đến cô ta. Cô cùng Tần Nhược nhìn đám trứng sủng vật trong quầy hàng, khơi thông bầu không khí cứng ngắc mà Lam Cơ mang đến.

    – Tôi không định mua, vẫn là góp ý cho cô thì tốt hơn.

    – Cũng tốt!

    Tử Nguyệt Tiểu Yêu hơi sững sờ, sau đó rất nhanh đã phản ứng kịp. Cô chỉ vào một quả trứng sủng vật màu đen trong quầy, hỏi:

    – Quả này nhìn ngoại hình rất là ngầu, tôi mua nó anh thấy thế nào?

    Theo ánh mắt của cô, Tần Nhược xem thoáng tin tức của quả trứng:

    Thú nuốt chửng, thuộc tính bóng đêm, tinh thông phép thuật thuộc tính bóng tối; là sủng vật loại phép thuật tấn công. Thuộc tính ban đầu: 12 điểm phòng vật lý, 7 điểm phòng phép. Phép thuật: Bong Bóng Ăn Mòn: cường độ phép thuật 4 ~ 7. 200 điểm HP, 50 điểm MP.

    Tin tức quả thật rất kỹ càng.

    Có điều nếu dùng cho Tử Nguyệt Tiểu Yêu thì… Hình như không thích hợp cho lắm.

    – Nếu luyện một mình thì tôi đề nghị cô chọn loại sủng vật cận chiến máu dày một ít, hoặc là sủng vật dạng phụ trợ, còn nếu là đi cùng đoàn thể thì đề nghị mọi người nên thương lượng với nhau xong rồi mới quyết định dạng sủng vật của mỗi người.

    – Vì sao?

    Người hỏi câu này không phải Tử Nguyệt Tiểu Yêu, cũng không phải là Hiên Long hay Lam Cơ, mà là một người chơi nam xa lạ nọ. Có mấy người bên cạnh gã hình như cũng giống nhau, đều đang không biết nên chọn loại trứng sủng vật nào, bây giờ nghe Tần Nhược nói thế bèn hứng thú kéo qua, ra vẻ muốn học hỏi.

    – Rất đơn giản. – Tần Nhược giải thích:

    – Nếu là luyện một mình, có thêm một con sủng vật máu dày phòng cao thì một gần một xa, có thể phối hợp lẫn nhau kiềm chế quái vật, cho dù chống lại người chơi thì cũng là rất tốt! Còn loại quái vật dạng phụ trợ thì có thể tăng lên lực chiến đấu với biên độ nhỏ, có thể tăng thêm khả năng chiến đấu lâu dài, hiệu quả thì khỏi phải nói rồi, những người luyện một mình chắc chắn sẽ nhẹ nhõm nhiều. Phần có đoàn đội cố định thì… Tốt nhất là dựa theo sự khác nhau trong năng lực mỗi người mà phân phối sủng vật khác nhau, dựa theo chức vụ khác nhau của người chơi trong đội mà cường hóa một khả năng nào đó. Chuyện này hơi phức tạp một tí, nhưng chủ yếu hẳn là lấy việc tăng lên thực lực toàn thể làm mục đích.

    Vốn có nhiều người chung quanh chỉ lo chọn những quả trứng nhìn ngầu nhất, mạnh mẽ nhất chứ không nghĩ đến chuyện này, sau khi nghe Tần Nhược nói vậy đều nhao nhao gật đầu, cảm thấy có lý lắm.

    – Vậy, anh bạn, anh cảm thấy các thợ nguyên tố chúng ta thì chọn dạng sủng vật nào được hơn? Súng vật cận chiến máu dày phòng cao hay sủng vật phụ trợ thì tốt hơn?

    Người lên tiếng vẫn là người vừa rồi. Tần Nhược tò mò nhìn lại người này, không biết đối phương thuộc nhánh nào trong số các thợ nguyên tố:

    – Anh theo…

    – A, tôi là thợ nguyên tố bóng tối, cấp 43, phần lớn thời gian đều luyện một mình.

    – Vậy thì tôi đề nghị chọn con này. – Tần Nhược trầm ngâm một chốc, sau đó chỉ về phía quả trứng sủng vật thú nuốt chửng mà Tử Nguyệt Tiểu Yêu hỏi lúc nãy:

    – Thuộc tính bóng tối vô cùng bá đạo, lại thêm anh hiểu rất rõ về bóng tối, cho nên nếu điều khiển sủng vật phép thuật bóng tối hẳn phải thuận buồm xuôi gió hơn. Có điều tiền đề là anh phải luyện cấp cho nó lên cao trước đã, đến lúc đó hai nghề nghiệp tấn công cùng thuộc tính bóng tối thì thực lực hẳn phải tăng lên một mức độ không nhỏ.

    Lời của hắn khiến tên thợ nguyên tố bóng tối kia động lòng lắm, bèn tức thì cao giọng cám ơn, sau đó lập tức mua quả trứng sủng vật ấy ngay, rồi nhờ khóa lại giúp.

    Trên quầy, vị trí trứng thú nuốt chửng không còn quả nào cả, Tần Nhược sửng sốt lắm:

    – Ơ? Không còn nữa à?

    – Anh không biết sao? Cùng một cửa hàng thì mỗi loại trứng sủng vật sẽ rất ít, quả này hẳn phải là quả cuối cùng trong loại đó rồi… Ha ha, cảm ơn đã chỉ giáo nhé anh bạn. – Người nọ nói xong thì có chút ngượng ngùng liếc nhìn Tử Nguyệt Tiểu Yêu bên cạnh Tần Nhược một cái, rồi hớt hải quay đầu chạy ra khỏi cửa hàng.

    Lúc này Tần Nhược mới nhớ ra quả trứng thú nuốt chửng là quả trứng mà Tử Nguyệt Tiểu Yêu vừa mới nhờ mình góp ý. Không ngờ mình lắm miệng một chút mà đã mất quả trứng vào trong tay người khác rồi, bèn ngượng ngùng quay đầu lại.

    Vừa rồi thực ra Tử Nguyệt Tiểu Yêu cũng chỉ vì tránh để Tần Nhược ngượng chuyện túi tiền, nên mới tùy tiện chỉ vào một quả trứng mà thôi, đương nhiên sẽ không có gì tức giận rồi. Huống chi lời khuyên kia của Tần Nhược cũng có lý lắm, khiến cô nảy sinh một chút ý định hiệp nữ cùng sủng vật đi đương đầu sóng gió. Chợt, cô cũng thật muốn làm theo lời Tần Nhược, kiếm một con sủng vật máu dày phòng cao.

    Cô bèn nói với Tần Nhược ý định này, Tần Nhược lập tức vỗ ngực cam đoan sẽ giúp Tử Nguyệt Tiểu Yêu chọn ra một con quái thích hợp với cô từ trong đây…

    Cuối cùng, sau khi xem xét hơn mười loại trứng sủng vật cận chiến, ánh mắt Tần Nhược rơi vào một quả trứng của mãng xà băng – tốc độ di chuyển cực nhanh, có thể đánh xa cũng có thể đánh gần, có thể đền bù được khuyết điểm thiếu chiến lực của mục sư. Đồng thời, lượng HP của mãng xà băng cũng khá là dày, thậm chí trong thời điểm cần thiết thì hoàn toàn có thể trở thành một lá chắn thịt, bảo vệ chủ nhân nữa… Điều duy nhất có hơi tàn khốc chính là, việc phải huấn luyện một con rắn làm sủng vật của mình, đối với các người chơi nữ mà nói thì…

    Có tính chất thử thách lớn lắm!!!

    Tử Nguyệt Tiểu Yêu muốn khóc nhưng không ra nước mắt. Cô quệt miệng nhìn Tần Nhược, không ngờ hắn sẽ chọn cho cô một con quái vật có bề ngoài đáng sợ như thế này làm sủng vật của mình… Có điều sau một hồi khuyên giải của hắn, cô cũng miễn cưỡng gật đầu chấp thuận, nhờ nhân viên cửa hàng khóa lại giúp ngay.

    o O o​
     
    dante2k1 and muthanhnam like this.
  4. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nguyên Tố Thao Khống Sư
    Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp
    Chương 159: Carmen ủ rũ

    Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước
    Nguồn: Quán trà đá Tàng Thư Viện



    Chu kỳ ấp trứng sủng vật là bảy ngày, các sủng vật mới khóa lại sớm nhất cũng phải sáu ngày sau mới trình làng được, điều này cũng khiến dù cơn sóng trứng sủng vật cuồn cuộn dâng lên, nhưng những điểm luyện cấp bên ngoài thành trấn thì vẫn cứ như bình thường. Đương nhiên, trong đó những trường hợp trước khi hệ thống sủng vật mở ra đã thông qua các cách thức khác có được trứng sủng vật thì ngoại trừ. Trong đó, bao gồm cả Tần Nhược!

    Bước ra từ trong cửa hàng sủng vật, Tử Nguyệt Tiểu Yêu rất tự nhiên đi song song với Tần Nhược, còn phía sau lưng là Lam Cơ và Hiên Long với vẻ mặt không cao hứng gì. Hai người nam nữ sau lưng cùng đưa ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Tần Nhược, có vẻ còn canh cánh trong lòng thái độ của Tần Nhược ở trong cửa hàng sủng vật…

    Hiên Long đương nhiên là khó chịu vì Tần Nhược và Tử Nguyệt Tiểu Yêu từ đầu đến cuối vẫn luôn thân thiện trò chuyện chứ không để ý tới gã rồi, còn Lam Cơ thì sau khi Tử Nguyệt Tiểu Yêu hỏi Tần Nhược về sủng vật, cô cũng hỏi, kết quả bị Tần Nhược qua loa một câu “Không tìm thấy con thích hợp”, khiến bị mất mặt trước mặt mọi người, cho nên lúc đó sắc mặt Lam Cơ tái xanh, hận không thể nhào vào cắn cho Tần Nhược một miếng.

    Hiên Long và Lam Cơ cuối cùng đều không có bao nhiêu hứng thú lựa chọn trứng sủng vật. Chuyện tiếp theo khiến Hiên Long thật sự chịu không nổi, đó là Tử Nguyệt Tiểu Yêu vốn không bằng lòng lắm với chuyện khóa mãng xà băng làm sủng vật, nhưng lúc này không những không giảm bớt nhiệt tình với Tần Nhược, mà sau khi rời khỏi cửa hàng sủng vật thì lại mời Tần Nhược đến vùng đất tuyết luyện cấp ngay…

    – Tiểu Yêu, người ta là cao thủ, lên bậc bốn rồi chắc chắn phải đi rèn luyện kỹ năng đó, làm sao lại có thời gian đi luyện cấp với chúng ta được? – Hiên Long chua xót châm chọc. Bởi vì chuyện lần trước, gã đã quy Tần Nhược vào hàng ngũ người chơi chuyên nghiệp.

    Tử Nguyệt Tiểu Yêu “a” một tiếng, sau đó đưa ánh mắt mất mát nhìn Tần Nhược, có vẻ như cũng tin lời đó là thật.

    Vốn Tần Nhược còn có chút do dự không biết có nên đồng ý lời mời của Tử Nguyệt Tiểu Yêu hay không, nhưng nghe thấy Hiên Long nói thế, bèn đột nhiên chân thành cười một tiếng rồi nhìn gã, nói:

    – Làm sao có chuyện đó chứ, Tiểu Yêu đã nhiệt tình mời thì tôi cũng nên thuận theo chứ đúng không? – Bất cứ ai sáng mắt cũng đều có thể thấy được Hiên Long có ý với Tử Nguyệt Tiểu Yêu, nhưng trong mắt Tần Nhược, tên Hiên Long này tính tình quá phế, thật không xứng với Tiểu Yêu… Dù sao cũng không có chuyện gì, cứ đi làm cái bóng đèn, lấp lóe một tí cũng không tệ.

    – Thật sao? Vậy tốt quá, tôi còn đang muốn học hỏi anh đấy!

    Tử Nguyệt Tiểu Yêu chắc chắn là không biết sự “tà ác” trong lòng Tần Nhược rồi, cho nên sung sướng lắm, lại không chú ý đến Hiên Long phía sau đang run rẩy khóe miệng, suýt chút nữa đã định đánh cho cái khuôn mặt tươi cười của Tần Nhược một trận ngay…

    – Tần Nhược, kỹ năng của anh là học được của người khác, hay tự mình nghĩ ra?

    Tiến vào vùng đất tuyết, bốn người họ tạo thành đội, Hiên Long đương nhiên cũng không có thể giữ thái độ lãnh đạm lúc trước, thế là nhiệt tình bắt chuyện với Tần Nhược.

    Đáng tiếc là những câu trả lời của Tần Nhược khiến gã không thể nào thân cận được, Tần Nhược đã thấy rồi, bởi vì mình và Tử Nguyệt Tiểu Yêu thân cận quá, cho nên tên kia luôn cảm thấy bị bài xích, cứ muốn chen vào thôi.

    – Anh nghĩ thế nào?

    – Ha ha, chắc chắn là tự mình nghĩ ra rồi. Lần trước xem anh đánh với tên mục sư của U Minh Quỷ Trảo kia tôi đã biết rồi, tôi chưa bao giờ nhìn thấy ai đánh giống anh vậy, thực là quá tuyệt đó! Lúc nào có rảnh chỉ giáo chút nhé? – Đây rõ ràng là vỗ mông ngựa rồi, đáng tiếc là Tần Nhược lại không cần, cho nên chỉ nhẹ nhàng “à” một tiếng:

    – Tiểu Yêu, khoảng cách tới lúc trứng sủng vật nở ra còn bao nhiêu thời gian?

    -… – Tử Nguyệt Tiểu Yêu bị choáng.

    Hiên Long cũng triệt để không nói gì…

    Đây là một khoảng đất lành, đồng thời cũng là nơi an toàn nhất để luyện cấp.

    Sau khi lên bậc bốn rồi, đây vẫn là lần đầu tiên Tần Nhược tiến đến một nơi dồi dào nguyên tố nước như thế, cũng là lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác huyền diệu dù không khởi động thuật Hóa Nước cũng có thể thông qua số nguyên tố nước dồi dào trong không khí cảm nhận được mọi thứ chung quanh.

    Đây là một phát hiện khiến hắn mừng rỡ!

    Dưới tình huống không khởi động thuật Hóa Nước mà vẫn có thể mở ra trạng thái cảm giác nguyên tố nước – cho dù bây giờ không mạnh mẽ bằng lúc dùng thuật Hóa Nước, cũng không thể bao quanh bán kính 100 mét, nhưng 50 mét thôi cũng đã đủ để khiến Tần Nhược kích động lắm rồi, dù sao thì cũng không hao tốn MP.

    Hơn nữa trong một lần ngẫu nhiên, Tần Nhược cảm giác được có một tên đạo tặc nọ vừa mới đi lướt qua bên cạnh đội của mình.

    Mặc dù chỉ lướt qua trong chớp mắt thôi, nhưng Tần Nhược lại rõ ràng cảm nhận được tên đạo tặc này đã khởi động thuật Ẩn Thân, bóng dáng mông lung của tên này xẹt ngang qua bán kính 20 mét bên ngoài đội hắn. Phát hiện này một lần nữa khiến Tần Nhược mừng rỡ – điều này cũng giống như bất cứ lúc nào bên người cũng có một tên cung thủ bậc bốn nửa chuyên nghiệp vậy, luôn luôn có thể phát hiện bất cứ đơn vị nào ẩn thân trong phạm vi 50 mét chung quanh.

    Thật là khéo quá!

    Về sau chỉ cần là ở những nơi như vùng đất tuyết này, mình sẽ không cần phải lo bị đạo tặc đánh lén rồi!

    Tần Nhược không hề biết rằng, nháy mắt khi lướt qua đó, tên đạo tặc kia đã toát hết mồ hôi lạnh, gã phải chạy ra rất xa rồi mới giải trừ thuật Ẩn Thân.

    Nhìn bốn bóng người dần rời đi phiá xa, tên đạo tặc này lau lau phần thái dương đã đầy những giọt mồ hôi li ti của mình, thở phào một hơi…

    Carmen!

    Tên đạo tặc vừa ẩn thân đi lướt qua Tần Nhược lại chính là Carmen, tên đạo tặc mà trong rừng Cain bị Tần Nhược báo thù giết chết, sau đó còn phải bất đắc dĩ mua lại vũ khí từ trong tay Tần Nhược…

    Vốn sau khi bị Tần Nhược giết chết, trong lòng Carmen còn khá là căm tức, nhưng mấy ngày nay bởi vì có nhiều chuyện xảy ra mà gia tộc Ám Ảnh không ít lần xô xát với một gia tộc nọ, nguyên nhân chẳng qua chỉ là vài món trang bị chữ tím không đáng bao nhiêu tiền nên gã không đi trả thù được! Carmen biết, kẻ đã may mắn lấy được mấy món trang bị đó chính là tên điều khiển nước bậc ba Tần Nhược kia, vì thế, sự khó chịu trong lòng gã cũng theo đó mà dâng lên.

    Vài lần gã cũng định báo thù!

    Nhưng khoảng thời gian này, gã cũng nhận được một vài tin tức.

    Tần Nhược không những gây dựng được quan hệ với một thành viên trong chiến minh Tử Kinh Hoa, trở thành một thành viên cố định, thậm chí còn ngày ngày theo sát họ xâm nhập di chỉ Alex nữa, thậm chí còn làm gục cả một tên mục sư bậc bốn của U Minh Quỷ Trảo… Tin tức này khiến Carmen phải chần chờ, chuyện báo thù vì thế cũng kẹt lại.

    Hôm nay, ngẫu nhiên thấy được Tần Nhược không đi cùng đám người Lục Tâm, bên cạnh lại chỉ có mấy tên người chơi bậc bốn bình thường không có gia tộc, không có chiến đội, Carmen lập tức cảm thấy hưng phấn ngay. Nghĩ tới 1 điểm vinh dự mới lấy được trên chiến trường Thần – Ma, gã nổi lên ý định báo thù!

    Nhưng…

    Điều khiến gã không thể nào ngờ được là, vừa mới tới gần thôi thì đã có hai cặp mắt như tia điện ngó qua, khóa lại hành tung của gã rồi.

    Trong đó, Lam Cơ là cung tiễn thủ bậc bốn thì còn nói được, vẫn hợp tình hợp lý, nhưng Carmen thật không ngờ rằng Tần Nhược vậy mà tức khắc cũng khóa lại được vị trí của gã ngay. Chuyện này cũng giống như một tên trộm định đột nhập vào nhà người ta trộm đồ, kết quả mới từ bên ngoài cửa sổ nhìn vào, đã phát hiện chủ nhà vốn phải đi làm rồi đột nhiên đang đứng trong phòng nhìn chằm chằm mình rồi.

    Loại cảm giác này khiến Carmen rởn cả tóc gáy! Nhất thời, gã bỏ đi ý định trả thù ngay, sau đó tăng tốc chạy khỏi bốn người này, ngay cả mắt cũng không dám nhìn lại một cái…

    Thật là đáng sợ quá, từ lúc nào nghề điều khiển nước bậc ba lại mạnh như thế, đến mức có thể nhìn thấy được kỹ năng Ẩn Thân của đạo tặc bậc bốn rồi? Chết tiệt! Biến thái!

    Carmen mắng, mà trong lòng thì không còn oán hận gì chuyện bị giết trong rừng Cain nữa – hết hy vọng rồi, người ta đã lên bậc bốn rồi, mà rõ ràng còn có khả năng nhìn thấy được năng lực ẩn thân nữa, đạo tặc có thể làm được gì chứ? Cho nên Carmen triệt để bỏ đi ý định báo thù Tần Nhược luôn. Khả năng bình tĩnh của gã quả thật là không còn gì để nói, chỉ thấy Tần Nhược không hề có biểu tình gì thì hoảng liền, thực ra gã chỉ đi lệch nghiêng qua bọn Tần Nhược chứ không hề đối diện, cho nên Tần Nhược cũng không phát hiện được tên đạo tặc đi ngang qua là Carmen. Thực ra thái độ này của Tần Nhược cũng có liên quan đến tâm trạng lúc này của hắn.

    Đột nhiên phát hiện ra dưới trạng thái bình thường cũng có khả năng cảm ứng phạm vi nhỏ, cảm xúc Tần Nhược dao động rất lớn, cho nên cũng không để tâm lưu ý xem tên đạo tặc đi ngang qua trông như thế nào – bình thường, gương mặt của hầu hết đạo tặc đều được che lại, cho dù có nhìn kỹ cũng không nhìn ra, trừ khi cao hơn đối phương 5 cấp thì mới có quyền xem được tin tức của họ.

    Lam Cơ thì mặc dù có chút hiếu kỳ với hành động của tên đạo tặc kia, nhưng cũng không lưu ý lắm, hiện giờ cô ta đang rất quan tâm tới chuyện phát triển giữa Tử Nguyệt Tiểu Yêu và Tần Nhược.

    Hiện giờ toàn bộ sự chú ý của Tử Nguyệt Tiểu Yêu đều dồn vào cả Tần Nhược, từ sau lần thấy Tần Nhược chiến đấu với Phong Cuồng Huyết Bình, cô lập tức cảm thấy trò chơi này hấp dẫn hơn trước ngay – một tên điều khiển nước bậc ba chiến thắng một tên mục sư bậc bốn trang bị hoàn mỹ, trong mắt cô, đây quả thực là ngoài sức tưởng tượng. Nhưng Tần Nhược lại làm được, cho nên cũng triệt để thay đổi sự nhận thức về trò chơi này của cô (cấp bậc càng cao thì lực chiến đấu càng mạnh).

    Sau khi nhận thức được thực lực người chơi mạnh hay yếu quyết định bởi sự lĩnh ngộ về nghề nghiệp của bản thân người đó, Tử Nguyệt Tiểu Yêu luôn tranh thủ lúc rảnh rỗi đến diễn đàn tìm kiếm các hướng dẫn về mục sư ánh sáng, muốn từ hành động của Tần Nhược tìm ra lối đi để hoàn thiện bản thân hơn, chứ không hề quan hệ gì đến việc thích hay không thích Tần Nhược cả.​
     
    dante2k1 and muthanhnam like this.
  5. Lôi Soái

    Lôi Soái And so the legend begin! Đại Boss

    Tham gia ngày:
    22/8/14
    Bài viết:
    98,235
    Được thích:
    359,686
    Nguyên Tố Thao Khống Sư
    Tác giả: Võng Lạc Hắc Hiệp
    Chương 160: Không cùng một cấp độ

    Người dịch: Xanh Trời Xanh Nước
    Nguồn: Quán trà đá Tàng Thư Viện



    Địa điểm luyện cấp mà mấy người bọn Tử Nguyệt Tiểu Yêu lựa chọn vẫn là sâu trong vùng đất tuyết, không biết vì sao, dường như họ rất chung thủy với vùng đất này.

    Có điều điều khiến Tần Nhược cảm thấy may mắn chính là, họ cũng không đến nơi trước kia. Mặc dù nơi đó tốc độ và số lượng quái nảy mới rất khá, nhưng Tần Nhược không cho rằng đội mình chỉ dựa vào mỗi một thành viên cận chiến như Hiên Long là có thể đối phó được nhiều quái bậc bốn như thế.

    Lúc này tâm trạng Tần Nhược đang rất khá, cũng càng lúc càng tự tin với khả năng của mình hơn, nhưng hắn vẫn còn chưa tự đại đến mức cho rằng dựa vào một mình mình là có thể chống chọi được với một lũ quái tuyết bậc bốn – dưới tình huống không lãng phí thuốc ma lực.

    Dọc đường, Tần Nhược cũng luôn cố gắng tránh lãng phí quá nhiều MP.

    Ngay cả một phép thuật bậc hai là Màng Nước mà hắn cũng lười mở ra, chỉ khi có quái vật tiến vào phạm vi tấn công thì mới dùng một kỹ xảo điều khiển nước nhanh chóng nào đó giam lại mà thôi… Còn chuyện phía sau thì cứ giao cho kẻ thích xung phong vào trận địa địch ra vẻ oai phong là Hiên Long xử lý.

    Mặc dù Hiên Long chú trọng hơn ở phần tư thế hoa mỹ lẫn tính rung động trong kỹ năng khi tấn công, nhưng dưới sự giúp sức của ba người, một mình gã đối phó với hai con quái vật bậc bốn vẫn không là vấn đề. Điều duy nhất ở gã khiến Tần Nhược khinh bỉ chính là dọc đường gã đã uống vào không dưới bốn bình thuốc ma lực cỡ nhỏ rồi – thật là xa xỉ quá!

    Càng đi vào bên trong, cấp bậc của các loại quái vật lại càng cao, Tần Nhược bắt đầu có chút thắc mắc không biết Hiên Long đang định dẫn đội đi đâu, nhưng khi nhìn thấy bóng của lũ mãng xà băng và vượn tuyết bắt đầu xuất hiện phía xa xa, hắn lập tức rõ ngay cái ý đồ này của Hiên Long…

    Đám quái vật ở vòng ngoài vùng đất tuyết cơ bản đều là dạng cận chiến cả, chỉ cần có nghề nghiệp cận chiến nào cuốn lấy, là nghề thợ nguyên tố và cung tiễn thủ không cần phải lo cho sự an nguy của bản thân. Nhưng đến khu vực sâu của vùng đất tuyết rồi thì loại quái vật tấn công xa như mãng xà băng, vượn tuyết sẽ bắt đầu tăng nhiều, mức uy hiếp đối với nghề tấn công xa cũng trở nên lớn hơn.

    Hiên Long dẫn đội đến nơi đây, mục đích đơn giản chính là muốn làm mình mất mặt…

    Tần Nhược thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng: trò mèo! Nếu lúc hắn còn ở bậc ba, chắc chắn sẽ không chịu đi theo đâu, nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ bậc bốn rồi, một mình đấu với một con mãng xà băng bậc bốn đã không còn là vấn đề nữa, huống chi lại còn có Tử Nguyệt Tiểu Yêu ở nơi đây. Lát nữa, ai mất mặt thì còn khó nói lắm!

    Tần Nhược không mở miệng bóc trần trò mèo này của Hiên Long, nhưng không có nghĩa là người khác không nhận ra được.

    – Khoan đã!

    Người vừa mở miệng chính là Tử Nguyệt Tiểu Yêu, chỉ thấy cô nhíu mày nhìn Hiên Long, nói:

    – Đừng đi tới trước nữa, đi nữa là đến địa bàn của mãng xà băng và vượn tuyết rồi, nguy hiểm lắm. Chúng ta cứ tìm nơi nào gần đây luyện cấp là được rồi!

    – Yên tâm đi, chẳng phải là có tôi và Tần Nhược rồi hay sao? – Hiên Long cười nói với Tần Nhược:

    – Đúng không?

    – Mãng xà băng và vượn tuyết đều là quái vật tấn công tầm xa, anh lại không phải không biết chúng nó khó đối phó đến thế nào mà? Ngay cả những đội mười người bình thường còn không bất cẩn đi chọc chúng nó đấy, chẳng phải anh tôi đã nói với anh rồi hay sao?

    Tử Nguyệt Tiểu Yêu làm sao không biết chút suy nghĩ thiển cận kia của Hiên Long chứ. Trong ngày thường có anh của cô ở đây cũng không dám bước tới khu vực đó nửa bước ấy chứ, bởi vì lũ vượn tuyết và mãng xà băng không những có khả năng tấn công xa mạnh mẽ rất nguy hiểm với nghề tấn công từ xa, mà cường độ tấn công tầm gần cũng vô cùng đáng sợ, những chiến sĩ bậc bốn thông thường không ai dám bất cẩn khi đối mặt với chúng hết. Với kết cấu của tiểu đội mình hiện giờ (một kiếm sĩ, một thợ nguyên tố, một cung tiễn thủ, một mục sư), cơ bản là không có cách nào chặn nổi chúng cả.

    Trước kia có kiếm sĩ rồng lửa Vu Hồng thì còn tốt, ít nhất gã một chọi một với vượn tuyết hay mãng xà băng cũng đều không chịu thiệt, nhưng Hiên Long thì lại không thể nào để người ta có cảm giác trầm ổn, an toàn như vậy được. Hơn nữa gã nói thì dễ nghe lắm, rằng có gã với Tần Nhược ở đây, nhưng vấn đề là, Tử Nguyệt Tiểu Yêu cảm thấy rằng gã một chọi một với vượn tuyết hay mãng xà băng cũng chưa chắc thắng được nữa là!

    – Chỉ đi xem một chút thôi.

    – Muốn xem thì tự anh đi xem đi!

    Tử Nguyệt Tiểu Yêu không hề nhường dù chỉ là một chút, lại tăng thêm hai người còn lại đều im lặng nên Hiên Long cảm thấy xấu hổ vô cùng. Gã cười ngượng một cái, nhưng rốt cục cũng nghĩ ra được một lý do đáng kể:

    – Thực ra tôi cũng là muốn tốt cho cô thôi. Tiểu Yêu, cô mới khóa mãng xà băng làm sủng vật, bây giờ phải tìm hiểu nhiều về mãng xà băng thì tới khi trứng nở mới giúp nó nhiều được chứ! – Trông bộ dạng gã giống như là gã đang hoàn toàn cân nhắc thay cho Tử Nguyệt Tiểu Yêu vậy, khiến Tử Nguyệt Tiểu Yêu không biết nên nói gì nữa.

    Có điều Lam Cơ cũng không vui, bèn bĩu môi kháng nghị:

    – Tìm hiểu thì cũng được, nhưng chẳng phải là còn tới bảy ngày đó sao? Chờ khi anh của Tiểu Yêu tham gia rồi hẵng đi, chẳng phải tốt hơn sao? Chỉ có bốn người, nếu gặp nguy hiểm thì làm thế nào?

    – Chẳng phải chúng ta có Tần Nhược đây sao? Cơ hội khó có đó! Vu Hồng cũng từng nói Tần Nhược mạnh hơn anh ấy rồi mà… Lại nói, Tần Nhược bận rộn như vậy, không biết lần sau gặp lại là tháng năm nào rồi ấy chứ… Đúng không? – Hiên Long tiếp tục giật dây. Có điều cũng phải nói, gã nói như thế quả thật khá là có lý, cho nên Tử Nguyệt Tiểu Yêu bị dao động, trông về phía Tần Nhược:

    – Anh Tần, anh cảm thấy có nguy hiểm không?

    Tần Nhược bình thản nhún vai:

    – Hiên Long nói cũng đúng đó, cô cần phải tìm hiểu về mãng xà băng nhiều hơn. Khả năng chiến đấu của mãng xà băng rất là mạnh mẽ, nếu sử dụng thích đáng, chuyện khiến sức chiến đấu của cô tăng lên gấp đôi là hoàn toàn có thể.

    – Tần Nhược, tôi phát hiện dường như anh rất quen thuộc với mãng xà băng đấy, trước kia anh có đụng với chúng nó nhiều rồi à? – Hiên Long hơi chần chờ, sau đó hỏi Tần Nhược.

    – À, không có, chỉ gặp khi làm nhiệm vụ thăng bậc thôi.

    – Nhiệm vụ thăng bậc? Chỉ có một lần đó thôi sao?

    Hiên Long và hai cô gái cùng lộ ra vẻ mặt bất ngờ. Chỉ gặp một lần mà đã đề nghị Tử Nguyệt Tiểu Yêu chọn làm sủng vật hay sao? Loại người này…

    Tử Nguyệt Tiểu Yêu cũng bị lời nói của Tần Nhược khiến cho giật bắn lên, khuôn mặt tinh xảo khẩn trương ngó hắn: chưa cần phải nói mãng xà băng không phải là một loại sủng vật đáng yêu gì, mà… một quả trứng sủng vật cũng đáng giá 2.000 đồng vàng đó, nếu nở ra một con sủng vật không có ích bao nhiêu, muốn đổi sang con mới thì chậm hơn người ta nhiều lắm.

    Nhìn ra được sự lo lắng trong lòng Tử Nguyệt Tiểu Yêu, Tần Nhược cười:

    – Cô cứ yên tâm đi, có những người cho dù ngày ngày đụng độ với một loại quái vật nào đó cũng chưa chắc có thể hiểu rõ về nó, cũng có những người chỉ cần gặp một lần là hiểu ngay… Thời gian đụng độ với mãng xà băng của tôi trong nhiệm vụ thăng bậc cũng không coi là ngắn, tổng cộng đánh hơn một tiếng đồng hồ, giữa chừng còn hỏi bạn bè được không ít thông tin nữa… Nếu cô thật sự lo lắng hoặc không thích thì đến lúc đó tôi móc tiền túi ra đổi cho cô một con là được.

    Tử Nguyệt Tiểu Yêu vội vàng lắc đầu, giải thích:

    – Không không không, không phải vậy. Anh đừng tức giận, tôi chỉ là cảm thấy… Có chút mất tự nhiên mà thôi. Nếu anh đã nói như vậy, tôi đương nhiên là tin vào ánh mắt của anh rồi.

    Nghe vậy, Hiên Long cảm thấy khó chịu lắm, bèn bĩu môi về hướng tên Tần Nhược “vô cùng tự cao” kia, nói với giọng trào phúng:

    – Làm nhiệm vụ thăng bậc mà cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ? Anh thật là phí tâm đó nha.

    – A.

    Tần Nhược cười tự giễu:

    – Cũng không chỉ một tiếng đồ hồ đâu… Khi đó, tôi nhớ hình như mất tới mấy tiếng đấy!

    Tần Nhược không hề có chút để bụng chuyện Hiên Long xem thường mình, bởi vì có một số thứ gã không thể nào hiểu nổi. Thảo luận với người ngoài nghề thì thật sự là không cần thiết!

    Hai người cơ bản là không ở cùng một cấp độ!

    Nhưng HIên Long lại không biết tốt xấu, nghe thấy Tần Nhược tự giễu như thế thì sắc mặt lại càng đắc chí hơn, nhưng vẫn đưa giọng như quan tâm, tiếp tục hỏi:

    – Chậc, sao lại như vậy được? Tôi nhớ khi tôi làm nhiệm vụ, cảm thấy không khó lắm mà. Lẽ nào anh không mang theo thuốc sao? – Cái giọng điệu đó, nếu người ngoài không biết lại cứ tưởng rằng gã thân với Tần Nhược lắm đấy chứ.

    Tần Nhược liếc mắt nhìn gã một cái, sau đó tiếp tục “diễn” theo:

    – Tôi cũng không biết, khi đó tôi cũng mang theo không ít thuốc, hơn mười tá cơ đấy, nhưng tôi cảm thấy nhiệm vụ ấy khó thật, chỉ cửa ải mấy con mãng xà băng này thôi là đã khiến tôi mất hơn một tiếng đồng hồ rồi.

    Hiên Long nghe thấy là hơn mười tá thuốc ma lực thì hoảng hồn một chút, sau đó cùng Lam Cơ nhìn về Tần Nhược với một ánh mắt khác trước. Rất nhanh, thói cũ của Hiên Long lại bộc phát:

    – Sao lại như thế được? Tôi nhớ khi tôi làm nhiệm vụ thăng bậc, cũng đụng phải một đám quái vật bậc bốn, tới mấy chục con đấy… Có điều tôi dụ chúng nó vào trong một căn phòng, chặn ở cửa giết hết! – Vừa nói, Hiên Long vừa lộ ra sắc mặt cực kỳ đắc ý, không hề biết rằng Tử Nguyệt Tiểu Yêu đã nhịn cười muốn không nổi rồi.

    Dù sao thì cô cũng là diễn viên chuyên nghiệp, cho nên cái “bản lĩnh” diễn xuất của Tần Nhược và Hiên Long như thế, trong mắt cô chẳng phải là sơ hở đầy mình đó sao? Hơn nữa, cho dù chỉ là xét theo lời kể của hai người thì cũng có thể thấy được loại quái vật mà hai người gặp phải hoàn toàn là một trời một vực.

    Một bên là kiếm sĩ, một bên là thợ nguyên tố, mà đối thủ là mãng xà băng và một loại quái vật cận chiến nào đó, độ khó khác nhau quá xa!

    Hiên Long chặn ở cửa, chỉ cần có thuốc là muốn quật ngã nhiều quái vật bậc bốn dạng cận chiến hơn cũng không thành vấn đề, nhưng Tần Nhược thì lại phải đối mặt với loại quái vật dạng toàn năng có thể đánh xa lẫn đánh gần, mức nguy hiểm cực lớn!

    Vậy mà Hiên Long vẫn còn chưa nhận ra ý chế nhạo ẩn sâu trong lời nói của Tần Nhược, vẫn còn dạt dào tự đắc muốn làm thấp đối phương để nâng lên bản thân mình, thật không biết lát nữa gã sẽ phải để mặt mũi vào đâu…

    Quả nhiên, nhắc gì là tới đó, dưới ánh mắt ngưỡng mộ của Tần Nhược và Lam Cơ, Hiên Long rất nhanh đã kể ra gã đã làm nhiệm vụ thăng lên bậc bốn thoải mái và mau lẹ đến nhường nào…

    Gã giải quyết mấy chục con quái vật bậc ba và bậc bốn, xử lý luôn hai con khổng lồ dung nham cấp 43, tổng cộng chỉ mất chừng 40 phút, chỉ là tiêu hao thuốc có chút nhiều mà thôi, tận ba tá, thuốc chữa thương cũng uống một đống lớn.

    Nói xong, Hiên Long vô cùng tự hào nhìn Tần Nhược:

    – Anh thì sao?

    – Lúc đó trừ mãng xà băng ra, hẳn cũng gặp phải quái vật bậc bốn đúng không? Nghe nói trong nhiệm vụ thăng bậc bốn thì ít nhất cũng phải gặp một đến hai con quái vật cỡ trung đấy… Mãng xà băng thì chỉ xem như là cỡ yếu trong bậc bốn thôi. Loại quái vật khó nhất anh gặp phải là loại nào? Làm thế nào vượt qua được?

    – Ha ha ha, vẫn là không nói thì hơn, nói ra mất mặt lắm.

    Tần Nhược nghĩ tới chuyện mình hai lần bị ép phải rớt xuống vách núi, bèn nửa thực nửa giả từ chối một câu.

    – Trời ạ, có gì đâu, dù sao cũng lên bậc rồi, mà chúng ta lại là bạn bè nữa, sẽ không cười anh đâu. – Hiên Long nói một câu khác với suy nghĩ trong lòng. Câu này khiến Tần Nhược không còn cách nào khác, đành bất đắc dĩ ngửa tay nhún vai:

    – Vậy cũng được!​
     
    dante2k1 and muthanhnam like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)