HOT  Huyền Huyễn  Tiên Hiệp Ngạo Thế Đan Thần - 2777 - Tịch Tiểu Tặc

  1. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 10: Ta đến để chiến đấu
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    "Đây là ... Ta nhìn nhầm sao? Hắn mới có mười sáu truổi thì đã luyện chế ra được Thối Thể đan, đây thật sự là quá thiên tài!" Một người kinh ngạc mà thốt lên.

    "Nhìn Thối Thể đan này so với loại Thối Thể đan mà bình thường chúng ta hay ăn có vẻ tốt hơn, không nghĩ tới Thẩm Tường hắn vậy mà thâm tàng bất lộ, biết được thuật luyện đan! Chỉ dựa vào phần tiềm lực này của hắn, so với linh mạch thượng phẩm thì đều mạnh hơn." Một người nam tử sợ hãi than nói.

    Trong sân rộng trên quảng trường, tập trung đều là con cháu trọng yếu của Thẩm gia, lúc này bọn họ đều thi nhau cảm thán, ghen ghét có, hâm mộ có.

    Mà trong khi Thẩm Hạo Hải khiếp sợ lại đau lòng, tức giận, sắc mặt của hắn rất khó coi, bởi vì hắn phải mất đi một gốc Huyết Linh Chi ngàn năm, nếu như cầm lấy để đi bán đấu giá thì đây chính là thứ mà có thể bán ra được rất nhiều linh tiền a.

    Trưởng lão Thẩm gia thì hai tay run rẩy một chút, cặp mắt già kia trừng lớn lên, nhìn chằm chằm vào viên đan dược trắng như tuyết trong lòng bày tay của mình, thì thầm nói: "Thẩm gia rốt cuộc có Luyện Đan sư!"

    Thẩm gia rốt cuộc có Luyện Đan sư! Một câu nói đơn giản này, lại làm cho toàn bộ người của Thẩm gia trở nên sôi trào. Phải biết bởi vì Thẩm gia không có Luyện Đan sư cho nên phải tốn rất nhiều tiền để đi mua của người khác. Đồng thời cũng thường xhuyên bị một số thế gia võ đạo lợi hại chế giễu.

    Mà bây giờ, Thẩm gia có Luyện Đan sư, hơn nữa còn rất là trẻ, không lâu sau đó, muốn trở thành luyện đan tông sư cũng không khó!

    "Thẩm Hạo Hải, có chơi có chịu!" Thẩm Thiên Hổ cười nói.

    "Hừ!" Thẩm Hạo Hải vừa ghen tức lại vừa đau lòng mà lấy ra một gốc Huyết Linh Chi rất lớn kia đưa cho Thẩm Tường.

    Lúc này người của Thẩm gia căn bản không dám coi thường Thẩm Tường, dù sao người ta thế nhưng là Luyện Đan sư, hơn nữa mới chỉ có mười sáu tuổi! Lúc này đã có rất nhiều thiếu nữ của các chi thứ đã liếc mắt đưa tình với Thẩm Tường.

    Trong Thẩm gia có rất nhiều thiếu nữ trẻ tuổi đều đã dùng ánh mắt nóng như lửa mà nhìn lấy Thẩm Tường. Một số thiếu niên thì lại là ghen ghét muốn chết.

    Thẩm Tường đối với cảnh tượng này thì một mực làm như không thấy, hắn nhỡ rõ những người này lúc trông thấy hắn trước đó, đều không thể nhịn nổi ngứa mồm mà châm chọc hắn vài câu.

    "Đừng tưởng rằng con của ngươi có thể luyện đan thì coi như ngươi chắc chắn sẽ được làm Tộc trưởng, làm Tộc trưởng còn cần phải có thực lực a!" Thẩm Hạo Hải lạnh lùng nói.

    Nhưng vào lúc này, trong số những người cùng tranh đoạt chức Tộc trưởng với Thẩm Thiên Hổ thì đã có hai người đàn ông trung niên tuyên bố rời khỏi, bọn họ nhìn thấy Thẩm Tường mới có mười sáu tuổi mà đã có thể luyện chế ra được đan dược phàm cấp hạ phẩm, sau này có thể nói là tiền đồ vô lượng, đắc tội một tên Luyện Đan sư mà nói thì đây không phải là một cách làm sáng suốt gì cả.

    Bây giờ chỉ có Thẩm Hạo Hải và một người khác nữa là cùng tranh đoạt chức Tộc trưởng với Thẩm Thiên Hổ.

    Thẩm Hạo Hải nói ra: "Thẩm Thiên Hổ, ngươi chỉ cần đánh thắng được huynh đệ chúng ta, chức vị Tộc trưởng sẽ là của ngươi!"

    Thẩm Thiên Hổ híp mắt lại, nói ra: "Đây chính là ngươi nói?"

    "Cùng tới hay là từng người tới?"

    Thẩm Thiên Hổ lại muốn một mình đối chiến huynh đệ Thẩm Hạo Hải, điểm thực lực này quả thật có thể phục chúng.

    "Đơn đả độc đấu, bằng không không thể phục người." Thẩm Hạo Hải nói xong, mọi người ở xung quanh đã lùi lại.

    Thẩm Thiên Hổ nói: "Vậy thì bắt đầu đi, đánh nhanh thắng nhanh."

    Tất cả mọi người thi nhau lui lại, đại chiến giữa Phàm Võ tầng bảy, sức mạnh bùng lên thế nhưng là rất khủng bố.

    Sau khi mọi người lùi lại tới một bên của quảng trường, Thẩm Thiên Hổ và Thẩm Hạo Hải cũng bắt đầu chuyển động, hai người đều dùng tốc độ nhanh nhất của mình mà lao vọt tới, chỉ trong nháy mắt, bàn tay của hai người đã va chạm vào nhau. Dán thật chặt, bọn họ là đang đối chưởng, độ sức chân khí.

    Toàn thân Thẩm Hạo Hải bốc lên chân khí nóng rực, trên thân Thẩm Thiên Hổ thì không có bất kỳ động tĩnh nào, chỉ là cơ bắp ở trên người hắn đều nổi lên gân xanh dữ tợn, có thể thấy được chân khí ở bên trong đang điên cuồng phun trào.

    Bàn tay của hai người kề sát, ngưng mắt đối mặt, thần tình nghiêm túc, mà toàn bộ quảng trường vậy mà khẽ rung động lên, nơi mà bọn họ đứng, càng là có rất nhiều gạch đá bị vỡ vụn, từng đợt khí lưu cuồng bạo cũng hướng tứ phương mà thổi đi, cát bụi nổi lên.

    Theo một tiếng hét lớn của Thẩm Thiên Hổ, rung động đột nhiên biến mất, cuồng phong đột nhiên ngừng lại mà Thẩm Hạo Hải thì bay ngược ra ngoài, trong miệng còn phun ra máu tươi, Thẩm Thiên Hổ cũng lui về phía sau mấy bước.

    Thẩm Hạo Hải ngã ở trên mặt đất, hắn vùng vẫy đứng lên, nhìn thấy được là hắn thua, nhưng trên mặt hắn lại hiện ra một nụ cười có vẻ đắc ý.

    Trận đọ sức này là Thẩm Thiên Hổ thắng, nhưng sắc mặt của Thẩm Thiên Hổ lại không tốt chút nào.

    Thẩm Hạo Hải cười to nói: "Tuy rằng ngươi thắng, nhưng vừa rồi ngươi cũng không thể chiếm được tiện nghi đi! Trận đấu thứ hai ngươi chắc chắn sẽ phải thua mà không thể nghi ngờ, hiện tại cho dù là Phàm Võ tầng sáu cũng có thể đánh bại ngươi." Trong lúc cười to, hắn lại phun ra ngoài không ít máu tươi, nhìn ra được hắn cũng đã chịu nội thương rất nặng.

    "Ngươi vậy mà cũng đã tiến vào Phàm Võ tầng tám!" Thẩm Thiên Hổ vừa một tay che lấy phần bụng, vừa nói. Hắn không nghĩ tới Thẩm Hạo Hải vậy mà cũng đã bước vào Phàm Võ tầng tám.

    "Ngươi không phải cũng như thế sao?" Thẩm Hạo Hải cười lạnh nói.

    Thẩm Hạo Hải và Thẩm Thiên Hổ vậy mà đều đã là võ giả Phàm Võ tầng tám, điều này làm cho mọi người phải chấn kinh, lúc này mọi người cũng đã nhìn ra được vừa rồi Thẩm Thiên Hổ đã bị đối phương không tiếc gì làm cho bị thương nặng.

    Mà Thẩm Thiên Hổi còn có một trận nữa phải đánh, là đối chiến với em ruột của Thẩm Hạo Hải!

    Thẩm Tường vội vàng chạy nhanh như gió đi qua, đỡ lấy Thẩm Thiên Hổ suýt chút nữa thì ngã xuống: "Cha, sao rồi?" Trong khi nói chuyện, Thẩm Tường đưa tay áp vào trên phần bụng của Thẩm Thiên Hổ, rót chân khí thuộc tính Mộc tinh thuần vào trong cơ thể của phụ thân hắn.

    Cảm nhận được chân khí thuộc tính Mộc tinh mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể, toàn thân Thẩm Thiên Hổ chấn động, trợn mắt há hốc mồm nhìn lấy Thẩm Tường, nhưng sắc mặt lại rất nhanh khôi phục lại.

    "Nội thương của ta rất nghiêm trọng, Thẩm Hạo Hải không tiếc tất cả muốn làm ta bị trọng thương, ngươi đừng lãng phí chân khí!" Trong lòng Thẩm Thiên Hổ vui mừng không thôi, bởi vì hắn cảm nhận được chân khí của con trai mình rất hùng hậu, thực lực xa xa nằm ngoài sự dự đoán của hắn.

    Thẩm Tường nghe được lời này của Thẩm Thiên Hổ thì trong lòng rất là nặng nề. Phụ Thân hắn còn phải chiến một trận nữa, bị thua, như vậy thì mang ý nghĩa đã mất đi hy vọng.

    "Thân thứ hai, đừng lãng phí thời gian nữa!" Thẩm Hạo Hải suy yếu nói, sắc mặt hắn tái nhợt, mặc dù trọng thương nhưng trong lòng của hắn rất vui mừng, hắn đã kết luận Thẩm Thiên Hổ chắc chắn sẽ không đánh lại được em ruột của hắn.

    Thẩm Tường nhìn về phía Thẩm Hạo Hải, trong mắt lóe lên một vệt tinh quang, nói: "Ta tới xuất chiến!"

    Thẩm Tường lại muốn xuất chiến thay phụ thân của mình, điều này làm cho mọi người lại phải giật mình, bọn hụ cũng đều biết Thẩm Tường không có linh mạch, thực lực sẽ không mạnh đến mức nào, tuy nhiên hắn có thể phóng xuất chân khí chi hỏa, điều khiển ngọn lửa luyện đan đến bù đắp việc đó, nhưng tuyệt đối không phải trong thời gian ngắn là có thể bù đắp được.

    Mà người Thẩm Tường phải đối mặt cũng không phải là người bình thường, là một người có thực lực Phàm Võ tầng bảy, rất nhiều người đều cho rằng Thẩm Tường là vì trợ giúp cha mình đoạt được chức vị Tộc trưởng cho nên đầu óc mới xảy ra vấn đề, cho nên mới làm ra loại quyết định ngu ngốc này.

    Thẩm Thiên Hổ đối với câu nói này của con trai mình cũng cảm thấy rất kinh ngạc, tuy nhiên sau khi hắn nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sự tự tin kia của Thẩm Tường thì suy tính tới việc có nên đồng ý để cho Thẩm Tường xuất chiến hay không, hiện tại hắn bị thương nặng, xuất chiến là không thể mà nếu xuất chiến thì hắn sẽ thua, đến lúc đó thương thế sẽ trở nên nghiêm trọng hơn.

    Một thiếu niên nở ra nụ cười khinh miệt cười lên ha hả nói: "Chỉ bằng ngươi cái tên gia hỏa không có linh mạch mà cũng xứng đọ sức với các trưởng bối? Tuy rằng ngươi có thể luyện chế ra một số linh đan thấp kém, nhưng luận thực lực, ta là đã có thể giải quyết được ngươi! Ta bây giờ thế nhưng đã tiến vào cảnh giới Phàm Võ tầng năm!"

    Thiếu niên này là Thẩm Chấn Hoa, trước đó đã xảy ra xung đột với Thẩm Tường ở Linh Đan các, hắn là con trai của Thẩm Hạo Hải.

    Thẩm Chấn Hoa bây giờ ở vào độ tuổi này mà đã tiến vào Phàm Võ tầng năm, đây cũng là nhân vật thiên tài hiếm thấy, hắn có ngạo khí như thế thì cũng là chuyện đương nhiên.

    "Thẩm Chấn Hoa, nếu như ta thắng ngươi thì sao?" Giọng điệu trong lời nói của Thẩm Tường rất bình tĩnh, cái vẻ mặt tỉnh táo kia, không hề giống như người có vấn đề về đầu óc.
     
  2. Chpn

    Chpn Đại Boss

    Tham gia ngày:
    3/9/15
    Bài viết:
    222,434
    Được thích:
    233,451
    Chương 11: Thần công hiển uy
    Shared by: banlong.us
    === oOo ===

    Thẩm Thiên Hổ ở trong lúc vừa rồi đã cảm nhận được chân khí của Thẩm Tường cường đại khác thường, hơn nữa còn có một loại khí tức đặc thù mà hắn chưa từng gặp qua, hắn cẩn thận suy tính một phen, nói ra: "Cứ để cho con trai ta đại biểu thay ta chiến đấu đi! Nếu như hắn thua, chức Tộc trưởng chính là của huynh đệ các ngươi, hơn nữa hắn sẽ trả lại gốc Huyết Linh Chi ngàn năm kia."

    Cách nói này của Thẩm Thiên Hổ mang ý nghĩa là tin tưởng Thẩm Tường có thể thắng lợi, điều này làm cho áp lực trong lòng của Thẩm Tường cũng không hề nhỏ, hắn quay đầu nhìn lấy Thẩm Thiên Hổ, chỉ thấy Thẩm Thiên Hổ hiện ra nụ cười hiền hòa, nhẹ gật đầu đối với hắn.

    "Hừ, để cho ta tới là được rồi, loại người như ngươi thì ta dùng một tay là có thể giải quyết!" Thẩm Chấn Hoa đi ra từ trong đám người, cả khuôn mặt đều hiện ra vẻ khinh thường, dùng đôi mắt đầy vẻ kiêu ngạo kia mà nhìn lấy Thẩm Tường.

    Tuổi còn trẻ mà đã có được thực lực Phàm Võ tầng năm, để Thẩm Chấm Hoa coi thường Thẩm Tường một tên Luyện Đan sư trẻ tuổi này, loại cách làm cao ngạo này khiến cho rất nhiều trưởng lão của Thẩm gia phải âm thầm lắc đầu, bởi vì bọn hắn đều biết tiềm lực của một Luyện Đan sư là có năng lực bồi dưỡng ra rất nhiều võ giả tuổi trẻ cường đại.

    Thẩm Hạo Hải bị trọng thương cười lạnh nói: "Hai người bọn họ đều là người còn trẻ tuổi đều có tính tình nông nổi, ở bên trong quá trình đánh nhau nếu như xảy ra chết người vậy phải làm sao bây giờ? Giết chết thiên tài Luyện Đan sư hiếm có của Thẩm gia thì ta thế nhưng sẽ bị những lão gia hỏa kia mắng chết."

    Thẩm Thiên Hổ không nói gì, hắn đang cẩn thận suy tính.

    Thẩm Hạo Hải mỉm cười: "Nếu như ngươi khăng khăng muốn để con trai ngươi tên Luyện Đan sư này xuất chiến, vậy thì cũng được, thế nhưng nếu như trong lúc chiến đấu xuất hiện tử thương, đó chính là do hắn học nghệ không tinh, trách không được người khác a."

    "Yên tâm, nếu như ta bị thương hoặc là chết đi, vậy đó chính là trách nhiệm của ta!" Thẩm Tường nói, hắn biết nếu như phụ thân của hắn không làm được Tộc trưởng, cho dù hắn là Luyện Đan sư, cũng sẽ bị Thẩm Hạo hải kia dùng quyền lớn đến thúc ép, bởi vì hắn là một cái uy hiếp rất lớn trong mắt Thẩm Hạo Hải.

    "Tất cả mọi người đều đã nghe thấy rồi chứ? Đây là chính miệng hắn nói! Đã như vậy, như vậy thì trước tiên so chiêu với con trai của ta một chút đi, nếu như ngươi có thể đánh thắng được con trai của ta thì mới chứng tỏ được ngươi có tư cách đánh với em ruột của ta."

    Thẩm Hạo Hải mỉm cười nói, bởi vì hắn biết được thực lực của Thẩm Tường sẽ không quá mạnh, cho dù có thể thắng được con của hắn cũng đánh không thắng nổi em của hắn, dù sao em của hắn thế nhưng là người có thực lực Phàm Võ tầng bảy.

    Đến lúc đó hắn chẳng những có thể trở thành Tộc trưởng của Thẩm gia, còn có thể đoạt lại Huyết Linh Chi ngàn năm kia.

    Thẩm Chấn Hoa đạt được sự đồng ý của phụ thân mình, cả khuôn mặt đều là vẻ khinh thường: "Nếu như ta không cẩn thận đánh người thành trọng thương mà nói thì ngươi cũng đừng trách ta, ai bảo gia hỏa nhà ngươi không biết lượng sức mình."

    Trên mặt Thẩm Tưởng không có biểu tình gì, quay đầu nhìn về phía Thẩm Hạo hải, hỏi: "Đánh thắng hắn thì ta có thể thay thế phụ thân ta xuất chiến, đúng không?"

    "Ha ha..." Thẩm Hạo Hải cười ha hả nói: "Không sai, nhưng ngươi đánh thắng được sao?"

    Một số người ủng hộ Thẩm Hạo Hải cũng cười vang theo.

    Song quyền của Thẩm Chấn Hoa nắm lại, cười lạnh nói: "Ta tuyệt sẽ không hại thủ lưu tình."

    "Bắt đầu!" Vẻ mặt của Thẩm Thiên Hổ ngưng trọng lại, hét lớn một tiếng.

    Vừa dứt tiếng, Thẩm Chấn Hoa nhẹ nhàng nhảy lên một cái, như con chim yến hướng Thẩm Tường lướt tới, thân pháp nhẹ nhàng phiêu dật, mà cái tay hắn giơ cao lên nhưng trong nháy mắt dâng trào ra một loại khí tức cương mãnh, kim mang lưu chuyển, trong nháy mắt ngưng tụ thành một thanh cự phủ màu vàng kim.

    "Võ công thượng thừa Linh cấp của Thẩm gia, Thiên Dương Phủ Trảm, có thể hóa chân khí thành hình dáng binh khí, có lực công kích cường đại! Một người hoảng sợ nói, phải biết võ công thượng thường Linh cấp thế nhưng là rất khó học, hơn nữa uy lực rất lớn."

    Thẩm Tường đứng ở nơi đó không nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào 'Thiên Dương Phủ Trảm' đang hướng bổ vào đầu của hắn mà đến, mọi người đều cho rằng hắn bị loại chân khí cương mãnh thuộc tính Kim kia làm cho hoảng sợ, lúc mắt thấy thanh cự phủ màu vàng kim được chân khí hóa thành kia sắp bổ nát đầu của Thẩm Tường, Thẩm Tường đột nhiên đề khí, hé miệng phát ra một tiếng gầm thét chấn thiên.

    Giống như một con Long rít gào, khiến màng nhĩ của mọi người đau nhíu, làm cho người ta kinh ngạc nhất chính alf, trong miệng Thẩm Tường vậy mà phun ra một lượng lớn chân khí màu xanh, bao vây lấy toàn bộ Thẩm Chấn Hoa đang bay nhanh mà tới.

    Thanh Long chân khí vừa hiện, loại long uy mang theo vẻ tang thương có phong cách cổ xưa kia lập tức tràn ngập ở trên quảng trường, để mọi người rơi vào trong trạng thái rung động. Ai nấy đều thấy được chân khí này có uy lực rất cường hãn, tuyệt không phải võ công tâm pháp bình thường có thể tu luyện ra được.

    Cùng với việc Thẩm Tường phát ra tiếng long khiếu kia, toàn bộ người ở trên quảng trường đều đứng ngây ra như phỗng, mặt mũi đầy vẻ kinh ngạc mà nhìn lấy Thẩm Tường, nếu như không phải bọn họ tận mắt nhìn thấy chân khí mà Thẩm Tường phát ra mạnh mẽ như vậy thì bọn họ chắc chắn sẽ không tin tưởng!

    Thẩm Thiên Hổ nhìn thấy con của mình cao minh như thế, trong lòng vô cùng tự hào, nhiều hơn chính là kích động và hưng phấn, mà vẻ mặt của đám người Thẩm Hạo Hải thì lại trở nên vô cùng khó coi, bọn họ đều biết rõ loại chân khí này là kinh khủng cỡ nào.

    Thẩm Tường chỉ phát ra một tiếng "Thanh Long Gào Thét" thì đã hóa giải mất "Thiên Dương Phủ Trảm" kia của Thẩm Chấn Hoa, chân khí như một cơn gió lốc trào ra từ trong miệng hắn còn có lực phá hoại rất khủng bố, trông thấy khắp người Thẩm Chấn Hoa đều là vết máu thì đã có thể biết.

    Thanh Long Gào Thét cũng nằm ở bên trong Thanh Long thần công, gào thét đồng thời có thể phát ra tiếng giống như tiếng long khiếu của một con Long, làm dao động hồn phách của con người đồng thời trong miệng cũng có thể tạo ra một cơn bão lôi điện với gió và lôi điện, gió như đao nhanh như điện công kích kẻ thù, vô cùng bá đạo.

    Mọi người vào lúc này không dám chớp mắt, sợ mình bỏ lỡ một chi tiết nào đó, quả nhiên, Thẩm Tường không để cho bọn họ phải thất vọng, ngay sau khi Thẩm Tường phát ra một tiếng gào thét thì thân hình như một con Long, lúc trái lúc phải thì đã đi tới trước mặt Thẩm Chấn Hoa còn đang ngỡ ngàng và kinh hãi.

    Thẩm Tường xòe năm ngón tay ra, thanh mang lấp lóe, chỉ thấy tay hắn giống như long trảo, cứng cáp có lực, phun ra loại Thanh Long chân khí vô cùng cường hoành kia, như là diều hâu bắt thỏ, lấy xu thế sét đánh không kịp che tai chụp vào cái đầu của Thẩm Chấn Hoa, tay giống như long trảo của hắn ở trong nháy mắt vươn tới này, móng vuốt đột nhiên biến lớn, giống như một cái long trảo! Lân phiến như đao và sắc bén như lưỡi câu có thể thấy rõ.

    Long trảo màu xanh đột nhiên xuất hiện bao phủ ở trên đầu của Thẩm Chấn Hoa, một cỗ sát khí lăng lệ lập tức tuôn ra, trong lòng mọi người run lên, chỉ thấy sau khi đầu của Thẩm Chấn Hoa được long trảo bao phủ, tiếp đó một tiếp hét thảm phát ra, trên miệng của Thẩm Chấn Hoa phun ra máu tươi, lui về phía sau mấy bước!

    Đây là Thanh Long trảo, một trong số những võ kỹ công kích siêu cường bên trong Thanh Long thần công!

    Mọi người thấy toàn thân Thẩm Chấn Hoa đều là vết máu, trên mặt là sự hoảng sợ thì tất cả đều ngây ra như phỗng, bọn họ khó có thể tưởng tượng được, Thẩm Tường cũng chỉ chiếu rọi một cái thì đã đánh bại Thẩm Chấn Hoa, hơn nữa lại còn đẹp mắt như thế!

    "Phanh" một tiếng, Thẩm Chấn Hoa ngã xuống, toàn thân mọi người run lên, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, sau khi bọn họ hít sâu một hơi mới xác nhận chuyện xảy ra ngắn ngủi trong nháy mắt vừa rồi là thật!

    Chân khí màu xanh uy thế ngập trời, võ kỹ cổ quái mà kinh khủng, cả hai kết hợp lại, bộc phát ra lực lượng mạnh mẽ, mà người thi triển ra tất cả cảnh tượng vừa rồi lại chính là Thẩm Tường kia người không có linh mạch!

    Thẩm Hạo Hải tận mắt nhìn thấy con trai của mình bị đánh thành trong thương, xem đến không thể không phun ra một ngụm máu tươi, hắn trông thấy Thẩm Chấn Hoa còn có hơi thở, cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng toàn thân Thẩm Chấn Hoa có vết thương chồng chết, nhưng tổng thể tới nói thương thế còn không tính là nghiêm trọng, đây rõ ràng chính là Thẩm Tường lưu thủ.

    Trên mặt Thẩm Hạo Hải lúc này là vẻ mặt cảm kích nhìn lấy Thẩm Thiên Hổ, mà Thẩm Thiên Hổ chỉ mỉm cười đối với hắn.

    "Đây là hắn học nghệ không tinh, bị đánh tổn thương, trách không được người khác!" Thẩm Tường nhàn nhạt nói.

    Đôi mắt của Thẩm Tường xanh trong suốt, không lạnh không nhạt nói ra: "Ta bây giờ có thể thay phụ thân ta xuất chiến rồi chứ?"
     

Thành viên đang xem bài viết (Users: 0, Guests: 0)