HOT  Huyền Huyễn  Dị Giới Nghịch Thiên Tà Thần - 1751 - Hỏa Tinh Dẫn Lực

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 2: Không Thể Kiềm Lòng
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Lúc này, trên thân hắn mặc áo cưới mà hồng, trong phòng treo đầy những tấm vải đỏ có in chữ"Hỷ". Đêm hôm qua, gia gia của hắn Tiêu Liệt cùng tiểu cô Tiêu Linh Tịch tự tay bố trí. Nơi này bình thường là phòng ở của hắn, bây giờ trở thành phòng tân hôn.

    Lúc này cửa vào bị đẩy ra, một thân ảnh nhẹ nhàng vội vàng đi vào. Tiêu Triệt lập tức đứng lên, mỉm cười hô:

    - Tiểu cô, là gia gia trở lại sao?

    Tiêu Linh Tịch là con gái giữa của Tiêu Liệt, tuy rằng là tiểu cô của Tiêu Triệt, nhưng năm nay chỉ vừa mới hơn 15 tuổi, so Tiêu Triệt còn nhỏ hơn một tuổi. Niên kỉ tuy nhỏ, nhưng đã xinh đẹp động lòng người, Huyền Lực đã bước vào Sơ Huyền kỳ lục cấp, tuy rằng không thể so sánh với Hạ Khuynh Nguyệt, nhưng cũng tương đương không khác biệt nhiều lắm, ở Tiêu môn thật sự được coi trọng.

    - Ha ha, Triệt nhi, ngươi tỉnh rồi a.

    Một âm thanh ôn hòa truyền đến, Tiêu Liệt chậm rãi đi vào, nhìn xuống giường, sắc mặt cũng không khác gì Tiêu Triệt, nhất thời thần sắc hắn nới lỏng vài phần. Hai người ở phía sau hắn, một là người trông nom nơi ở của hắn, quản gia Tiêu Hồng, một người còn lại là đệ nhất y sư của Lưu Vân thành mà mọi người đều biết -- Tư Đồ Doãn.

    - Tỉnh là tốt rồi, sắc mặt nhìn qua cũng không có gì bất thường, nhưng mà vẫn phải để Tư Đồ Đại Sư kiểm tra cho ngươi một chút, hôm nay là ngày ngươi thành hôn, không thể xảy ra nửa điểm sai lầm nào. Tư Đồ Đại Sư, làm phiền.

    Tiêu Liệt vừa nói, thân thể vừa tránh ra.

    Tư Đồ Doãn vẫn xách hòm thuốc ở trong tay đặt lên bàn, ngồi đối diện Tiêu Triệt, ngón tay điểm lên trên mạch đập Tiêu Triệt, trong giây lát, hắn liền lấy tay ra.

    - Tư Đồ Đại Sư, tình huống thân thể Tiểu Triệt như thế nào? Có nghiêm trọng hay không?

    Tiêu Linh Tịch vội vàng lên tiếng hỏi, sắc mặt lo lắng khẩn trương không cần nói cũng có thể hiểu.

    Ánh mắt Tiêu Liệt nhìn Tư Đồ Doãn, tuy rằng không nói gì, nhưng vẻ mặt đồng dạng có một tia ngưng trọng... Hắn làm sao không nhận ra được, trước đó Tiêu Triệt bỗng nhiên hôn mê nhất định không bình thường.

    Tư Đồ Doãn chậm rãi đứng dậy, tự nhiên một cách nhẹ nhàng:

    - Tiêu trưởng lão không cần lo lắng, tình huống thân thể lệnh tôn rất tốt, đừng nói là bệnh nặng, ngay cả bệnh vặt cũng không có. Lúc trước hôn mê, có lẽ là do tâm tình quá mức kích động làm cho khí huyết xông lên não, nói tóm lại, hôm nay lệnh tôn kết hôn với thiên kim của Hạ gia, đệ nhất mĩ nữ của Lưu Vân thành chúng ta a a.

    Tuy rằng Tư Đồ Doãn cực lực che giấu, nhưng trong lời nói vẫn là để lộ ra một chút ý vị tiếc hận. Thiên chi kiêu nữ gả cho một tên không ra gì, một phế vật không có tiền đồ, thật sự làm cho người ta không thể chấp nhận được.

    - Vậy là tốt rồi.

    Tiêu Liệt thở phào nhẹ nhõm, gật đầu nói:

    - Tư Đồ Đại Sư thật vất vả, sáng sớm đã bị ta kéo đến, lão Hồng, đưa Tư Đồ Đại Sư đến phòng tiếp khách nghỉ ngơi.

    - Không cần.

    Tư Đồ Doãn khoát tay chặn lại, nhấc lấy hòm thuốc:

    - Nếu lệnh tôn không có việc gì, ta cũng không cần lưu lại, chúc mừng Tiêu trưởng lão. Cưới được cháu dâu ưu tú nhất Lưu Vân thành, không biết là có bao nhiêu người cực kỳ hâm mộ, ha ha, cáo từ.

    - Đại sư nhất định phải tới uống chén rượu mừng. Lão Hồng, tiễn Tư Đồ Đại Sư một đoạn.

    - Triệt nhi, thân thể của ngươi thật sự không có việc gì? Có cảm giác chỗ nào khác thường hay không?

    Tư Đồ Doãn vừa rời đi, Tiêu Liệt liền nhíu mày, vẫn không yên lòng hỏi. Lúc trước Tiêu Triệt bỗng nhiên té xỉu, nhiệt độ cơ thể đột nhiên giảm, mất hết sinh cơ, chuyện này tuyệt không có khả năng do quá mức kích động mà dẫn đến. Nhưng xem bộ dáng hiện tại của Tiêu Triệt thật sự bình yên vô sự, khiến trong lòng Tiêu Liệt nhất thời nổi lên nghi hoặc.

    - Gia gia yên tâm, ta thật sự không có việc gì.

    Tiêu Triệt thoải mái đáp. Nhìn thần sắc lo lắng của Tiêu Liệt cùng mái tóc trắng đầy đầu, chóp mũi hắn không thể kìm hãm được chua xót một chút.

    Tiêu môn có ngũ đại trưởng lão, Tiêu Liệt tuy chỉ là ngũ trưởng lão nhưng lại là người có Huyền Lực mạnh nhất Tiêu môn, năm năm trước sớm đã tiến vào Linh Huyền Cảnh thập cấp, hiện tại đã đạt tới Linh Huyền Cảnh thập cấp đỉnh phong, chỉ cần có cơ hội, liền có khả năng đột phá Linh Huyền Cảnh, đạt tới Địa Huyền cảnh mà vô số huyền giả tha thiết mơ ước.

    Tiêu Liệt năm nay chỉ mới năm mươi lăm tuổi, lại có thực lực Linh Huyền cảnh đỉnh phong, mà tóc đã trắng xoá đầu. Mỗi lần nhìn đến gia gia một đầu tóc trắng, Tiêu Triệt cảm thấy trong lòng chua xót.

    Nguyên nhân Tiêu Liệt trung niên bạc tóc, toàn bộ Lưu Vân thành đều biết. Đứa con duy nhất của Tiêu Liệt, cũng chính là phụ thân Tiêu Triệt, Tiêu Ưng, năm đó có thể xưng là đệ nhất thiên tài của Lưu Vân thành, mười bảy tuổi đột phá Sơ Huyền cảnh, hai mươi tuổi tới Nhập Huyền cảnh ngũ cấp, hai mươi ba tuổi trực tiếp đột phá Nhập Huyền cảnh, đạt tới Chân Huyền cảnh, chấn động toàn bộ Lưu Vân thành, trở thành niềm kiêu ngạo của Tiêu môn, càng là kiêu ngạo của riêng Tiêu Liệt. Hầu như tất cả mọi người đều cho rằng, Tiêu Ưng là người có tư cách kế thừa chức vị môn chủ của Tiêu môn nhất.

    Nhưng đáng tiếc, có lẽ trời ghét người tài, sau khi Tiêu Triệt ra đời gần một tháng, Tiêu Ưng bỗng nhiên bị ám sát, mà vừa vặn ở thời điểm trước đó vài ngày, Tiêu Ưng vì cứu cháu gái Hạ gia nên Huyền Lực hao tổn nghiêm trọng, Khi bị ám sát không thể phát huy một nửa thực lực lúc bình thường, cuối cùng vong mạng. Vợ hắn trong lúc bi thương tự đoạn tâm mạch tự tử chết theo chồng. Chịu một đả kích lớn như thế, Tiêu Liệt trong một đêm tóc đen hóa bạc, chín tháng sau, Tiêu Linh Tịch được sinh ra, vì cái chết của con trai và con dâu dày vò, vợ Tiêu Liệt hậm hực mà chết sau khi sinh Tiêu Linh Tịch được một tháng.

    Con trai chết, sau đó thê tử cũng vĩnh viễn rời đi, có thể thấy được những năm qua Tiêu Liệt sống không bằng chết. Dưới mái tóc bạc trắng kia chứa đựng một nỗi đau không thể nói thành lời, đau thương, còn có cả cừu hận.

    Cho đến hôm nay, Tiêu Liệt vẫn chưa tra được năm đó là ai giết chết Tiêu Ưng.

    Sau này, hắn liền đặt toàn bộ hi vọng lên người Tiêu Triệt... Nhưng Tiêu Triệt trời sinh huyền mạch bị hao tổn, trở thành một tin sét đánh đối với Tiêu Liệt.

    Thế nhưng, đối mặt với tôn tử không hề có hi vọng này, Tiêu Liệt chưa từng có biểu hiện ra một chút thất vọng cùng oán nộ. Ngược lại còn quan tâm Tiêu Triệt hơn, gần như là quá cưng chiều. Bởi vì Tiêu Liệt nghĩ, trời sinh huyền mạch bị hao tổn đã là ông trời đối với hắn bất công, Tiêu Triệt không bao giờ khiển trách, không thèm chú ý đến những cười nhạo, Tiêu Liệt đành dùng tình thương, quan tâm để bù đắp. Mấy năm nay, hắn vẫn nghĩ cách tìm kiếm các loại đan dược có khả năng chữa trị huyền mạch, nhưng huyền mạch tổn hại, giống như là bẻ gãy kinh mạch Huyền Lực, đâu có dễ dàng chữa trị như vậy.

    Có một gia gia như vậy, Tiêu Triệt mặt kệ người khác không thèm chú ý đến, thậm chí cười nhạo trong ánh mắt, hắn vẫn cảm giác mình thật sự rất may mắn.

    Nhìn Tiêu Liệt tóc trắng rung rung, ánh mắt Tiêu Triệt dần dần trở nên chân thực... Nếu ông trời cho ta một lần cơ hội sống lại, còn khiến ta có được ký ức hai đời, để gia gia nhiều thêm vài phần vui mừng, ta cũng muốn sống oanh oanh liệt liệt! huyền mạch tổn hại thì sao! Ta là Y Thánh truyền nhân, chỉ cần ta tìm được thích hợp dược liệu, trong thời gian ba tuần ngắn ngủi, ta có thể đem huyền mạch khôi phục hoàn toàn.

    - Không có việc gì là tốt rồi.

    Nhìn bộ dáng của Tiêu Triệt, Tiêu Liệt cuối cùng cũng yên tâm, hắn nhìn thoáng qua ánh sáng bên ngoài, nói:

    - Sắp đến giờ rồi, Triệt nhi, ngươi chuẩn bị cho tốt đi, ta đi sắp xếp đội ngũ đón dâu một chút... Đúng rồi, ngươi cưỡi ngựa đi, hay là... ngồi kiệu?

    Nếu là Tiêu Triệt ngày hôm qua, tất nhiên sẽ trả lời"Ngồi kiệu". Tuy Hắn là cháu của trưởng lão, nhưng trừ thân phận này, có thể nói là không có gì đặc biệt, chênh lệch so với Hạ Khuynh Nguyệt cách biệt một trời một vực. Trên đường đón dâu, không hề nghi ngờ sẽ lọt vào vô số chỉ trỏ, thừa nhận vô số ghen tị trào phúng tiếc hận, nếu như lộ mặt ra ngoài, cảm giác như vậy có thể nghĩ được. Nhưng Tiêu Triệt hôm nay lại mỉm cười:

    - Đương nhiên là cưỡi ngựa! Gia gia yên tâm, Hạ Khuynh Nguyệt tuy cao quý, như từ lâu đã xác định là con dâu Tiêu gia, ta sẽ quang minh chính đại, đường đường chính chính đem nàng cưới về, tuyệt không làm mất mặt gia gia.

    Thần tình Tiêu Liệt nhất thời bị đông lại, tựa hồ không nghĩ tới Tiêu Triệt sẽ nói ra lời như vậy, trên mặt Tiêu Liệt lộ ra nụ cười ôn hòa, khẽ gật đầu:

    - Tốt.

    Một chữ ngắn ngủi được thốt ra, lộ ra bộ dáng vui vẻ đã lâu không có được. Tiêu Liệt nhẹ nhàng cất bước chạy ra khỏi phòng.

    Tiêu Liệt vừa tránh ra, Tiêu Linh Tịch lập tức xông tới trước mặt Tiêu Triệt, cánh môi loan kiều, ánh mắt bên trong mang theo một chút mất hứng:

    - Hóa ra ngươi kích động ngất đi, làm hại ta lo lắng kinh hoảng lâu như vậy. Ngươi rõ ràng chưa từng gặp Hạ Khuynh Nguyệt, cứ như vậy mà yêu thích!... Cũng đúng a, nàng ta là đệ nhất đại mỹ nữ Lưu Vân thành mà, hừ!

    Tiêu Triệt vội vàng vẫy tay:

    - Làm sao có thể! Hạ Khuynh Nguyệt tuy rằng rất xinh đẹp, nhưng tiểu cô so với nàng ta còn xinh đẹp hơn nhiều! Nếu như ta bởi vì nàng mà té xỉu, mỗi ngày tiểu cô đều ở bên cạnh, đời này của ta không biết đã ngất đi bao nhiêu lần.

    - Hi...

    Tiêu Linh Tịch phấn khởi, sắc mặt suy sụp nhất thời đã biến mất, an nhiên mà cười:

    - Đã biết ngươi sẽ nói loại lời này để khiến ta vui vẻ. Bất quá, tiểu Triệt bởi vì lập tức muốn cưới nàng ta mà kích động té xỉu cũng không quan hệ, Hạ Khuynh Nguyệt xinh đẹp như vậy, được công nhận là Lưu Vân thành đệ nhất thiên tài, Hạ gia lại là đệ nhất cự phú ở Lưu Vân thành, không biết có bao nhiêu người nằm mơ đều tưởng cưới nàng về làm lão bà. Kết quả vẫn gả cho tiểu Triệt nhà ta.

    Nói tới đây, trên mặt Tiêu Linh Tịch lộ ra thần sắc tự hào, tiếp đó, ánh mắt của nàng lại dần dần trở nên trống trải, thanh âm nhẹ nhàng chậm chạp thốt lên:

    - Chỉ là cảm giác thật nhanh... Tiểu Triệt lập tức sẽ thành gia lập thất...

    - Đông đông!

    Tiếng đập cửa vang lên, ngay sau đó ngoài cửa truyền đến âm thanh trầm ổn của lão quản gia Tiêu Hồng:

    - Thiếu gia, giờ lành đã đến, nên đi tới Hạ gia đón dâu.

    - A... Nhanh như vậy?

    Tiêu Linh Tịch nhìn thoáng qua Tiêu Triệt đang trang điểm, nhất thời có chút nôn nóng:

    - Hồng thúc chờ một lát, lập tức xong ngay.

    Nói xong, nàng đã đi đến trước người Tiêu Triệt, đôi tay bắt đầu nhanh chóng sửa sang lại áo cưới của hắn:

    - Quần áo này thật phiền toái, toàn bộ rớt lung tung. Ngươi đứng yên không động đậy, lập tức xong ngay.

    Một đôi ngọc thủ non mịn trắng như tuyết bắt đầu vội vàng trung vuốt lên vạt áo hắn, một lần nữa buông lỏng vạt áo... động tác của nàng tuy trúc trắc, nhưng lại vô cùng nghiêm túc chuyên chú. Tiêu Triệt yên lặng nhìn nàng, ánh mắt dần dần trở nên mơ màng...

    Hôm nay hắn muốn cưới Hạ Khuynh Nguyệt về nhà, nhưng Hạ Khuynh Nguyệt có chân tâm nguyện ý gả cho hắn hay không, trong lòng hắn hiểu rất rõ ràng. Nếu không phải phụ thân hắn Tiêu Ưng cùng phụ thân Hạ Khuynh Nguyệt Hạ Hoằng Nghĩa năm đó đã ước định, Hạ Khuynh Nguyệt đừng nói là gả cho hắn, ngay cả nhìn mặt hắn thôi cô ta cũng không thèm. Trên thế giới này người thật sự đối xử tốt với hắn, cũng chỉ có gia gia Tiêu Liệt, cùng tiểu cô trước mắt.

    Khi hắn còn nhỏ, Tiêu Linh Tịch cả ngày như một khối da trâu kéo đường dính vào trên người Tiêu Triệt, hắn đi đến nơi nào, Tiêu Linh Tịch liền theo tới nơi đó, trong giây lát mà không thấy được hắn liền sẽ oa oa khóc lớn. Khi Tiêu Triệt mười tuổi xác nhận huyền mạch bị tổn hại, Tiêu Linh Tịch như trở thành người lớn chỉ trong một đêm, nàng biết huyền mạch tổn hại sẽ có hậu quả ra sao, cũng biết khái niệm thân phận"tiểu cô" của mình, nàng bắt đầu khổ tu Huyền Lực, để có thể bảo hộ đứa cháu chỉ có thể đứng ở tầng chót Thiên Huyền đại lục.

    Đã trải qua hai mươi bốn năm"Mộng Nam Kha" ở Thương Vân đại lục, Tiêu Triệt vô cùng rõ ràng cảm giác Tiêu Linh Tịch đối tốt với hắn là trân quý cỡ nào.

    Hạ Khuynh Nguyệt tuy rằng lập tức sẽ trở thành vợ hắn, nhưng cũng giống như mặt trăng chỉ có thể nhìn mà không chạm được.

    Nếu lấy được nữ hài tử như tiểu cô vậy thì quả thật hoàn hảo...

    Ý nghĩ không thể khống chế như vậy xuất hiện ở bên trong đầu óc Tiêu Triệt.

    Bộ áo cưới phức tạp rốt cuộc cũng sửa sang lại hoàn tất, Tiêu Linh Tịch hít một hơi, nhón mũi chân, thò tay sửa sang lại tóc rối trên trán Tiêu Triệt. Theo mũi chân nàng nhón lên, Gương mặt như hoa như ngọc cùng mặt Tiêu Triệt nhất thời gần trong gang tấc, đôi mắt, còn có vẻ mặt bên trong ẩn chứa tâm tình của một thiếu nữ mới có mềm mại cùng yếu đuối, để người đối diện không khỏi sinh ra dục vọng yêu thương che chở.

    Thần xui quỷ khiến, Tiêu Triệt đầu bỗng nhiên cúi xuống, môi hắn nhẹ nhàng điểm lên đôi môi hồng phấn của Tiêu Linh Tịch.
     
    tempking1970, Dạ Tâm and zHiePz like this.
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,406
    Chương 3: Ngươi Cưới Ta
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    “A!!”

    Tiêu Linh Tịch kêu lên một tiếng sợ hãi, như một con thỏ nhỏ hốt hoảng nhảy về phía sau, nàng đưa tay sờ lên trên cánh môi còn đang tê dại, mắt đẹp trừng lớn, một màu đỏ hồng từ trên khuôn mặt trắng như tuyết nhanh chóng lan tràn tới cổ: “Ngươi... Ngươi... Ngươi hôn trộm ta!!”

    “Ngươi làm sao phản ứng như vậy.” Rõ ràng là người sai Tiêu Triệt lại biểu tình ra mặt đầy vẻ vô tội cộng thêm đau lòng: “Lúc chúng ta còn nhỏ ngươi thích nhất cùng ta làm người thân cận, hiện tại ta mỗi lần thân cận ngươi một chút, ngươi đều giống gặp chuyện kinh khủng vậy.”

    “Ngươi ngươi ngươi... Ngươi cũng biết nói đó là trước đây!” Tiêu Linh Tịch bộ mặt càng ngày càng hồng thêm: “Chúng ta hiện tại đều là người lớn, không thể lại thân cận loạn như vậy! ngươi... Ngươi cũng sắp có vợ rồi, về sau chỉ có thể thân cận với lão bà của ngươi!”

    “Vì cái gì...”

    “Bởi vì ta là tiểu cô cô của ngươi!” Tiêu Linh Tịch vừa dậm chân vừa cảm thấy khó thở.

    “Vậy... Ta muốn thân cận với ngươi thì phải làm sao mới được?” Tiêu Triệt tay chống cằm, cười tủm tỉm nói. Người thiếu nữ 15 tuổi khả ái trước mặt này, căn bản không có nửa điểm uy hiếp “Tiểu cô cô”.

    “Hừ... Vậy ngươi phải cưới ta a!” Tiêu Linh Tịch chóp mũi nhếch lên, âm thanh giận dữ nói.

    “Uy! nhưng ngươi là tiểu cô cô của talàm sao có thể cưới ngươi...” Tiêu Triệt âm thanh thấp xuống, ánh mắt ngược lại trừng lớn vài phần.

    “Biết vậy còn dám loạn thân! còn dám hôn lén ta ta liền nói cho lão bà ngươi Hạ Khuynh Nguyệt, để nàng ta thu thập ngươi, hừ hừ!” Tiêu Linh Tịch trán ngẩng lên, tràn đầy đắc ý nhìn hắn.

    Lúc này, âm thanh Tiêu Hồng lại lần nữa từ bên ngoài truyền đến: “Thiếu gia, chuẩn bị xong chưa? Nên đi Hạ gia đón dâu.”

    “Tốt, ta lập tức đi ra ngoài.” Tiêu Triệt nhìn thoáng qua trang điểm của bản thân, chuẩn bị đi ra ngoài. Vừa bước ra hai bước, liền bị Tiêu Linh Tịch một tay giữ chặt, mặt đầy nghiêm túc nói: “Tiểu Triệt! trước khi ngươi đi cưới Hạ Khuynh Nguyệt, hãy đem ước định của chúng ta ngày hôm qua lặp lại một lần, một chữ đều không sai, bằng không ta không để cho ngươi đi ra ngoài.”

    Uớc định ngày hôm qua? Tiêu Triệt vừa hồi tưởng, hơi mang vẻ bất đắc dĩ nói: “Được rồi... Sau khi cùng Hạ Khuynh Nguyệt thành hôn, không được có lão bà quên tiểu cô cô, không thể giảm bớt thời gian ở cùng tiểu cô, đối với lời tiểu cô cô kêu gọi cùng như trước kia có thể gọi đến bất cứ lúc nào... Như vậy là một chữ đều không có sai đúng không?”

    “Hì hì, như vậy mới ngoan nha.” Tiêu Linh Tịch miệng lộ ra nụ cười khả ái, nhưng tay kéo Tiêu Triệt vẫn không có buông ra: “Bất quá, vẫn còn một điều nữa, là ta ngày hôm qua quên một điều... Tuy rằng Hạ Khuynh Nguyệt trở thành lão bà của ngươi, thế nhưng, địa vị nàng ta trong lòng ngươi, không thể cao hơn ta! lập tức lặp lại một lần, nói mau nói mau nói mau!”

    Tiêu Triệt ánh mắt nghiêng đi, nhìn đôi mắt đẹp của nàng nói: “Ngươi hôn ta một cái, ta sẽ đáp ứng.”

    “Trừ phi... Ngươi cưới ta?”

    “...” Tiêu Triệt bại trận.

    “Thiếu gia, còn chưa xong sao?” Qua “Giờ lành” đã định là điều tối kỵ, âm thanh Tiêu Hồng thúc giục một lần từ ngoài cửa truyền đến.

    Tiêu Triệt tay đặt ở trên cửa, nhưng không có lập tức đẩy ra, mà là nhỏ giọng nói: “Chuyện này, ta không có biện pháp đáp ứng tiểu cô cô... Bởi vì địa vị tiểu cô cô ở trong lòng ta, một trăm Hạ Khuynh Nguyệt đều không bằng, ta không muốn lấy nàng ta so cùng tiểu cô cô.”

    Thanh âm hạ xuống, hắn mới đẩy cửa ra, thản nhiên đi ra ngoài.

    Tiêu Linh Tịch đứng yên tại chỗ, ngẩn người một hồi lâu, sau đó khóe môi cong lên một chút, giống tiểu cô nương được tặng kẹo hồ lô đường nhảy nhót đi theo ra ngoài.

    Tiêu Triệt đi ra cửa phòng, đội ngũ đón dâu miễn cưỡng được cho là hoa lệ đã chờ ở chỗ đó. Tiêu Hồng hướng hắn cười hòa ái: “Thiếu gia, mời lên ngựa. Trên đường ta đón dâu sẽ toàn lực bảo hộ thiếu gia chu toàn... Đương nhiên ngày đại hỉ của thiếu gia, chỉ có chuyện vui không có tai ương gì, hẳn là cũng không cần lão hủ ra tay.”

    “Hồng gia, làm phiền.” Tiêu Triệt hướng về phía Tiêu Hồng mỉm cười, trực tiếp nhảy lên ngựa. Lúc này, một âm thanh ôn hòa từ bên tay trái bỗng nhiên truyền đến:

    “Xem ra đến vừa kịp lúc. Tiêu Triệt đệ đệ đang muốn đi đón dâu sao? Thật sự chúc mừng chúc mừng.”

    Tiêu Triệt hơi thoáng nhướng mày, theo hướng âm thanh vọng đến, nhìn thấy hai thanh niên nam tử hướng về phía hắn chậm rãi đi tới. Nam tử vừa nói chuyện khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng người vừa phải, diện mạo rất là phong nhã tuấn mỹ, ánh mắt trong trẻo, vẻ mặt tươi tắn như cây gặp gió xuân mỉm cười cùng hắn. Phía sau hắn là thanh niên nam tử, diện mạo có chút gầy yếu, tuổi so với hắn có vẻ lớn hơn một ít, cước bộ hắn thủy chung trước sau so với nam tử cách một thân người.

    Nhìn bọn họ đến, Tiêu Triệt mỉm cười: “Thì ra là Ngọc Long ca cùng Tiêu Dương ca, các ngươi đến đây, đặc biệt vì ta đưa tiễn sao?”

    Tiêu Ngọc Long, con trai độc nhất môn chủ đương nhiệm Tiêu môn Tiêu Vân Hải, năm nay tròn hai mươi tuổi, vô luận diện mạo, thiên phú, cách nói năng, trí tuệ, đều là tồn tại cao nhất trong thế hệ trẻ Tiêu môn. Trước mắt Huyền Lực đã đạt Nhập Huyền cảnh tam cấp, là sự kiêu hãnh của Tiêu Vân Hải, cũng là người được Tiêu môn kí thác kỳ vọng cao nhất, nếu không ra cái gì đại ý ngoại, hắn sẽ là tiếp theo nhậm Tiêu môn môn chủ. Mặc dù có được rất nhiều ánh hòa quang trên người nhưng hắn không có một chút ngạo khí, vô luận đối ai đều tao nhã, cho dù đối mặt với một kẻ tàn phế như Tiêu Triệt, hắn cũng luôn luôn ôn hòa có lễ nghĩa, chưa bao giờ lộ ra một chút ý trào phúng, ngược lại thường xuyên biểu hiện ra sự quan tâm đối với việc tổn hại huyền mạch của hắn.

    Cho tới bây giờ, Tiêu Triệt đối với hắn rất hảo cảm, còn có một chút cảm kích và sùng bái... Đương nhiên, đó là Tiêu Triệt trước kia.

    Người phía sau Tiêu Ngọc Long thân phận cũng không đơn giản, cũng không phải Tiêu môn đệ tử phổ thông, mà là tôn tử nhỏ nhất của nhị trưởng lão, Tiêu Dương. Hiện nay mười chín tuổi, Sơ Huyền cảnh cửu cấp, từ nhỏ thường đi theo phía sau Tiêu Ngọc Long, lấy Tiêu Ngọc Long làm chủ định, sai đâu đánh đó. Bất quá hắn đối với Tiêu Triệt, không có thân mật như Tiêu Ngọc Long, tuy rằng đều là cháu của các trưởng lão, nhưng hắn đối với Tiêu Triệt luôn luôn có ý khinh thường, Tiêu Triệt trong lúc ngẫu nhiên chủ động nói cùng hắn một hai câu, hắn hoặc không thèm để ý, hoặc là lỗ mũi ngửa lên trời hừ hừ hai tiếng.

    Là cháu trưởng lão, Tiêu Triệt chẳng những có nhà ở của chính mình, còn có một tiểu viện độc lập, nhưng sân này trừ gia gia Tiêu Liệt cùng tiểu cô cô Tiêu Linh Tịch, bạn bè duy nhất cùng với hắn, bình thường cực kỳ hiếm có người đến, lúc này Tiêu Ngọc Long mang theo Tiêu Dương chủ động đi đến nơi này, mục đích có lẽ để nhìn hắn đi đón dâu.

    “Ha ha, đương nhiên.” Tiêu Ngọc Long sang sảng cười, đến gần nói: “Ngươi hôm nay cưới là đệ nhất Minh Châu của Lưu Vân thành chúng ta, đây không chỉ là đại sự của riêng Tiêu môn chúng ta, mà còn là đại sự của toàn bộ Lưu Vân thành. Ngươi có thể lấy được một Minh Châu như vậy, ta là ca ca thật sự vui mừng cùng hâm mộ, đương nhiên, còn có chút hổ thẹn a, ha ha ha ha.”

    Tiêu Triệt cũng cười lên: “Ngọc Long ca nói đùa, lấy nhân tài như Ngọc Long ca, nếu là muốn thành hôn, toàn bộ nữ tử ưu tú ở Lưu Vân thành còn không phải mặc cho ngươi lựa chọn.”

    “Thiếu gia, chúng ta cần phải đi.” Tiêu Hồng nhắc nhở nói.

    “Tiêu Triệt đệ đệ, mau đi đi. Chúng ta nhón chân ngóng trông ngươi đem Lưu Vân thành Minh Châu cưới vào cửa chúng ta.” Tiêu Ngọc Long cười nói.

    Tiêu Triệt gật đầu, ngồi ổn định trên ngựa, đội ngũ đón dâu nhất thời ra sân, trong tiếng khua chiêng gõ trống thẳng đến Hạ gia.

    Trong nháy mắt Tiêu Triệt rời đi từ trong tầm mắt, Tiêu Ngọc Long trên mặt cười nháy mắt cương ngạnh, sau đó vẻ mặt trở nên vô cùng âm trầm, hắn đột nhiên xoay người, hung hăng nện một bạt tai trên mặt Tiêu Dương, trong miệng phát ra âm thanh trầm thấp: “Phế vật!”

    Tiêu Dương bị một bạt tai Tiêu Ngọc Long trực tiếp đánh bay đi ra ngoài, mặt trái cao cao sưng lên, hắn vội vàng lảo đảo bò lết đến dưới chân Tiêu Ngọc Long, kinh hãi nói: “Ta... Ta rõ ràng đã đem Thí Tâm tán ném vào, khi trước tin tức hắn bỗng nhiên té xỉu cũng là sự thật... Ta... Ta cũng không biết tại sao như thế này...”

    “Hừ!” Tiêu Ngọc Long chau mày, gương mặt nhăn nhó : “Ta tốn kém một khoản lớn như vậy ngay cả Tư Đồ Doãn đều tra không ra kịch độc, ngươi lại cho ta làm thất bại! chẳng lẽ khiến ta trơ mắt nhìn Hạ Khuynh Nguyệt gả cho cái tên phế vật Tiêu Triệt kia?”

    “Lão đại, tiểu tử kia vừa mới đi ra ngoài, trên đường đón dâu chính là cơ hội của chúng ta... Tuy rằng chúng ta không thích hợp ra mặt, nhưng hoàn toàn có thể xúi giục đám người Vũ Văn gia, còn có vài tên công tử của phủ thành chủ, bọn họ đều thèm nhỏ dãi Hạ Khuynh Nguyệt, đối với Hạ Khuynh Nguyệt phải gả cho Tiêu Triệt chuyện này đều hận nghiến răng, chỉ cần hơi cổ động một chút, hơn nữa đi ra khỏi cửa, mọi chuyện đều có thể...”

    “Nếu đơn giản như vậy, ta cần tiêu phí nhiều tâm tư như vậy để làm Thí Tâm tán sao!” Tiêu Ngọc Long lạnh lùng cắt lời Tiêu Dương mà nói: “Tiêu Triệt tuy rằng là phế vật, nhưng gia gia hắn Tiêu Liệt lại là Linh Huyền cảnh thập cấp, ở trong thành Lưu Vân không có người có khả năng địch lại, ai dám chọc hắn? phụ thân Hạ Khuynh Nguyệt đối với hôn sự này cũng chưa từng dị nghị, dám công nhiên nháo sự, có nghĩa là đồng thời đắc tội Tiêu Liệt cùng Hạ gia, ngươi tính xem Vũ Văn gia cùng vài cái tiểu tử phủ thành chủ kia có dám, thì người nhà bọn họ cũng tuyệt đối sẽ toàn lực ngăn cản... Hơn nữa, ngươi không thấy được lão gia hỏa Tiêu Hồng kia tự mình cùng đi sao? Có hắn ở đó, ai có thể gây chuyện!”

    Tiêu Ngọc Long vừa nói, hai tay siết chặt không ngừng phát ra “Ba ba” âm thanh của xương cốt va chạm. Khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Khuynh Nguyệt, cảm thấy mất hồn, một người chưa bao giờ sợ hãi khi gặp chuyện như hắn khi đó lại hồn phi phách tán. Từ lúc ấy, hắn thề đời này nhất định phải khiến Hạ Khuynh Nguyệt trở thành nữ nhân của hắn.

    Nhưng, bây giờ Hạ Khuynh Nguyệt tự nhiên lại gả cho một tên phên vật ai cũng coi thường trong Tiêu môn Tiêu Triệt, điều này làm hắn không thể cam tâm!

    “Lão đại, kỳ thật... Kỳ thật ngươi cũng không cần lo lắng nhiều.”

    Tiêu Dương nhìn thoáng qua sắc mặt Tiêu Ngọc Long, thật cẩn thận nói: “Ngươi nghĩ lại xem, theo như tính nết Hạ Khuynh Nguyệt, đối với nhiều nhất đẳng tài tuấn của Lưu Vân thành đều luôn luôn không để vào mắt, như vậy có khả năng thích tiểu tử Tiêu Triệt kia sao? Nàng gả cho Tiêu Triệt, là bởi vì ước định mười sáu năm trước mà thôi. Ta nghĩ nàng gả vào Tiêu môn, cũng tuyệt đối không có khả năng cho phép tên phế vật như Tiêu Triệt chạm vào một ngón tay của nàng... Mà sau khi nàng gả đến Tiêu môn chúng ta, cơ hội để lão đại tiếp xúc cùng nàng sẽ tăng lên rất nhiều, lão đại tướng mạo thiên phú, cùng phế vật Tiêu Triệt đối lập, thời gian dài, còn sợ không thuyết phục được một Hạ Khuynh Nguyệt hay sao? Đến thời điểm...”

    Nghe Tiêu Dương nói, sắc mặt âm trầm của Tiêu Ngọc Long bắt đầu giãn ra một chút, đôi mắt hẹp dài cũng chậm rãi mị lên, ngón tay hắn điểm chóp mũi, cúi đầu nói: “Lời ngươi nói rất có đạo lý a... Xem ra không độc chết tên phế vật kia vẫn là một chuyện tốt.”
     
    tempking1970, Dạ Tâm and zHiePz like this.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)