Tiên Hiệp Nghịch Thiên Kỹ- Tác giả: Tịnh Vô Ngân - Chương 100

  1. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Nghịch Thiên Kỹ
    Tác giả: Tịnh Vô Ngân



    Chương 99: Cuộc Thi Đấu Cầm Nghệ Của Tứ Đại Đế Quốc



    Người dịch: hatung492305
    Nguồn: MeTruyen









    Năm nay chắc chắn sẽ là một năm không yên ổn, sinh nhật 20 tuổi của Nguyệt công chúa xảy ra phong ba còn chưa dập tắt được, một chuyện lớn gây chấn động khác lại đang bắt đầu được chuẩn bị, đó chính là cuộc thi đấu cầm nghệ 10 năm 1 lần của tứ đại đế quốc lại sắp được mở màn.

    Từ lúc Sài lão biết được chuyện đó, Thái Xung đã chết, nhưng lại không để lại chút tin tức nào, Mộng hoan lâu cũng cắt đứt mọi đầu mối một cách triệt để, khoảng thời gian này ở đế đô, bầu không khí cũng trở nên căng thẳng, bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào cũng có thể nhìn thấy quân đội đi tuần khắp nơi, hoàng thành đưa ra tuyên bố bởi vì cuộc thi đấu cầm nghệ của tứ đại đế quốc sắp bắt đầu, đế đô cần phải bảo đảm an toàn tuyệt đối, nhưng có một số người cũng biết, chắc chắn là có dụng ý khác.

    Cuộc thi đấu cầm nghệ lần này do dì Băng toàn quyền phụ trách, tứ đại đế quốc đều có 10 tuyển thủ tham gia thi đấu, trong số tuyển thủ tham gia thi đấu của Sí Nhiệt đế quốc, Hàn Phong Tuyết và Băng Hân Vân được xếp vào không cần qua tuyển chọn. Còn 8 người khác, dì Băng cũng chuẩn bị cử hành một cuộc công khai chọn lựa người tham gia thi đấu ở đế đô.

    Hàn Phong Tuyết cũng có chút mong đợi đối với cuộc thi cầm nghệ này, đối với một người yêu thích cầm nghệ, có thể cùng các bậc tinh anh của các nước giao lưu, thật là một việc vô cùng hưng phấn.

    Ở bên ngoài hoàng thành, có một công trình lớn cũng đang được xây dựng, ở đó, sẽ là nơi diễn ra cuộc thi cầm nghệ sắp tới, có thể thấy Đế đô đối với việc này cũng rất xem trọng, ngàn vạn lần không muốn qua một cuộc thi cầm nghệ mà đánh giá thực lực mạnh yếu của một đế quốc, từ những tố chất của những thanh niên ưu tú của đế quốc có thể nhìn ra, nhưng cầm nghệ, ở một góc độ khác mà nói, những biểu hiện của thanh niên đối với đế quốc thực ra chỉ trên phương diện thành tựu, sự phát triển của một quốc gia, phải là toàn diện.

    Ngoài ra, nếu như cầm nghệ đã đạt tới đỉnh cao, sau khi đạt đến cảnh giới nhập tủy, nếu rèn luyện cầm kỹ tiếp, thành tựu cũng coi như là trước giờ chưa từng có, lực tấn công có thể so với giáo kỹ, kỵ sĩ chuyên nghiệp không thua kém chút nào.

    Những cây cổ thụ ở đế đô, lá rụng bay lả tả, gió thu lướt nhẹ qua làm cho bầu không khí trở nên mát mẻ, thấm vào lòng người. Ở ngoài thành đế đô, ngày nào cũng có các loại xe ngựa xa hoa hoặc ma thú đi vào đế đô, nếu cẩn thận một chút thì sẽ nhìn thấy, trong số những người đó, có rất nhiều hộ vệ có khí chất phi phàm, có quân đội, cũng có đội quân bảo vệ gia tộc lớn, mà người mà bọn họ bảo vệ không phải ai khác mà là những thiếu niên 20 tuổi.

    Đây là một cơ hội kinh doanh lớn, rất nhiều thương nhân đều nghĩ như vậy: đã đến lúc phát tài rồi, bọn gà kêu chó trộm cũng rục rịch ngóc đầu dậy; mà những quý tộc bình dân khác lại nghĩ đơn thuần hơn rất nhiều, đế đô có chuyện náo nhiệt rồi.

    Người của tam đại đế quốc trải qua bao nhiêu ngày trèo đèo lội suối, vượt qua vạn dặm, qua bao nhiêu gió bụi dặm trường, cuối cũng cũng nhận được sự tiếp đãi đặc biệt đưa bọn họ đến ngoại thành đế đô, ở đó, xung quanh trăm dặm đều được xây dựng bởi bờ tường cao lớn, ở bốn góc, lại được xây dựng các loại phong cách đình đài lầu vũ, màu đỏ tươi của thảm trải nên rực rỡ cả trời đất, khu vực ở giữa, được xây cao 5, 6 mét chính là vũ đài vững chắc được dựng trên mặt đất, đặc biệt là vũ đài lới nhất ở giữa, cao đến mấy chục mét, thị lực tốt, cho dù ở cách đó trăm dặm cũng có thể nhìn thấy lá cờ đỏ tung bay trong gió, phía trên có viết tám chữ lớn “tứ đại đế quốc cầm nghệ đại trại” (Cuộc thi đấu cầm nghệ của tứ đại đế quốc).

    Hàn Phong Tuyết bị cảnh vật trước mắt làm cho rung động, một tháng trước lúc cậu đến nơi này, khu vực này chỉ là một bãi đất trống, thế mà chỉ vẻn vẹn có một tháng, các công trình to lớn vĩ đại đã được hoàn thành, cậu không thể không cảm khái cách làm việc tập trung và hiệu quả của đế quốc.

    Nhìn những người xung quanh mình, bọn họ ai cũng có chút xuất thần. Vẫn còn 3 ngày nữa cuộc thi mới chính thức bắt đầu, bản thân với tư cách là tuyển thủ tham gia cuộc thi lớn này, Hàn Phong Tuyết và Băng Hân Vân cùng 8 người được chọn đi thăm quan tìm hiểu về sân đấu.

    -Các ngươi còn chưa biết quy tắc của cuộc thi đúng không? – Dì Băng dẫn đầu vừa đi vừa hỏi.

    Cả nhóm cùng gật đầu.

    -Trận đấu tiến hành trong ba ngày, tổng cộng có ba vòng, vòng thứ nhất là vòng chọn lọc, mỗi người sẽ đàn tấu một khúc nhạc, và sẽ do trọng tài của tứ đại đế quốc quyết định, sau đó sẽ chọn ra hai mươi người. Vòng thứ hai là vòng bốc thăm, cho các cặp đấu với nhau, rồi tiếp tục chọn ra 10 người để tiến vào vòng thi đấu cuối cùng, cùng thi đấu trên đài cao, quá trình đàn tấu không những là so tài cầm nghệ, đồng thời cũng so tài cầm kỹ, ai ra khỏi sân trước thì sẽ bị loại, người kiên trì được đến tận phút cuối cùng chính là quán quân của trận đấu. Cuối cùng cả 10 người đều có thể giành được phần thưởng tương ứng với vị trí của mình, người xếp thứ nhất được 20 phần, người xếp thứ 2 được 18 phần, lần lượt cứ giảm xuống một bậc là phần thưởng giảm đi hai phần, cuối cùng căn cứ vào số phần thưởng mà tuyển thủ của quốc gia đó tích lũy được mà quyết định nước nào sẽ đứng đầu trong bốn nước.

    Mọi người đều gật đầu, quy định như vậy đúng là rất công bằng, vòng thứ nhất là kiểm tra kỹ năng cơ bản, chỉ cần cầm nghệ của ai xuất chúng, tự nhiên sẽ được đi vào vòng trong một cách dễ dàng, còn trọng tài có công bằng chính trực hay không mới là vấn đề, chuyện này vốn dĩ không cần hỏi, mọi người ai nấy mắt đều sáng như tuyết, không có ai là kẻ ngốc cả, một lỗi sai nhỏ có thể có, nhưng tuyệt đối không thể nảy sinh vấn đề gian lận hay thiên vị, làm thế chẳng phải tự tát vào mặt mình sao.

    Còn vòng hai, mặc dù có phụ thuộc vào yếu tố may mắn một chút, nhưng nếu là người có thực lực thật sự, cũng sẽ không để ý đến một chút may mắn đó, trừ phi là xui xẻo cực độ, chạm phải tuyển thủ số một của các nước.

    Vòng thứ ba mới chính là lúc kiểm tra bản lĩnh thực sự của tuyển thủ, mười người cuối cùng sẽ cùng nhau lên đài thi đấu, nếu như không có cách nào tập trung toàn bộ tinh thầnh để đàn tấu, thì căn bản là không có cách nào mà tiếp tục đàn tấu trong hoàn cảnh ầm ĩ như thế, hơn nữa cứ coi như tĩnh tâm được, cũng còn phải để phòng bọn họ sử dụng cầm kỹ để công kích, việc đọ sức chân chính chính là việc kết hợp giữa cầm nghệ và cầm kỹ.

    Nhìn thấy tia hào quang đầy hưng phấn toát ra từ trong mắt mọi người, nhìn thấy bộ dạng nóng nòng muốn thử của họ, dì Băng nói:

    -Nhớ cuộc thi đấu vào mười năm trước được cử hành tại Kiếm Thần đế quốc, những người tham gia trận thi đấu đó là những người mạnh nhất thời đó, người đạt đến cảnh giới nhập tủy của bốn nước tổng cộng có 8 người, riêng Kiếm Thần đế quốc đã xuất hiện 3 vị cao thủ, cuối cùng cũng vì nóng nòng muốn làm quán quân của tứ đại đế quốc mà bị một vị cầm sư đã đến cảnh giới nhập tủy của Thương Nguyệt đế quốc đoạt mất ngôi quán quân, năm đó ta có diễm phúc được tận mắt chứng kiến cuộc thi đấu đó ở Kiếm Thần đế quốc, chỉ có thể dùng bốn chữ “tàng long ngọa hổ” để hình dung mà thôi. Không những là cầm nghệ xuất chúng, mà còn có các loại cầm kỹ thần kỳ tưởng chừng như không thể tin nổi, ta từ trước đến giờ chưa từng nghĩ lại có loại cầm kỹ có thể có tác dụng lớn như vậy. –Ánh mắt dì Băng lúc này dường như đã phiêu dạt đến thời gian mười năm trước, hồi tưởng lại tình hình năm đó, dường nhưng vẫn chỉ mới trải qua trước mắt.

    Tám người đạt đến cảnh giới nhập tủy, đích thực là chấn động, phải biết rằng, người tham gia thi đấu đều phải là thanh niên 20 tuổi, thật là không thể tin được.

    -Vậy Sí Nhiệt đế quốc chúng ta năm đó giành được mấy phần. – Có một người đột nhiên lên tiếng hỏi.

    -Một phần cuối cùng – dì Băng cười khổ trả lời.

    “ách” trong lòng mọi người đều có chút thất vọng, đồng thời lại nổi lên một chút hưng phấn, dệt hoa thêu gấm thì dễ, trong tuyết tặng than mới khó, lần này nhất định phải cố gắng nhiều hơn, nếu bọn họ có thể giúp đế quốc giành được thành tích vẻ vang trong lần này, như vậy cũng coi như là làm được một việc khó rồi.

    -Vậy trong cuộc thi giành được một vị trí thì có phần thưởng gì không?

    -Ha ha, đương nhiên là có phần thưởng, trước khi cuộc thi bắt đầu, mỗi quốc gia đều sẽ mang đến bốn loại bảo vật, để đặt cược cho cuộc thi, sau đó do người mà bốn nước đưa đến giám định giá trị của bảo vật, mỗi quốc gia đều có thể lấy lại bốn phần bảo vật, nhưng tặng thì dễ, lấy lại thì phải cần đến thực lực thật sự chứ không phải chỉ là nói miệng, người đứng thứ nhất chính là người được lựa chọn đầu tiên, cứ lần lượt mà suy ra, người đứng cuối cùng chỉ có thể giành được 4 phần bảo vật cuối cùng mà thôi. Mà sau đó lại do quốc gia đem bảo vật đến sẽ dâng lên cho người tham gia thi đấu của quốc gia mình. Ngoài ra, cuộc thi có người vào vòng ba, còn có phần thưởng rất đặc biệt. – Nói đến đây, dì Băng cười rồi không nói gì nữa khiến cho hứng thú của mọi người tụt xuống.

    Quả nhiên, nghe thấy có phần thưởng rất đặc biệt, mát ai cũng phát ra ánh sáng lấp lánh nhìn dì Băng như muốn hỏi là phần thưởng gì.

    Dì Băng lại mỉm cười cất tiếng nói:

    -Người đứng thứ nhất có thể giành được huy chương do bốn đế quốc trao tặng, đó là danh hiệu Bá tước của bốn nước; Người đứng thứ hai thì được phong tặng chức vị Tử tước (nhà quý tộc xếp cao hơn nam tước và thấp hơn bá tước) của bốn nước; người đứng thứ ba cũng sẽ được trao tặng danh hiệu Nam tước.

    Một tiếng thở dài vang lên, trong mắt của những người ở đây đều chứa đựng những sắc thái rất đặc biệt, trong lòng ai cũng thầm nghĩ: “Nhất định phải lọt vào vòng ba”.

    Tước vị tứ đại đế quốc, tước vị này đại biểu cho cái gì, chính là sự thừa nhận của toàn đại lục, dù ở bất cứ nơi nào trên đại lục này, đều được đối đãi như quý tộc.

    “Tứ đại đế quốc dựa vào đâu mà lại dành cho những người tham gia cuộc thi sự đối đãi đặc biệt như vậy?” – Lúc này trong lòng ai cũng đang tự hỏi như vậy, Hàn Phong Tuyết lại có chút nghi hoặc về vấn đề này.

    Ánh mắt của dì Băng lóe lên một tia tán thưởng, mỉm cười cất tiếng nói:

    -Tuyết Phong, ba vòng của cuộc thi cầm nghệ này chỉ là tượng trưng một cách khái quát nhất cho tài năng của một người cầm sư.

    Hàn Phong Tuyết ngẩn người ra một chút, rồi sau đó lại suy xét tỉ mỉ và lập tức hiểu ra ngay, đích thực, người có thể lọt vào vòng ba tuyệt đối không phải là một cầm sư đơn giản, ngoài thực lực ra cũng cần phải có trình độ rất cao, ví dụ như Hàn Phong Tuyết, nếu không phải là đã đạt được thành tựu giáo kỹ và võ sĩ như thế, cũng không thể nào đủ năng lực để vận dụng vào cầm nghệ, sử dụng cầm kỹ cường đại. Mà tuổi tác của bọn họ đều chỉ có hai mươi tuổi, đem thành tựu ra để đánh giá thì chắc chắn không thể phỏng đoán được, những nhân tài này, tất nhiên là nước nào cũng muốn lôi kéo về phía mình.

    Một danh hiệu quý tộc hão huyền đối với người tham gia thi đấu mà nói có thể đem đến rất nhiều cái lợi, nhưng các quốc gia lại không bị tổn thất gì cả, ngược lại còn có thể khiến cho tiềm lực của nhân tài đó phát huy một cách có hiệu quả nhất, loại mua bán này, ai cũng muốn làm.

    Nhìn thấy Hàn Phong Tuyết như vừa tỉnh ngộ ra, dì Băng cười nói:

    -Các ngươi tự mình đi dạo đi.

    -Vâng. – Mọi người gật đầu nói rồi bước đi.

    Dì Băng lại nói với Hàn Phong Tuyết và Băng Hân Vân vẫn còn ở lại:

    -Các con cũng đi đi, có điều, Hân Vân phải giao cho con rồi.

    “Vâng”, Hàn Phong Tuyết mở miệng nói, lời này của dì Băng cũng có thể nói là có ẩn ý lắm, cái gì mà đem Hân Vân giao cho con, cứ như là muốn đem khuê nữ nhà mình gả cho Hàn Phong Tuyết vậy.

    Gương mặt Băng Hân Vân hiện lên vẻ xấu hổ của thiếu nữ khuê danh, hai má đỏ hồng, nhìn Hàn Phong Tuyết bên cạnh có chút si mê.

    Dì Băng hiểu được thâm ý này liền cười một cách thần bí rồi quay người rời đi.

    Sau khi dì Băng đi rồi, Băng Hân Vân vẫn còn cúi thấp đầu, trong đầu như có con hươu nhỏ đang chạy loạn xạ, lại càng tăng thêm phần xinh đẹp, không nghe thấy tiếng nói gì liền ngẩng đầu lên lén nhìn Hàn Phong Tuyết một cái, vừa nhìn thấy hai mắt sáng ngời của ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, lại vội vã cúi đầu xuống.

    -Ha ha…, - Hàn Phong Tuyết trong lòng vui vẻ cười một tràng lớn.

    -Huynh, huynh dám cười ta! – Băng Hân Vân đưa nắm tay nhỏ của mình đấm vào người Hàn Phong Tuyết, Hàn Phong Tuyết lại cảm thấy nàng đang giúp mình gãi ngữa, không do dự mà càng cười to hơn.






     
    sonteo thích bài này.
  2. Biết Để Làm Gì

    Biết Để Làm Gì Dâm Dê Đê Tiện Super Moderator

    Tham gia ngày:
    5/7/14
    Bài viết:
    22,146
    Được thích:
    63,866
    Nghịch Thiên Kỹ
    Tác giả: Tịnh Vô Ngân



    Chương 100: Đấu Trường Nổi Gió





    Người dịch: hatung492305
    Nguồn: MeTruyen










    Lúc này ở bên ngoài hoàng thành nơi diễn ra cuộc thi đấu cầm nghệ của tứ đại đế quốc, khắp nơi đều có những tốp người đứng túm năm tụm ba một chỗ, hoặc là dân chúng của đế đô đến xem thi đấu,hoặc cũng là người của tam đại đế quốc đến thi đấu cùng với đoàn người tùy tùng.

    Trong đó, có một đôi thanh niên nam nữ đang đứng nói cười rất vui vẻ, chàng trai thì tuấn mĩ thanh tú, khí chất phi phàm, thiếu nữ lại càng xinh đẹp yêu kiều, lúc nàng nở nụ cười, đúng là nghiêng nước nghiêng thành, những người xung quanh đều nhìn hai người bằng ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ, trong lòng ai cũng tự nhủ: “Đúng là một đôi kim đồng ngọc nữ”.

    -Tuyết Phong, huynh nói xem lần này chúng ta có thể giành được thành tích gì? – Băng Hân Vân cất tiếng hỏi.

    -Ta cũng không biết nữa, cứ tận lực mà thi thôi.

    -Vâng ! - Băng Hân Vân gật đầu, lại tiếp tục nói: - Ta rất tin vào thực lực của huynh, nhất định huynh sẽ tiến vào vòng ba.

    Hàn Phong Tuyết cười nhẹ, không có ý kiến gì.

    -Thả cha ta ra. – bỗng nhiên có một tiếng gào thét phẫn uất vang lên ở phía bên trái Hàn Phong Tuyết, mặc dù ở rất xa nhưng Hàn Phong Tuyết vẫn nghe rõ mồn một, đó chính là nơi đóng quân của người tham gia thi đấu của kỵ sĩ đế quốc.

    Âm thanh này khiến cho Hàn Phong Tuyết ngây người ra, cũng không nghĩ thêm được gì, lập tức kéo Băng Hân Vân bay đến nơi phát ra âm thanh đó.

    Bị bàn tay vừa lớn vừa ấm áp của Hàn Phong Tuyết nắm chặt, gương mặt Băng Hân Vân lại nhanh chóng đỏ rực lên, thật là rung động lòng người.

    Nhưng Hàn Phong Tuyết lúc này lại chẳng nghĩ được nhiều như vậy, không ngừng chạy nhanh hơn nữa, khiến cho Băng Hân Vân cảm thấy có gì đó không bình thường.

    -Ngươi muốn làm gì, ngươi mà dám làm gì ta sẽ hét lên. – lại có một tiếng nói truyền vào trong tai, sau đó là một tiếng kêu thảm thiết.

    Một vài nhân ảnh dần dần xuất hiện trong tầm mắt của Hàn Phong Tuyết, một thanh niên mặc y phục của học viện màu xanh nhạt mang theo nét mặt tràn đầy lo lắng đang đứng ở đó, mà đứng trước mặt hắn, có đến mười mấy người, dẫn đầu cũng là một người thanh niên, trên mặt toát ra vẻ châm biếm, dưới chân hắn là một người trung niên to béo, cái bụng lớn bị chân của thanh niên đạp lên, trong mắt tràn đầy vẻ đau khổ, nhưng lại cố gắng nhẫn nhịn, trên mặt mang theo cả sự xấu hổ vô cùng, ánh mắt nhìm chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống luôn người thanh niên đang giẫm lên hắn.

    -Thế nào? Ngươi không phục ư? – Thanh niên nhìn thấy ánh mắt của nhóm người xung quanh, lại tăng thêm lực đạo vào chân giẫm mạnh xuống.

    -Dừng tay! –Hàn Phong Tuyết hô lên một tiếng, buông tay đang dắt Băng Hân Vân ra, thân hình đột nhiên tăng tốc, tạo thành một vòng gió xoáy bao lấy đám người của thanh niên.

    Nhìn thấy một tia tàn ảnh trước mắt, thanh niên dường như nhận thấy được nguy hiểm, tung người bay lùi về phía sau, sau đó hạ xuống lùi xuống phía sau nhóm người đi cùng.

    Hai tay của Hàn Phong Tuyết đưa ra, bay tới chỗ người đang nằm dưới đất, đỡ người đó đứng dậy, lo lắng hỏi:

    -Bá phụ, người không sao chứ?

    -Cha ! – Thanh niên ở bên cạnh vừa căm phẫn vừa lo lắng cất tiếng gọi, chạy đến bên cạnh cha mình, trên mặt đầy vẻ nôn nóng.

    Thanh niên ấy không phải ai khác, mà chính là bạn cùng phòng của Hàn Phong Tuyết, cũng là huynh đệ tốt của cậu – Tề Vũ, mà Hàn Phong Tuyết lại cảm thấy có chút cơ duyên với cha của Tề Vũ.

    Cha của Tề Vũ cười với Hàn Phong Tuyết, ánh mắt toát lên ý cảm kích, lắc đầu, rồi lập tức đưa cái nhìn lạnh lẽo đến chỗ thanh niên ở trước mặt

    -Tề Vũ, chuyện này là như thế nào? – Hàn Phong Tuyết quay sang hỏi Tề Vũ.

    Trên mặt Tề Vũ cũng đã tràn đầy sát khí nhìn thanh niên đối diện, nghiến răng nói:

    -Hắn là loại người không bằng cầm thú, hắn chính là đường huynh của ta, cha ta chính là thúc phụ của hắn, chỉ vì cha ta gần đây ở Sí Nhiệt đế quốc làm ăn không được tốt cho lắm, hắn liền quay ra xỉ nhục hai cha con ta.

    Lúc này sát khí trong mắt Hàn Phong Tuyết cũng phóng ra, đưa ánh mắt u lãnh của sát nhân nhìn về phía thanh niên đối diện, ánh mắt như ma quỷ thèm khát máu tươi. Tề Vũ là huynh đệ của cậu, cậu đã nhận người huynh đệ này, ngày hôm đó lúc Tề Vũ cùng cậu đi ám sát Ngao Dương, cậu đã đưa người huynh đệ này vào danh sách những người huynh đệ tốt của cậu, sinh tử có nhau.

    Mà lúc này huynh đệ của cậu bị xỉ nhục, cha của huynh đệ của cậu cũng bị tên súc sinh không bằng cầm thú này khi dễ, đây không chỉ là chuyện của Tề Vũ, mà cũng là chuyện của cậu.

    Thiếu niên kia nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng tràn đầy sát khí của Hàn Phong Tuyết đang nhìn mình, không dám nhìn thẳng Hàn Phong Tuyết, e dè cất tiếng nói:

    -Ngươi là ai, hi vọng ngươi đừng nhúng tay vào chuyện của ta, bằng không….

    -Bằng không thì làm sao? – Hàn Phong Tuyết từ từ đi đến chỗ thanh niên đó, không e dè gì lên tiếng hỏi.

    Nhìn thấy Hàn Phong Tuyết không có ý tốt, mấy tên hộ vệ đi theo bảo vệ thanh niên kia nhanh chóng đứng chắn trước mặt hắn.

    Một người trung niên có vết sẹo trên mặt nói với Hàn Phong Tuyết.

    -Các hạ, đây là chuyện riêng của gia tộc chúng tôi, mong người đừng nhúng tay vào. – Sắc mặt của người trung niên đó thật âm lãnh, nhìn một cái là có thể biết đây là một người rất hung ác, hắn vốn là một tên đồ sát, từ lúc nhìn thấy tốc độ và sát khí của Hàn Phong Tuyết, hắn cảm thấy cậu có một sức uy hiếp rất đáng sợ, nên vừa rồi mới khách khí với cậu như vậy.

    -Chuyện riêng, người ngươi động đến là huynh đệ của ta, động đến huynh đệ của ta thì đều phải giết. – Một chữ “Giết” phát ra, để xác minh cho lời nói của Hàn Phong Tuyết, một trận gió lạnh thổi qua, hỏa sắc nguyên tố bay nhảy cuồng loạn trong không trung.

    Một thanh trường đao sáng như tuyết xuất hiện, ánh mặt trời chiếu vào, làm cho những tia hào quang rực rỡ tản ra xung quanh.

    -Giết ! – nam tử có vết sẹo cũng giơ cao trường đao, hô lớn một tiếng, chuyện khiến hắn không ngờ được là, không có một ai đáp lại tiếng hô của hắn, trong lòng cả kinh, nhìn trái nhìn phải, đột nhiên phát hiện ra, tất cả hộ vệ trừ hắn ra đều đã bị áp đảo nằm dưới đất, mồ hôi trên trán không ngừng chảy ra.

    Nguyên tố uy phong của cường giả kỹ vương, bọn họ cũng chỉ là kỵ sĩ hai, ba cấp có thể làm được gì, uy lực cường đại như thế lại lần nữa vây quanh nam tử có vết sẹo, hắn cực lực chống cự lại áp lực của không trung, nam tử có vết sẹo hét lên:

    -Nhị thiếu gia, mau chạy. –ở trước mặt Hàn Phong Tuyết, hắn căn bản không thể nào phản kháng được.

    “Hỏa diệm trảm” – đem một kỹ năng phát ra, thực chất là một đao lửa dài cắt qua thành một đường cong hoàn mỹ, nam tử có vết sẹo trừng mắt lên nhìn, không có thương tích gì, nhưng lại không có bất cứ một cử động nào, mà nội tạng của hắn, đã bị thiêu cháy toàn bộ.

    Nhìn thấy thanh niên đang cực lực chạy trốn, Hàn Phong Tuyết cười lạnh một tiếng, thân hình chớp cái lại triển khai tốc độ, không ngừng thu hẹp khoảng cách với thanh niên đó, chớp mắt một cái, đã đuổi tới nơi.

    Thân hình của thanh niên đang chạy nhanh đột nhiên dừng lại tại chỗ, vẫn giữ nguyên thân hình ở phía trước, nhưng lại không có cách nào động đậy được, nỗi lo sợ trong lòng càng lúc càng lan rộng, trong lòng thầm nhủ: “Chết rồi, Tề Vũ sao lại có bằng hữu mạnh như vậy”. Hắn có thể cảm nhận được, đừng nói là hắn, ngay cả ca ca của hắn, một trong những thiên tài kỵ sỹ của đế quốc cũng không so được với một chút của Hàn Phong Tuyết.

    Tay phải của Hàn Phong Tuyết đưa ra, nhẹ nhàng giữ lấy cổ của thanh niên đó, như muốn xách hắn đi tới đi lui.

    “Bành”, Hàn Phong Tuyết giận dữ đem thanh niên quăng xuống mặt đất, quay sang nói với cha của Tề Vũ:

    -Bá phụ, người đến xử tội hắn đi.

    Tề Vũ xông lên đánh tới tấp vào người tên thanh niên, sau khi phát tiết xong, quay sang cha mình đưa tay ra như muốn nói cha hãy xử lý đi.

    Cha của Tề Vũ bắt dầu do dự, mặc dù ánh mắt của ông tràn đầy căm hận, nhưng nói thế nào đi nữa giết thanh niên này, ông vẫn có chút không hạ được quyết tâm, đây không những là cháu trai của ông,, mà còn là con trai của tộc trưởng gia tộc, hơn nữa, ông cũng biết thế lực của gia tộc lớn như thế nào, nếu giết hắn, bản thân rất có thể sẽ phải trốn chạy đến chân trời góc bể.

    Tề Vũ nhìn thấy cha mình tỏ thái độ như vậy, vội vàng nói:

    -Cha, bọn súc sinh này đối đãi tệ bạc với chúng ta như thế, chúng ta còn nể tình làm gì, cha cũng biết rằng, cha làm ăn không thành chính là do bọn người này hại, rồi còn nói chúng ta không đủ năng lực, năm đó cha làm ăn rất tốt, được cả gia tộc công nhận, so với hắn (đại bá) nhiều hơn rất nhiều, thế nhưng vì sao lại không cho cha kế vị tộc trưởng, còn không phải là âm mưu của hắn hay sao, hắn mua chuộc trưởng lão gia tộc, sau khi lên làm tộc trưởng lại càng muốn đuổi chúng ta đến Sí Nhiệt đế quốc làm ăn buôn bán nhỏ lẻ, không những như vậy, chúng ta cũng đã hoàn toàn rời khỏi quyết sách trung tâm của gia tộc, họ tùy tiện cho cha một địa vị như vậy có xứng đáng với công sức cha bỏ ra hay không, vốn dĩ cha nên kế thừa tộc trưởng mới phải, đây còn không phải là do bọn hỗn đản đó hại chúng ta hay sao? Được, muốn đuổi chúng ta đi cũng không sao, chúng ta thỏa hiệp rồi, muốn ở Sí Nhiệt đế quốc này yên ổn sống qua ngày, nhưng bọn lại không muốn bỏ qua cho chúng ta, chúng ta còn cần phải kiêng dè gì nữa, hôm nay chúng ta thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành. – hai mắt của Tề Vũ đã đỏ hồng, uất hận hét lên, trong mắt hiện lên dáng vẻ không cam tâm.

    Hàn Phong Tuyết yên tĩnh đứng bên cạnh nghe Tề Vũ phát tiết, lộ ra dáng vẻ xúc động, trong lòng ngàn vạn lần cảm khái cha con Tề Vũ, mỗi người đều có những chuyện của riêng mình, không những chỉ có mình, thật không ngờ một người đối xử với mọi người hiền lành lương thiện, thích kết giao bằng hữu bốn phương như Tề Vũ lại cũng có chuyện cũ bi thảm đến vậy, vỗn dĩ cha con bọn họ nên là người nhận được quyền lợi từ gia tộc, lại bị hãm hại thành ra thế này, dù là ai cũng không thể kìm chế được cơn thịnh nộ như thế này.

    Cha của Tề Vũ cũng yên lặng đứng ở bên cạnh nghe, trong mắt lộ ra nét thống khổ không thể nói hết, hiển nhiên ông hoàn toàn hiểu rõ tất cả mọi chuyện, những gì Tề Vũ nói đều là sự thật, vốn là người một nhà, hà cớ gì mà lại khiến huynh đệ tương tàn. Thế nhưng đại ca ruột thịt của ông lại từng bước từng bước tuyệt hết đường sống của cha con ông.

    Cuối cùng, trong mắt ông lóe lên một tia dứt khoát, gật đầu, đau khổ nhắm hai mắt lại.

    -Nhị thúc, con là cháu trai của người đó. – Thanh niên nhìn thấy cha của Tề Vũ gật đầu hoảng hốt vội nói, lại nhìn thấy sát khí bừng bừng của Tề Vũ càng hoang mang hơn, nói: - Đường đệ, ta là nhị ca của đệ mà, đệ không thể hạ thủ với ta được.

    -Vô sỉ ! – sắc mặt của Tề Vũ vô cùng kinh thường nói: -Bây giờ mới biết đó là nhị thúc của ngươi sao, vừa mới lúc nãy, không phải ngươi rất có phong độ sao, thế nào, hóa ra cũng là một con ốc sên thôi. Còn nữa, đừng nói ta là huynh đệ của ngươi nữa, ta không có loại huynh đệ vô sỉ đê tiện, không bằng loài cầm thú giống như ngươi.

    Tề Vũ đưa trường thương trong tay lên, đâm xuống ngực thanh niên đó, mấy người hộ vệ đang nằm lăn lóc trên mặt đất ở gần đó chỉ biết nhắm chặt hai mắt, chủ tử của họ chết rồi, bọn họ cũng quyết không thể sống được nữa, nhưng đối diện với một đối thủ cường đại như Hàn Phong Tuyết, muốn cướp người từ trong tay cậu thì cái chết càng nhanh đến không còn nghi ngờ gì nữa.

    -Dừng tay! – Âm thanh như sét đánh vang lên, chỉ thất mấy nhân ảnh đang vội vàng bay đến bên này, Tề Vũ đang muốn đâm trường thương xuống liền dừng lại, bởi vì, hắn biết rất rõ những người ở trước mắt, thực lực vô cùng cường đại, hắn mặc dù biết Hàn Phong Tuyết là cường giả kỹ vương, nhưng lại không thể chắc chắn Hàn Phong Tuyết có thắng được mấy người kia không, hắn cũng hoàn toàn không ngờ đến, lần này gia tộc lại phái ra hai vị cao thủ này.

    Cha của Tề Vũ nhìn thấy người đến, sắc mặt cũng lập tức biến đổi y như Tề Vũ, ông cũng không ngờ được là gia tộc lại phái hai người đó đến, hơn nữa, ông còn không biết thực lực của Hàn Phong Tuyết như thế nào.

    Một trận gió lớn mang theo tiếng gào thét trong không trung, đánh thẳng về hướng của Tề Vũ, mặt đất cuốn theo đầy bụi bặm, hạt cát hạt bụi lớn nhỏ nào cũng đều bị cuốn thành một vòng tròn, thanh thế lồng lộng.



     
    sonteo thích bài này.

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)